1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 37

      Editor: ton ton


      "Tha mày?" Tầm mắt Sở Dạ liếc qua điểm đỏ chỗ cổ Tuyết Nhi, "Có thể, mày qua bên kia , để thằng đó trói mày lại."

      Thạch Đầu nào dám , bản lĩnh Sở Dạ bọn thấy được, nhẫn nhịn cổ tay đau nhức để Tam Tử trói gã lại, Tam Tử cũng ngoan ngoãn nghe theo, khẩn trương đến mức ngừng nhìn Sở Dạ, sợ đổi ý cầm kéo đâm vào người gã.

      "Tao chuyện, bọn mày cứ ngồi góc đó đừng nhúc nhích." Thấy bọn chúng ngoan ngoãn ngồi trong góc, Sở Dạ lấy mảnh vải trong miệng Tuyết Nhi ra, giúp cởi bỏ dây trói, cổ tay non mịn bị siết tạo thành vài vệt hồng, có chỗ cứa trầy nổi lên làn da trắng tuyết càng thấy ghê người, "Tuyết Nhi, sao rồi, mở mắt ra nào."

      Tuyết Nhi lúc này mới dám mở mắt, vừa thấy Sở Dạ lập tức bổ nhào vào người , nước mắt rơi càng dữ, "Hu hu, bọn họ khi dễ em, đau quá..."

      Sở Dạ nâng cằm Tuyết Nhi lên, thấy đôi mắt khóc sưng đỏ của cùng với khuôn mặt nhắn ràn rụa dính đầy nước mắt, tựa như hoa lê thắm đẫm mưa sương, khiến người ta thương, nhịn được dịu dàng an ủi, "Ổn rồi, bây giờ ai dám khi dễ em nữa, đừng khóc, chúng ta trở về nào."

      Tuyết Nhi chậm rãi ngừng nức nở, lung tung lấy tay áo lau nước mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt tay Sở Dạ buông, sợ hai người kia lại đến bắt mình.

      Sở Dạ chú ý thấy y phục Tuyết Nhi có mấy chỗ bị xé rách, da thịt trắng nõn loáng thoáng lộ ra, nghiêng người liếc mắt hai kẻ lui bên, săn sóc cởi áo khoác choàng lên mình Tuyết Nhi, "Chúng ta thôi."

      "Uhm." Tuyết Nhi vội vã gật đầu, khi vẫn sợ hãi liếc về phía hai người kia. "Bọn họ..."

      "Yên tâm, bọn họ bắt em nữa." Sở Dạ kéo Tuyết Nhi, cũng quay đầu lại.

      bao xa, phía trước có ba người chạy lại, dường như vội vã tìm kiếm gì đấy, Tuyết Nhi cho rằng lại tới bắt , lập tức ra sau Sở Dạ.

      "Cậu Cả, cậu có việc gì chứ?" Người đàn ông đầu đến trước mặt Sở Dạ thái độ kính cẩn.

      "Tôi sao." Sở Dạ khôi phục vẻ lạnh lùng trước nay, vẻ mặt thoáng mang vẻ vui, chuyện này quấy rầy tâm trạng tốt đẹp của , may mà Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, bằng cũng chẳng đơn giản thiện lương như vậy.

      "Những người đó..." Người đàn ông lén đưa mắt nhìn núp sau lưng Sở Dạ, xinh đẹp như búp bê, dù là ai nhìn vào cũng đều sinh lòng trìu mến, xảy ra chuyện gì trong lòng ta cơ bản có tính toán.

      "Hẻm này tới trước quẹo trái, hai người, cần tôi dạy cũng biết nên làm thế nào chứ?"

      "Dạ, tôi nhất định làm thỏa đáng. Cậu Cả, này bị hoảng sợ, có cần chúng tôi đưa hai người trở về ?"

      "Tuyết Nhi, em muốn bây giờ trở về, hay là trước tiên ăn chút gì đó?" Quay sang Tuyết Nhi, giọng Sở Dạ liền mềm , ngay cả cũng chú ý đến thay đổi này, mấy người đàn ông bên cạnh cũng giật mình.

      Tuyết Nhi rụt lui, xác định những người đằng trước bắt bọn họ mới dè dặt nhô đầu ra, "Em đói lắm, muốn ăn ngon."

      "Được, vậy chúng ta hãy ăn." Cánh tay Sở Dạ đổi lại vòng qua eo Tuyết Nhi, căn dặn thuộc hạ, " cứ xử lý hai kẻ đó trước, phái vài người nhanh nhạy thâm theo, đừng để xuất trong tầm mắt chúng tôi."

      "Tôi hiểu rồi." Người đàn ông lập tức mở máy bộ đàm liên lạc. Bọn họ lần này đương nhiên chỉ có ba người, vì ngõ rẽ nhiều lối, liền phải phân tán ra tìm, bây giờ nên tụ họp tất cả mọi người tập trung lại.

      Sở Thu Hàn, cha của Sở Dạ và Sở Dương vốn chính là nhân vật xã hội đen, thế lực hề , sau này do liên quan đến lợi ích nên cưới con thị trưởng, đáng tiếc người đó thể sinh con, do đó mới thể đồng ý cho hai em họ vào cửa. Sau khi Sở Thu Hàn kết hôn ông ta cũng chầm chậm tẩy trắng nghiệp, chẳng qua ông ta trước sau vẫn triệt để buông tha việc làm ăn thể mang ra ánh sáng này, mặc dù trước mắt có được ba công ty lớn mạnh, nhưng ông ta chưa từng quên tự để lại đường lui cho bản thâ mình.

      Trong hai người con, Sở Dạ tính cách tương đối giống cha , bởi vậy Sở Thu Hàn từ khi mười lăm tuổi bắt đầu cho tiếp xúc với kinh doanh trong giới xã hội đen, sau khi trưởng thành cũng để chậm rãi giao thiệp trong giới. Cha làm gì, Sở Dương cũng hiểu ràng, nhưng cậu làm được vài ngày nhẫn nại, thương trường dối trá đoạt lợi, đường hắc đạo giả dối hiểm đều khiến cậu cả người thoải mái, cứ thế mà vỗ mông ném cả gói đồ quăng hết cho Sở Dạ.

      Sở Dạ bình thường chính là sinh viên tiêu chuẩn, ngẫu nhiên mới có thể phụ giúp cha xử lý chuyện làm ăn trong cả giới hắc bạch, dù sao Sở Thu Hàn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa từng vì chuyện cá nhân mà vận dụng thuộc hạ của mình, ngờ hôm nay lại phá lệ.


      Chương 38

      Ra ngõ , Sở Dạ liền đưa Tuyết Nhi đến building bách hóa, cần phải cho thay hình đổi dạng.

      Ở khu vực quần áo phụ nữ, Sở Dạ nghiền ngẫm chọn áo quần để Tuyết Nhi thử mặc, Tuyết Nhi lo lắng nhiều cứ ở bên ngoài cởi áo khoát ra, để lộ những vết rách và vết ứ hồng cổ tay, hơn nữa đôi mắt ràng vừa mới khóc, nữ nhân viên bán hàng lập tức hoảng sợ nghi ngờ vạn phần vụng trộm nhìn về phía Sở Dạ, hay là xinh đẹp này vừa bị chàng đẹp trai kia khi nhục? Nhưng mà ấy hình như hoàn toàn hề sợ chàng trai đó, nữ nhân viên bán hàng thập phần nghi hoặc.

      Sở Dạ tự nhiên chú ý tới ánh mắt dị thường của những người bên cạnh, lạnh lùng nhìn thoáng qua khiến cho đối phương dám tiếp tục nhìn sang nữa, "Tuyết Nhi, mau vào thay."

      "Uhm." Tuyết Nhi nhận lấy quần áo Sở Dạ đưa qua rất là tò mò, vì ngoài trừ mùa đông, lúc nào cũng mặc váy, quần áo trong tay giờ thoạt nhìn rất rộng rãi toàn những trang phục trước đây cho mặc, áo thun cũng vậy.

      Sau đó Sở Dạ lại đưa đến khu bán giày.

      Chờ Tuyết Nhi ra khỏi building bách hóa, cơ hồ như thay đổi thành người khác, trang phục trung tính, mái tóc đen dài toàn bộ nhét vào chiếc mũ lưỡi trai, ngay cả trán cũng bị che khuất, dưới chân là đôi giày thể thao, trước kia là xinh đẹp đáng trong nửa tiếng biến thành thằng nhóc choai choai.

      Đương nhiên đây chỉ là biểu tượng, Tuyết Nhi vẫn là Tuyết Nhi như trước, ngẩng đầu hé lộ gương mặt tươi cười, bất kể là ai đều phải bị nụ cười tươi ngọt này hấp dẫn.

      Sở Dạ ngẩn ra, đưa tay đè thấp mũ xuống, gần như che tầm mắt , rồi mới kéo vểnh đôi môi nhắn tới KFC.

      Tuyết Nhi bị kéo, càng ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, mỗi khi nhìn tủ kính chiếu hình ảnh bản thân, liền dừng chân lại đánh giá giả dạng mới của , ngay cả mình c6 cũng nhận ra, sau đó kéo kéo nó, giật giật quần áo, ừm, quả nhiên vẫn là mình.

      Đưa cả đường cứ loay hoay chậm rì vào KFC, lúc này Sở Dạ để cho ngồi chờ mình, kéo theo mua thức ăn.

      Hai phần hamburger, cộng thêm thịt gà cuốn, cánh gà, Tuyết Nhi giống đứa rất hưng phấn, ngồi ghế tròn cao cao, vừa ăn vừa đung đưa hai chân, thường thường ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, nếu phải có mũ che nửa gương mặt, chỉ sợ hấp dẫn càng nhiều ánh mắt nhìn đến.

      Sở Dạ rất ít ăn loại thức ăn tốt cho sức khỏe này, nhưng giờ phản phất như bị vẻ mặt tươi vui của Tuyết Nhi lây nhiễm, đồ ăn đưa vào miệng cũng phá lệ ngon lành. Phát điểm này, Sở Dạ cũng hoảng hốt, thế nhưng bị tác động đến cảm xúc bởi , vốn dĩ nên cho phép chuyện như vậy xảy ra, ngoại trừ những người có quan hệ huyết thống ràng buột, thể lại để bản thân có thêm điểm yếu trí mạng, nhưng phát chống cự nổi khuôn mặt tươi đẹp vui vẻ kia của Tuyết Nhi, hấp dẫn chính là hồn nhiên tâm cơ của Tuyết Nhi, bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên gặp được để hoàn toàn thả lỏng bản thân mình trước mặt, sao mà nhẫn tâm loại bỏ cho được?

      "Sở Dạ, có phải rất ngon miệng ? Chẳng biết tại sao cha mẹ em cho em mua." Đôi môi Tuyết Nhi sáng bóng, cằm còn dính vụn bánh mì, đến người nhà, ánh mắt Tuyết Nhi ảm đạm vài phần, "Em rất nhớ cha mẹ, còn có Tiểu Ngọc, gấu . Sở Dạ, lúc nào em mới có thể về nhà?"

      Nếu nhắc tới, Sở Dạ sắp quên mất Tuyết Nhi là bị lừa gạt đến đây, cho nên mới luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lỡ mà biết được bị lừa, chỉ sợ khóc lóc náo loạn lên, muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tuyết Nhi tại mới là người thhích, cho nên cũng rất hiếm khi lừa gạt người, "Tuyết Nhi, cha mẹ em bận rộn vất vẻ làm việc, cho nên em cứ ở nhà sống qua khoảng thời gian, chờ khi bọn họ hết bận đến đón em."

      "Vậy Tiểu Ngọc và gấu sao?"

      "Tiểu Ngọc và gấu cũng có chuyện bận rộn."

      "À." Hàng mi dài đen nhánh của Tuyết Nhi rủ xuống, che đậy đôi mắt linh động sáng lấp lánh, đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Sở Dạ, "Thế Tuyết Nhi cũng muốn bận rộn."

      "Thế à? Vậy Tuyết Nhi muốn bận rộn cái gì?" Sở Dạ càng có hứng thú nhìn ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.

      Tuyết Nhi nhếch môi lên, cái đầu nhắn cố gắng nghĩ ngợi bản thân có chuyện gì để bận rộn, rồi sau đó vẻ mặt biến hóa tựa như quả bóng cao su căng đầy xì hơi chậm rãi nhụt chí, rủ đầu xuống.

      Hết chương 38
      CandyTN, Mật ^ Mật, Khủng Long13 others thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 39

      Editor: Ton ton


      Sở Dạ nhịn được khẽ cười tiếng, có lẽ nên để tìm chuyện gì đó mà làm cho hết thời gian, trước đó vài ngày tuy rằng cố tình chú ý Tuyết Nhi, nhưng có thể hiểu được buồn chán, luôn luôn theo sau đuôi A Sinh cho cá ăn làm hoa cỏ. Dựa vào vấn đề trí lực và thân phận của Tuyết Nhi, Sở Dạ tự nhiên để ra ngoài làm việc gì, tầm mắt chuyển đến mười ngón tay thon dài của Tuyết Nhi, mỉm cười, "Tuyết Nhi biết đánh đàn dương cầm ?"

      "Đàn dương cầm?" Khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ nghi hoặc.

      "Tuyết Nhi có biết đàn dương cầm à?"

      Tuyết Nhi gật đầu, lại lắc đầu.

      "Kế bên có cửa hàng nhạc cụ, ăn xong rồi đưa em xem thử.

      "Uhm." Tuyết Nhi gật đầu mạnh cái, lập tức cầm hamburger còn nhét vào miệng, ăn quá nhanh đột nhiên nghẹn, may mắn Sở Dạ kịp thời đưa coca sang nên mới đến nỗi bị nghẹn chết.

      Lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết xong đồ ăn trong mâm, Tuyết Nhi lại vội vội vàng kéo Sở Dạ mua cả thùng thức ăn trong tiệm, mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi KFC.

      Đây là cửa hàng nhạc cụ rất lớn, chủ yếu là nhạc Tây, chiếm đa số là đàn piano và violon, có lẽ nguyên do vì đây là nguồn tiêu thụ lớn nhất ở đây, trong cửa hàng luân phiên phát ra những đoạn diễn tấu của đủ loại nhạc cụ, khi Sở Dạ và Tuyết Nhi bước vào vừa vặn đoạn nhạc dương cầm duyên dáng.

      Tuyết Nhi tựa hồ thích đoạn nhạc đó, nghe xong lát liền nương theo tiết tấu khẽ ngâm nga.

      "Em , em muốn mua nhạc cụ gì?" Thấy có khách hàng ghé nào, nhân viên bán hàng bước tới, nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi, trong mắt ta Tuyết Nhi chẳng qua chỉ có dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi.

      "Đàn dương cầm." Tuyết Nhi ngẩng mặt, để lộ gương mặt cười ngọt ngào.

      Nhân viên bán hàng là chàng trẻ tuổi, cho đến khi ta nhìn thấy được khuôn mặt dễ nhìn dưới chiếc mũ, nụ cười tươi tắn này lại làm cho ta nhìn đến ngây người, cả nửa ngày cũng phản ứng lại.

      "Tuyết Nhi." Sở Dạ tay ôm lấy vòng eo Tuyết Nhi, để dán sát lên người mình, ánh mắt mê luyến Tuyết Nhi này khiến cảm thấy vui.

      "A!" Tuyết Nhi nhàng kêu tiếng, nghi hoặc nhìn về phía Sở Dạ.

      " có lỗi." Nhân viên bán hàng lấy lại tinh thần, nhận ra vừa rồi thất thố nên vội vã xin lỗi, đỏ mặt dẫn đường cho cả hai, dù sao cũng quen nhìn đủ kiểu khách hàng, rất nhanh ta khôi phục thái độ bình thường, nhiệt tình giới thiệu cho cả hai, chỉ có tầm mắt thường thường lơ đãng liếc về phía Tuyết Nhi, vật xinh đẹp chung quy luôn khiến người ta nhịn được ngắm nhìn nhiều.

      Tuyết Nhi vừa đến khu bán đàn dương cầm, bị chiếc đàn màu trắng hấp dẫn chú ý, cứ như con thiên nga lẵng lặng nằm nơi đó.

      Nhân viên bán hàng chưa giới thiệu được mấy câu, Tuyết Nhi bỏ chạy qua học dáng vẻ của bức ảnh quảng cáo, tò mò ấn phím đàn, từng cái phát ra những thanh đồng đều, ánh mắt Tuyết Nhi sáng lên, hai tay cùng sử dụng, tuy rằng tiết tấu lộn xộn, tập hợp lại điệu cũng có thể vào tai.

      Người bán hàng vội muốn đến ngăn cản, sợ bé xinh đẹp kia chạm hỏng thứ gì, lại bị Sở Dạ ngăn lại, "Chiếc đàn đó, tôi mua." Người bán hàng lập tức đổi thái độ, giương môi cười.

      Cửa hàng nhạc cụ phụ trách giao hàng, nhưng muốn điều chỉnh thanh thêm lần nữa, giao trễ ngày, Tuyết Nhi nho thất vọng, nhưng vẫn đồng ý, nghĩ đến ngày mai chiếc đàn dương cầm kia là của mình, dọc theo đường đều vui vẻ.

      Trở lại Sở gia, vừa thấy Bạch Lan, Tuyết Nhi bỏ chạy qua, "Chị Bạch Lan, Sở Dạ giúp em mua rất nhiều thức ăn ngon, chúng ta cùng nhau ăn ." Giống như là hiến vật quý nâng cả hộp thức ăn đưa cho Bạch Lan xem, trước kia Tiểu Ngọc và cũng cùng phân chia thức ăn.

      Bạch Lan thấy Sở Dạ đứng bên, nào dám làm càn, " được, Tuyết Nhi mình ăn ."

      " ăn ngon lắm, lừa chị đâu."

      "Chị bây giờ rất no, ăn vô, mình em ăn là được rồi."

      "À, vậy chị Bạch Lan đói bụng với em, em ăn hết." Tuyết Nhi ôm hộp thức ăn trở vào trong ngực.

      Lúc này điện thoại Sở Dạ vang, đứng lên vài câu, cúp máy xong hỏi Bạch Lan, "Dương đâu?"

      "Cậu Hai ở trong phòng, cậu ấy chờ Tuyết Nhi rảnh để ấy qua đó." Bạch Lan vụng trộm nhìn Sở Dạ, nghĩ thầm hai em này định tranh , hai là muốn cùng chung hưởng.

      "Được rồi. Tuyết Nhi, em về phòng trước , có chút việc phải ra ngoài." Biểu cảm Sở Dạ thay đổi gì, cũng phải chút cảm giác nào, nhưng chẳng phải mất lý trí đến mức vì mà nháo mâu thuẫn với Sở Dương.

      "Uhm." Tuyết Nhi nhu thuận gật đầu, chậm rãi lên lầu.

      ────

      Gần nhất đầu óc quá , gì cũng tưởng ra, gì cũng nhớ được

      Chương 40

      Tuyết Nhi nhàng mở cửa phòng ngủ, trước hết nghiêng đầu vào dò xét, thấy Sở Dương nằm ngủ giường, có thể nghe được tiếng hít thở lâu dài mà đều đều của cậu, hơi sợ làm ồn đến cậu, Tuyết Nhi do dự lúc lâu sau mới qua.

      Cảnh tượng này rất quen thuộc, Tuyết Nhi còn nhớ đêm hôm đó ở phố Hoa Đào cũng là như thế, vào phòng nhìn thấy Sở Dạ ngủ, cẩn thận đánh thức , sau đó mới bị áp ở giường làm chuyện xấu hổ.

      nhớ đến chuyện cũ khiến gương mặt đỏ bừng lên, trước kia mỗi lần cùng Sở Dương làm tình đến cuối cùng đều bị mệt mỏi ngủ sâu, hoặc là nửa đường bị ngất , tỉnh lại Sở Dương sớm thức giấc, hoặc là người đâu mất. Cho nên mới đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi thấy Sở Dương khi ngủ.

      Đôi mắt chàng trai khẽ nhắm, hình dáng ngũ quan so với ngày hôm đó nhìn qua cơ hồ giống y nhu đúc, Sở Dạ và Sở Dương là em song sinh, cho nên mới có thể trưởng thành giống nhau đến thế chăng? Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Sở Dương, muốn nỗ lực nhận ra khác nhau giữa cậu và Sở Dạ, muốn lại nhận lầm người, đáng tiếc hai người khi ngủ dáng vẻ giống y nhau nha, gương mặt ngủ hề phòng bị đều rất xinh đẹp, giống như lúc tỉnh trêu đùa như vậy, muốn cùng làm chuyện xấu hổ.

      Ánh mắt Tuyết Nhi đột nhiên sáng ngời, dường như nghĩ ra rồi, tuy rằng bọn họ đều thích làm chuyện đó với , nhưng mà lúc ở cùng Sở Dạ dễ chịu hơn chút, đưa ra ngoài ăn gì đó, mua quần áo và đàn dương cầm, Sở Dương chưa từng cho ra ngoài, có chút sợ cậu, nhưng lại cũng hề chán ghét cùng làm chuyện đó với cậu.

      Nghĩ đến nghĩ lui, Tuyết Nhi bắt đầu ngẩn người, ngay cả người đằng trước mở mắt cũng phát .

      "Em muốn nhìn đến lúc nào hả?" Sở Dương mang ý cười bỡn cợt, cậu ngủ sâu, khi làn hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu tỉnh lại, chẳng cần mở mặt, chỉ dựa vào cỗ hương thơm nhạt cậu liền biết đó là ai, làm bộ ngủ để xem muốn làm gì, kết quả là bắt đầu ngẩn người, để cậu chờ đợi lâu.

      Tuyết Nhi mãnh liệt hoàn hồn, mới nhận ra mình nửa cúi xuống giường, mà mặt cách Sở Dương chỉ khoảng chưa tới mười cm, ngay cả lỗ chân lông cũng có thể thấy , kêu sợ hãi tiếng muốn lui xuống, lại bị lực đạo kéo tới, hoàn toàn té nằm giường, đè lên người Sở Dương, lúc này hai khuôn mặt càng gần, giãy dụa muốn đứng lên.

      "Đừng nhúc nhích!" Sở Dương khẽ nhướng mày quát tiếng, bàn tay Tuyết Nhi chống xuống bụng dưới của cậu, gây nên cơn rối loạn, chẳng qua chỉ định trêu đùa dễ thẹn thùng, thân thể mệt mỏi vẫn chưa bình phục lại, cũng định bây giờ cứ dùng sạch hết tinh lực còn lại.

      Phân thân mềm yếu khiến Tuyết Nhi rất hiếu kỳ, chẳng phải nó nên rất thô rất cứng hay sao? Nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhúc nhích.

      Sở Dương hít sâu mấy hơi thở, dục hỏa vừa mới manh nha nhóm lên bị dập tắt, hiếm khi cậu lại có suy nghĩ khống chế dục vọng bản thân, vì cậu hiểu cơ thể Tuyết Nhi đối với cụ có bao nhiêu dụ hoặc, cơ hồ có thể khiến cậu tinh lực cạn kiệt, thân thể tiêu vong. "Tốt rồi, bây giờ lấy tay ra ."

      Tuyết Nhi chậm rãi dời tay, len lén nghiêng mắt nhìn Sở Dương, vừa rồi dáng vẻ của cậu rất khó chịu, trách đâu nhỉ?

      Sở Dương nghiêng người, để Tuyết Nhi nằm ở bên cạnh, đưa tay ôm lấy , "Cùng ngủ với giấc, tạm thờ làm chuyện khác."

      Tuyết Nhi tim đập lợi hại, thấy Sở Dương nhắm mắt lại mới chậm rãi bình tĩnh.

      "Còn ngủ làm chuyện cho em khóc." Sở Dương thấp giọng lẩm bẩm.

      Tuyết Nhi vội vàng nhắm mắt, loại chuyện đó làm thoải mái đến mức muốn chết , nhưng mà ngày thứ hai sau mỗi lần đó thân thể đều giống như bị xe tải nghiền qua, vừa chua sót vừa đau vừa mất sức, hơn nữa ban sáng gặp trận kia, nào có lý lại khôi phục bình thường nhanh như vậy.

      Cơ thể bị ôm lấy, gắt gao dán lên đối phương, hơi thở ấm áp phun bên tai, phải gối ôm, tại sao ôm ngủ như thế nhỉ? Tuyết Nhi vốn tưởng rằng mình ngủ được, người bên cạnh thân nhiệt ràng so với rất cao, bộ phận lõa lồ kia dán sát vào cơ thể khiến tự chủ đỏ mặt, nhưng qua bao lâu, thế mà lại ngủ say còn sớm hơn cả Sở Dương.

      Nghe tiếng hô hấp chậm rãi đều đặn, Sở Dương mở mắt ra, thấy Tuyết Nhi trong lúc ngủ mơ cũng hơi cong lên lên khóe môi, hẳn là mơ thấy chuyện vui vẻ gì đấy thôi. Hôm qua đến giờ luôn ở cùng Sở Dạ, thích Sở Dạ sao? Sở Dương biết tình cảm cậu đối với Tuyết Nhi là thứ tình cảm gì, cậu biết mình nên vì đàn bà mà ghen tị với trai, suy nghĩ nửa ngày, đổi thành người khác cậu đồng ý, nếu Sở Dạ thích Tuyết Nhi, vậy bọn họ hãy cùng nhau chia xẻ .

      Có kết quả, Sở Dương cũng tiếp tục nghĩ nhiều, rất nhanh ngủ say.
      CandyTN, Nhiên Nhiên, Mật ^ Mật12 others thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 41

      Editor: ton ton


      "Uhm." Trong lúc ngủ mơ Tuyết Nhi rên rỉ tiếng, nửa người tự giác cong lên, thân thể trở nên rất kỳ quái, hồi tê dại, hồi khô nóng, dù có ngủ sâu, Tuyết Nhi cũng bị loại cảm giác này đánh thức .

      "Tuyết Nhi, vẫn tỉnh lại trực tiếp vào đấy?"

      Tuyết Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này thấy tình huống tại, bản thân biết lúc nào y phục bị cởi hết, giang rộng hai chân nằm ngửa giường, phía dưới nơi xấu hổ kia vừa có cảm giác khác thường lại vừa quen thuộc, là bị thứ gì đó đút vào.

      Sở Dương vùi đầu trước Tuyết Nhi, ngậm lấy đầu đỉnh mê người trỗi dậy nhàng hút, ngón tay lại gãy động bên kia.

      Đầu vú là chỗ cực kỳ mẫn cảm của Tuyết Nhi, bị Sở Dương kích thích cái, nửa người liền tê dại vô pháp nhúc nhích, càng ngừng run rẩy, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo hạ thể, lại biết biểu như vậy là dâm đãng dụ hoặc đến nhường nào.

      Sở Dương nâng thân mình lên, thu hết bộ dạng Tuyết Nhi động tình vào đáy mắt, có chút làm bộ, biểu ngây ngô mà phóng đãng kích thích nam nhân tính dục rất lớn, cúi đầu nhanh chóng cắn lên đầu đỉnh sưng đỏ ngụm, rồi mới đem tiếng hô đau của đối phương nuốt vào. Đầu lưỡi đẩy mở đôi cánh môi, tinh tế xoát qua hàm răng, tiếp theo vói vào khoang miệng ấm áp, cuốn lấy cái lưỡi kinh hách, mời nó cùng nhảy múa.

      Nụ hôn này giằng co lâu, kịp nuốt xuống nước bọt từ khe hở giao nhau chảy ra thành dòng xuống, ngẫu nhiên giữa những lúc môi ra rời xa, ở khoảng giữa đều có sợi chỉ bạc dâm mị dính tho, rất nhanh nó lại biến mất khi môi răng giao triền.

      Tay Sở Dương luôn luôn ở trước ngực Tuyết Nhi .tác quái từ buông lỏng đến nắm chặt, chậm ra do thám xuống dưới, khi đến gần bụng dưới ngay bắp dùi, tiện đường xâm nhập vào giữa hai chân, Sở Dương đưa ngón tay ngừng vói vào trong tiểu huyệt run run, kẹp lấy thanh tròn từ lâu đặt trong đó, khi mạnh khi yếu ngừng quấy rối, khiến cho vách tường hoa huyệt mỗi chỗ đều nhiễm hương vị thúc tình.

      "Ưm... A..." Tiếng rên rỉ đứt quãng từ giữa răng môi giao triền bật ra, Sở Dương dứt khoát ngừng đòi hỏi ở môi Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi nửa khép mắt, đôi mi dài rậm khiến cho con ngươi đen nhánh lập lòe, mang theo tầng hơi nước mỏng, đôi môi khẽ nhếch bị hôn đến ướt át tiên diễm, dồn dập thở dốc.

      Người dưới thân biểu cảm mị hoặc khiến bụng dưới Sở Dương căng thẳng, nhịn được hừ tiếng, lập tức rút thanh tròn trong cơ thể Tuyết Nhi ra... Nâng lên đôi đùi ngọc trong sáng hướng hai bên đè xuống, rút gối để dưới thân Tuyết Nhi, rồi mới chân chính cái động thân xâm nhập vào trong cơ thể .

      "A!" "Ưm!" Cơ hồ là đồng thời vang lên quát to.

      Thanh tròn mang theo thuốc kích tình tác dụng, kết hợp với Sở Dương khiêu khích, Tuyết Nhi từ lâu dục hỏa đốt người, mất lý trí, thân thể ma sát với drap giường mang đến cảm giác giảm bớt nhưng vẫn rất xa thấy đủ, khi dương vật thô to của chàng trai lấp đầy thân thể, cảm giác vừa đau nhức vừa sảng khoải khiến nhịn được kêu ra tiếng, nhưng rất nhanh bắt đầu thấy thỏa mãn, cơ thể trở nên vặn vẹo.

      Sở Dương thấp giọn rủa tiếng, vừa mới tiến vào vẫn còn cảm giáo bao vây chặt chẽ nên chờ lúc để Tuyết Nhi thích ứng, đáng chết kia lại tự mình động đậy, cậu suýt chút tiết ra, thể nghi ngờ là đả kích đối với cậu. Sở Dương kiềm chặt Tuyết Nhi, hung hăn đẩy động lên, mỗi lần hạ thân đều đẩy đến sâu tận cùng trong nơi đó.

      "A... Uhm..." Tuyết Nhi bị đội đến mức ý thức hốt hoảng, hề kiềm giữ rên rỉ ra thành tiếng, đôi tay túm chặt láy drap giường, chỉ biết cố gắng hối hợp mà vặn vẹo, làm cho cảm giác thoải mái kia ít mãnh liệt hơn chút.

      "Tuyết Nhi, mở miệng ra nào, lớn hơn chút nữa." Sở Dương dừng động tác, từ bên hông lấy dương vật bằng điện nhét vào miệng Tuyết Nhi, trong những lần hoan ái gần đây, cậu thường xuyên dùng thứ gì đó để Tuyết Nhi học khẩu giao, muống cái miệng nhắn mê người kia phun ra nuốt vào hình dáng tính khí của cậu, Sở Dương cả người đều bắt đầu trở nên hưng phấn, đó cũng là trong những lạc thú khi làm tình.

      Tuyết Nhi quả nhiên thuận theo ngậm dương vật giả trong miệng, mê loạn liếm láp nó, hạ thể thiếu ma sát, cả người trở nên hư , nhưng vật trong miệng làm cho nên lời, nửa mở ra đôi mắt giăng đầy hơi nước mênh mông đáng thương hề hề nhìn về phía Sở Dương.

      Sở Dương có ý xấu rút toàn bộ phân thân ra, ngay lúc đối phương nức nở mạnh mẽ xâm nhập vào, chuyển đổi góc độ trong cơ thể Tuyết Nhi đánh thẳng về phía trước, "Miệng đừng có ngừng." Sở Dương mở chốt điện, dương vật giả lập tức ong ong bắt đầu chuyển động.
      CandyTN, Nhiên Nhiên, Mật ^ Mật14 others thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Chào mừng bạn trở lại!
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 42

      Editor: ton ton


      là khó chịu hay rất thoải mái, dưới khóe mắt Tuyết Nhi trượt xuống hai hàng nước mắt, nhưng vẫn cứ nghe lời dựa theo Sở Dương chỉ dạy phun ra nuốt nào liếm láp lấy dương vật giả, so với khi mới bắt đầu tiến bộ hơn rất nhiều, khí cụ chấn động ngừng kích thích khoang miệng tiết ra nước bọt, do khép miệng, kịp nuốt xuống chất lỏng trong suốt tràn ra khóe miệng, càng mang đậm sắc thái dâm mị.

      Con ngươi Sở Dương tối lại, lực đạo va chạm càng nặng hơn, ở vài lần đẩy sâu căng cứng thân mình phóng xuất ra.

      Đôi mắt Tuyết Nhi khép chặt, thần sắc vừa thống khổ lại vừa vui thích, xụi lơ xuống dưới, thân mình và tiểu huyệt ngừng co rút nhanh chứng minh cũng đạt tới cao trào.

      Sở Dương từ trong miệng lấy ra dương vật giả vẫn còn ong ong tác động, cúi người chiếm lấy cái miệng vẫn nhếch lên, nướt bọt thơm ngọt ở đầu lưỡi nhảy múa, biết là của người nào.

      Tuyết Nhi bị hôn đến thở gấp nổi, lúc tách ra mặt mang theo màu sắc ửng đỏ bình thường, trong mắt là lười nhác sau cao trào, mệt mỏi nằm nơi đó thở dốc, bộ ngực sữa phập phồng, giang rộng hai chân vô lực khép lại, đóng mở cửa huyệt màu hồng đầy dụ hoặc tinh lực tràn đầy của nam nhân.

      Sở Dương làm sao chịu lần bỏ qua cho Tuyết Nhi, ngủ no giấc tỉnh lại sức lực cơ thể cũng ở trạng thái tốt nhất, tay ngừng dao động ở nơi mẫn cảm của Tuyết Nhi, cuối cùng bồi hồi đôi gò mượt mà của , xúc cảm mềm mại nhưng mất co dãn, khiến cậu thích buông tay, đè ép, vuốt ve, để chúng nó biến ảo thành những hình dạng khác nhau, đầu đỉnh hồng phấn mềm mại cao ngất lần nữa trở nên cứng rắn dựng thẳng, bị đầu lưỡi phớt qua liền hơi hơi phát run, đáng giống như đào chín mọng, mong mỏi người khác hái .

      "Ưm... là khó chịu..." Tuyết Nhi than , bàn tay ấm áp và đầu lưỡi ngừng kích thích đỉnh đầu mẫn cảm, cảm quan sung sướng làm cho cơ thể nhịn được vặn vẹo, vừa như trốn chạy lại như đón hùa.

      "Tuyết Nhi, khó chịu sao? Nếu khó chịu, có thể sờ nữa." Sở Dương cười xấu xa, động tác tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tuyết Nhi.

      Đáy mắt Tuyết Nhi từ lâu nhiễm đầy sắc thái tình dục, nước mắt rưng rưng nhìn Sở Dương, bị cậu vừa sờ cái cơ thể trở nên rất kỳ quái, nhưng mà sờ lại càng khó chịu, hiệu quả của thuốc kích tình vẫn còn tác dụng, làn da trắng nõn lên màu phấn hồng nhàn nhạt, trong cơ thể khô nóng hư , muốn chàng trai giống như vừa rồi đối đãi với bản thân, "... nên..."

      " nên cái gì?" Sở Dương tiếp tục hướng dẫn, buông xuống dương vật chậm rãi khôi phục sinh lực, đến trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

      "Ưh... Em..." Tuyết Nhi khó có thể tiếp tục nhẫn nại, ấn lấy tay Sở Dương để nó ma sát ngực mình, tay kia đưa xuống muốn chạm vào hạ thân .

      Hiếm khi Tuyết Nhi lớn mật như thế, Sở Dương cũng hết hồn, lập tức ngăn cản bàn tay Tuyết Nhi đưa xuống, "Tuyết Nhi, em ràng, cũng thể thỏa mãn em được."

      "Hu hu..." Thân thể là khó chịu, Tuyết Nhi nức nở ra tiếng, nước mắt được lau sạch lại lần nữa đong đầy ướt át, phảng phất như chịu đựng nỗi uất ức lớn, " cần.... Em.... khó chịu.... nên..."

      Nghe Tuyết Nhi năng lộn xộn, Sở Dương ý tốt nhắc nhở, "Tuyết Nhi, em quên rồi sao? Muốn thoải mái, nên cái gì? dạy em rồi."

      Trong đầu Tuyết Nhi sớm như bị đặc nghẹt thể suy nghĩ, trải qua Sở Dương chỉ điểm hơi chút nhớ tới điều này, đây là ngày nào trong tuần mỗi lần làm tình đều khiến ra mấy câu đáng xấu hổ, "Em muốn... muốn gậy thịt.... Dương thiếu gia.... vào... trong cơ thể em..."

      cũng vươn tay đưa đến giữa hai chân Sở Dương, ngây ngô sờ soạng, vật kia lập tức ngang nhiên đứng thẳng, nóng phỏng tay dọa người.

      "Vật , em là ông trời sai xuống muốn ép khô ." Sở Dương rủa thầm tiếng, lần nữa áp mình lên, động thân tiến vào hoa tâm mê người, khít chặt bao vây khiến người ta thoải mái thở dài.

      Con đường chặt chẽ mà trơn ẩm, lần phát tiết vừa rồi lưu lại tinh dịch trở thành thuốc bôi trơn tốt nhất, Tuyết Nhi điểm cũng cảm thấy đau, hai chân chủ động vòng ôm lấy eo Sở Dương, xoay vặn nghĩ muốn càng nhiều hơn.

      Lý trí còn sót lại của Sở Dương trong tiếng Tuyết Nhi rên rỉ nỉ non sụp đổ mất, lần sau hãy để ấy dùng miệng hầu hạ , giờ phút này cậu nhịn nổi nữa, gầm tiếng, cơ bắp cả người đều trở nên căng cứng, Sở Dương chống tay hai bên sườn Tuyết Nhi, đẩy động phần eo, khí tính lửa nóng lặp lặp lại ra vào mật huyệt hẹp hòi.

      "Uhm... A... A..." Tuyết Nhi vong tình khẽ gọi, thân thể theo va chạm lay động, có thể cảm nhận được hung khí cứng rắn nóng hổi kia đâm thủng cơ thể mình, mỗi lần tiến vào đều cơ hồ muốn hít thở thông, mà khi rút ra lại cảm thấy vô cùng hư , giữa những cơn ma sát ngừng luân phiên, khoái cảm len lỏi đến từng tế bào cơ thể.

      Sở Dương lại thay đổi vài góc độ tiếp tục tiến hành vận động có quy luật nguyên thủy.

      Tuyết Nhi sớm vô lực, chỉ có thể cúi đầu khóc nức nở và cầu xin, tùy ý Sở Dương ở người muốn làm gì làm, khi mà cho rằng mình cứ như vậy chết , chàng trai vẫn liên tục ra vào khí tính bắt đầu run rẩy, rồi dòng nhiệt nóng rót vào chỗ sâu trong cơ thể. Tuyết Nhi cảm thấy cơ thể bị chìm xuống, bên tai là tiếng thở dốc dồn dập, sau đó cứ thế mà hôn mê ngủ mất.

      Sở Dương rút tính khí ra khỏi, ôm Tuyết Nhi đến phòng tắm lau rửa đơn giản, kể từ sau khi đưa Tuyết Nhi về đây, cậu từ từ quen làm loại chuyện này, đành lòng cứ thế vứt bỏ ngất giường, nhưng cũng rất thường xuyên trong quá trình lau rửa nhịn được lại muốn thêm hồi, chàng trai hơn hai mươi tuổi tinh lực luôn tràn đầy.

      Hết chương 42
      CandyTN, Nhiên Nhiên, Mật ^ Mật13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :