1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chap 2.1

      Dung mạo của Tống Thù nghiên lệ, sớm hình thành thói quen bị người khác nhìn trộm, thấy thiếu niên ngơ ngác nhìn mình, vẫn biểu lộ bất mãn gì: “Cho”


      Theo bản năng, Đường Cảnh Ngọc bắt lấy ống trúc.


      Tống Thù lại ngồi thẳng lại lần nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Đường Cảnh Ngọc chậm rãi lấy lại tinh thần, lại nhìn thoáng qua nam nhân rồi thu hồi ánh mắt, cố sức ngửa đầu uống nước.


      Ống trúc đầy tám phần mang theo mùi hương nhàn nhạt của trúc, nhưng Đường Cảnh Ngọc lại có tâm tư thưởng thức tỉ mỉ, ngửa cổ uống ừng ực ừng ực non nửa ống mới dừng lại, có lẽ bởi vậy mà bị sặc.


      Tiền Tiến ngoảnh lại nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng vì bị sặc, khuôn mặt vốn sạch bởi vì dính nước mà bị nàng lấy cánh tay vô cùng bẩn chùi có vẻ càng thêm ô uế, nhịn cười nhắc nhở : “Tiểu huynh đệ uống chậm thôi, ai giành với ngươi đâu.” Vừa gầy vừa , thoạt nhìn cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, bất kể là nạn dân hay là tên khất cái, đều rất đáng thương.


      Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười yếu ớt với , chờ sau khi Tiền Tiến xoay qua chỗ khác, nàng nằm nghỉ ngơi lát, rồi từ từ chống người dậy dựa vào xe mà ngồi, thỉnh thoảng uống hai ngụm nước, ánh mắt nhìn ngọn núi rậm rạp tươi tốt phía đối diện, suy nghĩ xa dần.


      Lần đầu tiên gặp Tống Thù là khi nàng bảy tuổi, nương vừa mất, Tống thù mười tám tuổi liên tiếp giành được các Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, cưỡi ngựa du phố.


      Lần thứ hai gặp Tống Thù, nàng mười tuổi, nhà để về, Tống Thù hai mươi mốt tuổi tùy giá khải hoàn, là sủng thần của Thiên tử.


      ngờ, sau bốn năm, hôm nay nàng lại gặp lại Tống Thù lần nữa, thoạt nhìn trông khác lần gặp trước cho lắm, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như sương, khiến cho người ta nhìn qua khó mà quên được, chỉ là vì sao mỗi khi trong hoàn cảnh nghèo túng nàng đều gặp phải ?


      Đường Cảnh Ngọc khó nén ghen tị, lúc nãy hình như nàng nghe tên đánh xe gọi là chưỡng quầy? Cải trang vi hành? Tuy rằng biết Tống Thù đến đây làm gì, nhưng thấy người y phục nhìn như đơn giản ra lại là tơ lụa đẹp đẽ quý giá, cuộc sống khẳng định tệ, trái lại nàng trôi qua năm bằng năm, suy bại đến mức phải làm nghề ăn xin mà sống.


      Đường Cảnh Ngọc thở dài hơi.


      Tiền Tiến ngại đường dài đằng đẵng có người chuyện phiếm, quay đầu lại ngó ngó, phát thiếu niên uống hơi nước sắc mặt tốt lên, nhịn được ngồi dậy bắt chuyện: “Tiểu huynh đệ cũng từ Sơn Đông bên kia đến đây tìm thân thích nương tựa phải ?”


      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đơn gật đầu.


      Nếu đau lòng mọi người quá nguyện ý ra, Tiền Tiến hơi xấu hổ, thay vào đó lại thân thiện hỏi: “Tiểu huynh đệ thân thích kia của ngươi ở đâu vậy? Ngươi có biết đường ? Ta rất quen thuộc Tô Châu, ngươi , ta chỉ đường cho ngươi, tránh cho ngươi vì quen thuộc cuộc sống ở đó mà bị mất tiền oan.”


      “Đại ca huynh là tốt” Đường Cảnh Ngọc là lòng cảm kích. Từ kinh thành đến Tô Châu nàng gập ghềnh được bốn năm rồi, nhưng người tốt lại gặp được mấy người, “ Ta muốn huyện Gia Định, lúc trước hỏi thăm biết là cứ về phía Đông của Tô Châu tới, cũng biết là đúng hay ?”


      Huyện Gia Định?


      Tiền tiến nhếch miệng nở nụ cười ngay tức khắc, “Đúng đúng đúng, tiểu huynh đệ nhầm, dám dấu diếm, tại chúng ta cũng muốn quay về Gia Định!” Mới vừa dứt lời, chỉ thấy lúc nãy thiếu niên còn trầm lặng, đôi mắt hoa đào thoáng cái liền sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm giống như chó hoang nhìn chằm chằm đùi gà béo, Tiền Tiến chợt ý thức được ổn, nhưng chậm.


      Nàng đột nhiên vươn chân lên lên, thiếu chút nữa đôi giày rơm rách rưới đá lên mặt Tiền Tiến, may mắn đủ thông minh ngửa đầu ra sau tránh né, nhưng lần nguy hiểm này cũng gây ảnh hưởng đến việc nhìn thấy đế đôi giày rơm của thiếu niên bị mòn đến sắp nát vụn, càng gây ảnh hưởng việc ngửi thấy mùi chân thối thoang thoảng.


      “Tiểu huynh đệ ngươi bỏ chân xuống trước !” Tiền Tiến nín thở thúc giục.


      “A, xin lỗi đại ca, đại ca huynh đừng tức giận.” Tự biết mình thất lễ, Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng rút chân về, ngồi chồm hỗm bên cạnh Tiền Tiến, đáng thương cầu . Nếu là người hung ác căn bản nàng tốn thời gian cầu xin vô ích, nhưng phu xe này lại là người tốt, nàng cầu cầu ai.


      Tiền Tiến cũng ngại giúp đỡ, nhưng mà….


      hếch hếch cằm về phía màn xe. Xe ngựa là của chưỡng quầy, chưỡng quầy lên tiếng, nào dám tự ý quyết định.


      Đường Cảnh Ngọc giật mình.


      Tống Thù người này, nàng chỉ nhìn thấy hai lần, cũng là người như thế nào.


      “Chưỡng quầy của huynh ngủ rồi, chúng ta chuyện tiếng chút.” Đường Cảnh Ngọc cố ý hạ giọng xuống, vẻ mặt sầu lo, “Đến Gia Định còn xa ?” Động tác nhìn như là , nhưng giọng lại chẳng tí nào.


      Tiền Tiến cảm thấy lời này cũng chẳng có gì hay mà phải giấu, cũng nhắc nhở nàng, mà trả lời trước: “ thêm canh giờ về phía trước nữa nhìn thấy cái trấn , chúng ta ngủ lại ở đó, sáng mai xuất phát, chưa đến buổi trưa có thể đến Gia Định.” Nếu như ngủ lại giữa đường, chắc là chưỡng quầy giúp đỡ đến cùng, nhưng tại, đoán là chưỡng quầy cho thiếu niên xuống xe ở trấn , dù sao chưỡng quầy của bọn họ cũng phải là người tốt.
      Last edited: 11/2/18

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 2.2

      Xa như vậy?


      Đường Cảnh Ngọc rất là thất vọng, cũng sợ vì biết chỉ có thể nhờ được nửa đường, nàng quay đầu nhìn lại, thấp thỏm hỏi: “Ta, ta thấy tướng mạo của chưỡng quầy huynh có chút hung dữ, bằng lòng chở ta hả?”


      “Suỵt….” Tiền Tiến sợ tới mức mồ hôi lạnh đều muốn chảy ra, xe ngựa lắc lư, làm sao chưỡng quầy có thể ngủ được. Sợ chưỡng quầy hiểu lầm, Tiền Tiến cố ý nâng cao giọng: “Tiểu huynh đệ đừng bậy, chưỡng quầy của chúng ta thiện tâm nhất đấy, giống như lần này Sơn Đông gặp họa, chung quanh phủ huyện khuyến khích thương hộ quyên tiền cứu trợ thiên tai, chưỡng quầy của chúng ta góp ngàn lượng đấy!”


      Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang, như thế nào lại giống như Tống Thù sống ở đây lâu rồi vậy?


      Nhưng mà rốt cuộc Tống Thù làm cái gì cũng chẳng liên quan gì tới nàng, Đường Cảnh Ngọc mong đợi nhìn Tiền Tiến: “Chưỡng quầy của huynh đúng là người rất lương thiện, như vậy, giúp ta đúng ?”


      Tiền Tiến bất chợt nhận ra mình giống như rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan. Nếu như gật đầu, ngộ nhỡ chưỡng quầy muốn giúp, tự tiện nhận lời tốt, nếu như lắc đầu lại có vẻ ngược lại với những gì mạnh miệng lúc nãy, chưỡng quầy nhà căn bản phải là người lương thiện…


      Do dự nửa ngày vẫn khó mà nên lời, Tiền Tiến nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, giọng cho có lệ: “Đến nơi đó tự ngươi thỉnh cầu .” xong xoay người, đem vành nón kéo xuống, chuyên tâm đánh xe. và thiếu niên chỉ là bèo nước gặp nhau, đáng vì (Đường Cảnh Ngọc) mà đắc tội chưởng quầy, chưỡng quầy nhà chưa từng mắng người, nhưng mà có đôi khi chỉ cần ánh mắt đảo qua, cảm giác đó, còn bằng mắng cái còn dễ chịu hơn.


      Tiền Tiến muốn làm, Đường Cảnh Ngọc cam lòng kéo kéo cánh tay , Tiền Tiến giả chết để ý tới nàng, Đường Cảnh Ngọc hết cách, hơn nữa đói bụng cũng cũng có bao nhiêu sức lực, liền ôm ống trúc nằm xuống lần nữa.


      Mặc kệ, đến trấn rồi sau, hiếm có khi được ngồi xe ngựa, nàng phải ngủ giấc ngon trước .


      Đường Cảnh Ngọc thực ngủ thiếp .


      Lúc chung đường với mấy người Lý lão đầu nàng chưa từng có giấc ngủ an ổn, tại lại gặp gương mặt quen thuộc, mà còn là quý nhân bắt nạt tên khất cái, cuối cùng nàng cũng có thể buông bỏ phòng bị, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


      Xe ngựa nhàng xóc nảy, nàng ôm ống trúc tay chậm rãi thở từng hơi nhàng, thân xe lắc mạnh cái, ống trúc từ trong tay nàng lăn ra. Bởi vì nàng quay mặt về hướng màn xe cuộn mình, ống trúc liền lăn vào bên trong xe, phát ra tiếng nước chảy nhàng.


      Tống Thù mở mắt ra, khom mình xuống nhặt ống trúc, lúc cúi đầu thoáng nhìn qua cánh tay luồn vào trong nửa của thiếu niên, chợt ngừng động tác lại. Ánh mắt đảo qua móng tay đen xì kia, Tống Thù phẩy phẩy cổ tay áo, lấy khăn tay ra phủ lên ống trúc, lúc này mới nhặt ống trúc lên đặt vững qua bên.


      “Chưỡng quầy, đến phía trước là tới.”


      Tống Thù vén rèm cửa sổ ra nhìn nhìn, liếc mắt cái lên người thiếu niên, rồi giọng phân phó: “Dừng xe, đem thả xuống .”


      “………Vâng” Tiền Tiến khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân lắm miệng, vững vàng ngừng xe lại, ôm lấy thiếu niên hướng bên đường mà .


      Khi mới được đặt xuống đất, trong chớp mắt Đường Cảnh Ngọc tỉnh lại, nàng mờ mịt nháy nháy mắt, đối diện với đôi mắt hơi có vẻ áy náy của Tiền Tiến, lại nhìn trấn xa xa phía trước xe ngựa, hiểu ngay lập tức. Nàng cười khổ, giật giật miệng, nhưng cuối cùng cũng giả bộ đáng thương cầu xin Tống Thù giúp nàng.


      Đổi lại là người khác, nàng nhất định cầu, nhưng Tống Thù, cho dù nàng biết, cũng biết nhân vật như vậy khi ra quyết định, rất ít người có thể khuyên thay đổi chủ ý.


      Trở mình đứng lên, Đường Cảnh Ngọc ôm bụng đến trước xe ngựa, cầu xin người ở bên trong màn: “Đại gia thưởng ta tiền ăn cơm , gần hai ngày hai ta chưa ăn cơm rồi, cầu xin ngài, nếu ăn cơm ta đói chết…..” Thanh khan khan vô lực.


      Tống Thù đem ống trúc với khăn con cùng nhau đưa ra bên ngoài tấm màn che.


      Đường Cảnh Ngọc thấy, trong lòng thầm mắng nam nhân keo kiệt, mặt lại cảm động đến rơi nước mắt: “Tạ ơn đại gia thưởng nước, đại gia có hảo tâm tất có hảo báo, làm ăn nhất định càng ngày càng tốt.” Ống trúc cầm ở trong tay, khăn con nhét vào trong túi tiền lành lặn duy nhất ở bên trong xiêm y dấu . Loại tơ lụa hảo hạng này, có thể bán được ít nhất là mấy chục văn tiền, có lợi cần.


      Cất kĩ đồ xong, nàng lưu luyến đáng thương nhìn về phía Tiền Tiến: “Cám ơn đại ca dọc đường quan tâm, ngày khác có duyên gặp lại, tiểu đệ nhất định mời địa ca ăn!”


      Thiếu niên người gầy như que củi, chuyện lại hào khí ngút trời, Tiền Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay sờ sờ ngực, tính đưa cho thiếu niên niên vài đồng tiền để buổi tối ăn bữa cơm no.


      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, trông mong dõi theo .


      Vị trí của hai người khéo làm cho Tống Thù đem động tác của Tiền Tiến để vào trong mắt, mở miệng hỏi : “Tiền Tiến, chỗ của ngươi còn bao nhiêu tiền?”


      Tiền Tiến ngẩn người, lập tức vui vẻ : “Còn hơn bốn lượng”. Nếu chưỡng quầy mở miệng, liền lấy từ tiền của chưỡng quỹ, có thể tiết kiệm vài đồng rồi.


      “Cho năm mươi đồng ” Tống Thù thản nhiên .


      Năm mươi văn, cũng đủ để thiếu niên đổi lại bộ quần áo vải thô chỉnh tề để gặp người thân.


      Tiền Tiến đưa cho Đường Cảnh Ngọc ánh mắt “Chúc ngươi may mắn” rồi đưa ra tiền đếm ở trong túi.


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lời cảm tạ, chờ xe ngựa rồi, nàng mới hướng xe ngựa đánh quyền trong khí.


      Năm mươi đồng, nàng tưởng Tống Thù chuẩn bị đem bốn lượng bạc đều cho nàng hết, người này sao lại mọn như thế chứ, quả nhiên lời nếu đường mà gặp quý nhân gặp hai trăm hai mươi hai chuyện tốt đều là lời bừa!


      Hờn dỗi trong chốc lát, Đường Cảnh Ngọc nhìn quanh, lặng lẽ đến gần vườn ngô ở phía bên trái, men theo hàng liên tục đếm đến cây thứ ba mươi dừng lại, nàng ngồi xổm xuống nhổ cây cỏ dại, đem ba mươi văn tiền và khăn con ở trong ví tiền chôn xuống, rồi trồng cỏ lên , dọn dẹp chút xác định nhìn ra dấu vết, nhanh chóng ra bên ngoài.


      Sắc trời hơi tối, bên ngoài vẫn bóng người.


      Đường Cảnh Ngọc đem cây ngô ở ngoài cùng bẻ gẫy để làm kí hiệu, lúc này mới cầm ống trúc đến hướng trấn .


      Nhanh chóng đến bên ngoài trấn, nàng đem nước trong ống trúc uống sạch sau đó mới tiếp tục vào trấn, chưa được mấy bước xa xa hai tên khất cái đột nhiên đứng lên. Đường Cảnh Ngọc xoay người bỏ chạy, đàng tiếc chân nàng mềm có hơi sức, chưa chạy được bao lâu bị người đè xuống đất, thuần thục sờ vị trí mấy cái túi thủng người nàng.


      sờ được cái gì, hai tên khất cái hung hùng hổ hổ đá nàng đá, rồi mang hai ống trúc rời .


      Đường Cảnh Ngọc toàn thân đau nhức, lật mình cái, ánh tà dương đỉnh đầu chiếu đỏ vùng trời.


      Nàng nâng cánh tay lên, nhìn hai ống tay tay áo rách rưới, quyết định sáng mai phải làm bộ quần áo, nếu cho dù nàng mang số tiền kia vào huyện Gia Định, trước khi mua được cái gì, bị mấy tên khất cái lưu manh cướp sạch trước.


      Làm bộ quần áo, cho dù chỉ là bộ vải thô, nàng cũng có thể sống cuộc sống khác.
      Last edited: 11/2/18

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 3.1


      Mặt trời xuống núi, gió đêm thổi , đúng là buổi tối mát mẻ nhất trong ngày, Đường Cảnh Ngọc phủi phủi bụi đất người, chậm rãi phố.


      Trấn này xem ra cũng giàu có và đông đúc, hai bên đường bày ít sạp hàng, cứ lên hai bước mùi hương đồ ăn vặt xông vào mũi, canh miến tiết vịt, bánh bao hấp … Đường Cảnh Ngọc thèm ăn làm cho nước uống chiều đều hóa thành nước miếng, liên tục ứa ra ngoài. Nhưng nàng biết món canh đó và những thức ăn kia căn bản thể ăn được, chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.


      phố người đường ít, Đường Cảnh Ngọc biết điều ở mép đường, đụng phải sạp hàng dừng lại trong chốc lát, đáng thương nhìn chủ sạp, nếu chủ sạp làm như thấy hoặc trực tiếp đuổi người nàng tiếp tục lại lên phía trước, tất cả mọi người đều đỡ tốn sức.


      ngang qua quán ăn , thấy có hai đứa bé bốn năm tuổi ngồi ở ngoài chơi, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng đậu nhìn qua. Đứa bé lớn hơn nhìn thấy nàng, chắc là được trưởng bối dặn dò, cảnh giác đứng lên, dẫn đệ đệ vào bên trong chơi.


      Đường Cảnh Ngọc thấy nhưng thể trách, muốn lên phía trước, ánh mắt bỗng dừng lại.


      Nàng thấy đối diện cách đó xa có cái khách điếm.


      Loại trấn này, có cái khách điếm là rất khó có được, Tống Thù có thể nghỉ ngơi ở đó hay ?


      Đường Cảnh Ngọc đột nhiên có chút hưng phấn.


      Mà chủ tớ Tống Thù ở trong đại sảnh khách điếm dùng cơm.


      Tống Thù kiệm lời, Tiền Tiến ngại ăn cơm khó coi, dựng thẳng lỗ tai nghe khách bàn bên cạnh chuyện, nghe ngoài cửa truyền đến thanh cầu xin đáng thương có vẻ quen tai, Tiền Tiến tâm thần vừa động, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của thiếu niên, thời gian ngắn thấy, xiêm y người thiếu niên hình như càng rách nát hơn.


      Đường Cảnh Ngọc giả vờ như phát ra , tiếp tục cầu xin tiểu nhị của khách điếm cho nàng chút cơm ăn, tiểu nhị kiên nhẫn đuổi người, Đường Cảnh Ngọc chịu , tiểu nhị liền dùng sức đẩy nàng cái. Đường Cảnh Ngọc nhếch nhác ngã xuống đất, lúc vùng vẫy đứng dậy ánh mắt của nàng cuối cùng cũng đối diện với Tiền Tiến, nước mắt lập tức trào ra, cứ như vậy tay chống đất tay gạt lệ.


      Tiền Tiến sinh lòng nỡ, cũng buồn bực thiếu niên ràng có tiền mà vẫn xin cơm, nhưng mà nhìn chưỡng quầy chớp mắt, dám mở miệng cũng dám nhúc nhích.


      “Ta lên trước đây.” Tống Thù để đũa xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đầu cũng quay lại mà thẳng lên lầu hai.


      Tiền Tiến vẫn nhìn theo , đến lúc nhìn thấy bóng người của Tống Thù, lập tức cầm cái bánh bao thịt còn lại bàn chạy ra ngoài, dìu Đường Cảnh Ngọc qua bên, vừa nhét bánh bao cho nàng vừa hỏi: “Chẳng phải cho ngươi tiền rồi sao? Làm sao lại còn xin cơm?”


      chưa dứt lời, Đường Cảnh Ngọc tủi thân, “Ta, ta…..”


      Tiền Tiến thấy nàng sắp bị bánh bao bịt kín miệng rồi, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai nàng: “Ngươi ăn trước , ăn xong sau.”


      Đường Cảnh Ngọc cảm kích nhìn , cảm thấy tướng ăn của mình làm chướng mắt của người khác, vội vàng quay lưng lại ăn như hổ đói.


      Bờ vai thiếu niên gầy yếu, Tiền Tiến nhìn chằm chằm lát rồi cất tiếng gọi tiểu nhị mang cho hai cái bánh bao thịt, phải chỉ là chút cơm tối thôi sao, mời được!


      Thế là Đường Cảnh Ngọc ăn liên tục ba cái bánh bao thịt, cuối cùng cũng có hơi sức kể khổ, nắm lấy cánh tay của Tiền Tiến lui lại : “Tiền đại ca huynh hãy giúp ta , ta vừa mới vào trấn bị hai tên khất cái chặn lại, bọn chúng chẵng những lấy lộ phí và khăn con đại gia cho ta, mà ngay cả ống trúc cũng đoạt lấy… Tiền đại ca cầu xin huynh, hai người bọn chúng đều cao lớn hơn ta, ta đánh lại bọn chúng, huynh giúp ta cướp lại được ?”


      Tiền Tiến vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, dẫn đầu lên phía trước: “Ngay cả đồ chưỡng quầy chúng ta cho cũng dám đoạt, ngươi dẫn ta , xem ta có đánh chết bọn chúng ?”


      Đường Cảnh Ngọc liên tục gật đầu.


      Đáng tiếc lúc bọn họ đuổi đến, còn thấy bóng dáng của hai tên khất cái.


      Tiền Tiến dẫn Đường Cảnh Ngọc con phố mà vẫn chưa tìm thấy người, lại nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Đường Cảnh Ngọc, vừa tức lại vừa nhức đầu. vẫn muốn tiếp tục tìm nhưng Đường Cảnh Ngọc túm lại, cúi đầu thở dài: “Bỏ Tiền đại ca, huynh mau trở về hầu hạ chưỡng quầy của huynh , dù sao ngày mai ta có thể gặp lại thân thích, đêm nay cũng ăn no rồi… chỉ tiếc phải phụ tấm lòng tốt của huynh vô ích.” xong xoay người muốn .


      Chưỡng quầy của ở trong phòng, cần người hầu hạ, do đó Tiền Tiến cũng sốt ruột trở về, tò mò hỏi nàng: “Ngươi muốn đâu vậy?”


      Đường Cảnh Ngọc dừng bước lại, chỉ vào bên trong trấn : “Tìm con ngõ ngủ.”


      Màn trời chiếu đất, nàng quen từ lâu cho nên trả lời vô cùng tự nhiên, nhưng Tiền Tiến lại đành lòng. Nếu đổi lại là tên khất cái quen biết, mới lười trông nom đối phương ngủ ở chỗ nào, nhưng thiếu niên này theo chân bọn họ đoạn đường, cũng nhu thuận hiểu chuyện da mặt dày dây dưa, lại vừa mới bị cướp, (Tiền Tiến) muốn giúp (Đường Cảnh Ngọc) phen.


      “Như vậy , đêm nay ngươi ngủ chung phòng với ta.” Tiền Tiến cười , “Lúc nãy chưỡng quầy của chúng ta đặt hai gian phòng, lát nữa lên ngươi đừng lên tiếng, ngày mai chờ chúng ta rồi ngươi hẵng , đừng để cho chưỡng quầy nhìn thấy.”


      ngũ quan đoan chính, đôi mắt hơi , khi cười rộ lên có vẻ đặc biệt hiền lành. Đường Cảnh Ngọc lòng cảm kích , quả tại nàng cần Tiền Tiến hỗ trợ, (Đường Cảnh Ngọc) tiếp tục giả bộ đáng thương nữa, vừa theo Tiền Tiến trở về, vừa giọng hỏi: “Tiền đại ca, huynh có xiêm y để thay ?”


      “Có, ngươi hỏi cái này làm gì?” Tiền Tiến kinh ngạc hỏi.


      Đường Cảnh Ngọc gãi gãi đầu, đầu tóc như ổ rơm dường như phát ra thanh sàn sạt: “Ta, ta sợ như thế này tìm người bị xem thường, Tiền đại ca, huynh có thể cho ta mượn bộ xiêm y mặc ? Lát nữa huynh cho ta biết nhà huynh ở chỗ nào, chờ ta thu xếp ổn định, ta đem xiêm y trả lại cho huynh, nếu ta trả tiền cho huynh mua bộ mới cũng được, đúng rồi ta đến nương tựa nhà nhị cửu ta, họ Tần, ở thành Tây…..”


      “Được rồi được rồi, cần cho ta biết mấy thứ đó, làm như ta sợ ngươi quỵt nợ vậy, bộ xiêm y mà thôi, đáng bao nhiêu đồng cả.” Tiền Tiến thẳng thắn cắt đứt lời nàng: “Đại ca hợp ý với ngươi, lần này là ta giúp ngươi, chờ ngươi dàn xếp xong, trực tiếp tiệm đèn Tống gia tìm ta, hỏi đường ngươi cứ tiệm đèn Tống gia, người trong thành ai cũng biết.”


      Tiệm đèn Tống gia?


      Sau đó lại thêm tiếng cảm tạ, Đường Cảnh Ngọc thầm đem bốn chữ này ghi tạc trong lòng, lỡ như sau này có việc phát sinh, nàng chỉ có thể xin Tiền Tiến giúp đỡ lần nữa.
      A fang, Thanhbliss, Tuyết Liên15 others thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 3.2

      Phòng của Tiền Tiến sát bên phòng của Tống Thù, hai người vào phòng như ăn trộm.


      Tiền Tiến mang xiêm y ra, chỉ là nhìn thiếu niên chỉ cao đến bả vai , khó xử phát ra thanh chậc chậc, chần chừ lúc rồi đặt quần áo xuống, khẽ với Đường Cảnh Ngọc: “Quần áo này ngươi mặc hợp, để ta mua cho ngươi bộ mới, ngươi ở đây chờ, ta kêu tiểu nhị mang nước lên, ngươi tắm trước .”


      “Tiền đại ca đừng tốn kém!” Đường Cảnh Ngọc ngượng ngùng khuyên nhủ, “Thế này là được rồi.”


      Tiền Tiến cười cười: “Như vậy sao được, đường dễ dàng, vất vả lắm mới gặp trưởng bối, tất nhiên phải ăn mặc chỉnh tề, có điều ta cũng có nhiều tiền, chỉ có thể mua cho ngươi bộ rẻ nhất….”


      Đường Cảnh Ngọc lắc đầu liên tục, cúi đầu lời cảm tạ: “Tiền đại ca đối xử tốt với ta, ta nhớ kĩ cả đời.”


      Nàng có vẻ như muốn khóc, Tiền Tiến quen ứng phó những trường hợp như thế này, động viên hai câu rồi ra cửa.


      Trong phòng chỉ còn lại mình, Đường Cảnh Ngọc thở phào hơi nhõm.


      Trời tuyệt đường người, đời này người tốt vẫn còn rất nhiều.


      Tiểu nhị rất nhanh mang nước tới, chính là tiểu nhị đuổi Đường Cảnh Ngọc , bởi vậy lúc đẩy cửa vào thấy tên khất cái vô cùng bẩn ngồi trước bàn cũng kì lạ, đặt mấy thứ đồ đó xuống rồi bước .


      Trong phòng có gương, Đường Cảnh Ngọc hai bước về phía cái gương, khi sắp đến lại dừng lại tránh ra, quyết định sáng mai tắm rửa xong rồi mới soi gương.


      Trong phòng chỉ có cái giường, Đường Cảnh Ngọc đến bên cửa sổ, ngả xuống đất liền ngủ.


      Ăn uống no đủ rồi ngủ, lúc Tiền Tiến trở về nàng bắt đầu ngáy khò khò, mơ mơ màng nghe Tiền Tiến khuyên nàng tắm rửa trước, nàng tức giận đẩy cánh tay Tiền Tiến ra, xoay người ngủ tiếp. Tiền Tiến nghiêng đầu nhìn quần áo vô cùng bẩn người Đường Cảnh Ngọc, tùy nàng .


      Nếu thiếu niên tắm rửa đổi xiêm y, bằng lòng cùng thiếu niên chen chúc đêm, bây giờ….


      Tiền Tiến ném bố y mới mua lên bàn, trực tiếp cởi quần áo ngủ.


      lâu rồi Đường Cảnh Ngọc có cảm giác ngủ ngon như vậy, đây là loại hưởng thụ lâu có, thoải mái đếm mức lúc Tiền Tiến dặn nàng buổi trưa phải trả phòng nàng cũng có tỉnh, chỉ đến khi tiếng bước chân bước xuống lầu biến mất, nàng mới xoạt cái nhảy dựng lên đem cửa phòng đóng lại, xoay người nhảy lên giường tiếp tục ngủ.


      Nhưng mà cũng thể ngủ.


      Trong phòng đặt cái bồn tắm to, do hôm qua tiểu nhị mang lên, bên cạnh còn có hai thùng nước . Đóng cửa sổ lại, Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo rách nát người, đầu tiên đem khăn nhúng nước hung hăng chà sát người vài lần, rồi đem nước giọt chà mấy chỗ dính bùn đất, dùng hết hai thùng nước cuối cùng cũng đem bản thân chà rửa sạch , ngay cả đầu cũng gội, lúc này mới bước vào bồn tắm.


      Nước lạnh nhưng nàng chút cũng chê.


      Thống thống khoái khoái (vui vẻ) ngâm nước lát, Đường Cảnh Ngọc lau khô người, cầm kéo ngồi giường cắt móng tay móng chân, cắt xong rồi rửa lại, chắc chắn người đều sạch , lúc này mới mặc quần áo.


      Tiền Tiến còn rất tỉ mỉ, áo trong và khăn trùm đầu đều chuẩn bị, bộ trang phục và cái khăn này cộng lại ít nhất cũng phải ba mươi bốn mươi văn tiền.


      Đường Cảnh Ngọc gạt người thành thói, nhưng nàng cũng hiểu được tri ân đồ báo (có ơn tất báo), chờ đến lúc nàng còn lo về cái ăn cái mặc nữa báo đáp ân tình cho Tiền Tiến.


      Áo ngắn vải thô, giày vải màu đen, chỉ có tóc chải, Đường Cảnh Ngọc cầm lấy cái khăn trùm buộc buộc lên, ngồi xuống trước gương.


      Gương đồng lên khuôn mặt hơi đen do bị phơi nắng.


      ràng xem mình là nương, nhưng khi khuôn mặt vốn non mềm như đậu hũ lại bị biến thành như vậy, trong lòng Đường Cảnh Ngọc vẫn có chút chua xót.


      Dung mạo của phụ mẫu đều rất xuất chúng, nhưng chẳng biết tại sao lại sinh nàng thành như vầy, điểm tốt nhất phụ thân cho nàng là đôi mắt hoa đào, nhưng dung mạo cũng chỉ có thể ở bậc trung. Dung mạo khó coi, giọng cũng uyển chuyển mềm mại như nương khác, lại thô như nam nam nhân, vừa nghe cũng khó nhận ra là nam hay nữ, chẳng trách lúc mười tuổi sau khi rời nhà lại có người nghi ngờ nàng.


      Hai năm trước lúc đường Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy mấy nữ nhân có bộ ngực lớn, còn lo lắng lúc ngực mình lớn lên phải làm sao bây giờ, về sau….


      Đường Cảnh Ngọc cúi đầu, ánh mắt quét qua bộ ngực vẫn bình thường của mình vòng, khỏi cười khổ.


      Bốn năm sống đầu đường xó chợ, nàng đói bụng đến mức gầy thành xương bọc da, nào có thịt cho chỗ kia to ra chứ.


      to to, làm nam nhân cũng rất tốt.


      Bỏ qua những suy nghĩ rối loạn trong đầu, Đường Cảnh Ngọc thuần thục cột cho mình búi tóc của nam nhân.


      đường từ từ náo nhiệt lên, nàng đẩy cửa sổ ra, còn chưa nhìn được gì bị ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào người, khiến nàng phải lùi về sau bước.


      Người lui nhưng khóe miệng lại lên nụ cười tươi, Đường Cảnh Ngọc đứng ở bóng râm nhìn phương hướng huyện Gia Định phía xa xa, ánh mắt dần dần kiên định.


      Hai khắc ( khắc bằng 15 phút) sau, thiếu niên gầy như cây gậy mặc bộ xiêm y vải thô màu xanh bước ra, cước bộ nhàng nhắm hướng Đông mà .

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 4.1


      Vận may của Đường Cảnh Ngọc cũng tệ, mới rời khỏi trấn lâu gọi được chiếc xe lừa đến huyện Gia Định. Đánh xe là người nông dân khoảng bốn mươi tuổi, cùng vợ của chở giỏ trúc mới đan chuẩn bị mang lên thành bán, Đường Cảnh Ngọc cản xe lại, hai vợ chồng liền thoải mái dừng xe.


      “Tiểu huynh đệ từ vùng khác đến phải ? Nghe giọng của ngươi giống người ở Tô Châu.” Đầu đội mũ rơm, đại nương hiền lành hỏi.


      Đường Cảnh Ngọc ngồi bên cạnh đại nương, cười khổ : “Nhĩ lực của đại nương tốt, ta là từ Sơn Đông đến đây tìm thân thích nương tựa, đường bị cướp, phụ mẫu ta đều chết hết, ta đường xin cơm mới đến được đây. Ngày hôm qua có vị đại ca thấy ta đáng thương tặng cho ta bộ xiêm y này để mặc, ngày hôm nay lại gặp đại nương đồng ý chở ta đoạn đường, Tô Châu này, người tốt nhiều.”


      Dung mạo nàng thanh tú lời chân thành, được khen là người tốt khiến cho tâm tình của đại nương rất thoải mái, an ủi nàng hai câu, hỏi nhà thân thích nàng ở chỗ nào.


      Đường Cảnh Ngọc đối phó giống như đối phó Tiền Tiến ngày hôm qua, tùy tiện bịa chút, xong giọng cầu đại nương: “Đại nương người thấy đó, lúc trước ta xin cơm, chưa từng ra vào thành, bây giờ chắc chắn thủ thành quân gia hỏi đường của ta….”


      có việc gì có việc gì, tiểu huynh đệ cứ việc ngồi ở xe cho tốt .” Đại nương đợi Đường Cảnh Ngọc xong liền xen vào : “Ngươi ngồi ở xe, bọn họ xem như chúng ta là người nhà, để thúc của ngươi giao tiếp với quân gia , chúng ta bên này bình yên, tra nghiêm.”


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lời cảm tạ.


      Lúc xe ngựa đến cửa thành Nam của huyện Gia Định là buổi trưa, nắng như đổ lửa, vài quan binh thủ thành tránh ở trong bóng râm hóng mát, Đường Cảnh Ngọc vừa quạt mát vừa nhìn đại thúc đánh xe nhảy xuống xe lừa chạy đến trước mặt quân gia gì đó, nộp tiền vào thành rồi nhanh chóng chạy trở lại, tiếp tục tiếp.


      Vào thành lâu, Đường Cảnh Ngọc cảm kích cáo biệt vợ chồng đại nương.


      Giang Nam giàu có và đông đúc, so với số thành trấn ở phương Bắc dân chúng trong thành ăn mặc tốt hơn nhiều, Đường Cảnh Ngọc mục đích khắp nơi lát, thực quá khát nên vào tiệm bán trà . Tiểu nhị mời nàng vào bên trong ngồi, Đường Cảnh Ngọc biết vào bên trong trà đắt hơn nên nàng trực tiếp ngồi ở bên ngoài, cùng hai hán tử áo vải chung bàn, hai văn tiền có thể uống ấm.


      Trà được đưa lên, Đường Cảnh Ngọc rót chén đầy, uống ừng ực hơi, khi buông chén xuống thỏa mãn thở phào cái.


      Hán tử cao to ngồi ở bên cạnh nhìn nàng cái, tò mò hỏi: “Tiểu huynh đệ vừa mới vào thành phải ? Nhìn ngươi phơi nắng mặt đỏ bừng hết cả lên rồi kìa.”


      Đường Cảnh Ngọc gật gật đầu, với : “Đúng vậy, hôm nay nắng , tí nữa là chết khát, đại ca là người ở trong thành phải , thế nào giữa trưa lại xuất môn đến đây?”


      “Chạy vặt cho chủ nhà, chủ nhà có lệnh, dù cho trời nóng cũng phải chạy.” Hán tử cao lớn cũng uống hớp trà, nhìn nhìn nàng, dò xét hỏi: “Nhìn tuổi tác của tiểu huynh, chẳng lẽ cũng tới bái Tống chưỡng quỹ làm sư phụ?” Đầu tháng Tống chưỡng quỹ truyền ra tin tức muốn thu đồ đệ, thiếu niên từ mười tuổi đến dưới mười lăm tuổi đều có thể báo danh, gần đây thường thấy dân chúng ở mấy thôn trấn khác dẫn đứa đến đây.


      Tống chưỡng quỹ…….


      Đường Cảnh Ngọc trong lòng vừa động: “Huynh là Tống chưỡng quỹ, Tống Thù?”


      Hán tử cao to nở nụ cười: “Còn phải là ? Toàn bộ phủ Tô Châu nhắc tới Tống Chưỡng quỹ, nghĩ đến đầu tiên chính là cái vị ở huyện Gia Định này của chúng ta, chẳng lẽ tiểu huynh đệ phải đến bái sư?”


      Đường Cảnh Ngọc nhức đầu, xấu hổ cười : “Cha ta để ta đến, chẳng biết như thế nào lão nhân gia lại nghe Tống chưỡng quỹ muốn thu đồ đệ, biết là có tiền đồ nên để ta đến đây, ra rốt cuộc Tống chưỡng quỹ làm gì ông ấy cũng biết, đại ca huynh có gấp gáp ? gấp ta mời huynh uống trà, đại ca cho ta nghe số chuyện về Tống chưỡng quỹ?”


      Hán tử cao to cũng chẳng gấp, vừa nghe có trà uống miễn phí liền kiên nhẫn ngồi giới thiệu.


      Đường Cảnh Ngọc vừa uống trà vừa nghe, càng nghe càng kinh ngạc.


      Nàng chỉ biết năm đó Tống Thù là tân khoa Trạng Nguyên, cũng biết là sủng thần của tân đế, chuyện đó đều được nàng nghe đường, còn những cái khác nàng chưa bao giờ chủ động nghe ngóng. Nếu phải Tống Thù lớn lên quá tốt qua bốn năm chưa chắc nàng nhận ra thiên chi kiêu tử có nửa điểm quan hệ với nàng này.


      ra tổ tiên Tống gia là làm đèn lồng, còn làm vô cùng đẹp.


      Cái gọi là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên. Dựa vào tay nghề thủ công giỏi học từ tổ tiên, ở phủ Tô Châu đèn lồng Tống gia là số , nhiều lần đoạt được giải nhất hoa đăng ở tết Nguyên tiêu. Nhâm tri phủ khen ngợi đèn lồng Tống gia xảo đoạt thiên công*, vào Nguyên tiêu năm sau đem đôi đèn lồng làm cống phẩm đưa vào trong cung. Thánh Thượng nghe có quan viên đưa đèn lồng làm cống phẩm, trong lòng tò mò, đợi đến khi thấy đèn lồng Tống gia được chế tác công phu, mặt rồng vui vẻ, đương trường hạ chỉ lệnh cho Tống gia Nguyên tiêu hàng năm phải cống đôi hoa đăng.


      * xảo đoạt thiên công: Ý những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.


      Từ đó, Tống gia đêm thành danh, quan lại quyền quý đến đặt làm đèn lồng nối liền dứt.


      Tống gia cũng bởi vậy mà dương dương tự đắc, vẫn canh giữ ở thị trấn Gia Định như trước, sau đó chỉ mướn bốn năm người học nghề làm việc, mà tộc nhân Tống gia mỗi tháng chỉ làm ba cặp đèn lồng. Làm xong, ai tới đặt đều phải đợi đến tháng sau, theo thứ tự mà nhận đơn đặt hàng. Mà người học nghề được gia chủ Tống gia chỉ bảo, tay nghề cũng thuộc thượng thừa, làm đèn lồng lại hạn chế số lượng, thông thường người phú quý vì thời gian sắp xếp quá dài chờ đợi được, liền lui lại mà cầu cái sau, ở cửa hàng đèn lồng Tống gia chọn cái đèn lồng hợp ý mang về, lúc về lại đó được làm ở Tống gia cũng rất vẻ vang. Như vậy, cửa hàng đèn lồng Tống gia tuy nhưng làm ăn lại rất hưng thịnh.
      A fang, Thanhbliss, Tuyết Liên16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :