1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lại thêm con khỉ biết diễn tuồng
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      ☆Chương 98

      tiếng rắm vang lên.
      Tiếng xì hơi to chẳng này như cái tát đánh thương tiếc lên mặt Từ Vũ này.
      Da mặt thanh niên lập tức đỏ ửng lên.
      A Nguyên ngảng cao đầu, cảm thấy đệ đệ làm rất tốt.
      “Lải nhải lâu như vậy Bổn hoàng tử sớm thể nhịn được nữa.” Nhóc mập dùng ánh mắt cún con mà nhìn người này, chẹp miệng kêu lên: “ nhiều thế để làm gì? Chẳng lẽ chúng ta nên ở lại nghe nước ẩu tả sao?” Bé cảm thấy tiểu tử này quá xấu xa, ràng nhìn ra được là Hoàng tử đại nhân muốn đánh rắm, vậy mà vẫn còn lăng nhăng ở đây, chẳng phải là bắt Hoàng tử phải nhịn sao? Xin lỗi, đối với bé mập mới năm tuổi mà , nhịn, có trong từ điển nhá.
      Có rắm thả, mới là tiêu sái.
      “Là tại hạ phải.” Chẳng sợ mùi xì hơi này quá hôi thối, Thanh Tùng công tử vẫn bóp mũi nhận lấy cái rắm này.
      “Biết sai liền sửa còn việc thiện nào hơn, ngày sau, chớ có làm vậy nữa, rồi bị nhiều người ghét nha.” Trước dáng vẻ cười đến chỉ hận thể đấm xuống đất của hai tỷ tỷ, bé mập ưỡn bụng mỡ nghiêm túc mà giáo dục tiểu thanh niên hiêu chuyện này chút, thấy có vẻ nghe lời bèn vừa lòng quay đầu sốt ruột với A Nguyên: “Chúng ta nhanh nhanh thôi, bằng Bát tỷ tỷ khóc lên lại như có ai bắt nạt tỷ ấy chết, đáng thương lắm.” Dứt lời, trước trong mắt như muốn nứt ra của Bát Công chúa, bé mập thỏ thẻ: “Tuy rằng Bát tỷ tỷ là người ôn nhu chẳng so đo với ai bao giờ, nhưng cũng bụng lửa, phải nhịn phát tiết như thế càng khiến người ta lo lắng đó.”
      Lời này lung tung rối loạn, chỉ có điều với nhóc mập mới có năm tuổi này vẫn có thể chọc tức điên được.
      Bát Công chúa bị đệ đệ này làm tức giận đến run rẩy cả người, nhưng lại bị Từ Vũ còn có chút đầu óc cười khổ ngăn cản lại.
      Đây chính là Ngũ Hoàng tử Hoàng thượng thương nhất, nếu Bát Công chúa thực dám làm ra chuyện gì quá đà, vậy chỉ còn có thể chờ Hoàng thượng đến lột da!
      Ngũ Hoàng tử vô cùng đắc ý, vênh mặt rời . A Nguyên cười xong, lau nước mắt cảm kích hai con khỉ mang lại cho mình chút giải trí mà : “Này, diễn xướng tồi nha, khi khác ngươi tiến cung nhiều chút, cũng diễn diễn trước mặt Từ Quý nhân, để Từ Quý nhân cũng được nở nụ cười nha.” Dừng chút, rồi lại cười với Bát Công chúa tức giận: “Chỗ Tuệ tần nương nương đừng , bằng , nương nương lại tưởng nhìn ra cuộc sống của nương nương quá hoàn hảo, khiến bà nổi giận đấy.”
      “Cẩn thận cho Bổn cung!” Ngũ Công chúa quất roi xuống chân Từ Vũ, cười lạnh : “Cái thứ gì!”
      Hai tỷ muội quay đầu liền , lát sau thấy Ngũ Hoàng tư chạy tới, mắt tròn vo long lanh như cún con, ngoan ngoãn lấy lòng: “Mới vừa rồi đệ thế nào? “
      “Quả là có tiền đồ.” A Nguyên khen ngợi chút, bảo bé mập này nên ngừng cố gắng, rồi lúc sau vuốt vuốt chiếc cằm tinh xảo của mình mà cười tủm tỉm: “Mùa thu tới rồi, nghe chỗ Nhị Hoàng huynh có cá cua béo mập ngon lắm, vừa lúc hôm nay Hoàng tẩu tiến cung, chúng ta ăn hôi, thế nào?” Làm Công chúa hoành hành kinh thành và Nhóc mập bá vương hậu cùng, ăn hôi vĩnh viễn là đề tài bất diệt trong lòng ai kẻ tham ăn này, có mấy Vương phi Hoàng tử bị hai đứa nhóc tai họa này hành đến khổ nổi, chỉ là hai đứa nhóc này rất dễ mang thù, vì vậy cũng chỉ có thể bịt mũi nhẫn nhịn.
      “Phá cỗ!” Ngũ Hoàng tử nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô.
      Ngũ Công chúa tay cầm roi, vẫn đành đất đắc dĩ gật đầu.
      !” Tay của A Nguyên vung lên, dẫn theo tỷ tỷ và đệ đệ chạy tới cung của Hoàng hậu, như bay, chỉ lát liền vào đến cung Hoàng hậu, lại thấy Hoàng hậu trò chuyện cùng Thái tử phi và Trịnh vương phi, tức khắc cười toe toét, tiến lên an vị dưới tay Trịnh vương phi, cười ha hả mà nhìn Trịnh vương phi gì.
      Nhóc mập cũng đuổi kịp đến, cực kỳ đáng trước mặt Hoàng tẩu.
      “Biết rồi, chốc nữa cùng ta xuất cung.” Trịnh vương phi Hoài Cẩm là người vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra suy nghĩ trong đầu đám nhóc con này, lúc sau tưởng tượng ra cái mặt đen thui của Trịnh vương phu quân mình sau khi nhìn thấy hai đứa bé này, nhịn được liền cười.
      Hoàng hậu gọi Ngũ Hoàng tử đến trước mặt mình, ôn nhu sửa sang xiêm y, ánh mắt thập phần từ ái. Thái tử phi thấy liền xúc động, cười với Thái hậu: “Ngũ Hoàng đệ giờ càng ngày càng hoạt bát.”
      “Trước kia thằng bé như con mèo con, lòng ta đau như cắt vậy.” Thời điểm Hoàng hậu sinh Ngũ Hoàng tử ra có tuổi, Ngũ Hoàng tử đương nhiên thể khỏe mạnh được như những đứa trẻ khác, như hôm nay vừa điều trị xong nên tôốthơn rất nhiều. Thường ngày Hoàng hậu thập phần quan tâm đứa con trai này, cũng sợ bản thân lớn tuổi, trước khi thằng bé trưởng thành, nên có tâm muốn Ngũ Hoàng tử thân cận với các huynh trưởng, để về sau cuộc sống suôn sẻ, có người chiếu cố, bèn nhàng : “Sau này đứa bé này có gì phải, các con làm tẩu tử phải dạy dỗ nó tốt nhé.”
      Tình cảm đều ở chỗ này mà phát triển, bằng , sao A Nguyên có thể thường xuyên đưa Ngũ Hoàng tử tới các vương phủ chơi được chứ?
      “Ngũ Hoàng đệ thông minh đáng , nhi thần vừa nhìn , huống chi đệ đệ hiểu chuyện, nào có chỗ đáng để dạy ạ?” Thái tử phi vội vàng .
      Ngũ Hoàng tử biết đây là khích lệ , tức khắc ngẩng cao mặt vẫy đuôi rối rít.
      Hoàng hậu vô cùng vui mừng trước thân thiết của Thái tử phi, lại dặn dò nàng vài câu, rồi cười : “Hôm trước Hoàng thượng mở cửa kho, tặng ta ít dược liệu, cho cũng là cho, ta chuẩn bị cho các con phần, mang về biết đâu có lúc nào hữu dụng.” Lại kéo A Nguyên cười : “Chỗ mẫu thân con ta cũng cho người đưa tới.”
      “Hoàng bá nương toàn nghĩ tới mẫu thân tẩu tử, con làm thế nào được đây?” A Nguyên vô tâm vô phế mà , rồi cùng Thái tử phi và Trịnh vương phi cáo lui. Thái tử phi vài câu với mấy đệ đệ muội muội xong, tinh thần sảng khoái mà rời , A Nguyên liền cùng ngồi xe Trịnh vương phi, mọi người đùa giỡn hồi tới phủ Trịnh vương. Đến như cơm bữa, A Nguyên sớm quen thuộc, tự mình nhảy xuống, quay lại ôm nhóc mập xuống đất, xong mới thẳng tới chính viên phủ Trịnh vương.
      Vừa vào cửa, liền thấy Trịnh Vương hạ triều trở lại, lúc này ngồi dựa ghế gỗ đỏ, sắc mặt thảnh thơi chăm chú nhìn xuống lá thư tay, bên cạnh lại có nữ nhân mảnh mai thanh lệ liếc mắt đưa tình nhìn Trịnh vương, vương tay định châm trà cho Trịnh vương, chỉ là Trịnh vương liếc gã sai mặt bên người cái, gã sai vặt kia vội vàng tiến tới ngăn nữ nhân này lại, cho nàng ta đến gần Trịnh vương. Mắt thấy Trịnh vương lãnh đạm như vậy, nữ nhân này chớp mắt liền lóng lánh ánh lệ, nhìn cực kỳ đáng thương.
      A Nguyên ở cửa hừ lạnh tiếng, tiến nhanh lại.
      Trịnh vương thiệt tình muốn gặp muội muội này lắm, bởi vì mỗi lần nhìn thấy, bản thân lại luôn bị gạt sang bên, còn phải dâng lên ít đồ ăn ngon, chỉ là muội muội tới trước mặt mình đành phải nhịn, huống chi cũng nỡ làm muội muội thiệt thòi, liền buông thư xuống, gật đầu : “Hôm nay muội tới rồi à?” Thấy A Nguyên nhìn chằm chằm nữ nhân kia, lộ ra vài phần bất đắc dĩ, với nữ nhân này: “Việc trong viện của ngươi Bổn vương quản, có gì hỏi Vương phi.” Thấy nữ nhân kia ngơ ngẩn hồi lâu mới giọng đáp, liền tiếp tục : “Lúc có việc gì cứ ở trong viện là được, cần ra ngoài.”
      “Vương gia…” Nữ nhân này lẩm bẩm gọi tiếng.
      A Nguyên rũ mắt gì.
      Trước khi Trịnh vương đại hôn nàng chưa từng biết dến người này, sau lại hay đến chỗ Trịnh vương, người thường cũng có thể nhìn thấy mặt cam lòng của nữ nhân này, cũng mới biết được rằng hóa ra trước khi có Trịnh vương phi, Trịnh vương thực sủng ái vị thứ phi này, tuy rằng thân phận thấp kém thể thỉnh lập làm trắc phi, nhưng lại cũng dựa vào ôn nhu đáng mà được Trịnh vương thích, nếu cứ như vậy quả thực cũng có thể sinh con đẻ cái cho Trịnh vương được sủng ái cả đời. Chỉ là Trịnh vương phi xuất giữa đường, trong thời gian ngắn ngủi chiếm cứ tâm tư Trịnh vương nam nhân có người trong lòng này thập phần tuyệt tình, thèm nhìn nàng nữa, ném cả nàng và cơ thiếp bên người vào hết tiểu viện, có chuyện quan trọng là gặp.
      Huống chi sau đó còn bị Trịnh vương mắng vài lần, thứ phi này sớm còn đến nữa, sao lúc này lại ngoi đầu lên chứ?
      Trịnh vương lạnh nhạt, nữ nhân này liền ra lời, muốn tiến lên lại thấy Trịnh vương phi chậm rãi tiến vào, sắc mặt tức khắc thay đổi, sợ hãi liếc nhìn Trịnh vương phi cái, chậm rãi né tránh.
      “A~, như này là sợ ta ăn ai bằng?~” Trịnh vương phi liền cười nhàn nhạt.
      Thấy nàng lại đây Trịnh vương liền đứng dậy, tự nhiên mà duỗi tay đỡ nàng ngồi xuống bên người mình, thấy Trịnh vương phi cười tủm tỉm nhìn mình, miệng hừ tiếng, lại vẫn tự tay đưa chén trà trong tầm tay cho Trịnh vương phi, vừa nhìn nàng uống trà, vừa hỏi: “Trong cung thế nào?”
      “Ngoài Thái tử phi sức khỏe tốt lắm, những cái khác đều ổn.” Trịnh vương phi thấy vẻ mặt bị tổn thương thứ phi kia, chỉ cảm thấy buồn cười, lại vẫn hỏi: “Ngươi ở đây là có gì muốn bẩm báo sao?” Trịnh vương phi lười quản đám cơ thiếp ở tiểu viện kia, bởi vậy mới tuyển ra thứ phi từ nơi này, nếu có việc gì bẩm báo với mình. Cũng bởi vậy thứ phi này cảm thấy bản thân giống những kẻ kia, rằng nàng được thích hơn, những suy nghĩ này đều ở trong mắt Trịnh vương phi.
      “Hôm nay làm toàn bộ cá, yến được ?” Mấy thấy thứ phi này lúng ta lúng túng chẳng được gì, Trịnh vương phi liền quay sang mỉm cười hỏi Trịnh vương.
      “Làm nhiều món mặt chút, phía sau nhà còn có mấy con mèo.” Trịnh vương muốn thừa nhận là mấy thứ thịt, cá này là để dành cho đệ đệ muội muội, bằng uy nghiêm của huynh trưởng chẳng phải là còn sót lại gì nữa sao?
      Đám nhóc con quả thực đòi mạng.
      “Mèo này ăn uống được phết nhỉ.” A Nguyên thấy Trịnh vương chờ được Trịnh vương phi săn soc, liền cười hì hì chế nhạo.
      Trịnh vương cốc cái vào đầu nàng, thấy muội muội này ôm đầu lăn lộn ghế, nhóc con bên cạnh lại nhảy nhót lung tung kêu la, chỉ cảm thấy vương phủ trở thành Hoa Quả Sơn rồi, thấy Trịnh vương phi còn nhìn vui vẻ, bèn bất đắc dĩ mà : “May là A Lan còn ngủ ở trong, nếu mà cũng ở đây nữa, chúng ta khỏi ăn cơm luôn.” Rốt cuộc lại vẫn nở nụ cười, hiển nhiên là khẩu thị tâm phi.
      Phượng Lan là con trai Trịnh vương phi sinh ra, bằng tuổi Ngũ Hoàng tử, ngọc tuyết đáng , lại là trưởng tử Trịnh ương bởi vậy rất được Trịnh vương thương, bởi vì hôm nay mệt mỏi nên Trịnh vương phi vẫn chưa đưa vào cung, ở lại trong phủ nghỉ ngơi. Nghĩ tới đứa bé này, ánh mắt Trịnh vương trở nên đặc biệt.
      là người cổ hủ, năm đó trước khi cưới Vương phi, tuy rằng cơ thiếp vô số, lại vẫn kiên định mà cho rằng con trai trưởng phải từ bụng Vương phi sinh ra rồi mới tính đến con vợ lẽ, bởi vậy trước khi Vương phi có con nối dõi, cũng chịu để các cơ thiếp sinh hạ con vợ lẽ. Vương phi bệnh nặng qua đời, liền chờ kế phi, được cái chờ chờ lại lại tìm được đúng người trong lòng, giờ chỉ còn người thê tử này liền càng coi trọng con vợ cả hơn. Mắt thấy ánh mắt khi nhắc đến nhi tử ôn nhu đến vậy, vẻ mặt thứ phi kia liền lộ nét ai oán.
      Năm xưa trước khi có Vương phi, nàng cũng có chút tâm cơ, từng mang thai, chỉ là bị Trịnh vương biết sau đó giận tím mặt, tự mình bắt nàng phá thai này, lại lạnh nhạt với nàng nửa năm, khó khăn lắm mới kêu nàng quay trở lại. Cũng từ lúc ấy, thứ phi này biết điểm mấu chốt trong lòng Trịnh vương, cũng dám làm gì nữa. Mãi sau khổ sở chờ kế phi vào cửa, Vương gia Vương phi lại phu thê tình thân, cơ thiếp trong phủ đều thành bài trí, thứ phi này chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, trước từng thử xuất đầu lộ diện, lại bị Trịnh vương tự mình mắng mỏ phải trở về, nàng liền hạ quyết tâm chờ đợi.
      Chờ lần này, là chờ mười năm, năm kia Hoàng thượng lập Phượng lan làm thế tử Vương phủ, thứ phi này liền cảm thấy đây hẳn là lúc mình nên rat ay.
      Mười năm, dạng mỹ nhân gì cũng đều tàn úa phải sao?
      Chỉ là trước mặt hề giống với tưởng tượng của nàng. Vị kế phi này nhìn vân đạm phong khinh, chính đôi mắt kia tựa hồ trong suốt nhìn tấu hết thảy này làm nàng khỏi chột dạ. Đối diện với Vương phi đáng sợ này, thứ phi lại nhìn gương mặt tinh xảo của Trịnh vương phi, lặng tầm mà sờ sờ mặtmày có chút tái nhợt của chính mình, liền biết nếu tìm cơ hội thân cận với Vương gia, chỉ sợ đời này khó xoay người. Huống chi nàng cũng có chút phục, trừ việc xuất thân Trịnh vương phi tốt hơn chút, nơi nào bằng được nàng chứ, vậy mà lại độc sủng, quả đúng là đố phụ, cũng biết Hoàng hậu nương nương đứng đầu hậu cung tha thứ cho thế nào.
      Trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, thứ phi này liền si ngốc nhìn Trịnh vương, nghĩ đến trước đây thích nhất mình thanh tú nhu nhước, vậy mà giờ đây còn chịu liếc mắt nhìn mình cái, bỗng cảm thất đau lòng. Đau lòng xong lại cảm thấy, ít hôm nữa Vương gia lại tói phòng nàng, có lẽ tình cảm năm đó trở lại.
      Đôi mắt Trịnh vương phi sáng , tự nhiên nhìn ra thứ phi này an phận, chỉ có điều coi như thấy, mỉm cười nhìn Trịnh vương bất đắc dĩ mà duỗi tay xoa xoa trán cho nhóc con, thỏa thuận ít cái tốt, xong mới dỗ được nhóc con gào nữa.
      “Sao ngươi còn ở đây?” Trịnh vương quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt này của thứ phi, cảm thấy ánh mắt này làm mình thoải mái, leiefn nhàn nhạt hỏi.
      “Chỉ là muốn cáo lui với Vương gia.” Thứ phi này ôn nhu hỏi.
      xuống .” Trịnh vương lệnh nàng , lúc này mới với Trịnh vương phi hơi nhíu mày: “Nàng ta nhìn nàng, có chút đúng lắm.”
      “Có cái gì đúng?” Trịnh vương phi liền cười : “Đây là có ý nhớ Vương gia đó.”
      “Nàng!” Trịnh vương xưa nay lại được Vương phi, lại cảm thấy nữa thực đáng mặt trượng phu, các đệ đệ muội muội còn nhìn, liền bất đắc dĩ mà : “Nàng ta nếu lại an phận, muốn phạt muốn đuổi tùy nàng, chỉ là đừng để nàng ra chướng mắt.” Dừng chút, Trịnh vương liền có chút lãnh khốc mà : “Cho người che chở A Lan hơn nữa, giờ trong phủ tuy rằng thanh tịnh, cũng khó đảm bảo có kẻ sinh ác niệm.” tại thực hối hận năm xưa nạp nhiều thê thiếp như vậy. Nhiều nữ nhân liền yên ổn, dù bây giờ có xa lại vẫn làm Trịnh vương hơi hoảng sợ, chỉ sợ nữ nhân này kia gây chuyện.
      tại, cảm thấy phủ đệ đệ Thành vương chỉ có Vương phi mới là tốt nhất.
      nữ nhân, chỉ sinh nhiều chuyện, mà cả con nối dòng cũng thể thiếu quan tâm vạn lần. Nếu phải có chút đành lòng với những nữ nhân từng hầu hạ , hận thể đưa hết đến thôn trang.
      Trịnh vương phi chỉ cười tủm tỉm nghe quyết định của , cũng thêm mắm thêm muối.
      Từ trước đến nay nàng vẫn thích vấn về về cơ thiếp của Trịnh vương.
      Đợi Trịnh vương gian nan dặn dò xong, A Nguyên mới thở hắt ra hơi, giọng với Ngũ Công chúa: “Nhị Hoàng huynh dong dài.”
      Trịnh vương uy nghiêm mà nhìn nàng cái, rồi mới lạnh mặt hỏi: “Vừa khéo muội đến đây, ta hỏi muội chút, bài vở gần đây nhất thế nào rồi?” Thấy khuôn mặt tinh xảo của A Nguyên lập tức nhăn lại, Nhị Hoàng huynh vừa lòng, lên mặt giáo huấn: “Tuy rằng là Công chúa nhưng cũng nên đọc sách, cũng nên học cho tốt, chớ lười biếng.” Trịnh các lão làm lão sư cho muội muội này đúng là xui xẻo tám kiếp, mắt thấy hẳn phải bị nhóc con này tra tấn đến muốn thắt cổ, Trịnh vương nghĩ tới bản mặt càng thêm đen của Trịnh các lão, liền cảm thấy có chút đồng cảm.
      Khiếp trước hẳn tạo nghiệt bao lớn mới gặp phải nhóc con này đây?
      “Lão sư muội hôm kia dâng tấu chương xin về hưu với Phụ hoàng, ta thấy lần này là tâm ý quyết rồi.” Mấy năm nay Trịnh các lão vẫn luôn thỉnh cầu về hưu, miệng là đức hạnh đủ xứng với nội các, Hoàng thượng biết nguyên cớ sâu xa, chỉ là bởi vì con cháu phụ lòng mà thôi, cũng cảm thấy việc trong nhà với việc triều đình liên quan, Hoàng thượng vẫn thực thích tài cán xử lý công vụ của Trịnh các lão, nên vẫn luôn đồng ý, nhìn ra ông quả thực muốn tiếp tục làm nữa, Hoàng thượng lúc này mới suy tính đến người thay thế.
      giờ, lão sư chỉ muốn ở nhà nhắc nhở sư huynh của muội thi cử tốt thôi.” A Nguyên liền : “Ông tuy rằng về hưu nhưng môn sinh vẫn còn, sau này còn có thể dìu dắt sư huynh muội, nếu lại vẫn còn phụng triều đình làm ông được tự nhiên.” Trịnh các lão là cái người cổ hủ, nếu chính mình triều dìu dắt cháu trai, ông chỉ sợ cháu trai nâng nổi đầu lên, bằng về hưu, như vậy còn làm cho thằng bé cảm thấy bản thân ông chưa từng can thiệp vào việc này.
      đến môn sinh, ta tự dưng lại nhớ tới người.” Trịnh vương chậm rãi .
      Thấy muốn kể cho mình ít chyện trước kia, mấy năm nay A Nguyên cũng từng nghe qua ít, thầm cổ vũ trước mặt Hoàng thượng, rất quen thuộc với thao tác này, liền gật đầu làm ra vẻ lắng nghe.
      “Tổng đốc Trực lệ* hẳn là quay lại kinh vào năm nay.” Trịnh vương lạnh lùng mà , “Đây là kẻ khá có năng lực, ta thấy ý tứ Phụ Hoàng là muốn bồi dưỡng vào Nội các. Vừa khéo…” uống ngụm trà, chậm rãi : “Năm xưa, người này là môn sinh của Từ gia, hằng năm vẫn tặng lễ tới Từ gia, tình cảm tầm thường.”
      Trực Lệ: nghĩa là "trực tiếp bị kiểm soát" và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa.
      “Tam Hoàng huynh chỉ sợ rất vui mừng.” A Nguyên cười cười, nhướng mày : “Chỉ có diều có thể làm được đến chức Tổng đốc Trực lệ này nên là kẻ ngu xuẩn, chỉ nghĩ cũng có thể hiểu được tâm ý của Hoàng bá phụ, nếu thực muốn gia nhập Nội các, muội thấy trước tiên phải đoạn tuyệt với Từ gia. Còn nếu thực tình thâm ý trọng…” trước ánh mắt mang ý cười của Trịnh vương, A Nguyên buông tay thở dài: “Thời buổi này, người thông minh nhiều lắm, nghe Tổng đốc Lưỡng Quảng cũng rất có năng lực, đúng ? “ Hoàng thượng chán ghét nhất là kết bè kéo đảng, đây cũng là vì sao đến bây giờ Tổng đốc Trực lệ vẫn còn chưa vào Nội các, Hoàng thượng định lưu lại quan nội các có dị tâm cho Thái tử đâu.
      Tổng đốc Lưỡng Quảng (chữ Hán: 兩廣總督, Lưỡng Quảng tổng đốc) là chức quan cao nhất cả về quân lẫn dân , của địa phương bao gồm hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây của Trung Quốc thời nhà Minh và nhà Thanh. Quan phủ đặt tại Quảng Châu (Quảng Đông) tuy nhiên có thời gian từ 1655 đến 1663 lại đặt tại Ngô Châu (Quảng Tây).
      “Là người hay quỷ, cứ chờ trong mười ngày này nữa.” Trịnh vương cảm thấy chuyện với muội muội này thập phần vui sướng.
      Tổng đốc Trực lệ vào kinh, trong vòng mười ngày nếu còn dính dính nhão nhão với Từ gia như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng đành phải thành toàn cho .
      Năng lực càng lớn, lại chịu cúi đầu với Thái tử, dĩ nhiên là nên chết sớm.
      A Nguyên quá hứng thú với những lục đục trong triều này, có điều hướng gió triều đình như thế nào lại là thứ A Dung nên rất chú ý giờ, cắn răng nhớ kỹ Tổng đốc Trực lệ này, rồi mới làm như có việc gì mà cùng trò chuyện với Trịnh vương phi.
      Chuyện bên ngoài này Trịnh vương phi quản được, bởi vậy yên lặng ngồi nghe, xong liền cười với A Nguyên: “Tẩu nghe mà mây mù dày đặc, khó có được muội có thể chuyện với Hoàng huynh muội như này. Nhìn hai người chuyện tẩu cũng vui mừng, nếu thích muội cứ thường thường tới chơi với Nhị Hoàng huynh của muội, cũng để chàng vui vui mừng mừng.”
      “Vẫn là thôi .” Hai huynh muội đồng thanh.
      “Nhị hoàng huynh thực ghét bỏ muội sao?” Trước vẻ mặt khó ở của Trịnh vương, A Nguyên xấu xa đánh phủ đầu trước, làm ra dáng vẻ đáng thương, chậm rãi đứng dậy thở dài: “Thôi thôi, muội sợ người khác ngại lắm, vẫn nên trước đây, miễn cho Nhị Hoàng huynh ăn vô.” xong liền định cất bước chạy trốn, lập tức nghe thấy Trịnh vương hừ lạnh mọt tiếng, bi thương chút, lsuc này đây mới xoay người lại cười làm lành : “Muội sợ Nhị Hoàng huynh thấy muội phiền ý mà.”
      “Vương phủ thiếu đôi đũa cho muội!” Ý ngầm của Vương gia chính là, cứ tới tự nhiên, Bổn vương cảm thấy phiền.
      Có điều, sau khi đám nhóc con chiếm cứ toàn bộ bàn ăn, điên cuồng càn quét bàn bàn chén chén xong, Trịnh vương giơ đũa hối hận.
      Liếc nhìn lại mâm đồ ăn sạch kia, quả thực đôi đũa của Vương gia chưa được góp phần.
      Ngũ Công chúa nhìn hai kẻ tham ăn phồng mồm trợn má đánh như bay bàn ăn này, giống như đói khát lắm vậy, chỉ cảm thấy hận thể chui xuống gầm bàn, bèn cười gượng : “Cái này, đại khái là chưa ăn no…”
      bát nữa!” Nhóc mập gõ bát con cơm của mình mà kêu lên.
      “Đừng ăn nhiều đầy bụng.” Trịnh vương phi nghĩ đến lần đầu Nhóc mập này đến phủ Trịnh vương, sau lại nâng bụng mỡ này mà về, khỏi đổ mồ hôi thay thằng bé, có chút lo lắng : "Nếu lại bỏ ăn, khổ cũng chỉ có đệ thôi.” Thấy Nhóc mập mắt trông mong mà nhìn mình, nàng quyết tâm lắc đầu : “Đệ mới bao lớn, chừng này cũng đủ rồi, thể tiếp tục.” xong, cũng cảm thấy bản thân thực tàn nhẫn, cho người dọn chén cơm trước mặt Nhóc mập, rồi mới cười : “Chờ khi nào đệ lại đến, tẩu lại tiếp đón đệ.”
      “Nam tử hán sao có thể an hưởng ham mê ăn uống như vậy!” Huynh trưởng đại nhân nghiêm túc lạnh lùng .
      vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, bà tử vẻ mặt kinh hoảng tiến vào, bẩm báo: “Vương gia, trong viện kia…” bà hàm hồ chỉ chỉ vào phía sân viện của nhóm cơ thiếp, rồi : “Có vị trắc phi nương nương thắt cổ!”

      Editor lảm nhảm: Chắc có ít tình bão tối nay hoặc xem đến tận phút cuối cùng hoặc ít nhất nghe thấy tin tức báo đài về Trận chung kết giữa u23 Vn vs u23 Uzb rồi đúng k ^^ Dù kết quả được như chúng ta mong đợi, nhưng giải bóng lần này quả thực lần nữa đưa người dân Việt Nam chúng ta lại gần nhau hơn, và dù U23 VN thắng, nhưng CHÚNG TA TUYỆT ĐỐI HỀ THUA ^^:053::053::053::059::059::059::046::046::046::054::054::054::th_53::th_53::th_53:
      Chúc các tình buổi tối thứ 7 tuyệt vời <3 <3 <3

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 99 (phần 1):
      Vô cùng xin lỗi các nàng, cả tuần vừa rồi cắm đầu vào ôn Toeic để thi nên bỏ bê quá!!!!!!!

      Cái miệng của A Nguyên ngừng húp canh cho đầy bụng, nghe vậy suýt nữa phun hết cả ra.
      Nhóc mập bên cạnh cũng giơ muỗng bất động.
      “Phủ Hoàng huynh bận rộn, bọn muội ở đây khó tránh khỏi vướng bận, nên về trước.” Ngũ Công chúa tay kéo A Nguyên, tay túm đệ đệ lên, có chút mất tự nhiên mà , xong liền cho người ra ngoài chuẩn bị xe, định hồi cung.
      Làm đệ đệ muội muội, dính vào gia của huynh trưởng để làm gì chứ?
      Trịnh vương ngờ được là đàn cơ thiếp an phận năm, giờ lại làm loạn ra chuyện xấu đến vậy, nhíu nhíu mày, song vẫn đứng dậy : “Ta đưa các muội ra ngoài.” vừa dứt lời, liền thấy nữ nhân nghiêng nghiêng ngả ngả từ ngoài tiến vào, lúc này đây khuôn mặt nữ nhân này đẫm nước mắt, nhìn rất thương tâm, vào tới cửa cũng nhìn bất cứ ai khác, đầu gục xuống trước mặt Trịnh vương, miệng khêu lên nghẹn ngào: “Cầu Vương gia làm chủ thay tỷ tỷ!” Chính là thứ phi mới rời vừa rồi, chỉ là vẻ mặt của nàng sớm còn ôn nhu vừa rồi, toàn bộ đều là vẻ bi thương, yếu ớt mảnh mai, lại có chút nhu nhược động lòng người.
      Trịnh vương phi kéo A Nguyên lại lau miệng cho nàng, lại nhìn diễn xuất của thứ phi này, gương mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
      “Mặt hoa da phấn, có thể thấy được là dụng tâm.” A Nguyên nhìn thoáng qua thứ phi này, rồi cười với Trịnh vương.
      Thực đau lòng sao còn có thể có được gương mặt mỹ lệ sạch đến vậy đây? Mắt nhìn cũng thấy đây là mượn mạng người làm bậc thang cho mình đây mà. A Nguyên phiền chán nhất là mấy cái này, huống chi chính phi còn ở đây, thứ phi vội vội vàng vàng xuất đầu lộ diện là thể loại gì chứ? E sợ đại nam nhân như Trịnh vương bị lừa gạt trước thủ đoạn của nữ nhân này, A Nguyên liền nhiều thêm câu.
      Thứ phi kia cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn A Nguyên cái, lúc sau tầm mắt dừng ở hai bàn tay nắm nhau của Trịnh vương phi và A Nguyên, tức khắc khóc ròng: “Tâm của tiện thiếp sao Vương gia có thể biết được ạ? Điện hạ muốn ra mặt thay Vương phi, nhưng cũng thể đổ vấy cho tiện thiếp được!” xong, dưới ánh mắt lạnh buốt xem ra của Trịn vương, nàng ta quỳ rạp mặt đất rơi lệ mà : “Vương gia, Vương gia, tỷ tỷ từng hầu hạ người năm xưa, vì điểm này, cầu xin Vương gia khai ân, nhìn tỷ tỷ cái, cũng để tỷ ấy được an tâm chút.” Dứt lời lại khóc lớn lên.
      “Bổn cung lại thành kẻ xấu rồi!” Bị điểm mặt, A Nguyên chỉ cười lạnh, nhàn nhạt hỏi: “ chết chưa?”
      Bà tử vừa tiến vào là tâm phúc của Trịnh vương phi, lúc này đây thấy thứ phi này ỷ vào nữ nhân muốn thắt cổ mà ra mặt trước Trịnh vương cũng hận vô cùng, vội vàng trả lời: “Được hạ nhân cứu kịp thời, hữu kinh vô hiểm*, nô tỳ cho người thỉnh thái y, chốc nữa liền đến ạ.”
      Hữu kinh vô hiểm: chỉ bị hoảng sợ chứ gặp nguy hiểm.
      “Cuộc sống tốt đến như vậy mà lại muốn tự vẫn, như này phải là muốn mách lẻo với Nhị hoàng huynh sao?” A Nguyên nhàn nhạt mà , ánh mắt lạnh lùng nhìn thứ phi kia.
      “Muội a~” Trịnh vương phi lôi kéo A Nguyên để nàng nữa, thấy A Nguyên lo lắng mà nhìn mình , liền giọng ghé vào bên tai nàng nhàng : “Chúng ta phải tin tưởng Hoàng huynh của muội, đúng ?” Đừng giờ Trịnh vương có tâm tư đó, mà cho dù có, mỹ nhân tươi trẻ trong phu còn nhiều lắm, thứ phi này so với nàng còn lớn tuổi hơn, còn vẫn nghĩ tới trước kia được sủng ái, ai thèm ngốc cùng nàng ta chứ?
      Quả nhiên, Trịnh vương nhìn thứ phi khóc lóc túm lấy góc áo của này, trầm mặc lát, rồi chậm rãi : “ như vậy, nàng ấy thắt cổ, lại là vì có phẫn uất với ta. Ngươi cũng như thế sao?” Thấy thứ phi kia chấn động, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, nước mắt cũng quên chảy, khóe miệng Trịnh vương lộ mỉa mai, nhàng mà : “Năm xưa, các người bằng lòng vào phủ ta, hẳn biết được sủng ái hay thất sủng, cũng chỉ đơn thuần là ý niệm mà thôi, đâu thể oán trách. Cho dù có Vương phi, nữ nhân thế gian nhiều như vậy, mấy người các ngươi thất sủng cũng là chuyện sớm muộn thôi, đúng ?”
      “Vương gia!” Thứ phi này kêu lên tiếng, lại thể phản bác được lời nào.
      Nàng sớm biết thất sủng, chỉ là cam lòng, tại thời điểm được sủng ái lại bị Trịnh Vương ném ra sau đầu, đoạn tuyệt hoàn toàn.
      “Bổn vương hứa hẹn với các ngươi vinh hoa phú quý, an hưởng quãng đời còn lại, vốn tưởng rằng cũng đủ phúc hậu.” Trịnh Vương rũ mắt, chân hất thứ phi này qua bên, lạnh lùng mà : “Thứ các ngươi cầu còn phải là vậy sao? giờ được rồi lại mong chờ cái khác sao? …” sắc mặt thay đổi, chậm rãi ngồi lại ghế dựa, chống cằm chậm rãi : “Lúc này, định mưu hại ai thế? Vì Vương phi khắt khe, hay là cảm thấy ở phủ Trịnh vương được thoải mái, muốn đến thôn trang?” cũng phải kẻ vô tình vô nghĩa, bởi vậy năm đó chỉ ngăn cách đám cơ thiếp này lại, lại vẫn để các nàng ở lại Vương phủ, giờ nhìn lại, mới thấy lòng tốt này lại là nguồn gốc gây họa.
      “Vương phi tới đây, tiện thiếp cũng ra lời trong lòng mình.” Thứ phi này mắt thấy ánh mắt vô tình của Trịnh vương dừng người mình, sợ hãi vô cùng, lại vẫn cắn chặt răng, rưng rưng ôn nhu : “Từ khi hầu hạ Vương gia, tâm tư tiện thiếp tràn ngập hình bóng Vương gia. Năm đó Vương gia cũng từng thích tiện thiếp, phải sao?” Nhớ tới ân ái năm xưa, nàng liền rơi lệ: “Ai nguyện ý làm thứ phi đây? Vì Vương gia, vợ cả bên ngoài thiếp làm, lưu lại trong phủ để ai cũng có thể dẫm chân lên thiếp. Sau khi Vương phi vào cửa, thiếp cũng toàn tâm phụng dưỡng, tất cả đều vì Vương gia.”
      “Vậy là, bổn cương nên cảm kích ngươi?” Trịnh vương châm chọc.
      Lúc này, bên ngoài lại có bà tử tiến vào, thầm gì đó bên tai Trịnh Vương phi, Trịnh Vương phi có chút biến sắc, khiến Trịnh Vương nhìn qua, với thứ phi này nữa, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
      “Trắc phi tỉnh, giờ, chỉ là……” Bà tử này có chút khó xử, lại vẫn thấp giọng , “Là lừa gạt, túng quẫn muốn làm bộ thắt cổ, chính là vì cầu Vương gia gặp nàng chút, thương tiếc cho nàng. Chỉ là……” Bà tử này thấy sắc mặt thứ phi kia trắng bệch, cả người phát run, liền căng da đầu tiếp tục : “Chỉ là chuyện phía sau, giả thắt cổ thành thắt cổ, có người muốn nàng chết, bản thân còn ở trước mặt Vương gia……” đến đây, liền nhìn đến khuôn mặt Trịnh Vương trầm đến làm người khác sợ hãi, khôn được nữa, chỉ ở bên nhìn khắc nơi, biết nên làm thế nào.
      nghĩ được là trong phủ ta, còn có nữ trung hào kiệt như vậy.”
      Trịnh Vương lạnh lùng nhìn xuống thứ phi hoảng loạn tái nhợt kia, thấp giọng : “Xưa nay bổn vương đối đãi với ngươi tệ, nhưng quả nhìn ra ngươi là cái dạng tâm địa rắn rết bậc này!” Dẫm lên mạng người để mong ước ân sủng, nữ nhân như vậy, Trịnh Vương chỉ nghĩ thấy lạnh cả người. Lại nghĩ đấy là trắc phi gặp nạn, còn nếu cẩn thận mà Phượng Lan gặp phải nữ nhân này, Trịnh Vương chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lương, rét mà run.
      “Vương gia! Vương gia! Thiếp là vì Vương gia mà!” Thứ phi này nghĩ được là bị khai ra đơn giản như thế, trong lòng chỉ hận sao hạ nhân đến quá sớm, để trắc phi kia chết hẳn , nhưng lúc này đây lòng sợ hãi, cũng biết bản thân chỉ sợ khó thoát thân, nhất thời khóc thút thít chẳng còn xinh đẹp như ban nãy, phấn trôi nhòe nhoẹt, chỉ thút thít mà : “Lòng thiếp có Vương gia, chỉ là Ngài bao giờ chịu tới, thiếp….”
      “Năm xưa, huynh trưởng ngươi là thị vệ của bổn vương, vì bảo vệ bổn vương mà chết ở bên ngoài.” Trịnh vương mặt biểu tình, giọng lãnh khốc, : “Vì vậy, bổn vương liền muốn đối xử tử tế với ngươi. Vốn định chuẩn bị của hồi môn chu đáo gả ngươi ra ngoài, được hưởng giàu có mỹ mãn, nhưng ngươi lại muốn, muốn ở lại Vương phủ. Nể phần tình cảm với ca ca ngươi, bổn vương thỉnh phong Thứ phi cho ngươi, cho ngươi thể diện, cuộc sống ở trong phủ của ngươi cũng rất khá. Cho dù sau khi Vương phi vào cửa, trong các cơ thiếp thể diện của ngươi cũng độc nhất, bổn vương cảm thấy… làm huynh trưởng của ngươi thất vọng.”
      Trịnh vương phi ở bên rũ mắt, nhàng thở dài.
      Nếu phải Trịnh vương từng kể với nàng chuyện xưa năm đó, nàng nào có thể chịu đựng thứ phi này chứ? Đều vì người khuất mà thôi.
      Thứ phi này chỉ khóc thút thít, lại vẫn trầm giọng kêu lên: “Ngài có tình cảm với thiếp, vậy vì sao lại vứt bỏ thiếp?” Nàng đau lòng : “ phải là tiện thiếp muốn tranh chấp với Vương phi, mà tiện thiếp ở bên cạnh người Vương phi lại chịu, toàn bộ nữ nhân trong phủ đều thành vật bài trí. Vương gia! Vương phi đố kỵ như vậy, dù muốn ở bên người cũng khó.”
      “Ngươi đẩy hết nguyên do lên người Vương phi, có thể thấy được là kẻ ngu xuẩn.” Trịnh vương nhàn nhạt mà : “Nếu bổn vương muốn sủng hạnh ai, sao Vương phi ngăn được? Chỉ là giờ bổn vương can tâm tình nguyện giữ mình vì Vương phi, muốn chạm vào ai khác, ngươi, chưa?” Lời thẳng thắn như vậy là lần đầu tiên Trịnh vương lên, Trịnh vương phi đứng từ xa nhìn sắc mặt chẳng bao giờ thay đổi của nam nhân này, đột nhiên lòng chua xót, quay đầu lại gạt nước mắt, chỉ qua cúi người cầm lấy tay Trịnh vương, xong mới trước ánh mắt khiếp sợ vì bị đả kích của thứ phi kia mà mắt đối mắt với Trịnh vương, giọng: “Lời này của Vương gia sai rồi.” Nàng dừng chút, mới ôn nhu : “ giờ, cứ cho là Vương gia muốn sủng hạnh người khác, ta dù giết hết nữ nhân thiên hạ, cũng thà để Vương gia .”
      Năm đó nàng còn có thể giữ tâm bình đạm , cảm thấy bản thân có thể cử án tề mi* với Trịnh vương, ai ai cũng vui vẻ, chỉ là mười năm nay, người nam nhân này vẫn giữ nguyên lời hứa hẹn của mình, chỉ thê tử, chút thay lòng.
      Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân". Cũng là "Mạnh Quang cử án" , "tề mi cử án" (via: hvdic.thivien.net)
      toàn tâm toàn ý như Thành vương Phượng Minh. Rốt cuộc, người này, vốn cho rằng vợ chồng là đúng.
      giờ, dần dà Trịnh vương phi chỉ cảm thấy tâm tư toàn là hình bóng của , bao giờ có thể yên lòng bình thản như nước được nữa.
      Dù là trả giá hết thảy, nàng cũng thể buông tay người này ra nữa.
      “Cảm ơn nàng.” Nghe được câu này của nàng mà lòng rộn ràng, Trịnh vương trở tay liền nắm lấy tay Trịnh vương phi.
      Thứ phi kia nhìn đến ngây dại, nước mắt chậm rãi chảy xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
      “Vương phủ thể có kẻ ác độc như ngươi.” Trịnh Vương nhìn nhìn nàng, chậm rãi : “Mấy năm nay, ngươi vẫn luôn an phận, Vương phi lại chưa từng về ngươi nửa phần phải trước mặt bổn vương, vì cái này, ta liền thể để Vương phi chịu thiệt thòi.” rũ mắt, chậm rãi : “Đừng oán bổn vương tàn nhẫn, chỉ là từng có ý muốn giết người, tiếp theo chưa chắc tạo ra sóng to gió lớn hơn nữa. Bổn vương đánh cuộc lòng nhân từ của nàng mà nương tay cho ngươi.” vốn là kẻ lãnh khốc, triều biết giết chết bao nhiêu đối thủ, soa có thể mềm lòng nơi nội trạch, lúc này đây giọng : “Bổn vương ban ngươi lụa trắng, cho ngươi toàn thây.”
      “Vương gia!” Thứ phi này vốn muốn lấy mạng người, dù có bị Trịnh Vương ghét bỏ cũng cùng lắm là bị đưa đến thôn trang tự mình kiểm điểm, có lẽ ngày sau phu thể Trịnh vương bất hòa còn có thể nghĩ đến nàng đây, đưa nàng trở về. Lại nghĩ được là Trịnh vương ra tay liền muốn giết chết, nhất thời hoảng loạn, muốn lên cầu xin tha thứ lại thấy gã sai vặt ở bên tiến tới, thẳng tay ấn nàng xuống, bịt miệng nàng, kéo nàng ra ngoài.
      A Nguyên thấy thứ phi kia giãy giụa ngoái đầu lại, miệng kêu lên ú ớ, nhắm mắt lại, cũng mở miệng cầu tình.
      Trịnh vương phi có thể nhẫn nhịn thứ phi này từng ấy năm cũng chưa ra tay, là mệnh được sống lâu của thứ phi an phận này rồi.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Con cháu hoàng gia có khác

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 99 (còn lại):

      “Những người còn lại trong viện… cũng đưa đến thôn trang hết cả .” Trịnh Vương nghịch cái nhẫn ngón tay, thấy trịnh Vương phi giật mình, khỏi ngẩng đầu, nhưng gương mặt nghiêm túc lại lên nụ cười nhàn nhạt, nhướng mày : “Hay là Vương phi còn sợ người bên ngoài bàn luận tiếng đố kỵ?” Có thể đuổi toàn bộ cơ thiếp trong phủ Trịnh vương đến thôn trang, độc chiếm phủ Trịnh vương, chỉ sợ thế gia trong kinh thành đều câu Trịnh vương phi lợi hại đố kỵ, bằng sao có thể kiên quyết đến vậy chứ?
      “Cái danh đó thiếp còn sợ đến muộn đây.” Trịnh vương phi nén lệ, chỉ che miệng cười.
      Nàng sinh ra vốn xinh đẹp quyến rũ, lúc này đây dưới ngọn đèn dầu lại vũ mị động lòng người, làm Trịnh vương nóng bừng, chút u ám ban nãy chậm rãi tan , muốn thảo luận về việc thêm nhân khẩu trong phủ với thê tử liền thấy cách đó xa, hai nhóc con dùng đôi mắt sáng quắc còn có chút đáng khinh mà nhìn động tĩnh bên này, vô cùng bát quái paparazzi (để nguyên văn luôn đó ^^), thấy hai người càng thân thiết, đám nhóc con còn phát ra tiếng cười khùng khục, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, cảnh tượng càng quỷ dị nên lời.
      Trịnh Vương trầm mặc.
      bên, Ngũ Công chúa bị đám nhóc con liên lụy muốn chết khóc ra nước mắt, chỉ nghĩ tai vạ sắp tới đầu rồi.
      Trịnh Vương chậm rãi đứng dậy, tới trước mặt đệ đệ muội muội còn tay trong tay chưa có phản ứng gì, hai lời định đánh.
      A Nguyên cho cùng là bé, cũng lớn, Trịnh vương nỡ xử nàng. Có điều Nhóc mập vẫn ở đây, lúc này đây bị huynh trưởng lật lại lộ ra cái mông , tức khắc sợ ngây người, lập tức gào lên: “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Hoàng huynh muốn giết người!” Nháy mắt vài cái kêu hoàng tỷ vô lương nhà mình cũng gào rú lên, Trịnh vương còn chưa động được vào cái lông tơ cũng làm loạn đến kinh thiên động địa.
      Trịnh vương điện hạ tức điên!
      muốn xử đẹp hai đứa này, tầm mắt Trịnh vương lại đột nhiên dừng ở cửa lớn, liền thấy bé trắng trẻo mập mạp nấp sau cửa thò cái đầu ra, nhìn thấy Trịnh vương túm Nhóc mập, tức khắc cười toe toét, bổ nhào đến trước mặt Nhóc mập, nghiêng cứu tình trạng lúc này của Nhóc mập chút, lúc sau chợt kêu lên: “Phụ vương, hư!” Dứt lời, ưỡn ngực nâng bụng nghiêm trang : “Hoàng thúc là trưởng bối đó, làm cháu trai, Hoàng thúc gặp nạn, cháu trai hẳn phải ra mặt, lấy thân tương trợ, cầu Phụ vương tha cho Hoàng thúc, mọi việc đều tính lên Lan Nhi !”
      hùng a~” A Nguyên ở bên liền cực kỳ cảm thán.
      rất đúng!” Nhóc mập liều mạng cùng vỗ tay béo với cháu trai đứng bên.
      Phượng Lan gãi đầu, ngượng ngùng cười, lúc sau, đôi mắt lóe sáng hỏi: “Cháu trai cứu Hoàng thúc lần, như vậy, lần sau tiến cung, cháu trai cũng có thể cưỡi con ngựa gỗ của Hoàng thúc chứ?”Trong cung Thái hậu có con ngựa gỗ A Nguyên thiết kế cho Nhóc mập, đặc biệt thú vị, Phượng Lan mơ ước lâu, chỉ là thế tử Trịnh vương là người thẹn thùng, ngại ra.
      “Đương nhiên!” Nhóc mập chỉ cầu đường sống, suy nghĩ đáp ứng.
      “Phụ vương còn mau mau buông Hoàng thúc ra!” Đối với Nhóc mập, Phượng Lan đặc biệt có dáng dấp tiểu bối, còn đối với lão cha mà thi chính là tổ tông, lúc này đây rất có khí thế mà chỉ huy: “Nếu chạm vào da hoàng thúc chút thôi, Lan Nhi… Lan Nhi…” thằng bé chớp chớp đôi mắt to, trước sắc mặt đen như mực của Trịnh vương, : “Lan Nhi thơm thơm Phụ vương nữa!”
      Nhị Hoàng huynh nghiêm túc vậy mà cũng có thời điểm thơm hôn con trai! A Nguyên nghe được chuyện bát quái động trời này mà mở to mắt, quyết đoán nhận định rằng Nhị Hoàng huynh là người khó ở!
      Trịnh vương bị thằng con khuỷu tay hướng ra ngoài này làm cho tức đến đau ruột, ném đệ đệ xuống mặt đất, thấy đám nhóc con nhoắng cái cầm tay cùng nhau chạy, mà thằng con còn tung ta tung tắng định cùng luôn, hận đến nghiến răng, quay đầu lại mắng Trịnh Vương phi: “Đều là do nàng chiều!”
      “Thiếp có thơm thơm Lan Nhi đâu.” Thường ngày, chiều thằng con nhất chính là Trịnh vương, trước mắt lại còn ra oai phủ đầu, Trịnh Vương phi cảm thấy thực quá đáng ghét!
      Trịnh vương còn có thể gì đây? Chỉ tay vào Vương phi, hồi liền phất tay áo bỏ , rốt cuộc lại nỡ, tự mình ra ngoài tiễn muội muội đệ đệ lên xe, lại kẹp thằng con lưu luyến rời mà túm lấy cửa xe dưới nách, chào đám nhóc con, lúc này đây mới giáo huấn con trai chút, nhưng vừa cúi đầu lại đối diện với đôi mắt long lanh tội nghiệp, Trịnh vương điện nghiêm túc khụ tiếng, lúc sau ôm lấy con trai, cảm giác được cơ thể béo mập mềm mại của con trai ỷ lại ghé vào bên vai mình, thong thả chậm rãi nở nụ cười ôn nhu.
      Trịnh vương phi cầm đèn đứng trong viện nhìn đôi phụ tử, đôi mắt cũng ánh lên tia ôn nhu.
      Lần này, có phải là chân chính nhà ba người ?
      A Nguyên khám phá được đại bí mật của Nhị Hoàng huynh đại bí mật, đường hồi cung còn cười ngừng, Ngũ Công chúa cảm thấy mạng của mình được bảo đảm, ai oán vô cùng, vừa nguyền rủa hai tên đầu xỏ, vừa mệt mỏi thở dài: “Ngừng nghỉ chút .”
      Có điều nàng tựa hồ cũng biết lời này có tác dụng, liền giật giật khóe miệng, thấy A Nguyên gật đầu chẳng có thành ý gì cả, liền giọng : “Ngươi nhìn xem, thê thiếp cả phủ đều là muốn ăn thịt người.”
      “Nhà ai cũng vậy mà, có điều, Nhị Hoàng huynh có thể tàn nhẫn đến vậy, cũng là khó có được.” Nam nhân sao? Thư
      ơng hương tiếc ngọc, dù biết ác độc nhương vẻ thâm tình chân thành như vậy tội bao lớn cũng có thể miễn. Trịnh vương vậy mà ra tay liền giết, A Nguyên cảm thấy tuy rằng có ác chút, nhưng xét về việc bảo vệ Trịnh vương phi cũng coi như có đảm đương. Dừng chút, nàng liền nhìn Ngũ Công chúa mà cười xấu xa, : “Hoàng tỷ có thể ra cái này, là vì lòng nắm chắc sao?” Thấy Ngũ Công chúa đỏ mặt chửi thề tiếng, liền cười hì hì : “Có thể thấy được, nên cầu Hoàng tổ mẫu gả người nào đó thôi.”
      “Chẳng lẽ ngươi muốn?” Ngũ Công chúa hỏi ngược lại.
      “Muốn ~” A Nguyên lơ đãng mà ôm Nhóc mập mơ màng sắp ngủ, chỉ cảm thấy cái mình ôm là thịt cả người của Nhóc mập này, mới hiểu ra vì sao năm đó bản thân được chào đón đến thế, béo mềm thế này quả tạo ra xúc cảm, liền cười tủm tỉm mà : “Chỉ là, ta là người bình tĩnh, chỉ nghĩ, .”
      Dáng vẻ đắc ý như vậy, Ngũ Công chúa dở khóc dở cười, hồi lâu nghĩ tới việc gì liền hào hứng, cười với A Nguyên: “Hôm trước A Loan đưa tới cho chúng ta ít đồ quan ngoại, ta thấy bên trong còn có da hổ và hồ ly mà còn nguyên vẹn khó có được, có thể thấy là A Loan đối với chúng ta rất tốt.”
      Năm đó A Loan rời kinh cùng phụ thân lần nữa, làm nữ tướng, lần này Hoàng thượng cho nàng danh phận, làm thiên tướng dưới trướng Tĩnh Bắc hầu, tuy rằng chức vị chỉ là tam phẩm, nhưng lại là lần đầu xuất từ thời khai thiên lập địa, cả triều đều có phê bình, cho rằng nữ nhân làm quan khỏi trái lẽ thường, lại vẫn bị Hoàng thượng phản bác lại.
      “Bất luận nam nữ, đổ máu vì triều đình, đều thể để máu này chảy vô ích.”Lúc ấy, Hoàng thượng có câu như vậy, cũng coi như A Loan được lưu danh sử sách bút.
      A Nguyên tự nhiên vì bạn tốt mà vui mừng, nàng xưa nay ngưỡng mộ A Loan, thấy Hoàng thượng cũng thích, liền càng thân cận thêm, mấy năm nay thường có thư từ lui tới, nếu có binh khí tốt hoặc là binh thư hiếm lạ, liền đưa tới chỗ A Loan, A Loan tự nhiên cảm động tới tâm khảm, bởi vậy mấy năm nay đóng giữ ở quan ngoại, có cái gì hiếm lạ đều đưa hồi kinh tặng A Nguyên và Ngũ Công chúa làm tâm ý của mình. Lần này nghĩ đến tấm da hổ đó, tiểu thị dân A Nguyên nhớ tới đời trước bản thân chỉ từng thân mật tiếp xúc với lão hổ qua thuốc dán cao hổ, lại nhịn được muốn lăn lộn tấm lông xù của đại hổ.
      “Để Hoàng tổ mẫu làm đệm giường, rồi……” A Nguyên liền chụm tay thầm.
      “Ta liền đưa tới chỗ Mẫu hậu Mẫu phi chỗ làm là được.” Ngũ công chúa chà xát tay, cười với A Nguyên: “Hiếm có chính là mấy tấm lông hồ ly kia kìa, lần này mùa đông tới, ai có thể hơn được chúng ta?” Lông hồ ly trắng như tuyết hiếm thấy vô cùng, nếu dùng để làm xiêm y còn được hâm mộ chết sao? giờ Ngũ Công chúa lớn tự nhiên cũng cái đẹp, mắt cũng tỏa sáng.
      A Nguyên cũng vui mừng hồi, quyết định đến lúc đó phải cho A Dung mê đắm mới được, liền vỗ thịt Nhóc mập : “Muốn ta , vẫn là A Loan đối với chúng ta rất tốt.” Thấy Ngũ Công chúa gật đầu, nàng nghĩ đến năm nay Hoàng thượng có chỉ triệu Tĩnh Bắc hầu hồi kinh, liền chờ mong : “A Loan tất phải về rồi, lần này họp mặt tốt.”
      “Hai năm trước nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, biết là dạng người như thế nào.”
      “Trước hai năm nàng gả cho người, chúng ta cũng chỉ tặng lễ, cũng biết là cái cái dạng gì người.” Có thể làm A Loan nguyện ý gả cho, hẳn tồi được. Ngũ công chúa cũng cực kỳ tò mò, thấy A Nguyên cười tủm tỉm gật đầu, nàng liền cười : “Nghe là võ tướng trẻ tuổi ở biên quan, nhưng cũng nên có chỗ hơn người. Nghe là lần này Phụ Hoàng hạ chỉ cũng kêu toàn gia võ tướng này cùng hồi kinh, nên là muốn mọi người gặp mặt.” Ánh mắt nàng cũng lộ ra vẻ nghi nờ, thấp giọng : “Chỉ là, biết chuyện gì xảy ra, ta tóm lại vẫn cảm thấy mẫu phi là lạ.”
      “Sao lại thế?” A Nguyên liền nghi hoặc hỏi.
      “Hôm trước Mẫu hậu cho hạ nhân lui, gì đó với mẫu phi, từ hôm đó mẫu phi liền khác lạ.”
      Thường xuyên thất thần, lúc còn vương nước mắt, mà khi rơi lệ, gương mặt Đức phi còn nụ cười vui mừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :