1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 88

      Khói chiều lượn lờ, mây nơi chân trời tản ra, bóng đêm từ đỉnh núi dần dần lộ ra, nhuộm ra bốn phía.

      Mai Nùng Chi trở về Bình Lăng Vương phủ, Hoa Thịnh sáp tới, chỉ chỉ hướng chánh điện, : "Vị kia phòng bếp, là buổi tối muốn đích thân xuống bếp, nương mau mau đến xem sao?"

      Mai Nùng Chi vuốt ve Ngọc Bài trong tay, do dự vài giây, sau đó theo phía sau Hoa Thịnh phòng bếp.

      Toàn bộ hạ nhân trù phòng chạy ra ra ngoài, Hòa Sinh mình ở bên trong xào rau nấu cơm, cho bất kỳ kẻ nào hỗ trợ.

      Trước khi Vương gia còn chưa có trở lại, nàng liền nghĩ xong, chờ vừa xong công việc trở về, nhất định phải để cho ăn cơm nàng làm

      Dịch sữa cá phiến*, nấm hoa chân vịt, đậu -ve nước gừng . . đặc biệt chọn món thích ăn mà làm. Lâu rồi chưa xuống bếp, nhưng trù nghệ cũng xa lạ, thái đồ ăn thớt gỗ, thuần thục như cũ, tới nửa canh giờ, bàn thức ăn toàn bộ làm xong.

      Vẫy tay gọi nha hoàn mang thức ăn lên, hai hàng nô tỳ nối đuôi nhau mà vào. đoàn người cầm hộp đựng thức ăn hộp Tây phòng chánh điện, đoàn người bưng chậu đồng rửa mặt, hầu hạ nàng rửa tay.

      bữa cơm làm xong, trán đổ đầy mồ hôi, quần áo dính mùi khói dầu, nàng rửa sạch tay, chuẩn bị vào bên trong điện thay quần áo.

      Giương mắt nhìn thấy ánh mắt quái dị của Thúy Ngọc, theo ánh mắt nhìn, trong sân trước phòng bếp, giống như có người đứng? Lén lén lút lút, đông trốn tây nấp, a, nhìn thân ảnh, hình như là Mai nương?

      Nàng đặt khăn lau tay xuống bên cạnh gọi: "Mai nương!"

      Mai Nùng Chi vốn chỉ muốn nhìn xa xa, ở trong thế gia vọng tộc, chưa từng có người đích thân xuống bếp, những thứ này đều là hạ nhân làm, chủ tử sao có thể hạ mình làm chuyện như vậy?

      Thế nhưng nhìn vẻ mặt bọn nô bộc vương phủ, Trắc phi giống như thường xuyên tự mình xuống bếp?

      Hừ, thủ đoạn lôi kéo đàn ông đó sao?

      Mai Nùng Chi dứt khoát thoải mái đứng ra, tư thế bước của tiểu thư khuê các, đến trước mặt Hòa Sinh, xinh đẹp cười cười, : " ra chỗ hơn người của Trắc phi nương nương chính là trù nghệ."

      Hòa Sinh sững sờ, bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nàng ta đây là châm chọc?

      Nàng vô thức gật đầu, "Trù nghệ của ta quả là có thể."

      Mai Nùng Chi nghĩ tới nàng thẳng thắn mà thừa nhận như thế, khí nghẹn, tiếp theo hạ giọng, cười : "Xưa có nữ dùng sắc mặt hầu hạ người, nay có Trắc phi dùng trù nghệ hầu hạ người, cũng là kỳ lạ quý hiếm."

      Hòa Sinh giật giật khóe miệng, nhìn dáng vẻ nàng ốm yếu, cũng liền chẳng muốn so đo. "Mai nương nếu hâm mộ, cũng có thể thử xem."

      Mai Nùng Chi liếc mắt, "Ta mới có thèm."

      Ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng ánh mắt nhịn được liếc trù phòng, đám nô tỳ bưng đồ ăn đặt trong hộp, cao lương mỹ vị sắc hương đều đủ cả, chỉ là liếc mắt nhìn, có thể làm cho người ta thèm thuồng.

      Mùi vị kia, khiến Mai Nùng Chi nhớ tới mùi vị tám tuổi năm đó Mai mẫu duy nhất lần xuống bếp hầm canh cách thủy.

      Thịt non được hầm như trong canh xương, thịt này nhai ở trong miệng ngọt ơi là ngọt, canh này bỏ thêm nước tương, uống vào là mùi thơm ngào ngạt.

      Mùi thơm tươi ngon đánh tới, Mai Nùng Chi ngửi ngửi ngửi ngửi, bụng liền đói bụng.

      Hòa Sinh hỏi: "Mai nương hôm nay cùng chúng ta chỗ dùng bữa sao?" Tình hình bữa tối hôm qua, quả thực lúng túng kêu gào.

      Vương gia vất vả trở về, nàng muốn hưởng thụ ôn nhu của , nhưng nếu Mai Nùng Chi đặt trước mắt, nàng cũng thay nàng khó chịu. Ai, vẫn là hy vọng Mai nương có thể biết khó mà lui a, ít nhất, chuyện thức ăn này, cũng đừng có theo chân bọn họ tụ tập cái bàn.

      Mai Nùng Chi suy nghĩ chút, chỉ vào hộp đựng thức ăn đám nô tỳ cầm: "Ngươi làm mấy món ăn, nếu như ta mình trong phòng dùng bữa, đủ ăn sao?"

      Sợ là đủ. Hòa Sinh ngẩn người, nghe ý tứ này của Mai nương, là muốn ăn đồ ăn nàng làm?

      Nàng cũng có lòng khoan hậu, lần nữa vì Mai Nùng Chi xuống bếp.

      Nàng gọi đại sư phụ phòng bếp, ngay trước mặt Mai Nùng Chi, dặn dò đại sư phụ, bảo dựa theo khẩu vị Mai Nùng Chi mà làm.

      Mai Nùng Chi duỗi cổ dài ra nhìn qua, đám nô tỳ cầm hộp đựng thức ăn cơm đâu thấy tăm hơi.

      An trí xong vấn đề đồ ăn cho Mai Nùng Chi, Hòa Sinh có ý định chờ lâu, chuẩn bị , sau lưng nghe thấy Mai Nùng Chi gọi nàng: "Có thể chia đồ ăn từ chánh điện cho ta ?"

      Nàng lời này phải cực kỳ , như là chuyện gì thể gặp người.

      Có người thưởng thức trù nghệ, đây là chuyện tốt, huống chi người này là Mai Nùng Chi.

      giây trước còn giương nanh múa vuốt nói nàng là nữ, tại liền trông mong cầu khẩu phần lương thực, hai tướng đối lập, tình trạng này thực làm cho người ta vui mừng.

      Hòa Sinh vung tay lên, chút keo kiệt mà phân ra hai món ăn cho nàng ta.

      Buổi tối lúc ăn cơm, Hòa Sinh ngồi đùi Thẩm Hạo, hai người vui sướng vui vẻ ăn cơm, phía trước liền có người đến : "Mai nương gọi nô tài đến xem, buổi tối chưa ăn no, hỏi chánh điện bên này có thể chia tí nữa hay ."

      Hòa Sinh quan sát bàn, đồ ăn sớm bị Vương gia ăn sạch , ở đâu còn có thể chia đồ ăn? Suy nghĩ chút, sai người đem điểm tâm mình làm đưa qua.

      Qua nửa canh giờ, vợ chồng son tản bộ trở về, đúng lúc trông thấy Mai Nùng Chi chờ ở ngưỡng cửa chánh điện.

      Thẩm Hạo cố ý tránh hiềm nghi, mượn cớ tới thư phòng, trước khi đưa mắt liếc Hòa Sinh ra hiệu cái, bảo nàng cần cố kỵ sớm chút thoát thân cùng tụ hợp.

      Hòa Sinh nhún nhún mí mắt, bảo yên tâm.

      trước sau ngồi xuống, Hòa Sinh ra vẻ thâm trầm bưng chén trà lên, trong đầu nghĩ đến nên chủ đề gì mới có thể nhanh chóng đuổi Mai Nùng Chi .

      Đôi mắt thoáng nhìn hướng bên cạnh, Mai Nùng Chi từ phía dưới tay áo móc ra cái hộp cẩm tú bỏ túi khéo léo, từ bên trong lấy ra bánh xốp hạt vừng bắt đầu ăn.

      Hòa Sinh trợn mắt há hốc mồm. Cử chỉ này, quá phù hợp với tác phong ngày thường của Mai nương?

      Rồi sau đó lập tức kịp phản ứng, giả vờ nhìn thấy, tiếp tục uống của nàng trà.

      Mai Nùng Chi chủ động lên tiếng, trong thanh có ra vẻ rụt rè dịu dàng trước sau như giống như ngày thường, kích động kéo kéo : "Giả bộ mấy ngày nay, đoán chừng ngươi nhìn cũng mệt mỏi. Tuy ta phải rất thích ngươi, nhưng tay nghề xuống bếp của ngươi quả tệ, ngày nào đó nếu như bị người từ vương phủ đuổi ra ngoài, ngược lại có thể thử chút ra đường mở quán cơm."

      Lời này sao nghe giống như trào phúng, mà giọng của nàng chân thành tha thiết, khuôn mặt nghiêm trang.

      Hòa Sinh cười khẽ hai tiếng, nhổ ra hai chữ: "Quá khen."

      Mai Nùng Chi tiếp tục nhặt bánh xốp nhét vào miệng, "Trong phủ ở mấy ngày nay, chắc hẳn ngươi cũng rất phiền ta ."

      Nghe lời này, giống như muốn ? Cám ơn trời đất a. mặt Hòa Sinh cũng hiển lộ sắc mặt vui mừng, thăm dò : "Mai nương đây là chuyện này, khách quý đến ở, tự nhiên là vinh hạnh, làm sao lại phiền?"

      Mai Nùng Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, chậc chậc hai tiếng, ra đời này còn có người biết giả bộ hơn nàng.

      ràng liền thích, hà tất phải che giấu.

      Mặc cho nàng nhìn thế nào, Hòa Sinh chính là nổi giận, thề phải làm tốt công phu mặt ngoài.

      Mai Nùng Chi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên thở dài.

      thể , gương mặt này khiến người ta nhìn lâu, quả cảm thấy thuận mắt. Từ ngữ tuyệt sắc khuynh thành như vậy, nàng muốn thêm ở người Hòa Sinh, nếu như thêm lên rồi, chẳng phải là đề cao chí khí người khác diệt uy phong của mình sao, cho nên vẫn là dùng hai chữ thuận mắt tương đối thỏa đáng.

      Hòa Sinh đứng vững áp lực, mỉm cười.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng thiện ý cảm hóa Mai Nùng Chi, nghĩ sử dụng biện pháp đuổi nàng ra ngoài cũng là tốt lắm rồi- - chỉ cần Mai Nùng Chi ở hết mấy ngày này, từ đó về sau, mọi người bình an vô , nước giếng phạm nước sông liền mọi đều yên tĩnh.

      Mai Nùng Chi nhớ tới chuyện hôm nay Hoàng hậu gọi nàng tiến cung, nhìn Hòa Sinh cái, lời đến bên miệng, lại chẹn họng trở về.

      Hòa Sinh lặng yên nhìn nàng ăn xong hộp bánh xốp, trong thời gian đó hai người cũng trao đổi.

      Liền nghe thấy thanh nhai bánh của Mai Nùng Chi.

      Hòa Sinh nhớ tới chuột chũi đất, trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn Mai Nùng Chi có chút phức tạp.

      Chẳng lẽ Mai nương đặc biệt chạy tới, bởi vì ăn bánh trước mặt nàng sao!

      Cuối cùng miếng bánh ăn xong, Mai Nùng Chi móc ra khăn lau khóe miệng, nhàng mà bước .

      Buổi tối ngủ thay quần áo, Hòa Sinh chuyện Mai Nùng Chi ăn bánh với Thẩm Hạo, Thẩm Hạo nhíu mày, cách nào tưởng tượng ra tình cảnh Hòa Sinh miêu tả.

      Sau khi trầm mặc nửa ngày, nặn ra lý do: ". . . Có thể là bị kích thích?"

      Hòa Sinh gật gật đầu, cảm thấy có nhiều khả năng, tiếp tục : "Nàng còn nhìn ta, ánh mắt chíp bông, giống như có lời muốn ."

      Thẩm Hạo gỡ xuống đai lưng ngọc của nàng, " cái gì?"

      Hòa Sinh lắc đầu, " gì mới kỳ quái."

      Thẩm Hạo sờ sờ đầu của nàng, ôm nàng đến giường nằm xuống, "Gia yến ngày mai, hai ta còn phải dậy sớm chuẩn bị, nàng đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa, tránh khỏi buổi tối ngủ được."

      Hai người lại chuyện gia yến ngày mai, Hòa Sinh được mơ hồ, bắt đầu mệt rã rời. nhưng Thẩm Hạo tại lúc này nhào tới.

      thích nàng bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh, làm cho vật nào đó thức dậy đặc biệt hăng hái.

      Ừ ừ a a động tác phen, lúc chấm dứt Thẩm Hạo nằm ở người nàng, sờ lên bụng nàng, thở hổn hển câu: "Lúc nào có thể có đứa bé tốt rồi."

      Hòa Sinh buồn ngủ mở mắt ra, vừa rồi hao hết tất cả sức lực của nàng. tại lỗ tai ong ong, cũng có nghe cái gì, ồn ào đáp: " có, có."

      Thẩm Hạo tay ôm nàng vào trong ngực, tức giận nỉ non câu.

      Tiểu có lương tâm, chút cũng để tâm.

      Hôm sau Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh tiến cung, xe ngựa vừa , Mai Nùng Chi liền vội vàng gọi kiệu mềm, vào trong cung.

      Chiếu theo Hoàng hậu dặn dò, nàng trước phải cung Hoàng hậu ngồi hồi, rồi sau đó xuất cung ngang qua Phượng Loan Điện, bởi vì muốn vào điện nhìn bình phong Bách Điểu Triêu Phượng mới, nhịn được hiếu kỳ liền vào, rồi sau đó phát Bình Lăng Vương cũng ở đây, sau liền. . .

      Đương nhiên, đây hết thảy tạm thời chỉ dừng lại ở trong kế hoạch của Hoàng hậu, cũng chính thức thực .

      Nhưng Hoàng hậu xem ra, chỉ cần Mai Nùng Chi vào cung, kế hoạch này cũng thành công nửa.

      Mai Nùng Chi cung Hoàng hậu, Hoàng hậu thay quần áo, thay đổi địch y mũ phượng, cả người ngồi ngay ngắn, phía dưới nô tài cầm giày đỏ thẫm hầu hạ bà ta mang giày.

      Mai Nùng Chi ngồi phía dưới đối diện Hoàng hậu.

      Nàng và Hoàng hậu, đại khái chỉ có đến phút đồng hồ chuyện, sau đó Hoàng hậu liền phải chạy tới tiền điện dự tiệc rồi.

      Hoàng hậu hôm nay tâm tình rất tốt, hỏi Mai Nùng Chi: "Mai nương, chuẩn bị xong chưa?"

      Mai Nùng Chi cười tiếng, ". . . Nùng Chi càng nghĩ, vẫn cảm thấy ổn."

      Hoàng hậu kinh ngạc, đến cái tình trạng nguy cấp này rồi, chẳng lẽ lại nàng đổi ý sao?

      Mai Nùng Chi hoảng hốt, khoát tay : "Hoàng hậu nương nương đừng hiểu lầm, ta phải ý tứ kia, ta chẳng qua là cảm thấy, chuyện có lẽ còn có thể làm được càng chu toàn hơn."

      Hoàng hậu phất tay cho lui cung nhân.

      Mai Nùng Chi tiến lên phía trước : "Hôm qua nương nương , ở đỉnh lô trong Phượng Loan Điện thả mê tình hương, nhang này mặc dù có thể mê tình, nhưng Vương Gia là người thân kinh bách chiến, tự nhiên so với người bên ngoài càng nhẫn nại, nhang này chỉ sợ chống đỡ được bao lâu."

      Hoàng hậu nghe xong, cười : "Nha đầu ngươi ngược lại tỉ mỉ, Bổn cung cùng cũng nghĩ giống như ngươi vậy, sớm liền chuẩn bị tốt bao thuốc mê bí mật, nghĩ đến hôm nay lúc ngươi tới liền cho ngươi, đợi Bình Lăng Vương bị hương mê hoặc, ngươi liền tranh thủ cầm bột thuốc này ngâm trà rót cho uống xong. Mê hương thêm thuốc mê, coi như là Thiên Vương lão tử, cũng trốn thoát."

      xong, bà ta truyền đến tâm phúc ma ma, trịnh trọng đưa ít thuốc bột đưa cho Mai Nùng Chi.

      Mai Nùng Chi vui vẻ ra mặt.

      Vì che giấu tai mắt người, Hoàng hậu dặn dò tốt các hạng công việc, lại triệu đám cung nhân vào, tiếp tục chuyện dự tiệc ăn mặc.

      Hai người ngồi ở giường, nô tỳ cầm vài đôi giày thử từng đôi .

      Giữa giường đặt kỷ án, bàn bày biện trà, Hoàng hậu có thói quen, trước khi ra ngoài phải dùng bạch an trà đựng trong chén sứ ngọc tím trong cung Hoàng hậu, nhấp hớp trà nhuận giọng, mới có thể thoải mái ra điện.

      Hoàng hậu cúi đầu nhìn giày đỏ chân, bên cạnh Mai Nùng Chi cầm hũ châm trà bằng vàng .

      Hoàng hậu cũng quay đầu lại : "Làm phiền Mai nương."

      Chuyện còn chưa có thành đâu, liền gấp gáp pha trà rót nước nịnh bợ rồi, quả thực là hạt giống tốt.

      Mai Nùng Chi cong miệng cười cười, nhìn chung quanh cái, móng tay dính thuốc bột, dùng khí thế bưng tai kịp sét đánh, phất trong chén sứ.

      Đồ vật xấu xa chịu nổi như vậy, vẫn là lưu cho Hoàng hậu tự mình hưởng dụng thôi.

      Muốn bảo nàng hại Hạo ca ca? có cửa đâu.

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      *******************************************************************
      @Quýt Đường

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Haha... vỗ tay cho Mai nương .gậy ông đạp lưng ông .cú này Hoàng Hậu đẹp mặt:063::063:

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Xem ra Mai nương vẫn còn tỉnh lắm

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hà hà quả này hoàng hậu đẹp mặt rồi. Bạn Mai Nùng Chi này cũng đến nỗi chỉ đáng ghét.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lúc đầu cứ nghĩ Mai Nùng Chi bỏ thuốc Hòa Sinh chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :