1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 107


      Sau khi giải quyết xong chuyện chung thân đại cho hai nha hoàn nhà mình, Tô Nhược U có cảm giác cả người sảng khoái, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn phu quân nhà mình cũng thay đổi.


      ‘Làm sao vậy, chẳng lẽ nàng cảm thấy phu quân của nàng ngày càng phong độ khôi ngô tuấn tú rồi hả?’ Sau bữa cơm chiều, Bùi Hạo ngồi lương tháp, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán Tô Nhược U.


      Hôm nay tâm trạng Tô Nhược U rất tốt, nàng cũng vui vẻ phụ họa theo, ‘Chàng đây là tiểu lang quân nhà ai đây? Sao lại tuấn tú đến thế? Nhìn tỷ tỷ ta cái nào...’


      Lông mày Bùi Hạo nhíu lại, xem ra hôm nay tiểu nương tử nhà rất cao hứng đây mà, còn dám mang chuyện khuê phòng này ra giỡn, nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Bùi Hạo bỗng lóe lên u, ngày khi khi đôi môi nàng ngậm lấy vật trước ngực , cảm giác mất hồn đó đến giờ vẫn thể nào quên được, lúc này chứng kiến Tô Nhược U như vậy, trong lòng Bùi Hạo thầm tính toán, ngày hôm nay cũng muốn đạt được ước muốn...


      ‘Nhìn nàng như thế nào?’ rồi, Bùi Hạo lập tức bày ra dáng vẻ kinh hoảng nho , kết hợp với tướng mạo môi hồng răng trắng, nhất là đôi mắt to tròn đen nhánh như bồ đào, ánh mắt sáng lấp lánh dám nhìn thẳng vào Tô Nhược U, quả rất giống thư sinh yếu ớt bị đùa giỡn trắng trợn.


      Tô Nhược U bị dáng vẻ yếu ớt sợ hãi của quyến rũ mất hồn, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác được tấc muốn tiến thêm thước, quả nhiên, người yếu ớt đáng thương lúc nào cũng làm người ta điên cuồng bất chấp mọi thứ, ngay cả nàng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cũng có chút khống chế nổi ác tâm muốn đùa giỡn...


      Lúc này, Tô Nhược U cũng chẳng cố kỵ cái gì là thể thống hay thể thống nữa, dù sao chuyện trong phòng cũng có liên hệ với bên ngoài, vả lại, chuyện phu thê trong phòng bọn họ cũng đâu có truyền tới lỗ tai người thứ ba, Tô Nhược U bày ra dáng vẻ mị nhãn như tơ, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc tới, ‘Làm cho ta chịu nổi muốn cướp chàng về nhà nha...’


      Lòng Bùi Hạo nóng lên từng cơn, cóp điều vì mục đích ngày hôm nay, ngược lại phải cố gắng tỉnh táo, chỉ thấy hình như bị lời của Tô Nhược U dọa cho sợ, cả người gần như run lên, ngay cả lời thốt ra khỏi miệng cũng xen lẫn vài phần run rẩy khiếp đảm, ‘Vị nương này, sắc trời bên ngoài còn sớm, tiểu sinh nên về nhà...’


      Tô Nhược U giơ chân ra đè lại đôi chân muốn đứng lên của Bùi Hạo, ngữ khí vẫn mang theo ý trêu chọc ràng, ‘Vị công tử này, trời tối rồi, muộn như vậy mà ra ngoài, chàng sợ sao?’


      Cằm Bùi Hạo bị ngón tay người nâng lên, ánh mắt của vẫn mơ màng hoảng hốt như trước, chính là dám đối mặt với Tô Nhược U, giống như con mỗi bị kinh hãi, ‘Ta... Ta sợ tối, vị nương này, xin nàng giơ cao đánh khẽ, để cho tiểu sinh về thôi.’


      Tô Nhược U dùng tay đẩy ngã Bùi Hạo ra phía sau rồi cúi người áp tới, ‘Công tử sợ trong đêm đen như mực thế này tinh chuyên hút dương khí người ta sao?’


      Theo lời nàng ra, hơi thở của nàng từng chút từng chút phun lên mặt Bùi Hạo, ánh lửa trong mắt Bùi Hạo bùng cháy lên lần nữa, nhưng lại bị áp chế xuống dưới từng cái từng cái , ‘Thánh nhân có dạy, con người nên tin vào quái lực loạn thần, chúng ta là thư sinh, tất nhiên nên tin mấy thứ đó, huống chi...’

      ‘Huống chi cái gì?’ Môi Tô Nhược U cách môi Bùi Hạo đến nửa tấc, hơi thở hai người đan xen cùng chỗ, có điều nàng vẫn nhất quyết chạm vào, đúng là rất giày vò người.

      Rốt cuộc Bùi Hạo cũng nhìn đến Tô Nhược U đè người mình, ‘Huống chi tiểu sinh cảm thấy, nương mới chính là nữ tinh chuyên câu hồn nhiếp phách người...’

      Nghe thế, đôi gò má Tô Nhược U tựa như nhiễm màu ráng chiều rộng vô biên, ánh mắt lấp lánh mông lung, nhưng mà nàng vẫn thay đổi quyết tâm ban đầu, ‘Vậy công tử đoán sai rồi, ta chẳng những chỉ câu hồn mà ta còn muốn ăn chàng nha...’

      rồi, Tô Nhược U cúi xuống ngậm lấy cánh môi Bùi Hạo bắt đầu mút hôn, sau đó lại dùng răng nanh của mình nhàng cọ xát, lúc Bùi Hạo thoải mái khó kiềm nén phát ra tiếng rên , Tô Nhược U bỗng thay đổi cách hôn dịu dàng sang cắn mạnh cái, tiếp theo đợi Bùi Hạo kịp phản ứng, nàng hôn dọc theo cằm của , đường hôn xuống cổ.

      Bùi Hạo cố nén xúc động lật người đè nàng xuống dưới, tùy ý để nàng châm lửa khắp nơi người mình, dù sao cuối cùng cũng thu lại cả vốn lẫn lời, hận trận hỏa này thể cháy càng mạnh càng tốt...

      Dưới ánh mắt ám chỉ và cổ vũ của Bùi Hạo, hai tay Tô Nhược U cũng nhàn rỗi, cách y phục mỏng manh, nàng vuốt ve đường cong thân thể nam nhân thuộc về nàng từng chút từng chút , Bùi Hạo có cơ bắp cuồn cuộn như những tráng hán khác, dáng người thon dài, song mỗi nơi người đều rắn chắc dẻo dai, giống như khối đậu hủ vậy, chứa rất nhiều đàn hồi.

      ‘Nương tử, nàng muốn nhìn kỹ chút hả?’

      Bùi Hạo nằm ở giường, tóc dài đen kịt, tuy tướng mạo tinh xảo hơn các mỹ nam tử bình thường rất nhiều nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác mềm mại đáng chút nào, loại phong trần tuấn lãng chỉ thuộc về người nam nhân này càng khiến cho Tô Nhược U cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      Giống như bị ma ám, bàn tay bé của Tô Nhược U vô ý thức bắt đầu lột bỏ từng kiện y phục người , cộng thêm Bùi Hạo hết lòng phối hợp, chưa đầy lát người Bùi Hạo chỉ còn lại tiết khố dâm loạn, dưới ánh nến lung linh, da thịt rắn chắc của ánh lên màu mật ong mê người, dụ dỗ Tô Nhược U cúi người xuống, từng điểm từng điểm gặm cắn chừa chỗ nào....

      Cánh môi của nàng, đầu lưỡi của nàng, cộng thêm răng nanh thường xuyên làm chuyện xấu, tất cả đều mang lại cho Bùi Hạo cảm xúc quyến luyến, ham muốn làm cho muốn dừng cũng dừng được....

      Theo bản năng, Tô Nhược U giang hai chân ngồi eo Bùi Hạo, dựa vào di chuyển của môi lưỡi mà cái mông của nàng cũng tùy theo cọ cọ, càng khiến cho Bùi Hạo chiềm đắm trong tra tấn ngọt ngào. Cọ sát ở hõm vai Bùi Hạo trong chốc lát, theo thời gian nụ hôn của Tô Nhược U từ từ xuống dưới, đến khi nhìn thấy hai quả thù du đỏ thẵm, nàng chợt nhớ lại lần mình cẩn thận há mồm cắn trúng bên, mặt mày Tô Nhược U ngăn được xấu hổ thêm mấy phần, chỉ là lần này ngược lại nàng có nhiều do dự, ngay sau đó nàng học theo động tác trước đây của , ngậm lấy...

      Đầu lưỡi nàng ngừng đảo quanh phía , bởi vì thành thạo nên thỉnh thoảng hàm răng vẫn cắn trúng mấy lần, bàn tay kia vẫn ngừng xoa gãy bên còn lại, cuối cùng Bùi Hạo chịu nổi, trở mình đè nàng xuống dưới thân, chính xác tìm đúng môi của nàng mà hôn xuống, hai tay ngừng cố gắng xé rách trung y người nàng.

      Giữa lúc mông lung Tô Nhược U bỗng nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, thế nhưng đợi nàng oán thán bộ trung y mới may chưa bao lâu của nàng nàng có cảm giác cả người mình bị xuyên qua, tiếp theo, nàng còn lòng dạ nào suy nghĩ đến mấy chuyện khác nữa...

      Mười bảy tháng năm, sinh thần của Tô Nhược U.

      Trời còn chưa sáng, Bùi Hạo đánh thức Tô Nhược U dậy.

      ‘Phu quân, hôm nay chàng phủ nha sao?’ Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Nhược U còn mấy phần mơ màng, dáng vẻ dịu dàng mềm mại, Bùi Hạo nhìn thấy động lòng thôi.

      Bùi Hạo kiềm chế được ngậm lấy môi lưỡi của nàng cắn mút phen, ‘Hôm nay ta dẫn nàng đến nơi, nhanh lên chút, bằng đến lúc đó kịp hối hận đấy...’

      Nghe lời , Tô Nhược U khỏi có chút mong đợi, nữ nhân nào hi vọng mình nhận được lễ vật sinh thần? Đương nhiên nàng cũng ngoại lệ, chỉ là Tô Nhược U vẫn để lộ ra ngoài, nếu như muốn duy trì cảm giác thần bí, tục ngữ rất đúng, phu xướng phụ tùy, nàng là nương tử người ta, dĩ nhiên phải dốc sức phối hợp mới phải đạo.

      Hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan sớm nhận được chỉ thị của Bùi Hạo, lúc này hai người bận rộng rửa mặt chải đầu cho Tô Nhược U, ngược lại có ai hành lễ chúc mừng nàng, trong lòng Tô Nhược U hiểu , ngoài mặt càng thêm thể gì, chỉ là trước khi nàng vẫn nhớ mang hai chiếc chuông vàng mà mình thầm chuẩn bị tặng cho hai tiểu nha đầu, mắt thấy Thanh Nhạn và Thanh Loan chuẩn bị quỳ xuống tạ ơn, Tô Nhược U vội vàng nháy mắt với các nàng.

      ‘Tạ ơn phu nhân ban thưởng, Thanh Nhạn kính chúc phu nhân cả đời hạnh phúc an khang.’ Vẻ mặt Thanh Nhạn thay đổi giọng ra.

      Nghe thế, Thanh Loan chải đầu cho Tô Nhược U cũng nhanh chóng : ‘Thanh Loan cũng chúc phu nhân và Đô đốc đại nhân cả đời ân ái, hạnh phúc trôi chảy.’

      Xuyên qua gương đồng, ánh mắt Tô Nhược U cong cong nhìn hai tiểu nha hoàn bên cạnh mình, chỉ là, ‘Thanh Nhạn, Thanh Loan, các muội có biết phu quân dẫn ta đâu ?’

      Thanh Nhạn tiếp tục công việc chẳng lời nào, ngay cả Thanh Loan cũng bắt đầu kiếm cớ, ‘Phu nhân, người thấy búi tóc cao như vầy có được ?’

      Được rồi, xem ra giờ nàng đào được chút tin tức nào đâu, có điều biết để làm gì, chỉ cần có là được rồi.

      Mãi cho đến khi lên xe ngựa, Tô Nhược U mới nhớ tới chuyện hết sức quan trọng, ‘Phu quân, Đại Bảo và Nhị Bảo...’

      Bùi Hạo vung dây cương, ‘Ngày hôm nay chỉ có hai chúng ta, có bất kỳ ai được quấy nhiễu.’

      ‘Nhưng mà, nhưng mà...’ Tha thứ cho mẫu thân có hài tử, nàng vẫn nỡ lòng rời xa các con, nghĩ đến Đại Bảo và Nhị Bảo sau khi thức dậy nhìn thấy mẫu thân, Tô Nhược U có chút do dự, ‘Phu quân, nếu chúng ta...’

      Bàn tay Bùi Hạo liên tục cầm cương, có điều bỗng nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Tô Nhược U an tọa trong xe ngựa, ‘Ngoan ngoãn ngồi đó , cho phép nhớ bọn chúng, ngày hôm nay nàng chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể nghĩ đến ta!’

      Tô Nhược U ngượng ngùng, hôm nay là sinh thần của nàng, tĩ mỉ sắp xếp hết thảy, nàng so đo với nữa, ‘Được rồi, phu quân.’

      Quả nhiên, đối với ngoan ngoãn của Tô Nhược U, Bùi Hạo rất hài lòng, ‘Ngoan, ngày hôm nay chúng ta trải qua tốt.’
      Last edited: 2/7/18
      LyLy Mai, Pe Mick, tú cầu9 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      chị chơi trò đảo khách thành chủ siêu thành thạo
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 108


      Thời điểm rời khỏi thành trời còn chưa sáng hẳn, đợi đến khi Tô Nhược U mơ mơ màng màng tỉnh táo vén rèm lên phát mặt trời chậm rãi xuất .


      ‘Phu quân, chúng ta ngắm mặt trời mọc à?’ Tô Nhược U tò mò hỏi câu.


      Bùi Hạo thả lỏng dây cương trong tay ra, đầu cũng chẳng quay lại, ‘ phải.’


      Chỉ là sau khi xong Bùi Hạo làm như nghĩ ra điều gì đó nên còn bỏ thêm câu, ‘Nàng muốn ngắm ?’


      Tô Nhược U bỗng nhớ đến, mặt nàng đỏ au, ‘Ta... Ta chẳng muốn ngắm, chúng ta nhanh lên thôi.’


      Bùi Hạo cười khẽ tiếng, sau đó tiếp nữa, cả ngày hôm nay lên kế hoạch hết rồi, nếu như nàng muốn sáng mai có thể thoả mãn nàng, hơn nữa chỗ đó còn là nơi cực tốt để ngắm mặt trời mọc, mặc dù có mây mù mờ mịt như ngày ấy, nhưng mà ở đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, bất luận là ánh trăng sáng trong hay là mặt trời mọc huy hoàng đều đẹp say lòng người, chẳng qua là, cũng phải đợi nàng đến nơi rồi hãy .


      canh giờ sau rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, sau khi Tô Nhược U được Bùi Hạo bế xuống xe ngựa nàng nhìn thấy tiểu viện , hơn nữa, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt...


      ‘Phu quân, chỗ này là...’


      Bùi Hạo chỉ cười mà , xoay người bế tiểu nương tử nhà mình lên, ‘Chúng ta vào nhanh chút thôi.’


      Dù sao chỗ này cũng chẳng có ai, Tô Nhược U quyết đoán làm ngơ, tuy rằng nàng mơ hồ cảm thấy hình như da mặt của mình càng ngày càng dày rồi, chỉ là ai bảo nàng là nương tử của chứ, phải người nhà bước vào chung của nha, nàng đây là phu xướng phụ tuỳ, đúng, chính là như vậy...


      Đợi đến khi nàng nhìn thấy ba chữ ‘Ngọc Trúc trai’, nếu nàng còn chưa hiểu ra vậy đầu óc có vấn đề rồi.


      ‘Phu quân...’ Tô Nhược U hoàn toàn ngờ đưa nàng đến nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ở thôn trang trong kinh thành của nàng cũng xây tiểu viện thế này, nếu mọi an bài ở phủ Đô Đốc là do săn sóc hoàn cảnh ở chỗ này còn hàm chứa nhiều điều hơn nữa.


      Vẻ mặt Bùi Hạo vô cùng bình tĩnh, nhàng liếc mắt nhìn tiểu nương tử trong lòng, ánh mắt thể ‘Nàng cần gì phải ngạc nhiên như thế, ta chính là người vậy đấy’, mặc dù ngoài mặt Tô Nhược U cười nhưng trong lòng nàng cảm động thôi.


      Tô Nhược U dịu dàng vỗ lên tay Bùi Hạo cái, ý bảo đặt mình xuống, đợi đến khi nàng đứng đối diện trước mặt Bùi Hạo, nàng nhàng nhón chân lên, hai cánh tay vòng quanh cổ rồi chìa mặt tới...


      ‘Chàng cúi đầu xuống chút à!’ xong, Tô Nhược U liền bực mình tát cái lên lồng ngực Bùi Hạo, giáo huấn được, có chuyện gì cao như thế làm gì, còn mau giúp người người thấp chút ! Lại khiến nàng giận rồi.


      Bùi Hạo cười mà , tay siết chặt eo Tô Nhược U nhấc nàng lên, ‘Như vậy đủ cao chưa?’


      Tô Nhược U sâu sắc cảm nhận được tổn thương, quá coi thường người! Hai chân Tô Nhược U quấn quanh hông Bùi Hạo, nhắm trúng ngay môi mà cắn xuống, cho dám xem thường nàng! Cho chàng đau chết luôn!

      Sức lực của nàng chẳng đủ gãi ngứa, nhưng cũng phải lại, nương tử nhà mình vốn ngượng ngùng đấy, lực cắn cũng c mạnh mẽ gì, song Bùi Hạo vẫn giả vờ giả vịt vỗ mông Tô Nhược U cái tỏ ý khiển trách tượng trưng.

      Bị đánh, Tô Nhược U thuận theo lắc lư cái mông muốn đứng xuống đất, khoé môi Bùi Hạo nhếch lên, ‘Ta là người muốn hôn là hôn, muốn hôn là hôn nữa sao?’

      Tô Nhược U trừng mắt liếc cái, ‘Vậy chàng muốn thế nào?’

      Vừa nhìn thấy đôi mắt hoa đào ngập nước của nàng liếc qua, tim giống như bị mèo cào, Bùi Hạo cúi đầu hung hăng cuốn lấy đầu lưỡi Tô Nhược U cùng dây dưa phen, ‘Ta đổi ý rồi, bằng ngày hôm nay chúng ta cứ trải qua ở trong phòng .’

      Càng nghĩ càng động lòng, càng nghĩ càng có thể thực , Bùi Hạo giữ nguyên tư thế này bế Tô Nhược U vào phòng, Tô Nhược U sợ đến mức giật mình, nàng mong sinh thần hôm nay bị giày vò chết sống lại, nàng lập tức còn làm cứng nữa mà nhanh chóng ra: ‘Phu quân, phu quân...’

      Bùi Hạo để ý tiếp tục bước , mắt thấy sắp vào phòng đến nơi Tô Nhược U càng gấp gáp hơn, đầu nàng tựa vào hõm cổ Bùi Hạo, mềm mại : ‘Phu quân, U nhi sai rồi, chúng ta...Chúng ta đừng ở đây cả ngày được ? Còn nữa, phải chàng chuẩn bị cho ta bất ngờ sau? Chúng ta mau xem được ? U Nhi vẫn luôn chờ mong đến bây giờ, phu quân...’

      Khoé môi Bùi Hạo cong lên thành nụ cười ý vị thâm trường, sau đó khôi phục sắc mặt lúc trước ngay, ‘Biết mình sai ở đâu chưa?’

      Môi Tô Nhược U giật giật, hơi quá đáng rồi đấy! Lập tức nàng quan tâm đến cái gì trừng phạt hay nữa, sắp đến giường, Tô Nhược Y ngắm mắt làm liều cắn xuống!

      Tô Nhược U quyết định rồi, nhất định phải khiến cầu xin tha thứ nàng mới tha cho lần, nhưng mà tại sao vẫn chịu dừng lại chứ? Hình như lại giường cũng mất nhiều thời gian như vậy!

      Tô Nhược U thầm hé mắt ra thăm dò mới nhìn bế mình ra khỏi phòng, đợi nàng mở miệng bên tai truyền tới giọng : ‘Như thế nào, cắn nữa hả?’

      Nghe xong Tô Nhược U còn cảm giác được vành tai mình bị người ta ngậm vào miệng, ngay lập tức khuôn mặt nhắn đỏ ửng, ‘Ta... Ta muốn cắn cắn, muốn cắn cắn, chàng quản được à...’

      Bùi Hạo mỉm cười, hàm răng nhàng cọ sát vành tai Tô Nhược U, bởi vì kế hoạch ngày hôm nay so đo với nàng, nhanh chóng sải bước chân bước nhanh ra khỏi Ngọc Trúc Trai.

      Đợi đến khi Tô Nhược U nhìn thấy con ngựa con màu đỏ thẳm đứng bên cạnh Xích Diễm, hai mắt Tô Nhược U sáng rực, nàng thể tin nhìn phu quân nhà mình, cách nào lên tâm tình kích động của mình lúc này.

      Bùi Hạo đặt nàng xuống, sau đó dắt tay đưa nàng đến con ngựa kia, ‘Thích ?’

      Lúc còn ở Kinh thành Tô Nhược U từng xem qua sách viết về phong thổ các vùng, đối với chuyện rong ruổi thảo nguyên tuy rằng nàng chưa từng dám nghĩ, có điều với kiến thức sẵn có và dung túng của làm cho nàng có tưởng tượng, Tô Nhược U kiềm chế được muốn đưa tay ra sờ con ngựa đỏ thẳm kai cái.

      Nhưng mà ai ngờ con ngựa nhàng hí lên tiếng rồi ránh ra, Tô Nhược U bị từ chối ấm ức nhìn phu quân nhà mình, dường như chịu nổi mình bị ghét bỏ.

      Thế nhưng đợi nàng có thời gian tiếc hận, Xích Diễm bên cạnh từ từ đến bên người Tô Nhược U, cái đầu to cúi xuống cầu Tô Nhược U vuốt ve, trong lúc Tô Nhược U luôn miệng khen ‘Ngoan nghe lời, ngoan nghe lời’ Xích Diễm trông như lơ đãng dùng đuôi quét đồng loại chướng mắt sang bên, tranh thủ tình cảm gì gì đó, cái dạng đó mà làm được à? Xích Diễm tương đối tự tin đối với bản thân mình! Từng giây từng phút đều có thể đè bẹp tên tiểu tử biết điều kia.

      Bùi Hạo vỗ lên mặt Xích Diễm, ‘Tiểu tử mày...’

      Xích Diễm mặc kệ, nó hí lên tiếng rồi tiếp tục hướng về nữ chủ nhân thơm mềm, chỉ là lúc đầu của nó sắp sửa cọ cọ lên ngực Tô Nhược U bị đánh cái mạnh, Xích Diễm dùng đôi mắt hết sức vô tội nhìn vào ánh mắt toé lửa của chủ nhân, chủ nhân làm sao thế? Nó phải tìm an ủi từ nữ chủ nhân mới được!

      Khi còn ở kinh thành, Bùi Hạo từng dẫn Tô Nhược U cưỡi Xích Diễm, cho nên Tô Nhược U hiểu rất sở thích ngựa của người nào đó, nhất là ngoại trừ Bùi Hạo, Xích Diễm cũng rất dịu dàng với nàng, khiến cho Tô Nhược U tận tâm khảm.

      Đợi đến sau khi Tô Nhược U và Xích Diễm thân mật đủ rồi, người bên cạnh mới nhắc nhở chẳng chút khách sáo, lúc này Tô Nhược U mới chợt nhớ ra hình như con ngựa kế bên mới là ngựa của nàng.

      Mặc dù Xích Diễm rất tốt nhưng cho tới bây giờ dù Tô Nhược U chưa từng dựa vào tình thương của phu quân mà chiếm Xích Diễm thành của mình, bởi vì nàng hiểu rất ràng, giả sử Xích Diễm theo nàng, vậy đáng tiếc cho tuấn mã ngàn năm khó gặp, còn ở mặt khác trọng lượng của ở trong lòng nàng còn nặng hơn Xích Diễm ngàn cân, chiến trường có Xích Diễm, bất luận như thế nào cũng có thể đảm bảo an toàn cho hơn mấy phần, cho tới bây giờ nàng chưa từng mang an toàn của ra giỡn chơi, đối với nàng, đối với gia đình, quan trọng hơn bất cứ gì khác.

      Tô Nhược U dời ánh mắt sang con ngựa màu đỏ thẫm bên cạnh, nàng lấy hết can đảm vươn tay lần nữa, thấy con ngựa muốn tránh ra mộ lần nữa Xích Diễm bỗng hí lên tiếng, nó liền ngoan ngoãn đứng yên chỗ đó, qua lúc nó cũng né tránh nàng nữa.

      Tô Nhược U nháy mắt tỏ ý cảm ơn Xích Diễm, Xích Diễm dậm chân tại chỗ, bình tĩnh tiếp nhận.

      Vì vậy, cho tới giữa trưa Tô Nhược U và chú ngựa màu đỏ thẫm giao lưu tình cảm xong, mắt thấy đến thời gian ăn cơm, lòng Tô Nhược U khẽ động, ‘Phu quân, hay là trưa hôm nay để ta nấu cơm cho chàng ăn nha.’

      Bùi Hạo vốn đành lòng để nàng mệt nhọc, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh chờ đợi của nàng, nhất thời cũng rất mong đợi, tiểu nương tử của mà rửa tay nấu cơm, làm sao nỡ lòng từ chối đây?

      Đợi đến khi Tô Nhược U đến phòng bếp trong Ngọc Trúc trai mới phát bên trong có hai trù nương, đây cũng là hai người duy nhất ở đây ngoại trừ Tô Nhược U và Bùi Hạo, có điều xuất của nàng hiển nhiên hù đến hai người họ.

      Tô Nhược U nhàng ý đồ hai trù nương hoàn toàn ngây người, nếu dùng ngôn ngữ ở Kinh thành để giải thích tự nhiên này chính là vô cùng bức rức, sau khi Tô Nhược U khuyên lần hai người càng kinh hoảng hơn, tiếp theo Tô Nhược U thèm gì để phá giải bầu khí gượng gạo này nữa.

      Sau nửa canh giờ, chén mì hoành thánh chua cay bày ra trước mặt Bùi Hạo, có điều chuyện khiến Tô Nhược U thể tưởng tượng nổi chính là trước mặt nàng có chén mì trường thọ, nhìn hình thức trông rất giống chén mì mà nàng ăn mười mấy năm nay....

      Bùi Hạo há to miệng ăn hoành thánh chứ chuyện, Tô Nhược U nhìn , bất tri bất giác tròng mắt có chút ẩm ướt.

      ‘Còn mau ăn, đều già hết rồi, nhìn ta có thể ăn no sao?’

      Mắt Tô Nhược U cong cong, ‘Đó là đương nhiên, phu quân nhà ta tuấn mỹ dị thường, sao lại thể sắc đẹp thay cơm chứ!’

      ~~~

      Chúc mừng năm mới [Tung hoa] [Tung hoa]
      Last edited: 2/7/18
      LyLy Mai, Pe Mick, thuyt8 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chúc mừng năm mới
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Happy new year. Thanks
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :