1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh hậu cung sấm quan ký - Thiên Nguyệt Mười Ba

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 38: YẾN HỘI
      Tử Oánh ra ngoài điện vẫn nghe thấy tiếng chuyện bên trong, thanh của thiếu niên vẫn dễ nghe như trước “ Hoàng Thượng, Trấn Nam hậu…”

      Trấn Nam Hậu? Tử Oánh nghĩ nhiều, Trấn Nam hậu ở kinh thành có danh tiếng rất tốt.

      “ Tiểu Chủ, người gặp Hoàng Thượng xong sao lại cao hứng như vậy? lâu nô tỳ cũng chưa thấy người cười như vậy.” Xảo nhi đỡ nàng tò mò hỏi.

      Nàng cười sao? Tử Oánh đưa tay sờ mặt, nàng cũng phát bản thân cười.

      Trở lại Hương Vận hiên, Tử Oánh ngồi thêu khăn, bất tri bất giác thêu gần mười cái. Sương Trân vén rèm bưng điểm tâm tiến vào, thấy Tử Oánh thêu nhiều khăn như vậy tò mò xem “ Tiểu Chủ, người thêu nhiều khăn đẹp như vậy, sao bao giờ thấy người dùng.”

      Tử Oánh nghe vậy cười cười: “ Về sau chậm rãi dùng, bây giờ ta dùng của Đào nhi và Tô Noãn thêu, ngươi khỏe hơn chưa?”

      Sương Trân làm như ngượng ngùng, hơi đỏ mặt “ Tiểu Chủ, vài ngày trước là nô tỳ hiểu chuyện. Người bệnh, nô tỳ còn xin nghỉ..” xong những lời cuối giọng càng .

      “ Về sau chăm chỉ làm việc là được, mau xem Tô Noãn của ngươi , vài ngày trước cũng làm nàng mệt mỏi rồi.”

      Sương Trân ra ngoài, Tử Oánh mới thêu nốt chữ “Trang” nho khăn.

      Hôm sau, Tử Oánh thỉnh an Quý phi từ sớm. Họa Phiến vẫn ở hành lang đợi nàng, chào hỏi xong Họa Phiến kéo tay nàng “ Tỷ tỷ khỏe rồi, muội cũng có người làm bạn. Mấy ngày trước tỷ đóng cửa từ chối tiếp khách làm muội nghẹn đến hỏng.”

      “ Sao tỷ lại nghe là muội có rất nhiều tư vị nhỉ, ngay cả Hoàng Thượng cũng thường vào chỗ muội.”

      “ Tỷ biết đó thôi, mỗi lần Hoàng Thượng đến đều hỏi về thân thể của tỷ, là làm cho người ta hâm mộ mà!”

      ngờ mới mấy ngày gặp mà muội nhanh mồm nhanh miệng như vậy.”

      Đến Trường Nhạc cung, người chưa nhiều lắm, Tử Oánh và Họa Phiến gặp Hàn Phong và Mai Ngôn, bốn người liền ở ngoài điện ngắm hoa.

      Dâm bụt nở hoa, trong tất cả các màu dâm bụt, Tử Oánh thích nhất là dâm bụt tím. Giống như hoa lan tháng hai hay Tử Đằng tháng sáu, cánh hoa mỏng như cánh ve run rẩy trong gió, màu tím nhuộm vùng phía tây.

      Dường như hoa lài ở phía đông cũng trổ bông, hương thơm man mác trong khí, ngửi hồi lâu cũng như ngấm men say.

      Cung tần đến sai biệt lắm, Quý phi triệu các nàng vào, hôm nay Quý phi trang điểm rất long trọng, mang trang sức san hô, xiêm y cũng là cống phẩm của Giang nam năm nay, nội vụ phủ tất nhiên là khẩn cấp làm xiêm y cho Quý phi, chỉ sợ chỗ của Hoàng hậu cũng chưa chắc có chất liệu này.

      Thục phi nên tiếng khen xiêm y của Quý phi nương nương, VInh tần và Tường tần cũng phụ họa theo, Quý phi vẫn bày ra bộ dáng vui, Lưu tần khinh thường hừ tiếng.

      “ Ngọc muội muội, thấy muội khỏe bản cung cũng yên tâm. Nghe Hoàng Thượng triệu muội pha trà?”

      Tử Oánh phúc thân “ Đa tạ Qúy phi nương nương quan tâm, thân thể nô tỳ tốt.” hề đến chuyện pha trà cho Hoàng Thượng.

      “ Như thế bản cung cũng yên tâm, Lưu muội muội tuổi trẻ nên làm việc có chút nông nổi.” Quý phi sờ móng tay bằng vàng ngón út.

      Lời này cao minh, chỉ trả thù vô lễ lúc nãy của Lưu tần, làm Lưu tần mất mặt mũi, lại rót dầu vào quan hệ của nàng và Lưu tần, lại thầm nàng có chừng mực, vì cung nữ mà nhận bạt tai.

      “ Nương nương qua lời. Vài ngày trước là nô tỳ hiểu chuyện, Lưu tần giáo huấn nô tỳ là phải.” xong phúc thân với Lưu tần “ Thỉnh tỷ tỷ tha thứ cho nóng vội của muội.”

      Lưu tần ngờ Tử Oánh xin lỗi nàng, sau khi thất thần thản nhiên nhận, nàng cho cho rằng Tử Oánh sợ nàng ta nên mới cầu tình.

      “ Ngọc muội muội là người đầu quả tim của Hoàng Thượng, tỷ tỷ tất nhiên hi vọng muội hầu hạ Hoàng Thượng tốt, muội hiểu quy củ chỗ nào tỷ giáo huấn tốt.” Lưu tần cầm quạt che miệng cười .

      Tử Oánh cười , có ngày nàng làm nàng ta có chỗ mà khóc.

      “ Khẩu khí của Lưu tần lớn, loại chuyện quản giáo phi tần này còn chưa tới phiên muội quan tâm.” Vinh tần lại, ngữ khí trào phúng.

      Tay cầm quạt của Lưu tần hơi dừng lại, ghé mắt nhìn Vinh tần: “ Bản cung có bổn này hay , Vinh tần tất nhiên là nên xen vào. Lâu nay Hoàng thượng đến chỗ tỷ tỷ, đại khái bộ dáng Hoàng Thượng như thế nào tỷ cũng quên mất rồi ? Khó trách lại nóng nảy như vậy.”

      Ngực Vinh tần phập phồng, lâu Hoàng Thượng lật bài tử của nàng ta, trong cung nổi lên lời đồn nàng ta bị thất sủng.

      Đây chính là khác biệt khi có và có con nối dòng, có con nối dòng Hoàng Thượng cố kị mà cho chút thể diện đến mức sống độc trong cung cả đời.

      “ Được rồi, tỷ muội với nhau là được rồi.” Quý phi nghĩ đến Tử Oáng hai ba câu liền bồi tội, thú vị. Mà Vinh tần lại gây chiến, tạo ra cuộc tranh cãi.

      “ Mười ngày nữa là sinh nhật Nhị hoàng tử, lúc đó Hoàng hậu nương nương cũng hết thời gian cấm túc, ngày đó bọn muội muội được náo nhiệt phen, các muội hãy chuẩn bị cho tốt.”

      Chúng tần “ Là”. Đây là cung yến đầu tiên của các phi tần mới tiến cung, lúc đó Hoàng Thượng cũng tham gia, các phi tần đều hừng phấn, muốn trong bữa tiệc thể tốt để Hoàng Thượng chú ý.

      “ Tỷ biết đâu. Mấy ngày tỷ sinh bệnh, trừ mấy ngày đầu Lưu tần ở trong cung chép kinh thư, những hôm sau ra ngoài nhìn thấy Vinh tần luôn tỏ ra quen biết.” Họa Phiến với Tử Oánh.

      “ Ồ?” Tử Oánh tò mò “ Vinh tần tiến cung sớm hơn, theo lý Lưu tần thể cư xử như vậy”

      “ Tỷ tỷ, tỷ cũng biết tính tình của Lưu tần, sợ rằng ngay cả Quý phi nàng ta cũng để vào mắt. giờ nàng ta lại mang thai nên ai làm gì được.” Họa Phiến thấy Tử Oánh có phản ứng gì liền đổi sang chuyện khác “ Tỷ tỷ chuẩn bị thọ lễ gì?”

      “ Tỷ muốn thêu vài thứ thôi. Chắc là thêu vài bức tranh.”

      “ Mọi người đều biết tỷ tỷ khéo tay, muội phát sầu vì biết tặng Nhị hoàng tử cái gì tốt.”

      Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ là con của Huệ tần, nay Huệ tần bị cấm túc, cũng bị Hoàng Thượng vắng vẻ theo. Trong thời gian ngắn đúng là biết nên đưa lễ gì hợp.

      “ Dù sao cũng là hoàng tử, cấp bậc lễ nghĩa thể thiếu” Tử Oánh cười nhìn Họa Phiến.

      Họa Phiến hiểu , trở về tây thiên điện, Tử Oánh gọi Xảo nhi vào, với nàng.

      Trong những ngày nàng sinh bệnh người thay đổi nhiều nhất là Mai Ngôn, trước đây nàng ta trang điểm thuần khiết giờ cũng vẽ mi, tô son, so với lần đầu nàng gặp nàng ta đẹp hơn rất nhiều.

      Mười ngày sau là sinh nhật Nhị hoàng tử. ít đại thần liên tiếp dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng bỏ lệnh cấm túc Huệ tần, Nhị hoàng tử còn , thể có mẫu phi thân sinh.

      Dịch Thụy Cảnh lập tức đồng ý mà đầu tiên đến Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, hỏi ý kiến của Hoàng Hậu. Hoàng hậu vừa hết lệnh cấm, đầu tiên là đến thỉnh an Thái Hậu, bị Thái Hậu răn dạy phen. tại rất mệt nên trong lòng càng hận Huệ tần, tất nhiên đồng ý bỏ lệnh cấm.

      Hoàng Thượng cũng ở lại lâu, dặn dò Hoàng hậu tĩnh dưỡng nhiều hơn liền rời , điều đó có nghĩa là Quý phi tiếp tục quản lý hậu cung, Hoàng Hậu chỉ cảm thấy có cục tức nghẹn ở ngực, mất lúc lâu mới xuôi được.

      Liễu quý phi lại chủ động Ngự thư phòng cầu tình cho Huệ tần. Dịch Thụy Cảnh có chút kinh ngạc nên hỏi vì sao.

      Quý phi hành lễ, bình thản : “ Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử là ấu tử của người, tất nhiên nên để Huệ tần giáo dưỡng. Huống chi việc lúc trước, đứa của Tuyết phi và Lưu tần đều sao, Huệ tần bị giáng vị phân lại bị giáo huấn. Nô tỳ nghĩ sau này nàng ấy dám tái phạm.”

      Dịch Thụy Cảnh gật đầu Quý phi thức thời lui xuống, thuận tiện thưởng Ngụy công công hà bao.

      Sau khi Tử Oánh biết chuyện này liền tỉnh ngộ, thầm nghĩ “ Khó trách nhiều năm nay Quý phi có thể thánh sủng suy, Nàng ta hiểu suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng.”

      lâu sau Hoàng Thượng giải trừ cấm túc cho Huệ tần, mọi người trong cung đều ồ lên, triều có ít ý kiến phản đối nhưng tất cả đều bị Hoàng Thượng áp chế.

      Ngày sinh nhật của Nhị hoàng tử, Huệ tần lần đầu xuất sau khi giải cấm túc.

      Dáng người gầy yếu ít, má vòng, mặc xiêm y màu xanh, giày thêu Thanh Liên. Tử Oánh nhớ trước đây Huệ tần thích giày thêu đính phỉ thúy và trân châu, ngọc trắng noãn, dưới ánh mặt trời lấp lánh, mỗi bước như để lại hoa sen.

      Giờ hiểu được phải tránh mũi nhọn.

      Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ khỏe mạnh kháu khỉnh, mặc thân màu vàng, mới hai tuổi nhưng biết chọc khiến mọi người thích.

      Các phi tần theo phi vị ngồi xuống, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lấy Thái Hậu cầm đầu,bên trái Hoàng thượng là QUý phi bên phải là Huệ tần. Phi tần có vị phân tần trở lên mình bàn, Quý nhân hai người bàn, còn lại ba người bàn.

      Tử Oánh và Hàn Phong ngồi cùng bàn, cung nữ thái giám đưa đồ ăn lên. Trong điện gấm hoa rực rỡ, băng cũng được bổ sung rất nhiều, làm khí cũng mát mẻ hơn nhiều.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 39: SAY RƯỢU
      Dịch Thụy Cảnh mặc triều phục mà thay bằng thường phục màu tím thêu rồng vàng. Tử Oánh hiếm khi thấy mặc y phục như vậy, lúc này nhìn có chút lười nhác so với ngày thường.

      Phồn hoa thịnh thế, tối nay nhất định choáng ngợp trong cảnh vàng son.

      Ngụy công công nhàng vỗ tay, trong điện tiếng đàn sao lập tức vang lên, nhóm vũ cơ, xiêm y mỏng manh, mặt mày tinh xảo, dáng người thướt tha tiến vào, điệu múa uyển chuyển đồng nhất, đừng Hoàng thượng, đến các nàng xem còn phải động tâm.

      Trong điện ánh nến sáng rực, ngoài cửa sổ trăng vừa lên, Lưu tần ngồi đối diện Tử Oánh, nhàn nhã ăn trái cây. Trong chén là nước ô mai nhà bếp cố ý chuẩn bị.

      Hết vũ khúc, Hoàng hậu đứng dậy kính rượu Hoàng Thượng và Thái hậu, phân phó cung nữ mang hạng quyển Xích Kim chuẩn bị đưa cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ còn tuổi nên bà vú của phúc thân nhận lễ “ Nhị hoàng tử đa tạ đại lễ của Hoàng hậu nương nương.”

      Lễ này tính là hậu nhưng cũng làm cho người ta bắt bẻ vào đâu được. Bà vú như vậy cũng có điều ám chỉ, hoàng hậu cười mở miệng “ Cũng có gì, Bản cung là mẫu thân của , tất nhiên là phải thương .”

      Bà vú đáp “ là “ tiếng rồi lui xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Huệ tần, thấy thần sắc của Huệ tần có gì khác thường, mặt còn cười . Hoàng hậu thấy Huệ tần có phản ứng như mong đợi mặt lên thất vọng.

      Điều này giống như đánh và bông, ngươi kỳ vọng nàng để ý nhưng lại phát nàng căn bản để trong lòng.

      Dịch Thụy Cảnh nhíu mày, Quý phi cũng kính rượu Hoàng thượng và Thái hậu, nhân tiện nâng chén với Huệ tần, Huệ tần biết lần này là Quý phi giúp đỡ nàng ta đại ân, nên phối hợp nâng chén đáp lễ.

      Điều đó tỏ vẻ Hoàng hậu hiểu lễ nghĩa, còn các nàng hòa thuận vui vẻ cỡ nào.

      Tử Oánh cảm thấy thú vị. Hoàng hậu thông minh, ngay trước mặt Hoàng Thượng mà làm bẽ mặt mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, điều đó chỉ càng khiến Hoàng Thượng chán ghét.

      Thiết nghĩ điều đó cũng là do Hoàng thượng bức nàng ta, từ khi gả cho Hoàng Thượng đến nay tuy Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, nhưng vẫn cho nàng ta chút mặt mũi. Nhưng lần trước Hoàng Thượng lại răn dạy nàng ta trước mặt phi tần, tại lại chịu giao lại quyền quản lý hậu cung cho nàng ta, nàng ta cảm thấy rối loạn.

      Thái Hậu cũng thích vị Hoàng Hậu lên được mặt bàn này, lúc trước nếu phải bất đắc dĩ thà chết bà ta cũng để hoàng thượng cưới nàng ta. Nay nàng ta lại có Đại hoàng tử, vì thể diện của Đại hoàng tử nên hậu vị của nàng ta cũng thể động.

      Đại hoàng tử- Dịch Phi Minh, thấy sắc mặt mẫu hậu mình khó coi, tiến lên hành lễ “ Nhi thần cung chúc Nhị đề năm nhiều điều mới.”

      Dáng người khả ái, chọc Thái hậu liên tiếp “ Hảo hài tử.”

      Sắc mặt Dịch Thụy Cảnh cũng dịu ít, gọi bà vú bế đến để ôm, hỏi: “ Hoàng nhi muốn tặng gì cho hoàng đệ của con?”

      Dịch Phi Minh nghiêng đầu : “ Nhi thần làm bài thơ cho nhị đệ.”

      Thục phi cầm quạt tròn che miệng cười “ Đại hoàng tử thông minh lanh lợi, bốn tuổi có thể làm thơ, tương lai làm cho người trong thiên hạ cam bái hạ phong.”

      Dịch Phi Mính mỉm cười ngọt ngào: “ Thục phi nương nương, nhi thần chỉ có học nhiều, tương lai mới có thể phụ giúp phụ hoàng. Trong thiện hạ phải có tài năng, nếu chỉ biết làm thơ được?”

      Nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Hoàng hậu nương nương vội vàng quỳ xuống, Dịch Phi Minh hiểu sao Hoàng hậu lại quỳ nhưng cũng quỳ theo. Chỉ là trong mắt ngấn lệ, biết mình sau điều gì.

      “ Lời này là ai dạy ngươi?” DỊch Thụy Cảnh vỗ mặt bàn, khi còn cũng phải trưởng thành sớm nhưng mới bốn tuổi cái gì cũng chưa hiểu, nếu những lời này có ai dạy -Đại hoàng tử, - Dịch Thụy Cảnh, tin.

      “ Là Trần học sỹ.” Dịch Phi Minh vụng trộm nâng mắt nhìn Dịch Thụy Cảnh, thấy Dịch Thụy Cảnh tức giận, đánh bạo “ Phụ hoàng, nhi thần sai rồi?”

      “ Đứng lên , con sai. Chỉ là con còn tuổi, cần học tập vất vả như vậy.” Lại quay đầu với hoàng hậu “ Minh nhi tuổi còn , nàng thể bắt học nhiều như thế, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, nàng có thẻ chịu trách nhiệm nổi?”

      Hoàng hậu đáp “ Là” trong lòng biết là bản thân quá sốt ruột, làm Minh nhi phải mệt mỏi, nghĩ khi trở về kêu người làm đồ ăn tẩm bổ.

      Vì khúc nhạc đệm này nên Đại hoàng tử cũng làm thơ, rầu rĩ trở về chỗ. Đến cuối cùng cũng hiểu tại sao phụ hoàng tức giận.

      Các phi tần rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn hiến nghệ trước mặt Hoàng Thượng, có những người lá gan lớn dám đứng lên đầu tiên, ví dụ như người vừa mới thăng từ cung nữ thành phi tần – Lý đáp ứng.

      Trong dàn mĩ nhân Lý đáp ứng phải nổi bật nhất, hôm nay lại trang điểm nên nhìn cũng thuận mắt. Lý đáp ứng phúc thân “ Hôm nay là sinh nhật Nhị hoàng tử, nô tỳ lại chỉ có tài phao trà. Nô tỳ bêu xấu, xin pha trà vì Nhị hoàng tử.”

      Dịch Thụy Cảnh gật đầu “ Trẫm nhớ Ngọc quý nhân cũng là cao thủ phao trà, bằng hai nàng tỷ thí, thế nào?” Ngữ khí khẳng định. Tử Oánh ngồi vui vẻ cắn hạt duwam nghe thấy vậy liền cắn vào lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Dịch Thụy Cảnh thấy thế : “ Xem ra Ngọc quý nhân là muốn cho trẫm mặt mũi.”

      Tử Oánh thấy mọi người đều nhìn nàng, Lưu tần bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mặt Lý đáp ứng như ngâm trong băng, Hàn Phong lặng lẽ đẩy tay nàng, nàng vội quỳ mặt đất “ Nô tỳ dám, nô tỳ sớm nghe Lý đáp ứng là cao thủ phao trà, nghĩ đến hôm nay Hoàng Thượng lại cho nô tỳ ân điển này, nô tỳ là cảm động rớt nước mắt.”

      Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng quỳ “ Đứng lên , đất lạnh”

      Lời này làm chúng phi tần ghen tị đỏ mắt, lúc nãy Đại hoàng tử quỳ cũng thấy Hoàng Thượng như vậy.

      Tử Oánh thầm nghĩ Hoàng Thượng lại muốn nàng phải ngột ngạt, mấy ngày gặp mà vẫn nhớ mối hận mấy hôm trước.

      Tiểu Huyền tử lệnh thái giám mang dụng cụ pha trà lên. Tử Oánh và Lý đáp ứng ngồi đối diện, Tử Oánh cảm thấy Lý đáp ứng nhìn mình nhưng khi nàng ngẩng đầu lên Lý đáp ứng dời ánh mắt.

      Tử Oánh để Đào nhi đốt hương, hương thơm nhàn nhạt mùi đàn hương như có như phiêu tán trong khí. Dùng nước nóng tráng cốc tử sa, động tác tuyệt đẹp, lộ ra khoảng cổ tay trắng nõn, cổ tay mang vòng mà Thái hậu ban.

      Mạnh thần mộc lâm, ri tri kỷ, Ô Long vào cung, trăm trượng phi bộc, … Động tác của hai người sai biệt lắm, các phi tần ngồi xem như phát ngốc.

      Lý đáp ứng phao xong trước nàng bước, trình lên cho Dịch Thụy Cảnh , Thái Hậu và Hoàng Hậu. Dịch Thụy cảnh thấy tỷ lệ nước và trà vô cùng tốt, mùi hương nhàng, đặc biệt và trong chén trà nổi lên hoa mẫu đơn. Thái Hậu cũng rất vừa lòng, nhấp ngụm cười gật đầu.

      Hoàng hậu sau khi trải qua kiện đồng ngôn vô kỵ của Đại hoàng tử trở nên thành hơn rất nhiều, thấy Thái Hậu khích lệ, nàng ta cũng khen tiếng “ Hảo”, Lý đáp ứng cười cảm tạ, chờ Tử Oánh dâng trà.

      Tử Oánh nhanh chậm bưng trà lên, đầu tiên dâng chén cho hoàng thượng, sau đó là Thái hậu, hoàng hậu, Quý phi, các vị phi ngay cả Huệ tần cũng có chén. Dịch Thụy Cảnh thấy nàng chu đáo cười lạnh, nhấc nắp chén lên thấy lá trà phiêu du trong nước, hương thơm nồng nàn nhưng trà mặt nước lại tĩnh lặng, chứ hóa ra mẫu đơn như của Lý đáp ứng.

      Dịch Thụy Cảnh vội nhấm nháp, nâng mắt nhìn Tử Oánh. nhớ lần trước ở Thanh Lương điện nàng từng phao trà hóa hoa, chẳng lẽ lần này là dấu?

      Bỗng có tiếng kinh hô nho , Hiền phi nhịn được tán dương : “ Tay nghề của muội là giỏi, biết bản cung hoa quế nên làm nở hóa quế, hương vị cũng vô cùng tốt.”

      Lập tức Quý phi cũng tán dương “ Của Bản Cung là hoa Ngọc Lan, Ngọc quý nhân có tâm.”

      Thái hậu cũng vui cười hớn hở là đứa cơ trí.” Trong trà của thái hậu là chữ thọ.

      Mặt Dịch Thụy cảnh đầy hắc tuyến, ngờ tất cả mọi người đều có, chỉ có là Hoàng Thượng lại có gì!

      Tử Oánh thấy Dịch Thụy Cảnh đen mặt cho rằng thích đồ án nàng phao liền quỳ đất xin tha thứ. “ Nô tỳ tự tiện đoán thánh ý, mong Hoàng Thượng thứ tội.”

      DỊch Thụy Cảnh đặt chén trà lên bàn “ Ngọc quý nhân đoán tâm tư gì của trẫm?”

      “ Nô tỳ nghĩ nay Lưu tần và Tuyết phi đều hoài con nối dòng. Hoàng Thượng nhất địng là hi vọng con nối dòng ngày càng nhiều, nên nô tỳ mới phao trà hình què văn.”

      Què văn- ngụ ý là con nối dòng hưng thịnh, quốc thái dân an. Dịch Thụy cảnh nâng chén trà nhìn, quả nhiên là đồ án của Quẻ văn, nghĩ đến đây là Tử Oánh đừa giỡn tâm cơ, khỏi cảm thấy chán nản.

      “ Nếu như thế, Ngọc quý nhân và Lý đáp ứng cao thấp phân. Ngày ngày Trẫm phê sổ con cũng mệt mỏi, Ngọc quý nhân tới pha trà cho Trẫm .” Nàng dám đừa giỡn trẫm, trẫm liền cho nàng ngày ngày pha trà cho trẫm.

      Tử Oánh khấu tạ Hoàng thượng, tâm tình Thái hậu cũng tốt “ Ai gia muốn để Ngọc quý nhân đến Thọ Khang cung pha trà cho ai gia, nghĩ hoàng thượng lại nhanh hơn ai gia bước.”

      Tử Oánh nghe thế hai mắt lấp lánh nhìn Thái hậu, cũng lúc đó mặt Dịch Thụy cảnh lại vừa vặn biến đen, Tử Oánh thức thời cúi đầu lui ra.

      Trở lại chỗ ngồi, Tử Oánh có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của Lý đáp ứng, điều này thể trách Tử Oánh, tất cả là do nàng ta muốn bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng Thượng.

      Sau đó các phi tần, người hiến vũ, người vẽ tranh, Dịch Thụy Cảnh thèm liếc mắt cái. Thái Hậu mượn cớ lớn tuổi rời sớm. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng còn tuổi nên bà vú ôm xuống ngủ.

      Tử Oánh tiếp thu đủ loại ánh mắt oán giận, mọi người hẹn mà cùng muốn chơi tửu lệnh với nàng. Nàng thơ làm được, cũng giải được câu đố, Đào nhi sau nàng nghẹn muốn hỏng. Từ trước đến nay Tiểu Chủ luôn tinh thông thi phú, sao giờ lại để các phi tần chê cười.

      Lưu tần cười nhạo chút che giấu, Hàn Phong sốt ruột hận thể thay nàng nhận tựu lệnh. Mặt Hoàng Thượng như đáy nồi, sắc mặt Thái Hậu cũng khó coi. Cứ như thế chỉ làm mất mặt nàng mà cũng đánh vào mặt mũi Thái Hậu.

      Tử Oánh uống ít rượu, liền hướng Hoàng Thượng và Thái hậu xin rời . Hàn Phong lo lắng cho nàng, Tử Oánh liền vỗ tay nàng “ sao, tỷ tỷ hãy chơi tốt.”

      Nàng mang theo Đào nhi ra ngoài cửa điện, yến hội còn chưa kết thúc, bên ngoài cũng có kiệu. Tử Oánh dọc theo đường, vừa uống ít rượu nên bước tập tễnh, lại gặp gió nên hơi đau đầu.

      Đào nhi đỡ Tử Oánh đứng vững lại, thấy Tử Oánh khó chịu gấp đến dộ quay vòng.

      “ Đào nhi, ngươi gọi kiệu đến đây, ta và trong đình ngồi lát.”

      Đào nhi do dự “ Tiểu Chủ nhưng mình người ngồi trong đình…”

      sao, mau .”

      Đào nhi thể làm gì khác, đánh dìu Tử Oánh vào trong đình, vội vàng chạy tìm kiệu, trong lòng thầm nghĩ lần sau thể để Tử Oánh vì ngại phiền phức mà mang theo mình nàng ta hầu hạ.

      Trăng lên, trong đình mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, trong khí tràn ngập hương Ngọc lan, xen lẫn hương Ngọc hương. Xa xa là đèn lắc lư trong gió, nàng hít sâu hơi, chỉ cảm thấy cả khoang mũi là hương thơm ngọt ngào.

      Thân mình trầm lại, rượu trái cây này tác dụng chậm nhưng lại mạnh. Trong lòng nàng lại còn nghĩ đến những ngày xưa tối tăm, rượu quả nhiên là đồ tốt, ly quên sầu.

      Phía sau truyền đến bước chân vụn, Tử Oánh quay đầu nhưng chưa nhìn là ai rơi vào cái ôm quen thuộc thơm mùi Long Diên hương, bên tai là hơi thở có mùi rượu của .

      Rượu làm người say, người tự say.
      Linh Bi, amanda truc, banhmikhet15 others thích bài này.

    3. noair

      noair New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Truyện hay quá , mấy bữa nay đc đọc liên tiếp, thanks các bạn nhiều nhiều ^^
      Julie Phạm thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 40: ÁNH TRĂNG
      Tử Oánh lắp bắp hô: “ Hoàng Thượng”, Dịch Thụy Cảnh nhàng “ Ân” tiếng nhưng buông nàng ra. Trăng lên cao, gió thổi , Tử Oánh cứng ngắc muốn đẩy ra, nàng có thể cảm thấy thân thể nóng lên, loại dự cảm kia lại xuất , nhưng trong lòng nàng trừ khẩn trương còn có e lệ.

      Ngụy công công dẫn người đứng xa xa, nhìn thân ảnh hai người trong ánh trăng mông lung , nghĩ đến Hoàng Thượng rời sớm, sợ rằng các cung tần cũng tan tác. Nàng bất chấp sợ hãi dùng sức lùi về phía sau, quỳ xuống.

      Dịch Thụy Cảnh nhíu mi, mặt lên tức giận “ Nàng gan to bằng trời, muốn làm phản!”

      “ Hoàng Thượng bớt giận, nô tỳ uống nhiều rượu thân thể khỏe, thỉnh hoàng thượng thứ tội.” Nâng mắt lặng lẽ nhìn , chỉ thấy đôi mắt sáng thần kỳ, chiếc cằm cương nghị buộc chặt, môi mỏng hơi nhếch, hoàn toàn còn vẻ lười nhác khi còn trong điện.

      Khi quỳ xuống, đồ mà nàng thêu cho Nhị hoàng tử từ trong tay áo rơi ra. Dịch Thụy Cảnh cúi người nhặt lên, hừ lạnh tiếng “ Xem ra Ngọc quý nhân có tâm tư thêu hoa nhưng lại có công phu phao cho trẫm ly trà!”

      xong liền kéo nàng lên, nâng mặt nàng lên hôn: “ Nếu thích đứa như vậy, trẫm cùng ngươi sinh đứa.”

      Trong miệng mang theo mùi rượu. triền sạch rượu trái cây trong miệng nàng, cuối cùng phân biệt được là rượu của hay rượu của nàng, hương rượu quanh quẩn trong khí.

      Nàng hiểu tại sao luôn chọc sinh khí, chắc giống như người ta thường bát tự hợp. Nàng tận lực tránh , lại cho nàng cơ hội trốn , mỗi lần đều lôi nàng ra trước ánh mặt trời.

      Đứa ? Nàng từng vì sinh hạ đứa , nho , mềm yếu, mỗi ngày nàng nhìn con phun bong bóng tâm tình cũng mềm nhũn. Đó là đứa của bọn họ, có lẽ khi trưởng thành cao lớn, tuấn giống . Nàng hi vọng con mình trở thành đế vương, chỉ mong nó bình an lớn lên.

      Nguyện vọng này, nàng thực được.

      Dịch Thụy Cảnh thấy nàng thất thần, trong mắt lệ nóng vòng quanh nhưng lại quật cường rơi nước mắt. nắm mũi nàng ép nàng hé miệng, nước mắt vì thế mà bị bức trở về.

      “ Khóc cái gì?” Vuốt tóc đen của nàng, hơi thở phun mặt nàng “ Nàng cũng có thời điểm sợ hãi?”

      “ Nô tỳ thất lễ.” vì sao lúc nãy lại khóc.

      Dịch Thụy cảnh để ý đến nàng, luồn tay vào trong váy nàng. Nàng cảm thấy gò má như bị thiêu cháy, váy bị vén lên. làm vậy là muốn trả thù nàng lúc nãy che giấu.

      Nơi này người đến người , cho dù tại phi tần chưa trở về nhưng cũng có ít cung nữ, thái giám. Nàng cố gắng kiềm chế để hô ra tiếng, lâu sau nàng có cảm giác choáng váng, tự chủ ôm cổ .

      ôm nàng ngồi xuống ghế đặt nàng đùi, tử phía sau nhìn lại chỉ có mình nơi này, ai có thể nghĩ đến còn có nàng.

      Cuối cùng cũng an tâm ít, nhưng nàng lại cảm thấy ủy khuất. Nàng trọng sinh năm, đại cừu còn chưa báo, phải làm những chuyện khuất nhục, là uổng phí ý tốt của ông trời

      vụn hôn vành tai nàng, làm da đầu nàng cũng phải run lên: “ Hoàng Thượng, hồi cung được ?” Ngữ khí rầu rĩ.

      Tất nhiên để ý đến thỉnh cầu của nàng hoặc là khinh thường . bắt nàng phải cảm nhận từng nụ hôn của , sau đó tay bất ngờ vào, nàng bị cảm giác đau đớn đánh úp nhưng lại cắn răng phát ra tiếng, lại càng tiến vào sâu hơn.

      Nàng động đậy đậy muốn ngăn cản . muốn vào sâu hơn nữa nhưng thấy mặt nàng sắp nhăn thành đoàn liền nhịn xuống.

      “ Thả lỏng” thanh ‘ ba, ba’ vang lên trong bầu trời đêm, nàng cảm thấy xấu hổ muốn cắn lưỡi tự sát, xa xa truyền đến tiếng chuyện.

      “ Hoàng Thượng..” lần trước ở Ngự thư phòng răn dạy nàng làm nàng mất hết thể diện. Nếu lần này để các phi tần biết nàng câu dẫn Hoàng Thượng ở nơi như thế này, chức quý nhân này nàng cũng đừng mong giữ.

      “ Bảo nàng thả lỏng, nàng lại khẩn trương!” Dịch Thụy Cảnh mất chút nhẫn nại cuối cùng, “ Lời ta nàng đều như gió thoảng qua tai nhưng người khác nàng lại nhỡ kỹ! Đến cùng trong lòng nàng ai mới là Hoàng Thượng?”

      cắn nàng để lại làn da trắng dấu màu đỏ. Nàng như bị điện giật, bên dưới lại càng chặt “ Thả lỏng chút, chặt..”

      Nàng nhớ được sau đó gì, nàng run rẩy chỉ cảm thấy người như có những đốm lửa, đến chỗ nào nàng bị thiêu đốt chỗ đó. Mà dường như là cố ý khiêu khích nàng, động tác ngày càng chậm, nàng hít hơi lạnh, giống như con mèo vặn vẹo. miệng phát ra thanh nức nở, càng ngày càng làm điên đảo.

      biết nàng muốn gì chỉ là mỗi lần nàng đều tra tấn , Lần này muốn để nàng nếm chút khổ sở.

      Đêm tháng bảy khô nóng, tiếng thét vang lên. Trán nàng chảy mồ hôi làm dính tóc lên mặt. Búi tóc hỗ độn, hô hấp dồn dập, nàng thanh tỉnh rất nhiều nhưng lại tự phỉ nhổ hành vi của bản thân.

      Đến cùng vẫn đánh lòng nhìn nàng chịu khổ. giữ thắt lưng của nàng, động thân vào.

      Đến khi sắp đạt cao trào hét lên tiếng, ra vào nhanh hơn, đè nàng muốn cùng triền miên chỗ với nàng. Hăn thở gấp hôn vai nàng hồi lâu mới buông nàng ra.

      Nàng mệt mỏi ghé vào đầu vai nhưng lại có chút nào gọi là mệt mỏi: “ Nếu , chúng ta đến lần nữa.”

      Nàng lập tức đứng dậy nhảy xuống đất, mang theo vài tia trong suốt, dưới ánh trăng như phát ra quang mang.

      Ai cũng nghĩ ra được chuyện hoang đường vừa phát sinh trong đình, Tử Oánh xa nhìn lại thấy trong đình là mảnh tối đen như mực, liền yên râm.

      “ Tựa hồ Ngọc quý nhân rất hoài niệm.” Dịch Thụy Cảnh cười gian, nắm tay nàng đường. Vừa rồi Tử Oánh đề nghị kiệu trở về, Dịch Thụy Cảnh nhân tiên đó câu: “ Vừa vặn có thể ôn lại chuyện chiếc kiệu lần trước.”

      Tử Oánh nghe xong vội : “ yến hội nô tỳ ăn ít, dạo chút để dễ tiêu.” Lúc nãy ràng nàng uống bụng rượu, chưa ăn được cái gì.

      Đến Khải Tường cung, Vệ Hoằng An chạy nhanh tới : “ Hồi Hoàng Thượng, Lưu tần, Lưu tần đẻ non..”

      Dịch Thụy Cảnh nhíu mày “ Sao lại thế? Lúc nãy phải vẫn tốt sao?”

      Tử Oánh vâng lời đứng bên “ Hồi Hoàng Thượng, nô tài biết, Lưu tần rời lâu liền đẻ non, thái y sang đó…”

      “ Bãi giá.” Dịch Thụy Cảnh phân phó Tiểu Huyền Tử, quay đầu với Tử Oánh “ Trẫm xem, ngươi nghỉ ngơi .”

      “ Nô tỳ cung đưa Hoàng Thượng.” Nàng cúi đầu hành lễ, tuy muốn xem thảm trạng của Lưu tần, nhưng sau này vẫn có cơ hội nhìn.

      Trong Vĩnh Hòa cung đèn đuốc sáng trưng, trong Đông thiên điện Lưu tần kêu thảm thiết, hoàng hậu, Quý phi, Huệ tần đều tụ tập trong điện Vĩnh Hòa chờ tin tức, Tường tần phân phó cung nữ dâng trà, cười vài câu, vì thể tiếp đãi theo quy củ nên mong các vị phi tần tha thứ. Chỉ là tâm tư của mọi người cũng ở đây, nên khí có chút chán ngắt.

      Mang thai ba tháng đầu phải cẩn thận, cái thai này của Lưu tần còn chưa được ba tháng, lúc nãy lại thấy máu, nghĩ rằng tỷ lệ giữ được lớn, trong lòng mọi người đều suy đoán.

      Thấy Hoàng Thượng đến, mọi người hành lễ. Dịch Thụy Cảnh ngồi ghế sắc mặt trầm nhìn các nàng lượt mới cho đứng dậy.

      , lần này là vì sao? Hậu cung của Trẫm sao lại khong yên như vậy!” Trong mắt Hoàng hậu thoáng qua tia trào phúng, lần này có trách tội thế nào cũng đến phiên nàng ta, nhớ lần trước bị tai bay vạ gió lại chán nản.

      “ Hồi hoàng thượng, nô tỳ biết.” Liễu quý phi cúi đầu quỳ xuống “ Thỉnh Hoàng Thượng trị tội.”

      “ Mang cung nữ của Lưu tần lên cho Trẫm.” Dịch Thụy Cảnh nhấp ngụm trà xong lại cau mày buông xuống.

      lâu sau, Ngụy công công dẫn đến cung nữ mặc y phục đỏ tía, cung nữu thấp thỏm quỳ xuống “ , Lưu tần xảy ra chuyện gì?”

      Cung nữ bình ổn tinh thần mới mở miệng trả lời: “ Hồi Hoàng Thượng, hôm nay nô tỳ hậu hạ Lưu tần rời , đường Lưu tần thấy máu, nô tỳ biết tại sao.”

      “ Thái y thế nào?” Dịch Thụy Cảnh chán ghét quay đầu hời Ngụy công công, tâm tình tốt còn lại chút.

      “ Thái y , sợ là giữ được đứa .”

      Trong điện truyền đến hít khí của mọi người, vinh sủng của Lưu tần cũng chỉ đến đây thôi.

      “ Có tra được sảy ra chuyện gì?”

      “ Hồi hoàng thượng, còn chưa tra được gì.”

      Trong Đông thiên điện, Từ thái y sau khi bắt mạch liền giọng thương lượng với Đổng thái y sau đó thấp giọng bẩm báo với tiểu Huyền tử.

      Tiểu Huyền tử ra chính điện, với Ngụy công công, Ngụy công công tỏ ra khiếp đảm, bẩm với Dịch Thụy Cảnh:

      “ Hoàng Thượng, thái y có thể là do Lưu tần ăn nhầm hoa hồng…”

      “Ba” Dịch Thụy Cảnh ném chén trà xuống đất “ đem tất cả những thứ Lưu tần ăn để thái y tra lần, dám dưới mí mắt trẫm động thủ!”

      Chúng phi tần vội quỳ xuống, sắc mặt Liễu quý phi càng tái nhợt, lần này nàng ta tránh khỏi tội danh quản lý tốt.

      “ Nô tỳ có tội, thỉnh Hoàng Thượng để nô tỳ tra xét, đòi lại công đạo cho Lưu tần muội muội.” Liễu quý phi mở miệng.

      Liễu quý phi luôn là người hiểu hoàng thượng, biết lần này dù thế nào Hoàng Thượng cũng giận nàng ta nên lập tức muốn lập công chuộc tội.

      Dịch Thụy Cảnh suy xét lát “ Cũng tốt, Quý phi , Thục Phi và Hiền phi điều tra tốt cho trẫm! Ba ngày sau nếu tra ra, Trẫm đích thân tra!”

      Thục phi , Hiền phi bị điểm danh liền đứng lên đáp ứng. Con ngươi Hoàng Hậu nương nương thoát qua tia vui sướng khi người gặp họa, ba ngày tra ra kết quả phải chuyện dễ dàng.

      Chúng phi tần khỏi thổn thức, mới vừa rồi Lưu tần cỡ nào vinh quang xem ra…trong hậu cung vinh sủng chỉ lướt qua trong giây lát.

      Hoàng Thwuonjg làm như muốn ở chỗ này khắc nào, đứng dậy phân phó chăm sóc tốt cho Lưu tần, từ đầu đến cuối cũng Đông thiên điện nhìn cái.

      Lưu tần vừa tỉnh gnhe được tin đứa giữ được, Hoàng Thượng lại nhìn nàng ta cái, khí huyết nhất thời dâng lên, hôn mê bất tỉnh. Máu vừa cầm được ;ại chảy ra, Đổng thái y tuổi tác cao nên chỉ có Từ thái y ở lại, sau khi thi châm cho Lưu tần liền lui ra.

      Nàng ta biết, về sau nàng ta thể mang thai.
      hamaxink, Linh Bi, amanda truc15 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 41: ĐÊM DÀI
      Đám người Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượng rồi cũng lần lượt rời , có ai muốn thăm Lưu tần. Trước đó nàng ta quá phô trương, Hoàng Thượng lại cũng tỏ thái độ.

      Sau khi mọi người rời , đại môn của Vĩnh Hòa cung đóng, mình Tường tần ngồi đại kháng bên cửa sổ cười thoải mái. Khi Lưu tần có thai, nàng ta cũng phải ăn ít khổ từ Lưu tần. chỉ kéo Hoàng Thượng từ nơi này , còn thường xuyên dùng lời ép nàng, muốn ngồi lên vị trí chủ Vĩnh Hòa cung.

      “ Chúng ta xem Lưu tần.” Tường tần để cung nữ chưởng - Tây Cùng vấn lại kiểu tóc Sơ cao kế, mang Xích kim tương đông châu mà nội vụ phủ mới mang đến, khuyên tai thủy tinh, người cũng thay bằng gấm tố cẩm thêu hoa trà, qua rnhieen minh diễm động lòng người.

      “ Nương nương, chúng ta như vậy có phải có chút ổn ?” Tây Cùng có chút bất an .

      ổn? Rốt cục ta cũng có cơ hội hãnh diện trước mặt nàng ta, sao lại để cho nàng ta phải ngột ngạt? Huống chi Hoàng Thượng cũng liếc nàng ta cái, chúng ta đến an ủi nàng ta tốt.” xong liền nở nụ cười trào phúng.

      Lưu tần nằm giường thống khổ, nàng ta thất vọng vì đứa còn, sau đó chuyển từ thất vọng sang đau khổ vì Hoàng Thượng lại đến nhìn nàng ta cái. Chẳng lẽ vinh sủng chỉ là nhất thời?

      Cung nữ Trà Chanh của Lưu tần dè dặt đặt ly trà lên án kỷ “ Nương nương, trời cũng muộn rồi, người sớm nghỉ ..” chưa xong Lưu tần ngầng đầu tức giận trừng Trà Chanh “ Có phải là ngươi hay ? Có phải ngươi hại con của bản cung hay ?”

      Trà Chanh lập tức quỳ xuống “ Nương nương, nô tỳ nào dám có lá gan đó, nô tỳ luôn trung thành tận tâm với người, nương nương phải tin tưởng nô tỳ…”

      Trà Chanh chính là cung nữ áo đỏ tía, lúc đó sau khi lui ra nàng ta liền vội vàng đến hầu hạ Lưu tần, lại bị Lưu tần chỉ trích.

      “ Xem ra muội vẫn còn sinh long hoạt hổ a” Tường tần đỡ tay Tây Cùng bước vào ĐÔng thiên điện “ Thực nhìn ra là người vừa mới đẻ non.” Tùy ý ngồi xuống ghế cách Lưu tần xa nhất.

      Lưu tần trợn tròn mắt “ Ngươi tới làm gì? Có phải là ngươi làm hại con của bản cung, nhất định là ngươi, bản cung phải bẩm báo với hoàng thượng, để người biếm ngươi vào lãnh cung..”

      Tường tần cười xuy tiếng, thấy bàn có trà mà Trà Tranh vừa mang vào liền bưng lên nhấp ngụm “ ngày hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao có thời gian gặp người điên như ngươi? Huồng hồ ngươi bản cung làm hại con ngươi, có chứng cứ gì ? Bằng bản cung trị ngươi tội vu hãm” Loảng xoảng, Tường tần đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.

      Nàng ta tiến cung sớm hơn, lại có phong hào, giáo huấn Lưu tần có cùng vị phân phải là thể.

      “ ngươi, ngươi..” Lưu tần khó khăn hít thở, chỉ cảm thấy trong yết hầu có vị tanh ngọt của máu.

      “ Muội muội vẫn nên bảo trọng. Hoàng Thượng giao cho Quý phi lấy lại công đạo cho ngươi, về phần ai làm hại ngươi, trong lòng ngươi chắc cũng có ?” xong đứng dậy rời , ra khỏi Đông thiên điện, làm như nơi này xúi quẩy liền sai Tây Cùng mang y phục thiêu.

      Tây Cùng há miệng thở dốc, nhưng gì, y phục này nương nương vừa mặc đến…

      Trà Chanh thấy sắc mặt Lưu tần khó coi liền muốn tiến lên nhưng lại sợ Lưu tần trách tội nên do dự, Lưu tần đánh vào tay nàng ta : “ Nha đầu chết tiệt, thấy bản cung khó chịu sao, mắt mù hả! hay ngươi kiếm được cành cao hơn nên chướng mắt nơi này của bản cung!”

      Lưu tần vì suy yếu, sức lực lớn lắm, đánh cũng đau. Trà Chanh dám khóc lớn. chỉ giọng nỉ non, chọc Lưu tần càng tức giận, oán hận trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này Nhạc nhi bước vào, dùng mắt ra hiệu cho Trà Chanh, Trà Chanh như được đại xá, chạy vội ra ngoài.

      “ Nương nương, giờ người nên nghỉ ngơi tốt, dưỡng thân thể khỏe sau đó lại vì hoàng thượng mà sinh tiểu hoàng tử” Nhạc nhi nhấc lại bấc nến “ Đều là lỗi của nô tỳ, nếu lúc đó nô tỳ theo xảy ra chuyện. Thỉnh nương nương thứ tội.”

      Nước mắt của Lưu tần lại chảy xuống “ Nhạc nhi, nhất định là tiểu nhân Trà Chanh kia hại ta… Ngươi ta cong có thể có đứa sao?”

      Nhạc nhi dịch góc chăn cho nàng ta “ Nương nương phúc trạch thâm hậu, tất nhiên có. Nương nương để tâm tình thoải mái là được.”

      “ Nhưng là, nhưng là Hoàng Thượng còn liếc mắt nhìn ta cái, ngươi xem coa phải Hoàng Thượng trách ta giữ được đứa ?”

      “ Nương nương cần nghĩ nhiều, nhất định là Hoàng Thượng thương tâm đành lòng nhìn thấy nương nương. Còn nữa trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng tức giận cũng là vì QUý phi và hoàng hậu quản lý nghiêm.”

      Lưu tần bình tĩnh lại, nhớ đến những lời Tường tần vừa . Là ai muốn hại nàng? Ngọc quý nhân ? Vinh tần? Tường tần? Huệ tần? hoặc có thể là hoàng hậu.

      Mỗi người đều có khả năng nhưng dường như cũng có khả năng.

      Nghĩ chút cảm thấy đầu choáng váng, thở dài, lại thầm mắng Trà Chanh hiểu chuyện, chỉ có Nhạc nhi là tri kỷ. Nghĩ lát lại khóc sau đó ngủ thiếp .

      Nhạc nhi thấy Lưu tần ngủ cười lạnh, thừa dịp trời tối đem mấy thứ vất .

      Trà Chanh sau khi rời khỏi trong lòng ủy khuất. bản thân tận tâm với Lưu tần lại cả ngày bị Lưu tần nể mặt, luôn là Nhạc nhi ra mặt giúp nàng ta giải vây. Lần này Nhạc nhi xin nghỉ mới đến phiên nàng ta hầu hạ, ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.. Nghĩ đến ngày sau hơi thở dài, chỉ sợ về sau nàng ta sống dễ chịu.

      Ánh trăng sáng tỏ, hôm nay nhất định là đêm ngủ.

      Liễu quý phi sắc mặt trầm nhìn hoa văn Vạn thọ vô cương song cửa sổ, yến hội tốt đẹp lại bị làm hỏng, chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng kín đáo phê bình nàng ta.

      “ Nương nương, người muốn nghỉ ngơi?” Tảo nhi hành lễ hỏi.

      “ Đêm nay để An Cầm dẫn người điều tra cho ta, chỉ cần là kẻ tiếp xúc với đồ ăn của Lưu tần người cũng tha!” Tảo nhi ứng ‘Là’ Liễu quý phi bổ sung thêm “ Tiếp xúc với dụng cụ cũng phải cẩn thận điều tra.”

      Tảo nhi lui xuống truyền lời với An Cẩm, móng tay của Quý phi cắm sâu vào da thịt, qua hồi lâu mới gọi người hầu hạ rửa mặt.

      lâu sau Tảo nhi trở về, giọng bẩm báo với Quý phi: “ Nương nương, vừa mời…”

      Tử Oánh trở lại Hương Vận hiên, đầu tiên là phân phó chuẩn bị nước tắm rửa, Đào nhi hầu hạ nàng, thấy vai nàng có dấu răng sâu “ Tiểu Chủ, đây là..”

      sao, chỉ là bị cắn cái.” Dù là ai căn nhưng Đào nhi cũng hiểu , người trong cung có thể cắn Tiểu Chủ của nàng chỉ có thể là vị tiểu chủ kia.

      “ Tiểu Chủ, nô tỳ làm theo lời người phân phó..” Đào nhi dột nhiên hạ giọng.

      “ Ta biết, bị ai phát chứ?”

      có, có ai thấy.”

      “ Làm tốt lắm, giờ này chắc nàng ta khóc , đáng tiếc là ta được tần mắt nhìn thấy cảnh đó.”

      “ về sau còn nhiều cơ hội mà, chỉ sợ đến lúc đó muốn người , người còn muốn .”

      “ Ba ngày sau chính là lễ sắc phong, biết nội vụ phủ chuẩn bị tốt triều phục chưa?” Tử Oánh khôi phục thanh , nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai người liếc nhìn nhau.

      “ Nội vụ phủ khẩn cấp làm, Tiểu Chủ cứ yên tâm.” Đào nhi hiểu ý trả lời.

      lâu sau, Tô Noãn ở sau bình phong giọng “ Tiểu Chủ, bên kia tan rồi.”

      “ Ân, ta biết.” Tử Oánh ngâm lát, thấy hơi nước lượn lờ, bình phong chắn phần đèn đổ bóng loang nổ, nàng nhếch môi cười.

      “ Hoàng Thượng vạn phúc kim an” thanh của Lâm Ngôn vang lên, Tử Oánh vội vàng mặc y phục ra ngoài hành lễ.

      biết Hoàng Thượng giá lâm, nô tỳ thể tiếp đón từ xa.” Sao lại đến đây? Hôm nay tâm tình tốt, vạn nhất chọc giận hăn phải tất cả đều thất bại trong gang tấc.

      “ Đứng lên .” Vừa rồi bãi giá Thanh Lương điện, đến giữa đường lại đổi ý.

      Tử Oánh phân phó Tô Noãn dâng trà, Dịch Thụy cảnh lập tức đến đại kháng bên cửa sổ, Tử Oánh bước đến cởi giày cho , kê sau lưng gối mềm, thấy mệt mỏi nằm đó giọng hỏi:

      “ Hoàng Thượng, có muốn tắm rửa ?”

      Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt ân tiếng, khuôn mặt mệt mỏi, có chút nào giống ngày xưa, trả lời nàng cách mỉa mai. Tô Noãn ra ngoài chuẩn bị nước, bên trong chỉ có hai người họ. Tử Oánh cảm thấy hơi kỳ quái, huống chi vừa rồi hai người mới cá nước thân mật trong đình.

      “ Trà để xa như vậy, trẫm uống thế nào?” Dịch Thụy cảnh khẽ chớp mi, bắt đầu chỉ huy Tử Oánh.

      Tóc Tử Oánh chưa lau khô, nước tí tách, lâu sau lưng áo nàng ướt sũng. người vốn chỉ mặc y phục mỏng, nay thân thể như có như ra, rất mê người.

      Nàng lại hay biết, vẫn nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, thấy tâm tình tốt nên thông cảm đem trà đến trước mặt .

      “ Hôm nay nghe lời.” Dịch Thụy Cảnh nhấp ngụm, nhăn mặt “ Sao lại phải là nàng phao?”

      “ Hồi hoàng thượng, nô tỳ vừa tắm, chưa kịp..” Còn chưa xong Dịch Thụy Cảnh đẩy nàng ra, về phía Noãn các còn để lại câu cho nàng “ Dối trá!”

      Tử Oánh quỳ mặt đất, tuy biết bản thân thường xuyên chọc giận , nhưng chưa từng thức giận như vậy, thay từ cần thành dối trá, thanh lại lớn như vậy, chỉ sợ Họa Phiến và hiền phi cũng đều nghe thấy được chứ đừng cung nữ thái giám đứng bên ngoài, ngày mai nàng phải gặp người khác như thế nào?

      Ngơ ngác quỳ đất, chân bắt đầu run lên. Trong lòng lại hối hận, biết tâm tình tốt còn cố tình chọc .

      lâu sau mặc áo lts màu vàng bước ra, tóc cũng chưa lau, nước chảy thành dòng suối .

      “ Đứng lên, lau tóc cho trẫm.” Dịch Thụy Cảnh thấy nàng còn quỳ đành lòng mở miệng , cau mày ngồi sạp.

      Tử Oánh vội đứng dậy, vì quỳ lâu nên khi có chút lảo đảo, cầm khăn đứng sau lwung nhàng lau, giữa hai người lại khôi phục khí trầm mặc, nhưng lại nhàn nhạt lộ ra an tường.

      Lau khô được nửa, Dịch Thụy Cảnh túm lấy tóc nàng về phía trước, cầm khăn lau cho nàng, Tử Oánh ngạc nhiên tựa hồ.. nên phát triển thành như vậy.

      “ Hoàng, hoàng…” Tử Oánh lắp bắp mở miệng, Dịch Thụy Cảnh kéo tóc nàng để trả thù, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

      “ Câm miệng” Nàng vội vàng ngậm miệng, hôm nay nàng nên động vào vảy ngược của .

      Ôm nàng lên giường, kéo màn xuống, nhàng bóp chân cho nàng “ Còn đau sao?” Ngữ khí vẫn tốt, nhưng ôn như hơn vừa nãy.

      Nàng phải hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :