1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5: đôi cẩu nam nữ
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng



      Sáng sớm, Vân Khanh liền rời giường rửa mặt chải đầu, mặc một thân tơ lụa sắc mây lộ cánh tay, hạ thân là chiếc váy nguyệt hoa, chải tóc thành hai búi, hai bên gài trâm hình cánh bướm như lay động, đến sân của Tạ thị, ra cửa ngồi xe ngựa hướng Liễu phủ .

      Đến Liễu phủ, Tạ thị cùng Vân Khanh vừa xuống xe ngựa, cửa đã có nô bộc ở phía trước dẫn đường, qua cửa chính, mời vào phòng khách.

      Vân Khanh vừa vào cửa, liền thấy Liễu lão phu nhân thân đỏ thẫm, váy dài xanh ngọc, cổ là chuỗi ngọc trân châu, ngồi nhuyễn tháp màu xanh nhạt, vừa thấy Tạ thị cùng Vân Khanh, cười đứng lên, gọi: "Văn nương à, nhiều ngày gặp ngươi, nhớ sao."

      Vừa nghe lời này, hốc mắt Tạ thị liền ươn ướt, phụ mẫu đều mất, ở Dương Châu cũng chỉ còn lại là người thân, lúc này phía trước vài bước, nghênh đón giúp đỡ Liễu lão phu nhân ngồi xuống, hành lễ : "Làm phiền nhung nhớ, Văn nương sớm muốn đến thăm, ngày hôm nay rỗi rảnh chạy nhanh đến đây."

      "Biểu muội ngươi cũng vậy, nghe ngươi muốn lại đây, lão thái thái cứ nhắc mãi, ngày hôm nay sáng sớm liền chờ ở đây, ngóng trông từ sáng giờ." Ngồi ở bên đại phu nhân vội vàng hướng lên bước, nhìn Vân Khanh đứng ở phía sau Tạ thị, ánh mắt qua lại đánh giá vài lần, mới mở miệng : "Đây là Vân Khanh à, mới đó thôi mà lớn như vậy rồi."

      Ánh mắt của Liễu lão phu nhân cũng rơi vào người Vân Khanh, nhìn nàng ngẩng đầu, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, mặt lộ vẻ thoáng tươi cười, quay đầu nhìn Tạ thị oán trách : "Ngươi xem ngươi đó, ngươi chỉ lo việc của người, cũng cho Vân Khanh đến chơi nhiều với ta, nay nhìn đến ta, có lẽ cảm thấy có chút lạ mắt rồi."

      "Làm gì có, là nhìn đến rất cao hứng rồi." Tạ thị thấy nét mặt của Vân Khanh có chút khác thường, nghĩ rằng nàng còn suy nghĩ chuyện từ hôn, vội vàng gọi
      : "Vân Khanh, đến, đến đây thỉnh an bà nào."

      Vân Khanh thế này mới ngước mắt lên, cười nhàng hành lễ: "Vân Khanh thỉnh an bà ."

      Liễu lão phu nhân nhìn tư thế hành lễ chuẩn mực của nàng, nụ cười mặt càng hào phóng tự nhiên, khóe miệng cười khỏi nhu hòa chút, gật đầu : "Đến đây, đến đây, bà nhìn xem, thật sự xinh đẹp nha."

      Vân Khanh cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng, chỉ có chính nàng biết, bên trong đầy hận ý ngừng tuôn trào, cố nén cho người ta phát .

      Kiếp trước, sau khi cha bị bỏ tù, nàng viết thư cho bà xin giúp đỡ, liên tục viết bảy lá, cõi lòng đầy hi vọng.

      Nhưng nhận được đáp lại là: Liễu phủ cùng Thẩm phủ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt lui tới.

      Hết thảy nguyên nhân nàng biết, sau khi nàng bị Tề gia làm tổn hại thanh danh, đại phu nhân Liễu gia từng tới cửa cùng mẫu thân, xem như thân thích, nguyện ý nạp nàng làm quý thiếp của biểu ca kiêu ngạo, cũng do lần đó, Vân Khanh lỡ buông câu làm cho Vi Ngưng Tử ghen ghét—— Thà làm thê gia cảnh nghèo hèn, vì nhà cao cửa rộng mà làm thiếp, lúc ấy bị đại phu nhân mắng thương nhân tiện nữ, biết tốt xấu, liên tiếp chèn ép sinh ý Thẩm gia, thanh danh càng ngày càng kém, thẳng đến sau đó gặp gỡ Vĩnh Nghị Hầu cầu thú Vân Khanh, Liễu gia mới thu tay.
      Người trước mắt, người người đều cười vẻ mặt hiền lành hòa ái, biết cất giấu phía dưới là lòng dạ hiểm độc, lời trong miệng bọn họ cùng trong lòng nghĩ, hoàn toàn bất đồng.
      phen hàn huyên, Tạ thị liền mở miệng : "Vân Khanh, con phải vẫn muốn gặp mấy vị biểu muội sao?"
      Biết đây là nương muốn cùng với bà chuyện Tề gia, đem mình đuổi , Vân Khanh đứng dậy, theo đại nha hoàn bên người Liễu lão phu là Bạch Quả ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có đại phu nhân cùng Liễu lão phu nhân, Tạ thị thế này mới mở miệng : " , người phải giúp Văn nương."

      . . . . . .

      Vân Khanh ra phòng khách, Bạch Quả mang nàng ra sau viện, đến hoa viên, Vân Khanh nghỉ chân : "Vất vả Bạch Quả tỷ tỷ , nơi này hoa sơn trà vừa nở, ta muốn ở trong này thưởng ngoạn."

      Trong vườn xác thực có ít hoa sơn trà nở rộ, rực rỡ ngát hương, Bạch Quả thấy đây là hậu viện, cũng lo lắng, cười : "Vậy biểu tiểu thư cứ ở đây ngắm hoa, nô tỳ còn có chút việc, lát nữa đến tìm biểu tiểu thư."
      Lúc này là giữa xuân, hoa sơn trà phương nam diễm lệ nhất là vào hai mùa xuân thu, lá xanh mà sáng bóng, hoa diễm lệ rực rỡ, nhiều gia ̀nh phú quý đều thích gieo trồng, Vân Khanh vừa vừa nhìn, xem màu sắc và hoa văn nở rộ tầng tầng lớp lớp, giống như váy dài xinh đẹp, giống như thời đẹp nhất của thiếu nữ.

      Kiếp trước, nàng mới hai mươi mốt tuổi, giống như xuân đến hoa sơn trà vừa mới nở rộ, phải chết oan, kiếp này lại được trọng sinh, trong lòng cảm thụ hoàn toàn bất đồng, cố tình suy nghĩ làm sao cùng biểu tỷ biểu muội hàn huyên khách sáo.

      Đúng lúc này, đằng trước tựa hồ nghe tiếng bước chân, nàng cũng biết như thế nào, chỉ cảm thấy thể để cho người tới thấy nàng, tự chủ được bước đến chỗ chừng chân phía sau núi giả thì đứng lại, xuyên thấu qua lỗ đá như quả trứng nhìn ra phía trước.

      Khi Vân Khanh xuyên thấu qua thạch động nhìn đến loáng thoáng bóng người phía trước, khỏi thầm giật mình, người này làm sao có thể tiến vào hậu viện Liễu gia?

      Người mà nàng nhìn thấy chính là trưởng tử của Tề gia, vị hôn phu tại của Vân Khanh - Tề Thủ Tín, đối với người này, nàng ấn tượng sâu lắm, chỉ nhớ kiếp trước cưới trưởng tôn nữ của Liễu gia là Liễu Dịch Thanh, cái khác cũng có tâm tư để ý đến. Lúc này thân nam tử, ai dẫn dắt, liền lớn lối như vậy xông vào hậu viện, là muốn làm cái gì.

      Vân Khanh khỏi cảnh giác lên, tiếp theo, lại thân ảnh lọt vào tầm mắt nàng, nếu như ban đầu có lẽ Vân Khanh còn biết, thì giờ đây khi nhìn thấy đại biểu tỷ Liễu Dịch Thanh, nàng cũng minh bạch rồi.

      "Chàng đó, sao còn dám xông tới?" Liễu Dịch Thanh nắm chặt khăn trong tay, bất an nhìn chung quanh, sợ có người đến gần nơi này.

      Tề Thủ Tín nhàng nở nụ cười tiếng, vươn tay bắt lấy bàn tay bé của Liễu Dịch Thanh, "Nàng sợ cái gì, nếu phải mẫu thân nàng cho phép, ta làm sao có thể vào hậu viện."
      Nghe được là đại phu nhân cho phép , Liễu Dịch Thanh nhàng thở ra, đôi mắt long lanh liếc nhìn Tề Thủ Tín, gắt giọng: "Người ta rốt cuộc vẫn là nương gia chưa lấy chồng, cùng chàng gặp mặt như vậy, để cho người ta nhìn thấy, tóm lại là tốt."

      "Cái gì nương gia, nàng đã là người của ta, chẳng lẽ còn trộm muốn nam nhân khác sao?" Tề Thủ Tín bắt lấy tay Liễu Dịch Thanh đặt ở bên miệng, cánh tay chụp tới, đem Liễu Dịch Thanh ôm vào trong ngực, bàn tay bắt đầu giở trò xấu xa du động, "Bảo bối của ta, chẳng lẽ nàng biết, mấy ngày nay ta nhớ nàng muốn chết rồi. . . . . ."

      Dựa vào trong ngực nam nhân nóng lên, toàn thân Liễu Dịch Thanh như nhũn ra, nửa nửa giả phụ giúp, "Hôn sự với Thẩm gia chừng nào lui thế, thiếp có thể chờ, nhưng đứa trong bụng thể chờ. . . . . ."

      Sau núi giả, Vân Khanh chỉ cảm thấy cả đầu đều là ong ong, chỉ nghe được mỗi câu cuối cùng kia của Liễu Dịch Thanh "đứa trong bụng thể chờ. . . . . ." , ra, kiếp trước Tề gia từ thủ đoạn hủy hoại thanh danh nàng, nguyên nhân muốn lập tức từ hôn đơn giản là nịnh bợ Liễu gia, mà là vì Liễu Dịch Thanh sớm cùng Tề Thủ Tín có cẩu thả, châu thai ám kết, mà nàng vô tội biến thành vật hi sinh, dùng để bảo toàn mặt mũi gia ̀nh hai người bọn họ.

      Ngón tay gắt gao nắm thành quyền, ngay cả móng tay đâm vào trong thịt mà nàng cũng hề phát , toàn thân Vân Khanh lúc lạnh, lúc nóng, hận thể tại liền lao ra, đem chuyện tình đôi cẩu nam nữ này tố giác ra, đem đôi cẩu nam nữ hủy hạnh phúc cả đời nàng ra bóp chết tươi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Tề phu nhân ngầm hạ bẫy
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng



      Một ngày sau khi Tạ thị từ Liễu gia trở về, Tề gia lại phái người tới, lần trước Mã phu nhân đến là hiểu lầm ý tứ của Tề phu nhân, nên gây hiểu lầm, nàng ta tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa phái xe ngựa tới đón Vân Khanh cùng Tề phu nhân cùng miếu, lấy thành ý tỏ vẻ chính mình xin lỗi.

      Thành ý? Vân Khanh cười lạnh, đời trước chính mình cũng nghĩ đến Tề phu nhân là mang nàng tự miếu bái phật dâng hương, đáng tiếc, chân tướng là bị Liễu gia tạo áp lực, phải nhanh chóng giải quyết nàng, bà kia mặt ngoài hiền lành từ tâm nhưng là có vì mẫu thân cầu bà mà có nửa điểm thương hại. . . . . .

      Bất quá những điều này là do nàng đoán từ kiếp trước, mục đích Liễu gia là vì trước tiên ở trong lòng mẫu thân lưu lại vết tích, Tạ thị đã đến cửa nhờ vả, về sau Liễu gia thể nói biết Tề gia là vị hôn phu của nàng, tránh cho bọn họ ngụy biện, nương cũng có ý nghĩ khác, có thể cho nương đối Liễu gia giống như đời trước tín nhiệm họ hoàn toàn.

      Lưu Thúy trong tay cầm bộ y phục tơ lụa màu xanh giúp Vân Khanh mặc vào, hơi có chút bất bình : "Cũng biết người Tề gia là chuyện gì xảy ra, phái người đến cũng ràng."

      Phối hợp đưa tay lên, Vân Khanh cúi mắt nhìn vạt áo, giọng : "Nếu người ta đã đến cửa bày tỏ áy náy, chúng ta cũng thể quá mọn, thôi." Trước khác nay khác, cả đời này, nàng sẽ tự quyết ̣nh đời mình. Hôn sự này, nàng nhất định lui, thù này, nàng cũng nhất định báo, nàng nhất định làm Tề gia cùng Liễu gia cực kì “rạng danh” ở Dương Châu.

      Sớm có xe ngựa Tề gia đợi ở cổng sau, bởi vì Tự Miếu là nơi thanh tĩnh, trừ bỏ Lưu Thúy và hai tiểu nha hoàn ra, cũng có mang nhiều người, lên xe ngựa, Vân Khanh ngồi ngay ngắn ở trong đó, chưa tới nửa canh giờ, đã đến trước cửa Tề Phủ.

      Tề phu nhân là trưởng bối, Vân Khanh làm vãn bối phải hành lễ, Lưu Thúy liền xốc mành lên đỡ nàng xuống xe ngựa.

      Tề phu nhân đứng ở cửa lớn, mặc thân xiêm áo màu vàng phú quý, đứng phía sau là nam tử bộ dáng trắng nõn mặt tròn, chính là vị hôn phu của Vân Khanh - Tề Thủ Tín, vừa nhìn thấy Vân Khanh tới, đôi mắt vì miệt mài quá độ mà thâm quầng thâm lộ vẻ kinh diễm.

      Dưới nắng mặt trời, làn da nữ tử trắng noãn như sương tuyết, hơi ửng hồng, mặt trái xoan, mắt phượng hơi khép lại, đoan trang tú lệ tràn đầy quyến rũ, nhan sắc kiêu sa như đóa mai mùa đông, rặng ngời hơn cả hoa nở rộ vào mùa xuân.

      Vài năm nay đã ra vào nhiều nơi phong nguyệt, xem qua mỹ nữ cũng thiếu, còn cho rằng có dạng mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, nay mới biết được, là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cái tên Hồng Linh đứng đầu bảng, nháy mắt biến thành son chi tục phấn.

      nghĩ tới vị hôn thê ba năm trước đây gặp qua vài lần, thế nhưng giờ đây lại biến thành
      mỹ nhân kinh diễm, nghĩ đến tiểu mỹ nhân xinh xắn động lòng người trước mắt này vốn là của , lại bởi vì từ hôn đẩy ra, trong lòng khỏi cảm thấy đáng tiếc, khẽ với Tề phu nhân : "Nương, sao nương cho con biết, Thẩm Vân Khanh lại là một mỹ nhân như thế!"

      Nhi tử vừa mở miệng, làm nương liền ràng nghĩ cái gì, "Như thế nào, coi trọng nàng ta, ngươi cẩn thận cho ta chút, đừng vì nữ nhân hạ lưu, làm hỏng hảo với Tề gia!"

      "Nào có, nương, nàng ta chỉ là con của thương nhân, chẳng qua nhi tử thấy bộ dạng của nàng taxinh xắn, muốn đem về làm ấm giường thôi, làm chính thê, dựa vào nàng ta à, xứng!" Tề Thủ Tín nhanh chóng giải thích.

      "Được rồi, nương biết rồi, con gấp cái gì, qua được vài ngày, nàng ta biến thành nữ nhân dâm dục bị người đời thóa mạ , đến lúc đó nhà chúng ta tới cửa nạp nàng ta làm thiếp, nàng ta sẽ cao hứng đến chết sao!"

      Tề phu nhân rủ xuống khóe mắt, nhìn Vân Khanh đến gần, là mỹ nhân bại hoại, nhớ tới những lời Vân Khanh nói khi Mã phu nhân đến từ hôn, nén giận trong lòng, chủ ý nhi tử cũng tốt, đến lúc đó nạp nàng ta làm thiếp, xem mình làm sao xử trí tiểu tiện nhân này, dám lấy tiền đồ của lão gia uy hiếp bà!

      Mắt thấy Vân Khanh đến gần, Tề phu nhân vẻ mặt mang cười, nhiệt tình tiến lên, nắm tay nàng : "Vân Khanh, rốt cục con đã đến, sáng sớm ta ở trong này chờ con rồi." Đây là ám cao giọng nói Vân Khanh biết cấp bậc lễ nghĩa, làm cho trưởng bối chờ nàng.

      "Làm phiền phu nhân đợi lâu, phật môn trọng địa, Vân Khanh đương nhiên muốn tắm rửa trang điểm mới dám tiến đến, e sợ làm bẩn mắt Phật." Vân Khanh mỉm cười trả lời.

      Miệng lưỡi lợi hại! Tề phu nhân thầm mắng, lôi kéo Vân Khanh hướng xe ngựa đến, "Mỗi người đều nữ nhi Thẩm gia như tiên tử hạ phàm, xem con thì biết, lời này quả thật sai."

      Dọc theo đường , Tề phu nhân đều cùng Vân Khanh ngừng chuyện, bộ dáng tươi cười thân mật, dừng ở trong mắt người biết, còn tưởng rằng là đôi mẹ con, đến cửa Tự Miếu, hai người xuống xe ngựa.

      Ánh mắt của Tề phu nhân ngừng quét nhìn chung quanh, mặt lôi kéo Vân Khanh hướng bên trong bảo điện đến, Tề phu nhân phía trước, khi đến cửa, Vân Khanh cẩn thận trợt chân chút, đổ tựa vào người Tề phu nhân.

      Chỉ là chút, Vân Khanh nhanh chóng đứng lên, mặt cúi thấp bất an xin lỗi: " ngại quá, Tề phu nhân, đều tại con đường cẩn thận, dẫm phải góc váy rồi."

      " có việc gì." Tâm tư Tề của phu nhân hoàn toàn có ở nơi này, thể để ý lôi kéo Vân Khanh vào bảo điện, khi nhìn thấy bóng người ở sau, an tâm cười cười, "Vân Khanh, ta muốn theo đại sư cầu phúc, phong cảnh chung quanh Tự Miếu tồi, con tùy tiện dạo, đến lúc cần ta sẽ cho người tìm con."

      Quả nhiên, cũng giống y như kiếp trước. Vân Khanh nhu thuận gật đầu, Tề phu nhân mới rời .

      Ở trước Phật quỳ xuống, Vân Khanh trong lòng ám niệm, trời cao ở , Phật tổ có mắt, nếu cũng cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng cha mẹ đều có thể song toàn, nàng cũng hết sức cố gắng bảo trụ Thẩm gia, cực kì thành khẩn dập đầu dâng hương, sau đó Vân Khanh ra bảo điện.

      Đúng y như lời Tề phu nhân, Tự Miếu non xanh nước biếc, nơi Phật Môn trang nghiêm và tinh khiết, gió mát đập vào mặt, vui vẻ thoải mái, chung quanh người tiến đến dâng hương cũng thiếu, đều tự mang theo người nhà vào cầu phúc.

      Bỗng nhiên nam tử phía trước vội vàng hướng tới bên này chạy tới, đông đánh vào người Vân Khanh, câu cũng , lại chạy xa rồi.

      Lưu Thúy ở bên xem này nọ, nhìn thấy tình huống bên này của Vân Khanh, vội vàng chạy tới, thấy nàng vô , mới hướng nam tử chạy xa mắng: "Đây là người nào, đường cũng chú ý chút, đụng vào người ta, câu xin lỗi đều có ."

      Lấy tay vuốt ve váy, mắt phượng hướng tới nam tử chạy mất, liếc mắt cái tràn đầy thâm ý, Vân Khanh mở miệng : "Thôi, người đã chạy xa , em còn nhiều lời như vậy làm gì."

      một con đường nhỏ núi.

      nam tử xấu xí đứng ở nơi đó, trong tay nắm giữ cái hà bao, đặt ở mũi ngửi, là thơm, hổ là thiên kim nhà giàu gì đó, vừa mới xoay người muốn , một nha hoàn tiến tới gọi hắn.

      Xoay người lại, Vương Nhị Cẩu liếc mắt : "Ngươi là ai?"

      Nha hoàn kia mặc thân váy xanh nhạt sắc, sắc mặt kiêu căng nhìn : "Ngươi là Vương Nhị Cẩu đúng , phu nhân phái ta tới tìm ngươi."

      "Dạ, dạ, phu nhân lệnh cho ta trộm gì đó. ta lấy được rồi." Khuôn mặt Vương Nhị Cẩu đáng khinh mang theo cười nịnh, phải mới vừa rồi đã có một nha hoàn tới sao, tại sao lại phái người nữa đến.

      Nha hoàn cau mày : "Ừm, thời điểm ngươi cùng người khoác lác, lấy ra hà bao cũng hẳn làm người ta tin tưởng, phu nhân bảo ta cho ngươi biết, bên trái mông của Thẩm tiểu thư có một vết bớt, như vậy sẽ càng thêm chân , hiểu chưa?"

      Một tiểu mỹ nhân như vậy, mông lại có bớt, Vương Nhị Cẩu tiếc hận lắc đầu, hắc hắc cười gian : "Đương nhiên đương nhiên, ta nhất định dựa theo phu nhân phân phó, chuyện giữa ta cùng tiểu thư Thẩm gia khắp nơi."

      "Ừ, sau khi chuyện thành, phu nhân chắc chắn thưởng lớn, mau ."

      "Tiểu nhân nhất định đem chuyện này làm tốt, nương cứ nói phu nhân yên tâm !" Mắt tam giác híp lại, Vương Nhị Cẩu khom thắt lưng ngừng gật đầu, vừa vừa lui, bộ dáng cực kì chân chó.

      Thẳng đến khi thân ảnh Vương Nhị Cẩu biến mất ở cuối đường , nha hoàn mới đứng bên kia hung hăng phi ngụm, vẻ mặt khinh thường xoay người trở về Tự Miếu.

      *****************************
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Phát tán lời đồn hủy danh dự
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng


      Vân Khanh sáng sớm đến thỉnh an Tạ thị, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh tức giận, nàng mỉm cười vào, hành lễ : "Nương sao sáng sớm lại giận dữ như vậy?"

      Tạ thị nhớ tới lời đồn đãi sáng nay nghe được, thần sắc ngưng trọng nhìn Vân Khanh, con của mình nhu thuận nghe lời, làm sao có thể cùng khác nam tử tự định chung thân, liền hỏi: "Hôm kia con cùng Tề phu nhân ra ngoài, có mất đồ gì hay ?" Đây là khả năng lớn nhất mà bà có thể nghĩ ra.

      "Nữ nhi chưa từng phát bị mất thứ gì." Vân Khanh lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội, vì biểu đạt cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy đứng ở bên cạnh, "Em có thấy ta đánh mất vật gì ?"

      "Tiểu thư mang theo cái gì ra ngoài, liền mang theo thứ đó trở về, có nhiều cũng có thiếu." Lưu Thúy cung kính hồi đáp.

      Lưu Thúy làm việc luôn luôn cẩn thận, Tạ thị thầm suy nghĩ, có đánh mất đồ, vậy còn có khả năng gì.

      Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của bà, Vân Khanh ngồi vào bên người bà, chau mày lại hỏi: "Nương, chẳng lẽ có người nhặt được đồ gì của nữ nhi sao?"

      Tạ thị cực kì lo lắng nên có mở miệng, nhưng Phỉ Thúy nhanh mồm nhanh miệng, ra, "Tiểu thư, ngày hôm nay phu nhân còn giường, chợt nghe đến tiểu nha đầu bên ngoài huyên thuyên, hỏi tới thì biết được, tại bên ngoài đều truyền tin người cùng nam tử tự đính chung thân, ngay tại hôm kia ở Tự Miếu, người còn tự tay đem cái hà bao bên người làm vật đính ước." Còn có lời khó nghe hơn, nàng nên lời.

      " có khả năng! Nô tỳ vẫn bồi bên người tiểu thư, chưa từng thấy qua nam nhân, hơn nữa vật tùy thân của tiểu thư tuyệt đối có thiếu!" Lưu Thúy lập tức đứng dậy, như đinh chém sắt.

      Tạ thị liếc mắt nhìn Lưu Thúy, "Vậy lời đồn đãi kia là như thế nào, ngươi luôn ở cùng tiểu thư, làm sao mới ra ngoài chuyến liền phát sinh chuyện lớn như thế, ta thấy ngươi là càng ngày càng dùng được rồi!"

      trách Tạ thị tức giận như thế, thời đại này, nữ tử sợ nhất là đánh mất trinh tiết cùng thanh danh, có trinh tiết cùng thanh danh, vậy cả đời chẳng khác nào bị hủy.

      Thấy nương làm khó dễ với Lưu Thúy, Vân Khanh nhanh chóng mở miệng : "Nương, lời đồn đãi như vậy, nếu là có tâm cố ý hãm hại đó là khó lòng phòng bị, phải là !"

      Vừa nghe con như vậy , Tạ thị cũng hiểu được là, những loại lời đồn đãi này, há mồm đều có, cũng biết là người nào lòng dạ hiểm độc như vậy, làm tổn hại danh dự Vân Khanh, nhìn nữ nhi mặt mày thanh lệ, bà cất tiếng : "Ngày mai phủ chúng ta tổ chức hoa yến , đến lúc đó người có danh vọng ở Dương Châu đều đến, mấy vị phu nhân lưỡi dài kia thế nào cũng làm khó con, con cứ cáo ốm cần ra gặp khách vậy." Vừa nghĩ tới muốn đối mặt những lời dè bĩu kia, nàng cảm thấy nên để Vân Khanh gặp khách.

      "Chính trực sợ gian tà, con càng trốn, bọn họ lại càng cho rằng nữ nhi làm việc xấu xa nên mới trốn tránh."
      Cái này thể được, ngày mai nàng còn có sắp xếp, hoa yến ở hoa viên nhất định phải tham gia. Tạ thị ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt đen của Vân Khanh mang theo kiên trì, sáng ngời như vì sao, chiếu sáng lên tâm Tạ thị, bà thầm nghĩ, đúng vậy, nếu Vân Khanh trốn tránh, vốn mọi người tin cũng tin, có làm sai, tại sao phải trốn tránh, khẽ thở dài cái : "Nương chỉ sợ Tề gia dựa vào yến hội làm khó dễ, lại đề cập chuyện từ hôn." Bà cảm thấy, cảm thấy chuyện Tề gia từ hôn phải đơn giản như vậy, làm chủ mẫu làm hơn mười năm, chút đầu óc ấy vẫn phải có.

      Thấy thần sắc bà dao động, Vân Khanh tiếp: "Tề phu nhân phải loại người như vậy, ngày hôm trước ở Tự Miếu, bà có cùng nữ nhi trò chuyện rất vu vẻ, tin rằng bà phải loại người có đầu óc, tin tưởng lời đồn lung tung."

      Tuy rằng đáy lòng vẫn cảm thấy có chút ổn, nhưng lúc này Tạ thị cũng có biện pháp tốt, đành phải giữ vững tinh thần đến an bài công việc hoa yến, mặt khác cho người ra bên ngoài tìm ra người phát tán tin, hy vọng có thể chứng minh nữ nhi trong sạch.

      Ban đêm, giường lụa, Vân Khanh duyên dáng tựa vào đầu giường, có gió theo cửa sổ tiến vào, lướt mái tóc dài, hai tròng mắt tối tăm giống như đêm đen, nhìn bóng tối xa xăm. Ngày mai là bước đầu tiên nàng hành động sau khi trọng sinh, cũng là bước quan trọng nhất .

      Mặt trời lên cao chiếu sáng , sắc nắng tràn đầy khắp nơi.

      Sáng sớm, Thẩm phủ bắt đầu công việc, ngừng có xe ngựa dừng lại ở trước cửa, nha hoàn dẫn khách bước vào hoa viên, nơi đó sớm bày đầy đủ cho yến tiệc, bàn là điểm tâm tinh xảo cùng hoa quả.

      Hoa viên Thẩm phủ là hoa viên lớn nhất thành, bên trong có đủ kỳ hoa dị thảo tiếng tăm lừng lẫy, ở thành Dương Châu, theo Thẩm lão thái gia triển khai, hàng năm vào mùa xuân, Thẩm phủ đều mời quan lớn hoặc gia ̀nh quý tộc ở Dương Châu, mời đến thưởng hoa, đồng thời cũng có thể nhân cơ hội tăng mối giao hảo.

      Năm nay Thẩm Mậu có sinh ý bên ngoài, có ở trong phủ, nam khách bên kia do đại quản gia chiêu đãi, nữ khách giống như năm rồi, do Tạ thị tiếp đãi an bài.

      Liễu phủ cũng nhận được thiệp mời, Liễu lão phu nhân, Liễu Đại phu nhân, còn có hai cháu Liễu gia - Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt cũng cùng , là khách quý lại là trưởng bối thân thích, Tạ thị đương nhiên là muốn đích thân ra nghênh đón.

      " ." Ra nghênh đón Liễu lão phu nhân, mặt Tạ thị đầy ý cười, Vân Khanh theo phía sau bà, chỉnh đốn trang phục hành lễ: "Thỉnh an bà ."

      Vân Khanh hôm nay mặc váy tím nhạt thêu cành hoa mai, phía dưới là cái váy dài màu trắng, áo choàng xanh, tôn lên da thịt càng thêm óng ánh trong suốt, đầu búi tóc song la, ở giữa cài trâm hồng nhạt bằng lưu ly có thêm một chuỗi dài tinh tế, khi đường, chuỗi trâm tinh tế sái động, như đem mọi ánh sánh tập trung lại, loá mắt chói mắt.

      Liễu Dịch Thanh mặc dù là con chính thất của Liễu phủ, nhưng giàu có bằng Thẩm gia, hơn nữa Thẩm Mậu cùng Tạ thị chỉ có Vân Khanh là con , nên phi thường sủng ái, thứ tốt đều hận thể mang hết đến cho Vân Khanh. Loại trâm cài đầu này ở Dương Châu cũng là khó có thể thấy, trong lòng nàng ta ghen tị, thầm mắng, con của thương nhân, ngay cả hơi thở ra cũng đều là tiền, chỉ biết nạm vàng mang châu báu người, để xem thời điểm ngươi bị gièm pha, còn khoe ra đắc ý gì.

      Lời này thuần túy là ghen tị, Vân Khanh trừ bỏ đầu cài trâm cài, người đơn giản hào phóng, có đeo thêm thứ gì khác, ngược lại là nàng ta, tai, tay, đều treo đầy trang sức.

      Vân Khanh đứng ở bên, hề bỏ qua nét hận thù nơi đáy mắt nàng ta, độ cong nơi khóe miệng hề giảm, đối với những người này mà , cướp đoạt vị hôn phu nàng, lại luôn cảm thấy người sai là nàng, cũng may Tề Thủ Tín là nam nhân đáng, nàng chưa từng đặt ở đáy mắt, "Dịch Thanh biểu tỷ, Dịch Nguyệt biểu muội lâu gặp rồi đó."

      Liễu Dịch Thanh lập tức thân thiết ôm lấy cánh tay Vân Khanh, mỉm cười ngọt ngào : "Biểu muội, sao muội đến Liễu phủ chơi, tỷ nhớ muội muốn chết."

      Nhớ nàng muốn chết, phải nên thay đổi câu chữ mới đúng, là muốn nàng chết mới đúng hơn. Vân Khanh cầm khăn liếc mắt nhìn nàng ta cái, "Biểu tỷ gì thế, mấy ngày hôm trước mới đến mà, có gặp tỷ thôi, vốn muốn mang lễ vật tặng cho tỷ."

      Vừa nghe lễ vật muốn đưa, Liễu Dịch Thanh cười càng thêm ngọt , "Cái gì vậy, bây giờ đưa cũng muộn!" Mỗi lần Vân Khanh Liễu phủ đều cho nàng ta lễ vật, ra tay hào phóng, đưa đều là thứ tốt.

      Từ trong tay áo lấy ra cây trâm lục bảo thạch khắc hình chim hạc, vừa mới lấy ra, Liễu Dịch Thanh liền khẩn cấp cướp vào tay, đáy mắt đều là kinh ngạc sáng rọi, Liễu Dịch Nguyệt vẫn theo phía sau nhịn được tham lam, khó chịu hô: "Biểu tỷ, sao tỷ chỉ đưa Dịch Thanh tỷ tỷ, có phần muội sao!"

      "Có, của muội cũng có." Lấy ra trâm cài khác điểm hình cánh bướm đưa cho nàng ta, Liễu Dịch Nguyệt giật lấy ngay kêu cám ơn.

      Nghe được muội muội lời cảm tạ, Liễu Dịch Thanh thế này mới rời bỏ ánh mắt khỏi cây trâm, "Mặt được khảm lục bảo thạch đẹp quá, cám ơn biểu muội."

      "Muội cảm thấy loại lục bảo thạch này rất tôn lên khí chất ngọt ngào của tỷ tỷ, hay tỷ tỷ cài lên , thực tôn dáng cho bộ y phục của tỷ." Liễu Dịch Thanh hôm nay mặc màu xanh biếc, nàng ta thích nhất chưng diện, nghe vậy vội vàng gật đầu đem cây trâm đưa cho Vân Khanh, ý bảo nàng giúp mình cài trâm.

      nhàng đem cây trâm cắm ở búi tóc Liễu Dịch Thanh, khóe miệng Vân Khanh khẽ nhếch thành nụ cười, đưa mắt nhìn màu xanh lục mỏ chim hạc cái, đáy mắt lên tia sáng dị thường, Liễu Dịch Thanh, phải lòng ta ác, là các ngươi quá vô tình, hi vọng ngươi cũng nên khóc quá khó coi.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang16 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Ác độc phu nhân thêm dược vào trà
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng





      Bên kia đại phu nhân thấy Liễu Dịch Thanh cùng Vân Khanh thân thiết chuyện, cùng Tạ thị có vẻ càng thêm thân thiết, hai người tả hữu giúp đỡ Liễu lão phu nhân vào bên trong.

      qua lối chính lát đá có khảm hoa văn hình thoi, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, cuối cùng dừng bên cạnh hồ sen rộng gần hai mẫu, lúc này hoa sen chưa mở, nhìn lại chỉ phủ xanh của lá, nhìn từ xa như như quả trứng lớn màu ngọc bích.

      Buổi tiệc được cử hành ở trong này, lấy hồ sen làm ranh giới, ngồi bên phía kia là nam khách, Liễu Dịch Thanh từ sau tới, tâm tư liền bay đến địa phương khác, ánh mắt vừa như hữu ý vừa như vô tình thường hay liếc về chỗ của nam khách, buổi tiệc hôm nay, Tề gia chắc chắn cũng tới, biết Thủ Tín ở đâu?

      Vân Khanh hơi nghiêng đầu, đôi mắt hơi đổi, chỉ thấy mặt Liễu Dịch Thanh ửng hồng, mắt giống như hoa xuân, bộ dáng uyển chuyển lã lơi, chỉ sợ đều là làm cho Thủ Tín gian phu kia xem, lôi kéo Liễu Dịch Thanh đến chỗ bàn tiệc ngồi xuống, Vân Khanh múc thêm chén canh nữa đặt ở trước mặt nàng ta, "Đây là đầu bếp nhà muội mất cả sáng để hầm, mỹ dung dưỡng nhan, nương gia uống vào da thịt càng thêm trắng như tuyết."

      Liễu Dịch Thanh thế này mới thu mắt, linh hồn bé được thu trở về, cười mỉa mai : "Khó trách làn da biểu muội hảo như vậy, đều là uống canh mỹ dung này." Bưng lên chén canh, uống từng chút từng chút, sao đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng Thủ Tín đâu.

      "Nữ tử luôn cần nhờ bảo dưỡng, làn da biểu tỷ cũng cực kỳ mịn màng mà." Vân Khanh dứt lời, nhìn trước cửa thấy có ba vị phu nhân tới, mang theo xin lỗi đứng lên : "Biểu tỷ, Tề phu nhân tới, muội phải qua chào hỏi."

      Vừa nghe ba chữ Tề phu nhân, Liễu Dịch Thanh trong lòng nhảy dựng, thấy nụ cười của Vân Khanh cảm thấy cực kì vừa mắt, ngươi mạnh mẽ lên mặt cái gì, nhìn thấy Tề phu nhân muốn chào hỏi, người ta cũng muốn từ hôn với ngươi, ngươi còn chết chịu, nàng ta cầm lấy khăn lau khóe miệng, thấp thoáng thấy bóng người màu xanh quen thuộc vào trong vườn, trong lòng lập tức nhộn nhạo lập tức đứng bật dậy, "Buổi tiệc lúc nữa mới mới bắt đầu, ta vườn dạo chơi trước."

      "Được." Vân Khanh đáp, mỉm cười nhìn Liễu Dịch Thanh vội vàng bước tiếp bước chân xuyên qua cửa bằng mây, rũ mắt xẹt qua chút canh thừa trong chén khảm hoa sen bàn, thế này mới xoay người về hướng cửa nam hoa viên.

      Tề phu nhân cùng hai vị phu nhân tới, theo sau là nha hoàn, trong đó vị phu nhân hỏi: "Ôi chao, ai, ôi, Tề phu nhân, nha hoàn của phu nhân đâu?" Thời điểm xuống xe ngựa bà ta ràng nhìn Tề phu nhân dẫn theo hai nha hoàn vào, sao giờ chỉ còn người.

      Nheo mắt, Tề phu nhân thầm mắng, xen vào việc của người khác, nha hoàn cũng chú ý như vậy, cau mày kiên nhẫn : "Vừa rồi ta phát để quên đồ, bảo nàng ấy quay lại y

      Xoay đầu lại, đón nhận đôi mắt chứa ý cười nhàng, long lanh sâu sắc như mặt nước hồ, giống như có thể hút hồn phách người ta.

      Vân Khanh chỉnh đốn trang phục hành lễ : "Vân Khanh thỉnh an các vị phu nhân."

      "Đến đây." Tề phu nhân kéo Vân Khanh đến gần, với hai vị phu nhân phía sau : "Các người nhìn xem, đây chính là con dâu tương lai của ta Thẩm Vân Khanh."

      Trong đó vị phu nhân nhìn Vân Khanh từ xuống dưới, trong ánh mắt mang theo khinh miệt : "Này, chính là Thẩm Vân khanh bên ngoài đồn đãi ở tự miếu cùng người cẩu thả đương vụng trộm đó sao?"

      Nào có người đến nhà chủ nhân làm khách, đối với nữ nhi chưa lấy chồng của chủ nhà lời như thế. Vân Khanh cười lạnh, đây là người cùng Tề phu nhân giao hảo, hiểu quy củ, miệng chua ngoa, mỗi lời hận thể đem đối phương đến chết mới tốt, đời trước, nàng bị người hãm hại vị này phu nhân cũng bỏ ít lời giết người như thế, nàng mỉm cười, thu lại tia sáng rực rỡ trong mắt, "Lời này của Phu nhân biết nên hiểu ra sao, ngày ấy là Tề phu nhân mời Vân Khanh, việc đột nhiên, miếu tự nào trước đó Vân Khanh hoàn toàn biết gì cả, ý tứ này của phu nhân là muốn Tề phu nhân giúp Vân Khanh hẹn người trước đó sao?"

      Vị kia phu nhân liền nghẹn lời, bà ta luyên thuyên là sai, nhưng Tề lão gia là quan của tướng công bà ta, nếu bà ta tiếp tục tiếp, vậy chẳng khác nào Tề phu nhân là người giúp Vân Khanh làm loại chuyện này, thanh danh Tề phu nhân cũng cùng nhau bị bôi bẩn.
      Tề phu nhân vốn là muốn nhìn náo nhiệt , nhờ miệng người tổn hại Vân Khanh, mắt thấy tình thế có chút thay đổi, nếu mở miệng, nước bẩn này hắt đến người bản thân, vội vàng : "Đúng vậy, lời đồn đãi bên ngoài tại sao có thể tin được, nhất định là có người cố ý thả ra, ghen tị ta có con dâu xinh đẹp như vậy đó mà."

      Tay bà ta ở để tay Vân Khanh vỗ vỗ, vô cùng thân thiết, Vân Khanh lại nhớ tới kiếp trước, Tề phu nhân nghe nàng biện giải, trước mặt mọi người tặng nàng bạt tai, mắng nàng biết liêm sỉ, câu dẫn nam nhân, rất buồn cười là Liễu Dịch Thanh còn đứng ra làm chứng sớm phát Vân Khanh phẩm hạnh hợp, trí nhớ ngày đó, giống như trong sóng ngầm trong đêm đen, chậm rãi xâm nhập hai tròng mắt của nàng.

      "Các ngươi trước, cùng những người khác chào hỏi, ta muốn cùng Vân Khanh tâm ." Tề phu nhân đem hai vị phu nhân rời , lôi kéo Vân Khanh ngồi vào góc chớp mắt "Nhìn con xem, môi trắng beehcj hết rồi này, ngày hôm nay chúng ta đến quấy rầy, con nhất định là giúp Trầm phu nhân tiếp đãi mệt nhọc, đến đây, uống ngụm trà giải khát." Bưng lên chung trà bàn, Tề phu nhân ngón tay vừa động, viên thuốc màu, trong nháy mắt tan ra ở bên trong.

      "Các vị có thể tới hoa viên là cho Thẩm phủ thêm vinh hạnh, Vân Khanh giúp mẫu thân là chuyện phải làm, bất quá phu nhân như vậy, con thực có chút khát rồi." Vân Khanh cười, tiếp nhận chung trà Tề phu nhân đưa tới, nhìn thoáng qua, bên trong cũng như giống kiếp trước, đều là Bích Loa Xuân, nàng mang trà lên chung tới bên miệng, uống ngụm, cầm lấy khăn trong tay chấm chấm khóe miệng, nước trong miệng liền khéo léo phun lên khăn.

      Bởi vì động tác quá nhanh, lại là ngồi nghiêng người, nên Tề phu nhân nhìn thấy động tác của Vân Khanh, chỉ nhìn nàng uống xong nước trà, liền kéo nàng đứng lên, "Nếu đến đây, vậy chút, nghe hoa viên có thập đại kỳ hoa, ta vẫn chưa thấy hết, hôm nay con nhất định phải mang ta chiêm ngưỡng phen."

      "Con rất nguyện ý."

      Hai người đồng hành, Tề phu nhân mang theo Vân Khanh càng lúc càng sâu vào trong hoa viên, thỉnh thoảng dừng lại thưởng hoa, Vân Khanh nâng tay điểm ở trán, Tề phu nhân vẫn quan sát biểu tình của nàng trong mắt lộ ra kinh hỉ, sắc mặt lo lắng hỏi: "Vân Khanh, con làm sao vậy?" Lúc này, dược hiệu cũng nên phát tác.

      "Có chút choáng váng đầu." Đôi mắt khép hờ, hai má hơi trắng, Vân Khanh chống trán, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa đứng vững.

      Tề phu nhân vội vàng giúp đỡ nàng ngồi ghế, ngữ khí tha thiết lo lắng : "Con trước đợi tại nơi này, nghỉ ngơi chút, ta tìm đại phu đến xem."

      Vô lực tựa vào ghế, Vân Khanh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Tề phu nhân đối với bóng người trong bóng râm nháy mắt, vui mừng hớn hở nhanh về hướng tổ chức yến tiệc.

      Tiếng chân của nàng vừa biến mất, bóng râm sau cây rung động, nha hoàn dáng người dị thường cao lớn ra, hai tay ngừng chà xát, gương mặt đáng khinh là đôi mắt tràn đầy dâm ô, về hường của Vân Khanh.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang12 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9:  Lời từ miệng đại phu nhân

      Edit: Song Ngư
       Beta: Quảng Hằng





      Bên hồ sen, tốp năm tốp ba các vị phu nhân cùng nhau chuyện, chỉ thấy Tề phu nhân từ sâu trong hoa viên sắc mặt bối rối chạy vụt ra, hô lớn: " tốt, tốt rồi !"



      Các phu nhân đồng loạt nhíu mày, ở trong nhà người khác làm khách, dáng vẻ lại nôn nôn nóng nóng, có có chút phẩm cách gì cả, là mất hết mặt mũi phu nhân nhà quan. Tạ thị cùng Liễu lão phu nhân, Tri Phủ phu nhân mấy người chuyện, nghe thế, làm chủ nhân, mặc dù vui cũng thể bỏ mặc, chạy nhanh ra nghênh đón, hỏi: "Tề phu nhân, lớn tiếng như vậy, có chuyện gì quan trọng thế?"



      Tề phu nhân nghe xong lời này, cũng hiểu được Tạ thị trách bà ta thất lễ, bà ta là cố ý làm ra hành động như vậy, đem lực chú ý mọi người đều hấp dẫn lại đây, đến lúc đó bắt Vân Khanh trộm hẹn hò, mới có thể  náo loạn tất cả đều biết, vì thế làm bộ như hề nghe hiểu, mi tâm cau chặt, khoa trương hô lớn: "Thẩm phu nhân, Vân Khanh mới vừa choáng váng đầu đứng được, phu nhân nhanh chóng thỉnh đại phu đến xem ."



      Vừa nghe là Thẩm gia tiểu thư choáng váng đầu, các vi phu nhân khác đều mở miệng thúc giục Tạ thị mau phái người thỉnh đại phu đến, Tạ thị cũng nóng nảy đứng lên, bất quá bà có hoảng, mặt mày mang theo mấy phần sắc bén, "Bên cạnh Vân Khanh có người hầu hạ sao?"



      " có, lúc ấy hai người chúng ta muốn lẳng lặng ngắm hoa, nên mới để cho nha hoàn theo." Tề phu nhân chăc chắn để cho nha hoàn đến quấy rầy kế hoạch của bà ta rồi, nên sớm hạ lệnh các nàng.



      Lưu nữ tử choáng váng mình ở trong hoa viên, hôm nay mở tiệc chiêu đãi còn có nam khách, ý này dù lên nhưng mọi người đều , mắt thấy sắc mặt Tạ thị càng ngày càng khó nhìn, Liễu lão phu nhân ánh mắt đục ngầu lóe lóe, đứng ra : "Văn nương, bây giờ phải nhanh thỉnh đại phu đến, ta cùng con cùng xem."



      "Đúng vậy, nên như vậy, Vân Khanh suýt chút nữa ngất xỉu, thiếu chút nữa té mặt đất rồi." Tề phu nhân thêm mắm thêm muối .



      Tạ thị cũng có biện pháp, phái Hổ Phách cầm bái thiếp thỉnh đại phu, Tề phu nhân mang theo các nàng hướng chỗ sâu trong hoa viên đến, trong lòng thầm tự đắc, tính toán các vị phu nhân phía sau theo tới xem, ngoài Liễu lão phu nhân, Liễu Đại phu nhân, còn có Tri Phủ phu nhân cũng có mặt, như vậy đám đông nhìn thấy cảnh lén lút vụng trộm đáng xấu hổ của Vân Khanh, chưa tới canh giờ, bảo đảm cả phủ này đều biết.





      " tới chưa?" Tạ thị làm mẫu thân, nội tâm lo lắng, đường cứ hỏi nhiều lần.



      "Phía trước đồng hoa ấm kia là được." Mắt thấy mục đích sắp đến, bước chân của Tề phu nhân càng lúc càng nhanh, hận thể chắp cánh bay nhanh tới.



      Ai ngờ, đến nơi, mọi người nhìn chung quanh, sao thấy bóng người.



      "Tề phu nhân, phu nhân có nhớ lầm hay , có nhầm địa phương ?" Liễu Đại phu nhân nhíu mày lại, tức giận nhìn chằm chằm Tề phu nhân, việc này là làm sao, hết thảy sớm thương lượng sẵn rồi, như vậy còn có thể bại lộ sao.



      Tề phu nhân cầm khăn lau lau trán, cũng có chút kỳ quái, bà ta khẳng định có nhớ lầm chỗ, hoa viên tuy rằng rất lớn, nhưng mỗi lần bà ta quẹo vào đều là lựa bên phải đường mòn, nghĩ nghĩ, thế này mới : "Có lẽ là mặt trời chiếu lại đây, Vân Khanh cảm thấy bị chiếu nắng, nên rời ."



      Lúc này nắng lên, từ đông sang tây, cũng là có vài phần khả năng, vì thế lại chậm rãi  phía trước đầu tìm kiếm, chuyển qua lán hoa, đến lán hoa lung linh phía trước, Tề phu nhân vểnh tai, nghe được bên trong vài tiếng tầm thường, mơ hồ nghe được tiếng nam nhân thở gấp rất .



      ra là tới nơi này, cũng tốt, như vậy càng có vẻ tiểu tiện nhân là cố ý cùng với gian phu đương vụng trộm .



      Tề phu nhân mừng rỡ trong lòng, ra vẻ nghi ngờ thăm dò nhìn nhìn, giọng với các phu nhân: "Phía sau hình như có tiếng gì, ta vào đó xem thử." xong, tiến lên vài bước, lòng tràn đầy hứng khởi đem dây leo vạch ra hai bên.

      Chỉ thấy đằng sau lá cây dày đặc, hai nam nữ trẻ tuổi ôm dính lấy nhau, ngay cả có mọt đám đông đnag vây xem cũng hề chú ý tới, số phu nhân thích chuyện tam lục bà mặt tràn đầy hưng phấn.



      Sau khi Tề phu nhân vạch đám dây leo ra, Liễu Đại phu nhân bắt đầu : "Cũng biết là nương nhà ai, giữa ban ngày ban mặt, liền biết xấu hổ cùng nam nhân ôm ấp dính sát như thế, biết có phải do tổ tiên thiếu đạo đức, dưỡng ra cái loại này hay , nếu ta sinh ra nương như vậy, còn bằng đâm chết ở trong này, miễn cho có lỗi với tổ tông!"



      Tề phu nhân cũng phụ họa theo : "Ai nha, chỗ này rất gần với nơi Vân Khanh nghỉ ngơi, phải là Vân Khanh chứ?"



      Bà ta vừa , vừa chậm rãi xoay người, ai ngờ quay người lại, nhìn đến bóng lưng nam nhân kia, ánh mắt trợn trừng, áo lụa màu xanh văn nhã, chính là màu mà con trai mình mặc hôm nay, , Vương Nhị Cẩu là tên vô lại, nhất định thể có xiêm ý như thế, khỏi mở miệng kêu: "Thủ Tín?"

      Nam tử nghe tiếng lúc này mới ngẩng đầu, thân mình lộ ra vội kêu "Nương", nữ tử vẫn bị che dấu ở sau thân hình , lúc này cũng dàn lộ mặt ra.



      Da mặt đỏ hồng, trong mắt chứa ý xuân nhộn nhạo, nữ tử người mặc áo màu xanh biếc, làm sao là Vân Khanh.



      Tạ thị vẫn khẩn trương nắm khăn, rốt cục thở dài nhõm hơi, phần đông phu nhân đều ở đây, vừa rồi bà thực rất sợ người này là Vân Khanh, bị phát loại chuyện này, nếu thế còn mặt mũi để sống sót rồi.



      Bên kia Liễu Đại phu nhân da mặt đều đỏ bừng, bất chấp lễ nghi, xông lên trước tay lấy nàng kia kéo ra, cái tát liền giáng ở mặt của nàng, "Sao ngươi lại ở nơi đây!"

      Liễu Dịch Thanh mới vừa rồi còn đắm chìm ở bên trong khoái cảm của dục vọng, bị cái tát đánh tỉnh, tay ôm mặt đau đớn, nhìn chung quanh các phu nhân vây quanh, thế này mới ý thức được vừa rồi làm cái gì, mặt rốt cục lộ ra sắc đỏ ngượng ngùng, giọng kêu: "Nương. . . . . ."



      Liễu Đại phu nhân bây giờ là vừa thẹn vừa giận, những câu mà bà ta vừa , vốn là muốn tổn hại Vân Khanh cùng Tạ thị, nay tự mình đánh mình miệng, nếu phải tại thể làm, bà ta hận thể đem Liễu Dịch Thanh bóp chết, đề cao thanh : "Vừa rồi ngươi ở đó làm gì vậy?"



      Bà ta cần phải giải thích thanh mình, nếu , bị người ta đồn đại ra ngoài rằng Liễu Dịch Thanh cùng nam tử tại đây ôm hôn, vậy thanh danh nữ tử của Liễu gia liền toàn bộ bị hủy.



      Nhận được ám chỉ trong lời của Liễu Đại phu nhân, Liễu Dịch Thanh khong ngừng suy nghĩ, tìm lấy cớ gì mới tốt, đột nhiên, linh cơ vừa động, lập tức ngẩng đầu lên : "Là như vậy, nữ nhi vừa rồi ở đây ngắm hoa, cẩn thận gió thổi bụi vào mắt, vừa vặn Tề công tử ngang qua, liền giúp nữ nhi thổi thôi."



      Tề Thủ Tín sau khi thấy nhiều người như vậy, lập tức cũng cảm  thấy ổn, lúc này lại ra vài phần thông minh, vội vàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, Đúng vậy, ta vừa vặn ở bên này ngắm hoa, nhìn thấy Liễu tiểu thư mắt đỏ ửng, mới giúp thổi bụi."



      "Thổi bụi cũng lạ à nha, phải ra phía sau lùm hoa để thổi." vị phu nhân che miệng, châm chọc , đừng cho tất cả mọi người là người mù, vừa rồi như vậy, là thổi bụi sao, lại ôm chặt thế, chỉ sợ kéo đều kéo ra rồi.

      Tuy biết lấy cớ gượng ép, Liễu Dịch Thanh cũng chỉ có cường chống biện giải, nàng ta biết vừa rồi sao lại như bị quỷ ám, tự dưng ở phía sau đó diễn ra trò này, "Đương nhiên, trong hoa viên này người đến người , Tề công tử nhất thời hảo tâm giúp tiểu nữ, nếu như bị người nhìn sai truyền ra cái gì, đây phải là bị hủy danh dự của ta sao, cho nên mới đề nghị tránh sang đằng sau." Nàng ta xong, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trong bụng truyền đến quặn đau, tự giác cúi gập người xuống.

      "Làm sao vậy?" Liễu Đại phu nhân mặc dù rất bực mình vừa rồi nàng ta làm mình mất thể diện, nhưng thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, vẫn là vươn tay đỡ lấy.

      "Bụng. . . . . . Đau quá. . . . . ." Như có đao đâm trong bụng, Liễu Dịch Thanh hai tay ôm bụng, cái trán rịn mồ hôi.

      vị phu nhân đột nhiên che miệng kêu lên, chỉ vào Liễu Dịch Thanh : "Nàng ta. . . . . . Nàng ta đổ máu rồi. . . . . ."

      Theo ngón tay của bà ta, nhóm phu nhân phát , mảng máu tươi chính theo góc váy của nàng ta chảy xuống, từng giọt rơi đá đường .
      Bé Bi, Tĩnh Nhu, Hale20513 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :