1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      @Vy RuRi móm, che cái chỗ kia là che cái dết máu thấm ra lông chim (lông con chim nghĩa đen chứ hok phải lông quắn quéo ở chỗ khác xin đừng nghĩ bậy). đầu óc phải trog sáng 1 chút cho mắt sáng nha chưa. À còn việc chim kèo hay kèo dưới á , được sinh ra làm kiếp chim định mệnh an bài chim bị boss cưỡi, muôn đời nằm dưới, đợi tới hết phim ẻm vẫn nằm dứi. Tập nài ẻm vùng lên chủ động hun là gồng lắm dòi đó hok lên được nữa đâu ... :018:

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      @La Thùy Dương, chế móm hồi nào. Thấy chưa??? Thấy chưa??? Thấy chưa???
      Những ai coi truyện huyền huyễn cũng thắc mắc vì sao cảnh tối lửa tắt đèn toàn thay thế bằng cảnh sao sáng ánh trăng lập loè xấu hổ trốn vào đám mây núp lùm gì gì đó. hôm nay tớ sé bóc phốt cho mọi người sáng tỏ nghe. Đơn giản lắm á, vì Thần tiên ma quái mỗi lần cần xxoo đó, người ta quét cái, tạo ra cái gì ta? Cái gì mà cách đó, nhiễu sóng papazari đó.. À, cái giới kết đó mấy em ơi. Thế nên là bà chế tác giả chỉ có thể ngậm hột me viết qua loa thôi chứ bà ý cũng có được mời dự thính đâu. Thiệt ra á, đêm này của Yên Ngọc a, ta , chẹp, ta , chẹp... y như u23 đá 90p xong đá hiệp phụ xong đá pe-nan-ty lại hoà xong lại đá 90p... đó làm tới sáng đó. Chậc, từ đây ta suy diễn ra, bé gà bảy mào uống quỳnh tiên lộ ko bổ bề dọc ớ hớ cũng bổ bề sâu. Mấy chị em yên tâm..

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 65: Nếu Như Được Lựa Chọn Lần Nữa
      Edit: La Thùy Dương

      Lúc này đến lượt Lăng Yên chợt ngẩn ra: “Chàng muốn đưa ta về Ma giới?”

      Trầm Ngọc gật đầu: “ tại ta vẫn còn lo lắng cho thân thể của nàng, trước hết hãy để ta đưa nàng đến Ma giới bình an, sau đó tự khắc ta rời .” Điều ngờ là lời của Trầm Ngọc vô cùng bình tĩnh, tựa như sớm đoán được Lăng Yên ra quyết định như vậy.

      Nàng an tĩnh lại, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, đến bây giờ mới hiểu được, chỉ e là đêm qua người này trăn trở rất lâu, nên suy nghĩ mới thấu triệt được như vậy.

      Vì thế nàng đáp: “Vậy được, chàng đưa ta trở về .”

      Giống như lời Trầm Ngọc , tình trạng của nàng bây giờ ổn, nhưng có số chuyện nàng thể tự mình xử trí.

      “Nàng hồi phục thế nào rồi?” Tuy Trầm Ngọc suy nghĩ thấu đáo nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, cẩn thận hỏi han.

      Lăng Yên yên vị chỗ, thử cử động thân người, thuận miệng : “ lại thành vấn đề, những cái khác dần khôi phục lại, chàng cứ yên tâm.”

      Trầm Ngọc gì, đáy mắt hơi trầm xuống, bất chợt vươn tay bổ đường xuống cổ nàng, nàng tránh cũng chẳng né, thậm chí ngay cả mí mắt cũng buồn nâng lên, chụp phát chế trụ được cổ tay Trầm Ngọc, buồn cười thở dài: “Cái bản lĩnh ba chân mèo quào này, cho dù ta ngủ cũng có thể bắt được dễ dàng.”

      Trầm Ngọc tuy là Thần tôn mang thần lực bất phàm, nhưng nếu sử dụng đến thân thần thông cũng giống như thư sinh tay trói gà chặt. Nàng khỏi trêu : “Dùng thân thủ này để thử ta, chàng cũng quá coi thường ta rồi đấy?”

      Giật mình mở miệng, dường như Trầm Ngọc có chút cảm thấy thất bại, tuy nhiên vẫn hề xem từng khác thường người nàng, lo lắng : “Có phải nàng thể sử dụng ma lực được hay ?”

      ngờ lại bị phát ra dễ dàng như vậy, Lăng Yên thu lại ý cười mặt, thả tay Trầm Ngọc ra, : “Đúng vậy, có điều đây phải chuyện gì đáng ngại. Thân là Ma tôn ta phải trở về thống lĩnh đại cụôc, cũng chẳng phải là xông pha trận mạc gì cả. Huống hồ, tình trạng tại của ta chỉ là tạm thời, đợi thời gian nữa tự khắc khôi phục lại bình thường.”

      Mặc dù như vậy nhưng thâm tâm Lăng Yên ràng hơn bất kỳ ai, nàng ra những lời này, cùng lắm là để Trầm Ngọc có thể yên tâm đưa nàng trở về mà thôi.

      Nay Tam giới có chút phức tạp, cục diện lại hỗn loạn khôn cùng, chủ đích của giới tựa hồ là quyết định phải ra tay với nàng, nếu như bọn chúng lấy mệnh kính ra lần nữa, đó chính là lời cảnh cáo dành cho Ma tôn nàng. giới tài nhiều năm, nếu phải nắm chắc mười phần tuyệt đối nôn nóng sinh như vậy. Xem ra sau này, phiền toái nàng gặp còn nhiều hơn nữa.

      Tình trạng của nàng bây giờ dù có là mười năm hay trăm năm nữa cũng thể khôi phục lại, cũng đừng có mà nghĩ đến việc sử dụng ma lực thêm lần nào nữa. Nhưng bất luận thế nào, nàng tuyệt đối thể bỏ mặc chuyện ở Ma giới, bất kể phía trước dù có là núi đao biển lửa, nàng cũng bao giờ lùi bước.

      Chuyện này nàng có ý định cho Trầm Ngọc biết. Lấy lập trường đối lập của hai người mà , nay bọn họ có thể yên lặng chung đụng cùng chỗ, cũng là hiếm khi có được rồi. Nàng muốn Trầm Ngọc vì mình mà làm thêm nhiều chuyện, càng cần Trầm Ngọc phải vì nàng mà làm thêm chuyện gì nữa.

      Thời khắc nàng trở lại Ma giới cũng chính là lúc, bọn họ nên ly biệt thôi.

      Hai người đều mang tâm tư riêng trong người, lúc nhất thời chẳng ai gì. Sau lúc lâu, rốt cuộc Trầm Ngọc mới thấp giọng : “Ta biết rồi.”

      “Ừ, vậy chúng ta sửa soạn chút rồi mau trở về.” Lăng Yên .

      Lòng Trầm Ngọc ngổn ngang đầy tâm nhìn nàng, dưới kiên định của Lăng Yên, bọn họ nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi hướng về phía Ma giới mà .

      Đối với Thần Ma mà , thuật phi hành là chuyện vô cùng đơn giản, trong tích tắc có thể đến nơi mình muốn. thực tế, hai người họ lại có thứ gì để thu xếp, ở cái vùng hoang vu này đây, sau khi chỉnh đốn lại y phục lộn xộn của mình, Trầm Ngọc liền mang theo Lăng Yên, dùng tiên thuật dịch chuyển đến trước cổng vào của Ma cung.

      Trầm Ngọc thân là Thần tôn nên tất nhiên thể cùng Lăng Yên tiến vào Ma cung. đứng bên ngoài cổng vào nhưng cũng lập tức buông tay Lăng Yên ra, dường như có điều suy nghĩ hỏi: “Sau khi trở về rồi, nàng dự định làm gì?”

      Lăng Yên vốn định muốn ly biệt với Trầm Ngọc, nhưng khi nghe như vậy, liền quay lại, ngửa đầu nhìn Trầm Ngọc, nhíu mày cười: “Thế nào, chàng muốn thay Thần giới thám thính hướng của Ma giới chăng?”

      Trầm Ngọc lắc đầu, muốn giải thích Lăng Yên lại : “Nay dưới Tam giới đại loạn là bởi vì giới dựng nên, chàng trở về cũng nên nhắc nhở đám lão gia kia tiếng, gần đây động thái của Phi Ảnh tuyệt đối đơn giản chút nào. Hôm nay đối phó với ta, chỉ sợ ngày mai cũng có thể đối phó với các người. Ta đây trái lại cũng ngại cùng các người đối đầu đến lưỡng bại câu thương, nhưng thù hôm nay, đích thân ta phải tìm Phi Ảnh để đòi lại.”

      Lăng Yên xong lời này liền khẽ vùng tay ra, rốt cuộc Trầm Ngọc thể nới lỏng tay nàng, chỉ là vẫn có ý muốn rời , hỏi tiếp: “Nàng còn nhớ lời hôm qua ta hỏi nàng chứ?”

      “Nếu như có thể được lựa chọn lại lần nữa?” Trong mắt Trầm Ngọc mang theo niềm chờ đợi yếu ớt, còn có loại hàm xúc khó tả nào đó nên lời.

      Lăng Yên nghe thế, đột nhiên nở nụ cười.

      “Phượng hoàng , chàng biết , ta vĩnh viễn trở về Thần giới nữa. Từ thời khắc Thần giới bắt đầu quyết định truy sát ta cùng với chuyện thần hồn còn sót lại, tất cả còn quan hệ gì nữa.” Nàng , vẻ mặt cũng nghiêm lại, “Thần Ma khi đó, nào có gì khác biệt đây?”

      Chẳng qua chỉ vì nàng gánh cái ác danh người mà thôi, thế nhưng còn chuyện Thần giới làm với nàng, họ có đáng được xưng là “chính nghĩa”?

      Lăng Yên muốn thảo luận với Trầm Ngọc về vấn đề này nữa, nàng quay đầu quét mắt nhìn cổng Ma cung, giọng lại mềm xuống: “Ta phải rồi.”

      Ngay khi nàng , bên trong Ma giới tựa như có người phát giác ra tung tích của bọn họ. người chậm rãi bước ra từ trong Ma cung, tiến về phía hai người Lăng Yên và Trầm Ngọc.

      “Là Tịch Hàn trong Thập Đại Ma tướng.” Lăng Yên nhận ra người nọ từ đằng xa.

      Trầm Ngọc trả lời cũng như hề có ý định rời , nhưng gã Ma tướng có tên Tịch Hàn kia đến trước mặt bọn họ rồi.

      “Ma tôn.” Tịch Hàn rũ mắt, cung kính trước mặt Lăng Yên: “Cuối cùng ngài cũng trở về, tất cả mọi người đều mong ngài, thỉnh ngài mau chóng theo ta trở về.”

      Lăng Yên khẽ gật đầu, với Trầm Ngọc: “Chàng cũng mau về .”

      Tịch Hàn ngẩng đầu, đầu tiên liếc mắt nhìn nàng cái, tiếp đó tầm mắt lại dừng người Trầm Ngọc, tựa như có chút nghi hoặc. Trầm Ngọc nghe Lăng Yên vậy, vẻ như còn muốn ra suy nghĩ của mình nhưng vì cố kỵ người nọ còn đứng ở đây, nên khó mà tiếp tục mở miệng.

      Lăng Yên muốn đợi Trầm Ngọc tiếp, đối với nàng mà , thời gian nán lại đây càng lâu, nàng càng thêm luyến tiếc. Nên chi bằng sớm ly biệt tốt hơn.

      Nàng nhanh chóng với Tịch Hàn: “Chúng ta thôi.”

      Tịch Hàn gật đầu tuân mệnh, theo bước chân Lăng Yên tiến vào Ma cung. Nơi này còn cách Ma cung đoạn, Lăng Yên hơi nhíu mày, nhưng cũng nhiều lời nữa, đường bước thẳng về phía trước.

      Lăng Yên hề biết là Trầm Ngọc mực đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo hướng hai người rời , lâu sau cũng hề rời khỏi bước.
      .
      Nơi Tịch Hàn ra đón cách Ma cung đến khoảng, tại Lăng Yên thể vận được Ma lực, cũng nóng nảy mà chỉ cước bộ tiến về phía Ma cung, mặt lại như thuận miệng hỏi tình hình bên trong Ma giới: “Thúy Tú sơn trang ở bên kia thế nào rồi?”

      “Hôm đó sau khi Ma tôn phá trận và giao thủ với giới, những người trong sơn trang cũng nhân cơ hội đó rời khỏi. Sau đó có Thần giới nhúng tay vào, trận này thể đánh tiếp được nữa.” Tịch Hàn vẫn rũ mắt thay đổi, bình tĩnh đáp vấn đề của nàng.

      Lăng Yên gật đầu, ánh mắt chợt lóe, bước chân tuy hề ngừng lại cũng hề quay đầu, nhưng lại hỏi tiếp: “Thanh Minh đâu, thương thế của có nặng ?”

      Tịch Hàn ngẩn ra, lắc đầu: “Thanh Minh hề bị thương.”

      Lăng Yên : “ bị thương vì sao lại ra đây đón ta, mà để ngươi đến đây?”

      Trong Ma cung, mỗi người đều phụ trách nhiệm vụ riêng của mình, đa số mọi người đều hoạt động ở bên ngoài, chỉ riêng mình Thanh Minh là luôn theo bên cạnh Lăng Yên. Vốn là nơi nào cần chạy đến, khi có gì làm phụ trách so chiêu luyện tay với Lăng Yên chút. Lần này Lăng Yên trở về, đáng lẽ người ra đón nàng phải là Thanh Minh, nhưng biết lý do gì lại đổi thành Tịch Hàn.

      Thanh Tịch Hàn vẫn đổi, sau khi nghe được thắc mắc của nàng, nhanh chóng đáp: “Thanh Minh có chuyện quan trọng khác, đến chỗ Ô Dạ hỗ trợ.”

      “Phải ?” Lăng Yên nhìn đoạn đường trước mắt chẳng còn cách Ma cung bao xa. Hồi lâu, nhịn được thở dài trong lòng hơi, nàng muốn bước tới phía trước, đột nhiên người phía sau lại bỗng dưng ngừng lại.

      Nàng quay đầu, nhưng có thể cảm giác được người nọ dùng ánh mắt phức tạp để đánh giá nàng.

      Đáy mắt Lăng Yên rốt cuộc trầm xuống, quay đầu hướng người nọ cười: “Là việc điều tra gian tế trong Ma cung à?”

      luồng gió lạnh chợt thổi đến, Tịch Hàn gần như cứng đờ người trong sương gió, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt đanh lại nhìn thẳng Lăng Yên.

      cần nhìn, ta vừa phá Bát Phương Huyền Viêm trận, lúc đó ma khí và sát khí trong người ta dung hòa vào nhau, trong thời gian ngắn thể động thủ được nữa.” Nàng thấp giọng thốt câu, lại tiếp, “Trước kia giới vây quanh An Nhạc trấn, là vì chúng biết có người vô cùng quan trọng với ta ở trong An Nhạc trấn.”

      Nàng vừa lên tiếng vừa quét mắt nhìn phản ứng của Tịch Hàn, tầm mắt Tịch Hàn dừng người nàng nhìn chằm chằm sau như chợt ngẩn người, có phản ứng. Vì thế Lăng Yên lại tiếp: “Chuyện này chỉ có người Ma giới mới . Sau này ta hỏi qua Thanh Minh, trước chuyện này, hề chi tiết, người trong Ma giới cũng chỉ biết ta có phu quân người phàm ở nhân giới mà thôi. Còn người biết phu quân của ta ở An Nhạc trấn, cũng chỉ có Thập Đại Ma tướng.”

      “Kể từ lúc đó ta biết, trong Ma tướng khẳng định có gian tế.” Lăng Yên hơi khép mắt, dường như rất vui, nàng lại lần nữa trừng mắt, phóng tầm mắt đầy áp lực đè ép Tịch Hàn. rang kẻ tay trói gà chặt nhưng lại khiến Tịch Hàn phải ngừng biến sắc, nàng lạnh lùng : “Sau này trải qua nhiều chuyện, ta cũng có cơ hội tìm ra gian tế, cho đến tận bây giờ.”

      “Ta gặp chuyện ở Thúy Tú sơn trang, chính là điều mà ai cũng biết.” Lăng Yên nặng nề nhìn Tịch Hàn, gằn từng chữ: “Nếu gian tế muốn trừ khử ta tất nhiên bỏ qua cơ hội ngàn năm thuở đó. Biết ta trở về, nhất định chọn ngay thời điểm này mà ra tay, tìm ra ta trước khi mọi người kịp thời phát .”

      sai chứ, Tịch Hàn?” Lăng Yên đè thấp giọng gọi tên của đối phương.

      Mới vừa rồi Tịch Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lăng Yên, mãi đến lúc nàng thốt ra tên của mình, rốt cục mới khẽ than tiếng, từ trong kẽ răng rít ra câu: “Ngươi sai.”

      “Ngươi sớm nghi ngờ ta.” Ánh đao ra, đoản đao trong tay Tịch Hàn chợt lóe hàn quang nhắm thẳng vào Lăng Yên, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng mặt sớm mất hút còn, “Nhưng vì sao ngươi lại biết là ta?”

      Lăng Yên lắc đầu, bình tĩnh : “Ta nghi ngờ tất cả mọi người.”

      Đồng tử Tịch Hàn như co lại, dường như khó có thể tin nổi, “Lần này ngươi trở về, thông báo với bất kỳ ai sao?”

      Lăng Yên đáp, Tịch Hàn bất giác nở nụ cười, chỉ là ý cười có chút mờ mịt: “Vì thế lần này ngươi trở về, là vì muốn dụ gian tế lộ mặt? Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, dù hôm nay ngươi tìm ra được gian tế sao, có thể làm được gì nào?”

      thông báo cho bất luận kẻ nào lại chẳng hề phòng bị, nay Lăng Yên thể vận lực, tuy tìm ra được gian tế nhưng còn có cách nào thắng được chứ.

      mạo hiểm chút sao có thể dụ ngươi xuất đầu lộ diện?” mặt Lăng Yên chút nao núng, nàng đứng chắp tay nhìn Tịch Hàn trước mặt, giọng lạnh lùng: “Chỉ là ta thể tưởng tượng được, ngươi vậy mà lại phản bội Ma giới.”

      “Ngươi muốn thế nào tùy ngươi, nhưng có lẽ ngươi biết rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, ta phải là người của Ma giới.” Tịch Hàn vừa dứt lời, cũng thêm gì nữa, ánh mắt lạnh xuống, phi thân nhảy lên, nhắm mũi đao về phía Lăng Yên. Nàng hơi lùi nửa bước, vung tay áo lên, ngay tức khắc Danh Lưu đao bén nhọn nằm vững chắc trong tay, đao khó khăn chém xuống, mới trực tiếp chạm vào thanh đao của Tịch Hàn, chỉ trong chớp mắt, bụi mù bay tung tóe, cát đá văng tứ phương.

      Hạ đao xuống, Tịch Hàn hơi lùi lại chút, trọn mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng, nghiến chặt răng: “Ngươi! Công lực của ngươi!”

      “Ngươi nghĩ ta phòng bị gì ngươi, cứ như vậy mà trở về sao?” Lăng Yên vung đao lên, cát bụi mờ mịt giăng đầy bốn phía, thong thả rảo bước về phía Tịch Hàn, thanh lạnh lùng : “Ta cái gì, ngươi cũng tin sao?”

      Dưới đáy mắt lạnh lẽo của Tịch Hàn lóe lên tia hàn quang, cắn răng nhìn Lăng Yên đối diện, nhúc nhích cũng rời , chỉ đứng yên bất động tại chỗ cũ.

      Sắc mặt Lăng Yên có vẻ hơi tái còn chút máu, nhưng phong thái vẫn ngạo nghễ đầy hung tàn, đem phần suy yếu của mình hết vào trong. Nàng chống đao xuống đất, thong thả : “Sao lại ngưng động thủ rồi?”

      Ngữ khí này, ràng chính là Ma tôn Lăng Yên sợ trời chẳng sợ đất của ngày nào.

      Tịch Hàn hiển nhiên biết chuyện Lăng Yên hấp thụ toàn bộ sát khí ở Thúy Tú sơn trang là , nhưng nhất thời lại rốt cuộc nàng bị đả thương đến mức độ nào. cắn răng đem từng nhất cử nhất động của nàng thu hết vào trong mắt, im lặng nắm chặt chuôi đao trong tay.

      Lăng Yên nở nụ cười, nụ cười này thoạt nhìn vô cùng thản nhiên nhưng sâu trong đó lại sát ý rét run, nàng chậm rãi tiến từng bước về phía trước, kéo lê trường đao trong tay ma sát với mặt đất, phát ra thanh “sàn sạt”: “Ngươi động thủ à, giờ đến lượt ta vậy.”

      Nàng dứt lời, lại ngừng bước, chợt quét mắt về hướng Tịch Hàn, cười như cười nhìn .

      Nàng đánh cược.

      thực tế sức lực của Lăng Yên bị hao tổn là , thể động thủ cũng là , chiêu vừa rồi nàng xuất thủ thực chất cũng chỉ cản trở được chiêu của Ma tướng Tịch Hàn, đương nhiên giờ tiêu hao hết khí lực. Nhưng với tình huống tại, nàng còn đường để lui nữa rồi, chỉ có thể che giấu suy yếu của mình mới có thể khiến kẻ địch kinh hãi. Chẳng qua phần cũng vì trong lòng nàng luôn rất , từ trước đến nay Tịch Hàn vốn dĩ luôn hành cẩn thận, nếu phải nắm chắc mười phần, nhất định ra tay.

      Quả nhiên, ngay khi Lăng Yên ép tới từng bước , rốt cục ánh mắt Tịch Hàn cũng run lên, lùi lại về sau bước.

      “Muốn sao?” Lăng Yên ra vẻ cười, nhấc mũi đao lên, “Nhanh như vậy mà muốn ?”

      Tịch Hàn nghiến chặt răng, đợi Lăng Yên xuất thêm động tác nào, liền quay phắt người hướng về phía sau, tựa như muốn lập tức rời khỏi nơi này.

      Lăng Yên thầm thở hơi nhõm, nhưng chuyện xấu lại lần nữa xảy ra vào đúng lúc này, bóng người đột ngột bước ra từ trong gốc cây ở cách đó xa.

      mình đấu lại ngươi, nhưng có thêm ta nữa sao?”

      Người mới chuyện ánh mắt bị che khuất trong bóng râm, chỉ câu này liền khiến Tịch Hàn vừa định rời liền dừng bước.

      Kẻ vừa đến phải người của Ma giới, mà là người của bọn giới. Hồng Dực – kẻ từng bắt cóc trấn giữ người dân trong An Nhạc trấn lúc trước.

      Hồng Dực tiến tới, lực cuồn cuộn tỏa ra, hừ lạnh tiếng với Tịch Hàn: “ vương sớm biết mình ngươi đối phó được, cho nên mới phái ta đến đây hỗ trợ. Quả nhiên, xem ra đúng như ngài dự đoán!” Lời vừa dứt, thân mình lập tức tấn công tới Lăng Yên rồi.

      Tịch Hàn mắt lạnh nhìn Hồng Dực bổ nhào đến đối phương, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, phối hợp cùng Hồng Dực vây nàng hai bên cánh trái cánh phải. kẻ phóng đao kẻ xuất côn, từng chiêu xuất thủ đều vận hết công lực. Trong lòng Lăng Yên dù muốn tránh cũng thể tránh, chỉ có thể đối mặt với trận chiến, tức khắc liền mạnh mẽ áp chế ma khí cuộn trào trong người, giương đao xuất chiêu. Trong tức khắc, thân đao ánh đỏ vụt lóe chói mắt, rốt cuộc khiến hai kẻ kia ngừng bị bức lui ra xa mười bước.

      Nhưng đồng thời ngay lúc này, hắc khí quanh thân Lăng Yên lại trào lên, ngay lập tức phun ra ngum máu tươi, tất nhiên còn trụ vững được nữa.

      “Quả nhiên là nàng ta cậy mạnh chống đỡ!” Hồng Dực cười lạnh tiếng, cùng Tịch Hàn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng cần phải cố kỵ, chút do dự liền xuất thủ đánh úp về phía Lăng Yên.

      Lăng Yên thầm cười khổ, cố gắng giương cao đao, thân hình chớp nhoáng cái, cảnh tượng trước mắt liền theo đó dần trở nên mơ mơ hồ hồ.

      Ngay thời khắc trước khi kịp mất ý thức, nàng phảng phất nghe được tiếng chim phượng hoàng kêu vang, thanh cao vút trong vắt phía xa truyền đến.

      Tức , nàng được bao bọc trong lòng người kia cùng mùi hương Quỳnh Lộ thơm ngát quen thuộc, và rồi dần mất ý thức.
      HoanHoan, Viclu520, hikari208813 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 66: “Thiên mệnh là gì?”
      Edit: Diệp Nhược Giai
      Beta: Bông

      Ống tay áo bị gió thổi lồng lộng phát ra tiếng phần phật, thân hìnhLăng Yên thoắt thoắt , lao vun vút qua rừng cây ngô đồng, chỉ thoáng sau tiến vào mảnh rừng ngập tràn màu vàng óng ả.

      Truy binh đuổi theo phía sau bắt đầu ngừng lại lục soátloanh quanh, nhưng cây cối ở khu này dày đặc u, lá cây rơi xào xạc, tìm kiếm người trong đây phải là dễ.

      Đám binh lính còn cách nào khác, chỉ đành phải chia thành từng tốp tản ra lùng sục, thoáng chốc những tiếng bước chân ấy nhao nhao hỗn loạn khắp nơi.

      Lăng Yên thân trong lùm cây rậm rạp cây đại thụ, cành lá sum xuê bao bọc xung quanh nàng xào xạc trong gió, nàng che ngực theo dõi thân ảnh của bọn họ phía dưới, gắng sức áp chế hơi thở đầy mùi máu tanh trong miệng, đến tận khi bóng dáng của đám truy binh ấy còn trong tầm mắt nữa, nàng mới khép hờ mắt, cả thân như hoàn toàn mất sức lực, tựa người vào thân cây cạnh mình.

      Lúc này vẫn chưa phải là thời điểm để thả lỏng cũng như nghỉ ngơi, Lăng Yên che miệng nén tiếng ho, kéo lê cơ thể bị thương đầy mỏi mệt từ cây nhảy xuống, lần nữa tiến sâu vào trong rừng cây ngô đồng.

      Núi Thiên Ngô tọa lạc tại nơi cao nhất của Thần giới, đối với Thần giới mà đây là khu trọng yếu nhất, nhưng đối vớiLăng Yên lúc này mà , đây là nơi an toàn nhất.

      Bởi vìtrên núi Thiên Ngô chỉ có lão tổ tông, mà ông ấy lại thích náo nhiệt, nên bình thường ở đây có ai ghé qua, toàn bộ cả ngọn núi này chỉ có duy nhất vị lão tổ tông kia trấn thủ, từ ngày này qua ngày nọ.

      Lúc Lăng Yên lên được đến đỉnh núi trông thấy có vài tiểu tiên của Thần giới đangbước ra từ căn phòng ven hồ, sắc mặt bọn họ trông có vẻ khó xử, ngập ngừng gì đó với người trong phòng, giằng co đối đáp qua lại hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nhận được đáp án mong muốn, bèn hậm hực mà rời .

      Đợi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất bóng, Lăng Yên mới lách người ra khỏi cây đại thụ mà nàng thân nãy giờ, sau đó ngước mắt nhìn về hướng căn phòng kia.

      Căn phòng ngụ đỉnh núi, đắm mình trong ánh mặt trời cùng biển mây, bên cạnh phòng là mộtcây ngô đồng khổng lồ cao ngất đến tận trời xanh, cành lá sum xuêvươn ra khắp nơi, những chiếc lá như được nhuộm lên màu vàng óng ánh, lấp lánh dưới ánh nắng, chiếu rọi khắp ngọn núi Thiên Ngô này, khiến nó càng có vẻ uy nghiêm thần thánh, nhiễm chút bụi trần.

      Lăng Yên mình trong bóng râm, trong khoảnh khắc nàng chợt nảy ra ý niệm muốn lùi bước trước thứ ánh sáng thần thánh ấy.

      núi Thiên Ngô này có nghìn cây ngô đồng hay , Lăng Yên biết, nhưng nàng biết cả ngọn núi này vì gốc cây đại thụ trước mắt đây mà nổi danh.

      Từ xưa đến nay, Thần giớiluôn luôn tôn sùng chân hỏa phượng hoàngtrên núi Thiên Ngô, ba vạn năm mới sinh ra được con, mà con phượng hoàng ấy lại được ấp ngay ngọn cây ngô đồng khổng lồ này.

      Núi Thiên Ngô xưa nay thanh tịnh, chỉ do người trông coi, người này chính là Hòa Trần thiên thần – vị lão tổ tông mà dõi mắt khắp Thần giớikhôngai dám trêu chọc.

      Ông ta có lẽ chính là vị thần lớn tuổi nhất, có tư lịch cao nhất trong Thần giới, ai biết rốt cuộc ông bao nhiêu tuổi, cũng ai biết được chân thân của ông là gì, mọi người chỉ biết điều, dường như ông bắt đầu ở tại núi Thiên Ngô này ngay từ thuở sơ khai, thủ hộ cho từng thế hệ Thần tôn sinh ra và trưởng thành.

      Tính tình của ông ta rất cổ quái, mọi người đều ông thích tiếp xúc với người ngoài, ngày ngày ông đều trấn thủ tại ngọn núi này, những người khác ai dám bén mảng đến đây. Dần dần, núi Thiên Ngô trở thành địa phương tĩnh lặng nhất trong Thần giới.

      Vì vậy, vào giờ khắc sinh tử này, Lăng Yên mới nhớ tới nơi đây.

      Nàng chăm chú nhìn gốc đại thụ ấy lúc lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm tiến thêm bước, từ trong bóng râm bước ra dưới ánh mặt trời.

      Ánh nắng dịu ấm áp bao bọc lấy người nàng, Lăng Yên ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi qua phong cảnh tuyệt mỹ, yên bình đến mức giống như nàng hóa thành hạt bụi trong vầng sáng thiêng liêng này.

      Ngay giữa bầu gian an tĩnh ấy, giọng khàn khàn chợt vang lên từ cách đó xa: “Lâu như vậy mới đến đây, thế nào, muốn gặp ta à?”

      Nghe được giọng này, Lăng Yên bất chợt bừng tỉnh lại, mặt nàng vốn tái nhợt nay còn có vẻ suy yếu hơn. Nàng chậm rãi quay đầu, đến khi trông thấy ông lão chống trượng bước ra từ căn phòng , mắt nàng phút chốc đỏ hoe.

      “Hòa Trần gia gia.” Đây là lần đầu tiên Lăng Yên để lộ mặt yếu đuối, sa sút cùng mờ mịt trước mặt người khác. Dưới ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn thấy ông lão chậm rãi từng bước từ xa đến gần, do dự đứng bất động tại chỗ, dám tiến lên, càng chẳng muốn lùi về sau, chỉ sững người nhìn ông ngày càng gần mình.

      Hòa Trần như cười như nhìn nàng, từ tốn vuốt ve chòm râu, : “Còn mau đến đây, chẳng lẽ muốn ông lão ta tự mình qua đó đón ngươi à?”

      Nghe được lời này, Lăng Yênrốt cuộc mím môi, nhanhchân bước lên. Ngay khi Hòa Trần định mở miệng gì đó nàng bổ nhào vào lòng ông, khóc nức nở thành tiếng.

      Hòa Trần buông lời trêu ghẹo nàng như ngày thường nữa, chỉ dịu dàng nhấc tay lên, vỗ từng cái nhè vào lưng Lăng Yên dỗ dành nàng: “Được rồi, được rồi, người còn lành lặn đứng đây sao hết, còn chuyện gì nữa rồi.”

      Lăng Yên vẫn lên tiếng, chỉ nghẹn ngào vùi đầu nơi hõm vai Hòa Trần, mọi thống khổ tranh đấu trong suốt khoảng thời gian qua cứ thế tuôn trào ra ngoài, đánh tan mọi bình tĩnh cùng kiên trì của nàng.

      Ngày hôm ấy, Lăng Yênngụ lại tại căn nhà gỗ núi Thiên Ngô, nàng kể đầu đuôi mọi chuyện cho Hòa Trần nghe, từ chuyện tam giới tranh giành, trận pháp tại biên giới Hải Thiên, cả cuộc chiến sau khi phá trận, vương Hoành Tố chết, cho đến cảnh nàng mình đối mặt với đuổi giết của Thần giới.

      núi Thiên Ngô có ngày và đêm, tại đây vĩnh viễn chỉ có ban ngày và ánh sáng chói chang. Hòa Trần thiên thần ngồi ghế tựa khép hờ mắt nghe Lăng Yên kể chuyện, lâu gì.

      Lăng Yên co rúc người nơi góc tường, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt đất, vành mắt ửng hồng.

      lúc lâu sau, Hòa Trần mở mắt ra, ghét bỏ : “Đây mà là thống lĩnhtam quânThần giới gì chứ, ngươi trông bộ dáng giờ của ngươi coi, khóc đến mức thế này, ra cũng chẳng ai mà tin.”

      Lăng Yên ômhai đầu gối, buồn bực : “Tam quân còn liên quan gì đến con.”

      Đối với đại đa số thần tiên mà , Hòa Trần khác gì vị bề có tư lịch cực kỳ cao mà tính tình lại hết sức cổ quái, cho dù là làm gì ở trước mặt ông đều phải vô cùng cung kính cẩn trọng. Nhưng đối với Lăng Yên ông hệt như vị trưởng bối.

      Lăng Yên thuở chỉ có mình, trong lần tình cờ xông vào núi Thiên Ngô này mới gặp được Hòa Trần thiên thần trông giữ tại đây. Hòa Trần độc lâu, mặc dù tính nết khá là kỳ lạ, nhưng lại vô cùng hòa nhã với Lăng Yên khi bé, vì thế Lăng Yên rất hay chạy tới núi Thiên Ngô chơi, thời gian trôi qua, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết như bây giờ.

      Nay Lăng Yên bị Thần giới truy nã đuổi giết, nàng còn nơi nào để , nơi đây chính là hy vọng cuối cùng của nàng.

      may, dưới tình trạng này mà vẫn còn có người chịu thu nhận nàng.

      “Hòa Trần gia gia.” Nghĩ đến đây,Lăng Yênim lặng lau hàng nước mắt vương má, nhìn sang ông lão ngồi ghế: “Con phải làm sao đây...”

      Ở Thần giới này cũng được vạn năm, nàng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí còn thống lĩnh quân đội Thần giới chống lại hai giới Ma, nàng làm rất nhiều việc, vẫn luôn bước vững con đường mình chọn, nhưng nàng bao giờ có thể ngờ rằng, chính nghĩa mà mình lòng tin tưởng ấy, ngày bức bản thân mình phải bước con đường trái ngược hoàn toàn.

      Nàng hiểu, thậm chí còn muốn tìm hiểu. Nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt dán chặt người Hòa Trần.

      Hòa Trần khe khẽ đong đưa cái ghế, sau đó từ từ ngừng lại, cuối cùng ông mò mẫm cầm cây quải trượng, mở mắt ra.

      “Tiểu nha đầu, ngươi hỏi ta làm chi?” Hòa Trần than tiếng, lắc đầu, nghiêng người, dùng đôi mắt hơi đục do năm tháng nhìn thẳng vào Lăng Yên, mở miệng : “Ngươi thừa nhận ngươi sai?”

      Lăng Yên khựng người, gần như chút suy nghĩ liền ngắt lời : “Con đúng!”

      “Nếu ta bảo rằng, ngươi sai?”

      Lăng Yên chấp nhận cách của Hòa Trần, lắc đầu: “Con sai.”

      Nàng vốn tưởng rằng khi đến đây, nàng có thể nhận được an ủi của Hòa Trần, có thể tìm được người cảm thông với mình, nhưng ngờ tại đây nàng vẫn chịu cùng câu tra khảo như thế. Gương mặt nàng đanh lại, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như là muốn đứng dậy rời mọi lúc.

      Hòa Trần giãn hàng lông mày ra, xua tay : “Ngươi cho là ngươi đúng, vậy bất kể ta có thế nào, ngươi cũng vẫn quả quyết rằng ngươi đúng, phải ?”

      Vẻ mặt Lăng Yênphức tạp nhìn ông, gật đầu.

      “Vậy là đủ.” Hòa Trần đột nhiên bật cười, vươn tay ra, nhàng xoa xoa đầu Lăng Yên, giống như an ủi tiểu nươnglạc đường lỡ xông vào núi Thiên Ngôrất nhiều năm về trước. Giọng ông mềm mại như ánh nắng dịu soi qua song cửa sổ: “Sống, tiếp tục bước , cứ theo cách mà ngươi cho là đúng.”

      phải trước giờ ngươi vẫn luôn làm vậy à?” Hòa Trần .

      Lăng Yên cụp mắt gì, nàng do dự biết nên đáp lại thế nào, Hòa Trần xoay lưng lại ra ngoài phòng: “Theo ta.”

      Lăng Yênđỡ tường đứng dậy, thèm để ý tới đau đớn do những vết thương chồng chất người gây ra, nàng theo Hòa Trần, hai người nhanh chóng đến dưới tàng cây ngô đồng to lớn kia.

      Ngẩng đầu nhìn lên, lá cây vàng rực rỡ hòa mình giao thoa với ánh nắng, những tia nắng nhảy nhót qua kẽ lá giống như hàng vạn con bướm bay lượn, mà ngay giữa bộ rễ cây to lớn, chôn vùi trong lớp lá rụng mềm mịn là vật gì đó rất giống hòn đá tầm thường tròn ủng màu xám trắng to cỡ nắm tay nằm yên lặng.

      “Đây là trứng phượng hoàng mà ngươi vẫn muốn thấy.” Hòa Trần thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Lăng Yên, nhịn cười quay đầu lại .

      Khi bé lúc Lăng Yên tới đây Thần tôn Thanh Quang vừa mới xuất thế, năm nào nàng cũng đến đây tìm Hòa Trần, nhưng lại chưa từng trông thấy trứng phượng hoàng.

      Khi đó Lăng Yên còn từng hoài nghi, biết núi Thiên Ngô này có trứng phượng hoàng nữa, trong quả trứng đó liệu có tiểu Thần tôn .

      Lăng Yên chơi đùa ầm ĩ tại ngọn núi này tận mấy ngàn năm, ngay cả cái lông chim cũng chưa từng được thấy, nàng vốn buông bỏ còn chờ mong gì nữa, nhưng ngờ rằng hôm nay nàng lại gặp được.

      Nhìn quả trứng phượng hoàng hết sức tầm thường này, nhớ lại những tháng ngày buồn chán trước kia nàng từng làm nhiều chuyện hoang đường, Lăng Yên nín khóc mỉm cười, thầm: “Ông à, phải ông cố ý đem hòn đá đến gạt con đấy chứ, trứng phượng hoàng... sao xấu thế này?”

      “Tiểu phượng hoàng này mới đến đây ấp được vài ngày thôi, nó còn phải ở đây vài vạn năm nữa, chỉ mấy năm sau thôi là thấy khác biệt.” Nghe được lời này của Lăng Yên, Hòa Trần nhịn được hừ tiếng,trừngmắt với Lăng Yên: “Đợi sau này nó lớn lên rồi trở thành đấng chí tôn của Thần giới, thống lĩnh cả Thần giới này.”

      Lúc chuyện, ông cụ bất giác nheo mắt lại, nhưng lạ mình xong lúc mà vẫn thấy Lăng Yên đáp lại, ông chậm rãi mở mắt ra, vừa liếc mắt nhìn suýt tức hộc máu.

      Lăng Yên tung hứng quả trứng phượng hoàng kia khác gì chơi thảy bóng, cuối cùng mặt cũng lộ ra chút ý cười. Nàng quay đầu lại, nhướng mày với Hòa Trần: “Nó nằm trong này có cảm giác gì ? Con tung như vầy nó có bị váng đầu ?”

      Hòa Trần biết con chim nằm trong đó có váng đầu hay , nhưng còn ông bị choáng váng đầu vì quá giận. Ông vội vàng vươn tay ra giật quả trứng kia về, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay giống như nắm giữ vận mệnh của mình, lại giang tay kia ra đuổi Lăng Yên sang bên: “Ra chỗ khác .”

      Lăng Yên nhúc nhích, ý cười vừa thoáng mặt nàng lập tức biến mất, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, thấp giọng : “Con ở đây lâu được, phải ngay đây.”

      “Ta biết.” Hòa Trầncẩn thận đặt quả trứng về chỗ cũ, cúi đầu, nhìn Lăng Yên nữa nhưng vẫn với nàng: “Ngươi có biết, vì sao mỗi con chân hỏa phượng hoàng đều trở thành tồn tại mạnh nhất tại Thần giới, lên làm Thần tôn ?”

      “Từ xa xưa vậy, đây là thiên mệnh, phải sao?”

      Hòa Trần cười, hỏi ngược lại: “Vậy thiên mệnh là gì?”

      Ánh hào quang trong nháy mắt như được lan rộng, tầm mắtcủa Lăng Yên dời từ mái tóc dài màu xám trắng của Hòa Trần đến vô số tia sáng chiếu rọi giữa trung, từ từ trở nên mong manh dần thành từng tia sáng le lói ở xa xa rồi lẫn khuất vào trong bóng tối mịt mờ.

      ---

      Lăng Yênchậm rãi mở mắt trong màn đêm, mọi đau đớn mỏi mệt người dường như rời xa, sát khí vốn bị nàng hấp thu vào trong cơ thể lúc phá trận dường như cũng biến mất sạch.

      Nàng chống người ngồi dậy, lập tức thấy được căn phòng quen thuộc, khung cảnh quen thuộc. Nàng cẩn thận đứng lên, khoác tấm áo mỏng đến bên giường, vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra, cả người lập tức được bao bọc trong nắng sớm lung linh.
      HoanHoan, Viclu520, 101214 others thích bài này.

    5. Esky147

      Esky147 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      15
      Cám ơn bạn chủ nhà edit truyện, thừơng mình ít khi đọc huyền huyễn mà bộ này hay quá nên phải lọt hố. À mà bạn chủ nhà ơi pics mấy trang 16 và 17 ko có hiển thị, bạn coi lại dùm nha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :