1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      haiz. buồn quá.. làm sao đẩy hết sát khí trong người lăng yên ra vậy? làm ma tôn đúng hề dễ dàng rồi...thần tôn, giờ tính sao đây?
      Diệp Nhược GiaiLa Thùy Dương thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Màn kiss nong bong!!!^^
      Diệp Nhược GiaiLa Thùy Dương thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Trầm hãy quên Tinh
      Và đừng Tinh nữa
      Tiếc thương gì cho lòng thêm xót xa
      Này Trầm ơi xịn chớ khóc thầm
      Vì Tinh đây chẳng muốn thế đâu mà
      Cuộc tình mình giờ như là gió cuốn qua thềm
      Trầm hãy quên Tinh
      =Da da di da di da di da...
      La Thùy DươngDiệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Soi soi soi, ta là chúa soi mói: “nàng bất đắc dĩ cười tiếng, lấy tay che chỗ kia...” đây, ta :
      Khi bạn xem chương trình Hugo cưỡi đà điểu, bạn mường tượng được Hugo cưỡi chim là như thế nào, mà bây giờ Yên Yên cưỡi Ngọc nhi của ta, à của bà tác giả, cái hành động lấy tay che chỗ kia, là che cái quái gì dậy? Chậc, tính tới tính lui, cưỡi chim bay là có nhiều chỗ cần che lắm nha mấy đứa. Che mà tầm bậy là chết tùm lum à nha.
      À mà qua cái hình ảnh này thương tâm này, ta cũng rút ra thêm cái suy diễn nữa, cái số gà bảy màu muôn đời nằm kèo dưới, thụ dễ sợ thụ à. Gà cần về tập gym để có ngày vùng lên nha. Lấy lại chút ánh nhang khói le lói cho giới Thần tôn cái coi.
      Coi gần hết cái truyện dòi, màn 81+ đầu tiên đuọc tung trailer, cảnh hun kìa bà con ơi, mà hun kiểu Pháp hả, chậc, chết cha chưa, qua giờ ngủ sơn động chưa có tắm rửa nữa chi có bê ét quánh răng....

    5. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 64:
      Edit: La Thùy Dương

      “Nếu …”

      Lúc này, thanh Trầm Ngọc mơ hồ truyền đến bên tai, nhàng : “Nếu được lựa chọn thêm lần nữa?”

      Lăng Yên lắc đầu: “ .”

      Vô vàn cảm xúc ngưng đọng lại trong đáy mắt Trầm Ngọc, lập tức lên tiếng, chỉ vội cúi đầu, nặng nề : “Thực xin lỗi.”

      Nhất thời, Lăng Yên chưa thể hiểu được ý tứ của Trầm Ngọc, ngập ngừng giây lát rồi lại khẽ : “Chuyện Thần giới, ta thực xin lỗi nàng.”

      “Chuyện đó có quan hệ gì với ngươi.” Lăng Yên ngừng chút, lại lập tức sửa cách : “Ta cũng cần ngươi xin lỗi.”

      “Chuyện của Thần giới, chung quy ta tự mình đòi lại, nên ngươi cũng cần hao tâm tổn trí cứu ta làm gì.” Nàng hơi nhíu mày, lưng tựa vách đá gồ ghề cứng rắn phía sau đúng là tài nào thoải mái được. Ho tiếng, nàng với Trầm Ngọc: “Ngươi nên trở về giải thích với mọi người ở Thần giới hơn. Suốt ngày cùng với ta chung đụng chỗ, coi chừng về sau ngay cả bản thân ngươi cũng bị nhiễm mùi máu tanh đấy.”

      Trầm Ngọc thầm buồn bực đáp, Lăng Yên cho rằng chưa thể hạ quyết tâm nên muốn tiếp, nhưng ngay khi nàng chuẩn bị mở miệng cùng lúc đó, Trầm Ngọc đột nhiên làm động tác có chút ngốc nghếch nhưng đầy thận trọng.

      Lăng Yên bị bề mặt đá sau lưng ma sát làm đau, còn chưa kịp nhíu mày mùi hương tinh khiết quen thuộc của Quỳnh Lộ liền xộc ngay vào mũi, tiếp sau đó cánh môi mềm mại nhàng chợt dán lên môi nàng, khiến nàng kinh ngạc ngẩn người. Động tác của người trước mắt tuy có chút vụng về lại thành thạo, nhưng lại từng chút từng chút nghiêm túc phác họa đôi môi nàng, lại càng muốn mỗi tấc càng cuốn vào sâu hơn nữa.

      Lăng Yên trừng to mắt nhìn, nhưng cũng nhịn được nở nụ cười.

      “Phượng hoàng .” Lăng Yên nhàng túm lấy cổ tay Trầm Ngọc, khí lực của nàng khá lớn, Trầm Ngọc thể thuận theo nàng mà lùi lại, mở to cặp mắt đầy ánh nước nhìn nàng.

      Tâm Lăng Yên khẽ động, ánh mắt rung động, lời đến bên môi hơi ngừng lại, rốt cuộc vẫn thấp giọng : “Lời ta ban nãy, là hoàn toàn nghiêm túc, đừng đến gần ta nữa. Ta cùng Thần giới là hai thái cực đối lập. Cuối cùng rồi có ngày, ta để những người đó biết bọn họ sai lầm đến cỡ nào. Ta muốn bọn họ hiểu được kiên trì của họ đến tột cùng là xảo ngôn đến nhường nào.”

      “Chúng ta vĩnh viễn cũng thể chung đường. Bây giờ như vậy, tương lai cũng như thế, ngươi hiểu chưa?”

      Trầm Ngọc gì, cúi đầu, gương mặt khuất sau mái tóc dài trong bóng tối khiến nàng nhìn được vẻ mặt , nhưng có thể cảm nhận được thân thể của người bên cạnh có chút cứng đờ. Nàng hạ quyết tâm, biết khi lời thốt ra khỏi miệng, tất nhiên có cách nào rút lại được nữa.

      khi như vậy, chi bằng ra tất cả tốt hơn.

      Nàng nghĩ đến đây, vươn tay đặt lên ngực Trầm Ngọc, đẩy cách xa mình chút.

      tại Lăng Yên bị thương, thực chất còn sức lực nhưng cú đẩy nhàng này lại có thể dễ dàng đẩy Trầm Ngọc ra xa. Cảm giác được người trước mặt rời , quanh thân nàng dường như chợt lạnh xuống, nàng chỉnh đốn lại xiêm y người, thản nhiên : “Ngươi mau trở về .”

      Sau khi bị Lăng Yên đẩy ra, Trầm Ngọc vẫn vùi mặt vào tóc , Lăng Yên đành lòng nhìn thêm, vừa muốn lên tiếng thúc giục nhưng người nọ vốn dĩ như thể mất sức sống lại đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng trầm thấp: “Ta muốn.”

      “Xưa kia nàng vì cứu người mà hóa thành ma.” Đáy mắt Trầm Ngọc trong vắt, chuyên chú nhìn nàng, “Nay xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng nàng vẫn nguyện ý cứu người như lúc trước, chứng tỏ nàng vốn phải là người mang tội ác tày trời gì cả. Vậy tại sao còn phải ép bản thân những lời như thế?”

      Lăng Yên chưa bao giờ nghĩ rằng Trầm Ngọc ra những lời này, càng ngờ được có ngày, chính mình lại bị tiểu phượng hoàng câu như thế, ngay trước mặt.

      Những lời này khiến Lăng Yên có chút kịp trở tay, tim nàng như chùng xuống, thanh lạnh lùng: “Ta ra tay cứu người, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giới chiếm được lợi thế trong tam giới mà thôi.”

      “Ừm.” Trầm Ngọc muốn tranh cãi với nàng, chỉ lặng lẽ đáp tiếng, rồi chợt bắt được tay Lăng Yên, học tập ngữ khí của nàng, “Còn ta ở lại đây, chẳng qua cũng vì muốn rời khỏi nàng mà thôi.”

      Lăng Yên nghe được lời này, bất giác ngẩn ra.

      Tiểu gia hỏa này tuy rằng rành thế , nhưng học hỏi lại nắm bắt rất nhanh. Điều này khiến nàng cảm thấy là có chút khó giải quyết.

      Cảm nhận được cảm xúc nóng rực truyền đến từ bàn tay của đối phương, nàng gắt gao trở tay níu lại người nọ. Tựa như có trăm ngàn loại cảm xúc ngừng lưu chuyển, trong khoảng thời gian ngắn, nàng chỉ muốn đem những gì xảy trong đêm mà quên hết . Cho đến giờ phút này, Lăng Yên từng nghe ít những lời hay khác nhau nhưng lại chưa từng nghe qua lời thân mật nào dễ nghe đến như vậy. Thế này khiến người khác đành lòng cự tuyệt.

      Bất kể là Đường Lam im lặng bồi nàng uống rượu ở tửu lâu tại An Nhạc trấn lúc trước hay là phượng hoàng bị nàng giày vò đến toàn thân chật vật như lúc này, từ đầu đến cuối, người nàng thích vẫn luôn là Trầm Ngọc. Đường đường mang tiếng lòng dạ sắt đá thủ đoạn nham hiểm Ma tôn đây, vậy mà chỉ duy nhất có người cho dù cố gắng đến mức nào, nàng cũng thể hạ được quyết tâm.

      Khẽ thở dài, Lăng Yên chuyển thế thành chủ động, trở tay nắm lại tay người nọ, ngước mắt : “Nếu hôm nay chàng , có lẽ ngày mai, ngày kia, ngày nào đó ta vẫn đuổi chàng đấy.”

      “Vậy ta theo nàng cho đến lúc đó.” Trầm Ngọc chịu thỏa hiệp, động tác dùng thêm sức, bỗng nhiên cúi người hướng về phía Lăng Yên, giống y như mới vừa rồi lại bắt đầu gặm cắn lên môi nàng.

      Lúc này dù rằng lòng Lăng Yên trăm mối ngổn ngang nhưng rốt cuộc cũng kìm được mà bật cười, nàng bắt lấy cằm Trầm Ngọc, dưới ánh sáng tĩnh mịch mà chuyên chú ngắm gương mặt của đối phương.

      Ngũ quan Trầm Ngọc tinh xảo tựa như bức điêu khắc tuyệt đẹp tỏa sáng dưới ánh trăng, trong mắt vẫn còn vương ánh nước mờ ảo, cố chấp và kiên trì của làm Lăng Yên nhìn thấy mà nội tâm khỏi run lên.

      Nàng rốt cuộc cũng thỏa hiệp, chợt khẽ cười, bất đắc dĩ : “ phải hôn như vậy.”

      Trầm Ngọc muốn mở miệng hỏi liền thấy Lăng Yên đột nhiên hướng lại gần, động tác lưu loát cứ như vậy mà nâng cằm, nghiêng người hôn lên.

      Đầu lưỡi dịu dàng trêu chọc, người nọ hề mang chút phòng bị dễ dàng bị tấn công. Nàng ôm cổ Trầm Ngọc, đổi vị trí, động tác chút nhàng áp Trầm Ngọc sát vào tường.

      Trầm Ngọc tựa như con thú đáng thương bị động tác này làm đau đến kêu thành tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn triền miên say sưa kia lại lần nữa áp tới, hơi thở Trầm Ngọc hỗn loạn nhưng vẫn cố gắng phối hợp với động tác của nàng trong chật vật. Nàng gắt gao ôm lấy , cuối cùng từ trong tiếng thở gấp gáp đầy rối loạn mà vươn tay, chủ động cởi bỏ vạt áo đơn bạc của đối phương.

      Ngôi sao vẫn lập lòe trong đêm dài đằng đẵng, ánh sao sáng nơi chân trời xuyên qua đám sương rót vào trong động, ngừng lại vũng nước cạn mong manh, khiến cả vùng sơn động tràn ngập thứ màu sắc óng ánh thơ mộng, rất lâu sau cũng hề phai .
      .
      Bởi vì do bị trọng thương nên họ đành phải chờ cho đến khi ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuống, đến mức cả hòn đá ở gần cửa động cũng nóng bừng lên, rốt cuộc Lăng Yên mới từ trong mộng sắc tươi đẹp kia bừng tỉnh.

      Sau khi nàng tỉnh dậy cũng chưa vội đứng lên, chỉ lẳng lặng mở to mắt nhìn ra phía ngoài sơn động, như là rơi vào trong mảng ký ức sâu thẳm nào đó.

      Trầm Ngọc ở trong sơn động, người nàng chỉ đắp lớp ngoại sam mỏng manh, đó vốn dĩ là ngoại sam của Trầm Ngọc.

      Nàng đợi hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải chống người ngồi dậy, tựa vào hòn đá nóng bừng bởi ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài, khẽ thở dài hơi.

      Nàng tại có chút buồn bực, cũng có chút hối hận.

      Về chuyện mối quan hệ giữa mình và Trầm Ngọc, nàng là người hiểu hơn bất kỳ ai. Giống như lời nàng đêm qua, Thần Ma tranh đấu kết thúc, mà với thân phận của bọn họ, khi gặp lại nhất định cùng với tranh đấu và tang thương. Nàng vốn nên có bất kỳ mong đợi nào vào mối quan hệ giữa hai người mới đúng.

      Nhưng mặc dầu vậy, nàng vẫn thể làm chủ được hết tất cả hướng của chính mình, Trầm Ngọc cùng lắm chỉ vỏn vẹn vài câu, thế mà nàng lại lập tức đầu hàng tất cả, cái gì cũng màng nữa.

      Thế này tuyệt đối được.

      Lăng Yên thầm cắn chặt răng, nghĩ muốn đứng dậy rời nhưng bỗng ngay lúc này, bóng dáng thoáng ra dưới ánh mặt trời, Lăng Yên ngẩng đầu nhìn bóng hình kia, liền bắt gặp Trầm Ngọc cầm trong nước sạch bao bọc trong những chiếc lá mang trở về, nhanh chóng rảo bước đến gần.

      “A Tinh, nàng tỉnh rồi.” Trầm Ngọc hiển nhiên sửa sang lại bản thân chỉnh tề, còn dáng vẻ nhếch nhác của đêm qua nữa. đem nước dâng đến trước mặt nàng, cũng gì, ánh mắt hơi nheo lại, mỉm cười nhìn nàng.

      Lăng Yên quá mức hiểu Trầm Ngọc, ràng người này làm Thần tôn lâu đến nỗi biểu đạt hỉ nộ ái ố thành thói quen, mặt lại chẳng còn được bao nhiêu cảm xúc. Dù là vui vẻ hay mất hứng cái biểu cảm mặt của vẫn như vậy, chỉ khi tâm trạng vô cùng tốt mới có thể khẽ cong môi, lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu như thế.

      Người này nhoẻn miệng cười lên thực rất ưa nhìn, lúm đồng tiền nhàn nhạt vương bên khóe môi là làm tâm của người khác cũng phải nhũn ra. Lăng Yên chuyên tâm nhìn Trầm Ngọc tươi cười, rốt cuộc chỉ đành nán lại quyết định về tương lai sau này chút, nặng nề ngồi xuống trở lại, tự mình tiếp nhận nước từ tay Trầm Ngọc, nhấp ngụm rồi : “Chàng lấy thứ này?”

      “Ừm.” Trầm Ngọc khẽ đáp, lại , “Nàng uống thêm .”

      Dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Ngọc, nàng đành phải nhấp thêm ít nữa, nàng uống nhưng lòng lại yên bởi số chuyện vẫn chưa thể phân định trong lòng. Đến lúc uống xong rồi, cảm xúc của nàng mới dần trầm ổn lại, hỏi: “Bây giờ chúng ta ở đâu?”

      Trầm Ngọc nghe được câu này, ngập ngừng giây lát, lắc đầu: “Ta cũng biết.”

      Lăng Yên: “…” Nàng suýt quên, người nọ là kẻ mù đường.

      Nàng trầm mặc chốc lát, cảm thấy vô lực: “Có thể tìm được sơn động này, lại còn có thể đem nước trở lại, nhất định chàng tốn ít sức.” Rốt cục nàng cũng sáng tỏ tại sao đêm qua bộ dạng Trầm Ngọc lại nhếch nhác đến vậy rồi.

      Trầm Ngọc lắc đầu, nghiêm túc : “ có.”

      Nhìn thấy Lăng Yên có vẻ tin, Trầm Ngọc ngừng chút, rốt cuộc cũng thừa nhận : “Đúng là đêm qua tìm có chút hơi tốn sức, nhưng sáng nay rất thuận lợi.” đến đây, đột nhiên quay đầu lại cười: “Bởi vì có bọn chúng giúp đỡ.”

      “Bọn chúng ư?” Lăng Yên ngẩn ra.

      Trong lúc họ chuyện bên ngoài đột nhiên vang lên trận thanh vỗ cánh phành phạch, Lăng Yên ngước mắt lên nhìn liền thấy dưới ánh mặt trời, vô số loại chim chóc ríu rít từ ngoài bay vào, lượn vòng quanh bọn họ trong vui mừng thích thú.

      “… Chàng vậy mà cũng thu nạp được ít bằng hữu đấy nhỉ.” Lăng Yên ho tiếng. Đến lúc này nàng mới cảm nhận được tuy rằng nam nhân này tuổi nhưng rốt cuộc vẫn là vương của muôn loài chim, vậy nên việc liên lạc với chim chóc khắp muôn nơi cũng phải chuyện khó khăn gì.

      Nàng nhõm thở dài hơi, đột nhiên cảm thấy tiểu phượng hoàng cần nàng chăm sóc như nàng nghĩ, vì thế lại mở miệng : “Ta nán lại nơi này cũng lâu rồi, ta muốn trở về.”

      Trầm Ngọc hơi liếc mắt nhìn, vẻ như ‘trở về’ trong lời nàng là có ý gì.

      Tiếng chim ríu rít từ bốn phía thực rất ầm ỹ, nàng phất tay xua chú chim đậu vai Trầm Ngọc bay nơi khác, thần sắc nghiêm lại: “Ta muốn trở về Ma giới.”

      Xem ảm đạm lóe lên nơi đáy mắt Trầm Ngọc, Lăng Yên tiếp tục giải thích: “Hôm qua ta bị trọng thương rút khỏi nơi kia, hiển nhiên sau đó Ma giới biết xảy ra đại loạn rồi. Nếu ta còn quay về chủ trì đại cuộc, chỉ e là phát sinh thêm chuyện khác.”

      “Ừm.” Trầm Ngọc nghe được lời nàng, cũng định ngăn cản, biết lời nàng sai. Vì vậy sau hồi im lặng, thấp giọng : “Ta đưa nàng trở về.”

      p/s: Ngày mai ngày mốt có chương tiếp tục nha
      Last edited: 2/2/18
      HoanHoan, Viclu520, levuong13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :