1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Mo kieu co the khai tu hoi sinh.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 73: sâu đậm
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ánh trăng bàng bạc, Mộ Cao Tố đứng trong chỗ tối dưới hành lang, tới lui mãi.

      Cửu Chúc hoảng sợ vô cùng, đè giọng , giống như sợ bị thứ gì đó nghe được, “Sau khi thập nhất quận chúa được gọi vào thấy ra nữa.”

      Mộ Cao Tố toàn thân run lên, đầu ong ong, cả người cứng ngắc.

      Thời gian như trôi ngược về quá khứ.

      "Mẫu phi, phụ vương khỏi bệnh rồi ư? Con có thể gặp phụ vương chút ?” bé trai xinh mặc bộ đồ gấm màu đỏ nằm đầu gối của Yến vương phi, ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt hồn nhiên.

      “Phụ vương của con khỏi bệnh rồi, nhưng lúc này con vào được, con vừa mới mất tiểu đệ đệ, phụ vương con nhất định đau lòng lắm.” Yến vương phi xoa xoa đầu bé trai, .

      "Mẫu phi gạt con, tiểu đệ đệ còn nằm trong bụng mẫu phi đây này.” Bàn tay bé đặt lên chiếc bụng tròn vo của Yến vương phi, bé trai hờn dỗi .

      Yến vương phi cười: “Là tiểu đệ đệ khác của con, nó mất rồi.”

      “À, con biết rồi, có phải là tiểu đệ đệ trong bụng Lý trắc phi đó ?”

      “Ừ.”

      “Vậy con vào hoa viên chơi đây.”

      .”

      Được Yến vương phi cho phép, bé trai hoan hô tiếng rồi cất bàn chân , bịch bịch chạy .

      Cuối mùa thu, muôn hoa héo tàn, chỉ có mỗi bông cúc là nở rộ. Bé trai hái đóa xuống, vừa vừa ngắt cánh hoa, thấy đằng trước có cái đình , nhưng khi tới nơi lại thấy cửa đình khóa chặt. Bé trai lặng yên nghe ngóng, thấy bên trong đình phát ra tiếng nhai nuốt thức ăn, bé bèn nhón chân lên, xuyên qua song cửa sổ nhìn vào bên trong, liền thấy nam tử mặc vương cẩm bào của cha bé, ngồi xổm mặt đất gặm khối thịt nhơm nhớp máu, miệng răng y đầy máu là máu. Bé trai sợ đến mức run lên cầm cập, phát ra tiếng động nho , nam nhân bên trong bỗng dưng xoay đầu lại, bé trai hét to "Aaaaa" tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

      "Phụ vương, phụ vương..."

      Mộ Cao Tố chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng như tuyết lẩm bẩm mình, cả người run rẩy ngừng.

      Cửu Chúc vịn lấy Mộ Cao Tố, "Chủ nhân, làm sao bây giờ?"

      sao, sao hết, chúng ta chưa làm gì cả.” Mộ Cao Tố dùng sức xoa nắn mặt mình, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn đỏ hồng như bình thường, “Ta có thể lấp liếm được, lo.”

      Trong thư phòng của tẩm điện, Đạo Khư lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn giá sách trước mặt, kiên nhẫn chờ đợi, lớp tóc hoa râm dày rủ xuống che khuất nửa bên mặt gã. lâu sau, giá sách từ từ mở ra hai bên, Mộ Kiêu từ bên trong ra, người y vẫn là tấm áo choàng nhiễm máu đỏ thẫm nơi ngực, nhưng phần vải màu chàm từ cổ trở xuống lại xuất vài vệt máu mới còn tươi.

      Đạo Khư thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng tinh thần sảng khoái của y, lập tức chắp tay : "Chúc mừng vương gia trong họa gặp phúc, tìm được đường sống trong cõi chết, có lẽ vương gia ngài sắp thành công rồi.”

      Mộ Kiêu nhếch miệng,lộ ra vết máu loang lổ trong kẽ răng. Y vươn ngón út ra gảy gảy kẽ răng rồi bắn thứ gì đó vừa khều được ra đất, cười : "Đều nhờ công của đạo trưởng cả.”

      dám dám, là vì vương gia quyết đoán mới đúng.”

      Mộ Kiêu ghé sát vào Đạo Khư, tay khẽ vuốt lên cổ gã, nụ cười hiểm tàn bạo, “Bản vương có thể có ngày hôm nay, có thể sống được tới giờ, phải công của ngươi còn của ai? Đối với đạo trưởng, bản vương là vừa cảm kích lại vừa muốn nhai ngươi từng chút từng chút .”

      Đạo Khư cụp mắt, cười nhạt, "Đây là thiên mệnh, phải vương gia tiếp nhận, hơn nữa cũng rất thích thú à?”

      Mộ Kiêu buông bàn tay đặt cổ Đạo Khư ra, vỗ vỗ vai gã, “Đúng, ngươi rất đúng, đây là thiên mệnh, thiên mệnhđã sắp đặt cho bản vương gặp ngươi, để ta phải tuyệt mệnh, còn sống đến tận bây giờ. Bản vương chính là người được thiên mệnh an bài.”

      Đúng lúc ấy, tên hầu cận của Mộ Kiêuở ngoài cửa thông báo: “Vương gia, Vị Nam quận vương cầu kiến."

      Những lời này cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Mộ Kiêu và Đạo Khư. Mộ Kiêu cất giọng : "Cho vào."

      Lát sau, Mộ Cao Tố nâng thứ gì đó đến, thấy gương mặt Mộ Kiêu hồng hào, ngồi giường trông rất khỏe mạnh, Mộ Cao Tố mừng rỡ: "Phụ vương, ngài bình an thế này là quá tốt. Nhi tử còn tưởng là, còn tưởng là... Khi ấy nhi tử quá mức tức giận nên vào địa lao lấy roi quất Lục Cửu trận, ép hỏi chân tướng vì sao ám sát ngài. Phụ vương ngài có đoán được , vì Mộ Khanh Hoàng nên mới ám sát ngài đấy. Hóa ra cấu kết với Mộ Khanh Hoàng diễn vở tuồng, giả vờ trở mặt thành thù với nàng ta chỉ vì muốn tiến vào Bắc Bình của chúng ta để thăm dò tin tức. Theo suy đoán của nhi tử, hẳn là Sầm Tiểu Mạn lộ dấu vết gì đó, khiến phu thê bọn họ phát ra, mới bày ra kế sách này.”

      Mộ Kiêu trầm ngâm lát, "Ta nhớ câu gì mà ‘Giết ngươi, tất cả đều ổn’, có ý gì? Nếu suy ngẫm cho cẩn thận dường như biết bản vương mưu tính điều gì.”

      "Phụ vương, mặc kệ có ý gì, Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàng thể lưu lại. Phụ vương, nhi tử có kế có thể mũi tên hạ hai con chim, là có thể tiến vào cửa Thanh Đồng, hai là có thể lưới bắt cả đôi phu thê Lục Cửu.”

      "." Mộ Kiêu lười nhác dựa vào gối, trông giống như lão hổ thỏa mãn khi vừa ăn no xong.

      Mộ Cao Tố dám lộ ra bất luận vẻ khác thường nào, xòe bàn tay ra, giơ cao cái yếm sen hồng trong tay lên cho Mộ Kiêu xem, "Phụ vương người xem, đây là thứ mà nhi tử lục soát được từ trong người Lục Cửu, vừa thấy nhi tử cầm đến thứ này lập tức nóng nảy, nhi tử tra khảo lúc mới biết được, đây là vật của Mộ Khanh Hoàng, qua đó có thể thấy được quan hệ giữa Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàng tốt vô cùng, bằngchúng ta dùng Lục Cửu dẫn dụ Mộ Khanh Hoàng thân. Mấy bộc tỳ của nàng ta bị mất rất nhiều máu, suy yếu cực kỳ, trong vòng nửa tháng đừng hòng bồi dưỡng cho khỏe rồi chạy trốn khỏi núi Phù Vân, cho dù có con đại mãng xà cùng với bạch mao thú hỗ trợ cũng thể được. Bọn họ nhất định thân tại nơi nào đấy, mà nơi này rất có khả năng chính là địa cung phía sau cửa Thanh Đồng. Phụ vương, ngài kế này có được ?”

      “Được, cứ theo ý ngươi mà làm.”

      “Vâng, nhi tử xin cáo lui.”

      .”

      Mộ Kiêu nhìn Mộ Cao Tố cố giả bộ trấn định ra cửa, cười lạnh, “Nhi tử này của ta cái gì cũng tốt, có điều gan lại quá bé, lúc nào cũng sợ bản vương ăn ."

      Đạo Khư trầm mặc .

      - -

      Trong núi Phù Vân, ở gần địa cung, quỷ diện nhân cầm chiêng trống khua rầm trời, vừa khua vừa dựa theo lời của Mộ Cao Tố mà truyền bá.

      "Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu trong tay ta, ta cho ngươi ba ngày tự giác thân, trễ ngày ta chém chi của , trễ bốn ngày ta quẳng phu quân Lục Cửu của ngươi vào ổ rắn.”

      Trong núi nhiều vách núi vách đá, những lời này vang vọng khắp nơi, truyền vào trong tai Mộ Khanh Hoàng.

      Đêm khuya ngày hôm sau, trong núi vẫn hổ gầm vượn hót, mưa ào ào xối xả, chớp giật ngừng. Lục Cửu bị trói ở tế đàn, cả người ướt sũng nước mưa. giờ là đầu đông, lại còn ở sâu trong núi, thời tiết lạnh đến thấu xương, Lục Cửu nhịn được mà run rẩy, trong lúc mơ màng miệng vẫn ngừng lẩm bẩm, "Tiểu Phượng Hoàng, đừng tới, đừng tới."

      Nhưng Mộ Khanh Hoàng nào có thể khoanh tay đứng nhìn, vừa biết tin lập tức quyết định, hề có chút do dự.

      Xung quanh tế đàn đốt đèn ngọc lưu ly, tỏa ánh sáng mờ nhạt trong làn mưa đêm.

      Mộ Khanh Hoàng cầm theo cái ô bằng trúc tím từ từ tới, Lục Cửu như cảm giác được diện của nàng, ngẩng đầu nhìn, lập tức trông thấy Tiểu Phượng Hoàng của trong màn mưa.

      muốn nàng đến, nhưng khi thấy nàng đến, trong lòng lại thoáng chốc rộn ràng.

      "Tiểu Phượng Hoàng..."

      Mộ Cao Tố từ vọng tháp nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng, liền cầm ô xuống, cười rất vui vẻ, "Đường muội đến rồi."

      Tự nhiên như tán gẫu việc nhà.

      Mộ Khanh Hoàng để ý đến Mộ Cao Tố, đường lên tế đàn, giơ ô lên đầu Lục Cửu che cho , đưa tay vuốt nước mưa mặt , cong môi cười, “Lục Cửu, sau những gì ta trải qua với Lục Mạo, sau khi vì mà dốc hết tình cảm của mình, lòng ta như chết, cũng dám tiếp tục sâu đậm ai khác nữa. Đối với chàng, ta vẫn áy náy nhiều hơn là , nhưng tối nay, ta có thể nghiêm túc cho chàng biết, ta chàng, phải vì áy náy, chỉ vì ta chàng.”

      Mộ Khanh Hoàng khẽ cắn môi, nhàng hôn lên môi Lục Cửu cái, "Cửu ca ca, ta chàng, muốn ở cùng chàng đến lúc bạc đầu, sợ tương lai sau này xảy ra bất cứ chuyện gì. Cho dù lòng ta có thể bị thương lần nữa, ta vẫn nguyện ý vì chàng mà tổn thương lần, nguyện ý vì chàng, dốc hết tất cả."

      Lục Cửu liếm cánh môi vừa bị Mộ Khanh Hoàng bất ngờ hôn lên, "Hôn ta."

      "..." Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng, nắm chặt chuôi dù bằng trúc tím.

      “Sau đêm nay chúng ta biết còn sống hay chết, Tiểu Phượng Hoàng, nàng thực thể thỏa mãn cho tâm nguyện của ta được ư?” Lục Cửu đáng thương .

      Mộ Khanh Hoàng than khẽ, lật ô lại che ánh mắt của Mộ Cao Tố cùng đám quỷ diện nhân, ôm lấy cổ .

      Chấm dứt nụ hôn triền miên vô tận, Mộ Khanh Hoàng xoay người nhìn về phía Mộ Cao Tố, "Ta đến đây rồi, thả chàng , ngươi có cầu gì cứ .”

      “Ta rất thích cái tính quả quyết sảng khoái này của đường muội. vậy, ta cũng nhiều lời nữa, mấy ngày nay ngươi trốn ở đâu? Vì sao bạch mao thú kia những giết ngươi, mà còn giúp ngươi cứu đám bộc tỳ của ngươi?”

      Mộ Khanh Hoàng vừa nghe xong hiểu, “Ta hiểu rồi, ngươi cởi trói cho Lục Cửu , ta dẫn ngươi là được.”

      "Triều Dương, ngươi tới Bắc Bình mà Ngũ hoàng thúc lại chiêu đãi ngươi cho tốt, ngươi có oán Ngũ hoàng thúc chăng?"

      Ngay khi ấy, Mộ Kiêutừ trong địa cung bước ra, đằng sau y là Đạo Khư che dù cho y. Mộ Kiêu nhìn Mộ Khanh Hoàng, nở nụ cười từ ái.

      Mộ Khanh Hoàng thấy vậy cũng cười khẽ, "Triều Dương oán Ngũ hoàng thúc, chỉ là muốn Ngũ hoàng thúc chết thôi. Đây quả đúng là tội lớn, Ngũ hoàng thúc có tức giận chăng?”

      Mộ Kiêu cười to, "Ngươi đứa này, đừng tưởng rằng chúng ta có liên hệ máu mủ, mà Ngũ hoàng thúc hạ thủ lưu tình với ngươi đấy nhé.”

      Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười ưu nhã đúng mực, “Ta vừa đến Bắc Bình ‘được’ các ngươi ‘mời’ vào Nhân Súc Viện, máu cũng bị các ngươi lấy hơn phân nữa, những vậy các ngươi còn trói chặt phu quân ta, dùng roi quất chàng. Vậy, Ngũ hoàng thúc còn lưu tình với lưu tình gì nữa, quá dối trá rồi. Ngược lại, sao giống như Tố đường huynh đây, gọn gàng súc tích. phải là muốn bảo ta mang bọn ngươi vào à, ta đáp ứng rồi đó nghe thấy sao?”

      Mộ Kiêu trầm mặt, đôi mắt ngoan độc nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Người đâu, trói tay ả ta lại.”

      Lúc này Lục Cửu cũng được Mộ Cao Tố thả xuống, Mộ Khanh Hoàng dìu Lục Cửu, Lục Cửu ôm chặt Mộ Khanh Hoàng. Mất mà lại được, tuy giờ trong thời khắc gian nan, nhưng cũng tài nào ngăn được kích động vui sướng của , nụ cười mặt vẫn sáng lạn tươi đẹp như vậy, giống như lúc này bọn họ phải bị chôn vùi trong nhà tù, mà ở trong căn nhà ấm áp, gặp nhau, ôm nhau.

      Thấy sợ hãi, Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười lúc này đây mới phát ra từ tâm.

      "Hai người các ngươi kiêng nể ai, có chút tự giác rằng mình là tù nhân gì cả.” Mộ Cao Tố tách hai người bọn họ ra, dùng dây thừng trói hai tay Mộ Khanh Hoàng lại, “Sao thấy đám bộc tỳ của ngươi đâu? Ta cho ngươi biết, đừng hòng giở mánh khóe gì, các ngươi cũng thể nào trốn thoát khỏi Bắc Bình này được đâu, tất cả mọi con đường rời khỏi Bắc Bình đều bị phong tỏa cả rồi.”

      Mộ Khanh Hoàng gì, chỉ dìu Lục Cửu xuống tế đàn, ngược về con đường mà lúc nãy nàng đến, phía sau lưng là Mộ Kiêu, Đạo Khư, Mộ Cao Tố cùng với đội quỷ diện nhân.

      giữa đường núi dưới cơn mưa to, mặt đất lầy lội chịu nổi,Lục Cửu hoạt động tay chân chút, khôi phục lại sức lực rồi lập tức ngồi xổm người xuống, với Mộ Khanh Hoàng: “Lên .”

      Mộ Khanh Hoàng nhìn vết roi người , lắc đầu, "Ta tự được.”

      “Lên .” Lục Cửu lặp lại lần nữa, cho nàng cự tuyệt.

      Chẳng biết tại sao, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy trở nên ngang ngược hơn ít.

      “Ngoan, lên mau .”

      Mộ Cao Tốở đằng sau đẩy Mộ Khanh Hoàng cái, trực tiếp đẩy Mộ Khanh Hoàng đến lưng Lục Cửu, “Ngươi chậm rì, đừng nhảm nữa, nằm sấp lên .”

      Lục Cửu cõng Mộ Khanh Hoàng lên, xoay người lại nhìn Mộ Cao Tố cái, ánh nhìn lẫm liệt đầy sát khí.

      Mộ Cao Tố hừ cười, "Ta nè, Lục Cửu, thân là tù nhân phải có tự giác của tù nhân chứ.”

      Mộ Khanh Hoàng ôm cổ Lục Cửu, vuốt cái, : " thôi."
      thanhbinh, Tiểu Ly 1111, Mai Trinh24 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 74: Miêu thần Cửu Ngự
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Mưa to như trút nước, từng hạt từng hạt mưa trĩu nặng đập vào tán cây, rơi lên người Lục Cửu. Mộ Khanh Hoàng núp dưới tấm áo choàng dày rộng của , chỉ vào cửa động nhìn rất đỗi bình thường: “Đây là cửa vào.”

      Mộ Cao Tố cầm sợi dây thừng vung tay lên, lập tức có quỷ diện nhân tiến vào trong tra xét, chỉ lát sau thấy gã chui ra, kích động chắp tay : "Bẩm vương gia, bên trong đều, đều là ngọc phỉ thúy. Đây là động ngọc!”

      Suốt cả chặng đường dài vào, băng qua tầng tầng rừng rậm, đất lở đá văng, cái ô của Mộ Kiêu sớm bị nhánh cây đâm rách hết cả, vì thế bây giờ cả người Mộ Kiêu cũng ướt đẫm nước mưa, chật vật khôn cùng. Y vuốt nước mưa xối mặt, với Mộ Khanh Hoàng: “Ngươi muốn bản vương bò vào?”

      Mộ Khanh Hoàng vén sợi tóc dính trước trán ra sau tai, cười khẩy , “Người được chôn trong địa cung này là vị đế vương cùng hoàng hậu của ngài, thân là hậu thế, các ngươi lại dốc hết công sức tìm cách vào lăng tẩm của vong đế, tức là quấy nhiễu đến yên bình của người khuất, vậy chẳng phải nên bò vào để chuộc tội ít hay sao?”

      xong, Mộ Khanh Hoàng kéo Lục Cửu định chui vào trước, Đạo Khư lại bước lên cản trước mặt hai người bọn họ, đôi mắt u nhìn chòng chọc vào Mộ Khanh Hoàng: “Địa hình bên trong nhất định rất phức tạp, quận chúa trước , còn quận mã, thỉnh ngài theo sau lưng bần đạo.”

      Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng liếc Đạo Khư, "Sao đạo trưởng biết địa hình bên trong phức tạp?"

      Phần tóc rũ lòa xòa trước mặt Đạo Khư nay bị nước mưa thấm ướt dính bết cả lại, để lộ ra nửa gương mặt mà gã luôn che giấu, có thể thấy được con mắt của gã bị mù, cả con ngươi bị móc hết ra, chỉ còn lại cái lỗ sâu hoắm, cùng với đó là những vết sẹo vừa sâu vừa dài, giống như từng bị dã thú cào trúng, trông đáng sợ vô cùng.

      "Quận chúa, mời.” Đạo Khư giữ Lục Cửu lại, đưa tay mời Mộ Khanh Hoàng trước.

      Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu nhìn nhau lúc rồi quay mặt , nàng cúi người dẫn đầu chui vào trong động, theo sát ngay sau lưng là Mộ Cao Tố cầm dây thừng trói nàng, sau nữa là quỷ diện nhân, kế tiếp mới đến Yến vương được Đạo Khư bảo hộ đằng sau, cuối cùng là Lục Cửu và đám quỷ diện nhân chui vào sau cùng.

      “Đừng có giở trò, ta mà phát ra ngươi có mưu gì, đám quỷ diện nhân sau lưng Lục Cửu lập tức đâm chết ." Mộ Cao Tố uy hiếp. Giọng của rất lớn, Yến vương cùng Đạo Khư theo đằng sau đều có thể nghe thấy ràng.

      “Tố đường huynh nhiều quá , sao lo mà nhìn đường, coi chừng bị lạc đấy.”

      Đường trong hang động này chật hẹp vô cùng, Mộ Khanh Hoàng có vóc dáng nhắn, di chuyển dễ dàng hơn những nam nhân như Mộ Cao Tố, bò vào đây mà cảm giác như bị thứ gì đó đè ép đến mức thở được.

      Mộ Khanh Hoàng vừa bò đến ngã ba ngừng lại, cười : "Vừa nghĩ tới chuyện lúc này Ngũ hoàng thúc cũng giống như ta, bò qua bò lại trong cái hang này chẳng khác gì con chó, ta cảm thấy sung sướng thôi. Ngũ hoàng thúc, ngươi có nghe được đấy?”

      Mộ Khanh Hoàng cố ý cho Mộ Kiêu nghe, đương nhiên là Mộ Kiêu nghe được, y trầm : "Triều Dương, ngươi tuyệt đối muốn biết, chọc giận bản vương nhận phải kết cục thế nào đâu.”

      Nhớ đến Lục Cửu lúc này còn bị kềm kẹp ở đằng sau, Mộ Khanh Hoàngbực dọc “hừ” tiếng, chọn con đường đầy ngọc phỉ thúy bò tiếp, thờ ơ : “Ngũ hoàng thúc nhớ phải bám sát theo ta đấy, ở đây lắm đường rẽ, mà đường nào nhìn cũng giống nhau, ở cuối mỗi đường đều có cơ quan ám khí chờ ngươi đấy."

      Nãy giờ bò khá lâu trong hang động tăm tối chật hẹp này, Mộ Cao Tố dần dần cảm thấy bức bách sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt, giọng điệu cũng còn vui vẻ: “Đừng nhảm nữa, bò mau lên.”

      Càng tiến sâu vào trong, số đường rẽ càng lúc càng nhiều, cuối cùng tỏa tứ tung như mạng nhện, Mộ Khanh Hoàng phải cẩn thận nhận diện những ký hiệu mình đánh dấu trước đó rồi mới dám tiến lên.

      Đạo Khư bám theo đằng sau bắt đầu đổ mồ hôi, vài lần choáng váng phải dừng lại, Lục Cửu đẩy cái, "Ta nè đạo sĩ thúi, ngươi làm gì cứ cà rề cà rà mãi thế? Bò tiếp chứ!”

      Mộ Khanh Hoàng nghe có tiếng động đằng sau liền ngừng lại, cất giọng hỏi: "Lục Cửu, bọn họ bắt nạt chàng à?”

      Lục Cửu xoaxoa đầu gối phát đau, : “, tại tên đạo sĩ thúi này thể lực quá kém, bò nổi nữa.”

      "Đạo Khư, ngươi bò nổi nữa sao?” Mộ Kiêu xoay đầu lại nhìn Đạo Khư, lại thấy vẻ mặt của gã toát lên vẻ sợ hãi, bèn hỏi: “Ngươi đến đây rồi?”

      Đạo Khư thở phì phò từng ngụm từng ngụm, bàn tay chống mặt đất in hằn những vết xước do ngọc phỉ thúy trong hang động cứa vào, "Quận chúa sai, đường lối trong này rất phức tạp, chỉ nhầm bước thôi là bị cơ quan ám khí bắn chết. Vương gia, nơi này chật hẹp thiếu khí, thể ngừng lại được, chúng ta bò tiếp , có chuyện gì chờ sau khi rời khỏi nơi này rồi vương gia hỏi cũng muộn."

      tiếp .” Mộ Kiêu ra lệnh.

      Mộ Khanh Hoàng cười lạnh tiếng lui cui bò tiếp. Ở trong động thể di chuyển nhanh, thời gian ở đây dường như trôi chậm hơn nhiều, biết bọn họ tiêu tốn bao nhiêu thời gian mới bò được đến đích, cuối cùng cả đoàn người ngừng lại.

      Mộ Cao Tố ngẩng đầu lên, thấy bên cánh cửa khắc hai chữ - - Miêu xá. (1)

      (1) Miêu vừa có nghĩa là mèo, vừa có nghĩa là nấp; xá là nơi ở.

      "Miêu xá?!" Mộ Cao Tốnghẹn giọng kêu lên.

      “Cái quái gì vậy?” Lục Cửu cũng đệm vào câu.

      "Miêu xá, nơi ở của con mèo cưng do Ngọc hoàng hậu nuôi.” Mộ Khanh Hoàng trả lời.

      Lục Cửu bật cười ha hả, "Bò nửa ngày bò được đến chuồng mèo.”

      Mộ Khanh Hoàng cũng phì cười, đẩy cánh cửa ấy ra, bò lên ra ngoài, ánh sáng vàng nhàn nhạt từ trong căn phòng ấy chiếu rọi góc hang.

      Đoàn người theo thứ tự leo ra, Lục Cửu vừa đứng lên nhìn mọi vật liền bật thốt lên “ái chà” tiếng, “Chuồng mèo này cũng xa hoa quá nhỉ, lấy dạ minh châu làm đèn, đỉnh trần khảm ngọc thạch,gạch Miêu Trảo lót làm nền, con mèo này có phúc đấy.”

      vào được đến đây, Đạo Khư lại tuyệt nhiên hề kinh ngạc. Gã tiến thẳng đến con đường , Mộ Kiêu theo sát phía sau, Mộ Cao Tố kéo Mộ Khanh Hoàng cũng vội vàng theo.

      Cuối con đường ngôi mộ, nơi đây được trang hoàng như thư phòng bình thường, kệ bằng gỗ mun là vài quyển sách, tủ đặt bên cạnh có rất nhiều hộp đựng đầy những thứ gì đó, chỉ có chỗ là bỏ trống. Từ vết bụi bặm xung quanh có thể thấy được, nơi đó ban đầu có lẽ cũng được đặt chiếc hộp hình vuông.

      Ngay từ đầu khi mới phát ra nơi này, Mộ Khanh Hoàng từng suy đoán chiếc hộp đặt nơi đó chắc hẳn bị ai đó lấy mất. Nay nhìn phản ứng của Đạo Khư, biết đâu chừng chính gã là kẻ lấy chiếc hộp .

      Nàng cũng từng mở mấy chiếc hộp này ra xem thử, trong đó đều chứa đầy những viên thuốc với đủ các sắc màu, tên của chúng cũng rất là kỳ lạ. Nàng còn nhớ có viên đan dược tên là Thiên Tiên Tử, là có thể nghịch tuổi, biến gương mặt trở nên đẹp như thiên tiên; còn có viên thuốc tên là Thư Dược Đinh Hương, Hùng Dược Đàn Lang, đặt kèm bên cạnh là đoạn trong bài << Nhất hộc châu – Hiểu trang sơ quá >> của Lý Dục (1).

      (1) Bài “Nhất học châu – Hiểu trang sơ quá” của Lý Dục: Đây là bài diễm khúc viết về việc nam nữ giao hoan, viết về quá trình nữ tử trang điểm lên đài múa hát cho đến khi kết thúc bữa tiệc.

      Nàng xem hồi, chỉ cảm thấy Thần Long Đế hẳn là nam nhân rất thú vị, hơn nữa cũng quá biết “thưởng thức”, thơ Đường thơ Tống gì cũng đều bị ông ấy “thưởng thức” đến mức biến chất hết.

      Còn về mấy chú thích của Thần Long Đế về hiệu quả hiếm có của những viên thuốc này nàng hoàn toàn tin chút nào. Hơn nữa, đống thuốc này bỏ xó vài trăm năm, có khi cũng bị hỏng hết rồi. Mặt khác, nàng cứ có cảm giác rằng mấy viên thuốc đủ màu đủ sắc này chẳng qua là do Thần Long Đế dùng bột mì trộn với phẩm màu nặn ra chơi thôi.

      Nhưng ngược lại, phía bên kia, Mộ Kiêu cùng Đạo Khưlại nâng niu đống hộp này như là vừa tìm được bảo vật vô giá.

      Lục Cửu nhìn lại bức bích họa trong phòng mộ, tỉ mỉ quan sát nữ tử trong tranh, xong lại quay qua nhìn Mộ Khanh Hoàng. Sau vài lần như vậy, chợt mở miệng : “Tiểu Phượng Hoàng, nữ nhân này nhìn giống nàng quá.”

      “Chính vì ta nhìn giống nàng ấy nên Cửu Ngự mới cứu ta. Chàng nhìn đôi bích nhân trong tranh xem, họ là Thần Long Đế vàNgọc hoàng hậu đấy, bức tranh này phác họa lại cảnh bọn họ làm lễ tế bái non sông xã tắc, cúng tế thiên địa núi Thái Sơn.”

      "Cửu Ngự là ai?"

      "Chính là con mèo mà đám người Mộ Kiêu gọi là bạch mao thú ấy.”

      Đúng lúc này, bóng dáng màu trắng bất chợt xẹt qua, nhanh như lôi như chớp.

      "Meo meo - -" Trong gian bỗng văng vẳng tiếng kêu thê lương, Cửu Ngựgặp Đạo Khư giống như gặp phải kẻ thù, lập tức nhằm thẳng vào mặt gã cào cấu.

      Nửa bên mặt còn lại của Đạo Khư thoáng chốc bị cào nát, gã sợ hãi kêu thảm thiết.

      “Bạch mao thú!” Mộ Cao Tố kêu lên, nhanh chóng lùi về sau.

      Cùng lúc đó, Mộ Khanh Hoàng kéo kéo Lục Cửu, hai người thần giao cách cảm nhanh chóng trốn khỏi phòng mộ này, Mộ Cao Tố lập tức kêu to, "Phụ vương, bọn chúng định trốn!"

      "Đuổi theo!" Mộ Kiêu quát lớn.

      Đám quỷ diện nhân vốn bị lượng tài bảo khổng lồ trong phòng mộ mê hoặc thể buông bỏ vàng bạc trong tay, tức khắc đuổi theo.

      nền gạch trong phòng mộ được chạm khắc hoa văn nổi hình móng mèo, Mộ Khanh Hoàng kéo Lục Cửu chạy tới trước vách tường, bàn chân giẫm lên hình móng mèo, vách tường lập tức nâng lên tạo thành cánh cửa . Sau lưng, đám quỷ diện nhân đuổi theo sát nút, Lục Cửu ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, ngồi xổm người xuống lăn vào bên trong, cánh cửa lần nữa hạ xuống bịt kín lối .

      "Quận chúa, thế tử gia!" Ngọc Loan vừa khóc vừa cười chào đón, "Quận chúa, cuối cùng người cũng quay về rồi. Người mà về bọn em xông ra cứu hai người đấy!”

      Nhìn thác nước vách núi đằng xa, nghe tiếng nước chảy ào ào cùng với đám cỏ dại tươi tốt, vách động chằng chịt những dây leo điểm xuyến hoa màu tím, xung quanh là bốn cây cột to lớn được chạm khắc hình kim long, nhưng điều đáng sợ nhất là bốn cây cột ấy có con rắn đen khổng lồ cuộn mình im lặng. Lục Cửu kinh sợ ôm Mộ Khanh Hoàng vào lòng mình bảo vệ, : “Có đại mãng xà!"

      Mộ Khanh Hoàng cười vỗ vỗ vào hông Lục Cửu, “Chớ khẩn trương, con mãng xà ấy tấn công chúng ta đâu.”

      Lục Cửu hiểu gì cả, ngơ ngẩn nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Đây là đâu thế?”

      “Ta cũng biết nữa, chắc là chỗ chơi của Cửu Ngự, con mãng xà kia chắc cũng là do Thần Long Đế nuôi để bảo vệ địa cung này. Ở đây có nước chảy, có nghĩa là chắc chắn phải có cửa ra, ta bảo mấy người Võ Nhị Võ Tam Võ Tứ xuống nước xem thử rồi, quả dòng nước này có thông đến nơi nào đó. Thừa dịp đám người Mộ Kiêu còn chưa bắt kịp, chúng ta phải mau chóng rời thôi, chỉ cần chạyra khỏi Bắc Bình là an toàn rồi, về kinh ta nhất định vạch trần Mộ Kiêu. Mặc dù còn chưa có chứng cứ chứng minh y mưu phản, nhưng với những tội ác như bắt bớ dân lành, lấy máu người tưới cho cây hút máu, lại còn tự ý khai khẩn mỏ quặng phỉ thúy này mà khai báo với triều đình, nhiêu đó cũng đủ khiến y bị tước phiên mất vương vị rồi.”

      Những điều được chứng kiến cùng nghe thấy quả khó mà tưởng tượng được, nhưng lúc này phải là thời điểm để ngạc nhiên, Lục Cửu quyết đoán lựa chọn, "Chúng ta thôi."

      Ngay khi ấy, cánh cửa được nâng lên, Cửu Ngự nhảy ra, kéo theo sau là đám người Mộ Cao Tố và Mộ Kiêu, Lục Cửu lập tức kéo Mộ Khanh Hoàng chạy đến chỗ vách núi.

      Cửu Ngự nhảy lên khối đá Thái Hồ, quay về phía đại mãng xà quấn mình cột kim long kêu to vài tiếng “meo meo”, đại mãng xà say ngủ lập tức cựa mình trườn xuống xông vào tấn công đám quỷ diện nhân.

      Đám quỷ diện nhân bị mãng xà ngăn lại, Cửu Ngự lần theo mùi của Mộ Khanh Hoàng đuổi theo, vừa chạy vừa vui sướng kêu meo meo liên tục, giống như muốn khoe khoang giành công. Trước khi nhảy xuống nước, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn nó, chợt cảm giác luyến tiếc đành lòng. Nàng biết hết mọi sở thích quái lạ của nó, ăn ngũ cốc, ăn thịt rau, thức ăn duy nhất của nó là ngọc phỉ thúy. Nàng biết rốt cuộc nó sống được bao lâu, nhưng từ những dòng nhật ký của Ngọc hoàng hậu mà nàng biết được nó là thú cưng của Ngọc hoàng hậu, mà xuyên suốt từ triều Đại Tề đến triều Đại Dận, sau đó là Đại Tấn, tính sơ sơ cũng ngót nghét sáu trăm năm.

      Từ sau khi Thần Long Đế cùng Ngọc hoàng hậu qua đời, nó vẫn luôn bảo vệ trong địa cung này sao?

      Chờ đợi hơn sáu trăm năm, chờ đợi các chủ tử trở về, cả ngày lẫn đêm đều ngắm nhìn bức họa. Vì vậy, khi gặp được người có dung mạo tương tự như Ngọc hoàng hậu, nó liền cho rằng đó là nữ chủ nhân của nó trở về, lòng giúp đỡ.

      Nhưng nó lại biết, nữ chủ nhân của nó mất được hơn sáu trăm năm...

      Mặc dù nó chỉ là con mèo, nhưng bảo vệ tại nơi này suốt sáu trăm năm ròng rã, cũng đơn biết bao...
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111129 others thích bài này.

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      2 chưng liền. Cảm ơn chủ nhà. 2 con vật đáng thương quá
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tội cho hai em thú quá. Thanks Nàng
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :