1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @La Thùy Dương chuẩn r ty ạ:))) đọc trc cảm giác biết hết tình tiết làm t cũng lười k muốn ed nữa, vì cảm giác m biết hết r í, k muốn đọc, cũng k muốn dịc nữa luôn:062:
      levuong, LILiChris_Luu thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 33


      Lần đầu tiên Tưởng Xuyên đeo hoa tai cho phụ nữ nên rất quen, hơn nữa lại xoay cổ chịu phối hợp nên thử vài lần cũng đeo vào được.

      Tần Đường bị giữ khiến cho tai rất ngứa, lỗ tai cũng đỏ rực, nhịn được lặp lại: “ làm gì thế…….”

      Giọng như mèo kêu khiến cho sống lưng Tưởng Xuyên tê dại, cố gắng áp chế xúc động muốn rục rịch trong thân thể, trầm giọng : “Đừng nhúc nhích.”

      Tần Đường: “............”

      Thân thể Tần Đường căng thẳng, nhúc nhích nữa, nhưng hô hấp lại càng lúc càng nhanh.

      Tưởng Xuyên hết sức nhẫn nại, cuối cùng cũng đeo được bông hoa tai kia lên, khi hoa tai xuyên qua lỗ tai, thân thể Tần Đường đột nhiên dâng lên loại cảm giác kì dị, vội vàng đưa tay lên sờ, sau đó liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên.

      Tưởng Xuyên nhìn lỗ tai hồng rực của , khẽ nhéo vành tai , khàn giọng : “Được rồi….”

      tìm thấy ở đâu vậy?” sờ bông hoa tai hỏi, lúc nãy thử tìm rồi, còn nhờ cả nhân viên khách sạn giúp đỡ nhưng cũng tìm thấy, vốn dĩ cũng ôm hy vọng tìm lại, ngờ lại được nhặt được.

      “Ở cửa thang máy tầng 3.”

      giọng “ồ” tiếng, tay buông xuống, đẩy người ra.

      Tưởng Xuyên giữ tay lại, người lại đè lên, cúi đầu tìm được môi .

      hôn môi , hôn gương mặt , lỗ tai , cuối cùng là ngậm lấy chiếc hoa tai đó. Cả người như bị điện giật rùng mình, cắn chặt môi cố lên tiếng.

      Tay Tưởng Xuyên từ eo dần xuống, bàn tay to rộng phủ lên bộ mông tròn xoe của .

      mẫn cảm nhón mũi chân muốn trốn.

      Thân thể kề sát đến mức có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng lên xuống của .

      ngậm lấy lỗ tai , đầu lưỡi khẽ chạm.

      Đồng thời đôi tay ở mông cũng tàn nhẫn nhéo cái.

      “Ah….” rên ra tiếng, cả người run rẩy.

      Bàn tay túm chặt áo sơ mi của khiến nó nhăn nhúm: “ đừng….”

      Thân thể Tưởng Xuyên cứng đờ, máu trong người dồn hết về điểm, “Đừng cái gì?”

      “Đừng có được tấc lại muốn tiến thước!”

      Tưởng Xuyên hít sâu hơi, kéo ra khoảng cách ngắn, rũ mắt đánh giá .

      Sắc mắt Tần Đường đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía cửa nhà.

      Ánh mắt hạ xuống, liền nhìn thấy đầu ngón chân cuộn tròn lại của .

      Hô hấp liền cứng lại.

      liếm môi chút, sau đó liền lùi lại bước.

      Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn , đôi mắt ướt át trong suốt. Tưởng Xuyên nhìn , : “ mời vào nhà ngồi chút sao?” Giọng tắc nghẹn đến kì cục.

      Biết phía trước là nguy hiểm, nhưng vẫn : “Được.”

      Căn chung cư của diện tích rất lớn, trang trí theo phong cách đại, rất hợp với gu thẩm mỹ của .

      Tưởng Xuyên ngồi sofa, thoáng nhìn qua mất mô hình xe mô tô trong tủ , đôi mắt đen mị mị, đứng dậy đến phía trước tủ , nhìn chằm chằm vào mấy mô hình đó. Những mô hình này vẻ ngoài rất đẹp, được chế tác vô cùng tinh xảo, trông như , ngay cả những chi tiết nhất, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết được nó là bộ phận gì.

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú mấy mô hình đó cả nửa ngày, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tần Đường đứng ở quầy bar phòng bếp.

      Tần Đường bê hai cốc nước đến, đưa cho cốc.

      Tưởng Xuyên nhận lấy, giọng thản nhiên hỏi: “Em thích xe máy?”

      Ngón tay hơi siết lại: “Cũng tàm tạm.”

      Tưởng Xuyên cúi đầu, câu nào.

      Tần Đường uống cạn cốc nước, nhìn ngụm cũng uống, liền hỏi: “ khát à?”

      “......” Khát, khát đến muốn bệnh luôn rồi!

      Tưởng Xuyên ngửa đầu ngụm uống cạn ly nước, đưa cái ly cho : “ cốc nữa.”

      Tần Đường cầm cốc vào bếp rót thêm nước cho .

      Tưởng Xuyên nhìn bóng dáng của , trong lòng mỗi người đều có bí mật thể được, chúng đều được giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, như cái kim, rút đau, mà rút, lại khiến cho người khác đau.

      Hoặc là khiến cho cả hai người cùng đau.

      Tưởng Xuyên biết Trần Kính Sinh có ý nghĩa như thế nào với Tần Đường, là mối tình đầu ư?

      tình kích thích, càng khắc sâu hơn.

      Nhiều lúc, người chết, so với người sống, càng khiến người ta khó quên hơn.

      Mặc kệ là lúc Trần Kính Sinh tham gia cuộc đua đổi mạng kia có tâm trạng như thế nào, có nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới cảm xúc của hay

      ta cũng chết.

      Nên ở trong lòng Tần Đường, ta chính là tồn tại đặc biệt.

      ấy , trải qua tình kích thích.”

      tình kích thích như vậy, cả đời có lần là đủ rồi.”


      Tần Đường bê nước tới liền thấy Tưởng Xuyên yên lặng nhìn chăm chú.

      Tần Đường: “Sao vậy?”

      Đưa cốc nước cho , Tưởng Xuyên nhận lấy uống cạn, sau đó tiện tay để ở tủ , rồi đột nhiên vươn tay kéo vào lòng, giữ chặt lấy gáy , thấp giọng : “ đủ.”

      mờ mịt hỏi: “ đủ cái gì?”

      trả lời.

      Tần Đường nghĩ nghĩ lát, rồi tránh khỏi vòng ôm của , lấy cái cốc, “Vậy tôi lại lấy cho cốc nữa.”

      xoay người về phía phòng bếp, tay cầm cốc, tay túm váy mà , chân trần, uyển chuyển bước .

      Từng bước nhàng như dẫm lên lòng vậy.

      Làn váy giống như bị ướt, càng ngày càng chìm sâu xuống.

      ………………

      Tưởng Xuyên uống xong nước, nhưng lại hề có ý muốn rời . Tần Đường nhìn đồng hồ, qua 12h đêm.

      : “ nên về rồi.”

      “Ừ?” để tay lên vai , “Nhà em có rất nhiều phòng, cho mượn ở nhờ đêm .”

      Tần Đường nghĩ nghĩ, rồi : “Được, vậy thu lưu đêm.”

      Nhà có người đến quét dọn định kì nên phòng cho khách mặc dù rất ít được dùng đến nhưng đồ dùng này nọ trong phòng vẫn đủ hết, có thể ở lại. sờ lại drap trải giường lần, ừ, vẫn tốt, còn rất sạch.

      đem khăn tắm và đồ dùng rửa mặt để vào phòng tắm, nhìn về phía Tưởng Xuyên đứng dựa vào cửa, : “Tôi về phòng đây, tự lo liệu nhé.”

      Tự lo liệu?

      Tưởng Xuyên cười khẽ.

      Tần Đường hề để ý đến , xoay người chuẩn bị rời .

      Trong nháy mắt lại bị người phía sau đè vai lại, dùng sức vặn người, thân thể lại theo quán tính xoay cái, bị người ta kéo trở về.

      Tưởng Xuyên hai chân bắt chéo, thậm chí tư thế cũng chưa hề thay đổi, dùng tay ôm .

      Trái tim Tần Đường loạn nhịp, vài giây sau mới ngửa đầu nhìn : “Đừng….”

      “Đừng có được tấc lại muốn tiến thước.” nốt câu dang dở của , “ biết.”

      Tần Đường cúi đầu.

      Tưởng Xuyên đưa tay nhàng luồn qua mái tóc , ngón tay nhàng cọ qua khóe môi , xẹt qua gương mặt, tiến về phía lỗ tai trắng trắng, khẽ nhéo chút.

      Lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

      Tưởng Xuyên hít sâu mọt hơi, cúi đầu, hôn lên trán .

      ngoan ngoãn nhúc nhích.

      Tưởng Xuyên cúi đầu, dán sát vào lỗ tai , thấp giọng cảnh cáo: “Buổi tối ngủ nhớ đóng kĩ cửa, có sói đấy.”

      Tần Đường: “....”

      quả thực là dẫn sói vào nhà mà.

      ……………

      Sau khi Tần Đường về phòng mình liền bước ra nữa, thực khóa cửa rất chặt.

      Tưởng Xuyên tắm xong, vì cũng chẳng có ai nên chỉ quấn cái khăn tắm ngang hông. đến ban công hút thuốc.

      Khu chung cư này nằm ở vị trí tốt nên tầm nhìn cũng rất tốt. Hai tay chống lên lan can, quan sát thành phố phồn hoa.

      rất lâu rồi ngốc ở thành phố phồn hoa náo nhiệt như vậy rồi. Mấy năm nay, ngoại trừ công việc ở Tây An, lại lại vận chuyển đồ, phần lớn thời gian đều ngốc ở nghĩa trạm, tháng chỉ có hai chuyến vào trong núi, chuyến tầm hai ba ngày rồi lại trở về.

      có nhiệm vụ, có cuộc sống về đêm, cũng có phụ nữ.

      cuộc sống mà ở trong mắt người khác chỉ là buồn chán tẻ nhạt.

      Tưởng Xuyên nghịch di động trong tay, phát có hai cuộc gọi nhỡ, vì lúc nãy trong buổi đấu giá để chế độ im lặng nên để ý.

      Nhìn thời gian, là lúc và Tần Đường hôn nhau.

      Tưởng Xuyên gọi lại cho Tào Thịnh.

      Tào Thịnh rất nhanh liền bắt máy: “Sao lâu như vậy mới gọi điện lại thế?”

      “Có việc.” Tưởng Xuyên nhả khỏi thuốc, “Mấy hôm nay chắc là Khương Khôn phải về

      rồi.”

      “Vậy còn sao? Ở lại đây hay là trở về?”

      “Tôi về.”

      “Được. Vậy tôi tiếp tục theo dõi tình huống bên này, về hãy liên hệ với Tào Nham, tôi qua với nó rồi, nó đến tìm .”

      Tưởng Xuyên bỗng nhiên cười ra tiếng: “Đội trưởng Tào, tôi sớm phải cấp dưới của nữa rồi. hô to gọi với những người khác, muốn họ phối hợp với tôi mà sợ họ phục sao?”

      Tào Thịnh nén lại tức giận, thở dài tiếng: “Tào Nham là em trai tôi, còn có vài người đều là cộng với , cũng rất năng lực của . Phối hợp với là do họ tự nguyện.” ta dừng lại chút: “Tưởng Xuyên, sau khi vụ án này kết thúc, có công, tôi xin với cấp , cho được khôi phục cảnh tịch.”

      Tưởng Xuyên im lặng vài giây, sau đó tự giễu : “ cũng chưa hỏi xem tôi có đồng ý khôi phục nữa kìa.”

      muốn?” Tào Thịnh kinh ngạc, ta cho rằng Tưởng Xuyên tích cực như vậy là vì muốn khôi phục cảnh tịch.

      Tưởng Xuyên cười cười, trả lời.

      Tào Thịnh cũng đoán được nghĩ gì, lại : “Triệu Kiến Hòa bên kia cần lo, có người theo dõi rồi.”

      “Tôi biết rồi.”

      “Tưởng Xuyên.” Tào Thịnh : “Lo cho mạng mình tốt vào.”

      giờ phải là thành viên của cảnh đội nữa rồi nên có chết cũng được tính là liệt sĩ.

      Tưởng Xuyên mím môi, nhìn chằm chằm cửa chính phỏng ngủ: “Tôi biết rồi.”

      Cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị về phòng ngủ.

      Lúc qua tủ ở phòng khách, ánh mắt lại nhìn thoáng qua mấy mô hình đó, chợt thanh rất vang lên, Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn.

      ----------------

      Tần Đường kéo ra khe cửa, khuôn mặt trắng thuần son phấn đối diện , bốn mắt nhìn nhau, khe cửa nhanh chóng kéo lại hơn chút, nhưng chỉ nửa giây sau, lại mở ra.

      nhìn : “Chúc ngủ ngon.”

      Tưởng Xuyên nguy hiểm hạ mắt.

      Tần Đường lập tức đóng cửa vào, khóa trái lại.

      Nín cửa dựa vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi nghe được tiếng đóng cửa rất , mới nhàng thở ra.

      Trở lại giường, lấy tay che mặt.

      Hy vọng quyết định hôm nay là đúng.

      ………….

      Tưởng Xuyên nằm ở giường, nhưng lại hề buồn ngủ.

      Trong lòng có chút bực bội, nhớ tới lời của Hạ Tòng An, nhớ tới mấy mô hình kia, cuối cùng nhớ tới nụ hôn với lúc trước. Tiếng kêu như tiếng mèo kêu, ngọt ngào mềm mại, đôi mắt ướt át trong suốt, cả lỗ tai trắng trắng nữa. lại còn ở ngay cách vách, chỗ nào khiến dòng máu lang sói trong người sôi trào.

      xúc động khắc chế lúc trước sớm còn trói buộc, xông thẳng xuống dưới, khiến thân dưới khó chịu thôi.

      cắn chặt răng, siết chặt tay.

      Loại việc này phải chưa làm bao giờ, nhưng chẳng qua bây giờ ở ngay cách vách mà lại phải làm loại chuyện này nên có chút cam lòng.

      Xoay người vài cái nhằm thay đổi chú ý nhưng những khiến xúc động kia suy giảm mà trái lại lại càng mãnh liệt.

      Vài phút sau, rốt cuộc nhịn được nữa, nằm thẳng ra, đưa tay xuống…

      Nếu giải quyết được vấn đề này đêm nay chắc chắn cũng khỏi cần ngủ luôn rồi.

      Đến lúc kết thúc, gân xanh trán đều cả lên, rên ra tiếng.

      lát sau, hô hấp mới dần vững vàng lại. Tưởng Xuyên ngồi dậy, nhíu chặt mày, sờ đến bao thuốc bàn, lấy điếu nhét vào miệng rồi châm thuốc, hung hắng hít sâu hơi, bực bội trong lồng ngực theo làn sương khói chậm rãi tan .

      Trần Kính Sinh đúng ?

      tin, Tưởng Xuyên còn bằng người chết.

      Sơm muộn gì cả trái tim và thân thể của đều thuộc về .

      Khi đó mới đủ.

      ……………..

      Ps: Lâu lắm rồi mới ngoi lên, hy vọng các ty chưa quên mị:031::031::031:
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6851 others thích bài này.

    3. Hoaixinh

      Hoaixinh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Ngóng nàng mãi thôi
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 34


      Trời vừa sáng, Tưởng Xuyên liền tỉnh.

      Nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm, quơ tay dọn hết đống giấy vệ sinh thượng vàng hạ cám bàn vào thùng rác, Tưởng Xuyên nhịn được nhíu mày.

      Tối hôm qua đúng là bị Tần Đường làm cho tâm tình rối loạn, mà tình hình tại cũng thích hợp để thẳng thắn với ấy. Dù sao chuyện của Khương Khôn và Triệu Kiến Hòa vẫn chưa giải quyết xong, hai người ở bên nhau nhất định có phiền phức, mà điều lo sợ nhất, chính là để bị cuốn sâu vào mớ phiền phức này.

      Nhưng cũng hiểu tính cách của Tần Đường, nếu bức , chỉ biết trốn ngày càng xa hơn mà thôi.

      chứng minh, quyết định của là đúng.

      Mặc kệ dù cho mọi chuyện có đến đâu chăng nữa, cứ đem người trói chặt bên mình cho yên tâm rồi tính sau.

      Ngón tay Tưởng Xuyên gõ theo nhịp lên mặt bàn, gọi điện thoại cho Tào Thịnh. Tào Thịnh vừa nghe máy vừa cười: “Sáng sớm có chuyện gì thế?”

      Tưởng Xuyên : “Mấy hôm nữa tôi trở về Tây An, hãy cho người theo bảo vệ Tần Đường.”

      Bên kia trầm mặc vài giây: “Có nhất thiết phải làm vậy ?”

      “Có.” Tưởng Xuyên : “Hai lần, ấy xảy ra chuyện khi ở cùng tôi hai lần rồi. Lần này Khương Khôn tham gia buổi đấu giá, là muốn vươn tay đến Quỹ An Nhất rồi.”

      “Được, tôi biết rồi.”

      Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên tắm.

      ra khỏi phòng, lúc qua phòng ngủ của Tần Đường liền dừng lại chút, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt. Trước kia khi còn ở nghĩa trạm cũng luôn dậy sớm, về cơ bản chưa từng chạm mặt vào buổi sáng, con đều thích ngủ nướng, có lẽ còn phải ngủ thêm lúc nữa.

      Mở tủ lạnh ra, lại ngoài ý muốn nhướng mày.

      Trong tủ lạnh đồ ăn hoa quả còn rất nhiều.

      Tối hôm qua Tần Đường uống hơi nhiều, ngủ lại muộn nên đến 9h mới dậy.

      túm gọn mái tóc lên vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, ừm, khá là yên tĩnh.

      Chắc Tưởng Xuyên rồi.

      mặc váy ngủ ra ngoài, nhưng vừa đến ngưỡng cửa liền có chút ngoài ý muốn dừng lại.

      Tưởng Xuyên ngồi vắt chéo chân sofa, ngoắc ngoắc ngón tay với . Tần Đường mím môi, đến trước mặt , : “Tôi tưởng rồi.”

      Tưởng Xuyên đứng lên, đưa tay chạm vào má , trước khi thu tay về khẽ nhéo cái: “Lại đây ăn sáng.”

      Tần Đường đơ người ra, theo phía sau đến trước bàn ăn. bàn có bát sứ lớn màu trắng, bên trong là cháo thịt nạc, bên cạnh có hai đĩa dưa ăn kèm. nhìn về phía : “ làm ư?”

      “Nếu ma làm chắc?”

      “......”

      Tần Đường ngồi xuống, nhìn Tưởng Xuyên múc cháo ra bát , đặt bát trước mặt : “Ăn .”

      cầm đũa, có chút quen nhìn , “Tưởng Xuyên.”

      “Ừ.”

      năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “Ba mươi.”

      “Ồ” lên tiếng: “Tháng sau là sinh nhật 24 tuổi của em.”

      Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn , cười: “Ngày 13 đúng ?”

      Tần Đường chọc chọc bát cháo: “Ừ, sao biết?”

      “Tìm mạng thôi.”

      nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tìm mạng lát là liền có đầy đủ thông tin về , đương nhiên là bao gồm cả sinh nhật.

      Tần Đường ngẩng đầu nhìn : “Về sau nếu muốn biết cái gì cứ hỏi em là được rồi, cần tra mạng, có số thứ .”

      nhìn .

      Sau đó, lại tiếp: “ cũng thế, nếu có chuyện muốn hãy với em.”

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú lúc lâu.

      Tần Đường lại cúi đầu, làm như có chuyện gì, tiếp tục ăn cháo.

      Trước khi rời , Tần Đường tiễn đến cửa thang máy, Tưởng Xuyên ôm người vào long, tay ôm chặt, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu : “Bây giờ Lộ Toa chỉ là người qua đường mà thôi, cần ghen với ta.”

      Mũi chân Tần Đường di di mặt đất, thề thốt phủ nhận: “Em ghen.”

      Nhưng vẫn quên bồi thêm câu: “Nhưng cũng thoải mái. ta ôm , lại theo đuổi em.”

      Nhưng cũng thấy được, trong mắt hề có chút phập phồng dao động, thậm chí có cả độ ấm.

      đợi giải thích.

      Tưởng Xuyên chỉ cười , hôn cái. Lỗ tai Tần Đường ửng đỏ. Lúc xấu hổ, lỗ tai luôn đỏ trong khi khuôn mặt vẫn trắng như cũ. Cũng bởi vì tai luôn được mái tóc dài che làm người ta thấy , cho nên trước mặt người ngoài vẫn luôn giữ được vẻ đạm mạc bình thản cách hoàn hảo.

      “Hôm nay định làm gì?” hỏi.

      hơi im lặng chút, “Buổi chiều đến quỹ chuyến, sau buổi đấu giá còn rất nhiều việc phải làm.”

      “Ừ, vậy trước.”

      Tưởng Xuyên xong liền rời .

      Tần Đường vào nhà, cầm quả táo ngồi sofa gặm gặm gặm. Gặm được nửa liền đứng dậy, vào phòng ngủ cho khách, thấy chăn gối đều được gấp gọn gàng cẩn thận, chính là…..có điểm gì đó là lạ. cúi đầu nhìn xuống, thấy trong sọt rác là đống giấy vệ sinh và mấy đầu mẩu thuốc lá.

      Đột nhiên nhớ ra lời của mình tối hôm qua. Hôm qua bảo tự lo lấy.

      sờ mặt mình, lần này chỉ lỗ tai mà cả khuôn mặt đều đỏ rực.

      Lưu manh, ở nhà mà dám làm loại chuyện như vậy.

      …………

      Tưởng Xuyên trở lại khách sạn, ở cửa gặp Triệu Phong và mấy người đàn ông cao lớn quần áo giống nhau, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, nheo mắt lại nhìn.

      Triệu Phong tới, “Tưởng Xuyên, Khương muốn gặp .”

      Điều phải đến sớm muộn gì cũng đến mà thôi.

      Lúc trước giấu mình mấy năm theo Triệu Kiến Hòa chính là nghĩ có thể thông qua Triệu Kiến Hòa để bắt Khương Khôn, có lẽ sau lưng Khương Khôn còn có thế lực lớn hơn, nhưng Khương Khôn này trời sinh đa nghi, dùng người vô cùng cẩn thận, muốn đạt được tín nhiệm của ta chính là vô cùng khó, người bên cạnh luôn thay đổi, đổi qua đổi lại cuối cùng đổi đến Triệu Kiến Hòa.

      Mọi thứ đều có thể thu dọn cách sạch , cảnh sát muốn bắt cũng có cách nào. có chứng cứ, ta lại là phú hào vùng, hơn nữa lại còn là nhà từ thiện có tiếng, muốn động đến cũng dễ.

      Năm đó núp nằm vùng bên cạnh ta mấy năm nhưng vẫn thể lấy được tín nhiệm của ta, cuối cùng ngoài ý muốn bỏ mình.

      Mà chỉ có bọn họ là người hiểu nhất, lần bỏ mình ngoài ý muốn kia là thế nào.

      Mối quan hệ giữa Triệu Kiến Hòa và Khương Khôn tương đối sâu, đốn ngã Triệu Kiến Hòa để xảy ra loạt cố, khiến manh mố trong đội bị đứt đoạn, cũng ném bỏ luôn cảnh tịch của mình.

      Khương Khôn có lẽ biết thân phận của , chẳng qua cũng khinh thường việc so đo với người bị hủy cảnh tịch, muốn dẫn lửa thiêu thân.

      Nhưng cũng có thể ta vẫn chưa biết, nếu mấy năm qua cũng an ổn đến vậy.

      Tưởng Xuyên tay đút túi quần, : “Đợi tôi thay quần áo.”

      vẫn còn mặc bộ đồ của ngày hôm qua.

      Triệu Phong nghe vậy cười: “Được. Nhưng cũng cần quá cầu kì, Khương chỉ muốn ăn với bữa cơm mà thôi.”

      Tưởng Xuyên đáp, xoay người lên lầu, sau khi nhắn tin cho Tào Thịnh liền thay quần áo rồi xuống.

      Tưởng Xuyên và Triệu Phong ngồi ở ghế sau. Triệu Phong chỉ cười, chuyện.

      và Triệu Phong tính là thân quen, chỉ biết đây là người theo Khương Khôn nhiều năm. Những người thân tín bên cạnh Khương Khôn hết người này đến người khác ngã xuống, mất khoảng 3, 4 năm Triệu Phong mới leo lên được vị trí như hôm nay, được thường xuyên ở bên cạnh Khương Khôn.


      Thời gian này phải giờ ăn nên trong quán cơm rất yên lặng, chỉ có người phục vụ lại lại. Khương Khôn ngồi ở ngay sườn ghế lô đầu tiên. Tưởng Xuyên theo Triệu Phong vào.

      tới cửa, Tưởng Xuyên : “Tôi vệ sinh.”

      Triệu Phong liếc nhìn cái: “Tôi chờ ở cửa.”

      Tưởng Xuyên vừa vừa thầm nhớ đường, lúc qua phòng vệ sinh nữ, dư quang dường như nhìn thoáng qua được bóng hình quen thuộc. dừng lại, nhìn vào bên trong nhưng người nọ lắc mình vào, ngay cả bóng hình cũng nhìn thấy.

      Tưởng Xuyên bật định vị lên, sau đó trở lại phòng bao.

      Triệu Phong nhìn , đẩy cửa gỗ màu đỏ ra, Khương Khôn ngồi ở bên trong, bên cạnh còn có mấy người khá quen mắt, là những người mua ở buổi đấu giá tối qua. Khương Khôn cười, chỉ vào Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên, tối hôm qua cũng ở buổi đấu giá.”

      “Tưởng tiên sinh đúng là người rất đẹp trai, muốn nhớ cũng khó.” người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi khẽ mỉm cười .

      “Nhưng, hình như tối qua Tưởng tiên sinh hình như giơ bảng phải? Hay là do tôi nhớ lầm?”

      Những người ngồi đều là những nhà từ thiện có tiếng, tối hôm qua đều mua được những vật phẩm khác nhau.

      Tưởng Xuyên kéo ghế thoải mái ngồi xuống: “Nhớ lầm đâu, tối hôm qua tôi mua gì cả.”

      Khương Khôn cười: “Quan trọng là có mặt, những cái khác đều đáng . Chỉ cần có tấm lòng là đủ rồi.”

      “Đúng đúng, tối hôm qua có rất nhiều người, vật phẩm lại chỉ có hơn 20 món, những người mua được thứ gì cũng chiếm đến hơn nửa rồi.”

      Mọi người lập tức phụ họa theo.

      Tưởng Xuyên nhiều, ngồi nghe trong chốc lát lập tức hiểu ra được ý tứ trong đó.

      ngồi chuyện, người đàn ông tên là Trần Nguyên muốn quyên tiền để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng cho vùng núi chỗ huyện Giai bên kia nhưng lại đủ năng lực nên hy vọng mọi người ở đây có thể giúp đỡ phần sức lực bé.

      Vừa đến tiền, sắc mặt của những người ở đây liền thay đổi. Tối hôm qua vừa vung ra khoản, giờ lại ném ra khoản nữa, quả thực chính là giật lông người bọn họ mà.

      Thế là đám người liền bắt đầu đánh Thái Cực, nhưng lại hề đả động gì đến chuyện quyên tiền.

      Cuối cùng Khương Khôn cười: “Được, vậy hãy tính phần cho tôi .”

      ta xong liền nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Còn sao?”

      Ngón tay Tưởng Xuyên đặt đùi khẽ gõ, khóe miệng cong lên, : “Vừa vặn tối hôm qua mua được gì, tiền vẫn còn ở trong túi.”

      Trần Nguyên nghe vậy cười sảng khoái: “Được.”

      Bữa tiệc kết thúc, mọi người bắt đầu lục tục rời .

      Khương Khôn nhìn về phía Tưởng Xuyên, đứng lên, vỗ lên vai : “Có còn nhớ Lâm Hạo ?”

      Tưởng Xuyên cắn chặt răng, quai hàm căng ra trong yên lặng, lạnh nhạt : “Nhớ.”

      là đáng tiếc, vốn là người mà tôi tin tưởng nhất. yên lành …. Lúc đó gặp chuyện cùng với cậu, nhưng cậu mạng lớn, vẫn còn sống.” Khương Khôn cười nhạt, “Lúc trước đâm vào các là mấy người trẻ tuổi, cậu có biết là ai ?”

      “Chỉ là may gặp phải bất trắc mà thôi.” Tưởng Xuyên mặt đổi sắc .

      Khương Khôn hừ tiếng, “Đúng là như vậy.”

      Tưởng Xuyên mím môi: “Nếu có việc gì tôi trước.”

      Khương Khôn vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ngón cái, cười: “Cũng được, dù sao trở lại Tây An chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để gặp mặt.”

      Tưởng Xuyên cười cái đáp trả, rồi xoay người rời .

      ………

      Đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nắm tay siết chặt của Tưởng Xuyên dần được buông lỏng.

      cố năm đó rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là có người….

      Đến bây giờ cũng .

      Cả đời này cũng thể quên ngày hôm đó….

      con đường gập ghềnh lầy lội hiểm trở ở Trấn Ba kia, mưa to gió lớn nhuộm đen cả sắc trời, lái xe mang theo Lâm Hạo trọng thương tới bệnh viện huyện.

      Mưa to như trút nước, mưa trắng xòa cả trời, đến mức nhìn cả đường .

      Mưa như thế, đường gập ghềnh, tất cả đều thích hợp để lên đường, nhưng nếu , Lâm Hạo mất mạng. Tưởng Xuyên cắn răng, cẩn thận trong mưa to bão táp con đường đó.

      Khi đó toàn bộ tâm tư của đều đặt cả người Lâm Hạo. người ta có manh mối quan trọng mà cần.

      Nếu ta chết, mọi nỗ lực cố gắng của mọi người trong khoảng thời gian này đều trở nên vô ích.

      còn nhớ chiếc xe kia lao tới như thế nào, chỉ nhớ hai chiếc xe cùng nhau điên cuồng lăn xuống vực, từ phía đối diện, tiếng hét chói tai của cắt ngang qua phía chân trời.

      Có hai thanh vang lên.

      Tưởng Xuyên đầu óc trống rỗng, chỉ kịp hét lên: “Lâm Hạo!!!”

      Đến khi bò được từ trong xe ra, kéo Lâm Hạo ra, người ta chồng chất vết thương, còn hơi thở.

      nằm vật mặt đất trong chốc lát, sau đó bất chấp vết thương người cùng đau đớn từ đùi truyền đến, bò về phía chiếc xe việt dã màu đen kia, ôm ngồi ở ghế phụ ra. Má dính đầy bùn đất và máu me, bị nước mưa gột rửa thành mớ hỗn độn. Tóc dài dính vào hai bên mặt, nhìn dáng vẻ, chỉ lộ ra làn da trắng bệch.
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6845 others thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Hai ac như này là đồng ý qua lại với nhau rồi ư??? :yoyo60::yoyo55:
      seo-senpai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :