1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Mừng nàng come back nha. Ko phụ lòng xác reader chờ mòn mỏi mà. Tks nàng
      Tiểu HuânTứ công tử thích bài này.

    2. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Đến nước này mà An Vương ko hưu đc bà vợ này quá kém rồi
      Tiểu Huân thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 88:


      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Từ khi Chu thị quyết định muốn định việc hôn cho nữ nhi, nàng lúc nào cũng quản chặt nữ nhi trong phủ, tự bản thân dạy cho nữ nhi cách quản lý sổ sách gia vụ. Đời trước Khương Lệnh Uyển từng gả cho Lục Tông lần, cũng học được hai phần, nhưng chuyện trải qua lâu, nàng cũng sớm quên gần hết. Học ngày, Khương Lệnh Uyển trở về phòng, cả người như còn chút sức lực nằm giường. Sơn Trà mang chiếc chén phù dung đến, bên trong là trà hoa nhài, mùi thơm thoang thoảng, uống rất ngọt ngào, Khương Lệnh Uyển hợp ngụm, sau đó mới nhìn về phía Sơn Trà, “Hôm này Tông biểu ca có tặng quà đến ?”



      Sơn Trà gật gù, nhận lấy chén từ trong tay Khương Lệnh Uyển, để lên bàn, : “ Có chiếc rương gỗ màu đỏ, biết bên trong có thứ gì. Lục tiểu thư chưa trở về, chúng nô tỳ cũng dám đụng đến.”


      Khương Lệnh Uyển “Ân” tiếng, thấy bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí mở rương gỗ ra, nàng đành tự mình qua xem.


      Vừa mở ra, nhìn những món đồ lấp đầy trong rương, nàng đúng là kinh hãi.


      Sơn Trà kinh hô, sau đó khom lưng cầm lấy hộp phấn thơm khắc đồ án phù dung, than thở: “Trời ạ, ngài ấy mua tất cả phấn thơm trong cửa hàng chuyến đến đây sao?”


      Khương Lệnh Uyển có chút dở khóc dở cười.


      Nàng chỉ muốn Lục Tông tiện đường mua cho nàng hai hộp là được, dù đối với tiểu nương, đương nhiên rất hiếu kỳ với các loại phấn thơm. Nhưng mà Lục Tông… làm quá rồi.


      Nguyên rương này, cho dù để nàng dung mười năm cũng dùng hết a.


      Tuy , đồ mà Lục Tông cho nàng, nàng muốn tặng cho người khác, nhưng nhìn những hộp phấn này, nếu để lâu, bị hỏng tốt. Khương Lệnh Uyển liền chia ra cho người trong phủ, tuy quan hệ giữa nàng và Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Dung, Tô Lương Thần được tốt lắm, nhưng dù sao cũng phải ý tứ chút, còn Tứ tỷ tỷ, nàng đương nhiên tỉ mỉ lực chọn mấy hộp thích hợp với tỷ ấy nhất.


      Khương Lệnh Uyển chọn ra năm hộp, đưa cho Kim Kết, “… Năm hộp này ngươi đưa cho Nhị thẩm, là bằng hữu của ta từ Lạc Châu mang về.”


      Kim Kết nhận phấn hương, đếm đếm, sau đó nhắc nhở: “Tiểu thư, bị dư hộp.”


      Khương Lệnh Uyển cười : “Hộp này cho ngươi. Dù sao cũng là đại nương, cũng nên biết chăm chút bản thân.”


      nương nào lại thích phấn son, thấy tiểu thư hào phóng như vậy, Kim Kết liền tiếng “Cảm ơn Lục tiểu thư.”


      Khương Lệnh Uyển lại chọn ra hộp đưa cho Sơn Trà. Khi chia phấn thơm, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghe được chuỗi tiếng bước chân. Nàng giương mắt, nhìn thấy người đến, con ngươi cong cong, ngọt ngào gọi tiếng: “Nương.”


      Chu thị đương nhiên cũng biết những thứ này là Lục Tông đưa tới, qua đây nhìn, thấy bên trong chất đầy phấn son, có chút kinh hãi.


      Khương Lệnh Uyển lè lưỡi tinh nghịch cái, đúng là tiện giải thích: “Trước đó mấy ngày Tông biểu ca phải Lạc Châu, phấn son của Lạc Châu rất có tiếng, nữ nhi thuận miệng dặn biểu ca mang chút cho nữ nhi.”


      Chu thị nhíu mày lại, : “Con nha, đúng là hề coi Tông biểu ca như người ngoài, để đại nam nhân mua son phấn, cũng mệt con có thể nghĩ ra được. Hơn nữa son phấn của Lạc Châu cũng hề rẻ, rương lớn như vậy, ót nhất cũng phải ba, bốn trăm lượng… Ngày thường đưa chút quà đến nương cũng mở mắt nhắm mắt, nhưng Tổng biểu ca của con chung quy cũng chỉ là biểu ca thôi, sao con có thể dùng bạc của được?”


      Vừa nghe lời này, Khương Lệnh Uyển chột dạ : “Nữ nhi chỉ Tông biểu ca mua chút, ngày sau nữ nhi nhất định trả lại cho . Nữ nhi có tiền riêng.” Tiền mừng tuổi mấy năm qua nàng tích góp cũng đủ cho nàng tiêu xài.


      Chu thị lại : “Con cảm thấy Tông biểu ca của con nhận tiền của con sao?”


      “Nương…” Khương Lệnh Uyển mím mím môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.


      Lục Tông đương nhiên thu bạc của nàng. Nhưng mà… Nàng có thể mua lễ vật cho Lục Tông a, lần trước nàng mua tua kiếm cho , lần này lại mua phần lễ vật khác thôi, có gì phải gấp. Nàng đương nhiên cũng biết là nên tiêu bạc của , nhưng nàng nghĩ tới Lục Tông mua cho nàng nhiều phấn thơm như vậy. Khương Lệnh Uyển có chút khó xử, nháy nháy mắt , “Vậy, nữ nhi mua chút lễ vật cho Thiền tỷ tỷ, coi như hoàn lại bạc cho , có đươc ?”


      Chu thị nghe xong mới gật gù, bỗng nhiên lẩm bẩm : “Mấy ngày nay thấy Bảo Thiền qua đây, con với Bảo Thiền có xích mích gì ?”


      Khương Lệnh Uyển lắc đầu lia lịa, : “Sao có thể a, quan hệ của nữ nhi với Thiền tỷ tỷ tốt lắm, nương yên tâm di.” Bảo Thiền tới gặp nàng, hẳn là vì chuyện lần trước của ca ca nàng. Nhưng mà nàng từng nhiều lần vô tình hoặc cố ý thăm dò ca ca, ca ca cũng chỉ coi Bảo Thiền là biểu muội bình thường, hơn nữa, còn thường xuyên với nàng kiếm Gia Nguyệt. Ca ca của nàng tính cách thô lỗ, khi thích nương, liếc mắt liền có thể nhìn ra, còn Gia Nguyệt, ràng cũng có ý với ca ca nàng, chỉ là mẫu thân nàng đồng ý. Hơn nữa, vì chuyện lần trước ở Tương Nguyên tự, ba vị ca ca của Gia Nguyệt đều nhìn ca ca nàng vừa mắt, thực là khó đối phó vô cùng.


      có chuyện gì là tốt rồi. Ấn tượng của Chu thị đối với Lục Bảo Thiền cũng tốt, giống như nghĩ tới điều gì đó, Chu thị : “Việc hôn nhân của Tam tỷ tỷ, coi như định ra rồi.”


      "Là công tử nhà ai?"


      Chu thị : “Là con trưởng phòng thứ ba của Quảng Bình hầu phủ, cũng là nhân tài, bây giờ làm việc ở bộ binh, lão tổ tông cũng rất hài lòng chuyện hôn này.”


      tệ.


      Khương Lệnh Uyển gật gù, đời trước Khương Lệnh Huệ gả cho tứ công tử Ngô Thiếu Đường của Quảng Bình Hầu phủ. Sau khi Khương Lệnh Huệ lập gia đình, bụng của nàng đúng là chịu thua kém, em tỷ muội từng người từng người lần lượt ra ngoài, Ngô Thiếu Đường này đối với thể tử cũng tệ, là người đường hoàng, chỉ có chút ham món hời , tính tình cũng vẫn ôn hòa. Khương Lệnh Uyển lại : “Vậy còn Nhị tỷ tỷ?”


      Vừa nhắc tới Khương Lệnh Dung, Chu thị liền trầm mặc, : “Lúc trước có mấy gia đình tới hỏi hôn, nhưng mà Nhị tỷ tỷ con lại chịu, ban đầu Nhị thẩm con còn tưởng nàng thẹn thùng, kết quả… Ai, quên , Nhị thẩm con tốn rất nhiều tâm tư. Khi còn bé, trong mấy tiểu nương, Nhị tỷ tỷ con ngoan ngoãn nhất, ngờ sau khi lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy. Nhị thúc con còn , nếu như nàng tiếp tục nghe lời, chịu lập gia đình, trực tiếp đưa am ni , cả đời cần gả cũng được.”


      Lời này, quá chuẩn xác với tính cách của Nhị thúc thúc nàng.


      Khương Lệnh Uyển hạ mắt, Khương Lệnh Dung tới mức độ như vậy, dù chuyện này liên quan với nàng, nhưng đến cùng, cũng bởi vì mẫu thân của Khương Lệnh Dung là Từ thị. Dù sao cũng là người từng hãm hại nàng, hơn nữa Khương Lệnh Dung này lại như rắn độc mình trong bụi cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn nàng ngụm… Nàng có cách nào để đồng tình với Khương Lệnh Dung. Nàng chỉ là người bình thường, có hoài bão bảo vệ quốc gia giống Tiết Tranh, nàng chỉ muốn vui vẻ lớn lên, chăm sóc cho phụ mẫu, sau đó gả cho Lục Tông, sinh con dưỡng cái cho , cứ đơn giản như vậy sống đến hết đời, thậm chí… Nàng căn bản cũng muốn để Lục Tông ra ngoài chiến trường.


      Chu thị : “Con nha, trước phải quản tốt bản thân con, ta nghe Vanh biểu ca của con ồn ào muốn đến quý phủ chúng ta cầu hôn…”


      Tiết Vanh.


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày, lầm bầm : “Nương, ngài cũng phải biết, con chỉ coi Vanh biểu ca như…”


      “Tỷ muội. Nương biết. Chỉ là nếu Vanh biểu ca có thể thuyết phục được và dượng của con đến đây cầu thân, như vậy tình hình trở nên khó xử rất nhiều, hai nhà cũng trở nên vô cùng lúng túng. Ta thấy a, lúc nào đó con tự mình gặp Vanh nhi ràng , đừng trì hoãn nữa.” Chu thị vẫn luôn thương Tiết Vanh, đương nhiên cũng muốn sớm thành gia lập nghiệp, đừng chỉ mãi nghĩ đến nữ nhi nàng.


      “Vâng, nữ nhi biết rồi.”


      Chu thị giãn mày, khuôn mặt xinh đẹp nhìn thấy tuổi, lại : “Vừa rồi phủ công chúa nhận được thiếp mời, mời các vị quý nữ cùng đến phủ, Cửu công chúa đồng ý gả đến Tây Khương, dũng khí của nàng khiến người tin phục…”


      Nghe mẫu thân nàng đến chuyện này, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước.


      Kiếp trước, chính là lúc nàng tham gia yến hội của Cửu công chúa, bởi vì hiếu kì muốn ngồi thử lưng con ngựa Tây Khương tiến cống, kết quả, con ngựa kia lại mất khống chế, nàng suýt nữa chết dưới móng ngựa, cuối cùng còn là Lục Tông xuất cứu nàng.


      Chỉ là như vậy, mà nàng và Lục Tông có tiếp xúc, hơn nữa còn là trước mặt mọi người. Tuy rằng chuyện này trôi qua rất lâu, cũng biết vì sao nàng vẫn nhớ . Ngày ấy, Lục Tông nhảy lên lưng ngựa, theo sát phía sau ôm lấy nàng, với nàng đừng sợ. Nhưng khi đó nàng nhát gan, trong lòng lại cực kì hoảng loạn, lời của Lục Tông sao còn có thể nghe lọt? Cuối cùng Lục Tông chế phục được con ngựa kia, nhưng nàng lại bị dọa sợ gần chết, khóc đến mức thở ra hơi, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo chịu buông tay, hành động này khỏi khiến bao nhiêu người ghé mắt.


      Mà Lục Tông cũng thả nàng ra, trực tiếp ôm ngang nàng mang vào phòng .


      … Ngày thứ hai sau đó, liền đến cửa cầu thân.


      Kì thực, với tính tình lãnh đạm của Lục Tông, cứu người là có khả năng, nhưng tuyệt đối ôm nàng trước mặt mọi người.


      Trong lòng nàng có cái suy đoán nho , có thể… có thể như trước khi xảy ra chuyện ở phủ công chúa thích nàng. Vậy chuyện hùng cứu mỹ nhân này, giúp thuận đường ôm được người, hơn nữa cũng giúp cho chuyện cầu thân của sau đó cũng càng thuận tiện hơn.


      Chu thị thấy nữ nhi trầm mặc, lại nghĩ tới chuyện ngày ấy xảy ra ở Quỳnh Hoa đài, nhất thời nhíu mày.


      Bất kể như thế nào, nàng chung quy cũng phải cho Tống Diệu Nghi bài học, nếu … nàng ta còn cho rằng nàng và nữ nhi của nàng đều là quả hồng mềm.


      .


      An Vương phủ.


      An Vương phi lẳng lặng nhìn xuống bức hưu thư, sửng sốt hồi lâu cũng thể thành câu. Nàng xưa nay luôn chú trọng trang phục, giờ khắc này trang dung vẫn tinh xảo như cũ, nàng nhìn chữ viết hưu thư, chữ viết như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ. Nàng từng vô số lần nhìn thấy chữ viết này, nhưng những vần thơ tình chua xót kia, nàng liếc mắt cũng muốn nhìn lần thứ hai. Nhưng mà nàng biết Khương Bách Nghiêu từng viết thơ từ cho Chu Tố Cẩm… Nàng nằm mơ cũng hi vọng những vần thơ kia là do Khương Bách Nghiêu viết cho nàng.


      Kim Xuyến cũng bị dọa sợ, vội vàng : “Vương phi, ngài… Ngài vẫn nên lùi bước , lúc này Vương gia giống như hạ quyết tâm.” Nàng hầu hạ Vương phi nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết được thâm tình của Vương gia đối với Vương phi, nhưng mà Vương phi vẫn luôn xem thường, Vương gia thế nào cũng là nam nhân, tóm lại cũng phải có sĩ diện. Nhiều năm như vậy, cũng coi như làm khó ngài ấy. Kim Xuyến thấy An Vương phi thờ ơ động lòng, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ, “Nếu vương phi nghĩ cho ngài cũng nên suy nghĩ cho hai hài tử, ngài nhìn —— công tử còn chưa cưới vợ, tiểu thư lại là khuê nữ, nếu phu nhân rồi, chuyện này phải làm như thế nào cho phải?”


      An Vương phi nâng tay, đôi tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay được sơn lớp màu đỏ sẫm, nàng nhíu lông mày, nắm chặt hưu thư, dùng hết sức nắm chặt, vò thành đoàn, ném sang bên.


      Cuộn giấy lăn xuống, vừa vặn dừng lại dưới đôi giày cẩm ngoa.


      Vẻ mặt An Vương lạnh nhạt, khom lưng nhặt cuộn giấy lên, tới, đặt hưu thư lên bàn lần nữa, : “Nàng và ta tốt xấu cũng là phu thê bao năm, nàng yên tâm, ta chăm sóc tốt cho Hành Nhi và Lâm Lang. Nếu như cần thiết, ta tìm vị kế mẫu cho bọn , tuyệt đối bạc đãi hai hài tử.”


      “Chu Chẩn, ngươi dám!” An Vương phi xoay người đứng dậy, mất dáng vẻ bình tĩnh của nàng, ngẩng đầu quát lớn: “Ngươi dám cưới người khác!”


      An Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử trước mắt, tuy rằng thời gian trôi qua hai mươi năm, nhưng gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ là trong đôi mắt kia của nàng, chưa bao giờ có .


      An Vương : “Từ nay về sau, ta cưới ai, cũng liên quan gì đến ngươi, .”


      Khi nam nhân sủng ái nữ nhân, móc gan móc phổi, hai tay dâng lên tấm chân tình cho nàng, nhưng khi mảnh chân tình đó bị rơi nát, thấm đẫm máu thịt, như vậy, tình cảm kia triệt để chết rồi. Khi đó, tâm của nam nhân trở nên cứng rắn, đao thương bất nhập.


      Thân thể An Vương phi run lên, con mắt trợn từng lên, có chút thể tin.


      Trong trí nhớ của nàng, nam nhân này, từ khi thành hôn đến này vẫn chưa từng lời nặng với nàng, luôn ân cần hỏi han nàng, săn sóc tỉ mỉ, nghe lời vô cùng. Nàng còn nhớ, lần đầu khi nàng mang thai, vui vẻ như hài tử, khi đó phu thê bọn họ vẫn cùng giường, ngủ bên ngoài, đêm nào cũng giúp nàng xoay người, đời nàng tịnh thất… Sau đó, khi nàng sinh hạ hài tử, cũng để ý đến phòng sinh sạch , luôn đứng bên giường động viên nàng, ràng nàng mới là người sinh, nhưng vẻ mặt của giống như còn sốt sắng hơn cả nàng…


      An Vương phi ngẩn người, thấy trong đáy mắt còn sót lại bất kỳ nhu tình nào, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, xa lạ hoảng loạn.


      Nàng thấy xoay người, theo bản năng kéo ống tay áo của , mở miệng gọi: "Chu chẩn..."


      Bước chân của An vương hơi dừng chút, hai con mắt bình tĩnh như nước, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc lôi kéo ống tay áo của . Bàn tay xinh đẹp như vậy, hai mươi năm qua lại chưa từng may cho đường chỉ, nhưng đôi tay này lại vô số lần viết những lời thương ái mộ dành cho người nam nhân khác.


      Những điều này, biết cả.


      An Vương nhấc tay, gạt bỏ tay nàng, quay đầu lại ra ngoài.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 89:


      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Xe ngựa ngói phỉ thúy châu dừng lại bên ngoài phủ công chúa.


      Khương Lệnh Uyển nhấc váy xuống xe, nhìn đoàn xe ngựa tụm năm tụm ba bên ngoài, cũng biết nàng đến đây tính quá sớm.


      Nàng vừa muốn vào, liền thấy xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến đến.


      Khương Lệnh Uyển đứng chờ lát, nhìn thấy hai thiếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền nâng nàng ấy xuống xe, lại thấy Lục Tông, lúc này mới tới chào hỏi, “Thiền tỷ tỷ.”


      Lục Bảo Thiền hôm nay mặc bộ trang phục rất đẹp, bộ trang phục hồng nhạt thêu hoa sen, khuỷu tay khoác hờ chiếc khăn lụa màu xanh lam, búi tóc tinh xảo, cài chiếc trâm ngọc, khuôn mặt nhắn trắng nõn thủy nộn, mắt to nhìn nàng cái, theo bản năng hơi né tránh, có chút chột dạ.


      Khương Lệnh Uyển biết trong lòng nàng nhớ cái gì, liền giọng nhàng : “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày trước nương của muội còn nhắc đến tỷ, có phải muội chọc tỷ vui hay …”


      Lục Bảo Thiền chột dạ vô cùng, vội vàng lắc đầu: “ phải, ta chỉ là —— "


      Nàng chỉ là cái gì?


      Chỉ là có chút tư tâm, bởi vì thích ca ca của Xán Xán, cho nên mới nghĩ cách phá hoại việc hôn nhân của muội ấy và ca ca? Câu này, sao nàng có thể ra được? Lục Bảo Thiền hạ mắt, nhàng cắn môi, nàng nhớ tới ca ca của mình, cũng biết tiểu nương trước mắt là người tâm địa thiện lương. Nhưng có số việc, trong lòng nàng còn khúc mắc thể đối mặt, cần chút thời gian để thích ứng.


      Lục Bảo Thiền , “Xán Xán, tỷ có chút thoải mái, tỷ vào trước.”


      Kim Kết và Sơn Trà biết nội tình, trong lòng cũng cảm thấy Lục Bảo Thiền hôm nay có chút kỳ quái, Sơn Trà nhìn bóng lưng của Lục Bảo Thiền, nhíu mày : “Hôm nay tiểu quận chúa bị sao vậy? Bình thường phải rất hoạt bát đáng hay sao? Luôn luôn cười với tiểu thư nhà chúng ta, hôm nay tiểu thư chủ động tiếp lời, quận chúa lại lạnh nhạt, khiến người khác tức giận.”


      Khương Lệnh Uyển có chút thất lạc, lại : “Thôi, chúng ta cũng vào thôi.” Tính tình của nàng chính là như vậy. Nàng thể ép buộc Lục Bảo Thiền, từ từ rồi mọi chuyện tốt. Dù sao, sau này mọi người cũng là người nhà.


      Lục Bảo Thiền cắn môi, để người hầu của phủ công chúa dẫn tới hậu viện, lúc này mới thấy Chu Lâm Lang lẻ loi đứng mình trong chòi bát giác cách đó xa. Nàng giương mắt lên nhìn, chợt nhớ tới lời ca ca nàng… Tuy nàng ngốc nghếch, nhưng sao thể thấy được rằng Chu Lâm Lang cũng có ý với ca ca mình? Chu Lâm Lang lợi dụng nàng, làm bằng hữu nhiều năm như vậy, lòng nàng đương nhiên cũng rất khó chịu. Nhưng mà chuyện bản thân nàng làm, còn ác liệt hơn Lâm Lang rất nhiều.


      Nàng có lỗi với Xán Xán.


      Trong lúc Lục Bảo Thiền suy nghĩ, nha hoàn của Chu Lâm Lang qua đây, khách khí hành lễ với nàng, “Quận chúa, tiểu thư mời quận chúa đến trò chuyện.”


      Tuy quyết định kết giao, tuy nhiên thể nể mặt mũi như vậy. Lục Bảo Thiền gật gù, bước chân khoan thai tiến về phía chòi bát giác. Nàng tới trước mặt Chu Lâm Lang, mới phát thiên chi kiêu nữ thường ngày luôn luôn chói lóa ánh mắt mọi người, nụ cười luôn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng khí sắc hôm nay lại tốt, cho dù tỉ mỉ trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra tiều tụy.


      Đối với Chu Lâm Lang, đến cùng nàng vẫn có chút cảm tình, kinh ngạc hỏi: “Lâm Lang, ngươi sao vậy?”


      Chu Lâm Lang giương mắt nhìn Lục Bảo Thiền, đôi mắt mời sáng, giống như nhìn thấy được người mà nàng có thể tin cậy, lúc này mới để cho bọn nha hoàn lui ra. Nàng : “Bảo Thiền, ta… nương ta về nhà mẹ rồi.”


      Lục Bảo Thiền ngạc nhiên, vừa định hỏi tại sao, nhưng lời đến miệng, may là hỏi ra, “Sao có thể chứ? Cha ngươi phải luôn rất tốt với nương ngươi hay sao?” Chu Lâm Lang hạ mắt, mi mắt rất thấp, sạch đáng , thanh của nàng có chút nghẹn ngào, : “Chuyện này, ta biết nên với ai, nhưng mà, lòng ta khó chịu. Bảo Thiền, hai ta từ là bằng hữu tốt nhất, ở trong lòng ta, ngươi là tỷ muội ruột, cho nên ta mới chuyện này cho ngươi.”


      Lục Bảo hiền : “Lân Lang, người cũng đừng quá khổ sở, kỳ thực… Tuy rằng ta quá hiểu chuyện của cha mẹ ngươi, nhưng mà ta cảm thấy, cha người đối xử với mẹ người rất tốt. Nếu như tính tình của nương ngươi có thể buông lỏng chút, cha người nhất định dạ, Lâm Lang, ngươi khuyên nhủ mẹ ngươi .”


      Chu Lâm Lang lại lắc đầu, thở dài : “Sao ta có thể chưa khuyên nương? Nhưng mà… Nhưng mà ngươi cũng biết tính khí kia của nương ta, tuyệt đối cúi đầu.” Chu Lâm Lang lau nước mặt, nửa nửa giả, chờ khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển ở cách đó xa, lúc này nàng mới khóc càng thêm thương tâm, cả người tựa vào lòng Lục Bảo Thiền, trầm thấp nức nở.


      Lục Bảo Thiền sợ hết hồn.


      Hai người tương giao nhiều năm, nàng chưa từng thấy bộ dáng thương tâm như vậy của Chu Lâm Lang. Dù là quyết định ngày sau ít lại với nàng, nhưng khi thấy tình cảnh này, nàng lại nhịn được có chút dạ. Lục Bảo Thiền nhàng vỗ vỗ lưng Chu Lâm Lang, từ trong lòng lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Ngươi đừng khóc…”


      Vai Chu Lâm Lang hơi rung động, : “Bảo Thiền, có số việc, ta vẫn chưa cho ngươi biết. Trong lòng ta nghẹn rất lâu, bây giờ vô cùng khó chịu… Kỳ thực, kỳ thực ngày ấy ta khi nghe ngươi ngươi thích Dụ biểu ca, ta muốn giúp ngươi, nhưng trong lòng cũng tồn tại tư tâm.”


      Lục Bảo Thiền : “Lâm Lang, ngươi…”


      Chu Lâm Lang : “Quên , cũng được. Ta chỉ cảm thấy thua thiệt trong lòng, nhưng mà mọi ngươi đều ích kỷ, phải sao? Bảo Thiền, ngươi có thể tha thứ cho ta ?”


      Lục Bảo Thiền trầm mặc.


      Chu Lâm Lang tự giễu cười, “Tông biểu ca thông minh như vậy, khẳng định là huynh ấy nghĩ đến. Tông biểu ca thích ngươi lui tới với ta, đúng hay ?”


      Lục Bảo Thiền ngờ Chu Lâm Lang lại thông suốt như vậy, nhất thời biết nên làm sao chuyện với nàng. Lúc này nàng dạ, nhưng mà mấy ngày nay, cũng làm cho nàng hiểu ràng, kỳ thực nàng nhìn thấy Chu Lâm Lang, chỉ là bề ngoài thôi. Những năm nay, nàng luôn coi Chu Lâm Lang là bằng hữu tốt nhất, trong lòng nàng, thậm trí còn quan trọng hơn Xán Xán, nhưng khi nghĩ lại kĩ càng, Xán Xán đối với nàng quả là tốt đến móc tim móc phổi…


      “Lục tiểu thư, kia phải là quận chúa sao?” Kim Kết nhắc nhở.


      Khương Lệnh Uyển nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Lục Bảo Thiền dang ở cũng với Chu Lâm Lang, hơn nữa —— Chu Lâm Lang còn khóc vô cùng thương tâm, mà Lục Bảo Thiền an ủi nàng. An Vương phi bị hưu, Chu Lâm Lang phải xa nương đương nhiên là vô cùng thương tâm, chỉ là… Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn, liền hạ mắt. Đời trước nàng chưa từng dụng tâm để kết giao với người như vậy, tìm mọi cách để tốt với nàng, nhưng hôm nay nàng mới phát , cho dù bản thân có chủ động dán lên, ở trong lòng người ta, nàng cùng trọng yếu ngang bằng như vậy. Lục Bảo Thiền kiếp trước, và Lục Bảo Thiền kiếp này, đến cùng là vẫn giống nhau…


      Thôi.


      Khương Lệnh Uyển vẫn về phía trước, mà nghe thấy tiếng cười lanh lảnh vô cùng dễ nghe, lúc này mới về phía viện.


      Nàng nhìn thấy ma ma ôm nõa oa béo trắng trong ngực, ngồi băng đá, bên cạnh là tiểu nam hài bốn, năm tuổi, chuyện với tiểu oa nhi. Nhưng tiểu oa nhi này lại là đứa khó hầu hạ, quệt miệng phun bong bóng, sau đó “Oa” tiếng khóc lên. Ma ma vội vàng dụ dỗ, nam hài kia giống như bị dọa sợ, ngơ ngác đứng bên, bộ dáng có chút oan ức.


      Khương Lệnh Uyển thấy vậy, mím môi cười, tới.


      Thấy trang phục của tiểu hài tử, có thể thấy được là bé nam, đôi mắt đen to tròn đong đầy nước, nhưng cũng chỉ mở to miệng gào, nước mắt lại hề rơi xuống giọt, đức hạnh giống như nàng khi còn bé. ngẩng đầu nhìn nhìn, nháy mắt cái, lúc này mới a a a a mở cánh tay mập ra.


      “Có thể để ta ôm cái sao?”


      Nghe thấy giọng , ma ma mới ngẩng đầu.


      Thấy tiểu nương trước mắt, nàng mới mười hai mười ba tuổi, đôi mắt linh động, bộ dáng thủy linh, khuôn mặt khi cười còn dễ nhìn hơn các vị chủ nhân trong cung.


      Ma ma là người rất có nhãn lực, đương nhiên cũng biết được vị trước mắt này hẳn là danh môn khuê nữ nhà vị đại nhân nào, lại cúi đầu xem xét hài tử vẫn khóc ồn ào trong ngực, đành : “Tiểu chủ nhân rất khó hầu hạ, nô tỳ sợ tiểu thư…”


      “Y y y…” Tiểu tử kia nhanh chóng vươn cánh tay mập ra, ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Lệnh Uyển. Ma ma còn cách nào, đành : “Vậy được rồi, phiền toái tiểu thư.” Ma ma sợ tiểu thư này còn , có kinh nghiệm ôm hài tử, đành cẩn thận từng li từng tí giao vào tay nàng, ngờ tiểu nương ôm hài tử vô cùng thành thạo, khiến nàng có chút giật mình. Khương Lệnh Uyển ngửi mùi sữa thơm của hài nhi trong lòng ngực, thích buông tay, quay về phía ma ma hỏi: “ biết tên là gì?”


      Lúc này, tiểu nam hài nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh gì mới mở miệng, nghiêng đầu : “Đệ đệ tên là Thập Nhị, còn đệ là Thập Nhất.” Tiểu nam hài dừng chút, thanh giòn giòn , “Tỷ tỷ, tỷ tên là gì? tỷ xinh đẹp, còn dễ nhìn hơn mẫu phi của đệ.”


      Khương Lệnh Uyển ôm tiểu oa nhi lật người, cúi đầu nhìn tiểu hài tử nằm nhoài vai nàng, miệng mềm mềm gặm gặm mặt nàng, dính ngụm nước. ra trong lòng nàng là Thập Nhị hoàng tử, còn người trước mặt chính là Thập Nhất hoàng tử. Khương Lệnh Uyển ôm hài tử có chút tiện, chỉ hơi chúi người, “ ra là Thập Nhất hoàng tử.”


      Thập Nhất hoàng tử : “Thập Nhị đệ thích nhất những nương xinh đẹp, dung mạo của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ nhìn , tỷ vừa ôm đệ ấy, đệ ấy lập tức liền khóc.”


      Khương Lệnh Uyển tạm thời coi lời này là lời khích lệ nàng, nhất thời nhịn được cong khóe miệng. Thấy vị Thập Nhị hoàng tử này vươn bàn tay mập mạp víu lấy cổ nàng, đối với nàng vô cùng thân cận. Nàng vẫn rất thích hài tử, cho dù là nam oa hay nữ oa, khẳng định đều là những tiểu tử đáng ngọc mài.


      Nàng hôn gương mặt mềm mềm thịt thịt của Thập Nhị hoàng tử cái : “ ngoan.”


      Ở hanh lang cách đó xa, Thái tử chuyện với Lục Tông, “... Mấy ngày trước đây với phụ hoàng, lần tới nếu Thuần Vu quốc còn xâm phạm biên giới nước ta, tự xuất trinh ra trận, đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, ngay cả mẹ ruột cũng nhận ra… Uy, Lục Tông, chuyện, ngươi có nghe ?”


      Lục Tông chỉ nhàn nhạt “Ân” tiếng.


      Thái tử xoay người nhìn theo tầm mắt , thấy ánh mắt của Lục Tông hướng đến tiểu nương cách đó xa. Tiểu nương búi hai búi tóc giống như nụ hoa , mặc bộ y phục màu phấn nhạt, trước ngực đeo khóa trường mệnh, vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà quý tộc. Tiểu nương tuy rằng tuổi, nhưng môi hồng răng trắng, xinh dẹp kinh người. Thái tử bỗng nhiên mỉm cười, đương nhiên cũng nhận ra người kia là ai, lời khỏi có chút trêu ghẹo: “ ngờ, bản thân ngươi loại mãng phu này, da dày thịt chắc, nhưng đôi mắt chọn nương tử lại tệ, đưa bé mập mập ngày xưa sau khi lớn lên, quả rất xinh đẹp…”


      Thái tử thấy tiểu nương ôm Thập Nhị đệ trong ngực, nụ cười long lanh, chuyện với Thập Nhị đệ, có cảm giác như đại hài tử dỗ dành tiểu hài tử, rất buồn cười, “Thê tử của ngươi đúng là rất thích hài tử.”


      Lục Tông lẳng lặng nhìn tình cảnh này, thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đúng là rất thích hài tử. Có điều, chuyện này sớm biết.


      Thái tử : “Nếu nhìn thấy, có muốn đến trò chuyện ?”


      Lục Tông suy nghĩ chút, lại : “ cần.” Hôm nay phủ công chúa mời quá nhiều người, nàng rất sĩ diện, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là lại tức giận. Sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn.


      Thái tử nhún nhún cai. Tiểu thê tử ở ngay trước mặt, nhưng lại có dũng khí gặp, muốn gặp còn gặp được đây.


      Khương Lệnh Uyển ôm Thập Nhị hoàng tử chút mà tay hơi mỏi, lúc này mới trả Thập Nhị hoàng tử lại cho ma ma. Thập Nhất hoàng tử chơi thả diều ở bên cạnh, nhưng thả hồi lâu mà diều vẫn bay lên, liền buồn bực trách cứ chúng nha hoàn. Khương Lệnh Uyển chuyện khác nàng biết nhiều, nhưng đến chơi đùa giỏi, cho dù là đá cầu, nhảy dây hay chơi diều, trốn tìm, nàng chưa từng sợ bất kì ai, ngay cả bắn cung, nàng đặc biết trốn học với Tiết Tranh. Khương Lệnh Uyển liền qua, giúp Thập Nhất hoàng tử chơi diều. Dù so cũng là tay già đời, tuy lâu ngày chưa thả diều, nhưng nàng vẫn rất quen cửa quen nẻo kiến con diều uy phong này thả bay lên trời. Thập Nhất hoàng tử đứng ở bên, con mắt sáng lấp lánh, vỗ tay : “Tỷ tỷ chỉ xinh đẹp mà chơi diều cũng rất lời hại.”


      Khương Lệnh Uyển là người rất tự phụ, rất thích được khen, tiểu nam hài vừa khen, nhất thời đuôi nàng đều vểnh lên tận trời rồi. Nàng nhoẻn miệng, nhanh chóng chuyển động que gỗ trong tay, thả chút, diều cẩn thận bị mắc lên cây, con diều cứ như vậy nằm chết cứng ngọn cây.


      Vẻ mặt Thập Nhất hoàng tử liền trở nên ảm đạm: “Đây là con diều mấy ngày trước Thái tử ca ca tự mình làm cho đệ.”


      Khương Lệnh Uyển lè lưỡi chút, sắc mặt lúng túng.


      Nàng nhìn quanh bốn phía, phát có người nào, lúc này mới giơ tay, nhón chân lên. Đáng tiến vóc người nàng thấp, căn bản là chạm đến được.


      Khương Lệnh Uyển tay nhấc váy, ra sức nhảy cái, vẫn kém chút.


      Mặt của nàng hơi rũ xuống, đúng là có cách cào.


      Lúc này, lá cây vang lên tiếng rì rào. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người nâng tay lên, sau đó rất dễ dàng lấy con diều kia xuống.


      Khương Lệnh Uyển nhanh chóng đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn Lục Tông, ánh mắt sáng lên, gọi tiếng: “Tông biểu ca.”


      Hai người cách nhau rất gần, nàng chỉ đến ngực của , cao nhìn xuống nàng, có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp trong cổ áo nàng, còn có hai nơi hơi nhô lên. Lỗ tai của Lục Tông nhất thời đỏ lên, nhanh chóng dời mắt, nhét diều vào trong ngực nàng, : “Bản thân cũng chỉ là nửa hài tử, còn dám ở trước mặt Thập Nhất tỏ vẻ uy phong.”


      Lời này nàng thích nghe.


      Khương Lệnh Uyển phồng quai hàm, bất mãn : “Sao chứ? Muội lâu chưa được chơi diều, ngượng tay mà thôi, nếu so , chưa chắc huynh có thể thắng muội đâu.”


      Lục Tông, nghĩ chút, cũng biết từ nàng chơi diều.


      cũng từng làm cho nàng mấy con diều, nhưng chưa từng thả chung với nàng.


      Lục Tông muốn dẫn nàng chỗ khác trò chuyện, nhưng Khương Lệnh Uyển lại lưu luyến rời, lấy bông hoa cài đầu xuống đau cho Thập Nhị hoàng tử, lại hôn lên gương mặt cái. Lục Tông nhìn có chút ước ao.


      Thập Nhất hoàng tử cúi đầu nhìn diều, lại nhấc mắt nhìn thấy hai người xa, vào lúc này Thái tử mới bước ra ngoài. Thập Nhất hoàng tử nhìn về phía Thái tử : “Tỷ tỷ vừa rồi xinh đẹp. Sau khi Thập Nhất lớn lên, cưới tỷ ấy làm nương tử.”


      Thái tử nghe xong sang sảng cười to, nàng vỗ vỗ đầu của tiểu Thập Nhất, : “Dám cướp nương tử với biểu ca đệ, có tiền đồ!”


      mấy bước, Lục Tông mới hỏi: “Có thích phấn hương ?”


      đến phấn hương, Khương Lệnh Uyển lai nhịn được bĩu môi, dừng bước chân lại oán giận : “Tông biểu ca, huynh phá sản là vừa, có bạc cũng thể tiêu như huynh được, nương muội giáo huấn muội trận.”


      Lục Tông là người biết sai liền sửa, : “Được ròi, vậy sau này ta mua ít chút.” Sau đó lại , “Lần trước muội với ta, chờ ta từ Lạc Châu trở về, muội tặng ta món lễ vật.”


      Khương Lệnh Uyển đột nhiên quên mất. Lúc trước xác thực nàng muốn đưa cho cái hầu bao, nhưng hôm nay nương nàng chuẩn bị làm mai cho nàng, thời điểm mấy chốt như vậy, nếu nàng đưa hầu bao cho Lục Tông, phải muốn Lục Tông tới cửa cầu hôn sao? Nàng đương nhiên là vừa ý , nhưng cũng phải tự đưa mình tới cửa, nếu nhận được quá dễ biết quý trọng, đạo lý này nàng vẫn hiểu, Bây giờ Lục Tông còn thích nàng, tình cảm của còn nóng, nhưng sau này nàng thể chắc chắn. Chờ khi thành thân được mấy năm, Lục Tông lại nghĩ: Nga, lúc trước bản thân nàng nhất định muốn gả cho . Như vậy, chẳng phải nàng chịu thiệt rồi sao?


      Suy nghĩ hồi lâu, Khương Lệnh Uyển quyết định giả khờ, nháy mắt mấy cái: “Có sao? Muội quên mất rồi.”


      Lục Tông hơi nhíu mày lại, giống như có chút thất vọng, sau đó “Ừm” tiếng, lại có sau đó.


      Phủ công chúa có nhiều người, nàng và Lục Tông nên ở cùng chỗ quá lâu, sau đó liền tách ra. Khương Lệnh Uyển mấy bước, nhớ tới ánh mắt thất lạc của Lục Tông, nàng vẫn đành lòng. Sờ sờ hầu bao sớm chuẩn bị trong ngực, quyết định tìm Lục Tông.


      Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và Vinh Thế tử, nhìn tình huống này, trong đầu liền nhận định, Vinh Thế tử sau này gia, bây giờ hai người qua lại thân cận, chỉ cần khiến người khác chú ý, vậy có gì phải vội vàng. Khương Lệnh Uyển quay lại tìm kiếm, liền thấy Lục Tông ở khúc quanh bên hành lang.


      Nàng vừa định qua, thấy Thái tử cũng ở, khỏi dừng bước chân lại, dự định chờ Thái tử rồi nàng qua.


      Thái tử vòng tay đứng bên cạnh Lục Tông, vóc dáng thấp hơn nửa cái đầu, gương mặt của cũng rất tuấn tú, : “Thấy ngươi chịu khổ như vậy, bản Thái tử đúng là đành lòng, nếu coi trọng tiểu nương người ta, vậy vì sao định ra sớm? Được rồi, coi như ngươi vì Đại Chu chúng ta lập công lao lớn như vậy, thay ngươi nghĩ chút biện pháp —— được rồi, thế này, trong phủ Tiểu Cửu có con tuấn mã vừa được Tây Khương tiến cống, dáng dấp sai, rất được tiểu nương thích, chờ lát nữa nghĩ cách để Tiểu Cửu nhờ nương tử ngươi lên thử mã, chờ đến khi tình cảnh thể khống chế, ngươi chạy qua hùng cứu mĩ nhân. Ừm… tiếp xúc da thịt trước mặt mọi người, ngày mai người liền tới quý phủ cầu hôn, cha mẹ người ta đương nhiên đồng ý gả nữ nhi cho người… Như thế nào? Có phải thấy rất đầy nghĩa khí?”


      Lục Tông nghe xong, chỉ trầm mặc lúc, sau đó dứt khoát trả lời: “ cần.”


      Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ, nghe Thái tử , ký ức của nàng cũng dần dần trở nên trùng hợp.


      Đời trước, Lục Tông xác thực cũng cứu nàng trong tình huống này.


      Đời trước nàng thích cưỡi ngựa, nếu phải Cửu công chúa tự mình mở miệng, nàng tuyệt đối trèo lên lưng ngựa.
      fear, Thích ăn thịt, dhtt44 others thích bài này.

    5. tuyệt sắc đại yêu nữ

      tuyệt sắc đại yêu nữ Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      71
      :yoyo68:Kiếp trước LT đồng ý s kiếp này lại từ chối nhỉ.

      Hay là kiếp trước a iu đơn phương sợ ko cưới đc vợ lên ms đồng ý.

      Còn kiếp này 2 người lưỡng tình tương duyệt lên a cảm thấy ko cần thiết s.
      h0903nhunhu, Tiểu HuânTứ công tử thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :