1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      chuẩn bị tết mà
      ai cũng bận cả
      editor cũng thế thôi
      HoanHoanhuyetsacthiensu thích bài này.

    2. MeoVinh

      MeoVinh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Cố lên các editor. Hóng truyện quá :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 115.1:

      Editor: huyetsacthiensu

      Cả đoạn đường tâm tư đều bay bổng thậm chí còn rảnh rỗi để nhìn cảnh vật trong cung như thế nào, bộ dáng của nàng ấy cũng giống như mình, vậy tâm tình của nàng ấy bây giờ là như thế nào? Bây giờ chắc là trong thời kỳ bế cung năm năm, như vậy tuyệt vọng bây giờ có khác gì ngày nàng ấy tìm đến cái chết khi đó chứ?

      Lung lay đường về phía tẩm điện. Kết quả là tẩm điện hoàn toàn có sinh khí, rối loạn về phía sau điện mới thấy có người. Cho dù trong lòng có tưởng tượng như thế nào đến lúc được nhìn thấy tận mắt vẫn khỏi trừng lớn mắt.

      Nàng ấy thoạt nhìn… HÌnh như rất tốt.

      Nàng ấy bộ dáng vừa giống mình vừa giống mình, ngũ quan càng thành thục hơn so với mình, có chút ý vị mà mình có. gương mặt trắng trong, khuôn mặt lạnh nhạt cúi đầu thêu bộ quần áo trẻ con. Vải màu xanh tươi đẹp, chú chim con phần tay áo sắp thêu xong.

      Lớn nhìn thấy, đây chắc là làm cho đứa .

      Giống bộ dáng của mẫu thân lúc có việc gì lại đến nhà ngoại tổ mẫu chuyện, lúc đến mấy đứa nhà mình vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, bên miệng luôn lên tươi cười của người mẹ dành cho con mình mà bản thân người cũng phát ra. Cũng phải là thất vọng, chẳng qua lúc đó là tuyệt vọng, cho dù chỉ nhìn qua tranh cũng có thể cảm nhận được hơn nữa hình ảnh đó khắc sâu vào đầu mình.

      từng nhìn qua bản thân điên cuồng, nghĩ đến bộ dáng năm tháng trôi qua cách tĩnh lặng như này.

      Chú chim con phần tay áo thêu xong, đứng lên trải rộng ra nhìn cẩn thận, nụ cười bên khóe miệng cũng lây dính tự hào cùng chờ đợi, chắc là nghĩ đến bộ dáng của đứa khi mặc bộ quần áo chính tay mình may. Tâm tình của người làm mẹ, bây giờ A Đoàn thể biết được, nhưng mà nhìn đến nụ cười kia, lại cảm thấy là chói mắt, hàng lông mày nhăn lại.

      Rất muốn vào hỏi nàng ấy, nhưng dù sao mình cũng phải nàng ấy, trai qua tâm tình của nàng ấy, tất nhiên cũng thể phán xét cách làm của nàng ấy. Hơn nữa tại bản thân cũng chỉ là người ngoài đứng xem, ngay cả chút thanh cũng nghe được, làm sao có thể chất vấn nàng ấy? Bán Đông kéo người phụ nữ lớn tuổi hơn rất nhiều búi tóc vào, trong tay bưng bát tổ yến.

      Nhìn thấy Bán Đông tiến vào, nàng ấy cười sâu hơn chút, còn cầm lấy bộ quần áo trong tay nhướn mày gì đó với Bán Đông, giống như mọt đứa trẻ đòi kẹo ăn. Nhìn thấy Bán Đông phụ họa vài câu, sau đó lại ôn nhu vài câu, nàng ấy mới lưu luyến rời để bộ quần áo sang bên.

      Ở đây người hầu nhiều chỉ có ít ỏi vài người, nhưng mặt mỗi người đều bình tĩnh đâu vào đấy, chút phiền muộn hoặc nôn nóng mà A Đoàn cho rằng phải có cũng có. Nơi này trừ việc cửa cung đóng chặt cũng khác bình thường là mấy. Làm cho người ta cảm thấy giống như là vào nơi người ngoài muốn vào mà chỉ giống như gia đình bình thường.

      Trừ việc có bất cứ dấu vết sinh hoạt nào của nam chủ nhân.

      ràng là nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nhưng lại giống như cái gì cũng nhĩn .

      A Đoàn ( vào giấc mộng), bên ngoài lại loạn sắp hỏng rồi.

      Bán Đông chỉ cho rằng A Đoàn muốn nhớ lại tâm tình lúc trước, cho nên sau khi cẩn thân lúc lâu mới nhàng vào phòng, sau đó liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhắm mắt nằm ghế quý phi, hô hấp đều đều hiển nhiên vào giấc ngủ. khỏi cười cái, lắc đầu lấy tấm chăn mỏng, đắp cẩn thận lên người A Đoàn, sau đó mang chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chiếc yếm còn chưa làm xong tiếp tục thêu.

      Bông sen tịnh đế thêu được nửa nhìn rất sống động. Mấy đại nha hoàn trong viện gần đây đều làm gấp quần áo cho A Đoàn mặc sau khi thành thân, tân hôn tất nhiên giống với trước đây.

      Đây vốn là buổi chiều bình thường khác gì so với trước đây.

      Sau lúc trời dần tối, Bán Đông xoa xao cái cổ có chút cứng ngắc, đứng dậy hoạt động lát sau đó cất đồ thêu mới đến bên người A Đoàn, khom người khẽ gọi A Đoàn dậy, sau khi gọi vài tiếng kinh ngạc, lại lớn giọng hơn gọi vài lần, A Đoàn vẫn có chút phản ứng nào!

      Bán Đông nóng nảy, bình thường tiểu thư ngủ rất nông, nhiều lắm là gọi hai lần người tỉnh!

      Bất chấp tất cả sắc mặt lo lắng đẩy A Đoàn, thân người A Đoàn bị đưa đẩy cũng có chút dấu hiệu tỉnh lại! Giang Vạn Lí vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, nghe được tiếng gọi của Bán Đông vội vàng xông vào “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bán Đông sắp khóc rồi “Gọi như thế nào cũng thấy tiểu thư tỉnh lại!”

      vớ vẩn cái gì vậy, tiểu thư rất tốt!”

      Giang Vạn Lí tiến lê, cũng giống Bán Đông lúc bình thường, giọng gọi vài lần, sau đó hai hàng lông mày càng nhăn chặt lại, cuối cùng cũng giống Bán Đông, giơ tay đẩy người A Đoàn vài lần, có chút phản ứng nào cả! Cả người Giang Vạn Lí cứng ngắc, nhanh chóng chớp mắt vài lần sau đó hoàn hồn phân phó Bán Đông “Ngươi báo cho phu nhân biết, được làm lớn chuyện, trước tiên mời địa phu đến khám cho tiểu thư xem.”

      nên động vào bất cứ thứ gì trong phòng.”

      Ánh mắt sắc bén quét vòng quanh phòng, ánh mắt dừng chén rượu bàn mọt chút, vậy mà lại dám động tay động chân trước mắt tiểu gia, muốn sống nữa sao! ra bên ngoài tìm người gã sai vặt gác cổng báo cho Ngô Đồng biết, bây giờ cũng thể rời tiểu thư nửa bước, việc này căn bản Giang Vạn Lí dám giấu, tiểu thư gặp chuyện may là do mình có khả năng, nếu còn dám giấu diếm, cơn giận ngút trời của gia ngay cả mình cũng chịu nổi!

      Trần thị đến rất nhanh, vẻ mặt kinh hãi. Vồi vàng nhào về phía tháp A Đoàn nằm, thậm chí còn giơ tay dò hơi thở của A Đoàn. Vỗ hai má A Đoàn, giọng gọi vài lần, vẫn có chút phản ứng nào! Nước mắt tuôn rơi, vội hỏi Giang Vạn Lí “Đây là bị làm sao!”

      “Trước hết phu nhân cần sốt ruột.”

      “Nô tài có biết chút ít về y thuật, vừa rồi cũng bắt mạch cho tiểu thư, từ mạch tượng cho thấy cũng có vần đề gì cả.”

      Bước lên trước bước, ngữ khí bình tình trấn an Trần thị Thất thố “ tại phu nhân nên làm nhất là ổn định lòng người, được để chuyện này truyền ra ngoài. Thánh chỉ tứ hôn vừa được ban, tiểu thư ra gặp chuyện này, nếu bị người ngoài biết tốt.” Giọng điệu của Giang Vạn Lí bình tĩnh, tốc độ nhanh chậm, làm cho tâm tình như mất người thân của Trần thị lại trở về lần nữa.

      Gật đầu, hít thở sâu vài lần, chỉnh lại tâm trạng của mình.

      “Được, ta biết.” Đứng dậy, ra bên ngoài dặn dò mọi chuyện.

      Vừa rồi nghe được chuyện này chỉ lo căn dặn Hồng Châu tìm đại phu sau đó vội vàng chạy đến đây. Bây giờ chắc bọn hạ nhân trong nhà đều có ý nghi ngờ, trước tiên phải bóp chết manh mối này, còn phải báo cho lão nha cùng Hứa Tiêu Nhiên ở bên ngoài. Việc này đến có dấu hiệu báo trước, nam nhân có lẽ biết nhiều hơn chút.

      Người chạy đến trước phải Đại lão gia cũng phải Hứa Tiêu Nhiên mà là Ngô Đồng mặt mày lạnh lùng.

      Trong mộng biết những việc xảy ra bên ngoài, A Đoàn trực tiếp bám rễ ở Vô Ưu cung. Nhìn nàng ấy sáng sớm tinh mơ vòng trong vườn hoa; nhìn nàng ấy mỗi ngày bỏ qua việc ăn hoa quả trước bữa ăn; nhìn nàng ấy mỗi ngày sai khi ngủ trưa thêu gì đó cho hai đứa ; nhìn nàng ấy ngồi dưới ánh nắng chiều cùng Bán Đông chuyện quên trời đất…

      Cho dù là lúc đêm khuya thanh vắng cũng yếu đuối, nhìn thấy chút thần sắc ai oán nào.

      Vạn lần ngờ đến, cái gọi là bế cung năm năm, nàng ấy lại bình tĩnh đến như vậy.

      biết lướt qua xem bao nhiêu lâu, hình ảnh trước mắt đột nhiên lay động như làn sóng, sau khi ổn định lại hình ảnh trước mắt giống lúc trước nữa. Căn phòng trang trí có gì thay đổi, chỉ là màu sắc đậm hơn, người vẫn là người kia nhưng lại giống trước. Gương mặt vẫn trắng như cũ, đuôi mắt lại có thêm nếp nhăn, mặt mày càng hờ hững thêm vài phần, mặt có huyết sắc.

      Trong lòng A Đoàn nhảy dựng lên, đây là năm năm sau sao?

      Bán Đông bưng chén thuốc bốc hơi nóng tiến vào từ bên ngoài, đến bên cạnh người đứng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.” Có thể nghe được tiếng các nàng ấy chuyện sao?! Trong lòng A Đoàn kích động lại gần hơn chút. Nàng ấy cười quay đầu lại, nhận lấy chén thuốc trong tay Bán Đông.

      Bán Đông đưa miếng mứt hoa quả được chuẩn bị xong từ sớm cho nàng ấy.

      Nàng ấy lại lắc đầu “Uống năm năm thành thói quen, đắng nữa cũng còn vị gì nữa rồi, cần.”

      ràng là thể nào tốt được, nhưng mà nàng ấy lại luôn cười.

      Bán Đông mím môi, khóe miệng nhiễm lên chua xót, nhanh chóng cúi đầu chớp chớp mắt, lúc ngẩng đầu lên lại là khuôn mặt tươi cười. “Thời gian cũng còn sớm nữa, sau khi ngủ trưa Thái tử điện hạ đến đây thăm người, bây giờ nô tỳ hầu hạ người trang điểm được ?” Nàng ấy gật đầu, đôi mắt bình tĩnh nhiễm lên chờ mong, nhìn có thêm rất nhiều sinh khí.

      A Đoàn nghiêng đầu nhìn vế phía cung nhân yên lặng dọn bàn vừa ăn trưa xong.

      Người thiếu niên lần đầu gặp còn nho nay trưởng thành ít, thân thể có chút gầy yếu cao lên rất nhiều. ngẩng đầu nhìn về phía nàng ấy ngồi ở ghế chủ vị, quần áo đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh xảo, cũng khác gì lúc trước. Đôi mắt tuấn tú có ngưỡng mộ, thậm chí còn mím chặt đôi môi, làm cho ngũ quan vốn nhu hòa cũng lạnh lẽo cứng rắn mấy phần.

      Nàng ấy dừng chút, sau đó cười càng ung dung.

      thân mật giữa mẹ con, thậm chí còn bằng những người xa lạ. Sau khi Thái tử lên thỉnh an cũng ngồi vào ghế, hỏi vài câu chuyện hàng ngày của nàng ấy cho có lệ rồi cũng thêm cái gì khác. Nàng ấy cũng có bộ dáng muốn chuyện gì, tay khẽ nâng lên, che miệng ngáp cái, dường như là rất mệt mỏi.

      Thái tử lấy từ trong tay áo ra bức thư đưa cho Bán Đông, vẫn luôn cúi đầu, liếc nhìn nàng ấy cái.

      “Đây là thư ngoại tổ phụ gửi cho người.”

      “Con có chuyện xin rời trước, xin mẫu hậu hãy bảo trọng thân thể, nửa tháng sau con lại đến thăm người.”

      Nàng ấy vô vị mười ngón tay đan vào nhau, mày nhíu lại, dường như là suy nghĩ đổi màu khác. Nghe được lời của Thái tử, gật đầu có cũng được có cũng chẳng sao “ .” Ngay cả ánh mắt cũng chia cho Thái tử cung kính đứng bên dưới. Cằm Thái Tử căng ra, có chút chật vật nhanh chóng rời .

      Nàng ấy vẫn cúi đầu nhìn ngón tay, dáng vẻ vẫn tuyệt đẹp như trước, chỉ là trong mắt xuất tầng nước mắt trong suốt.

      Bán Đông tiến lên, đôi mắt cũng đỏ ửng.

      “Nương nương tội gì phải làm như vậy!”

      Đây cũng là chỗ A Đoàn vẫn luôn hiểu.

      Mấy năm nay nhìn lại, chuyện thay đổi mỗi buổi chiều của nàng ấy chính là thêu quần áo, lớn đều có, đều là thêu cho hai đứa nhro. Nhưng vì sao quan hệ của hai người lại lạnh nhạt đến mức độ này? Mặc dù nàng ấy ở bên cạnh hai đứa , nhưng đứa là nút thắt của nàng ấy, ràng là cố ý che giấu bệnh của mình.

      Kết quả chính là đeo lên chiếc mặt nạ.

      Mỗi tháng mùng mười lăm Thái Tử đến thăm nàng ấy lần, mỗi lần thời gian đều quá khắc, còn về đứa thứ hai, đến giờ A Đoàn cũng chưa nhìn thấy lần nào.

      Nàng ấy nhắm mắt, nước mắt trong mắt chảy ngừng, chảy qua hai gò má, cuối cùng chảy từ cằm xuống quần áo từng giọt từng giọt, chua xót lại bất đắc dĩ “Bây giờ ta trừ phong hào Hoàng Hậu những cái khác có khác gì phế hậu đâu chứ. Chúng có quan hệ với ta cũng tốt.

      “Có người mẫu hậu như ta chỉ làm liên lụy đến chúng.”
      Còn tiếp

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 115.2:

      “Nhưng người là mẫu hậu của họ, đó là ai có thể thay đổi được!” Bán Đông cũng khóc lem hết mắt.

      “Chính là bởi vì như thế ta mới có thể làm vậy.”

      Nàng ấy đứng dậy, đưa tay lau nước mắt mặt Bán Đông, nụ cười nhạt vẫn luôn môi.

      “Làm mẫu hậu, ta thể cho chúng chút giúp đỡ, làm mẫu thân, ta càng làm đến tận cùng trách nhiệm của mình.”

      có danh hào, ta cũng là Hoàng hậu, biết có bao nhiêu người mong ta chết đâu. Trong cung này lại chỉ có hai đứa chúng là hoàng tử, vốn ngày tháng gian nan, nếu ta có trách nhiệm đến cùng được cũng nên gây phiền phức thêm cho chúng.”

      Mỗi tháng để Thái Tử đến thăm hai lần, là để làm người con hiếu thảo trong mắt người ngoài còn những cái khác ta cho được. Lão Nhị phải là Thái Tử, là em trai, có thể sống tùy ý chút, hơn nữa với mình cũng có ấn tượng gì, cần thấy.

      Nàng ấy càng nhàng lạnh nhạt, bi thương mặt Bán Đông càng sâu hơn! Bức thư nắm chặt trong tay bị hai chủ tớ để ý đến, nhìn vào mắt nàng, hỏi ràng “Nương nương, người chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài sao? Người biết mấy năm nay Hoàng thượng đều lưỡng lự ở bên ngoài điện.”

      “Chỉ cần người gật đầu có thể trở về bộ dáng Hoàng hậu nương ngàn vạn vinh sủng của hậu cung lúc trước.”

      “Chỉ cần người ra ngoài, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử cũng có thể thân cận cùng người, người cũng cần tự làm khổ chính mình!”

      Bán Đông nhắc đến Hoàng thượng, sắc mặt nàng ấy ngưng đọng lại, hoảng hốt mấy phần.

      “Ta cần tự làm khổ chính mình?”

      Đột nhiên cười cái, nhìn về phía đôi mắt kinh ngạc của Bán Đông “Bán Đông, ngươi cảm thấy mấy năm nay ta khổ sở sao?” chờ Bán Đông trả lời lại “Năm năm nay, là những ngày tháng bình tĩnh nhất của ta.”

      cần lo lắng người khác tính kế, cần đối mặt với những khuôn mặt cười xấu xa mỗi ngày đến thỉnh an, cần giải quyết những vương phi, phu nhân tranh cãi, cần lo lắng tối nay có đến hay , cần lo lắng xử lý việc công quá lâu mệt muốn chết, cần để ý đắc ý mặt những phi tần được thị tẩm…”

      “Ta tự làm khổ chính mình.”

      “Đây là những ngày tháng ta muốn nhất từ đến giờ.”

      Bán Đông khóc thành tiếng, làm sao nàng có thể biết nương nương những lời này là lòng chứ! Nhưng mà, thể tiếp tục như vậy nữa! Trong miệng nương nương , mặt cũng ra, trừ sắc mặt càng ngày càng trắng cùng thân người càng ngày càng yếu đuối nhìn ra chút bất thường nào! Nhưng những lời thái ý sao!

      khúc mắc trong lòng nương nương quá nặng, nếu vẫn chịu đựng như vậy, quá vài năm nữa, nhất định

      “Nương nương vì chính mình cũng nên nghĩ lại vì Thái Tử cùng Nhị hoàng tử! Thái Tử cho dù thông minh như thế nào cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, nô tỳ biết người chết tâm, người có thể cần để ý đến Hoàng thượng, sau khi ra ngoài, có thể chuyên tâm dạy bảo Thái Tử cùng Nhị hoàng tử! Nhìn bọn họ trưởng thành thành thân sinh con hòa hòa thuận thuạn tốt sao?”

      Cảm xúc của Bán Đông kích động, ngay cả thân người cũng hơ run. Nàng ấy bước lên bước vỗ lên bả vai Bán Đông, nụ cười nhạt bên môi cuối cùng cũng biến mất, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cũng che được thân người sắp đổ, cười thảm “Bán Đông, ta là người, người sống sờ sờ, ta cũng có lúc mệt mỏi.”

      Giơ tay lên trước mắt Bán Đông.

      “Đôi tay này, nhìn trắng biết sao nhiêu.”

      Hàng năm ra khỏi cửa, làn da vốn trắng nõn lại càng thấu qua vài phần, ngay cả gân xanh cũng có thể thấy được.

      “Nhưng ngươi biết, đến cùng nó nhiễm máu của bao nhiêu người…”

      “Đây phải là lỗi của người, đều là những người kia quyến rũ bị trừng phạt là đúng tội!” Bán Đông vội vàng phản bác “Trước giờ người chưa từng chủ động làm hại ai, đều là do các nàng ta đến trêu chọc người, đây phải là lỗi của người.”

      phải là lỗi của ta, các nàng ấy cũng vì ta mà chết.”

      Xoay người, có chút lảo đảo đến bên cửa sổ, giơ tay ra đón lấy chút ánh nắng, dường như như vậy mới có thể lạnh giảm bớt hàn ý trong lòng nàng ấy “Lần đầu tiên có người vì ta đáp trả lại mà chết ta gặp ác mộng mấy tháng trời, mỗi ngày được yên giấc.”

      “Ta cho rằng ta dần quen, nhưng sau này tình huống như vậy xuất ngày càng nhiều ta cũng quen được.”

      Dừng chút, xoay người nhìn vào Bán Đông ngây ngốc, buồn bã cười cái “Trước kia vì , ta có thể cưỡng ép bản thân mình làm như vậy, có thể cưỡng ép bản thân ra tay, có thể cưỡng ép bản thân làm quen. Nhưng nay bầu trời sập, cần cố gắng chống đỡ nữa.”

      “Ta cũng có thể được giải thoát rồi.”

      Lúc này Bán Đông biết cái gì, tùy tiện ném phong thư trong tay lên bàn, vài bước đến bên cạnh nàng ấy, chỉ cúi thấp đầu khóc. Nàng ấy đưa tay ôm chặt người Bán Đông, ràng là người yếu đuối như vậy, lại còn an ủi người khác. Chờ sau khi cảm xúc của Bán Đông dần ổn định, lại mở miệng.

      “Bán Đông, cả đời này của ta trước giờ đều có quyền lựa chọn.”

      “Bây giờ, ngươi để ta tùy hứng lần thôi, về sau cần những lời như thế này có được ?”

      Bán Đông rưng rưng đáp ứng, vừa định cái gì, nàng ấy đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt, tiếng nối tiếp tiếng, ho lến mức lưng cũng cong xuống, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ bừng. Bán Đông vội vàng đỡ vộ vào lưng của nàng ấy. Trận ho này đến vội cũng vội, sau mấy cái ho cũng biến mất.

      Nhưng Bán Đông còn chưa bỏ tâm xuống được.

      Vừa rồi, ràng trong khăn của nương nương có vết máu!

      Đột nhiên cả người đều lạnh thấu, chết lặng vỗ phía sau lưng nàng ấy. Hoàn hồn, giãy dụa biến thành kiên định. Đỡ nàng ngồi vào chỗ, sau đó cười “Nô tỳ vào phòng bếp xem thuốc được cwha, nương nương ngồi ở đây nghỉ ngơi trước , nô tỳ chút trở về.”

      Sau khi nàng ấy gật đầu, xoay người chạy ra bên ngoài.

      Bán Đông như này ràng là muốn làm cái gì đó, A Đoàn dừng chút, theo.

      Bán Đông vào căn phòng khác của tẩm điện, trực tiếp chạy về phía cái tủ quần áo được khoá kỹ. Sau khi tủ quần áo được mở, con ngươi của A Đoàn đột nhiên trợn to, tất cả những bộ quần áo này đều là mấy năm nay nàng ấy thêu từng đường kim mũi chỉ, đều là làm cho hai đứa ! Mỗi khi nhìn thấy Bán Đông đem quần áo thu vào, cho rằng đều đưa , hóa ra đều ở chỗ này sao?!

      Bán Đông lấy toàn bộ quần áo ra, dùng mấy mảnh vải mới bọc kỹ lại, sau đó trực tiếp dặn dò cung nữ bên cạnh “Đưa toàn bộ những thứ này đến cho Thái Tử điện hạ, cho Thái Tử điện hạ biết, những thứ này là do nương nương tự mình làm! Nếu như cảm xúc của Thái Tử điện hạ bị kích động ngươi hãy cho người biết tại cảm xúc của Hoàng hậu nương nương bất ổn, người ngày mai lại đến.”

      “Nếu như Thái Tử điện hạ hề bị xúc động…”

      Dừng chút, hốc mắt vẫn còn hồng lại bịt kín sương mù.

      “Nếu như Thái Tử điện hạ hề bị xúc động, ngươi cho ngài ấy biết, nương nương… còn bao nhiêu ngày nữa.”

      “Cầu xin Thái Tử điện hạ nghĩ đến nương nương mang thai mười tháng sinh ra ngài ấy, cho dù là giả vờ, ngày mai cũng cần đến thăm nương nương.”

      Có thể vào Vô Ưu cung hầu hạ người đều là người tuyệt đối trung thành và tận tâm với Hoàng hậu nương nương, nghe thấy Bán Đông như thế, cung nữ kia cùng những cung nữ khác lập tức đỏ mắt, ngừng hỏi rốt cuộc là vì sao, phải nương nương vẫn luôn rất tốt sao?! Lúc này Bán Đông có tâm trạng để giải thích, cũng biết là các nàng ấy quan tâm nương nương.

      Chỉ là để cho người làm xong việc này trước, buổi tối tỉ mỉ chuyện này cho các nàng ấy. Các cung nữ cũng đáp ứng, bận rộn ôm mấy túi quần áo chạy .

      A Đoàn chỉ đứng ở bên, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn. Lấy tư cách là người bàng quan để đánh giá, cảm thấy nàng ấy quá mức bất hạnh.

      ràng là tính tình vô cùng thuần khiết lại được sinh ra trog gia đình hầu phủ, hơn nữa còn là gia đình vừa sinh ra được định ngày sau được gả vào Hoàng gia. Từ bị Hoàng hậu tậm tâm dạy dỗ, bên ngoài học rất tốt nhưng ý nghĩ trong lòng lại chưa bao giờ thay đổi, nếu vì chuyện giết chết người có ý định hại mình mà được yên giấc suốt mấy tháng.

      Thái Tử ca ca là trời của nàng ấy, là tất cả của nàng ấy, nàng ấy có thể vì mà xem bản tính vốn có của mình, có thể ép mình tàn nhẫn. Nhưng mà cuối cùng lại có ngày, bầu trời này lại sụp đổ.

      Rất muốn bình tĩnh sống qua ngày, lại có thể cắt đứt đoạn tình cảm này, rời nhà , thậm chí vứt bỏ đứa con của mình, còn ở trong thâm cung. Nhưng nàng ấy bình tĩnh sao? Dự bình tĩnh này là mong muốn trong lòng nàng ấy nhưng cũng có quá nhiều cam tâm cùng luyến tiếc, bị tâm bệnh đến mức nôn ra máu, thân mình cũng như đèn cạn dầu.

      Ngày sau, bản thân mình cũng giống như nàng ấy sao?

      Bán Đông ngây ngốc tại chỗ lúc, sau đó lại đến phòng bếp bưng chén thuốc về phía trắc điện, đứng ở cửa dùng sức vỗ tay má quá mình, làm cho mặt của mình lên chút huyết sắc, ổn định tinh thần chút hít thở vài hơi mưới nhàng vào. A Đoàn chậm vài bước ở phía sau, còn chưa vào đến nơi nghe thấy tiếng chén thuốc rơi xuống mặt đất.

      “Nương nương!”

      A Đoàn vội vàng lướt vào, sau đó liền nhìn thấy khóe miệng nàng ấy ngừng chảy ra máu tươi, toàn thân ngã vào ghế, bộ dáng còn gì để lưu luyến, bên tay là phong thư được mở ra. Bán Đông chạy vài bước đến bên cạnh, gọi vài tiếng nàng ấy cũng để ý đến, Bán Đông gấp gă[s muốn ra ngoài tìm người.

      Vừa bước được bước cổ tay bị kéo lại.

      “Nương nương, rốt cuộc là người bị làm sao vậy?”

      Vừa lo lắng hỏi vừa run run tay lấy cái khăn lau vết máu bên miệng cho nàng ấy.

      Nàng ấy ngẩng đầu nhìn vế phía Bán Đông, đôi mắt tĩnh mịch “Bán Đông, ngay cả chuyện kéo dài chút hơi tàn ta cũng làm được nữa rồi…”

      Bản thân chỉ rời chưa đến nửa khắc, trong lúc đó cũng có ai vào đây, nhất định vấn đề nằm trong bức thư này! Lúc này Bán Đông cũng bất chấp lễ tiết, giật lấy bức thư trong tay nàng ấy trực tiếp đọc. Nhanh chóng đọc xong bức thư, nhìn vào bức tranh phía sau, toàn thân ngừng phát run.

      “Nhị, nhị tiểu thư sao có thể, sao lại có thể làm như vậy chứ!”

      Thanh thê lương, hận đến cùng cực!

      Bán Đông biết Hoàng thượng là tâm bệnh lớn nhất của nương nương, chỉ là sủng phi cũng có thể ép nương nương đóng cửa cung ra ngoài, việc này vậy mà lại có quan hệ bất chính với Nhị tiểu thư! Giống như là sợ bị nhiễm bẩn bỏ tờ giấy trong tay xuống, vội kéo lấy tay của nàng ấy khuyên nhủ “Nương nương nàn vạn lần thể trúng kế của tiện nhân kia! Chuyện này phải là người nên tin!”

      Việc quan trọng nhấ bây giờ là an ủi nương nương những cái khác sau!

      Nàng ấy hoàn hồn, vẫn tĩnh mịch như vậy.

      “Đây đương nhiên phải là .”

      “Trước giờ đều bao giờ dối, cũng chưa từng thể ra nửa phần hứng thú với Hứa Tâm Dao, nếu như việc này là , nhất định cho ta biết từ sớm, nhất định lừa ta, lại càng để con của cho Hứa Tâm Dao nuôi lớn.”

      “Vậy, vậy nương nương là tức giận người trong nhà sao? Chuyện này cũng phải là chuyện của người, là Nhị lão gia tự mình biết chừng mực, Nhị phòng làm sai, vì sao nương nương phải gánh vác cho Nhị phòng chứ? Vị người vô liêm sỉ như Nhị lão gia đáng! Nương nương hãy rộng lượng chút, nô tỳ cho người gọi thái y đến khám kỹ lại cho người!”

      Bán Đông tuy là nô tỳ, nhưng mà theo nương nương nhiều năm như vậy, kiến thức tất nhiên vẫn nhiều hơn vài phần, đương nhiên biết là việc này rất khó giải quyết, nếu trong nhà cũng đưa tin cho nương nương thông qua phủ Thái Tử. Nhưng như vậy sao chứ? Chủ nhân của mình là nương nương, cho dù là mẫu thân của nương nương đến mình cũng chỉ nhận nương nương!

      Nếu như phải lựa chọn giữa Hứa gia và nương nương, tất nhiên mình chọn nương nương!

      Nàng ấy quay đầu nhìn về phía ánh nắng mặt trời buổi trưa, khóe miệng như cười như , pha chút chua xót “ phải như vậy, chuyện của Nhị phòng chỉ là mở đầu. Các nàng ấy vì vị trí này của ta, nếu như ta ra , lần nay Hứa gia bị xử lý, lần sau lại có người khác, lần sau, chừng chính là bọn …”

      Bởi vì hiểu quá cho nên bình tĩnh.

      thể phế hậu lúc ta còn sống, cũng thể phế ta.”

      Trái tium Bán Đông bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng gần như là dừng lại. Cho nên, chỉ ngắn ngủi vài câu liền xác định kết cục nương nương nhất định phải chết sao?! Lắc đầu mạnh “ phải như vậy, làm sao nương nương có thể nghĩ như vậy chứ?! Lần này người làm như vậy, các nàng ta cũng dừng tay! Như vậy Thái Tử điện hạ cũng được yên ổn!”

      Nàng ấy cười cười, vô cùng chắc chắn.

      “Ta chết rồi, mới có thể càng che chở tốt cho con của ta. Những gì nợ ta đều bù đắp người đứa .”

      Đứng dậy, mặt là ý cười thoải mái. Lôi kép Bán Đông khóc ngừng, tâm tình coi như tệ khuyên nhủ “Ngươi yên tâm, ta sắp xếp đường lui cho các ngươi tốt, để cho các ngươi lo cơm áo, nên quá lo lắng.” Hầu hạ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Bán Đông thất lễ.

      Đột nhiên phất tay ngắt lời.

      “Nô tỳ đâu cả!”

      “Nô tỳ hầu hạ người, người đâu nô tỳ theo đấy, xuống địa ngục nô tỳ cũng hầu hạ người! Nương nương đừng nghĩ đến chuyện mình!”
      Còn tiếp

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 115.3:

      Biết Bán Đông phải chơi, nàng ấy cười cười lại đáp ứng. Chớp mắt như đột nhiên nghĩ đến điều gì, hơi có chút hưng phấn “Ngươi đào rượu chôn dưới gốc cây ra đây, cũng chôn mấy năm rồi, hai chúng ta phải uống thỏa thích.” Đầu tiên Bán Đông muốn há miệng cự tuyệt theo thói quen, sức khỏe của nương nương tốt đâu.

      Sau đó chớp mắt nhanh chóng hồi thân, cúi đầu đáp ứng, đứng dậy ra ngoài.

      Dù sao , sau này cũng có cơ hội uống nữa.

      Mấy bình rượu, chủ tớ hai người ngồi uống đến tận hoàng hôn. Sắc mặt Bán Đông còn tỉnh táo, chỉ kéo tay của nàng ấy thể lòng trung thành, bản thân theo nàng ấy, cho dù nàng ấy đâu cũng theo! Nàng ấy cười đáp ứng, sau đó ra lệnh cho cung nữ khác đỡ nàng (Bán Đông) về phòng nghỉ ngơi, tối nay cũng cần nàng ấy (Bán Đông) gác đêm.

      Cho mọi người lui xuống, người ngồi trong tẩm điện.

      Hạ mắt suy nghĩ hồi tự nhiên cười, đứng dậy ra phía sau, A Đoàn tất nhiên cũng theo. Từ trong tủ quần áo nàng ấy lấy ra bộ màu đỏ, xinh đẹp như máu, rực như lửa. Thay quần áo xong, lại ngồi trước gương đồng trang điểm cẩn thận. Lúc đứng dậy xinh đẹp giống như cảnh sắc ngày hè.

      Đẹp đến mức làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Lại đến bàn rượu ngồi lại vào chỗ của mình, lấy hai chén rót đầy rượu vào, sau đó giơ ly lên hướng về phía đối điện có người ngồi, bên miệng là nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ hai mươi tám.

      “Thái Tử ca ca.”

      “Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, tất cả mọi chuyện mọi người đều chuyển động vây quanh chàng. Nhưng ta cũng oán hận, ta vui vẻ chịu đựng. Biết là vực thẳm, ta vẫn vội vàng nhảy xuống, cho dù là thịt nát xương tan. Nhưng mà hình như là ta đánh giá bản thân quá cao, còn chưa thịt nát xương tan, ta muốn tiếp tục nữa.”

      Ngượng ngùng khom người, tự cười mình.

      “Ta còn chàng, nhưng ta muốn trở về, chúng ta vốn cũng trở về được như trước kia. Cho dù chàng có tốt như thế nào ta cũng thể bước qua được lằn ranh này. Nếu như bây giờ trở về, ta lại có lòng tham, có lẽ còn có thể oán hận chàng, có lẽ vì tranh sủng ta trở nên giống với những phi tử khác.”

      “Thái Tử ca ca, ta muốn biến thành như vậy, biến thành người chỉ nhìn cái cũng thấy bẩn.”

      “Ta nghe theo chàng nhiều lần như vậy, lần này đổi thành chàng nghe theo ta có được hay ?”

      Nâng cao chén rượu trong tay lên lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía đối diện bóng người.

      “Ta chàng, lại muốn gặp chàng.”

      “Nếu như có kiếp sau, ta chỉ muốn đầu thai vào gia đình làm nông bình thường, sống giữa núi sông trọn đời, còn chàng, vẫn cứ làm Hoàng đế của chàng, chúng ta, cần gặp lại.”

      Nhắm mắt, ngửa đầu uống cạn sạch chén rượu, có giọt nước mắt nào.

      Từ buổi chiều Thái Tử đứng ngồi yên, thậm chí ngồi trước mặt thái phó cũng vững vàng, nghe giảng cũng chăm chú. dễ dàng gì nhịn đến buổi tối, buổi tối cũng chỉ ăn qua loa vài đũa dừng lại, vẫn qua lại trong phòng, vài lần muốn xông ra bên ngoài lại dừng bước.

      Bán Đông , muốn mình ngày mai đến gặp mẫu hậu!

      Trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi mẫu hậu, nếu quan tâm đến mình và đệ đệ, vì sao những năm nay vẫn luôn lạnh nhạt như thế, thậm chí quyết tâm gặp đệ đệ lần nào?! Nhưng những bộ quần áo kia đều là do mẫu hậu từng đường kim mũi chỉ thêu ra, quần áo thường ngày, quần áo mùa xuân mùa đông đều có. Nếu quan tâm như vậy, vì sao lại chịu cho mình biết chứ…

      Nhịn lúc lâu cũng nhịn được, vụng trộm đến đến tẩm điện của mẫu hậu nhìn là được, cho mẫu hậu biết là được rồi… Cuối cùng cũng đưa ra quyết định, thậm chí là có chút nhảy nhót về hướng Vô Ưu cung, tâm trạng vô cùng vui vẻ, hóa ra, mẫu hậu vẫn quân tâm mình và đệ đệ! Nhưng mới được nửa đường gặp đám cung nhân vội vàng hốt hoảng.

      “Có chuyện gì vậy?”

      Đám người kia nhìn thấy người hỏi là Thái Tử, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, sau đó đáp lời.

      “Thái Tử điện hạ, Vô Ưu cung, Vô Ưu cung cháy rồi!”

      Thân hình Thái Tử cứng đờ, sau đó nhìn vế phía Vô Ưu cung ở xa xa, trong đêm đen còn có ánh lửa thấp thoáng! kịp phòng bị nhào về phía trước, sau đó vội vàng bỏ tay thái giám đỡ ra, chạy hết tốc độ về phía Vô Ưu cung! Mẫu hậu! Người còn chưa cho con và đệ đệ lời giải thích, con cho phép người gặp chuyện may!

      Thái Tử điện hạ luôn luôn ổn trọng, khóc giống như đứa .

      Lúc Bán Đông bị người kéo dậy từ giường còn bất mãn, cảm giác say vẫn còn, đau dầu. Nhưng căn bản ra được từ nào, biết khói từ đâu đến hun đến mức cả họng đều đâu! Cảm giác mơ hồ nhìn lại, sau đó ánh mắt trợn to, đso là hướng trắc điện!

      “Hoàng hậu nương nương!”

      A Đoàn bay giữa trung, nhìn thấy nàng ấy bình tĩnh ném quần áo tìm được xuống đất xung quanh bản thân, sau đó đem rượu còn lại rót hết xuống đất, hề do dự ném cây nến xuống đất. Lúc ngọn lửa cháy bùng lên, nàng ấy cười đẹp quá, nụ cười đẹp cả sinh mệnh để cười.

      A Đoàn nhìn nàng ấy mà kinh ngạc rơi lệ, cũng biết vì sao lại khóc, biết là vì nàng ấy hay vì mình lại lần nữa lên con đường cũ của nàng ấy. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa tầm mắt của hai người lại giao nhau! A Đoàn kinh ngạc, khỏi lên tiếng “Ngươi nhìn thấy ta sao?” xong lập tức che miệng mình, vậy mà có thể chuyện sao!

      Hình như nàng ấy cũng bị kinh ngạc, nghiêng đầu “Nhìn ngươi hơn ta chút, nhưng mà lớn lên giống nhau như đúc, người là gì của ta?”

      A Đoàn giật mình “Ta là kiếp sau của ngươi.”

      Người sắp chết tiếp nhận chuyện thể tưởng tượng này rất nhanh, gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi.

      “Ngươi cũng chàng phải ?”

      A Đoàn gật đầu, nhìn ngọn lửa lan đến quần áo của nàng ấy, hòa vào chỗ với bộ quần áo rực rỡ ấy, nàng ấy lại tránh né, dường như có chút cảm giác nào. Nhìn thấy A Đoàn gật đầu, nàng cười khổ, cuối cùng cũng chỉ dặn dò câu “Nhõ kỹ kết cục của ta, nên ngu ngốc giống như ta.”

      Nhìn thấy nàng ấy bị ngọn lửa cắn nuốt, nhìn thấy nàng ấy thống khổ ngã xuống đất, đến cuối cùng cũng đành lòng nhìn tiếp, vừa dùng sức liền bay lên nóc phòng.

      Ngoài điện vây đầy người, các cung nữ thái giám ngừng múc nước dập lửa. Bán Đông khóc đầy mặt, khuôn mặt hốt hoảng bị mấy cung nữ giữ chặt cho nàng đến gần, còn Thái Tử hôn mê. Quần áo cũng xuất dấu vết lôi kéo, mặt cũng còn tàn nước mắt, bên cạnh cõ thái giám cẩn thận đỡ, chắc là bị đánh ngất.

      Bán Đông có thể ngăn, Thái Tử cũng có thể to gan đánh ngất, nhưng ai dám lên ngăn Ngô Đồng.

      Lần trước nhìn thấy , mặc dù thân hình có chút gầy yếu, nhưng nhìn chung vẫn rất tốt. Nhưng của tại, gầy đến mức xương gò má cũng có thể nhìn thấy, nếu phải thân khí thế giống Hoàng đế lúc tráng niên, ánh lửa chiếu xuống, thậm chí còn có thể thấy những sợi tóc bạc.

      Giang Vạn Lí cùng mọi người vốn ngăn được , phi thân cái vào bên trong ngọn lửa.

      A Đoàn nhìn thấy liều lĩnh chạy vào bên trong ngọn lửa, thậm chí đồ vật bị cháy rơi xuống bên trong cũng quan tâm, chạy đường vào trong, trước mắt kinh hãi. Sau đó, nhìn đến nàng ấy sớm có tiếng động bị ngọn lửa thiêu cháy đen… Trong mắt còn cái gì cả, kinh hãi, bất an, thậm chí là sinh khí cũng còn, chỉ còn tĩnh mịch.

      Sau đó chết lặng bị Giang Vạn Lí chạy theo ở phía sau lôi kéo ra ngoài.

      A Đoàn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của gắt gao nhìn chằm chằm về phía của nàng ấy, rất muốn hỏi câu, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước cần gì làm như vậy chứ? Nhưng ngẫm lại, nếu như nàng ấy biết ngươi vì nàng ấy mà liều lĩnh như vậy chắc cũng vui vẻ.

      A Đoàn bị đau mà tỉnh lại, rất đau rất đau. Cả người có sức, giãy dụa mở mắt ra liền nhìn thấy vị thái y cầm kim châm đâm vào tay mình! Thái y kia nhìn thấy A Đoàn mở mắt ánh mắt liền sáng lên “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Bời vì kích động, trong tay hơi tăng thêm lực đâm vào càng sâu, A Đoàn bị đau kêu lên thành tiếng.

      “Đau.”

      Vừa lên tiếng, yết hầu cảm thấy đau.

      Thái y còn chưa hoàn hồn, tay cầm kim châm bị người kéo ra, sau đó cây châm còn đâm ở tay A Đoàn cũng bị rút ra. A Đoàn nâng mắt nhìn lên, là Thái Tử ca ca. có điểm giống với vừa rồi, đôi mắt bình thường đều lộ ra bất cứ thứ gì bây giờ cũng lên kinh hãi.

      Nhấc thái y muốn quỳ xuống thỉnh tội đứng dậy, trầm giọng “Bắt mạch!”

      Thái y vội vàng đứng dậy, miệng cáo lỗi hai tiếng, sau đó đắp miếng vải trắng lên cổ tay A Đoàn bắt mạch, cẩn thận bắt mạch hồi lâu mới thở phào nhõm “Tam tiểu thư có vấn đề gì, chỉ là hai ngày nay ăn cơm uống nước cho nên thân người có chút yếu ớt, bây giờ trước tiên chuẩn bị cho Tam tiểu thư đồ ăn dễ tiêu hóa.”

      Nhìn năm ngày, ở đây mê man hai ngày sao?

      Bán Đông vẫn chờ ở bên cạnh, nghe được lời của thái ý luôn mồm đồng ý.

      “Phòng bếp vẫn luôn giữ lửa, nô tỳ lấy ngay!”

      Bán Đông chạy ra ngoài như cơn gió, Trần thị Đại lão gia Hứa Tiêu Nhiên vẫn luôn chờ ở bên cạnh bây giờ cũng quan tâm thân phận của Ngô Đồng ào ào chen lên phía trước, hốc mắt của ba người đều đỏ, Trần thị khóc ra tiếng “Đứa này, làm sao ngủ lại bất tỉnh, ngủ hai ngày liền, ngươi muốn mạng của ta sao!”

      A Đoàn há miệng muốn an ủi Trần thị yết hầu lại phát đau.

      Hứa Tiêu Nhiên dừng lại, vội vàng rót chén nước ấm đầy cẩn thận cho A Đoàn uống, lúc này mới thoải mái hơn. Vô lực lên tiếng “Mẫu thân, con cũng muốn, con cũng biết vì sao lại như vậy.” Vừa an ủi Trần thị, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Ngô Đồng đứng bên lên tiếng.

      Trần thị mấy câu liền chú ý đến ánh mắt của A Đoàn, vừa đúng lúc Bán Đông bưng bát cháo vào, Trần thị để Bán Đông đặt bát cháo xuống bàn, lôi kéo mọi người ra ngoài, để căn phòng lại cho hai người.

      Ánh mắt Ngô Đồng khóa chặt người A Đoàn, lên hai bước, sau đó nhào đến ôm chặ A Đoàn. rất căng thẳng vô cùng căng thẳng, ngay cả động đậy chút cũng được. A Đoàn động đậy ánh mắt liền cảm giác được ở cổ mảnh ẩm ướt.

      Thái Tử ca ca khóc sao?

      “Ta cho rằng, ta lại mất nàng lần nữa…”

      thanh quá yếu ớt, gần như nghe thấy được.

      A Đoàn kinh ngạc nhìn lên nóc, suy nghĩ vẫn dừng lại người nàng ấy “Thái Tử ca ca, ta nhìn thấy nàng ấy, nhìn nàng ấy trôi qua năm năm ở Vô Ưu cung như thế nào.” Thân thể ôm mình của Thái Tử ca ca càng thêm cứng đờ, sau hồi mới chậm rãi buông mình ra, hai mắt vô hồn “Nàng cái gì?”

      A Đoàn nhìn thẳng vào ánh mắt của , giống như là muốn nhìn sâu vào nội tâm của .

      “Đến chết nàng ấy vẫn huynh, chỉ là muốn nhìn thấy huynh nữa, dám huynh nữa.”
      Hết chương 115

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :