1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 60

      Tây Lâm Huyện chủ dẫn dắt hai ba mươi tên tùy tùng sâu vào trong rừng trúc, ánh mắt dừng ở đám người ăn đồ nướng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nam nhân tuấn mỹ quá, ả gặp qua nam tử mỹ mạo đếm hết, nhưng vị trước mắt, luận về dung mạo, tuyệt đối là đứng đầu, chỉ biết gia thế như thế nào.

      Lý Vĩ Thần bị ả đánh giá kiêng nể gì, phảng phất cảm giác như ăn phải ruồi bọ.

      Diệp Tuệ vừa đúng lúc chậm rãi đứng dậy, mặt ra nụ cười, giơ tay, lôi kéo ống tay áo , giọng: “Đừng để cho người liên quan ảnh hưởng cảm xúc chúng ta, phu quân.”

      “Ta biết.” Lý Vĩ Thần mỉm cười .

      Diệp Tuệ lười nhác cười, với khách mời mà xông tới: “Vị tiểu thư này được nhìn về phía phu quân người ta, điểm quan trọng làm người ngươi để ở đâu?”

      “Là ngươi!” Tây Lâm Huyện chủ trong mắt phun ra lửa, cánh tay phải bị phế sỉ nhục làm nàng đầy mặt đỏ bừng, bốc cháy lên lửa giận thể áp chế: “Người tới, bắt lấy tiện nhân này cho ta, bổn huyện chủ muốn tự mình lột da ả.”

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất che ở trước người Diệp Tuệ, Lão Thập Nhất cười lạnh: “Huyện chủ cái chó má gì, bổn vương tử ở đế đô gặp qua công chúa quận chúa cũng ít, huyện chủ là cái thá gì.”

      Tây Lâm Huyện chủ thay đổi sắc mặt, lạnh lùng : “Ngươi lớn mật, lần trước phế bỏ của bổn huyện chủ cái cánh tay, tìm bắt ngươi nhiều nơi, hôm nay ta xem ngươi còn có mệnh để sống?”

      “Phải ?” Lão Thập Nhất cười như cười: “Ngươi muốn cánh tay khác?”

      Tây Lâm Huyện chủ cúi đầu mắt vẫn luôn nhìn cánh tay phải gục xuống, thời gian mới mấy tháng liền khô khốc héo rút thành bộ dáng, ngày hôm trước đại phu còn tiếp tục tệ như vậy chỉ sợ là phải cắt chi! Trong lòng càng thêm ngập đầy cừu hận, ánh mắt quắc lên, sắc mặt biến đến dữ tợn: “Rất tốt, đều tụ ở chỗ này, khỏi cho bổn huyện chủ lo lắng tìm kiếm, hôm nay ai cũng đều đừng nghĩ rời rừng trúc .”

      Diệp Tuệ đẩy nam nhân che ở trước người ra, tiến lên vài bước, khinh thường : “Ngươi là cái thá gì, ngươi cho rằng Thiên Ưng Môn là nhà ngươi mở?”

      Tây Lâm Huyện chủ hung tợn nhìn chằm chằm, đột nhiên hắc hắc cười lạnh: “Nghĩ đến ngươi ngu xuẩn còn biết Thiên Ưng Môn là địa giới của Sở Vương, Sở Vương là ai, là hoàng tử gia tộc Hoàng Phủ chúng ta, tiện dân, thức thời nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, bổn huyện chủ có lẽ cho ngươi cái cách chết mau lẹ.”

      Phụ thân của Sa Châu vương đương nhiệm là thân đệ đệ của tiên đế, nhân được sủng, tống cổ đến Sa Châu vạn dặm ở ngoài hoang vắng làm phiên vương.

      Theo bối phận mà , Tây Lâm Huyện chủ là thân đường muội của Hoàng Phủ Trạch Đoan, nhưng Dĩnh đường kiến quốc mấy trăm năm, con cháu hoàng thất trải rộng cả nước, cùng thân huynh đệ đều thân, đường muội tính là gì.

      ra huyện chủ phu nhân là thân thích Sở Vương, thất kính thất kính.” Diệp Tuệ lãnh đạm cười, trong mắt chứa nửa điểm sợ hãi, nghiêng đầu ngưng mắt: “Phát Tài, ngươi sợ hãi sao?”

      Phát Tài nghĩ đến Hoàng Phủ Trạch Đoan mặt trầm, gật đầu : “Ta thực sợ hãi.” trong lòng xác sợ hãi, nhưng lúc lời này miệng méo méo, có vẻ thập phần buồn cười, vô cùng buồn cười, cực kỳ giống như châm chọc.

      Tây Lâm Huyện chủ nổi trận lôi đình, ả cực kỳ cố kỵ hai tên thị vệ của Diệp Tuệ, muốn chờ phụ thân tới, lại chống lưng cho nàng, nhưng tại chờ nỗi. Từ lần trước sau khi ăn đòn, mỗi lần nàng ra ngoài đều mang theo tùy tùng tinh thông võ công, mà phải giống như trước mang ít trai lơ vô dụng như vậy.

      Chỉ cần đánh ầm lên, phụ thân cùng Sở Vương nghe được tin là có thể đến.

      Đáng thương cho đứa , thế nhưng cho rằng Hoàng Phủ Trạch Đoan đứng ở bên phía ả! Diệp Tuệ khỏi đồng tình, nhị lão công đối với thân huynh đệ cũng chưa có hảo cảm, ngươi đường muội quăng tám sào cũng tới tính cọng hành nào?

      “Đem bọn họ đều bắt lấy, bắt được liền giết.” Tây Lâm Huyện chủ trong mắt lóe tia u, phân phó thủ hạ.

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất sớm rút trường kiếm ra, cười lạnh đem Diệp Tuệ che ở phía sau.

      Lý Vĩ Thần mang vũ khí, nhưng hai tên thị vệ này ra tay so với mạnh hơn nhiều, căn bản cần phải , lôi kéo Diệp Tuệ trốn ra xa chút. Hạ nhân Sở Vương Cung gặp qua nhiều trường hợp lớn, chút nào kinh hoảng, chủ nhân lên tiếng, cũng ai gì, đều trốn đến chỗ an toàn.

      Diệp Tuệ đảo mắt qua, nhìn thấy Phát Tài chạy ra ngoài rừng trúc.

      báo tin cho Vương gia.” Mặc Kỳ cầm chặt tay nàng, chút nào thả lỏng, khẩn trương đến lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

      ………………

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ra khỏi rừng trúc, đến nửa đường, đụng phải đệ tử Chu Tầm, liền bảo về thư phòng lấy mấy đồ vật đem vào khách phòng.

      Phân phó xong, cùng Tần Vũ Hàng trước sau vào khách phòng, thính đường rộng lớn đứng hai hàng võ sĩ nghiêm ngặt, lại là nhân mã Sa Châu vương mang đến. Mà Sa Châu vương ngồi ở trong thính đường trước ghế thái sư, thanh Điền Sư thúc vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh bồi.

      “Hoàng Phủ sư điệt, vị đại nhân này tự xưng là Sa Châu vương, vô luận như thế nào cũng muốn gặp ngươi lần.” Thanh Điền Sư thúc bị nhân vật quyền quý như vậy quấn lên, phiền não muốn mệnh, hôm nay là ngày đại của đạo giáo quốc gia, khách hành hương như biển người tấp nập, phải làm rất nhiều việc, bận đến độ ông xoay mòng mòng, nào có nhàn rỗi bồi Vương gia nào đó.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ánh mắt lãnh: “Hoàng thúc là uy phong, mang theo nhiều người như vậy tiến vào, đem Thiên Ưng Môn ta trở thành giống như hậu viện nhà mình mà tùy tiện?”

      Sa Châu vương cười gượng tiếng: “ phải, lo lắng đệ tử Thiên Ưng Môn quá lợi hại, mới mang tiến vào để phòng thân, nếu Cửu điện hạ tới, các ngươi đều ra bên ngoài.”

      Những võ sĩ đó được lệnh, có thứ tự thối lui ra bên ngoài.

      “Chậm , ngươi nghĩ thiên ưng môn là dễ dàng đến sao?” Hoàng Phủ Trạch Đoan vốn dĩ sắc mặt thanh lãnh lập tức trở nên vô cùng băng hàn, tay phải để vào eo sườn, thất tinh Long Uyên kiếm đột nhiên vèo ra khỏi vỏ, vẽ ra đường cong ưu nhã, tai chỉ nghe nhàng “Tê” tiếng, yết hầu tên võ sĩ bị bổn trường kiếm đâm thủng, thị vệ kia trừng lớn đôi mắt, tiếng ngửa đầu ngã xuống.

      Ngay lúc đó, Tần Vũ Hàng cũng ra tay, Đại mã sĩ kiếm như xẹt điện chớp lên, phốc, cái đầu võ sĩ khác từ cổ bay lên, rơi mặt đất lăn vài cái, thế mà lại lăn đến dưới chân Sa Châu vương, thi thể đầu phun ra máu tươi cao thước, quơ quơ, ngã vào vũng máu.

      Hai người xuất kiếm chỉ trong cái chớp mắt, dùng chi thế sét đánh kịp bưng tai đánh chết hai tên võ sĩ.

      Võ sĩ còn lại đều sắc mặt đại biến, vội vàn xuất binh khí.

      “Muốn động thủ có phải ?” Hoàng Phủ Trạch Đoan cười lạnh.

      “Hiểu lầm, hiểu lầm.” Sa Châu vương nghĩ tình diễn biến thành như vậy cả kinh, linh hồn bé cũng chưa lấy lại bình tĩnh, vội vàn phất tay các võ sĩ: “ ra ngoài, toàn bộ ra ngoài.”

      Các võ sĩ được mệnh lệnh, đều rời khỏi đại sảnh.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt u hàn tựa như mang theo chút cảm tình nhìn Sa Châu vương, thanh lạnh lùng : “Hoàng thúc có chuyện gì quan trọng nhất định phải thấy bổn vương?”

      “Khụ khụ……” Sa Châu vương xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: “Bổn vương kỳ nghĩ như vậy là thất lễ, ra là đệ tử Thiên Ưng Môn quá mức lợi hại, vừa rồi tiểu nữ ở quảng trường cùng tiểu đạo sĩ tranh chấp vài câu, bị tứ sư muội ngươi giáo huấn trận, nếu phải thanh điền đạo trưởng can ngăn, chỉ sợ ăn đòn nặng, bổn vương lo lắng tiểu nữ tâm tình tốt, kêu nàng dạo ở chung quanh.”

      Sa Châu vương nhớ tới vừa rồi lúc ở quảng trường, nữ nhi kêu thị vệ bắt lấy đạo sĩ thực tuấn tú muốn mang xuống núi, thực mau nữ kim cương liền chạy tới bắt người thị vệ đánh cho trận, nếu phải thanh điền đạo nhân đúng lúc ngăn cản, có khả năng gây đến lớn hơn nữa.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thể nhịn được nữa, thanh lạnh ngắt từ trong cổ họng phát ra: “Có việc thẳng, cần lời vô dụng.”

      Sa Châu vương trong mắt lửa giận chợt lóe rồi biến mất, biến mất quá nhanh, phảng phất như tồn tại qua: “Cửu điện hạ, người Đột Quyết chiếm cứ Sa Châu ta, tới nay cũng còn chưa có rời , Oa Oa Nại bắt được lâu, bằng thừa thắng xông lên, đem người Đột Quyết hoàn toàn đuổi ra khỏi Dĩnh Đường Quốc thổ ta, cho bá tánh thái bình.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt thâm thúy như lốc xoáy đáy, thế mà lại chậm rãi cười: “Hoàng thúc muốn làm như thế nào?”

      Sa Châu vương lên tinh thần: “ làm phiền Cửu điện hạ, chỉ cần cho bổn vương mượn vạn nhân mã, đúng, ba vạn, cũng đúng, sáu vạn đại quân là được, lại đem phương pháp chế tạo mãnh dầu hỏa ngươi mới nghiên cứu ra tặng cho ta, bổn vương có mấy cái này, là có thể đuổi quân Đột Quyết , đoạt lại Sa Châu lần nữa.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ừ tiếng, châm chọc : “Hoàng thúc là có bản lĩnh, đường đường sáu vạn đại quân Dĩnh đường đánh với mấy ngàn quân Đột Quyết, bị người biết quân đội Dĩnh đường vô dụng như vậy, cũng sợ mất mặt mũi?”

      Sa Châu vương thầm hận, nhưng ở dưới mái hiên người thể cúi đầu, cười làm lành : “Như vậy phải để có thể nắm chắc thắng lợi sao, cũng có thể giảm bớt nhân số các quân sĩ thương vong.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan phát ra ngữ điệu thanh lãnh: “Quân Đột Quyết ở Sa Châu bổn cung tự phái binh xử lý, Sa Châu đại bại đều do ngươi, đến nỗi hơn mười vạn bá tánh bị tàn sát, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn tránh trách nhiệm, tại còn nghĩ rằng ngươi là Sa Châu vương tay che trời sao?”

      Sa Châu vương nhảy dựng lên: “Cái đó…… Có ý tứ gì?”

      “Đại sư huynh, Chu Tầm tới.” Tần Vũ Hàng sau khi vào cửa vẫn luôn hé răng nhắc nhở.

      Chu Tầm trong tay cầm phong thơ công hàm vào, tới bên cạnh, đôi tay trình lên.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan tiếp nhận thư, nhìn thoáng qua, ném vào tay Sa Châu vương: “Ngươi có hùng tâm thực lớn muốn đoạt lại Sa Châu, nhưng bổn cung sợ ngươi có cơ hội.”

      Sa Châu vương mở thư ra xem, tức khắc sắc mặt trắng bệch, tay run run cầm thư lên.

      “Ngươi cho rằng Sa Châu thất thủ, hơn mười vạn bá tánh bỗng nhiên chết liền có việc gì, vậy mà còn muốn triều đình cho ích lợi gì?” Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt băng hàn, lạnh lùng : “Ngày mai thị vệ Sở Vương Cung áp ngươi khởi hành, về đế đô diện thánh, có cái gì cần mang nhanh chuẩn bị, nếu chậm, mặt rồng bệ hạ tức giận, ngươi chịu nỗi sao.”

      Sa Châu vương quỳ xuống: “Cửu điện hạ, Hoàng Thượng tín nhiệm người nhất, có thể cầu tình cho bổn vương, , cho tiểu nhân hay , chỉ cần để ta chết, như thế nào đều được.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan hừ lạnh tiếng: “Bắt ngươi cái mệnh quèn đền Sa Châu cùng hơn mười vạn mệnh bá tánh, ngươi chút đều lỗ.”

      Sa Châu vương sắc mặt tro tàn, đem trang tin hàm kia nhìn lại lần nữa, nhưng vẫn chảy xuống hai hàng nước mắt.

      tốt, tốt!” Phát Tài hoảng sợ thất thố chạy tới, vào đại sảnh, lớn tiếng kêu: “Sư tổ, sư thúc tổ, Sư tổ mẫu ta bị Mị khi dễ rồi, ở trong rừng trúc, Mị mang đến đám thủ, muốn giết Sư tổ mẫu báo thù, còn muốn lột da Sư tổ mẫu.”

      Phát Tài cực hận Tây Lâm Huyện chủ, hoàn toàn ngoa, nhưng cũng tính là sai.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan quát: “Ai là Mị, ràng.”

      “Chính là……” Phát Tài mới nghĩ ra quên trọng điểm, chỉ vào Sa Châu vương quỳ mặt đất, : “Chính là nữ nhi lão già này, Tây Lâm Huyện chủ.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan vội vàng rời phòng khách, mà Tần Vũ Hàng lúc này thấy hình ảnh.

      “Phạch phạch, phạch phạch làm sao vậy.” Sa Châu vương từ mặt đất bò dậy, bắt lấy Phát Tài hỏi tin tức nữ nhi.

      “Ai biết chó má phạch phạch ngươi là mèo hay là chó?” Phát Tài chân đá văng Sa Châu vương ra, bởi vì thân phận cao quý sư tổ, có gì phải sợ hãi, đối với Sa Châu vương chút cũng khách khí.

      Tần Vũ Hàng tới rừng trúc trước, bên trong leng keng leng keng đánh đến náo nhiệt, hai ba mươi tên võ sĩ thuộc hạ của Tây Lâm Huyện chủ có hơn phân nửa bị đả thương, quỳ rạp mặt đất động đậy.

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất che ở trước người Diệp Tuệ, đại triển thần uy, mặc kệ ai tiếp cận, liền chém ra kiếm, chọn chỗ hiểm đánh chết, vừa chính xác lại vừa tàn nhẫn.

      Các võ sĩ ra tay đều yếu, nhưng ở trong mắt Tần Vũ Hàng đáng giá nhắc tới, từ túi gấm bên hông móc ra mười cái phi tiêu, mỗi tay năm cái, lại thấy đôi tay nhàng động, ánh sáng lóe lên, tiếng bụp bụp liên tục dứt, ngã xuống đám.

      Chỉ còn lại có năm sáu người đều phát ngốc, trong tay cầm đao, dừng bước tiến.

      Nhưng Tần Vũ Hàng khách khí, lại móc ra năm sáu cái phi tiêu đều đánh ngã những người đó.

      “Phát Tài, kêu các đệ tử tiến vào, đem mấy người gây đều trói lại, mang ra sau núi trong sơn động, sáng mai mang theo cùng với Sa Châu vương xuống núi, giao cho nha môn xử lý.”

      “Sa Châu vương cũng muốn giao cho nha môn sao?” Phát Tài biết Sa Châu vương phải bị áp đến đế đô chém đầu, mới hỏi như vậy.

      “Sao nhảm nhiều như vậy, còn mau ?”

      Tần Vũ Hàng đến trước mặt thê tử, ôm ôm nàng: “Nương tử có sao , bị trận này làm sợ ? Đợi lát nữa cho ngự y nhìn xem, uống chút dược an ủi.”

      Phi, còn xem nàng là tiểu nữ hài hiểu chuyện! Diệp Tuệ trợn trắng mắt, trải qua vụ bị người Đột Quyết bắt , chính mắt nhìn thấy nhiều bá tánh như vậy bị mọi người tàn sát trước mặt, lá gan nàng sớm luyện ra.

      “Ta ổn mà, chỉ sợ có người ổn.” Nàng dùng khóe mắt quét phía Tây Lâm Huyện chủ, : “Nên sợ hãi chính là ả.”

      Tây Lâm Huyện chủ trong mắt lóe kinh hoảng: “Các ngươi là đồ tiện dân biết tốt xấu, có biết bổn huyện chủ là ai hay , có biết Sở Vương là đường huynh ta hay .”

      Đường trong rừng trúc truyền đến thanh sàn sạt, người nam tử cao lớn tuấn dật bước ra.

      Tần Vũ Hàng hướng nam tử kia cười: “Đại sư huynh, có người muốn cùng huynh làm thân thích kìa.”

      Năm trước tiệc mừng thọ của tri châu vương đức toàn, Tây Lâm Huyện chủ gặp qua Hoàng Phủ Trạch Đoan lần, có chút ấn tượng với nam tử tràn ngập khí này, là nam tử ưu tú như vậy dễ dàng quên.

      “Ngươi là ai?” Tây Lâm Huyện chủ có dự cảm ổn.

      Diệp Tuệ vén lên váy dài, chậm rãi qua vài bước, hàng mi dài nhàng động hạ: “Tôn quý huyện chủ đại nhân, ngươi phải tự xưng là đường muội của sao? Như thế nào gặp mặt lại quen biết?”

      “Sở Vương?” Tây Lâm Huyện chủ ngơ ngác.

      “Đúng đó, là tướng công ta, năm trước ở tiệc mừng thọ tri phủ phủ, chúng ta gặp qua, lúc ấy ngươi còn dùng cái mũi chào hỏi chúng ta, tuy mùa thu năm nay tửu lâu lại gặp qua lần, nhưng ngươi ương ngạnh, còn đoạt đồ tôn nhà ta làm trai lơ, ngươi cho rằng ngươi vẫn là huyện chủ cái Sa Châu thành ai bì nổi kia?” Diệp Tuệ đôi mắt hơi hơi lóe lên, ngữ điệu thanh lãnh: “Ta nhắc nhở ngươi tiếng, Sa Châu thành ngươi sớm tồn tại, nơi này là Bình Châu, lãnh địa Sở Vương, nếu ngươi thành thành cuốn đuôi làm người, có lẽ còn có thể sống được nhàng chút, nếu ngươi cố tình ương ngạnh, việc xấu loang lổ, ngươi là huyện chủ tính là cái gì, Dĩnh đường hoàng thất quý tộc có rất nhiều, thiếu ngươi người sao.”

      Tây Lâm Huyện chủ sắc mặt xanh trắng, lại còn mạnh miệng: “Các ngươi muốn thế nào, đừng quá đáng, cha ta cũng là Vương gia, là Hoàng Phủ người trong hoàng thất, còn giữ danh hiệu Vương gia, có thánh chỉ Hoàng Thượng, ta xem các ngươi ai có tư cách đụng đến ta.”

      “Ta liền có tư cách động ngươi.” Diệp Tuệ giơ tay lên cho ả bạt tai, sớm xem ả vừa mắt, nàng luôn luôn chủ trương bạo lực, nhưng gần mực đen, theo phúc hắc lão công lâu ngày, tâm tính cũng chuyển biến.

      “Ngươi dám đánh bổn huyện chủ, ngươi tiện dân này, ngươi có cái tư cách gì, ta là huyện chủ, cha ta là Sa Châu vương, có quyền thế, nhất định đem ngươi phân thây tám mảnh.” Tây Lâm Huyện chủ trở nên điên cuồng, tay dùng đầu hung hăng đâm lại đây.

      “Cha ngươi tự thân khó bảo toàn.” Hoàng Phủ Trạch Đoan nâng lên chân đá bay ả, kiên nhẫn câu.

      Lúc này, Phát Tài tìm tới đám đệ tử trong môn, lấy dây thừng trói chặt mấy võ sĩ nằm mặt đất mất sức chiến đấu.

      Tần Vũ Hàng bẻ cây trúc, đầu ngón tay nhàng bắn ra, bắn về phía Tây Lâm Huyện chủ điểm huyệt, phân phó Phát Tài: “Đem ả trói lại, nhốt hết vào động núi.”

      Phát Tài cười dữ tợn tiếng, đối đãi Mị khách khí, trói gô Tây Lâm Huyện chủ, dây thừng sâu hằn vào da thịt, vô cùng chặt, học theo sư tổ nhà mình hung hăng đá cước.

      Diệp Tuệ lắc đầu, tên Phát Tài này hiểu đến thương hương tiếc ngọc, mặc kệ, mỗi tay lôi kéo lão công, Mặc Kỳ Lý Vĩ Thần cùng người liên quan theo ở phía sau ra khỏi rừng trúc.

    2. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Tem tem tem~~~~~~~* roẹtttttt*:yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40:ngại quá ngại quá :yoyo17::yoyo17::yoyo17:

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 61


      “Nương tử, nương tử, nàng vừa đáp ứng rồi, đêm nay đến chỗ ta ở , ngàn vạn thể quên.”

      Ra rừng trúc, Lý Vĩ Thần theo bên cạnh thê tử, giọng nhắc nhở, từ khi ở quân doanh Đột Quyết cùng nàng từng có quan hệ, liền ‘thực tủy biết vị’ (**Ăn được tủy ở trong xương mới biết vị. Ý nếm lần bị nghiện**), mỗi đêm ngủ đều là khó nhất, có đôi khi mơ thấy nàng, xoay người cái áp lên, thế nhưng cẩn thận rơi xuống dưới giường, mờ mịt ngồi ở sàn nhà, mở to hai mắt, mãi cho đến bình minh.

      “Nãy giờ lâu, ta xem Hằng Đình, chờ đến buổi tối lại tìm chàng.” Diệp Tuệ đôi mắt lóng lánh như nước, chớp động tình ý, thấp giọng cam đoan.

      “Vậy nàng đừng quên, ta chờ đó.” Lý Vĩ Thần về phía nhà gỗ của mình, lúc dứt khoát xoay người , còn nhìn nhị vị lão công khác của thê tử, mắt chăm chú nhìn hai môn thần siêu cấp, chỉ vào bọn họ giọng với thê tử: “Chờ buổi tối ta tới đón nàng, bằng nàng lại bị bọn họ vướng bận.”

      “Thế nào cũng được, đều nghe chàng.” Diệp Tuệ nhớ thương bảo bối tâm can mình, nam nhân là quần áo, nhi tử là thịt đầu tim, vẫn là nhi tử bảo bối quan trọng.

      Trở lại chỗ ở mình, nhìn đến nhi tử sớm tỉnh lại, bị bà vú cho bú no rồi, nàng ôm lại dỗ dành hồi lâu, đại bảo bảo bốn tháng phi thường đáng , người lớn mỗi lần cười với , đều ngọt ngào cười lại, có đôi khi tiếng cười trẻ con thanh thúy lấp đầy mỗi cái góc phòng. Hoàng Phủ Trạch Đoan mỗi lần ôm hài tử, đều cầm lòng đậu nhìn thê tử cách âu yếm thâm tình, lúc này nàng cảm thấy kỳ bọn họ rất giống nhà ba người thân thiết. Nhưng mấy nam nhân khác cũng rất quan trọng, nàng cũng thực thích, cũng muốn bọn họ khổ sở.

      Được rồi! Bọn họ đều nàng, vậy nàng cũng tận lực thỏa mãn bọn họ.

      Màn đêm bất giác buông xuống, ăn cơm xong, nhớ tới hứa hẹn với Lý Vĩ Thần, kỳ quái tới giờ còn có tới đón mình.

      Nàng ở trong phòng nhị lão công, nhị lão công là đại đệ tử Thiên Ưng Môn, hoàng thất Cửu điện hạ, Sở Vương, đại quan khu biên giới Bình Châu, nắm giữ trọng binh biên giới. Chỗ ở so với người khác ưu việt hơn, phòng ngủ cùng phòng khách dùng bình phong bát bảo lưu li ngăn cách, gia cụ cùng sàn nhà đều là dùng gỗ đỏ chế thành. Vốn dĩ thư phòng ở trong phòng khách, nhưng sau khi Diệp Tuệ lại đây, đem thư phòng dọn ra khỏi chính phòng, bên ngoài cửa, ngay cạnh chính phòng trong cái sương phòng bên phải, Hoàng Phủ Trạch Đoan ở bên trong làm việc, phòng hài nhi ở sương phòng bên trái, bà vú ở cùng hài tử trong đó.

      Diệp Tuệ dỗ nhi tử ngủ, dặn dò bà vú chăm sóc, đến thư phòng, tới trước cửa, hé mở cửa ra cái khe hẹp, thấy bóng dáng Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi ở trước án thư xử lý công văn, mày nhíu chặt, giống nghĩ đến cái vấn đề gì quan trọng.

      Liền động tĩnh rất như vậy, cũng nghe được, quay đầu, thấy nàng, muốn đứng dậy. Diệp Tuệ nhìn thanh thiển cười : “Tướng công, chuyên tâm làm việc .” tiến vào quấy rầy, tay chân nhàng rời khỏi.

      Tới trong sân, đụng phải Phát Tài.

      “Sư tổ mẫu, Tần sư thúc tổ bị thanh Điền Sư thúc thỉnh , hôm nay các khách hành hương cúng rất nhiều dầu và tiền, số mục lục rất là lớn, cần phải sửa chữa lại, bảo tôn nhi tới chuyển cáo Sư tổ mẫu tiếng cần chờ người.”

      “Ta biết, ngươi trở về nghỉ ngơi !”

      Diệp Tuệ khóe môi cong cong, đại lão công mấy ngày nay kè kè bên cạnh nàng còn chưa đủ, bận rộn phân thân đủ thứ còn nhớ thương nàng.

      Đuổi Phát Tài xong, trở lại phòng ngủ, thay đổi bộ áo váy màu xanh nhạt xẻ ngực, tính thực lời hứa với Lý Vĩ Thần, nhưng vừa đẩy mở cửa phòng, ầm tiếng, cửa đụng vào Mặc Kỳ, quả nhiên bị chậu nước hoàn toàn đổ hết người, nhất thời thành con gà rớt vào nồi canh.

      Diệp Tuệ ngẩn ngơ, kéo vào, tìm ra bộ y phục vải thô tầm thường của Hoàng Phủ Trạch Đoan, tính cho thay, cởi quần áo , lại dừng lại, Mặc Kỳ là loại người thoạt nhìn thực gầy, nhưng thực tế cũng là loại có cơ bắp, nhưng vô cùng cân xứng, thân cao so ra kém ba vị lão công, nhưng 1m75 là có, so với nàng cao hơn nửa cái đầu.

      “Tiểu thư!” Mặc Kỳ bị chủ nhân dưới đánh giá lúng túng trận, hai tay che lại giữa háng, cử động cũng dám.

      “Như thế nào thẹn thùng, ta trước kia lại phải chưa thấy qua thân mình ngươi.” Diệp Tuệ mở tay ra, lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận nam tính của , màu sắc có vẻ thực sạch , lộ ra bộ dáng thanh tân thoải mái, tay nàng vỗ lên , nhàng xoa động.

      “Cởi đai trinh tiết ra từ khi nào, sao cho ta?”

      “Tiểu thư, ta……” Từ lần đó nàng cho mặc, liền nghe lời cởi , nàng dường như rất bận, vẫn luôn rảnh để bận tâm, nhưng chỉ cần nàng thấy muốn, liền chủ động cầu, chỉ cần nàng ổn là được, chỉ cần nhìn thấy nàng bình bình an an bị thương, có việc gì ngoài ý muốn liền thỏa mãn.

      “Tiểu thư…… Chớ có sờ kia……” Nàng thế nhưng bàn tay vỗ ở eo , từng chút dời xuống, chạm đến da thịt , nổi lên từng đợt cảm thụ vừa nhột vừa ngứa, vừa thích vừa sợ, lại giống như điện giật. Làm trận tê tê dại dại, dòng nước ấm từ bên trong bụng, chậm rãi dâng lên, tê tâm thực cốt, xúc động sung sướng cũng ngay sau đó tiến đến.


      Mặc Kỳ giống như mặt hồ bỏ xuống cục đá, tầng tầng lớp lớp sóng gợn từ nơi nàng hôn môi là trung tâm lan tỏa ra, ngừng khuếch tán lan ra ngoài. Cả người liền như có cơn sóng vỗ nhấp nhô lúc lên cao lúc lại trầm. Nàng dùng ngón tay nhàng xoa nắn, cái tay khác nắm phía trước, cười khẽ: “ thể tưởng được Mặc Kỳ nơi này , thực dụ hoặc người nha.” Cùng Lý Vĩ Thần hề thua kém. Nàng rất thích.

      Nghĩ đến ở trong trận doanh Đột Quyết lúc cùng Lý Vĩ Thần hoan hảo, nàng đột nhiên chờ mong thể nghiệm cảm thụ cùng các nam nhân khác nhau.

      “Tiểu thư!” Mặc Kỳ vừa thẹn thùng lại vừa vui mừng, đỏ bừng thấu đến tai.

      “Mặc Kỳ, ta sau này nhất định cho ngươi tốt nhất, đền bù thời gian qua đối với ngươi xem như vậy.” Diệp Tuệ ngước mắt cười, Mặc Kỳ của nàng người có loại hương vị thực thoải mái thanh tân, hẳn là hôm qua tắm rửa , ngày hôm qua nàng thấy cầm khăn lông cùng xà phòng suối nước nóng sau núi.

      “Tiểu thư thích chính là Mặc Kỳ thích.” Mặc Kỳ bỗng nhiên cái mũi ê ẩm.

      “Đứa ngốc, hai mươi tuổi còn khóc nhè.” Diệp Tuệ cười nhạo câu, đầu cúi xuống, tay vịn mông , dùng đầu lưỡi khẽ liếm chung quanh đầu tròn, vừa liếm vừa vuốt ve thân nam căn, hàm răng cắn lớp da như tơ lụa, lôi kéo chút, đầu lưỡi để đầu tròn, vòng quanh đảo xuống tận gốc.

      “Ưm, tiểu thư……” Mặc Kỳ thân thể nhiệt độ lập tức lên cao, trong cơ thể máu sôi trào lên, thậm chí cảm giác có chút choáng váng.

      “Thích loại cảm thụ này sao?” Diệp Tuệ phun ra, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, cùng ba vị lão công khác mặt góc cạnh ràng giống nhau, Mặc Kỳ khuôn mặt thuộc về loại tinh xảo, tương đối thiên về nhu hóa, nhưng cái mũi cũng thực thẳng thắn, mũi thẳng tắp giống sườn núi, Diệp mẫu vì nữ nhi mình tuyển thông phòng vô cùng ưu tú.

      Diệp Tuệ chờ mong Mặc Kỳ này mang đến cho chính mình cảm thụ giống với các lão công khác, lúc cùng đại lão công làm, bận tâm thân thể nàng cùng mỗi cái cảm thụ trong lòng, đem nàng trêu chọc đến chịu nỗi, sau đó đem nàng đè ở phía dưới, hung hăng muốn nàng.

      Lúc cùng nhị lão công làm, kích cỡ làm nàng ăn tiêu, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kích thích cùng thỏa mãn, thậm chí muốn chết ở dưới cường thế của .

      Lúc cùng tam lão công làm, kích cỡ làm nàng vừa lòng, nhưng đại khái ở vào tân hôn yến nhĩ, hiểu được kỹ thuật, làm lên hoang dã giống đầu trâu điên, nhưng thực si mê thân mình nàng, thỉnh thoảng đối với bộ ngực nàng hút cắn lâu, đối thân mình nàng thăm dò lâu, là quá điên cuồng.

      “Tiểu thư, đừng dùng miệng, …… A…… Chịu nổi……” Nàng thế nhưng toàn bộ ngậm vào.

      Mặc Kỳ kêu lên tiếng, giữa bụng thoáng chốc ngưng tụ ngọn lửa, cái mông cầm lòng đậu đâm về phía trước, thân cũng hơi gập, cúi đầu xuống, đôi mắt đen như diệu thạch lóe ra hai cột lửa, mở miệng, đem hơi thở nóng rực bên trong thở ra dồn dập.

      Diệp Tuệ được các lão công hầu hạ quen, có thói quen cài then cửa, Mặc Kỳ ra có nhớ, nhưng lúc bị kéo vào thay quần áo liền phát ngốc.

      Ngay trong phòng khách hai người đắm chìm giữa tình tốt đẹp, cửa chậm rãi bị mở ra, nam nhân dáng người cao thẳng vào.

      “Nương tử, hôm nay về ta, nàng như thế nào giữ lời?”

      Lý Vĩ Thần vẻ mặt vui, nhưng thấy xuân ý trong phòng, tức khắc nhiệt huyết dâng lên, đại não choáng váng lên, cái gì cũng để ý, vào sau lưng thê tử, ngại quần áo nàng trở ngại , vài cái xé , quỳ gối phía sau, hai đầu gối sát vào nàng, hai tay vòng đến phía trước hung hăng xoa thân mình lâu mới được.

      “Á!” Diệp Tuệ bị xoa đau, muốn giãy giụa, lại bị ôm chặt cố định trong ngực, mà tên nam nhân trước người kia vẫn còn rong ruổi, ràng có ý để nàng có chút thoát ly.

      “Ưm, nương tử, nương tử của ta vẫn là đẹp như vậy!” Lý Vĩ Thần tay trái cầm đóa đẫy đà, tay phải vuốt xuống dưới, ở giữa hai chân nàng vuốt ve, vươn đầu ngón tay trêu chọc, nghiêng đầu thấy cái miệng giống đào của nàng dường như hơi hơi chu ra, mặt ra loại bộ dáng vui sướng thoải mái …… nhịn được nhàng thở dài, vùi đầu ở sống lưng trơn bóng, kích động chảy xuống hai hàng nước mắt,

      “Ô ô……” Diệp Tuệ đôi tay ôm lấy nam nhân phía trước, để khe hở, phía sau bị trêu chọc càng ngày càng thích, cánh mông dùng sức kẹp cái, gắt gao kẹp lấy ngón tay, tuyết đồn uốn éo qua lại.

      Quá đẹp! Lý Vĩ Thần điên cuồng, liền quần đều kịp cởi, chỉ tuột nửa đoạn , giơ tay “Bang” phách mảnh cánh mông tuyết nộn, Diệp Tuệ đau đến run lên, ngay sau đó bị bắt lấy, đè ngồi xuống đùi .

      vào.” Lý Vĩ Thần hô tiếng, ấm áp cùng khẩn trí kinh người bao vây lấy , mặt mày sảng khoái. bắt lấy nàng lại ấn xuống cái, vẫn luôn đâm đến chỗ sâu nhất, hung hăng tiến vào, sau đó rời khỏi, lại tiến vào. bàn tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh, tay vòng đến phía trước, bắt lấy đóa đẫy đà, phối hợp cái mông di động chút lại chút vuốt ve phong mềm, bỗng dưng lại nắm hồng mai lôi kéo.

      Diệp Tuệ bị kích thích đến phát run, đem Mặc Kỳ trước người ôm đến càng chặt, bởi vì ngồi quá thấp, Mặc Kỳ lấy tư thế đứng tấn, ngừng đâm về phía trước, làn da người giống với Lý Vĩ Thần màu đồng cổ, là màu sắc tương đối trắng nõn, nhưng lúc này bởi vì nhiệt độ lên cao trở nên ửng hồng.

      Diệp Tuệ nâng hai tay lên, sờ quanh cái eo Mặc Kỳ, lại giao nhau ôm cái chặt, đầu đưa phía trước, chôn chặt ở bụng .

      Nam nhân lần đầu tiên thời gian thực ngắn, được vài phút, Mặc Kỳ đột nhiên hô lên, mang theo thanh nức nở: “Tiểu thư, tiểu thư…… A……” Sóng lớn chiếm cứ ở trong bụng bỗng nhiên lao ra bên ngoài cơ thể, vui sướng kinh thiên trong nháy mắt tràn ra, ngũ quang thập sắc sáng lạn ở trước mắt giống như sao băng xẹt qua, thân mình bỗng dưng bay lên, sau đó chậm rãi rơi xuống.

      Chưa từng có thời khắc tốt đẹp như vậy, Mặc Kỳ tưởng như trong mộng, nhưng cúi đầu vẫn còn thấy mình ở trong lòng tiểu thư, được nàng gắt gao ôm chặt.

      Diệp Tuệ ngẩng đầu, sau khi liếc mắt cái xem xét, trong miệng phát tiếng nức nở tựa như khóc, nàng nghĩ người nam nhân này gần tháng làm nàng, khi được nếm đến tư vị ái tình điên cuồng thành như vậy, trong cơ thể va chạm đáng sợ, giống đâm thủng mình, nhưng là, nhưng là, nàng thích.

      “Mau…… Phu quân, lại nhanh lên, hướng bên trong…… A……”

      Nàng hô ra tới, cùng thanh gầm rống, quyện cùng chỗ, hình thành hiệu quả mãnh liệt ở quanh quẩn trong phòng khách, bỗng nhiên, nàng toàn thân kịch liệt run rẩy, gắt gao mà ôm lấy đùi Mặc Kỳ.

      Lý Vĩ Thần thấy thê tử mềm xuống, vội la lên: “Như thế nào nhanh như vậy liền tới, nương tử, ta còn chưa tới đâu?” đem nàng để nằm mặt đất.

      Thiên Ưng Môn chung quanh khí ấm áp, có địa nhiệt, nhưng chút cũng lạnh.

      đem hai chân nàng đặt hai vai mình, lại lần đâm vào, ở trong thân thể nàng rong ruổi.

      Nhiệt tình vừa mới lui xuống lại bốc lên, lan tỏa toàn thân, nàng hai chân mở lớn, cái mông nâng lên còn cao hơn so với đầu, mi mắt vừa nhấc, thấy Mặc Kỳ con ngươi sung huyết. “Mặc Kỳ, lại đây hôn ta.” Nàng duỗi tay bắt lấy chân , cho ngồi xổm xuống, nhưng lại quỳ gối bên cạnh người nàng, cúi người cắn xuống đóa đẫy đà, nhưng cũng dùng sức, hàm răng nghiến , bàn tay vuốt ngực nàng, cái tay khác vòng lấy sống lưng nàng, đem nàng tựa vào trong khuỷu tay mình.

      “Ta…… Ta sắp tới rồi, nương tử……”

      Đôi mắt Lý Vĩ Thần là lâu trước kia nàng gặp qua cái loại nóng cháy này, sắc mặt càng ngày càng hồng, cái mông rắn rỏi hung hăng đâm phía trước đĩnh: “A!” Chợt gầm lớn ra.

      Nháy mắt, nàng đột nhiên toàn thân đều tê dại thôi, ngọn lửa mênh mông mãnh liệt kìm được phát tiết, lại dừng lại động tác.

      “Đừng .” Nhu cầu mãnh liệt, thân thể hư , muốn bức điên rồi nàng.

      “Quá kịch liệt!” Lý Vĩ Thần từ thân thể của nàng rời khỏi, khẩu khí cầu: “Mặc Kỳ, tới phiên ngươi.”

      Lý Vĩ Thần rời khỏi là muốn mệnh nàng, nàng khó chịu đem thân mình vặn tới vặn lui, tay lôi kéo Mặc Kỳ, trong mắt mơ màng quyết rũ, lộ ra tình ý: “Mặc Kỳ lại đây, ngươi phải vẫn luôn muốn sao? Ta bây giờ liền đem chính mình giao cho ngươi……”

      “Nương tử, ta tới giúp nàng.” Lý Vĩ Thần ôm thê tử vào trong ngực, đôi tay để dưới mông nàng, tách hai chân ra, nghênh hướng nam nhân khác của nàng…… Mặc Kỳ quỳ xuống trước chủ nhân, cúi người xem xét, nơi này trước kia thấy qua, cũng trêu chọc qua, lại trước nay chưa từng chiếm hữu qua, trời biết nằm mơ đều muốn.

      Còn đẹp giống như trước! chậm rãi hướng phía trước đâm tới, cần nhìn, nhưng là cảm giác được, cảm giác được chính mình ở trong thân thể nàng.

      “Mặc Kỳ, cảm giác ra sao?” Nàng muốn hỏi, muốn biết cảm thụ khi lần đầu tiên tiến vào nàng.

      “Thực nóng tiểu thư, bên trong thực chặt thực trơn, giống tơ lụa tiểu thư thường mặc.” Mặc Kỳ hơi hơi nhắm mắt lại, bên trong là thoải mái, kích động dập eo mông liên tục tước sau, từng trận tê dại từ bụng truyền khắp toàn thân, kích thích mỗi dây thần kinh.

      “Mặc Kỳ. Lại mau chút.”

      Mặc Kỳ lập tức đẩy nhanh hơn tốc độ. “Tiểu thư, mau chút càng thoải mái, bên trong thực thoải mái.” Mặc Kỳ lộ ra tia sung sướng.

      Ta cũng thực thoải mái, Mặc Kỳ rất tuyệt.” Diệp Tuệ thấp giọng , Mặc Kỳ của nàng mang đến cho nàng cảm thụ giống với ba vị lão công, giống ngọn gió êm đềm, thư thái thổi tới quét mỗi cái lỗ chân lông ở người nàng.

      khắc cao trào vui sướng kia, hai người ôm chặt lẫn nhau, phảng phất giống như biến thành người.

      “Nương tử, nằm mặt đất cảm lạnh, vi phu ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.” Lý Vĩ Thần đôi tay vòng ở sống lưng thê tử cùng hai chân phía dưới, ôm ngang nàng đứng lên, vào phòng ngủ.

      Ba người nằm ở giường lớn, Mặc Kỳ ở tận cùng bên trong, Diệp Tuệ ở giữa, bên ngoài là Lý Vĩ Thần.

      Nhưng Diệp Tuệ lại nằm nghiêng, mặt hướng Mặc Kỳ, mới vừa được sủng hạnh, nàng muốn cho nhiều chút ôn nhu, cười : “Mặc Kỳ, ngươi biểu hình như là lần đầu tiên, trước kia liền tự mình sờ qua sao?” Kiếp trước xem diễn đàn, các nam nhân nhắn lại đều giao lần đầu tiên cho chính tay mình.

      Xử nam, đời ở đâu có xử nam?

      Từ xưa thực sắc tính, sinh lý là phần của thân thể, nếu thiếu giống như phải người bình thường, có vài nam nhân thỉnh thoảng quảng cáo rùm beng chính mình là xử nam, chính mình thực thuần khiết, tìm lão bà nhất định là xử nữ, có tầng màng trinh kia chính là dâm đãng, ta khinh!

      “Sờ, vì sao lại muốn sờ?” Mặc Kỳ hoang mang hỏi.

      “Chính là thân thể thoải mái, thời điểm rất khó chịu, nơi này đột nhiên giống như phát hỏa, ngươi chẳng lẽ sờ sờ sao?” Diệp Tuệ cười, trong mắt phi thường ôn nhu, tay từ đầu chí cuối rời phía dưới .

      “Đúng là có lúc khó chịu.” Mặc Kỳ sắc mặt đỏ bừng, ngập ngừng : “Nhưng thể sờ, như vậy là bất trung với tiểu thư, nô tài mỗi lần đều dùng nước lạnh tưới, dùng cũng ổn.”

      “Đứa ngốc, ngươi cho dù sờ sờ cũng có việc gì, ta cũng trách ngươi.” Phản ứng sinh lý bình thường! Diệp Tuệ lại suy nghĩ, biết các vị lão công khác có sờ qua? Phải rồi, nàng dành thời gian hỏi chút. Nâng lên đôi mắt ướt át, hỏi: “Còn muốn sao? Nếu là còn muốn, ta còn có thể cho ngươi."


      20 likes cho nhanh lên chương mới nhé!!!

    4. sabera.tran

      sabera.tran Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      53
      ôiiii sau bao ngày ngóng trông cuối cùng Mặc Kỳ được lên sàn ôiiii Mặc Kỳ dấu.....
      Đóa Quỳnh Trắng thích bài này.

    5. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Hú hú hú hú :th_41::th_41::th_70::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:MK được khoaai troai.oaoakkakkaka tubg bông nào lắc lắc lăc cái mông nào :th_18::th_18::hoan ho::hoan ho:
      Đóa Quỳnh Trắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :