[Huyền huyễn] Luận ngũ hành, tính chuyện yêu đương

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 5: “Khách” lần này cũng phải dạng vừa nha~

      Cộp…Cộp…

      He…He….e….e…

      Tiếng bước chân hòa lẫn tiếng cười trầm khan văng vẳng trong làn sương mù mịt nơi mộ địa làm bóng đêm thêm trầm mặc u ám. Vài sợi tóc lưa thưa còn bám trụ da đầu bóng dáng xám trắng khẽ lắc lư theo nhịp gió như vui mừng theo từng bước của chủ nhân nó. Khoảng cách đến nơi đó gần hơn.

      cành cây hướng Tây, thanh y nam tử cổ tay được băng bó kĩ bằng vải trắng cố gắng bịt miệng tiểu nha đầu vì khí lạnh mà định hắt hơi. Tiểu nha đầu vì nín nhịn hồi lâu mà mắt rơm rớm đáng thương nhìn thanh y nam tử nhưng có lẽ tấm vải trắng che mắt nam tử làm ý định cầu xin của nha đầu thất bại.

      “Công tử, thả tay ra được ?”

      Khẽ mấp máy môi, nha đầu cẩn cẩn thận thận hỏi, đổi lại tay miệng nàng càng bịt chặt hơn.

      “Nhột” Nghĩ nghĩ ai đó lại bổ sung “…Đừng làm rộn”

      “…” Được rồi, hảo hán sợ thất bại, đổi qua kế hoạch 2 ngay lập tức!

      Điệp Y nhìn bóng dáng lắc lư sắp chạm đến cửa nhà mình, khẽ đảo mắt tìm đề tài chuyện. Đúng vậy, kế hoạch 2 chính là tự đánh lạc hướng chú ý của chính bản thân mình. Điệp Y biết công tử quyết định gì rất khó thay đổi, cũng như bây giờ công tử muốn cho mình hắt hơi chắc chắn dù có nổ mũi cũng chả mảy may đả động công tử. Cuộc đời có người như thế bên cạnh đau khổ là thế đấy…

      Điệp Y nhăn mũi, ghét bỏ đẩy đẩy tay Nguyệt Lam, giọng đè thấp.

      “Công tử, cái vị “khách” kia có gì thú vị mà chúng ta phải quan sát chứ? Trực tiếp bày “tiệc” giải quyết rồi ngủ được sao?”

      thú vị sao? Chúng ta có thể đoán đoán giải trí chút ví như khi nào cái xương chân lủng lẳng kia khi nào rớt ra hay là nghiên cứu chút vì cớ gì người phụ nữ có con nhưng ngực lại vậy, cũng thú vị mà?”

      “….” Điệp Y bất lực nhìn trời. Thẩm mỹ của công tử luôn là thứ người thường thể theo kịp mà. Cái thứ buồn nôn đó có gì mà thú vị chứ…

      Nguyệt Lam khẽ nhún nhún vai vô tội. Điệp Y đối với việc mù nhưng mô tả ràng như thế cũng chẳng có gì lạ đương nhiên là vì biết khả năng của . Dù mù nhưng thứ “thấy” được cũng thua người khác nha, có khi còn hơn nữa. chỉ “nhìn” ra dáng vẻ xung quanh mà còn “thấy” được khí tức nguyên tố xung quanh đó nữa, như máu có màu đỏ và tỏa ra khí tức lành lạnh của Thủy, hay cây xanh có màu nâu và tỏa ra khí tức mát mẻ của Mộc chẳng hạn. Khả năng này giúp tìm ra vị trí bày [Trận] tốt nhất nhưng trước mắt theo cái lợi ích tuyệt vời nhất mà năng lực này đem lại chính là xác định được món ăn nào ngon nhất mà giành với Điệp Y. Tính ra cũng phải dạng vừa đâu.

      “Công tử à, dù vị “khách” đó …ừm… thú vị , nhưng cũng đến mức người phải dùng máu mình làm mồi dụ chứ?”

      Dùng vẻ mặt khinh bỉ chỉ thiếu ghi mặt năm chữ “Ngươi biết cái gì”, Nguyệt Lam lơ đẹp Điệp Y phồng má giận dữ.

      Rắc…rắc…

      Bỗng cành cây hai người đứng gãy thành hai đoạn. ánh mắt sắt lẹm khát máu xẹt qua hướng hai người rơi xuống. Cuồng phong phẫn nộ như cuồn cuộn dâng trào. Sương mù dùng tốc độ nhanh nhất hình thành vòng xoáy bao bọc quanh khu mộ địa, như muốn tách biệt hẳn khu mộ địa ra khỏi khu vực xung quanh.

      Con của ta…tại sao con dám lừa ta…tại sao…TẠI SAO!!!

      Máu của con…thịt của con…xương của con đều do ta ban cho…Tất cả, tất cả phải là của ta!!!

      Con mắt vì áp lực phẫn nộ của Bạch cốt quỷ mà đảo tròn điên cuồng. Nó ngửi thấy mùi máu của con nó tỏa ra từ căn nhà, chưa kịp “hạnh phúc” vì sắp đoàn tụ với con nó phía xa lại truyền đến mùi hương còn nồng nàn hơn. Chính là con của nó, đứa con hoàn chỉnh của nó! Tại sao con nó quý trọng máu thịt nó, tại sao con nó nghe lời nó nữa! Đứa con ngoan ngoãn của nó ngày xưa đâu rồi?! Trẻ hư, phải phạt…Nó phải cắn nuốt, phải giữ con nó trong bụng mới yên tâm được!

      Quai hàm run bần bật theo nhịp độ rung của khung xương kêu từng tiếng lạch cạch, thịt từng thớ từng thớ mục ruỗng rơi xuống đất. tiếng thét như đâm thủng trời vang lên kịp phòng bị.

      GRÀOOOOOO!!!

      xong!

      Nguyệt Lam tay nhanh chóng ôm Điệp Y bị dọa thẫn thờ bởi cảnh tượng trước mắt, tay đưa lên miệng bình tĩnh đọc khẩu quyết khởi [Trận].

      “Minh Nguyệt tại thiên,…”

      Từng đợt thây ma theo tiếng gào triệu tập của Bạch Cốt Quỷ lũ lượt trồi dậy từ khu mộ địa. Có bộ thi thể trong quá trình thối rữa, có bộ xương cốt trắng xóa bước bước như muốn gãy vụn từng khúc xương, nhưng đồng dạng tất cả đều điên cuồng hướng về phía Nguyệt Lam cùng Điệp Y, hai con mỗi ngon tỏa mùi thơm ngào ngạt duy nhất tại khu vực nơi đây.

      Quỷ dị là bầu trời lúc trước u quỷ dị nay lại dần dần hình thành tâm lấy hướng ngôi nhà gỗ xập xệ hướng thiên, mây đen theo vòng xoáy mãnh liệt xoay quanh bị hút vào tâm này. Khí đen như gào thét muốn trốn thoát lại cách nào ra được.

      “… Ám Nguyệt tại địa…”

      Như cảm nhận được gì, sau khi ấn mạch ngủ của Điệp Y, Nguyệt Lam tập trung tìm kiếm từng tia khí tức nguyên tố mỏng manh tại nơi u ám địa đạo này. ngón tay Nguyệt Lam dần dần tụ từng tia màu sắc rực rỡ phát sáng chói mắt trong đêm đen cuồng loạn. Khí tức quanh người dần thay đổi ôn hòa thay vào đó là đạo sắc bén sát Thần sát Phật. Dưới lớp khăn trắng, đôi mắt mù như như lấp lóe tia xám bạc tạo ảo giác xuyên chân trời “nhìn” thấu mọi thế đạo thế gian, gắt gao tìm kiếm con mồi mà ấn định.

      Nhìn đứa con thân của nó ngày càng “điên cuồng”, Bạch Cốt Quỷ thể để con nó giãy dụa trốn thoát, nhanh chóng tụ tập lại thây ma dần vì “ánh sáng” lộ ra mà mất chế. Bàn tay xương xẩu chốc chốc vung lên lại hạ xuống, từ lòng bàn tay từng tia khí đen trụ nhập vào những con thây ma tụ gần đó, cuốn quanh cắn nuốt rồi vọt thẳng lên trời nện từng đợt mạnh mẽ vào “tâm xoáy”. Dưới đất, hắc ám khói gì ngăn trở lan tràn từng đợt từng đợt sóng phủ sắp đến chân Nguyệt Lam lại bị dòng nước nhu nhược hình thành vách tường ngăn chặn lại.

      “…lôi phong cuồng vũ…”

      Từ mặt đất khô khốc, mạch nước nhàng len lỏi tiếng động, hình thành vô số mạch xoáy nổi đất, từng tia sáng xẹt xẹt chạy khắp mặt nước. ngón tay khẽ động. Hàng trăm cái động hình thành giữa mặt nước, cuốn lấy từng con thây ma liều chết chạy trốn mà cắn nuốt. Mỗi tia sáng theo tiếng xương gãy vang lên mà bùng sáng, lôi phong cuồn cuộn điên cuồng chạy theo mạch nước mà giật từng bộ xương trắng thành phấn lẫn vào cát bụi trong khí.

      Bạch Cốt Quỷ mắt đỏ đầy tơ máu mất chế lắc lắc con ngươi, tay chân múa may ngày càng nhanh, hắc khí tỏa ra như hàng ngàn sợi roi độc điên cuồng về hướng, dồn toàn lực phá tan thủy thuẫn của đứa con mặt người dạ thú của nó.

      Nguyệt Lam “nhìn” như để ý, tay niệm chú bỗng mở ra, hai bàn tay chặt chẽ áp vào nhau làm thế thủ trận, quyết đoán dùng ngũ sắc rực rỡ trong tay ra chiêu phán quyết. “Mắt” mở to ra áp đảo thần hồn, chú định Bạch cốt Quỷ.

      “…phiên vân áp đảo, phá!”

      Hàng ngàn sợi roi độc hưng phấn lao tới mục tiêu bỗng bị ngũ sắc áp chế giãy dụa kịch liệt. Bạch Cốt Quỷ dù chết nhưng vẫn phải quằn quại thống khổ do bị toàn thân quang mang vặn gãy từng sợi xương cốt giòn mềm của nó. Xung quanh các thây ma mất khống chế ngã trực tiếp xuống mặt đất, có xương cốt tan thành bụi phấn ngay lập tức.Mắt Bạch Cốt quỷ vặn vẹo bỗng khựng lại,cả cơ thể hóa thành huyết phấn tan vào khí.

      Bầu trời lộ ra ánh trăng sáng vằng vặc, mặt đất khô ráo cùng gió đùa khẽ lay ngọn cỏ non xanh. Nếu nhìn đến thây ma la liệt nằm mặt đất có lẽ chẳng ai biết được ở khu mộ địa này xảy ra trận chiến kịch liệt đất trời cuồng loạn như thế.

      Nhìn mặt đất nơi Bạch Cốt Quỷ từng đứng trống , lại cảm nhận được khí tức xám bạc nhàng chui vào đầu Điệp Y xoa dịu đau đớn vô thanh trong suốt trận chiến của tiểu nha đầu, môi Nguyệt Lam khẽ mím, “đôi mắt” xám bạc khẽ lóe tia nghi hoặc.

      Khi nhận ra Bạch Cốt Quỷ mạnh hơn những gì tưởng, tập trung quan sát nó để tránh tình dị biến phát sinh. Khi Bạch Cốt Quỷ bắt đầu giơ tay giơ chân, dần phòng bị vì cho rằng là Ma trận khắc chế [Trận] của nhưng sai…Từ đằng xa nhìn có vẻ như là bộ xương khoác tấm áo rách làm trò hề xung quanh, tay chân quơ quào lung tung mang theo khí lực điên cuồng như ma trận hắc ám nhưng Nguyệt Lam biết, đây là khúc vũ. Khuynh Vương Hiến Khúc, khúc vũ, khuynh đảo thiên hạ. Tại sao khúc vũ trăm năm tuổi lại từ bộ xương kì dị “hiến” lên?

      Mắt khẽ nhắm, mở ra lại là đôi mắt trắng xám vô thần như thường. Nguyệt Lam lay Điệp Y tỉnh lại rồi cùng tiểu nha đầu bộ dáng ngơ ngơ ngáo ngáo nhớ gì vào nhà.

      Xung quanh, mùi hoa mộc chi còn thoang thoảng lưu luyến đọng lại.

      Đêm, an bình trôi qua.
      duyenktn1 thích bài này.

    2. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 6: Hạnh ngộ “kì nhân”

      *”kì nhân” : Người kì lạ


      Lễ hội cầu mùa là trong những lễ hội lớn được tổ chức vào mùa xuân và mùa thu của những người nông dân Kỳ Nam Quốc. Lễ hội này nhằm để người nông dân bày tỏ biết ơn đối với những ưu ái mùa màng trước mà thiên nhiên ban tặng cũng như thể cầu mong được mưa thuận gió hòa, cây cỏ tươi tốt trong mùa tiếp theo. như các chức nghiệp khác ở Kỳ Nam Quốc, những người nông dân chân lấm tay bùn chỉ biết cố hết sức mình Vì người nông dân muốn thể lòng thành kính tuyệt đối nên dù tổ chức ở đâu ban đêm ban ngày lễ hội đều được hưởng ứng mạnh mẽ.

      Thôn Đông chỉ là thôn nhưng đa phần lại là nông dân nên từ mấy đời trưởng làng trước quyết định cùng những thôn lân cận xung quanh hằng năm hai mùa tổ chức lễ hội cầu mùa luân phiên tại các thôn. Năm nay trùng hợp địa điểm là chính thôn Đông.

      Mùa thu ban đêm gió se se lạnh cũng ngăn được khí tấp nập người kẻ lại của người dân nơi đây. Trong tiếng cười ồn ào, giọng lanh lảnh như vàng oanh liên tục vang lên hề thất thế khiến người xung quanh ít nhiều phải quay đầu lại nhìn.

      “Công tử, công tử qua bên kia, bên kia có quầy hủ tiếu thơm…”

      “A, công tử, bánh bao ở tiệm này nhìn tròn tròn mềm mềm ngon mắt a…”

      “Phía này, phía này! Thúc thúc bán kẹo hồ lô về phía này, công tử mau mua cho ta …”

      “Công tử, công tử ở phía kia…Ấy…Công tử người thấy đường mà kéo ta đâu thế?”

      “…” Ngươi cũng còn nhớ ta “ thấy đường” à? Dẫn người mù chen trong đám đông hết chỉ đông chỉ tây lại còn “hưng phấn” nhào lên quầy hàng của người ta. Ngươi ngại thể tình cuồng nhiệt của ngươi với thức ăn của họ nhưng họ ngại người điên với kẻ mù phá hoại chuyện làm ăn của họ đó?!!!

      Cảm nhận được người dân xung quanh vừa giọng bàn tán thương tiếc cho mỹ thiếu niên yếu đuối bị mù bị tiểu thư chanh chua vô tâm nào đó kéo loạn, vừa cố hết sức tránh ra nhường đường cho vị yếu đuối nào đó bị va chạm mà ngã sấp mặt, Nguyệt Lam đưa tay còn lại lên xoa mi tâm nhăn thành hình chữ xuyên của mình, bất đắc dĩ mở miệng.

      “Điệp Y, bên kia có quầy bánh điểm tâm, chúng ta cùng qua ăn

      ngoài ý muốn cảm nhận được đôi mắt to tròn hấp háy ánh sáng của nha đầu ngốc quay lại nhìn mình. Nguyệt Lam khẽ thở dài đẩy đẩy vai Điệp Y về hướng mùi thơm tỏa ra của quầy bánh.

      Hai bóng dáng kề sát nhau mà nhìn từ xa giống tiểu muội muội cẩn thận dùng tấm lưng của mình bảo vệ cho vị ca ca mù đáng thương của nàng bị va chạm trong đám đông người người chen chúc mà hòa vào lễ hội. Nhưng những người vừa chứng kiến màn oanh tạc của thiếu nữ kia lại nhìn , mỹ thiếu niên đáng thương kia chính là như vô tình cố ý giúp tiểu muội muội đời của mình tránh bị chèn ép.

      “Soái ca nha, lại thương muội muội thế, tiếc là bị mù, nếu ta nguyện nâng khăn sửa túi cho chàng ấy mấy đời mấy kiếp cũng được…” ít phụ nhân đường xoa khăn tay cảm thán để rước mấy ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.

      “Bà còn lo về nhà cho con bà bú , lão Ngưu la hét kêu đói ở nhà bà đó” hán tử bĩu môi chê cười

      “Ài… Mà biết đây là ai vậy? Người từ kinh thành đến hay sao?” Phụ nhân khác chen mồm vào, nhìn khí chất người đó sai nha.

      “Mấy bà đúng là…Người ta tới thôn mình hơn 10 ngày rồi đó. Vị thiếu niên đó từ xa đến nghe trưởng thôn nhờ liền tình nguyện giúp thôn ta trông coi khu mộ địa. trượng nghĩa mà!” Tiếng hán tử vang lên kèm theo tiếng xuýt xoa cảm thán vang lên từ người xung quanh…

      Nguyệt Lam “được phụ nhân có hài tử nhớ thương” cùng Điệp Y “ đời” lúc này vô tư xử lí điểm tâm nóng hấp dẫn trước mắt mà hề hay biết bản thân trở thành tâm điểm người người quan tâm. Đưa miếng quế hoa cao lên miệng định nhấm nháp, mùi hương như quen thuộc lại như xa lạ thoang thoảng qua mũi, Nguyệt Lam nhíu mày, mở miệng hỏi:

      “Điệp Y, xung quanh đây có hàng quán nào vậy?”

      “A! Có sạp ngọc bội, sạp hoa tươi, tiệm dược liệu, hàng bánh màn thầu, hàng bánh quẩy chiên…” Điệp Y nghe vậy tưởng công tử nhà nó sắp dẫn mình ăn tiếp liền luyên thuyên dứt.

      chú tâm đến lời vô ích phía sau của nhà đầu ngốc nhà mình, Nguyệt Lam vừa cắn bánh vừa đăm chiêu suy nghĩ. Ngọc bội, hoa tươi, dược liệu, tại sao lại có mùi hương như thế? Giống như là mùi hương bị trộn lẫn từ nhiều thứ khác nhau, hòa quyện mà lại như bài xích…Kì lạ!

      “Công tử hảo, Điệp Y hảo” Giọng nhàng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt Lam cùng tràng oanh tạc của Điệp Y.

      “Trương tỷ tỷ, ngươi cũng hảo a. Mau ngồi mau ngồi đây” Điệp Y ngước mắt lên nhìn thấy người tới liền cười nịnh nọt.

      Giật mình trong đôi lát, Nguyệt Lam cũng quay về hướng vừa phát ra giọng , cười : “Trương phu nhân hảo”

      Trương thiếu phụ xách giỏ hoa tươi từ từ bước lại gần bàn hai người. Nàng thân mình dù rất thích lễ hội có nhiều vật đẹp mà giá cả lại hợp túi muốn mua nhưng lại thể dạo quá lâu. Nhiều hán tử từ thôn khác thấy nàng thân thế có ánh mắt bất thiện với nàng, dù trải qua nhiều nhưng nàng vẫn thể nào quen được. Vừa từ tiệm hoa tươi mua ít nguyên liệu làm quế hoa cao cho hai chủ tớ Nguyệt Lam ra thấy hai người này dùng điểm tâm ở sạp đối diện nàng liền kiềm được bước qua. Tới khi nghe được giọng thanh lãnh từ người kia, tim nàng lại đập như trống, chào xong muốn mời dạo lễ cùng lại chẳng dám mở lời.

      “A, Trương tỷ mua gì mà nhiều vậy?” Điệp Y nhìn Trương thiếu phụ tay xách giỏ hoa lớn cùng nhiều đồ vật thất loạn bát tao, tò mò hỏi phá vỡ khí trầm mặc.

      “Tỷ chỉ mua ít đồ vật để nấu ăn thôi…” Trương thiếu phụ , mắt lại lén lút liếc về phía nam tử thanh y mỉm cười uống trà ngồi đối diện.

      “Tỷ định mua gì nữa ? Mà tỷ mình ư, người đông thế này…” Điệp Y vừa vừa nhìn xung quanh liếc mắt mấy hán tử ý đồ bất chính.

      “À sao đâu, tỷ quen rồi…” Trương thiếu phụ luống cuống

      “Ta cùng Điệp Y người mới chưa rành đường, định dạo lễ chút nhưng lại quen ai cả, nếu phiền bằng Trương phu nhân cùng hai chúng ta giới thiệu chút đặc sản nơi đây ” Nguyệt Lam hợp thời đưa ra đề nghị.

      “Được vậy còn gì bằng” Trương thiếu phụ nhìn Nguyệt Lam cười mà đỏ mặt, đợi hai người thanh toán xong liền đứng dậy.

      đường cái, cảnh tượng hòa hợp khiến bao người phải ghen tị. Điệp Y nha đầu vừa vừa hào hứng chỉ chỉ hàng quán khắp nơi, Trương thiếu phụ khuôn mặt thanh tú trẻ trung nhìn theo hướng Điệp Y chỉ chốc chốc lại giải thích, giọng mềm mỏng như chỉ bảo con , Nguyệt Lam mỹ thiếu niên dù bị mù nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, dọc đường chỉ im lặng cười mỉm chi nhưng đủ đốn tim biết bao thiếu nữ xung quanh.

      Dưới lớp vải băng, “đôi mắt” Nguyệt Lam lóe lóe. Gia đình hòa thuận à… Trương thiếu phụ này, lúc đến thế nhưng lại thể “cảm nhận” được. nhiều năm rồi chưa gặp trường hợp nào cảm được khí tức của người bình thường. Trước đây rất lâu từng bị như vậy nhưng đó là khi còn có người kia. Nhưng bây giờ, người kia còn… còn rồi…

      Nén xuống cảm giác thất lạc, Nguyệt Lam nở nụ cười trấn an với Điệp Y mẫn cảm lén quay lại nhìn rồi tiếp tục trang thanh lãnh mà phân tích. Hít hơi, ngẫm lại nếu cảm được trừ trường hợp kia có nghĩa là đối phương phải người thường mà là “thứ” gì khác…Là thứ gì đây?

      Còn mùi hương kia, ngát hương là vậy nhưng lại mang tiếng nỉ non của “hoa” cùng tiếng rên rỉ đau đớn trầm thấp của “vật” ấy. ra là bị cường ép nên mới bị biến dị mùi hương như thế. Có loại sức mạnh gì có thể khống chế được pha trộn bất tính như vậy chứ, có thể là phép thuật cũng có thể là pháp bảo nào khác ví như món kia chẳng hạn.

      Khuynh Vương Hiến Khúc!

      Khóe môi Nguyệt Lam khẽ nhếch lên đầy thú vị.

      Bên cạnh, Trương thiếu phụ lạnh sống lưng, nhìn xung quanh, Điệp Y vẫn vui vẻ , công tử vẫn “ôn nhu” cười, bỏ qua thắc mắc trong lòng mà tiếp tục cười giới thiệu cho Điệp Y về tác dụng của mấy bông hoa trong giỏ.

      “A, đây là tiệm gì vậy Trương tỷ?” Điệp y say sưa nghe bổng ngẩng đầu lên thấy tiệm trưng bày rất nhiều trang phục kì lạ.

      “Đây trước kia là tiệm vải nhưng sau đó chủ nhân tiệm này tha hương nên san tiệm cho người nghe là ở kinh thành. Người đó tận dụng nơi này làm thành tiệm may may ra rất nhiều trang phục vừa túi tiền và…ừm…cũng khá đẹp nữa. Điệp Y nếu thấy thích chúng ta cũng vào xem thử nha.”

      Điệp Y háo hức đợi được vồi vàng kéo tay Nguyệt Lam ngẩn ngơ nghĩ xấu xa bước vào thềm cửa. Người sau chưa kịp hồi thần, trước ánh mắt hoảng sợ của Trương thiếu phụ và người xung quanh vấp lên bậc cửa oanh oanh liệt liệt ngã xuống.

      Sờ sờ, mềm mềm, mặt đất kì lạ, Nguyệt Lam tay sờ loạn định chống tay lên đúng dậy lại nghe tiếng cười trầm thấp giọng tà mị vang lên đầu.

      “Tiểu tinh nhiệt tình nha~” Hắc y nam tử nằm dưới thân Nguyệt Lam nhìn người phía sờ loạn hồi híp mắt .

      Mẹ nó !!! Cái quỷ gì thế này?!!!

      Sao lại ở đây được chứ?!!!

      Lần thứ hai trong ngày “cảm” được người khác khiến Nguyệt Lam sắp tới phải rơi vào bi kịch nhân sinh cuộc đời sau này…
      duyenktn1 thích bài này.

    3. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 7: Ai nha! Hoa đào nở rộ a~

      “Tiểu tinh nhiệt tình nha~”

      Lãnh Tu híp mắt cười như cười đối với người ngồi ở . Nhìn bàn tay an phận sờ mó bỗng dưng cứng ngắc lại mà lòng bỗng cảm thấy vui vẻ vô cùng.

      Lúc thanh y nam tử còn đứng ở ngoài cửa chú ý đến y rồi. Dải lụa trắng che mắt phất phơ như hòa vào ba ngàn sợi tóc đen theo gió đung đưa sau lưng, làn da tuyết trắng phối với thanh y kín đáo, đôi môi hồng phớt đạm đạm treo nụ cười bình thản. Dù phải dựa vào tiểu nha đầu phía trước để bước nhưng cũng che lấp được khí chất thanh lãnh nhiễm bụi trần của y. Chân y chầm chậm từng bước từng bước đường mà như cào vào lòng từng vuốt từng vuốt , cảm giác lạ…

      Thấy y sắp ngã xuống, đâu đó trong lỡ mất nhịp, kịp suy nghĩ nằm dưới người y rồi. Mặc dù có hơi đau nhưng được mỹ nhân ngã lên người ăn ké đậu hủ cách quang minh chính đại cũng uổng công chút nào nha~

      Nguyệt Lam mặc dù nội tâm vô cùng run rẩy ngừng phun tào nhưng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ thấy nguy hoảng, tay rút về, mỉm cười đúng lễ .

      “Vị đại hiệp này, ngại ngùng, ta thất lễ rồi. Chuyện vừa rồi đa tạ ngươi ”

      đợi Lãnh Tu kịp mở miệng khách sáo phen, Nguyệt Lam nhanh chóng đẩy ra lấy đà đừng dậy, tay nắm lấy bàn tay của Điệp Y ổn định thân hình, cào lòng bàn tay tiểu nha đầu ra hiệu. Điệp Y xoay tròn mắt, bộ dáng học xấu theo chủ nhân nhà mình, môi mỉm cười cúi người đối Lãnh Tu, khách sáo :

      “Vị đại hiệp này, chuyện vừa rồi đa tạ nha. A! Ngài định ra về đúng ? Là chúng ta làm trễ nải thời gian của ngài rồi, ngại quá. Vậy chúng ta làm phiền ngài nữa, ngài thong thả a~”

      xong cũng thèm chờ đợi trả lời, quẩy mông kéo công tử nhà nàng vào trong tiệm luôn. bộ dáng “lão nương là suy nghĩ cho ngươi, ngươi nghe hay nghe cũng chẳng liên quan bọn ta” chọc cho gân xanh trán Lãnh Tu giật giật, miệng kém tí duy trì được nụ cười môi. Trương thiếu phụ thấy khí đúng lắm, lại nhìn nhìn hắc y thanh niên trước mặt vẫn còn cười được nghĩ thầm chắc sao, cũng nấn ná mà nhấc váy theo Điệp Y cùng công tử vào trong tiệm xem trang phục.

      Lãnh Tu nhìn bóng dáng ba người dần rời , mắt tối lại thêm vài phần, đây là bị bán bơ sao? Từ cho đến lớn vẫn chưa có ai dám đối như thế đâu, hôm nay lại có tận ba người, đúng là kịp trở tay mà. Bất quá, chỉ là ngẫu nhiên giám sát chút lại gặp được vật thú vị đến thế, có lẽ dự đoán của tên kia lâu lâu lại linh nghiệm .

      nam nhân mặc áo xám ngũ quan bình thường luôn theo phía sau Lãnh Tu nhìn thoáng thấy nụ cười quái dị của chủ nhân nhà liền rung mình ớn lạnh sống lưng, trầm mặc chút lại nhịn được cẩn thận lên tiếng:

      “Thiếu…” Nuốt ngụm nước bọt theo cái liếc mắt vô tình của thiếu chủ nhà mà sửa lại lời sắp “Lão bản, bây giờ chúng ta đâu ạ?”

      “Tất nhiên là…” Khẽ vuốt cằm, ánh mắt nghiền ngẫm, hất tóc nhìn theo hướng Nguyệt Lam vừa rời .

      “…phải bồi khách nhân của chúng ta chu đáo rồi”

      Nam nhân áo xám nghe vậy liền hiểu ý xoay đầu bồi thiếu chủ nhà quay lại tiệm may trang phục của họ.

      Mà trong phòng trưng bày y phục mẫu, người mà Lãnh Tu mực muốn bồi lại cảm thấy vô cùng bất lực.

      Nguyệt Lam giật giật dây tơ mà Điệp Y buộc chặt cổ tay phòng ngừa lạc mà hắc tuyến đầy đầu. Nha đầu này càng ngày càng xem chủ nhân là giống vật trang trí mà.” Nhìn” Trương thiếu phụ dù ngắm trang phục cũng quên quay đầu “kiểm tra” vị trí của còn nha đầu nhà mình …ài…lau nước miếng chứ kẻo dính lên y phục nhà người ta có tiền đền đó nha đầu ngốc…

      Dây tơ xoay tròn ngón tay mảnh khảnh của Nguyệt Lam bỗng giật điên cuồng, xiết chặt lại như muốn vặn nát làn da trơn mượt kia. Nguyệt Lam vuốt như trấn an sợi dây tơ, dù trong đầu điên cuồng hối hận ra ngoài mà xem hoàng lịch, môi vẫn khẽ mỉm cười.

      “Lại gặp nhau rồi, chúng ta có duyên

      “Ai nha, công tử trốn kĩ nha~ Làm người ta tìm lâu a~~”

      giọng thanh mị vang lên, bàn tay trắng nõn mềm mại xương từ sau lưng dán chặt lên bả vai Nguyệt Lam, mái tóc đen tuyền như có sống riêng trượt dọc từ hông Nguyệt Lam xuống hai chân thon dài, quấn vừa vuốt ve vừa muốn giam cầm xiết chặt đến lúc rỉ máu từng giọt từng giọt tươi sống.

      “Tiểu Uyển đợi công tử lâu lâu a~ Công tử người đúng là tinh mà, người ta gặp lần cứ nhớ mãi quên thôi…”

      Giọng nồng đậm ủy khuất khiến người bình thường ai cũng phải đau lòng thay cho chủ nhân nó, tiếc thay đối tượng nó hướng tới lại chẳng có chút nào bình thường cả..”

      Nguyệt Lam cố nén rùng mình, tay đưa ra sau lưng vừa vuốt tóc “Tiểu Uyển” vừa “lỡ” tay kéo khuôn mặt dán chặt vào lưng của ra. Để thêm chút nữa biết nước miếng của ta có chảy ướt hết cả tà áo sau của nữa… cũng tự kỉ đến mức tin nhan sắc của mình có thể điên đảo thần hồn của nữ quỷ cấp cao như vậy. Cho đến khi nào có thể “nhìn” ra được ta mạnh đến đâu mới có thể thoát khỏi cảnh “bán thịt giữ an” như thế này.

      Tiểu Uyển thâm tình nhìn Nguyệt Lam – bên trong điên cuồng mặc niệm nhưng bên ngoài vẫn nụ cười thanh lãnh- dần củng cố lòng tin bản thân. Mấy trăm năm rồi chưa có người nào khiến say đắm như vậy. Gặp qua biết bao người, trong mắt ai ai cũng chỉ là con kiến bé đáng bận tâm, lũ kiến ti tiện đó có thể cống hiến mạng sống cho chính là phúc hạnh muôn kiếp của chúng rồi. Nhưng người này ..y khác hoàn toàn…Y giống như vầng trăng trời đem lại từng tầng ánh sáng soi vào cõi lòng xấu xí của , ánh sáng ấm áp nhuốm bụi trần vồ vập như lũ háo sắc kia cũng hờ hững lạnh lùng hoàn toàn… muốn biết đằng sau tấm vải trắng kia là đôi mắt xinh đẹp đến nhường nào.

      Mí mắt giật liên tục, cảm nhận được xung quanh [Trận] cuồng phong gào thét, hòa đào từ lác đác cánh hoa rơi giờ thành phi tiêu sống bay qua bay lại, “Tiểu Uyển” bên kia mắt dần đỏ thẫm, móng tay mọc ngày càng dài, ý định vương tay chạm vào mắt ràng, Nguyệt Lam nụ cười môi sắp trụ vững, mấp máy vừa định mở miệng khung cảnh chợt vỡ tan thành từng mảnh rồi chuyển động liên tục.

      Nhìn [Trận] bỗng rung lắc dữ dội, người kia tự dưng biến mất, Tiểu Uyển giật mình bừng tỉnh, nghiến chặt răng phẫn nộ hét to.

      “Khốn kiếp, là kẻ nào dám phá hoại chuyện tốt của ta, mau bước ra đây!!”

      Lời chưa dứt, khí đen từ lòng bàn tay nhanh chóng tụ thành từng mảng lớn lao nhanh đến bóng đen đằng trước. Từng cụm khí đen chạm đến đâu nơi đó dần dần hằn lên gân tím chưa đầy chớp mắt vặn vẹo nổ tung, nhưng khi đến chỗ của bóng đen lại như gặp phải rào chắn thể đâm thủng mà bị rào chắn hấp thụ ngược lại.Bóng đen dần , Tiểu Uyển khi nhìn thấy hai kẻ kia đồng tử như co rụt lại, tay run run giữ nguyên vị trị ném khí đen, khuôn mặt từng nét bang hoàng lên .

      Lãnh Tu bước dần đến vị trí của Tiểu Uyển, mắt lên vẽ bỡn cợt, bàn tay rắn chắc nhàng đặt lên đôi mắt trừng to của Tiểu Uyển, đôi môi khẽ thầm như quan tâm cho lắm.

      “Mỹ nhân là để thương , lần sau cố mà hành xử cho khôn ngoan hơn …”

      Máu đỏ tươi chảy ra từ hai lỗ tai của Tiểu Uyển, thất khiến đổ máu, lục phủ nội tạng tổn thương chỉ bởi bàn tay đặt lên mắt. Nhớ lại nụ cười ấm áp của người kia, phải xa rời người kia ư….. Nhắm mắt đợi bàn tay của kẻ kia rời , Tiểu Uyển khẽ nở nụ cười vô lại như trước, mặc kệ dòng máu chảy ngừng, cúi người hành lễ

      “Lãnh công tử vậy, Tiểu Uyển cung kính bằng tuân mệnh…”

      Dù phải đối mặt với cả thiên hạ này cũng muốn từ bỏ y…Lời huyết thệ này, xin lỗi Lãnh công tử chứ làm được rồi. Mạng sống này chảng là gì cả so với việc ngắm nụ cười ấy thêm lần nữa.

      Uống nhầm nụ cười, say cả kiếp….

      Váy sa đỏ theo gió khẽ phất phơ…

      Người quay đầu lại…

      Tại nơi khác, tiếng suối róc rách, tiếng nước tí tách rơi từ thanh trúc xuống gáo nước, mắt đối mắt với mấy con gà con quanh mấy khóm tre xanh mơn mởn, Nguyệt Lam thở dài nhận mệnh. lại lạc vào [Trận] khác rồi. biết đến khi nào Điệp Y mới nhận ra lạc mà tới cứu nhỉ. Có nha đầu hầu hạ như Điệp y đúng là bất hạnh mà…
      duyenktn1 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :