1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Có Nắng Có Gió

      Có Nắng Có Gió New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      11
      nào cx cũng độc cả độc cả :)( mà màu chữ nền hơi chói)
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Editor: Nhi Huỳnh
      Chương 327-329


      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Phong Quang nhìn thấy người đàn ông nằm bên người mình, hoảng hốt cảm thấy chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, nhưng mà rất nhanh liền phủ ̣nh.

      Lại nằm lại giường, chậm chạp nghĩ đến, bả đầu chôn ở trong chăn, miễn cưỡng hỏi: “Hệ thống, mi xác ̣nh người này là để tôi tiến công chiếm đóng, chứ phải là đến tiến công chiếm đóng tôi sao?”

      Hệ thống trả lời.

      ghét bỏ chậc một tiếng, hệ thống đúng là càng ngày càng cao ngạo, lại nướng ở giường trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ đến chuyện người đàn ông áo đen, cảm xúc của lại rơi xuống đáy ́c.

      An Ức là quỷ, đã xác ̣nh rồi, vậy người áo đen thể nhìn thấy được trong băng theo dõi, có phải cũng có nghĩa là, hắn cũng là ma?
      [​IMG]
      đến .

      Phong Quang sau khi sững sờ, lại chắc chắn mà hỏi lại một lần, “ khẳng ̣nh người nhìn thấy là ấy sao?”

      “Ừm, tôi sẽ nhớ nhầm.” Dù sao sau khi nhìn thấy Phong Quang ôm ôm ấp ấp với con ma đó một lần, hắn làm Lạc Thần Hi lưu lại ấn tượng khắc sâu, có khả năng nhận sai, Lạc Thần Hi lại tốt bụng nói: “ Hạ, người đó… hắn phải người, vẫn nên qua lại với hắn thì tốt hơn, biết đó, dù sao… dù sao chúng ta cũng giống với bọn họ.”

      Biết Lạc Thần Hi là quan tâm tới mình, Phong Quang thật ra có một phần thiện cảm với ấy, vẻ mặt dịu một chút, “ yên tâm , tôi biết mình nên làm thế nào, chỉ là chuyện có liên quan đến ấy, tôi hy vọng Lạc sẽ nói với người khác.”

      “Được, tôi sẽ lắm miệng.” Dù sao có nói ra, cũng có ai tin tưởng , ngược lại, nói chừng còn có người coi thành người điên mà đưa bệnh viện tâm thần.

      Sau khi nói xong với Lạc Thần Hi, Phong Quang mong ấy hỗ trợ nói một tiếng với Liễu Hàn là về khách sạn trước, thật ra đây chỉ là một cái cớ, ngay cả đồ diễn ở người cũng thay, trực tiếp đến sân vườn nơi mà bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, dưới tàng cây hòe đó, quả nhiên gặp được người mà muốn tìm.

      An Ức đứng dưới tàng cây, ngẩng dầu, ánh mắt bình tĩnh mà xa xăm, chỉ chuyên tâm nhìn chăm chú vào tổ chim ở cây, từng tia nắng loang lổ chiếu lên người , phảng phất vì mà phủ một tầng lụa mỏng sắc ấm, có gió thổi đến, nhìn như trôi giạt giữa trung, cũng như tính tình bình thường hay yên tĩnh của , cũng sẽ yên lặng biến mất thế gian này.
      [​IMG]
      “Phong Quang thích, sau này sẽ làm.” Sắc mặt An Ức yên tĩnh bình thản, khóe miệng cười cong lên, trong nụ cười của , có thể nhìn ra là biết đã làm gì đúng, chỉ là vì thích, cho nên mới làm mà thôi.

      Rõ ràng là một người thoạt nhìn trong trẻo như ngọc, tính cách cũng thật dịu dàng khiến người ta nhịn được mà cảm thấy có thiện cảm, nhưng ́ tình, người dịu dàng như vậy, bên trong lại như cất giấu sự lạnh nhạt đến tận xương.

      Sâu sắc đến mức, hai vẻ đối lập cực đoan này ở người lại hề sinh ra cảm giác khác thường.

      Phong Quang nghĩ, có lẽ làm ma lâu lắm, cho nên đã quên tình cảm của người bình thường?

      sẽ đoán được, đời này chính là có người như thế, bọn họ trời sinh đã có nhân cách thiếu hụt, cũng bởi vì thiếu hụt và mâu thuẫn, bọn họ sẽ càng thêm ́ chấp, mà vừa vặn, An Ức chính là người như vậy.

      Phong Quang thấy rằng, chính là mục tiêu mà phải tiến công chiếm đóng, vậy chỉ có chức trách là giúp tìm về tình cảm mà đã quên , đương với ma quỷ xong, cũng phải lên con đường HE!

      “An Ức, ngày mai chúng ta ra ngoài hẹn hò .”

      Mắt sáng khẽ cong, “Hẹn hò…”

      “Đồ diễn bị cháy rất nhiều, ngày mai bọn tôi quay được, nếu mai đã có thời gian, tôi dẫn xem phim vậy, ừm… gần đây phim điện ảnh hình như có nhiều lắm, chúng ta cứ xem phim điện ảnh lấy đề tài tình được ?”

      khẽ cười, như cây cỏ mùa xuân, “Được.”

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 330-331

      Đoàn kịch “̉ thành di mộng” xem như làm việc tốt thì thường gian nan, mỗi khi vừa bắt đầu quay lại xảy ra chuyện, đến hiện tại vẫn chưa có chút tiến triển nào, mà hai người Phong Quang và Ngu Thuật đều có lịch trình, cho dù là Khâu Lương sống vô thần nữa cũng phải thấy sốt ruột.

      Liễu Hàn lại mãnh liệt đề nghị Khâu Lương đổi ̣a điểm quay phim, rảnh quản Phong Quang, vì vậy mà tạo ra cơ hội cho Phong Quang lặng lẽ chuồn , đội mũ cùng kính râm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung nguyệt mạo che khuất nhiều, nhìn chính mình trong gương, vừa lòng gật gật đầu.

      “Phong Quang sao lại phải mặc thành như vậy?”

      thanh dễ nghe sau lưng vang lên, Phong Quang hoảng sợ, sau đó thấy là An Ức, lấy kính râm xuống rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “An Ức, lần sao có thể đừng đột nhiên phát ra thanh ở sau lưng tôi ? Tôi sẽ bị dọa.”

      “Thật xin lỗi…” An Ức muốn ôm ôm , nhưng nghe được lời nói hơi có vẻ trách cứ của , do dự tiến lên.

      Bộ dạng cẩn thận như vật, thật khiến người ta đành lòng.

      Phong Quang thở dài nặng nề, bởi vì phát hiện bản thân đối với con ma này hề có sức chống cự nào, qua, chủ động ôm lấy , vùi vào trong ngực , quả nhiên, nghe được tiếng tim đập.

      An Ức vì sự chủ động của mà ngẩn ra, kế tiếp, đôi mắt tối đen nhưng sạch sẽ sáng ngời, một bàn tay vòng qua thắt lưng, tay kia thì nhè nhẹ vỗ về lưng , cúi đầu, áp lên ̉nh đầu , lòng tràn đầy vui mừng ngửi hương vị chỉ có thể tìm thấy người .

      Cho dù là nói lời nào, chỉ mỗi động tác ôm nhau cũng có thể duy trì một hồi lâu, hơn nữa trong sự im lặng này cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng lưu luyến.

      Phong Quang đột nhiên rất bội phục chính mình, cho dù đến bây giờ, vẫn sợ ma, nhưng hôm nay thế mà lại chủ động ôm lấy một con ma, còn cảm thấy một loại ngọt ngào biết tên, có một đáp án, sợ ma, chỉ là sợ mà thôi.

      Tĩnh lặng hồi lâu, khi sắp sửa ngủ trong lòng , bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu muốn hỏi , nhưng lúc này cúi đầu, cho nên khi ngẩng đầu lên, mặt của hai người cách nhau cực kỳ gần, môi cũng chỉ thiếu chút nữa là hôn lên.

      hề chớp mắt chăm chú nhìn , chậm chạp động đậy, tựa như đợi đáp lại.

      Trong mắt An Ức phản chiếu hình ảnh của , giống như là phản chiếu toàn bộ thế giới của riêng , tâm trạng Phong Quang nóng lên, kiễng mũi chân, hôn lên môi .

      kìm lòng được mà run lên mọt chút, nhưng rất nhanh, cũng vươn nhẹ đầu lưỡi miêu tả môi , nhưng vẫn chưa thỏa mãn chỉ với một cái hôn nhàn nhạt, lưỡi trơn linh hoạt tiến vào trong miệng , tìm được cái lưỡi thơm tho, quấn quít lấy cùng khiêu vũ, tìm kiếm mọi ngóc ngách, mút lấy mỗi một tấc khí bên trong.

      Phong Quang nghĩ tới người đàn ông này có kỹ thuật hôn tốt như vậy, điều này làm cho cảm thấy hơi hối hận vì xúc động nhất thời vừa nãy của mình, bởi vì phát hiện thân thể của dần mềm xuống, nhưng An Ức vẫn ̣nh chấm dứt.

      Một bàn tay dừng lại đùi , từ dưới mà trơn trượt tiến lên trong váy.

      Lý trí của Phong Quang trở về trong phút chốc, đè lại bàn tay lộn xộn đó, tay kia thì để ngực , đứt quãng nói: “An Ức… ngừng, dừng lại.”

      Trong mắt An Ức hiện ra tình dục động lòng người, ánh mắt dịu dàng cũng vì một phần tình dục này mà trở nên mị, khó hiểu, khó hiểu là chọn tiến lên, vì sao lại muốn nói chấm dứt?

      Phong Quang thể nghĩ, bản thân rốt cục đã trêu chọc phải loại đàn ông như thế nào? dường như… dường như có một loại độc dược khiến người ta thể cự tuyệt được.

      Đã thể cự tuyệt, vậy thì cần cự tuyệt.

      kéo tay , kéo đến bên giường, đột nhiên đẩy xuống giường, ngay sau đố, ngồi lên hông , cong thắt lưng xuống, cúi đầu, dán lên tai nhẹ nói: “An Ức, chúng ta làm .”

      Cuối cùng Phong Quang dùng tự thể nghiệm mà chứng minh được, vẫn có thể cùng với ma lăn giường, chỉ là… nhiệt độ có chút lạnh, nhưng lại càng được thể nghiệm một loại kích thích quỷ dị.

      giường lớn một mảnh hỗn độn, trong khí còn lưu lại mùi vị phóng đãng hoang phí, cả người vô lực nằm người , cảm thấy sau đó mà được hút một điếu thuốc thì lại càng hoàn mỹ.

      Cho dù cuối cùng là bị đặt ở dưới người khóc cầu xin tha thứ, cũng vẫn có tự tin thấy rằng, là làm , chứ phải là làm .

      An Ức như có như vỗ về cái lưng bóng loáng của , giọng nói vốn dĩ thanh nhã như gió, lúc này nhiễm sự lười biếng làm cho người ta mặt đỏ tim đập, sờ sờ đầu gái tựa ngực , tiếng cười nhẹ phát ra từ trong lồng ngực, “Phong Quang, em là của .”

      đúng, là của em.” Cho dù có sức lực, cũng muốn phản bác .

      An Ức ấm áp nói: “Được, là của em.”

      cũng chỉ có thể có .

      “Aiz… phim là xem được rồi.” Phong Quang liếc mắt nhìn vé xem phim để bàn, thời gian chiếu phim đã sớm trôi qua.

      sao, chúng ta hiện tại cũng hẹn hò mà.”

      Đúng vậy, dùng một bộ phim để đổi lấy chuyện được “ngủ” với người mình thích, đương nhiên là buôn bán có lời.

      thiếu lễ độ khinh bỉ nhìn, “Chúng ta đây gọi là cưới xin gì mà tằng tịu với nhau.”

      “Nhưng mà… Phong Quang vẫn ̣nh phụ trách , đúng ?”

      Phong Quang ngẩn ngơ, “Em phụ trách ?”

      “Phong Quang lấy trong sạch của , tất nhiên là phải phụ trách.”

      “Trong sạch?”

      “Thật ra…” An Ức lộ vẻ ngượng ngùng, “ vẫn là lần đầu tiên.”

      Bộ dạng ngượng ngùng như vậy, thật đúng là vừa miệng, nhưng vẫn muốn hỏi, “Khoan đã, phải mất trí nhớ sao? làm sao mà biết bản thân là lần đầu tiên?”

      Hơn nữa, biểu hiện dũng mãnh vừa nãy của , cũng thật giống là lần đầu tiên!

      “Bởi vì ngoại trừ Phong Quang, đối với ai cũng có xúc động tính dục.” Cho dù có mất trí nhớ, vẫn có tự tin về chuyện này.

      Bốn chữ xúc động tính dục này… Phong Quang còn chưa nói là người mất trí nhớ quên mất kiến thức thông thường như , còn có thể nói được bốn chữ này cũng thật dễ dàng, bỗng nhiên nhớ tới trước đây cũng từng có người nói những lời này, là ai? Thời gian trôi qua thật lâu, cũng chỉ nhớ lại được một bóng dáng.

      An Ức hỏi: “Phong Quang suy nghĩ cái gì?”

      có gì…” Cõ lẽ người kia là mục tiêu tiến công chiếm đóng của ở thế giới nào đó, bởi vì qua mỗi nhiệm vụ hệ thống sẽ thanh trừ cảm tình của , đối với một người có thể xem là xa lạ mà nói, bình thường nhớ được lâu lắm, huống chi, ở thế giới trước đã sống mười lăm năm. cọ cọ ngực An Ức, “An Ức, em sẽ đối tốt với .”

      Bởi vì đau lòng người này, sẽ ́ gắng nhớ hắn thật lâu, cho dù những chuyện như ký ức, cho tới bây giờ cũng chưa đến lượt ý thức chủ quan của quyết ̣nh.

      Dung mạo xinh đẹp của An Ức hơi cong, “ cần Phong Quang đối tốt với , chỉ cần Phong Quang có thể ở lại bên người , sẽ em thật tốt.”

      “Nếu em ở cạnh thì sao?” lười biếng thuận miệng hỏi.

      sẽ khiến Phong Quang giống như con chim mẹ đó vậy.” An Ức sung sướng cười khẽ, “Đem Phong Quang nhốt lại trong lồng, Phong Quang sẽ rời được nữa.”

      Phong Quang chỉ coi như nói đùa, ngáp một cái, bởi vì vừa vận động cơ thể, lúc này bắt đầu mệt rã rời, trước khi ngủ, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu muốn hỏi , “An Ức, mấy ngày nay người em có bùa bình an, cảm thấy có chỗ nào khó chịu sao?”

      “Tại sao Phong Quang mang bùa bình an, lại cảm thấy khó chịu?”

      Được lắm, còn ý thức được bản thân là ma.

      Phong Quang trước khi mơ mơ màng màng ngủ nghĩ rằng, cũng biết Liễu Hàn mua bùa bình an từ tên lừa đảo nào nữa, coi như là vô dụng .

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 332 - 333

      Trong màn đêm, an tĩnh đến mức quỷ dị.

      An Ức mở mắt, hôn lên giữa mày gái ở trong lòng , cẩn thận xuống giường, cẩn thận thay đắp chăn kỹ càng, sau đó mới ra khỏi phòng, tại cửa phòng, gặp được người đàn ông áo đen đã chờ ở đây thật lâu.

      Người đàn ông hòa nhã bật cười một tiếng, “Bỏ được mỹ nhân mà ra sao?”

      An Ức trả lời, thanh của rét lạnh một phần, “Mày rốt cục là ai?”

      “Tao là ai, mày cần xen vào.” Hắn nói: “Mày chỉ cần biết, tao là người hiểu mày nhất đời này.”

      “Đúng là một đáp án thú vị.” An Ức cũng thật sự nở nụ cười thích thú, cho dù biết rõ, chính cũng hiểu được bản thân mình.

      Người đàn ông thản nhiên hỏi: “Chỉ có như vậy, mày đã thỏa mãn rồi sao?”

      “Mày nói thỏa mãn, là cái gì?”

      “An Ức, ấy gọi mày như vậy đúng ?” Khóe môi hắn giương lên một chút, “Mày hiểu rõ mà, cho dù hủy diệt thiết bị quay phim, hay là thiêu hủy đồ diễn, mày có khả năng vĩnh viễn gây trở ngại công việc của ấy, công việc của ấy, nói thế nào cũng phải có chút đụng chạm với những thằng đàn ông khác.”

      “Thì sao?” Khóe mắt hẹp dài của An Ức hơi cong lại.

      ấy đối với mày tình ý nồng, có lẽ cho dù mày có làm cái gì, ấy đều lựa chọn so đo, nhưng đợi qua một tháng, một năm, mười năm… ấy mày nữa, cảm thấy chán ghét mày thì sao?”

      “Phong Quang từng nói, ấy thích tao, ấy sẽ đối xử tốt với tao.” An Ức thỏa mãn cười nói: “ ấy sẽ gạt tao.”

      , mày thể đảm bảo chuyện đó, bởi vì, thủ đoạn có thể giữ lại ấy, mày hề có miếng vốn nào cả, mày biết mày là ai, biết mày từ đâu mà đến, lại biết khi nào bản thân mày sẽ phiêu tán như sương mù, mày xem, mày có cái gì cả, nhưng mà ấy là Phong Quang, ấy có người thương mình, cũng có rất nhiều người theo đuổi, mày cũng thể đảm bảo mày có thể thắng hết bọn họ, bởi vì…” Hắn cười ác liệt, “ ai biết mày có tồn tại.”

      Bàn tay để bên người của An Ức nắm thành quyền, nhưng vẫn cười dịu dàng, “Mày tới đây, chính là muốn nói mấy chuyện này với tao sao?”

      “Phải, cũng phải, tao cho mày một đề nghị, đề nghị có thể vĩnh viễn giữ ấy ở bên cạnh mày.” Hắn đến gần An Ức từng bước, môi mỏng kềm chế được nụ cười phóng đãng, thanh lạnh lẽo, nhưng cũng mang theo một nỗi dụ hoặc biết tên, “Chỉ cần ấy trở nên giống như mày, ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mày.”

      Đây đúng là một đề nghị, nhưng mặt An Ức chút thay đổi, cho dù người trước mặt dụ dỗ làm hại người mà cực kỳ thương, nhưng vẻ mặt ôn hòa của vẫn trước sau như một, chỉ bình tĩnh nói: “Tao sẽ làm hại ấy.”

      “Là sẽ , hay vẫn nghĩ đến?” Lời nói mặn nhạt cất giấu mũi kiếm chỉ thẳng vào lòng người, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư, tìm được chỗ phòng thủ yếu nhất, dùng phương pháp đơn giản nhất, công kích kẻ ̣ch liên tiếp bại lui, hắn chính là một thuyết khách trời sinh, “Mày và tao đề rõ ràng, thế giới này rất dơ bẩn, người mơ ước ấy thật sự quá nhiều, người tốt đẹp giống như ấy, nên thuộc về thế giới này, phải sao?”

      mặt An Ức có ý cười nhẹ mà mờ mịt, nhưng mà, nói lời nào.

      Hắn dùng giọng điệu thể nào nắm bắt được, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “An Ức, chúng ta đều hiểu, mày thể phản bác những lời này của tao, mà đề nghị của tao chính là phương pháp duy nhất có thể bảo vệ ấy, cũng là cách duy nhất cam đoan ấy sẽ rời khỏi mày, cho nên, mày có muốn liên thủ với tao ?”

      Cùng nhau, giết ấy.

      Trời nắng mấy ngày liền bỗng nhiên biến chuyển, hôm nay đột ngột nổi cơn giông.

      Bởi vì chuyện đồ diễn bị hủy nên đã phải ngừng một ngày quay, hiện tại đồ diễn vất vả đưa đến đây rồi, nhưng vì trận mưa này, đoàn làm phim thể dừng tiến độ lại một lần nữa, có người nói, mưa lớn như vậy, có lẽ là Long vương phát điên.

      Đương nhiên là hôm nay cũng cần khởi công, nhưng đáng tiếc là, Khâu Lương gọi một cuộc điện thoại, để toàn bộ đoàn làm phim đến nhà ̉, mọi người đội mưa to đến đó, xong mới biết Khâu Lương chịu đổi chỗ quay phim bị Liễu Hàn nói đến mức còn cách nào, biết từ chỗ nào mời đến một đạo sĩ, nói là muốn trấn áp tà khí.

      Phong Quang khẩn trương ở trong lòng, mặc ngoài thì cực kỳ trấn ̣nh, khống chế xúc động bản thân muốn nhìn xem An Ức, cho dù lúc này, tay bị An Ức nắm lấy.

      An Ức cúi đầu, dán lên sườn tai nói: “ cần lo lắng, hắn nhìn thấy .”

      Thật ra cần dựa gần vào như vậy để nói chuyện…

      Phong Quang càm ràm trong lòng, biết bản thân mình ở chỗ đông người chỉ có thể làm bộ như ai nhìn thấy, cho nên mới kiêng nể gì như vậy, nhưng mà người ngoài nhìn thấy, nhưng lòng xấu hổ của còn có thể nhắc nhở làm hành động thân mật như vậy ở trước công chúng là đúng, cho nên… gương mặt của khống chế được mà đỏ lên một chút.

      Liễu Hàn hỏi: “Phong Quang, mặt em sao lại hồng vậy?”

      “… Có chút nóng.”

      Liễu Hàn gật gật đầu, “Nhiều người chen chút trong một căn phòng như vậy, đúng là có chút nóng.”

      Lạc Thần Hi tự giác cách Phong Quang xa xa, phải sợ Phong Quang, mà là sợ người kia, bởi vì thấy được, người kia vừa cho một ánh mắt cảnh cáo, Lạc Thần Hi cũng hiểu một người đàn ông nhìn dịu dàng như vậy… đúng, là nhìn thấy được ánh mắt lạnh thấu xương từ người con ma này, chỉ là bản năng nhắc nhở , hình như đã đắc tội người này.

      thật là có đắc tội , bởi vì nghe được, Phong Quang biết được chuyện phóng hỏa là do gái nhiều chuyện này nói ra.

      Đạo sĩ kia nói vài câu chú ngữ, lại lắc lắc chuông đồng trong tay, ngat khi Phong Quang nghĩ hắn có phải muốn nhảy thần (!) hay , hắn bỗng nhiên khẩn trương phát ra một tiếng nặng nề.

      (!) Một hoạt động khiêu vũ mê tín dị đoan, tương tự điệu nhảy shaman.

      Liễu Hàn vội hỏi: “Đạo trưởng, có phát hiện gì sao?”

      “Nơi này có cái gọi là tà khí hay oán khí, nhưng thật ra có một ̃ chấp niệm rất mạnh.”

      Liễu Hàn nghi hoặc, “Chấp niệm?”

      “Đúng vậy, chính là chấp niệm, chấp niệm này cực kỳ mạnh mẽ, ừm, ta phải điều tra.” Chỉ thấy đạo trưởng rất có vẻ tiên phong đạo ́t này từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, tra xét một cách rất khác thường, lại thu tay cất điện thoại rồi nói: “Hôm nay chỉ có thôn trấn này có mưa, thôn trấn xung quanh đều là trời nắng, cư nhiên có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của thời tiết, xem ra ̃ chấp niẹm này đã mạnh đến mức rất đáng sợ.”

      Phong Quang khỏi nhìn qua An Ức, An Ức thấy nhìn mình, mỉm cười như cây cỏ mùa xuân, cúi đầu in một nụ hôn lên khóe môi , Phong Quang bị dọa đến mức nhìn trái nhìn phải, may mắn, trừ bỏ Lạc Thần Hi, ai có thể nhìn tới cảnh vừa rồi, còn nỗi hoài nghi vừa rồi của , cũng bị nụ hôn đột ngột của An Ức làm sợ tới mức quên luôn.

      Khâu Lương tin mấy thứ quỷ thần này, cho nên chỉ hỏi cho có lệ: “Vậy đạo trưởng cho rằng nên xử lý như thế nào?”

      cần xử lý.” Đạo trưởng rất có phong phạm thiên tiên nói: “Tà khí cóc thể bị xua tan, oán khí có thể trấn áp, nhưng chấp niệm loại này, cũng giống như tà khí và oán khí bình thường, nói chung, chấp niệm phần nhiều là vì cầu mà được, chỉ có thể tìm được chuyện cầu mà được này, làm hắn cảm thấy thỏa mãn, chấp niệm cũng sẽ tự nhiên tiêu tán.”

      Thật có chút người là ́ chấp, bọn họ đối với mục tiêu mà mình truy đuổi, vĩnh viễn đều muốn gần một chút, lại gần hơn một chút, vĩnh viễn cũng cảm thấy thỏa mãn.
      Last edited: 23/1/18

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 334 - 335
      “Này? gái này…” Đạo trưởng đó bỗng nhiên đến chỗ Phong Quang, hắn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu tới chân, lại bấm bấm ngón tay, lắc đầu rất là nặng nề.

      Phong Quang bị hắn nhìn mà ngấm ngầm sợ hãi, tâm tưởng chẳng lẽ hắn phát hiện ra An Ức? Trái ại, An Ức cực kỳ bình tĩnh.

      Liễu Hàn vội vàng hỏi: “Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì sao?”

      “Ấn đường gái này biến thành màu đen, nhìn ngược lại thì mệnh còn lâu.”

      “… Cái gì?” Phong Quang mơ hồ.

      “Người có tam trấn hỏa, tôi thấy gái này đã tắt hai hỏa, e là sẽ nhìn thấy một ít thứ mà người thường thể nhìn thấy được, hơn nữa ma khí người của gái này rất thịnh, dương khí đủ, một hỏa cuối cùng này, sáng sáng tối tối, là tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”

      Phong Quang bị mấy lời này hù đến sửng sốt, hẳn nên tin, nhưng tên lừa đảo này nói vài chuyện lại thực sự phù hợp với tình trạng của hiện giờ, ví dụ như nói có thể nhìn thấy ma, lại như nói hiện tại cùng ma… Khụ, “trộn lẫn”, nên cái gọi là ma khí cực thịnh người cũng có thể là thật.

      mất tự nhiên khụ một tiếng, chỉ chỉ Lạc Thần Hi, “Nói tôi thảm như vậy, vậy nhìn ấy một chút .”

      Lạc Thần Hi ngây người.

      “Ừm, nếu là nói gái này…” Đạo trưởng lại bấm đốt ngón tay một phen, “Tam trấn hỏa tắt mất một hỏa, có họa đổ máu, gần đây lại có hồng loan tinh động.” (!)

      (!) Mệnh đào hoa

      Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.

      Đạo trưởng lại nhìn về phía Phong Quang, “Tôi thấy, vẫn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình huống của đã đến mức cực kỳ nghiêm trọng.”

      Liễu Hàn so với Phong Quang còn muốn sốt ruột hơn, “Đạo trường mời nói, nên làm như thế nào mới hóa giải được kiếp nạn của Phong Quang.”

      “Cái này, nếu muốn hóa giải nguy cơ, vậy chỉ có thể đến nơi thiêng liêng sạch sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ví dụ như là miếu Quan Vũ… ách!” Đạo trưởng còn chưa nói xong, ôm ngực ngã xuống đất.

      Mọi người thấy hắn mở to hai mắt, há miệng khó thở, vội vàng bu lại, người hiểu cấp cứu giúp đỡ làm chút biện pháp cấp cứu, Khâu Lương lập tức gọi số cứu thương, tất cả mọi người loạn thành một đoàn.

      Sắc mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn như chịu thống khổ thật nhiều, Phong Quang bị một màn trước mặt dọa sợ đến giật mình, mờ mịt biết phải làm sao mà nhìn An Ức.

      An Ức lắc đầu, “ phải làm, Phong Quang, tin tưởng .”

      Phong Quang mím môi nói.

      “Là hắn.” An Ức nhìn ra phía cửa, “Là hắn làm.”

      Một người đàn ông mặc áo đen, hắn đứng ở trong mưa, nhưng hề có một giọt mưa nào rơi người hắn, hắn nhìn như có năng lực ngăn cách, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh hắn giống như có một hố đen đáng sợ, có thể hấp dẫn người qua tiến vào vực sâu vô tận bên trong.

      Cái mũ đen của hắn trước sau như một, che khuất phân nửa gương mặt hắn, nhưng Phong Quang biế, hắn nhìn , dùng ánh mắt có độ ấm nhìn .

      ớn lạnh cả người.

      Nhưng chỉ nháy mắt sau, người ở trong mưa biến mất thấy.

      Cơ thể căng cứng của bình tĩnh lại, chân hiểu sao như nhũn ra, có chút đứng vững, An Ức ở bên cạnh đỡ lấy .

      An Ức sờ sờ đầu , dịu dàng nói, “Đừng sợ, sẽ để hắn làm hại em.”

      Phong Quang cảm thấy có chút thoải mái nào.

      Xe cứu thương rất nhanh liền tới, lạnh mặt cứng rắn nhìn mọi người nâng đạo sĩ kia lên xe cứu thương, Liễu Hàn thấy sắc mặt đúng, tưởng bị hoảng, liên thanh khuyên giải an ủi vài câu, chỉ cười cười trả lời.

      Phong Quang cảm thấy sợ hãi, người đó làm cho có một loại sợ hãi mà chưa từng biết đến, mà rõ ràng là, chuyện lần này là vì mà xảy ra.

      bất giác nắm chặt tay An Ức.

      Sau đó, tin tức của Khâu Lương từ bệnh viện truyền đến, vị đạo trưởng kia là mắc phải bệnh tim, trải qua cấp cứu, cuối cùng cũng bảo vệ được một mạng.

      Nhưng mà vừa xảy ra chuyện như vậy, mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu nơm nớp lo sợ, lại vì một lời trước khi té xỉu đó của đạo trưởng, tất cả mọi người nhìn thấy Phong Quang đều tự giác mà tránh .

      Phong Quang tựa như mang đại danh là sát tinh.

      Liễu Hàn bị tức nhẹ, mắng bọn họ một chút, tuy rằng ai dám phản bác , nhưng mà vẫn làm nên chuyện gì, những người đó vẫn nhượng bộ lui binh đối với Phong Quang, đây là tâm lý sợ dính họa vào thân, vì thế, Ngu Thuật còn dám nói chuyện với Phong Quang lập tức có vẻ bình thường.

      hành lang, Ngu Thuật u buồn thở dài, “Con người a, chính là bảo sao hay vậy, đây đúng là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng với nhân loại.”

      “… cũng chính là con người đó.” Phong Quang mặt đờ đẫn nhắc nhở , An Ức cũng ở bên cạnh , hình như là có chuyện cần xử lý, chưa từng hỏi qua, bởi vì cho dù là người , cũng phải có gian cá nhân của riêng mình.

      Ngu Thuật nở nụ cười, lần này trong nụ cười của có u buồn, đổi lại có thêm một loại thong dong xa rời nhân thế, “Tôi giống với những người phàm phu tục tử này, tôi là người có giác ngộ, có lẽ đời thật sự có ma quỷ, nhưng ma quỷ cũng từng là người, chỉ cần biết điểm này, thì có gì phải sợ, tôi tin tưởng mỗi thế giới đều có nguyên tắc riêng của nó, người như chúng ta cảm nhận được đến sự tồn tại của ma quỷ bình thường, ma quỷ cũng có cách nào thích gì làm nấy mà ảnh hưởng đến thế giới thực của chúng ta, nếu , thế giới này đã sớm loạn.”

      Phong Quang ngờ là người được xưng là “có bệnh” lại có suy nghĩ cao nhân như thế, thể tin hỏi lại: “Lời này của là lời kịch trong kịch bản sao?”

      “Người nông cạn a…” Ngu Thuật lại khôi phục dáng vẻ u buồn của , dùng giọng điệu đa sầu đa cảm thở dài: “Người càng thanh tỉnh, thường thường đều bị mọi người xem là khác người, Hạ Phong Quang, là loại người gì đây?”

      “Người nhìn cảm thấy khó chịu.” Phong Quang giật giật khóe miệng, khống chế xúc động muốn chửi ầm lên, thế mà dám nói nông cạn!?

      “Có rất nhiều phụ nữ thích tôi, lại nói nhìn tôi khó chịu, ừm, như thế đúng là phương pháp hay khiến cho tôi phải chú ý đến a.”

      Phong Quang khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái, “Tôi có bạn trai, có ý tứ gì với đâu.”

      “Bạn trai?” Ngu Thuật suy nghĩ một lát, “Là người đàn ông áo đen mỗi ngày đều xuất hiện ngoài cửa phòng của sao?”

      nói… cái gì?”

      “Tôi ban đêm hay ra ngoài cửa ngắm trăng, mỗi lần đều nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa phòng , kỳ quái là, ta đứng một chỗ nhúc nhích, giống như là người chết vậy.”

      Phong Quang sững sờ cả người, nói ra tiếng, giống như quên mất bản thân còn có thể nói chuyện.

      Ngu Thuật nói: “ cũng đừng trách tôi miêu tả được tốt, tôi chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà, tôi ngờ là, Hạ Phong Quang chưa bao giờ có scandal, thế mà lại là người có gan lớn như vậy, cũng dám đem bạn trai đến khách sạn ở chung.”

      Lại thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Quang, Ngu Thuật chỉ coi như sợ mình đem bí mật của nói ra ngoài, “ yên tâm , tôi sẽ đem chuyện có bạn trai nói ra ngoài, chỉ là… phải là hôn thê của Mạc Diệc Vân sao?”

      Phong Quang thể nhìn kỹ người trước mặt mình một lần nữa, “ rốt cục biết bao nhiêu chuyện?”

      Chuyện hôn ước giữa và Mạc Diệc Vân, ngoại trừ hai nhà bọn họ, ai cũng biết.

      “Nhìn tôi căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng phải là người lắm miệng, nhưng thật ra tôi thấy, Mạc Diệc Vân xứng với , chia tay với ta cũng tốt.”

      Last edited: 4/2/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :