[Cổ đại] Hồi ức viễn phương - Phong Du (chương 13)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phongdu93

      phongdu93 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      8
      Chương 12

      Dọc đường dẫn về điện Tập Hiền, đuốc được dựng cao thành hai hàng ngay ngắn, khắp nơi chăng hoa đăng đủ màu sắc sặc sỡ chẳng khác nào lễ hội ở chùa Trấn Quốc bữa nọ. Đứng từ ngoài trông vào khó để nhận ra vẻ hối hả của đám cung nhân chân tay liến thoắng bày tiệc, kẻ bưng rượu ngon, người bày ngự thiện ngừng nghỉ. Trăng non vừa nhô lên, các nhạc công yên vị sau tấm rèm mới bắt đầu hoà tấu bản nhạc chào đón khách quí.

      Dưới ngai vàng quyền uy là hai hàng ghế, bên tả dành cho các quan đại thần và thân vương, bên hữu dành riêng cho đoàn sứ giả, ngồi vị trí đầu tiên là chánh sứ Sài Xuân, tiếp theo là phó sứ Lãnh Phong, cứ thế sắp xếp theo thứ bậc mà ngồi. Bản hoà tấu chào đón kết thúc, dưới ánh đèn lung linh, khói trầm hương lan toả huyễn ảo, Trần Khâm ôn hoà rót ly rượu nếp thơm cung kính đưa ra trước mặt, hướng về bên hữu mà :

      “Chẳng mấy khi được Lễ bộ thượng thư cùng các tướng quân từ quý quốc xa xôi tới đây, trẫm xin mời các vị ly để tỏ lòng cung kính. Hy vọng mối quan hệ bang giao giữa hai nước càng thêm bền chặt.”

      Nghe tới lời này, Sài Xuân thực chỉ muốn bật cười ha hả, song cảm thấy như vậy thất lễ nên gã chỉ đành nén trong lòng, tay cũng cầm ly rượu đưa lên, lời thể giả tạo hơn:

      “Vậy bổn quan cũng xin kính ngài.”

      Đôi bên kính nhau mời rượu, mắt đối mắt đem theo ý cười, tình như thủ túc mà thực tâm lại mang ý niệm khác. Kẻ giả ngu khờ, người giả quân tử.

      Gió xuân mơn man lướt qua đem theo cánh hoa đào rơi xuống, tiếng độc huyền cầm bỗng ngân lên từng thanh dịu dàng. Tất thảy đều bị tiếng đàn thu hút, người ta thấy phía sau tấm rèm thấp thoáng thiếu nữ mặc bạch y, dung nhan ra sao chỉ thấy dáng vẻ tiêu dao tự tại của nàng như kẻ sĩ phu chẳng màng thế . Chỉ sợi dây mỏng manh tưởng làm được gì, vậy nhưng qua từng ngón tay điêu luyện lại phát ra những thanh kỳ diệu, khi trầm khi bổng, lúc du dương khi nhàng khiến người nghe vạn phần khuynh đảo, muôn phần si mê.

      Gió thổi lướt qua, trong khoảnh khắc tấm rèm che hất lên Trần Viễn kịp thời nom ra cầm sư kia, đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc song cũng mau chóng dịu xuống, bờ môi hơi nhếch nụ cười. Thú vị lắm! Giữa lúc quan khách đắm mình trong tiếng nhạc hai hàng mỹ nữ mặc tứ thân đa sắc từ bên ngoài đều đặn bước vào, chìm trong làn khói hương trầm, các vũ công eo thon dáng mượt uyển chuyển từng động tác của bài múa bắt bông khiến khung cảnh càng thêm phần huyễn hoặc.

      Sài Xuân bấy giờ vẫn cố làm dáng đạo mạo, khi cười hềnh hệch với vũ cơ khi lại lãnh đạm trước lời tiếp đón của các quan trong triều. Nhác cái bộ dáng ấy chẳng khác nào thằng hề diễn xướng ngoài chợ khoác lên mình bộ áo quan, chẳng qua cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài hào nhoáng.

      Trăng leo cao lên đến đỉnh đầu, vẻ an nhiên hoà ái của Sài Xuân từ sáng đến giờ khiến Trần Viễn có đôi phần bất an, tin gã biết an phận thủ thường. Trò vui chưa biết khi nào mới bắt đầu, khiến người ta nôn nao. Cuối tiệc, đương lúc chuyên chú quan sát đối phương đám cung nhân đem đĩa bánh cốm tới dọn ra bàn. Trần Khâm ngồi cao chợt cất tiếng:

      “Trẫm được biết Thượng thư rất thích đồ ngọt nên đặc biệt sai nhà bếp làm cho khanh món bánh cốm này. Nếu chê xin mời dùng thử.”

      Sài Xuân lười biếng đáp:

      “Tạ quốc vương ưu ái, tiếc là giờ bổn quan kiêng đồ ngọt nên e là có phúc hưởng đó.”

      “Ồ vậy mà trẫm biết. đáng tiếc.”

      sao, trước khi sang đây Lãnh tướng quân cũng muốn nếm thử đặc sản của Việt Quốc, nay bổn quan có số hưởng thưởng thức loại bánh này, vậy mời Lãnh tướng quân dùng thử.” Sài Xuân quay qua Lãnh Phong .

      “Được. Vậy ta khách sáo.”

      Lãnh Phong toan dùng đũa gắp chiếc bánh xinh bị Sài Xuân ngăn, gã nhắc khéo:

      “Loại bánh này phải cầm tay ăn mới ngon.”

      Lãnh Phong khẽ nhíu mày, song cũng phản bác gì. Y rút từ trong người ra chiếc khăn lụa, lau tay kỹ càng rồi mới dùng hai ngón trỏ và cái cầm miếng bánh cốm lên vừa vặn bỏ vào miệng. Hương cốm thơm thơm quyện cùng hương hoa bưởi mát lành, vị ngọt bùi của đậu xanh tan dần vào trong miệng khiến người ta khó cưỡng. Lãnh tướng quân nuốt xong miếng bánh, định cầm thêm miếng thứ hai đột nhiên thấy tay chân tê dại, cảm giác vô lực, khắp người lạnh mà run lên, mặt mày tím tái rồi ngã gục xuống, ngụm máu tươi vừa vặn từ khoang miệng phun ra nhuốm đỏ mặt bàn.

      Vua quan nhà Trần gặp tình cảnh này chưa kịp phản ứng gì thấy Sài Xuân kinh hãi bật dậy, gã chỉ thẳng mặt nhà vua mắng lớn.

      “Các ngươi lớn mật dám hạ độc sứ thần!”

      Buổi yến tiệc ấy chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn tột độ. Trò vui hoá ra là đây.

      PHÁ KẾ

      Giữa đêm xuân say giấc, Lưu thái y bỗng bị đánh thức bởi thằng hầu trong phủ. Nó lắp ba lắp bắp mãi mới được câu có ông giám họ Cù từ Cấm thành đem theo ý chỉ của hoàng thượng cho vời ông vào cung khẩn cấp. Vị thái y chắc mẩm có điều ổn nên cũng chẳng dám chậm chễ, vội vàng thay quan phục rồi lật đật cùng quan nội thị vào cung. Hoá ra chẳng phải mỗi mình ông được gọi, khi tới cửa Dương Minh liền gặp hai cỗ xe ngựa của Hà thái y và Nùng thái y.

      Dọc theo dãy hành lang dẫn tới thái y ty, cả ba vị thái y sốt sắng yên, suốt quãng đường vừa rồi rốt cục cũng được nghe sơ qua tình. Chuyện là viên phó sứ thiên triều Lãnh tướng quân bị trúng độc, thổ huyết rồi hôn mê bất tỉnh. Vua và các vị đại thần bởi chuyện này đứng ngồi yên, chẳng cần ai cũng biết việc này vô cùng nghiêm trọng. Bởi thế trọng trách của cả cái giang sơn này đột nhiên rơi xuống đầu người của thái y ty, nếu làm tốt hệ luỵ rất khó lường.

      Thái y ty đêm ấy đâu đâu cũng thắp đèn sáng rực, phía gian phòng dưỡng bệnh rộng lớn mà cũng đứng chật người. Ba vị thái y tinh thông y thuật lần lượt tới bắt mạch, lại xem xét khắp cơ thể lượt vẫn đoán ra được độc gì. Da dẻ tím tái, môi thâm sì, mạch đập hỗn loạn, hơi thở đứt quãng, điều kỳ lạ ở chỗ trong người y dường như còn có luồng khí nóng lạnh đối lập nhau liên tục di chuyển thực khiến cho cả ba vị thái y kia đau đầu. Họ chỉ còn biết kê ra vài thang thuốc khống chế độc phát tác chậm lại, song đó chỉ là kế hoãn tạm thời mà thôi, nếu mau tìm ra thuốc giải e rằng mạng khó giữ.

      Trần Khâm nóng như ngồi đống lửa, trước giờ vẫn luôn là người ôn hoà hiền đức vậy mà giờ cũng kiềm chế được cơn giận dữ mà quát mắng:

      “Vô dụng, lũ vô dụng.”

      Cả ba vị thái y sợ hãi vội quỳ sụp xuống, đầu cúi sát đất chẳng dám ngẩng lên. Gian phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng thở khe khẽ của bệnh nhân. Sài Xuân đứng ở góc phòng, vẻ mặt cố tỏ ra lo lắng nhưng khoé môi lại giấu nổi điệu cười tự mãn. Đương lúc tất cả vào bế tắc, Trần Viễn đột nhiên đứng ra khỏi đám đại thần, cung tay :

      “Quan gia, xin ngài giữ bình tĩnh. Theo như các thái y tình trạng giờ của phó sứ rất giống với đại ca thần khi bị thương lúc trước. Nếu đoán lầm, thần nghĩ là cùng loại độc.” Trần Viễn ngưng lời, đưa mắt dò xét Trần Khâm lại thấy chàng khẽ gật đầu, tiếp. “Là độc Tán hoả lưu sa.”

      Tinh quang trong đáy mắt Trần Khâm ánh lên, chàng hỏi vồn vã.

      “Nếu biết tên độc hẳn là khanh có cách giải độc?”

      “Dạ bẩm, khi đó thần có người bạn y thuật cao thâm giúp đại ca can qua nạn khỏi lần ấy. Người bạn này sống ở ngoài thành Đại La. Nếu Quan gia cùng mọi người tin tưởng, thần xin phép được xuất cung tới mời người đó vào thử lần.”

      Nghe tới lời này trong lòng Sài Xuân rúng động, tuy rằng gã và Lãnh Phong có mối thâm thù huyết hận nào, thực tâm gã cũng chẳng muốn y chết nhưng vì đại , hy sinh người để đổi lấy giang sơn quả rất đáng. tại nếu y chết đất Việt Quốc tất thảy mọi ý đồ của gã trong chuyến này được giải quyết dễ dàng, cơ hội dễ đến lần hai. Cái chết của y có giá trị đến thế, gã tuyệt đối thể để bọn người An Nam này có cơ hội cứu sống y.

      được! Lãnh tướng quân là quan đại thần, còn là phó sứ, thân thể vô cùng cao quý, sao các ngươi dám để tên lang băm vào chữa trị được. Bổn quan tuyệt đối để lũ người các ngươi làm bậy.”

      “Xin Thượng thư bớt giận, cứu người vẫn là việc quan trọng, nếu thử sao biết được có hiệu quả hay ? Hơn nữa hạ quan dám lấy đầu ra bảo đảm, người bạn này chắc chắn giải được độc. Trừ phi, đại nhân đây có ý đồ khác?” Khi ra lời này, Trần Viễn thực muốn đặt cược thử lần xem sao. Quả nhiên, lời cuối cố kéo dài ra khiến Sài Xuân thoáng giật mình, hẳn là gã có tật sợ bị bại lộ chăng?

      “Ngươi...” Sài Xuân á khẩu, song gã vẫn cố ra vẻ đạo mạo. “Bổn quan mệt rồi, muốn đôi co với lũ các ngươi. Dù sao hạ độc phó sứ vẫn là tội đáng muôn chết, bổn quan đây muốn xem các ngươi giải thích thể nào với thiên triều về chuyện này.”

      xong gã đưa tay lên che miệng ngáp dài rồi làm bộ lười biếng phất tay áo quay lưng rời khỏi thái y ty, gã tin có người giải được cổ độc. Gã cũng chẳng hơi đâu mà lân la ở đây, nước cờ này ai thắng ai thua để tới sáng mai biết. Chờ cho Trần Khâm ra quyết định, Trần Viễn cũng mau chóng rời khỏi cung tìm Phạm Bân.

      ...

      Đêm xuân sương rơi lạnh, vị lang y thiếu niên nằm trong phòng ấm cúng ôm giấc mộng giai nhân. Phạm Bân thấy mình đứng giữa rừng hoang vu, xung quanh toàn cỏ cây hoa lá, mà ánh mắt cậu chỉ tập trung hướng về thiếu nữ mặc y phục màu lam nhạt ở phía xa, người đó che nửa gương mặt để lộ đôi mắt trong veo mang theo ý cười nhìn cậu, bên tai lại văng vẳng giọng ngọt ngào:

      “Phạm công tử, thiếp chờ chàng lâu vì sao bây giờ chàng mới tới.”

      Phạm Bân ngây ngốc đứng nhìn mỹ nữ hồi lâu, tới khi nàng di chuyển xa khuất tầm mắt, cậu mới sực tỉnh cuồng chân đuổi theo, bóng nàng thoắt thoắt sau những rặng cây bụi cỏ, cứ mỗi lần sắp đuổi kịp nàng lại biến mất, người tìm kẻ trốn như lũ trẻ chơi đùa chốn mê cung. Sau cùng, cậu mệt bở hơi tai chạy tìm nữa bóng giai nhân lại xuất giữa màn sương khói mờ ảo ngay trước mắt. Cậu gắng gượng bước đến gần, rón rén như kẻ trộm sợ nàng lại rời xa. Ấy thế mà tới khi đứng sát sau lưng, nàng vẫn hiển tại đó. Phạm Bân hơi mỉm cười đặt tay lên bờ vai nàng, khẽ khàng :

      “Mỹ nhân, bắt được nàng rồi nhé.”

      Mỹ nhân kia quay đầu lại, trước mắt còn là gương mặt mỹ lệ trầm ngư lạc nhạn nữa mà thay vào đó là cái sọ với hai hốc mắt trống . Phạm Bân khỏi kinh hãi, giật mình lùi lại, cổ họng ngừng la hét ầm ĩ. Tới khi bàng hoàng bật dậy mới phát bản thân vẫn nằm trong gian phòng quen thuộc, cậu thở phào như vừa thoát ra khỏi cõi chết, đúng ra còn kinh dị hơn thế. Chỉ trách hồi chiều tò mò nghe gã thuyết thư kể chuyện ma nên ban đêm mới gặp ác mộng, cậu thầm nhủ lần sau nên tránh xa cái gã đó ra chút.

      “Cộc. Cộc.”

      Phạm Bân giật thót tim, cẩn trọng đưa mắt về phía cửa phòng khi trông bóng người in lên vách mới thôi hoảng sợ. cần cũng đoán được người bên ngoài là ai, quả nhiên giọng lẫn vào đâu của bác cả cất lên:

      “Bân, con ngủ chưa? Có người đến tìm con gấp đấy.”

      Tìm? Ai tìm mình vào giờ này?

      “Con vừa tỉnh, nhưng ai tìm con vậy bác?”

      xưng là Trần Viễn, có việc cấp bách cần con giúp, con mau thay đồ đừng để người ta chờ lâu.”

      Mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn trong lòng, song Phạm Bân thầm nghĩ hẳn phải có việc quan trọng lắm mới đến tìm cậu vào giữa đêm hôm thế này. Bởi vậy chẳng để tốn thời gian, cậu vục dậy thay đồ, trước khi rời phòng còn khoác thêm chiếc áo dày. Khi ra tới cửa y quán liền thấy dáng người quen thuộc, ngoài Trần Viễn còn có thêm mấy người lạ nữa. Tuy nhiên chẳng để Phạm Bân hỏi lấy lời vội:

      “Có người cần cậu cứu, mau theo tôi vào cung. Mọi đồ đạc tôi cho người mang theo hết rồi.”

      Phạm Bân chỉ biết gật đầu còn có thời gian hỏi cụ thể liền bị Trần Viễn kéo lên xe, mạch tiến vào Cấm thành. Dọc đường cậu được kể cho tình, ban đầu còn phát hoảng tin, sau ngẫm nghĩ lượt lại nghe phân tích việc này hệ trọng thế nào, ảnh hưởng ra sao cậu mới đành nén tiếng thở dài, cắn răng gắng sức tuỳ cơ ứng biến. Hy vọng làm hỏng chuyện.

      Thái y ty uy nghiêm ra trước mắt, đây là mục tiêu Phạm Bân đặt ra khi bước chân vào nghề hành y này, chẳng ngờ ước mơ bấy lâu sớm thành thực đến vậy, cũng chẳng ngờ lại trong hoàn cảnh này. Cậu thực muốn cười khổ trong lòng, khi được dẫn tới gian phòng rộng lớn bên trong ty viện càng khiến cậu trầm trồ trước vẻ xa hoa của phòng bệnh. Ừ đúng, chỉ là phòng bệnh thôi mà cũng rộng hơn cả cái y quán nhà cậu, còn tráng lệ gấp trăm lần nhà phú hộ ngoài thành. Đứng mặt vị thiếu niên trông ngoài hăm mươi, vẻ mặt cương nghị, khắp người toát ra khí phái lẫm liệt cao cao tại thượng, thân vận hoàng bào tú tường long bàn vân đồ đằng, biểu trưng địa vị duy ngã độc tôn quyền quý. Phạm Bân lờ mờ đoán thân phận của chàng, đợi người khác giới thiệu hay nhắc nhở, cậu tự biết bản thân nên quỳ xuống, hành lễ cung nghiêm với chàng cùng những người khác.

      “Thảo dân Phạm Bân xin vái chào hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

      “Miễn lễ.”

      “Bẩm Quan gia, đây là chính người bạn của thần. Tên Phạm Bân.” Trần Viễn .

      “Chắc Chiêu Thành vương cũng sơ qua cho nhà ngươi biết tầm quan trọng của chuyện này.” Trần Khâm tới đây, thấy đối phương khẽ gật đầu. Chàng đặt tay lên vai cậu, ôn tồn. “Mọi việc đều nhờ vào ngươi cả đấy.”

      “Thảo dân cố hết sức, xin bệ hạ yên tâm.” Phạm Bân cung tay đáp rành mạch.

      “Được, mau cứu người .”

      đoạn, Trần Khâm lệnh cho những người liên quan lui ra dành cho Phạm Bân khoảng gian yên tĩnh, chuyên tâm cứu người. Các vị vương gia khác đều được phân phó việc quan trọng khác nên lui về phủ hoặc về thái ấp chuẩn bị, căn phòng chờ bên cạnh giờ chỉ còn lại Quan gia và Trần Viễn. Trải qua quãng thời gian nôn nóng chờ đợi, cảm giác dài đằng đẵng đến vô tận. Khi nghiêng đầu nhìn ra hiên mới thấy bầu trời bắt đầu tang tảng sáng, mà người bên kia vẫn chẳng mảy may có chút động tĩnh gì. Tự dưng trong lòng Trần Khâm dấy lên nỗi bất an, lẽ nào chàng sai khi đặt trọng trách to lớn ấy lên vai kẻ vô danh, lẽ nào Chiêu Thành vương tin nhầm người, lẽ nào tồn vong của quốc gia này tới hồi kết rồi ư? , thể như thế. Chàng cho phép kẻ nào làm tổn hại đến thần dân của mình, dẫu phải đổ máu, chàng nhất quyết giữ vững giang sơn, làm gì hổ thẹn với các tiền vương dưới hoàng tuyền.

      “Két!!!!!!!!!”

      Cánh cửa phòng bật mở, tiếng kêu của bản lề như hồi trống cắt đứt mọi suy tư của đấng quân vương. Ngay tức khắc Trần Khâm chạy ra khỏi phòng di chuyển sang phòng bệnh bên cạnh, người bước ra đầu tiên là Phạm Bân với vẻ mệt mỏi, mồ hồi rịn trán nhễ nhại càng khiến cậu trông thảm hại vô cùng. Bắt gặp ánh mắt chứa đầy kỳ vọng của đế vương, cậu khẽ mỉm cười như xua tan mọi nỗi âu phiền trước đó của ngài. Cung tay bẩm.

      “Hoàng thượng, phó sứ can qua nạn khỏi, độc tuy chưa giải được hết nhưng về căn bản còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa. Chỉ cần kiên trì điều dưỡng vài hôm khoẻ lại. Xin bệ hạ chớ lo.”

      Phạm Bân tâm trạng của đấng quân vương khi ấy thế nào, cậu chỉ nghe được tiếng thở dài thườn thuợt, tiếng thở dài ấy như trút bỏ được tảng đá vô hình nặng nề đè lấy tâm can của ngài suốt đêm qua, nhõm vô cùng. Sau cùng, vẻ mặt cương nghị khiến người ta phát run thoáng nhếch lên cười, điệu cười lại thoải mái, sảng khoái.

      “Tốt, làm tốt lắm. Trẫm ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”

      “Cứu người là chuyện nên làm của kẻ hành y, thảo dân dám nhận công. Trước mắt phó sứ vẫn cần thảo dân theo dõi thêm, xin bệ hạ sắp xếp cho thảo dân chỗ ở để dễ bề quan sát. Còn chuyện ban thưởng thảo dân xin từ chối.”

      “Vậy theo ý ngươi.”

      “Đa tạ hoàng thượng, giờ thảo dân xin phép rửa mặt lát.”

      Chờ cho bóng Phạm Bân khuất dần sau dãy hành lang, Trần Viễn đứng sau lưng chàng bỗng cất lời:

      “Quan gia, chuyện cứu người coi như cũng xong, tuy nhiên chúng ta vẫn tránh khỏ bị liên luỵ. việc lần này còn nhiều uẩn khúc, thần xin được điều tra hung thủ .”

      “Vậy khanh hãy cũng Hình bộ thượng thư điều tra.” Trần Khâm chút nghĩ ngợi, liền phân phó.

      “Thần tuân chỉ.”



      Hình bộ thượng thư Nguyễn Thuyên, tuổi qua tứ tuần, xuất thân từ nho gia, hai mươi năm trước đỗ Tiến sĩ rồi từ đó nhờ vào tính cách cương trực cùng bản lĩnh hơn người, từng bước leo lên đến chức Thượng thư của bộ Hình. Năm ngoái, trong thành xảy ra vụ án mạng liên tiếp cùng những lời đồn đại miêu tinh hoành hành, chính ông đích thân điều tra, sau cùng cũng bắt được hung thủ thực vì mộ tà đạo mà làm ra điều quái gở, kỳ thực chẳng có tinh nào cả. Đêm qua khi hay tin trong cung có chuyện, ông nghỉ phép ở quê nhà lập tức phi ngựa như bay hồi kinh. Sáng sớm nay liền có mặt ở phủ Hình bộ chuyên tâm điều tra thực hư.

      Nhác thấy bóng người mặc vương phục màu lam thẫm di chuyển vào phủ, Nguyễn Thuyên vội vã bước ra cung tay chào hỏi:

      “Vương gia, lẽ nào ngài tới vì chuyện đêm qua?”

      việc lần này vô cùng hệ trọng nên Quan gia ân chuẩn cho tôi cùng tham gia phá án.” Trần Viễn đáp.

      “Vậy tốt quá rồi. Mời!”

      Nguyễn Thuyên cười cười, chìa tay về hướng căn phòng ý muốn nhường trước. Trần Viễn chẳng ngại nhấc gót vào trong. hỏi:

      “Tình hình bên ông điều tra đến đâu rồi.”

      “Thủ hạ của tôi xét nghiệm kỹ lưỡng tất cả đồ dùng của phó sứ trong yến tiệc đều có gì bất thường, vẫn chưa tra ra độc có ở đâu.”

      Ấn đường Trần Viễn hơi nhíu vào suy tư, trong não bộ dần hồi tưởng những gì ghi nhớ về buổi yến tiệc tối qua. Vị phó sứ này đúng là ngoài những món ăn kia có dùng thêm cái gì bất thường, mà những món đó mọi người khác ai cũng dùng nhưng chẳng hề hấn gì. vậy nghĩa là vấn đề phải ở ngự thiện, mà là ở chỗ khác. Vậy chỗ nào mới đúng? thực đau đầu, nghe Phạm Bân lượng độc trong người phó sứ rất mạnh, chứng tỏ độc vừa vào người phát tác luôn, thế thứ y dùng trước khi ngã thổ huyết ngoài bánh cốm ra chẳng còn thứ gì khác, điểm bất thường rốt cuộc chỗ nào?

      Nguyễn Thuyên thấy vị vương gia kia im lặng, dường như suy nghĩ đến xuất thần, thi thoảng còn lẩm bẩm gì đó rất . Điều này có gì lạ, trước đây khi cùng hợp tác điều tra kỳ án trong cung cũng từng thấy bộ dạng như thế này, Thượng thư bấy giờ cũng đành nín lặng cùng ngẫm nghĩ đến điểm mấu chốt. Đương lúc mọi hướng suy luận của ông vào ngõ cụt, đột nhiên thấy “A” lên tiếng rồi bật dậy vội vã chạy , chẳng biết xảy ra điều gì. Nguyễn Thuyên thấy lạ liền theo sau .

      Trần Viễn dẫn ông tới phòng điều dưỡng, nơi phó sứ kia được chữa trị. Đẩy cửa bước vào, mặc kệ kinh ngạc của Phạm Bân, việc đầu tiên làm là cầm tay phó sứ lật qua lật lại, ngửi ngửi, sau đó tùy tiện lục soát người y hồi, cuối cùng rút ra chiếc khăn lụa, đưa cho Phạm Bân, :

      “Cậu xem chiếc khăn này có độc ?”

      Lúc này, Phạm Bân mới hiểu ý liền đưa tay đỡ lấy chiếc khăn rồi mau chóng khảo nghiệm. Chừng nhai dập miếng trầu, cậu ta quay lại ra đáp án của mình:

      “Đúng là chiếc khăn này bị tẩm độc.”

      biết nghĩ ra cái gì, chỉ thoáng thấy khoé môi hiển đường cong tuyệt mỹ, lâu sau quay sang đặt dấu hỏi cho Nguyễn Thuyên.

      chiếc khăn tay của phó sứ, liệu ai có khả năng tiếp cận để tẩm độc nhất?”

      Tinh quang nơi đáy mắt ông ánh lên, chỉ vài hành động cùng câu hỏi của giúp ông gỡ bỏ nhiều khúc mắc trong lòng, đột nhiên cũng trở nên thoải mái hơn. Nguyễn Thuyên đáp:

      “Trừ người của sứ đoàn ra, hẳn là còn ai.”

      Câu trả lời này phần nào giúp việc dần đưa ra ánh sáng, song cũng chỉ là phần mà thôi. Cái quan trọng nhất càng khiến người ta thêm rối loạn sau đó là: Vậy ai trong sứ đoàn đó là thủ phạm? Có thể là viên quan bất mãn nào đó, cũng có thể là tên thị vệ, đứa hầu? Sứ đoàn tới lần này có tới gần trăm người, ai cũng có khả năng này, ngay cả... Sài Xuân? Chỉ dựa vào chiếc khăn đâu thể dùng nó để tra xét từng người trong sứ đoàn, mặt khác nếu thủ phạm là viên chánh sứ kia càng khó giải quyết.

      Nhận ra mối băn khoăn gương mặt của Thượng thư Hình bộ, Trần Viễn cũng đoán được điều ông ta lo nghĩ. Vụ án này cực kỳ hệ trọng, liên quan đến nhiều người. Nhớ lại đêm qua chính Sài Xuân là người gợi ý Lãnh Phong dùng tay ăn bánh, chắc chắn gã lường trướcy dùng khăn lau tay nên bày ra trò này. liên quan cũng khó tin, song gã là tên gian trá, hành động cẩn trọng, hẳn chuẩn bị mọi đường nước bước, nếu ta có đủ bẳng chứng buộc tội gã chưa biết chừng còn tự chuốc hoạ vào thân, còn nếu tra ra thủ phạm vậy chữ hoạ kia càng lớn, nước cờ này quả thực quá cao tay.

      “Người sứ đoàn, người có thể tiếp cận được phó sứ lại khiến y đề phòng, vậy ngoài kẻ đó ra chắc còn ai khác.” Nguyễn Thuyên bỗng đưa ra suy luận úp mở khiến Phạm Bân khó hiểu, thế nhưng Trần Viễn lại gật đầu đồng quan điểm. “Kẻ đó cẩn mật chắc chắn thủ tiêu chứng cứ, chúng ta chỉ vịn vào chiếc khăn tay này thực khó được điều gì. Bằng chứng coi như bằng , mà động cơ càng có.”

      Trần Viễn rơi vào trầm tư, kỳ thực vụ án này nếu cứ suy nghĩ đơn giản hơn chút chắc chắn có cách vẹn cả đôi đường. Trong khắc thoáng qua bỗng nhớ tới câu chuyện Dương Đình kể bữa trước, kẻ đáng thương kia vừa hay có động cơ, lại khó để tiếp cận. Dùng kẻ ấy để phá bỏ nước cờ này, vậy chẳng phải giải quyết được mọi việc ư?

      “Điều Thượng thư lo lắng, tôi cũng hiểu. Sài Xuân có thể động được vào, nhưng người khác chúng ta vẫn có thể.”

      Câu nửa vời mang theo ý tứ khó hiểu, chẳng trách Nguyễn Thuyên phải chau mày, trước mắt như phủ tầng tầng lớp lớp sương mù, thực tâm đoán ra ý đối phương. Chưa kịp để ông mở lời hỏi cặn kẽ, Trần Viễn liền nhả từng chữ rệt.

      “Bọn họ vu oan giá hoạ, vậy chúng ta dùng lại kế ấy. Vừa hay tôi biết được người trong sứ đoàn có đủ động cơ ám hại phó sứ, điều bây giờ cần là tạo thêm chứng cứ nữa là xong. Việc này tôi tự có sắp xếp.”

      Nguyễn Thuyên hơi giật mình, liếc mắt nhìn đối phương chỉ thấy đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo, đáng sợ. muốn tạo ra thủ phạm ư? Như vậy phải chăng đúng với đạo lý? Càng trái với nguyên tắc làm việc của ông rồi sao?

      “Chuyện này... người đó vô tội, sao chúng ta có thể đổi trắng thay đen, vu oan cho người khác được?” Nguyễn Thuyên tỏ ra bất mãn.

      Bản thân Trần Viễn khi nghĩ ra kế này cũng chẳng thoái mái gì, chẳng qua đến đường cùng mà thôi. Vì quốc gia này, vì quan quân trăm họ, vì quốc thái dân an, nguyện làm điều có lỗi với lương tâm, trái với luân thường đạo lý. Hy sinh người để cứu lấy vạn người, như vậy có đáng ? dám khẳng định câu. Rất đáng.

      “Thượng thư đại nhân, nghe tôi . Tội hãm hại phó sứ hề , chuyện này ắt là cái cớ để Nguyên Quốc dấy binh, tới lúc đó muôn dân trăm họ liệu có còn an yên như bây giờ. Tôi hỏi ông câu: Hy sinh người để đổi lấy thái bình, có đáng hay ? Hơn nữa người này chưa biết chừng có ý đồ xấu, nếu phải lần này y làm có lần sau. Như vậy chẳng phải hại chết người khác ư?”

      Nguyễn Thuyên nghe tới lời này liền ngây như phỗng, bản thân từng lần qua chiến tranh. tàn khốc của nó khó tưởng tượng tới mức nào, vó ngựa dày xéo, gió tanh mưa máu, đâu đâu cũng thấy mảnh tang thương. Đúng vậy, để đổi lấy thái bình dù hy sinh người cũng rất đáng. Ông đứng rất lâu, đầu hơi cúi xuống nhìn nền gạch lạnh lẽo, chẳng biết nghĩ gì mãi sau mới bật ra câu:

      “Người đó là ai?”

      “Chu Võ.”

      Trần Viễn đáp nhanh gọn, thanh lớn vừa đủ lọt tai đối phương. Đoán chừng ông ta xuôi lòng, thêm.

      “Mọi việc tôi sắp xếp ổn thoả, hai ngày sau ông chỉ cần tới sứ quán bắt người.”

      xong chẳng chờ đối phương phản ứng, Trần Viễn nâng gót rời về phủ để chuẩn bị.

      ...

      Hai ngày sau nhận được thư mật từ phủ Chiêu Thành vương, Nguyễn Thuyên dẫn theo đám câu đương tới sứ quán náo loạn phen. Hết nửa buổi cũng tìm được chứng cứ người nghi phạm, lại thêm động cơ thuyết phục khó chối cãi, tất thảy diễn ra vô cùng suôn sẻ như vở kịch hoàn hảo. Đương ấy, Sài Xuân chỉ còn biết trân mắt nhìn đám lính dẫn giải Chu Võ rời , mà Chu Võ bày ra vẻ uỷ khuất ngấp ngứ được gì. Chờ đến lúc còn người Việt Quốc trong sứ quán, gã mới uất nghẹn ngước lên trời cao rồi bật cười tiếng lạnh lẽo chẳng vì điều gì, chỉ nghe ra tiếng cười ấy vô cùng quỷ dị.

      ***

      Buổi chiều trời hơi hứng nắng, Trần Viễn rời khỏi phủ Hình bộ liền phóng ngựa ra ngoài thành Đại La, rốt cuộc sau màn tra tấn vừa rồi Chu Võ cũng chịu khai nhận tội. Tuy việc tới đây coi như kết thúc, song tâm trạng lúc này rất nặng nề. Làm chuyện xấu dễ chịu chút nào, biết thế gian vạn , vạn vật đều có luân hồi, việc hôm nay làm ngày nào đó ắt gặp quả báo. Nhưng, hối hận, tuyệt đối hối hận.

      Để ngựa ở quán trà, thả bộ con đường lát đá sạch trong thành, tầm này người dân ra ngoài rất đông, phần vì thời tiết đẹp phần vì hôm nay Vạn Hoa viên nổi tiếng ở phố Nam mở cửa, nghe lão chủ trang viên đó sưu tầm được rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo, hôm nay còn đặc biệt thu tiền vé, chẳng trách những đàn oanh oanh yến yến, ngựa xe như nêm cứ nối đuôi nhau từng tốp hướng về phía Nam, khí bỗng trở nên nhộn nhịp giữa dòng người du xuân. Ngắm nhìn khung cảnh thái bình, quốc gia thịnh vượng thế này, nỗi nặng nề trong lòng Trần Viễn cũng vơi phân nửa. Việt Quốc từ sau cuộc chiến năm Nguyên Phong ấy, dân chúng kéo nhau về hương ấp chung tay gây dựng lại đất nước, dọn dẹp những tàn dư thời hậu chiến. Mấy năm trôi qua, tất cả mới lại trở về vị trí cũ, cuộc sống an an ổn ổn cứ thế tiếp tục với những người dân hiền lành, chất phác. Chẳng ai có thể ngờ phía sau bình yên ấy là cả quá trình đấu tranh với lũ giặc ngầm chưa bao giờ từ bỏ ý định chinh phạt lần nữa, lòng tham của Hốt Tất Liệt chưa bao giờ biết đủ. Chiến xảy ra lần nữa là tránh khỏi, dẫu vậy người Việt Quốc chẳng bao giờ chịu lùi bước, lần này hay lần nữa bọn Hồi Hột ấy đừng mong chiếm được mảnh đất rồng tiên.

      Trần Viễn hít ngụm khí trong lành vào đầy lồng ngực rồi lại nhàng thở ra, hơi ngước mắt lên nhìn, khoé môi thoáng cong lên. Bầu trời hôm nay trong xanh . Vừa vừa mải nghĩ chẳng biết mình tới trang viên từ lúc nào, chỉ khi nghe tiếng phu xe quát tháo tránh đường mới bừng tỉnh. Ngẩng mặt lên thấy phía trước là Vạn Hoa viên, thầm nghĩ tới đây rồi cũng nên vào xem thử. Vậy là lại tiêu sái bước qua cánh cổng trang trí bởi lan rừng tao nhã, trang viên rộng lớn, phong cảnh tú lệ dần lên thu vào tầm mắt của lãng khách.

      Nào đào phai, mai vàng, lê trắng, nào cúc họa mi chen lẫn phong lữ thảo, mãn đình hồng... mỗi loài đem theo vẻ đẹp kiêu sa, mặc sức khoe sắc, lan tỏa hương thơm ngát trời. Điểm xuyết trong rừng hoa khóm trúc còn có lầu gác san sát, đình đài thấp thoáng diễm lệ. Dường như tất thảy những gì đẹp nhất thế gian đều hội tụ nơi đây, Vạn Hoa viên đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

      Trần Viễn sải bước tiếp, bình sinh ngoài hoa sen nở vào mùa hạ quả thực có sở thích đối với những loài khác cho nên thưởng hoa ngắm cảnh lượt cũng cảm thấy chán bèn có ý muốn quay về. Song, lúc ngoặt qua hòn giả sơn liền nhác thấy bóng người bậnáo hồng phai vừa lạ vừa quen ngồi ghế mộc, dưới tàngcây lê. Nàng hoá trang xấu xí như mọi lần, có vẻ nàng giữ lời hứa. Nàng hơi nghiêng mặt, hai tay khoanh tròn bàn đá dùng làm gối đỡ đầu, hàng mi khép hờ, khóe môi mím cười say giấc. Gió xuân hây hẩy, đem theo những cánh hoa lê trắng ngần rơi rụng, lất phất tựa cơn mưa tuyết đầu mùa, lướt qua mái tóc, nhàng đậu vai nàng. Giữa cảnh sắc này, trông nàng thanh tao thoát tục, chẳng khác nào tiên tử lạc xuống chốn nhân gian. Âu cũng là lý do khiến Trần Viễn ngây dại như phỗng, thậm chí còn dám thở vì sợ làm phiền đến giấc ngủ của nàng.

      Bỗng bên tai truyền đến tiếng huyên náo của đám nam thanh nữ tú bên kia rặng cây, Liên bừng tỉnh mở mắt, lại giật thót khi thấy gã đàn ông nào đó tựa người vào thân cây, mắt chăm chăm nhìn mình. Nàng nhàng bật dậy, vậy mà vẫn bất động, chẳng có phải bị trúng tà hay . Nếu thế nàng phải giúp rồi, nghĩ vậy nàng liền ra sức dồn hết năng lượng vào ngón tay giữa rồi cốc vào trán tiếng “Cốp” vang lớn.

      “Úi cha!”

      Nhờ tiếng kêu thoát ra từ miệng Trần Viễn, Liên biết nàng gọi được linh hồn trở về thân xác. Mà lúc bấy giờ còn ôm đầu, nhìn nàng đầy phẫn nộ.

      “Nàng... nàng. Sao ngang nhiên đánh người.”

      “Ô! Tại ta tưởng bị trúng tà nên mới đánh cho tỉnh lại đấy chứ.” Liên tròn xoe mắt, giả bộ ngây thơ đáp.

      “Trúng tà?”

      “Bằng sao cứ nhìn chằm chằm vào con nhà người ta như thế, chẳng phải quá thất lễ sao?”

      ai bảo vẻ đẹp của nàng hớp hồntôi. Trần Viễn thực muốn ra câu đó, nhưng ngẫm nghĩ kỹ vẫn nên hơn. Bởi vậy đành đuề huề:

      “Ừ đúng là tôi bị trúng tà.” xong, còn khom lưng cúi xuống đối diện nàng. “Trách nhầm nàng rồi, xin thứ lỗi.”

      có gì.” Nàng , ánh mắt dán vào dò xét. “ ngờ cũng có nhã hứng ngắm hoa, hơn nữa còn mình?”

      “Chẳng phải nàng cũng vậy ư?” cười cười.

      “Đâu có, ta đến cùng với Lưu Vân.” đoạn, nhác thấy bóng Lưu Vân thấp thoáng phía sau , nàng hơi nghiêng người nhìn cho kỹ rồi. “A, em ấy kia rồi. dám làm phiền công tử thưởng hoa, bọn ta xin phép về trước.”

      Liên liến thoắng, cũng cúi người chào qua loa có lệ rồi chẳng thèm để ý tới , chân nàng nhấc gót bước qua hăn thẳng về phía sau. Mặt Trần Viễn đâu có mỏng manh, nhận ra thể để lỡ mất giai nhân, bèn vội vàng chạy với theo.

      “Tôi ngắm hoa đủ rồi, vậy chúng ta cùng về.”

      ***

      Đêm xuân tĩnh mịch, trong trà lâu vãn khách, Sài Xuân mình ngồi nhâm nhi tách trà cúc thơm ngát cho tinh thần thanh tỉnh, dễ chịu hơn. Thấy ấm trà cạn nước, gã hô to kêu chủ quán đem thêm nước nóng tới châm trà, người chủ quán thấy vậy lật đật mang ra nước nóng, vừa rót nước vào ấm y vừa mấp máy môi, rất khẽ:

      “Đại nhân ngờ lần này chúng ta lại bị thua.”

      Sài Xuân thư thái, nhướn mắt nhìn y, chỉ nhàn nhã cảm nhận hương trà, :

      hẳn, qua chuyện này ta cũng lĩnh ngộ thêm điều. Việt Quốc có nhiều nhân tài cần lưu tâm, giống những gì ta nghĩ. Sau này nhất cử nhất động càng phải thận trọng hơn nữa. Mấy người Chiêu Văn vương, Chiêu Thành vương đó là mối hoạ của chúng ta sau này. Các ngươi hãy liệu thời cơ mà trừ khử bọn chúng trước khi Thiên tử động binh.”

      “Dạ. Tiểu nhân .”

      Chủ quán hơi ngẩng đầu dò xét xung quanh lúc này chẳng còn ai, song cẩn tắc vô áy náy. Y vẫn dám nán lâu, rót nước xong liền rời khỏi.
      Last edited: 19/1/18

    2. phongdu93

      phongdu93 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      8
      Chương 13

      Xin lỗi vì bất tiện này, từ giờ truyện được update ở đây
      Last edited: 25/1/18

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :