1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không có Lai Sinh - Phong Ca (67C)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 59: Ngoại Truyện: Cố Nhân

      Thẩm Hành- Thẩm đại công tử của Lương vương phủ, vốn chết rồi.

      Sau khi nghĩ rằng mình bị phản bội, dao đâm thẳng vào tim. Chết vì thể tự tay mình giết đệ đệ ruột, người mình hết lòng tin tưởng, thương.

      Khi Thẩm Hành gục xuống, có thay đổi lớn.

      Ngàn năm trước, Hồ tộc và giới phát động cuộc chiến lớn. Hồ vương đành mang con trai mới sinh vài tháng tuổi, giấu xuống Nhân gian trong hình dạng con hồ ly . Càng bình thường càng tốt, chỉ mong nó yên ổn lớn lên.

      Hồ ly có sức phản kháng, phải kiếm ăn từng bữa. Nó gặp Chiến quỷ, lúc đó cũng chỉ là con quỷ bé xíu, xấu xí. Con quỷ đó tay cầm miếng thịt, thấy hồ ly đói lả cho hồ ly miếng. Hai kẻ thân thích, từ đó nương tựa vào nhau.

      Sau này, hồ ly bị bệnh, con quỷ ra ngoài tìm thức ăn về đút cho nó. Ở hang động, Hồ vương đón con về.

      Hai phương trời cách biệt. Hồ ly tiếp nhận tu luyện, đạo hạnh ngày càng cao, trở thành Hồ vương cao quý. Con quỷ sống bơ vơ, bữa nó bữa đói, cuối cùng cũng theo hầu quỷ, nghe còn hợp thể với tên nô lệ sống sót sau trận chiến. Nó dần trở thành Chiến quỷ, con quỷ của thời chiến, vạn kiếp được siêu sinh.

      Hồ vương rời Hồ tộc, tìm đến nhân gian ngay lúc Thẩm Hành trút hơi thở sau cùng. Linh hồn bay lên, nhìn đệ đệ mình đau khổ, cũng đau kém vì hai huynh đệ đều bị người ta sắp đặt ở ván cờ.

      -Kiếp sau, nếu ngươi đầu thai được tiếp tục tái duyên cùng Lâm Yên, nối tiếp duyên kiếp này. Còn có thể tìm thân xác ký hồn khác, sống cho xong hai mươi năm dương thọ còn lại của ngươi.

      Thẩm Hành nhìn Lâm Yên, cũng u hồn trong cõi khác. Bỏ lỡ cơ hội đầu thai, kiếp sau thể cùng nàng giai lão bạc đầu. Kiếp này dù sao cũng là nợ nàng. Nợ rất nhiều.

      Hồ vương cùng Thẩm Hành lập ra giao ước. Hồ vương có pháp lực cao nhưng muốn tùy tiện chiếm giữ thân xác của người khác. cần lớp bọc ngoài để ở lại nhân gian tìm kiếm cố nhân. Thẩm Hành cần người chăm sóc đệ đệ mình. Thẩm Hành Vân nhìn đại ca vì mình mà chết, chắc là rất thương tâm.

      Khi lập xong thỏa thuận, Hồ vương định nhập vào xác Thẩm Hành, tỉnh lại sau ba ngày nhập quan. Nhưng….

      -Hồ vương đại nhân.

      Hồ tộc xa lạ gì với Lam Mặc. kẻ buôn bán lì lợm nhất. Mấy ngàn năm vẫn luôn bám lấy Hồ tộc, đặc biệt là Hồ vương các đời để hoàn thành tâm nguyện của mình.

      -Ta có thể giúp ngài hoàn thành tâm nguyện. -Lam Mặc nhìn thân xác con người Hồ vương khoác lên, nghiêm túc lên tiếng -Gia gia ta từng , Chiến quỷ chỉ có thể chết khi cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện chắc là có, nhưng phải muốn chết chết. Gia tộc ta có vu thuật, dùng máu của chúng ta dẫn xuất bài chú, dẫn được linh hồn bất cứ sinh vật nào vào cõi u linh.

      Nửa tin nửa ngờ, nhưng gia tộc Lam Mặc có tiếng tăm trong tam giới. Hậu duệ Lam Mặc chưa bao giờ thất bại trong thỏa thuận nào, chỉ cần muốn khách ký tên.

      Hồ vương đồng ý thỏa thuận. Nhưng điều mong muốn chỉ là Chiến quỷ có thể siêu sinh. Chiến quỷ có thể như mọi linh hồn bình thường khác, được đầu thai làm lại, có cha có mẹ thương . Như lời con quỷ con từng để an ủi Hồ vương thất thế năm nào.

      -Chuyện này hơi khó. Chiến quỷ phải là chiến thần. Muốn tan biến còn có thể, siêu sinh rồi đầu thai làm người, quả cũng hơi khó cho tiểu nhân rồi.

      Hồ vương thở dài. Cố nhân càng lúc càng sa vào vũng lầy lối thoát, cũng lực bất tòng tâm. Đành phải dùng thân xác con người tìm kiếm cố nhân, có thể hỗ trợ cho ta mối nhân duyên cũng được, để người cũ buồn, có thể vui vẻ quãng đời ở nhân gian.

      - phải là có cách. Chỉ là….

      Hồ vương quay lại. Ánh mắt Lam Mặc sáng lên:

      -Tiểu nhân biết, Hồ tộc có loại năng lực bí , có thể lui ngược thời gian, giúp người trọng sinh. Tiểu nhân có khá nhiều khách hàng dù chết vẫn còn lưu luyến nhân giới. Người giúp vài người trọng sinh lại…. Tiểu nhân giúp người nhìn chút, tìm người thích hợp. nam bằng lòng trả giá bằng thứ mà đeo đuổi cả đời, nữ lương thiện, có nhiều công đức, bằng lòng đánh đổi lai sinh hạnh phúc. Hai người đó kết hợp, tìm thêm đứa trẻ vừa thông minh cơ trí, lại có mệnh số thiên sát tinh làm con đầu lòng. Tất cả yếu tố đó giúp che chở cho Chiến quỷ khỏi mệnh ngàn năm đơn độc, có thể trở thành người, bình an sống đến cuối đời.

      vụ làm ăn mất nhiều công sức. chỉ mà có rất nhiều số phận thay đổi. Nhưng cũng có gì quan trọng. Điều Hồ vương cần chỉ là bình an của cố nhân là đủ. Dù sao Thiên mệnh cũng liên tục xoay quanh đời sống vạn vật, dù có làm đảo lộn nó chẳng phải càng thú vị hơn sao?

      *Chắc mọi người còn nhớ, Lam Mặc có khách hàng lớn phải ? Khách hàng lớn đây nè.

      *Trọng sinh đều phải có lý do nào đó. Đâu phải ai tự dưng được hơn người khác, sống thêm lần nữa. Họ đều phải đánh đổi, cuộc sống thể như kiếp trước. Lành hay dữ, tốt đẹp hay xấu xa đều do cách của họ đối diện với biến cố đời mình, có phải ?

      Truyện có rất nhiều nhân vật trọng sinh. Nhưng phải là trọng sinh….lãng xẹt. Nghe than thở dữ quá nên phải đem ngoại truyện ra làm trước. Cảm ơn.

      Chương 60: Sinh Con

      Ba tháng sau….
      đồng ruộng, đông đảo dân chúng đều hồ hởi bởi vụ mùa năm nay trúng lớn. Họ còn vui hơn bởi Thiết tướng quân thắng lớn ở Đồng Bình. Người Đông đô cũng từng là dân Cảnh quốc, vẫn nhớ cái nhục mỗi lần Đồng Bình quấy phá. Giờ chúng ta thắng thế, đương nhiên là việc vô cùng đáng tự hào.

      -Nàng cẩn thận….

      Thẩm Hành Vân nâng niu Thanh Liên từng chút . Bào thai càng lúc càng lớn dần trong bụng. Có thể chính là đứa con kiếp trước cùng với trọng sinh đến thế giới này.

      -Thiếp khỏe lắm. Người cứ yên tâm.

      Thanh Liên cười hạnh phúc. Nữ tử được tướng công thương , chăm sóc thời kì thai nghén có mấy ai. Huống gì đó lại là Vương thượng của Đông đô.

      -Nàng đừng ỷ y sức khỏe. -Thẩm Hành Vân nghiêm mặt – Đại phu , thai đầu thường sinh sớm.

      -Dạ…

      Đại phu cũng lưu ý điều đó với Thanh Liên. Nàng luôn chú tâm theo dõi phản ứng của cơ thể mỗi ngày, cũng chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, chỉ chờ ngày đứa trẻ chào đời thuận lợi. Chỉ cầu con khỏe mạnh, bình an là đủ lắm rồi.

      -Vương thượng….Có quân tình cấp bách.

      Đông đô chưa yên ổn, vẫn phải tiếp tục nghe ngóng tin tức mọi nơi thường xuyên. Tuy nhiên, sau khi chiến thắng Đồng Bình, rất ít nơi dám khuấy động can qua với Đông đô. Bình yên kéo dài mảnh đất tươi đep này.

      -Người cứ . Thiếp ổn mà.

      Như để phản đối, bụng của Thanh Liên đau nhói. Cơn đau chỉ thoáng qua mà còn kéo đến từng cơn, khiến nàng mất thăng bằng, suýt ngã, may mà Thẩm Hành Vân nhanh tay đỡ được nàng.

      -Sao vậy, nàng sao vậy?

      Bụng đau nhói, càng lúc càng dữ dội. Mồ hôi trán Thanh Liên túa ra, rịn đầy trán. Nàng cắn môi, ngước mặt lên nhìn Lương vương:

      -Thiếp, có lẽ….có lẽ sắp sinh rồi. Sắp sinh rồi…

      Thẩm Hành Vân ngẩn người trong thoáng chốc rồi cũng nhanh chóng phản ứng. vòng tay đỡ lấy nàng, nhanh chóng gọi người:

      -Gọi người, gọi bà mụ. là nương nương sắp sinh rồi.

      -Dạ…

      Người thừa kế của Lương vương ra đời là việc lớn. Lương vương phủ nhộn nhịp hẳn. Các nha hoàn dám chậm trể, vội vội vàng vàng bố trí. Có bà mụ chính và ba người khác cùng hỗ trợ. Lệnh Lương vương hạ xuống, mọi việc đều phải chú ý an toàn của trắc phi.

      -A!

      Bên trong tiếng Thanh Liên rên rỉ, sau đó là hét lên thất thanh, khiến Lương vương cũng hoảng kinh. xông dến trước, giọng run run:

      -Chuyện gì, có chuyện gì? Thanh Liên xảy ra chuyện gì?

      -Vương thượng bình tĩnh -Phương Lễ kéo lại, trấn an- Nương nương sinh, người nên làm phiền bà mụ, nóng ruột cũng chẳng có nghĩa gì.

      -Ngươi thử nương tử của ngươi trong đó gào thét, xem ngươi có bình tĩnh được hay ?

      -Vương thượng….

      Thẩm Hành vừa tới, nhìn thấy vẻ nóng vội của Lương vương cũng khỏi nóng ruột. Nhưng cũng hiểu, đây là giây phút nguy hiểm, thể để người trong phòng phải phân tâm.

      -A!

      Bên trong lại vang lên tiếng la của Thanh Liên thêm lần nữa. Thẩm Hành Vân thể kềm chế. giằng ra khỏi mọi khống chế, vội vàng chạy đến bên phía cửa phòng.

      -Oe….oe…

      Có tiếng khóc, rất . Trong phòng, Phượng bà bà trải qua bao nhiêu khoảnh khắc đỡ đẻ cũng khỏi hoảng hốt trước tình thế diễn ra.

      -Người đâu, mau tìm thêm đại phu hỗ trợ. Nhanh lên!

      Thẩm Hành Vân lạnh cả tay chân khi nghe câu của bà mụ. chờ được nữa, tông cửa xông vào.

      -Chuyện gì, nương nương sao rồi? Liên nhi….

      giường vẫn còn hỗn loạn. Chiếc chăn trắng đẫm những giọt máu tươi. Phượng bà bà thấy Lương vương xông vào cũng vội vàng thi lễ, sắc mặt xanh mét khó coi.

      -Vương thượng tha lỗi, nương nương sinh khó. Mời ngài….

      Máu chảy ngừng sau khi sinh nở, Phương bà bà từng gặp. Nhưng đây là trắc phi được ngàn vạn sủng ái, độc chiếm Lương vương phủ, nàng ấy có mệnh hệ gì, bà dám hình dung đến hậu quả xảy ra.

      -Mau mau đưa nó ra ngoài -Thái vương phi cũng vừa đến, thấy con trai xông vào phòng liền vội vã ra lệnh – Có đại phu, con đừng làm loạn nữa. Nhanh chóng ra ngoài.

      Sống lưng Thẩm Hành Vân lạnh toát. Kiếp trước, hoàng hậu sinh nở, vốn quan tâm lắm, cũng chỉ đến thăm khi nàng ổn. Nghe hoàng hậu phải nhặt mạng từ Quỷ môn quan, cũng chỉ nghĩ là do nàng muốn có nhiều hơn quan tâm của mình nên mới cho người thế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mệnh Thiên sát tinh phải là khắc cha, khắc mẹ, khiến những người cạnh mình luôn phải đối diện cùng nguy hiểm hay sao?

      Tiếng oe oe bên cạnh vang lên lần nữa. Như tiếng con mèo , hoàn toàn như hình dung về đứa trẻ khỏe mạnh của Thẩm Hành Vân.

      Đứa bé được nha hoàn bồng tay đỏ hỏn, sắc mặt tím tái, ràng cũng khỏe mạnh gì. Nó cũng chỉ nhăn mặt, oe oe vài tiếng rồi im bặt. Người cũng bé xíu, đôi mắt nhắm ghiền, thỉnh thoảng mới hé miệng bật thành tiếng kêu rên.

      Thẩm Hành Vân lại nhớ đến lần thỏa thuận giữa mình và kẻ tu đạo bí ở kiếp trước. Tim đau buốt, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. Quả khi thương ai khó. Thanh Liên gặp nguy hiểm, đầu Thẩm Hành Vân trống rỗng. Giang sơn mảnh, có nghĩa gì nếu chẳng có nàng?

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 61: Thâm Tình

      Khi Thanh Liên tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn đau nhức. Chân như nhũn ra, nằm cũng khó khăn.

      Bên cạnh nàng là gương mặt hốc hác, lún phún râu của Thẩm Hành Vân. Thấy Thanh Liên mở mắt, vô cùng mừng rỡ, vội gọi người ngay:

      -Người đâu, mời đại phu. nương nương tỉnh. Nàng tỉnh rồi.

      Gần hai ngày Thanh Liên mê man giường là Thẩm Hành Vân gần như thức trắng. canh giữ từng hơi thở, cứ thỉnh thoảng lại đưa tay lên mũi, kiểm tra nhịp thở của nàng.

      -Tướng công…

      Thanh Liên từng nghĩ, thân phận cả hai khác biệt. rồi có những phi tử khác. nên hy vọng quá nhiều về tình cảm của người đàn ông, đặc biệt là người sinh ra trong hoàng tộc, kiếp trước lại đứng thiên hạ. Nhưng kiếp này, người đàn ông đó là của nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng.

      -Thiếp đau lắm. Vẫn còn thấy rất đau…

      Lâu lắm rồi, Thanh Liên có ai để mà nũng nịu như vậy. Người đàn ông này đau lòng vì nàng, thực thương nàng. Ít ra là trong lúc này….

      -Đau lắm à? Nàng mới sinh xong, còn yếu lắm. Đại phu kê toa, Phương Nghi sắc thuốc rồi.

      Sinh con? Thanh Liên như quên hết mọi đau đớn, vội bật người, nôn nóng hỏi Thẩm Hành Vân:

      -Con….con đâu? Con của thiếp đâu?

      Thẩm Hành Vân khựng lại. muốn làm nàng thất vọng. Nhưng đứa bé kia…

      -Con sinh ra hơi , phải được chăm sóc đặc biệt. Mẫu phi tìm nhũ mẫu chăm sóc cho con rồi.Nàng…

      - được -Thanh Liên rướn người dậy- Thiếp muốn nhìn con, con của thiếp…Chàng cho Phương Nghi tỷ mang con đến cho thiếp nhìn với. Thiếp nghe lời đại phu, cố gắng uống thuốc. Nhưng phải để thiếp nuôi con chứ! Tướng công, thiếp muốn nuôi con. Thiếp muốn cho con bú….Tướng công….

      Ngực Thanh Liên căng tràn sữa mẹ. Con của nàng vẫn chưa được bú những giọt sữa đầu tiên. Thanh Liên xuất thân từ gia đình dân dã. Nàng quen việc để con cho người khác chăm sóc. Thanh Liên ganh tỵ. Nàng sợ con nhớ mình là mẹ. Nàng muốn san sẻ tình thương của con cho người khác, muốn con nàng xem người khác thân thiết hơn mẹ ruột. Nàng ….

      -Liên nhi à, con…

      Kiếp trước, Thái tử khi ra đời được đoán mệnh “Thiên sát tinh”, khắc cha, hại mẹ. Hoàng hậu sinh khó, cũng như Thanh Liên bây giờ, vất vả lắm mới nhặt được mạng từ Quỷ môn quan. Sau đó Thái tử được các nhũ mẫu nuôi lớn, thỉnh thoảng mới đến thỉnh an và hoàng hậu.

      Hoàng hậu sau khi biết con mình là Thiên sát tinh cũng có phản ứng gì đặc biệt. Nhưng nàng ít khi hỏi đến Thái tử, cũng hạn chế việc triệu kiến .Tuy sau này hoàng hậu và gia tộc dốc nhiều sức lực để bảo vệ ngôi Thái tử song đều là vì củng cố thế lực, hoàn toàn phải bởi tình thương.

      Miệng nàng lúc nào cũng phủ nhận mệnh “Thiên sát tinh” của Thái tử, nhưng với con lại dám gần gũi, sợ con trai như lời tiên đoán “khắc cha, khắc mẫu thân”.

      Ngày sinh tháng đẻ của con trai sau khi ra đời được mẫu phi mang đến bốc sư xem quẻ. ngoài dự đoán, cũng là lời cũ: Mệnh cứng rắn, có thể làm hại người bên cạnh. Mệnh số đơn độc, trưởng thành có thể đứng đầu thiên hạ nhưng vô duyên với người thân.

      Thẩm Hành Vân sợ lời phán “thiên sát tinh” gì đó. Dù sao cũng trọng sinh kiếp, nhưng Thanh Liên nàng…Nàng sinh khó, gần như trở về từ cõi chết. thể lo sợ…Con trai dù sao cũng có thể giao cho những nhũ mẫu có kinh nghiệm nuôi dưỡng. Thanh Liên cần gần gũi quá nhiều.

      -Tướng công, con đâu?

      -Nàng ngoan ngoãn tịnh dưỡng. Ta…

      -Thiếp muốn gặp con. Chàng cho thiếp gặp con !

      Giọng Thanh Liên càng lúc càng gấp gáp. Nàng cảm thấy bất an trước thái độ có vẻ lạ lùng của Thẩm Hành Vân. Phụ nữ sau khi sinh thể quá xúc động được, nhất là mới bị băng huyết suýt chết. Hạ Phương Nghi bưng thuốc lên, nghe thấy câu chuyện, vội vàng tiến lên:

      -Nương nương yên tâm. Tiểu vương tử ngủ, lát nữa khi người thức dậy nhũ mẫu ẵm đến cho nương nương nhìn mặt.

      -Vậy sao? Cảm ơn Phương Nghi tỷ…

      Thẩm Hành Vân trở nên thụ động. Cũng thể cho con rời mẹ, nhưng với nàng con trai có mệnh cứng rắn” thiên sát tinh” càng nỡ. Đứa bé sinh ra ốm yếu, thôi đành để mặc cho số mệnh, đợi nàng ra tháng tính sau.

      Lúc này, tin Lương vương có hậu duệ về đến Cảnh quốc. Hoàng đế chỉ còn vài hơi tàn giường bệnh. Lục hoàng tử vẫn tận hiếu, hầu hạ bên giường.

      -Nhiếp chính vương, tin từ Đông đô đưa đến…

      Thẩm Hành Vân có con trai nối dõi, tưởng vững chắc thêm vương vị. Nhưng đứa bé lại mang mệnh “thiên sát tinh”, cao quý lắm nhưng cũng có thể độc đến cuối đời.

      -Hoàng thượng còn nhiều thời gian nữa. Điện hạ có thể kế vị. Thời gian này nên gây chuyện với Đông đô.

      -Ta cũng chẳng hứng thú khuấy lên vũng nước đục đó làm gì. Nhưng cũng nên để Thẩm Hành Vân bận rộn chút. thương nàng ấy như vậy, để dành thời gian an ủi trắc phi của mình thay vì nghĩ thêm chuyện đối phó Cảnh quốc, vẫn tốt hơn có phải ?

      Mỗi người đều có điểm yếu. Kiếp này Thẩm Hành Vân thương Thanh Liên sâu đậm. Người có thể quấy rối tâm trí , cũng chỉ là nàng ấy mà thôi.

      -Cho thêm người phao tin, trắc phi sinh con có mệnh “khắc cha, khắc mẹ, khắc cả người thân. Ai liên quan đều dễ xảy ra chuyện. Nếu được làm thêm vài hành động phá hoại ở Đông đô, phao tin đồn trong dân chúng. Liên quan đến lợi ích bản thân, họ có chút hành động. Chúng ta chờ xem thôi.

      -Dạ, nhiếp chính vương….

      Bên trong, tràng ho dữ dội của hoàng đế kéo đến. Cảnh Khiêm đứng dậy, chỉnh lại áo, lại cất bước vào trong…

      ….Thanh Liên lần đầu tiên được ôm con là ba ngày sau khi tỉnh lại. Tình trạng của nàng theo đại phu xác nhận là khá hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Nhưng đứa bé được như vậy. Nó rất , nhắm mắt thiêm thiếp, tiếng khóc như tiếng mèo kêu.

      -Con…con sao vậy? Tướng công, con bị làm sao?

      Nhóm nhũ mẫu quỳ dưới đất. Tiểu công tử quá yếu, chịu bú sữa, hay có bú cũng chỉ qua loa vài cái. Các nàng phải vắt sữa ra rồi đút, nhưng tình hình chẳng cải thiện mấy, công tử bị trớ, có lúc còn phun hết phần sữa bú ra.

      -Nương nương đừng lo lắng- Hạ Phương Nghi vội trấn an- Tiểu công tử sinh khó, sức khỏe tốt lắm. Nhưng trẻ con mau lớn, rồi từ từ khá hơn.

      -Con…

      Thanh Liên ôm lấy đứa bé nàng mang thai chín tháng. Nàng quên mất lời đại phu từng . Trước đây Thanh Liên từng suýt mất con, đứa bé được dự đoán sinh ra yếu ớt, rất yếu ớt.

      Nhưng con là khúc ruột. Trong lòng Thanh Liên chỉ cảm thấy thương tràn ngập, hề vì tướng mạo mũm mĩm, tuấn tú của con mà thất vọng chút nào.

      -Nương nương….

      nhũ mẫu kêu lên, có phần kinh ngạc.Đứa bé sau khi được ôm trong lòng mẹ bỗng nhiên cựa mình, theo bản năng rúc vào ngực Thanh Liên tìm kiếm. Nàng vội kéo áo lên để con bú sữa. Cái miệng xíu ngậm lắm, mút rồi từ từ ra sức mút vào….

      Nước mắt Thanh Liên lăn dài má. Nàng cảm nhận trọn vẹn thế nào là liên kết mẫu tử. Con nàng, đứa bé của nàng.

      Thẩm Hành Vân cũng cay cay mắt. Con , vợ . Từng có ít hơn năm đứa con trong kiếp trước nhưng lần đầu thấy lòng hạnh phúc vì được làm cha, được nhìn người phụ nữ của mình ôm lấy giọt máu của hai người dỗ dành, chăm sóc thương.

      Chương 62: Cơ Hội

      Thiết Hàn nơi Đông bắc, cũng mới nhận được tin Thanh Liên sinh đứa bé, dù sức lực yếu ớt nhưng dù sao cũng chào đời.

      Thẩm Hành Vân là Lương vương, có nhiều linh đan diệu dược, bao nhiêu người tài giỏi, rồi giúp đứa bé khỏe mạnh và lớn lên thôi. Huống gì, những kẻ mệnh “Thiên sát tinh” đều đoản mệnh. Nếu trời muốn cho nó chết sớm, âu cũng là giải thoát ở kiếp này.

      ở nơi Đông Bắc, đánh thắng Đồng Bình, rồi bao nhiêu kẻ địch khác, chỉ cần Đông đô được an toàn là đủ. Nàng được sống yên ổn đến cuối đời.

      -Đại nhân!

      Lam Mặc như mộ bóng ma, nhắc Thiết Hàn nhớ đến lai lịch giống kẻ bình thường của bản thân mình. Tuy nhiên có những việc muốn trốn tránh cũng phải là việc dễ dàng.

      -Ngươi muốn gì?

      Ánh mắt lạnh như băng như trước. thấy vài tia phẫn nộ lướt qua.

      -Tiểu nhân cũng muốn làm phiền ngài quá nhiều. Chỉ là tiểu nhân muốn đến báo với ngài. Thời cơ đến, ngài có thể chọn lựa – hoàn thành hay bỏ dở giấc mộng của mình?

      Giấc mộng? Thiế Hàn thực có mơ ước? Có chứ…..Đó là giấc ngủ dài, chấm dứt kiếp số, cần làm Chiến quỷ dật dờ suốt cả ngàn năm.

      -Ngươi muốn …..?

      -Máu của gia ộc tiểu nhân có ác dụng với loài người, nhưng đối với những sinh vật như ngài, chính là liều thuốc độc. Tiểu nhân cũng mới mượn được ở khách hàng khác thứ này -Trongt ay bàn tay nhăn nheo khô quắt -Vật này có thể giúp ngà khi dùng máu tiểu nhân rồi chỉ ngủ yên vào giấc mộng. Thứ này tiếp tục dẫn dắt linh hồn ngài đến chỗ cần đến, sau khi ngài mở mắt, vạn kiếp chẳng siêu sinh biến mất. Ngài trở hành người -chính là con người.

      Thiết Hàn đứng lặng chỗ. Ngàn năm sống trong tăm tối, cuộc đời chỉ có chém giết, máu tươi dẫn lối, giờ đột ngột hoàn thành nguyện, nhắm mắt là con người có sinh có tử, phải chăng là giấc mộng giữa ban ngày.

      Giọng cũng ừ đó mà trở nên run rẩy, chân vô thức bước đến gần bên Lam Mặc:

      -Ngươi gạt ta chứ?

      -Tiểu nhân dám. Nguyên tắc làm ăn của gia tộc tiểu nhân luôn gìn giữ, bao giờ đùa giỡn khách hàng của mình.

      Gia tộc của Lam Mặc chuyên mua bán các thỏa thuận. Thiết Hàn ngẩng lên:

      -Đổi lại là gì? Ta phải trả gì cho ngươi?

      -Thứ tiểu nhân cần, người khác thay người trả. Chỉ là quá trình thực thỏa thuận của chúng a có hơi phiền phức. Nhưng người yên , tiểu nhân chuẩn bị gần xong mọi thứ. Chỉ cần vài hôm nữa là chúng a có thể tiến hành việc mua bán này rồi.

      Thiết Hàn có cảm giác yên ổn lắm. Cảm giác này lâu rồi xuấ thiện, kể ừ khi ừ bỏ danh phận Cảnh Thiên đế, làm Thiết Hàn thầm trong cuộc sống đơn côi.

      -Ngươi cứ thử quá trình. Chúng ta cần phải làm gì?

      -Ngài đương nhiên phải biết -Lam Mặc vuốt những sợi tóc dài bay ra phía trước, nhàng- Ngài vốn có cố nhân nắm giữ vu thuật trọng sinh người chết. Cố nhân của ngài đồng ý trả cho tiểu nhân cái giá xứng đáng. Tiểu nhân cũng vì vậy mà mất ít công sức tìm kẻ đáp ứng được cầu.

      - cầu gì?

      -Chúng a thực theo phương thức “phượng hoàng trọng sinh từ lửa đỏ”. Vừa lúc có con phượng hoàng ngốc nghếch từ Thiên giới đầu hai xuống trần gian. Mệnh cách của nó là “thiên sát tinh” hại cha, hại mẹ. Nhưng nếu nó có đôi cha mẹ vốn là người chết trọng sinh sống lại, nó lại cam tâm tình nguyện vứt bỏ mạng sống kiếp này tên phượng hoàng ngốc đó cũng thể nào “dục hỏa trùng sinh” lần nữa trong kiếp khác. Lúc nó rời bỏ thế gian, ngài hoàn toàn có thể chiếm giữ thân xác nó, đánh lừa cả Thiên giới, nghĩ rằng ngài chính là con phượng hoàng ngu ngốc kia.

      Thiết Hàn mơ hồ hiểu ý đồ của Lam Mặc. Đôi cha mẹ trùng sinh, con cũng chấp nhận bỏ sinh mạng. Những người biết, chỉ có Thanh Liên vừa mới sinh con. lẽ là….

      -Ngài đoán sai. Ngài hay thế vị trí của đứa bé Thanh Liên nương vừa sinh. Đúng hơn là thay thế linh hồn của nó. nay đứa bé đó rất yếu ớt. Ngài thay thế nó, càng ngày càng khỏe mạnh, giúp Thanh Liên nương củng cố địa vị ở Đông đô. Có đứa con yếu ớt là điểm yếu của nàng ấy. Lương vương rồi cưới thêm vợ khác nếu Thanh Liên nương thể sinh con được nữa. Mà sức khỏe nàng ấy sau khi sinh đứa con đầu còn đảm bảo. Tiểu nhân thấy, nàng ta cũng khó có khả năng thụ hai

      Thiế Hàn ngờ có lúc mình lại phải lựa chọn? Lựa chọn trốn tránh kiếp số bằng cách cướp sinh mạng của đứa bé Thanh Liên vừa sinh sao?

      -Khách hàng của tiểu nhân chỉ có thể giữ vật này trong ngày mai thôi. Cơ hội chỉ có . Hoặc ngài mãi mãi là Chiến quỷ hoặc là làm theo lời tiểu nhân. Ngài cứ suy nghĩ kỹ cho.

      rời cũng nhanh chóng như lúc đến. Chỉ để lại cho Thiết Hàn bao nỗi niềm. ngắm lại đôi bàn tay mình dưới ánh trăng mờ ảo. Chấp nhận để thay thế vai trò đứa trẻ hay tiếp ục cuộc sống biết bao giờ kết thúc, chỉ biết vùi mình trong máu , chém giết ngừng.Hy vọng mọi người hiểu lý do tại sao có quá nhiều kẻ trùng sinh.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 63: Mệnh Số

      Thiết Hàn trở về Đông đô, cũng phải là tin tức gì quan trọng. Bây giờ mọi tâm tư của Thẩm Hành Vân đều dồn hết vào hai mẹ con Thanh Liên. Hay đúng hơn, chỉ mình Thanh Liên.

      Nàng lại dành quá nhiều thời gian cho đứa bé. Chăm chút từng li từng tí. Ôm con suốt cả ngày, để con bú sữa, tự tay thay tã, gần như để nhũ mẫu đụng vào con.

      Đêm. Nàng lại hát ru con ngủ. Tiếng hát trong trẻo mà chưa bao giờ Thẩm Hành Vân được nghe.

      -Nàng mệt rồi. nghỉ , để con nhũ mẫu trông cho.

      - cần đâu ạ!- Thanh Liên mới cho con bú xong, dịu dàng lao khóe miệng vẫn còn chóp chép - lát thiếp ru con ngủ .

      Nàng nhờ Thẩm Hành Vân mang đứa bé vào phòng, nằm ngủ cạnh giường. Thẩm Hành Vân đôi khi còn bị đuổi ra ngoài. Dù nàng khéo là sợ đứa bé đói đêm, làm phiền đến nhưng bản thân Lương vương cũng hiểu. Nàng còn lo ngủ say, cứ đòi nằm bên mình khéo đè lên con.

      Đứa bé quả quá . Sinh ra chưa được bốn cân (khoảng 2kg), nuôi gần đầy tháng lên được mấy. Chỉ có da thịt căng ra, hồng hào hơn chút nhưng so sánh với vẻ đẹp của cha mẹ vẫn là khoảng cách rất xa.

      Tiếng khóc cũng yếu ớt, dù khá hơn lúc mới sinh chút nhưng đại phu vẫn thở dài, lo lắng. Đứa bé có bình an lớn lên cũng thể cường tráng được. Còn bị bệnh về hô hấp, sức lực có mấy, có thể thành con ma ốm suốt đời.

      Thời gian qua, từ khi đứa trẻ ra đời, Đông đô trải qua vài chuyện xấu. dãy tửu lâu giữa đêm bỗng nhiên bốc cháy, phía Tây Đông đô xảy ra nạn rầy lạ tấn công lúa, khiến ít chỗ bị mất mùa, ảnh hưởng đến sản lượng.

      có tin đồn được lưu truyền trong dân chúng. Tiểu công tử mệnh cứng rắn, vốn là “thiên sát tinh”, làm hại tất cả người liên quan. Dù là chuyện hoàng tộc nhưng thêm vài việc diễn ra liên tiếp, khỏi làm số dân chúng hoang mang.

      -Vương thượng…Tin đồn về tiểu công tử, thuộc hạ cho người xử lý. Nhưng đại bốc sư của Hộ quốc tự cũng vậy. E là….

      Đại phu cũng thông báo với Thẩm Hành Vân về tình trạng của Thanh Liên. Sau khi sinh con xong, cơ thể nàng mất nhiều sức, tổn thương đến tử cung. Nếu cố sinh con rất nguy hiểm. Có thể đó là là đứa con đầu tiên và cũng là duy nhất của hai người.

      Người kế thừa Lương vương phủ lại yếu ớt như vậy, nhiều người bắt đầu khuyên Lương vương lập chính phi, tuyển thêm người làm đầy hậu viện. Trắc phi thân thế cũng quá cao quý, huống gì cũng chỉ là đứa con thuộc dòng thứ trong mắt mọi người.

      -Tuyển chính phi?

      -Dạ, ít người được đề cử lên cho Vương thượng. Đa số đều là con dòng chính của những người có địa vị ở Đông đô.

      Để lại xảy ra tình trạng kiếp trước, bao nhiêu người phụ nữ bằng mặt bằng lòng tranh sủng, hậu viện có tình thân. Lương vương – khi đó là hoàng đế tin vào ai cả, ngay cả hoàng hậu của mình.

      -Phụ vương, mẫu phi có ý kiến gì ?

      - ạ. Lão vương gia và Thái phi về thôn trang sống, nhắn nhủ với Vương thượng là đợi tiểu công tử khỏe hơn hãy đưa đến thăm hai người.

      Vốn cần ngôi cao cửu ngũ, để ý làm chi những mưu toan muốn củng cố thế lực, những hề xem là tướng công mà chỉ như cái mốc để duy trì, củng cố và vươn lên địa vị cao hơn.

      -Với những kẻ muốn ta nạp phi tử, đệ điều tra chút, cho chúng vài bài học. Người muốn ta lập chính phi, hãy thông báo với toàn thể Đông đô, đợi nương nương khỏe hẳn, ta chính thức cử hành đại lễ, cưới nàng làm chính phi.

      Thanh Liên hề biết đến những diễn biến đó. Nàng chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc con, thương con, vỗ về con.

      Con nhìn nàng, đôi mắt đen láy. Cái miệng chóp chép. Đầu bé xíu cứ thích dụi vào ngực, tìm kiếm dòng sữa ngọt của Thanh Liên.

      -Ầu ơ….Ơ…ầu….

      Nàng thích dỗ cho bé ngủ. Khi bé thức ôm con vào lòng, lắc lư nhè . Da thịt non mịn, mỏng như tờ giấy khiến nàng khỏi đau lòng.

      -Sao hôm nay thấy Trần nhũ mẫu vậy?

      Theo hầu Thanh Liên có hai nhũ mẫu. Trần nhũ mẫu khoảng hai mươi tuổi, sinh hai đứa bé, có khá nhiều kinh nghiệm. Thanh Liên hay hỏi chuyện nàng, học thêm kinh nghiệm chăm con.

      -Hồi nương nương….Trần nhũ mẫu….

      -Trần nhũ mẫu thế nào?

      Người theo hầu có ba nha hoàn, hôm nay chỉ còn có hai, lại khép nép, dám đứng gần như thường lệ. Thanh Liên khỏi nhíu mày:

      -Còn Hạnh nhi nữa? Hôm nay ta cũng thấy nàng ta?

      -Hồi nương nương….

      Người trả lời là Đỗ Quyên, vốn cũng là nha hoàn tam đẳng có nhiều kinh nghiệm. Thấy Thanh Liên hỏi, nàng ta bối rối, mãi nên lời:

      -Sao vậy? Ta chỉ hỏi, Trần nhũ mẫu và Hạnh nhi, các nàng ở đâu thôi.

      -Hồi nương nương….

      -Ở đâu rồi?

      -Nương nương…

      Từng là người hầu hạ, Thanh Liên nhạy cảm phát bất thường của đám người hầu. Hôm nay nhìn lại, số người theo hầu ít hẳn, Thẩm Hành Vân rất quan tâm đến nàng, thể tự dưng cắt như vậy. Đặc biệt là Trần nhũ mẫu thường xuyên trò chuyện với Thanh Liên.

      -Tử Quyên, em . Trần nhũ mẫu, Hạnh nhi và vài người khác, họ đâu rồi? Chuyện gì xảy ra?

      Thanh Liên bình thường rấ dịu dàng, đối với người hầu hạ rất vị tha, là chủ tử vô cùng tốt. Được hầu hạ nàng là điều diễm phúc của bọn người hầu trong phủ. Nhưng từ khi tiểu công tử ra đời mọi chuyện như trước. Tử Quyên quỳ xuống, giọng hơi run:

      -Nương nương tha tội….Nô tỳ cũng dám che giấu. Hôm nay có ít người tìm cách để đến chỗ chúng ta hầu hạ. Trần nhũ mẫu mấy hôm trước sau khi cho tiểu công tử bú dặm về nhà đột ngột lên cơn bệnh, tim ngừng đập đột ngột, qua đời.

      -Chết rồi à? sao?

      Thanh Liên thảng thốt hỏi lại. Mệnh con người, ngắn ngủi đến vậy sao?

      -Còn Hạnh nhi, hỗ trợ người chăm sóc tiểu công tử khi về viện đột ngột bị con nhện độc tấn công, độc phát rất nặng. Người trong viện, bệnh tiêu chảy, nặng bị tai nạn, bị bệnh nặng. Tất cả đều là những người từng tiếp xúc qua với Tiểu công tử trong viện. Ngay cả em…

      -Ngay cả em sao?

      -Hôm qua em bế tiểu công tử nghỉ, khi về phòng của em đột ngột bị cháy, toàn bộ mọi thứ tích cóp đều bị mất hết. Bộ y phục này em cũng lấy vội từ phòng của Nghiên nhi.

      Thanh Liên mất vài phút mới định hình được. Nàng mơ hồ hiểu ý của Tử Quyên.

      -Nô tỳ dám giấu, bên ngoài có tin đồn tiểu công tử khi mới ra đời bên ngoài dãy phố bị cháy, ruộng lúa mất mùa, tính mạng nương nương gặp nguy hiểm. Vương thượng mệnh số cứng rắn nên bị ảnh hưởng, nhưng những người từng tiếp xúc với tiểu công tử đều gặp họa. Vì lẽ đó nên những người hầu hạ đều dám đến gần, có kẻ tìm cách để khỏi vào viện chúng ta. Người ta

      Thanh Liên hiểu. Tiểu thư kiếp trước muốn đối phó với di nương rất lợi hại trong phủ, bảo vệ địa vị cho nhị thiếu gia từng tung tin đồn tiểu thiếu gia bà ấy sinh ra có mệnh “khắc cha” gây ảnh hưởng đến phụ thân. Thái phu nhân sau đó cho người đưa tiểu thiếu gia và mẹ mình thôn trang, ở lại Thừa tướng phủ. Giờ con nàng sinh ra lại có nhiều việc như thế, người ta ắt nghĩ là….

      -Người ta đồn tiểu công tử có mệnh ” Thiên sát tinh”, cao quý nhưng khắc cha khắc mẹ, làm hại người thân, sống đơn độc đến cuối đời.

      - láo!

      Hạ Phương Nghi từng thấy con gà mái mẹ xù lông thế nào để bảo vệ đàn con . Thanh Liên bây giờ khác con gà mái mẹ, đôi mắt đen láy, trong veo lên phẫn nộ thể kiềm nén. Đôi môi mọng cắn chặt. Nàng gằn từng tiếng, lạnh lùng:

      -Ai muốn hầu hạ ta cũng giữ lại. Nhưng con ta chưa đầy tháng, sao nỡ gắn cho con những điều hay đến vậy. Ai , đem vả miệng, trả lại cho Vương thượng, ta quản được những nô tài xấu chủ nhân.

      -Dạ…

      -Phương Nghi tỷ, phiền tỷ -Thanh Liên ngẩng mặt lên, tay vô thức ôm con chặt hơn đôi chút- Phiền tỷ với Phương đại nhân cho người đến chỗ Trần nhũ mẫu xem xét có phải nàng ấy chết là do bệnh trạng. Còn Hạnh nhi nữa. Nhện độc đó tại sao lại xuất trong viện của chúng ta.

      -Dạ…

      “Thiên sát tinh” là gì chứ? Đứa con bé bỏng của Thanh Liên chỉ mới ra đời, sao lại phải gánh chịu người bao nhiêu tin đồn hay như thế. Mà dù có là “thiên sát tinh” chăng nữa, ai sinh ra mà được chọn cho mình số phận? Thanh Liên chỉ biết, đây là giọt máu lớn lên trong bụng nàng chín tháng. Dù thế nào nàng cũng phải bảo vệ con trẻ. Dù có bị khắc chết nữa, nàng cũng là chết vì con, cho con thương đến phút sau cùng….

      Chương 64: Lựa Chọn

      Lam Mặc là “thương nhân” bán mua mọi thỏa thuận. Đối với mọi khách hàng, chỉ cần cái giá hợp lý, cố gắng hoàn thành giao ước, dù kỳ lạ đến đâu.

      Nhưng bản thân Lam Mặc cũng thể tự nhiên mà hoàn thành thỏa thuận được. cần người trợ giúp, kẻ trợ giúp đôi khi lại là những khách hàng.

      Con phượng hoàng “dục hỏa trường sinh” đó trải qua ít kiếp, chỉ là kiếp nào cũng thất bại với mệnh “phụ mẫu”. Có kiếp ta bị cha mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh, có kiếp lại bị tráo đổi từ . Kiếp trước nó lại đầu thai làm Thái tử nước nhưng lại bị mẫu thân lạnh nhạt vì mệnh “thiên sát tinh”. Phụ hoàng dành cho nhiều tình cảm. Trọng sinh trở lại, quặt quẹo và ốm yếu nhưng bù lại được mẹ bảo vệ. Thỏa thuận coi như hoàn thành. Ít ra nó cũng được mẹ ôm ấp, dù thời gian chỉ ngắn ngủi thôi.

      -Nương nương.

      Hạ Phương Nghi bưng cháo vào cho Thanh Liên. Từ lúc biết chuyện, nàng chỉ ngồi ôm con, thẫn thờ. Tiểu công tử bú mẹ no bụng, ngủ rất say.

      -Cảm ơn tỷ….

      Mấy ngày nay, việc tiểu công tử có mệnh “thiên sát tinh” là chuyện nổi bật ở Đông đô. Người dân dám công khai nghị luận nhưng đằng sau vẫn có ít lời bàn tán. Trong Lương vương phủ, nhiều người thừa cơ mang việc tấu lên Lương vương, mong muốn người vì chuyện nối dòng của Vương phủ mà nghĩ lại, nhanh chóng nạp người vào hậu viện. Còn có người lấy chuyện Thanh Liên sau khi sinh nở, thể chất yếu ớt e là khó thể mang thai lần nữa, cộng với chuyện tiểu công tử sinh ra lắm bệnh để làm sức ép với Thẩm Hành Vân.

      -Nương nương cố gắng tịnh dưỡng. Ngươì còn chưa ra tháng, sức khỏe…

      -Phương Nghi tỷ, chúng ta bỏ trốn !

      Thanh Liên đột ngột lên tiếng. Hạ Phương Nghi cũng giật mình:

      -Nương nương sao lại nghĩ vậy? Sao lại phải bỏ trốn? Vương thượng vẫn tốt với nương nương mà….

      -Trước đây ta từng nghĩ, chàng là người cao quý, rồi có người khác, ta chỉ cần giữ được lòng mình là đủ. Sau khi mang thai, chàng tốt với ta quá, ta cảm động, ta cho là ít ra giờ phút này còn có được tình cảm của chàng là được. Nhưng con ra đời, bé lại quá yếu. Chàng thân phận như vậy, dù chàng muốn song con cũng thể nào yên ổn lớn lên được. Ta kiểm kê lại đồ đạc, số ngân lượng ít, đủ cho mẹ con ta sống dư dả. Người Đông đô hiền hòa, tìm chỗ vắng vẻ mà sống, nuôi con, ai con ta là “thiên sát tinh”. ai ghét bỏ nó, ai muốn lợi dụng nó đối phó với cha nó. ai…

      Nước mắt Thanh Liên rơi lặng lẽ. Đứa bé có tội, hề có tội. Con sinh ra yếu ớt, lắm bệnh tật đâu phải là chuyện con có thể quyết định. Sống trong vương tộc, lấy thân phận tiểu vương tử, người ngoài đều nhìn vào mệnh cách của con, dùng nó để giở trò lung lạc vị trí Lương vương. Người thương nàng, bảo vệ nàng, nhưng cũng vì vậy mà bất hòa với lắm người khác. Những mưu hãm hại….Con của Thanh Liên còn quá, liệu bé có thể chịu đựng bao lâu nữa. Còn bao nhiêu kẻ muốn nhắm vào con nàng, muốn nó bị tổn thương?

      bao lâu lòng phẳng lặng, lần đầu tiên Hạ Phương Nghi chua xót cho người khác, cảm thấy đau lòng vì nước mắt của Thanh Liên.

      -Nương nương….

      -Thần nghe Phương tham mưu …ngài ấy từng đề xuất kế hoạch lên cho Vương thượng. Người ngoài đều nghe đồn, tiểu công tử sinh ra yếu đuối, khắc cha hại mẹ. Vương thượng muốn phong nương nương làm chính phi. Trong hôn lễ, hai người xuất cùng tiểu công tử hồng hào, tuấn tú gián tiếp đánh tan tin đồn.

      -Ý tỷ muốn ….

      -Đa số dân chúng đều biết mặt tiểu công tử. Chúng ta đưa đứa bé khác ra mắt dân chúng, sau đó….

      -Cả đời vẫn phải giấu giếm. Rồi sau này người ta biết, người ta vạch trần lại tiếp tục tìm cách che giấu. Con như vậy, lớn lên cũng khó lòng khỏe mạnh như người khác được. Cả đời con phải sống trong bóng tối hay sao?

      -Nương nương…

      Thanh Liên thương vuốt lên khuôn mặt nhắn say ngủ. Bé bình yên trong lòng mẹ, lúc nào cũng cần mẹ. Lừa dối người khác, trước mặt phải âu yếm, thương đứa trẻ khác, để làm gì trong khi con ruột mình được thương?

      -Làm nương nương rất mệt. Phương Nghi tỷ, muội chỉ là nha hoàn bé. Muội phải là con thất lạc gì của thừa tướng. Muội chỉ muốn thương con muội. Dù con khỏe mạnh hay yếu ớt, lắm bệnh đều là con muội. Thiên sát tinh cũng được…. Con cần có muội….Muội lại thể sống ở đây được… thể tỷ tỷ à…

      Hạ Phương Nghi cũng xuất thân từ gia đình hoàng tộc, nàng biết thế nào là ràng buộc, là tranh đấu đằng sau miếng mồi quyền lực. Nhưng Thanh Liên lại chỉ muốn làm người mẹ, bảo vệ thương núm ruột của mình. Dù nó có thế nào…

      -Đừng khóc nữa…Chưa ra tháng, đừng khóc nữa -Phương Nghi dịu dàng lau nước mắt cho Thanh Liên- Nương nương cũng phải nghĩ cho vương thượng. Người với nương nương là lòng dạ, nạp phi tử, cưới chính phi, tất cả đều là vì muốn được sống cùng nương nương. Tiểu công tử bệnh nặng cũng là nỗi khổ của ngài ấy. Ngoài việc là mẹ, nương nương còn là người vợ nữa. Nương nương cũng nên cảm thông cho vương thượng, giờ người ra dễ, còn vương thượng ở lại thế nào. Người mà mất tinh thần, Cảnh quốc, Đồng Bình và những nơi khác nữa liệu có để yên cho Đông đô chúng ta ?

      -Phương Nghi tỷ…

      Thanh Liên cũng biết, nàng công bằng với Thẩm Hành Vân. Đến bây giờ, vẫn là tướng công tốt, lòng dạ với nàng. Khi nàng suýt chết, tình cảm của bên giường bệnh, nam nhân đời liệu có mấy ai?

      -Chuyện bên ngoài có Phương tham mưu và Vương thượng lo lắng, nương nương cần nghĩ nhiều, cứ an tâm tịnh dưỡng và chăm sóc cho tiểu công tử.-Nàng chậm rãi lau những giọt lệ còn vướng bờ mi cong vút, nhàng- Nếu còn lo sợ người có thể thẳng với Vương thượng. Nếu ngài ấy mệt mỏi, chấp nhận tiểu công tử mệnh thiên sát tinh làm hại đến mình, lúc đó chúng ta rời cũng muộn. Tiểu công tử dù sức khỏe tốt chẳng được phong Thế tử cũng là con trai đầu tiên của Vương thượng, máu mủ của Lương vương phủ, việc gì phải sống chui nhủi như vậy. Ít ra cũng phải có được thôn trang, tá điền làm việc và của cải phòng thân chứ. Nương nương là trắc phi của Vương thượng, chúng ta có sống riêng ở ngoài cũng chẳng ai dám động đến chúng ta.

      -Phương Nghi tỷ….

      -Tiểu công tử yếu ớt, nương nương càng phải biết tranh thủ thương của Vương thượng. đời này, bình yên ai cũng muốn, nhưng giữ gìn được cuộc đời bình yên mà có quyền lực cũng là chuyện khó làm….Nương nương, tin tưởng lời nô tỳ . Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người, cho tiểu công tử mà thôi.

      Phương Lễ cảm nhận được hơi thở lạnh buốt từ người Thẩm Hành Vân phả tới. Bản thân vừa cảm thấy buồn cười vừa nghiêm túc suy nghĩ…Phương Nghi khi khuyên nhủ người cũng chú trọng đến vấn đề lợi ích cá nhân như thế, bản thân càng phải thành thành , móc tim móc phổi, trao hết cho nàng những gì mình có, đảm bảo cho Phương Nghi an toàn nếu muốn rước được người đẹp về nhà.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Yennhi5820018 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 65: Lựa Chọn (2)

      Lương vương phủ buổi sáng đông người hơn hẳn mọi ngày. Đa số là quý tộc ở Đông đô.

      Thẩm Hành Vân xuất . Chỉ Phương Lễ thay mặt ra gặp người.

      -Phương tham mưu. Vương thượng vì sao đến? Chúng tôi có điều muốn với vương thượng….

      Thẩm Hành Vân tuyên bố, sau khi tiểu công tử đầy tháng chính thức lập Thanh Liên làm chính phi. Khi tiểu công tử đầy năm phong Thế tử, là người thừa kế chính thức của phủ Lương vương. Điều đó khiến ít kẻ chẳng hài lòng.

      -Có chuyện gì, mọi người cứ thẳng thắn ra. Hôm nay Thiết tướng quân từ Đông Bắc về, có việc cần thương lượng với vương thượng nên người phái ta ra gặp mọi người.

      Suýt chút nữa, những người ở đây quên mất -Thiết Hàn là nghĩa huynh của Thanh Liên. Có lẽ vì vậy mà địa vị Thanh Liên tại Lương vương phủ vững chắc hơn. vùng lãnh thổ Đông đô, Đông Bắc, Hoa bắc có được đều do công lao của Thiết Hàn. cũng dẫn quân tấn công Đồng Bình, khiến những quốc gia lân cận khỏi e ngại. Từ thị vệ trở thành danh tướng bất bại, thống lĩnh toàn bộ quân đội Đông đô.

      -Chúng tôi đến đây là vì chuyện lập chính phi và Thế tử. Người thừa kế của Đông đô…

      -Hoàng đại lão gia, ngài thấy Vương thượng của chúng ta có tài giỏi ?

      Phương Lễ đột ngột hỏi. Vị Hoàng đại lão gia được hỏi ngẩn người:

      -Vương thượng….vương thượng đương nhiên minh, hùng tài vĩ lược. Là người tài giỏi xuất chúng. Nhưng…

      -Đúng vậy. Vương thượng của chúng ta rất tài giỏi. Ngài lại nhân hậu, đối với người người vị tha. Nên tại, có ít người nghĩ…Vương thượng rất dễ chuyện, là người có thể để người ta nắm tay chỉ việc, bắt người phải làm gì.

      Phương Lễ gằn giọng. Những người có mặt tại điện sững cả người.

      -Phương tham mưu…chúng tôi có ý đó. Chỉ là…

      -Chỉ là lo nghĩ cho Đông đô. Các vị đều là người có danh vị ở Đông đô, đương nhiên là thể nhìn Đông đô xảy ra chuyện. Lòng trung thành cẩn cẩn rất đáng ghi nhận. Tuy nhiên các vị cũng nên biết, đâu là giới hạn của bộ hạ và chủ nhân.

      Đại điện yên lặng. Họ sực nhớ, Lương vương từng nhẫn trong lớp quần là áo lượt, giờ lại trở mình mạnh mẽ, chỉ tách được Đông đô khỏi Cảnh quốc còn buộc Nhiếp chính vương trả lại vùng Hoa Bắc, cần nộp thuế. Người như vậy, đương nhiên là thích bị kẻ khác áp chế mình rồi.

      -Chúng thần dám. Chỉ mong…

      -Vương thượng truyền lời. Người chỉ là Lương vương nhoi của vùng đất bé, tạm thời có ý định học tập hoàng gia có tam cung lục viện, con cái đầy đàn để củng cố vương vị. Tiểu công tử dù ra đời khỏe mạnh cũng là chuyện nhà của ngài, mượn kẻ khác xen vào. Các vị là quý tộc Đông đô, tài sản, địa vị vẫn được Vương thượng bảo vệ nếu làm đúng bổn phận và vai trò. Giờ các vị có thể về. tiễn…

      So với Cảnh quốc có nhiều xáo trộn, Đông đô ổn định hơn hẳn. Dân chúng tuy có ít bát quái nhưng đều quan trọng nhất với họ vẫn là cuộc sống yên ổn. Ai làm vương, làm chúa, có bao nhiêu nhi tử, bao thê thiếp đều phải là điều dân chúng bận tâm.

      Quý tộc vẫn phải dựa vào dân chúng và bảo hộ của thế lực cầm quyền. Thẩm Hành Vân có ý định lập ra vương triều thu tại Đông đô. Phương Lễ và những thân tín là đủ. Thiết Hàn bách thắng, trở thành huyền thoại rồi.

      Lúc này trong viện của Thanh Liên, nàng bồng con, chuyện ê a với bé. Đại phu có chỉ cho Thanh Liên phương pháp chăm sóc trẻ gắn liền với người mẹ. Thường xuyên ôm ấp, vỗ về và nuôi con bằng sữa mẹ giúp nhiều đứa bé sinh ra yếu ớt khỏe lên rất nhiều.

      -Liên nhi…

      Chất giọng trầm ấm. Thanh Liên vội quay lại, mừng rỡ:

      -Thiết đại ca…

      Đứa bé với đôi mắt to, đen láy. Môi hơi thâm, sắc mặt hơi vàng, chỉ có đôi mắt là linh động và rạng rỡ, nhìn chăm chú vào Thiết Hàn.

      Chỉ có ngày để quyết định. biết bao năm rồi Thiết Hàn quên mất cảm giác được ngủ say và mở mắt như con người.

      Thẩm Hành Vân cũng vừa bước vào cửa. Thấy Thiết Hàn, bước nhanh tới chỗ Thanh Liên:

      -Nàng vẫn còn mệt, sao lại ôm con rồi?

      cúi xuống, rất tự nhiên hôn lên má Thanh Liên.

      Nàng đỏ mặt, Thẩm Hành Vân đỡ lấy em bé, râu cằm lún phún, chà vào làn da mỏng manh nhồn nhột. Đứa bé mở to mắt, bất giác chạm tay vào mặt cha mình.

      -Nàng xem này, con chào hỏi cha nó đó. Con có hiếu.

      Thanh Liên cũng cười, nắm bàn tay bé xíu. Ba người họ mới là gia đình.

      -Ngài dù nhập vào thân xác em bé nhưng vẫn còn ký ức của mình. Lớn lên khỏe mạnh, thần dũng vô song.

      Nhưng cũng chỉ là vay mượn. Là đứa bé có ký ức của người lớn chẳng có thời thơ ấu. Vay lấy thương dành cho linh hồn khác, tâm hồn vẫn là chiến quỷ vậy có khác gì đâu.

      -Nàng chuyện với đại ca !- Thẩm Hành Vân ôm lấy con vào lòng, dịu dàng- Ta mang con ra ngoài sưởi nắng.

      Lương vương cao ngạo, kiếp này lại hết lòng hết dạ với Thanh Liên.-Thiết đại ca….Huynh ngồi , muội mang trà lên.

      -Bé thế nào rồi? Nghe được khỏe lắm.

      -Đại phu có xem qua, khá lên dần -Thanh Liên gượng cười rồi sau đó ánh mắt lại tràn lên tia hy vọng- Nhưng chăm sóc tốt, đại phu cũng chỉ cho muội phương pháp “ấp con” rất tốt, muội áp dụng thấy có hiệu quả. Bé khỏe hơn, linh hoạt hơn, còn biết nhìn muội, có khi còn cười…

      Ánh mắt Thanh Liên ngời sáng khi về con.

      Đứa bé là bầu trời của nàng, là ruột thịt của nàng. Có yếu đuối, vẫn là con của nàng.

      Còn , vay mượn thân xác. Khỏe mạnh lớn lên sao chứ, mãi mãi cũng chỉ là kẻ cắp linh hồn từ người khác mà thôi.

      -Em bé rất dễ thương.

      -Là cháu của huynh đó. Lớn lên nó hiếu kính với cựu cựu. Nhất định rất tôn kính đại ca.

      Cựu cựu? Người thân. ông cậu muốn giết linh hồn của cháu, thay vào để trốn tránh số phận sao?

      -Ừ, đợi lớn hơn chút ta dạy cháu tập võ. Muội yên tâm.

      Đứa bé dù yếu ớt, nhưng nếu còn nữa, Thanh Liên cũng đau lòng lắm. Chẳng phải muốn chăm sóc cho nàng mãi mãi sao?

      -Liên nhi…

      -Dạ?

      -Đại ca để muội thiệt thòi, bao giờ để muội thiệt thòi.

      …-Ta đồng ý.

      Lam Mặc có vẻ bất ngờ trước câu trả lời này. nhấp ngụm trà, thản nhiên:

      -Ngài chắc chứ?

      -Ừ.

      -Chỉ có cơ hội này. Ta vất vả lắm mới sắp xếp xong. Bọn họ đều trọng sinh chỉ vì ngài.

      -Ta đồng ý. Chào…

      Con người khô khan như ngói. Cứ cắm cúi, cứ lặng lẽ sống kiếp chiến quỷ, giết rồi lại giết. là….

      -Thất bại rồi!

      Tiếng Hồ vương vang lên, có vẻ như nhạo báng. Nhưng Lam Mặc có chút bối rối nào.

      - sao cả. Tiểu nhân cũng cố gắng hết sức, làm tất cả những gì có thể. Chọn lựa như thế nào là do ý của khách hàng. Và tiểu nhân tôn trọng chọn lựa của họ.

      Lam Mặc lại rót tiếp cho mình tách trà:

      -Nhưng tiểu nhân cực kỳ hài lòng với vụ làm ăn này. Chiến quỷ xưa nay vốn chẳng có khao khát, giờ lại muốn vì con người mà tiếp tục vai trò của mình. Ngài ấy chắc cũng nghĩ đến khả năng, Thanh Liên tiểu thư dù được Lương vương thương nhưng thân phận thấp, khó mà sống trong chốn ăn thịt người đó. Để bảo vệ tiểu thư và tiểu công tử, chiến quỷ cần phải ra sức chút. Chiến tranh là nơi thích hợp nhất của Chiến quỷ và nơi đó ai thắng được người, kể cả Chiến thần. Mà Chiến quỷ bây giờ còn có mục đích, ắt càng lợi hại gấp bội. Máu đổ đầu rơi ít, trải đường cho tiểu công tử yếu đuối, quặt quẹo đó bình an lớn lên. Có đúng Hồ vương điện hạ?

      Hồ vương chợt nghĩ đến khả năng. Đôi mày bạc nhếch lên:

      - ra tất cả đều nằm trong tầm tính toán của ông chủ Lam cả. Mục đích của ngươi phải là thứ mà chúng ta thỏa thuận.Ngươi muốn Chiến quỷ phô bày hết năng lực, làm nên loạn thế có phải ?

      Gia tộc của Lam Mặc là trong những gia tộc bí nhất tam giới. Năng lực, nguồn gốc đều ai biết. Chỉ có điều gia tộc đó chưa làm điều gì hại đến tam giới, chỉ làm công việc buôn bán. Nhưng khách hàng của họ vô cùng đa dạng. Họ hoàn thành mọi tâm nguyện và chấp nhận trả giá cho Lam Mặc. Cái giá đôi khi là mạng sống, đôi khi lại đơn giản đến bất ngờ.

      -Ngài đánh giá ta cao quá. -Lam Mặc cười -Loạn thế cần tiểu nhân làm vẫn có. Tiểu nhân luôn muốn hoàn thành mọi thỏa thuận với khách hàng, chỉ là …. phải lần nào khách hàng cũng theo con đường tiểu nhân vạch sẵn. Thỏa thuận của ngài và tiểu nhân là khiến Chiến quỷ siêu sinh còn chưa hoàn thành. con đường lấp , phải tìm con đường khác. Và tiểu nhân mở con đường đó ra rồi…

      -Ý ngươi là….

      -Hồ vương điện hạ thuộc Hồ tộc cao quý, nhất định hiểu. Chiến quỷ trong mắt những Vương tộc trong Thần giới cũng chỉ là kẻ hèn hạ,cứ để cho tồn tại mà cần can thiệp. Bây giờ kẻ hèn hạ đó lại có động lực, càng ngày càng hăng máu chém giết. Tiếp tục như vậy, khi hoàn toàn bộc lộ mọi khả năng, Thần giới sợ rằng hối cũng kịp mà Nhân giới cũng bị thiệt hại nặng nề.

      -………

      -Tiểu nhân cũng chỉ là kẻ hèn hạ, thể đến gặp Thiên đế được. Nhưng Hồ vương điện hạ có thể. Xin người lại tình hình với Thiên đế điện hạ rồi tùy Thiên đế định đoạt. Cố chấp để Chiến quỷ trong cuộc đời mãi mãi chém giết, để rồi khi say máu tiêu diệt Nhân giới lại phải tốn công dẹp loạn. Hay là bây giờ giải lời nguyền cho , để đầu thai chuyển thế như bao linh hồn khác. Người đó là Thiên đế, ắt biết chọn lựa thế nào. Ngài thấy tiểu nhân có đúng ?

      Chương 66: Chỉ Cần Nàng

      Ngày tiểu công tử tròn tháng cũng là ngày Cảnh quốc đổi chủ. Cảnh Khiêm lên nối ngôi, xưng hiệu là Châu Hoàng.

      Ngày thứ ba đăng cơ, Châu Hoàng kí hiệp ước với Đồng Bình. Cũng trong ngày hôm đó, từ lao ngục Cảnh quốc truyền ra tin, Đại tiểu thư Nhâm Uyển tự sát. Nhâm gia cũng có phản ứng gì.

      kiếp hồng nhan như gió thoảng. Thanh Liên ngẩn người.

      Rồi lại nhìn con trai. Đứa bé ra đời là ngã rẽ mới trong số mệnh. Kiếp trước nàng và Lương vương là kẻ địch. Kiếp này lại ân ái nồng đượm, còn có cả con trai.

      -Nương nương…

      Sau khi sinh tháng, tiểu công tử vẫn yếu ớt. Dù lanh lợi hơn đôi chút, đôi mắt có thần, cái miệng chóp chép nhìn mẹ. Đó là toàn bộ cuộc sống của Thanh Liên. Kể cả khi Lương vương đề nghị lập nàng làm chính phi Thanh Liên vẫn mảy may để ý. Nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc con thôi.

      -Nương nương cũng phải quan tâm đến Vương thượng. giờ người chỉ có mình nương nương. Nương nương càng được người thương, tiểu công tử càng vững chắc về địa vị. ai dám hại ngài.

      Thẩm Hành Vân thực biết, Thanh Liên bỗng trở nên dịu dàng với mình như vậy, thực là vì quan tâm đến hay là vì muốn tranh thủ sủng ái cho con trai. Nàng giúp cởi áo choàng, còn mang trà gừng đưa cho nữa:

      -Hôm nay con lại có trò gì mới làm nàng vui à?

      Trẻ con tháng ngũ quan bắt đầu thay đổi. Nhưng con vẫn vậy. Khuôn mặt chưa căng mịn, da vẫn đỏ, người như con khỉ con nằm ngoan ngoãn trong lòng mẹ. Vì lẽ đó mỗi lần khám phá ra đứa bé làm được điều gì mới, Thanh Liên rất vui.

      - có ạ. Con ăn rồi ngủ, rất ngoan.

      Gần đây đại phu có chút bối rối khi đến khám cho tiểu công tử. Hơi thở của bé lúc mới sinh khò khè nặng nề nhưng do thuốc cũng có mấy phần độc, đại phu kê cho bé, chỉ dặn dò Thanh Liên chú ý. Hai ngày nay thỉnh thoảng bé thở rất khó nhọc, sắc mặt tái hẳn .

      -Con khỏe lắm. -Thanh Liên tựa đầu vào ngực Thẩm Hành Vân thào -Hôm qua con thở đều, sau đó đỡ hơn. Sáng giờ lại thấy thở nặng lại, biết có sao ?

      Thẩm Hành Vân đến bên nôi xem xét. Đứa bé nhắm mắt, khuôn mặt nhắn cau lại, hơi thở đúng là khá nặng nề, khác hẳn bình thường.

      định bên ngoài Phương Lễ vội vã bước vào. Dường như có chuyện gì rất gấp.

      -Hồi Vương thượng. Vùng cổ thạch của chúng ta có kẻ xâm nhập. Đêm qua chúng tấn công, giết nhiều người trong làng. May sau người của chúng ta đến kịp, bắt được . Nhưng tự tử, phút cuối còn gào lên” Ý trời, ý trời”.

      Thẩm Hành Vân im lặng. Đúng là muốn yên ổn cũng được. Gần đây có quá nhiều kẻ rỗi rãi chăng?

      -Còn có vụ thóc gieo mãi nở mầm ở làng Phú Hạ. Người ta đồn là do ảnh hưởng của tiểu công tử nên lúa cũng chẳng mọc mầm.

      Thanh Liên ngẩng lên khi nghe câu đó. Nàng xưa nay xen vào chuyện của nam tử nhưng đến nước này, còn nhịn được sao?

      -Thay vì trách con ta, phải nên xem lại chất lượng hạt giống chứ. Phương tham mưu thể biết, chuyện lúa nảy mầm là chuyện thường xảy ra.

      -Quan trọng là người dân họ thường hay sợ chuyện ma quỷ quấy phá. Người đưa tin cũng báo, đêm qua cũng có người nhìn thấy nương nương là Hồ ly tinh chuyển thế, đến quyến rũ Vương thượng. Tiểu công tử cũng là….

      -Cũng là gì?

      -Cũng giống mẹ. những vậy còn gây hại cho nhiều người.

      Nắm đấm Thẩm Hành Vân nắm lại. Những đấu tranh nhằm lung lạc tinh thần này đều biết, song con người cũng thể nào chịu đựng quá nhiều.

      - điều tra xem ai làm!

      vòng tay ôm Thanh Liên hoang mang vào lòng, nhàng an ủi:

      -Những chuyện đó nàng cần quan tâm đến. Chỉ cần cố gắng nuôi con cho tốt, rồi sao.

      -Vâng…

      Làm sao quan tâm được? Con bị đem ra làm công cụ đả kích. Thanh Liên vô cùng phẫn hận, nhưng nàng đủ sức vạch mặt, bảo vệ cho con được. Vì quyền lực, người ta bất chấp thủ đoạn. Con trai nàng, vô tình lại trở thành điểm yếu của người đàn ông bản lĩnh, khó mà đánh gục được trong lúc này.

      Thẩm Hành Vân dường như cũng hiểu những tâm tư trong lòng thê tử. lại hôn lên vầng trán Thanh Liên, như dỗ dành, tràn ngập thương:

      -Chỉ cần chúng ta sống tốt, sống hạnh phúc, những lời con là Thiên sát tinh còn nữa. Nàng cố gắng sống tốt, ta cũng vậy. Được nương tử, Liên nhi?

      ….-Là tổ chức Thiên Sát của Đồng Bình làm?

      -Vâng ạ.

      Đồng Bình và Đông đô thời gian qua có ít xung đột. Đông đô cũng có 2 lần chủ động tấn công Đồng Bình. Tổ chức Thiên Sát thuộc về quý tộc Đồng Bình, muốn quấy rối, tạo chia rẽ ở Đông đô phải là có lý. Tuy nhiên….

      -Vương thượng cảm thấy có bàn tay kẻ khác nhúng vào sao?

      -Ừ. Và cũng có thể đoán đó là ai.

      Cảnh Khiêm trong thời gian mới lên ngôi, cũng cần nhiều hậu thuẫn để củng cố vững chắc ngôi vị. đương nhiên chẳng muốn gây ra xung đột trong lúc này, nhưng khuấy động xung đột giữa những quốc gia láng giềng, “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” vẫn là chuyện có thể. Chẳng qua là thuyết phục được Thiên Sát ra tay, Cảnh Khiêm cũng đơn giản chút nào.

      -Kết quả điều tra thế nào rồi?

      - để lại dấu vết.

      - dấu vết tạo nên dấu vết. Chuyện đó đệ giỏi nhất mà.

      Phương Lễ cười khẽ. Đúng là cũng thể nhịn mãi được.

      -Vạch trần Đồng Bình, chỉ sợ chúng ta chưa đủ lực đối phó với họ trực diện. Lại phải thông qua quá trình đàm phán sao?

      -Chúng ta đàm phán với Đồng Bình chỉ lần, nhưng hoàng đế của bọn họ quá háo thắng, có dũng có mưu. Chỉ có đánh trận lớn, để bọn chúng phục hồi nguyên khí được trong vòng ít nhất là năm năm.

      Lại chiến tranh? Chiến trường của Chiến quỷ sao?

      Thẩm Hành trầm ngâm . Chi tiết cuộc gặp gỡ với cố nhân vẫn ám ảnh trong lòng, khiến kẻ như Hồ vương cũng khỏi hoang mang.

      -Thiên đế đồng ý cho huynh đầu thai chuyển kiếp. Lời nguyền làm Chiến quỷ từ đời này sang đời khác còn tồn tại nữa rồi.

      Ngàn năm trước, sinh vật được gọi là Chiến quỷ đó gây ra ít trận chiến đẫm máu. Thần giới mất ít người. Thiên đế phải dùng năng lực phong ấn với lời nguyền “mãi chẳng siêu sinh”.

      -Trừng phạt người trong lúc giận dữ, thường chẳng khôn ngoan chút nào.

      Lam Mặc thế. Buộc chiến quỷ sống cuộc đời bất tử, có siêu sinh khác nào bảo cứ tiếp tục chém giết. Cũng may có tham vọng, muốn chiếm lĩnh hay trả thù gì tam giới chứ …ba cõi loạn lạc từ đâu, Chiến thần cũng chẳng thể làm gì.

      Thiết Hàn lau lưỡi kiếm bén ngót, cũng chẳng mảy may quan tâm vì sao Thẩm Hành lại đến tìm mình, vì sao Thẩm Hành lại chuyện đó với mình.

      - quan trọng nữa. Giờ ta lại có chuyện phải làm rồi.

      Thanh Liên có đại ca bảo hộ càng bị người ta ức hiếp. Cháu trai yếu ớt, nhiều bệnh, chỉ có thể lớn lên an lành nếu nó là con nối dòng duy nhất của Lương vương phủ. Lương vương làm hết sức bảo vệ , chẳng ai có thể động vào.

      Muốn vậy, Đông đô cần Chiến quỷ. lưng ngựa vẫn cần có Thiết Hàn.

      -Ngài cần nóng vội- Lam Mặc đặt vào tay tách trà- Đại nhân Chiến quỷ màng thế có thay đổi, theo tiểu nhân là có chiều hướng tích cực. lúc nào đó, ngài ấy chọn chấm dứt cuộc sống có lai sinh đó. Thỏa thuận của chúng ta sớm muộn cũng hoàn thành, chỉ là biết lúc nào thôi.

      Tiếng cười giòn tan tiễn bước . Hồ vương thở dài.

      Chỉ cần nàng còn cần , Chiến quỷ thể siêu sinh. thể từ bỏ lớp giáp trụ và lưng ngựa, độc cả đời chỉ vì mối lương duyên….

      Chương 67: Đợi Lai Sinh

      Sáu năm sau…

      Hồ vương rót chung rượu, Lam Mặc đưa tay cung kính đón nhận. Mùi rượu nồng nàn, say đến ngất ngây:

      -Rượu được chính tay Hồ vương ủ có khác. Nồng mà hắc, ngọt đến tận đáy tim.

      Nhân sinh như mộng. Bản thân Hồ vương cũng hiểu, tại sao mình lại bỏ ngần ấy thời gian ở thế gian này, chờ đợi điều gì vậy? Lời nguyền của Thiên đế lên Chiến quỷ, éo le thay chỉ có thể gỡ nếu bản thân Chiến quỷ muốn. Sáu năm qua, Thiết Hàn nam chinh bắc phạt, ít trận chiến lừng danh thiên hạ, càng lẫy lừng hơn danh xưng Chiến thần Đông đô.

      -Đại bá phụ.

      Tiếng cười như chuông vỡ xa đưa đến. Hai đứa bé khoảng năm, sáu tuổi chạy vội đến chỗ Hồ vương (Thẩm Hành) ngồi.

      -Sao lại chơi đến mồ hôi nhễ nhại thế kia rồi?

      Thẩm Hành ôm lấy cháu trai. Đứa trẻ ốm yếu ngày nào kiên cường chống chọi, bây giờ tuy gần sáu tuổi nhưng vẫn bé như đứa trẻ bốn, năm tuổi. Tuy nhiên nó rất mạnh mẽ, luôn muốn mạnh hơn để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ Đông đô.

      Đứa trẻ cùng là Phương Vĩnh Nghi, con trai của Phương Lễ và Hạ Phương Nghi. Mới có năm tuổi hiểu chuyện, thường xuyên theo Thẩm An như hình với bóng, giống như cha mình từng hầu hạ Thẩm Hành Vân.

      -Cha bảo, con phải rèn luyện nhiều hơn nữa, sau này mới khỏe mạnh, mới bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ.

      Đứa bé này có quyến luyến đặc biệt với mẹ. Có lẽ vì Thanh Liên ấp ôm bé đêm ngày suốt năm đầu đời, sau đó hết lòng chăm chút, chính tay nuôi nấng Thẩm An cho đến khi bé bốn tuổi. Mãi khi nàng sinh đứa con thứ hai, Thẩm An mới bớt dính lấy mẹ. Bé rất ngoan, cũng như Thẩm Hành vậy, luôn muốn chăm sóc em trai, phải mạnh mẽ để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ em trai.

      Nghĩ cũng lạ, đời trước Nhan Triệt bằng lòng lập nên hiệp ước chỉ để phải kết duyên cùng người khác. Kiếp này sao lại chấp nhận xếp đặt của Thiên đế, đầu thai là con thứ hai của Thẩm Hành Vân chứ? Chiến thần và Chiến quỷ cùng xuất nơi sao?

      -Ngoan lắm. Vậy giờ đệ đệ của con thức dậy chưa nhỉ? Bá phụ nhớ Triệt nhi quá, chắc An nhi phải đưa bá phụ gặp đệ đệ của con thôi.

      -Rồi ạ, nhưng bá phụ đợi con chút được ? Hôm nay cựu cựu về, con và Vĩnh Nghi ở đây chờ cựu cựu.

      Thiết Hàn năm về Đông đô hai lần, vừa để báo cáo quân vụ, vừa thăm hỏi người thân. Thẩm An rất hâm mộ cựu cựu, cứ quấn lấy Thiết Hàn đòi học võ. Tiếc là thể lực của bé yếu, cũng học được là bao.-Vậy con ở lại với Vĩnh Nghi nhé? Đại bá có chuyện muốn với phụ vương của con.

      -Dạ….

      Như cái bóng mờ, Lam Mặc lại ra. tay vẫn cầm bình rượu hoa đào.

      -Thiên đế sắp xếp hợp lý như vậy, lẽ đến giờ ngài vẫn chưa nhận ra sao?

      Điều làm Thiết Hàn lưu luyến chính là an toàn của Đông đô, là địa vị của Thanh Liên tại Lương vương phủ. Thiết Hàn vốn là Chiến thần trong mắt bao người, giờ đột ngột biến mất, Đông đô gãy cánh tay, Dù Phương Lễ đa mưu túc trí nhưng cũng đủ sức giúp Lương vương bình ổn. Các quốc gia láng giềng như hổ rình mồi, chắc chắn để yên cho Đông đô trong lúc này.

      Để Nhân Triệt đầu thai làm đứa con thứ hai của Thẩm Hành Vân và Thanh Liên chia sẻ gánh nặng Thiết Hàn gánh. Chiến thần lớn lên trong võ nghiệp, việc kế thừa và làm rạng danh Đông đô bách thắng, phải là chuyện viển vông.

      Thiết Hàn còn ràng buộc nữa, siêu sinh hay ít nhất cũng từ từ chuyển giao trách nhiệm cho Nhan Triệt, sa vào chém giết, gây hại cho Nhân giới quá nhiều.

      Kết thúc cũng xem như là viên mãn cho Thiết Hàn, cho tất cả, có phải ?

      Hồ vương nhìn về phía chân trời xa xôi, bóng ngựa phóng tới. Bỏ lại sau lưng những vướng bận từ chiến trận, Thiết Hàn trong bộ khôi giáp oai phong nhảy xuống ngựa, đôi tay giang rộng, đón bóng người bé lao vào ôm chặt lấy mình.

      -Cựu cựu. Cựu cựu về rồi. An nhi nhớ người lắm. An nhi rất nhớ người.

      Tiếng cười trẻ con vang lên giòn tan trong bóng chiều buông xuống. Thiết Hàn ôm lấy bé, đặt vai mình, lặng lẽ trở về.

      Trong tẩm điện, đứa trẻ khác vừa mở mắt. Trong bàn tay nhắn, cái bớt hình như ngọn giáo nổi dưới bóng chiều tà.

      Chiến thần- Chiến quỷ, ra chỉ là những kẻ chọn lựa phải làm gì để bảo vệ những điều quan trọng của mình thôi.

      TOÀN VĂN HOÀN
      Chris_Luu, Yennhi582001, Nhược Vân6 others thích bài này.

    5. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      Nhan Triệt là ai vậy nàng, với lại mình nhớ là Nhan Triệt kiếp sau thành với nữ chính mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :