1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 64:
      Editor: Đô Đô

      Thời điểm trời tối đen, La Tố cuối cùng cũng gặp được ám vệ trong truyền thuyết.

      Bọn họ phải là những nam nhân lãnh huyết mặc y phục dạ hành như trong tưởng tượng của nàng, mà ngược lại mặc xiêm y bằng vải thô, trông rất giống tiều phu đốn củi núi. Hơn nữa tướng mạo cũng phải thuộc loại tuấn tiêu sái, mà thuộc về loại ném ở trong biển người tuyệt đối tìm ra.

      Lúc bọn họ tìm đến, La Tố tựa vào bờ vai Triệu Từ mơ mơ màng màng ngủ.

      Nàng nghĩ nếu như đêm nay có ai đến cứu các nàng, trong khí lạnh ẩm ướt của rừng rậm vào đêm này, hai người rất có thể bị đông cứng. Đứng trước vấn đề liên quan đến tính mạng, tựa hồ cái gì cũng có thể cố kỵ. Nàng thậm chí còn nghĩ tới việc, trước khi chết có nên, ra những lời lòng mình cho Triệu Từ biết. Lại lo lắng vạn nhất chưa tận số, đến lúc đó chẳng phải rất mất mặt, cho nên trong lòng cứ rối rắm thôi.

      nghĩ tới đúng lúc này ám vệ đột nhiên xông tới, làm nàng sợ hết hồn cứ tưởng người của họ Hoa tìm đến, vội vàng bê tảng đá lên ném về phía bọn họ.

      Người dẫn đầu mặt chữ quốc(国), dáng người dong dỏng cao, thấy La Tố và Triệu Từ, mặt ràng thở phào nhõm: "Phu nhân yên tâm, chúng ta là ám vệ của hoàng thượng, bởi vì hôm nay phu nhân ngồi xe ngựa, cho nên thể đuổi kịp, bây giờ mới tìm được ngài. Mong phu nhân thứ tội."

      La Tố nghe vậy, quay sang nhìn Triệu Từ cái, hai người ràng có loại vẻ mặt buông lỏng. Nếu là ám vệ của Tề vương, bọn họ nhất định hoài nghi thân phận của đối phương, nhưng là ám vệ của hoàng thượng, độ tin cậy rất cao. Dù sao chuyện Hoàng thượng an bài ám vệ, có ai hay biết. Chỉ sợ họ Hoa cũng biết lần này nàng tới Tây Nam là phụng hoàng mệnh, chỉ cho là đến làm việc cho Tề vương.

      La Tố thấy mấy người này, trong lòng đột nhiên nổi bão: "Nếu phải là mạng của ta lớn, đợi lúc các ngươi đến tìm, chỉ sợ thấy đống xương trắng rồi."

      Ám vệ khom người lên tiếng, trông thập phần cung kính, nhưng La Tố có thể cảm nhận được rất điều, những người này hoàn toàn để nàng vào trong mắt.

      Nàng biết, tại nàng, có tư cách gì để người ta coi trọng, nên cũng tiếp tục lời lạnh nhạt gây khó dễ bọn họ làm gì, chỉ : "Ta bị thương, thể đường được. Các ngươi có thể giúp ta tìm chiếc xe ngựa đến ? tại chúng ta tạm thời thể tự mình lại."

      Ám vệ dẫn đầu kia : "Phu nhân yên tâm, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng. giờ trời tối, phu nhân và Triệu đại nhân quay trở về, cũng có thể lảng tránh tai mắt, bớt nhiều phiền toái."

      La Tố khẽ gật đầu, thầm nghĩ bất kể thế nào, có người tới cứu cũng tệ, cũng nên quá bắt bẻ.

      Ám vệ đều là tay hảo thủ, rất nhanh làm xong chiếc cáng vững chắc, đợi La Tố nằm yên ổn, liền khiêng nàng lên.

      La Tố quay đầu lại nhìn Triệu Từ, chỉ thấy Triệu Từ khắp người chật vật được ám vệ đỡ, chân trái co lên, cà nhắc, có vẻ như bị thương nặng.

      "Nhị đệ, ngươi bị thương?"

      Ban nãy nàng ở cùng Triệu Từ lâu như vậy, thế nhưng còn nhìn ra bị thương.

      tại nghĩ lại cũng phải, dốc đứng như vậy, thời tiết còn xấu như thế, lỗ mãng nhảy xuống như vậy, bị thương mới là lạ. Đáng hận nàng thế nhưng chủ quan phát ra điều đó.
      Thấy nàng lo lắng, Triệu Từ hơi mỉm cười : " có việc gì, chỉ là trật khớp mà thôi, cũng đau."

      Thấy Triệu Từ giả bộ điềm nhiên như có việc gì như vậy, mũi La Tố ê ẩm, nghiêng đầu nhìn .

      Cũng nhờ trời tối, bọn họ ngồi xe ngựa xuống núi vào thành, đường bị ai nhìn thấy. Lần này ít ra bảo vệ được danh tiếng. Bằng chính nàng sao, cùng lắm bị người ta xấu vài câu rồi thôi. Còn Triệu Từ như vậy, là người làm quan, bị người khác đồn đại cùng tẩu tử có quan hệ bất chính, chẳng những mũ ô sa khó giữ được, còn bị người trong thế tục mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

      Sau khi rón rén vào trong phủ, cuối cùng La Tố cũng dám thở ra hơi dài.

      Tiểu Lục đỏ hồng mắt chạy tới hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục, "Phu nhân, ngài sao chứ, ta là sợ muốn chết."

      "Ngươi xem ta như vậy trông giống có việc gì lắm à?" La Tố cười trêu chọc nàng.

      Tiểu Lục lập tức biến sắc: "Họ Hoa kia có gây khó dễ cho ngài ?"

      " có." La Tố ngâm mình trong thùng tắm, nhíu mày : "Ngươi yên tâm , ta có làm ra chuyện phản bội Tề vương, ngươi cũng cần phải lo lắng."

      "Phu nhân..." Tiểu Lục có chút co quắp.

      La Tố gì nữa, mỗi người đều có lập trường riêng, nàng cũng thể trách người ta, chỉ có thể , lập trường bất đồng, có cách nào lấy chân tâm đối đãi. Đợi sau khi tắm xong, mặc trung y sạch nằm ở giường, nàng lại hỏi: "Họ Hoa kia sao rồi, có động tĩnh ?"


      "Hình như còn ở núi tìm kiếm các ngài."

      La Tố cười lạnh, tại nàng cũng có thể tưởng tượng ra ngày mai họ Hoa kia biết tin nàng bình an hồi phủ, mặt có bao nhiêu khó coi.

      Mới qua đêm, toàn bộ Tây Nam hoàn toàn khác xưa.

      Dân chúng trước kia còn ủ mình trong khí trầm tuyệt vọng, giờ bắt đầu trở nên có sức sống hơn. Sau hồi nắng hạn gặp mưa rào, ai nấy đều rối rít ở nhà mình xếp đặt hương án, dập đầu cảm tạ thiên địa thần linh. Thậm chí còn có người hướng về phía Bắc Đô thành quỳ lạy thái tử cùng hoàng đế.

      Vài ngày sau, La Tố ở trong phủ nghỉ ngơi, nghe thấy tin tức Trình quốc cữu lên đường hồi Bắc Đô.

      Nàng sai Tiểu Lục hỏi thăm, mới biết họ Hoa kia vẫn còn ở lại Xuyên Châu.

      Tiểu Lục : "Phu nhân yên tâm, bọn họ có cơ hội bắt cóc ngài lần nữa đâu." thực tế lúc ấy có ai nghĩ đến, bọn chúng có thể to gan như vậy, dám dưới con mắt bao nhiêu người, xuống tay bắt cóc gia quyến mệnh quan triều đình.

      La Tố trải qua lần, nên còn sợ nữa: "Nếu còn có lần sau, ta để dễ chịu như lần này đâu."

      Sau vài ngày ở trong phủ nghỉ ngơi, vết thương người La Tố bắt đầu có dấu hiệu lành lại.

      Trong lúc đó Triệu Từ có ghé qua thăm nàng lần, chỉ là thúc tẩu phải tránh tị hiềm, cho nên chỉ được mấy câu đơn giản khách sáo. Trước khi còn dặn dò nàng dưỡng thương tốt, rồi dẫn nàng xử lý chuyện nông nghiệp ở Tây Nam sau.

      La Tố thấy bước chân vững vàng, biết thương tích ở chân khỏi, trong lòng yên tâm, lại thấy còn tránh né ánh mắt của nàng, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Nàng biết, sau lần hai người tâm với nhau vừa rồi, có nhiều thứ lặng lẽ thay đổi.

      Nàng , Triệu Từ cũng , trong lòng hai người hiểu là được.

      ***

      La Tố biết, ở Bắc Đô thành xa xôi, sóng ngầm trở nên mãnh liệt.

      Kể từ sau khi Tây Nam cầu mưa thành công, hình ảnh của thái tử trong lòng dân chúng bỗng chốc tăng cao. Thậm chí trong dân gian còn lưu truyền bài ca dao: "Tây Nam hạn, quốc phạm sầu, thái tử may mắn, thiên hạ hưởng..."

      Chiêu Vũ Đế nhìn chồng tấu chương biểu dương thái tử mặt bàn, biểu mặt vô cùng quái dị.

      Thái giám tổng quản Ngô Dung đến bên bàn cầm từng tờ tấu chương đưa cho .

      Chiêu Vũ Đế nhận lấy vừa nhìn, lãnh ý mặt càng sâu.

      "Ngang nhiên bắt cóc gia quyến mệnh quan triều đình, phe cánh của thái tử quả đủ ngông cuồng."

      Ngô Dung : "Chắc thái tử biết đó là người ngài phái ."

      "Hừ, mà biết, khéo khi còn làm ra chuyện càng khó coi hơn." Chiêu Vũ Đế vò nát tấu chương trong tay, lại tiếp tục lật xem tấu chương bàn. Trong đó có tấu chương do Lại bộ đưa tới, chính là sổ con của Triệu Từ thượng tấu ở lại Tây Nam thêm thời gian.

      Phe phái tranh giành, Chiêu Vũ Đế vẫn luôn mở con mắt nhắm con mắt.

      Chính cũng từng ở trong núi đao biển máu mới đoạt được ngôi vị chí tôn, thiên hạ rộng lớn này, đám sói đói dòm ngó giang sơn Đại Chu lâu. Nếu ngai vàng này, mà do huynh trưởng bao cỏ quy thiên của ngồi lên, chỉ sợ sớm bị đám Đột Quyết mọi rợ diệt quốc diệt tộc.

      Vị trí này, chỉ có cường giả mới có thể ngồi lên.

      ngờ tại, lại có chút bẻ thẳng thành cong.

      Chiêu Vũ Đế để sổ con qua bên, sai Ngô Dung chuẩn bị thánh chỉ.

      Ngô Dung trải xong thánh chỉ, tỉ mỉ mài mực rồi lui về phía sau. hạ thấp mí mắt, chỉ dùng dư quang liếc về phía thánh chỉ bàn. Mơ hồ thấy được mấy chữ, Triệu Từ, khâm sai Xuyên Châu.

      Cơ hồ thánh chỉ vừa ra khỏi hoàng cung, tin tức liền truyền khắp mọi ngóc ngách.

      Tề vương nghe tin Triệu Từ được phong làm khâm sai Xuyên Châu, mặt toát lên vẻ vui mừng: "Triệu Từ làm quan mới năm, được bổ nhiệm làm quan khâm sai tứ phẩm ở Xuyên Châu. Xem ra trong lòng phụ hoàng bắt đầu nghiêng về phía chúng ta rồi."

      Trương sư gia phò tá bên người : "Chúng ta có cần nhắc nhở Triệu đại nhân bên kia chút hay ? Bỗng chốc nhảy lên địa vị cao như này, ty chức lo lắng, an phận."

      Tề vương khoát tay: " cần, là người thông minh, biết cái gì nên làm cái gì nên làm. Bất quá cho người quan sát nhất cử nhất động của Hoa nhị gia cho ta. Lần này Triệu Từ bất chấp tính mạng như vậy, xem ra thập phần coi trọng tẩu tử , sau này được phép để xảy ra chuyện này nữa. Bản vương rất muốn xem thử, La thị, có thể mang đến bao nhiêu biến hóa cho Xuyên Châu và Tây Nam."

      Trương sư gia : "Nhưng bên phía Hoàng thượng cũng có tai mắt ở đấy, nếu ngài biết chúng ta làm vậy..."

      "Phụ hoàng ta nắm giữ thiên hạ, tự nhiên cái gì cũng ràng. Ngươi yên tâm , sau lần này, chỉ có thể thầm trợ giúp thôi."

      Trương sư gia bái phục : "Lần này cũng là nhờ có diệu kế của vương gia. Chắc chắn giờ bên phía thái tử còn dương dương tự đắc, biết tai họa sắp giáng xuống đầu."

      Tề vương lại cho là đúng: "Lúc này vẫn còn sớm, đợi Trình quốc cữu hồi kinh, mới xem như chính thức bắt đầu."

      Sau khi Trình quốc cữu đường trở về Bắc Đô nhận được tin tức, tức giận ném vỡ chén trà.

      " tiểu tử chưa ráo máu đầu, cũng đòi làm khâm sai Xuyên Châu!"

      Nửa tháng sau, lúc thánh chỉ đến Xuyên Châu, La Tố đồng ruộng chỉ dạy cho dân chúng cách đào khe rãnh.

      Sau cơn mưa lần trước, toàn bộ đất đai ở Tây Nam trở nên tơi xốp hơn, có lẽ ông trời thương tình, trong tháng này, lại có thêm hai trận mưa nữa, Tây Nam xem như triệt để trở lại bình thường.

      La Tố nhờ Triệu Từ tập hợp dân chúng, khuyến khích bọn họ chịu khó chăm sóc cây quýt trong nhà, đợi đến lúc ra hoa kết quả, thống nhất thu mua quả quýt. Ngoài ra nàng còn tìm kiếm thôn xóm làm nơi thí nghiệm, đợi sau khi nghiên cứu ra giống cây trồng mới thành công, mở rộng quy mô trồng trọt ra cả Xuyên Châu và Tây Nam.

      Những chuyện này ra rất dễ, khi thực , lại khó khăn hơn La Tố tưởng tượng rất nhiều.

      Người dân nơi này hề dễ chuyện như người Triệu gia thôn. Đối với chuyện thu mua cam quýt bọn họ bày tỏ thái độ rất hợp tác, nhưng khi La Tố muốn bọn họ áp dụng phương thức làm ruộng mới bọn họ chỉ làm cho có lệ, thậm chí còn rất tình nguyện.

      Thường thường sau khi La Tố chỉ dạy xong, về nhà, ngày hôm sau nàng đến kiểm ta, chỗ này lại khôi phục hình dạng vốn có.

      La Tố thấy vậy vô cùng đau đầu, rất nhiều lần muốn tìm Triệu Từ than vãn, nhưng cũng biết bây giờ phải là lúc thích hơp. Triệu Từ đến Xuyên Châu xử lý vụ, giờ hết thảy mọi chuyện ở đây đều tốt đẹp, địa vị của cũng có chút lúng túng. Quan viên địa phương cũng coi trọng ý tưởng này của Triệu Từ lắm, cho nên cục diện rất khó mở ra.

      Vậy nên lúc La Tố mang theo thân bùn đất về phủ, nghe Triệu Từ trở thành khâm sai Xuyên Châu, cũng chính là người có quyền lực thứ hai ở Xuyên Châu, chuyên quản lý vụ quan trọng, kích động thiếu chút nữa khóc lên.

      Nàng cao hứng chạy tới thư phòng của Triệu Từ, lúc qua khúc ngoặt ở hành lang, thấy Triệu Từ mặc thân lam bào về phía này, hai người dừng bước nhìn nhau.

      Trong mắt Triệu Từ ánh lên vui vẻ: "Đại tẩu, sau này ngươi cần lo lắng nữa."

      La Tố chùi nước mắt cái: "Về sau ngươi phải làm chỗ dựa cho ta."

      Triệu Từ thấy nàng khóc, trong lòng mềm nhũn, lại lên tiếng, chỉ cười gật gật đầu. Hôm đó dối. , chuyện dẫn mưa đều vì dân chúng Tây Nam. Nhưng chỉ đúng có nửa mà thôi.

      Kể từ lúc đưa cho Tề vương biện pháp dẫn mưa, biết, Tề vương nhất định nhân cơ hội lần này, ngáng chân thái tử. Tiện đà đẩy nước dìm thuyền làm cho hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ với thái tử.

      Mà lúc này ở lại Tây Nam, chính là hợp với tâm ý của hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định vì chèn ép thái tử, mà cất nhắc Tề vương.

      Trong triều tạm thời thể động được, chỉ có Tây Nam này còn chỗ trống. Lúc này, thượng tấu lưu lại Tây Nam, nhất định lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng, tự nhiên có ngày thăng chức hôm nay.

      Bất quá dám đem tư tâm này cho nàng biết.

      Đợt trước, nàng trốn tránh muốn gặp , lạnh nhạt với , những ngày như vậy, muốn trải qua thêm lần nào nữa.

      Thôi cứ để cho nàng nghĩ rằng, vẫn là Triệu Từ đơn thuần ở Triệu gia thôn trước kia .
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 65:
      Editor: Đô Đô

      La Tố biết, sử dụng biện pháp mạnh cưỡng chế dân chúng nơi này thay đổi phương thức làm ruộng truyền thống, nhất định khiến cho bọn họ bài xích. Hơn nữa đây còn là lần đầu nàng trồng trọt ở vùng đất này, trong lúc trồng trọt xảy ra vấn đề gì, khó có thể khống chế.

      Vì phòng ngừa bất trắc, nàng chọn thôn ở gần Xuyên Châu nhất làm nơi thí điểm.

      Vì để cho người trong thôn này an tâm trồng trọt theo phương thức mới, Triệu Từ thậm chí phải lấy danh nghĩa của quan phủ ra hứa hẹn, nếu thu hoạch năm nay bằng năm trước, bên phía quan phủ chịu trách nhiệm đền bù tổn thất.

      Có quan phủ lên tiếng, dân chúng Xuyên Châu hạ xuống nỗi lo trong lòng. Cho nên lúc La Tố dọn đến đây ở, người trong thôn nhiệt tình hơn trước kia rất nhiều.

      Bởi vì đường xá dễ , La Tố dứt khoát ở trong thôn xây căn nhà , mảnh đất quan phủ cấp cho, tạm thời sống ở trong thôn này.

      Tiểu Lục vừa quét dọn phòng ở, vừa rầu rĩ : "Phu nhân, chúng ta ở lại chỗ này ư, ở đây đâu có thoải mái bằng ở trong thành Xuyên Châu đâu."

      "Nếu ngươi quen, trở về , ta ở chỗ này cũng cần người hầu hạ." La Tố thản nhiên .

      Nghe La Tố như vậy, Tiểu Lục dám kêu ca nữa.

      Bây giờ nàng hiểu tính khí của vị chủ tử này rồi, ít , có chủ kiến, nếu ai chạm vào giới hạn chịu đựng của mình, tuyệt đối ghi ở trong lòng. Bất quá Tiểu Lục chính là thích điểm đơn giản này của nàng, so với những vị chủ tử nàng từng hầu hạ tốt hơn rất nhiều.

      Ngoài Tiểu Lục ra, Triệu Từ còn phái thêm hai lão ma ma đến đây hầu hạ La Tố, bên ngoài cửa là hai hộ vệ canh gác. Dù sao dân phong này chỗ hung hãn, nếu gặp phải người có lòng dạ xấu xa, còn có người bảo vệ các nàng.

      Ngày La Tố chuyển vào ở trong thôn Lâm gia câu, lý chính của thôn này liền tới thăm hỏi.

      Lý chính Lâm gia câu là lão nhân què chân, người gầy teo yếu ớt, trong miệng ngậm điếu thuốc lá quấn, tươi cười rạng rỡ.

      "Quý nhân, thôn chúng ta nghèo, nếu ngài cần cái gì, cứ đến tìm lão già cổ hủ này. cái khác, việc gì trong trong thôn, ta cũng có thể làm được."

      La Tố biết, sở dĩ lý chính này nhiệt tình như vậy, chính là bởi vì mấy năm nay thôn mất mùa thu hoạch, lần này Triệu Từ tuyên bố, nếu thu hoạch năm nay bằng năm ngoái, quan phủ trợ cấp, đây cũng là cho bọn họ cái bảo đảm, mặc kệ năm nay có thu hoạch được bao nhiêu, cũng đói bụng. Tự nhiên đối xử với La Tố như khách quý.

      La Tố thấy sao cả, mọi người đều dựa vào sắc mặt của ông trời mà ăn cơm, đến cơm đều được ăn đủ no, ai còn có hơi sức để ý đến chuyện chân-thiện- mỹ a. Dù sao chỉ cần ở trong phạm vi tuân theo thủ pháp, phối hợp làm việc với nàng là được. Nên cũng cười : "Lý chính khách khí quá. Ta đến ở chỗ này cũng chỉ là phụng mệnh giúp đỡ mọi người sống những ngày tốt lành. Lúc này ta cũng muốn trước điều gì, đến lúc mọi người làm thử rồi biết. Bất quá ta muốn nhắc nhở mọi người chuyện, nếu bây giờ người Lâm gia câu đồng ý nghe theo an bài của quan phủ, vậy trong năm nay, ta cái gì, thôn dân Lâm gia câu đều phải nghe theo, bằng , chỗ tốt mà quan phủ hứa hẹn còn nữa, ta cũng xen vào."

      Lâm gia câu cười híp mắt: "Ai da, ngài cứ yên tâm , người Lâm gia câu chúng ta hai, bảo đảm nghe theo phân phó của quan phủ."

      La Tố hài lòng gật đầu.

      Lý chính Lâm gia câu vừa mới rời khỏi nhà La Tố chưa được bao lâu, bà tử ra ngoài thăm dò tin tức trở về : "Lão đầu tử kia vừa ra khỏi nhà chúng ta, liền vội vàng gọi đương gia của từng nhà đến, ngay trước mặt bọn họ cầm con dao phay chém bay chân ghế, ai nghe lời , trực tiếp chém kẻ đó."

      La Tố nghe vậy trợn tròn mắt, thầm dân phong nơi này quả nhiên hung hãn.

      Bất quá tâm tư của bọn họ cũng đơn giản, nàng có thể thoải mái tiến hành theo đúng kế hoạch.

      La Tố chọn lựa Lâm gia câu này cũng là có nguyên nhân. Nơi này chỉ ở gần thành Xuyên Châu, còn mang đậm nét nông thôn đặc trưng của vùng đất Tây Nam, trong thôn chỉ có sáu mươi hộ gia đình, mỗi nhà mỗi hộ cũng cách xa nhau, tập trung giống như Triệu gia thôn. Đương nhiên, mấu chốt là cái thôn này cùng Triệu gia thôn có điểm chung thể bỏ qua, có địa chủ, tự do trồng trọt.
      La Tố nghĩ, nếu như thôn này có thể ứng dụng phương pháp này thành công, vậy những địa phương khác có vấn đề.

      Tính toán đâu vào đấy, ngày hôm sau, La Tố đến ruộng đất của thôn nhân Lâm gia câu dạo qua vòng, rồi hỏi lý chính, mỗi nhà mỗi hộ sở hữu bao nhiêu đất đai.

      "Đều nghèo như nhau thôi, mỗi nhà, có thể có bảy tám mẫu đất trong tay, vậy phải cười trộm."

      La Tố noi: "Nơi này có nhiều đồi núi, sao các ngươi dùng đến?"

      "Sao có thể dùng đến a, củi lửa của từng nhà trong thôn, kể cả gia cụ và vật liệu xây nhà, đều là lên núi chặt về. Khoảng đất từ sườn núi đổ xuống bên dưới, chúng ta đều khai khẩn để trồng trọt. Còn những chỗ cao, thể bò lên được.”

      Lý chính vừa , nước mũi nước mắt vừa tung bay tứ phía.

      La Tố để ý đến , : "Vậy, đất bằng mà các ngươi bỏ , làm thành ruộng lúa. Dẫn theo mọi người trong thôn khai khẩn thêm chút đất hoang núi làm ruộng cạn. Chuyện này ngươi có thể làm được ?"

      "Chúng ta làm ruộng lúa làm cái gì a, ruộng lúa loại được nhiều đồ, chỉ có thể loại cây lúa, hơn nữa còn khó trồng, thu hoạch thấp, những người bần cùng khốn khổ chúng ta ăn đủ no." Lý chính nhăn nhó kêu ca. khẳng định vị quan gia phu nhân trước mặt này chưa từng chịu khổ bao giờ, nên muốn tới nơi này tùy hứng làm bừa. Mặc dù hứa chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của nàng, nhưng cũng muốn để người trong thôn biến thành kẻ ngốc, bị phụ nhân này đùa giỡn."Quý nhân a, ta làm ruộng cũng nhiều năm, nếu ngươi có cái gì hiểu cứ hỏi, ta khẳng định giấu diếm nửa lời."

      La Tố vuốt vuốt trán, thầm lão đầu này nên làm lý chính, mà nên làm chủ nhiệm mới phải.

      Nàng nghiêm túc nhìn lý chính: “Ngươi chỉ cần câu, có thể an bài hay . Chuyện này chúng ta tốt rồi, các ngươi cũng chấp thuận. Bây giờ ngươi hãy cho ta câu trả lời chắc chắn ."

      "... Có thể làm." Lý chính cuối cùng cũng yên tĩnh lại, rít hơi thuốc, mặt lộ vẻ khó xử: "Đất hoang đó thể tùy tiện khai khẩn a, đây chính là đất của quan, chúng ta khai, quan gia dẫn người đến gây phiền toái a. Lần trước Đại Ngưu trong thôn ta, theo người ta làm ầm ĩ lần, quan phủ liền phái người bắt , chịu rất nhiều thiệt thòi mới được thả ra đấy."

      La Tố nhẫn nại tính tình : " ta gây chuyện, theo người ta tạo phản, ta đây là làm giàu phát tài, bản chất giống nhau. Được rồi, chuyện này ngươi mau lo liệu , về phía quan phủ ta thu xếp."

      Vừa nghe La Tố như vậy, lý chính lập tức vui vẻ a. quan tâm vị quý nhân này có thể loại ra đồ gì hay , dầu gì mỗi nhà mỗi hộ đều có thể có thêm ruộng đất cho mình. đúng là cái bánh lớn từ trời rơi xuống.

      Lý chính làm việc rất nhanh, ngay trong hôm đó lo liệu xong chuyện này.

      Hơn sáu mươi hộ gia đình cũng vô cùng cao hứng, dù sao đây chính là chuyện tốt cầu còn được a. Quý nhân muốn lăn qua lăn lại ruộng đất nhà mình, cứ tùy ý lăn qua lăn lại , dù sao thua thiệt còn có quan phủ đền bù tổn thất mà. Đợi quý nhân cảm thấy có ý nghĩa bỏ về trong thành, bọn họ sửa ruộng lúa thành ruộng cạn phải là được à?

      Dù thế nào cũng thiệt thòi a.

      Cho nên ngày hôm sau, La Tố gọi bọn họ đến ra chuyện này, đều được tất cả thôn dân ủng hộ.

      tại là giữa tháng sáu, qua tháng nữa vừa vặn có thể bắt kịp vụ chiêm trồng lúa nước.

      Nơi này thuộc về phía nam, bất kể là cấu tạo, tính chất của đất đai hay là khí hậu, đều rất thích hợp với việc gieo trồng lúa nước. Hơn nữa La Tố còn nhớ, ở Tây Nam này lúa nước chính là loại cây nông nghiệp chính.

      Trong lúc người thôn Lâm gia câu bắt đầu hừng hực khí thế đào khe rãnh trong đồng ruộng, La Tố chuẩn bị xong lúa giống, thuận tiện thăm dò đồi núi chung quanh đây.

      Đối với La Tố mà , lợi ích mà đồi núi mang lại hề thua kém đồng ruộng cùng ruộng cạn.

      Đặc biệt là đối với dân chúng đủ lương thực để ăn mà , đồi núi tuyệt đối là bảo bối. La Tố nhìn những dãy núi trùng điệp bao quanh Lâm gia câu, trong lòng nhiệt huyết sục sôi.

      Trong lúc La Tố ở Lâm gia câu bận rộn thi triển tay nghề, Triệu gia thôn nghênh đón đám 'Khách quý'.

      Đối với người Triệu gia thôn mà , khách nhân đến thôn bọn họ là chuyện rất bình thường. Dù sao Triệu gia thôn có quá nhiều thứ đồ tốt đáng giá để người khác đến học hỏi, vậy nên bọn họ dò hỏi thân phận của những người đến thôn mình học trộm.

      Các thôn dân cũng là mở con mắt nhắm con mắt. Dù sao cũng có gì đáng ngại, chỉ cần đến đây trộm đồ đoạt đồ là được.

      Cho nên đám người đó thoải mái vào thôn, sau khi là bằng hữu của Triệu Từ và La Tố ở Bắc Đô thành, được người Triệu gia thôn đón tiếp vô cùng niềm nở nhiệt tình.

      giờ trong thôn thiếu gà mẹ, thê tử lão tộc trưởng nhanh nhẹn thịt mấy con gà làm cơm tiếp đãi khách khứa.

      Lại rán thêm hai đĩa trứng gà.

      Lão tộc trưởng : " bắt con heo mập, hôm nay phải chiêu đãi khách nhân tốt."

      Tộc trưởng phu nhân vội vàng : "Để ta gọi Đại Trụ về."

      Người dẫn đầu đám khách nhân phong tư hơn người, uy vũ phi phàm, nghe lời này, trong mắt lên tia kinh ngạc, xua tay : " cần như thế, có những món này là đủ rồi." bàn có cá có thịt, mặn chay phối hợp, chớ đây là bữa cơm nhà dân chúng nôn thôn chiêu đãi khách nhân, dù ở bên trong Bắc Đô thành, mâm này là rất chu đáo rồi.
      Mấy người tùy tùng cũng gật đầu liên tục: "Đủ ăn rồi, đủ ăn rồi."

      Lão tộc trưởng : "Chao ôi, cái này thể được, các vị đường xa mà đến, lại là bằng hữu của Triệu Thành tức phụ, chúng ta thể tiếp đãi chu đáo được. Cũng đâu phải tốn kém gì, heo của nhà nuôi, quay lên nhắm rượu rất thích hợp." Lại móc ra chuỗi tiền đồng, đưa cho tôn tử mua rượu về.

      "Hoàng... Chủ tử, chuyện này thích hợp." tùy tùng ngồi bên cạnh .

      Những người này quá mức ân cần, quá mức khác thường, thể đề phòng.

      Người dẫn đầu đám khách nhân đúng là Chiêu Vũ Đế, chỉ thấy khoát tay áo: " sao, cứ xem rồi hẵng ."

      giờ chuyện Tây Nam xử lý xong, trong triều tạm thời có chuyện gì quá mức quan trọng. Lại bởi vì bận lòng với phe phái của thái tử, cho nên muốn xuất cung ra ngoài giải sầu. Sau khi nhìn thấy bức tranh nông gia mùa thu hoạch Tề vương dâng tặng cho ở trong thư phòng, liền động tâm tư, cải trang vi hành đến thăm quan thôn xóm đặc biệt nhất của Đại Chu hoàng triều.

      Hơn nữa Triệu gia thôn cách Bắc Đô Thành xa, nên hào hứng dẫn theo vài tùy tùng tâm phúc đến chỗ này.

      Từ lúc vào Bì Lăng huyện, Chiêu Vũ Đế liền nhìn ra nơi này rất khác biệt.

      Dân chúng nơi này, thế nhưng còn giàu có hơn dân chúng ngoại thành Bắc Đô thành, đặc biệt là lúc vào bên trong Triệu gia thôn, tâm trí càng chấn động mạnh.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 66:
      Editor: Đô Đô

      Nghe nhà tộc trưởng muốn giết heo chiêu đãi khách nhân, vài hán tử trong thôn biết việc đều đến giúp tay, người nào người nấy eo thon tráng kiện cánh tay rắn chắc, trông thập phần khỏe mạnh.

      Chiêu Vũ Đế thấy thể trạng những người này cường tráng, dáng vẻ trung khí mười phần, trong lòng thầm than, nếu như con dân Đại Chu của ai cũng có thể có khí lực giống như này, sao phải dè chừng man di.

      Thấy thôn dân chuẩn bị chọc tiết heo, tùy tùng lo lắng mạo phạm Chiêu Vũ Đế, khuyên nhủ: "Chủ tử, có muốn ra ngoài kia thăm thú chút hay ?"

      Chiêu Vũ Đế hoàn toàn sợ nhìn thấy cảnh tượng này, nửa đời sống lưng ngựa chinh chiến sa trường, ăn tươi nuốt sống có gì mà chưa từng thử qua, loại tình cảnh máu me này tự nhiên ảnh hưởng gì đến . Bất quá trong lòng cũng muốn tìm hiểu xem cái thôn nho này rốt cuộc còn có bí mật gì mà biết**, cho nên liền gật đầu, dẫn người ra khỏi nhà lão tộc trưởng.

      Lúc này là mùa hè, mấy ngày trước trong thôn kêu gọi các thôn dân thu hoạch lúa, vài nhà lúc này ở trong sân đập lúa dùng trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc.

      Lúc Chiêu Vũ Đế tới sân đập lúa, nhìn thấy từng mảng sân đều phủ kín hạt thóc vàng óng. vài lão bá dắt trâu kéo trục lăn lúa nghiền ép hạt thóc. vài hán tử thành niên đứng bên cạnh dùng xiên gỗ lật tới lật lui.

      Cả trai lẫn , già trẻ lớn bé cùng vui vẻ làm việc.

      "Quả bức tranh thái bình thịnh thế."

      Chiêu Vũ Đế cảm khái.

      "Chao ôi, nước ô mai đến đây."

      vài lão phụ nhân xách theo ấm nước tới. Phía giỏ xách phủ tấm vải tối màu, bên trong còn đựng vài chiếc bát. Đợi đến khi đến dưới tàng cây táo sum xuê trồng trong góc sân, mới bỏ đồ xuống.

      Triệu nhị nương thấy mấy người Chiêu Vũ Đế ở chỗ này, nhoẻn miệng cười: "Khách nhân cũng tới uống chút nước ô mai giải khát ."

      Tùy tùng vào tai : "Chủ tử, cẩn thận vẫn hơn."

      " việc gì." Chiêu Vũ Đế cười tới.

      Triệu nhị nương rót cho chén nước ô mai, lại mời mấy người tùy tùng kia đến uống. Những người kia nào dám ăn uống cùng lúc với Chiêu Vũ Đế, tự nhiên liên tục từ chối.

      Những người làm việc trong sân đập lúa cũng lục tục vào bóng cây ngồi nghỉ, nhìn thấy mấy người Chiêu Vũ Đế, cười gật gật đầu thay lời chào hỏi.

      "Khách nhân là người Bắc Đô thành đúng , có hay gặp Triệu Thành tức phụ , nàng sống ở bên đó có quen ?"

      Triệu nhị nương cười hỏi thăm.

      Chiêu Vũ Đế nhớ tới lần cuối cùng gặp La Tố, trông mặt mũi cũng tệ lắm, lập tức trả lời: "Trải qua sai, lần gặp mặt trước, sắc mặt cũng rất tốt."

      "Vậy tốt rồi." Triệu nhị nương cười : "Cũng biết khi nào mới trở về thăm chúng ta, mọi người ai cũng nhớ nàng."

      "Xem ra nàng ở chỗ này rất được lòng người."

      Triệu nhị nương : "Được lòng người hay ta biết, dù sao chỉ cần đối xử tốt với chúng ta, chúng ta liền quý nàng. Ngươi đừng thấy cuộc sống tại của chúng ta tốt đẹp mà lầm, trước kia thôn chúng ta tuy đến mức bán nhi bán nữ, nhưng muốn ăn bữa cơm no cũng là điều rất khó khăn. Kể từ khi Triệu Thành tức phụ đến Triệu gia thôn chúng ta, chúng ta chỉ được ăn no, còn có thể ăn được thịt. Ngươi nhìn phòng ốc trong thôn chúng ta mà xem, toàn bộ Bì Lăng huyện này, đều cái thôn xóm nào theo kịp được chúng ta."

      Triệu nhị nương rất nhớ La Tố. Biết đây là bằng hữu của La Tố ở Bắc Đô Thành, máy hát liền mở ra.

      Chiêu Vũ Đế quay đầu lại nhìn về phía trong thôn, phòng ở xếp thành từng dãy, gạch xanh đại nhà ngói, ngói đỏ tường trắng, nếu phải biết nơi này từng là thôn xóm nghèo nàn, thể tin được, chỗ như này, lại là thôn quê bình thường trong Đại Chu mà cai trị.

      Triệu nhị nương tiếp: "Những thứ khác , chỉ cần nhắc tới trâu cày của thôn chúng ta, khiến những thôn khác hâm mộ đến đỏ mắt."

      Chiêu Vũ Đế sớm chú ý tới điều này, cười : "Triệu gia thôn đúng là có nhiều trâu cày, các thôn khác, hầu như thôn nào, cũng chỉ có vài đầu trâu mà thôi."

      Lúc trước từng hạ lệnh như vậy, bởi vì sau chiến trận số lượng trâu cày cùng ngựa của Đại Chu giảm mạnh, cho nên trâu cày rất được coi trọng. ra quy định cứ mười gia đình con trâu. Trợ giúp dân chúng trồng trọt.

      "Ha ha, thôn chúng ta cứ hai gia đình dùng con trâu." Mặt mũi Triệu nhị nương tràn đầy kiêu ngạo.

      "Cái gì? Dùng nhiều trâu cày như vậy, chỉ sợ mua được số trâu đấy, cũng phải tiêu tốn ít."

      "Tất nhiên rồi, tích cóp mãi mới dám cắn răng mua." Nhắc tới lại khiến Triệu nhị nương thấy thịt đau, bà vỗ vỗ ngực: "Nhưng có cách nào a. Triệu Thành tức phụ , con người quan trọng hơn con trâu nhiều. Chúng ta thể coi mình như con trâu mà cày ruộng a. Những năm trước đánh trận, lưu lại nhi quả mẫu trong thôn, lão nhân tuổi cũng lớn, có đất đai nhưng còn khí lực loại. Có trâu tốt rồi. tại mọi nhà đều có đất đai cũng đều có thể trồng trọt, còn người gặp cảnh khốn cùng."

      Chiêu Vũ Đế nghe vậy, như có điều suy nghĩ, lại : "Ta vừa nhìn thấy, trong thôn có ít tráng lao động."

      "Họ chính là bảo bối của thôn chúng ta đấy, bình thường khai hoang, làm việc nhà nông, đều dựa vào bọn họ." Vừa vừa chỉ chỉ mấy phụ nhân rót nước ô mai ra bát: " tại nữ nhân trong thôn chúng ta rất ít khi xuống đất làm việc. Bình thường đều ở nhà dưỡng gà chăn heo, còn kiếm được nhiều hơn làm ruộng. Hơn nữa còn có thể chăm sóc hài tử tốt hơn."

      Mấy người chuyện vui vẻ, xa xa nhi tử lão tộc trưởng Triệu Đại Trụ chạy đến mời mấy người Chiêu Vũ Đế về nhà ăn cơm.


      Triệu nhị nương vội vàng , "Khách nhân mau ăn cơm , đừng để đói bụng." Lại chào hỏi Triệu Đại Trụ: "Thiếu cái gì cứ sang nhà ta lấy, đợt trước huynh đệ Đại Mộc của ngươi ra ngoài chuyến, mang về rất nhiều thứ tốt."

      Triệu Đại Mộc thường xuyên ra ngoài làm ăn, giúp các thôn dân mang nông sản bán ra bên ngoài, chỉ kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng còn có thể mang theo vài đồ tốt trở về. Triệu Đại Trụ cũng khách khí, cười : "Tốt quá, ta cũng biết chỗ của có nhiều rượu ngon, lát nữa qua lấy vò về chiêu đãi khách khứa."

      Tộc trưởng vô cùng coi trọng khách quý Bắc Đô thành đường xa mà đến. chỉ giết heo thịt gà, còn mời mấy lão bằng hữu trong tộc đến giúp tiếp khách.

      Mấy lão nhân kia nhìn thấy đám người Chiêu Vũ Đế, hết lời khen ngợi: "Người sống ở dưới chân thiên tử, đúng là giống với dân quê chúng ta.”

      " phải vậy sao gọi là khách quý."

      "Là bằng hữu của Triệu đại nhân chúng ta, sao có thể kém cỏi?"

      Trong lúc bọn họ ăn cơm vui vẻ, bọn trong thôn cũng đến giờ tan học, nguyên đám đeo bọc sách đến nhà tộc trưởng.

      Tôn tử tộc trưởng dẫn đồng học của mình vào phòng bếp.

      Tộc trưởng phu nhân vội vàng lấy đồ ăn cho bọn , dặn bọn ăn trong phòng bếp, được ra quấy rầy khách nhân.

      Chiêu Vũ Đế hiếu kỳ nhìn sang: "Những hài tử này trông giống như người đọc sách."

      "Chính là người đọc sách." Lão tộc trưởng trung khí mười phần .

      Con cháu trong tộc đều có thể học, đây chính là chuyện hãnh diện nhất đời này của ông."Hài tử Triệu gia thôn chúng ta, ai cũng muốn học bài."

      Chiêu Vũ Đế nghe vậy, sắc mặt phức tạp nhìn hài tử đứng ở cửa phòng bếp gặm đùi gà.

      Dùng xong thức ăn, tộc trưởng liền giữ Chiêu Vũ Đế ở lại nghỉ ngơi.

      Chiêu Vũ Đế cười từ chối: "Hôm nay vốn là thay Triệu Từ về thăm quê nhà hương thân, ngờ được các vị đón tiếp nồng hậu như vậy. Hôm nay chúng ta cần phải trở về, biết tộc trưởng có lời gì muốn nhắn nhủ cho Triệu Từ?"

      Lão tộc thở dài: "Cũng có chuyện gì, ngươi hãy với , làm quan tốt, đừng lo lắng cho người trong thôn, mọi người đều sống tốt lắm."

      Chiêu Vũ Đế cười gật gật đầu, cầm tay lão tộc trưởng: "Ngài yên tâm, ta nhất định lại với ."

      Sau khi rời khỏi nhà lão tộc trưởng, Chiêu Vũ Đế chưa lập tức khỏi đây, mà đến thăm tộc đường của Triệu gia thôn.

      Bởi vì qua buổi trưa, nên bọn đến tộc đường chờ giờ học buổi chiều. Có mấy hài tử ngịch ngợm, ở ngoài sân chơi trò chơi, biến y phục sạch tinh tươm người thành vô cùng bẩn thỉu. La Tiểu Hổ ôm bọc ngang qua đám người Chiêu Vũ Đế, thấy bọn họ là khách nhân vừa mới vào thôn, có chút sợ hãi chạy nhanh qua người bọn họ.

      đám tiểu tử choai choai lập tức vây quanh : "Tiểu Hổ, trong tay ngươi cầm đồ tốt gì?"

      La tiểu Hổ vội vàng giấu đồ ra sau lưng: "Đừng đoạt, là Đại Mộc thúc bảo ta mang đến, cho chúng ta nếm thử mới mẻ, ai cũng có phần."

      "Đại Mộc thúc là quá tốt." tiểu tử vội vàng hú lên tiếng, đám hài tử chơi trò chơi bên cạnh chạy vội qua đây.

      "Người người có cơm ăn, có áo mặc, còn được đọc sách. Triệu gia thôn này, chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên."

      Chiêu Vũ Đế chắp tay sau lưng, mặt lộ vẻ cảm khái. Mặc dù từng phái người đến đây điều tra, cũng từng xem qua bức tranh kia của Tề vương, nhưng trong lòng vẫn hoàn toàn tin tưởng, nghĩ bọn họ quá.

      Trong lòng chỉ có ước nguyện, dân chúng Đại Chu ai bị đói bụng.

      Lại nghĩ rằng, lần này đến đây, có thể nhìn thấy cảnh tượng vẫn luôn hi vọng.

      Nơi này dĩ nhiên là Đại Chu, là con dân trị vì.

      Ở trong Triệu gia thôn này, con dân quả nhiên như mong muốn, cơm áo lo, an cư lạc nghiệp. Thậm chí còn vượt xa khỏi ước nguyện của .

      Tùy tùng : "Chủ tử, thuộc hạ nghe ngóng, hai năm trước nơi này, hề phồn thịnh như bây giờ. Mới hai năm mà thôi."

      "Hai năm." Chiêu Vũ Đế nhàng lẩm bẩm. " biết khi trẫm cho La thị kia hai năm, thiên hạ của trẫm, có thể được như Triệu gia thôn hay ? , chỉ cần được nửa như này, trẫm cũng mãn nguyện rồi."

      Hai năm, vẫn có thể chờ được.

      Chỉ cần con dân của được ăn no mặc ấm, Đại Chu hưng thịnh, san bằng Đột Quyết, rửa sạch sỉ nhục lúc trước, ngày đó sắp tới rồi.

      Đại Chu của , nhất định có ngày, thống nhất tứ phương!

      La Tố tự nhiên biết Chiêu Vũ Đế đến hang ổ của nàng dạo chơi vòng, sau tháng cố gắng, sửa sang lại đồng ruộng, cuối cùng Lâm gia câu cũng gieo mạ thành công.

      Bận rộn tháng, các thôn dân còn chưa kịp nghỉ ngơi, bị La Tố dân khai khẩn núi hoang.

      là khai khẩn núi hoang. Nhưng phải là khai khẩn cả ngọn núi. Đồi núi ở Tây Nam cao chót vót, La Tố dẫn các thôn dân loanh quanh dưới chân núi tìm vài chỗ có địa thế tương đối bằng phẳng, rồi thúc giục bọn họ khai khẩn, chuẩn bị làm ruộng cạn cùng vườn trái cây.

      Các thôn dân trợn tròn mắt.

      Làm ruộng cạn loại lương thực cũng coi như xong, nhưng làm vườn trái cây để làm cái gì? Loại ra nhiều trái cây, lại thể làm lương thực ăn, ăn hết chúng rụng thối mặt đất. Đây phải là lãng phí sức lực à?

      Bất quá thái độ của La Tố rất kiên quyết, trong lòng bọn họ giận mà dám ra, chỉ có thể kiên trì làm theo cầu của La Tố.

      Lý chính rít hơi thuốc, nhìn các thôn dân khí thế ngất trời khai khẩn đất hoang, trong lòng đột nhiên nóng lên.

      chừng, dưới dẫn dắt của quan gia phu nhân này Lâm Gia Câu, có thể thay hình đổi dạng. rít thêm hơi thuốc, trong lòng sớm chết lặng, lúc này khỏi dâng lên vài phần hy vọng.

      Nếu các thôn dân Lâm Gia Câu đều bị đói bụng, có thể trải qua ngày tốt lành, cái mạng già này của có mất, cũng xứng đáng.

      La Tố tự nhiên muốn cái mạng già của lý chính.

      Nàng chẳng qua muốn cho thôn dân Lâm Gia Câu có nghề tay trái mà thôi. Gần đây qua nhiều thôn xóm, nàng hiểu khá lợi thế của Tây Nam. Nơi này chỉ có cây quýt, mà còn có các cây ăn quả khác. Chỉ là dân chúng đối với việc trồng cây ăn quả mấy nhiệt tình, cho nên sản lượng cũng cao.

      La Tố hiểu tầm quan trọng của trái cây ở cổ đại hơn ai hết.

      Nơi này có nhiều cây ăn quả, cho nên giá bán của trái cây rất cao. Nếu như có thể chế biến thành hoa quả khô, mứt và các loại bánh, vận chuyển đến những nơi xa hơn buôn bán, đối với dân chúng mà , có thể tạo ra sản nghiệp cho đời đời con cháu.

      Cho nên lần này ngoại trừ việc giúp đỡ thôn dân làm ruộng, La Tố còn muốn mở rộng diện tích gieo trồng cây ăn quả làm vườn trái cây.
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 67:
      Editor: Đô Đô

      La Tố muốn tập trung phát triển vườn cây ăn quả, thể về Xuyên Châu chuyến, nhờ Triệu Từ tìm hộ vài loại cây giống. tại Lâm Gia Câu có ít loại cây ăn quả, nàng hy vọng có thể tìm được giống cây thích hợp, dễ thích nghi với đất đai và khí hậu nơi này.

      Từ Lâm Gia Câu ngồi xe ngựa về thành Xuyên Châu có chút bất tiện, phải trèo qua quả đồi mới có thể ngồi lên xe ngựa, lúc trở lại thành Xuyên Châu, là quá trưa.

      La Tố vừa hồi phủ, liền đến gặp Triệu Tiểu Ngũ luôn trông coi trong phủ hỏi thăm hành tung của Triệu Từ.

      Nàng biết tại Triệu Từ đảm nhiệm chức vị khâm sai Xuyên Châu, công vụ rất bận rộn, nên có chuyện gì cũng tìm .

      Triệu Tiểu Ngũ có chút khó khăn : "Mấy ngày nay đại nhân rất vội vàng, hôm nay đến Tụ Hiền lâu uống rượu cùng vài vị thương nhân Xuyên Châu, lúc ra ngoài tâm trạng còn rất tốt, khi trở lại giận dữ. Vừa nãy lại ra ngoài, cũng biết là đâu."

      Nhị đệ nổi giận?

      La Tố hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Triệu Từ chính là người vạn năm ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng to tiếng với ai. Cũng biết khi Triệu Từ tức giận trông như thế nào. rất khó có thể tưởng tượng. biết gặp phải chuyện gì, mà có thể khiến phát hỏa, đến cả Triệu Tiểu Ngũ cũng có thể nhìn ra tức giận.

      Nhìn dáng vẻ than thở của Triệu Tiểu Ngũ, nàng : " gặp những thương nhân kia làm cái gì?"

      Triệu Từ là khâm sai Xuyên Châu, đặc biệt bây giờ chiếc ghế tri phủ Xuyên Châu còn bỏ trống, bá chủ của nơi này phải còn ai. Theo đạo lý, những thương nhân bản địa kia, nên nịnh bợ mới phải.

      Bình thường Triệu Tiểu Ngũ cũng chỉ chịu trách nhiệm sinh hoạt hàng ngày của Triệu Từ, nào biết chuyện công vụ của đại nhân nhà mình, gãi đầu: "Chỉ nghe đại nhân nhắc đến cam quýt gì đó, biết cụ thể là chuyện gì."

      Nhắc tới cam quýt, La Tố cũng đoán ra được phần nào.

      Mấy hôm trước nàng với Triệu Từ, quả quýt lập tức có thể thành thục, đến lúc đó mang chúng đến địa phương xa bán, có thể giúp dân chúng nơi này có khoản thu nhập, giảm bớt phần tai hoạ do nạn hạn hán trước kia mang đến. Chắc tại Triệu Từ cũng vì đả thông quan hệ cho con đường này, nên mới chủ động tiếp xúc cùng đám thương nhân kia.

      Xem chừng chuyện này có kết quả tốt.

      Mãi cho đến khi bầu trời sắp phủ màu đen, Triệu Từ mới từ bên ngoài trở về, mặc dù sắc mặt có khoa trương như Triệu Tiểu Ngũ , nhưng cũng khó coi hơn bình thường chút, La Tố thường thấy dáng vẻ ôn hòa gần gũi của , nên giờ có chút quen.

      Triệu Từ nghĩ ngợi gì đó, thấy La Tố vào đại sảnh, vội vàng đứng lên: "Đại tẩu, sao hôm nay ngươi trở về đây, chẳng nhẽ gặp phải chuyện gì phiền toái?"

      mặt có chút lo lắng.

      La Tố cười xua tay: "Hết thảy đều rất tốt, còn thuận lợi hơn ở Triệu gia thôn. Lần này về đây là muốn mang cây giống về bên đó mà thôi."

      Nghe La Tố có việc gì, lúc này Triệu Từ mới thả lỏng.

      La Tố hiếu kỳ hỏi: "Nghe hôm nay ngươi gặp những thương nhân kia, tựa hồ... Có chút vấn đề?"

      Triệu Từ nghe vậy, mặt lộ ra đôi chút bực bội: "Đúng là đám ăn cá chịu nhả xương, lúc đầu ta đánh giá cao bọn họ, tưởng rằng cho bọn họ chỗ tốt, có thể tạo chút phúc lợi cho dân chúng, nhưng ngờ bọn họ muốn lợi dụng cơ hội ép giá thu mua quả quýt, nếu tính theo giá cả của bọn họ, trong tay dân chúng có thể cầm vài văn tiền coi là tệ."

      Triệu Từ từng nghĩ, trước mắt Tây Nam này cái gì cũng thiếu, thiếu nhất vẫn là lương thực, nhưng nếu là có bạc bù vào, cũng có thể giảm bớt phần nào khó khăn. Cho nên sau khi nghe La Tố nhắc đến chuyện cây quýt, hết sức coi trọng.

      giờ La Tố đến Lâm gia câu chỉ đạo dân chúng trồng trọt, cũng phải nhanh chóng đàm thành cửa sinh ý này.

      Hôm nay đến Tụ Hiền lâu, ban đầu còn chuyện rất vui vẻ, nào ngờ vừa mới đề ra chuyện này, những người kia liền lộ ra bộ mặt .

      Bọn họ đều nguyện ý thu mua quả quýt, nhưng cho giá thấp vô cùng, cơ hồ muốn đục nước béo cò.

      vẫn còn nhớ lúc đó có vị thương nhân họ Lâm người béo ục ịch câu: " giờ ở đất Tây Nam này, dùng cân lương thực phụ, là có thể mua được hài tử, đám quýt kia có là cái gì, vài văn tiền có thể đổi lấy. Biện pháp này của đại nhân rất hay, chúng ta còn chưa nghĩ tới, cũng may nhờ có đại nhân chỉ điểm a."

      Nghĩ tới người nọ nịnh nọt cười gian, tại Triệu Từ vẫn còn cảm thấy chán ghét.

      "Đều vui ý cho cái giá bình thường?" La Tố nghe Triệu Từ xong, trong lòng cũng cảm thấy chán ghét. Coi như là gian thương, cũng phải để cho người ta con đường sống . Đằng này chỉ lo kiếm tiền, tuyệt tình đến mức muốn chia cho dân chúng bần cùng khốn khổ chén canh.

      Triệu Từ : "Lần này ta mời mười mấy thương gia Xuyên Châu, có ý làm vụ mua bán lớn. Đáng hận nhất là quan phủ chúng ta cũng thể cưỡng bách bọn họ nhường lợi."

      Cái gọi là cường long ép được đầu địa xà, La Tố cảm thấy, Triệu Từ ở tuổi này ngồi lên vị trí khâm sai Xuyên Châu, khéo khi đám người đó cũng để vào trong mắt. Làm quan, ít tuổi cũng bị coi thường.
      "Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?"

      Triệu Từ cười lạnh: "Sau khi ta rời khỏi Tụ Hiền lâu, liền ở đường dạo, tìm vài người bán hàng rong ở Xuyên Châu thăm dò phen. Phát lái thương chạy đến bên này làm ăn cũng ít. giờ nạn hạn hán qua, người đến đây cũng nhiều hơn. Ta cũng sai người tìm vài lái thương có chút năng lực, đến lúc đó lại đàm chuyện này với bọn họ. Ta muốn cho đám thương nhân của Xuyên Châu biết, Xuyên Châu này phải là nơi cho bọn họ tay che trời."

      La Tố thầm nghĩ, nàng cũng biết lấy bản tính của Triệu Từ, ngồi chờ chết. nghĩ tới nhanh như vậy tìm ra được con đường khác.

      Triệu Từ : " chỉ như vậy, vì phòng ngừa những thương hộ kia ép giá mua hàng, ta cho người cải trang thành lái thương, đến vài gia đình nông dân mua quýt, để dân chúng biết giá quýt."

      "Nhị đệ, ý tưởng này của ngươi rất chu toàn." La Tố nhịn được nghĩ dựng thẳng ngón tay cái lên.

      Triệu Từ thấy nàng nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh, mặt mang theo vài phần thẹn thùng, trong tay gạt gạt lấy trà: "Mặc dù như thế, giá quýt cũng quá cao, chỉ hy vọng dân chúng có thể bán được cái giá tốt nhất bị thiệt thòi."

      La Tố nghe vậy, thầm suy nghĩ chút, cười : "Ta vừa nghĩ ra cách."

      "Hử?" Triệu Từ ngẩng đầu nhìn nàng.

      La Tố hé miệng cười tiếng: "Cái này cũng có thể gọi là tìm kiếm khách hàng. Chúng ta truyền thông tin về quýt Xuyên Châu đến vài thành trấn lớn của Đại Chu, nếu có thể đến được Bắc Đô thành là tốt nhất. Chúng ta chỉ cần đưa ra cái giá phù hợp nhất, sau đó để cho những lái thương kia dựa vào mức giá này mà tăng giá, ai đưa ra giá cao nhất, chúng ta liền bán quýt cho người đó."

      Hai mắt Triệu Từ lóe sáng: "Biện pháp rất hay." Lập tức lại khẽ nhíu mày: "Chỉ là bên phía quan phủ tiện dính vào chuyện kinh thương.”

      Làm quan nếu tham dự vào chuyện buôn bán, chỉ bị người khác coi thường, mà còn bị bắt bớ kết tội, lấy quyền tư lợi, ức hiếp mồ hôi nước mắt của dân chúng.

      La Tố cười lắc đầu: "Tất nhiên dùng danh nghĩa của quan phủ, thương hộ nào dám buôn bán cùng quan phủ a. Chúng ta tự thành lập cái thương hội, gọi là Tây Nam thương hội, chuyên môn vận chuyển buôn bán hoa quả." Nàng càng càng thấy hưng phấn, mặt mày hồng rực nhìn Triệu Từ: "Nhị đệ, đến lúc đó còn cần ngươi giúp đỡ, xây cái bến cảng cạnh bờ sông, chúng ta vận chuyển hoa quả bằng đường thủy, như vậy có thể giảm bớt thời gian đường, hơn nữa quả quýt còn bị dập nát."

      "Bến cảng?" Triệu Từ hiếu kỳ.

      "Chính là nơi thuyền của thương nhân neo đậu, lui tới ngừng, phía nam này có rất nhiều bến cảng."

      Triệu Từ thoáng suy tư, đột nhiên đứng lên, vòng: "Nếu như chúng ta xây bến cảng, sau này thương thuyền lui tới phàm là dừng chân ở bến cảng này, đều phải giao lộ phí, khoản bạc này có thể sửa chữa đường cùng cứu tế dân chúng Tây Nam."

      Chẹp, tiểu thúc nàng là người sáng dạ a, nàng mới như vậy thôi, có thể từ suy ra ba.

      Người này, nếu buôn bán, chắc chắn tinh hô phong hoán vũ của giới thương trường.

      Nàng nhịn được cười : "Nếu xây bến cảng, thuyền bè qua lại dễ dàng, sau này việc buôn bán của Tây Nam cũng phát triển tốt hơn. Dân chúng Tây Nam, cũng lo có ngày tốt lành."

      Triệu Từ hé miệng cười nhìn nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ nhu tình.

      Hai người nhìn nhau cười lát, La Tố mới đỏ mặt, cúi đầu.

      Triệu Từ tiến lên phía trước bước, trong lòng hơi rục rịch: "Nếu sau này ta..."

      La Tố ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt đen láy khẽ chớp. Triệu Từ cứ hé miệng rồi lại ngậm miệng. Tiểu thúc thú nương tử của đại ca, thế nhân phỉ nhổ. Cho dù biết nàng phải là đại tẩu , nhưng người ngoài đâu có biết. Nếu ngày như vậy, người khác đặt điều vu khống nàng như thế nào đây.

      Nghĩ đến đây trong lòng Triệu Từ như bị kim châm cái, đầu lưỡi đắng ngét. lắc đầu: " có gì. thời chúng ta cùng nhau góp sức vì Tây Nam nha."

      Đợi ngày, cho nàng vinh quang, lớn hơn lời đàm tiếu của thế nhân...

      Sau khi hai người bàn bạc xong, chuyện Tây Nam thương hội và chuyện xây bến cảng đều nằm trong kế hoạch tiếp theo của Triệu Từ.

      Chuyện Tây Nam thương hội thể ra mặt, cho nên Triệu Từ quyết định cất nhắc thương hộ trong thành Xuyên Châu, làm người cai quản Tây Nam thương hội, chịu trách nhiệm về việc buôn bán quýt. Kể cả những đặc sản khác của Tây Nam về sau.

      Còn chuyện bến cảng, hai người quyết định, kêu gọi dân chúng Tây Nam xây dựng bến cảng, bỏ công sức nhận tiền công. Còn khoản tiền này, Triệu Từ tự nhiên có cách để nhóm thương hộ Tây Nam tự móc tiền túi của mình ra.

      Thấy Triệu Từ sắp xếp công việc đâu vào đấy, La Tố cũng nhõm ung dung dẫn Triệu Từ cùng thủ hạ của chở cây ăn quả về Lâm Gia Câu.

      Người Lâm Gia Câu tận hưởng mấy ngày thanh nhàn, nghe tin La Tố trở về, còn mang theo cây giống ăn quả, đều có chút tâm bất cam tình bất nguyện đến lấy cây giống mang lên núi trồng xuống.

      Tiểu Lục thấy dáng vẻ bọn họ miễn cưỡng như vậy, tức giận : " đúng là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, phu nhân cần gì phải giúp bọn họ như vậy. Cứ để cho bọn họ bị chết đói ."

      La Tố xem bản vẽ mô hình vườn trái cây, nghe tiểu Lục vậy, cười : "Nếu như ta mọn như vậy, sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề mà chủ tử ngươi giao phó?"

      Mặt tiểu Lục đỏ lên."Phu nhân, rất lâu rồi ta viết thư về Bắc Đô nữa."

      " đáng." La Tố lắc lắc đầu. Dù cho tiểu Lục gửi thư về cho Tề vương, có nghĩa là nắm hành tung của nàng.

      Hoàng cung Bắc Đô Thành.

      Chiêu Vũ Đế ngồi trong ngự thư phòng nhìn mật thư từ Tây Nam gửi về, như có điều suy nghĩ.

      Ngô Dung kính cẩn dâng trà sâm.

      "Bệ hạ, hôm nay ngài còn chưa dùng bữa đâu, có cần nô tài đến ngự thiện phòng truyền lệnh?" Sau khi nhận được tin tức của Tây Nam, bệ hạ vẫn chưa từng rời khỏi ngự thư phòng, cũng biết người bên đó gửi về tin tức gì.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      . Chương 68:
      Editor: Đô Đô

      Bên Tây Nam cũng phải xảy ra việc gì hệ trọng, chỉ là người Chiêu Vũ Đế an bài theo dõi hành tung của La Tố gửi kết quả về.

      Trong tối ngoài sáng đều có người, mặt là bảo vệ La Tố, mặt là muốn nắm bắt hành tung của La Tố, biết nàng làm cái gì ở Tây Nam, Tây Nam có động tĩnh gì.

      Gần đây La Tố đến ở trong cái thôn gọi là Lâm Gia Câu. Đọc xong Chiêu Vũ Đế cảm thấy người từng trải qua khổ sở đúng là có khác, nếu đổi thành quan viên khác làm nhiệm vụ này, chắc chắn chỉ bớt chút thời gian xuống kiểm tra qua loa mà thôi, nơi nào chịu dọn đến đó ở.

      Lại nghĩ tới những việc tai nghe mắt thấy ở Triệu gia thôn, khỏi đối với nông phụ từng mấy xem trọng kia sinh ra vài phần hảo cảm.

      Nhưng mà, tin tức Tây Nam gửi về lần này, khiến trong lòng rất kinh ngạc và nghi hoặc.

      Vốn dĩ cho rằng sau khi Triệu La thị đến Tây Nam, cùng lắm là dạy dân chúng địa phương cách trồng trọt, nếu có thể có cái ấm no, liền lập được cái công lớn. Lại ngờ, giờ Triệu Từ cùng Triệu La thị những làm được như vậy, mà còn giúp dân chúng Tây Nam mưu cầu hảo ngày.

      Mở thương hội, bán cam quýt, xây bến cảng...

      Thậm chí Triệu La thị còn đích thân dẫn các thôn dân nơi đó trồng cây ăn quả khắp cả đồi núi, nghe , muốn giúp dân chúng nơi đó vươn đến cuộc sống giàu có.

      Chiêu Vũ Đế trầm mặc lâu, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng to, khiến Ngô Dung trợn mắt há hốc mồm. theo hầu Hoàng thượng nhiều năm như vậy, rất ít khi thấy ngài cười vui vẻ thế này.

      "Bệ hạ có chuyện gì vui sao?"

      Chiêu Vũ Đế cười khoát tay.

      Sau cùng lại để cho Ngô Dung triệu kiến Lý thừa tướng, lệnh cho lục bộ thượng thư để tâm đến mọi chuyện ở Tây Nam, nếu bên phía Triệu Từ có điều gì cần giúp đỡ, nhất định phải xem xét đáp ứng, chớ để khó xử.

      Lý thừa tướng hồ đồ tuân chỉ, lúc được Ngô Dung đưa ra khỏi ngự thư phòng, nhịn được hỏi: "Bệ hạ đây là có ý gì, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?" Bằng cũng cố ý để cho người đứng đầu lục bộ cấp cái quan khâm sai Xuyên Châu nho mặt mũi.

      Sắc mặt Ngô Dung thần bí khó lường : "Nếu bệ hạ phân phó, thừa tướng đại nhân cứ làm theo là được rồi. Những chuyện khác, lão nô cũng dám đoán bừa."

      Lý thừa tướng nào chịu tin, cho rằng Ngô Dung lại bày tư thái, vuốt vuốt râu, tiếp tục truy hỏi.

      Ngô Dung nhìn theo bóng lưng buồn bực của Lý thừa tướng, thầm lần này biết nha. Bất quá cũng đoán được chút. Bệ hạ hết sức coi trọng Tây Nam bên kia, tựa hồ đợi chờ kết quả nào đó.
      Lúc này trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế xem bản đồ khu vực Tây Nam.

      "Trẫm muốn nhìn thử, là trẫm tự coi mình quá mức, ánh mắt quá bé, hay là hùng tâm của các ngươi quá lớn. Nhớ ngàn vạn lần đừng để cho trẫm thất vọng."

      ***

      Thời tiết Tây Nam càng ngày càng nóng bức, La Tố đội cái mũ rơm, dẫn người Lâm Gia Câu ở trong ruộng cấy mạ.

      tại người Lâm Gia Câu quen với các loại ý tưởng kỳ lạ của La Tố. sâu cảm nhận được thể phản kháng, nên đàng hoàng làm theo cầu của quan gia phu nhân. Dù sao cũng thiếu mất miếng thịt nào, biết đâu quan gia phu nhân nhất thời cao hứng, lưu lại cho bọn họ nhiều chỗ tốt sao.

      Hơn nữa mọi người đều coi trọng chuyện làm ruộng hơn việc trồng cây ăn quả. Dầu gì làm ruộng có thể mang lại lương thực, cho nên mọi người làm sống cũng là đặc biệt ra sức.

      Sau mấy ngày bận rộn, đem mạ non cắm hết xuống bùn đất, La Tố bắt đầu cho người tìm mua cá bột.
      Phương pháp nuôi cá trong ruộng lúa chỉ áp dụng được ở Triệu gia thôn, thực tế, khí hậu Tây Nam còn có ưu thế hơn Triệu gia thôn nhiều, rất thích hợp cho việc loại lúa cùng nuôi cá.

      giờ có Triệu Từ thành lập Tây Nam thương hội trợ giúp, chuyện cá bột tự nhiên phải là vấn đề khó, rất nhanh được giải quyết. Mọi chuyện tạm thời chấm dứt, La Tố trở về Xuyên Châu thành nghỉ ngơi thư giãn vài ngày.

      Lúc La Tố từ Lâm Gia Câu trở lại, hội trưởng Tây Nam thương hội từ trong phủ khâm sai ra.

      Quản gia đưa người đến cửa lớn, thấy La Tố, kinh ngạc : "Phu nhân về."

      La Tố nhìn theo hướng hội trưởng thương hội ly khai, rồi quay đầu lại gật đầu cái: "Người vừa rồi tới tìm Nhị đệ sao? Nhị đệ có ở trong phủ?"

      "Ở. Người kia là hội trưởng Tây Nam thương hội Từ hội trưởng." Quản gia vội vàng dẫn nàng vào nhà, tiếp: "Cũng đến giờ ăn trưa, chắc phu nhân còn chưa dùng cơm , để nô tài đến phòng bếp sai người làm thêm vài món ăn bưng lên."

      La Tố vừa vừa lau mồ hôi: "Tùy tiện nấu chút cháo là được, tại cũng ăn vô."

      "Vậy nô tài bảo nhà bếp nấu chút cháo đậu đỏ mang đến." Đến phòng khách, quản gia liền sai người chạy tới phòng bếp.


      La Tố uống mấy chén trà, thấy mu bàn tay bị sạm đen vì phơi nắng, trong lòng nhịn được kêu rên, nữ cường nhân quả nhiên là dễ làm, cũng biết phải dưỡng bao lâu mới có thể trắng như trước.

      Triệu Từ nghe hạ nhân bẩm báo, từ sau viện đến, thấy vẻ mặt La Tố đau khổ, cười : "Đại tẩu có chuyện gì phiền lòng sao?"

      " có."La Tố giấu tay xuống dưới gầm bàn, thấy Triệu Từ cũng bị rám đen chút, tò mò : "Nhị đệ, sao dạo này trông ngươi gầy vậy, lẽ chuyện bên ngoài bận rộn lắm sao?"

      Triệu Từ cười : "Gần đây hay ra bờ sông nhìn tiến độ xây dựng bến cảng. giờ trời nắng nóng, ta lo bên đó phát sinh vấn đề, nên chịu khó chạy qua xem chút."

      La Tố nghe đến chuyện bến cảng, ánh mắt sáng rực lên, nhìn Triệu Từ : " đến đây, tiền xây bến cảng này, ngươi tìm ai cầm a. lẽ triều đình nguyện ý chi quốc khố??"

      " hề." Chỉ sợ trong quốc khố lúc này chẳng còn được bao nhiêu, có thể xuất tiền ra xây bến cảng mới là lạ."Hôm đó sau khi thương nghị cùng đại tẩu, ta liền triệu tập tất cả các thương hộ Tây Nam. Đem chuyện này ràng. Bọn họ muốn hưởng lợi của bến cảng, lại muốn giao bạc, nào có chuyện tốt như vậy. Ta liền nghĩ ra quy định, nếu chịu ra tiền, được tấm thẻ thành viên của thương hội, sau này muốn dừng chân ở bến cảng được miễn tiền thuê."

      "Hóa ra là như vậy." La Tố thầm nghĩ nếu nàng mà có đầu óc như vậy, chừng phát tài to rồi. Lại nghĩ tới chuyện hội trưởng thương hội vừa mới đến đây: "Hôm nay ngươi tìm hội trưởng thương hội kia đến, vì chuyện gì?"

      Triệu Từ nghe vậy, sắc mặt chợt cứng, cúi đầu uống ngụm trà: " có việc gì, tự tới cửa vài chuyện mà thôi."

      La Tố thấy thế, sao cả gật gật đầu.

      ***
      Từ gia là trong số ít đại thương hộ có căn cơ trong thành Xuyên Châu. Mặc dù phải là giàu nhất, nhưng gia tộc có lịch sử rất lâu đời. Lần này Tây Nam thương hội tổ chức họp sơ bộ, khâm sai Xuyên Châu Triệu Từ vừa nhìn liền chọn gia chủ Từ gia Từ Xương Bình làm hội trưởng Tây Nam thương hội.

      Bởi lẽ, làm người cũng xem như chính trực. Hơn nữa, Từ gia ở Xuyên Châu này cắm rễ nhiều năm, trong giới thương hộ cũng có chút tiếng tăm.

      Nhưng Từ Xương Bình cũng phải là người ngu, biết khi gia nhập vào Tây Nam thương hội, tuy có thể cùng quan phủ nhấc lên quan hệ, nhưng biết đâu sau này lại trở thành con dao sắc bén nhất để khâm sai đại nhân đối phó với thương hộ Tây Nam.

      Cho nên ban đầu cũng mấy hứng thú. Có ý từ chối. Bất quá nữ nhi bảo bối độc nhất của lại luôn miệng khuyên nên tiếp nhận ý tứ của khâm sai đại nhân, tiếp quản Tây Nam thương hội, chính thức trở thành người gánh vác Tây Nam thương hội thay khâm sai đại nhân.

      Từ Xương Bình sắp gần năm mươi, dưới gối chỉ có nữ nhi. Tự nhiên ngàn y trăm thuận. Sau khi biết tâm tư nữ nhi nhà mình, quyết định dù có mất bộ mặt già nua này, cũng phải để cho nữ nhi mình đạt được ước muốn. Làm tiểu thiếp có sao, Triệu đại nhân trẻ tuổi triển vọng, tuấn tú lịch như vậy, cũng thua thiệt nữ nhi nhà . Hơn nữa dựa vào tài lực nhà , sau này nữ nhi cũng buồn chuyện tiền nong, thậm chí còn có thể vượt qua chính thất phu nhân.

      Đợi sau khi Tây Nam thương hội đứng vững chân ở Xuyên Châu liền uyển chuyển với khâm sai đại nhân chút tâm tư của mình. Lại nghĩ, mới ra câu, khâm sai đại nhân chuyển đề tài.

      Tất cả mọi người đều là người sáng mắt, tự nhiên biết đây là vô tình.

      Sau khi về phủ, trong lòng Từ Xương Bình buồn bực thôi, lại biết giải thích như thế nào với nữ nhi nhà mình. Dù sao loại chuyện thành thân này, đều là nam tử dùng tam môi lục sính nhờ bà mai đến cầu thân, nữ tử thể.

      Trong lúc Từ Xương Bình buồn rầu, nữ tử mặc quần lụa mỏng màu ngọc bích từ trong cửa ra, đằng sau còn có hai tiểu nha hoàn cầm quạt la phiến theo hầu hạ.

      Thiếu nữ lớn lên mắt ngọc mày ngài, da dẻ trắng nõn, trông hết mực đoan trang hào phóng. Thấy Từ Xương Bình trở về, sắc mặt vui mừng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: "Cha."

      "Oánh nhi, dùng cơm trưa chưa?" Từ Xương Bình có chút lúng túng nhìn nàng.
      Từ Oánh cười gật đầu: " sớm ăn, cha dùng bữa chưa."
      "Còn chưa, Triệu đại nhân giữ vi phụ lại, bất quá vi phụ muốn quấy rầy, cho nên trở về luôn."

      Nghe Từ Xương Bình nhắc tới Triệu Từ, sắc mặt Từ Oánh ửng hồng: "Cha thấy khâm sai đại nhân? Dạo gần đây khỏe ?"

      "Tự nhiên là khỏe." Từ Xương Bình thấy vẻ mặt nàng như vậy, biết trong lòng nàng còn trông mong, nên đành lòng , chỉ có thể uyển chuyển khuyên nhủ: "Chỉ là nay Triệu đại nhân tựa hồ lòng vì Tây Nam, muốn quan tâm chuyện bên ngoài. Oánh nhi, vi phụ xem, ngươi nên tìm người khác ."

      Từ Oánh từ thông tuệ, sao có thể nghe ra ý của cha nàng, mặt sững sờ, : "Cha với Triệu đại nhân, đồng ý?" Nghĩ tới người nọ vừa ý mình, trong lòng nàng nhất thời khổ sở.

      Kể từ lúc cầu mưa đó, nàng đứng xa xa nhìn thoáng qua, lòng này trao người. Về sau quanh co hỏi thăm, mới biết được người nọ là quan lớn từ Bắc Đô Thành đến. Cứ ngỡ rằng từ đây hai châu cách biệt, thể sánh duyên. ngờ thượng thiên thương tình, để Triệu đại nhân lưu lại Xuyên Châu, đường đường chính chính giữ chức vụ khâm sai.

      Nàng tự biết mình xứng với Triệu đại nhân, chỉ hy vọng làm người thiếp thất, cũng thỏa mãn.

      Nhưng ngờ..." quả chướng mắt ta sao?"

      "Oánh nhi." Từ Xương Bình thở dài: "Triệu đại nhân tuổi trẻ triển vọng, giờ quan lộ bằng phẳng, sau này lại là tiền đồ vô lượng, chúng ta trèo cao nổi."

      "Chỉ là làm tiểu thiếp." Từ Oánh có chút cam lòng.

      "Nhưng là, tựa hồ vô tình." Từ Xương Bình muốn làm cho nữ nhi thất vọng, nhưng cũng muốn làm cho nàng khăng khăng mực. Chuyện này ra lần người ta đồng ý, nhắc lại có chỗ ích lợi gì.

      Từ Oánh hé miệng, ngẩng đầu lên : "Nghe Triệu đại nhân có vị trưởng tẩu cũng tới Xuyên Châu. Triệu đại nhân đối với vị trưởng tẩu này hết sức tôn kính. Cha, ngươi ta có nên lợi dụng điểm này hay ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :