1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng mị

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 13: THÀNH HÔN

      “Chủ thượng……”….Lôi lo lắng chạy về phía Mị,
      “Ta ko sao…”…Mị khoát tay, chính là khóe miệng có chút rỉ máu. Này chết tiệt huyết công nàng luyện đến tầng 8 rồi nhưng dường như cổ nội kình lớn áp chế khiến cho nàng ko thể lên đến tầng 9, nguyên nhân sao đâu, Mị nhíu mày thở dài
      “Chủ thượng ko nên nóng vội, huyết công nếu quá cấp tốc tẩu hỏa nhập ma a”, Lôi lo lắng
      “Ta biết,” Mị thở dài………
      “Vũ ko có tin tức sao”, Mị ngồi xuống ngụm ít trà thanh đạm hỏi
      “ Hình như chưa, ko biết lần này là ai như vậy động người của Huyết sát cung cũng dám đụng đâu….”.Lôi tức giận
      “Có lẽ cũng ko biết Lê Ngạo Nhiên là Chu tước đường chủ sao”, Mị thanh có chút đình trệ, là a cái tình huống này nàng còn chưa có nghĩ qua a
      “di……”..Lôi kinh ngạc nhìn Mị, chủ thượng ko sai, có lẽ có tình huống đó đâu
      “ngươi kêu Vũ đều tra quá khứ của Lê Ngạo Nhiên…………..sau đó dễ dàng hơn tìm kiếm”, Mị phân phó
      “là….chủ thượng”, Lôi xoay người
      Đào Phượng hiên
      Mảnh sân tràn ngập lãnh hương hoa đào, xinh đẹp mĩ cảnh, tại đó có thiếu niên tuyệt đẹp dung nhan ung dung họa, bạch phát phi dương càng tôn lên cổ khí chất hồn nhiên thiên thành của
      “ Tướng gia” Tiểu Khê kêu lên nhưng nhanh chóng bị Mị lắc đầu bảo lui ra, Tiểu Khê ngoan ngoãn lui ra ngoài để lại ko gian cho hai người
      “Phượng họa cái gì ân?......Mị cúi sát người, tay ôm lấy mãnh khảnh Phượng thắt lưng, mặt vục xuống đích hõm vai, tư thế thập phần thân mật, phượng chốc lát cứng đờ, xinh đẹp khuôn mặt có chút đỏ
      “Phượng hội họa sao?” Mị giọng điệu có chút nghi hoặc
      “Ân….”.Phượng ôn nhu cười, đặt bút xuống nhìn tranh
      hảo a, Phượng ngươi như thế thông minh đâu” ,Mị tán thưởng, mới học có vài ngày như thế tốt, đích Phượng quả nhiên là cái thiên tài nha!
      ? ………..” phượng thanh có chút vui mừng, mâu quang híp lại thập phần vui vẻ
      Ân……Mị khẽ cười, mâu quang ôn nhu nhìn
      Xinh đẹp đích Đào phượng hiên, hài hòa ấp áp hai nhân, hồng y tựa hỏa, bạch y thanh nhã….ôn nhu nhã thần, khuynh thành tiếu dung….tạo nên bức họa cuộn tròn mỹ lệ…
      **********************************************
      Hai ngày sau tướng phủ tổ chức linh đình tiệc cưới làm oanh động cả Diễm Nguyệt quốc, lễ cưới vô cùng lớn còn hơn cả hoàng thượng lấy nam hậu đâu
      Tướng gia lấy phu làm ko biết bao nhiêu nam nhân, công tử khuê phòng tan nát trái tim đâu……….
      Âu Dương Sắc Vi cùng Lãnh Tĩnh đến dự còn làu bầu nhìn Mị, này muội muội thế nhưng ko cho nàng mặt mũi đâu. Lãnh Tĩnh ôn nhu cười nhìn Mị cùng Phượng
      Quan viên lớn đến dự, chúc mừng lấy lòng đủ loại
      Các thành viên của Huyết sát minh cung biết tin chủ thượng của bọn họ thành gia đều thập phần cao hứng, là a cuối cùng cung chủ cũng tìm được người quy túc đâu
      Chính là đám cưới cao trào nhất là chi a
      Chính là động phòng chi đêm nha
      Sau khi cho mọi người lui hết, Mị đến bên Phượng mỉm cười nhìn , này nam nhân hôm nay hết thảy thuộc loại nàng a
      “Phượng đến chúng ta uống ly rượu giao bôi” , Mị ôn nhu cười
      “Ân….” .Phượng ngượng ngùng , mặc hỉ bào toàn thân đỏ thẩm tôn lên bạch ngọc làn da, xinh đẹp dung nhan dưới ánh nến mờ ảo huyễn hoặc càng thêm động lòng người, Mị có chút ngẩn ngơ nhìn .
      Mị thân hỏa y, chỉ vàng thêu phượng càng phá lệ tuấn mỹ cao ngạo, cổ tà khí càng thêm trong trẻo mê người, Phượng có chút si mê nhìn Mị, kiểm có chút đỏ nha!
      Hai người uống ly rượu giao bôi xong chính là ko , chỉ yên lặng nhìn nhau
      10 năm thương
      10 năm quyến luyến
      10 năm chờ đợi………..rốt cục có ngày hôm nay a
      Tay khẽ chạm khuôn mặt, nhàng, ôn nhu cùng quyến luyến….nhãn thần si ngốc nhìn nhau như nhắn dùm đối phương ái tình của mình
      Từng mảnh y phục nhàng rớt ra, để luận xuân quang vô hạn….nến đỏ dập tắt….tất cả chìm vào đêm tối dấu trong trướng kiều mị cảnh xuân, diễm lệ ái tình. Chỉ còn nghe thanh nỉ non trầm thấp, tiếng thở dốc gấp gáp, rên rỉ…..phá lệ hoặc nhân


      Bên ngoài, nguyệt nhi nhô cao tỏa ánh sáng nhè , thanh phong mang theo lãnh hương nhàn nhạt đào hoa vào phòng, tấm sa lụa mỏng manh nhàng theo vũ điệu của gió
      vài tia nắng nhảy nhót qua khe cửa, hất qua gò má ai kia cũng tạo nên cổ nhu tình khó .
      Rèm mi rung, mâu quang hé mở…….nhìn dung nhan mỹ kiều ngay bên cạnh mình Trầm Phượng có chút rung động, nhớ đến cảnh cuồng loạn tối qua mặt bỗng chốc đỏ bừng
      ‘Tỉnh?’ Mị mở mắt mỉm cười nhìn
      ‘Ân…’…….Phượng ôn nhu cười
      ‘Mệt ko?’ Mị nheo nheo mắt hỏi, tay vẫn ôm chặt vào lòng, ko cho rục rịch
      ‘Ân……’ Phượng chính là có chút ngượng ngùng lắc đầu
      thôi, chúng ta dùng chút thiện’ , Mị ngồi dậy giúp mặc y phục
      ‘Đừng….để…để ta…’..Phượng có chút ngượng ngùng
      ‘Biệt lộn xộn’, Mị quát khẽ, tay bé tiếp tục giúp đồng thời ma trảo cũng tận dụng ăn đậu hủ Phượng a. Chính là chỉ thẹn đến độ mặt chín hồng cũng ko dám cục cựa mặc cho Mị dở trò, chính là vì đáng như thế cho nên thời gian mặt y phục cũng gần cả tiếng đâu
      ‘Tốt lắm thôi’, Mị thấy như thế đáng thương nên buông tha trêu đùa, ôm ra khỏi phòng. Phượng thân hình mềm mại mị nên Mị rất thích, mê luyến ko muốn buông tay a, chính là mọng suốt ngày ôm bên cạnh đâu, nhưng mà nàng cũng còn nhiều chưa làm, cũng ko thể luôn luôn bên cạnh . Mị thực ra rất mâu thuẫn, vừa thích suốt ngày cùng Phượng đồng thời cũng thực thích tranh đấu, đấu trí thủ đoạn, chính là thực rất hưng phấn đâu, cho nên càng mong loạn thế tha hồ tung hoành nhưng mà cũng mong có nhiều thời gian ngoạn cùng Phượng a
      ‘Chủ thượng……’……Lôi tủm tỉm cười nhìn Mị, ây da! chủ thượng thực quá sức đâu, xem công tử như thế mệt nhọc a, là……………
      ‘Ân?... ...’..Mị liếc xéo nhìn lôi, này tiểu tử ngày càng to gan cũng dám cười nàng a, xem ra dạo này hơi dễ dãi với bọn họ đâu. Thấy Mị mắt lạnh quét mình Lôi im bặt, mặt khôi phục vẽ lãnh tĩnh bộ dạng vô cùng nghiêm túc chính là bờ vai có chút run run a
      ‘Muốn cười cứ việc cười…’…….Mị nhếch miệng nhìn lôi, hừ dám cười thử xem
      ‘Ko ….ko thuộc hạ ko dám’ , Lôi trợn mắt, chủ thượng mỗi lần nhếch miệng cười tức là ko có chuyện gì tốt a, giỡn sao nàng còn chưa kiếm được mỹ phu như ý a, …….
      ‘Chủ thượng,’ Vũ về, Lôi bình tĩnh , bây giờ có chuyện quan trọng đâu.
      ‘Gọi vào,’ Mị gõ bàn , động tác nhàn nhã……….xem ra sắp có việc vui
      ‘Chủ thượng’ , Vũ cúi đầu hành lễ mị, giọng điệu có chút phập phồng lo lắng
      ……’…Mị nhàn nhã uống trà, động tác thập phần tao nhã tựa như thư sinh chính là chính là kẻ quyền khuynh thiên hạ, hô phong hoán vũ a, chính là kẻ thích loạn phá tan tịch mịch đâu
      “Là…Chu tước đường chủ ra là con thứ hai của thủ phủ Tô châu Lê Trác Hạ, 4 năm trước bị ép hôn cho nên rời nhà trốn sau đó gặp được chủ thượng, hôn phu của Lê Ngạo Nhiên là thái thú Tô châu Triệu Lang…….lần này hình như Chu đường chủ bị người nhà bắt về ép hôn,” Vũ cắn răng , mâu quang có chút rực lửa
      ‘Là a…’..Lê Ngạo Nhiên mĩ mạo hơn người xem ra Triệu Lang mê luyến đâu, 4 năm vẫn chờ đợi a, Mị thở dài, nhưng khóe miệng có chút nhếch lên tiếp tục nhàn nhã thưởng trà. Lôi , Phong cùng Điện tủm tỉm cười xem ra Vũ đáng thương bị chủ thượng dở ma trảo a
      ‘Nghe Triệu Lang có chính phu cùng hai vị sườn quân rồi’ , Vũ chính là có chút nghiến răng nghiến lợi
      sao đâu, Lê Ngạo Nhiên cũng 20 cũng nên xuất giá thôi,’ Mị tiếp tục
      “Chính là ko muốn…”…Vũ có chút ai oán
      “Huh, sao ngươi biết…”……..Mị tiếp tục ép hỏi
      “Là…là………”..Vũ có chút quẫn bách, nhìn Lôi, nhìn Phong lại liếc Điện, chính là ba người họ tiếp tục ngu ngơ a, coi như ko phải việc của mình, đùa sao, xen vào chủ thượng nhất định hội ngoạn chết bọn họ nha, đành phải hi sinh tỷ muội vậy, Vũ có lỗi, ba người có chút mặc niêm….30 giây
      “Ân?... ...”..Mị ghé mắt nhìn Vũ, hắc hắc ranh con ta ko tin ngươi ko nha
      “Là thuộc hạ chính …..chính là thích …cho nên mong chủ thượng thành toàn……”Vũ cắn răng , đầu cúi càng thấp, mồ hôi có chút rớt ra, khổ a sao lại có ngày như thế a, hỏi thế gian tình là chi đâu
      “Uh, còn sao,” Mị gật gật đầu rất chi bình tĩnh tiếp tục hỏi, nhưng mà mâu quang nét cười, mãnh khãnh bờ vai có chút run run , còn ba người kia cố gắng nén cười, mặt ai cũng đỏ như hồng quả
      …. cũng ko từ chối……”…Vũ nghiến răng , tuấn tú khuôn mặt có chút ngượng ngùng
      “Ha…ha……haaa…….ta , ngươi này ngốc nha đầu như thế đáng đâu, cứ thẳng từ đầu là được cần chi như thế vòng vo a” , Mị ko nhịn được nữa cười lớn, còn ba người kia cũng bật cười ra tiếng, ôm bụng nhìn Vũ. Vũ ban đầu ngơ ngác sau đó hiểu ý có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn ba người kia, ai oán ánh mắt vứt cho Mị
      “Khụ…ko đùa nữa” , Mị khôi phục bộ dáng nghiêm túc nhìn Vũ, chính là khóe mắt có chút bán đứng a
      “Phượng, lại đây…”….Mị thấy Phượng vẫy tay gọi cười cười
      “Ân………”..Phượng khẽ chào bốn người kia sau đó đến gần chỗ Mị, Mị lôi vào lòng đặt lên đùi mình, Phượng kiểm có chút đỏ nhưng vẫn yên lặng ko cục cựa, bốn người kia mắt điếc tai ngơ, a di đà phật, phi lễ chớ nhìn a!!
      “Có muốn hay ko ra ngoài ngoạn chút a” Mị ôn nhu cười
      “Ân?....”....Phượng khó hiểu nhìn mị, phượng mâu xinh đẹp khẽ chớp giống chú chó đáng đâu, Mị có chút ham muốn lôi vào lòng hảo hảo gặm chút a, chính là……..Mị hơi thở dài
      “Ngươi giúp ta cùng Vũ đến Tô Châu cầu thân”, Mị cười
      Vũ ngạc nhiên nhìn Mị, mâu quang cảm động xem ra chủ thượng sắp xếp hết từ trước a
      “ di…” .Phượng kinh ngạc nhìn Mị, càng thêm khó hiểu
      “Vũ ngươi tự biết sắp xếp ba” , Mị liếc nhìn Vũ
      “ là chủ thượng” , Vũ vui vẻ trả lời

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 14: CẦU THÂN

      “Chủ thượng, người để công tử mình sao” , Lôi hỏi, chủ thượng ko luyến tiếc sao!!
      “ ân, biên cương gởi thư về, có chiến loạn, trong triều có số kẻ ko an phận, ta tạm thời ko thể được,” Mị nhíu mày nhìn Lôi, môi đào có chút cười lạnh, xem ra bọn họ ko muốn sống, thiên đường có lối ko mà địa ngục ko lối chính là cứ đâm đầu a
      “ là a,” xem ra chủ thượng lo cho công tử chu toàn đâu, Lôi cười cười
      “uh, để cho Phượng chơi chút, thăm thú thế giới bên ngoài cũng ko thể để trong lòng mãi được, Phượng chính là phải được bay lượn giữa này thế gian xinh đẹp, ta chính là dùng toàn lực làm cho khoái hoạt đâu……”…..Mị ôn nhu cười phượng mâu xa xăm như nhớ về khoảng hồi ức
      “ Mị, ta thích nhiều nơi a, có thể chu du thiên hạ làm nhiều viện thiện là tốt,” đó là ước muốn cả đời cho nên Mị bất chấp thực , khóe môi quyến rũ ra nét cười ôn nhu, gã thiếu niên năm đó luôn khoái hoạt tràn đầy sinh lực, ko ngờ 10 niên sau gặp lại lại như vậy suy yếu cho nên Mị chính là muốn sủng , sủng đến vô pháp vô thiên, sủng trở thành nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ nha!!
      “ Lôi ngươi cùng Vũ , nhất định phải chăm sóc tốt cho Phượng,” Mị cười khoát tay bảo Lôi lui ra ngoài
      “là……”…Lôi cúi người ra ngoài nhưng trong lòng có chút ko ổn định, xem ra trong triều nội loạn ko chủ thượng mới cho công tử ra ngoài, xem ra trách nhiệm lần này ko a, Lôi thở dài.
      “ sao vậy ko thích” , Mị mỉm cười lôi Phượng vào lòng
      “ko phải, chính là lần này ra ngoài mình ta…”…..Phượng lắc lắc đầu. ko có nàng bên cạnh bất an đâu, ko có ấm áp hoài ôm ngủ ko được a
      “ biệt lo lắng ân……”….Mị ôn nhu cười, cúi đầu hôn , mềm ướt át khiến cho Phượng như say như túy trong đó
      “ ta rất nhanh giải quyết song việc lại đến đó cùng ngươi ngoạn thế nào, chúng ta dạo chơi chút cảnh trí Tô Châu, ân…….. hưởng mĩ thực….nghe ở đó ngồi thuyền thưởng thức phong cảnh rất được đâu” Mị thầm bên tai , thanh đầy ma mị, mê hoặc……
      “ân…”.Phượng đắm chìm trong Mị tình cho nên cũng chỉ gật đầu a, mỗi lần Mị dùng chiêu này với đều thành công a. Mị cười khẽ tiếp tục cúi xuống hôn môi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào thơm thơm, có lẽ thường xuyên ở trong đào viên cho nên cả người đều tỏa ra nhàn nhạt lãnh hương đào hoa, mùi hương mà Mị thích nhất.
      “ Chủ thượng, người….người luyện thành công đến tầng 9 rồi a, Điện vui mừng . Này Huyết công là võ công chí tôn trong thiên hạ, nhưng rất khó luyện thành, ngay cả tiền giáo chủ cũng chỉ luyện đến tầng 9 a, nhưng mà chủ thượng mới có 16 cũng đạt cảnh giới thứ 9, quả kinh thế thiên tài a
      “Ân……”….Mị có chút cười, kì lạ nhiều ngày trước có nguồn nhiệt từ vùng đan điền truyền đến làm cho nàng xém tẩu hỏa nhập ma, nay……chẳng lẻ…..Mị mâu quang có chút ánh lên. Khóe miệng có chút quyến rũ ra nét cười. Phượng a Phượng, ngươi đúng là của ta phúc tinh a. ra này huyết công , cần phải dương hài hòa sao, cho nên lúc trước nàng lại như thế khó đạt đén cảnh giới tối cao, Mị khẽ cười, xem ra phải thường xuyên mới được, Mị mưu hồ ly cười
      Thấy Mị như vậy Điện có chút đổ mồ hôi lạnh a
      “Điện, Phượng bọn họ như thế nào rồi” , Mị quay lại hỏi
      “ Là a, công tử cùng nhóm Lôi, Vũ có lẽ cũng gần đến Tô Châu rồi,” Điện cười, xem ra chủ thượng mới có mấy ngày là nhớ đến công tử đâu
      “Ân……”….Mị thở dài, cũng được 5 ngày rồi, có hay ko quen a, nàng mong chạy đến bên đâu, xem ra công việc triều đình cần giải quyết mau mau chút mới được……………Mị cười khẽ
      Tô Châu
      Nơi đây được xem là kinh đô thứ hai của Diễm nguyệt quốc, ko chỉ phồn hoa náo nhiệt mà phong cảnh cũng tuyệt mĩ vô cùng, cũng là nơi tập trung nhiều nhân tài cũng như thương nhân. Tô châu cũng là trong những nơi mà sinh ý của Huyết sát minh cung trải rộng nhiều nhất, hơn 3 khách điếm, 4 tửu lâu, 2 thanh lâu, 3 sòng bạc…..cùng nhiều cửa tiệm lớn ………..
      Thủ phủ Tô châu Lê Trác Hạ được xem là trong những kì tài buôn bán, 20 tuổi lập nghiệp đến 40 có trong tay gia sản khã lớn, được xem là phú nhân phương. Lê trác hạ có ba người con, con cả Lê Trác cũng là kì tài thương nhân, là người kế nghiệp Lê Trác Hạ, con giữa Lê Ngạo Nhiên, mĩ mạo hơn người, được xem là Tô châu đệ nhất mĩ nam a, con út Lê Trác Tú cũng là người khiến cho Lê Trác Hạ đau đầu nhất, nàng ăn chơi đàng điếm, thích ghé thanh lâu, ham hố mỹ nhân a!!
      Chính là lúc này nhà của Lê Trác Hạ có chút chuyện ngoài ý muốn đâu
      “Mẫu thân, ta ko gã cho Triệu Lang……”...Lê Ngạo Nhiên phản đối , ko ngờ lại bị người nhà bắt được a, cũng hơn 10 ngày rồi có hay ko Chu tước đường xảy ra chuyện, chủ thượng có hay ko tức giận…còn nàng có hay ko tìm a……..
      “ Ngươi…..ngươi…này nghiệt tử, ngươi bỏ trốn 4 năm, Triệu Lang ko tính toán với ngươi ngươi còn ko biết ơn lại như thế xảo biện”, Lê Trác Hạ nổi giận đùng đùng
      “Ta ko cần, ta ko thích nàng….nàng có chính phu, lại có 2 sườn quân” , Lê Ngạo Nhiên hét lên
      “Hừ! nữ nhân ba phu bốn quân là chuyện bình thường từ xưa đến nay, ngươi lẽ nào ko biết” . Lê Trác Hạ chính là nổi giận
      “Ta ko lấy là ko lấy…ta muốn nữ nhân của ta cùng ta đời thế đôi nhân….”.Lê Ngạo Nhiên kiên quyết
      “Phản liễu,ngươi ở đâu ra ý nghĩa điên cuồng đó, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ngươi ko lấy cũng phải lấy, tốt nhất ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi kiệu hoa đến rước ” , Lê Trác Hạ tức giận gõ mạnh xuống bàn
      “ Nhị đệ, ngươi a Triệu Lang có gì ko tốt, tiền có quyền có lại cũng thích ngươi, ngươi cần gì chọc mẫu thân tức giận lễu” , Lê Trác khuyên can
      “Ta………” .Lê Ngạo Nhiên ai oán, khẽ cắn môi, mâu quang có chút rưng rưng. Chính là làm sao bây giờ……
      “Lão gia…..Triệu đại nhân đến” , gã sai vặt chạy đến bẩm báo
      “Mau mời vào” , Lê Trác Hạ kêu lên. Chỉ cần Ngạo Nhiên lấy Triệu Lang kinh thương Tô Châu nằm gọn trong tay a
      “Bá mẫu…….” . thân tố y vào, nữ tử chừng 30 tuổi, khuôn mặt có vẻ cương nghị nhưng làn da ko tốt do tửu sắc quá độ, đích thị Triệu Lang, thái thú tô châu, hàm quan tứ phẩm………
      “Triệu đại nhân, mời ngồi……”..Lê Trác Hạ nịnh nọt
      “Tạ bá mẫu, ta đến thăm Ngạo Nhiên” , Triệu Lang mỉm cười , mâu quang chiếu về phía Lê Ngạo Nhiên
      “Hừ……” ..Lê Ngạo Nhiên ngó lơ, vẻ mặt bất mãn
      “Nhiên nhi, ngươi đâu suốt 4 năm a, ta rất nhớ ngươi đâu” , Triệu Lang cười cười bước qua chỗ Ngạo Nhiên
      “Ta ko gã cho ngươi, ngươi đừng mơ……”…Lê Ngạo Nhiên cười lạnh, nhìn Triệu Lang
      “Vô lễ, Ngạo Nhiên còn ko mau xin lỗi Triệu đại nhân” , Lê Trác Hạ tức giận, cúi đầu xin lỗi triệu lang
      “Bá mẫu đừng giận Nhiên nhi, chỉ có chút hờn dỗi đâu” , Triệu Lang lắc đầu cười, tay sờ soạng cầm lấy tay của Ngạo Nhiên vuốt ve, khóe mắt tràn đầy dục vọng làm cho Lê Ngạo Nhiên buồn nôn
      “Ngươi…ngươi………”..Lê Ngạo Nhiên tức giận rút tay về chính là triệu lang lực đạo quá mạnh, chuẩn bị hôn tay Lê Ngạo Nhiên bỗng đạo bóng dáng xẹt qua, tốc độ kinh khủng làm cho người ta hoa mắt chóng mặt a!!
      Đến khi mọi người nhìn lại hắc y tung bay, nữ tử đứng ngạo ngễ trong sảnh đường, mặt mày tuấn tú phi dương, cổ sát khí lạnh lùng tỏa ra làm cho căn phòng có chút hạ nhiệt, nàng chừng 22, 23 tuổi. Đôi mày kiếm càng tôn lên vẻ kiệt ngạo bất tuân, có lẽ ko là nhân vật tầm thường a. Chính là tại sao nàng ta lại ôm lấy Lê Ngạo Nhiên, động tác có chút mềm ôn nhu như giữ lấy trấn bảo đâu
      “Ngươi….ngươi là ai?” Lê Trác Hạ hoảng sợ hỏi
      Hắc y nữ tử liếc về phía Lê Trác Hạ, lãnh con ngươi làm cho nàng ta có chút rung động. Lê Ngạo Nhiên lại ko hề phản khán chỉ im lặng nằm trong lòng gã hắc y nhân, khóe miệng có chút quyến rũ ý cười, nàng cuối cùng cũng đến a
      “Vị này nương, có thể thả ra, là của ta tương lai phu lang,” Triệu Lang gằn từng tiếng, mâu quang có chút vi hiểm
      ….là người của ta” , Hắc y nữ tử lạnh lùng trả lời, ko coi ai ra gì ôm Lê Ngạo Nhiên ngồi xuống ghế, đặt trong lòng, động tác thập phần tự nhiên quen thuộc, rốt cục ko biết ai mới là chủ, ai mới là khách đâu
      “Ngươi….ngươi làm cái gì….Nhiên nhi là ai,” Triệu Lang quát lên, lại nhìn về phía Lê Trác Hạ cùng Lê Trác chính là hai người bọn họ cũng chỉ trố mắt ra nhìn thập phần ngạc nhiên
      “Ko cho phép gọi như thế thân mật…….” .hắc y nữ tử nhíu mày nhìn về phía Triệu lang, mâu quang lộ sát khí. Lê Ngạo Nhiên có chút ửng đỏ khuôn mặt, là a như thế ko uổng thích này ngốc nghếch nữ nhân như thế, Lê Ngạo Nhiên cười cười nhu thuận vuốt sợi tóc, cuộn tròn như mèo mễ trong lòng , hắc y nữ tử có chút ôn nhu nhìn , khóe miệng nhếch lên mạt cười tuấn mỹ.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 14: CẦU THÂN

      “Chủ thượng, người để công tử mình sao” , Lôi hỏi, chủ thượng ko luyến tiếc sao!!
      “ ân, biên cương gởi thư về, có chiến loạn, trong triều có số kẻ ko an phận, ta tạm thời ko thể được,” Mị nhíu mày nhìn Lôi, môi đào có chút cười lạnh, xem ra bọn họ ko muốn sống, thiên đường có lối ko mà địa ngục ko lối chính là cứ đâm đầu a
      “ là a,” xem ra chủ thượng lo cho công tử chu toàn đâu, Lôi cười cười
      “uh, để cho Phượng chơi chút, thăm thú thế giới bên ngoài cũng ko thể để trong lòng mãi được, Phượng chính là phải được bay lượn giữa này thế gian xinh đẹp, ta chính là dùng toàn lực làm cho khoái hoạt đâu……”…..Mị ôn nhu cười phượng mâu xa xăm như nhớ về khoảng hồi ức
      “ Mị, ta thích nhiều nơi a, có thể chu du thiên hạ làm nhiều viện thiện là tốt,” đó là ước muốn cả đời cho nên Mị bất chấp thực , khóe môi quyến rũ ra nét cười ôn nhu, gã thiếu niên năm đó luôn khoái hoạt tràn đầy sinh lực, ko ngờ 10 niên sau gặp lại lại như vậy suy yếu cho nên Mị chính là muốn sủng , sủng đến vô pháp vô thiên, sủng trở thành nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ nha!!
      “ Lôi ngươi cùng Vũ , nhất định phải chăm sóc tốt cho Phượng,” Mị cười khoát tay bảo Lôi lui ra ngoài
      “là……”…Lôi cúi người ra ngoài nhưng trong lòng có chút ko ổn định, xem ra trong triều nội loạn ko chủ thượng mới cho công tử ra ngoài, xem ra trách nhiệm lần này ko a, Lôi thở dài.
      “ sao vậy ko thích” , Mị mỉm cười lôi Phượng vào lòng
      “ko phải, chính là lần này ra ngoài mình ta…”…..Phượng lắc lắc đầu. ko có nàng bên cạnh bất an đâu, ko có ấm áp hoài ôm ngủ ko được a
      “ biệt lo lắng ân……”….Mị ôn nhu cười, cúi đầu hôn , mềm ướt át khiến cho Phượng như say như túy trong đó
      “ ta rất nhanh giải quyết song việc lại đến đó cùng ngươi ngoạn thế nào, chúng ta dạo chơi chút cảnh trí Tô Châu, ân…….. hưởng mĩ thực….nghe ở đó ngồi thuyền thưởng thức phong cảnh rất được đâu” Mị thầm bên tai , thanh đầy ma mị, mê hoặc……
      “ân…”.Phượng đắm chìm trong Mị tình cho nên cũng chỉ gật đầu a, mỗi lần Mị dùng chiêu này với đều thành công a. Mị cười khẽ tiếp tục cúi xuống hôn môi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào thơm thơm, có lẽ thường xuyên ở trong đào viên cho nên cả người đều tỏa ra nhàn nhạt lãnh hương đào hoa, mùi hương mà Mị thích nhất.
      “ Chủ thượng, người….người luyện thành công đến tầng 9 rồi a, Điện vui mừng . Này Huyết công là võ công chí tôn trong thiên hạ, nhưng rất khó luyện thành, ngay cả tiền giáo chủ cũng chỉ luyện đến tầng 9 a, nhưng mà chủ thượng mới có 16 cũng đạt cảnh giới thứ 9, quả kinh thế thiên tài a
      “Ân……”….Mị có chút cười, kì lạ nhiều ngày trước có nguồn nhiệt từ vùng đan điền truyền đến làm cho nàng xém tẩu hỏa nhập ma, nay……chẳng lẻ…..Mị mâu quang có chút ánh lên. Khóe miệng có chút quyến rũ ra nét cười. Phượng a Phượng, ngươi đúng là của ta phúc tinh a. ra này huyết công , cần phải dương hài hòa sao, cho nên lúc trước nàng lại như thế khó đạt đén cảnh giới tối cao, Mị khẽ cười, xem ra phải thường xuyên mới được, Mị mưu hồ ly cười
      Thấy Mị như vậy Điện có chút đổ mồ hôi lạnh a
      “Điện, Phượng bọn họ như thế nào rồi” , Mị quay lại hỏi
      “ Là a, công tử cùng nhóm Lôi, Vũ có lẽ cũng gần đến Tô Châu rồi,” Điện cười, xem ra chủ thượng mới có mấy ngày là nhớ đến công tử đâu
      “Ân……”….Mị thở dài, cũng được 5 ngày rồi, có hay ko quen a, nàng mong chạy đến bên đâu, xem ra công việc triều đình cần giải quyết mau mau chút mới được……………Mị cười khẽ
      Tô Châu
      Nơi đây được xem là kinh đô thứ hai của Diễm nguyệt quốc, ko chỉ phồn hoa náo nhiệt mà phong cảnh cũng tuyệt mĩ vô cùng, cũng là nơi tập trung nhiều nhân tài cũng như thương nhân. Tô châu cũng là trong những nơi mà sinh ý của Huyết sát minh cung trải rộng nhiều nhất, hơn 3 khách điếm, 4 tửu lâu, 2 thanh lâu, 3 sòng bạc…..cùng nhiều cửa tiệm lớn ………..
      Thủ phủ Tô châu Lê Trác Hạ được xem là trong những kì tài buôn bán, 20 tuổi lập nghiệp đến 40 có trong tay gia sản khã lớn, được xem là phú nhân phương. Lê trác hạ có ba người con, con cả Lê Trác cũng là kì tài thương nhân, là người kế nghiệp Lê Trác Hạ, con giữa Lê Ngạo Nhiên, mĩ mạo hơn người, được xem là Tô châu đệ nhất mĩ nam a, con út Lê Trác Tú cũng là người khiến cho Lê Trác Hạ đau đầu nhất, nàng ăn chơi đàng điếm, thích ghé thanh lâu, ham hố mỹ nhân a!!
      Chính là lúc này nhà của Lê Trác Hạ có chút chuyện ngoài ý muốn đâu
      “Mẫu thân, ta ko gã cho Triệu Lang……”...Lê Ngạo Nhiên phản đối , ko ngờ lại bị người nhà bắt được a, cũng hơn 10 ngày rồi có hay ko Chu tước đường xảy ra chuyện, chủ thượng có hay ko tức giận…còn nàng có hay ko tìm a……..
      “ Ngươi…..ngươi…này nghiệt tử, ngươi bỏ trốn 4 năm, Triệu Lang ko tính toán với ngươi ngươi còn ko biết ơn lại như thế xảo biện”, Lê Trác Hạ nổi giận đùng đùng
      “Ta ko cần, ta ko thích nàng….nàng có chính phu, lại có 2 sườn quân” , Lê Ngạo Nhiên hét lên
      “Hừ! nữ nhân ba phu bốn quân là chuyện bình thường từ xưa đến nay, ngươi lẽ nào ko biết” . Lê Trác Hạ chính là nổi giận
      “Ta ko lấy là ko lấy…ta muốn nữ nhân của ta cùng ta đời thế đôi nhân….”.Lê Ngạo Nhiên kiên quyết
      “Phản liễu,ngươi ở đâu ra ý nghĩa điên cuồng đó, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ngươi ko lấy cũng phải lấy, tốt nhất ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi kiệu hoa đến rước ” , Lê Trác Hạ tức giận gõ mạnh xuống bàn
      “ Nhị đệ, ngươi a Triệu Lang có gì ko tốt, tiền có quyền có lại cũng thích ngươi, ngươi cần gì chọc mẫu thân tức giận lễu” , Lê Trác khuyên can
      “Ta………” .Lê Ngạo Nhiên ai oán, khẽ cắn môi, mâu quang có chút rưng rưng. Chính là làm sao bây giờ……
      “Lão gia…..Triệu đại nhân đến” , gã sai vặt chạy đến bẩm báo
      “Mau mời vào” , Lê Trác Hạ kêu lên. Chỉ cần Ngạo Nhiên lấy Triệu Lang kinh thương Tô Châu nằm gọn trong tay a
      “Bá mẫu…….” . thân tố y vào, nữ tử chừng 30 tuổi, khuôn mặt có vẻ cương nghị nhưng làn da ko tốt do tửu sắc quá độ, đích thị Triệu Lang, thái thú tô châu, hàm quan tứ phẩm………
      “Triệu đại nhân, mời ngồi……”..Lê Trác Hạ nịnh nọt
      “Tạ bá mẫu, ta đến thăm Ngạo Nhiên” , Triệu Lang mỉm cười , mâu quang chiếu về phía Lê Ngạo Nhiên
      “Hừ……” ..Lê Ngạo Nhiên ngó lơ, vẻ mặt bất mãn
      “Nhiên nhi, ngươi đâu suốt 4 năm a, ta rất nhớ ngươi đâu” , Triệu Lang cười cười bước qua chỗ Ngạo Nhiên
      “Ta ko gã cho ngươi, ngươi đừng mơ……”…Lê Ngạo Nhiên cười lạnh, nhìn Triệu Lang
      “Vô lễ, Ngạo Nhiên còn ko mau xin lỗi Triệu đại nhân” , Lê Trác Hạ tức giận, cúi đầu xin lỗi triệu lang
      “Bá mẫu đừng giận Nhiên nhi, chỉ có chút hờn dỗi đâu” , Triệu Lang lắc đầu cười, tay sờ soạng cầm lấy tay của Ngạo Nhiên vuốt ve, khóe mắt tràn đầy dục vọng làm cho Lê Ngạo Nhiên buồn nôn
      “Ngươi…ngươi………”..Lê Ngạo Nhiên tức giận rút tay về chính là triệu lang lực đạo quá mạnh, chuẩn bị hôn tay Lê Ngạo Nhiên bỗng đạo bóng dáng xẹt qua, tốc độ kinh khủng làm cho người ta hoa mắt chóng mặt a!!
      Đến khi mọi người nhìn lại hắc y tung bay, nữ tử đứng ngạo ngễ trong sảnh đường, mặt mày tuấn tú phi dương, cổ sát khí lạnh lùng tỏa ra làm cho căn phòng có chút hạ nhiệt, nàng chừng 22, 23 tuổi. Đôi mày kiếm càng tôn lên vẻ kiệt ngạo bất tuân, có lẽ ko là nhân vật tầm thường a. Chính là tại sao nàng ta lại ôm lấy Lê Ngạo Nhiên, động tác có chút mềm ôn nhu như giữ lấy trấn bảo đâu
      “Ngươi….ngươi là ai?” Lê Trác Hạ hoảng sợ hỏi
      Hắc y nữ tử liếc về phía Lê Trác Hạ, lãnh con ngươi làm cho nàng ta có chút rung động. Lê Ngạo Nhiên lại ko hề phản khán chỉ im lặng nằm trong lòng gã hắc y nhân, khóe miệng có chút quyến rũ ý cười, nàng cuối cùng cũng đến a
      “Vị này nương, có thể thả ra, là của ta tương lai phu lang,” Triệu Lang gằn từng tiếng, mâu quang có chút vi hiểm
      ….là người của ta” , Hắc y nữ tử lạnh lùng trả lời, ko coi ai ra gì ôm Lê Ngạo Nhiên ngồi xuống ghế, đặt trong lòng, động tác thập phần tự nhiên quen thuộc, rốt cục ko biết ai mới là chủ, ai mới là khách đâu
      “Ngươi….ngươi làm cái gì….Nhiên nhi là ai,” Triệu Lang quát lên, lại nhìn về phía Lê Trác Hạ cùng Lê Trác chính là hai người bọn họ cũng chỉ trố mắt ra nhìn thập phần ngạc nhiên
      “Ko cho phép gọi như thế thân mật…….” .hắc y nữ tử nhíu mày nhìn về phía Triệu lang, mâu quang lộ sát khí. Lê Ngạo Nhiên có chút ửng đỏ khuôn mặt, là a như thế ko uổng thích này ngốc nghếch nữ nhân như thế, Lê Ngạo Nhiên cười cười nhu thuận vuốt sợi tóc, cuộn tròn như mèo mễ trong lòng , hắc y nữ tử có chút ôn nhu nhìn , khóe miệng nhếch lên mạt cười tuấn mỹ.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 15: VÔ ĐỀ

      “Lão gia…….” có người xưng từ tả tướng phủ đến cầu kiến, gã sai vặt từ ngoài chạy vào vội vã
      “Tả tướng phủ,” họ Lê cùng Triệu kinh ngạc, này rốt cục chuyện gì xảy ra a, mọi người còn mê mang ôn nhu mang theo chút cười khẽ vọng vào:
      “Ta Vũ a, ngươi như thế vội vã đâu, sợ người cướp chúng ta mỹ nhân sao”
      Chỉ thấy hỏa hồng phiêu diêu, thân hoàn mỹ hỏa hồng rực rỡ lại ko tục tằng mang chút trong trẻo lạnh nhạt như u nhã hồng liên ngàn năm, ngũ quan như điêu khắc hoàn hảo, màu tím xinh đẹp con ngươi câu hồn nhiếp phách, đứng đó dường như thiên địa đều lu mờ, làm cho ba họ Lê ngẩn ngơ, Triệu Lang há hốc mồm, nàng thấy ko biết bao mĩ nam cứ nghĩ Nhiên nhi là cực phẩm ko ngờ ….. nghiệt đúng là nghiệt a
      Lôi có chút buồn cười nhìn đám người trước mặt, là a, chủ thượng làm sao có thể an tâm cho công tử ra ngoài như thế chứ, nếu nhìn thấy những ánh mắt kia chủ thượng có hay ko phát hỏa đây
      “Lê Trác Hạ, thủ phủ Tô châu…”….Lôi cười cười nhìn về phía trung niên nữ nhân, phá vỡ ko khí sửng sốt
      “Là…là….” Lê Trác Hạ khôi phục vẻ mặt gật gù đáp
      “ Lê Ngạo Nhiên còn ko mau lại đây bái kiến nhà ta chủ quân” , Lôi nhíu mày nhìn
      Lê Ngạo Nhiên có chút kinh ngạc, này xinh đẹp thiếu niên….mắt tím …lẽ nào…..
      “Tham kiến chủ quân” , Lê Ngạo Nhiên khôi phục lãnh tĩnh qua cúi đầu chào Phượng
      “Lê công tử, nghe danh lâu” , Phượng ôn hòa cười làm cho người ta có chút mê mang
      “Ko dám……” Lê Ngạo Nhiên lắc đầu, này nam nhân cảm giác ôn hòa ấm áp làm cho người ta bất giác thấy gần gũi đâu
      “Ha ha…….hôm nay nhà chúng ta có khách sao”, nữ tử ngất ngưỡng vào, cổ men rượu bốc lên làm cho người ta có chút khó chịu, nữ tử này đích thị Lê Trác Tú, ham mê tửu sắc quá độ a
      “Ha hả, mỹ nam quả mỹ nam a”, Lê Trác Tú mắt sáng nhìn Phượng, con ngươi như muốn ăn tươi nuốt sống, quả mỹ a, nàng chưa bao giờ thấy người như thế mỹ a
      “Hồ nháo”, Lê Trác Hạ hoảng sợ quát Trác nhưng ko kịp nhanh bằng mũi kiếm của Lôi cùng Vũ, kiếm rút khỏi vỏ mang theo hàn khí làm cho tất cả mọi người đứng tim, mũi kiếm chỉa ngay vào chỗ hiểm chỉ cần rung động có thể máu tươi ba thước
      “Xin….xin hạ thủ lưu tình……” .Lê Trác Hạ hoảng sợ , này a tướng gia là người tuyệt ko được đắc tội a, thà đắc tội với diêm vương còn tốt hơn đắc tội với nổi tiếng gần xa ác ma tướng gia a
      “Lôi, Vũ chúng ta hôm nay đến có việc, nên tha được tha”, Phượng ôn nhu đạo
      “Là……”…Lôi cùng Vũ rút kiếm, mọi người mới thở phào nhõm Lê Ngạo Nhiên cảm kích nhìn Phượng, tuy ko thích người trong nhà nhưng dù sao cũng là thân nhân a………..
      “ Lê lão gia, tuy ngài ở Tô Châu nhưng thông tin về kinh thành cũng ko kém a, ngươi có biết vì sao trong ngày mà toàn bộ ngõa long sơn trại bị ngũ mã phanh thây, lăn trì, quan viên cách chức, trảm……”….Lôi ung dung , nhàng như chuyện phiếm trong khi đó họ Lê cùng Triệu hoảng sợ, chuyện lớn kinh thiên động địa thế ko biết mới lạ a, tướng gia giận dữ vì hồng nhan đâu…..vị này công tử chắc chắn….là.a…………
      “Đắc tội, đắc tội…..đại nhân ngài rộng lượng bỏ qua cho,” Lê Trác Hạ nịnh nọt cười, động tác thập phần cung kính hận ko thể đem bọn họ cúng bái thắp nhang nga ( uy! Ta còn chưa chết nha…..)
      “Ko biết các vị đến đây là……” Lê Trác khôn khéo chuyển hướng sang chuyện khác
      “Ta đến cầu thân…”….Vũ lạnh lùng đạo
      “di……”.họ Lê kinh ngạc nhìn về phía Vũ, mắt nhanh chóng muốn rớt ra ngoài
      “lê lão gia, Vũ nhà chúng ta cùng công tử tình đầu ý hợp, ta đến thay Mị….tướng gia hướng lê lão gia cầu thân đâu” , Phượng ôn nhu , giọng điệu thập phần khách khí
      “nhưng…..nhưng Ngạo Nhiên có hôn phối cùng Triệu đại nhân a”, Lê Trác Hạ khó xử , tướng gia nàng ko giám đắc tội nhưng họ Triệu cũng ko phải lễ a
      “Lê lão gia, hôn phối là do ngươi tự ý có bao giờ hỏi qua ý kiến nhà chúng ta Ngạo Nhiên a, cùng Vũ 4 năm cảm tình, hai người chuẩn bị kết hôn bỗng dưng mất tích hại Vũ nhà chúng ta lo lắng quên ăn quên ngủ chạy tìm nha, đáng thương” , Lôi hiểm cười , nhìn về phía Vũ lại liếc về Ngạo Nhiên. Vũ đen mặt nhìn Lôi, Lê Ngạo Nhiên vô cùng cảm động nhìn Vũ.
      “Là…cái này…”…..Lê Trác Hạ khó xử , nhìn về phía Triệu Lang, Triệu Lang chính là làm ngơ, nàng ko dám đắc tội khuynh triều Đường tả thừa tướng a, nàng còn muốn ôm mĩ nam vài năm đâu, tuy Nhiên nhi tốt lắm chính là mạng còn quý hơn, cho nên Triệu Lang mỉm cười nhìn Vũ rồi quay sang lôi :
      “Ha hả…nếu như Ngạo Nhiên như vậy thích Vũ đại nhân, hạ quan ko dám , hôn lễ này coi như hủy……a, hạ quan còn có chút việc nên về trước, các vị thong thả….” Triệu Lang bỏ của chạy lấy người, động tác thập phần mau lẹ
      “Như vậy quyết định, mai chúng ta cho người đem lễ vật đến, 7 ngày sau tổ chức hôn lễ thế nào……”…Phưởng mỉm cười
      “Là…là….thảo dân cố gắng lo hết sức” , Lê Trác Hạ toát mồ hôi nhìn Phượng
      “Như vậy cáo từ……”..Phượng mỉm cười, xoay người ,theo sau là lôi, Vũ còn ngồi lại ko muốn
      “Ngươi a, cũng gặp rồi đâu, ko chạy mất đâu mà sợ,. về lo chuẩn bị lễ vật mai còn đến a……”..lôi lắc đầu nhìn Vũ. Bình thường như vậy lạnh lùng, tàn khốc mà đụng đến ái tình lại như kẻ ngốc, Lôi thở dài.
      Vũ nhíu mày theo, Lê Ngạo Nhiên cười cười đưa tiễn, Phượng ko chỉ ôn nhu cười đáp lại
      “Chuyện này rốt cục là thế nào đây……”…..Lê Trác Hạ thở dài nhìn mình con, 4 năm ko biết làm gì mà gặp như thế nhân vật to lớn đâu, lại lắc đầu nhìn Lê Trác Tú nằm ngất ở đó vì bị dọa. Lê Trác lại nhíu mày trầm tư.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 16: VÔ ĐỀ
      “Mị, ngươi làm sao vậy a……”….Âu Dương Sắc Vi sờ sờ nhìn Mị, ân ko nóng, sao lại như người mất hồn đâu
      “Ta chỉ là có chút lo lắng cho thôi,” Mị gạt tay sắc vi tiếp tục công tác
      “Hắc hắc thế nào, nhớ nhà ngươi Phượng a, ngươi cũng ko cẩn thận nha, Phượng như vậy mĩ mạo ko sợ bị người ta bắt sao”, Sắc Vi cười giễu
      “Kẻ đó nếu muốn báo danh diêm vương ta cũng ko ngại giúp chút”, Mị cười lạnh
      “Ây da, chỉ đùa chút thôi, ngươi ko cần gì căng thẳng đâu. Yên tâm xong việc này ta cho ngươi nghỉ ba tháng tha hồ đưa ngoạn ngoạn a……”..Sắc Vi cười lớn
      “Chứ ko phải vì Tĩnh có thai cho nên ngươi ko thể đưa ra cung cho nên đành an ổn công tác sao”, Mị liếc xéo
      “Ha hả…..quả ko hổ tri kỉ của ta nga, ngươi như vậy biết ta đâu” Sắc Vi nham nhở cười
      hết chổ !!, Mị cũng khẽ cười, lắc đầu nhìn Vi, mâu quang ấm áp
      Công nguyên năm 939, Diễm Nguyệt quốc đời thứ 7, trong triều số kẻ ko an phận nổi loạn mưu xâu xé quốc gia mà cầm đầu là hữu tướng Tiêu Ngạn, biên cương chiến loạn, số thổ tộc đánh vào biên giới, Đường tả thừa tướng dẹp nội loạn bình ổn biên cương, La tinh vận kị lại lần nữa vào trong huyền thoại, kiêu binh bất khả chiến bại, diệt sạch phiến loạn, an ổn nơi biên cương, dân cư lạc nghiệp. Nội loạn trong triều ko quá 10 ngày, khuynh triều thừa tướng ra tay diệt sạch, trấn an dân chúng……… lần nữa dân chúng khắc sâu vào cái này tên Đường Vũ Mị. Có người rằng chỉ cần ngày tả thừa tướng còn ở trong triều Diễm nguyệt quốc chính là thịnh thế phồn hoa
      Hoàng cung……………..
      “Đường Vũ Mị, tên hỗn đản nhà ngươi……”…. giọng nữ hét lớn khi nhìn mấy chữ để lại bàn gầm rú
      “Vi, nàng cũng mệt để cho nàng nghỉ ngơi chút sao”, Lãnh Tĩnh thở dài nhìn thê chủ của mình
      “Ô…ô…..nàng quá đáng, , ko cho ta tiếng chỉ để lại mấy chữ a….híc híc còn đống tấu chương chưa xử lí xong, trong triều chính là còn nhiều việc a…”.Sắc Vi ủy khuất , mâu quang tràn đầy ai oán
      “Vi, ngươi cũng nên làm hoàng đế tốt , ko thể suốt ngày rong chơi được” , Lãnh Tĩnh mỉm cười
      “Chính là ta ko muốn làm a, nhàm chán đâu” , Sắc Vi lắc đầu chu môi
      “Là trách nhiệm của ngươi đâu……”.Lãnh Tĩnh tiếp tục khuyên, ra biết nếu Vi nghiêm túc làm chắc chắn thánh quân, chính là nàng ko muốn a
      “Tĩnh, ta có cách a……”Sắc Vi hiểm cười, bộ dáng tính toán
      “Huh…”….Lãnh Tĩnh nghi hoặc nhìn Vi
      “ Là a, ngươi sanh chúng ta này con, lúc đó chắc chắn Mị cùng Phượng cũng có cục cưng, này đem chúng ghép lại với nhau, để cho Mị dạy dỗ làm quân vương, hai chúng ta du lịch gian hồ thế nào” , Sắc Vi hài lòng mưu
      “ Ngươi là, ngay cả hài tử chưa ra đời cũng muốn lợi dụng đâu”, Lãnh Tĩnh ôn nhu cười nhìn Vi, chỉ thở dài, này thê chủ đôi khi tà mị lãnh cuồng của khí chất đế vương, khi lại hài tử tâm tính trẻ con đâu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :