1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 62: Tánh mạng của ngươi trong tay ta, ngươi phải làm sao đây?
      Edit+beta: La Thùy Dương + Diệp Nhược Giai

      Tiếng đàn phát ra trong tay Lăng Yên, so với thanh khi Hoa Nhạn gảy đàn ban nãy giống nhau. Thứ thanh vốn dĩ nặng nề thanh thoát, giờ khắc này thay đổi hoàn toàn. Giữa biển lửa tán loạn ngập trời, thân cầm kia lại mơ hồ phát ra thứ vầng sáng vàng chói mắt.

      Khóe môi Lăng Yên thấp thoáng độ cong nhàn nhạt, đầu ngón tay lại gảy khẽ, khung đàn lại cất vang thành điệu nhạc, réo rắt như dòng suối trong suốt uốn lượn bên hang động thăm thẳm mờ sương, ánh mắt nàng thoắt động, hệt như vầng sáng quanh thân men theo tiếng tàn tán ra trong khí. cỗ thần lực lớn mạnh ào ạt bao quanh nàng, bất chợt bị xáo động, thoắt cái liền càn quét toàn bộ sơn trang.

      “A Tinh?” Chứng kiến màn này, ngay cả người bình tĩnh như Trầm Ngọc cũng nén được dao động nơi đáy mắt.

      nghĩ mãi vẫn thông, ràng Lăng Yên là ma, vì sao người nàng lại có thần lực thuần khiết như vậy?

      Trầm Ngọc khẽ mím môi, tiến về hướng Lăng Yên. Lúc này người nọ đột nhiên ngước mắt, quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục dừng lại người Trầm Ngọc bên kia.

      Bước chân Trầm Ngọc khựng lại, chần chừ nhìn đối phương.

      Trong đáy mắt Lăng Yên mang theo ý cười, nàng nhìn về hướng Trầm Ngọc, mở to mắt, mấp máy môi chuyện trong thinh lặng.

      “Ta rồi, có biện pháp.”

      Trầm Ngọc hiểu được lời này.

      Nhưng vào thời khắc mọi người nghe thấy tiếng đàn, ai cũng khựng lại, hướng mắt nhìn về phía Lăng Yên gảy đàn. Nàng đứng đài cao, dường như cứ mỗi tiếng đàn được phát ra thần lực quanh thân nàng càng thêm tinh khiết. Chỉ chốc sau, toàn bộ ma khí người Lăng Lăng Yên được cởi bỏ, nàng lấy chính mình làm tâm, đem vầng hào quang quanh thân khuếch tán ra ngoài. Bất chợt, nàng gảy mạnh dây đàn rồi lại chợt thả ra.

      Dây đàn rung lên, sóng trong khí tựa như bị khuấy động phóng ra, bủa vây khắp bốn bề biển lửa. Sóng lướt đến đâu, ngọn lửa hung tợn bỗng chốc bị dọa, mãnh liệt thối lui. Tiếng đàn bên phía Lăng Yên vẫn vang dứt, vô số đám hắc khí men theo khe hở bên dưới lòng đất điên cuồng chui ra, kèm theo tiếng đàn lượn lờ phóng tới, lập tức bay quẩn quanh thân Lăng Yên.

      Dưới lòng đất quanh toàn bộ Thúy Tú Sơn Trang dường như cũng theo động tĩnh này mà dần trở lại như bình thường. Hắc khí sau khi tiếp xúc quanh thân Lăng Yên liền suy yếu tản dần, chừng nửa khắc liền biến mất hẳn trong khí.

      Chỉ mình Trầm Ngọc có thể nhìn , cũng chỉ duy nhất Trầm Ngọc biết , những đám hắc khí kia bị tiếng đàn của Lăng Yên hút mất, rốt cục đều chui hết vào trong cơ thể nàng.

      Tự thân Trầm Ngọc hiểu chuyện này. Giữa đám ánh lửa phừng phực muốn thiêu đốt da đầu, thân hình Trầm Ngọc thoắt động, từ giữa biển lửa rực sáng bất chợt vang lên đạo thanh réo rắt, bất thình lình con chim phượng hoàng với bộ lông đuôi dài sọc phóng vút lên trời, vỗ cánh tạo thành đường gió quét cuồn cuộn quanh thân Lăng Yên, mỗi lần đập cánh lại phóng ra vô số tia sáng như lưỡi đao bén nhọn màu vàng, càn quét quanh toàn bộ sơn trang!

      Dưới công kích của những lưỡi đao ấy, những ngọn lửa vốn dĩ còn phừng phực cháy lớn liền dần trở nên yếu ớt, rồi hoàn toàn tắt hẳn trong khí, chỉ để lại từng đợt khói mơ hồ lởn vởn xung quanh.

      Trong khoảng thời gian ngắn, những người có mặt vốn hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi bỗng dưng nhất thời đều yên tĩnh lại, mọi tầm mắt đều đổ dồn lên Lăng Yên và cả chim phượng hoàng uốn lượn xoay quanh nàng ở phía sau. Chỉ khắc ngắn ngủi, giữa mảnh sân vắng lặng, tiếng đàn hòa cùng tiếng vẫy cánh như văng vẳng bên tai.

      kẻ nào lớn tiếng thốt lên: “Là thần!”

      “Là thiên thần!”

      “Chính thiên thần tới cứu chúng ta!”

      Chứng kiến màn kì tích thần kỳ này, những tiếng hô lớn đột ngột vọng tới, mọi người nháo nhào túm tụm bên cạnh phía đài cao mà dõi mắt nhìn theo phượng hoàng lượn vòng như khiêu vũ cùng nữ tử toàn thân bao trùm bởi ánh hào quang kia, dửng dưng đứng đó, yên tĩnh nhìn chung quanh tan hẳn những đám sương đen. Nhìn tầng mây trùng trùng lớp lớp rốt cuộc cũng tản , trong sơn trang lại lần nữa nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên.

      Ánh mặt trời rọi xuống bên người Lăng Yên, vừa vẻ như nghênh đón điều gì đó, vừa lại như kêu gọi thứ gì đó.

      Rốt cuộc, tiếng đàn vang vọng khắp sơn trang cuối cùng cũng từ từ kết thúc. Nàng dời ngón tay ra khỏi dây đàn, giương mắt nhìn về phía hai người ở cách nàng xa.

      Từ lúc tiếng đàn vừa bắt đầu phát ra thanh, Hoa Nhạn và Bộ Duyên Khê kinh ngạc nhìn Lăng Yên, ánh mắt họ chưa từng rời khỏi nàng dù chỉ khắc, dùng loại ánh mắt thành kính vô ngần của mình mà nhìn người ngỡ như vô cùng xa lạ quen biết.

      Mãi đến lúc này, Lăng Yên mới cùng bọn họ đối diện, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt ôn hòa.

      Giọng Bộ Duyên Khê khàn khàn, thào tiếng: “… A Tinh?”

      vừa thốt ra, chưa đợi được nàng đáp lại Hoa Nhạn bên cạnh nhàng thoát khỏi bàn tay dìu của Bộ Duyên Khê, lung lay thân mình bước tới chỗ Lăng Yên, ánh mắt kiên định chút nghi ngờ: “Chiến thần … Cửu Tiêu?”

      Dường như trong mắt Lăng Yên phát ra những đốm sáng rực rỡ, nàng lặng lẽ nhìn Hoa Nhạn, gật đầu : “Là ta.”

      “Quả nhiên là ngài, ngài vẫn còn …” Lúc này Hoa Nhạn sắp bước đến trước mặt Lăng Yên, đột nhiên cả người lảo đảo đổ dồn về phía trước, Lăng Yên lập tức khom người đỡ lấy thân thể nàng. Tiếp đó dưới ánh mắt hoang mang ngỡ ngàng của Hoa Nhạn, Lăng Yên đem chiếc đàn cổ cầm giao lại trong tay nàng ấy.

      “Đây là của ngươi.” Thanh Lăng Yên trầm ấm mang theo phong thái dứt điểm mạnh mẽ, nụ cười của nàng tựa như ánh bình minh ấm áp, giọng : “Ta cần giữ lại.”

      “Thiên Cương môn phải vì ta mà tồn tại, mà vì các ngươi.” Từng câu chữ của nàng đều thốt ra vô cùng nghiêm túc, dường như nàng vì chính mình, vì rốt cuộc cũng đòi được công đạo cho chính mình suốt thời gian dài chật vật, nàng nhìn Hoa Nhạn, tận đáy lòng thốt thành hai chữ: “Cám ơn.”

      Ngay khi ra hai chữ này, thần lực thuần khiết người nàng rốt cuộc cũng tiêu tán, biến mất hẳn trong bầu khí yên ắng trước mặt.

      Ánh mắt nàng buồn bã, cơ thể dường như còn sức chống chọi, chút hắc khí từ mi tâm nàng chui thoát ra ngoài, nháy mắt đoạt điểm thần quang cuối cùng còn sót lại người Lăng Yên.

      Cùng lúc này, ở ngoài cứ địa của Thúy Tú sơn trang cách đây xa, vô số hồn len lỏi bao vây bầu trời, mang theo từng trận tia chớp mây mù bay về phía này, kịch liệt công kích.

      Lăng Yên hơi nhíu mày, từ khóe môi chảy ra tia máu, nàng khẽ đè lên ngực, đồng thời xoay người nhìn sang hướng đám hồn ở phía bên kia, trong mắt tuyệt chút sợ hãi, toàn bộ chỉ có giận dữ ngập trời và ý chiến đấu vô biên.

      Ngay khoảnh khắc những hồn cổ quái kia kéo theo tiếng sấm phóng tới, bao vây toàn bộ Thúy Tú sơn trang, giới lại ồ ạt tấn công tiếp, đúng là tình cảnh gay go thua gì Bát Phương Huyền Viêm trận mới vừa rồi!

      “Tới đúng lúc lắm.” Lăng Yên cười lạnh tiếng, khác biệt hẳn với trạng thái lúc gảy đàn khi nãy. Tuốt đao ra khỏi vỏ, nàng nhún người bay lên, thoắt cái tìm được vị trí trung tâm của trận, mũi đao Danh Lưu rạch ngang đường trung, bổ xuống đám tiểu dày đặc bủa vây tứ phía, nhắm về hướng trung tâm đám sương đen mà phóng tới.

      Đúng vào lúc này, giữa màn sương đen kia đột nhiên xuất thân ảnh đen ngòm, thân ảnh kia bất chợt vút ra ngoài, bên trong lớp áo choàng bao bọc bên ngoài là vô số xúc tua trơn nhẵn đen dài ngoe nguẩy, vung ra ngăn lại đòn đao như chẻ tre của Lăng Yên.

      Lăng Yên bị chặn đao này, lập tức ra tay phóng tiếp đường đao khác, thân hình bị kiềm hãm trung, sắc mặt trắng bệch như tờ, bên môi lập tức khụ ra máu tươi tanh tưởi, nhưng tuyệt vẫn lùi bước.

      Đối diện Lăng Yên, vương Phi Ảnh hiên ngang đứng đó, những xúc tua lộ ra bên ngoài lớp áo choàng trong chớp mắt thu hồi lại. đứng lơ lửng trung, bàn chân bước ra bước, chậm rãi tiến về phía Lăng Yên ở trước mặt.

      Lăng Yên muốn cử động, tiếng sắc bén lạnh lẽo từ bên trong áo choàng truyền ra: “Tốt nhất ngươi đừng nên đối địch với giới lần nữa.”

      “Ngươi dựa vào đâu mà với ta những lời này?” Lăng Yên quyết tuyệt đáp chút khoan nhượng, lạnh lùng nhìn .

      Phi Ảnh lại đột nhiên động đậy, vươn tay, chậm rãi lôi ra vật từ bên trong áo choàng, : “Dựa vào nó.”

      “Làm sao bây giờ! Mệnh kính của giới, cũng chính là tánh mạng của ngươi, nằm trong tay của ta mất rồi!"
      HoanHoan, Viclu520, levuong11 others thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Hôm nay là ngày 30/02 nhầm ngày 31/01 lịch. Dương thừa dư, chúng tôi kịp tới trường chấn động não toàn tam giới, triền nước biển trực tiếp phát sóng cho quí dị xem tình hình khủng bố.
      Địa điểm: đồi thông hai chợ, nằm cạnh núi gò đen và sông sài gầu. Được cho là nơi tổ chức đại hội võ lâm tranh quơ cúp giải quánh lộn quần xà nùi quần đen thùi lùi của tam giới.
      nay, ngày tại trung tâm diễn ra cảnh đặt bom sinh học và bị phun khí can xi cạc bô nát, bị khống chế cục bộ, và vũ khí ngăn chặn được việc có thể đe doạ quần chúng bị ngộ độc thực phẩm đợt này đó chính là cây đờn hết pin hôm bữa. ra, cây đờn nó là pháp bảo của Quăn đờ gú mần - Ma tôn, mà no phải hết pin, nó chỉ bị kẹt dây cót thôi quí dị, cho miếng nhớt xe với mỡ bò vô là xài ngon banh chành. Bà nụi cha nó làm hú hồn chim cút. ấy xuất đến đâu là khí độc tiêu tan đến đó. ấy chói sáng. ấy giải cứu quần chúng thoát khỏi cơn kiệt quệ, tưởng chừng sắp kiệt sức và kiệt lực. ấy đàn bài:
      Chim quay cuồng, trong mơ hồ. Lòi người cuồng quay trong tiếng rên la. Si cư ran nê, si cư ran na. Cho bao người, thêm điên cuồng, gâu gâu gâu ai dớp du​
      À, có diễn xuất nhập thần của con gà bảy màu nữa, màn trình diễn múa dân tộc điệu chày giã gạo quá cảm động rớt nước miếng. Và mọi chuyện kết thúc tốt đẹp. Mọi người đứng hình phim Ấn Độ 5 giây, sau đó là bung nổ, quần chúng reo hò, ban tổ chức ngồi ghế nóng bấm chuông rần rần. Ta , trường khủng bố vui như hội qua xuân Nguyễn Quệ dị đó
      Đùng cái, chùm khủng bố Otaphe pintaxoay chui lỗ cống lên, uy hiếp Quăn đờ gú mần, và chúng tôi si đoán, cái mà chùm khủng bố cầm trong tay có thể là xấp ảnh giường chiếu Thần Ma tôn lúc còn lén phén ở dương gian, quấn chăn chơi binh xập xám ăn tiền. Chậc, bi ai a.
      Diễn biến ra sao, mời quần chúng đợi tuần sau
      @levuong hus hú chỉ có chế thương e, níu kéo e, giờ e mới biết chơn tình là có .
      Last edited: 2/1/18
      HoanHoan, dehanmingukmanse, levuong4 others thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Thông báo! theo như đài truyền thông khí tượng trung ương nhân gian mới cập nhật nay truyền thông báo chí dà mạng in tơ nét vẫn chưa cập nhật được ngày 30.2 dương lịt và 31/1 lịt là cái ngày dì chên chái đất nài thông tin diệc được chính quyền trung ương tam dới đìu cha làm gõ thông báo thông tin diệc được chính quyền trung ương tam dới đìu cha làm gõ diệc được chính quyền trung ương tam dới đìu cha làm gõ ứ~ dấp đĩa ~

      an tòn của quí dị xin hãy quay lại chỗ ngòi dà thắt chặt dây an tòn suốt chiến bai. Cái dì mà xấp ảnh dường chíu, cái dì là qấn chăn túm quần xé áo bịa đặt tòn là những lời xạo ke dô căn cứ của ngừi ta là gương chíu mệnh dường chíu hòy nào mà dường chíu bíp bíp bíppp @Vy RuRi. :029:

      Tập típ theo của Ma tôn thần tôn là hùng chim bải mào cứu mỹ nhân diệt chim dà cụ thể cứu như thế lào hồi sau :tungtung:
      HoanHoan, levuong, Vy RuRi2 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Tóm tắt tập típ theo:

      Hum nai là thứ mái chắc chắn là thứ tám, hum nai là thứ mái chắc chắn là thứ tám. Dâng thưa quý dị dà các bạn, đây là đài chiền hình tám con nhạn được phát sóng chên kênh tám con chồn lúc tám dờ tám phút thứ tám hàng từn, chuyên đưa các lọi bản tin buôn dưa lê bê dưa chuột lột dưa cà kèm cả khổ qua rừng nguyên chất chăm phần chăm được hái từ đồng ngô ngay gần nhà iem à thôi iem xa quá dòi quay lợi quay lợi. Xin được tự dới thịu, iem tên là Zimtchai mọi ngừi hay gọi là Zaitchim, iem múa cột bên dường lộn quanh quẩn bên đường bất ngờ nhận được ngùn tin đáng tin cậy gằng ở đây có chiến chanh nên dừa chạy thục mạng bải tầng lầu bắt diều hâu chụp phao câu bâu đến chường cuộc chiến đấu khốc liệt nài.

      Chong tập hôm chước chúng ta được xem màn lửa chại bắn pháo bông hoa hòe dực dỡ đầy mào sắc, dâng thưa quý dị xin đính chính lại dới quý dị là hôm đó con phố lên lửa mà lên lửa phải xuống phố xuống phố tưởng khủng bố ai dè nó tụ lại chơi xì tố. Dạ đúng dồi đây chỉ là tam dới nhàn quá ko có diệc dì làm nên 3 dị ma lĩnh bạch tuộc lĩnh dà chim lĩnh đây tụm lại quánh bài cào mừng năm con cẩu mà thôi. Dì dậy quý dị đừng nghe theo lời xúi dục chống phá gây hoang mang dư lựn của thím @Vy RuRi , chỉ có nguồn tin của iem là chính xác thôi quý dị à.

      Quay lại dới ba thần bài của chúng ta, sau cuộc đại chiến kéo co đừng mà dữa chim lĩnh dà ma lĩnh, cuối cùng ma lĩnh nơi tình iu đưa lối leo thẳng lên lôi đài hát bài ò ó o ò nhằm tạo ấn tượng dới chim lĩnh, ai dè bạch tuộc lĩnh dới chiên môn ép ây mấy dạn năm học lớp iu quài mà dẫn chưa ga chường ngồi bên cạnh thái cảnh nài chửi thầm chong bụng bíp bíp quánh bài ăn tiền mà tụi bây chiển qua tiết mục lột đồ hóa chim là sao, bạch tuộc lĩnh tức quá mới quánh ga con heo đỏ ai dè lực bắn hơi mạnh mấy cái dòi bạch tuộc nó bung hết cả ga lộ ga đống bài giấu chong đó, ma lĩnh cùng chim lĩnh thấy dậy mới biết á à quá ga nãi dờ thèng nài nó chơi ăn dan nên cùng nhao hợp lực xông lên quánh hội đồng. Chong lúc ngàn công cheo sợi lông ấy, bạch tuộc lĩnh bí quá hóa liều lấy gương thần ga ca bài gương kia ngự ở chân dường có ngon bu lại lật dường cướp gương.

      Dì thế chong tập sao là cảnh sì lâu mâu sần của tiết mục cướp gương đầy ngoạn mục theo phong cách bô ly út:

      Bạch tuộc lĩnh: Nào nào mềnh cùng lại đây chơi gương, chơi cho nó hết thấy đường dề chuồng.

      Chim lĩnh: Ò ó o ò

      Zaitchim bình lựn: Lộn bài dòi cha nội. Xin quý dị thông cảm cho bé chim mới ngắm đời được có chín chăm năm chưa đủ tuổi cân dới hai dị lĩnh còn lại. Dạ còn ma lĩnh có lời dì muốn phát biểu đây ạ?

      Ma lĩnh: Quăng tao cái gương, quăng tao cái gương, quăng cái gương ta quánh mi khỏi xuống dường.

      Dạ thưa quý khán dả quý nui chim dà quý bà nui cừu, bản tin nhảm rùi tóm tắt tập sao của iem đến đây là hết, iem xin phép được típ tục quay dề tập múa cột hà vá na na na nà ạ ~~
      HoanHoan, levuong, Vy RuRi3 others thích bài này.

    5. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 63: Lồng ngực quen thuộc, hơi thở quen thuộc.
      Edit & Beta: La Thùy Dương & Diệp Nhược Giai
      Nghe câu này của vương, Lăng Yên cảm thấy khác gì mình vừa nghe được chuyện nực cười nào đó, nàng khẽ ho tiếng, nâng tay lau vết máu bên môi, vừa khéo bên môi liền nhoẻn thành nụ cười.

      “Mệnh gương của giới cũng chính là pháp bảo của các ngươi. Ngươi cho rằng đem cái thứ đó của giới ra uy hiếp, có hữu dụng sao?”

      Trông thấy phản ứng này của Lăng Yên, Phi Ảnh cũng đứng yên bất động, bình tĩnh : “Nhưng đó cũng là tánh mạng của ngươi, đừng quên lời Hoành Tố trước khi chết chứ! Ngươi hết lần này đến lần khác cản trở kế hoạch của giới, nếu bây giờ còn chịu thu tay lại, biết ta dùng mệnh gương này trả lại cho ngươi mạng ra sao nhỉ?”

      “Được thôi!” Lăng Yên buồn cười nhìn , nàng vừa mới hút lấy toàn bộ sát khí trong Bát Phương Huyền Viêm trận, có thể thể trạng của nàng tại suy yếu đến cực hạn. Tận đáy lòng nàng hiểu , chỉ sợ rằng đây là lần trọng thương nặng nhất kể từ sau trận chiến hơn ba ngàn năm trước, nhưng tuyệt đối dù chỉ là nửa điểm, nàng quyết cũng để kẻ khác tìm ra điểm yếu của mình.

      Nàng hơi gợi khóe môi, như cười như quét mắt nhìn bọn chúng, dù chỉ lơ lửng đứng giữa thế trận cũng đủ làm cho bọn giới dám tiến thêm bước nữa.

      Ngọn lửa hừng hực lập lòe trong mắt nàng, nàng lớn tiếng : “Dùng cái mạng của ta đổi lấy vạn năm của giới các ngươi, tính ra cũng thiệt cho lắm. Ngươi chắc chứ?”

      “Cả đời Lăng Yên ta chưa từng bị ai uy hiếp, nếu ngươi muốn đập gương, vậy cứ đập !” Lăng Yên nắm đao ở trước mặt, mặt tuyệt chút nao núng.

      Phi Ảm thâm trầm nhìn chòng chọc vào Lăng Yên, đột nhiên bật ra tiếng cười lạnh lẽo: “Nỏ mạnh hết đà.”

      vừa dứt lời, bỗng dưng lại thu hồi gương trong tay, nhắm về phía Lăng Yên mà lao tới.

      “Lúc này ta muốn đánh bại ngươi, hà cớ gì phải dùng tới uy hiếp?” Trong lúc Phi Ảnh thốt ra lời, thân ảnh thoắt động phóng tới cạnh Lăng Yên, Lăng Yên liền nhấc đao lên đỡ lấy, thế nhưng những xúc tua kia ngừng công kích từ bốn phương tám hướng, vô cùng khó xơi. Chỉ thoắt chốc ngăn được thế đao của nàng bổ xuống, tùy theo đó những xúc tua lại tóm trụ hai chân nàng.

      Nàng hơi nhăn mày, lượng ma khí phẫn nộ từ trong cơ thể mãnh liệt trào ra, đủ đánh văng toàn bộ những chủng vật quấn quít bên chân nàng. Nhưng vừa cử động phát, cơ thể liền đột nhiên chao đảo, nhiều vệt máu ngừng thấm ướt vạt áo phía trước, từ từ lan rộng thành đóa hoa đỏ thẫm.

      Phi Ảnh ngừng xuất thủ, thừa cơ ép sát: “Chẳng qua ta chỉ muốn ngươi biết , ở trước mặt giới, ngươi tuyệt có đường sống để phản kháng. Nếu ta muốn ngươi chết, ngươi liền phải chết!”

      “Vậy sao?” Lăng Yên thờ ơ, thào niệm tiếng, đột nhiên ngước mắt lên nhìn .

      Cái nhìn này, thế nhưng lại hàm chứa ý cười khinh khi đầy trào phúng.

      giọng Phi Ảnh hừ tiếng đầy cổ quái, áo choàng người đột nhiên gió mà động, bên dưới áo choàng chợt lộ ra ngoài những đường sáng đỏ bén như lưỡi dao, nhắm thẳng vào chỗ hiểm người Lăng Yên mà phóng tới.

      Thế đao Lăng Yên hết, lúc này nàng suy yếu sắp còn trụ nổi nữa, dù muốn dùng ma khí chống cự đòn công kích này, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực!

      Lăng Yên cắn chặt răng, Danh Lưu đao nắm chặt trong tay đột nhiên lóe sáng rồi biến mất, tia sáng bén nhọn nóng rực ngưng tụ trong tay nàng, dường như quyết mất còn với trận chiến trước mắt. Thế nhưng vào lúc này, tiếng kêu to quen thuộc vang lên từ sau lưng, thanh này lập tức khiến ánh mắt nàng nhu hòa trở lại. Nàng như cười như nhìn kẻ trước mắt, tia sáng tím bén nhọn trong nháy mắt tiêu tán. Còn chưa kịp cử động, cả người nàng rơi vào đám lông vũ mềm mại như nhung.

      Trong chớp mắt, chim phượng hoàng mang theo thứ ánh sáng chói mắt bao bọc quanh thân Lăng Yên, hiên ngang bất chấp hỗn chiến trước mắt mà cắp Lăng Yên lên lưng mình, đôi cánh chém ra thần lực đánh văng toàn bộ những kẻ xung quanh, tiếp đó bay vút thẳng lên bầu trời.

      “Ngăn bọn chúng lại!” Sóng mắt vương trầm xuống, tức khắc đuổi theo hướng đám Lăng Yên chạy trốn.


      Nhưng Lăng Yên vốn tay ôm dính lấy lưng phượng hoàng bỗng nhiên xoay người nhìn về phía bọn chúng, nở nụ cười. Trong chớp mắt, đao khí trong tay nàng đột nhiên vung xuống, lửa phượng hoàng cháy bừng rơi xuống bọn chúng khiến lũ nhất thời tránh kịp, tình thế nháy mắt hỗn loạn, đến khi bọn chúng muốn đuổi theo lần nữa chỉ còn thấy cái bóng dần mất hút ở phía xa, thể đuổi kịp được nữa.
      .
      Lăng Yên tựa người lưng tiểu phượng hoàng, kìm được tiếng ho khe khẽ, vạt áo người sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, màu đỏ sẫm theo vạt áo thấm vào da lông xinh đẹp của phượng hoàng. Nàng bất đắc dĩ cười tiếng, nâng tay che chỗ kia, khổ sở với tiểu phượng hoàng ở phía dưới: “Dường như ta làm dơ bộ lông của ngươi rồi …”

      Trầm Ngọc đáp lại lời Lăng Yên, nàng vốn định chống người đứng lên, nhưng tấm lưng của tiểu phượng hoàng hẹp như vậy, thân thể lại quá con, nàng chỉ sợ nếu động đậy tiểu phượng hoàng chao đảo, có thể còn bất cẩn từ trung hất văng mình xuống. Thế nên đành phải ngả người nằm xuống lưng Trầm Ngọc, khẽ cười, thanh cũng mềm nhũn theo: “Giận à?”

      Trầm Ngọc vẫn trả lời, nhưng đột nhiên lại nghiêng người bay xuống, sau đó cùng đáp xuống đỉnh núi hoang vắng ai biết tên, đến lúc này mới hoán về hình hài con người. Ngay khi mũi chân Lăng Yên vừa chạm đất, cũng liền quay đầu cẩn thận đỡ lấy nàng.

      Lăng Yên híp mắt cười, sau khi đứng vững liền muốn buông tay, thế nhưng lời Phi Ảnh lúc ở Thúy Tú sơn trang cũng hẳn là sai, thân thể của nàng hôm nay, thực đúng là còn chống đỡ được nữa.

      Thân thể Lăng Yên mềm nhũn, ngã người ngồi xuống đất, Trầm Ngọc lường được tình thế này nhưng rốt cuộc vẫn ngã xuống cùng nàng, mở to đôi mắt đầy lo lắng mà nhìn nàng.

      Lăng Yên thấy vẻ mặt , muốn lên tiếng an ủi hai câu, nhưng ra khỏi miệng là trận ho khù khụ, lưng nàng khẽ run lên, tay che môi, máu tươi men theo kẽ tay nàng, từng giọt rơi xuống.

      Thần sắc Trầm Ngọc hoảng sợ nhìn nàng, muốn xuất thủ giúp nàng, nhưng vừa mới vận thần lực Lăng Yên vội ngăn lại.

      “Ta là ma, ngươi là thần … khụ khụ, ngươi truyền thần lực cho ta là muốn ta chết sớm hơn phải ?” Nàng nâng mí mắt, câu đầy yếu ớt nhưng lại đủ khiến Trầm Ngọc dám cử động tiếp nữa.

      Trầm Ngọc ngồi xổm trước mặt Lăng Yên, trăn trở chút, rốt cuộc kiên trì nổi nữa, khẽ cắn môi rồi đột nhiên vươn tay về phía trước.

      Lăng Yên muốn cười tiếng, liền thấy Trầm Ngọc đột nhiên khom người về phía nàng, động tác dịu dàng mang theo mạnh mẽ, im lặng ôm lấy nàng.

      Hơi ấm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, tất cả những điều này cũng đủ làm tinh thần căng thẳng của nàng được dịp hạ xuống, mọi kiên trì chống chọi cho đến bây giờ rốt cuộc theo động tác này của mà sụp đổ, nàng khẽ tựa vào vai Trầm Ngọc, ý cười nơi đáy mắt dần ảm đạm, đen ngòm tựa như bóng đêm vô cùng tận.

      Giọng Trầm Ngọc nhàng, ở bên tai nàng lẩm bẩm: “Nàng sao đâu, có phải ?”

      Lăng Yên nhịn được cười, lần này là buồn cười: “Đương nhiên là .”

      Trầm Ngọc tựa đầu lên cần cổ nàng, hơi thở nhè mang theo từng đợt khiêu khích, Lăng Yên níu lấy vạt áo Trầm Ngọc, hơi thở yếu ớt: “Để ta nghỉ ngơi chút.”

      “Ừm.” Trầm Ngọc vẫn duy trì động tác cũ thay đổi, để Lăng Yên dựa người vào mình, dịu dàng : “Ta ở bên nàng.”

      Lăng Yên còn chống cự nổi nữa, hai mắt chậm rãi khép lại, toàn bộ ý thức rơi vào trong bóng tối.

      .
      Khi Lăng Yên tỉnh lại, bốn phía bao trùm mảnh đen kịt, trong khí phảng phất hơi ẩm của nước, nàng ngước mắt nhìn, mới phát chẳng biết từ lúc nào mình ở trong cái sơn động, mà ở bên ngoài sơn động là bầu trời đầy sao. Hiển nhiên trời khuya.

      Mà nàng vẫn tựa lên vai Trầm Ngọc giống như ban nãy, hơi thở quen thuộc vờn quanh bên cạnh làm nàng có loại ảo giác như chính mình vẫn còn ở An Nhạc trấn, vẫn thân mật quấn quít bên nhau như chưa từng bị bại lộ thân phận trước mặt đối phương.

      Nàng chống người rời khỏi hơi ấm quen thuộc, đến bây giờ mới quay đầu nhìn người bên cạnh.

      Lúc này Trầm Ngọc khôi phục lại diện mạo Thần tôn của . Tướng mạo này trong những lúc Thần Ma đối đầu, nàng từng thấy qua rất nhiều lần nhưng chưa lần nào nàng thấy bộ dáng chật vật của giống như tại. ngồi dựa vào vách đá, mặt và cả áo bào người đều dính đầy bùn đất, thậm chí cả mái tóc dài cũng rối loạn buông xõa đằng sau. Lăng Yên rốt cuộc trong lúc chính mình hôn mê, xảy ra chuyện gì và làm chuyện gì nên nỗi như thế.

      Cứ như tầm mắt của người kia vẫn luôn đặt người Lăng Yên, bởi nàng chỉ vừa mở mắt Trầm Ngọc phát ngay lập tức, đáy mắt đen sâu hút khóa chặt người nàng. Dù rằng mặt chưa có biến hóa, nhưng chẳng hiểu vì sao nàng lại nhìn ra được khẩn trương dấy lên của .

      Nàng cố dịch chuyển thân mình, sát khí trong cơ thể cứ như ngừng lưu chuyển tương quan hỗ trợ cho nhau, và cùng kìm hãm ma khí trong người nàng. Lăng Yên ngộ ra lần này thể trạng của nàng gắng gượng tiếp nhận sát khí thêm lần nữa, tình hình tại có thể xem như tệ rồi. Có điều trước mắt, chỉ sợ phải mất khoảng thời gian dài nàng thể vận lực được rồi.

      Nàng đem tình trạng này ra với Trầm Ngọc, chỉ lấy lại tinh thần, thấp giọng : “Ta sao.”

      Bây giờ xem ra, ngoại trừ thể trạng yếu ớt còn sức, nhưng kỳ so với lúc hộc máu ngừng trước đó tốt hơn nhiều.

      Trầm Ngọc gì, ánh mắt ngừng lưu chuyển người nàng, mang theo hàm ý vừa dò xét vừa lo lắng, tựa như xác định tính chân trong lời của nàng. Lăng Yên mặc cho quan sát, chỉ tựa người lên vách đá, chớp mắt cười: “Kỳ bên ngoài Thúy Tú sơn trang bị bao vây bởi binh mã Ma giới của ta, nếu như phát ta xảy ra chuyện, nhất định bọn họ đến đây hỗ trợ. Ngươi cần thiết phải cứu ta đâu.”

      Trầm Ngọc mím môi, : “Ta lo lắng.”

      “Nhưng ngươi cứu ta ở trước mặt bao nhiêu người, về sau tất cả mọi người đều biết Thần tôn ngươi cứu Ma tôn từ trong tay giới. Ngươi nghĩ xem mình làm như vậy, sau này làm sao ăn với chúng tiên khi trở về Thần giới đây?”

      “Ta …” Trầm Ngọc muốn nữa, lại đột nhiên nín bặt, rũ mắt : “Tự ta có biện pháp khai báo.”

      Lăng Yên chưa hề lường được kẻ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc như Thần tôn mà làm ra chuyện như vậy. Nếu như thế rồi, nàng cũng chỉ đành thở dài: “Hà tất phải tự làm khổ chính mình chứ?”

      Trầm Ngọc bình ổn lại ngổn ngang trong lòng, lại xem xét kỹ Lăng Yên thêm lần nữa mới cẩn trọng hỏi: “Nàng sao?”

      Lăng Yên hiểu mục đích của , tìm tư thế dựa thoải mái, lúc này mới : “Ngươi có gì muốn hỏi hỏi .”

      Trầm Ngọc gật đầu, ngữ khí có chút gấp, mở miệng hỏi: “Tình cảnh trong trận chiến ở Hải Thiên hơn ba vạn năm trước, nàng cũng vì cứu người như vậy, cho nên mới nhập ma?”

      Lăng Yên sớm đoán được vấn đề muốn hỏi, lúc này còn gì để giấu, nàng cũng hiểu cần thiết phải giấu giếm nữa: “Đúng.”

      Rốt cuộc cũng có được đáp án khẳng định, Trầm Ngọc mắt đầy phức tạp ngừng câu chuyện, trầm tư lát, trong lòng đầy ngổn ngang: “Nhưng bọn họ sau khi nàng nhập ma sát hại mọi người ở Thần giới, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lăng Yên chau mày, cười lạnh: “Họ như vậy?”

      Trầm Ngọc khẽ gật đầu, hai mắt vẫn chuyên chú nhìn nàng như trước.

      Lăng Yên ho tiếng, hồi phục lại : “Người phải ta giết, có điều ai tin lời của ta. Trong mắt bọn họ, hết thảy những gì dính dáng với ma đều là tội ác tày trời. Lúc trước ta phá vỡ trận pháp, cứ ngỡ sau khi loại bỏ Hoành Tố mọi thứ kết thúc, nhưng dù có nằm mơ ta cũng thể tưởng tượng được sau khi Hoành Tố chết, ta lại trở thành mục tiêu truy giết của Thần giới.”

      “Tại sao?” Trầm Ngọc tin hỏi lại.

      Lăng Yên nhìn thẳng Trầm Ngọc, thân cận mới vừa rồi dường như biến mất hoàn toàn, nàng châm chọc : “Bởi ta là ma, ma tính vốn dĩ tà ác, cho dù ta cứu mọi người chăng nữa nhưng chung quy, ta biến thành Ma rồi. khi là Ma loại, Thần giới tuyệt đối có khả năng dung nạp ta được nữa, họ thậm chí còn sợ ta, sợ lực lượng của ta cường đại đến mức trở thành vương Hoành Tố thứ hai. Và làm dấy lên trận sóng còn lớn hơn trước.”

      Ngừng chút, Lăng Yên đành lòng nhìn thấy ánh mắt u của Trầm Ngọc, thanh chợt mềm mỏng lại, “Đó là nguyên do bọn họ phải trừ khử ta trước tiên.”

      “Bây giờ ngươi rồi chứ?” Lăng Yên lạnh giọng , “Vị trí Ma tôn này của ta, suy cho cùng cũng nhờ bọn họ ban tặng.”

      Trầm Ngọc chưa hề nghĩ tới tình hình biến thành như vậy, cũng chưa từng đoán được bản thân hiểu Thần giới đến vậy nhưng lại hề hay biết chuyện từng xảy ra trong quá khứ. kinh ngạc nhìn nàng, trong lúc nhất thời biết phải làm sao: “Nàng trở thành Ma, nhưng tại sao khi nãy nàng phá trận, người nàng lại có lượng thần lực tinh thuần như vậy?”

      “Ừ hử?” Nhắc đến vấn đề này, nàng khỏi bật cười, sóng mắt lưu chuyển, quay đầu hướng Trầm Ngọc : “Thời điểm ta nhập ma ba vạn năm trước, kỳ ta có giữ lại cho mình, là cố tình giữ lại chút thần hồn trong người. Đợi sau khi tất cả chấm dứt, ta vận dụng thần hồn còn sót lại để bế quan tu luyện. Chỉ tiêu tốn trăm năm ngàn năm là có thể cố gắng thanh tẩy ma khí trong cơ thể, cơ thể lại được khôi phục như trước.”

      “Nhung Thần giới để ta đạt được điều đó. Sau nhiều năm bị đuổi giết, ta cũng còn nghĩ đến chuyện đó nữa, có điều vẫn thể hạ quyết tâm loại bỏ phần thần hồn kia.”

      Trầm Ngọc nhàng níu lại ống tay áo của Lăng Yên, nàng tránh , chỉ cúi đầu nhìn đầu ngón tay , lẩm bẩm : “Như bây giờ cũng tốt, còn thần hồn, mối tương quan cuối cùng giữa ta và Thần giới rốt cuộc cũng hoàn toàn bị chặt đứt.”

      p/s: Chương sao là màn kiss của chim bải mào dà bà chủ vựa chim ớ ớ ớ ứ ~
      Last edited: 8/1/18
      HoanHoan, Viclu520, Bé Bi11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :