1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 134: Ai Tĩnh Vương đối xử tốt với Tĩnh Vương Phi.

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Ngụy La tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng những phụ nhân này, nàng nghe hôm nay Phủ Quốc Công cũng tới làm khách, người tới chúc mừng là Đại lão gia Ngụy Mân và Ngũ lão gia Ngụy Côn, Ngụy Thường Dẫn và Ngụy Thường Hoằng cũng cùng tới, biết lát nữa có thể gặp họ chút .

      Ngụy La tuy mới xuất giá lâu, nhưng cuối cùng vẫn là lớn lên bên cạnh bọn họ từ , mấy ngày gặp, trong lòng liền thấy nhớ.

      Có điều Vĩnh An Vương Phi vô cùng nhiệt tình, chỉ kêu nha hoàn mang điểm tâm trái cây, còn mời nàng và Cao Uyển Nhi cùng nhau đánh mã điếu (cũng gần như là tiền thân của mạt chược). Ngụy La có hứng thú, bây giờ, chuyện có thể kích thích hứng thú của nàng chỉ có hai chuyện, là chuyện của Triệu Giới, hai là chuyện trong nhà. Huống hồ nàng cũng chưa từng đánh mã điếu, chung quy vẫn cảm thấy đây là việc chỉ có những phụ nhân thích này nọ mới có thể làm, vừa đánh mạt chược vừa đàm luận thị phi chuyện nhà người khác. Vì vậy, nàng liền lắc đầu : “Mọi người đánh , ta ở bên nhìn thôi.

      Cao Uyển Nhi ngồi vào bàn gỗ mạ vàng, nghe Ngụy La vậy liền nhìn nàng : “Nhìn thôi cũng có ý nghĩa gì, Hoàng tẩu tới chơi cùng với bọn muội , muội chơi cái này cũng khá lợi hại đó”.

      Ngụy La cười cười: “ sao? Nếu vậy ta đây lại càng dám chơi, nếu ta thua ngươi, người là tẩu tẩu này cũng mất mặt”.

      “Cái này có gì đâu? Muội nhường tẩu là được rồi”. Cao Uyển Nhi liền kéo Ngụy La ngồi xuống bàn, ván bốn người, trừ Cao Uyển Nhi và Ngụy La ra, hai người khác lần lượt là Vĩnh An Vương Phi và Cao Tình Dương.

      Mã điếu có tổng cộng bốn mươi quân bài, có Thập Vạn quán, Vạn Quán, có các quân bài hình chữ nhật cùng các đồng xu với bốn màu khác nhau, mỗi người lấy trước tám quân, thay nhau ra bài, đại thắng tiểu, cuối cùng đánh bại nhà cái coi như thắng. Cao Uyển Nhi rất may mắn, ván đầu tiên nàng ấy là nhà cái, Vĩnh An Vương Phi cố tình nhường nàng ta, Ngụy La lại biết chơi thế nào, chỉ có mình Cao Tình Dương chặn đường đánh của nàng ấy, cuối cùng tất nhiên nhà cái Cao Uyển Nhi thắng.

      Cao Uyển Nhi vừa thu đồng xu, vừa cười : “Đây là lần đầu hoàng tẩu chơi đúng ? Muội thấy tẩu chơi có chút quen tay”.

      Ngụy La vẫn thành gật gật đầu : “Trước kia ta chưa từng chơi cái này”.

      Cao Uyển Nhi bỏ xuống hai đồng xu lớn, những người khác tất nhiên cũng phải bỏ xuống theo, Ngụy La cảm thấy có gì, Vĩnh An Vương Phi lại thấy có chút đau da đau thịt. tại nữ nhân trong phủ mỗi tháng đều có khoản mức chi tiêu nhất định, cho dù là Vương phi cũng như vậy, huống gì Vĩnh An Vương Phủ - bề ngoài vẻ vang, bên trong lại là thế gia túng quẫn xuống dốc, thu nhập được mấy đồng, chơi được vài ván, Vĩnh An Vương Phi lui xuống đổi người.

      Ngụy La dần tìm được cảm giác, nàng vốn dĩ thông minh, học gì cũng rất nhanh, tình thế liền chuyển qua hướng có lợi cho nàng. Sau khi Ngụy La thắng liền ba ván, sắc mặt Cao Uyển Nhi bắt đầu có chút cuống cuồng.

      ván cuối cùng, Cao Uyển Nhi kêu nha hoàn bỏ tất cả đồng xu xuống bàn, trong đó có khối ngọc bích hình cá , đôi vòng tay phỉ thúy và viên nam hải trân châu. Nàng ta : “Nếu hoàng tẩu có thể thắng ván này, những vật này đều tặng cho tẩu”.

      Ngụy La vốn muốn chơi tới cùng, nàng cũng hiếm lạ những thứ này, nhưng lại nghĩ tới lúc trước nàng cũng thua bạc, lại ngồi lại : “Được, vậy tẩu chỉ chơi ván cuối này thôi”.

      Ván cuối cùng Ngụy La là nhà cái, nàng ngồi bên cạnh Cao Tình Dương, nàng ấy chơi cũng rất tốt, có hai lần đến lúc mấu chốt đều đến phiên Cao Tình Dương ra bài, nàng ấy đều ra bài , Ngụy La cũng dễ dàng liền chặn lại được. Ván này hiển nhiên cũng là Ngụy La thắng, Cao Uyển Nhi có chút oán giận : “Tình Dương tỷ, sao tỷ ra bài như thế chứ? Rốt cục tỷ cùng phe với ai hả?”

      Cao Tình Dương đưa đồng xu cho Ngụy La, thong dong : “Lúc ấy trong tay tỷ chỉ có bài ”.

      Ngụy La thắng đầy túi, nàng nghiêng đầu nhìn Cao Tình Dương bên cạnh, trước kia nàng cho rằng nương này là muội muội của Cao Đan Dương, cũng để tâm xem nàng ấy thế nào. Bây giờ xem ra, dung mạo Cao Tình Dương thua kém Cao Đan Dương chút nào, làn da trắng nõn nà, mặt trái xoan, má đào, thậm chí còn đẹp hơn Cao Đan Dương bậc.

      Ngụy La lục lọi suy nghĩ trong đầu phen, nàng nhớ lúc sinh thần sáu tuổi của Triệu Lưu Ly, nàng và Lương Ngọc Dung chơi ở Tân Nhạn Lâu, trong đó có tiểu nương dùng đậu phộng bày “Chim nhạn bay về phương Nam”. Lúc đó Lương Ngọc Dung cầm mất ít, nàng ấy tức giận trừng mắt nhìn các nàng, lúc đó các nàng liền quen biết nhau, có điều từ đó về sau vẫn chưa có dịp gặp lại mà thôi.

      Sau đó mọi người tản , có người ném thẻ uống rượu làm thơ, cũng có người ngắm hoa tán gẫu. Cao Tình Dương muốn chơi ném thẻ, Ngụy La lại muốn gặp Ngụy Côn và Ngụy Thường Hoằng, hai người liền cùng nhau xuống lầu. Lúc xuống, Ngụy La với Cao Tình Dương: “Cao tiểu thư, vừa rồi vì sao phải nhường ta?”

      Cao Tình Dương quay đầu lại, hơi kinh ngạc.

      Ngụy La tươi cười xán lạn : “Lúc nãy ta mới thấy được, trong tay có Vạn vạn quán nếu lấy quân này ra, ta chưa chắc có thể thắng”. Ngụy La “chưa chắc có thể thắng” mà thể thắng”, là vì nàng cũng rất có lòng tin với bản thân.

      Cao Tình Dương trầm mặc lát, cũng có ý giải thích: “Vương phi nhìn lén bài của tiểu nữ?”

      Ngụy La lắc đầu, nàng cũng làm chuyện bẩn thỉu như vậy: “Vừa rồi lúc thả bài xuống đống bài, ta có lưu ý chút, trùng hợp thấy được quân này”.

      Sắc mặt Cao Tình Dương tốt hơn chút, bỗng chốc, nàng ấy liễm mắt : “Tiểu nữ chẳng qua chỉ thấy đây là lần đầu Vương Phi chơi mã điếu, vẫn nên nhường ngài chút”.

      Ngụy La thích đáp án này. Lúc đầu Cao Uyển Nhi muốn nhường nàng, nhưng đánh rồi lại quên mất, chỉ lo bản thân vui vẻ. Nhưng người yên lặng nhường cho người khác như Cao Tình Dương thường ít gặp, ít nhất chứng minh được người này rất cẩn thận, lại an phận, thích tranh giành.

      Ngụy La và Cao Tình Dương xuống dưới lầu, dưới tàng cây mai cách đó xa có vài vị tiểu thư vây quanh thành vòng tròn, lại có bình sứ thanh hoa để ném tên đặt bàn hoa văn hình li ngay giữa trung tâm. Ngụy La nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, tinh thần liền tỉnh tảo , chỉ thấy Ngụy Thường Hoằng ngồi ở bên gốc mai, dựa vào thân cây, xung quanh mai rụng lả tả, cánh hoa như mưa, trong tay cầm mũi tên lông vũ, nhắm ngay miệng bình, giơ tay lên liền dễ dàng ném vào trong bình.

      Xung quanh có nhiều tiểu nương vụng trộm nhìn , nhưng chút đáp lại cũng có, vẻ mặt thong dong thản nhiên. Chính vì cỗ khí chất cao lãnh này của Ngụy Thường Hoằng mới càng khiến các nương say mê, càng để ý tới người ta, người ta lại càng muốn trêu chọc .

      Nhưng từ trong xương cốt quý nữ thế gia cũng có phần rụt rè thận trọng, hơn nữa đều là những người được giáo dưỡng từ , cho dù muốn trêu chọc , cũng chỉ dám vụng trộm nhìn thêm nhiều lần mà thôi.

      Ngụy Thường Hoằng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy La ở ngoài lầu các, con mắt sáng ngời, với nhi tử Lại Bộ Thị Lang: “Xin lỗi ta phải rời lát”.

      Nhi tử Lại Bộ Thị Lang để , nhất định bắt chơi cho xong ván này, Ngụy Thường Hoằng nhíu nhíu mày, trong tay còn ba mũi tên, Ngụy Thường Hoằng tức giận ném cả ba mũi tên vào trong bình. Người xung quanh còn chưa lấy lại tinh thần, xoay người rời .

      Ở bên kia Ngụy La muốn lên phía trước, lại biết từ đâu có bóng dáng vàng nhạt bất ngờ lao ra, đến trước mặt Ngụy La, thở hổn hển: “Ngụy La, ngươi đứng lại!” đợi Ngụy La phản ứng, nàng ta giơ tay đánh lên người Ngụy La.

      Ngụy La nghiêng đầu, đáp lại ánh mắt đỏ âu đầy giận dữ của Lý Tương.

      Cả người Ngụy La theo bản năng lui về phía sau, Cao Tình Dương nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay Lý Tương, nhíu mày: “Lý Tương, ngươi nổi điên cái gì?”

      Bữa tiệc hôm nay có mời người của Phủ Nhữ Dương Vương, nhưng Lý Tương cứng rắn xông vào, hạ nhân cũng dám cản, liền nhắm mắt mở mắt cho nàng ta vào.

      Lý Tương hình như bị chuyện gì đó kích thích, oán hận nhìn Ngụy La chằm chằm: “Có phải là ngươi làm ? Nhất định là ngươi giựt dây Tĩnh Vương biểu ca, kêu huynh ấy hãm hại phụ thân ta, phụ thân ta giờ ngồi tù, sinh tử chưa , ngươi vui mừng lắm sao?”

      Nàng ta mê sảng cái gì chứ? Mặc dù Ngụy La biết nội tình của chuyện này, nhưng chuyện Triệu Giới muốn làm, nàng chưa bao giờ xen vào. Mặt Ngụy La đổi sắc nhìn Lý Tương, lạnh lùng hỏi: “Phụ thân ngươi ở tù, có liên quan gì tới ta?”

      Vẻ mặt Lý Tương có chút điên cuồng, quan tâm ngó ngàng gì, : “Sao lại có quan hệ? Phụ thân ta bị oan, ông ấy tư tàng binh khí, càng có tâm mưu phản, nhất định là Tĩnh Vương biểu ca cố ý hãm hại ông…”

      Nhữ Dương Vương giấu lượng lớn binh khí ở Nam Sơn Châu Xương, bị Tri phủ lục soát được, tang vật đều thu lại, bây giờ áp tải về kinh, chờ Sùng Trinh Hoàng đế xử lý. Người của Lý gia cũng mới nhận được tin hôm qua, Lý Tương biết nghe được từ đâu, nhất định cho rằng Tri phủ Từ Châu là người của Triệu Giới, đây đều là mưu kế của Ngụy La và Triệu Giới. Vì thế nàng ta vừa biết được Ngụy La ở Vĩnh An Vương Phủ liền xông tới đây.

      Nàng ta vừa , vừa đưa tay nắm lấy Ngụy La, bộ dáng như bà điên muốn liều mạng với nàng. Cao Tình Dương khống chế nổi Lý Tương, cũng may Ngụy Thường Hoằng kịp thời chạy tới, giữ chặt lấy cổ tay nàng ta, dùng sức quẳng nàng ta xuống đất, lạnh lùng sẳng giọng : “Điên khùng, năng bậy bạ!”

      Đầu Lý Tương vừa vặn đập trúng bên chậu hoa, chậu hoa phát ra tiếng nứt, trán nàng ta cũng rách lỗ, máu chảy ròng ròng.

      Nha hoàn của Lý Tương đỡ nàng ta dậy, vừa khóc vừa khuyên chủ tử: “Tiểu thư, chúng ta về thôi…” Đừng ở chỗ này làm mất mặt.

      Lý Tương bị đánh ngã như vậy, đầu óc quả có tỉnh táo hơn chút, nàng ta đứng lên, lung lay lảo đảo, tức giận nhìn Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng: “Các ngươi chờ xem, ta cầu Hoàng Hậu Nương Nương, phụ thân ta nhất định có chuyện gì”.

      Nàng ta hùng hổ đến, lại hung hăng , cho tới khi thân ảnh xa, người khác vẫn còn đứng sững sờ.

      *** *** ***​

      Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên giấu được Triệu Giới.

      Vĩnh An Vương Phi mời Ngụy La tới phòng khách, lại hành lễ nhận tội với nàng, vẻ mặt áy náy: “Là thần trị gia nghiêm, mới để người khác mạo phạm Vương phi, mong rằng Vương phi trách tội…Thần sai người mời đại phu tới bắt mạch cho Vương phi, miễn cho ngài bị kinh sợ”.

      ra Ngụy La có việc gì, có Cao Tình Dương giúp đỡ, còn có Thường Hoằng ở trước cản cho nàng, Lý Tương căn bản làm nàng bị thương.

      Nhưng nàng có chút hiếu kỳ, Nhữ Dương Vương xảy ra chuyện gì? Triệu Giới rất hiếm khi chuyện trong triều với nàng, Ngụy La cũng biết nhiều, nếu phải Lý Tương chạy tới trước mặt nàng cho nàng biết, nàng còn biết chuyện này đâu.

      Vĩnh An Vương Phi sai người xử phạt nô bộc giữ cửa hôm nay, lại để đại phu bắt mạch cho Ngụy La, bảo đảm Ngụy La có chuyện gì, bà ta mới có thể thở phào hơi.

      người tàn nhẫn vô tình như Tĩnh Vương, nếu biết Tĩnh Vương Phi xảy ra chuyện trong phủ Vĩnh An Vương, vậy nhà dưới mấy trăm miệng cũng đừng hòng sống sót.

      Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Vĩnh An Vương Phi và Cao Uyển Nhi đều ngờ tới, Triệu Giới lại đích thân đến.

      Chắc hẳn Triệu Giới mới từ bên ngoài về, còn chưa kịp hồi phủ, mặc cẩm bào màu xanh đen viền vàng thêu hoa văn li cuộn, ngang hông đeo ngọc bội hình móc câu, mặt lạnh giống như pho tượng phán quan, người đầy sương hàn, Triệu Giới đứng ở cửa phòng khách, cần mở miệng liền khiến các phụ nhân sợ tới mức dám thở mạnh. Đôi mắt đen của nhìn vòng trong phòng, dừng lại người Ngụy La, rồi cất bước về phía nàng.

      Lúc này Vĩnh An Vương Phi mới hoàn hồn, gấp gáp dẫn mọi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Tĩnh Vương Điện hạ”.

      Triệu Giới để ý tới.

      Mọi người xung quanh cho là nổi giận, hoặc là cái tát chết Ngụy La, dù sao sắc mặt lúc này quả chẳng đẹp chút nào.

      Cao Uyển Nhi nhịn được mở miệng: “Chuyện này cũng thể trách hoàng tẩu được, là vị Lý tiểu thư kia hung dữ xông tới, rất nhiều lời mê sảng, còn mạo phạm hoàng tẩu…”

      Chớp mắt tiếp theo, Cao Uyển Nhi liền ngậm miệng.

      Bởi vì Triệu Giới tới trước mặt Ngụy La, bàn tay lớn nhàng đỡ lấy mặt nàng, cẩn thận, đau lòng hỏi: “Lý Tương tát nàng sao?”

      Ngụy La gật đầu, đôi mắt to ướt sũng ngẩng lên nhìn : “Nhưng mà có Thường Hoằng và Cao tiểu thư giúp thiếp, nàng ta đánh tới”. Nhớ tới lời Lý Tương , Ngụy La nắm lấy cổ tay , chớp chớp mắt : “Chúng ta về nhà rồi ”.

      Triệu Giới gật đầu. Lúc tới trời bên ngoài mưa, mưa lớn nhưng lại có chút lạnh, lo Ngụy La bị lạnh nên cởi áo khoác lông đen người xuống khoác lên người nàng, cột dây lụa lại, động tác vô cùng nâng niu, lúc ngang qua Vĩnh An Vương Phi, : “Hôm nay đa tạ quý phủ khoãn đãi, bản vương và Vương Phi cáo từ ở đây”.

      Vĩnh An Vương Phi và Cao Uyển Nhi đều sững sờ, Vĩnh An Vương Phi quỳ gối : “Cung tiễn Tĩnh Vương Điện Hạ, cung tiễn Tĩnh Vương Phi Điện Hạ”.

      Ai Tĩnh Vương đối tốt với Tĩnh Vương Phi chứ? Đây là quá tốt rồi.

      Cao Uyển Nhi nhìn bóng lưng hai người rời , tâm tình có chút phức tạp.

      Triệu Giới tự mình cầm cái dù giấy hai lớp, tay giữ eo Ngụy La, cái ô che phần lớn người nàng, nghiêng về bên, đầu vai Triệu Giới vì thế bị nước xối ướt. Ngụy La cũng cảm thấy được, nàng đẩy ô về bên phía , nhưng đẩy được, cũng biết Ngụy La gì đó, lúc này mới dịch ô về phía mình chút, nhưng phần lớn vẫn che cho nàng. Giống như trong tay ôm bảo bối, muốn để nàng bị ướt mưa, muốn để nàng bị lạnh, cũng thể để nàng chịu chút ủy khuất nào.

      Cao Uyển Nhi nhớ tới hành động hôm nay của Lý Tương, lại nhớ tới những lời nàng ta , khăn lụa trong tay tự chủ bị siết chặt.

      -------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Về phong hào của Triệu Chương, hôm qua có chút lỗi, đa tạ mọi người chỉ ra, sửa lại ~

      Người mấu chốt của Lý Gia nhận lồng đựng cơm, khẩu vị cũng tương đối khá ~ (≧▽≦ )/~

      ------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      Sandra, ly sắc, levuong43 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Cao Tình Dương có mưu gì ư
      Lý gia coi như xong rồi
      tart_trung thích bài này.

    3. Yukio

      Yukio Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      27
      Liệu có thể nào Cao Tình Dương ft. Thường Hoằng
      Xu trần, tart_trungChris thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 135: A La là thông tuệ

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Trở về Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La đem tất cả chiến lợi phẩm thắng được hôm nay để lên bàn tròn bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn sư tử chơi bóng, trong đó có vài nén bạc, thỏi vàng, ngọc bội, vòng tay và vài viên trân châu. Cao Uyển Nhi tiêu tiền như nước, trong đống đồ này hơn phân nửa là của nàng ấy. Ngụy La đem vàng bạc thưởng cho nô tài trong Chương Đài Viện, đem ngọc bích cá thưởng cho Kim Lũ, vòng tay phỉ thúy thưởng cho Bạch Lam, còn dư lại vài viên trân châu, nàng thấy chất lượng cũng tệ lắm, liền với Kim Lũ: “Sai người mài thành phấn , vừa đúng lúc trân châu ngọc dung tán của ta dùng sắp hết rồi”.

      Kim Lũ gật đầu, lặng lẽ dò xét nhìn Triệu Giới cái, thấy sắc mặt tốt, ràng là có chuyện muốn với Ngụy La, nàng ta liền thức thời lui xuống: “Chờ mai làm xong nô tỳ mang tới cho Vương phi xem”.

      Ngụy La được. Bọn nha hoàn lui xuống, nàng mới nhìn Triệu Giới bên, suy ngẫm chút, lại ôm lấy từ phía sau: “Chuyện hôm nay Lý Tương đều là sao?”

      Triệu Giới nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ rời, sắc mặt vẫn tốt lắm: “Nàng ta gì với nàng?”

      Hai tay Ngụy La quấn quýt lấy cổ , mặt nàng dán lên mặt , bình tĩnh từ từ : “Nhữ Dương Vương có tâm mưu nghịch, tư tàng binh khí, bị Tri Phủ Từ Châu lục soát được, bệ hạ muốn xử lý ông ta”. xong, nàng dừng lại chút, chớp chớp đôi mắt to: “Lý Tương là chàng hãm hại Nhữ Dương Vương, còn là do ta xúi giục chàng nữa”.

      Triệu Giới kéo nàng tới trước mặt , nâng gương mặt của nàng lên: “Nàng cảm thấy, là bản vương cố tình oan uổng ông ta sao?”

      Đôi mắt Ngụy La trong trẻo vô cùng, trong vắt, trong suốt, ràng là gương mặt hồn nhiên vô hại, vậy mà từ cái miệng nhắn lại ra những lời vô tình: “Nhữ Dương Vương nắm trong tay quân đội hùng hậu, lại thông đồng làm bậy với Ngũ hoàng tử, Hoàng đế sớm kiêng kỵ ông ta, nhưng ông ta lại biết thu liễm, cây to đón gió, coi như chàng thu thập , Bệ hạ cũng xử lý . Cho dù oan uổng thế nào? Nếu việc này mà do ta đứng sau giựt dây, ta còn cảm thấy tội danh này còn , cần phải đem Lý gia và Ngũ hoàng tử bắt gọn lưới mới đúng”.

      quá nhiều rồi. Ngụy La mím môi, chột dạ nhìn nhìn dò xét Triệu Giới cái, đôi mắt đen lúng liếng nhìn loạn: “Ta chỉ thuận miệng thôi, Đại ca ca đừng để trong lòng”.

      Nào biết được Triệu Giới lại tỏ ra vui vẻ, vuốt ve dái tai của nàng, còn có chút vui mừng : “A La của ta là thông tuệ”.

      Ngụy La lại nhìn : “Vậy Nhữ Dương Vương kia vô tội?”

      phải”. Triệu Giới nắm tay nàng, có vẻ thấy thú vị nên cứ nghịch nghịch đầu ngón tay nàng. Đầu ngón tay Ngụy La mảnh mai đáng , giống như búp măng mới mọc sau cơn mưa, vừa trắng vừa mềm, mười đầu ngón tay hồng nhuận, khiến người nhìn vào cũng thấy vui vẻ: “Lý Tri Lương có tư tàng binh khí, nhưng ông ta làm việc cho Ngũ đệ, lần này cũng là thay Ngũ đệ gánh tội. Phụ hoàng phải kẻ u mê, tất nhiên biết người sai khiến sau lưng là ai, lần này chỉ Nhữ Dương Vương giữ được, mà Ngũ đệ cũng bị liên lụy. Phụ hoàng giao việc này cho ta, là hy vọng ta xử lý công bằng, được thiên vị”.

      Ngụy La ngẩng đầu nhìn : “Vậy chàng muốn xử lý thế nào?”

      Triệu Giới khẽ cong môi, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn nàng: “Cả gan đụng tới A La, tất nhiên phải khiến bọn họ đền mạng”.

      *** *** ***​

      tới mấy ngày, vụ án Nhữ Dương Vương tư tàng binh khí có kết quả.

      Tội của Nhữ Dương Vương thể tha, tước hết binh quyền, thu hồi đại ấn, bảy ngày sau chém đầu tại Nam Xương Môn ở phố lớn phía Nam. Còn thê nhi của Nhữ Dương Vương, bởi vì có liên quan tới Cao Dương Trưởng Công Chúa, liền chỉ xét xử, nữ nhi biếm làm thứ dân, nam nhân trong nhà mấy đời được tham dự khoa cử, được xuất sĩ làm quan, nửa tài sản phải nộp cho quốc khố để răn đe.

      Lúc Cao Dương Trưởng Công Chúa nhận được tin này, liền ngã ngồi ghế, vẻ mặt trống rỗng, được lời nào.

      Lý Tương đứng bên cạnh Triệu Huyên, nước mắt tràn mi, lẩm bẩm : “Làm sao lại… Phụ thân sao có thể…”

      Hôm đó nàng ta vốn muốn vào cung cầu kiến Trần Hoàng Hậu, đáng tiếc thân thể Trần Hoàng Hậu khỏe, tiếp kiến nàng ta, nàng ta còn muốn ngày mai lại vào cung chuyến, ngờ lại nhận được tin có phán quyết cho Nhữ Dương Vương.

      Đại lý tự Hứa đại nhân dẫn Hình bộ tới chuyển những thứ đáng giá của Phủ Nhữ Dương Vương, trước khi , ông còn hành lễ với Cao Dương Trưởng Công Chúa cái: “Thuộc hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, mong Trưởng Công Chúa lượng thứ”.

      Lý Tương quen nhìn sắc mặt quan viên Đại Lý Tự, nàng ta vớ lấy cái nắp chuông bàn bát tiên quăng tới: “Cút cho ta!”

      Quan viên Đại lý tự cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, mặt cũng lộ ra vẻ gì, sau khi ghi lại danh sách đồ đạc, liền dẫn ngươi của Hình bộ rời .

      Lý Tương ngã vào bên chân Cao Dương Trưởng Công Chúa, bất lực hỏi: “Nương, làm sao bây giờ, phụ thân bị chém đầu sao…”

      Lúc này Triệu Huyên cũng hoang mang lo lắng, nghĩ tới Hoàng đế lại tàn nhẫn như vậy, chút tình cảm huynh muội cũng để ý tới, đem Lý gia đuổi cùng giết tận. Bà ngẩng đầu nhìn ra cửa, Lý Tụng với vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đó, cụp mắt, biết suy nghĩ cái gì: “Tụng nhi…”

      Chỉ là tiếng này còn chưa có kêu xong, liền thấy nha hoàn mặc xiêm y xanh lá vội vã chạy tới, bẩm báo: “Phu nhân, xong rồi, thiếu phu nhân treo cổ tự tử!”

      Tan đàn xẻ nghé.

      Cao Dương Trưởng Công Chúa chỉ thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Khi Ngụy Tranh được cứu xuống, còn thở nữa. Ngụy Tranh tự tử phải vì việc xảy ra với Phủ Nhữ Dương Vương, mà vì tâm như tro tàn, sống nổi nữa, việc này bất quá cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà mà thôi. Từ sau khi nàng ta được gả cho Lý Tụng chưa từng có ngày nào thoải mái, Lý Tụng chưa bao giờ đụng vào nàng ta, nhưng lại thường xuyên bắt nàng ta lúc hầu hạ mấy nam nhân. Ngoại trừ đêm tân hôn là bằng hồ cẩu hữu của Lý Tụng, lúc khác đều là thị vệ trong phủ, những bằng hồ cẩu hữu kia xuất nữa, biết bị Lý Tụng xử lý hay như thế nào. Ngược lại bọn thị vệ, đám cao lớn thô kệch, cũng biết thương hương tiếc ngọc, làm chuyện đó vừa mạnh vừa ác, thân thể Ngụy Tranh có chỗ nào còn tốt. Thêm nữa nàng ta phải được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, bà bà và em chồng xem thường, Lý Tương thường châm chọc khiêu khích Ngụy Tranh, nàng ta ở Phủ Nhữ Dương Vương này ngày qua ngày càng giống người, cuối cùng, nàng ta cũng tỉnh ngộ, trước kia nàng ta ngây thơ thế nào, cho rằng bản thân có thể khống chế toàn cục, làm chủ việc bếp núc, bây giờ xem ra cũng chỉ là câu chuyện cười mà thôi.

      Lý Tụng đứng ở cửa chính phòng, nhìn nữ nhân nằm mặt đất nhúc nhích, nhíu nhíu mày : “Sao rồi?”

      Nha hoàn hồi môn của Ngụy Tranh – Ngân Lâu khóc vô cùng thương tâm: “Tiểu thư, tiểu thư tắt thở…”

      Lúc này còn nhiều chuyện quan trọng hơn, Ngụy Tranh lại chết còn thêm phiền. Chết sao? Mong ai thương xót nàng ta sao? Lý Tương chẳng cảm thấy gì cả, ngược lại còn thấy phiền chán: “Ngươi là nha hoàn sao trông nom chủ tử cho kỹ? Chuyện trong nhà còn chưa giải quyết, sinh tử của phụ thân còn chưa biết thế nào, bây giờ nàng ta chết, còn trông cậy nhà chúng ta hạ táng cho nàng ta sao?” xong tràng, Lý Tương xoay người rời .

      Lý Tụng lại lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn cái : “Nhờ người làm cỗ quan tài, rồi mai táng ”.

      Bây giờ bản thân Lý gia cũng khó bảo toàn, có giữ được nhà hay cũng là cả vấn đề, cho dù Ngụy Tranh chết, cũng dậy nổi chút sóng gió nào. Mọi người chỉ cho rằng Ngụy Tranh chịu nổi đả kích, muốn tiếp nhận việc Lý gia xuống dốc nên mới tìm tới cái chết.

      Tạm thời đề cập tới chuyện Ngụy Tranh, hôm sau, Cao Dương Trưởng Công Chúa và Lý Tương cầu kiến Trần Hoàng Hậu, ở Khánh Hi Cung đợi nửa canh giờ, Trần Hoàng Hậu mới cho người truyền các nàng vào.

      Lúc này giống như lúc trước, cho dù Cao Dương Trưởng Công Chúa tức giận, cũng tùy tiện biểu ra ngoài, quy củ hành lễ với Trần Hoàng Hậu, sau đó liền nắm tay Lý Tương, “Bịch” tiếng quỳ mặt đất, khẩn cầu: “Hoàng tẩu, xin ngài năn nỉ hoàng huynh chút, tha cho muội phu của lần này”.

      Hoàng tẩu, muội phu, lúc này ngược lại lại biết lôi kéo. Trần Hoàng Hậu ngồi ghế bồ đào, cũng kêu bọn họ đứng lên, chỉ : “Trưởng Công chúa làm gì vậy? Để người khác nhìn thấy bị chê cười”.

      Cao Dương Trưởng Công Chúa cứ quỳ chịu đứng dậy, than thở khóc lóc : “Tuy rằng Nhữ Dương Vương nhất thời bị ma sai quỷ ám phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù sao cũng là muội phu của Bệ hạ, dưới gối còn có hai đứa con, nếu có ông ấy, bảo nhi quả mẫu ta sống thế nào?” Thấy Trần Hoàng Hậu có phản ứng gì, bà ta trầm xuống, chỉ sợ Trần Hoàng Hậu chịu, lại vội vàng : “Khẩn cầu Hoàng Hậu Nương Nương giúp bọn ta năn nỉ bệ hạ, chỉ cần có thể tha chết cho Nhữ Dương Vương, muội liền đứng ra làm chứng, năm đó Lưu Ly bị hạ độc…”

      “Trưởng Công chúa”. Ánh mắt Trần Hoàng Hậu nhìn bà ta sắc bén, ngắt lời: “Hậu cung được tham chính, điều này ngươi nên hiểu , ngươi cầu xin ta có tác dụng gì. Chuyện này vẫn do Trường Sinh xử lý, quyết định của , từ trước tới nay phải là điều người khác có thể thay đổi được”.

      --------------
      @anhhai1997 @song ngư
      Sandra, ly sắc, levuong42 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ồ hoá ra Lưu Lý bé bỏng bị hạ độc ak
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :