1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39:

      "Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao*?" Nhan Hạ còn cảm khái trong lòng nghe thấy giọng tò mò của Lục Hạo vang lên bên tai, kéo ra khỏi suy nghĩ miên man.

      *Trong tiếng Trung, phiên “người hâm mộ” khi đọc ngược lại gần giống “mì sợi”, tiểu Hạo Hạo tưởng mọi người chơi chữ đó.

      Nghe con trai tự giải thích về người hâm mộ, Nhan Hạ lập tức bật cười, trí tượng tượng của bé con ngày càng phong phú, người hâm mộ = mì sợi?

      "Người hâm mộ là những người hâm mộ ai đó.” Nhan Hạ nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Hạo, sau đó cười nhu hòa giải thích cho bé.

      "Ồ." Lục Hạo cái hiểu cái mà gật đầu cái.

      Nhan Hạ cũng thêm nữa, nhìn về phía Lục Phỉ bên cạnh, chỉ thấy lẳng lặng nhìn họ chăm chú, ánh mắt ôn hòa như nước, dịu dàng và thương , cũng lặng yên mà bao dung.

      ấm áp cứ thế lan tràn trong lòng .

      Sau đó, Nhan Hạ cười nhàng với Lục Phỉ, vươn tay vòng lấy tay , “ thôi.”

      "Ừ." Lục Phỉ đáp tiếng, đẩy xe đẩy tiếp tục về phía trước.

      Người vây quanh dùng điện thoại quay chụp lại hình ảnh cả nhà Lục Phỉ và Nhan Hạ ngày càng đông, có điều họ đều cố gắng áp chế kích động mà chỉ đứng bên nhìn.

      Lúc này, Nhan Hạ mới thực cảm thấy, đứng cùng Lục Phỉ trước mặt mọi người cũng có khó khăn như nghĩ, cũng phải tất cả mọi người đều phản đối như tưởng tượng.

      Ít ra, như bây giờ phần lớn mọi người cũng chỉ đứng cạnh xem thôi.

      Nghĩ vậy, cánh tay Nhan Hạ nắm tay Lục Phỉ cũng từ từ buông lỏng, ngày càng bình tĩnh đứng bên .

      ra cũng có gì phải sợ.

      Trong khí thoải mái ấy, họ nhanh chóng mua xong đầy đủ đồ cần thiết.

      Đẩy xe đẩy tới cạnh ô tô, Lục Phỉ bỏ hai túi đồ lớn vào xe, Nhan Hạ và Lục Hạo đứng chờ .

      Để mọi thứ vào cốp sau rồi, ba người chuẩn bị lên xe.

      Nhưng đúng lúc này, Lục Phỉ nhạy bén cảm nhận được có camera quay lén, hơi nhìu mày, nhìn quanh.

      "Sao vậy?" Nhìn động tác của Lục Phỉ, trái tim Nhan Hạ lập tức căng lên, mặc dù dự liệu là bị chụp lại, nhưng thực tế bị ký giả chụp hình với bị người dân chụp hình vẫn có khác biệt lớn.

      Có điều cũng sao cả, dù thế nào bọn họ cũng làm điều gì sai trái.

      " sao.” xong, Lục Phỉ trực tiếp mở cửa xe, ý bảo Nhan Hạ vào xe.

      Nhan Hạ gì nữa, đầu tiên đưa Lục Hạo vào ghế ngồi, thắt dây an toàn cẩn thận cho bé, rồi mới sang bên kia lên xe. Thấy Nhan Hạ yên ổn lên xe rồi, Lục Phỉ trở lại ghế lái, sau đó lái xe nghênh ngang rời .

      Bấy giờ, người trốn trong chiếc xe con gần đó mới nhàng thở ra hơi.

      Cảm giác của ảnh đế Lục thực quá nhạy bén!

      Hắc hắc, may bây giờ những tin tức về hai người họ hot như vậy, ta lại chụp được những hình ảnh mới nhất thế này.

      Lần này, tin tức của ta nhất định đứng đầu lượt truy cập.

      nhiều, ta nhanh chóng gửi hình ảnh về tòa soạn để biên tập lên bài bản thảo.

      Lúc này, ở xe.

      Lục Hạo ngồi ở ghế sau, dựa vào lưng ghế mà từ từ ngủ thiếp . Nhan Hạ quay sang, thấy cái đầu ngoẹo sang bên, cả người cậu nhóc ngủ trong tư thế kỳ quái.

      Nhìn bộ dạng Lục Hạo, Nhan Hạ có chút khóc ra nước mắt.

      lấy tấm thảm bên cạnh đắp lên người con trai, rồi nhìn Lục Phỉ phía trước: “Vừa rồi ở bãi đỗ xe có ký giả à?”

      "Ừ." Thấy Nhan Hạ hỏi, Lục Phỉ cũng phủ nhận, sớm hiểu ra, sau khi công khai tung tích của khó mà che giấu được như trước đây.

      Chỉ là ngờ, những ký giả này chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào.

      nhìn Nhan Hạ qua gương chiếu hậu, dường như muốn xem phản ứng của lúc này.

      Lại thấy khuôn mặt tươi cười của Nhan Hạ, như thể điều hỏi chỉ là vấn đề bình thường.

      Giống như đoán được lo lắng của Lục Phỉ, giọng mềm mại của Nhan Hạ tiếp tục vang lên trong xe: “Em cũng sợ bị chụp trộm, trước kia chỉ là em sợ người khác cho rằng em xứng với , nhưng bây giờ em có thể rằng, em có thể đứng bên cạnh .”

      Cũng phải Nhan Hạ tự tin, nhưng so với Lục Phỉ, còn kém quá xa.

      trải qua bao năm cố gắng, mới có đủ dũng khí đứng cạnh như ngày hôm nay.

      Nếu đứng ra rồi, cũng còn phải e ngại nữa, bởi vì nếu vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      Chẳng lẽ còn muốn vì chút tự tin trong lòng mà cự tuyệt đứng bên ?

      Điều đó là thể nào.

      Cùng quang minh chính đại xuất trước mặt công chúng, chỉ là mong muốn của mà còn là mong muốn của chính nữa.

      "Cho tới giờ, có lúc nào là em xứng cả.” Lục Phỉ trầm giọng , trong giọng mang theo kiên định vô cùng.

      Nhan Hạ biết rằng, thời điểm đó chính là nữ thần của tất cả đám nam sinh, tạo cho người khác cảm giác quá xa vời, cho nên ai trong bọn họ dám đến gần, sợ mình xứng với .

      cũng là trong số những nam sinh đó, để ý tới từ rất lâu rồi, chỉ là có dũng khí.

      Mãi cho đến khi cảm thấy có thể cho hạnh phúc, mới lên kế hoạch để đến gần .

      Thời điểm đó, vui mừng nhưng cũng sợ bị cự tuyệt, luôn luôn thầm đau khổ, thấp thỏm, . . . . .

      Bây giờ nhớ lại, cảm giác vẫn ràng như thế.

      Nhưng dù thế nào, cuối cùng, bọn họ vẫn ở bên nhau.

      Giữa và Nhan Hạ, cho tới bây giờ cũng có cái gì là xứng với xứng, mà chỉ có hay .

      rất may mắn, bởi vì !

      "Ừm." Nghe giọng trầm thấp của Lục Phỉ, trong tim Nhan Hạ đong đầy hạnh phúc.

      nghĩ, trước nay vẫn luôn là suy nghĩ của riêng mình, dĩ nhiên biết!

      Chỉ là, muốn cho Lục Phỉ biết suy nghĩ thực trong lòng mà thôi.

      Sau đó, hai người cũng chuyện nữa, nhưng lại như có ấm áp bao trùm khí trong xe. . . . . .

      Về đến nhà, Nhan Hạ ôm Lục Hạo về phòng, rồi cởi quần áo và giày cho bé. Quay ra liền thấy Lục Phỉ mặc tạp dề xử lý nguyên liệu nấu ăn, lát sau, bắt đầu nấu nướng trong bếp.

      xử lý mọi thứ rất thành thục!

      Đứng ở cửa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, trái tim lại tràn đầy hạnh phúc.

      Chậm rãi tiến về phía , đưa tay ôm vòng lấy eo Lục Phỉ từ phía sau, mặt dính vào sau lưng , nhiệt lượng cơ thể cách lớp quần áo truyền tới , làm chỉ cảm thấy an ổn đong đầy.

      cắt rau Lục Phỉ cảm thấy cơ thể dính sát lại sau lưng, khóe môi thanh lạnh chậm rãi gợn lên đường cong nhè , càng xử lý phần rau còn lại nhanh hơn.

      Xong rồi lau sạch tay, lúc này Lục Phỉ mới nắm lấy tay Nhan Hạ, rồi từ từ xoay người lại, để mặt Nhan Hạ sát vào ngực .

      "Thình thịch, thình thịch, thình thịch, . . . . ." Từng nhịp tim hết sức vững vàng mà mạnh mẽ truyền tới tai Nhan Hạ.

      biết qua bao lâu, Nhan Hạ mới chậm rãi dời thân thể của mình , ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt cưng chiều của Lục Phỉ, như muốn làm người ta chết đuối, trầm luân trong đôi mắt ấy. Mặt đột nhiên như bị đốt cháy, sắc đỏ lan tràn dần tới tận mang tai.

      Nhìn gương mặt đỏ rần của bà xã mình, Lục Phỉ giọng cười "Ha ha" tiếng, vẻ mặt hết sức vui vẻ.

      Nhan Hạ của , luôn dễ dàng xấu hổ như vậy.

      cũng nên vui mừng, thời gian chưa bao giờ làm phai nhạt tình cảm giữa bọn họ, ngược lại còn ngày càng sâu đậm hơn.

      Nghe tiếng cười của Lục Phỉ, Nhan Hạ lấy tay xoa xoa mặt mình để nhiệt độ dần dần bình thường lại.

      Nhìn lại gương mặt tuấn kia của Lục Phỉ, Nhan Hạ càng cảm thấy xấu hổ.

      Mà mỗi lần thấy xấu hổ, còn cố trêu thêm, quá đáng!

      Liếc Lục Phỉ cái, sau đó Nhan Hạ kéo tay áo, cầm lấy các nguyên liệu Lục Phỉ sơ chế xong, chuẩn bị nấu món sườn xào chua ngọt mà Lục Hạo muốn ăn.

      Thấy Nhan Hạ nhìn mình hài lòng, Lục Phỉ cũng chẳng thèm để ý mà tới cạnh , thỉnh thoảng lại đưa chút gia vị cho , khóe môi tràn ngập ý cười lâu mà vẫn chưa hết.

      Trong chốc lát, hai người Nhan Hạ và Lục Phỉ làm xong bàn đầy thức ăn.

      Sườn xào chua ngọt, cá nấu dấm, . . . . . . Các món ăn đầy màu sắc từ từ tỏa ra mùi thơm mê người.

      "Thơm quá!" Mới vừa bày xong đồ ăn, liền nghe thấy giọng trong trẻo.

      Khi Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo mặc đồ ngủ ngừng hít ngửi khí, mà đôi mắt vẫn còn nhắm tịt, còn chưa thực tỉnh lại từ giấc mộng.

      Nhìn Lục Hạo như vậy, Nhan Hạ bật cười, đẩy đẩy người Lục Phỉ: “, giúp con rửa mặt mũi tay chân chút.”

      Nghe vậy, Lục Phỉ thoáng nhíu mày, rồi cũng lên, đôi tay trực tiếp xốc nách bế bổng Lục Hạo lên.

      Con trai nhà có phải quá có tiền đồ hay ?

      Về sau, có khi nào bọn họ để ý mà con trai bị đồ ăn dụ dỗ mất ?

      Thấy Lục Phỉ ôm Lục Hạo vào phòng tắm, Nhan Hạ tiếp tục bày bát đũa lên bàn.

      Xong rồi, ngồi vào bàn đợi hai người.

      Nhìn bàn đầy thức ăn, lấy di động chụp lại tấm hình, rồi mở weibo, trực tiếp tải ảnh lên.

      Ngay sau đó, có rất nhiều bình luận ở phía dưới, “Show ân ái”, “Cẩu độc thân có nhân quyền, huhu.”

      Nhìn thêm lúc, thấy có nhiều người nhắc tới con trai , Nhan Hạ cười cười, cảm thấy rất vui vẻ, sau đó liền nghĩ tới “vấn đề người hâm mộ” của Lục Hạo hôm nay.

      Vì vậy, ấn vào weibo, bắt đầu chỉnh sửa.

      # Mẹ cay: Hôm nay con trai nghe được từ “người hâm mộ”, rất mừng rỡ mà hỏi: "Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao?" #

      Sau khi Nhan Hạ đăng những dòng này, lập tức làm lượng bình luận tăng lên ào ào, mọi người bắt đầu rối rít xuýt xoa.

      Con trai nhà mẹ cay là chơi đến là vui vẻ mà.
      M è o Q u ê n T h ở, HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40:

      Nhan Hạ nhìn phản ứng của mọi người weibo, ít người đều bắt đầu tỏ ra hâm mộ hạnh phúc của gia đình mẹ cay cha đẹp trai, ở dưới khu bình luận ngừng xuýt xoa.

      Mẹ cay cha đẹp trai là weibo bảy năm trước được rất nhiều người chú ý tới, khi đó hai bên cũng phải mang tên mẹ cay cha đẹp trai, chẳng qua cũng chỉ là hai cái tên phổ phổ thông thông mà thôi, chỉ có điều duy nhất bình thường là, hai người này weibo cũng chỉ theo dõi có mình đối phương, mà bài đăng đầu tiên của bọn họ weibo chính là hai tấm hình đám cưới.

      Kể từ đó, giữa hai bên thỉnh thoảng cũng có chút tương tác.

      Nhưng trong khi cha đẹp trai cao lãnh ít khi nào chủ động đăng bài weibo, ngược lại thỉnh thoảng mẹ cay lại có bài đăng mới, mỗi lần đều là những nội dung rất đơn giản, có điều đều khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

      Cứ như vậy, người hâm mộ từng chút từng chút tăng lên.

      Tới hai năm sau, khi hai người có bé con lượng người hâm mộ càng tăng nhanh.

      Hai người cũng chính thức sửa tên thành “Mẹ cay cha đẹp trai”.

      Mặc dù khi đó mọi người đều đòi hai người đăng hình bé con cho họ xem nữa, nhưng đều được.

      Cũng có người nghi ngờ hai người này có phải là cùng người hay , hay cũng chỉ là chuẩn bị chương trình quảng cáo. Nhưng bảy năm trôi qua, suốt thời gian đó hai người chưa bao giờ đăng quảng cáo cái gì.

      Vì vậy sau đó, tất cả mọi người đều có thói quen theo dõi đôi vợ chồng này mỗi ngày.

      Dần dần, ai ai cũng thích hạnh phúc của bọn họ.

      Đúng, chính là thích.

      Có điều, bọn họ thích hơn nữa là cậu con trai dễ thương của đôi vợ chồng này.

      Cậu nhóc dễ thương này đích thị là tiểu tham ăn!

      Nhìn cái ý tưởng “người hâm mộ = mì sợi” này, có người xem điện thoại di động mà lập tức phì cười.

      "Oà òa òa, tiểu tham ăn siêu cấp mà!”

      "Mì sợi? Ha ha, cười chết tôi mất thôi."

      "Mẹ cay, hết khoe chồng lại khoe bé con, làm người khác hâm mộ chết mất thôi.”

      "A a a. . . . . . , muốn bắt bé con về nhà nuôi quá !”

      "Bé con ham ăn đáng quá. Gần đây xem 《 Siêu nhân trở lại 》 với 《 Bố ơi mình đâu thế 》, phát Hạo Hạo nhà ảnh đế Lục với con trai nhà mẹ cay giống nhau quá, đều là tiểu tham ăn nghiện ăn vặt.”

      "Đồng suy nghĩ với lầu , tôi cũng cảm thấy rất giống, có điều bây giờ trẻ con đứa nào cũng đều ham ăn, lần sau tôi phải mua đồ ăn dụ dỗ bé con nhà chị tôi mới được, thằng bé cũng rất thích đồ ngọt.”

      ". . . . . ."

      Nhìn những bình luận weibo, Nhan Hạ cũng chỉ có thể cười trừ trong lòng, hai đứa là cùng người, có thể giống nhau được sao?

      Về phần bị phát cái đó, Nhan Hạ cũng phải quá lo lắng, vì để phòng ngừa bất trắc, và Lục Phỉ chưa bao giờ đưa bất kỳ tin tức gì liên quan đến Hạo Hạo lên internet, cho nên cũng cần quan tâm lắm.

      suy nghĩ miên man Lục Phỉ ôm Lục Hạo ra.

      Vừa đặt mông xuống ghế, ánh mắt Lục Hạo dính lấy đĩa sườn xào chua ngọt bàn, tự chủ được mà nuốt nước miếng đánh “ực”, “ Mẹ, con thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt.”

      "Mẹ con đặc biệt làm cho con đấy.” Lục Phỉ kéo ghế ngồi sang bên cạnh, .

      "Ừm, Hạo Hạo cám ơn mẹ nha." Lục Hạo nhìn về phía Nhan Hạ cười ngọt ngào cái, sau đó liền giờ đôi đũa trong tay lên, chút khách khí đưa về phía đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt.

      Nhìn miếng sườn hương sắc tuyệt mĩ, Lục Hạo trực tiếp nhét ngay vào miệng mình.

      Chỉ là, sau khắc, cả chân mày Lục Hạo lập tức nhăn tít lại.

      Ngay sau đó liền phun miếng sườn ra, trợn tròn đôi mắt nhìn Nhan Hạ: “Mẹ, sao lại ngọt như vậy?”

      Nhìn động tác của Lục Hạo, Nhan Hạ hơi dừng lại chút, rồi cũng nhanh chóng gắp miếng bỏ vào miệng ăn thử.

      Vừa vào miệng, vị ngọt ngấy lập tức dâng lên.

      Ngọt quá!

      cũng biết tại sao lại ngọt như thế, trong đầu từ từ nhớ lại những chuyện trong bếp ban nãy, ánh mắt lập tức quét về phía Lục Phỉ vẫn rất bình tĩnh bên cạnh. Thấy ánh mắt của , vẻ mặt Lục Phỉ nhìn lại với vẻ vô cùng thản nhiên.

      Thấy thế, Nhan Hạ có chút dở khóc dở cười, đành nhìn Lục Hạo dỗ dành: “Mẹ cẩn thận cho hơi nhiều đường, con ăn mấy món khác .”

      "Được rồi." Lục Hạo có vẻ buồn buồn vui , ánh mắt lại nhìn về phía đĩa sườn xào chua ngọt lần nữa, sao hôm nay mẹ làm thế nào mà khó ăn vậy.

      Sau đó, mới đành lòng mà gắp những món khác vào bát, rồi lại vùi đầu từ từ ăn rất ngon lành.

      Lúc này, Nhan Hạ mới gắp lấy miếng sườn xào chua ngọt, nhìn con trai vùi đầu vào ăn, rồi bỏ miếng sườn vào bát Lục Phỉ. “ ăn thử chút , đưa cho em nhiều đường như vậy, xem ra rất thích ăn ngọt.”

      xong, Nhan Hạ còn nhìn Lục Phỉ mà cười vô cùng rạng rỡ.

      Nhận được nụ cười của Nhan Hạ, đôi đũa của Lục Phỉ tự chủ được mà dừng lại chút, sau đó nhìn miếng sườn trong bát cái, gắp lên cho vào miệng.

      Vừa vào miệng, cũng lập tức bị vị ngọt béo đánh úp dâng lên đầy miệng.

      Quả nhiên rất ngọt.

      "Ăn ngon ?" Nhan Hạ ngồi cạnh cười híp mắt hỏi.

      Lục Hạo ngẩng đầu lên nhìn Nhan Hạ, “Ừm, ăn rất ngon.”

      "Vậy ăn nhiều chút." xong, cái bát trước mặt Lục Phỉ lại bị gắp cho đầy món sườn siêu ngọt.

      Cố tình có chuyện gì, nhưng lại mọn mà bỏ thêm đường.

      Ông chồng dạo này thực là ghen tuông hơi nhiều rồi.

      Lúc này, Lục Phỉ nhai “sườn nấu đường”, biểu cảm mặt vẫn là bình tĩnh, miệng lại ngừng giật giật, còn trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cũng phải là muốn cho con trai ăn ngon, chỉ là thấy dáng vẻ nhất nhất nghe theo Lục Hạo của Nhan Hạ, suy nghĩ của chỉ là muốn bỏ thêm ít đường mà thôi.

      Chỉ là, ngờ, hình như bỏ có hơi nhiều phải.

      Ăn xong số sườn Nhan Hạ gắp cho, Lục Phỉ bắt đầu ăn từng đũa cơm lớn, vị ngọt ngấy vẫn còn đọng trong miệng khiến sắp chịu nổi.

      Nhìn Lục Phỉ ngừng ăn cơm ăn canh lại còn cố giữ vững tư thế ưu nhã, trong lòng Nhan Hạ muốn bật cười, sau đó lại nhìn dáng vẻ vùi đầu ăn uống mà vẫn có chút vui vì được ăn món khoái khẩu của con trai, khóe môi nhịn được mà cong cong lên.

      lát sau, ba người rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm tối này, ôm Lục Hạo xuống khỏi ghế, Nhan Hạ liền bắt đầu thu dọn bát đũa.

      Hiếm khi Lục Phỉ cùng cất dọn, mà ôm Lục Hạo ngồi trước tivi.

      tivi chiếu phim hoạt hình.

      Lục Phỉ đưa tay xoa xoa bụng, bây giờ chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.

      Lại nhìn dáng vẻ vui tươi mỉm cười của con trai, cảm thấy hành hộng ở trong bếp của mình có vẻ ngây thơ.

      lại ghen với con trai mình, điều này có vẻ được khoa học cho lắm.

      "Ba, bụng ba thoải mái sao?" Lục Hạo quay đầu lại, liền thấy động tác ngừng xoa bụng của Lục Phỉ, quan tâm hỏi.

      "Ừ, có chút." Lục Phỉ gật đầu.

      Ngay lập tức, bàn tay bé bé đặt lên bụng Lục Phỉ, cẩn thận xoa bóp, “Ba, ba có thấy tốt lên chút nào ?”

      Nhìn con trai đáng như vậy, đáy lòng Lục Phỉ thoáng qua ấm áp.

      Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con trai, Lục Phỉ ôm lấy Lục Hạo đặt ở trong ngực mình, cơ thể mềm mềm thơm thơm làm lòng tràn đầy thương.

      Có lẽ, về sau nên ít ăn dấm con trai chút.

      Mà bị Lục Phỉ ôm thân mật trong lòng như vậy, Lục Hạo cũng thích chí mà bật cười “Ha ha”.

      Nhan Hạ từ trong bếp ra, thấy cảnh tượng hai cha con ôm ấp nhau thân mật như vậy cũng mỉm cười, cầm đĩa trái cây trong tay về phía hai người.

      "Ăn chút trái cây ." Nhan Hạ với Lục Phỉ và Lục Hạo, rồi ngồi xuống bên, để cho hai cha con chút gian bên nhau.

      "Vâng." Lục Hạo gật đầu, rồi từ người Lục Phỉ trượt xuống, đến thẳng bàn cầm lấy cà chua mà mình thích ăn.

      Cầm quả bỏ vào miệng, cái miệng ngừng nhai nhai.

      Ăn được món khoái khẩu, mặt Lục Hạo tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

      Sau đó, nhìn sang bên cạnh, lại thấy ba mẹ nhìn mình chằm chằm, Lục Hạo bèn đưa tay cầm lấy hai quả, hai bàn tay đưa tới trước mặt Lục Phỉ và Nhan Hạ, “Ba, mẹ, hai người cũng ăn .”

      Nhan Hạ nhận lấy, trực tiếp bỏ vào trong miệng ăn.

      Mà Lục Phỉ cầm cà chua, trong miệng lại dấy lên vị ngấy.

      Bây giờ muốn ăn bất cứ cái gì có vị ngọt nữa.

      Vừa thấy dáng vẻ do dự của Lục Phỉ, Nhan Hạ liền nhìn ra suy nghĩ của , cũng chỉ cười cười cầm lấy di động xem.

      "Ba ăn, con ăn ." Lục Phỉ xong, cầm quả cà chua trong tay nhét vào cái miệng của Lục Hạo.

      Được ba đút cho, Lục Hạo nhai nhai mấy miếng rồi nuốt vào, nhưng ngay sau đó, bé con lại cầm lấy quả khác, sau đó đưa tới bên miệng Lục Phỉ: “Ba, còn có rất nhiều mà, ba ăn .”

      Thấy thế, ánh mắt Lục Phỉ khỏi trầm lặng chút, nếu phải biết tính cách con trai nhà mình, cho rằng thằng bé này là cố ý trả thù .

      Ánh mắt lại nhìn lướt qua người nào đó cười cười nghịch điện thoại bên cạnh, Lục Phỉ dứt khoát há miệng, ăn quả cà chua trong tay con trai.

      Thấy Lục Phỉ ăn rồi , lúc này Lục Hạo mới yên tâm thoải mái trở lại bên đĩa hoa quả bàn trà, cầm lên ăn, quả lại quả.

      Bé cảm thấy, chỉ có ba mẹ mình ăn rồi, bé mới có chút áy náy nào mà ăn hết tất cả số hoa quả còn lại.

      Ăn cà chua xong, Lục Phỉ lại cảm thấy cảm giác nhộn nhạo khó chịu trong bụng lần nữa, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Hạ chăm chú xem điện thoại, chân mày thoáng cau lại, đứng dậy về phía .

      Bấy giờ, Nhan Hạ lướt xem tin tức về hồi chiều internet, nụ cười nhõm thoáng dừng ở khóe môi , sau đó liền chăm chú nhìn lại.

      # Tin tức độc quyền: Lục Phỉ cùng vợ và con trai siêu thị, ngọt ngào đến chết người đền mạng, hình minh họa. #

      Nhìn phía có thể thấy hình ảnh ở hầm đậu xe, Nhan Hạ liền hiểu, đây chính là ảnh bọn họ bị ký giả chụp được ở hầm đậu xe buổi trưa.

      Lời lẽ này hình như cũng phải nhằm vào , ngược lại có vẻ như là muốn vì mà ủng hộ?

      Đây là có ý gì?

      Trong lúc Nhan Hạ còn suy nghĩ đến xuất thần, Lục Phỉ ngồi xuống bên cạnh , vòng tay ôm lấy vai , giọng hỏi: “Em xem cái gì vậy?”
      M è o Q u ê n T h ở, HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Nhan Hạ rất thản nhiên, trực tiếp đưa điện thoại di động hơi nghiêng về Lục Phỉ, "Lúc chiều bức ảnh bị chụp được đăng rồi."

      Nghe vậy, Lục Phỉ liếc nhìn lên màn hình điện thoại di động, nhìn cái tiêu đề đó, nhíu mày, "Rất tốt."

      "Nhưng. . . . . . cảm thấy tiêu đề của người phóng viên này ràng là thiên vị em ?" Nhan Hạ lại hỏi tiếp.

      Lục Phỉ cười , trong chớp mắt, đưa tay lướt lên màn hình điện thoại của Nhan Hạ, lập tức xuất những lời bình luận liên quan.

      Thấy thế, Nhan Hạ cũng chỉ xem những lời bình luận nổi lên ở bên dưới.

      "Lục nam thần thân thiết, làm vợ ấy hạnh phúc."

      "Kể từ khi vợ và con của Lục nam thần được công bố, xuất ở trước công chúng ngày càng nhiều, ha ha, đối với fan chúng tôi mà là món quà hạnh phúc."

      "Gần đây, vợ Lục Phỉ luôn luôn đánh dấu tồn tại."

      "Cho dù Lục nam thần kết hôn hay là những việc khác, tôi vẫn chú ý đến tác phẩm của ấy, thích ấy chỉ hy vọng mọi điều tốt đẹp với ấy."

      "Lục nam thần cũng rất khiêm tốn, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng với bên ngoài mình còn độc thân."

      "Càng ngày càng thích ấy, kết hôn kết hôn, sao lại lén lén lút lút công bố, tôi cũng có cảm giác gì với vợ con ấy."

      "Tôi hiểu, minh tinh người ta kết hôn hay kết hôn có liên quan gì đến các người, chẳng lẽ chưa kết hôn các người vẫn mơ tưởng có cơ hội, kết hôn thích nữa hả?"

      "Thần tượng thể có gia đình bình thường sao? Dù sao tôi rất ủng hộ."

      " thích, thích nhìn thấy vợ Lục Phỉ thường xuyên xuất ."

      ". . ."

      Như mọi khi bình luận có xuất tình huống nghiêng về bên, đối với tình huống như thế, Nhan Hạ cũng hơi choáng rồi.

      Bây giờ cảm thấy quan hệ của mình và Lục Phỉ ở trước công chúng, giống như là giằng co.

      Có fan điên cuồng tẩy chay, cũng số fan ủng hộ.

      phải muốn nhận được ủng hộ của tất cả fan, thế nhưng số fan điên cuồng tẩy chay, đều lưu lại chút xa cách trong lòng mọi người.

      Với hiểu biết của về Làng Giải Trí, có lẽ, lâu sau, có thể xuất số lời bình luận rất hay về Lục Phỉ, sợ nhất là số công ty lợi dụng những tin tức này để công kích ở sau lưng Lục Phỉ và giải trí Chí Tôn. *******************

      muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy.

      Nghĩ tới, lông mày xinh đẹp nhăn lại cái.

      Lục Phỉ nhìn lên thấy Nhan Hạ nhíu mày, sau đó nghiêm túc : " cần lo lắng như vậy, hoạt động tiếp theo của chúng ta vẫn chưa có xuất , tại chẳng qua là để cho truyền thông hiểu hơn về tồn tại của em, chờ khi mọi người đều biết, sau này thể coi thường tồn tại này, bọn họ đón nhận."

      Cho dù đó là cuộc tranh luận của truyền thông trong nước sau khi thông tin của tuần lễ thời trang NY được phát ra, truyền thông thỉnh thoảng đưa tin ảnh chụp của và Nhan Hạ, những thứ này đều có bóng dáng của tập thể quan hệ công chúng ở sau lưng .

      Dĩ nhiên, cũng có bóng dáng những người khác sửa đổi ở bên trong, chẳng hạn như ký giả so sánh hành động của với Úc Tử Phàm, tin, chuyện như vậy chỉ là tình cờ, chẳng qua bọn họ chỉ lợi dụng các phương tiện truyền thông săn đuổi để nhìn chút, rốt cuộc là ai ở sau lưng muốn gặp xui xẻo.

      Mà chuyện như vậy, trước mắt vẫn muốn để cho Nhan Hạ biết, bởi vì hiểu , việc này thêm gánh nặng lên người Nhan Hạ.

      có thể đứng ra, đối với là vui mừng lớn nhất, làm sao chịu, để cho gánh chịu lên người quá nhiều đây?

      Nhan Hạ của , chỉ cần vui vẻ hạnh phúc qua ngày là tốt rồi.

      "Ừ." Nhan Hạ gật đầu cái, cười , chỉ là lo lắng tồn tại của mang đến phiền phức cho Lục Phỉ mà thôi, về những cái khác, như Lục Phỉ từng , những thứ kia quan trọng.

      Hai người tâm xong, lúc này lại đưa ánh mắt lên người Lục Hạo.

      Nhìn con nhét thức ăn đầy miệng mình, nhìn lại cái bụng căng tròn kia chút, ngay lập tức bị chọc cười!

      Hạo Hạo của bọn họ, đúng là vui vẻ!

      *

      Ngày hôm sau, Lục Phỉ sớm chuẩn bị bữa ăn sáng.

      Ăn sáng xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người đưa Lục Hạo vườn trẻ trước.

      Chỉ là ba người đến cửa chính của trường mẫu giáo, nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, ít người nhìn chằm chằm nhà ba người, trong mắt số bà mẹ còn mang theo loáng thoáng kích động.

      Đa số họ đều vì khuôn mặt đẹp trai của Lục Phỉ.

      Họ cũng lớn lên với Lục Phỉ, chỉ là, thực tế, họ từng người cũng đều kết hôn sinh con

      Bởi vì họ ở trong tình trạng kết hôn sinh con, cho nên với việc con hợp pháp của Lục Phỉ, họ tiếp nhận nhanh hơn người khác.

      "Lục nam thần, chúc hạnh phúc!"

      Dọc theo đường , liên tục có người nhìn về phía ba người Lục Phỉ .

      Mà chồng của họ nhìn vợ của mình bị Lục Phỉ mê hoặc, nhìn bụng ngấn thịt của mình chút, hoặc là sờ sờ khuôn mặt bé của mình. . . . . .

      "Cám ơn." Đối với những lời chúc phúc này, trước thay đổi này Lục Phỉ lạnh lùng đáp lại.

      Chính là thanh trầm thấp khêu gợi như vậy, khiến cho ít bà mẹ bên cạnh cảm động sắp khóc.

      Lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ mang theo Lục Hạo tới trước mặt của Lý.

      Mấy ngày qua, lại được thấy nhà ba người Lục Phỉ, vẻ mặt mơ hồ của Lý lộ ra chút kích động, chỉ là, nhưng thái độ vẫn còn bình tĩnh, cười híp mắt nhìn Lục Phỉ và Nhan Hạ, : "Cha Hạo Hạo, mẹ Hạo Hạo, thấy các người xuất ở tuần lễ thời trang NY, rất tuyệt, rất cảm động."

      lúc này, Lục Hạo ở giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ, thoát khỏi tay Lục Phỉ,~ diien daan lee quyy doon giơ lên bàn tay mập ú của mình, : " giáo, Hạo Hạo cũng ở đây!"

      Những thứ khác Lục Hạo nghe hiểu, nhưng lại nghe hiểu đến tuần lễ thời trang NY, xong, ánh mắt của Lý nhìn lên người bé lại hả hê, : "Những bộ quần áo đẹp kia của mẹ con đều là màu sắc mà con thích!"

      Nghe Lục Hạo này trắng trợn khoe khoang, giáo Lý lập tức cũng cười cong mắt, sờ sờ đầu Lục Hạo, : "Hạo Hạo giỏi."

      Được giáo Lý khen như vậy, nụ cười mặt Lục Hạo càng thêm vui vẻ.

      Dĩ nhiên bé rất giỏi, bé có thể cho mẹ linh cảm!

      Nếu có bé, màu sắc quần áo của mẹ sao có thể đẹp mắt như vậy chứ?

      "Cùng giáo vào lớp học, ba và mẹ trước." Nhìn nụ cười hưng phấn mặt Lục Hạo, ngược lại nhàn nhạt câu, sau đó kéo cơ thể Nhan Hạ qua rồi rời .

      Nhìn bóng lưng Lục Phỉ và Nhan Hạ rời , Lục Hạo nhịn được sờ sờ đầu của mình, sau đó mơ mơ màng màng nhìn giáo Lý bên cạnh: " giáo Lý, sao ba con lại giận rồi?"

      Nghe vậy, giáo Lý dắt tay của Lục Hạo, chậm rãi : "Ba con, là ghen với con đó!"

      "Ghen? Ăn dấm chua sao? Con cho ba ăn dấm mà." Lục Hạo lập tức càng thêm mơ hồ.

      giáo Lý nghe lời của Lục Hạo, vẻ mặt lập tức 囧 cái.

      Được rồi, quên, Lục Hạo vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi, suy nghĩ chút, tiếp tục : "Hạo Hạo lớn lên con hiểu lời của ."

      "Mẹ Hạo Hạo trưởng thành, nhưng bây giờ Hạo Hạo vẫn hiểu." Lục Hạo lập tức phản bác.

      ". . . . . ." Lần này, giáo Lý biết nên trả lời như thế nào.

      "Thôi, tối về con hỏi ba mẹ chút." Nhìn dáng vẻ trầm mặc của giáo Lý, Lục Hạo thân thiết .

      Mà nghe câu này của Lục Hạo, giáo Lý lập tức muốn khóc, lại để cho đứa bé năm tuổi xem thường?

      Chỉ là, giữa Lục nam thần và vợ nam thần vẫn còn rất thú vị.

      Ghen, ha ha ha. . . . . .

      *

      Lúc này, xe Lục Phỉ, Lục Phỉ tiếp tục lái xe chuẩn bị đưa Nhan Hạ tới công ty.

      Nhan Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế, từ từ lấy ra điện thoại di động của mình, mở ra thư mục, bên trong xuất loạt đồng phục.

      Thiết kế màu trắng và đen, làm cho sắc thái có phần đơn điệu, thế nhưng những bộ quần áo này thoạt nhìn có hơi thở hết sức trầm ổn, sau đó cảm thấy loại.

      Đây chính là Lục Phỉ cho Nhan Hạ cảm giác.

      Mấy bộ quần áo này, thiết kế của mấy tháng nay, cuối cùng mới có thành phẩm như vậy.

      hi vọng, có thể thích.

      Cất điện thoại di động, Nhan Hạ đưa mắt nhìn Lục Phỉ chuyên chú lái xe, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong lớn.

      Mỗi lần thấy Lục Phỉ ăn dấm của Hạo Hạo, ngoài bất đắc dĩ, ra , lòng của giống như mang theo mật ngọt.

      Cho tới bây giờ cũng thích đặt quá nhiều chú ý lên những chuyện khác, trừ khi có ở đây.

      từng, cũng vô số lần lấy quyển sách ở trong tay.

      nhiều năm như vậy, vẫn thay đổi, vẫn như cũ đứng ở trước mặt mình, với bản thân :"Cả đời đối tốt với em" "Đứa trẻ to xác" .

      "Đến." Trong thời gian Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ, bất tri bất giác, xe dừng ở cửa công ty Nhan Hạ.

      "Ừ." Lúc này Nhan Hạ mới nhìn cửa chính công ty mình chút, mới phát , khi mình nhìn Lục Phỉ thời gian trôi qua nhanh cỡ nào.

      Nhìn lại gương mặt đẹp trai này của Lục Phỉ chút, Nhan Hạ vừa cười tiếng, " có muốn xem phòng làm việc của em chút hay ?"

      " lên ?" Nghe vậy, Lục Phỉ nhíu mày, bảy năm qua, chưa bao giờ Nhan Hạ để cho đặt chân vào công ty của .

      "Ừ, có người phải hâm mộ Hạo Hạo có ba bộ sưu tập y phục lấy cảm hứng từ bé sao? Trước mắt vừa đúng em có thêm bộ sưu tập, được lấy cảm hứng từ người nào đó, hơn nữa, còn là đặc biệt thiết kế cho ấy." xong, Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lục Phỉ, chuẩn bị nhìn phản ứng của .

      Nghe Nhan Hạ , ánh mắt của Lục Phỉ nhất thời sáng lên, đột nhiên làm đẹp trai sinh động và quyến rũ hơn.

      Giờ khắc này, Nhan Hạ mới biết, con mắt của con trai mình khi sáng lên bộ dáng đáng rốt cuộc là giống với người nào.

      "Vậy xem chút." Ánh mắt của Lục Phỉ cười như cười nhìn Nhan Hạ, \diễn\đàn\lê\quý\đôn\ ánh sáng trong mắt lập tức trở nên yên lặng, sau đó lạnh nhạt .

      Nhan Hạ chế nhạo Lục Phỉ nữa, mở cửa xe xuống trước, sau đó vòng qua bên kia chờ Lục Phỉ ra.

      Sau khi Lục Phỉ xuống xe, trực tiếp vỗ vào tay Nhan Hạ, cùng vào Offices.

      Thang máy lên từng tầng .

      Trong chốc lát, đến tầng lầu nơi làm việc của Nhan Hạ.

      Hai người vừa vào, mọi người ở trong phòng làm việc lập tức kinh ngạc đến ngây người.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :