1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chào buổi sáng, u linh tiểu thư - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 37. Tỉnh lại
      Editor: Tiểu Anhh

      Lúc Lê Nhan tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là mảng u.

      hé nửa con mắt, chờ đến khi tầm mắt còn mơ hồ nữa, mới nhìn hoàn cảnh xung quanh.

      Bức tường trắng, đèn trắng, rèm cửa sổ trắng.

      Trong khí có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, đây là mùi đặc trưng thuộc về bệnh viện.

      Trần Thanh Dương ngồi mép giường lật xem cuốn tiểu thuyết, ông ngoại Lê Nhan vừa mới rời , khoảng thời gian tính là dài này khiến ông già nhiều.

      "Khụ, khụ, Hương Ba. . ." Giọng Lê Nhan rất , hơn nữa còn khàn khàn lên lời, tựa như sa mạc hạn hán lâu, chỉ cần va chạm rất cũng có thể bùng cháy.

      Tay Trần Thanh Dương cầm cuốn sách run lên, hình như vừa nãy nghe thấy tiếng của Đại Lực?

      Theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, Trần Thanh Dương có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, Lê Nhan mở đôi mắt to đen nhánh nhìn .

      "Bộp" tiếng, sách trong tay rơi mặt đất, Trần Thanh Dương gần như nhào vào người Lê Nhan: "Đại Lực, cậu tỉnh rồi? ! Hay là tớ ngủ rồi? !"

      "Khụ. . ." Lê Nhan lại ho khan hai tiếng, giọng so với vừa rồi càng thêm yếu ớt, "Tớ muốn uống nước. . ."

      "Nước, nước!" Trần Thanh Dương đứng thẳng người dậy, tay chân luống cuống tìm nước, " đúng đúng, loại thời điểm này phải tìm bác sĩ! Bác sĩ Phương ——!"

      Trần Thanh Dương gào lên gọi bác sĩ Phương, thổi ra ngoài phòng bệnh như cơn gió.

      Lê Nhan: ". . ."

      Bác sĩ Phương tới rất nhanh và mạnh, còn mang theo tốp thiên sứ áo trắng. Sau khi làm loạt các loại kiểm tra cho Lê Nhan, bác sĩ Phương như trút được gánh nặng với Trần Thanh Dương: "Bệnh nhân tỉnh lại, lát nữa chúng tôi làm kiểm tra thân thể kĩ càng cho ấy, nhanh chóng gọi điện thông báo cho người nhà ấy ."

      A! Thông báo cho người nhà!

      Trần Thanh Dương chạy đến hành lang, rút điện thoại ra.

      "Hướng Hướng Hướng Hướng Hướng công tử! Đại Lực tỉnh rồi!" Gần như trong nháy mắt điện thoại được tiếp nối, Trần Thanh Dương bạo phát tình cảm la lên với ống nghe những lời này.

      Đầu dây bên kia trầm mặc lúc lâu, tiếp theo 'tút' tiếng cúp điện thoại.

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      trơ trọi đứng hành lang trống trải, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

      Lại gọi cho người nhà Lê Nhan, cuối cùng Trần Thanh Dương cũng nhớ tới phải rót nước cho Lê Nhan.

      Lúc vào phòng bệnh lần nữa, Lê Nhan 'tử khí trầm trầm' nhìn lên trần nhà đỉnh đầu. Trần Thanh Dương giựt giựt khóe miệng, tới cạnh : "Cái dáng vẻ này ở trong bệnh viện rất xui xẻo, cẩn thận bị người ta coi là thi thể." (tử khí trầm trầm: khí trầm lặng, đầy vẻ đe dọa)

      Lê Nhan: ". . ."

      tiếp tục tử khí trầm trầm nhìn lên trần nhà.

      Trần Thanh Dương rót cho ly nước ấm, sau khi đút vào miệng xong, cuối cùng cũng kết thúc cuộc kháng nghị tiếng động này: "Hương Ba, tớ sao vậy?"

      Trần Thanh Dương đặt ly nước xuống, quay đầu lại trừng : "Cậu còn biết xấu hổ mà lại hỏi? Tự cậu , năm nay cậu bao tuổi rồi, lại có thể ngã từ cầu thang xuống? !"

      Chân mày Lê Nhan giật giật, đúng rồi, ngã từ cầu thang xuống, nhưng mà. . .

      hơi nghiêng đầu, nhìn Trần Thanh Dương : "Tớ ngủ bao lâu rồi?"

      "Nửa năm rồi, đồ lười!"

      Khóe miệng Lê Nhan giật giật, định cửa phòng bệnh bị người bên ngoài thô lỗ đẩy ra, 'rầm' tiếng dọa giật nảy mình.

      Hướng Vân Trạch ngoài cửa vào, dáng vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa mới kết thúc cuộc thi chạy đường dài. Trần Thanh Dương có chút bất ngờ nhìn : "Hướng công tử, tới nhanh thế?"

      Từ lúc gọi tới bây giờ, còn chưa đến mười phút.

      Cả đường đến bệnh viện Hướng Vân Trạch chạy như cơn gió lốc, biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Trái tim đập loạn ngừng khi tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của Lê Nhan, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.

      "Nhan Nhan. . ." Hướng Vân Trạch tới bên mép giường, vén tóc mái trán Lê Nhan, "Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi."

      Trong trang viên Kensny, Mạc Trăn sắp xếp lại ảnh hôm du lịch. Tuy ngồi ngày máy bay làm cả người đều mệt mỏi, nhưng lại buồn ngủ chút nào.

      Folder tổng cộng có mười mấy GB, có chút kinh ngạc mình lại chụp nhiều hình như vậy. Những phong cảnh từng qua, mỗi tấm vẫn nhớ ràng tình cảnh khi đó, thậm chí A Diêu ở nơi đó làm cái gì.

      Nét mặt Mạc Trăn vẫn luôn nhàn nhạt, giống như xem nhật ký du lịch của người khác vậy. Cho đến khi bức ảnh và A Diêu chụp chung xuất trước mắt, bàn tay trượt con chuột tựa như bị điểm huyệt, cứng đờ muốn động cũng thể động.

      Tấm hình kia, ràng chỉ có mình , nhưng bây giờ lại xuất hai người.

      cái đầu kề sát vào đầu , cười hì hì ngu ngốc.

      Mặt mày của , khóe miệng của , mỗi biểu tình của , đều quen thuộc như vậy.

      Đó là A Diêu.

      Giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mạc Trăn cực nhanh thoát khỏi tấm hình, kiểm tra lại những bức hình từ đầu.

      Quả nhiên, tất cả những hình chụp A Diêu, lúc này đều xuất bóng hình của . Trêu chọc con mèo , thưởng thức hoa tươi, nắm khinh khí cầu, mỉm cười, cau mày, ăn vạ. . .

      Mỗi tấm hình, bóng dáng của đều cực kỳ ràng.

      Mạc Trăn ngây ngốc nhìn chằm chằm máy tính. Xem ra, chỉ có người mới có thể giải thích được tình huống tại.

      Cầm điện thoại bàn lên, Mạc Trăn trực tiếp gọi cho sư phụ. Ngoài dự đoán, lần này đầu điện thoại bên kia nhắc lại số có thực, mà là thuận lợi kết nối.

      "Có chuyện gì?" Tiếng của sư phụ mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

      "Tại sao A Diêu lại xuất trong hình?" Lời này Mạc Trăn hỏi đầu đuôi, sư phụ phản ứng chậm chút, rất nhanh hiểu được.

      "Ta chưa với con, nếu chụp ảnh sau khi đeo cái vòng tay đó, khi linh hồn của ta trở về vị trí cũ, ta xuất hình sao?"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Đúng là ông chưa với tôi.

      há miệng muốn chuyện, lại có cú điện thoại khác gọi tới. Nhìn màn hình, là Hướng Vân Trạch.

      biết tại sao, muốn thấy ba chữ này vào lúc này.

      Nhưng vẫn cúp điện thoại của sư phụ, nhận cuộc gọi của Hướng Vân Trạch: "Có chuyện gì?" hơi máy móc ra ba chữ này, tựa như lặp lại lời sư phụ vừa .

      "Mạc Trăn, ấy tỉnh rồi." Sáu chữ ngắn gọn, cho dù cách cái điện thoại Mạc Trăn cũng biết cậu ta cười.

      "Ai tỉnh rồi?"

      "Lê Nhan."

      Lê Nhan tỉnh rồi.

      Mạc Trăn tắt folder, lại tắt cả máy tính, sau khi nằm xuống ghế sofa mới : "Chúc mừng."

      Hướng Vân Trạch lặng im chút, hỏi: "Tâm trạng cậu tốt?"

      " phải, chỉ là vừa du lịch về nên hơi mệt chút."

      "Ồ." Hướng Vân Trạch đáp tiếng, "Vậy hôm nay cậu nghỉ sớm , mấy ngày nữa tớ mời cậu ăn."

      Mạc Trăn tiếng động cười tiếng, trả lời lời mời của cậu ta, mà hỏi: "Cậu có biết tại sao ấy lại ngã xuống ?"

      vẫn chưa quên, mình chỉ có thể nhìn thấy linh hồn của người chết uổng, A Diêu ngã xuống cầu thang, chắc đơn giản chỉ là bất ngờ như vậy.

      Hướng Vân Trạch sửng sốt chút, : "Tiêu Tiêu ấy giẫm hụt, cẩn thận ngã xuống."

      "Tiêu Tiêu?"

      "Lê Tiêu, em họ của Lê Nhan, ngày đó đúng lúc Lê Nhan tốt nghiệp, ấy theo bọn họ ra ngoài chơi, hình như hôm đó Nhan Nhan uống rượu, lúc về cẩn thận ngã xuống cầu thang."

      Mạc Trăn nhíu nhíu mày, câu 'Nhan Nhan' mà Hướng Vân Trạch lơ đãng thốt lên kia, quả thực có chút chói tai.

      "Ừm, ấy vừa tỉnh, cậu chăm sóc cho ấy tốt vào, tớ ngủ trước." Trong lòng Mạc Trăn có chút bực bội, xong câu này cúp điện thoại.

      Hướng Vân Trạch nghe thấy đầu dây bên kia 'tút' tiếng, cũng nhíu nhíu mày. Nếu Mạc Trăn hỏi, có lẽ cũng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, nhịn được cảm thấy bên trong chuyện này có chút kỳ quặc.

      Tuy Lê Nhan rất ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng của người nhà họ Lê đều rất tốt, sao Lê Nhan có thể vì mấy cốc bia mà ngay cả cầu thang cũng nhìn thấy?

      nhìn thoáng qua phòng bệnh, căn phòng vốn rộng rãi giờ đầy ắp người, mẹ Lê ôm Lê Nhan khóc, ngay cả mắt ba Lê cũng có chút hồng hồng. Lê Tiêu và Trần Thanh Dương đứng ở ngoài cùng, Hướng Vân Trạch kìm được nhìn Lê Tiêu mấy lần.

      Sắc mặt ta hơi tái, còn mơ hồ lộ ra vài tia hốt hoảng.

      Bác sĩ Phương đứng bên cạnh ta, nhìn nổi nữa lên phía trước, lấy lý do bệnh nhân cần nghỉ ngơi đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh. Lê Tiêu đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn Lê Nhan mấy lần, cuối cùng bị Trần Thanh Dương kéo .

      Đúng là càng nhìn càng thấy khả nghi.

      Nhưng tại sao ta phải dối chứ? Trong tất cả các chị em, ta với Lê Nhan thân với nhau nhất, cho nên ngay cả buổi liên hoan tốt nghiệp Lê Nhan cũng dẫn ta cùng.

      Hướng Vân Trạch còn chưa nghĩ ra đầu mối, mọi người bàn bạc xong, mẹ Lê ở lại chăm sóc cho Lê Nhan, những người khác về nhà ngủ. Hướng Vân Trạch cũng muốn ở lại, nhưng được phân cho nhiệm vụ đưa Trần Thanh Dương về nhà nên chỉ có thể từ bỏ.

      đường , tâm trạng của Trần Thanh Dương rất tốt, thậm chí lên kế hoạch tiếp theo Göreme du lịch rồi.

      Ồ đúng rồi, chuyện này quên mất chưa cho Đại Lực, ngày mai nhất định phải cho nó, chắc chắn nó rất kích động.

      "Thanh Dương." Hướng Vân Trạch thình lình quăng ra hai chữ này, dọa Trần Thanh Dương giật mình. xoay đầu lại, bất mãn nhìn Hướng Vân Trạch: " rồi, đừng gọi tôi là Thanh Dương!"

      Hướng Vân Trạch nhướn mi: "Vậy tôi giống Nhan Nhan, gọi em là Hương Ba?"

      Càng hỏng bét có được !

      " có thể gọi tên tiếng của tôi!"

      "Shampoo?"

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Hướng Vân Trạch khẽ cười hai tiếng, quay trở lại vấn đề chính: "Em còn nhớ tối hôm các em tốt nghiệp xảy ra chuyện gì ?"

      "Cái gì là xảy ra chuyện gì?" Trần Thanh Dương quay đầu , buồn phản ứng với Hướng Vân Trạch.

      "Tôi luôn cảm thấy Nhan Nhan vì uống mấy cốc bia mà say đến nỗi ngã xuống cầu thang."

      Trần Thanh Dương nhíu nhíu mày, cũng trở lên nghiêm túc: "Tối hôm đó bọn tôi hát xong còn ăn thịt nướng, mọi người đều uống rất nhiều, nhưng biết rồi đó, Đại Lực tuy mấy khi uống rượu, nhưng tửu lượng của nó rất tốt, trong phòng ngủ của chúng tôi ai có thể vượt qua nó." Trần Thanh Dương vừa vừa từ từ nhớ lại, "Ngày đó Đại Lực bị mọi người gạ uống ba cốc, cái cốc đó lớn, cộng lại chắc chỉ hơn chai, lúc về nó vẫn rất tỉnh táo, còn đưa bọn tôi lên taxi."

      "Sau đó sao? Em ấy với Lê Tiêu về cùng nhau?"

      "Ừ, tôi nhớ bọn họ muốn bộ về, hóng gió chút cho tỉnh rượu, vậy nên mới qua Bách Bộ Thê." Chính là ở Bách Bộ Thê đó, Lê Nhan trượt chân ngã xuống. (bách bộ thê: trăm bước thang)

      Hướng Vân Trạch ừm tiếng, nhìn về phía trước gì nữa.

      Trần Thanh Dương nhìn cái, hỏi: " nghi ngờ Đại Lực phải tự ngã xuống? thể nào, ngày đó chỉ có nó với Lê Tiêu, có khả năng Lê Tiêu đẩy nó xuống chứ?" Nếu là quá cũng cẩu huyết rồi! So với tiểu thuyết của còn cẩu huyết hơn!

      Lông mi Hướng Vân Trạch giật giật, chỉ : "Ngày mai hỏi Nhan Nhan biết."
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 38. Ký ức
      Editor: Tiểu Anhh

      "Chờ ba bốn tháng nữa, khi đó thời tiết lạnh cũng nóng, thân thể cậu cũng bình phục lại rồi, chúng ta Göreme chơi!" Trần Thanh Dương đứng bên cạnh mép giường, gió lạnh từ cửa sổ mở ra tiến vào, thổi qua vài sợi tóc mái trán .

      Lê Nhan ngồi giường bệnh hoạt động cánh tay, đây là phương pháp hồi phục đơn giản bác sĩ Phương dạy cho : "Göreme? phải bọn mình rồi sao?"

      Nét hưng phấn mặt Trần Thanh Dương cứng lại, mặc dù Đại Lực tỉnh được tuần, báo cáo kiểm tra cũng các chức năng cơ thể nó có vấn đề gì, nhưng tại sao cứ cảm thấy Đại Lực có chỗ nào đó bình thường?

      đưa tay phải ra, sờ trán Lê Nhan: "Đại Lực, phải cậu phát sốt chứ?"

      Lê Nhan méo miệng, đẩy tay Trần Thanh Dương ra: "Tớ luôn có cảm giác mình giấc mơ dài."

      "Mơ?" Trần Thanh Dương chớp chớp đôi mắt, ngồi xuống bên mép giường, "Cậu trong mơ Göreme? cùng Mạc Thiên Vương?"

      "Mạc Thiên Vương?" Lê Nhan ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên mặt , làm bừng sáng lên cặp mắt đen nhánh.

      "Là Mạc Trăn đó! Khoảng thời gian trước ấy Göreme, còn ngồi khinh khí cầu nữa!"

      Chân mày Lê Nhan chau lại, biết Mạc Trăn, Trần Thanh Dương thường xuyên nhắc tới cái tên này, nghe ngôi sao Thiên vương rất nổi, có số lượng fan não tàn lớn ở thành phố A thậm chí còn cả nước.

      Trần Thanh Dương cũng là trong số đó.

      Chỉ có điều, tại sao cái tên này lại làm cho có chút khó chịu?

      rũ mắt xuống, nữa.

      Trần Thanh Dương vẫn còn lảm nhảm về phong tục và con người ở Thổ Nhĩ Kỳ, Lê Nhan cũng yên lặng lắng nghe, chỉ là càng nghe lại càng cảm thấy, mình từng qua những nơi mà ấy rồi.

      "Cậu thấy thế nào?" Trần Thanh Dương đến miệng đắng lưỡi khô, quăng lại đề tài cho Lê Nhan, còn mình đứng dậy rót nước. Trong cốc có mấy lát chanh tươi, Trần Thanh Dương tiện tay chia hai lát vào cốc của Lê Nhan.

      "Cậu cần ?" Rót đầy cốc nước cho mình, Trần Thanh Dương giơ bình nước nóng trong tay lên hỏi Lê Nhan. Lê Nhan nhận lấy cái cốc, lắc lắc đầu: " cần, tớ thích ăn luôn hơn." xong liền cầm lát chanh, đưa lên miệng cắn miếng.

      Trần Thanh Dương nhìn mà ê hết cả răng, nuốt nước miếng, : "Đại Lực, từ lúc nào cậu thành fan não tàn của Mạc Thiên Vương rồi?"

      "Hả?" Lê Nhan vừa nhai chanh, vừa ngước mắt nhìn Trần Thanh Dương.

      "Đừng có giả nai, cậu dám cậu cos Cao Sâm?"

      "Cao Sâm?" Lê Nhan nghĩ nghĩ, "A, người này tớ biết, có phải là nam chính trong《 Thượng Đế Cấm Khu 》?"

      "Mẹ nó Đại Lực, sao cậu biết!" Trần Thanh Dương cảm thấy quả nhiên là sĩ biệt ba ngày nhất định phải nhìn với cặp mắt khác xưa mà, "Bây giờ đến cả《 Thượng Đế Cấm Khu 》mà cậu cũng biết? phải cậu luôn khinh thường loại thú vui cấp thấp này sao?"

      Lê Nhan gặm hết chanh trong tay, thuận tay vứt vòng vỏ mỏng tang vào sọt rác ở đầu giường: " biết, tớ chỉ cảm thấy rất đẹp mắt."

      Trần Thanh Dương sửng sốt hai giây, mới : "Cậu xem lúc nào?"

      Lê Nhan ngoẹo đầu: " phải là xem cùng cậu sao?"

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Đại Lực quả nhiên có chỗ nào đó bình thường. Chẳng nhẽ cậu ấy bị hồn người nào đó xuyên qua? !

      Người viết tiểu thuyết đúng là rất dễ có trí tưởng tượng bay cao bay xa, Trần Thanh Dương vỗ vỗ trán mình, vỗ cho cái ý nghĩ này bay ra.

      hắng giọng, nghiêm túc nhìn Lê Nhan: "Tới đây, đồng chí tiểu Lê, chúng ta cùng thảo luận về giấc mơ của cậu."

      Lê Nhan giật giật khóe miệng, trả lời Trần Thanh Dương: "Tớ nhớ , chỉ cảm thấy. . . đây là giấc mơ rất thú vị."

      Lúc lời này, tựa như là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới biết , đúng ở độ xuân sắc nhất.

      Trần Thanh Dương thầm giật mình trong lòng, vẻ mặt này. . . Đại Lực ? ! Mẹ nó, chắc phải là với Chu Công chứ!

      Trong đầu ngừng tưởng tượng vở kịch đầy đặc sắc, lúc Trần Thanh Dương cho rằng mình sắp điên tới nơi rồi, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

      Cứu là Hướng Vân Trạch.

      Trần Thanh Dương đứng từ ghế dậy, mập mờ cười hai tiếng: " quấy rầy các cậu nữa, tớ phải về gõ chữ đây." xong ra khỏi phòng, lúc ngang qua người Hướng Vân Trạch còn dùng sức vỗ lưng cái.

      Hướng Vân Trạch: ". . ."

      Cái kiểu hỏi thăm sức khỏe của các cụ này, cảm thấy mình cần phải thích ứng thêm chút.

      Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Hướng Vân Trạch tới chỗ ngồi vừa nãy của Trần Thanh Dương, ngồi xuống: "Nhan Nhan, hôm nay cảm thấy thế nào?"

      "Ừ, em cảm thấy mình có thể xuất viện."

      Hướng Vân Trạch suýt nhịn được phì cười, biết Lê Nhan ngốc trong bệnh viện rất buồn chán rồi : "Bác sĩ Phương còn phải quan sát thêm tuần nữa, với lại thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ."

      Lê Nhan giọng lẩm bẩm câu, cầm lấy lát chanh khác trong cốc, lặng lẽ gặm.

      Hướng Vân Trạch nhìn thấy hành động này của Lê Nhan, hàng chân mày vô thức cau lại.

      "Sao vậy?" Lê Nhan vừa khéo nhìn thấy cau mày, vừa cắn lát chanh, vừa lúng búng hỏi.

      " có gì." Hướng Vân Trạch giãn chân mày ra, cười cười với , "Chẳng qua vừa nghĩ tới người bạn của , cậu ta cũng thích ăn chanh như vậy."

      " à?" Lê Nhan chớp chớp mắt tò mò, "Bạn chắc phải tên là Cao Sâm chứ?"

      Hướng Vân Trạch sửng sốt chút, sau đó nhịn được bật cười: "Nhan Nhan, em cũng là fan của Mạc Thiên Vương hả?"

      "Trước ngày hôm nay phải." Nhưng sau ngày hôm nay quyết định làm fan của Mạc Thiên Vương.

      Hướng Vân Trạch tiếp lời, chỉ mỉm cười chuyển đề tài: "Nhan Nhan, em có còn nhớ sao mình lại ngã xuống cầu thang ?"

      Vốn dĩ muốn hỏi từ trước, nhưng khi đó Lê Nhan vừa mới tỉnh, cơ thể vẫn còn rất yếu ớt, nên nhịn có hỏi. Lúc này thấy tinh thần Lê Nhan khá hơn nhiều, nhất định phải giải quyết cái vấn đề chất chứa trong lòng cả tuần này.

      Lê Nhan ngậm hạt chanh trong miệng, cúi đầu nhổ nó vào sọt rác bên cạnh: "Em nhớ hôm đó em uống khá nhiều, lúc qua Bách Bộ Thê có chút hoa mắt, cẩn thận đạp hụt. như vậy, hình như em cũng ngu ha ha ha ha ha."

      Tiếng cười của Lê Nhan rất trong trẻo, còn mang theo vài phần tự giễu. Hướng Vân Trạch ngồi ở bên nhìn cười, cũng truy hỏi vấn đề này nữa.

      Nhan Nhan muốn , cũng ép , chỉ là nếu phải do bất ngờ, cũng bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

      Lại tĩnh dưỡng ở bệnh viện tuần, cuối cùng Lê Nhan cũng được đặc xá cho xuất viện, chỉ có điều cứ cách ba ngày phải tới bệnh viện làm trị liệu hồi phục.

      Trở lại ngôi nhà lâu chưa về, Lê Nhan cảm động đến mức muốn khóc. Mẹ Lê làm cả bàn thức ăn lớn, tất cả đều là những món Lê Nhan thích ăn, ngay cả ba Lê chưa bao giờ xuống bếp cũng tự mình cắt mấy củ cải thành sợi, bày thành khuôn mặt cười đặt ngay chính giữa mâm.

      Dĩ nhiên, cuối cùng những sợi củ cải này người nào ăn.

      Ăn cơm xong Lê Nhan bị mẹ Lê đuổi về phòng nghỉ ngơi, Lê Nhan lượn quanh nhà hai vòng, cuối cùng ngồi xuống trước bàn máy vi tính, chọc mở nguồn điện.

      Nhìn giao diện tự động máy tính phút, Lê Nhan biết mình bật máy tính lên để làm gì. Bình thường hay lên mạng, so với phải đối diện với máy tính, càng thích ra ngoài chạy bộ hơn, hoặc là tới võ quán của ông ngoại đánh nhau với huấn luyện viên, bắt nạt học sinh mới tới.

      Nhưng hôm nay, nhìn thấy máy tính lại có dục vọng bật nó lên.

      "Pi pi pi pi pikachu!"

      Tiếng chuông tin nhắn vang lên chút, Lê Nhan cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, là Trần Thanh Dương gửi tin nhắn tới.

      "Đại Lực! Album của Mạc Thiên Vương rốt cuộc cũng xác định thời gian phát hành! Ngày 14 tháng 2, tặng bạn món quà lễ tình nhân lãng mạn nhất —— cái này là lời tuyên truyền của Khải Hoàng ←_← "

      Lê Nhan nhìn tin nhắn này ba lần, gửi vẻ mặt cười qua.

      Rất nhanh, tin nhắn của Trần Thanh Dương lại tới —— Cậu lấy lệ với tớ!

      Tay Lê Nhan lướt nhanh lên màn hình điện thoại, soạn tin nhắn mới —— Lần sau , tớ trực tiếp để ý tới cậu.

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Lê Nhan đẩy điện thoại sang bên, chống cằm suy nghĩ, cuối cùng mở trình duyệt, nhập hai chữ Mạc Trăn vào thanh tìm kiếm.

      Trình duyệt cho ra hơn mười triệu kết quả chỉ trong nháy mắt, Lê Nhan quét mắt lên trang thứ nhất vòng, cuối cùng nhấp vào bách khoa Mạc Trăn.

      Phía liệt kê rất cặn kẽ thông tin cá nhân của Mạc Trăn, còn kém chưa đăng địa chỉ gia đình và số điện thoại lên. Bên dưới còn có bản lý lịch giới thiệu và tác phẩm chính của , những sở thích cũng bị chỉnh sửa phân loại lại, cũng biết có bao nhiêu là .

      Lê Nhan chút để ý mà xem trang web, khi ánh mắt quét qua phần giáo dục dừng lại. Tiểu học bậc nhất thành phố A? Hình như Vân Trạch cũng học trường tiểu học này. lại để ý tới thời gian vào học, phát bọn họ còn cùng khóa.

      Chẳng lẽ bọn họ biết nhau? Lê Nhan nghiêng đầu, thoát ra bách khoa, tiếp tục xem trang đầu kết quả tìm kiếm.

      Xếp thứ hai là Weibo của Mạc Trăn.

      Theo bản năng nhấp vào, Lê Nhan vừa liếc mắt cái thấy hình ảnh khinh khí cầu. Đó là Weibo đứng thứ nhất, Lê Nhan nhìn ngày tháng, được gửi vào nửa tháng trước, sau đó Mạc Trăn cũng đăng gì lên Weibo nữa.

      Mấy cái Weibo trước đó đều là hình du lịch, Lê Nhan nhớ Trần Thanh Dương từng Thổ Nhĩ Kỳ, xem ra mấy tấm ảnh này đều đăng lúc du lịch.

      Mở bức ảnh lớn ra nhìn nhìn, khắp bầu trời đều là khinh khí cầu rực rỡ như những bông pháo hoa bung nở giữa ban ngày. nhìn xuống dưới bức hình, cái ở cuối cùng, là tấm ảnh tự sướng.

      Người đàn ông tuấn trong hình tuyệt đối có thể khiến cho tất cả phái nữ thể nào dời mắt, cho dù mặt có đeo cái kính mát lớn che nửa gương mặt, nhưng Lê Nhan cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của .

      Người này, chính là Mạc Trăn?

      Đột nhiên cảm thấy Trần Thanh Dương thích cũng rất có đạo lý.

      Trước kia cũng thấy Mạc Trăn qua TV, nhưng khi đó lại thấy đẹp trai như vậy. Lê Nhan nhìn chằm chằm vào tấm hình kia lâu, cuối cùng lặng lẽ trượt lên trang đầu, nhấp vào chú ý.

      Mạc Trăn mở Weibo, xem ảnh trong máy tính. Đó là file tài liệu làm riêng cho A Diêu, bên trong đều là ảnh chụp của . Nửa tháng nay, mỗi ngày đều bận rộn thu album, về đến nhà cũng gần như dành tất cả thời gian vào việc viết ca khúc.

      Nhưng vẫn kìm được nhớ tới .

      Dạo này A Diêu có khỏe ? Thân thể hồi phục như thế nào? bắt được người đẩy xuống cầu thang chưa?

      Càng nghĩ trong lòng càng thêm phiền muộn, Mạc Trăn khẽ thở dài, cũng khó trách khoảng thời gian này Đường Cường cứ hoài nghi thất tình.

      Tắt hình , Mạc Trăn thấy góc bên phải có nhắc nhở người hâm mộ mới.

      Weibo của mỗi ngày đều tăng thêm người hâm mộ, nhưng cái thể loại đơn độc người này, rất ít khi gặp được. trượt con chuột, thuận tay nhấn vào.

      Là Đại Lê Phải Là Đại Lực.

      Đôi đồng tử hơi co rụt lại, Mạc Trăn có chút ngây ngốc nhìn người hâm mộ mới gia tăng đó.

      . . .

      Mẹ nó, A Diêu chú ý ? !

      Hạnh phúc tới quá đột ngột, đúng là làm cho người ta có chút ứng phó kịp. Thậm chí Mạc Trăn còn hoài nghi, có phải trong lúc ngủ tìm người phá Weibo của A Diêu, sau đó chú ý mình .
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 39. Weibo
      Editor: Tiểu Anhh

      Mạc Trăn nhìn chằm chằm vào avatar Godzilla kia ba giây, nhấp vào Weibo Là Đại Lê Phải Là Đại Lực.

      Weibo của Lê Nhan có đổi mới, mà còn đổi mới vào ngày hôm nay.

      "Xuất viện, cám ơn mọi người quan tâm. :) "

      Phía dưới còn kèm theo tấm ảnh tự sướng trước cửa bệnh viện.

      Người trong hình mặc cái áo bành tô màu nâu, cổ còn cuốn cái khăn quàng màu trắng, tóc có lẽ bị cắt đoạn lúc ở bệnh viện, thấy đoạn đuôi tóc xoăn xoăn kia nữa, mà trở thành mái tóc đen thẳng dài chân chính. Ánh mặt trời vào mùa đông rơi người , khiến cho cả tấm hình nhìn rất ấm áp.

      Nhưng tư thế chụp ảnh của Lê Nhan thay đổi, vẫn là tạo hình chữ V.

      Mạc Trăn nhịn được cười ra tiếng, dáng vẻ ngu ngốc này đúng là giống A Diêu như đúc.

      Weibo này có hơn mười bình luận, Mạc Trăn mở bình luận ra, phát hơn nửa đều là bạn học nam ân cần hỏi thăm .

      Ha ha.

      đăng ký tài khoản mới, điền vào thông tin cá nhân là tên đại học của Lê Nhan, sau đó gửi bình luận.

      "Xuất viện tốt, phải chú ý chăm sóc mình cho tốt vào. :) "

      Lê Nhan nghi ngờ nhìn bình luận mới xuất , cái người tên Ăn Lê này là ai?

      Mặc dù nhìn giới thiệu là bạn cùng trường của mình, nhưng đây ràng là tài khoản mới đăng ký mà.

      "Ừm. . ." Lê Nhan suy tư chút, gõ vào cái khung chữ bên cạnh, trả lời: "Cám ơn【 Cười ha hả 】"

      Người này nhìn có vẻ giống người xấu, bạn ấy còn bắt chước mặt cười ngốc ngốc đáng của mình.

      Mà lúc này, Mạc Thiên Vương ở đầu bên kia máy tính nở hoa trong bụng.

      Tuy Lê Nhan có mấy chục bình luận, nhưng chỉ trả lời mình.

      cảm thấy quả nhiên mình vẫn rất có sức quyến rũ, ngay cả tài khoản phụ cũng thể ngăn được sức quyến rũ trong tản mát ra ngoài.

      lại đổi mới bình luận, phát phía trả lời mình của Lê Nhan xuất bình luận mới.

      "Nhan Nhan, nên tùy tiện trả lời người kỳ quặc."

      Khóe miệng Mạc Trăn giật cái, Weibo này biết, là Hướng Vân Trạch.

      rất muốn chặn Hướng Vân Trạch lại! có chỗ nào kỳ quặc? Cùng lắm chỉ có chút khả nghi thôi!

      tiếp tục đổi mới, kết quả xoát ra được trả lời của Lê Nhan, mà ngược lại xoát ra được Trần Thanh Dương: " :)← có thể dùng loại mặt cười này, đều là ông chú quái dị."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Rất tốt, vĩnh viễn chặn Nước Nấu Chanh cần giải thích.

      Cứ như vậy, dưới tình huống hoàn toàn biết gì, Trần Thanh Dương bị nam thần của mình vĩnh viễn chặn.

      # Thắp nến #

      Mạc Trăn tiếp tục f5, cuối cùng trả lời của Lê Nhan cũng nhảy ra ngoài.

      Là Đại Lê Phải Là Đại Lực trả lời Nước Nấu Chanh v:【 Bái bai 】

      Nhìn icon mỉm cười phất tay kia, trong lòng Mạc Trăn cuối cùng cũng thấy dễ chịu.

      đứng dậy lên tầng hai, đầu tiên là tắm rửa, sau lại thay cái áo sơ mi trắng mới tinh, tiếp theo thổi tóc cho bồng bềnh, chuẩn bị chụp tấm ảnh tự sướng.

      Ngay lúc sắp đè xuống shutter, lại thả điện thoại xuống, tới trước tủ quần áo cầm lấy cái cà vạt màu đen, treo lủng lẳng ở cổ, còn cởi hai nút cổ áo. Đánh giá mình trong gương, cuối cùng Mạc Trăn mới hài lòng nhấn shutter.

      Nhìn ảnh của mình, Mạc Trăn suy nghĩ chút, gửi cho Đường Cường trước: "Tôi vẫn đẹp zai chứ?"

      Đường Cường: ". . ."

      Mẹ kiếp, đây là khiêu khích, khiêu khích trần trụi!

      ta gửi lại vẻ mặt mỉm cười phất tay cho Mạc Trăn, sau đó quả quyết tắt máy.

      Mạc Trăn để bụng bĩu môi, biết nhất định là Đường Cường ghen tị sắc đẹp của .

      Đăng hình lên Weibo, Mạc Trăn còn soạn đoạn văn: "Gần đây vẫn luôn bận rộn thu album, ca khúc chủ đề cũng viết xong, kính xin chờ đợi. :) "

      Cái mặt cười ở cuối là cố ý thêm vào, muốn chứng minh, người gửi loại mặt cười này phải chỉ có ông chú quái dị, mà cũng có thể là trai đẹp như vậy.

      Lúc này vừa đúng là giờ cao điểm lên mạng, Weibo này của Mạc Trăn bộc lộ hết tài năng trong hàng ngàn hàng vạn Weibo, trở thành tiêu điểm vạn người chú mục.

      "Mẹ nó, nam thần đẹp trai kinh người! Ai tới tiếp máu cho tui QAQ "

      "Có gan mở nút áo, có gan cởi hết luôn ! ! !"

      "Đêm tối mà 'sẹc xi' như vậy là phạm tội đó! ! hung hăng liếm!"

      "Mấy thím cứ xem ảnh , chỉ có tui mới để ý đến cái mặt cười đó thôi! Đáng quá à! :) "

      Để ý đến cái cái mặt cười đó dĩ nhiên phải chỉ có mình nàng, bởi vì Trần Thanh Dương cũng để ý đến. chia sẻ Weibo đó của Mạc Trăn, sau đó gõ đoạn văn phát ra từ đáy lòng: "Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới các ông chú quái dị toàn thế giới, tôi hiểu lầm các bạn. :) "

      Mạc Trăn nhìn bình luận và lượt chia sẻ Weibo của mình điên cuồng tăng lên, nhưng vui.

      Bởi vì Weibo của Lê Nhan có phản ứng.

      Đổi mới năm phút, Weibo của Lê Nhan cuối cùng cũng có động tĩnh.

      "Đẹp trai quá =3= "

      Mạc Trăn kìm lòng đặng mà giương khóe miệng lên.

      Mục đích đạt được, người nào đó được thỏa mãn lòng hư vinh ngâm nga hát rồi cầm điện thoại bàn lên, đưa về phía mình soi soi. Nhìn khóe miệng vểnh cao kia, đột nhiên cảm thấy mình. . . Có chút ngu ngốc.

      Phụng phịu tắt Weibo, Mạc Trăn ngã lên ghế sofa, ngẩn người nhìn trần nhà.

      Lê Nhan vẫn còn dạo mạng, sục sôi nhìn hình Mạc Trăn ba phút, sau đó thoát Weibo, nhấp vào nơi có tên là diễn đàn Hải Giác —— đây cũng là kết quả khi tìm kiếm về Mạc Trăn.

      Diễn đàn Hải Giác chia ra làm nhiều khối, Lê Nhan nhìn xung quanh, cuối cùng nhấp vào giải trí bát quái.

      Trang đầu có ít nhất nửa topic là có liên quan tới Mạc Trăn, ánh mắt Lê Nhan lướt qua từng cái, cuối cùng tìm thấy topic có tên là "Tìm Sadako" ở cuối trang.

      Trăn Tử nghe qua, là tên gọi của các fan dành cho Mạc Trăn, nhưng Sadako. . . Chẳng lẽ là nhân vật nữ chính trong The Ring?

      tò mò nhấp vào xem, trong đó chỉ viết hai chữ tựa đề, phía dưới đều là giúp tìm bạn.

      càng tò mò hơn, Sadako này rốt cuộc là ai? Tại sao mọi người muốn tìm ấy vậy?

      trượt đến cuối trang, muốn trả lời, nhưng phát chỉ có người đăng ký mới có thể trả lời. 'Xì' tiếng, Lê Nhan nhìn đăng ký góc bên phải, ma xui quỷ khiến nhấp vào đăng nhập bên cạnh nó.

      Thuận tay nhập chữ Sadako vào tên tài khoản, nhưng mật mã là gì chứ?

      123456789, enter.

      Đăng nhập thành công.

      Lê Nhan: ". . ."

      Đây đúng là thế giới kỳ diệu.

      lại trượt xuống phía cuối trang, biết xấu hổ nhập câu vào khung bình luận.

      Mấy thím tìm tôi làm gì? :)

      Lê Nhan điển hình là người đánh xong rồi chạy, gửi câu này xong thoát ra topic, trở lại đầu trang. Trong thời gian trả lời, trang đầu topic nổi bật.

      Phúc lợi đêm khuya! ! Xin chuẩn bị sẵn khăn giấy rồi mới xem! ! ! !

      Wow, nhìn có vẻ rất kích thích nha. Lê Nhan nháy nháy mắt, nhanh chóng xác nhận bên tay mình có gói khăn giấy mới tinh, mới trang nghiêm nhấp vào.

      Topic này chính là ‘vận chuyển’ Weibo vừa rồi của Mạc Trăn, lại lần nữa thấy bức ảnh này, Lê Nhan vẫn có xúc động lột hết quần áo xuống. Để chứng minh phải chỉ có mình mình, trợn to hai mắt nhìn bài trả lời phía dưới.

      "Tấm hình này đủ để lão phu đội quần năm, người được thỏa mãn【 Cười bỉ ổi 】"

      "Đợi chút, tôi muốn tìm khăn giấy lau màn hình."

      "Mẹ nó, muốn xé toang cái áo sơ mi kia!"

      "Cởi áo cởi áo xuống! Gào rú ~~~~ "

      "【Tin sốt】Sadako ở lầu bên xuất ! ! ! Còn gửi mặt cười giống Trăn Tử!"

      Đột nhiên nhảy ra dòng này làm Lê Nhan ngẩn người, lúc này mới nhớ tới chuyện tốt mình vừa làm, có chút yên lòng quay lại nhìn cái.

      Topic này vì xuất của Sadako nên có khuynh hướng lật trang, mọi người đều ngừng hỏi khoảng thời gian này đâu, rốt cuộc có phải là trợ lý của Mạc Thiên Vương .

      Trợ lý của Mạc Trăn? Lê Nhan bị dọa rồi, hóa ra Sadako này chính là nhân vật lợi hại như vậy? Đột nhiên cảm thấy áp lực hơi lớn, cũng muốn giả mạo danh nhân đâu.

      Thoát ra khỏi diễn đàn, Lê Nhan tắm xong rồi nằm giường, lại cứ cảm thấy trong lòng như có cơn sóng sôi trào, thậm chí tại sao sôi trào, lại lên được.

      Lẽ nào bởi vì cuối cùng cũng được xuất viện, nên có chút kích động?

      Cầm lấy điện thoại đầu giường, lại leo lên Weibo, xem Mạc Trăn có Weibo mới hay . Mạc Trăn đổi mới Weibo, ngược lại Weibo của mình có thêm bình luận mới.

      Ngủ ngon.

      biết tại sao, hai chữ đơn giản này lại làm tim đập lỡ nhịp.

      nhìn cái người mà ngay cả avatar cũng có kia, trở mình ở giường. Cái người tên Ăn Lê này, rốt cuộc là ai?

      Lê Nhan ngây ngốc cầm điện thoại nhìn ba giây, sau đó trả lời: "Ngủ ngon."

      Cuộc sống vẫn tiếp tục nhanh chậm trôi qua, thân thể Lê Nhan từng ngày chuyển biến tốt, số lần tới bệnh viện cũng giảm bớt thành tuần lần, mà thời gian, cũng lặng lẽ tới ngày cuối cùng của năm nay.

      Ngày cuối cùng của mỗi năm, luôn có thể làm cho con người trở nên cảm tính, hoặc là thương xuân thu buồn, hoặc là suy nghĩ về đời người. Lê Nhan cũng suy nghĩ, nghĩ xem tối nay tụ tập ăn cái gì. (thương xuân thu buồn: Theo mùa, cảnh vật tự nhiên cũng biến hóa lại khiến cho lòng người bi thương vì cớ gì. Dùng để hình dung tuýp người đa sầu đa cảm.)

      "Pi pi pi pi pikachu!"

      thanh nhắc nhở có tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhan, cầm điện thoại lên nhìn cái, là Lê Tiêu gửi tin nhắn tới: " xin lỗi, tối nay có chuyện đột xuất, thể ăn với mọi người."

      Lê Nhan nhìn chằm chằm tin nhắn này lúc, mới trả lời: "Ừm."

      Thả điện thoại xuống, quyết định buổi tối dứt khoát ăn lẩu .

      Dạ hội chào đón năm mới vào cuối năm được phần lớn người xem coi là món ăn chính. Bọn Lê Nhan ăn liên hoan cũng giống vậy. Hằng năm cứ đến cuối năm, Khải Hoàng đều tổ chức buổi hòa nhạc mừng năm mới, Mạc Trăn là con át chủ bài của Khải Hoàng, lúc nào cũng lên sân khấu vào tiết mục cuối cùng. Vé vào buổi hòa nhạc được bán trang chính thức của Khải Hoàng, chỉ có nhân tài được rút trúng mới có thể mua vé vào cửa.

      Hằng năm Trần Thanh Dương đều ghi danh, sau đó hàng năm đều trúng cử.

      Năm nay cũng ngoại lệ.

      Ngồi ghế sofa phòng khách nhìn Mạc Trăn hát TV, Trần Thanh Dương thở dài lần thứ bảy mươi tám: "Đại Lực, cậu xem có phải tớ bị nguyền rủa ?"

      "Ờm." Lê Nhan nuốt sủi cảo nhân tôm trong miệng, trả lời lấy lệ với Trần Thanh Dương.

      Trần Thanh Dương chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn : "Đại Lực, cậu xem trừ ăn ra, cậu còn biết làm gì?"

      "Nó còn biết đánh người." Trả lời là Tiện Tiện, ấy ở nước ngoài học nghiên cứu mới về nước từ hôm qua, vinh hạnh tới kịp buổi tụ tập lần này.

      Nghe thấy lời của Tiện Tiện, Trần Thanh Dương mím môi, yên lặng. Biệt hiệu Đại Lực này phải là gọi , nó chính là đứa con dũng mãnh có thể tay đập vỡ cửa phòng ngủ.

      "Haiz, đáng tiếc Thúy Hoa thể tới, vậy nên tớ mới con nên kết hôn sớm như vậy!" Tiện Tiện gắp đũa dạ dày ngàn tầng từ nổi nẩu đỏ au, nhúng vào bát dầu vừng trước mặt mình ít, phóng khoáng đút vào miệng.

      Lời của khiến Lê Nhan vô thức cắn chiếc đũa, ba người ngủ cùng phòng, kết hôn kết hôn, nghiên cứu nghiên cứu, viết sách viết sách, chỉ có , là chẳng làm nên trò trống gì.

      Đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút nho bi thương, Lê Nhan lại cắn đũa cái, Mạc Trăn sân khấu hát xong, bắt đầu đếm ngược.

      Trần Thanh Dương phấn khởi cùng đếm ngược với Mạc Trăn, Lê Nhan nhìn người trong màn hình TV, ràng từ trước đến nay chưa từng gặp , vậy mà lại cảm thấy mặt mày của , khóe môi của , cái nhăn mày nụ cười của , giống như khắc sâu vào trong xương mình vậy, quen thuộc đến đáng sợ.

      Mười giây đếm ngược kết thúc, trường buổi hòa nhạc giáng khí cầu ngũ sắc xuống, tiếng hét kinh thiên động địa tạt thẳng vào mặt, Trần Thanh Dương nhanh chóng vọt vào trong TV rồi.

      "Chúc mừng năm mới —— "

      Cho dù dưới tình huống ác liệt này, thanh của Mạc Trăn vẫn truyền tới ràng.

      Phiền muộn vừa rồi vào giờ khắc này đột nhiên hóa thành hư , Lê Nhan nhìn người trong màn hình, khóe miệng kìm được giương lên.

      Chúc mừng năm mới.

    4. ngọc_hà

      ngọc_hà New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      truyện hoàn chưa v bạn

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 24. Mất tích

      Editor: Tiểu Anhh

      Khải Hoàn Môn này đương nhiên phải là Khải Hoàn Môn kia của Napoleon, mà là quán bán quà vặt —— mười năm trước, nó thực vẫn là quán bán quà vặt.

      Sở dĩ gọi quán này là Khải Hoàn Môn, bởi vì năm ấy sau khi Hướng Vân Trạch kéo Mạc Trăn oánh mấy bọn thanh niên hư hỏng của trường trung học bên cạnh mua hai que kem ở chỗ này.

      Thời gian thấm thoát, tại quán quà vặt này còn tồn tại nữa, ngay cả trường cũ của Mạc Trăn và Hướng Vân Trạch cũng chuyển sang nơi khác. Miếng đất này bị ông chủ lớn nhận thầu, sửa thành nhà hàng Trung cao cấp, mà quán quà vặt bên cạnh trường học, giờ đây có lẽ là . . . phòng vệ sinh?

      Mạc Trăn đến Khải Hoàn Môn vừa đúng năm giờ năm mươi phút, tiểu thư tiếp khách ở cửa khi nhìn thấy , đôi mắt ràng sáng lên. Cười lễ phép với Mạc Trăn, tiểu thư tiếp khách cũng biểu nhiều kích động. , nếu bây giờ kích động, đợi lát nữa rất có khả năng phải xách túi cút . Hai, mỗi ngày hầu như đều có minh tinh tới đây, nhìn nhiều cũng bình tĩnh.

      "Mạc tiên sinh, Hướng tiên sinh tới rồi, ở phòng Kim Đỉnh tầng chín chờ ngài." Tiểu thư tiếp khách tiếng phổ thông tiêu chuẩn có thể so với MC thời , thanh thoải mái, tươi cười thân thiện.

      Mạc Trăn tháo kính mát màu trà xuống, gật đầu với ta, coi như biết. Ánh mắt tiểu thư tiếp khách lại sáng hơn vừa rồi, nụ cười mặt cũng ngọt đến phát ngấy. Dẫn Mạc Trăn tới cửa thang máy, ấn nút thang máy giúp , chị tiếp khách xinh đẹp mới lễ phép rời .

      Nhà hàng Trung này từ tầng bảy trở lên đều là phòng vip, khi Mạc Trăn lên tầng chín lại có tiểu thư tiếp khách dẫn đường giúp .

      Phòng Kim Đỉnh ở tận cùng bên trong hành lang, lúc Mạc Trăn đẩy cửa phòng ra, Hướng Vân Trạch cúi đầu nghịch điện thoại. Mạc Trăn cong cong khóe miệng, tới chỗ trống đối diện Hướng Vân Trạch ngồi xuống, "Tiến sĩ Hướng, hôm nay tớ update Weibo."

      Hướng Vân Trạch ngẩng đầu nhìn cái, cũng cười với , "Quá tốt rồi, như vậy tớ có thể yên tâm lướt Weibo."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Vậy ngay từ đầu cậu cần phải theo dõi tớ mà!

      Hướng Vân Trạch cười trượt màn hình, lại có mấy cái Weibo mới nhảy ra, "Mạc Thiên Vương, cậu có biết người tên là Nước Nấu Chanh ?"

      "Nước Nấu Chanh?" Mạc Trăn nhíu mày nghĩ, "Có phải là tác giả mạng ?"

      "Cậu biết?" Hướng Vân Trạch thoát khỏi Weibo, rất có hứng thú nhìn Mạc Trăn, "Chẳng lẽ cậu còn đọc tiểu thuyết của ấy hả?"

      Mạc Trăn nhếch mép, "Giá sách của chị tớ có mấy quyển của ấy. Thế nào, chẳng lẽ tiến sĩ Hướng là fan của ấy?"

      " phải, ấy là bạn của Lê Nhan, tớ thường xuyên nhìn thấy ấy ở bệnh viện." Hướng Vân Trạch vừa , vừa nhét điện thoại vào túi áo, "Weibo ấy rất có ý tứ, cậu có hứng thú có thể xem chút."

      Mạc Trăn nhướng nhướng mày, Hướng Vân Trạch luôn luôn cất giấu bé họ Lê kia, tại thế nào lại hào phóng cho mình tên đầy đủ của ?

      "Vân Trạch, cậu phải là di tình biệt luyến chứ?" Hơn nữa đối tượng là Nước Nấu Chanh.

      Hướng Vân Trạch há miệng, vừa muốn gì đó, cửa phòng bị gõ hai cái.

      "Mời vào." Hướng Vân Trạch với cửa tiếng, nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhàng đẩy cửa phòng, "Xin lỗi quấy rầy, xin hỏi có thể mang thức ăn lên được chưa?"

      Hướng Vân Trạch gật đầu, nhân viên phục vụ hướng ra ngoài giọng gì đó, rất nhanh có hai nhân viên bưng thức ăn tới. Hai người đều mặc sườn xám kiểu Trung Quốc, sau khi vào hẹn mà cùng lựa chọn đứng bên cạnh Mạc Trăn mang thức ăn lên.

      Hướng Vân Trạch cười cười gì, Mạc Trăn chỉ chuyên tâm nghiên cứu màu sắc thức ăn.

      Thức ăn ở đây nổi tiếng tinh xảo, mỗi món dù nhiều lắm, nhưng bưng ra đều là tác phẩm nghệ thuật. Thời gian này là giờ cao điểm ăn cơm, nhưng mang thức ăn lên nhanh như vậy, chắc là Hướng Vân Trạch từ sớm gọi xong. Hơn nữa thức ăn bàn gần như là món Mạc Trăn thích ăn, nhịn được nhướng mày, nhìn Hướng Vân Trạch :"Ở Mỹ cậu cũng theo đuổi con như vậy?"

      Hướng Vân Trạch lườm , nửa nửa giả hỏi: "Nếu tớ theo đuổi cậu như vậy, cậu chấp nhận chứ?"

      Hai nhân viên bê thức ăn lên đồng thời dừng chút. Các . . . có phải nghe thấy cái gì nên nghe phải ?

      Giữ vững nguyên t
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :