123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      @Anhdva lúc nãy onl đt có chữ bị . Giờ xài ipad bt. Chả hiểu nữa nàng

    2. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      chương 25
      Sandra, Khủng Long, Phương Lăng22 others thích bài này.

    3. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Chương 25.2

      Lưu đại tiên sinh phẩy phẩy quạt lông trong tay, : ‘ Nếu như vậy, Vĩnh Vương bị loại bỏ khỏi đối tượng hiềm nghi sao?’
      Ăn mặc văn nhã, nhưng là vẻ mặt hung tướng, người xưng là Hắc tiên sinh còn chưa chờ Lưu đại tiên sinh cho hết lời liền xen mồm : ‘ Dù cho là phải , tên nhãi ranh đó cũng chắc chắn có dính vào.’
      Hắc tiên sinh mở miệng là thổ ngữ đất Thục, vào Tấn Vương phủ nhiều năm cũng chưa học được tiếng phổ thông, lên ai tới đều là tên nhãi con.
      Bởi vì khẩu như thế, lúc trước khi mới vừa tới Tấn Vương phủ luôn chọc ra vài chuyện khôi hài. Nhưng cũng chỉ tháng người nào lại dám chê cười ta nữa, mà khi nhìn thấy người này liền tranh nhau tránh né. Bởi vì Hắc tiên sinh này người cũng như tên, chính là tên lòng dạ đen tối, tính kế hại người đôi mắt chưa bao giờ nháy lần.
      Nếu Lưu đại tiên sinh là dùng thủ đoạn quang minh chính đại , chính là thích dùng dương mưu. Như vậy Hắc tiên sinh lại là tà môn ngoại đạo, mưu ma chước quỷ.
      Đến người thân tăng bào như Lý Mậu Thiên xem như là trung hoà tính cách giữa Lưu đại tiên sinh cùng hắc tiên sinh, xử thong dong, ít khi làm người king diễm nhưng làm việc lại chặt chẽ hoàn hảo, lộ ra chút sơ hở.
      Chiếc ghế bành ông ta ngồi khiến người ta có cảm giác sắp đến hạn thanh lí vậy, ông ta chà xát mũi củ tỏi của mình rồi : ‘Nhưng kể ra Thái tử bên kia là có hiềm nghi lớn nhất, bất quá……’
      Chuyện đó phát sinh gần năm rồi, thủ hạ của Tấn Vương trong tối ngoài sáng phái ra ngoài ít, cơ hồ lật hết cả Vĩnh Châu luôn, từng đợt từng đợt phái người thăm dò Vĩnh Vương phủ, nhưng tin tức có được đều cho thấy là kiện kia cũng phải Vĩnh Vương làm, nhưng cuồi cùng lại tra được Thái tử ở Kinh Thành có hiềm nghi lớn nhất.
      Thái tử?
      Là kẻ bất lực bốn năm mươi tuổi vẫn là Thái tử như cũ, bị Hoằng Cảnh Đế ép tới thở nổi, là trữ quân, kỳ còn có được sủng ái như Hoàng Thái Tôn?
      là làm người khó có thể tin, nhưng tin tức cho thấy xác là Thái tử, chính xác mà hệ Đông Cung. Kỳ có khả năng lớn hơn nữa chính là Hoàng Thái Tôn cướp tất cả nổi bật của Thái tử kia làm.
      Chỉ là ta vì sao phải làm như vậy? Muốn khơi mào tranh chấp của hai người Vĩnh Vương cùng Tấn Vương sao? Chuyện này lớn lớn , đối với người nam nhân mà , xác là giẫm lên tôn nghiêm, nhưng cũng phải tới mức ngươi chết ta sống, luôn cảm thấy hệ Đông Cung mất công mất sức, mà chỉ làm chuyện như vậy có chút hợp lí.
      Lý Mậu Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.
      Sau án thư sắc mặt Tấn Vương lạnh lẽo như nước, nhìn ra vui giân. Chỉ là tay trái vô ý thức mà xoa chiếc nhẫn ban chỉ ngón cái tay phải, thỉnh thoảng ngẫu nhiên mà chuyển động chút.
      Hắc tiên sinh mặt mang ý cười, sóng mắt lại vừa động, duỗi tay ở Lý Mậu Thiên tràn đầy thịt mỡ lưng thượng chụp chút, thao lớn giọng : ‘Cái tên dưa oa tử* này, ngươi thích nhọc lòng chi mà nhiều vậy, đầu ngươi lớn ha, người ta khẳng định có ý tứ của người ta chứ……’
      Lý Mậu Thiên tức khắc bất chấp suy tư, đầy đầu đầy tai đều là ồ ồ mấy lời thổ ngữ đất Thục này.
      ‘Mọi việc nếu có mục đích như thế, đối phương cần phải lao công phí sức như thế ……’
      ‘Nhìn bộ dáng ngươi như sợ bị bắt gian kìa, thập thà thập thụt ( mình đoán thôi nha) câu gốc là : 神错错滴), giống cái dưa oa tử nha.’
      Lý Mậu Thiên cho dù ngốc cũng ý thức được Hắc tiên sinh khác thường. Tên Hắc viên này bình thường nhưng có nham nhở như vậy , trừ phi……
      Trong lòng Lý Mậu Thiên lộp bộp chút, cuối cùng cũng ý thức được dị thường trong đó.
      Từ đầu đến cuối, Tấn Vương liền có đối đầu hệ Đông Cung , vì sao mất công làm ra chuyện hoang đường như vậy , cho nên rất khác thường. Nếu Tấn Vương có gì bất thường, có nghĩa là Đông Cung làm như vậy tất có mục đích đặc biệt, nhưng rốt cuộc mục đích gì đây?
      Chẳng lẽ là……
      Lý Mậu Thiên có tiếp tục nghĩ nữa, ông ta theo Tấn Vương cũng thời gian dài rồi, hiểu tâm chí mưu lược của vị chủ nhân này đều hơn người. Bọn họ được gọi là phụ tá, hay là rằng bày mưu tính kế, bằng là nhặt được của rơi. Dù sao con người cũng hoàn mỹ, luôn có những việc thể biết hết được, dù là chuyện đại nghiệp Tấn Vương cũng chưa bao giờ khiến nó xảy ra sơ hở.
      Biết nên thêm gì nữa, Lý Mậu Thiên lập tức vì Hắc tiên sinh mới vừa rồi mắng ‘ thần sai sai tích ’, ‘ dưa oa tử ’ những lời mắng chửi người khác, cùng đối phương lập tức trở mặt, dáng vẻ bất khuất kiên cường.
      Hai kẻ dở hơi này, là trời sinh dị cảnh mà, khi đứng đắn luôn làm người khác cảm thấy buồn cười.
      Dù sao Lưu đại tiên sinh cũng là lắc đầu bật cười thôi, ta lắc lắc quạt lông trong tay, : ‘Được rồi, hai người các ngươi muốn gây cứ ra ngoài quậy , đừng ở chỗ này làm chướng mắt điện hạ.’
      Hai người cũng tiếp tục, cung kính làm lễ với Tấn Vương liền ngươi kéo vạt áo ta, ta túm tay áo ngươi lôi kéo nhau ra ngoài. Cho đến khi ra ngoài cửa cũng còn có thể nghe thấy tiếng hai người khắc khẩu.
      Dưa oa tử: là từ địa phương Tứ Xuyên. Là từ cửa miệng, người thân quen hay xài với nhau. Ở Tứ Xuyên, dưa cũng có thể làm hình dung từ, tương đương với ‘傻/ngốc’ ‘笨/dốt’ (thằng ngố, thằng ngốc).
      Last edited by a moderator: 19/4/18
      Mai Trinh, Nguyen Mars, Suuuly29 others thích bài này.

    4. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Thông báo khẩn: Các nàng ơi, nhà ta gặp chuyện nên ta có tâm trí và thời gian edit tiếp. Xin lỗi các nàng vì giữ được lời hứa, ta cần ngưng edit thời gian, biết là bao lâu nên nếu có bạn nào thích truyện và muốn edit hay vô tư làm nhé, ta thầm ủng hộ các nàng. Nếu nàng nào muốn hãy với mod @Hằng Lê tiếng nhé. chương cuồi tặng các nàng. Mong các nàng thông cảm.

      == chương 26 ==

      Đợi sau khi hai người rời khỏi đây, Lưu đại tiên sinh lại cùng Tấn Vương tiến hành phân tích phen, cường điệu việc Thái tử thất sủng thất thế, Hoàng Thái Tôn có khả năng được nâng lên để thay.

      Mấy năm gần đây thái độ Hoằng Cảnh Đế cực kì mơ hồ, Thái tử vô năng, lướt qua Thái tử truy phong Hoàng Thái Tôn cũng phải có khả năng. Nhưng vấn đề là, ngoại trừ Thái tử, Hoằng Cảnh Đế vẫn còn mấy vị hoàng tử văn thao võ lược chính trực tráng niên.

      Như là An Vương, Vĩnh Vương cũng như là Tấn Vương.

      Mấy vị hoàng tử này sao có thể cam tâm tình nguyện nhìn tên mao đầu tiểu tử lướt qua mình để ngồi vị trí kia cơ chứ? Nếu Thái tử được chọn, Thái tử chính là con vợ cả trung cung, lại là trưởng tử, xác hoàn toàn xứng đáng.

      Nhưng mà nếu là Hoàng Thái Tôn? ta dù sao cũng là Thái Tôn ( con của Thái tử), phải Thái tử, cho dù ta là thiếu niên thiên tài, cũng đủ để phục chúng.

      Phỏng chừng Hoàng Thái Tôn cũng biết nhóm hoàng thúc trơ mắt nhìn bản thân ta thượng vị, mới có thể tiên hạ thủ vi cường. Mà bước đầu tiên là lựa chọn đối phó Tấn Vương cùng Vĩnh Vương có thế lực lớn nhất trong số các phiên vương. Chỉ là sử dụng thủ đoạn ‘ mũi tên bắn hai con chim’, có thể làm cho hai vương tranh chấp, mà ta tọa sơn quan hổ đấu, tâm cơ thâm trầm này khiến người hác uất nghẹn mà.

      Nếu như vậy lại thêm nghi vấn thứ hai chính là: vì sao Hoàng Thái Tôn lại hành động rời rạc như vậy, chẳng lẽ chỉ như vậy có thể chắc chắn khiến Tấn Vương đối đầu với Vĩnh Vương sao?

      ta vì cái gì mà tự tin đến mức đó?

      Đây là nghi vấn cần giải đáp gấp, nhưng mà Lưu đại tiên sinh là ai, mà vấn đề mồn ngay trước mắt như thế lại xem , chỉ nghị việc khác, hề đả dộng gì tới vấn đề này.

      Nhưng trước khi rời , Lưu đại tiên sinh vẫn đề ra câu với Tấn Vương, Tấn Vương phủ giờ khuyết thiếu vị tiểu công tử. chỉ là vấn đề Tấn Vương có hậu hay , mà đó là đại quan trọng nhất, Vĩnh Vương cùng An Vương đều chỉ có đứa con trai, Tấn Vương đứa cũng có, đây chính là bất lợi của Tấn Vương nay.

      Đợi sau khi Lưu đại tiên sinh rồi, trong nội thư phòng là mảnh yên tĩnh, thẳng đến lúc này Tấn Vương mới lộ ra bộ dáng lãnh khốc của mình.

      Đột nhiên, gõ gõ án thư, trong nháy mắt trước mặt lại đột nhiên xuất người.

      người mặc kình trang, nam tử khuôn mặt bình thường.

      “ Kêu người bên kinh thành hành động chút , bổn vương nhớ Thái tử trầm mê sắc đẹp, lâu rồi chưa bước vào phòng thái tử phi. Thái tử phi tuổi như lang như hổ, độc thủ khuê, tịch mịch khó nhịn. Đưa tới nam nhân cho nàng ta, khiến cho nàng ta hưởng thụ . Hoàng trưởng tôn tựa hồ như muốn đại hôn, chính là cưới nữ nhi Trần gia phải ? Sao có thể để cho tên tiểu tử thuận lợi như vậy được chứ, phá cho tên nhóc đó thất bại . Còn chuyện thuốc giải, xuống tay người hoàng trưởng tôn Đông Cung.”

      “ Tuân lệnh.”

      Nam tử biến mất, nội thư phòng lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, cho đến khi Phúc Thành từ bên ngoài vào tới.

      “Điện hạ, đồ vật đưa Tiểu Khóa Viện.”

      Kỳ việc này cần báo cáo lại, dù sao chỉ là thưởng cho hạ nhân mà thôi, khi nào cầu chủ tử phải để ý như thế chứ. Nhưng người này cùng hạ nhân cũng là giống nhau, đặc biệt còn có chuyện trước đó, Phúc Thành tự nhiên làm đầy đủ phận báo cáo.

      Tấn Vương sắc mặt vốn lạnh lẽo như nước, nghe được lời này, đôi mắt như giếng cổ thâm u thay đổi.

      đột nhiên có chút muốn gặp tiểu nhũ nương kia, muốn nhìn chút xem nàng có hiểu ý tứ của hay , cần phải lo lắng đề phòng nữa. Đặc biệt lúc này tâm tình của cũng tốt, cũng muốn ra hít thở khí.

      Nhưng Tấn Vương đồng thời cũng ý thức được bản thân vậy có chút qua đường đột, vì thế cúi đầu tiếp tục nhìn mật tin bàn, cảm giác sắp đến buổi trưa, mới mang theo Phúc Thành hướng Tiểu Khóa Viện mà .

      Lúc này Tiểu Khóa Viện vừa tới giờ dùng cơm trưa, từng nhóm nha hoàn cùng các bà tử phía dưới ăn, cơm trưa của Dao Nương cùng hai người Ngọc Yến cũng làm xong. Tiểu Quận chúa lúc này chơi, Dao Nương kêu ăn trước Ngọc Thúy, dù sao nàng lúc này còn chưa đói bụng.

      Tiểu Quận chúa giường chơi đùa, trẻ sơ sinh ở giai đoạn này rất hiếu động, thời tiết nóng nực, trong phòng cũng có đặt băng làm mát, nên Dao Nương chỉ cho tiểu Quận chúa mặc cái yếm , mặc nàng ở giường quay lung tung, chỉ cần trông để bé xuống là được.

      mặt Dao Nương mang theo ý cười mà nhìn tiểu Quận chúa, trong lòng mềm thành mảnh, nàng nhớ tới Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cùng tiểu Quận chúa tuổi xê xích bao nhiêu, chắc là lúc này nhóc có thể xoay người rồi.

      Tưởng niệm tựa như thủy triều vọt tới, Dao Nương trong lòng tràn ngập thương cảm, hận bản thân thể sinh ra đôi cánh, để trong chớp mắt có thể bay trở về Lâm Vân Huyện gặp Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ.

      Dao Nương chìm trong mộng tưởng, tất nhiên là có chú ý động tĩnh phía sau, cho đến lúc Tấn Vương đến trước mặt nàng, nàng mới phát trong phòng có thêm người đến.

      Nàng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện bóng người, nhớ lại lúc này đúng là thời gian ăn cơm, chắc là thủ vệ cùng bà tử lại lười biếng. Kỳ cũng là bình thường có ai tới Tiểu Khóa Viện, lại ở trong Vương phủ, cho nên hạ nhân đều tương đối đơn giản, hơn nữa hai người Ngọc Yến Ngọc Thúy cũng phải loại người thích hà khắc với người khác, khó tránh khỏi có người dùng thủ đoạn lười biếng.

      Nàng khụy đầu gối hành lễ, dám ngẩng đầu.

      Trong lòng nghĩ đến phần ban thưởng vào buổi sáng, càng cảm thấy mơ hồ biết Tấn Vương lúc này tới để làm gì.

      “Bổn vương đến thăm tiểu Quận chúa.” Tấn Vương ho .

      Dao Nương vội vàng gật đầu.

      Theo như quy củ, khi chủ tử tới, là phải dâng trà. Nhưng lúc này tiểu lâu còn ai cả, Phúc Thành mọi ngày kề bên Tấn Vương cũng thấy đâu, Dao Nương vô cùng hoài nghi Tấn Vương có là tời thăm tiểu Quận chúa hhay , chỉ có thể co quắp mà đứng ở nơi đó làm như biết.

      Trong phòng thực yên tĩnh, nhìn ánh mắt hai người như đặt tiểu Quận chúa tự chơi tự vui giường, nhưng ra tiêu cự có chút tập trung.

      Dao Nương nghĩ rồi lại nghĩ, mới giọng : “Nô tỳ tạ ơn điện hạ ban thưởng.”

      Tấn Vương ‘ ngô’ tiếng, dừng chút, mới : “Ngươi hầu hạ tiểu Quận chúa có công, bổn vương sớm nên thưởng cho ngươi.”

      Đây là lật mặt?

      Xem như ngày đó có chhuyện gì xảy ra?

      Dao Nương có thể hiểu ý của Tấn Vương, lúc này lại được nghe Tấn Vương , tim luôn treo cổ họng cuối cùng có thể buông xuống.

      Thậm chí có chút vui vẻ, nàng thành công rồi, có lẽ nàng có thể an ổn mà đợi tới lúc tiểu Quận chúa lớn hơn chút, sau đó mang theo bạc kiếm được quay về nhà.

      Nghĩ xong như thế, Dao Nương nhịn được lén nhìn Tấn Vương cái.

      Thân hình Tấn Vương như ngọc, sống lưng thẳng tắp, đôi tay đặt ở sau người, sắc mặt lãnh đạm mà nhìn tiểu Quận chúa. ràng khuôn mặt tuấn tú kia vẫn giống như dĩ vãng, cơ hồ có biểu tình dư thừa, nhưng bởi vì ánh mắt trở nên mềm mại, mềm hoá cả gương mặt sắc sảo.

      Tấn Vương như thế Dao Nương chưa từng nhìn thấy.

      Nàng thậm chí có chút hâm mộ đứa trẻ ngây thơ giường kia.

      Nàng nghĩ, đời này chắc cũng chỉ có tiểu Quận chúa mới có thể làm Tấn Vương rút băng hàn mặt, toàn tâm toàn ý che chở.

      Tấn Vương cảm thấy tiểu nhũ nương này có chút ngốc, tới nửa ngày, cơm thôi, ngay cả trà cũng ly.

      nghĩ rốt cuộc là ai dạy quy củ cho nàng.

      Vì thế Dao Nương liền phát tuấn mi của Tấn Vương nhăn lại.

      Tấn Vương nhíu mày là đẹp mắt.

      Dao Nương từng gặp qua rất nhiều người nhíu mày, có người nhìn thập phần hung ác, hoặc là nhăn thành đống ở trán, có thậm chí liền mắt hình đều biến dạng, nhăn nhúm mà tụ lại cùng nơi.

      Nhưng chỉ có , lông mày dài mượt mà, màu sắc đậm cũng nhạt, tựa như tranh thuỷ mặc được mưa bụi bao phủ. Đỉnh mày quá sắc bén, ngược lại có xu thế nhu hòa, khi nhíu mày, ấn đường chỉ hơi nhăn lại chút, nhìn qua như phải nhăn, ngược lại là là chau mày càng chuẩn xác. ( nàng nào hiểu câu này giải thích giùm ta với nhé ^^)

      Dao Nương đột nhiên nhớ tới đầu thơ ‘Mỹ nhân quyện châu liêm; Thâm toạ tần nga my ; Đản kiến lệ ngân thấp ;Bất tri tâm hận thuy’*

      Sau khi nghĩ ngợi xong, nàng cảm thấy bản thân đại nghịch bất đạo, nàng sao có thể so sánh Tấn Vương với nữ nhân. Nhưng nghiêm túc mà , Tấn Vương lớn lên rất ưa nhìn, còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa.

      Dao Nương cảm thấy hình như mình khám phá ra , vì sao Tấn Vương luôn là khuôn mặt lạnh, lạnh như băng, cứng ngắc khó gần. Bởi vì lớn lên quá đẹp, nếu vẻ ngoài này bị người ngoài nhìn thấy, sao còn có thể uy hiếp thuộc hạ, thống lĩnh biên quan tướng sĩ chống đỡ man di.

      Ngay lúc suy nghĩ của Dao Nương bay , Tấn Vương nhìn lại đây, đương nhiên phát tiểu nhũ nương nhìn lén .

      Loại ánh mắt này Tấn Vương cũng hề xa lạ, nghiêm túc kể ra bị rất nhiều người nhìn như vậy rồi. Nhưng chưa từng ai có ánh mắt giống nàng cả.

      có tính kế, có dụng tâm kín đáo, có những tính kế phức tạp, mà là thực thuần túy, tựa hồ chỉ là nhìn mà thôi, chứ phải nhìn Tấn Vương.

      Ánh mắt như vậy làm Tấn Vương có chút mờ mịt, nhưng cũng kịp suy nghĩ sâu xa bị đánh gãy.

      Nguyên lai Phúc Thành vừa rồi sở dĩ cùng Tấn Vương tiến vào, là vì do thức thời, hai là gọi người.

      Ngọc Yến Ngọc Thúy tiến vào sau liền quỳ mặt đất.

      Hai người các nàng cũng là từ trong cung ra tới, trong cung quy củ nghiêm cẩn nhất, thời điểm trước kia ở Triều Huy Đường, quy củ đại khái khác gì trong cung lắm. Nhưng từ khi vào Tiểu Khóa Viện, có lẽ vì quá nhàn nhã cho nên mới có chuyện ngoài cửa ai trông coi, điện hạ tới mới rồi mới phát .

      Dựa theo quy củ mà Tấn Vương luôn luôn hành , Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy đều thể thiếu mất mười roi, nhưng lần này lại chỉ nhàn nhạt câu ‘ lần sau thể tái phạm’ rồi cho các nàng đứng lên.

      Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy còn sợ hãi trong lòng, nhìn sắc mặt các nàng có chút tái nhợt, Dao Nương có chút vì sao các nàng lại sợ thành như vậy.

      Kỳ Dao Nương cũng sợ Tấn Vương, nhưng nàng biết Tấn Vương phải người tức giận lung tung, tùy tiện giận chó đánh mèo.

      Tấn Vương chưa dùng cơm trưa, Ngọc Yến xuống an bài.

      Phòng bếp bên kia chuẩn bị rất nhanh, cũng chỉ mất thời gian chén trà , cơm trưa liền được bưng lên.

      Cơm trưa ở đông thứ gian dọn xong, Tấn Vương dời bước qua.

      Chỉ qua chút thời gian như thế mà Dao Nương cũng đói lắm rồi, làm nhũ nương rất nhanh đói, đến là đến, khi đói rồi bụng kêu vang.

      Nàng cho rằng lúc này Ngọc Yến Ngọc Thúy đều ở đây, có người giùp trông chừng tiểu Quận chúa, nàng có thể ăn cơm trưa. Liền lặng lẽ cùng Ngọc Thúy câu, tính toán rời .

      Nàng cho rằng hành vi cảu nàng có người chú ý, nhưng ra đều bị người khác thu vào mắt.

      “Nếu Tô nhũ nương có việc gì, vậy giúp đỡ hầu thiện .” Phúc Thành .

      *OÁN TÌNH- LÝ BẠCH:

      怨情


      李白


      美人卷珠帘,深坐颦蛾眉。

      但见泪痕湿,不知心恨谁?


      Oán tình


      Lý Bạch


      Mỹ nhân quyện châu liêm

      Thâm toạ tần nga my

      Đản kiến lệ ngân thấp

      Bất tri tâm hận thuy


      --Dịch Nghĩa--


      Oán tình


      Người đẹp cuốn chiếc rèm ngọc

      Ngồi lâu, ủ rũ mày ngài

      Chỉ thấy nước mắt đẫm ướt

      biết lòng nàng giận ai đây


      --Bản dịch của Tản Đà--


      Người xinh cuốn bức rèm châu,

      Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày.

      Chỉ hay ngọt lệ vơi đầy,

      Đố ai biết được lòng này giận ai.


      --Bản dịch của Trần Trọng Kim--


      Rèm châu cuốn, mỹ nhân,

      Bùi ngùi ngồi lặng đương nhăn mày ngài.

      Chưa khô giọt lệ vừa rơi,

      Chẳng hay tủi hận vì ai bận lòng.


      --Bản dịch của Trần Trọng San--


      Người đẹp cuốn rèm châu,

      Ngồi yên, đôi mày trau.

      Mắt kia rung ướt lệ,

      Lòng biết hận về đâu.


      --Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu--


      Mỹ nhân cuộn bức rèm mành,

      Ngồi im tượng cỗ,buồn tanh chau mày.

      Hai hàng lệ vắn dài,

      Oán ai ai biết lòng nầy oán ai !


      -- Bản dịch của Nguyễn Minh --


      Người đẹp thẫn thờ cuốn rèm châu

      Ngồi lâu cau mặt ngó đâu đâu

      Lệ tuôn thành ngấn gò má

      Chẳng biết vì ai luống hận sầu ?


      -- Bản dịch của SongNguyễn HànTú --


      Thẫn thờ rèm ngọc cuốn lên

      Giai nhân lặng lẽ ngồi nhìn xa xa

      Rưng rưng mắt lệ hoen nhòa

      Hờn ai mỹ nữ lệ sa tủi buồn


      --Bản dịch của Nguyên--


      Oán hận mối tình


      Mỹ nhân cuốn bức rèm châu,

      Nàng ngồi lặng lẽ và chau nét ngài,

      Chỉ hay nước mắt ngắn dài,

      Làm sao biết được vì ai nàng sầu?!...


      --Bản dịch của Đỗ Bằng Đoàn & Bùi Khánh Đản--


      Mỹ-nhân cuốn bức rèm châu,

      Tần-ngần ngồi lặng còn châu mày ngài.

      Chưa khô giọt lệ vắn dài,

      Chẳng hay nghĩ ngợi vì ai mà sầu !


      --Bản dịch của Chi Điền--


      nhàng người đẹp cuốn rèm châu,

      Thang thoảng mây xanh thoáng nét sầu.

      Ngấn lệ rưng rưng tràn khóe mắt,

      Vì ai ?…Ai biết ?…Lệ vì đâu ?!…


      --Bản dịch của Ái Cầm--


      Cuốn rèm người đẹp thẫn thờ

      Ngồi đăm chiêu nhíu mày thơ thẩn sầu

      Thoáng nhìn mắt lệ thương đau

      Biết chăng người hỡi! Vì đâu oán hờn!


      --Bản dịch của Trần Minh Tú--


      Người đẹp cuộn bức rèm châu

      mình ủ rủ ngồi lâu chau mày

      Ngọc lệ đà ướt ống tay

      Chẳng ai hay biết lòng này hận chi


      --Bản dịch cuả MaiLộc--


      (1)

      Cuốn rèm người đẹp khoan thai ,

      Bâng-khuâng ngồi lặng, đôi mày hơi chau .

      Bỗng nhiên giọt lệ buông mau ,

      Có ai biết được cớ sao nàng sầu ?


      (2)

      Người đẹp cuốn rèm dáng mảnh mai ,

      Đăm-đăm ,ngồi lặng ,thoáng châu mày .

      Long-lanh ngấn lệ nhòa đôi mắt ,

      Có biết lòng nầy hận ai ?


      --Bản dịch của Lâm trung Phú --


      Rèm châu người ngọc khai

      Ngồi lặng chau đôi mày ngài !

      Chỉ thấy lệ rưng mi ướt

      Chẳng hay lòng hận vì ai ?!?


      --Bản dịch của Viên Thu--


      Giai nhân cuộn tấm rèm châu,

      Ngồi rũ cau mày những lâu.

      Chỉ thấy đầy vơi dòng nước mắt,

      Lòng nàng chẳng biết hận ai đâu.

      ( Nguồn: Hoa Sơn Trang http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=204)
      Sandra, Mai Trinh, Nguyen Mars38 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @lan linh linh : mong nang som giai quyết xong cong việc va quay lai ^^
      lan linh linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :