1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33

      Editor: Mèo ™


      Trần Thiệu Thần —

      Tên nghe có chút quen, lại có chút lạ. Tống Hoài Thừa bị tiếng chuông điện thoại làm cho hỗn loạn lung tung ben hết cả lên.

      Mới sáng sớm cậu con trai gọi điện thoại cho , ràng là mờ ám. Tống Hoài Thừa vươn tay lên vỗ vỗ trán. “Phán Phán, có phải tối qua Trần Thiệu Thần đưa con về ?” Giọng ông từ từ chậm rãi pha lẫn chút thấp thỏm yên, muốn chấp nhận chuyện này xảy ra.

      Cố Phán nhìn ông ba dể nổi nóng đứng trước mặt mình, khẽ cắn răng, gật gật đầu xác nhận. Người ba từ trước đến giờ luôn thương dung túng nhận được câu trả lời xong, cảm thấy mất mác vô hạn.

      Tống Hoài Thừa bỗng cảm thấy trong lòng như toét lỗ thủng lớn, trong đầu ông có thanh luôn gầm thét gào rú, lại sợ làm con cưng hoảng sợ nên miễn cưỡng đè nén lại. Trầm mặc lâu, đầu ngón tay ông ngừng run run, ngay cả tần suất hô hấp cũng nhanh hơn.

      Cố Phán tràn đầy lo lắng, nhưng biết nên gì, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang mẹ mình.

      Cố Niệm lắc đầu tới. “Tống Hoài Thừa, quần áo giặt xong vẫn còn ở trong máy giặt kìa, lấy phơi .”

      Tống Hoài Thừa á tiếng, nhìn lại Cố Phán, thế nhưng lời liền ngoan ngoãn lấy đồ phơi.

      Cố Phán nắm chặt điện thoại di động, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, cười khổ tiếng, quay sang huơ tay chuyện với mẹ mình: “Mẹ, ba vui.”

      Cố Niệm thở dài. “Để cho ông ấy yên tĩnh chút. Con cũng biết ông ấy thương quan tâm con thế nào mà, cho nên cẩn thận như vậy cũng phải thôi.”

      Cố Phán cong môi cười, sắc mặt dần ngưng kết lại. “Mẹ, tại sao đột nhiên con chuyện được vậy?”

      Cố Niệm nhíu mày, giơ tay lên vén những sợi tóc xoà xuống trước mặt Cố Phán, bà hơi trầm ngâm. “Khi đó con bị sốt cao nên dây thanh quản bị tổn thương.” Giọng bà trầm trầm, cũng có gì khác thường.

      Vấn đề này Cố Phán chưa từng hỏi qua, bọn họ cũng chưa từng nhắc đến. Đây là nỗi đau của tất cả mọi người trong gia đình, bọn họ vẫn luôn muốn quên , luôn cố gắng chôn chặt nó xuống tận đáy.

      Cố Phán cắn cắn môi, mặt tràn đầy vẻ mất mác, lại cố gắng nở nụ cười, : “Mẹ, nếu như con chuyện được tốt biết mấy.”

      Trái tim Cố Niệm đau xót, thốt nên lời.

      Tống Hoài Thừa phơi quần áo xong tâm tình cũng bình tĩnh lại. Ông tới phòng khách, sắc mặt trở lại bình thường, Cố Niệm ngồi ghế sô pha, vẻ mặt ảm đạm. Ông đến gần, phát mắt vợ mình phím hồng như vừa mới khóc.

      “Sao vậy?” Tống Hoài Thừa lo lắng hỏi.

      Cố Niệm hít hít mũi. “ sao.”

      “Sao mà sao được. Khóc rồi đây này!” Tống Hoài Thừa cầm khăn giấy lau nước mắt cho bà.

      Cố Niệm nhìn ông, bọn họ còn trẻ trung gì nữa, khoé mắt Tống Hoài Thừa cũng lưu lại những dấu vết theo năm tháng, trong mái tóc đen cũng lưa thưa vài sợi tóc bạc, bà với chồng: “Con biết rồi, tôi có chút nỡ thôi mà.”

      Tống Hoài Thừa càng đau lòng hơn. “Bà biết từ sớm rồi, tôi lại thành người ngoài, đến tận bây giờ mới biết được. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ› Nếu tôi nhìn thấy điện thoại của Phán Phán, đến bao giờ hai người mới cho tôi hay chứ?”

      “Con ông da mặt mỏng, vốn định mấy ngày nữa cho ông biết. Ông Tống àh, ai bảo gần đây ông bận như vậy làm gì?”

      Tống Hoài Thừa đập tay vào cửa phòng vẽ tranh. “Người tôi nhìn trúng lại bị con tôi nhìn trúng. Hừ!”

      “Ông thích cậu ta sao?”

      phải là thích, nhưng mà cậu ta quá ưu tú, tôi yên lòng. Bọn chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, ai có thể đảm bảo chuyện tương lai chứ. Tôi sợ Phán Phán bị tổn thương thôi.”

      Cố Niệm trầm mặc. “Hai ngày nay tôi cũng suy nghĩ đến chuyện này, nhưng khi thấy được những chuyện mà cậu ta làm cho Cố Phán, tôi lại cảm thấy yên tâm phần nào.” Cố Niệm lấy điện thoại ra. “Tôi hỏi Lý Thịnh, ông xem xem, những hình ảnh liên quan đến hai đứa trong khoảng thời gian ở trường học này.”

      Lúc Tống Hoài Thừa nhìn thấy bức ảnh Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng đàn piano đôi, bốn bàn tay cùng nhấn phím đàn ánh mắt càng thêm thâm trầm.

      “Tôi hội hận, sớm biết như vậy thèm nghe lời bà rồi. Lý ra nên tìm người trông chừng Phán Phán mới phải.”

      Cố Niệm bật cười. “Dù có trông chừng cũng vô dụng thôi. Lúc còn học cấp 3, Trần Thiệu Thần lén học ngôn ngữ của người câm điếc. Cậu ấy gặp Phán Phán lúc mười tám tuổi, từ lúc đó bắt đầu lên kế hoạch hết cả rồi. Con ông muốn đến thành phố T học đại học, bởi vì có hẹn ước trước với người ta cùng nhau học đại học T. Ông Tống àh, ba năm trước ông phát ra, bây giờ mới biết cũng muộn rồi!”

      Tống Hoài Thừa bất mãn hừ tiếng. “Tên nhóc kia nếu dám phụ bạc con cưng của tôi, tôi đánh gãy chân nó.” Mặc kệ thân phận, tuổi tác của ông cao đến đâu, ông cũng chỉ là người cha bình thường thương con như bao người cha khác mà thôi.

      Cố Phán ở trong phòng vẽ, ngồi trước giá
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Chris, trang03072 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34

      Editor: Mèo ™


      Ánh mặt trời mùa đông thưa thớt toả ánh sáng ấm áp khắp nơi, đáy lòng tràn đầy cảm động.

      Gặp nhau vào đúng khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Chỉ mong tất cả mãi ngọt ngào như vậy, để cho cuộc sống bình thản của tràn đầy những cung bậc cảm xúc vi diệu.

      Cố Phán nhìn thẳng vào mắt , trong đáy lòng run động phập phồng. Lấy thân làm sính lễ báo đáp, quả là rất nặng.

      Cố Phán tươi cười rạng rỡ, huơ tay: “Phần sính lễ này cần phải hỏi qua ý kiến của ba em .”

      Nhìn vẻ mặt đáng này của , Trần Thiệu Thần bó tay lắc đầu. Ba của em àh, càng nghĩ càng lắc đầu dữ hơn. “Thôi vậy.”

      Vừa nghĩ đến việc bảy tám ngày tiếp theo thể gặp mặt nhau được, Cố Phán hơi rầu rầu.

      Trần Thiệu Thần như cũng vừa nghĩ đến việc này, nắm lấy tay . “Nhớ nhắn tin thường xuyên cho đấy.”

      Cố Phán gật đầu.

      Trần Thiệu Thần thở dài hơi. “Mỗi ngày đều phải nhớ đến .” trầm giọng dặn dò.

      Cố Phán nuốt nuốt nước miếng, chớp chớp mắt, gương mặt nở nổi nụ cười. huơ tay : “ cũng vậy.”

      ——— ——————

      Những ngày mừng năm mới, Cố Phán thường cùng ba mẹ về quê thăm ông ngoại Cố, cả đại gia đình cùng nhau ăn tết. Mà cả nhà Trần Thiệu Thần cũng đón tết ở bên nhà nội.

      Đêm 30, khác với thành phố đều vắng lặng, ở nông thôn cực kì náo nhiệt, tiếng pháo hoa đì đùng bên tai dứt.

      Mặc dù Chính phủ ban bố lệnh cấm đốt pháo hoa cả nước, nhưng ở nông thôn cũng gò bó lắm. Đối với những thôn dân chất phác mà , đốt pháo hoa chỉ là để náo nhiệt, mà hơn thế nữa, nó được coi như là nghi thức ký thác những lời chúc, những mong ước của bọn họ về năm mới tốt đẹp hơn.

      Bữa cơm tất niên ở nhà họ Trần vẫn muộn như trước đây. Mẹ của Trần Thiệu Thần phụ trách làm cơm tối, chỉ là tài nấu nướng của bà được tốt lắm, chỉ có thể dựa vào hỗ trợ của Trần Trạm Bắc.

      Vì thế, bà nội vẫn rất có ý kiến.

      Trần Thiệu Thần vào phòng bếp bưng thức ăn lên nghe mẹ mình khẽ : “Thiệu Thần, sau này mẹ tuyệt đối để cho con dâu mình vất vả làm cơm như thế này đâu.”

      “Vậy để mẹ làm?” Trần Thiệu Thần hỏi ngược lại.

      “Chúng ta ra tiệm ăn.” Từ Thần Hi ràng từng chữ.

      Trần Trạm Bắc cười. “Bà Trần àh, những món này hình như cũng là do tôi làm hết.”

      Từ Thần Hi cười cười lấy lòng. “Trần tiên sinh cực khổ rồi, buổi tối ăn nhiều chút nhé.”

      Trần Thiệu Thần mau lẹ chuồn ra ngoài, để tránh làm kì đà cản mũi.

      Tình cảm giữa bà nội và mẹ cũng bình thường, nhưng lại vô cùng thương cháu trai là đây. Bà vui vẻ gắp thức ăn cho . “Thiệu Thần, con ăn nhiều chút, có phải thức ăn ở trường ngon , sao lại gầy thế này?”

      Ông nội hào sảng . “Người nhà chúng ta đều như vậy. Chờ sau khi kết hôn khá hơn thôi, bà xem vóc người của Trạm Bắc cao lớn lực lưỡng như thế kìa.”

      Kết hôn... Ông nội nhiều lúc rất hài hước. »diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn«

      Bà nội cười, khoé mắt nheo lại thành đống nếp nhăn. “Thiệu Thần, con cũng đừng học theo ba con mà kết hôn trễ như vậy. Ông bà nghĩ khoảng 27,28 tuổi kết hôn là hợp lý nhất rồi. Có bạn rồi phải dẫn về đây ra mắt bà nội đấy.”

      Trần Trạm Bắc lên tiếng. “Là nhờ con luôn kiên trì rèn luyện mới được thế, Thiệu Thần còn trẻ, mấy năm này vóc người vậy là ổn rồi, dù có gầy nhưng sức khoẻ rất tốt, cần lo lắng.”

      Trần Thiệu Thần cũng : “Ông nội, bà nội yên tâm, con ở thành phố B rất tốt.”

      Bà nội mím khoé môi. “Về sau ra nước ngoài du học nhất định được thoải mái như ở trong nước được nữa.”

      Trần Trạm Bắc trầm giọng. “Thanh niên phải rèn luyện nhiều, phải ba cũng vậy hay sao.”

      Trần Thiệu Thần hơi suy tư, xem ra ba vẫn chưa từ bỏ chuyện bắt ra nước ngoài du học. khó giải quyết, cha là điển hình của phái cứng rắn, rất nhiều việc dù có kiên trì cỡ nào cũng dể dàng thay đổi.

      Ví dụ như, tình cảm của ông và mẹ .

      “Uống ly nào.” Ông nội giơ ly lên, là rượu trắng. Hôm nay ba người đàn ông nhà họ Trần đều phải uống chút.

      Tín hiệu ở nông thôn cũng tốt, cứ chập chờn chập chờn, gửi tin nhắn cũng phải đợi hơn mười phút mới được, có lúc còn gửi được.

      Trần Thiệu Thần cầm điện thoại di động ngóng trông, bên kia Cố Phán làm bộ đau khổ , tín hiệu tốt.

      Đại khái khoản 30 phút sau, Trần Thiệu Thần nhận được bức ảnh, bàn đầy thức ăn.

      Trần Thiệu Thần: “Món nào là của em làm?”

      Cố Phán: “Em phụ trách bưng món ăn ra bàn.”

      Trần Thiệu Thần: “Mẹ sau này để cho con dâu mình nấu ăn. Mẹ là mẹ chồng tốt.”

      Lúc Trần Thiệu Thần nhận được tin nhắn trả lời của Cố Phán là hơn 20 phút sau.

      Cố Phán: “Tín hiệu tốt o(n_n)o~”

      Trần Thiệu Thần: “ sao, em đọc được tin nhắn của là được rồi.”

      Cố Phán: “.....”

      ——— —————

      Vào ngày mùng sáu đầu năm, thành phố C có hội nghị lớn về lĩnh vực kinh tế. Các vị lãnh đạo của thành phố C đều tham gia. Sang năm sau, thành phố C tổ chức hoạt động quan trọng mang tầm cỡ quốc tế, cho nên phải bắt đầu hoạch định ngay từ bây giờ.

      Tống Hoài Thừa là Tổng giám đốc của trong mười doanh nghiệp đứng đầu thành phố nên đương nhiên có tên trong danh sách mời. Ông ngồi phía dưới khán phòng, nhìn lên người phát biểu bục, bất giác nheo nheo mắt.

      người ngồi cạnh bên lên tiếng trầm giọng : “Vị này chắc sắp lui về tuyến sau rồi.”

      Tống Hoài Thừa nhếch hàng lông mày, người nọ tiếp tục : “Thành phố C mấy năm nay may mà nhờ có ông ấy, cần cù vì dân. thể , quả ông ấy rất có năng lực. Ông nhìn cậu trai trẻ ngồi hàng phía trước kia xem...”

      Tống Hoài Thừa thuận thế nhìn sang, đáy mắt lộ
      [​IMG]
      1900, Chris, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36

      Editor: Mèo ™


      Trước khi Cố Phán đến thành phố B mấy ngày, tâm trạng của Tống Hoài Thừa vẫn luôn buồn bực vui, những nhân viên trong công ty đều có thể cảm nhận được. Có người lặng lẽ hỏi trợ lý, Tổng giám đốc Tống có phải là đến thời kì lo lắng tuổi già rồi hay .

      Trợ lý gật gật đầu, chắc là vậy đó! Đây là chuyện kích thích nhất mà Tống Hoài Thừa phải chịu mỗi khi con học xa nhà.

      Tối hôm đó, Cố Phán đột nhiên mang theo mấy món quà của các vị trưởng bối tặng về nhà, làm cho ông Tống thể giữ nổi được bình tĩnh nữa.

      Tống Hoài Thừa hận đến cắn răn nghiến lợi. Tên nhóc Trần Thiệu Thần kia, tuổi còn trẻ mà sao phúc hắc đến vậy, lừa con cưng ông qua đó dể dàng thế chứ? Chưa được đồng ý của bọn họ dẫn con bé gặp người lớn trong nhà hết rồi. Ông rất rất rất vui!

      Tâm tình của ông bây giờ còn có thể như thế nào nữa? muốn lôi tên nhóc Trần Thiệu Thần đó ra đánh cho trận.

      Mới chớp mắt, đến ngày Cố Phán trở về thành phố B rồi.

      Trước khi chia tay, trong lòng Tống Hoài Thừa tràn đầy cảm khái.

      Cố Niệm ân cần dặn dò: “Có câu, biết con từng nghe chưa. ‘Bất niệm vu tình. Bất khốn vu tâm. Bất uý tương lai. Như thử, an hảo’(*). Tình cảm thuận lợi là chuyện tốt, nhưng nếu như gặp phải trắc trở cũng chưa phải là chuyện xấu.” Cố Niệm vén tóc lên vành tai . “Con vẫn còn ... Tóm lại, mặc kệ tương lai thế nào, mẹ và ba con đều đứng ở phía sau ủng hộ con.”

      (*) Bất niệm vu tình. Bất khốn vu tâm. Bất uý tương lai. Như thử, an hảo: Ý đừng để nhớ thương chôn vùi tình , đừng để khó khăn ngăn cản quyết tâm, đừng sợ hãi tương lai. Có như vậy, mới được bình an, yên ổn. Hoặc có thể hiểu là đừng để bị quấy rầy bởi các yếu tố bên ngoài, hãy là chính bản thân mình, có như vậy mới bình yên hạnh phúc.

      Cố Phán nặng nề gật đầu, giang hai cánh tay ôm lấy bà. muốn , rất cảm ơn ba mẹ, vì kiên nhẫn và bao dung cho những dại khờ của . Cám ơn ba mẹ, vì toàn tâm toàn ý thương che chở cho suốt bao năm qua.

      “Được rồi, làm thủ tục thôi.” Cố Niệm vỗ vỗ phía sau lưng .

      Tống Hoài Thừa thở dài, đưa túi xách cho . “Tự chăm sóc mình tốt đấy.” Nhìn con cưng, có lúc ông dám nghĩ đến, bé con vẫn còn cười đùa trong vòng tay ông mới chớp mắt mà biến thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.

      Cố Phán huơ tay. “Ba mẹ, hẹn gặp lại!” Vẫy vẫy tay, từng bước chậm rãi đến nơi soát vé, vào trong.

      Tống Hoài Thừa và Cố Niệm vẫn còn đứng ở đó rất lâu, vẫn chăm chú nhìn vào bên trong cánh cửa, trong đáy mắt đều là nỗi nhớ nhung.

      Máy bay an toàn đáp xuống sân bay thành phố B, Cố Phán kéo vali ra ngoài, khi về đến trường là giữa trưa.

      Ngày hôm qua Diệp Tử Nhuy tới rồi, nhưng bây giờ thấy ấy ở trong phòng kí túc xá, giường của được tấm grap to phủ lên. Cố Phán sắp xếp đơn giản lại chút, khi xong xuôi ánh mắt chợt lướt thấy hộp thuốc bàn của Diệp Tử Nhuy, bước chân hơi khựng lại, sau đó chậm rãi tới.

      Cầm hộp thuốc lên, tay run run, nheo mắt lại đọc từng hàng chữ hộp thuốc. Đó là thuốc trị ung thư dạ dày, hộp thuốc hoàn toàn trống .

      Đầu óc dần thả lỏng.

      Đột nhiên vang lên thanh gõ cửa từ bên ngoài, Cố Phán vội vàng lấy lại tinh thần mở cửa. Trần Thiệu Thần đứng bên ngoài, mặc áo khoác màu đen, tinh thần sảng khoái, trong tay xách theo hộp cơm.

      “Dự đoán thời gian em về đến đây chắc là qua giờ cơm. Đây! Mới vừa làm xong đó.”

      Sườn xào chua ngọt, bông cải xanh xào. vừa định nhón miếng sườn lên nếm thử, bị khẽ vào tay. “ rửa tay.”

      Cố Phán le lưỡi, xoay người rửa tay.

      Tay nghề của đầu bếp tiểu Trần ngày càng tiến bộ, nước sốt thấm đều vào sườn, vừa thơm vừa mềm, say sưa ăn ngon lành. Nhất thời bỏ qua luôn chuyện hộp thuốc mới vừa nãy. mang theo hai phần đến đây, giữ lại phần cho bạn cùng phòng của .

      Đường Thanh mới vừa lên tàu cao tốc, chắc đến tối mới về đến đây. Diệp Tử Nhuy nhắn tin báo biết là ấy làm thêm ở phòng tranh. Trần Thiệu Thần nhìn thấy bộ màu vẽ mới tinh bàn học của .

      Cố Phán giải thích: “Năm ngoái em cho Tử Nhuy mượn dùng, ngờ vừa tựu trường cậu ấy liền mua bộ mới trả lại cho em rồi.” thở dài, sau đó mới đưa hộp thuốc cho xem.

      Sắc mặt Trần Thiệu Thần bỗng nhiên biến đổi.

      Cố Phán khoát tay lia lịa, huơ tay : “Nó ở bàn của Tử Nhuy, em đoán là thuốc của mẹ cậu ấy.”

      Trần Thiệu Thần cau chặt mày, quan sát vẻ mặt của . cầm lấy tay . “Lúc này điều cần nhất là các em ở bên cạnh an ủi ấy.”

      Cố Phán gật đầu, nghe thấy lời , dần trấn tĩnh lại. loại ma lực khiến đắm chìm vào đó, khi dựa dẫm vào , rất an tâm.

      Buổi tối, Diệp Tử Nhuy về phòng, nhìn thấy Cố Phán, ấy mệt mỏi chào hỏi. “Cậu đến rồi àh.” thanh vừa khô vừa chát.

      Cố Phán thấy áo khoác của ấy bị dính rất nhiều màu vẽ, quần áo cũ kỹ, tóc tuỳ ý cột hờ bằng dây chun, khoé miệng cũng khô đến nứt ra, lúc ấy chuyện, khoé môi phía dưới khẽ rỉ máu. Diệp Tử Nhuy cũng buồn lau , chỉ thè đầu lưỡi ra liếm liếm. “Ây da, chảy máu rồi.”

      Trong lòng Cố Phán khỏi cảm thấy đau nhói, rót ly nước cho Tử Nhuy. ấy chỉ uống hai hớp liền cạn sạch.

      Cố Phán đẩy hộp thức ăn giữ nhiệt đến trước mặt ấy.

      “Cám ơn nha, mình đói sắp chết rồi.” Diệp Tử Nhuy cũng khách sáo, nhận lấy rồi ăn rất nhanh. “Món bông cải xanh xào này ngon quá. Trần sư huynh có còn để cho bọn nữ sinh chúng mình sống nữa đây. Cố Phán à, số cậu đúng là quá tốt.” ấy sờ cằm cảm thán.

      Qua lúc lâu, Cố Phán cầm lấy hộp thuốc đưa tới trước mặt ấy.

      Diệp Tử Nhuy sửng sốt.

      Cố Phán viết lên giấy. “Mẹ cậu giờ sao rồi?”

      Diệp Tử Nhuy trầm mặc hồi lâu, mặt tái mét còn chút máu, ánh mắt mờ mịt. Hồi lâu sau, mới khô khốc lên tiếng. “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

      Tim Cố Phán hẫng nhịp.

      Diệp Tử Nhuy cười khổ. “Hai năm trước bà làm phẫu thuật cắt gần nửa dạ dày rồi. Cuối năm nay, bà đột nhiên ngất xỉu, hàng xóm đưa bà đến bệnh viện rồi gọi điện thoại cho mình.” Diệp Tử Nhuy nắm tóc mình, cả khuôn mặt đều tràn vẻ chán nản và bất lực.

      “Mình còn có thể làm gì đây? Mình còn có thể làm gì nữa đây!” Diệp Tử Nhuy thào, thanh yếu ớt vô cùng.

      Cố Phán quỳ thụp xuống ôm lấy đôi vai ấy, rốt cuộc Diệp Tử Nhuy cũng bị hành động này của phá vỡ lớp vỏ mạnh mẽ gắng sức duy trì từ trước đến nay. ấy khóc, chỉ là gục xuống bàn nhúc nhích, đôi vai gầy run lẩy bẩy.

      số việc bày ra ràng trước mắt, sức lực con người quá bé, cái gì cũng thể làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mạng từ từ biến mất mà thôi.

      ——— ———————

      Sang tuần tựu trường, rốt cuộc sân trường cũng khôi phục lại ồn ào náo nhiệt vốn có.

      Tất cả đều tiếp diễn, sinh sôi ngừng.

      Mùa xuân tháng ba hoa nở ngập trời, gió xuân ấm áp.

      Khoa Quản trị kinh doanh chính thức công bố danh sách sinh viên đạt được học bổng du học theo diện trao đổi du học sinh vào tháng 9 sắp tới. Và đương nhiên tên của Trần Thiệu Thần cũng có trong danh sách đó.

      Khi Trần Thiệu Thần nhận được tin tức là sau giờ học, liền đến văn phòng khoa tìm thầy giáo phụ trách.
      “Thầy Tôn, học kì trước em từ bỏ danh ngạch này rồi mà.” Sắc mặt nghiêm túc.

      Thầy Tôn cầm tài liệu trong tay. “Em ngồi xuống trước .”

      Trần Thiệu Thần ngồi xuống, chậm rãi bình ổn nhịp thở của mình.

      Thầy Tôn vừa đẩy gọng kính lên vừa hắng giọng: “Rất nhiều người muốn được có tên trong danh sách ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu này, cơ hội tốt như vậy mà em cần, cũng phải thông qua đồng ý của Khoa mới bác bỏ được. Trưởng khoa cũng trao đổi với ba em rồi, kết quả chính là danh sách hôm nay em thấy.” Thầy Tôn nhìn chàng thanh niên trước mắt bình thản giải thích.

      Trần Thiệu Thần nhíu chặt mày. “Cho nên quyết định sau cùng là em vẫn phải đến Mỹ sao?”

      Thầy Tôn gật đầu xác định. “Em vẫn còn trẻ, ra nước ngoài học hỏi bao giờ cũng tốt hơn.”

      Trần Thiệu Thần cười khổ. “Thầy Tôn, làm phiền thầy rồi. Chuyện này em bàn bạc lại với người nhà sau.”

      Trần Thiệu Thần mình đường, trở về kí túc xá. Mọi người đều ở trong phòng, hai người chơi game, người giặt quần áo.

      “Ah, sao cậu về đây?”

      Trần Thiệu Thần trả lời.

      “Lão đại, chúc mừng cậu, được du học Mỹ nha. Học kì sau có cậu ở đây, phòng kí túc xá này thế nào cũng lại trở về trạng thái dơ bẩn như trước rồi.”

      Thấy tâm trạng có gì đó đúng, hai người kia quay sang nhìn nhau, sau đó thêm gì nữa.

      Trần Thiệu Thần trầm tư hồi, cầm điện thoại di động lên, ra ngoài cửa.

      “Sao vậy nhỉ? khí ngày hôm nay có gì sai sai ấy.”

      “Xem chừng là chuyện du học rồi. Cậu ấy vốn muốn mà.”

      “Cơ hội tốt như vậy. là đáng tiếc.”

      “Đừng quên ở đây còn có người đặc biệt! Chuyến này phải mất vài năm đấy! Học tiếp năm cuối đại học năm, nghiên cứu sinh hai năm, cũng phải ba năm lận.” Cậu bạn A giơ tay ra hiệu. “Nhưng bạn kia còn ba năn nữa mới tốt nghiệp mà.”

      “Vậy cùng nhau du học là được mà?”

      “Tình hình của bạn kia, cậu thấy có bao nhiêu phần trăm có thể hả? Nếu lão đại rối rắm trăm bề như vậy rồi.”

      Trần Thiệu Thần gọi điện thoại cho Trần Trạm Bắc, người nhận điện thoại là thư kí của ông. “Ba cậu họp, chờ sau khi ông ấy họp xong, tôi nhắn lại.”

      “Được!” Trần Thiệu Thần tựa người vào vách tường, đầu óc suy nghĩ ngừng.

      nắm chặt điện thoại di động, bóng hắt xuống mặt đất, kéo dài mà lạnh lẽo.

      Lúc này điện thoại của vang lên, là tin nhắn của Cố Phán.

      “Buối tối em muốn đến phòng tranh để vẽ cho xong, nên đến thư viện với được. ngoan ngoãn làm luận văn nhé. Hì hì (^__^)

      Trần Thiệu Thần mím môi, đầu ngón tay lướt tới lướt lui màn hình điện thoại, cúi cùng chỉ gửi câu. “Được, đừng vẽ muộn quá, nhớ về sớm nghỉ ngơi sớm.”

      Gần cuối tháng, khoa Mỹ thuật muốn tổ chức buổi triển lãm tranh với quy mô vừa và . Nên gần đây tất cả mọi người đều điên cuồng vẽ tranh, sinh viên thức đêm vẽ tranh thành chuyện thường như cơm bữa.

      Đường Thanh nhịn đói ba đêm rồi, tối nay thể nào nhịn thêm được nữa, hơn mười giờ tối liền chuồn mất.

      Quang cảnh 12 giờ đêm, trong phòng vẽ tranh chỉ còn sót lại ba người. Lần này Cố Phán chọn vẽ bức tranh “Vẻ đẹp ở Kim Lăng”. Nhiều ngày nay cố gắng đẩy nhanh tốc độ, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là hoàn thành rồi.

      Đêm khuya, chỉ còn lại hai người cuối cùng, cậu bạn học kia đứng lên, kéo theo chiếc ghế ngồi vang lên tiếng “Kẹttt..” chói tai, làm cho Cố Phán phải dừng lại chút. Bạn học kia lúc cũng khẽ lên tiếng chào hỏi: “Cố Phán, cậu còn chưa về sao, hơn mười hai giờ rồi.”

      Cố Phán quay đầu nhìn lại mới phát tất cả mọi người đều về hết rồi. cười cười, chỉ chỉ bức tranh mình vẽ dở, ý còn chút nữa là xong.

      “Vậy mình về trước đây.” Cậu bạn đứng nhìn vẽ chút rồi cười cười. “Tranh mà nữ sinh các cậu vẽ đúng là có ý vị đặc biệt riêng.”

      Cố Phán cười cười, quơ quơ vận động cánh tay mỏi nhừ của mình.

      Lúc này, trong phòng vẽ chỉ còn sót lại duy nhất mình , đèn cũng chỉ bật sáng ở vị trí ngồi, ánh đèn bao trùm đỉnh đầu , lưu lại ánh sáng nhàn nhạt. gia tăng tốc độ, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng đại công cáo thành. Cầm điện thoại di động lên định xem giờ, kết quả điện thoại hết pin tắt nguồn từ lúc nào rồi.

      đứng lên giãn gân cốt chút, bắp thịt ở bả vai cũng cứng ngắc. lấy tấm vải phủ lên bức tranh sơn dầu của mình, thu dọn xong màu vẽ, bảng pha màu, bút vẽ, xách theo cái thùng gỗ đựng đồ linh tinh ra cửa, đưa tay kéo cửa phát ... Cửa lại mở được.

      Cố Phán dùng sức kéo mạnh, dám chắc cửa bị khoá từ bên ngoài rồi. cực kì lo lắng, tiếp tục tốn sức kéo cửa nữa, cửa sổ của phòng vẽ này trổ ở mặt tường khác, nhưng mặt tường này có lối , căn bản là thể leo ra bằng đường cửa sổ được.

      Cố Phán ngồi phịch xuống, ủ rũ gục mặt xuống đầu gối, ánh đèn màu vàng cam phủ xuống cơ thể, chiếu ra vẻ mất mác gương mặt .

      Đối với , việc bị nhốt trong phòng vẽ tranh này cũng khó chịu khác gì bị phản bội, tổn thương cả.

      hít sâu hơi, giơ hai tay lên, tay còn dính khá nhiều màu vẽ vẫn chưa rửa sạch, bây giờ khô lại dính chặt da, mùi thuốc vẽ từng chút từng chút truyền vào trong mũi, trong lòng hoang mang tột độ.

      Máy điều hoà trong phòng vẽ này từ học kì trước bị hỏng, vẫn chưa có ai sửa. Nhiệt độ ban đêm vào đầu tháng 3 ở thành phố B chỉ có vài độ, mấy ngày nay lại đúng dịp rét tháng 3, phòng vẽ tranh trống trãi vắng lặng đến đáng sợ.

      Nhưng dù có lạnh đến đâu, cũng thể lạnh bằng trong lòng .

      Cố Phán nằm úp sấp mặt bàn, đầu tựa vào cánh tay. biết thể ngủ với tư thế này được, nếu sáng mai thức dậy bị bệnh, nhưng liên tiếp mấy ngày nay dồn sức vẽ tranh mệt nhọc, rốt cuộc vẫn chịu nổi.

      Dần dần nhắm hai mắt lại, thiếp .

      Gió thổi xuyên qua cửa sổ, cái lạnh chầm chậm bao trùm cả căn phòng. Phòng vẽ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

      Cố Phán nhát gan, bởi vì thể chuyện nên người trong nhà vẫn luôn dám để mình. Sợ có lúc xảy ra chuyện gì nhưng lại kịp thời cho mọi người biết, nên trong nhà có cài đặt cái chuông báo đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể báo động được.

      Sáng ngày hôm sau, Đường Thanh là người thức dậy dầu tiên. Lúc này ấy mới phát ra Cố Phán vẫn chưa về phòng, ấy vội vàng đánh thức Diệp Tử Nhuy dậy. “Tử Nhuy, tối hôm qua Cố Phán có về phòng chưa?”

      Diệp Tử Nhuy dụi dụi mắt, nhìn về phía giường của Cố Phán, hơi sững sờ, bật dậy cầm lấy điện thoại xem, có tin nhắn nào cả. Gọi điện thoại cho Cố Phán, thông báo tắt máy. trầm giọng : “Cậu có số điện thoại của Trần sư huynh , gọi điện thoại cho ấy xem sao?”

      Đường Thanh sợ hết hồn, vội vàng tìm số điện thoại của Trần Thiệu Thần. Diệp Tử Nhuy bò xuống giường, cầm lấy dãy số, nhanh chóng bấm. Cũng may là Trần Thiệu Thần vẫn còn mở máy.

      Vừa mới hơn sáu giờ sáng, ánh mặt trời vừa hé lộ.

      “Alô?” Giọng Trần Thiệu Thần khàn khàn mơ ngủ.

      “Trần sư huynh, em là bạn cùng phòng của Cố Phán, tối hôm qua Cố Phán vẫn chưa trở về kí túc xá, cậu ấy có ở cùng với ?”

      giây yên lặng ngắn ngủi.

      “Em có gọi điện thoại cho ấy chưa?” Giọng Trần Thiệu Thần đầy căng thẳng, người nhảy từ giường xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào.

      “Có gọi rồi, nhưng tắt máy.”

      Trần Thiệu Thần vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Tối hôm qua ấy có nhắn tin với , là đến phòng tranh vẽ tranh.” Cho dù có trễ đến đâu cũng trở về kí túc xá. Điều này bọn họ đều thống nhất với nhau từ trước.

      “Bây giờ qua đó ngay.” Trần Thiệu Thần , sắc mặt dần trầm.

      “Dạ được.” Diệp Tử Nhuy tắt máy. “Chúng ta đến phòng vẽ xem thử.”

      Sắc mặt Đường Thanh lo lắng. “ xảy ra chuyện gì chứ?”

      Diệp Tử Nhuy cau chặt mày, kéo lấy áo khoác. “Cậu đừng đoán mò, ở trường học có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chúng ta đến phòng vẽ trước , có lẽ cậu ấy cố vẽ cho kịp tiến độ thôi, Trần sư huynh cũng qua đó.”



      Hết chương 36

      **********
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37

      Editor: Mèo ™




      Lúc này sân trường mới sáng sớm vẫn còn vắng lặng an bình, sương sớm giăng khắp, cảnh vật xa xa hoàn toàn mơ hồ nhìn . đường có vài sinh viên đến sớm.

      Trần Thiệu Thần vội vàng chạy tới phòng vẽ tranh của khoa Mỹ thuật, dọc theo đường , tim của như bị treo ngược lên cành cây.

      Rời khỏi kí túc xá, Diệp Tử Nhuy và Đường Thanh cũng hấp tấp chạy tới, hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc. “Trần sư huynh, em vừa mới hỏi mấy người bạn cùng lớp, tối hôm qua đúng là Cố Phán còn ở lại phòng vẽ tranh đến hơn 12h đêm.”

      Trần Thiệu Thần gật đầu tỏ ý biết, ngũ quan kiên nghị, thêm gì.

      Ba người cùng bước lên từng bậc thang, tới trước cửa phòng vẽ.

      “Cửa khoá rồi.” Đường Thanh . “Có thể cậu ấy có ở bên trong.”

      Diệp Tử Nhuy dùng sức đập đập cửa.

      Cố Phán ngủ mê man, mí mắt nặng trĩu, hơi hé ra khe hở , mơ mơ máng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. muốn ngồi dậy, nhưng còn chút hơi sức nào.

      biết có thể là có người tới đây.

      Khoé miệng cong lên chút ý cười, là nụ cười yên tâm.

      “Có lẽ cậu ấy có ở trong đó.” Đường Thanh khẩn trương .

      “Là ai giữ chìa khoá phòng vẽ tranh ?” Trần Thiệu Thần hỏi.

      “Bình thường đều do lớp trưởng giữ, nhưng mấy ngày nay chúng em phải vẽ cho kịp thời gian nên có nhiều người mượn, bây giờ cũng biết là ai giữ nữa.”

      Lúc này giáo viên còn chưa đến trường, căn bản là thể mượn chìa khoá dự phòng được.

      Đường Thanh đập cửa. “Cố Phán, cậu có ở trong đó ? Cố Phán?”

      Cố Phán chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng đinh, khó khăn đưa tay đẩy hộp màu vẽ bàn, hộp màu rơi xuống đất phát ra tiếng vang nho . »diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn«

      “Nghe xem... Bên trong có thanh.” Diệp Tử Nhuy .

      Trần Thiệu Thần mín đôi môi mỏng, trầm giọng hai chữ cực ngắn gọn. “Phá cửa.” nghiêng cơ thể, dùng sức tông phát mạnh vào cánh cửa khoá chặt trước mặt.

      Trong lòng Diệp Tử Nhuy chấn động, thêm lời thừa thải, cũng nghiêng người, bắt đầu liên hiệp với tông mạnh vào cánh cửa.

      Cuối cùng, sau mấy chục cú tông, đạp, húc vào, tấm bảng lề cửa hơi lỏng, cánh cửa cũ kỹ rốt cuộc cũng mở ra.

      Rèm cửa sổ trong phòng đều được buông rũ xuống, ở giữa là ngọn đèn còn sáng, dưới ánh đèn, có người nằm sấp mặt bàn mê man. Trần Thiệu Thần thầm hít vào hơi sâu, sải bước qua. “Phán Phán...”

      Cố Phán mở mắt ra, trước mắt bóng người thoáng qua.

      Vẻ mặt Diệp Tử Nhuy cùng Đường Thanh vô cùng hốt hoảng, từ giây phút vừa mới phá cửa xông vào kia, hai người giật mình lo sợ rồi.

      Trần Thiệu Thần đanh mặt, đưa tay chạm tới trán của , nóng bỏng người. “ đưa em đến bệnh viện.”

      Giờ phút này, hai người kia biết nên gì cho phải.

      Trần Thiệu Thần bế Cố Phán lên. “Các em về trước .”

      “Sư huynh, chúng em với .” Đường Thanh .

      cần đâu, các em về học , sau đó giúp mang quần áo của Cố Phán đến bệnh viện là được.” Trần Thiệu Thần trầm tĩnh dặn dò.

      “Dạ được!” Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy cũng cố chấp muốn cùng đến bệnh viện nữa.

      Sau khi Trần Thiệu Thần khỏi, hai người cầm lấy túi xách và hộp gỗ của Cố Phán mang về.

      Tia nắng ban mai xua tan màn sương đêm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở bức rèm cửa sổ rọi vào trong phòng học những đốm sáng loang lổ.

      “Tại sao Cố Phán lại ở phòng vẽ nhỉ? Tại sao cửa lại khoá từ bên ngoài?” Đường Thanh lo lắng hỏi.

      Diệp Tử Nhuy trầm mặc phút. “Rất đơn giản, có người cố ý làm vậy.”

      “Sao lại thế!?” Toà lầu trống trải bóng người, đêm khuya bị nhốt mình ở đây đáng sợ nhường nào?

      “Chúng ta về thôi.” Diệp Tử Nhuy thở dài hơi.

      Cố Phán vẫn ngủ mê man, cảm thấy mu bàn tay đột nhiên đau nhói, hình như là bị tiêm kim tiêm truyền dịch vào mạch máu, vừa hơi động đậy liền được bàn tay của ai đó nắm lấy. lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay siết chặt từng ngón tay của .

      Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh của từng giọt nước xuống ống truyền dịch phát ra tiếng vang.

      Y tá châm kim truyền dịch xong, giọng nhắc nhở Trần Thiệu Thần: “Miệng của ấy hơi khô, cậu có thể dùng tăm bông tẩm nước thấm vào môi cho ấy.”

      “Cám ơn.” Trần Thiệu Thần lịch trả lời.

      vẫn ngồi ở đó, yên lặng nhìn vẻ mặt say ngủ của chớp mắt , nhưng trong đáy mắt dậy sóng.

      là bảo bối của cha mẹ mình, những người trong gia đình đều hết lòng thương che chở cho , chỉ mong được sống cuộc đời bình an vui vẻ.

      từng cho biết, trước kia có rất nhiều bạn học hâm mộ , vì có nhiều quần áo đẹp, có nhiều đồ ăn vặt mà chỉ ở nước ngoài mới có. Nhưng chỉ có mình mới biết, chính mới là người phải hâm mộ những bạn học đó.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần dần dần thâm trầm. nhắm mắt lại, dám nhớ đến hình ảnh sáng nay, sau khi đạp phá cánh cửa kia ra, phát thấy mình nằm đó còn sức sống.

      Trong giây phút đó, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, bất lực tột cùng.

      Đó là cảm giác mà trước đây chưa từng có.

      Cố Phán hốt hoảng quơ quơ tay, Trần Thiệu Thần lập tức nắm chặt lấy tay . “Phán Phán, ở đây, có ở đây rồi.” thanh của trầm thấp mà thâm tình, khẽ khàn trấn an .

      Giơ tay lên sửa lại vài sợi tóc tán loạn của , Trần Thiệu Thần khẽ an ủi: “ sao, sao đâu.”

      ra Cố Phán cũng có chút cảm nhận được, nhưng mà quá buồn ngủ nên muốn mở mắt ra. Để ngủ thẳng cho đến trưa, cuối cùng Trần Thiệu Thần cũng đánh thức dậy.

      Cố Phán từ từ mở mắt ra, ánh mắt có tiêu cự mơ màng nhìn thẳng phía trước. Qua lúc lâu, mới khôi phục được tinh thần.

      Trần Thiệu Thần giọng với : “Người đẹp ngủ trong rừng, dậy thôi nào.”

      Cố Phán vừa muốn giơ tay lên mới phát cả người đau nhức còn chút sức lực nào. thầm hít hơi khí lạnh.

      Trần Thiệu Thần nhận ra ngay. “Vì em gối đầu lên tay ngủ quá lâu nên mới như thế.” nhàng xoa bóp cánh tay giúp , lực độ vừa vặn. “Có đau ?”

      Cố Phán nhìn gương mặt cúi xuống của , chăm chú nhìn vào đôi gò má xương xương, từng đường nét đều ghi nhớ như khắc sâu trong lòng. lắc lắc đầu trả lời câu hỏi của .

      Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Cả hai người, ai nhắc gì đến chuyện tối ngày hôm qua.

      Xoa bóp lâu sau mới dừng lại. “Em đói bụng chưa?” nhận thấy sắc mặt trắng bệch còn chút máu, ánh mắt cũng đượm chút mỏi mệt, như có gì đó khác với ngày thường, nhưng lại hiểu.

      Cố Phán vội che giấu tia cảm xúc lung tung vừa nãy. “Rất đói.” huơ tay .

      Trần Thiệu Thần đổ ra chén cháo, Cố Phán vừa đưa tay ra muốn nhận lấy, lắc đầu. “Để .” cẩn thận từng li từng tí múc muỗng lên, nhàng thổi cho bớt nóng.

      Hơi nóng từ chén cháo bốc lên mờ mịt trước mặt hai người. Cố Phán chợt cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác như tất cả hình ảnh trước mắt này như trong mơ, dường như suy nghĩ gì đó.

      giơ tay lên huơ huơ: “ sao?”

      Tay run lên, vài giọt cháo trắng rơi xuống.

      Cố Phán vừa nghĩ đến chuyện này cảm thấy rất khó chịu, trong lòng đau xót như có ai đó càu cấu, chỉ vì muốn chia ly. khẽ ngước cằm lên, nhìn chớp mắt. Bởi vì bị sốt nên tinh thần hơi sa sút, khiến cho người ta có cảm giác quá đỗi yếu đuối.

      Trong giây phút đó, trong đầu Trần Thiệu Thần có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ, nhưng lại phát mình thể thốt nên lời. vẫn chưa nghĩ đến việc nếu như Cố Phán biết được chuyện này phải chịu bao nhiêu tổn thương. Sau hồi lâu, muỗng cháo nguội, còn hơi nóng bốc lên nữa.

      mím môi. “ để em lo lắng rồi.” Đặt chén cháo nguội sang bên, nắm lấy tay . “ luôn luôn ở bên cạnh em.” gằn từng chữ, giọng kiên định.

      Bây giờ đầu óc Cố Phán hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng rối rắm lạ thường, ngừng tự với chính mình rằng, thể ích kỷ giữ chặt ở đây mãi như vậy được.”

      Trần Thiệu Thần nhìn thấy ánh mắt trống rỗng vô hồn của , thở hơi dài. “Là phải lòng em trước, sao có thể bỏ em ở lại đây mình được chứ?” trầm giọng hơn. “Trừ khi tiểu bánh mì cần nữa.”

      Cố Phán rũ đôi hàng mi, tiếp tục nhìn nữa, huơ tay : “Sư huynh, tối hôm qua ở trong phòng vẽ tranh chỉ có mình em, em rất sợ. Điện thoại hết pin, em muốn gửi tin nhắn cho cũng được. Sau đó em lại nằm bàn ngủ thiếp , em mơ thấy giấc mơ, mùa đông tuyết rơi năm đó, chúng ta cùng ra khỏi cổng trường, nhìn động tác thủ ngữ của em và bảo: ‘ có thể hiểu được em gì’. biết lúc đó em cảm động đến thế nào đâu. Có lẽ, kể từ lúc đó, em thích rồi.” Nét mặt vừa nghiêm túc vừa chuyên chú. “Nhưng mà, ưu tú như vậy, còn em quá phiền toái.”

      ra, vẫn luôn lo lắng.

      Trần Thiệu Thần nhìn huơ tay ra dấu, hai mắt ửng đỏ, trừng mắt giả vờ tức giận. “Nếu như phiền toái em chính là phiền toái ngọt ngào.” dừng lại đôi chút. “Huống chi rất thích cục phiền toái bé bự này.” Nhịp thở đều đặn trầm ổn, dùng giọng dịu dàng nhất để bày tỏ tấm lòng mình.

      Cố Phán hít mũi, cắn cắn khoé môi, giơ tay lên huơ tay : “Cám ơn .”

      Trần Thiệu Thần cười, rời khỏi ghế, ngồi lên mép giường đến gần hơn, nắm lấy tay đặt trước lồng ngực mình, kề sát bên tai , trầm giọng : “ cũng nỡ .” Câu ngắn gọn nhưng ý vị sâu xa.

      Ngay vào lúc này, điện thoại di động của reo chuông, phá vỡ giây phút ngọt ngào của hai người, vẫn ngồi y chỗ cũ, lâu cũng muốn nhúc nhích,.

      Cố Phán đẩy đẩy , Trần Thiệu Thần đành đứng dậy lấy điện thoại, khi thấy tên người gọi đến hiển thị màn hình liền cau mày lại.

      Hết chương 37.

      **********
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38

      Editor: Mèo ™


      Cố Phán vẫn luôn nhìn rời, nhận thấy vẻ mặt do dự của , rốt cuộc cũng nhận cuộc gọi.

      Trần Trạm Bắc vừa mới khảo sát ngoài tỉnh về, cả người mệt mỏi, cho đến giờ ông cũng chưa được chợp mắt nghỉ ngơi chút nào. Hôm qua thư kí cũng lại với ông là Thiệu Thần có việc tìm ông rồi.

      “Thiệu Thần, hôm qua tìm ba có việc gì àh?” Ông nhấc tay xoa xoa huyệt thái dương.

      Trần Thiệu Thần đứng trước cửa sổ, gương mặt tuấn tú nhận thấy vẻ căng thẳng. “Ba, chuyện du học Mỹ nửa năm sau con suy nghĩ rất kỹ càng rồi, mong ba đừng nhúng tay vào nữa.”

      Đầu bên kia truyền đến mấy tiếng ho khan.

      “Con vẫn cố chấp muốn ?” Trần Trạm Bắc hỏi lại câu.

      “Vâng!” Trần Thiệu Thần trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, phản chiếu lên cánh cửa thuỷ tinh bóng dáng gầy gò của .

      Trần Trạm Bắc ngồi đó xoa cái trán đau buốt từng cơn. “Làm theo cảm tính.” Ông trầm giọng lên tiếng lần nữa, mang theo phê bình chút che giấu, giận mà uy.

      Trần Thiệu Thần rũ mắt xuống, giọng cũng trầm trầm: “Ba, con biết ba và mẹ trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, con mong ba có thể hiểu được tình cảm của con.”

      “Hồ đồ! Nếu như con muốn con bé sống tốt chính bản thân con phải làm được điều con muốn, bảo vệ được người con . Trần Thiệu Thần, bây giờ con có năng lực đó sao? sinh viên trẻ người non dạ vì tình cảm mà từ bỏ tương lai của mình? Như thế chỉ làm người khác xem thường con mà thôi, xứng đáng làm con trai của Trần Trạm Bắc này.” Trần Trạm Bắc càng càng tức giận.

      Giọng ông trầm vang, Cố Phán từ xa xa cũng nghe được loáng thoáng chữ được chữ mất.

      Trần Thiệu Thần mím môi. “Cho dù du học, tương lai của con vẫn rộng mở.”

      Cố Phán cắn chặt môi, nhưng cảm thấy đau gì cả. Trần Thiệu Thần quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy khoé môi trắng bệch, tới, nhàng nhấc cằm lên. “Nhả ra.”

      Cố Phán chợt giật mình, nhấc răng ra khỏi môi, khoé miệng bị cắn rách mảng. lại nắm chặt tay, để mặc cho móng tay cắm vào da, muốn mượn cơn đau trong lòng bàn tay xua tan cảm giác bất lực lúc này.

      nhìn , bây giờ bọn họ vẫn còn rất trẻ, cùng hứa hẹn với nhau về những dự định phía trước, nhưng mà, ai có thể bảo đảm được tương lai có đổi thay hay ?

      Cảm giác của lúc này khác gì khi bị nhốt trong phòng vẽ tranh lúc đó cả.

      Cố Phán bắt đầu hoang mang....

      “Đừng như vậy!” Trần Thiệu Thần lại nhấc cằm lên. “Cố Phán, cho phép em tự tổn thương mình. muốn nhìn thấy em u buồn vui.”

      Cố Phán mở to mắt nhìn , đáy mắt phản chiếu lại hình bóng của .

      giải thích mà dùng hành động của mình làm cho yên tâm. “Hình như cháo nguội rồi...” Trần Thiệu Thần bình tĩnh chậm rãi . “Giữ gìn sức khoẻ cho tốt.”

      may là, lúc này Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy vừa tới đây. Hai người còn mua ít trái cây mang đến nữa.

      “Cố Phán, cậu sao rồi? Mém tí nữa là hù chết bọn mình rồi.” Đường Thanh vuốt vuốt ngực, Diệp Tử Nhuy đứng bên cạnh gì.

      “Mình sao.” cong khoé môi.

      Trần Thiệu Thần chào hỏi hai người họ rồi ra ngoài mua cháo nóng mới về.

      Đường Thanh : “Chúng mình hỏi qua rồi, hôm qua người ra khỏi phòng tranh trước cậu là Từ Tung. thể nào là cậu ấy khoá cửa được. Cố Phán, cậu còn nhớ người cuối cùng ra khỏi phòng tranh là ai ?”

      Cố Phán suy nghĩ cố nhớ lại, hồi sau lắc đầu đáp: “ nhớ ra, mình mãi mê lo vẽ nên cũng để ý.”

      “Nhất định phải bắt được người đó, quá đáng ghét rồi.” Đường Thanh cắn răng nghiến lợi .

      Cố Phán cười . “Có thể là do người đó cũng để ý thôi.”

      Diệp Tử Nhuy nhìn , như có điều suy nghĩ. “Mang cho cậu bộ quần áo này.” ấy dừng lại, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Phán: “Cố Phán, mình vừa mới biết chuyện, mình cho rằng nên cho cậu biết.”

      Đường Thanh kéo tay ấy, dường như muốn ấy ra.

      Diệp Tử Nhuy lấy lại bình tĩnh. “Chúng mình nghe học kì sau Trần sư huynh du học Mỹ theo diện trao đổi sinh viên, cậu có biết chuyện này chưa?”

      Trong lòng Cố Phán tràn đầy cảm kích, mặt cũng có cảm xúc gì quá lớn. Diệp Tử Nhuy biết hay tin tức này rồi. quay định tìm gì đó, hai người họ hiểu ý liền đưa di động cho .

      Hành động ăn ý cùng lúc, ba người chợt nở nụ cười.

      Cố Phán nhìn chiếc điện thoại di động cũ hiệu Nokia của Diệp Tử Nhuy, khung viền quanh màn hình bị trầy đến thảm thương, viết lên hàng chữ. “Mình biết rồi. Các cậu yên tâm, mình sao đâu.”

      “Vậy Trần sư huynh sao?” Bọn họ đều lo lắng đến vấn đề này.

      Cố Phán trầm mặc lúc, sau đó lắc lắc đầu.

      ?”

      gõ chữ điện thoại: “Mình biết.”

      Cả ba người cùng chìm vào yên lặng.

      lâu sau, Trần Thiệu Thần quay lại, Cố Phán ăn cháo nóng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Cố Phán thích bệnh viện, hai người Diệp Tử Nhuy vừa , cũng đòi về theo. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

      Trần Thiệu Thần nghiêm mặt. “Bác sĩ em liên tục thức khuya mấy đêm rồi, cơ thể quá yếu, sức đề kháng cũng giảm.” nhấn giọng .

      Cố Phán kéo tay , gương mặt bày ra vẻ nịnh nọt. “ có biết bây giờ rất giống người ?”

      “Giống ai?” Giọng có chút tự nhiên.

      Cố Phán cười cười, huơ tay. “Ba em.” nghiêng đầu. “Mỗi lần mẹ thức khuya cũng bị ba em càm ràm y như bây giờ vậy, mặt bạnh ra, đáng chút nào.”

      Ừm... ra , dù vẻ mặt có như thế nào cũng vẫn rất đáng .

      “Vậy xin hỏi bạn học Cố vẫn muốn thức đêm đúng ?”

      Cố Phán lắc đầu như giã tỏi. “ đừng tức giận mà... Về sau em sửa, nhất định vậy nữa!”

      Rốt cuộc Trần Thiệu Thần cũng chịu nổi vẻ mè nheo đáng của , chỉ khe khẽ thở dài hơi. “Nhiệt độ đêm qua thấp như vậy...” Trong đáy mắt tràn đầy lo lắng và sợ hãi. “Sau này nhất định phải nhớ xác pin điện thoại đầy đủ.”

      Cố Phán gật đầu liên tục, lại huơ tay ra dấu: “ quên nữa.”

      Kết quả là được thoát khỏi bệnh viện, đến nhà trọ của Trần Thiệu Thần.

      “Em nghỉ ngơi , ngủ hoặc là đọc manga đều được.” Trần Thiệu Thần cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc cái áo sơ mi kẻ carô.

      Cố Phán vẫn nhúc nhích, nhìn động tác cởi áo khoác của , vai phải bỗng khựng lại cứng đờ, sau đó mới chậm rãi buông xuống.

      “Sao vậy?” Trần Thiệu Thần treo áo lên, thấy im lặng trầm mặc nên hỏi.

      Cố Phán tới bên cạnh , tay phải giơ lên xem xét vai phải của . “Em muốn xem chút...” huơ tay . “Tử Nhuy các có chìa khoá.”

      Là phá cửa mà vào, vậy vai của ...

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Muốn xem sao?”

      Cố Phán cắn răng gật đầu, đáp lại . “Cũng phải là chưa từng nhìn bao giờ!”

      Trần Thiệu Thần cứng họng, khiêu khích : “Nếu em muốn xem tự mình cởi .” Khoé miệng gợi lên ý cười xấu xa.

      Mặt Cố Phán nóng lên, tay trái tay phải cùng giơ lên, nhàng cởi từng nút áo.

      Nút thứ nhất được cởi ra, nhíu cày, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa bối rối.

      Cuối cùng Trần Thiệu Thần cũng nhịn được, giơ tay lên cởi giúp . Tay của rất đẹp, mười ngón tay mảnh mai có lực, khớp xương ràng, nút áo dưới bàn tay được mở ra rất nhanh. “Nhìn thấy chưa?” khàn giọng : “Chỉ đơn giản vậy thôi, thông minh như em sao mà làm khó khăn thế? Sau này phải luyện tập nhiều vào.”

      nắm lấy tay , nhiệt độ đầu ngón tay truyền vào da thịt . “Bây giờ em muốn làm gì?”

      Cố Phán khẽ hít hơi, nhanh chậm vén áo sơ mi của ra, khi nhìn thấy mảng tím bầm ở đầu vai của có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị thương đau đớn, trong lòng trống rỗng bồi hồi. Hơi lạnh từ đầu ngón tay nhàng lướt qua da , cẩn thận từng li từng tí xoa xoa vết bầm vai , khoé miệng cũng vì kích động mà run run.

      Trần Thiệu Thần nghiêng người, muốn né tránh tay . Cố Phán chợt lắc đầu, nức nở, tay kéo chặt, để cho né tránh.

      Trần Thiệu Thần bình thản : “ đau gì cả, chỉ là vết bầm hơi doạ người tí thôi.” Khoé mắt hàm chứa nụ cười thản nhiên. “Lúc ấy chỉ cần tìm thấy em là tốt rồi.”

      Cố Phán hít mũi, chóp mũi vừa đỏ vừa đau.

      Thấy vẫn ngẩng đầu lên, Trần Thiệu Thần phiền não hồi, lại hời hợt : “Haiz, chờ thêm vài ngày nữa bắt em đấm bóp trả công cho . khách sáo đâu nhé!”

      Cố Phán ngước mắt lên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trước ngực . Trần Thiệu Thần run lên, trái tim như bị thiêu đốt.

      Cố Phán thu tay lại, tuỳ ý gạt nước mắt , khi nhìn cảm xúc ổn định lại, chỉ là sau khi khóc, khoé mắt đỏ ửng có hơi nhếch nhác. huơ tay ra dấu: “Dám phá hư cửa phòng vẽ tranh của bọn em, phải bồi thường đấy!” trừng mắt nhìn , lông mi dài vẫn còn vươn nước mắt.

      Trần Thiệu Thần vừa mới cảm động khi thấy lo lắng cho mình như vậy, chợt nghe thấy câu đó, vẻ mặt liền xị xuống. “Đương nhiên là đền, nhưng mà...” Sắc mặt cũng nghiêm túc lại. “Chúng ta phải tìm hiểu ràng xem ai nhốt em trong phòng vẽ tranh trước .”

      Cố Phán cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ ai đó.


      Hết chương 38
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :