1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em thì phải ăn em trước - Kim Cát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8.2

      Edit: Tịnh Hảo

      Trước khi Nhạc Tương Phỉ đến phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc, gọi cho Phòng Minh Uy - người chụp hình cho Trương Linh Ngọc.

      “Chuyện chính là như vậy, nếu như còn muốn mời em ăn cơm, nhớ thay em làm cho tốt.” Nhạc Tương Phỉ vừa thưởng thức ngón tay bóng loáng thon của mình và hoa văn ngón tay, vừa .

      “Chuyện em muốn xử lý, có chuyện nào mà bất chấp gian nguy thay em hoàn thành?” Phòng Minh Uy ở đầu dây bên kia thở dài, nét mặt cương nghị và nghiêm túc có đường nét mềm mại, “Nhưng mà em muốn can thiệp vào tình cảm của người khác, chuyện này làm được.”

      “Em bảo can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác khi nào hả?” Nhạc Tương Phỉ tức giận , “Em muốn thay em khuyên giải con bé, sau khi đến nhà em gọi điện thoại cho em, nhất định phải để con bé ra hết tất cả mới được.”

      “Em rất rảnh rỗi đấy nhỉ? Vừa làm hậu bối vừa kiêm luôn bà mai.”

      “Em chỉ có đứa cháu trai thôi!” Nhạc Tương Phỉ nhu mì cười, “Nó tựa như con của em, dĩ nhiên người mẹ hy vọng đường tình của con trai thuận lợi rồi, sớm ngày cưới được mình thích.”

      Dĩ nhiên, đây là nửa nguyên nhân, từ trước đến giờ quan niệm gia đình của bà luôn mờ nhạt, có được tình thương của mẹ, mặc dù nửa nguyên nhân chính là bà tuyệt đối muốn cho Tiểu Linh tiến vào cuộc thi đấu! Đây là tên tuổi đời liên quan đến bà.

      “Yên tâm , thay em làm tốt.” Phòng Minh Uy .

      Xe dừng lại ở trước cao ốc phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc.

      Nhạc Tương Phỉ vừa vào đến phòng làm việc chụp ảnh Phong Nhạc, lập tức kéo Nhạc Hiên Lam muốn đến Hi Nhã chụp hình cho model khác.

      “Làm cái gì ạ? Con còn có công việc.” Nhạc Hiên Lam cưỡng được người này của .

      “Tiểu Linh té xỉu.” Nhạc Tương Phỉ khó lộ ra vẻ mặt lo lắng.

      Mặt Nhạc Hiên Lam liền biến sắc, những chuyện khác cũng bị ném ra ngoài chín tầng mây, khẩn trương hỏi: “Tại sao té xỉu?”

      “Có lẽ là quá mệt mỏi!” Nhạc Tương Phỉ lén quan sát vẻ mặt của , “Mấy ngày nay huấn luận tương đối nghiêm khắc, hơn nữa con bé còn khóc cả đêm hôm qua…”

      ấy làm sao vậy ạ?” Nghe thấy đau lòng khổ sở, lòng Nhạc Hiên Lam cũng níu chặt.

      Tại sao khóc? Cho tới bây giờ đều thoải mái và tràn đầy sức sống mà!

      “Cho nên mới đến tìm con đấy! Con xem con bé , chừng có thể giải quyết phiền muộn giúp con bé!”

      Nhạc Hiên Lam theo Nhạc Tương Phỉ rời khỏi cao ốc, nội tâm lại sôi trào.

      nên thăm sao? Dù sao phải là người kia trong lòng của , cho dù đến thăm có ích lợi gì?

      Nhưng vì sao khóc? Có phải Phòng Minh Uy ức hiếp ? Nhạc Hiên Lam siết chặt thành quả đấm.

      Cái tên kia, cũng nghĩ lại mình bốn mươi mấy tuổi rồi, vậy mà ức hiếp Linh Ngọc…

      Nếu là như vậy, làm sao có thể nhìn Linh Ngọc rơi nước mắt vì người đàn ông khác?

      Nhạc Hiên Lam cùng Nhạc Tương Phỉ ngồi lên xe, biết muốn đối mặt với Linh Ngọc người khác cỡ nào, nhưng trong lòng đau đớn mãnh liệt thôi vẫn áp đảo tất cả vui.

      Nếu như thích , ít nhất có thể khóc ở trong lòng , điều này cũng đủ rồi.

      Nhạc Hiên Lam nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, vẻ mặt mệt mỏi rồi lại lo lắng muốn mau mau nhìn thấy Trương Linh Ngọc, chú ý sau khi Nhạc Tương Nhỉ thảnh thơi nhận điện thoại, cười đắc ý vì mình minh cơ trí.

      Xe lái vào gara nhà họ Trạch, Nhạc Tương Phỉ dẫn tới phòng ở lầu hai, toàn bộ tâm trí của Nhạc Hiên Lam đều lo lắng cho Trương Linh Ngọc, phát người làm vườn cao to và quản gia cũng lên lầu theo.

      “Linh Ngọc đâu?” Nhạc Hiên Lam hỏi.

      Ngón trỏ Nhạc Tương Phỉ đặt ở môi, lúc này có tiếng khóc thút thít truyền đến từ phòng bên kia.

      “Em đừng có khóc, em vẫn chưa trả lời …” Phòng Minh Uy đau đầu, ta vừa thấy con khóc liền nhức đầu!

      Nhạc Hiên Lam nghe thấy giọng của tình địch, sắc mặt trầm xuống, nắm tay thành quả đấm phát ra tiếng, tại sao Linh Ngọc khóc sướt mướt ở trước mặt người này?

      Vốn lửa ghen đầy bụng, cùng đau lòng vì Trương Linh Ngọc, lúc này tất cả đều bạo phát ra, Nhạc Hiên Lam muốn lao ra đánh ta trận, lại để Nhạc Tương Phỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người đàn ông phía sau ngăn cản Nhạc Hiên Lam.

      “Hiên Lam chán ghét em, em muốn tham gia cuộc tuyển chọn nữa.” Trương Linh Ngọc thút thít .

      Phòng Minh Uy vừa tới, liền hỏi chuyện muốn bỏ thi, nhớ đến chỗ đau lòng và buồn bực, Trương Linh Ngọc liền khóc.

      “Tại sao cậu ấy chán ghét em? cảm thấy cậu ấy rất thích em mà!” Phòng Minh Uy .

      Chuyện này căn bản chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, cho dù là quá khứ hay là tại, từ trước đến nay Nhạc Hiên Lam đều rất bảo vệ Trương Linh Ngọc, đây cũng là lý do tại sao tính cách ngốc nghếch trong ngốc nghếch này của Linh Ngọc, lại có thể sống trong vòng lẩn quẩn này.

      Cho dù chịu nhiều vất vả, độ phối hợp rất cao, nhưng biết đeo mặt nạ, biết giao tiếp nịnh hót đắc tội rất nhiều người, cần nghĩ cũng biết là ai giúp giải quyết hậu quả, yên lặng thu ở dưới cánh chim.

      Trương Linh Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh như nước nhìn về phía ta.

      “Bởi vì ấy giận em biểu tốt, khiến tác phẩm của ấy kém hơn người khác.”

      “Nếu như cậu ấy tức giận bởi vì chuyện này, cũng có địa vị như ngày hôm nay, em theo bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, chẳng lẽ em cho rằng cậu ấy là loại người thừa nhận thất bại sao?”

      “Nhưng. . . . . .” Trương Linh Ngọc cau mày lại, chú sai, trong quá khứ Hiên Lam từng trải qua vô số lần thất bại, nhưng mới có thể tạo ra như ngày hôm nay.

      “Nhưng ấy rất tức giận.” biết tại sao tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này thôi!

      “Có lẽ cậu ta bởi vì ghen tỵ!” Cùng là đàn ông, nên ta rất hiểu.

      “Ghen tỵ cái gì? Em lại có làm gì để ấy ghen tỵ.” uất ức chép miệng.

      Phòng Minh Uy tức giận: “Cậu ấy ghen tỵ , được ?”

      “Tại sao?” Ghen tỵ râu của ta nhiều hơn của sao? Hiên Lam đẹp trai hơn chú, có gì tốt mà ghen tỵ?

      Phòng Minh Uy vỗ vỗ cái trán.

      “Bây giờ mới biết tại sao Tiểu Tương muốn nhúng tay vào, nếu nhúng tay, các cậu chỉ biết buồn bực, luôn hiểu sai ý, đến bảy tám chục tuổi còn chưa có kết quả. Linh Ngọc, em nghĩ lại xem đàn ông vui vẻ khi người con mình thích làm dáng õng ẹo trước mặt đàn ông khác sao?”

      Trương Linh Ngọc đỏ mặt, lúng túng : “ phải ấy em, ấy chỉ cảm thấy phải chịu trách nhiệm với em, hơn nữa em căng thẳng trước ống kính của ấy!”

      “Tại sao căng thẳng?”

      , phải nghĩ người đàn ông bên kia ống kính
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :