1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em thì phải ăn em trước - Kim Cát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.2

      Edit: Tịnh Hảo

      Nhạc Hiên Lam nắm tay Trương Linh Ngọc trở về bãi đậu xe, vẫn quen mang giày cao gót bộ, vì bước chân của vẫn chậm, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn hưng phấn ửng đỏ.

      cảm thấy mình giống như ở giữa ma pháp mộng ảo, Hiên Lam cảm thấy tươi đẹp, là được đóng gói, vào mười hai giờ câu thần chú của bé lọ lem kết thúc, nhưng khi qua tối nay, tất cả có trở về vị trí bắt đầu ? vẫn cực khổ đuổi theo bóng lưng của ?

      Chỉ là, cảm thấy vui vẻ, vui vẻ rồi. . . . . .

      "Mệt mỏi?" Nhạc Hiên Lam cúi đầu, thấy càng ngày càng chậm, tất cả cơ thể dựa vào người , giang hai cánh tay ôm vào trong ngực.

      " mệt." lắc đầu cái, giở tính trẻ con , mí mắt cũng cảm thấy nặng trịch.

      muốn kết thúc ngày hôm nay sớm như vậy.

      "Mấy ngày trước Tiểu Lâm cho tớ mượn DVD phim kinh dị mới nhất, có muốn trở về xem ?” Biết mê chơi nỡ về nhà, Nhạc Hiên Lam .

      "Được!" Vẻ mặt vốn mệt mỏi của Trương Linh Ngọc đột ngột sáng lên, “Tiểu Lâm bộ phim này cực kỳ đáng sợ!” xong cơ thể lại run lên, thích phim kinh dị sởn gai ốc này nhất, chỉ là thích xem nhưng dám xem mình, cho nên mỗi lần đều muốn Nhạc Hiên Lam xem cùng với .

      Nhạc Hiên Lam có hứng thú gì với phim ma, nhưng vẫn vui vẻ ngồi ở bên người làm gối ôm lớn cho .

      Thấy bước cà thọt cà thọt, nỡ, Nhạc Hiên Lam : “ có quen đừng mang, bị trật chân làm sao?”

      " mang giày cao gót bộ là điều cơ bản nhất của model, nhất định được thôi!” Mặt Trương Linh Ngọc nhăn lại, Nhạc Tương Phỉ tạm thời giúp thay đổi hình dáng, nhưng mà bây giờ mệt mỏi bất chấp tất cả, dựa vào Nhạc Hiên Lam chống đỡ, dáng vẻ khó coi cũng mặc kệ.

      Nhạc Hiên Lam hai lời, ôm ngang lên, Trương Linh Ngọc kêu lên tiếng, bên tai đỏ lên.

      “Cậu nguyên ngày hôm nay rồi, luyện tập cũng luyện tập đủ rồi, muốn ngày mai !” .

      "Có người nhìn đấy!" Trương Linh Ngọc vùi mặt vào cổ .

      "Có liên quan gì?" Nhạc Hiên Lam cười khẽ.

      đỏ mặt, lo sợ bất an : "Tớ rất nặng. . . . . ."

      Vóc người tuyệt đối nhắn, nhất định giống bạn khác của Hiên Lam, ôm lên vừa vừa mềm nhỉ? Trương Linh Ngọc sớm quên mỗi lần mình uống say như con sâu rượu, là ai ôm về nhà.

      "Chờ cậu nhiều thịt hơn chút những lời này, khá có sức thuyết phục.” Trong giọng của xót xa mà người khác dễ phát giác.

      còn chưa nghĩ đến! Chiều cao của ràng thua người khác, nhưng trọng lượng lại đủ.

      Có phải là bắt làm việc đến mất mạng , mới làm gầy thành như thế? Nhạc Hiên Lam tức giận mình sơ sót.

      "Tớ có thể tự mình rồi!" Trương Linh Ngọc giọng .

      trong lòng vui là giả, từ đến lớn, cũng chỉ có Hiên Lam cho rằng cần được bảo vệ, cần được chăm sóc, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đều chỉ đặt ánh mắt thương vào người con có thân hình nhắn, nhưng chỉ có Hiên Lam, luôn gọi là mèo .

      thường xoa tóc của , hết cách với , bỏ được , trong lòng ngọt ngào, rồi lại tự với mình, chỉ xem mình là em…

      "Có lẽ chờ tớ già rồi, cũng thể ôm cậu như vậy.” Nhạc Hiên Lam chợt .

      Cái gì già rồi? Trương Linh Ngọc sững sờ, sau đó bắt đầu tưởng tượng bọn họ biến thành ông già, bà già, nhịn được che miệng len lén cười.

      Nhạc Hiên Lam cũng cười, nhìn phía trước, để Trương Linh Ngọc phát ánh sáng lóe lên trong mắt, “Cho nên nhân lúc bây giờ trẻ tuổi, có thể ôm ôm.”

      nguyện ý, cũng khát vọng ở bên cả đời, mười năm, hai mươi năm, thậm chí năm mươi năm, chỉ mong vẫn còn ở bên cạnh , mà nắm tay của , cùng chăm sóc nhau.

      Nhưng cảnh hạnh phúc này lại làm lòng
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7.1:

      Edit: Tịnh Hảo

      Nhạc Hiên Lam tin cả đời này chưa từng vắt óc như vậy, dùng hết tất cả cách có thể sử dụng, tốn toàn bộ nửa tiếng, dụ dỗ, hôn, ôm, lừa gạt, thậm chí còn dùng quát nạt, chính là hy vọng Trương Linh Ngọc đừng khóc.

      Kết quả dĩ nhiên hoàn toàn ngược lại, cuối cùng Trương Linh Ngọc vì cổ họng có chút khàn, ôm gấu , ngưng khóc thút thít, chỉ là lỗ mũi khóc đến đỏ bừng, đáng thương tội nghiệp vẫn ngừng nức nở.

      "Ngoan! khóc khóc, tớ hôn cái." nhịn được hôn rồi lại hôn , chuẩn xác ném “sủi cảo” (khăn giấy) vào trong thùng rác cạnh cửa, thùng rác kia cũng sắp trở thành núi “sủi cảo”, đương nhiên có công lao giúp lúc này biến thành mặt mèo hoa.

      Hừ! Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm gấu quay lưng .

      " nên tức giận!" Nhạc Hiên Lam nịnh nọt , mặt kề mặt của .

      Khóc đến mệt chết , Trương Linh Ngọc có sức tức giận nữa, nhưng mà vẫn cảm thấy cái tên đầu heo Nhạc Hiên Lam này rất quá đáng, trề môi, Nhạc Hiên Lam nhìn thấy nhịn được hôn lên môi cái.

      "Tớ thề, sau này tuyệt đối dám hù dọa cậu nữa, có được ?” Nhạc Hiên Lam nửa quỳ ở bên người , giơ tay lên thề.

      Trương Linh Ngọc có chút mềm lòng, ngập ngừng lát, mắt vẫn còn hơi nước chớp chớp.

      Mặc dù đau lòng khi thấy khóc, nhưng Nhạc Hiên Lam lại cảm thấy dáng vẻ kia của vô cùng làm người ta thương , ôm ngồi ở đùi , khẽ hôn lên mặt .

      "Tha thứ cho tớ, đừng khóc, được ?” Trong lòng dâng lên đau lòng và thương mãnh liệt, làm nhịn được khẽ run.

      Trả lời là tiếng ọc ọc đói bụng.

      Mặt của Trương Linh Ngọc đỏ thành trái cà chua.

      Mới vừa rồi gần như dùng hết toàn bộ hơi sức để khóc, bây giờ lại đói bụng rồi.

      Nhạc Hiên Lam nín cười, cảm thấy rất đáng , nhưng bật cười, nhất định mèo ngốc này lại muốn hờn dỗi với , cho nên thể làm gì khác hơn là nhịn, mau thừa cơ lấy lòng .

      “Tớ mua bữa khuya cho cậu ăn!”

      "Tớ muốn ăn bánh bao." lớn tiếng .

      “Được! Bánh bao nóng hổi lập tức trở về!” Tiệm sữa đậu nành gần đây chỉ 10 phút là đến, Linh Ngọc cần đợi quá lâu.

      "Chờ chút. . . . . ." Trương Linh Ngọc suy nghĩ, lại cảm thấy đúng, liền vội vàng kéo muốn đứng dậy.

      Nếu như ra ngoài mua bánh bao, phải trong nhà chỉ còn mình sao?

      "Tớ. . . . . . Tớ muốn ăn bánh bao nữa!" muốn đợi ở trong nhà mình, là đáng sợ!

      "Vậy cậu muốn ăn cái gì?" Nhạc Hiên Lam lại ôm lấy , chỉ cần có thể cho ăn no, làm khóc nữa, tức giận nữa, lên núi xuống biển cũng phải biến thức ăn ra.

      "Tớ muốn ăn. . . . . ." nghiêng đầu nghĩ, sau đó : "Cậu làm cơm trứng
      [​IMG]
      Chris, daovan210Sweet you thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7.2

      Edit: Tịnh Hảo

      Mặc dù, Nhạc Hiên Lam vì khúc mắc của quá khứ và Trương Oánh San, trong lòng cất giấu khúc mắc căng chặt muốn chết, nhưng và Trương Linh Ngọc ràng thương nhau, Trương Linh Ngọc chậm chạp nữa, nên cũng đến mức cho rằng lòng Nhạc Hiên Lam chỉ thuộc về Trương Oánh San mới phải.

      Chỉ có thể Nhạc Hiên Lam quá sợ hãi đối với hai chữ tình hai chữ, thường vô tình tránh được tránh, mà đầu óc Trương Linh Ngọc linh hoạt lại hiểu ý sai, hai người cùng nhau đến nước Pháp học, từng có rất nhiều cơ hội để phát tấm lòng của đối phương, nhưng… đều rất khéo bỏ quá.

      Người ở nước Pháp có tính lãng mạn, nhiệt tình, hơn nữa, rất có thiện cảm với văn hóa thần bí phương Đông, lúc ấy Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc học trong học viện nghệ thuật, có ít con trai nước Pháp, có ý định theo đuổi Trương Linh Ngọc.

      “Linh… Tiếng trung đọc thế nào?” người tên Mark đầu tóc vàng, khuôn mặt tươi cười y hệt ánh mặt trời, làm cho biết bao thiếu nữ tim đập thình thịch, vừa đưa tay khoác lên vai Trương Linh Ngọc, vừa cười chuyện với . d đ l q đ

      Trương Linh Ngọc rất có thiện cảm với người đàn ông vô cùng thân thiện này, quay đầu cười, dùng tiếng Pháp coi như trôi chảy trả lời: “Linh trong tiếng Trung có nghĩa là…”

      "Mark, đây là giáo sư vừa mới bảo tôi đưa cho cậu.” Đột nhiên Nhạc Hiên Lam xuất từ sau lưng hai người, lấy tay của Mark khoác lên vai Trương Linh Ngọc xuống, mang xấp tài liệu dày đến có thể đè chết người, hơn nữa ràng tài liệu này là giáo sư muốn tự sắp xếp lại đẩy sang tay Mark.

      Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo Trương Linh Ngọc qua, cánh tay mang tính chất chiếm hữu ôm bả vai .

      “Chúng tôi quấy rầy cậu xem mấy tài liệu này, tôi nghĩ chắc cậu cũng có thời gian chuyện nữa, tôi và Linh Ngọc trước nhé.” Nhạc Hiên Lam cười như thiên sứ, tao nhã lịch , rực rỡ mê người, người ngoài nhìn vào chính là dáng vẻ quý công tử lễ độ.

      "Đợi. . . . . ." đợi Mark xong, Nhạc Hiên Lam sớm lấy tốc độ như xe lửa, ôm Trương Linh Ngọc biến mất ở góc sân trường.

      "Nhạc Hiên Lam, cậu làm gì thế?” Trương Linh Ngọc tức giận đẩy ra, người này cũng quan tâm người ta có theo kịp bước chân của hay , liền nửa kéo nửa ôm kéo , nhiều lần suýt chút đạp phải chân của mình.

      Nhìn xung quanh, phát thoát khỏi khu vực cảnh giác, xem chừng tạm thời có người nào mơ ước con mèo ngốc này nữa, Nhạc Hiên Lam mới thả lỏng.

      “Mèo ngốc Trương, cậu đói bụng chưa?” làm bộ như có chuyện gì xảy ra, cười dịu dàng, rất khéo léo lừa qua đề tài mà coi trọng nhất.

      “Hơi đói!” đói, vừa liền đói, quả nhiên toàn bộ tinh thần của Trương Linh Ngọc bắt đầu suy nghĩ xem lát cần tới nơi nào ăn.

      Cuối cùng hai người đến siêu thị mua rau quả và thịt tươi sống, trở về phòng bọn họ cùng thuê, Nhạc Hiên Lam xuống bếp, Trương Linh Ngọc ở bên xem ti vi chờ ăn cơm. . . . . .

      "Tớ nghĩ ra rồi!” Trương Linh Ngọc vọt vào phòng bếp, vẻ mặt như muốn tính nợ cũ với Nhạc Hiên Lam.

      “Sao vậy?” Nhạc Hiên Lam tắt lò vi sóng, nhìn , trong lòng còn suy nghĩ, phải mèo ngốc Trương hậu tri hậu giác (1) chợt nhớ đến, muốn tính sổ nợ cũ với quấy rầy và Mark chuyện ở trường học chứ?

      (1) “Hậu tri hậu giác” là việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát ra

      Trương Linh Ngọc nghiêm mặt nhìn Nhạc Hiên Lam, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Nhạc Hiên Lam, cho phép cậu gọi tớ là mèo ngốc Trương nữa!” Lúc nãy Mark còn hỏi , mèo ngốc Trương là tên tiếng Trung của sao? Hại biết trả lời thế nào.

      Nhạc Hiên Lam suýt chút nữa bật cười, “Cậu muốn với tớ chuyện này à?”

      Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa phồng lên như con hổ , muốn cắn cái, trấn an vỗ đầu của .

      “Ăn nào!” dùng chiếc đũa gắp miếng thịt lên, thổi cho nguội, đút tới trong miệng , đó là thịt hầm khoai tây đặc biệt thổi nguội giúp , vì sợ bưng lên bàn cơm ăn vụng, sau đó phỏng lưỡi.

      "Ăn ngon!" Trương Linh Ngọc khen dứt miệng, toàn bộ bất mãn ném ra ngoài chín tầng mây.

      Nhạc Hiên Lam mỉm cười, tiếp tục bắt đầu giả bộ nghiêm chỉnh suy xét.

      “Được! gọi cậu là mèo ngốc Trương nữa, gọi cậu là…” nhìn Trương Linh Ngọc mở to mắt, nhịn được lại muốn cười, “Mèo ngốc .”

      Trương Linh Ngọc bĩu môi, “Vậy có gì khác biệt chứ?” Miệng mở rộng, ăn tiếp miếng khoai tây Nhạc Hiên Lam đưa tới, cũng kịp tức giận.

      Ăn ngon . . . . . .

      " giống nhau. " Nhạc Hiên Lam cố gắng ngưng cười nghiêm mặt, nhưng dáng vẻ kia của rất đáng , khóe miệng cong lên, “Mèo ngốc Trương là họ Trương, ngơ ngác, giống như con mèo, cho nên gọi là mèo ngốc Trương.”

      Trương Linh Ngọc nghe rất chăm chú.

      Nụ cười của Nhạc Hiên Làm càng ngày càng giấu được.

      “Mèo ngốc con mèo rất ngốc, cho nên gọi là mèo ngốc …”

      Trương Linh Ngọc nhíu mày, cố gắng suy nghĩ lời giải thích của .

      Sao cảm thấy giống như đùa giỡn ? Là ảo giác của sao?

      Chỉ là đồ ăn trong miệng quá ngon, phân tán nửa lực chú ý của .

      Bên chân là vật thể lông lá cắt ngang suy nghĩ của Trương Linh Ngọc.

      Nhạc Hiên Lam mang theo nụ cười thể nhịn được nữa, cong người xuống ôm lấy con mèo thích.

      "Linh Linh." vuốt ve lông của con mèo Chinchilla, vừa bế Linh Linh đến trước mặt Trương Linh Ngọc, “Linh Linh, chào hỏi với mèo ngốc , ấy chỉ mới sửa lại tên, vẫn là mẹ mà con thích nhất đấy!”

      Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm lấy Linh Linh.

      Tên của mèo Chinchilla là do Nhạc Hiên Lam lấy, bởi vì thấy con mèo này
      [​IMG]
      daovan210, ChrisSweet you thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qá à đọc lèo quá ... thanks editor

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8.1:

      Edit: Tịnh Hảo

      Phòng chụp ảnh A ở trụ sở chính Tùng Cơ, Tân Ny tham gia chụp ảnh cuộc thi tuyển chọn, ra với lai lịch của ta, từ bao năm nay làm người phát ngôn tuyên truyền, tìm ra được tác phẩm xuất sắc là có thể, nhưng vị đại tiểu thư này vừa nghe là Nhạc Hiên Lam chụp ảnh, gì cũng muốn chụp lại.

      Nhưng mà bầu khí nơi làm việc tựa như lâm vào bão áp suất thấp, mỗi nhân viên làm việc cũng run rẩy làm bổn phận công việc của mình, ngay cả Tân Ny cũng dám giở tính cáu kỉnh của tiểu thư.

      Nhạc Hiên Lam để máy chụp hình xuống, cả ngày hôm nay sắc mặt của tính là tốt lắm, giờ phút này càng thêm mưa gió sắp đến.

      “Chờ model chuẩn bị muốn bắt đầu làm việc, mới đến tìm tôi nữa.” Giọng của trầm những lời này, sau đó cũng quay đầu lại rời khỏi phòng chụp ảnh.

      Tân Ny uất ức đỏ cả hốc mắt, chỉ là ta trễ tiến độ hơn so với bình thường thôi mà, cần gì phải nghiêm khắc như thế?

      Người đại diện Sơn Hạ Thành vội vàng chạy tới an ủi.

      “Nhạc Hiên Lam đó làm gì thế? ràng là chính cậu ta kìm chế được tâm tình, vậy mà quay ngược lại trách .”

      Người sáng suốt cũng nhìn ra được, từ trước đến giờ Nhạc Hiên Lam đối xử với người khác nho nhã cũng hay thất thường.

      Bình thường, cầu của rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ nặng lời với phái nữ, nổi tiếng là nhẫn nại với công việc, cầu mọi người làm việc phải có trăm phần trăm chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối vô lễ tự mình tức giận.

      Hôm nay Nhạc Hiên Lam, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ngay cả giọng điệu chuyện cũng làm người khác cảm thấy nồng nặc mùi thuốc súng.

      Trương Linh Ngọc được phân đến phòng B, Nhạc Tương Phỉ giúp tìm nhiếp ảnh gia, là tiền bối từng hợp tác với Nhạc Hiên Lam, trước kia từng chụp hình cho công ty điện ảnh, tên là Phòng Minh Uy.

      Có giao tình với Nhạc Tương Phỉ, trong ngành này có tên là “đại sư”, lại là Phòng Minh Uy nổi tiếng quốc tế đặc biệt cử đại đạo diễn đương kỳ lúc trước giúp đỡ.

      Tâm tình Nhạc Hiên Lam buồn rầu bước ra khỏi phòng A, vốn chỉ muốn tùy ý dạo, biết thế nào lại đến phòng B.

      Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào chụp ảnh, nhiếp ảnh gia và model chú ý tới .

      Dưới chỉ dẫn của Nhạc Tương Phỉ, Trương Linh Ngọc nắm giữ bí quyết rất nhanh, có lẽ là bởi vì quen nhóm nhân viên này, cho nên rất tự nhiên, hơn nữa tiến vào trạng thái coi ai ra gì.

      Tưởng tượng người đàn ông bên máy chụp hình kia là Nhạc Hiên Lam, là người đàn ông , cực kỳ giống với tự chụp cho , là lý do gì cũng ra được, nhưng mà dưới tình huống như vậy, khẩn trương nữa, bởi vì có thể thả lỏng mình, dùng ánh mắt và động tác cơ thể tận tình quyến rũ “”.

      "Rất hoàn mỹ!" Nhiếp ảnh gia tiếp tục chỉ huy động tác của , "Mắt nhìn đất, chụp tấm nữa . . . . . ."

      Nhạc Hiên Lam nhìn động tác của Trương Linh Ngọc, giơ tay nhấc chân, mắt nhìn xung quanh, toàn bộ đều là phong tình vạn chủng khó dùng lời diễn tả được, cùng sức quyến rũ làm người khác nín lặng, mà biểu như vậy là vì “ người đàn ông khác”!

      Rốt cuộc loại đàn ông lôi thôi lếch thếch, gương mặt là râu quai nón có chỗ nào tốt? Chẳng qua do liên quan đến công việc mà ta và Linh Ngọc tiếp xúc qua vài lần, vậy mà Linh Ngọc lại ta, thậm chí ta còn lớn hơn Linh Ngọc mười mấy tuổi.

      Đột nhiên cảm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :