1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quý nữ ghẹo phu - Y Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 6: Tập kích đêm khuya.


      Thiên Khuyết Lâu đường Huyền Vũ được xưng tụng là tửu lâu đệ nhất vương đó, mỗi bữa khó cầu, mỗi ngày thu về biết bao nhiêu bạc. Chưởng quầy đương nhiệm chính là người đội mũ, là người được đích thân Dạ lão gia trước đây bồi dưỡng, vô cùng trung thành và nhanh nhẹn, cái cây rụng tiền này từ khi vào tay ông ta chưa hề xảy ra sai sót gì, khiến cho quản phía của ông ta là Dạ Hoằng vô cùng yên tâm.

      Nhưng gần đây biết vì sao, gia chủ Dạ gia trước giờ bao giờ lộ mặt vậy mà trong tháng lại xuất đến hai lần, tuy hề phô trương cũng hề tìm ông ta để gây phiền phức gì, nhưng tôn đại Phật như vậy lại chỉ ngồi ở nhã gian uống trà, mặc dù chẳng rằng nhưng vẫn khiến chưởng quầy là ông hốt hoảng phen, ngờ sau đó Nguyệt Nha chỉ dặn ông ta thêm nước, rồi sau đó liền bảo ông ta ra ngoài. Ông ta lập tức vâng dạ đáp ứng, vừa ngừng lau mồ hôi vừa lui xuống.

      Sau đó ông ta liền xuống đại sảnh tuần sát như bình thường, nhưng vừa mới xuống lầu liền bị tiểu nhị ngăn lại, sau đó hướng về hai người đứng ở giữa đại sảnh bĩu môi, ông ta nhìn theo ánh mắt của tiểu nhi, ngay lập tức khóe miệng liền giật giật - hai vị kia phải là người bên cạnh Lan Vương sao?

      Bây giờ thế cục vô cùng vi diệu, nhị vị đại gia này nơi nào chọn lại cố tình chọn đến Thiên Khuyết Lâu ăn cơm, mà hôm nay Dạ Hoài Ương cũng ở đây, đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm, nếu ông ta xử lý tốt ngày mai cần làm việc nữa, trực tiếp gói đồ cuốn gói chạy lấy người luôn cho rồi.

      Chưởng quầy còn do dự, Nguyệt Nha vừa vặn từ lầu xuống, góc váy lục sắc theo từng bước chậm rãi cuốn vào lan can khắc hình hoa lan, tạo nên từng đợt dợn sóng, chưởng quầy nhìn theo từng bước chân đó, khẩn trương trong mắt cũng theo đó mà dâng lên, trái tim cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.

      “Nguyệt Nha nương, sao nương lại xuống dưới này? Có phải gia chủ có gì muốn phân phó ? nương cứ , ta lập tức sai người chuẩn bị.”

      có gì, ông chỉ cần chiêu đãi hai người kia cho tốt là được rồi.”

      Chưởng quầy nghe vậy sửng sốt, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng lại rất thức thời lên tiếng hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp: “Được, ta biết phải làm như thế nào, nương cứ yên tâm.”

      Nguyệt Nha hơi gật đầu, xoay người lên lầu.

      Sau đó, cả buổi chiều Lục Hành và Đường Kình Phong chỉ ngồi ở đây, ăn xong liền ngồi lại nghe người ta giảng cổ. Tiên sinh mà Thiên Khuyết Lâu mời đến thuyết thư cũng phải người thường, có thể kể bộ chí thần tiên ma quái kể lại sinh động như , dường như có thể cảm nhận được chim bay cá nhảy xông thẳng vào bên trong lầu các, xẹt qua đỉnh đầu mọi người bước lên đài, hướng người giương cánh vẫy đuôi, đẹp nhưng lóa mắt.

      Chẳng qua, từ đầu đến cuối nhập tâm xem chỉ có Lục Hành, Đường Kình Phong sớm đứng ngồi yên, ngừng chọc chọc người bên cạnh vài cái nhưng ta vẫn có động tĩnh gì, cho nên chỉ đành nghẹn búng khí ngồi đó tiếp tục cùng nghe hết. Bất tri bất giác, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ vốn còn đỉnh đầu hạ bóng dần xuống, mâm dưa và điểm tâm cũng ăn hết, lúc bấy giờ Lục Hành mới vỗ vỗ phủi mảnh vụn điểm tâm tay, sau đó gọi tiểu nhị tới tính tiền.

      Vừa bước ra khỏi Thiên Khuyết Lâu lên xe ngựa, Đường Kình Phong cuối cùng nhịn được nữa mà bùng nổ: “Ngươi đúng là đến đây để hưởng thụ mỹ thực đấy à? Cả buổi trưa mông cũng dịch lấy cái, chẳng lẽ định ngồi chờ Dạ gia tự dâng mình đến tận cửa sao?”

      “Nhưng phải tự dâng mình lên tận cửa sao?” Lục Hành ý vị thâm trường cười .

      Đường Kình Phong ghét nhất là việc ta cố tình làm ra vẻ thần bí, mà đáng giận là bản thân mình não lại xoay chuyển đủ nhanh, vì thế lần nào cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn đợi ta ra đáp án. Nhưng lần này Lục Hành lại rất biết điều, hề cùng vòng vo mà còn từng bước dẫn dắt đến với đáp án.

      “Ngươi nghĩ lại xem, từ khi quay lại Vương đô, người của các đại thế gia vừa nhìn thấy chúng ta liền chỉ hận thể lập tức xoay người lại mà đường vòng, nhưng Dạ gia lại làm ngược lại. Vốn dĩ là có chỗ ngồi tự nhiên lại nhảy ra căn nhã gian, vốn dĩ chúng ta cái gì cũng gọi lại có điểm tâm được mang lên. Huyền cơ trong đó cần ta , ngươi tự mình suy nghĩ xem….”

      Trong đầu Đường Kình Phong tự chủ mà lên bốn chữ - giấu đầu hở đuôi.

      “Nhưng chỉ dựa vào mấy điểm này thể chứng minh cái gì……”

      “Đúng là thể chứng minh cái gì.” Lục Hành cắt ngang lời , lại khôi phục dáng vẻ cười cợt, “Cho nên ta chỉ muốn đến đây ăn mà thôi, tình huống cụ thể còn phải đợi ảnh vệ của Thiên Tê Lâu về mới tiếp được.”

      Đường Kình Phong lập tức xoay người thở phì phò bỏ , hoàn toàn từ bỏ việc chuyện đứng đắn với ta.

      Ở đầu bên kia, Dạ Hoài Ương cũng vừa từ Thiên Khuyết Lâu trở về Dạ phủ, chẳng qua vì muốn tránh đụng mặt bọn họ nên nàng chọn con đường khác, cho nên về sớm hơn bọn họ chút.

      Màn đêm rất nhanh buông xuống, phủ đệ to như vậy liền như được phủ thêm lớp sa mỏng màu xám đậm, từng viên ngọc câu thủy hoàn* tường viện lần lượt được thắp sáng, tỏa ra vầng sáng màu trắng ngà, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua liền khiến nó nổi lên từng vòng gợn sóng, ánh sáng rải khắp khiến đại viện bừng sáng.

      Mà lúc này, Dạ Hoài Ương đến hậu viện, bước qua hàng rào bằng trúc được lót đầy cỏ xanh bên trong, ngay lập tức cục thịt tròn liền lăn tới bên chân nàng, vừa liếm mặt nàng vừa cố gắng bò lên người nàng. Lòng bàn tay béo múp bám bám lên eo nàng khiến nàng bật cười khúc khích ngừng.

      “Lan Lan, đừng nghịch nữa, mau xuống, lai đây ăn……...A!”

      Nguyệt Nha nghe được tiếng “Phịch” cái, như là có thứ gì đó ngã xuống đất, sau đó là tiếng rên của Dạ Hoài Ương, lập tức liền bị dọa, vội vàng chạy tới, cho rằng Lan Lan biết nặng mà làm Dạ Hoài Ương bị thương. Vừa chạy tới liền thấy Dạ Hoài Ương quả nhiên bị nó đè dưới người, chẳng qua là chơi đùa với nhau, cũng có bị gì cả, lúc này Nguyệt Nha mới thở phào nhõm, chậm rãi tới nhặt nhạnh những búp măng bị rơi loạn mặt đất đặt vào bát ăn của Lan Lan.

      “Tiểu thư, người cũng thể cứ để mặc nó nháo như vậy được, chẳng may đến ngày nào đó bị nó làm bị thương sao?”

      sao, tranh thủ lúc nó còn chưa lớn, ta muốn chơi với nó nhiều hơn chút.”

      Dạ Hoài Ương thở phì phò, tay chống đất ngồi dậy, tay lấy búp măng đưa cho Lan Lan, nó nhận lấy lập tức ôm vào ngực, mãnh liệt gặm gặm vài miếng, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi lại gặm, rồi lại nhìn, lặp lặp lại rất nhiều lần khiến cho Dạ Hoài Ương dở khóc dở cười, tay giơ lên xoa xoa vành tai mềm mềm hình bán nguyệt của nó. Lan Lan dường như rất hưởng thụ điều này, đôi mắt híp lại, dùng sức cọ cọ vào ngực Dạ Hoài Ương.

      Nguyệt Nha nhìn nổi tới túm lấy tay nó, san sẻ ít trọng lượng của nó với Dạ Hoài Ương.

      “Tiểu thư, người xem, nó lại chịu ăn này.”

      Dạ Hoài Ương nén cười ôm Lan Lan ngồi xuống bên cạnh, miễn cưỡng bày ra bộ dáng trưởng bối : “Ngoan, được nghịch, ngồi xuống ăn nào!”

      Lan Lan chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng hồi, sau đó liền cảm nhận được hình như nàng thực giỡn, liền yên lặng ôm măng toàn tâm toàn ý gặm gặm gặm, rất giống tiểu bằng hữu biết nghe lời. Dạ Hoài Ương nhìn nó chăm chú, ánh mắt thoáng cái liền trở nên ôn nhu, thầm nghĩ muốn tự mình cho nó ăn nên liền tiến lên bước, Nguyệt Nha thấy vậy vội vàng ngăn cản.

      “Nô tỳ thực, người đừng quá nuông chiều nó. Người nhìn xem nó lười thành cái dạng gì rồi kìa, hơn nữa mỗi ngày đều dính lấy người như vậy, sau này biết tìm bạn lữ ở đâu bây giờ?”

      Dạ Hoài Ương bật cười, mắt phượng cong cong thành mảnh trăng non: “Nó còn chưa đến tuổi, tìm bạn lữ cái gì chứ.” xong vẫn thấy buồn cười, lại bổ sung: “Huống hồ ta ở Vương đô còn chưa từng nhìn thấy con gấu trúc nào khác ngoài nó, muốn có đôi có cặp chỉ sợ phải bôn ba ngàn dặm tới tận Thục trung mới may ra được, đến lúc đó em mới thấy ta chiều nó như thế nào.”

      Nguyệt Nha bất đắc dĩ lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy được an ủi, đối với bất cứ ai Dạ Hoài Ương vẫn luôn bày ra dáng vẻ thành thục ổn trọng, chỉ có trước mặt Lan Lan nàng ấy mới có thể bày ra chút dáng vẻ của thiếu nữ, hỉ nộ ái ố đều có thể thoải mái mà thể ra bên ngoài, như vậy sau này mình chỉ cần chịu khó để ý hơn chút, để Lan Lan làm nàng ấy bị thương là được rồi.

      suy nghĩ, đột nhiên Dạ Hoài Ương hỏi nàng: “Nguyệt Nha, em có nghe thấy tiếng gì ?”

      Nguyệt Nha lắc đầu, trong lỗ tai đều là thanh nhai măng lạo xạo của cục thịt trong, có gì khác.

      Dạ Hoài Ương xoay người nhìn về phía cách vách, ngưng thần yên lặng nghe lát, mặt mày đều trầm xuống, vừa muốn bảo Nguyệt Nha mang Lan Lan , tường viện đột nhiên bị ngoại lực tấn công tạo ra cái hố lớn, vô số gạch vụn ngói đá bay như mưa về phía các nàng. Dạ Hoài Ương nghĩ cũng nghĩ lập tức ôm lấy Lan Lan che chở nó trong lòng mình, trong nháy mắt cánh tay lộ ra bị gạch đá bay qua cắt thành vài vết máu.

      Hộ vệ Dạ phủ nghe thấy tiếng động lớn lập tức ùa về hậu viện, Từ Uyên là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Dạ Hoài Ương, vừa muốn xem xét vết thương giúp nàng lại bị nàng xua tay, sau đó tiếng động chỉ về hướng Lan Vương phủ bên kia. lập tức hiểu ý, mang theo hơn mười hộ vệ đến bên tường viện. Nhưng vừa mới tới lối giữa hai tòa phủ đệ liền bị khối thi thể của hắc y nhân chặn ngang đường. ngồi xổm xuống nhìn, đáy lòng lập tức sáng tỏ. Xem ra hắc y nhân này bị người ta chưởng đánh va vào tường nên mới mất mạng, đến cả tường của Dạ phủ cũng bị liên lụy, có thể thấy được nội lực của người này sâu lường.

      nghĩ ngợi, hắc y nhân khác lại chịu khống chế mà bay về phía bên này, chỉ nghe rầm tiếng, nửa mặt tường liền sụp đổ. Tầm mắt bị cản trở, Dạ Hoài Ương được Nguyệt Nha đỡ dậy, dung sắc như ánh trắng chiếu vào ngói lưu ly, thanh hàn mà tĩnh lặng.

      Có thích khách đột nhập Lan Vương phủ.

      Mọi người đều tụ tập ở dưới Cửu Trùng Các, nếu phải hắc y nhân có che mặt căn bản thể phân biệt được địch ta. Đao quang kiếm ảnh lóe lên ngừng kèm theo đó là thanh kêu rên thảm thiết, máu tươi bị vảy khắp mọi nơi, gần tường viện trúc xanh đều loang lổ điểm đen, giống như bị ăn mòn vậy. Mùi tanh bị cản trở chậm rãi tản ra, lan đến cả Dạ phủ, khiến người người buồn nôn.

      Đường Kình Phong như môn thần giữ cửa, đứng thẳng tắp dưới mái hiên, phàm là có người muốn lướt qua đều bị đánh bay xuống bậc thang, các ảnh vệ còn lại rải rác tứ phía, cùng hắc y nhân đánh đấm túi bụi. Thấy vậy, Từ Uyên lập tức dẫn người gia nhập cuộc chiến, vòng vây dần dần bị thu hẹp, hắc y nhân bị buộc lui đến khoảng trống giữa sân, tuy tiêu diệt hơn nữa, như con thú bị vậy khốn nhưng lại cứ như tử sĩ, dường như nếu giết được Sở Kinh Lan nhất định dừng lại.

      Lục Hành đứng trong nội lâu yên lặng quan sát tình huống trong chốc lát, đột nhiên như nhìn thấu điều gì đó, tiến lên vào tai Đường Kình Phong. Đường Kình Phong nghe xong liền rời khỏi vị trí nhanh như chớp tóm lấy tên hắc y nhân ở giữa, chế trụ yết hầu lôi về phía sau, ngay lập tức nhóm ảnh về đều vô cùng ăn ý, hỏa tốc xông lên tiêu diệt toàn bộ đám hắc y nhân còn lại. Những người khác thấy tình hình ổn, lập tức phi thân qua tường viện bỏ trốn.

      Phụt.

      tia sáng nhạt xoẹt tiếng lướt qua ngang ngực người dẫn đầu, máu tươi như hồng thủy lập tức trào ra, người nọ lảo đảo vài bước, còn chưa kịp kêu đâu ngã phịch xuống đất, những hắc y nhân còn lại lập tức dừng bước, trừng mắt nhìn Tử Uyên trước mặt, cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà trong nháy mắt này, Đường Kình Phong tiếng động tới sau lưng bọn họ, vung kiếm lên máu liền chảy thành sông, mấy người vội vàng che cổ ngã rầm xuống đất, trong mắt còn nguyên kinh sợ, trợn trừng lên, chết nhắm mắt.

      khí liền yên tĩnh cách đáng sợ.

      Dạ Hoài Ương mặc kệ Nguyệt Nha ngăn cản, ôm cánh tay bị thương đến bức tường viện bị đổ, những vừa mới dừng lại liền nghe Đường Kình Phong với Tử Uyên: “Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ, chuyện nơi này xong, xin thay mặt ta hướng gia chủ của huynh đài lời cảm tạ.”

      Từ Uyên nhìn mặt đất hỗn độn và hắc y nhân bị kiềm chế phía sau, ôm kiếm trước ngực chắp tay cáo từ, chuẩn bị rời , ngờ vừa bước được bước liền giẫm phải thứ, theo bản năng cúi người nhặt lên, khối lệnh bài dưới ánh trăng, con nai được chạm khắc phía lóe lên ánh sáng bàng bạc,

      Đây là đồ vật người thích khách, sao lại có kí hiệu của Dạ gia chứ?

      Sắc mắt lập tức thay đổi, còn chưa kịp phản ứng Sở Kinh Lan và Lục Hành xuyên qua đống thi thể dưới đất về phía , Đường Kình Phong thuận tay đoạt lấy lệnh bài, vừa thấy đồ án đó liền nổi trận lôi đình.

      “Hay cho Dạ gia, đúng là hồn bất tán mà!”

      Lục Hành nhíu mày, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy từ phía sau Từ Uyên giọng lạnh lùng truyền đến:

      “Dạ gia của ta hồn bất tán như thế nào?”

      Dạ Hoài Ương bước ra từ bóng tối, đôi môi đỏ thắm hơi cong lên nhưng vẻ mặt lại chút vui vẻ, ánh mắt băng lãnh lần lượt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại người Sở Kinh Lan, chuẩn xác bắt được tinh quang chợt lóe trong mắt .

      Nàng để lỡ điều gì chăng?

      Từ Uyên thấp giọng gọi tiểu thư, sau đó liền dâng lên khối lệnh bài đẫm máu khac, Dạ Hoài Ương vừa liếc nhìn cái liền giận đến tím mặt, cũng quan tâm cánh tay bị thương, hất bay khối lệnh bài xuống đất.

      Sở Kinh Lan nhìn nàng, cảm xúc chút dao động.

      Dạ Hoài Ương bị ánh mắt lạnh nhạt này đâm nhát vào lòng, yên lặng hít sâu hơi, ngước mắt nhìn bốn phía, đột nhiên phát hắc y nhân còn sống, liền giận đến bật cười.

      “Vương gia, có thể cho ta cùng tham dự thẩm vấn ? Ta muốn hỏi chút xem, có phải do Dạ Hoài Ương ta quá rảnh rỗi ăn no căng bụng rồi nên mới có thể phái đám thùng cơm này giết người rồi còn làm ngộ thương chính chủ của mình !”

      Lục Hành và Đường Kình Phong chưa bao giờ gặp qua Dạ Hoài Ương nghe xong liền cả kinh.

      Gia chủ Dạ gia………..lại là hàng xóm cách vách của bọn họ??

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Bắt đầu thú vị ròi...
      seo-senpai thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :