1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 17


      Bởi vì Tô Lịch nằm viện nên Đông Tâm liền bắt đầu công cuộc chạy chạy lại giữa nhà và viện. Đến đây mới biết, làm bà chủ của gia đình có biết bao nhiêu khó khăn. Mỗi ngày giặt quần áo cơm cơm nước nước còn chưa tính, lại còn phải lau dọn quét tước nhà cửa, bởi chỉ cần làm hôm thôi, trong nhà liền bẩn đến nỗi có chỗ đặt chân. Mà hai hôm nay Tô Lịch muốn chăm sóc dạ dày, cho nên mỗi ngày chỉ cần đổ gạo vào nồi cơm điện hâm cháo cho là xong, nhưng cứ nghĩ đến cảnh sau khi Tô Lịch xuất viện trở về nhà, phải chợ nấu cơm mỗi ngày liền cảm thấy tương lai là u ám.

      Trong lúc này, Văn Tử cũng có tới bệnh viện chuyên, Đông Tâm thừa dịp tiễn ấy xuống lầu liền khóc lóc kể khổ, cuối cùng là đem chuyện của Tô Yến với ấy. Văn Tử nghe xong thế mà lại có tư thế mở miệng là mắng chửi người như mọi ngày, ngược lại còn tấm tắc cảm thán: “Quả nhiên là chân ái á, đến nay qua biết bao nhiêu năm rồi, đến đối tượng thầm mến mình ngày xưa cũng thành mợ của mình rồi, vậy mà đôi cẩu nam nữ kia vẫn còn tơ lòng dẫu đứt vẫn còn vấn vương a~~~”

      “Biến!” Đông Tâm nghe Văn Tử trêu chọc mình, liền lấy tay đẩy đẩy ấy vài cái, xong mới nhíu mày : “Nhưng tớ vẫn hiểu, cậu bọn họ là lòng nhau, vậy sao trực tiếp ở bên nhau chứ? Tô Yến lại cầu hôn với Nhuế Thanh là có ý gì đây? Hôm trước hai bọn họ tới thăm Tô Lịch, tớ nghe Nhuế Thanh , hai người họ thậm chí chuẩn bị xem khách sạn để đặt tiệc cưới rồi.”

      Văn Tử bó tay lắc đầu: “ cậu ngốc cậu còn cứ cãi. Cho dù Tô Yến muốn quay lại với bạn cũng phải được người ta đồng ý trước nha!”

      Đông Tâm kinh ngạc: “Ý của cậu là………?”

      Văn Tử gật đầu: “Người phụ nữ này, n năm trước nếu có thể đem Tô Yến biến thành hàng dự phòng, ai mà biết được n năm sau ta có tiếp tục coi Tô Yến là hàng dự phòng lần nữa chứ? Hừ, loại hàng bitchy như ta bà đây thấy nhiều rồi, cái gì mà “ yên tâm, em phá hủy gia đình ”, rồi “chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ thể xác”.... Mấy câu biết xấu hổ như vậy mà có thể đường hoàng há mồm ra mà , đúng là kinh tởm…”

      Nghe vậy Đông Tâm liền chống cằm suy nghĩ, thấy có vẻ đúng. Tô Yến nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa lập gia đình, nếu Hoàng Hiểu Thiến muốn cùng chỗ đợi đến tận ngày hôm nay. Hơn nữa nhìn bộ dáng hôm đó của Hoàng Hiểu Thiến, tuy rằng thể khuynh quốc khuynh thành, nhưng bốn chữ “thiên sinh lệ chất” là hoàn toàn xứng đáng. Với nhan sắc như vậy, lại còn là du học sinh, bên cạnh hẳn là thiếu người theo đuổi mới đúng chứ.

      Nhưng Hoàng Hiểu Thiến này thứ nhất có bạn trai chính thức, thứ hai lại muốn quay lại với Tô Yến, cho nên, ta có ý đồ gì đây?

      Hoặc là nên , rối cuộc ta chờ đợi điều gì? Chẳng lẽ suy đoán của , Hoàng Hiểu Thiến và Tô Lịch……………

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền do dự lát, cuối cùng đem hết mấy lời phân tích mình với Tô Lịch cho Văn Tử. Cuối cùng : “.......Chuyện là như thế đó. Cậu xem, Hoàng Hiểu Thiến này cùng Tô phiền phức nhà tớ có vấn đề gì chứ?”

      Văn Tử nghe xong liền nhướng mày, vẻ mặt bát quái mở miệng: “Ai nha, nhanh như vậy thành “Tô phiền phức nhà tớ” rồi sao? Nha~ Tô Lịch này đúng là có bản lĩnh đấy, mặc kệ là trước khi cậu trọng sinh cũng được, sau khi cậu trọng sinh cũng thế, ta đều có thể dễ dàng thu thập cậu nha. Ây nha, hai người các cậu lăn đến giường luôn rồi đó chứ?”

      Đông Tâm thấy thiếu phụ Văn Tử lại mở ra chế độ đen tối, vội vàng lên tiếng: “Dừng! chuyện chính !”

      Văn Tử nhún vai: “Có liên quan hay tớ biết, nhưng phải tra chút là được rồi sao.”

      Đông Tâm chớp mắt: “Tra như thế nào?”

      Văn Tử hắc hắc cười gian hai tiếng, níu vai Đông Tâm : “Cậu có còn nhớ năm đó chúng ta chơi trò chơi truy tìm như thế nào ?”

      Nghe đến đây Đông Tâm lập tức ngầm hiểu .

      ----------


      Ba ngày sau, Tô Lịch xuất viện.

      Bởi vì hôm xuất viện vừa vặn cũng là hôm Tô Minh Nguyệt được nghỉ phép, cho nên Tô Minh Nguyệt liền bảo đôi vợ chồng son về Tô gia ăn cơm tối. Lúc hai người đến Tô gia, Tô Lịch còn tăng ca chưa về, Tô Minh Nguyệt bận rộn trong phòng bếp. Đôi vợ chồng son sau khi chào hỏi qua Tô Minh Nguyệt liền ngồi trong phòng khách xem TV.

      Vừa vào đến phòng khách, ánh mắt Đông Tâm lập tức bị bức tranh sơn dầu treo tường hấp dẫn. Tô Lịch thấy nhìn chớp mắt liền cong môi : “Em thấy thế nào?”

      “Cũng được.” Đông Tâm chống cằm bình luận. “Kết cấu tỏng thể tồi, nhưng màu sắc có vẻ hơi thái quá.” Dứt lời liền nhìn thấy chữ kí ở góc bức tranh, nhất thời nghẹn họng trân trối, quay đầu lại nhìn Tô Lịch:

      “Đây là vẽ?”

      Tô Lịch nhướng mày, vẻ mặt tự đại: “Hồi còn học có vẽ chơi chút, sau khi tốt nghiệp vì bận quá nên cũng cầm cọ vẽ nữa.”

      Nghe vậy Đông Tâm liền im lặng, lúc sau mới : “Còn ?”

      “Phòng ngủ chắc còn mấy bức đấy. dẫn em xem.”

      Tuy rằng Tô Lịch dọn ra nhiều năm, nhưng bài trí trong phòng vẫn giữ nguyên như khi vẫn còn ở đây. Đông Tâm bước vào phòng, đập vào mắt là giá sách kê sát tưởng, bên đầy ắp các loại sách, Tô Lịch rút ra từ tầng của giá sách chồng tranh đưa cho . Có thể nhìn ra được, Tô Lịch và Tô Minh Nguyệt rất thích tranh sơn dầu, mỗi bức tranh đều dùng vải trắng bọc lại. Đông Tâm vừa lật vải ra vừa xem, cho đến khi nhìn thấy bức tranh cuối cùng, sắc mặt liền trở nên xanh mét, đến mức niết cũng có thể ra nước.

      Tô Lịch thấy vậy liền giật mình, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân Đông Tâm đặt mấy bức tranh kia xuống, sau đó vỗ tay : “Tốt lắm, quỳ xuống !”

      Tô Lịch cứng lưỡi: “Cái gì?”

      Đông Tâm cười ha hả: “Tô tiên sinh, chắc có nằm mơ cũng ngờ được đúng ? ngờ bức tranh cuối cùng nãy lại trở thành bằng chứng để tố cáo nhỉ? Lại đây nào, chúng ta cùng nhau tâm về vị thanh mai trúc mã thầm thích nhiều năm Hoàng, Hiểu, Thiến!”

      Nghe xong mấy lời này, Tô Lịch liền có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, mãi lâu sau mới hoảng hốt : “Em biết? Ai cho em? Là chị hai hay là……”

      Đông Tâm cắt ngang lời Tô Lịch, hừ lạnh: “Ai cũng phải. Là Hoàng Hiểu Thiến tự mình với tôi.” Khụ, khụ, thực ra nhắc đến chuyện này phải kể đến trò chơi truy tìm mà Đông Tâm và Văn Tử chơi năm đó.

      Năm đó, Văn Tử vừa tròn 24 tuổi, mẹ ấy liền gấp đến độ chỉ hận thể lập tức cước đá bay ấy ra khỏi nhà. Kết quả là vở kịch xem mặt liền oanh oanh liệt liệt mở màn. Nhưng cách mẹ Văn tìm đối tượng cho con lại hoàn toàn khác với những người khác. Người ta tìm đối tượng giới thiệu đều là thông qua thân thích bạn bè, hoặc là người môi giới, nhưng mẹ Văn lại chính là ở phố làm loạn!

      Thấy tiểu soái ca liền túm người ta lại hỏi thăm có kết hôn chưa, nhà có mấy phòng, bên ngoài có mấy mét vuông đất. Ban đầu Văn Tử cảm thấy cách này rất đáng tin cậy, hơn nữa phương thức tìm người kì cục như vậy chắc chắn cũng có ai theo, nên liền để mặc mẹ Văn làm loạn. ngờ, lại có người đồng ý đến gặp mặt . Điều này khiến cho Văn Tử cảm thấy vô cùng rối rắm, , thái hậu nhà ấy nhất định nổi giận, còn , ai mà biết được đối phương là người như thế nào chứ?

      Lúc đó, Đông Tâm nghe vậy liền lặng lẽ cười : “Ai nha, điều này quá đơn giản, cậu cho tớ tên và số QQ của ta, tớ cam đoan chỉ trong ngày liền giúp cậu điều tra tường minh mọi chuyện.”

      Cứ như vậy, thần thám Sherlock Tâm lại lần nữa tái xuất. quả thực chỉ trong thời gian ngày điều tra ra được tường tận về ta, thậm chí cả chuyện ba mẹ đối phương ly hôn lúc nào, nguyên nhân là gì cũng tra được hết.

      Hôm đó ở bệnh viện, sau khi được Văn Tử nhắc nhở, Đông Tâm mới nhớ ra phần bản lĩnh này của mình nên liền về nhà, bắt đầu hành trình “Truy tìm dấu vết”. Bước đầu tiên, thông qua QQ của Tô Lịch và Tô Yến, lại thông qua tin nhắn, xác định được số QQ của Hoàng Hiểu Thiến. Sau đó lại dùng máy tính khóa toàn bộ hệ thống mạng nội bộ, tài khoản Qzone, Weibo, blog, Baidu, Tieba…..của ta. Chính là, muốn biết bí mật giấu sâu bên trong nội tâm của người, chỉ chú ý tới tên của ta là vô dụng.

      Bước thứ hai, Đông Tâm lại thông qua những tình hình đáng chú ý của bạn bè Hoàng Hiểu Thiến, tiến hành đào, đào, đào, cuối cùng tìm được nick Weibo khác của Hoàng Hiểu Thiến cùng với blog tư nhân của ta.

      Blog này bắt đầu được sử dụng từ năm 2002, nội dung bên toàn bộ đều là nỗi thương nhờ cùng niềm hận thù đối với “ người nào đó”. Hận ta làm lơ chính mình, hận ta luôn tỏ ra thanh cao lạnh nhạt, nhưng đồng thời, Hoàng Hiểu Thiến cũng rất thích tài hoa và dung mạo của “ người nào đó”. ta ngày ngày ôn lại kỉ niệm khi hai người còn chơi chung với nhau hồi .

      “Khi đó hai chúng tôi cùng học tại trường cấp 2. Mỗi ngày dậy sớm rời giường, chỉ cần nghe được động tĩnh ngoài cửa là tôi liền biết đó là ấy. Sau đó, tôi liền theo ấy xuống lầu, giả vờ tình cờ gặp, rồi cùng ấy học. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất thời cấp 2 của tôi.” Đông Tâm vừa đọc blog của Hoàng Hiểu Thiến vừa nổi da gà, đến khi đọc xong cả da gà cũng rơi đầy đất rồi.

      Đông Tâm nghiêm túc phân tích: “Tôi nhớ nhầm hình như Tô tiên sinh học ở trường cấp 2 Nhất Trung đúng ? là trùng hợp, Hoàng Hiểu Thiến kia cũng học tại Nhất Trung đó. Mà cả cấp 2 và cấp 3 Tô Yến đều học ở Tam Trung, vậy xin hỏi Tô tiên sinh, “khoảng thời gian hạnh phúc nhất” của Hoàng Hiểu Thiến rốt cuộc là trải qua với ai vậy nhỉ?”

      “Còn nữa, tôi nghe chị , lúc đó có cơ hội được học ở trường trung học top 1, nhưng lại sống chết chịu, kiên quyết muốn điền nguyện vọng vào Tam Trung. Xin hỏi Tô tiên sinh, lúc đó làm vậy là để trốn ai vậy? Theo lý mà , thầy giáo ở Nhất Trung đương nhiên phải tốt hơn thầy giáo Tam Trung rồi. tới trường Tam Trung của chúng tôi làm gì?”

      Đông Tâm vừa dứt lời, Tô Lịch liền sâu kín đáp: “ tới Tam Trung tìm vợ. Vợ ấy học ở trường đó, nên còn cách nào khác phải tới để làm quen.”

      Thấy Tô Lịch miệng lưỡi trơn tru, Đông Tâm nghiến răng : “ câm miệng! đừng tưởng rằng có thể hàm hồ cho qua mọi chuyện như vậy. Tôi hỏi lần nữa, vào thời điểm năm 2002, là lúc Hoàng Hiểu Thiến 17 tuổi, tôi tính sai chứ? Theo như lời của Tô tiên sinh, Hoàng Hiểu Thiến và Tô Yến lên cấp 3 bắt đầu nhau, lúc 17 tuổi, phải là thời điểm hai bọn họ tình nồng ý mật keo sơn gắn bó sao? Nhưng tại sao blog của ấy từng câu từng chữ đều thể ai oán và nỗi khổ tương tư vậy?”

      Nghe đến đây, Tô Lịch muốn biện giải vài câu lại bị Đông Tâm ngắt lời: “Còn nữa, phiền Tô tiên sinh xem cái blog này chút……… “người nào đó” hôm nay lại có tác phẩm nữa, xách váy bờ biển. Hì hì, tôi lén chụp lại nó, rất thích bức tranh này, nếu vẽ xong ấy có thể tặng tôi là tốt!” Nha, ở đây còn có ảnh đó, Tô tiên sinh có muốn thưởng thức chút ?”

      Dứt lời, Đông Tâm liền giơ điện thoại đến trước mặt Tô Lịch. Tô Lịch vừa nhìn thấy màn hình di động tức khắc liền nhận ra: Hết hy vọng rồi!

      Bên này, Đông Tâm thấy Tô Lịch héo như tro tàn liền cười ha ha hai tiếng, nhìn điện thoại mình, rồi lại nhìn bức tranh trước mặt, tấm tắc :

      “Ai nha, Tô tiên sinh, có thể giải thích chút cho tôi được , vì sao hai bức tranh này lại giống nhau thế nhỉ?”

      Việc đến nước này còn gì mà giải thích nữa? Tô Lịch hắng giọng, :

      “Đông Tâm, giấu em chuyện này chỉ là sợ em nghĩ nhiều, có ý gì khác.”

      “Tôi nghĩ nhiều cái gì?” Đông Tâm cứng cổ: “Tôi có nghĩ nhiều, cũng có dư thừa hơi sức mà nghĩ nhiều!”

      Tô Lịch đỡ trán: “ cùng Hiểu Thiến có gì. Em xem blog của ấy cũng thấy rồi đấy, hề có thái độ gì với ấy cả, sau đó lại vì muốn trốn ấy, thậm chí còn thi vào Tam Trung. Từ đó về sau, ấy liền tuyệt giao với , bọn cho dù đứng đối mặt với nhau cũng gì. Lại tiếp sau đó, đến khi học đại học, mới biết ấy và Tô Yến ở cùng chỗ.”

      đến điểm mấu chốt, Tô Lịch lại ngừng lại. Đông Tâm thực nhịn được, hỏi: “Sau đó sao?” Sau đó…….rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Hoàng Hiểu Thiến trở mặt với Tô Minh Nguyệt, lại vì nguyên nhân gì mà khiến Hoàng gia phải chuyển nhà?

      Tô Lịch mím môi, lúc này mới thấp giọng : “Sau đó, có lần được nghỉ nên về nhà, thấy mệt nên nghỉ ở trong phòng. Đúng lúc ấy Hiểu Thiến cũng tới, ấy thừa dịp lúc ngủ vụng trộm chui vào phòng , sau đó…..bị chị phát .”

      Nghe vậy, Đông Tâm khiếp sợ. bây giờ mới hiểu vì sao Tô Lịch phải năng thận trọng trong chuyện này, việc này đối với , đúng là quá……..

      Mặc dù Tô Lịch cố ý chỉ qua, nhưng đầu óc cường đại của Đông Tâm vẫn kiềm được mà tưởng tượng ra hình ảnh……..

      Tô Lịch trẻ tuổi nằm ngửa giường, trong tay có lẽ vẫn cầm quyển sách. Mà đúng lúc này, Hoàng Hiểu Thiến gõ cửa bước vào, ấy vốn muốn lấy hết can đảm với Tô Lịch hai câu, nhưng vừa thấy dáng vẻ nhíu mày khi ngủ của Tô Lịch, trong lòng liền nhịn được nổi từng gợn sóng. Kìm lòng đậu, bước chân đến bên người Tô Lịch, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của ….

      Cảnh tượng đến đây liền dừng lại, Đông Tâm trợn mắt nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy bất mãn khó chịu bùng nổ trong lòng. A a a a a, đây là nụ hôn đầu tiên đúng ??? Là nụ hôn đầu đó!!! A a a a a, đây phải là đặc quyền lưu manh của riêng đối với Tô Nhị Hóa thôi sao? ngờ đặc quyền này lại thuộc về Hoàng Hiểu Thiến, thế là thế nào chứ!!! A a a a a, vì cái lông gì mà bây giờ trong đầu lại xuất thêm vài hình ảnh hạn chế nữa thế??? Vì sao a a a??? Ngoài hôn môi ra, có thể phát sinh thêm vài chuyện nữa khác nữa đây???

      (╥╯^╰╥) Tô Nhị Hóa, ra sớm đánh mất tấm thân trinh tiết rồi, bà đấy muốn hưu !!

      Bên này, Tô Lịch vẫn chưa phát ra nội tâm dậy song của Đông Tâm, tiếp tục : “Theo lời chị , thực ra đây phải là lần đầu tiên. Trước đây, Hiểu Thiến thường xuyên thừa dịp người ta chú ý liền lẻn vào phòng , sờ chỗ này tí, chạm chỗ kia tí. Lúc đầu chị ấy tưởng là Hiểu Thiến thích mấy bức tranh của , sau mới nhận ra điều thích hợp. Sau đó nữa , khụ khụ, em biết rồi đấy, chị ấy chuyện này với Tô Yến, Tô Yến lại chạy tìm Hiểu Thiến chất vấn. Hiểu Thiến giận quá liền đến tìm chị đôi co. Lúc ấy….. Dù sao chắc cũng do ấy còn trẻ, liền xúc động quen với Tô Yến chẳng qua là muốn lợi dụng cậu ấy để tiếp cận ….”

      “Chỗ ở là khu chung cư kiểu cũ, hàng xóm đều là đồng nghiệp trong bệnh viện nên bao lâu sau đủ các thể loại chuyện bị truyền ra. sao, vì dù học đại học nên ở kí túc xá, chẳng mấy khi về nhà, còn chị chị ấy vốn chẳng bao giờ quan tâm đến mấy lời đồn đại vớ vấn này cả. Nhưng Hiểu Thiến là , nên gia đình ấy còn cách nào khác phải dọn .”

      xong, Tô Lịch vẫn thấy Đông Tâm đứng sững sờ tại chỗ câu nào, Tô Lịch buồn bực gọi mấy lần, lúc này Đông Tâm mới chậm rãi : “Nghe như vậy, tôi bây giờ tin chắc tình cảm của Tô Yến với Hoàng Hiểu Thiến là tình chân thực rồi.” Thử hỏi có mấy người đàn ông dưới tình huống bị bạn đội cho cái nón xanh to như vậy mà vẫn có thể giữ nguyên tình cảm của mình, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện chờ ấy, kể cả ấy có coi mình như pháo hôi chăng nữa.

      Vốn Đông Tâm lo lắng mình gả cho Tô Lịch vì muốn chết cũng phải giành được trang sổ hộ khẩu của Tô gia, tại xem ra người chân chính có tâm tư này phải là Hoàng Hiểu Thiến mới đúng. Mà biết xui xẻo thế nào mà Hoàng Hiểu Thiến lại là nguyên nhân khiến hoàn toàn cắt đứt với Tô Yến mà đến với Tô Lịch. Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt mà.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại híp mắt liếc nhìn Tô Lịch, dương quái khí : “ cũng là tình chân thực nha! Người khác lợi dụng lúc ngủ vào hôn trộm , sàm sỡ , vẫn còn Hiểu Thiến hai Hiểu Thiến thân thiết như vậy. Ai nha, nghe khẩu khí vừa rồi của Tô tiên sinh hình như còn có vẻ cảm thấy là tiểu nương nhà người ta là phải chịu ủy khuất nữa kìa. Cũng đúng thôi, phải chỉ là nhân lúc ngủ hôn cái, ôm cái thôi sao, đây cũng là do người ta cầm lòng đậu mà thôi, sao có thể hoàn toàn trách Hiểu Thiến được chứ, nhỉ?”

      Tô Lịch muốn giải thích là gọi là “Hiểu Thiến” chỉ là do thói quen nhiều năm nên thuận miệng gọi mà thôi, nhưng lời vừa ra đến miệng, ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, đôi mắt Tô Lịch liền trở nên sâu thẳm, cong môi : “Đông Tâm, em ghen à?”

      Thấy vẻ mặt đắc ý mừng thầm của Tô Lịch, Đông Tâm bỗng nhiên ngẩn ra, mở miệng : “Tôi ghen cái chứ? Ăn dấm có gì ngon đâu? Tôi lại cũng thích , ây, mà thôi , tôi thấy hai người rất xứng đôi đấy. Sao hồi ấy đuổi theo ấy tới Pháp nhỉ?” Mà xổ ra tràng xong, chính Đông Tâm cũng thấy ngây ngẩn cả người.

      ……….. Ăn dấm có gì ngon đâu?

      ……….. với ấy rất xứng đôi.

      ……….. Sao đuổi theo ấy tới Pháp nhỉ?

      Ách, mấy lời vừa rồi của , sao nghe thế nào cũng giống mấy lời thoại kinh điển của mấy nữ sinh khi ghen thế nhỉ?

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm hơi xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Lịch cười đến gập cả người lại, Đông Tâm thẹn quá hóa giận, dậm châm: “Cười cái gì mà cười! nghiêm túc chút ! Tôi cãi nhau với đấy!!”

      “Được được được, em gì cũng được.” Tô Lịch vỗ đầu Đông Tâm, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, : “Nhưng vợ à, chúng ta có thể ra ngoài rồi cãi nhau tiếp được ?”

      Đông Tâm buồn bực: “Vì sao?”

      Tô Lịch: “Bởi vì trong này mùi dấm nồng quá, sợ hun chết em.”

      Đông Tâm: “Cút!!!”

      ---------


      <Vở kịch - Trí thông minh của chị >

      Tô Minh Nguyệt bỏ cá vào nồi chuẩn bị hầm xong mới phát trong nhà hết mất mai quế lộ ( loại rượu gia vị), liền tháo tạp dề định ra ngoài mua. Nhưng lúc qua cửa phòng ngủ của Tô Lịch, liền thấy Đông Tâm ngồi xổm mặt đất hí hoáy với dàn máy tính. Tô Minh Nguyệt thấy vậy vô cùng nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “ làm gì đấy?”

      “Tháo bo mạch chủ ạ.” Đông Tâm thuận miệng trả lời.

      “Tháo bo mạch chủ làm gì?”

      “Để bắt Tô Lịch quỳ!” Lời vừa dứt, Đông Tâm mới nhận ra có gì đó sai sai ở đây. Động tác tay ngừng lại, hơi ngẩng đầu lên, cứng lưỡi : “Chị...chị hai, em sai rồi………”

      Tía má mới, cư nhiên lại làm trò trước mặt Tô Minh Nguyệt, muốn cho em trai bảo bối của bà ấy quỳ bàn phím. Lão thái thái này hủy diệt luôn chứ?! bây giờ quỳ xuống nhận lỗi liễu còn kịp ?

      ngờ, Tô Minh Nguyệt nghe xong lời này liền trừng mắt dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Đông Tâm, mắng: “ cũng biết sai? đương nhiên là sai rồi! Thời buổi bây giờ còn ai bắt ông xã quỳ bo mạch chủ nữa chứ? Nhà người ta chính là quỳ bóng, cái loại mà đó có gai í. Nếu vẫn có tác dụng bắt quỳ bàn phím, quỳ điều khiển từ xa. Hừ, thời đại nào rồi mà còn quỳ bo mạch chủ nữa chứ! Đúng là!”

      Nghe xong Đông Tâm liền nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn bị đóng đinh tại chỗ. Mà bên kia, lão thái thái còn vừa ra ngoài vừa lẩm bẩm:

      ngờ bây giờ vẫn còn người phụ nữ ngu ngốc như vậy, dạy chồng cũng xong, còn bắt kịp xu thế bằng bà già này đâu!”

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 18


      Sau khi Đông Tâm biết được chân tướng lập tức xuống lầu gọi điện thoại cho Văn Tử.

      Nhưng sau khi hết chuyện của Hoàng Hiểu Thiến cho Văn Tử xong ngoài ý muốn là đối phương hoàn toàn có phản ứng gì.

      “Tớ sớm đoán được mọi chuyện là như thế này mà.” Văn Tử chậm rãi , “Ai nha, Tô gia nhà các cậu đúng là xô máu chó luôn mà, trật tí nào luôn. Mối tình đầu của mợ là cháu trai, mà mối tình đầu của cháu trai lại say mê cậu . Đúng rồi, phải cậu biết vẽ tranh sao, dứt khoát quay về nghề cũ vẽ luôn chuyện này thành bộ truyện tranh , chắc chắn giàu to luôn. Tốt nhất là vẽ Hoàng Hiểu Thiến từng bị sảy thai, rồi vẽ thêm Tô Yến mắc cái bệnh nan y gì đó í…”

      “Cút cút cút!” Đông Tâm nghe Văn Tử bịa chuyện liền mắng: “Trong lòng tớ thực nghẹn ứ cục to tướng nên mới tìm cậu để xả ra, cậu lại còn móc mỉa tớ.”

      Văn Từ xì tiếng: “Đại tỷ à, cho hỏi cậu thấy nghẹn khuất ở chỗ nào? Theo như lời Tô Lịch , từ trước đến giờ ta chưa hề nhìn Hoàng Hiểu Thiến lấy lần nào, cậu ăn chút dấm nho coi như tình thú giữa hai người thôi là được rồi, ngàn vạn lần đừng có làm lớn chuyện lên đó, nếu mọi chuyện rùm beng lên đừng trách chị đây nhắc nhở trước! Hừ, ai mà có quá khứ cơ chứ, vớ vẩn!”

      Đông Tâm nghiêm túc : “Tuy trước đây là có gì, nhưng bên cứ ôm lấy quá khứ buông, bên lại suy nghĩ đến tương lai, thế này là ổn rồi đúng ?” Vốn Đông Tâm cho rằng Tô Yến với Hoàng Hiểu Thiến chỉ là gặp dịp chơi, nhưng vừa nãy nghe Tô Lịch như vậy, mới hiểu ra tình cảm của Tô Yến với Hoàng Hiểu Thiến là vô cùng sâu đậm. Nhưng nếu tình cảm sâu đậm như vậy, vì sao còn phải suy nghĩ đến chuyện kết hôn làm gì?

      Đông Tâm bĩu môi: “Tớ phải cảm thấy uất ức cho bản thân, chỉ là thấy tiếc cho Nhuế Thanh kia. Tớ luôn cảm thấy bản thân biết hết mọi chuyện mà lại cho ấy cứ như là đồng lõa với Tô Yến vậy. Cảm giác mình trơ mắt nhìn ấy bước vào vũng lầy lối thoát.”

      Văn Tử ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy liền rầm rì : “Đại tỷ, cậu ngàn vạn lần đứng cho tớ biết là cậu chuẩn bị biến thân thành thánh mẫu bạch liên hoa trong trắng thuần khiết chuyên nhúng tay vào việc của người khác nhé. Hai người bọn họ bàn đến chuyện cưới xin rồi, chị của Tô Lịch thậm chị chuẩn bị sẵn tiền làm lễ hỏi rồi, nếu vì cậu mà chuyện này thành chẳng phải cậu biến thành tội nhân số 1 của Tô gia sao?”

      “Còn nữa, trắng ra chuyện của hai vợ chồng rất khó mở miệng. Nếu bởi vì cậu ra mà Nhuế Thanh và Tô Yến tan rã cũng thôi , nhưng nếu rủi là sau khi Nhuế Thanh biết mà vẫn mềm lòng mà tha thứ cho Tô Yến chừng còn trách ngược cậu là bà tám lắm miệng đấy! Ai nha, đến khi đó cậu ở Tô gia mới thực trở thành hình ảnh của Trư Bát Giới - trong ngoài đều phải người.”

      Nghe xong mấy lời này của Văn Tử, Đông Tâm mới bừng tỉnh đại ngộ, cong mắt trêu chọc: “ à, quả nhiên rất có lý, cháu còn gì để phản bác nữa. Được, cháu nghe , mặc kệ chuyện của nhà người ta.”

      Văn Tử hừ hừ: “Cậu đây chính là thiếu đòn mà! Nhất định phải đổ xô máu chó lên đầu cậu mới có thể hoàn toàn hủy diệt được hào quang thánh mẫu sáng lấp lánh kia của cậu!”

      Đông Tâm nghe vậy bật cười thành tiếng: “Đại tỷ à, cậu có cần thiết phải độc miệng như vậy ?”

      Ha người tới lui, lại đến Tô Minh Nguyệt. Nghe Đông Tâm kể chuyện hôm ở bệnh viện, Văn Tử liền thở dài: “Cậu nhìn chưa Tiểu Tâm, lão thái thái nhà cậu công phu mắng người dữ dội như vậy, nhưng đối với chuyện lớn lại hề hàm hồ đâu. Cậu biết hồi đó lúc cậu và Tô Lịch kết hôn, lão thái thái giúp nhiều như thế nào đâu, vừa xuất tiền, vừa xuất lực. Theo lý mà , bà ấy chỉ là chị của Tô Lịch, phải mẹ đẻ, nếu là người khác, người ta giúp đỡ các cậu các cậu cũng chẳng làm gì được cả. Nhưng lão thái thái lại đem toàn bộ tài sản tích góp nhiều năm ra dùng, cho nên, bây giờ bà ấy có gay gắt với cậu chút cậu cũng cố chịu . Ai nha, cậu cũng có thể nhìn mọi chuyện dưới góc độ khác thử xem, bà ấy dạy dỗ cậu như vậy, chuyện với cậu chút khách khí nào, vì bà ấy coi cậu là người nhà rồi. Mấy chuyện vặt vãnh đó, cậu liền cố nhịn cho qua . Còn chuyện lớn ư, cậu cũng cần lo lắng, để Tô Lịch xách súng ra trận là được rồi.”

      Nghe xong tràng này, Đông Tâm liền giật mình líu lưỡi. ra lúc và Tô Lịch kết hôn, lão thái thái liền đem cả tiền quan tài của mình ra……. Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền cảm thấy thái độ của mình lúc ở bệnh viện đúng, cũng may mà có Tô Lịch ngăn lại, nếu đúng là làm trò cười trước mặt Tô Minh Nguyệt rồi.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm định gì đó Văn Tử lại : “ tóm lại, cậu hãy nhớ kĩ điều cho tớ, về sau cậu chịu khó nhường nhịn bà ấy nhiều chút, đừng làm khó Tô Lịch là được.”

      ----------


      Sau khi Đông Tâm chuyện điện thoại xong liền lên lầu. Vừa lên đến nơi liền thấy cửa nhà khép hờ, đúng lúc ấy, liền nghe được bên trong giọng nữ xa lạ truyền ra. Người phụ nữ kia lải nhải rất nhiều, mà hình như còn mơ hồ nhắc đến tên . Đông Tâm tò mò là ai đến mình, nên liền lặng lẽ tới gần hai bước.

      Đợi đến cạnh cửa, liền nghe người phụ nữ bên trong thấp giọng oán giận: “....... Nhuế gia kia cũng là, đến là đến, hề đề cập hay báo trước gì cả, hiểu là nghĩ thế nào nữa. Mà đứa Nhuế Thanh kia cũng vậy, ba mẹ nó hiểu chuyện, chẳng lẽ nó cũng như thế sao? Sao lại nghĩ đến chuyện nên báo trước tiếng chứ? Công việc của chị chị cũng biết rồi đấy, gần đây cả nhà ai cũng bận bịu vô cùng, sao lại cố tình chọn đúng lúc này mà đến chứ!”

      Đông Tâm nghe hồi lâu mới từ những lời lải nhải vô nghĩa kia tổng kết ra được mấu chốt câu chuyện. ra là ba mẹ Nhuế Thanh ngày kia muốn tới thành phố H, thứ nhất là muốn đến thăm con bảo bối của mình, thứ hai là muốn nhân tiện tới thăm nhà trai, thuận tiện bàn bạc chuyện hôn của đôi vợ chồng son.

      Hai bên cha mẹ gặp mặt, đương nhiên nhà trai phải mở tiệc rượu tiếp đón, hơn nữa cha mẹ Nhuế Thanh là người bên ngoài tới nên tránh khỏi phải có người đón tiếp đưa tham quan dạo phố. Nhưng bởi vì hai người đến quá gấp, cũng báo trước, nên Tô Yến và Nhuế Thanh kịp xin phép nghỉ, Tô Minh Nguyệt ở bệnh viện cũng là bận đến chân chạm đất, nhưng hai ngươi đến mà có người tiếp đón đúng là hợp lễ nghĩa, cho nên giờ Tô Minh Nguyệt vì chuyện này mà sốt ruột đến nóng ruột nóng gan, mà thanh oán giận, là của chị hai của Tô gia, Tô Minh Tâm.

      Bởi vì để đề phòng việc Đông Tâm trọng sinh lộ ra sơ hở, Tô Lịch từng qua với , còn ba chị nữa. Chị cả Tô Minh Nguyệt, chị hai Tô Minh Tâm, chị ba Tô Minh Huy. Trừ chị ba lập gia đình ở thành phố bên, chị cả và chị hai đều định cư ở thành phố H. Hai hôm trước Tô Lịch bị bệnh, chị hai Tô Minh Tâm du lịch ở bên ngoài nên Đông Tâm chưa được gặp mặt trực tiếp, chỉ thông qua điện thoại nghe được giọng của bà ta. Lúc đó Đông Tâm còn cảm thấy giọng của chị hai là thanh thúy dễ nghe, nhưng bây giờ nghe lại lại chỉ cảm thấy nó là đau đầu.

      Bên này Tô Minh Tâm sau khi oán giận cha mẹ Nhuế Thanh hiểu chuyện xong, quanh quẩn lại lúc, lại chuyển sang Nhuế Thanh có bao nhiêu điểm tốt. Cái gì mà Nhuế Thanh chỉ là nha đầu từ nơi khác đến, hiểu phong tục lễ nghi ở đây, rồi thành phố H cách quê của Nhuế Thanh quá xa, ba mẹ ấy sau này nhất định lại dựa dẫm vào đôi vợ chồng son gì gì đấy, rồi lại Nhuế Thanh còn đồng ý sau khi kết hôn lập tức sinh con…..

      Đứng nghe cả buổi, Đông Tâm liền thấy cả người tràn đầy u ám.

      Mấy lời này quanh quẩn lại cũng chỉ là xung quanh chuyện hôn lễ của Tô Yến và Nhuế Thanh, sao lúc nãy lại nghe được tên của mình nhỉ? Việc này liên quan gì đến chứ? Chẳng lẽ do nghe nhầm?

      Bên này Đông Tâm còn hoài nghi bản thân, bên kia Tô Minh Tâm lại tiếp tục , hồi liền đến . “Cho nên em mới , Đông Tâm chính là lựa chọn tốt nhất. phải Tô Lịch mới xuất viện sao, Đông Tâm đương nhiên là lại nhàn rỗi rồi, để nó bồi ba mẹ Nhuế Thanh chơi là tốt nhất. Phải rồi, việc hẹn gặp mặt ăn cơm rồi đặt khách sạn nhà hàng gì đó cũng để nó làm luôn , dù sao con bé cũng chỉ là bà chủ gia đình, kiếm ra tiền, thời gian rảnh lại nhiều, để nó là phù hợp nhất. Nếu con bé làm tốt, chị liền giao hết mọi việc chuẩn bị hôn lễ giao luôn cho nó, phải chị càng bớt việc sao?”

      Đông Tâm nghe đến đây liền hơi nhíu mày. Theo lý thuyết, nếu Tô Yến và Nhuế Thanh kết hôn, thân là mợ , về tình về lý đều nên giúp đỡ tay. Nhưng vì sao khi nghe những lời này của Tô Minh Tâm lại thấy khó chịu như thế chứ? Cái quái gì gọi là “bà chủ gia đình nên cũng có việc gì làm”, nguyên cả ngày hết giặt giũ quần áo, lại cơm cơm nước nước, từng ấy việc còn đủ sao? Chưa kể đến mấy việc vặt vãnh hàng ngày nữa, nếu bà chủ gia đình dễ làm như vậy, bà ta thử tự làm xem nào?

      Mà chị cả ở trong phòng nghe vậy cũng : “Nghe kìa, phải chính cũng là bà chủ gia đình cả ngày nhàn rỗi sao? Hơn nữa, việc này đâu phải chỉ cần thôi là được, còn phải xem Đông Tâm có thời gian, rồi con bé có đồng ý chứ?”

      Tô Minh Tâm đáp: “Ôi dào, việc này còn cần với con bé sao? phải Tô Lịch vẫn còn ở đây sao, đàn ông trong gia đình lên tiếng rồi, nó còn dám gì nữa chứ.”

      Đông Tâm vừa nghe liền khiếp sợ, Tô Lịch cũng ở đó sao? Tô Lịch vậy mà lại ngồi ngay ở đó! Con hàng Tô Lịch chết tiệt, ngồi ngay bên cạnh mà suốt từ nãy đến giờ đỡ được cho câu nào. Cái gì mà “đàn ông trong nhà lên tiếng còn dám gì nữa”, đây là bị bán vào Tô gia chắc?!

      Nhưng chẳng còn cách nào, Tô Lịch bên trong vẫn hé răng lấy nửa chữ. Mà Tô Minh Tâm ở bên cạnh vẫn tiếp tục lải nhải: “Cơ sở kinh tế chính là nhân tố quyết định đến kiến trúc thượng tầng. Em trai à, em là người kiếm tiền nuôi gia đình, con bé chỉ ở nhà , mấy việc thế này nào đến lượt nó lên tiếng chứ? Phụ nữ bây giờ chính là số quá tốt, lại còn được hỏi ý kiến, nếu là ngày trước mà dám như vậy chắc chắn bị ăn no đòn rồi.”

      Tô Minh Tâm vừa dứt lời, liền nghe Tô Minh Nguyệt chỉ hận rèn thép thành sắt : “Lão Nhị ơi là Lão Nhị, cái quan điểm vặn vẹo này của là thế nào vậy? đây là sống ở nông thôn vào cuối thập niên 60 à? Mấy lời như vậy sao có thốt ra từ miệng chứ. Lại , cũng sinh con , có phải sau này sau này Tiểu Ảnh nhà gả rồi sống chết thế nào cũng là mặc kệ nó phải ?”

      “Tiểu Ảnh sao có thể giống như vậy được chứ? Tiểu Ảnh nhà em còn có cả của hồi môn đấy. Hơn nữa con bé còn có thể tự kiếm tiền được. Còn Đông Tâm ư? Của hồi môn năm đó của Đông Tâm có cái gì chứ? 8 vạn kia có mua đồ dùng trong nhà thôi còn đủ, tại nó lại mỗi ngày nằm nhà ăn chơi thoải mái, trong khi Tô Lịch làm việc mệt đến chết sống lại ở bên ngoài, nó nghe lời em trai là đúng sao?”

      Nghe nghe nghe cái em nhà bà í! Đông Tâm nghe đến đây, bức tường nhẫn nhịn trong lòng liền bị đánh sắp, vén cao tay áo, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ muốn lập tức xông vào xé nát miệng người đàn bà chanh chua kia. Nhưng tay Đông Tâm vừa cầm vào tay nắm của cửa liền bị lãnh lẽo của kim loại làm cho bình tĩnh trở lại. Lời lúc trước của Văn Tử vẫn còn quanh quẩn bên tai, “ tóm lại, cậu hãy nhớ kĩ điều cho tớ, về sau cậu chịu khó nhường nhịn bà ấy nhiều chút, đừng làm khó Tô Lịch là được.”

      Đúng, thể làm khó Tô Lịch được. thèm quan tâm đến người nhà kia có vấn đề gì, nhưng nể tình mặt mũi của Tô Lịch, nhịn. thể lặp lại sai lầm lúc ở bệnh viện được, tuy rằng bà chị hai này chuyện rất muốn đấm, nhưng nhỡ may……..

      Người kia hồi xưa cũng từng giúp đỡ đám cưới của với Tô Lịch sao? Hơn nữa nghe giọng điệu của bà ta từng câu từng chữ đều là vì mặt mũi của Tô Lịch, chẳng lẽ vì như vậy nên Tô Lịch mới tiện lên tiếng?

      Đông Tâm hít sâu hơi, rồi lại hít sâu hơi nữa, ngừng tự với mình nhịn, nhịn, nhịn, còn là tiểu công chúa trong lòng ba mẹ nữa, năm nay 30 tuổi rồi, cần phải học thành thục ổn trọng nhìn về phía đại cục. Nhưng ba mẹ đâu có trêu chọc ai chứ? 8 vạn đồng, đối với Tô gia có thể là gì cả, nhưng đối với ba mẹ , số tiền này thực hề dễ dàng gì.

      Mấy năm trước gia đình Đông Tâm vì mua nhà nên tiêu hết tiền tiết kiệm, trước khi trọng sinh, trong nhà vẫn còn nợ tận 3 vạn đồng. Lúc ấy là năm 2009, mà dựa theo thời gian sau khi trọng sinh, chỉ hai năm sau kết hôn rồi. Vậy mà khi đó ba mẹ lại lấy ra tận 8 vạn cho làm của hồi môn, số tiền đó chứa biết bao nhiêu gian khổ khỏi cần cũng biết.

      Nghĩ đến 8 vạn này là kết quả của biết bao mồ hôi và nước mắt của ba mẹ, Đông Tâm liền nhịn được cay cay khóe mắt. Nhưng cánh tay nắm tay vặn kia vẫn từ từ hạ xuống.

      Mà ở bên kia cánh cửa, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tô Minh Tâm thấy cả chị và em trai đều tiếp lời mình liền cho rằng mình đúng, lại rầm rì tiếp: “Cứ để Đông Tâm ở nhà mãi như vậy cũng phải là cách, muốn sinh con mà mãi vẫn thấy có động tĩnh gì, phải là có bệnh gì rồi đó chứ? Nếu hôm nào tìm cơ hội đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra lần xem sao? Nếu được nên ly hôn luôn, thể để em trai chậm trễ việc nối dõi tông đường được. A đúng rồi, chị có người hàng xóm con năm nay vừa tròn 24 tuổi, Tô Lịch chú xem xem rồi hôm nào qua nhà chị chơi chút coi sao.”

      Tay Đông Tâm vừa mới buông ra liền nắm chặt lại, nghiến răng kèn kẹt. Mọe nó chứ, bà chị hai này đúng là còn gì để . còn chưa ly hôn đâu, vậy mà nhanh nhanh chóng chóng muốn giới thiệu đối tượng rồi?!!! Nếu đến nước này rồi mà bà đây còn nhịn được bà đây phải họ Đông nữa!!!!!!!!

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm cắn chặt rằng thầm nghĩ dù chết cũng phải xông vào, nhưng chân vừa giơ lên, lại nghe giọng khác từ bên trong vọng ra: “Chị hai.”

      …… Là Tô Lịch.

      Đông Tâm vừa nghe, động tác mở cửa tay liền cứng đờ, theo bản năng, liền cảm thấy nhất định Tô phiền phức chuẩn bị ra đại chiêu. Quả nhiên, ngay sau đó Đông Tâm liền nghe được Tô Lịch dịu giọng êm tai : “Chị hai lớn tuổi rồi, cho nên số việc xảy ra lúc em kết hôn năm đó chắc chị cũng nhớ . Lúc đó, bởi vì số nguyên nhân phức tạp, nên hạng mục tay em đột nhiên bị đình chỉ, sau đó lại hiểu tại sao lại bị cuốn vào việc ân sư nhận hối lộ phải chịu án tử, bị buộc từ chức. Lúc ấy, em liền coi như bị liệt vào sổ đen của toàn bộ cái vòng luẩn quẩn ấy rồi.”

      “Chướng mắt công việc mới, lại bị giới giám định châu báo cho vào sổ đen. Hừ, cái gì mà giáo sư trẻ tuổi nhất, cái gì mà thiên tài giám định chứ, đến tận lúc đó em mới biết tất cả đều là hư vô hết. Điều chân nhất ư? Chính là cái cảm giác đau đớn khi ngã từ cao xuống.”

      “Những người từng là bạn bè là đồng nghiệp, vậy mà trở mặt liền trở mặt, khoa trương nhất chính là hôm đó tình cờ gặp được đối tượng xem mắt, ta vừa thấy em liền như thấy quỷ, lập tức lôi kéo tay mẹ ta quay đầu tông cửa mà chạy. Em chính là trong tình huống như vậy gặp được Đông Tâm……. tiền, việc, cả người trong trạng thái dở sống dở chết.”

      “Chính là ấy từng chút kéo em ra khỏi vũng lầy đó. Cũng chính là ấy ở thời điểm em nghèo túng nhất mà vẫn đồng ý kết hôn với em. Lúc chúng em đăng kí kết hôn, ngoài căn hộ đơn bé xíu kia ra chả có gì cả. Sau khi bọn em nhận giấy đăng kí trở lại nhà ấy, mẹ ấy kéo em vào phòng rồi lặng lẽ đưa cho em cuốn sổ tiết kiệm bên trong có 8 vạn đồng của bà ấy, số tiền này là do bán căn nhà của bà ngoại ấy để lại ở dưới quê, là cho em lấy ít tiền để mua nhà, còn bảo em đừng với Đông Tâm là tiền này do bọn họ cho, sợ con thấy tủi thân trong lòng.”

      “Chị hai à, chị biết tâm trạng lúc đó của em là như thế nào ? Em lúc đấy chính là muốn CMN ôm lấy mẹ vợ mà khóc. Mọi người đưa bao nhiêu tiền quan trọng, quan trọng là số tiền này chính là phần lớn số tiền trong sổ tiết kiệm của bà ấy rồi. 8 vạn này, đối với chị có thể chỉ là số tiền , nhưng đối với Đông gia lão thái thái đây chính là nhà tổ của bà ấy! Mãi sau đó bọn em mới biết, bà ấy vì chuyện bán nhà tổ này mà còn cãi nhau với người nhà mẹ đẻ trận. Đây chính là 8 vạn mà chị dù để mua đồ dùng trong nhà cũng đủ đấy!”

      “Còn về Đông Tâm, từ ngày bọn em kết hôn đúng là ấy liền ra ngoài làm việc nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là ấy kiếm tiền. Mỗi tháng ấy đều nhận rất nhiều đơn đặt hàng của mọi người, vẽ minh họa cho người ta, hôm nào cũng phải thức đến 1, 2h sáng, mà sáng hôm sau lại phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho em. Bây giờ bọn em mua được căn hộ chung cư có hoa viên, hơn nửa đều là công sức của ấy. Cho nên, ấy hoàn toàn phải như chị , ấy vì cái nhà này phải trả giá rất nhiều, cho nên em thay ấy đưa ra bất kì quyết định nào. ấy nếu có thời gia, bằng lòng giúp chị cả giúp. Mà nếu ấy muốn em cũng miễn cưỡng, cũng trách móc ấy nửa câu.”

      “Bởi vì từ trước đến này ấy phải là món đồ thuộc quyền sở hữu của em, ấy chính là bảo bối trong lòng em.”

      Nghe đến câu cuối cùng, Đông Tâm rốt cục nhịn được, đứng ngoài cửa khóc thành tiếng. Khóc vì tấm lòng của ba mẹ, vì Tô Lịch, cũng vì bản thân mình.

      Thực ra chỉ lần Đông Tâm đặt tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc có gì tốt mà đáng để Tô Lịch đối xử với mình như vậy. từng nghĩ có khi nào là mình cho Tô Lịch ăn bùa mê thuốc lú gì đó, cũng từng nghĩ chẳng lẽ do thẩm mỹ của Tô Lịch quá mức kì lạ, nhưng trăm đoán vạn đoán cũng thể ngờ được, hóa ra chân tướng là như thế này.

      tự cảm thấy bản thân là người rất ra gì, nhưng ngờ trong mắt Tô Lịch lại là trân bảo. Nghĩ đến đây, Đông Tâm đột nhiên lại muốn cười, từ khi nào lại trở nên mỏng manh dễ vỡ như thế chứ. Khóc khóc cái lông, Tô phiền phức giúp vả miệng chị hai như thế, hẳn là nên vỗ tay sung sướng mới đúng.

      Cân nhắc như vậy, Đông Tâm lau khô nước mắt mặt mình, lại nghe giọng Nhuế Thanh vang lên đằng sau: “Chị Đông, chị đứng canh ngoài cửa làm gì thế này?”

      Đột nhiên nghe được giọng , Đông Tâm liền giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn liền thất Tô Yến và Nhuế Thanh dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn , mà cùng lúc đó trong phòng cũng vang lên trận ồn ào, hiển nhiên là người bên trong cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.
      ------------------

      <Vở kịch - Chuyện kết hôn>

      Lần nọ, Văn Tử và Đông Tâm chuyện phiếm, liền đến chuyện Tô Lịch và Đông Tâm kết hôn. Văn Tử vô cùng khó hiểu : “ ra tớ vẫn tài nào hiểu được lý do hai cậu kết hôn gấp gáp như vậy. Ban đầu tớ còn tưởng là do cậu có thai, nhưng theo tình hình tại hình như cũng phải. Thế rốt cuộc lúc đó sao cậu lại gấp rút như thế? Lúc đó hình như công việc của Tô Lịch cũng bắt đầu khôi phục lại quỹ đạo rồi đúng ? Nếu cậu cố gắng chờ thêm năm, tiết kiệm đủ tiền, việc gì phải ở trong căn phòng tân hôn chật chội kia chứ?”

      Lúc đó Đông Tâm trợn trắng mắt : “Cũng chính vì công việc của ấy sắp thuận lợi lại cho nên tớ mới phải gấp rút kết hôn đó! Dệt hoa gấm ai mà làm chứ? Tớ chính là muốn ở thời điểm ấy nghèo khó nhất mà đề nghị kết hôn, đây còn phải chính là hành động đưa than ngày tuyết sao? Có như thế, ấy mới nhớ đến tớ cả đời, cả đời đối xử tốt với tớ!”

      Văn Tử nghe xong liền phục sát đất trước tầm nhìn xa trông rộng của Đông Tâm.

      Nhưng, chân tướng lại là……..

      ngày nọ, Đông Tâm cùng thái hậu nhà mình cùng nhau gói sủi cảo. gói gói gói, đột nhiên mẹ Đông hỏi: “Nghe , sắp tới hạng mục kia của Tô Lịch lại được tiếp tục tiến hành đúng ?”

      Đông Tâm ừ tiếng, thuận miệng kể: “Bận đến chân chạm đất. Nếu cho ấy thêm đôi cánh chắc ấy bay thẳng lên trời luôn mất.”

      Nghe vậy, mẹ Đông lập tức ném luôn cái vỏ sủi cảo trong tay xuống, lời lẽ hùng hổ chính đáng : “Vậy lập tức kết hôn luôn !!”

      Đông Tâm líu lưỡi: “Cái gì? Mẹ à, mẹ chuyển đề tài đừng có chuyển nhanh như vậy chứ, trái tim con theo kịp a.”

      Đông thái hậu nghe xong liền giật luôn miếng vỏ sủi cảo trong tay Đông Tâm ném , dí đầu con : “Con xem con ngốc chưa kìa, nếu bây giờ kết hôn, sau này cậu ta còn cần đến con nữa chắc? Ai da, đứa này bây giờ chính là trong trạng thái bị đả kích, thấy hết được nhân tình ấm lạnh. Xem phản ứng của cậu ta, nhất định lúc đó đầu óc bị nóng hỏng rồi nên mới vừa mắt con. Nếu chờ cậu ta hoàn thành hạng mục kia, đầu óc thanh tỉnh trở lại, ngốc như con nghĩ gì mà có thể tiếp tục lọt mắt xanh của cậu ta nữa chứ? Thế nên, bây giờ thừa dịp đầu óc cậu ta say xe, lập tức kết hôn luôn !”

      Đông Tâm: “........”

      Mẹ à, mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!
      Last edited: 26/12/17
      Alice Huynh, SiAm, Xuxu210916 others thích bài này.

    3. Trúc Khải

      Trúc Khải Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      32
      Lâu rồi chưa có chương nhỉ? :'(:'(

    4. meomeomeo1995

      meomeomeo1995 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      nàng ơi. Hình như bị sai tên tác giả: Thụy Lại Giác Đích Miêu ^_^.

    5. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Truyện có nội dung lạ nhưng hay quá! Đợi chờ editor!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :