1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mau xuyên: Phản diện nam thần cuồng sủng - Vân Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [12]
      Editor: Cao Hân Hân
      "Chứng cứ gì ? đừng có ở đây hươu vượn !"

      Lục Cảnh Hiên sắc mặt xanh mét.

      "Nga !" Nhan Vũ ánh mắt chợt lóe, nhớ đến trong thông tin khách hàng về sở thích của vị 'em trai' này, sâu xa cảm thán tiếng.

      "Cậu thích Lục Hinh Nhã ? Vậy đồ vật trong túi của cậu, có thể hay đem ra cho mọi người xem chút."

      Lục Cảnh Hiên nhất thời cả người chấn động cái, cảm thấy huyết dịch trong người đều hóa thành băng.

      "Cái gì ?" Chu Lỵ Dung thấy bộ dáng kia của con trai, trong lòng đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo: "Cảnh Hiên, trong túi con có gì ?"

      Bà vừa , ánh mắt nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Lục Cảnh Hiên rồi lia về phía túi quần cậu ta, giọng tự chủ có chút run rẩy.

      Cậu ta theo bản năng giữ chặt lấy túi, gượng gạo : " có gì, mẹ đừng...đừng !!!"

      Nhưng, trong ánh điện.

      Chu Lỵ Dung liều mạng xông đến, đưa tay cái...

      Mà Lục Cảnh Hiên tay làm được gì, chỉ có thể trở mắt nhìn mẹ cậu lôi vật kia ra.

      Kết thúc rồi.

      Trong giây phút đó, Lục Cảnh Hiên tuyệt vọng nhắm mắt.

      Sau đó...

      mảnh vải cợt nhã xuất .

      khí chợt yên lặng.

      Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn nó: Hình tam giác, đường viền hoa, mang chút thể vị (mùi vị cơ thể), phần đáy thậm chí còn dính chút dịch trăng trắng tại đó.

      Hiển nhiên đây là vật bên người của nữ nhân.

      Ách.

      Cay mắt chết người ta.

      Vật kia thành công khiến Nhan Vũ chán ghét dời tầm mắt, buông tiếng thở dài.

      "Thứ này, phải khẩu vị của tôi......" biết ơn nguyên chủ có gu thẩm mỹ bình thường.

      Đương nhiên, cho dù , những người ở đó cũng cho rằng cái kia là của 'Lục Khinh Ca'.

      Càng thể là của Chu Lỵ Dung.

      Như vậy chỉ còn...."Lục Hinh Nhã !! Con tiện nhân này !!"

      Giây kế tiếp, Chu Lỵ Dung phản ứng lại phát điên lên, bà xông đến, túm lấy Lục Hinh Nhã, muốn kéo ta ra đánh trận...

      "Bà làm gì vậy ?!" Lục Bác Hàn che chở dưỡng nữ, cũng mang lửa giận ngút trời, nhưng là đối với con trai phát tiết.

      "Lục Cảnh Hiên, cái thằng hỗn đản nhà mày !" Ông ta chợt quát lên, bên ôm vai Lục Hinh Nhã, bên đánh Lục Cảnh Hiên.

      Biểu của ông giống với người cha, nhìn thế nào cũng giống như đánh ghen với tình địch.

      Lục Cảnh Hiên chật vật tránh khỏi cái tát kia, quật cường .

      "Con thích chị ấy có làm sao ? Dù sao chúng con cũng có quan hệ huyết thống, lại , chị, chị cũng thích em mà, đúng ?"

      "Chị......" Bốn mắt nhìn nhau, đón lấy ánh mắt đầy ái mộ của thiếu niên, Lục Hinh Nhã liền thất thần, trong lòng hơi động, mặt bất giác đỏ lên.

      .

      được.

      ta cắn cắn môi, áp xuống niềm vui sướng trong lòng, ngượng ngùng : "Cảnh Hiên, chị, chị đối với em chẳng qua chỉ là tình thân..."

      " ! phải !" Lục Cảnh Hiên hét: "Chị từng chị thích em nhất...."

      "Ai nha~" Nhan Vũ đột nhiên thở dài cảm thán, : " nghe thấy rồi chứ, cái người tối nay ngọt ngào , cũng với Lục Cảnh Hiên như vậy đấy !"

      !?

      Bốn người còn lại sửng sốt chút, giương mắt nhìn lên——

      Chỉ thấy cầm lấy điện thoại đưa ra bên ngoài, nhìn giao diện màn hình hiển thị cuộc gọi.

      Lục Hinh Nhã nhanh mắt nhìn thấy người liên lạc chính là 'Hoắc Diệc Vinh', con ngươi thoáng co rụt lại cái.

      ".... phải !" ta hét lớn: "Vinh ca, nghe em ..."

      Nhưng còn chưa xong, Nhan Vũ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề phát ra từ điện thoại.

      Chợt, thanh đập cửa vang lên: "Ầm ầm ầm ——"

      "Đừng nóng a." Nhan Vũ cười ưu nhã, dứt khoát cúp điện thoại, xoay người, nhanh chóng mở khóa cửa: " vẫn nên mặt giáp mặt giải thích với ta !"

      Lời kia vừa dứt, cánh cửa mở ra...

      ——————

      PS. Nhan Nhan: Cặn bã, hãy hưởng thụ sân khấu Tu La mà ta mang đến cho các ngươi !
      Last edited: 23/12/17

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Ngày nào bạn editor cũng năng suất như vậy chắc chết vì hạnh phúc :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Last edited: 22/12/17

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [13]
      Editor: Cao Hân Hân
      Nam nhân tuấn lãng với đôi mắt sưng huyết, cũng chính là Hoắc Diệc Vinh thân sát khí tiến vào, hướng Lục Cảnh Hiên đấm cái.

      "Thằng nhãi hỗn đản ghê tởm này !"

      Gương mặt xinh đẹp của Lục Cảnh Hiên thoáng chốc bị thương, lập tức cậu ta nâng tay trái vẫn còn bình thường lên muốn đánh trả, miệng rống to.

      "Hoắc Diệc Vinh ! dựa vào cái gì mà đánh tôi ? là vị hôn phu của Lục Kinh Ca, vậy mà còn câu dẫn chị tôi, ai mới là kẻ hỗn đản ở đây hả ?"

      lời hợp, hai tên nam nhân liền xông vào đánh nhau.

      "Cảnh Hiên !" Chu Lỵ Dung thét chói tai, vội vàng tiến lên giúp con trai.

      ", Cảnh Hiên, Vinh ca, hai người đừng đánh nhau nữa..." Lục Hinh Nhã nước mứt đầm đìa, giùng giằng muốn xông ra ngăn cản hai người.

      Nhưng Lục Bác Hàn lại mực ôm chặt lấy .

      Cho đến khi, nhân lúc Lục Cảnh Hiên tránh né, Hoắc Diệc Vinh tiến lên muốn kéo Lục Hinh Nhã ra, lại cùng Lục Bác Hàn động tay chân...

      .......

      Tiếng la hét, gầm thét, đánh nhau.

      Tình cảnh như mảnh hỗn loạn.

      màn dã man diễn ra ngay tại trong căn nhà đắt tiền này.

      Nhưng ai để ý đến bên kia.

      Nhan Vũ cong môi cười tiếng, thản nhiên bước lên lầu.

      Sau đó.... ở khúc rẽ giữa hai lầu, bí mật giơ điện thoại lên, mở chức năng quay phim.

      Phải , 'khoa học kỹ thuật' ở thế giới này cũng tồi nha !

      Nhan Vũ thầm khen, quay lại cảnh đặc sắc ngắn, rồi lưu luyến quay trở về phòng nguyên chủ, rửa mặt, nhào đến chiếc giường mềm mại.

      Lười nhác nằm liệt ở đó, cầm lấy danh thiếp của Hoắc Trầm Ngạn đưa, lại nhìn thời gian điện thoại chút, có hơi buồn rầu.

      1:50...

      Muộn quá rồi.

      Phỏng chừng người ngủ rồi ?

      Nghĩ nghĩ, Nhan Vũ tiện tay ấn cái,...hiếm thấy biết lễ nghĩa nhấn ra hàng tám chữ số.

      Cũng còn cách nào, tại rất cần biết tình hình chỗ đó a...

      Nhưng ngờ.

      Chuông mới vang lên mấy tiếng, bên kia có người nhấc máy, hơn nữa thái độ vô cùng tốt.

      trận trò chuyện hiệu suất cao, Nhan Vũ tùy tiện ra giá, bên kia liền đồng ý.

      Tâm tình nhất thời vui vẻ: "Triệu tiên sinh quả nhiên là người chuyên nghiệp."

      Đối phương sửng sốt chút, dừng hồi, mới ——

      "....Ách, cái này phải Hoắc gia giúp hẹn trước rồi sao ?" Ông ta vốn dĩ cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng tiếc là tiếng trước bị cuộc gọi của lão đại gọi dậy....

      "?" Nhan Vũ khẽ run, đột nhiên nghĩ đến người: "...Hoắc Trầm Ngạn ?"

      "Đúng vậy." Bên kia trả lời.

      ...

      Lát sau, cuộc chuyện kết thúc.

      Nhan Vũ ôm gối lăn vòng, nghĩ chút, cầm lấy di động, lục lại trí nhớ của nguyên chủ về Hoắc Trầm Ngạn, gửi cho ta tin.

      "Ca, cảm ơn."

      Cùng lúc đó, tại nơi khác trong thành phố.

      Ở tòa cao ốc nơi làm việc nào đó, nam nhân vô cùng tuấn mỹ lười biếng tựa bên ghế, cầm bên tay ly rượu vang, thông qua cửa kính thủy tinh nhìn xuống cảnh đêm.

      Nửa đêm tại Đế đô, nơi nơi vẫn còn sáng điện.

      Chẳng qua cũng chỉ là rừng xi măng cốt thép, tất cả những náo nhiệt đó cũng lạnh như băng, khoác mình bộ áo sặc sỡ mà thôi.

      Hoắc Trầm Ngạn khó lường cười, nhìn tòa 'Hoắc thị' cách đó xa, nâng ly rượu lên.

      hơi cạn sạch.

      Chất lỏng đỏ thẫm kia ưu mỹ dính vào bên mép môi, mi diễm như máu.

      tựa như thợ săn có kiên nhẫn nhất, vội tiến lên cắn xé, chỉ đứng trong bóng tối nhìn con mồi đến bên tay, từng bước ung dung hưởng thụ quá trình bị ăn dần ăn mòn của nó.

      Bỗng, tiếng tin nhắn vang lên.

      Hoắc Trầm Ngạn ngừng lát, cầm điện thoại lên, thấy ba từ ngắn ngủn kia, ánh mắt hơi u.

      Ngón tay thon dài lướt lướt.

      "Chỉ câu như vậy thôi sao ?" ràng thành ý của đủ.

      À...

      Nhan Vũ nhận được tin hồi , nhìn mấy giây... nhắn lại: "Vậy...chúng ta hợp tác ?"

      Hoắc Trầm Ngạn: "Hửm ?"

      ...

      Cho nên đêm nay.

      Chủ thần thiếu nữ mới đến đòi nợ, cùng đợt khảo sát đồng minh rất có hiệu quả, thành công đạt đến bước đầu mục đích giao dịch, mới hài lòng ngủ.

      Mà khi cả hai chúc nhau ngủ ngon, nam nhân còn gửi tin nhắn thoại đến cho .

      Giọng nam từ tính mang chút lười biếng cứ quanh quẩn bên tai , như hương rượu mê hoặc người.

      Cơ hồ trong nháy mắt mang Nhan Vũ chìm vào giấc mộng đẹp.

      nghĩ tới, tiếng cũng có tác dụng thôi miên...

      mơ mơ màng màng suy nghĩ, từ từ nhắm mắt.

      đêm ngủ ngon.

      Thẳng đến sáng sớm hôm sau.

      Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, còn kèm theo mấy đạo gào thét.

      "Lục Khinh Ca, ra đây cho tôi !"

      "Bác Hàn, chìa khóa này như thế nào lại mở ra..."

      ....

      Hân: Chương này có nhiều chỗ khó hiểu, aizz~ Edit xong mà muốn nhập viện _('ཀ'」 ∠)_ Vắt gần hết chất xám não mà mới được chừng này, còn vài chỗ lủng củng nữa (╥_╥) Mọi người thông cảm cho ta nha !! (人ゝд∩)
      Last edited: 23/12/17

    4. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [14]
      Editor: Cao Hân Hân
      giường.

      Thiếu nữ say giấc bị tiếng ồn đánh thức, khó chịu nhăn mày.

      Trong thoáng chốc, vẫn nhắm mắt đưa tay sờ soạng bên giường cầm lấy vật, nâng tay ném về phía phát ra tạp .

      "Ầm ——"

      Vật nặng đập vào cửa tạo nên tiếng vang lớn.

      gian yên tĩnh mấy giây.

      Tiếp đến chính là trận khiển trách lôi đình.

      "Lục Khinh Ca, làm phản rồi ! Mau bước ra đây !"

      ...

      Huyên náo ngừng.

      Nhưng, Nhan Vũ quan tâm xoay người ngủ lát, rồi mới đứng lên.

      để ý bên ngoài làm ầm ĩ, nhàn nhã rửa mặt sửa soạn hồi lâu, cầm lấy túi xách, đến cạnh cửa đẩy ra...

      đúng.

      Là đập cửa ra.

      Có quỷ mới biết, tối hôm qua vì muốn đóng kín cửa, Nhan Vũ mân mê chơi đùa khóa cửa hồi, cuối cùng khiến tâm khóa đều trở nên vặn vẹo.

      Khụ.

      Tóm lại.

      Lúc bước ra khỏi phòng, mấy vị phát hỏa lúc nãy bất đắc dĩ ngồi yên vị ở bàn ăn.

      Nghe tiếng bước chân truyền tới.

      Chu Lỵ Dung trong đám người ngẩng đầu lên, muốn quát lớn, nhưng khi thấy được người bước đến, bà khỏi ngừng lại ——

      bộ váy đen khoác làn da trắng như tuyết.

      chỉ đơn giản buộc tóc đuôi ngựa.

      Trang điểm theo lối thục nữ khiến ngũ quan tinh xảo khuôn mặt mang thêm vài phần xinh đẹp thanh nhã.

      Lúc này, từ cầu thang xuống.

      Phong thái quý khí tao nhã đến tột cùng.

      Đem những người từ được nuôi lớn trong danh môn vọng tộc so ra còn cảm thấy hổ thẹn.

      Nhất thời khí như bị đóng băng.

      Chốc lát.

      Nhan Vũ đứng bên ngoài phòng ăn, nhìn vào đám người ngốc lăng cái.

      "Chào buổi sáng."

      Cũng nghĩ nhiều, chỉ là theo thói quen lễ nghi .

      Bên phải gò má có vài lọn tóc rũ xuống che khuất bên mắt, nhìn lắm.

      Mà mắt còn lại lộ ra ràng, an tĩnh giống như màn đêm tối tăm, mang loại dụ hoặc ma mị, làm người ta kìm lòng đặng muốn cuốn vào trong thế giới u ám đó.

      Lại mảnh trầm mặc.

      Cho đến khi, ngồi trước mở miệng, gian nan .

      "...Khinh, Khinh Ca ?"

      Lục Hinh Nhã cắn môi, nhìn bộ dáng tại của Nhan Vũ, trong lòng chấn động.

      Vì, vì cái gì ?

      Khinh Ca ta lại đột nhiên trở nên, trở nên như vậy...

      Hoàn toàn bất đồng so với quá khứ.

      Lúc trước, ta đương nhiên cũng rất xinh đẹp, nhưng vì tự ti cho nên vẻ đẹp đó bị che lấp vài phần.

      Sau khi có 'hào quang Mary Sue', Lục Hinh Nhã ràng có thể cảm giác được thắng.

      Nhưng tại.....

      nhìn trước mắt, khí chất thanh nhã từ trong hồn cốt phát ra, khiến khỏi luống cuống, thậm chí hoài nghi có phải đối phương cũng gặp được kỳ ngộ gì hay ....

      "Con cùng mẫu thân con rất giống......" Lục Bác Hàn hoảng hốt, bỗng dưng mở miệng.

      Lục Hinh Nhã sửng sốt, thoát chốc từ trong trí nhớ moi ra phương hướng chính xác

      giống như ?

      Mẹ ruột của Khinh Ca, người mà trong mười mấy năm qua gọi là mẹ, người đó vì khó sinh mà chết , khi còn sống rất có khí chất danh viện.

      "Chỉ sợ mắt ông có vấn đề rồi."

      Nhan Vũ cười , giọng vẫn ưu nhã như cũ, nhưng lời ra lại mang ý phá đám.

      Giống cái gì mà giống ?

      Cúi người nhìn, khi bị thần hồn của ảnh hưởng, thân thể này ngoại trừ dung mạo là giống như lúc trước....

      Còn lại có quan hệ quái gì với mẹ nguyên chủ ?

      Hơn nữa... "Nếu mắt ông tốt như vậy, cũng nhận sai con nhiều năm."

      "Lục Khinh Ca !"

      Nhất thời cơn phẫn nộ tựa như bị lãng quên của Lục Bác Hàn lại dâng lên.

      " làm phản rồi ! Cút ngay cho ta, từ giờ trở , Lục gia chúng ta có đứa con như !"

      "Ba!" Lục Hinh Nhã vội nhân cơ hội tiến lên hòa giải: "Ba đừng xúc động......"

      "Chậc chậc, có người trong lòng chỉ mong ta mau , còn giả vờ hiền lành cái gì chứ ?" Chu Lỵ Dung chế giễu , trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.

      "Mẹ...." Lục Hinh Nhã vành mắt đỏ lên.

      "Ai u, đừng có khóc." Chu Lỵ Dung oán hận .

      "Cảnh Hiên giờ còn bị nhốt trong phòng, là tiểu công chúa Lục gia, thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia, tôi đây chọc nổi đâu !"

      Tối hôm qua, sau trận hỗn chiến kia, mấy người đàn ông ở đó ai cũng như bị ma nhập quỷ ám đều mực bảo hộ ta.

      Chu Lỵ Dung lúc này mới 'giác ngộ'——

      Lục Hinh Nhã này so với Lục Khinh Ca mới là người biết xấu hổ.

      "Con phải..." Lục Hinh Nhã rơi lệ, dáng vẻ vô cùng yểu điệu.

      Lục Bác Hàn lo lắng ôm lấy ta, đối với vợ mình trợn mắt: "Bà nhăng cuội gì đó ?"

      ...

      Vì vậy, Nhan Vũ lại bị bỏ rơi xó.

      Ách.

      nhướng mày, đột nhiên cảm thấy di động trong túi rung lên, liền đến phía cửa lớn.

      " đâu đó ?"

      tranh chấp Lục Bác Hàn liếc mắt nhìn thấy động tác kia của , lập tức chĩa họng súng qua.
      Last edited: 23/12/17

    5. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [15]
      Editor: Cao Hân Hân
      Chu Lỵ Dung cũng phụ họa: "Nha, còn nhân cơ hội chạy trốn ?"

      Bà ta dương quái khí* , thầm nghĩ tiểu kỹ nữ này cũng phải loại tốt lành gì, vẫn nên đuổi nó !

      (*) dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta biết đâu mà đoán định

      Nhan Vũ , chỉ thẳng đến cửa, mở ra.

      Cảnh này cùng tối qua y hệt nhau khiến lòng Lục Hinh Nhã khỏi phát lạnh, trực giác cho biết ta lại gọi đến người nào đó.

      "Cậu lại muốn đưa ai đến nữa ?"

      Lục Bác Hàn giận quá : " mau ra ngoài cho..."

      Lời còn chưa dứt, thấy người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề vào, khi nhìn đến Nhan Vũ, trong mắt liền lên tia kinh diễm.

      "Tôi là Triệu Nham. Lục tiểu thư, xin chào." Quả hổ là người Hoắc gia để ý, đúng là đại mỹ nhân a.....

      "Triệu tiên sinh." Nhan Vũ biết ông ta nghĩ gì, gật đầu chào hỏi tiếng, lại nhìn qua phía Lục Bác Hàn, khẽ cười .

      "Ông cần phải tức giận, vốn là tôi cũng có ý định ở lại đây làm gì. Bất quá, trước khi rời ....sợ rằng ông phải cùng tôi đàm luận với luật sư chút."

      !?

      Ba người Lục Bác Hàn sửng sốt, giờ mới biết được thân phận của người đàn ông này.

      Nhưng....

      "Luật sư ?!" Lục Bác Hàn cười lạnh tiếng, thèm để ý.

      "Lục Khinh Ca, năm nay 19 ! nghĩ Lục gia ta còn có nghĩa vụ phải nuôi nữa hay sao ?"

      Chu Lỵ Dung bên che miệng: "Ai u, đại tiểu thư, chúng ta cũng có ngược đãi gì a !"

      "Khinh Ca, cậu..." Lục Hinh Nhã liên tục lắc đầu, cắn môi nhìn , tỏ vẻ tán đồng.

      Nhan Vũ lẳng lặng nhìn ba người, chỉ cười .

      Nhưng Triệu Nham tiến lên vài bước, trang nghiêm mở miệng ——

      "Mọi người hiểu lầm rồi, hôm nay Lục Khinh Ca tiểu thư cố ý gọi tôi đến đây là vì muốn bàn về cổ phần Lục gia. Theo như tôi được biết, mẹ ruột của Lục tiểu thư cũng chính là Quý Nghiên phu nhân trước khi chết để lại di chúc đem 50% cổ phần 'Tập đoàn Lục thị', cũng chính là 'Tập đoàn Quý thị' lúc trước đưa hết cho con ..."

      Lục Bác Hàn nghe đến cái này, nhất thời sắc mặt đại biến !
      "Cái gì mà di chúc !?" Ông ta hét lớn: "Quý thị sớm thành quá khứ rồi, bây giờ 80.2% cổ phần Lục thị tất cả đều là của tôi !"

      "Lục tiên sinh, ngài vậy là sai rồi !" Triệu Nham bình tĩnh .

      "Theo tôi biết, Quý Nghiên phu nhân viết di chúc rất ràng, chờ Lục tiểu thư làm lễ trưởng thành năm 18 tuổi, cổ phẩn được chuyển qua tên của ấy."

      "Vừa hay, lúc trước Quý Nghiên phu nhân lập di chúc ủy thác cho sư huynh tôi là Vũ Thành xử lý. Tôi tỉ mỉ tìm hiểu qua, năm trước, Lục Hinh Nhã tiểu thư giả mạo thân phận người ủy thác của tôi, đem số cổ phần kia giao cho ngài quản. Nhưng thực tế, theo như ý nguyện trong di chúc của Quý Nghiên phu nhân, 50% cổ phần kia phải là của Lục Khinh Ca tiểu thư."

      "Hôm nay tôi nhận được ủy thác của Lục Khinh Ca tiểu thư, muốn thu hồi lại 50% số cổ phần ngài lấy kia."

      ....

      Ông đâu vào đấy, từng câu lại từng câu, khiến cho ba người Lục Bác Hàn sắc mặt vô cùng khó coi.

      "Cái này...lúc đầu người quản lý thỏa thuận thay mặt ký, giờ muốn trả về ?" Chu Lỵ Dung cắn răng: "Dựa vào cái gì chứ ?"

      "Khinh Ca, cậu đừng như vậy." Lục Hinh Nhã đau khổ , nước mắt lưng tròng nhìn Nhan Vũ.

      "Là, là mình chiếm lấy cổ phần của cậu, nhưng mình đều đưa cho ba quản. Nhiều năm qua ba vì Lục thị lao tâm lao lực rất nhiều, cậu...cậu sao có thể đối với ông ấy như vậy ?!"

      Giọng thập phần mang ý tố cáo.

      Nhan Vũ vẫn như cũ đứng đó, ngược lại có chút nghi ngờ.

      Căn cứ vào 'thông tin khách hàng', năng lực quản lý công ty của Lục Bác Hàn đâu có ra gì a...

      "Lao tâm lao lực ?" Thiếu nữ Chủ thần hỏi ngược lại, rồi làm bộ suy tư hồi, chợt .

      "Nga, ý là mấy năm nay ông ta dụng tâm vất vả biến Quý thị thành Lục thị sao ? Cũng đúng, lấy năng lực của ông ta....việc này cũng vô cùng vất vả."

      "Lục Khinh Ca !" Nghe vậy, vốn Lục Bác Hàn cố đè nén cơn tức bây giờ lại bùng nổ rồi.

      Gào lên, ông ta cầm lấy dĩa thức ăn bàn, ném về phía .

      " là cái thứ gì ? Coi như trong người mang dòng máu của Quý Nghiên, nhưng từ sống chung với tội phạm tử hình cũng chỉ là thứ hàng hạ đẳng ! Hôm nay tôi cho biết.... đến cọng lông của Lục thị tôi cũng cho ! Mau cút !"

      Đĩa sứ loảng xoảng rơi mặt đất.

      Mà Nhan Vũ chỉ nghiêng người qua có thể tránh được.

      "Nếu như vậy, gặp nhau ở tòa." Nhan Vũ thản nhiên , khí định thần nhàn* mà quét qua ba người tức muốn hộc máu liếc mắt cái, xoay người rời .

      (*)Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
      Triệu luật sư đuổi theo.

      Đóng cửa lớn biệt thự lại.

      Hai người chân trước chân sau ra ngoài sân dưới bóng cây.

      Nhan Vũ quay đầu lại, ánh mắt nhìn khắp nơi, vừa hỏi Triệu Nham: "Triệu tiên sinh, người đâu ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :