1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mushaderland

      Mushaderland New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      5
      Cứ từ từ bạn ơi:uong2:, chờ truyện ra cũng vui mà:060:
      Tiểu Thư Họ Phạm thích bài này.

    2. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 11: Hẹn hò

      Giờ nghỉ trưa, phần lớn các học sinh tới căn tin ăn cơm. Từ tiểu học đến trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, mỗi khu đều có nhà ăn cao cấp riêng, hiếm người nào mang cơm hộp theo, ngoại trừ học sinh đạt học bổng và La Sinh Nhược Du Niệm.

      Học viện hoàng gia Boutis là ngôi trường lộng lẫy và xa xỉ, nếu các lớp học trang trọng hơn tí nữa là có thể sánh ngang với Nhà Trắng của nước Mỹ ở thế giới kia.

      Du Niệm xách cơm hộp mẹ Bảy làm xuống lầu, đám bạn học tránh như tránh tà, dáng vẻ cẩn thận như sợ đạp trúng mìn. Được rồi, dòng họ La Sinh Nhược đúng là quả bom hẹn giờ trong thế giới thượng lưu, vì chẳng ai biết được khi nào nhà bọn họ ra tay hành quyết mình cả.

      Tuy bề ngoài và khí chất của Du Niệm nghiêng về tao nhã nhưng ra là người thích náo nhiệt.

      Tiếng chuyện của mọi người dần giảm lượng, chỉ còn tiếng đàn dương cầm lanh lảnh vang vọng.

      thực tế, chỉ lúc nghỉ ngơi Du Niệm mới thích thả lỏng ở những nơi yên tĩnh.

      Cho nên, vất vả lắm mới tìm được chỗ ưng ý, người giành trước nào đó vô cớ biến thành trong suốt. Trong chiếc hộp màu ngà in hình cánh hoa đào là vài nắm cơm trắng, nửa còn lại là ba món mặn được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Mùi thức ăn thơm ngon len lỏi qua nắp vuông giúp cho tâm tình của Du Niệm trở nên thư thái, cong mắt cười khẽ.

      Vật hi sinh nào đó nổi danh là ngạo mạn max level trong truyền thuyết của học viện Boutis. đến trường mỗi ngày chỉ để ngủ, thế mà vẫn đứng thứ năm trong top mười toàn trường mới ghê.

      bị Thất tịch điện hạ đánh hết trận này đến trận khác, cũng chừa cái tật, vẫn cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Có thể ngồi nhất định đứng, nằm đừng hòng ngồi, nếu thể nằm, chỉ cần bên cạnh có người, bất kể nam hay nữ đều mặt dày dựa vào. Vâng! ai khác chính là Khúc Quyến Sí.

      Lúc Du Niệm tới Khúc Quyến Sí tỉnh dậy. hơi tò mò với tin đồn La Sinh Nhược Du Niệm thay lông đổi cánh trong vòng hai tháng. Chỉ vì quá lười nên mới chẳng để ý , ngờ bây giờ lại tự tìm đến cửa, chỉ cần xoay người cái là thấy được rồi. Hên quá!

      Khúc Quyến Sí lăn 180 độ, mắt tia lazer đỏ rực ngắm chuẩn vào mục tiêu, quét quét dưới rồi trái rồi phải nàng cách đó ba bước.

      Bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm như thế, nếu Du Niệm còn phát ra hãy ném về lại lò luyện là được rồi. nghiêng đầu chớp mi, cũng đánh giá cái tên càn rỡ đằng trước.

      Cả người ta bao phủ loại cảm giác uể oải, chán chường, những từ miêu tả này thường mang ý nghĩa tiêu cực, nhưng ở người hoàn toàn ngược lại.

      Bộ dáng cao ráo rắn rỏi, nhìn thoáng qua khá giống loài báo săn châu Mỹ được ăn no nê, biếng nhác duỗi mình nghỉ ngơi. Tuy nhiên thể xem thường nguy hiểm của vì ánh mắt ta tràn đầy phóng túng và suồng sã chiếm đoạt.

      Ừm … Du Niệm trầm tư theo thói quen, đáy lòng ngứa ngáy, trường học này hình như có rất nhiều loại người thú vị mà trước kia chưa từng gặp qua. Xem ra cũng quá nhàm chán. Nghĩ xong, Du Niệm đóng nắp hộp, đứng dậy tới chỗ Khúc Quyến Sí.

      Ánh mắt người nào đó vốn bị trực tiếp của Du Niệm mà trở nên lạnh lẽo, nhưng khi cử động, bản năng phát mối đe dọa đè nặng làm ta tự chủ ngồi thẳng.

      Mặc dù cảm nhận được nguy hiểm từ người . Hơn nữa, nhìn cũng chẳng có vẻ gì gọi là biết ám hại người khác. Nhưng ấy là người nhà La Sinh Nhược, chỉ nhiêu đây thôi đủ để cho mọi người tăng thêm phòng bị rồi.

      Nếu Ly Nhi thấy cảnh tượng này, ấy nhất định sọc đen đầy đầu gào thét: “Lại nữa, củ cải đa tình Lam Ảnh à, lượm vô sỉ của cậu về nhanh !”

      “Xin hỏi…”

      Du Niệm lễ phép cười chào, mỗi cử chỉ đều đậm chất nghệ thuật: “ có hứng thú chơi trò hẹn hò ba tháng với tôi ?” hoặc có thể là Lam ảnh bắt đầu dùng phong cách bắt chuyện kinh điển của mình.

      “…”

      Khúc Quyến Sí ngây người hai giây, sau đó hoàn hồn nhìn trước mặt, giọng khàn đục hấp dẫn hỏi lại: “ định công kích tôi à?”

      muốn bị tôi tấn công sao? Được chứ. Giờ có ba lựa chọn:

      - Chết, vì là con trai của Luật Pháp Tước, sau này tôi có thể gặp rắc rối, cho nên ba triệu.

      Hai - Giày vò gần chết, kỹ thuật hơi cao, hơn nữa cũng rất tốn sức, cho nên bốn triệu.

      Ba - Tàn mà chết, tôi rành cái này, nhưng phù hợp với quy định của gia tộc La Sinh Nhược, cho nên năm triệu.

      Thế thôi, lựa chọn loại phục vụ nào? Nếu chọn cái chết, vậy phiền thanh toán chi phí trước. có thể quẹt thẻ, trả chi phiếu nhưng thể nợ” lỡ mà cho nợ có khi lại dây dưa với nhà Luật Pháp Tước cũng nên.

      Khúc Quyến Sí ngồi bãi cỏ, kinh ngạc há hốc mồm, trừng người dùng thái độ đạm mạc thốt ra những lời quái dị. Xin hỏi, đây là vừa mới ngỏ lời với ta sao? ( Lời của tác giả: Có chắc là “tỉnh tò” đó!)

      À! Mà hoá ra chết là rẻ tiền nhất. đúng, chết cũng rất đắt!

      “Xin hỏi lựa chọn của là gì?” Du Niệm lặng lẽ nhìn . Gia tộc là số , đàn ông cái quỷ gì, chờ làm ăn xong hẵng .

      “… , tôi định giao dịch với gia tộc La Sinh Nhược.”

      “Vậy à…” Du Niệm cất lá bài, tiếc hùi hụi.

      Đừng, xin đừng tiếc nuối loại chuyện này. Dù là trong những thiếu gia nhà Thập Tam Tước nhưng nếu bị gia tộc La Sinh Nhược điểm danh chỉ cần để sót chứng cứ, cả nhà bọn họ chẳng việc gì phải sợ cả.

      Thấy Du Niệm có ý ra tay, Khúc Quyến Sí lập tức khôi phục bản tính của mình. ngã người giống như chiếc lá rụng theo chiều gió. Trình độ lười đẳng cấp đến nổi có thể làm cho những người ở cạnh bị đồng hoá theo.

      “Hồi nãy thích tôi hả?” Khúc Quyến Sí híp mắt, thanh trầm thấp gợi cảm.

      , chỉ hỏi có muốn tham gia trò chơi hẹn hò hay mà thôi” Du Niệm nghiêm túc sửa lại, từ “thích” này có thể kiêng nể gì với , biểu cho xem nhưng với điều kiện tiên quyết là trò chơi bắt đầu. Còn trước hay sau khi kết thúc đừng có mơ.

      “Hửm?”

      Mắt Khúc Quyến Sí híp thành đường kẻ: “Tôi có thể hiểu thành La Sinh Nhược Du Niệm bị Đan Khương Hằng từ chối, cho nên noi theo Đoan Mộc Hoặc làm tiểu thư ong bướm ?”
      SiAm, 1900Mushaderland thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 12: Đối đầu

      Lam Ảnh thầm kinh ngạc vì lời của Khúc Quyến Sí. Đoan Mộc Hoặc? Chàng trai có đôi mắt tím trong trẻo và mái tóc vàng nắng chợt thoáng qua trong trí nhớ. Khí chất của người ấy giống như xuân dược di động hình người, vô cùng xứng với danh hiệu chàng đa tình.

      “Sao thế?”

      Nhìn vẻ trầm tư của Du Niệm, Khúc Quyến Sí toát lên vẻ lười nhác trào phúng: “Bị tôi trúng à? Lẽ nào gia tộc La Sinh Nhược cho phép như vậy? Ồ , coi như nhà có đồng ý chăng nữa cũng chỉ sợ đủ bản lĩnh mà thôi!” Bề ngoài nhạt nhẽo thế này, căn bản có tư cách làm đồ lẳng lơ.

      Du Niệm nhìn về phía Khúc Quyến Sí: “ từ chối?” người gì rề rà quá chừng, thèm che giấu vẻ ghét bỏ.

      Khúc Quyến Sí nhíu mày, đáy mắt lạnh lẽo, miệng lại mỉm cười quyến rũ: “, tôi nhận lời”.

      Rất thú vị đúng ? Ai mà ngờ được La Sinh Nhược Du Niệm lại đưa ra loại lời mời này. muốn xem thử ta muốn chơi như thế nào. Tuy rằng sau khi ‘Nó’ khởi động có thể gặp chút rắc rối, nhưng bây giờ còn sớm lắm.

      Nghe được đáp án ưng ý, Du Niệm mỉm cười, cặp mắt đào hoa cong thành ánh trăng câu hồn, con ngươi lấp lánh tràn đầy màu sắc làm cho Khúc Quyến Sí bần thần.

      “Bây giờ là 12h30 giữa trưa ngày 7 tháng 9, thời gian kết thúc vào 12h30 ngày 7 tháng 12” Du Niệm cầm hộp cơm tới bên người Khúc Quyến Sí ngồi xuống, ánh mắt nhu hoà mà chuyên chú, “ ăn cơm trưa chưa? Ăn chung nhé.”

      “…”

      đột ngột ngồi cạnh, người còn thoang thoảng hương thơm thoải mái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy mùi này có tác dụng kích thích giấc ngủ hơn cả hương an thần. Cả đôi mắt ấy nữa, chúng làm cho tưởng như mình soi vào bóng dáng của bản thân, an toàn và ấm áp như bé con nằm trong bụng mẹ.

      “Ừm… có dị ứng với hải sản ? Mẹ Bảy nấu ăn ngon lắm đó” Du Niệm vừa vừa gắp con tôm được bóc vỏ đưa tới miệng Khúc Quyến Sí.

      Mùi thức ăn gần trong gang tấc làm cho kẻ lười biếng như cũng phải há mồm theo bản năng. Đồ ăn ngon lành khiến hoàn hồn. Khúc Quyến Sí trợn mắt nhìn Du Niệm dùng đôi đũa vừa đút cho mình, gắp miếng súp lơ bỏ vào miệng.

      “Wow! Coi tôi phát cái gì nè?” Giọng nữ lanh lảnh phá vỡ bầu khí yên tĩnh, hai người đồng loạt ngẩng đầu thấy Đan Vận Hi khoanh tay đứng dưới lùm cây. Hàm ý như thể bắt quả tang tội phạm làm chuyện mờ ám vậy.

      Khúc Quyến Sí chán nản lườm Đan Vận Hi, sau đó lật người nằm xuống nhắm mắt ngủ. phát ra rằng ở cạnh dễ chịu thế này, bản thân nhất định đánh được giấc ngon lành.

      “Tôi nghĩ học viện Boutis có nội quy cấm học sinh đương chứ nhỉ?” Du Niệm nhướng mày hứng thú nhìn Đan Vận Hi. Có vẻ như ta rất căm thù và cả nhà . Cũng khó trách, gia tộc đặc quyền trong thế giới này là chuyện rất thú vị.

      “Hẹn hò?” Đan Vận Hi hung hăng trừng Khúc Quyến Sí: “Họ Khúc kia, định diễn trò xiếc gì đó hả? Cả lũ nhà La Sinh Nhược phải là người mà có thể chơi đùa đâu!” thân là con trai của Luật pháp tước, liên quan đến nhà La Sinh Nhược là hành động thiếu sáng suốt.

      Khúc Quyến Sí he mí mắt, chế nhạo: “ thấy hẹn hò với người nhà La Sinh Nhược thực tế hơn hẳn chuyện ngày ngày la hét đòi bắt bọn họ vào tù à? Đúng rồi, hình như gia tộc La Sinh Nhược còn có hai vị thiếu gia độc thân đó. Sao nào? Đại tiểu thư có muốn quyến rũ người hay ?”

      “Muốn chết hả?!”

      Câu của Khúc Quyến Sí chọc giận Đan Vận Hi, đuôi mắt ta sắc nhọn, roi trong tay “Chát” tiếng làm cho mặt cỏ xanh biếc rạch ra đường nâu sậm, thẳng tay tấn công Khúc Quyến Sí.

      Thế nhưng dây roi chỉ bay đến trước mặt Khúc Quyến Sí rồi đột ngột bắn ngược lại giống như bị thứ gì đó đẩy về. Đan Vận Hi bắt lấy dây roi, tức giận nhìn vật bị roi mình quật trúng. lá bài sắc bén như lưỡi dao cắm chặt vào thân cây đa già cỗi.

      ta quay đầu thấy Du Niệm vẫn ngồi dưới đất, lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài kẹp lá Q bích che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa đặc trưng của gia tộc. Nếu bỏ qua những bộ phận bình thường khác cặp mắt ấy hẳn đẹp đẽ đến quỷ dị.

      Ngay cả Khúc Quyến Sí cũng kinh ngạc, vì ở ngay cạnh nhưng cũng chẳng thấy ra tay lúc nào. thường xuyên bị đánh nên thực lực của Đan Vận Hi mạnh bao nhiêu sao lại biết được. Thế mà lại bị lá bài hất văng? Đây là vũ khí mới nghiên cứu của gia tộc La Sinh Nhược à?

      “Ở trước mặt tôi mà động đến bạn trai của tôi, tôi vô cùng vui” ngón tay Du Niệm hơi nhúc nhích, lá Q bích biến mất, tốc độ làm cho người ta tưởng chừng như ảo giác.

      Đan Vận Hi bực bội nheo mắt liếc Du Niệm, chợt nghĩ đến cái gì đó, đáy mắt loé sáng, xoay người chạy đến cây đa. Thấy lá bài chưa biến mất, nhếch miệng cười sung sướng, tốt quá, có chứng cứ!

      Chẳng qua…

      Khi bàn tay chạm đến lá bài, biểu cảm của Đan Vận Hi cứng đờ, khó tin giật xuống, lật trái lật phải, gấp bẻ, chẳng khác gì lá bài bình thường cả! Sao có thể chứ? Đem thứ này là chứng cứ giết người, có quỷ mới tin!

      Gương mặt hớn hở trở nên bí xị, đến lúc ta ngẩng đầu lên trở lại là Thất tịch điện hạ của học viện hoàng gia Boutis, nữ vương lạnh lùng.

      “Ồ, tiểu Hi và A Sí vẫn còn đánh nhau đấy à?” giọng trêu chọc truyền đến. chàng trai mặc đồng phục Bạch tôn cách đó xa, khoan thai tới, miệng ngậm kẹo que, nụ cười rực rỡ chói loá, mắt tím trong suốt như thuỷ tinh.

      “Dám ăn kẹo que trước mặt tôi, muốn chết hả? Hay là muốn vô nhà xác úp mặt vào tường?” vốn cáu kỉnh, Đan Vận Hi tìm được chỗ trút giận, giận dữ quất roi chan chát.

      “Thiệt tình, giờ là thời gian ăn cơm mà, tiểu Hi cứ hung dữ như vậy gả được đâu” Đoan Mộc Hoặc đút hai tay vào túi quần, ngậm kẹo que cười xán lạn với Đan Vận Hi. Sau đó mới quay đầu nhìn về phía Khúc Quyến Sí và Du Niệm dưới lùm cây.

      Mắt tím và mắt đào hoa giao nhau, ngẩn ngơ trong giây lát, đến khi hoàn hồn đáy lòng chợt sinh ra làn sóng hứng thú: “Cuối cùng La Sinh Nhược Tam tiểu thư cũng hết mê mẩn Đan Khương Hằng rồi sao? quyết định quay lưng và chui vào vòng tay Khúc Quyến Sí à? Hừm… chọn kẻ lười biếng còn bằng chọn tôi đây nè, tôi giỏi săn sóc, chiều chuộng các em lắm nhé.”
      Chris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 13: Gài bẫy

      Lời của Đoan Mộc Hoặc khiến mọi người giật mình, ta công khai dụ dỗ La Sinh Nhược Du Niệm đấy à?

      Chân mày Khúc Quyến Sí tự chủ nhăn nhúm, đây là hương trợ ngủ mới phát ra đó!

      Đan Vận hi siết roi, trừng Đan Mộc Hoặc, hận thể roi đánh bay ta. Cái đồ ong bướm chết bầm, chán sống rồi sao, mà dám nhắm vào nhà La Sinh Nhược? Quỷ tha ma bắt, cả nhà La Sinh Nhược là của tôi! (Lời tác giả: Ngoáy mũi, sao câu này nó hơi… ấy nhỉ ?)

      thích đâu” Du Niệm lơ đãng từ chối, đút miếng thịt bò cuốn vào miệng Khúc Quyến Sí, nhìn kinh ngạc há miệng ăn hết mới quay đầu tiếp: “Loại đối tượng như tôi chán ngấy rồi.”

      từng qua lại với vài chàng Playboy, hồi đầu còn tận hưởng tình tốc hành của bọn họ, hợp ở, chán .

      Lúc vung cờ hiệu hay lắm, nhưng đến khi kết thúc lại như đống kẹo dẻo, kéo hoài đứt, thế nào nhỉ, cực kỳ phiền nhiễu.

      Gió lạnh thổi qua, vài chiếc lá rụng xuống, như cảnh quay vắng vẻ hoang vu.

      “Phụt…khụ khụ…” Khúc Quyến Sí hoàn hồn, chịu nổi phì cười, lại cẩn thận mắc nghẹn.

      Bàn tay nhàng vỗ ngực , thoải mái đến nỗi làm cho tự chủ nheo mắt hưởng thụ. Sao trước kia thấy La Sinh Nhược Du Niệm…ừm… khiến người ta thích như vậy nhỉ? Dù sao những thứ có tác dụng ru ngủ, đều thích!

      Đan Vận Hi toét miệng cười: “Hahaha, cuối cùng cũng có ngày chàng đa tình bị chê rồi kìa” Con người đen nhánh đảo qua gương mặt lạnh nhạt bên kia. Hừm, tại này có vài điểm để cho thích thú hơn rồi đó.

      Tuy nhiên, lời của Đoan Mộc Hoặc làm cho nhớ ra, phải ta trai đến phát điên hay sao? Ngay cả hoa tường vi đen vách đá Cửu Liên cũng dám hái, thậm chí cuồng dại đến nỗi hãm hại em ruột của mình nữa kia mà.

      Khóe miệng nàng hừ lạnh, con La Sinh Nhược Du Nhiên kia cũng chả phải thứ tốt lành gì, vô liêm sỉ cướp đoạt hoa tường vi đen mà La Sinh Nhược Du Niệm dùng mạng đổi về. ta cho rằng trai biết à?

      Ngu ngốc cũng phải có giới hạn, vực Cửu Liên là chỗ nào, sao ta có thể bình an trở về mà chút vết thương nào? Trái lại La Sinh Nhược Du Niệm phải nằm tê liệt giường hơn nửa tháng.

      Sao Thất Tịch lại đoán ra cơ chứ, chẳng qua là họ muốn mà thôi. Vốn hai chị em này đều đáng ghét như nhau, ai thèm quan tâm chó cắn chó chứ? Xì!

      Chàng trai ngậm kẹo mút nhún vai: “Xem ra hoa đào của Tam tiểu thư rất nhiều, lại còn nhàm chán với người như tôi nữa cơ đấy” Bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ngôn từ chứa dò xét. Thân là người cầm quyền thứ hai trong học viện, ta đâu phải là kẻ vô danh tiểu tốt.

      tò mò rất nhiều chuyện nhỉ?” Du Niệm nghiêng đầu, lười phải quanh co lòng vòng, “Nhà tôi là người làm ăn cho nên chuyện đầu tiên tôi học được là thể để lỗ vốn. Hay chúng ta thẳng thắng với nhau luôn , vấn đề là mười triệu Rui, thế nào?

      Mắt tím loé tia ngờ vực, người này là La Sinh Nhược Du Niệm à? chỉ có Đoan Mộc Hoặc thắc mắc, mà toàn bộ Thất Tịch đều có chung ý nghĩ này.

      Nếu như gia tộc La Sinh Nhược có khả năng nhận nhầm con mình, chắc chắn bọn họ nghi ngờ người đối diện là giả mạo.

      “Được” Đoan Mộc Hoặc híp mắt, nhét kẹo xoài vào miệng, đồng ý.

      Du Niệm gật đầu: “ có thể dùng chi phiếu, quẹt thẻ hoặc trả tiền mặt. Được thiếu nợ, nhưng phải trả lãi.”

      “Tôi muốn biết vì sao Tam tiểu thư bỏ cuộc với Đan Khương Hằng rồi lựa chọn Khúc Quyến Sí” Mười triệu đối với mấy người bọn họ chẳng phải con số lớn lao gì.

      Thấy Khúc Quyến Sí cũng nhìn mình, trong đôi mắt báo săn lười biếng ấy là những vệt đen tàn sát bạo ngược, nóng bỏng mà lạnh lẽo.

      Lam Ảnh cực loại ánh mắt này, mỉm cười hiền hòa: “Bởi vì tôi chấm Khúc Quyến Sí.”

      Đây là câu trả lời kiểu gì? nhướng đuôi lông mày, “Tại sao lại là Khúc Quyến Sí?” dù là đàn ông, bọn họ cũng thể phủ nhận mị lực của Đan Khương Hằng.

      “Vừa nhìn ưng, bị sét đánh, thân là Playboy phải hiểu điều này chứ?!”

      Bị điên mới tin!

      Khóe miệng Đoan Mộc Hoặc giật giật, đáy mắt lạnh băng, lột xác rồi sao? Ngay cả kết cấu bộ não cũng đổi luôn ư?

      La Sinh Nhược Du Niệm trước kia sao có thể dùng hai ba câu chặn họng được cơ chứ? ta nhún vai: “Thôi quên , vậy được rồi” hỏi nữa cũng chẳng ra thứ gì.

      “Hai mươi triệu.”

      bàn tay trắng nõn bỗng dưng xoè trước mặt mình. Đoan Mộc Hoặc kinh hãi lùi về sau bước, tốc độ này…

      “Hai mươi triệu? Hình như tôi mới hỏi có vấn đề” Đoan Mộc Hoặc ngây người, nhìn đằng trước.

      Du Niệm rũ mắt, lúm đồng tiền lún sâu, lá bài chợt xuất ngón tay: “ chắc chứ?”

      Đoan Mộc Hoặc há miệng, toàn thân cứng đờ, cần cổ lạnh buốt. Đan Vận Hi đứng bên cạnh nhăn trán, siết chặt roi. Lá bài kia nghiêng , chạm vào da thịt, giọt máu rỉ ra.

      “Này, này, hai mươi triệu thôi mà, cần mạnh tay vậy đâu” Đoan Mộc Hoặc giơ kẹo que chỉ còn như hạt đậu nành lên tạo dáng đầu hàng.

      Du Niệm cười nhạt: “Tôi ghét người khác trốn nợ, hoặc thiếu tôi xu…”

      kề sát vào cổ , hơi thở nóng hổi phả lên động mạch chủ, cảm giác được thân thể cứng đờ của đối phương, giọng của càng thêm êm ái:

      “Hơn nữa, tôi bực nhất những kẻ ngầm đặt bẫy tôi, cứ đường đường chính chính khiêu chiến có khi tâm trạng tôi tốt, tôi tha mạng, chứ giở trò sau lưng …chết rất thảm.”

      thanh dịu dàng như bày tỏ tình sâu đậm, làm cho người ta chìm vào mơ màng, thế nhưng Đoan Mộc Hoặc lại đổ mồ hôi lạnh.

      ràng cảm nhận được nguy hiểm, hay sát khí gì cả. này trông cũng có bất kì lực uy hiếp nào. Chẳng lẽ chuyện làm trong bóng tối bị phát ? Đoan Mộc Hoặc thể động đậy, nhúc nhích chút cũng được!

      Đoạn, Du Niệm lùi bước, lá bài biến mất, xòe bàn tay trước mặt Đoan Mộc Hoặc, đơn thuần như bé nghịch ngợm: “Vừa rồi tha mạng, xét thấy miệng làm cho tôi khó chịu, tôi quyết định tăng thêm ba mươi triệu, cộng với hai mươi triệu nữa là chẵn năm mươi triệu.”

      Đan Vận Hi sững sờ, thần kinh căng thẳng bị câu này đóng băng. Cá gì cũng cá, chắc chắn ta được La Sinh Nhược Lương Lễ dạy dỗ! Gài bẫy chết người đền mạng mà!
      SiAm, ChrisMushaderland thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 14: Thiên nga

      Buổi chiều tan học.

      Từng chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào cổng trường đón các vị thiếu gia, tiểu thư.

      Ngày đầu tiên tiên học, Du Niệm kiếm được năm mươi lăm triệu. Mặt mày Lương Lễ tươi rói nhìn Du Niệm hiến dâng chi phiếu năm triệu. Mắt lấp lánh ánh sáng, vươn tay xoa đầu , em rất nghe lời, em rất hiểu chuyện, biết lấy tiền hiếu kính trai. Lương Lễ lại thỏa mãn lần nữa.

      Độ ấm đỉnh đầu làm cho khóe miệng Du Niệm cong cong, tay trai ấm áp.

      cả vừa làm xong nhiệm vụ ạ?” Du Niệm ngửi mùi máu tươi tanh nồng người Lương Lễ, mái tóc hơi xoăn, rủ khuôn mặt cương nghị, chỉ cần chịu cười, chắc chắn thua kém Đan Khương Hằng hay bất kì vị điện hạ nào.

      Lương Lễ lặng lặng nhìn Du Niệm, con ngươi sâu thẳm dường như thể soi được cái gì, gật đầu: “Tối nay dẫn em làm nhiệm vụ.”

      “Dạ” Du Niệm ngoan ngoãn đáp, rồi nhìn phong cảnh thoáng lướt qua, mấy chú chim chúc phúc vui vẻ líu ra líu ríu bay theo đằng sau.

      Lương Lễ giật giật lỗ tai, nghiêng đầu liếc ra ngoài cửa sổ, chú chim lọt vào tầm mắt khiến khó chịu nhăn mày. Cây đinh băng trong suốt phóng nhanh như chớp, chú chim rơi xuống đất, kêu lên đau đớn rồi chết .

      Du Niệm mờ mịt hỏi: “Sao vậy ạ?”

      “Ồn ào” Người nhà La Sinh Nhược kinh doanh mạng người mà sống, mặc dù cũng có nhúng tay vào vài ngành nghề khác, nhưng mà hai tay đầy máu tươi ngại gì sinh mạng bé của con chim? Huống chi, chim chúc phúc…

      “À” Du Niệm khẽ gật đầu.

      Những chú chim còn lại bỗng bay hết. Mà trái tim bị thủng của chú chim vừa bị Lương Lễ bắn chết kia nhanh chóng lành lặn cách kỳ lạ. Chưa tới hai giây, nó hoạt bát trở lại.

      Băng qua đèo núi, cổng lớn hùng vĩ của gia tộc La Sinh Nhược thấp thoáng lọt xuất . Bất ngờ là, có chiếc xe khác của gia tộc dừng trước xe bọn họ.

      trong xe bước xuống, khoác người là bộ đồng phục Bạch tôn trắng muốt, mái tóc xoăn tung xõa, dáng vẻ kiều, khuôn mặt nhắn xinh đẹp là đôi mắt nhu hòa, dễ dàng làm cho người ta mềm lòng.

      “Ồ, trai trở về ạ?”

      Thấy Lương Lễ ánh mắt La Sinh Nhược Du Nhiên khẽ trốn tránh, hoảng sợ. Sau đó tươi cười ngọt ngào, nhưng giây kế tiếp lại đột nhiên cứng đờ.

      Bởi vì tài xế xuống xe mở cửa cho Du Niệm. Tuy nhà La Sinh Nhược là gia tộc sát thủ, nhưng thể bỏ qua chuyện nó còn là gia tộc hào môn.

      Đôi chân thon dài trắng mịn dưới bầu trời hoàng hôn màu cam lấp lánh như được đắp nặn trân châu, chớp mắt hấp dẫn bao nhiêu chú ý. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, gương mặt mấy nổi trội nhưng cặp mắt hút hồn kia lại đẹp mê người. Lông mi chớp như muốn bắt linh hồn của người khác. ràng là màu đen xấu xí, nhưng kết hợp với ta lại chói lóa hơn cả màu trắng người mình.

      Đây, đây là La Sinh Nhược Du Niệm sao?

      Chẳng biết vì sao trong lòng La Sinh Nhược Du Nhiên bỗng nảy sinh cảm xúc bất an. Tại sao loại người gây chuyện như vậy vẫn còn yên ổn sống trong gia tộc cơ chứ? Lẽ ra phải bị xua đuổi rồi mới đúng.

      “Có vẻ em vui khi thấy chị nhỉ?” Du Niệm đến bên cạnh Lương Lễ, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng cái nắm tay. Phát Lương Lễ hơi vui, mỉm cười, ôm lấy cánh tay của trai. Thấy nhìn mình, Du Niệm tinh nghịch lè lưỡi.

      Lương Lễ trầm mặc, môi vẫn mím chặt như cũ, nhưng sâu trong đáy mắt lăn tăn gợn sóng, giống như hoa sen nở rộ.

      La Sinh Nhược Du Nhiên chứng kiến độ thân thiết của hai người, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng cười tươi tắn. Đứng cách hai người khoảng ba bước, làm thế nào cũng dám tiến sát lại. Vô ta thể chịu đựng nổi mùi máu tươi người Lương Lễ, nếu đến quá gần ta nôn ra mất.

      cả, Du Niệm, em về.”

      La Sinh Nhược Du Nhiên mỉm cười vui vẻ với Lương Lễ, nhưng khi chuyển hướng sang Du Niệm tỏ ra sợ hãi, cứ như con thỏ trắng bị hù họa, làm người khác vô cùng thương xót.

      Người giúp việc đứng sau lưng như thể nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt khinh bỉ, hèn mọn thầm liếc Du Niệm.

      Lương Lễ chỉ lành lạnh nhìn La Sinh Nhược Du Nhiên, gật , dẫn Du Niệm vào nhà.

      La Sinh Nhược Du Nhiên theo sau, nhìn hai bóng lưng trước mặt, con ngươi thoáng qua tia oán hận, siết chặt nắm đấm. Tại sao? Tại sao La Sinh Nhược Du Niệm bị vứt bỏ?

      Nó làm mất mặt gia tộc nhiều lần như vậy, vì sao còn chưa bị ông nội đuổi nó ? Tại sao ta mới xuất ngoại thời gian ngắn mà La Sinh Nhược Du Niệm …thay đổi giống như biến thành người khác?

      Những thứ thuộc về ta bị cướp , La Sinh Nhược Du Nhiên lo lắng bước nhanh hơn.

      Ngoài nhà chính, Tề Úy Lam dạo quanh bồn hoa, có vẻ như suy nghĩ chuyện gì đó. Nghe tiếng bước chân, bà xoay người thấy hai đứa con thương của mình nắm tay nhau tới.

      Lương Lễ khôi ngô tuấn tú, dung mạo bình thường của Du Niệm bị khí chất của lấn áp, hề kém cạnh Lương Lễ chút nào.

      Tâm tình Tề Úy Lam vui vẻ, bà hé miệng cười, định tới bị bóng người ôm chầm. Tề Úy Lam hơi nhíu mày, thu hồi vũ khí mà bà vừa lấy ra theo phản xạ, trách cứ : “Du Nhiên, mẹ với con bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện nhào lên người mẹ.”

      Gia tộc La Sinh Nhược bọn họ giống với mấy nhà khác, dù bà là mẹ, đôi khi cũng sơ ý ngộ thương con mình.

      La Sinh Nhược Du Nhiên nghịch ngợm làm mặt quỷ, vô cùng thân thiết ôm cánh tay Tề Úy Lam: “Mẹ ơi, lần này con thánh địa nhạc thi đấu giành được giải ba đó, mẹ có thưởng cho con ?”

      “Thưởng…”

      “Mẹ” Du Niệm kéo Lương Lễ tới, mỉm cười lạnh nhạt, đôi mắt êm ái như mặt hồ làm cho lòng người mềm nhũn.

      “Du Niệm, buổi tối với Lương Lễ đến nhà họ Đan tham gia yến hội nhé, lúc thi hành nhiệm vụ phải cẩn thận chút. Mẹ nhớ tiểu thư nhà Chấp Pháp Tước hình như đặc biệt để ý nghề nghiệp của chúng ta.”

      Tề Úy Lam lo lắng tới trước mặt Du Niệm, nắm lấy hai tay con . biết Điển Trì suy nghĩ kiểu gì, lại để cho Du Niệm thi hành nhiệm vụ đầu tay tại nhà Chấp Pháp Tước.

      Đâu phải ông ấy biết con bé có tình cảm với Đan Khương Hằng, còn cả tiểu thư Đan Vận Hi kia nữa. Chẳng may xảy ra chuyện gì, hừ hừ, buổi tối cút ra phòng khách mà ngủ!

      Du Niệm gật đầu, thèm để ý tới khuôn mặt xanh mét vì bị ngó lơ của La Sinh Nhược Du Nhiên. Đáy mắt lướt qua tia sáng sặc sỡ như ngọc lưu ly, yến hội trong nhà Chấp Pháp Tước sao? Ừm… nghe có vẻ rất thú vị.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :