1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 8: Thất điện hạ

      Cánh cổng lớn màu xám tro cũ kỹ được khắc hoạ với đường nét hoa văn sắc sảo, tráng lệ khiến người ta cảm nhận được những thăng trầm của năm tháng. Tuy đối lập với cấu trúc đẹp đẽ nguy nga bên trong nhưng trông cánh cổng lại hề rườm rà chút nào.

      Chiếc xe có biển số chữ ‘L’ đỗ trước cổng trường tất nhiên thu hút chú ý của người khác. Hầu hết các học sinh lởn vởn xung quanh đều mặc đồng phục đen và xám chứ hề xuất bóng dáng của Bạch tôn nào.

      “Cần đưa em vào ?”

      Hiếm khi Lương Lễ ăn sáng xong làm mà chủ động chở Du Niệm học. Thấy Du Niệm ngồi im nhìn ra ngoài, tốt bụng đề nghị.

      Du Niệm nghiêng đầu ngước đôi mắt trầm tĩnh mang theo cảm giác bí hiểm khiến người khác khỏi tò mò nhìn trai. lắc đầu, liếc tài xế đứng cạnh hông xe, ông ta hiểu ý, nhanh nhẹn mở cửa, kính cẩn chờ Du Niệm bước xuống.

      “Tiểu Niệm!”

      Lương Lễ vẫn ngồi trong xe, ngón tay chỉ vào góc hộp bài tây bị nhô ra ngoài cặp sách của Du Niệm, “ được chơi bài trong tiết học.”

      Du Niệm sửng sốt, bật cười cất nó gọn lại: “Thứ này dùng để chơi.”

      “Ba triệu là giá thấp nhất cho cuộc giao dịch, thể miễn phí cho người ngoài. Nhớ phải đòi tiền, thiếu nợ tính lãi.”

      Lời thẳng thắn, thản nhiên như người máy cảm xúc. Chỉ người thân mới biết cũng có tình cảm, nhưng nó rất mơ hồ, yếu ớt. Biểu cảm mặt Lương Lễ càng ít hơn, bởi vì biết nên bày tỏ như thế nào.

      囧...

      Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, tài xế nghe vậy muốn chết ngất. Đại thiếu gia à, lẽ nào cậu định dđào tạo Tam tiểu thư trở thành kẻ ham tiền thứ hai đấy à?

      “Ha ha...” Du Niệm che miệng cười khẽ, đôi mắt long lanh trìu mến, hề biết rằng mình làm lóa mắt bao nhiêu người nhìn chằm chằm, “Em biết rồi, nhất định làm từ thiện.”

      Đúng là ông trai đặc biệt, ràng là sợ sơ ý “nắn gân” người khác rồi lại biết giải quyết vấn đề gặp rắc rối. Mặc dù biểu của rất ưu tú, nhưng trong mắt cả nhà vẫn chỉ là bé chưa từng thi hành nhiệm vụ gì mà thôi.

      Em vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời khác hẳn Du Nhiên. Đứa em đấy tuy hay cười nhưng đáy mắt vẫn đầy ắp sợ hãi. Lương Lễ thỏa mãn gật đầu, ngay cả khi hài lòng gương mặt cương thi ngàn năm vẫn hề thay đổi. vươn tay xoa đầu Du Niệm, sau đó bảo tài xế nghênh ngang chạy .

      Đợi chiếc xe biến mất Du Niệm mới vào, chẳng quan tâm mắt của đám người xung quanh, khóe môi treo lên nụ cười phơi phới, dáng vẻ tự tin rực rỡ. Đến khi Du Niệm xa, cả đám học sinh mới líu ríu, sổi nổi bàn tán.

      “Trời ơi, người vừa nãy là La Sinh Nhược Du Niệm đó hả? Có phải làm phẫu thuật thẩm mỹ rồi ?” Nếu , sao cậu lại thấy ta xinh đẹp hơn cả Đoan Mộc Tịch Nhã được chứ? Thần linh ơi, gặp quỷ rồi!

      “Cậu ngu quá, là La Sinh Nhược Du Niệm đó, biển số xe ‘L’ và đồng phục màu đen, phải La Sinh Nhược Du Niệm ai?” ra trong lòng cũng chắc chắn lắm.

      “Chậc, mặt dày như tường thành, sợ chưa làm loạn hết bên khu đại học hay sao mà lại còn muốn tiếp tục quấy rầy Nhất tịch điện hạ?”

      “Ngay cả em mình còn dám hãm hại chỉ có ông trời mới biết được ta sử dụng kế hoạch bẩn thỉu gì để giành lấy Nhất tịch điện hạ. Giờ chỉ mong mấy đàn chị lớp có thể bảo vệ tốt các vị điện hạ mà thôi.”

      “Này, mấy cậu lớn tiếng quá”

      “Suỵt! giọng chút , trừ tiểu thư Du Nhiên ra gia tộc La Sinh Nhược đều là ma quỷ hết đó!”

      “...”

      xa hơn nữa, Du Niệm vẫn nghe thấy tiếng léo nha léo nhéo của những nhân vật qua đường đó, chẳng qua tại có hứng thú trừng trị bọn họ.

      Vốn Du Niệm muốn kéo người tới hỏi đường đến khu trung học đỗi sau mới phát ra là có ai dám đến gần trong vòng năm mét. Vừa thấy tới gần là cả đám giống như dê con thấy sói xám, lật đật chạy mất dép. Hết cách, đành phải xem bản đồ bảng thông báo.

      Học viện hoàng gia Boutis rất rộng, khoảng cách giữa trường trung học và trường đại học là tầm ba mươi phút.

      Thành tích của La Sinh Nhược Du Niệm quá kém, năm nay La Sinh Nhược Du Nhiên nhảy cấp tiến vào hàng ngũ sinh viên năm nhất. Cho nên trưa nào La Sinh Nhược Du Niệm cũng trông mong mau hết tiết để chạy tặng cơm hộp cho Đan Khương Hằng.

      Chưa tính đến việc Đan Khương Hằng có ném thức ăn vào thùng rác hay thời gian nghỉ trưa vốn chỉ vỏn vẹn nửa tiếng. Chạy chạy lại cũng tốn hết cả giờ đồng hồ, mỗi lần đến nơi toàn thân ta đều ướt đẫm, ngoại hình bình thường, mồ hôi nhễ nhại trông càng xấu xí. Ngay cả hình tượng sạch chỉnh tề cũng ai mà chấp nhận cho nổi.

      “Oa ... Bảy vị điện hạ kìa!” Tiếng hét mừng rỡ vang lên, phô trương hơn cả lúc nhìn thấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.

      Du Niệm xoay người, đám học sinh trước cổng trường tránh đường, đủ loại ánh mắt lập loè, nào là sùng bái, thích, hâm mộ, kính sợ nhìn bảy Bạch tôn gồm năm trai, hai .

      Người đầu chính là Đan Khương Hằng, người nhìn còn tuấn tú hơn cả trong ảnh, đồng phục màu trắng ôm sát cơ thể cao lớn của , đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ, ngũ quan đẹp đẽ như thần tiên, khó mà tưởng tượng được con trai cũng có thể đẹp như vậy.

      Những người phía sau mỗi người vẻ thua kém Đan Khương Hằng là bao, nhưng khí chất của Đan Khương Hằng nổi bật hơn hẳn, hầu như mọi ánh nhìn đầu tiên đều đặt lên người ta.

      Bên cạnh , mái tóc đen nhánh uốn lượn vai, gương mặt giống với Đan Khương Hằng đến sáu phần, xinh đẹp và mạnh mẽ. khoanh tay trước ngực, cáu bẳn với náo loạn xung quanh.

      Đám nam sinh đỏ mặt xô đẩy nhau nhìn ấy, nhưng ấy lại nhướng cao cặp lông mày sắc bén; chợt bóng mờ xé gió kèm theo tiếng ‘chát’ vang dội khiến toàn trường trở nên yên tĩnh.

      “Ồn ào cái gì? Mới có mấy ngày mà quên hết quy củ rồi hả?” đó cầm dây roi màu nâu trong tay, khí thế bá đạo trợn mắt quét xung quanh. hổ là tiểu thư nhà Chấp Pháp Tước, em của Đan Khương Hằng – Đan Vận Hi.

      Tiếng quát mắng của Đan Vận Hi làm cho mọi người cứng đờ, Đan Khương Hằng nghiêng đầu nhìn em nữ vương nhà mình, con ngươi u buồn phẳng lặng thoáng qua chút chiều chuộng.

      “Hi nhi, quậy lớn bị tịch thu tài sản nghe chưa?”

      Khoé miệng Vận Hi co rút, roi trong tay suýt rơi xuống đất. hung hăng liếc xéo ông xem tí nữa là huỷ hoại hình tượng của mình, chán nản cất roi, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng đảo qua làm cho bọn họ lạnh run, dám hó hé tiếng.

      “Huhu… Thất điện hạ ngầu quá , Nữ vương của tôi ơi, cầu xin SM!” chàng sợ chết mặc đồng phục xám, vẻ mặt si mê nhìn Đan Vận Hi, gáy viết chữ ‘M’ to lù lù.

      Đan Vận Hi thèm ban cho nửa con mắt, đánh thẳng tay. Con mẹ nó, cộng thêm tên điên này nữa là xử được 47 người trong học kỳ đầu rồi đó.

      Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt khác lạ, Đan Vận Hi nhạy bén quay đầu, đập vào mắt là bóng dáng của Du Niệm đứng trước bảng thông báo cách bọn họ xa.
      SiAmMushaderland thích bài này.

    2. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 9: Thất Tịch

      Bốn phía đột nhiên yên tĩnh đáng sợ, Thất Tịch đấu với Tam tiểu thư nhà La Sinh Nhược. Đây căn bản phải là chuyện mà dân đen hoặc quý tộc bình thường có thể chỏ mũi vào.

      Du Niệm lẳng lặng quan sát bảy vị vương giả trong truyền thuyết, người thống trị điều khiển toàn bộ học viện cũng là người nắm giữ sao sáu cánh mà muốn.

      Trong tao nhã lại xen lẫn ưu tư, ngũ quan đẹp đẽ như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, thiếu gia nhà Chấp Pháp Tước công quốc Rebis - Đan Khương Hằng đứng đầu học viện hoàng gia Boutis, chủ tịch hội học sinh.

      Tóc vàng chói loá, mắt tím trong suốt, nụ cười toả nắng, cơ thể tản ra hơi thở quyến rũ như xuân dược - Đoan Mộc Hoặc, Nhị tịch, vương tử vương quốc Iberian.

      Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt dữ dằn bén nhọn của sói hoang, hơi thở lạnh lẽo cảnh cáo người lạ cút xéo - Côi Dạ Tước, Tam tịch, người thừa kế tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới.

      Mỉm cười nhàng như gió xuân, nét mặt dịu dàng, chỉ cần liếc mắt cái là có thể làm tan chảy trái tim đối phương - Cố Dịch Hiên, Tứ tịch, Thánh tử của thánh địa Rubia Loya, chủ tịch câu lạc bộ nhạc.

      Mí mắt khép hờ, cơ thể uể oải dựa vào Côi Dạ Tước, lười nhác như chú mèo được ăn no thoả mãn duỗi người phơi nắng, mái tóc xoăn rối xù -Khúc Quyến Sí, con trai duy nhất nhà Luật Pháp Tước, đứng hàng thứ năm trong bảy người.

      Suối tóc vàng uốn lượn cuộn sóng, mắt phượng hẹp dài với đôi con ngươi như ngọc lục bảo, nụ cười dịu dàng, kiều động lòng người - Đoan Mộc Tịch Nhã, Lục tịch, công chúa của vương quốc Iberian, chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ, còn được mệnh danh “Công chúa Boutis”.

      Tóc ngắn ngang vai, khí chất kiên cường của nữ vương giấu trong ngoại hình xinh đẹp, đường nét gương mặt khá giống Đan Khương Hằng, thiên kim nhà Chấp Pháp Tước - Đan Vận Hi, Thất tịch và là sao đỏ phụ trách quản lí kỷ luật, tác phong khu đại học.

      Người nào cũng có thế lực chống lưng khiến người khác phải hâm mộ, hơn nữa họ còn có năng lực tương đương với địa vị của mình. Trái ngược hoàn toàn với loại người chỉ có thân phận nhưng bất tài như La Sinh Nhược Du Niệm. Vừa nhìn là thấy chênh lệch giữa hai bên, tựa như đồng phục trắng khan hiếm và đồng phục đen phổ biến vậy.

      là mỉa mai.

      “La Sinh Nhược Du Niệm?” Đôi mắt sắc bén của Đan Vận Hi híp lại, hung dữ quất roi xuống đất tạo ra vệt dài khiến mọi người hết hồn, lùi về sau mấy bước.

      “Có chuyện gì?” Du Niệm mỉm cười, đánh giá khí lực mạnh mẽ của ta. Theo trí nhớ của chủ cũ hình như này bằng tuổi , thế mà người ta trở thành sinh viên đại học, còn là trong Thất tịch, rất lợi hại.

      “Xem ra mấy tháng gặp, lá gan to ra ít nhỉ?” Đan Vận Hi giễu cợt, dây roi giống như đường kiếm xông thẳng về hướng Du Niệm. Thấy nó đến gần trước mắt, nụ cười nhợt nhạt của Du Niệm trở nên sâu sắc, cơ thể như lông vũ bay ngược ra sau.

      Như dự đoán, đám người xung quanh kinh hô, thậm chí ánh mắt của Thất Tịch cũng có chút ngạc nhiên.

      “Xem ra lời đồn phải là giả” Đan Vận Hi thu roi, vừa hưng phấn vừa châm chọc nhìn Du Niệm.

      “Đồ vô dụng thay da đổi thịt rồi, khi nào bắt đầu thi hành nhiệm vụ? Tốt nhất đừng để tôi nắm thóp, bằng , hừ, trại giam nhà tôi vẫn luôn chuẩn bị căn phòng sang trọng cho cả gia tộc La Sinh Nhược mấy người đó.”

      “Hi Nhi!”

      Đan Khương Hằng cất tiếng, đáy mắt thoáng vui, dời tầm mắt sang Du Niệm: “Nếu đạt đủ điểm trong kì thi tháng này, học viện Boutis có quyền đuổi học .”

      xong, dẫn đầu rời , những người khác đương nhiên cũng theo. Đoàn người lướt qua mang theo ánh mắt hờ hững, trào phúng hoặc thèm đếm xỉa. Chẳng mấy chốc, toàn bộ học sinh nhao nhao làm theo, dường như tất cả học sinh trong học viện Boutis đều cố ý lập Du Niệm, khắp nơi đều ngập tràn tiếng cười ác ý.

      “Hừ!”

      Đan Vận Hi dừng chân lườm Du Niệm cái, khinh thường cười lạnh, đồ ăn hại tốt nhất đừng làm thất vọng, bằng chẳng thèm chuẩn bị phòng giam cho đâu!

      Hừm…

      Du Niệm đứng yên, dõi theo bóng dáng màu trắng dần xa, chân mày bất giác cau lại, cúi đầu nhìn đồng phục đen người mình. Quả nhiên vẫn thích màu trắng nhất!

      Khu trung học năm hai, khối A.

      Du Niệm sải bước vào, lớp học vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, lén lút châm biếm. Du Niệm đứng bục giảng nhìn xuống, mình ngồi chỗ nào, khoé môi mỉm cười nhàn nhạt theo thói quen: “Xin hỏi, tôi ngồi chỗ nào?”

      “Hả? Đại tiểu thư mới nghỉ có mấy tháng mà quên chỗ của mình rồi sao? Chậc chậc, lẽ nào là mất trí nhớ trong truyền thuyết? Đừng quên hết mấy chuyện xấu xa trước kia luôn rồi đấy nhé?” mặc đồng phục đen, trang điểm loè loẹt khoanh tay dựa vào vách tường cười lạnh.

      Du Niệm nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra thanh, môi vẫn giữ độ cong: “Ừ, chỉ cần cho tôi biết chỗ nào là được” Du Niệm gật đầu, lơ đãng lấy hộp bài ra chơi.

      “Xì… Ăn hại đúng là ăn hại, vì có đứa con như nên danh dự tích cóp mấy ngàn năm của gia tộc La Sinh Nhược mới bị phá huỷ. Nếu tôi là , tôi tự tử từ đời …”

      Tròng mắt trợn trắng, đám học sinh xem kịch vui sợ hãi biến sắc như bị người ta bóp cổ họng, thốt ra được tiếng nào.

      Mà vách tường sau lưng chuyện lúc nãy bị lá bài cắm chặt, gò má ta cũng bị rạch đường dài sâu hoắm, máu tươi tí tách giọt.

      “Giá giết người của Gia tộc La Sinh Nhược thấp nhất là ba triệu, có hứng thú bàn chuyện làm ăn với tôi ?” Lá bài xoay tròn đầu ngón tay như bươm bướm nhảy múa. Du Niệm mỉm cười dịu dàng nhưng lại để cho ngươi ta đổ mồ hôi lạnh.

      Thầy giáo vừa bước vào lớp, thấy màn như vậy cũng tái mặt, định gì đó bị đôi mắt trong veo của Du Niệm cắt đứt: “Thầy giáo à, cản trở chuyện làm ăn của tôi, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”

      Chỉ có thể , gia tộc La Sinh Nhược quá ngạo mạn, chuyện mua bán mạng người thế này cho dù có trước mặt quan toà cũng chẳng sao cả, huống chi đây chỉ là giáo viên bình thường.

      Quả nhiên hai chân thầy giáo mềm nhũn, dám động đậy tí nào. Trời ơi là trời, ông biết ngay mà, trong lớp có đứa bé nhà La Sinh Nhược kiểu gì ông cũng chầu trời sớm.

      Du Niệm vừa lòng thái độ thức thời của thầy giáo, dưới nín thở của mọi người, ngón tay trắng nõn lướt qua gò má đầm đìa máu tươi, rút lá bài tây ra:

      “Tệ , ngày đầu tiên học khiến tôi động thủ. Gia tộc La Sinh Nhược được phép làm miễn phí, cho nên ban ân năm triệu, có thể quẹt thẻ, viết chi phiếu hoặc trả tiền mặt, được nợ nhưng phải tính lãi.”
      SiAm, ChrisMushaderland thích bài này.

    3. Mushaderland

      Mushaderland New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      5
      Có chương mới rồi, hạnh phúc quá:062:. Editor fighting!!!:038:
      Tiểu Thư Họ Phạm thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      @Mushaderland Mình cố gắng post nhanh nhất có thể
      Mushaderland thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 10: Kỳ quan*

      (* Cảnh tượng kỳ lạ)

      Năm triệu đối với những người được tuyển vào học viện Boutis chẳng đáng bao nhiêu, kia run rẩy gọi điện cho người nhà mang chi phiếu tới. Ngay cả vết thương mặt cũng mặc kệ, bạn học xung quanh im lặng đến nỗi cọng tóc cũng dám rụng.

      “Gia tộc La Sinh Nhược vốn chỉ kinh doanh mạng người, khoan hồng mệt hơn thẳng tay nhiều.”

      Trong lúc chờ tiền, Du Niệm nhàm chán ngồi mặt bàn than phiền, thấy cơ thể càng run hơn, đáy mắt thoáng qua tinh nghịch, đùa dai.

      “À đúng rồi, còn mấy ngày nữa tới kỳ thi vậy?” Du Niệm cười tủm tỉm hỏi.

      “… Tám, tám ngày…”

      đó nức nở đáp. ta thường kiêu ngạo, hống hách trong ban, bao giờ đối mặt gần kề với thần chết như vậy đâu. Khi ấy ta cảm nhận được sát khí trong lá bài cùng với linh hồn lạnh lẽo thấu xương của Du Niệm. Nếu sâu hơn chút nữa thôi là nó rạch nát nửa gương mặt của ta luôn rồi, thậm chí tai cũng bị cắt thành hai khúc. Bây giờ nghĩ lại ta vẫn thấy sợ hãi thôi.

      Người nhà La Sinh Nhược đều là ác quỷ!

      “Tám ngày à…”

      Đôi mắt nhìn về phía xa xăm, lá bài lả lướt đầu ngón tay “Nghe lớp học ở Boutis sắp xếp dựa vào thành tích…”

      Lớp bọn họ là lớp kém nhất của khối trung học năm hai. Ừm, thân là con cháu nhà La Sinh Nhược mà lại lọt vào cái lớp thế này, ra đúng là khó nghe.

      Tóm lại: “Kỳ thi tháng này nếu biến lớp F thành lớp A, tôi ngại luyện quyền miễn phí trước khi nhận nhiệm vụ chính thức đâu.”

      Lá bài thoáng cái biến mất, cắm sâu vào giữa bảng đen giống như con quỷ toét miệng cười nhạo bọn họ. Nào ai dám há mồm thành tích của lớp toàn bị La Sinh Nhược Du Niệm kéo xuống.

      ai dám nghi ngờ lời của Du Niệm vì ô dù của dòng họ đầu gia tộc đứng bên ngoài ranh giới pháp luật. Huống chi, gò má nhuốm máu đỏ tươi của bạn cùng lớp mở mang kiến thức cho họ về máu lạnh, độc ác của này rồi.

      Max điểm! Nháy mắt, đầu óc mọi người sáng lên hai từ này, trong tám ngày kế tiếp, dù liều mạng đến chết cũng phải kiếm được điểm mười! Coi như có bị Du Niệm kéo xuống ắt hẳn cũng thể nào vô lý gây với bọn họ được.

      Đây là vấn đề liên quan đến sống chết, đâu ai thừa hơi mà tò mò về thay đổi của đồ vô dụng cơ chứ. Ba từ La Sinh Nhược chính là cơn ác mộng của tất cả các đứa trẻ.

      ---Đường phân cách dạy dỗ---

      Giáo viên nghiêm túc giảng bài, học sinh chăm chú lắng nghe, bút mực loẹt xoẹt trang giấy khiến giáo biết tiết xảy ra chuyện gì, cực kỳ vui mừng. Huhu cảm động quá, lớp F vạn năm rốt cuộc cũng bị bà cảm hoá rồi sao?

      giáo nào biết rằng, cả đám ngoan ngoãn như vậy là vì bảo vệ tính mạng của mình. Đây đâu phải trò đùa, đặt mạng sống ngang hàng với thành tích chính là đẳng thức mà sáng nay La Sinh Nhược Du Niệm mới dạy cho bọn họ.

      Du Niệm ngồi ở hàng cuối cùng, sát bên cạnh cửa sổ, đối diện khu nhà đại học. Khoảng cách khá xa, mắt người bình thường chỉ mơ hồ thấy bóng người chuyển động, gần như thể nhìn . Nhưng Lam Ảnh khác, năm giác quan của bị “biến thái hóa” cho nên biết chi tiết vị trí của mỗi học sinh bên ấy là chuyện cực kỳ đơn giản.

      Trái ngược với lớp F, phòng đó là lớp A tổng hợp của đại học năm tư.

      Chàng trai có đôi mắt u buồn lẳng lặng dựa vào cửa sổ, tay cầm quyển sách văn học nước ngoài. Áo khoác đồng phục được cởi ra, người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, sạch , toả ra vầng sáng nhạt dưới ánh mặt trời, nửa mặt nhìn nghiêng trắng trẻo, tinh tế như tranh.

      Ừm … tự nhiên muốn hẹn hò ba tháng với ta ghê.

      Du Niệm chống cằm, mỉm cười dịu dàng ngắm chàng trai đẹp đẽ như ma cà rồng ở đối diện, làm cho mấy cậu bạn cùng lớp ngây dại, suýt quên luôn màn máu tanh hồi sáng.

      Mấy chú chim lông vàng phát giác hơi thở thích, chúng bay đến cửa sổ, tiếng hót lanh lảnh đáng cắt đứt bài giảng của giáo viên, đồng thời hấp dẫn chú ý của bạn học.

      Dường như Du Niệm hề hay biết, vươn tay, chú chim nhanh chóng đậu lên , ríu ra ríu rít vui vẻ kêu to. Dáng vẻ dễ thương làm cho giáo viên khó tính cũng phải thả lỏng tâm tình.

      Cả lớp kinh ngạc sửng sốt, thái độ của La Sinh Nhược Du Niệm hiền hoà, gương mặt bình thường nhờ có vẻ dịu dàng ấy mà trở nên rực rỡ hơn hẳn. Chẳng phải động vật thích người dính đầy máu tanh hay sao? Tại sao chim chúc phúc lại vui sướng nhảy nhót quanh người ấy vậy?

      “Wow wow! Kỳ tích!”

      Ở toà nhà đối diện, chàng trai cầm ống nhòm xoay ngang xoay dọc, khi chứng kiến cảnh tượng này kinh hãi to: “Chim chúc phúc vây quanh La Sinh Nhược Du Niệm kìa! Lẽ nào sắp đến tận thế?”

      Ngón tay lật sách hơi cứng lại, Đan Khương Hằng chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, khoảng cách hơi xa nên thấy người bên đó, nhưng vẫn có thể nhận ra những đốm vàng nhạt lượn lờ trung.

      Đan Khương Hằng đứng dậy, cần lên tiếng, chàng trai cầm ống nhòm tự giác nhường cho ta. Lọt vào tầm quan sát của đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ lãng quên.

      Đan Khương Hằng hơi thất thần, hồi lâu sau ý nghĩ lấn át toàn bộ tâm trí, đôi môi thầm: “Xem ra ‘Nó’ sắpkhởi động rồi.”

      “Sắp đến rồi sao…” Khúc Quyến Sí nằm mặt cỏ, bỏ ống nhòm xuống, khoé môi nhếch lên nụ cười lười nhác xen lẫn hứng thú.

      “Bốp!”

      “Dám phân tâm trong giờ học, cả đám muốn và nhà xác úp mặt vào tường hết đúng ?”

      Tiếng dây roi quất xuống mặt đất cộng với khí thế mạnh mẽ của Đan Vận Hi làm cho đám học sinh ở toà nhà đối diện bị cảnh tượng kỳ lạ của Du Niệm hấp dẫn ngồi nghiêm chỉnh, dám lén lút đảo loạn. Đừng đùa, phải ai cũng chịu nổi đòn roi của Thất tịch điện hạ đâu, còn cả cái nhà xác kia nữa…

      Đan Vận Hi lạnh lùng quét mắt về phía hề hay biết rằng mình sắp làm náo động cả thế giới, lằn roi ma sát với sàn nhà toé ra tia lửa. Quả nhiên cả nhà La Sinh Nhược đều là nguồn gốc của phiền phức. Cứ chờ xem, ngày nào đó, tống hết tất cả vào ngục!
      SiAm, 1900, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :