1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24

      Editor: Mèo ™


      Vừa vào phòng, khí ấm áp trong phòng trong nháy mắt bị hơi lạnh từ bên ngoài theo vào xua tan .

      Trần Thiệu Thần vẫn luôn im lặng gì, cởi giày, đổi dép trong nhà, Cố Phán vẫn luôn đứng ở phía sau , thấy tức giận hay bày tỏ gì, cho là vừa mới ở bên ngoài về nên chỉ giỡn vậy thôi.

      chậm rãi thở ra hơi, bước chân nhõm, ngồi ghế salon, lấy điện thoại di động ra, mở Weibo lên, nhịn được mà vào xem Weibo của Trần Thiệu Thần.

      Các bài đăng chỉ dừng lại ở tháng trước, tiếp tục cập nhật. liếc nhìn phần bình luận của .

      “Trần sư huynh, sao post bài mới ạh?”

      “Sư huynh, có vài vấn đề liên quan đến kinh tế học muốn thỉnh giáo , xin giúp đỡ!”

      . . . . .

      Cố Phán hé miệng cười ngừng, Trần Thiệu Thần ló đầu ra phòng khách, khỏi nhìn mấy lần, sau đó thẳng vào phòng tắm. Ánh mắt Cố Phán nhìn đến chiếc khăn lông cầm tay, từ từ lướt qua trước mặt .

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào.

      Cố Phán lười biếng nằm xuống ghế salon, quyết tâm muốn đăng bài Weibo mới. Lục lọi trong album ảnh điện thoại hồi, cuối cùng tìm được bức ảnh. Là bóng lưng của người nào đó mua Popcorn.

      là ấm áp, là khí độ tuấn tú!

      post bức ảnh lên Weibo, khoảng mười phút sau, bình luận nối tiếp bình luận ngừng.

      “Bóng lưng mà cũng mê hồn như vậy a~”

      “Chủ nhà, có thể post hình chính diện được ?”

      “Ố ồ, xem phim kìa! Buổi chiều mình cũng ở đây mà sao gặp. Bỏ lỡ mất rồi!”

      . . . . .

      Hoa Tử gửi tin nhắn tới: “Wow, lễ Giáng Sinh xem phim, lãng mạn quá nha. Sao lại có thời gian lên Weibo vậy?”

      Cố Phán: ấy tắm, nên mình lên Weibo chơi chút.

      Hoa Tử: Tắm àh? (▼∀▼)

      Cố Phán: Phòng ốc ở đây đều rất ấm áp, tắm lo bị rét.

      Biết là đánh trống lãng. Hoa Tử rất muốn chọc ghẹo tiếp.

      Lúc này Trần Thiệu Thần từ trong phòng tắm gọi vọng ra. “Phán Phán—”

      Cố Phán bỏ điện thoại xuống, chạy đến phòng tắm.

      để quần áo giường rồi.” Trần Thiệu Thần .

      Cố Phán lại chạy đến phòng ngủ, thấy quần áo đặt giường. thầm thở ra hơi, may phải là đồng phục.

      Lấy được quần áo, gõ gõ cửa phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng máy sấy tóc. Trần Thiệu Thần mở cửa ra, Cố Phán cũng biết phải nhìn đâu, chỉ cầm quần áo đẩy vào trong ngực .

      Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, tóc của chỉ mới khô nửa, quay đầu nhìn , giật giật khoé miệng.

      “Em chuẩn bị xong chưa?” thanh của hơi khàn khàn.

      Cố Phán trợn to mắt nhìn , vẻ khó hiểu.

      “Em ở bên ngoài lâu như vậy để làm gì?” nở nụ cười tinh quái, : “ thực lời hứa với em đây.”

      Cố Phán đứng ở ngoài, hai chân bủn rủn, mất sức chống đỡ thân mình.

      Trần Thiệu Thần đứng trước mặt mặc áo khoác lông cừu, giơ tay lên quơ quơ trước mặt , khoé miệng cười vui vẻ. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Cố Phán cong cong khoé môi, huơ tay : “ Thiệu Thần—” Nét mặt có chút khổ não, vừa như làm nũng. “Làm người mẫu rất vất vả, phải ngồi im thể động đậy.”

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Em cảm thấy quan tâm sao?”

      “Hay là em lấy điện thoại chụp hình làm mẫu là được rồi?” Cố Phán huơ tay , động tác hơi chậm lại.

      Trần Thiệu Thần ho tiếng. “Có vẻ được chân thực lắm. thôi, với con mắt chuyên nghiệp của em, xem, nơi nào thích hợp nhất?”

      Cố Phán thở hắt ra hơi. “Phòng khách vậy.” Hết cách rồi, Trần Thiệu Thần quá kiên trì.

      Hai người tới phòng khách, Trần Thiệu Thần nhìn quanh bốn phía, lại buông hết rèm cửa sổ xuống.

      Cố Phán cầm giấy bút tới, đèn phòng khách bật lên.

      đứng phía trước mặt cách hai mét. “ cởi đây.”

      Cố Phán căng thẳng, tay run run.

      cởi áo khoác lông cừu xuống, người chỉ còn mặc cái áo sơmi. “Cởi hết luôn?” Ngón tay thon dài từ từ chậm rãi cởi xong ba cái cúc áo, có thể thấy được mơ hồ cơ ngực của — Da rất đẹp!

      Cố Phán chỉ cảm thấy đại não có luồng khí nóng dâng trào.

      Vừa mở xong cúc áo cuối cùng, liền nhanh chóng cởi áo ra, cả phần cơ thể ra trước mắt , hoàn toàn choáng ngợp.

      “Muốn cởi hết ?” chớp mắt nhìn , khoé miệng cố nhịn nụ cười thích chí.

      “Đừng! Đừng cởi quần! lạnh—” yếu ớt huơ tay ngăn cản, căng thẳng đến biết gì.

      Trần Thiệu Thần im lặng suy nghĩ chút, nhàng . “ tôn trọng ý kiến của hoạ sĩ.”

      Ánh mắt Cố Phán loé lên, lúc này, đột nhiên cảm thấy trong mũi mình có dòng chất lỏng chảy xuống, khi còn chưa kịp phản ứng Trần Thiệu Thần sải bước qua.

      tay nâng đầu ngước lên, đỡ ngồi vào ghế salon, giúp xử lý tốt máu cam chảy. Trần Thiệu Thần cố nhịn cười đến nội thương, vậy mà vẫn giả vờ bình tĩnh, mặt biến sắc.

      Cố Phán quýnh lên, chỉ ước gì sàn nhà nứt ra cái lỗ để nhảy vào ngay lập tức. “Thời tiết thành phố B khô hanh, thỉnh thoảng em cũng hay bị chảy máu cam.”

      Trần Thiệu Thần quay mặt khẽ ừ tiếng. “Bình thường em nên uống nhiều nước.”

      Cố Phán gật đầu liên tục ngừng, để chứng minh rằng phải vì nhìn thấy cơ thể bán nude của mới chảy máu mũi, lập tức huơ tay : “ Thiệu Thần, chúng ta bắt đầu thôi.”

      Vừa mới nhấc mình ra khỏi ghế sa lon, ánh mắt chợt nhìn quét qua chiếc áo sơmi trắng vắt ghế, phía có dính vài giọt máu đỏ, cực kì nổi bật.

      Trần Thiệu Thần nhìn theo ánh mắt của , với tay lấy áo sơ mi bỏ qua bên. “Vậy bắt đầu thôi. Muốn
      [​IMG]
      1900, Dung Nguyễn 1995Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25

      Editor: Mèo ™


      Diệp Tử Nhuy dừng chân do dự đứng trước cửa văn phòng, tay nắm chặt, tâm tình phức tạp khó tả, ước chừng qua phút sau, rốt cuộc cũng dồn hết dũng cảm giơ tay lên gõ cửa.

      “Mời vào!” Là giọng của Chu Nhuận Chi vọng ra từ bên trong. Mặc dù bọn họ chuyện nhiều với nhau, nhưng vẫn nhớ giọng này.

      Nghe đáp lời, mới mở cửa từng bước từng bước vào.

      Chu Nhuận Chi ngẩng đầu lên thấy Diệp Tử Nhuy ánh mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Tử Nhuy vào phòng làm việc của Chu Nhuận Chi, căn phòng sạch gọn gàng, trong khí vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá. rất thích mùi thuốc lá, vì ba của rất thích hút thuốc, ngày ngày đều bị cái mùi gắt nồng đó lởn vởn xung quanh nên dần dần đâm ra ghét. Thế nhưng khi ngửi được mùi thuốc lá ở đây, ngược lại nó làm cho có cảm giác rất nhàng thoải mái.

      Chu—” Diệp Tử Nhuy khép nép lên tiếng, hai tay nắm chặt lại rịn đầy mồ hôi. “Rất xin lỗi, mới vừa nãy tôi dọn dẹp lại phòng tranh, cẩn thận nên làm đổ thuốc màu...” Ánh mắt của vẫn nhìn Chu Nhuận Chi, phía sau lưng cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, ngoài cửa sổ là khoảng chân trời trống trải.

      Chu Nhuận Chi nghe được lời nhận lỗi của , vẻ mặt vẫn bình tĩnh chút gợn sóng.

      “Tôi xin lỗi.” bày tỏ áy náy lần nữa. “Là lỗi của tôi gây nên tổn thất của phòng tranh, tôi ... bồi thường ạh.” Hai chữ ‘bồi thường’ có hơi khó khăn.

      Chu Nhuận Chi nhàng gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, chờ cho xong. “Là bức tranh nào?”

      “Là bức tranh nửa tháng trước ông Lý đặt vẽ.” Diệp Tử Nhuy trả lời.

      Chu Nhuận Chi yên lặng chút, như suy nghĩ gì đó. “ biết bức hoạ đó giá bao nhiêu ?”

      Diệp Tử Nhuy buồn buồn trả lời. “Năm vạn.” ra giá của bức tranh, như có luồng khí lạnh từ bắc cực thổi thẳng vào tim.

      Chu Nhuận Chi giật giật khoé miệng, chỉ vỏn vẹn hai chữ. “Tám vạn.” Xong ta đứng lên, từ từ tới gần trước mặt , chỉ còn cách bước ngắn. Cơ thể của ta thon dài rắn chắc, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, Diệp Tử Nhuy cảm thấy hơi thở của từ từ bao vây lấy mình.

      Lúc này Diệp Tử Nhuy mới nhìn kĩ, ánh mắt của ta sâu như đại dương, dường như có thể hiểu thấu tất cả mọi chuyện đời. " Nhưng Diệp Tử Nhuy cảm thấy sợ hãi hay chột dạ, nhìn thẳng vào mắt ta, kiên định : “Tôi bồi thường.”

      Chu Nhuận Chi giật mình sững sờ mất mấy giây, ánh mắt lướt qua quan sát , bên trong mặc chiếc áo bằng nhung, bên ngoài là áo len màu socola hơi cũ, mang theo hương thơm nhàn nhạt, hình như là mùi thơm của bột giặt mà trước kia người ta hay dùng, áo len rộng rãi khoác bên ngoài làm cho người khác
      [​IMG]
      1900Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      Editor: Mèo ™


      Cố Phán trở lại kí túc xá nhưng vẫn còn chìm trong suy nghĩ về hai đứa bé gặp đường kia, tâm tình hiểu sao mà có chút khó chịu, cảm thấy được vui cho lắm.

      Trước đó Tống Hoài Thừa lập Quỹ từ thiện dựa tên của , đặc biệt trợ giúp những gia đình khó khăn có con trẻ thể nghe được. Từ lúc học cấp hai Tống Hoài Thừa dẫn đến Viện Phúc Lợi, đó là lần đầu tiên nhìn thấy những đứa trẻ giống mình, thể chuyện, thậm chí còn thể nghe được. Những đứa trẻ này bởi vì bị khiếm khuyết nên sau khi sinh ra liền bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Khi viện trưởng đến những chuyện này với Tống Hoài Thừa gương mặt luôn lên vẻ bất đắc dĩ và thương tiếc.

      Cố Phán cảm thấy thương cảm từ tận đáy lòng.

      luôn cho rằng mình được may mắn như người khác, nhưng vốn chưa nhìn được hết thế giới này, xung quanh vẫn luôn tồn tại những người còn bất hạnh hơn cả .

      Vậy nên sau này, tính tình Cố Phán thay đổi rất nhiều.

      Cố Niệm với , ông trời vì quá ghen tị với giọng của , cho nên mới cướp nó . Con người sống đời này có ai quá mức hoàn mỹ.

      nằm bẹp mặt bàn, cố xua những suy nghĩ vui.

      Đường Thanh đặt tập đề cương các môn học thi cuối kỳ lên bàn . “Sao vậy bạn cùng phòng? Có chuyện gì với học trưởng Trần àh?”

      Cố Phán ngồi thẳng người, cầm xấp giấy phôtô dầy cộp lên, có nhiều nội dung phải học như vậy sao, thi xong là được nghỉ đông. có hơi nhớ thành phố C rồi.

      “Cậu mua áo cho học trưởng Trần đúng ?” Đường Thanh cười híp mắt hỏi. “Cho mình xem chút nhé?”

      Cố Phán gật đầu.

      “Oaa!!” Đường Thanh kêu lên tiếng. “Chiếc áo sơ mi này đẹp đấy. Sao cậu lại nghĩ đến chuyện mua tặng áo sơ mi thế? Cũng đâu có dịp nào đặc biệt đâu.”

      Cố Phán nhớ đến chiếc áo sơmi trắng của bị nhuộm máu mũi của cong môi cười cười, viết hai chữ lên giấy trả lời: “Vì đẹp.” ra, ý của chính xác phải là ‘vì mặc vào rất đẹp’ mới đúng.

      Lúc Cố Phán nhận được tin nhắn của Trần Thiệu Thần ở quán KTV (*) gần trường. Cố Phán ngồi bên trong nghe tiếng hát của mọi người, cảm thấy thần kì.

      (*) KTV: Là Karaoke đó :”>

      Nhắc mới , đây là lần đầu tiên đến quán KTV. Lúc buổi tối bọn họ ở trong phòng vẽ luyện tập, cũng biết là ai đề nghị, là trước khi thi phải tụ tập thả lỏng tinh thần chút, vì vậy mọi người đều nhất trí đến quán KTV điên cuồng đêm.

      Cố Phán vốn có ý định tham gia, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của mọi người, liền đồng ý theo.

      Gần đây, bởi vì việc học rất căng thẳng, nơron thần kinh của mọi người đều bị kéo căng hết mức, tối hôm nay đúng là cơ hội hiếm có để mọi người phát tiết, đến cả Đường Thanh thích náo nhiệt cũng lần lượt lên sân khấu rống hát hai bài.

      Cố Phán đắm chìm trong tiếng hát lớp trưởng ngồi xuống kế bên , đưa qua chai nước. “Cậu... Có cảm thấy chán ?” Giọng của cậu ấy bị lấn át bởi tiếng hát ồn ào trong phòng.

      Chính lúc này là hai bạn đồng học cùng hát song ca bài «Tình người kéo thuyền " Cố Phán nghe rất vui vẻ. viết điện thoại di động. “Rất vui.”

      Lớp trưởng vặn nắn mười ngón tay mình hồi, sau đó lại tách ra. “Cố Phán, mình có thể với cậu chuyện này được ?”

      Cố Phán viết lên điện thoại: “Chuyện gì vậy?”

      Ngay vào lúc này, tin nhắn của Trần Thiệu Thần vừa gửi đến. “Em ở đâu đó?”

      Bạn lớp trưởng cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn, cậu ấy hơi cau mày lại, khoé môi mím lại. nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cho biết là ở quán KTV với các bạn cùng lớp.

      Sau khi gửi tin nhắn , ngẩng đầu lên nhìn lớp trưởng, chỉ thấy trong ánh mắt của cậu ấy có vẻ gì đó như là mất mát, yên lặng .

      Cố Phán viết lên điện thoại: “Lớp trưởng, cậu vừa định gì?”

      Lớp trưởng thở hắt ra hơi. “Tết Nguyên Đán cậu có bận gì , mình muốn mời cậu làm người mẫu.”

      Cố Phán thoáng im lặng.

      “Nếu như cậu rảnh cũng sao.”

      Trong lòng Cố Phán hơi do dự, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý. Ai bảo lớp trưởng là người bạn tốt chứ. đành lòng từ chối.

      Trần Thiệu Thần vừa từ trong phòng thí nghiệm ra ngoài, thấy tin nhắn trả lời của hơi ngẩn người. Dương Chấp ngáp hơi dài. “Buồn ngủ muốn chết, chúng ta về thôi!”

      “Cậu về trước , mình ra ngoài chút.” Trần Thiệu Thần trả lời.

      “Muộn vậy rồi mà còn muốn đâu? gặp Cố Phán àh?” Dương Chấp hỏi.

      Trần Thiệu Thần trả lời, chỉ đưa túi xách cho cậu ta. “Mang về giúp mình nhá.”

      Trời đêm bên ngoài khá lạnh, Trần Thiệu Thần đến quán KTV mà Cố Phán , hỏi người phục vụ số phòng rồi đến đó. Trong phòng truyền đến tiếng hát ồn ào nhốn nháo, từ từ đẩy mở cửa ra.

      Ánh đèn nhiều màu sắc cứ nhấp nha nhấp nháy, như ảo như mộng.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần lia khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy người cần tìm. Cố Phán lười biếng ngồi
      [​IMG]
      1900, Chrisngocanh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Editor: Mèo ™


      Cố Phán suy nghĩ lung tung như người mất hồn, lớp trưởng đến gần , cậu ta vừa mới chuẩn bị dụng cụ xong xuôi. “Có thể bắt đầu rồi.”

      Cố Phán nắm chặt điện thoại trong tay, đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt cũng ảm đạm khác với ngày thường. Khoé miệng kềm chế được mà khẽ giật.

      “Sao vậy?” Lớp trưởng hỏi. “Cậu khoẻ ở đâu sao?”

      Cố Phán hít hơi sâu, lúc sau mới cố gắng nở nụ cười, đến phía trước.

      Lớp trưởng đứng trước giá vẽ, cách vài mét, cậu ta đứng trước Cố Phán ước lượng chút, sau đó từ từ cầm bút lên phác hoạ.

      Cố Phán tự nhiên ngồi chiếc ghế mây, tay cầm quyển sách.

      Lớp trưởng nhìn hề chớp mắt, từ từ cau mày lại, lâu sau, cậu ta để bút xuống tới bên cạnh . “Cố Phán, cậu có tâm !” Cậu ta bình tĩnh , là câu trần thuật chứ phải câu nghi vấn.

      Đầu ngón tay Cố Phán vừa khẽ động, nắm chặt sách tay.

      Lớp trưởng nhìn bất đắc dĩ. “Thôi, hôm nay vẽ nữa.”

      Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cảm thấy hơi áy náy.

      “Trở về thôi.” Lớp trưởng .

      Cố Phán nhíu nhíu mi tâm, đứng lên lấy điện thoại ra, viết lên đó: “ xin lỗi, lớp trưởng.”

      Lớp trưởng cười. “ có gì đâu. Vốn là mình nhờ cậu giúp mà. Chờ khi nào cậu rảnh chúng ta lại vẽ tiếp vậy.”

      Cố Phán giải thích thêm, lấy túi xách của mình rồi ra khỏi phòng vẽ.

      Bên ngoài gió lạnh thổi, hít vào hơi cũng lạnh đến thấu xương.

      Cố Phán bần thần rảo bước, hề che giấu nét buồn bã gương mặt. Cố Phán biết lòng vòng bao lâu rồi, đợi đến khi vào trong thư viện trường, khí ấm áp tựa như mặt trời mùa hè mới dần dần xua tan lạnh giá xung quanh .

      cứng đờ tìm vị trí ngồi xuống, đầu óc căng như dây đàn.

      Những sinh viên ưu tú tất nhiên được chọn ra nước ngoài, điều này vốn là chuyện hiển nhiên thôi.

      Cố Phán cúi đầu, bàn tay siết chặt lại, mặt đầy vẻ bàng hoàng lo lắng.

      Hôm nay Hàn Diệp Hành đến thư viện để giúp sinh viên khoá dưới ôn tập, ta nhìn thấy Cố Phán hơi sững sờ. Từ sau khi bốn người họ cùng nhau ăn cơm lần trước đến giờ, ta vẫn chưa gặp lại .

      “Học trưởng, nhìn gì vậy?” Sinh viên khoá dưới nhìn theo ánh mắt ta, nhìn sang . “A, đó là bạn của học trưởng Trần mà. Hình như tâm trạng được tốt phải.”

      Hàn Diệp Hành thoáng cau mày sau đó thu hồi tầm mắt, hỏi: “Còn chỗ nào hiểu nữa ?”

      Cậu sinh viên khoá dưới vò rối tóc mình. “Hết rồi ạh. Cám ơn học trưởng.”

      Hàn Diệp Hành khẽ cười. “Vậy tốt, về thôi.”

      “Học trưởng, thôi, em mời ăn cơm.” Cậu sinh viên nhiệt tình.

      Ánh mắt Hàn Diệp Hành thoáng nhìn sang thấy Cố Phán rời khỏi chỗ lúc nãy, lên lầu. ta trả lời. “ cần đâu, cậu về trước , muốn tìm quyển sách .”

      “Vâng, vậy hôm nào em mời bữa đáp lễ ạh.”

      Cố Phán từ từ bước lên từng bậc cầu thang, rốt cuộc đến lầu sáu cũng dừng lại. Đứng trước cửa sổ bằng thuỷ tinh to lớn, lẳng lặng nhìn ra ngoài. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲ Nội dung tin nhắn lúc nãy lại lên trong đầu lần nữa, lặp lại hết lần này đến lần khác. Ai là người gửi tin nhắn đó cho , còn quan trọng nữa.

      Lúc này Cố Phán mới nhận ra, ra cũng dũng cảm như mình nghĩ, chút dũng khí cũng có.

      Hàn Diệp Hành nhìn thấy bóng lưng chán nản của Cố Phán, im lặng bước đến đứng bên cạnh . Ước chừng hơn phút sau, cũng nhận thấy có mặt của ta. ta cảm thấy có chút thất bại, nhàng tằng hắng báo hiệu tồn tại của mình. “Cố Phán...”

      Nghe thấy thanh, Cố Phán quay đầu lại nhìn, ánh mắt rơi vào người , vẻ mặt ưu tư vẫn còn chưa kịp che giấu .

      Hàn Diệp Hành giọng : “Còn hai tuần nữa là đến kỳ nghỉ đông rồi.”

      Cố Phán biết tại sao ta lại đến việc này. “Thời gian này, chỗ ngồi tự học trong thư viện cực kì đắt khách cho xem.”

      Cố Phán chớp chớp mắt khó hiểu.

      Hàn Diệp Hành mỉm cười, nhận thấy được vẻ mặt dần dần thả lỏng, tỉnh táo lại như bình thường. ra, Cố Phán cũng phải là người giỏi che giấu cảm xúc, ánh mắt của rất dể khiến cho người khác đọc được tâm tình suy nghĩ của .

      Hai người đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa xa. tay Hàn Diệp Hành bỏ trong túi, tư thế nhàn nhã thoải mái.

      Gần đó có cặp tình nhân ngồi tựa lưng vào nhau, bạn nữ tay cầm sách, bạn nam cũng chuyên chú giải bài tập, nhưng giữa họ có thân thiết gắn bó nên lời.

      Cố Phán khẽ cong khoé miệng, cổ họng như có thứ gì đó chặn ngang. lại quay sang nhìn Hàn Diệp Hành, viết lên điện thoại, hỏi: “Học trưởng Hàn, mới vừa nãy ở dưới lầu em có thấy chị Vu Việt, hình như chị ấy đợi phải.”

      Hàn Diệp Hành kiên định nhìn , ánh mắt lúc này hề giống với trước kia, đáy mắt thâm trầm mà nghiêm túc, ta giải thích: “Cố Phán, em hiểu lầm rồi. và Vu Việt chỉ là bạn bè, hơn kém.” dừng lại chút, thái độ hơi căng thẳng.

      Cố Phán mở to mắt ngạc nhiên, sao có thể chứ?

      Hàn Diệp Hành khẽ cười. “Trước kia chưa nghĩ đến chuyện đương, là bời vì chưa gặp được khiến động lòng. Nhưng bỗng nhiên có ngày đó xuất , lại phát ấy có duyên.”

      Thông minh như , làm sao mà hiểu được tâm ý của chứ.

      Quả nhiên đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại.

      Cố Phán thầm cắn cắn môi, bàn tay cầm điện thoại rịn tầng mồ hôi mỏng.

      Ánh mắt Hàn Diệp Hành trong veo như nước, ta giơ tay lên nhìn đồng hồ. “Buổi tối còn phải đến phòng thí nghiệm nên về trước đây.”

      Cố Phán gật gật đầu, trong lòng rối rắm yên.

      “Có chuyện gì tìm bạn bè tâm , đừng giữ buồn bực mãi trong lòng làm gì.” Hàn Diệp Hành khẽ khuyên.

      Cố Phán nhìn theo bóng lưng của ta, đột nhiên trong lòng dâng lên hồi đau lòng.

      Buổi tối, khi trở lại kí túc xá, bị Đường Thanh kéo qua bên, đè thấp giọng : “Kim Nhiễm chia tay với Hoàng Vũ rồi, lúc về khóc lâu đấy.”

      Cố Phán nhíu mày, đây tin tức xấu.

      Bầu khí trong phòng kí túc xá trở nên vi diệu, Diệp Tử Nhuy có ở đây, Cố Phán và Đường Thanh làm việc gì cũng nhàng trọng. Kim Nhiễm nằm giường, quấn chăn bao quanh khắp người, ló đầu ra.

      Lúc tối Trần Thiệu Thần có nhắn tin cho , Cố Phán mãi suy nghĩ nên lỡ tay làm rơi cốc nước xuống đất, cái ly bằng gốm sứ trong nháy mắt bể tan tành thành nhiều mảnh.

      Kim Nhiễm chợt ngồi bật dậy. “Sao thế?” Giọng của nàng khàn khàn khô khốc, cặp mắt vừa đỏ vừa sưng.

      Cố Phán cầm bút lên định viết xuống giấy Kim Nhiễm phiền não : “Cậu đừng viết, phiền chết được, có ai rảnh rỗi đâu mà ngồi chờ đọc xem cậu viết cái gì.”

      Cố Phán khựng lại, tim chợt nhói đau.

      Đường Thanh nghe thấy thanh nên ra khỏi WC, vừa đúng lúc nghe được câu sau cùng. “Kim Nhiễm, xin lỗi Cố Phán mau! Sao cậu có thể vậy chứ?”

      Kim Nhiễm cười ảm đạm. “Mình có lỗi gì? Tại sao phải vì cậu ta mà làm tốn thời gian của chúng ta? Chẳng lẽ muốn bắt mình học ngôn ngữ của người câm điếc mới vừa lòng hả?”

      Đường Thanh ngẩng đầu lên nhìn Kim Nhiễm ngồi giường. “Chính cậu chia tay với Hoàng Vũ, tâm tình tốt sao lại trút lên đầu Cố Phán như vậy được!”

      Kim Nhiễm cắn răng. “Rốt cuộc Cố Phán cho các cậu uống bùa mê thuốc lú gì mà các cậu trung thành với cậu ta như vậy!” ta cười khổ. “Đúng vậy, mình chia tay với Hoàng Vũ rồi đó, các cậu chờ để cười nhạo mình đúng ? Được thôi, để mình mở to mắt nhìn xem, Cố Phán và bạn trai cậu ấy nhau được bao lâu.”

      “Đúng là cố tình gây , vô lý hết sức. Cố Phán, cậu đừng thèm để ý đến cậu ấy!”

      Cố Phán vẫn ngồi bất động nãy giờ, tất cả sức lực đều dồn hết mặt bàn. lắc lắc đầu với Đường Thanh, ý mình sao. Hai người cùng nhau nhặt những mảnh sứ vụn, xử lý sạch cái ly bể đó.

      Cái ly này vốn là đôi, mỗi người giữ cái. Cái ly này cũng giống như tình cảm, nếu như vỡ rồi rất khó khôi phục lại như trước kia.

      may vì lúc này sắp tới kỳ thi cuối kỳ, tâm tư của mọi người hoàn toàn đặt hết vô kỳ thi, chỉ lo vùi đầu vào ôn tập. Dđ ̻ LˆQ’Đˆ Cố Phán cũng giữ lời của Kim Nhiễm trong lòng, có nhiều lần, lúc đêm khuya yên tĩnh, nghe thấy tiếng khóc kềm nén của Kim Nhiễm.

      Bởi vì , cho nên sau khi chia tay, cậu ấy mới cảm thấy đau lòng như vậy.

      Như Hàn Diệp Hành từng , khoảng thời gian này chỗ ngồi trong thư viện đều đầy kín người. Cố Phán cũng cảm thấy khó chịu, chọn quán coffee gần trường để đến ôn tập.

      Mỗi ngày Trần Thiệu Thần cũng đến đó, hai người cùng nhau yên lặng tập trung ôn bài.

      Bởi vì ảnh hưởng của kì thi, người đến quán coffee để tìm chỗ ôn bài cũng ngày càng nhiều.

      Năm nhất đại học bắt buộc phải học môn toán cao cấp và tin học, cho đến nay Cố Phán có chút hứng thú nào với hai môn này, bình thường phần lớn thời gian đều dành cho các môn chuyên ngành, mới nghĩ đến việc sắp thi cuối kỳ phải vượt qua hai môn này, thấy đau hết cả đầu.

      Cũng may vẫn còn có Trần Thiệu Thần, hai hôm nay cũng giúp ôn tập.

      “Dạng bài tập này nhất định cho ra thi, em nhớ các bước giải rồi có vấn đề gì nữa, lúc thi áp dụng các công thức suy ra ba là được.” nghiêm túc .

      Cố Phán nhìn viết ra loạt các bước giải và công thức, lại có chút hoảng hốt.

      Trần Thiệu Thần viết xong đề bài, quay sang thấy ánh mắt vô hồn của , dí ngón tay lên trán . “ nghĩ gì thế? Toán cao cấp đâu có khó như em nghĩ.”

      Cố Phán thở dài hơi, huơ tay : “Học kỳ sau lại thoát khỏi Toán cao cấp 2.”

      Trần Thiệu Thần thấy dáng vẻ nhíu mày đau khổ của , khỏi cười tiếng. “Toán cao cấp đáng sợ như vậy sao?”

      Cố Phán nhép nhép miệng than. “Em có hứng thú với môn này. Trước kia mẹ em cũng thích học ban tự nhiên, ba em cũng em bị di truyền gen dỏm của mẹ.”

      Trần Thiệu Thần bật cười. “ sao, đến lúc đó hy sinh thân mình, đặc biệt phụ đạo riêng cho em.”

      Cố Phán cắn cắn môi, suy nghĩ như người mất hồn. Vậy việc ra nước ngoài du học của sao? Trong lòng vẫn luôn vướng bận chuyện này.

      “Em sao vậy?” Trần Thiệu Thần hỏi.

      Cố Phán chỉ chỉ phía sau , huơ tay : “Là Trương sư tỷ.”

      Trần Thiệu Thần quay đầu lại, Chu Chú nhìn thấy bọn họ nhàng tới. “Cố Phán, Thiệu Thần, các cậu cũng ở đây àh!”

      Cố Phán cười cười chào hỏi.

      Chu Chú ngồi xuống. “Cố Phán, các em còn thi mấy môn nữa xong?”

      Cố Phán suy nghĩ chút, giơ tay lên trả lời. “Năm môn.”

      “Vẫn còn nhiều vậy àh.” Chu Chú cảm thán. “Năm ba đại học đỡ hơn chút.” ta nhìn thấy quyển giáo trình Toán cao cấp bàn, cầm lên lật lật nhìn nhìn. “Môn Toán cao cấp của chị cũng cực tệ, hồi năm nhất làm phiền Thiệu Thần biết bao nhiêu lần.” ta dịu dàng xong, quay qua nhìn Trần Thiệu Thần. “Đúng rồi, Thiệu Thần, kỳ nghỉ đông năm nay khi nào cậu về nhà?”

      Trần Thiệu Thần khép sách lại. “Thi xong về.”

      “Nhanh vậy sao?” Chu Chú cau mày. “Thứ ba tuần sau là sinh nhật mình, mình định mời các cậu tới chơi. Các cậu về trễ chút được ?” ta quay sang nhìn Cố Phán.

      Trong lúc nhất thời Cố Phán biết phải trả lời như thế nào cho phải.

      Trần Thiệu Thần nhìn , sau đó quay đầu lại với Chu Chú: “Nửa năm nay Cố Phán chưa về nhà rồi. Quà sinh nhật của cậu, tụi mình quên đâu.” Lúc chuyện, khoé miệng mang theo ý cười nhàng.

      Cố Phán cảm thấy ấm áp.

      Vẻ mất mát trong mắt Chu Chú rất ràng. “Hầy, vậy chờ các cậu về trường, mình mời các cậu bữa bù vậy.”

      Ngồi chuyện lâu lắm, buổi chiều Trần Thiệu Thần có lịch thi nên trước. vừa , bầu khí trong nháy mắt liền trở nên yên lặng.

      Cố Phán tập trung làm mấy dạng bài tập mà Trần Thiệu Thần vừa cho lúc nãy. Chu Chú ngồi đối diện , cầm tờ giấy trắng trong tay tuỳ ý xé, tờ giấy A4 bị ta xé thành nhiều mảnh, càng lúc càng . d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n ta nhìn Cố Phán cúi đầu làm bài, nhìn gương mặt thanh thoát dịu dàng trước mặt, biết nghĩ gì.

      “Lần đầu tiên chị biết cậu ta, lúc đó cả hai mới mười mấy tuổi. Công ty của ba chị và cậu của cậu ấy có hợp tác làm ăn với nhau, hai nhà cũng rất gần gũi thân thiết.”

      Mọi động tác của Cố Phán đều dừng lại, ngẩn ra, yên lặng lắng nghe.

      “Cố Phán, chị rất thích cậu ấy.”

      Hết chương 27.

      **********


      Tác giả có lời muốn : Tiểu bánh mì và Tranh tử sắp có chuyện xảy ra rồii~~
      Báo trước tiếng, trở về thành phố C, bạn học Cao Hi Hi sắp sửa được xuất rồi đó~~

      Note: Cao Hi Hi là con của Cao Tử Quần và Lãnh Tây trong truyện Khó để buông tay của tác giả Dạ Mạn.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28

      Editor: Mèo ™


      Chu Chú là xinh đẹp tự tin, gia cảnh lại có tốt, từ là tiêu điểm nổi bật trong đoàn đội, trường lớp. Lần đầu tiên gặp mặt Trần Thiệu Thần chiếm giữ góc trong trái tim ta rồi. Khi biết Trần Thiệu Thần đến thành phố T học đại học, ta thầm vui mừng hồi lâu, hai năm qua ta thường đến tìm , hỏi các vấn đề trong học tâp, nhờ giúp đỡ,... Nhưng ngượng ngùng của thiếu nữ mới lớn khiến ta biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào. Mà trong suốt hai năm học đại học, Trần Thiệu Thần cũng chỉ bận rộn xoay quanh cuộc sống của riêng mình, đến ta cũng cảm thấy, lúc này có thời gian rảnh để .

      Cho đến ngày nào đó, Cố Phán xuất bên cạnh , ta mới cảm thấy giật mình khủng hoảng.

      Nhờ Vu Việt ta mới biết đến tồn tại của Cố Phán. Ngày học sinh mới đến đăng kí, ra vốn cần Trần Thiệu Thần phải tự mình có mặt, nhưng lại chủ động đến đó. Khoa Quản trị kinh doanh và khoa Mỹ thuật ở gần nhau, cùng chung khuôn viên trường, bây giờ nghĩ lại, có lẽ phải là trùng hợp.

      Ngày hôm đó, lần đầu tiên ta cảm thấy cuộc sống u ám.

      Vu Việt trong điện thoại: “Là học sinh mới, thuộc khoa mình, dáng hơi gầy, rất im lặng, tính cách có vẻ tốt.” Những miêu tả đơn giản như vậy, ta tưởng tượng ra được rốt cuộc Cố Phán là người thế nào.

      Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy Cố Phán, ta mới cảm thấy lo sợ. này cho dù hé môi lời nào, nhưng cũng làm cho người khác kềm được mà bị thu hút, phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần.

      câm thể chuyện, tại sao Trần Thiệu Thần lại có thể thích được cơ chứ? Nhất là khi thấy huơ huơ tay dùng thủ ngữ chuyện với Cố Phán, những lúc đó Chu Chú chỉ cảm thấy đau lòng đến thở nổi.

      Chu Chú cam tâm.

      ta hít sâu hơi. “Cố Phán, em cho rằng em và cậu ấy có thể ở bên nhau được sao?”

      Cố Phán cảm thấy hơi nghẹn ở ngực, câu hỏi này của Chu Chú phải chưa từng nghĩ đến. từng chứng kiến quá nhiều chuyện xảy ra xung quanh mình rồi, nhau đâu nhất thiết phải ở cùng với nhau cả đời?

      “Chỉ vì ích kỷ của em mà bắt cậu ấy phải làm ánh mặt trời ấm áp cho riêng mình em. Nhưng em có thể cho cậu ấy được cái gì? Ép cậu ấy buông bỏ nghiệp tương lai của mình? Hay từ bỏ việc ra nước ngoài du học?” Chu Chú xúc động tràn trề, tiếp: “Em biết gì về gia đình của cậu ấy. Em cho rằng có người cha người mẹ nào đồng ý cho con trai của mình người ... kiện toàn chứ?”

      kiện toàn —

      Cố Phán có nên cảm kích vì ta dùng từ khuyết tật để hình dung mình ?

      cố nuốt chua xót xuống họng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn ta. Ngồi cách nhau tới mét, đôi mắt của dần bình tĩnh lại, trong veo gợn mây, nhưng ai biết được trong lòng dậy sóng. rất bội phục Chu Chú, có thể can đảm ra mình thích ai, cũng rất hâm mộ ta, có thể lớn tiếng ra điều đó.

      Chu Chú đối mặt với Cố Phán an tĩnh như thế, tựa như đấm quyền vào bịch bông, có tác dụng, phí công. ta càng điên đầu hơn.

      Tay cầm viết của Cố Phán rốt cuộc cũng chuyển động, viết lên giấy hàng chữ, chữ viết nhàng thanh thoát. “Sư tỷ, thích là việc thể điều khiển được, huống chi là ấy.” Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Tâm tình Chu Chú rất phức tạp, thế nhưng tiếp theo sau đó, dù có khó chịu hơn nữa cũng thể để mình bị yếu thế. “Sư tỷ, tin nhắn kia là chị gởi cho em đúng ?” Đẩy tờ giấy tới trước mặt Chu Chú.

      Sắc mặt Chu Chú chợt tái .

      Cố Phán giật giật khoé miệng, tiếp tục viết lên giấy. “Mặc kệ người khác thế nào, em chỉ cần nghe chính miệng ấy với em là được.” Lúc viết có hơi dùng lực, ấn mạnh ngòi viết, làm cho tờ giấy phía dưới cũng bị in chữ mờ mờ. “Cho dù ấy có ra nước ngoài du học, đó cũng là việc riêng giữa hai người chúng em, em tôn trọng lựa chọn của ấy.”

      “Đừng có dể nghe thế.” Chu Chú tức giận câu này.

      Cố Phán tuỳ ý vẽ vẽ giấy, con diều bị dứt dây. Lúc Chu Chú rời có liếc mắt nhìn con diều kia, vẻ mặt tối sầm lại.

      Cố Phán thở ra hơi dài, chỉ cảm thấy mệt mỏi chịu nổi. lấy điện thoại ra, mở mục tin nhắn, cuối cùng chọn xoá toàn bộ.

      Kỳ thi cuối kỳ vất vả cuối cùng cũng đến. Mấy bạn ở cùng kí túc xá cũng coi là cố gắng để thi qua trót lọt, chỉ mong cần phải lo lắng bị nợ môn. Nhưng có số người cắn răng chạy nước rút ôn tập chỉ vì muốn mình nhận được học bổng.

      Ngày cuối cùng thi xong ấy, Đường Thanh kéo ăn cơm. “Hay chúng ta gọi học trưởng Trần đến nhé?”

      Diệp Tử Nhuy cười. “Mình có ý kiến, chỉ sợ đến lúc đó cậu ăn cơm thấy ngon thôi.”

      “Nhắc mới nhớ, khi nào học trưởng Trần mới mời chúng ta ăn cơm đây?”

      Cố Phán bó tay vỗ trán, viết lên điện thoại: “Mỹ nữ à, phải cậu vẫn luôn miệng kêu gào muốn giảm cân hay sao?”

      Đường Thanh cười. “Bạn tốt nhất Trung Quốc là đây, chưa gì tiết kiệm tiền giùm bạn trai rồi.”

      Cố Phán da mặt mỏng, vừa nghe thấy hai má đỏ bừng, lại giả vờ trợn to mắt giận dữ.

      Đường Thanh nhanh chóng tung chiêu sở trường của mình ra, vuốt vuốt mặt . “Tiểu bánh mì, chúng mình vẫn luôn chờ bữa tiệc hoành tráng của học trưởng Trần đấy.”

      Bây giờ, khắp cả kí túc xá, ai biết nick name của Cố Phán là Tiểu bánh mì.

      Cố Phán viết lên điện thoại. “Cho nợ , cuối năm mời các cậu ăn bù.”

      “Ngày mai cả hai vợ chồng cậu cùng về nhà rồi.” Đường Thanh thầm. “Hâm mộ quá nhaa~~”

      Cố Phán: .....

      Buổi tối, Cố Phán thu dọn đồ đạc, Diệp Tử Nhuy trả hộp màu vẽ mà ấy mượn từ trước lại cho . “Cám ơn cậu.”

      Cố Phán xoay người lấy điện thoại, nhanh chóng viết ra hàng chữ: “Cậu cứ giữ dùng , mình cũng mang về làm gì, phải cậu vẫn còn phải làm việc sao?”

      Diệp Tử Nhuy biết Cố Phán là lòng đối xử tốt với mình, ấy nghĩ nghĩ. “Vậy sang năm tựu trường mình mua hộp mới cho cậu nhé.”

      Cố Phán cũng từ chối. “Mình xin nghỉ ở phòng tranh thời gian, cậu chuyển lời cho ông chủ Chu giúp mình nhé, cậu vất vả rồi, cố lên!”

      Diệp Tử Nhuy vừa nghe đến tên Chu Nhuận Chi liền nhíu mày, cười khổ. “Hết cách rồi, ai bảo mình nợ tiền nhà tư bản đó chứ. Vừa nghĩ đến sau khi tốt nghiệp mà còn phải còng lưng ra trả nợ, thiệt là đau lòng hết sức mà.”

      Cố Phán cảm thấy với tính cách của Chu Nhuận Chi ta cũng hẹp hòi so đo với Diệp Tử Nhuy, chỉ là chuyện này cứ dây dưa mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Còn với tính tình của Diệp Tử Nhuy, chắc chắn ấy cũng đồng ý cho qua dể dàng như vậy, dù sao cũng là lỗi của mình, ấy muốn đền bù là việc hiển nhiên. Nên ta mới dùng đến cách này để giúp cho cậu ấy cảm thấy thoải mái trong lòng mà thôi.

      ra, ông chủ Chu cũng là người tốt.

      Sáng hôm sau, Trần Thiệu Thần án chừng thời gian đến đợi dưới sân dãy lầu kí túc xá nữ, đợi thêm vài phút thấy Cố Phán thong thả ra, đội cái mũ len màu trắng, mũ có chỏm len tròn tròn xinh xinh, lúc bộ chỏm len đó nhàng lung lay, nhìn giống như bé con, cực kì đáng , hai vai mang balo, tay kéo theo chiếc vali màu hồng đào.

      Trần Thiệu Thần tiến lên nhận chiếc vali từ tay , vali cũng nặng lắm. “Thu xếp đồ đạc xong hết rồi chứ?”

      Cố Phán gật gật đầu, huơ tay : “Em chỉ mang theo laptop và vài quyển sách.”

      thôi.” Trần Thiệu Thần kéo vali.

      Lúc này ở trong sân trường, chung quanh đều là thanh kéo vali hoặc hành lí. Diễễnđàànlêêquýýđôôn Sáng hôm nay, Kim Nhiễm cũng về nhà, còn sớm hơn cả . Cố Phán và Trần Thiệu Thần đến cổng trường nhìn thấy ấy đứng ở phía xa xa.

      Ánh mắt Cố Phán và ấy chạm nhau, yên lặng nhìn nhau mấy giây, thế nhưng sau đó lại quay mắt nhìn chỗ khác.

      Trần Thiệu Thần trầm giọng hỏi: “Các em xảy ra chuyện gì àh?”

      Cố Phán nhún vai, huơ tay : “Kim Nhiễm mới chia tay với bạn trai, chắc là tâm tình được tốt lắm.”

      Trần Thiệu Thần im lặng , như suy nghĩ gì đó. “Rồi ấy phát tiết lên các em?” Dù nghĩ bằng đầu gối cũng biết chân tướng bên trong là gì.

      Cố Phán đương nhiên kể lể với việc Kim Nhiễm trút hết buồn bực lên người rồi. “Cậu ấy rất buồn, đêm nào cũng khóc thầm, vẫn tưởng chúng em đều ngủ hết nên biết. Cậu ấy cũng muốn vậy đâu.”

      Trần Thiệu Thần cau mày. “Đó là do tình của bọn họ đủ kiên định. Nếu như bạn trai của em ấy em ấy, cũng dể dàng lời chia tay như vậy. Chỉ có thể tình của bọn họ quá hời hợt mà thôi.”

      Cố Phán nhếch miệng. “ Thiệu Thần, hình như rất có kinh nghiệm nhỉ!”

      Trần Thiệu Thần thấy trong đáy mắt long lanh vui vẻ. “Thiên phú đấy!”

      Xe taxi dừng lại đường, hai người cùng lên xe đến sân bay, đường thuận lợi nhanh chóng, nhưng khi đến nơi chuyến bay của bọn họ phải hoãn lại ít lâu.

      Hình như khi có bên cạnh, cảm thấy lo lắng gì cả. Gửi tin nhắn báo tin cho ba mẹ biết, rằng chắc khoảng hơn ba giờ chiều mới về đến thành phố C được.

      Trong sân bay ấm áp, cởi áo khoác nhung bên ngoài ra, bên trong mặc chiếc áo thun cổ tròn xinh đẹp, cổ còn đeo sợi dây chuyền mà tặng, Trần Thiệu Thần khi nhìn thấy chợt cười dịu dàng, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều ấm áp.

      Đối diện bọn họ là đôi nam nữ chụp hình tự sướng với nhau, cực kì vui vẻ, nhất là bạn nam, bày đủ trò đủ kiểu dáng phối hợp với bạn của mình.

      Cố Phán liếc mắt nhìn, ban ngày ban mặt, chắc Trần Thiệu Thần làm chuyện ngây thơ như vậy đâu ha.

      Nhưng mà đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng chung chuyến bay với nhau đó! Ánh mắt khỏi dõi theo , thấy chăm chú lật xem tờ tạp chí kinh tế. Cố Phán đành đè bẹp cái ý nghĩ đó xuống tận đáy.

      lấy điện thoại di động ra, chơi game để giết thời gian.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần dời từ quyển tạp chí sang, nghiêng đầu nhìn nửa bên gương mặt , tóc dài vén ra sau tai, lộ ra vành tai đầy đặn mê người. “Phán Phán...”

      Cố Phán quay đầu lại, ngón tay nhanh chóng quẹt quẹt màn hình điện thoại.

      Trần Thiệu Thần khẽ nghiêng người nhìn qua, vẫn say sưa chơi game ‘bắn máy bay’. “Phán Phán...”

      lần nữa lại bị game over, xụ mặt xuống, luyến tiếc chép chép miệng, quay đầu qua thấy dựa sát vào mình, mắt chớp chớp.

      “Có muốn chụp hình tự sướng với nào?” Giọng thanh trong mị hoặc quanh quẩn bên tai .

      Mặt mày Cố Phán sáng bừng lên, trong nháy mắt giấu được vui vẻ, vậy mà còn giả vờ thoáng ngại ngùng, gật gật đầu.

      “Vậy xích lại gần chút.” Trần Thiệu Thần khe khẽ cười.

      Cố Phán giơ điện thoại lên, bật sang chế độ tự sướng, đầu khẽ nghiêng sang dựa vào vai , hai người cùng nhìn vào ống kính. Cố Phán cầm điện thoại bằng tay, dễ dàng như chụp từ đằng sau.

      Cánh tay Trần Thiệu Thần duỗi dài ra ấn vào màn hình giúp , nhưng Cố Phán lại vô tình chớp mắt cái.

      Tóm lại, bức hình quá hoàn mĩ, gương mặt hơi to, chiếm phần lớn bức ảnh, vẻ mặt ngây ngô dể thương hết sức.

      Trần Thiệu Thần nhìn bức ảnh, nhanh chậm . “Xấu quá trời quá đất...”

      Vẻ mặt Cố Phán đầy đau khổ, huơ tay : “Em chưa kịp chuẩn bị xong.”

      Trần Thiệu Thần nhanh chóng chuyển bức ảnh qua điện thoại của mình.

      Cố Phán nhíu mày phản đối. “ được lấy tấm này.”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười. “Cũng ổn mà. Nếu , post lên weibo nhờ mọi người giám định thử xem.”

      Trong nháy mắt, đầu Cố Phán xuất đầy vạch đen. “ Thiệu Thần, bao lâu cập nhật weibo rồi, nếu post tấm này lên, những fan hâm mộ đau lòng cho xem.”

      Trần Thiệu Thần nở nụ cười xấu xa. “Hửm! Vậy em xem, nên post gì được?”

      Cố Phán viết lên điện thoại. “Hình bán nude của ...”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Em chịu ? Em gật đầu cái liền post ngay.”

      Cố Phán câm nín, muốn chuyện với nữa, tuỳ tiện mở ra bức ảnh của trong điện thoại mình. “Post , tấm này này!” giả vờ dữ dằn .

      Trần Thiệu Thần hớn hở post lên weibo, kèm theo câu: “Tự sướng với . . . . ”

      Lúc ấy Cố Phán cũng thèm chú ý rốt cuộc post bức hình nào, cũng ngại ngùng dám lên xem. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

      Trần Thiệu Thần lướt xem các bình luận, dưới cuối cùng có bình luận mới vừa đăng: “Đủ rồi đó! Vẫn đáng ghét y như trước!” Tài khoản Weibo đó tên là... ‘Tôi phải Cao Hi Hi’

      Khoé miệng bất giác nở nụ cười vui vẻ, đầu ngón tay khẽ động, rất nhanh gửi tin nhắn cho ai đó. “Về rồi sao?”

      Bên kia trả lời rất nhanh. “ ở sân bay về thành phố C.”

      Cố Phán đảo mắt qua nhìn đúng lúc nở nụ cười, nghi ngờ huơ tay : “Sao thế?”

      Trần Thiệu Thần im lặng chút. “Kỳ nghỉ đông này em định làm gì?”

      “Em ở nhà với ba mẹ.”

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Đừng quên chuyện lúc trước em đồng ý với đấy.”

      Cố Phán le lưỡi cười cười, thấy điện thoại vẫn còn Weixin (*), đột nhiên nghĩ đến việc gì đó. “Đúng rồi, trước khi thi mấy ngày, có nick Weixin muốn kết bạn với em, em chưa chấp nhận, vậy nên mỗi ngày người đó đều gửi cho em tin kết bạn, nhưng em vẫn biết là ai hết.”

      (*) Weixin (ở Việt Nam gọi là WeChat) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, thanh hoặc văn bản trực tiếp smartphone… và hoạt động dưới dạng cộng đồng như mạng xã hội. Đây là ứng dụng của Tencent - trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc.

      “Để xem...” Cố Phán đưa điện thoại cho .

      Trần Thiệu Thần vừa thấy tên tài khoản, liền biết ngay là ai. là hết cách mà.

      “Thần Hi — biết có phải là người quen trong giới hội hoạ hay , em nhớ hình như trong cuộc thi vẽ lần trước có bạn cũng tên là Thần Hi.” Cố Phán huơ tay .

      Trần Thiệu Thần khẽ ừ tiếng. “Cái tên này đúng là đại trà .”

      “Tên hay mà, ánh mặt trời ban mai, thanh xuân sinh động.”

      Làn môi mỏng của Trần Thiệu Thần khẽ giật giật. “Hình như biết người này.”

      Cố Phán chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo long lanh nhìn , cực kì mong đợi đáp án từ .

      Trần Thiệu Thần tằng hắng lấy giọng. “Mẹ cũng tên là Thần Hi.”

      Hơn hai tiếng đồng hồ máy bay, cả người Cố Phán vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, hồn vía như mây.


      Hết chương 28.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :