1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NỮ THẦN ẨM THỰC HẮC ÁM - Yêu Xuyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 50: Rượu vang đỏ

      “Chu tiên sinh, tuy đạo diễn Tằng và nhà sản xuất với , nhưng tôi cảm thấy thay vì để nghe được tin tức từ giới truyền thông, bằng vẫn là chúng tôi trực tiếp với . Là như thế này, bộ phim “Thiên tài nấu ăn” vốn lấy hình tượng của làm nhân vật chính có thể phải tạm thời gác lại, bởi vì đoàn chúng tôi phải chịu trách nhiệm quay bộ phim mạng…”

      Nghe xong đối phương liên tục xin lỗi, ngón tay Chu Diễm nắm di động siết chặt, mặt đầy u ám, nhưng khi mở miệng lại vô cùng ôn hòa, giống như hề có ý định trách cứ gì, chỉ thản nhiên : “Cám ơn … Được, tốt, sau này lại liên hệ, tạm biệt.”

      Cúp điện thoại, ánh mắt trầm của nhìn chằm chằm vào mấy chữ “La biên kịch” màn hình, sắc mặt hoàn toàn sa sầm xuống, như mây đen che đầy, khiến cho ngũ quan của lộ ra vài phần tối tăm.

      cơ hồ là cắn răng nghiến lợi hỏi: "Đây là làm sao?!"

      Trong phòng có ai khác, giọng của vang vọng khắp căn phòng, có chút quỷ dị.

      Nhưng lại có giọng vang lên trong đầu : “Chủ nhân thân ái, tình huống chính là như vị biên kịch kia , bộ phim của ngài phại tạm thời hoãn lại, phỏng chừng vài ngày sau công bố lịch quay chính thức.”

      Chu Diễm cả giận : "Ta có lỗ tai, có thể tự mình nghe được! Ta hỏi chính là vì sao lại xảy ra ngoài ý muốn như vậy?! Ngươi phải luôn cam đoan với ta, bộ phim này nâng cao danh tiếng của ta lên tầng cao mới sao?!”

      “Chủ nhân thân ái, mong ngài bình tĩnh lại.” Hệ thống nhanh chậm an ủi, “Kế hoạch quay phim đúng là có kéo dài thời gian, nhưng cũng có bị hủy bỏ, chỉ cần có ngày nó được phát hành, nhất định mang đến cho ngài danh tiếng cùng ích lợi. Là hệ thống của ngài, trách nhiệm của ta là vì chủ nhân tìm kiếm con đường, hỗ trợ ngài ngày càng phát triển, nhưng đại biểu ta có thể đoán được tương lai, biết trước con đường của ngài xuất trở ngại.”

      “Vậy bây giờ phải làm sao?”

      Hệ thống : “Tạm thời cần quan tâm đến chuyện đó nữa, năm sau có cuộc thi tranh tài ẩm thực trực tuyến, cuộc thi này cũng mang lại cho ngài nhiều lợi ích cũng như cơ hội trở thành ngôi sao.”

      Nghe xong lời này, Chu Diễm hít sâu hơi, hai mắt nhắm lại, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

      – nhưng cần quan tâm đến chuyện bộ phim “Thiên tài nấu ăn” bị kéo dài ngày quay, làm sao có thể làm được?

      Tin tức sớm phát , tại người trong ngành có ai là biết chuyện đời được dựng thành phim. Tuy chỉ là nhóm chế tác có hai ba người, đạo diễn cũng phải là người có tiếng tăm gì, nhưng có thể dựng phim về bản thân mình cũng là chuyện đáng hâm mộ, chỗ nào cũng có người quen hỏi han chuyện đó, cũng vì vậy mà danh tiếng của trong giới cũng được nâng cao ít, hiệu quả của việc thêu hoa gấm như vậy quả thể phủ nhận

      tại, tin tức truyền ra lâu như vậy, cũng đến giai đoạn tuyển diễn viên, nghĩ tới cuộc điện thoại này lại cho biết quay nữa?!

      Phải, kéo dài thời gian đại biểu cho việc hủy bỏ, nhưng La biên kịch cũng , bọn họ tại đng quay phim lớn trực tuyến – phim trực tuyến là cái gì? phải ý là cả nhóm phải toàn tâm toàn ý thâm nhập ít nhất trong vòng hai ba năm sao? Sau hai ba năm tạo được danh tiếng lớn, bộ phim điện ảnh nho còn có thể giúp đỡ nhóm bay lên sao? Đến lúc đó, có phim trực tuyến làm chỗ dựa, đám người bọn họ có ngôi sao riêng của mình, tài nguyên nhiều, cũng có thể có những kịch bản tốt hơn bây giờ, đảm bảo kịch bản “Thiên tài nấu ăn” còn có thể lọt vào mắt bọn họ.

      Ngay cả lúc biên kịch La an ủi cũng dám cam đoan bộ phim tiếp theo quay là phim “Thiên tài nấu ăn”.

      Tức nhất chính là, lão đạo diễn trọc đầu cùng tên lùn sản xuất kia lại tự mình chuyện với .

      Khi nhìn trúng tiềm năng của mỹ thực, đến thỉnh cầu , thân thiết như ông cháu trong nhà, cái gì là cùng phấn đấu, mọi người cùng nhau chiến thắng.

      Khi cầu người lời lẽ ba hoa gì cũng được, tại có miếng thịt ngon hơn, liền trở mặt nhận người!

      đám khốn khiếp, chỉ biết lợi ích bản thân!

      "Ba--"

      Giống như tiếng sấm, điện thoại trong tay Chu Diễm bị quăng ra xa, đập trúng vào vách tường mà rớt xuống, giống như phát tiết ra tức giận trong lòng, mà điện thoại của , giây trước còn hoàn hảo giờ đây màn hình vỡ tan, vết sơn bên ngoài cũng trầy hết.

      Vừa lúc trợ lý mở cửa vào, hoảng sợ : “ Chu, có chuyện gì vậy, sao lại nổi nóng dữ vậy?”

      Chu Diễm tức đến bốc khói, nhìn ai cũng cho sắc mặt tốt: “Cút!”

      Trợ lý lần nữa chịu kinh hách, khiếp đảm : “Chính là… Chu ah, phóng viên của “Thực vị” đến rồi.”

      “Cậu bảo bọn họ cút cho tôi!”

      Hệ thống giọng khuyên nhủ: “Chủ nhân thân ái, mong ngài bình tĩnh lại.”

      Chu Diễm nóng nảy đáp lại nó: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ngoại trừ cái này, mày còn có thể gì khác ?”

      Vừa xong, trận đất trời xoay chuyển đánh úp , dưới chân Chu Diễm đột nhiên bị loạng choạng, phải vịn ghế quỳ gối xuống đất, ngực trào ra cảm giác ghê tởm, khiến muốn nôn ra.

      ở trong lòng đáng giá tính tình càng ngày càng tốt của ông chủ, trợ lý nhìn thấy bộ dáng của , chạy nhanh đến đỡ , giọng đầy kinh hoảng: “ Chu, làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao? Muốn viện ?”

      Sắc mặt Chu Diễm có chút trắng bệch, cúi đầu nhắm mắt, khiến người ta nhìn ra biểu tình gì.

      Trợ lý thấy gì, vội vàng lấy di động ra, tính gọi 120.

      Nhưng mà ngay khi vừa tính nhấn phím gọi , bàn tay đem điện thoại đóng lại.

      Bàn tay này rất quen mắt, bàn tay rộng, làn da tái nhợt, năm ngón tay như năm nhánh cây, khẳng khiu, các đốt ngón tay lồi ra, bàn tay quanh năm suốt tháng cầm chảo chai như cái kén.

      “Tiểu Tạ, tôi có sao.”

      Nghe giọng điệu ôn hòa như vậy, trợ lý kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Chu Diễm: “ Chu?”

      Chỉ thấy Chu Diễm vịn ghế đứng dậy, tuy sắc mặt tốt lắm, nhưng thần thái bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như cuồng nộ vào nửa phút trước chỉ là màn biểu diễn ngẫu hứng, đạo diễn kêu ngừng, liền ngưng phát bệnh.

      Nhưng cho dù là diễn viên có thể thu phóng tự nhiên, cũng thể giống như vậy, nhanh chóng thu hồi cảm xúc tìm ra hề tìm ra dấu vết diễn xuất nào.

      Chu Diễm đứng lên chỉnh lại quần áo, nhìn về phía trợ lý sững sờ đứng bên kia, nhàng : “ ngại quá, dọa đến cậu, tôi chỉ là bị tuột đường huyết… phải là phóng viên tạp chí đến rồi sao? Mau mời bọn họ vào đây.”

      Lúc này trợ lý mới nhớ đến chính , ngừng được, nhanh chóng lùi ra ngoài.

      Chu Diễm ngồi ghế, hai mắt nhắm lại như dưỡng thần, khóe miệng hơi nhếch lên, lại nhanh chóng hạ xuống.

      --15/100.

      *

      Kể từ sau Hầu Ngạn Lâm trở về, mỗi ngày ở Kỳ Ngộ Phường đều đầy thức ăn cho cẩu. (editor: cẩu FA đó pakon ah)

      Tuy ông chủ và bà chủ có công bố tin tức bọn họ ở cùng chỗ, nhưng mùi vị đương lại giống như cơn đại hồng thủy, đừng là giấu, có ngăn cũng ngăn được, bày ra trước mặt đất trời, hóa thành thành thức ăn cho cẩu, lạnh lùng ném lung tung lên mặt quần chúng.

      con mèo Garfield muốn lộ tên, nó hoài nghi gần đây mặt mình dài hơn là do trận thức ăn cho cẩu này gây ra.

      người nào đó tên làm việc trong phòng bếp luôn muốn nôn, bởi vì ông chủ có việc gì làm vào nhà bếp ăn đậu hủ của bà chủ, sau đó triển khai tiết mục cãi vả của những đôi tình nhân, cho nên tại có thể đem hai mươi bốn chữ của tinh thần chủ nghĩa xã hội học thuộc làu làu.

      Lại người nào đó, mỗi ngày đều mang theo chó cưng đến đây viết bản thảo cảm thán rằng, ông chủ nhà hàng chiếu cố , mỗi lần đều tự mình mang cơm đến cho , sau đó còn tươi cười tán gẫu vài câu, giúp có rất linh cảm cùng tư liệu để viết quyển tiểu thuyết mới.

      Mà đối với những chuyện này, Tiếu Duyệt chỉ có ý tưởng duy nhất –

      Băng sơn trắng như hoa như ngọc nhà chúng ta cư nhiên bị tên đáng ghét ăn mất!

      thể tha thứ!

      thể tha thứ a!

      Hôm nay, Diệp Thu Lam rãnh rỗi đến Kỳ Ngộ Phường uống trà chiều, sau khi ngồi xuống ngó xung quanh vòng, quay đầu giọng hỏi Tiếu Duyệt: “Tại sao thấy Hầu nhị thiếu?”

      tại lượng khách đông lắm, Tiếu Duyệt ngồi đối diện , vừa nghe đến tên đó cũng nổi giận : “Hôm nay tên khốn khiếp đó có ở đây, là trong nhà có người từ nước ngoài về, muốn đón người.”

      “A…” Diệp Thu Lam gật đầu, “… đáng tiếc.”

      Tiếu Duyệt nhìn , nổi nóng: “A, chị làm sao lại đến xem hả? Diệp Thu Lam, ánh mắt chị bị đóng ghèn sao hả?”

      Diệp Thu Lam trừng mắt nhìn: "Trong mắt chị, ghèn có, chỉ có em thôi.”

      Tiếu Duyệt: "… A a."

      Diệp Thu Lam : "Kỳ là vì nghe em xong, chị có chút tò mò mà thôi."

      "Tò mò cái gì?"

      Diệp Thu Lam liếc nhìn Mộ Cẩm Ca làm bánh ngọt ở quầy bar cái, cười : “Bộ dáng Cẩm Ca bị cái bong bóng màu hồng kia vây quanh a.”

      “Hừ, cái gì mà bong bóng màu hồng?!” Tiếu Duyệt khỏi nâng cao giọng, “ ràng là tên họ Hầu kia như miếng keo dán chó quấn lấy Cẩm Ca có! Hỡ chút là ôm ôm thân thân, đúng là tên lưu manh mà!”

      "Ba--"

      Tiếng tạp chí đóng lại mạnh trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt hai người đến bàn bên cạnh.

      Chỉ thấy ngồi ở sô pha bàn bên cạnh là trẻ có khí chất độc đáo, mặc chiếc váy màu be áo len cổ lọ màu vàng, phía sau là để chiếc áo khoác màu xám nhạt.

      mang chiếc kính tròn khung vàng tinh xảo, hé ra nửa khuôn mặt trang điểm , đôi môi đánh son màu be, màu sắc rất tươi tắn. Ngũ quan của kỳ rất tinh tế, làn da trắng nõn, lông mày trời sinh xinh đẹp, được tỉa thành hình lá liễu, cần phải vẽ. Khóe mắt hơi xếch, có chút giống mắt hoa đào.

      Hai người thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi, vẫn xác định là trước đó có gặp qua.

      Nhận thấy ánh mắt của các , quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng người Tiếu Duyệt trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhưng chỉ giây ngắn ngủi, liền nhanh chóng biến mất để lại dấu vết.

      mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại, như con tằm nằm. chậm rãi : “Lớn tiếng xấu ông chủ như vậy, bị nghe thấy nha.”

      Tiếu Duyệt vô cùng thoải mái, khoát tay : “ có việc gì, ta cũng có ở đây.”

      Diệp Thu Lam thận trọng hơn, vừa rồi đối phương đóng sách lớn tiếng như vậy, nên cho rằng đối phương bị các làm phiền nhưng muốn thẳng, cho nên mới uyển chuyển chuyện như thế. Vì thế giải thích: “Ngại quá, là do chúng tôi lớn tiếng quá.”

      chỉ cười : “ sao, vừa rồi tôi cẩn thận đóng sách, làm dọa đến các … Kỳ tôi cũng rất có hứng thú với những chuyện bát quái, có thể kể cho tôi nghe với ?”

      Tiếu Duyệt thập phần hào phóng : “Được nha!"

      Diệp Thu Lam: "......" Cảm giác có gì đó đúng?

      Ba người ngồi chung bàn, Tiếu Duyệt hoàn toàn quên mình còn phải làm việc, phi thường hứng thú tố giác những hành vi tội ác của Hầu Ngạn Lâm, càng càng tức giận.

      Khoảng mười phút sau, gọi thức uống đến.

      Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh, Diệp Thu Lam ngửi thấy mùi kỳ quái trong khí, quá chắc chắn hỏi: “…là rượu vang đỏ sao?”

      Tiếu Duyệt giới thiệu: “Đây là rượu đỏ nấu, mấy ngày trước Cẩm Ca mới làm ra sản phẩm mới!”

      cầm lấy cái ly, mỉm cười : “Nhìn thấy món này thực đơn, tôi cũng hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên tôi uống.”

      Tiếu Duyệt cổ vũ : " cần lo lắng, uống ngon lắm! Dính miệng ly là đường cát."

      Diệp Thu Lam hỏi: "Vậy em có biết các thành phần bên trong ?"

      "Cây sả, bát giác, quế, đậu đỏ......" Tiếu Duyệt nghĩ nghĩ, "A, còn có đinh hương và lá thơm!"

      Diệp Thu Lam: "......" Thế nhưng lại thêm đống lớn hương liệu như vậy?!

      Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, kia chậm rãi uống ngụm đầu tiên –

      Hương liệu và gia vị sau khi được nấu, độ cồn trong rượu vang đỏ đến mức độ nhất định, tạo thành lớp màng mỏng bên bề mặt. Rượu vang đỏ có vị vừa phải, vị ngọt của nho vẫn được giữ nguyên, khi uống, chất lỏng ấm áp chảy dọc theo ly, kết hợp với đường cát ở miệng ly, cộng thêm những hương liệu bổ trợ càng làm cho vị ngọt của rượu trước khi vào miệng càng thêm nồng nàn, sau khi vào miệng lại hòa hợp lại với nhau, dung hòa hoàn mỹ.

      Ngoài trời tuyết rơi mà hớp ngụm rượu vang đỏ tay, có cảm giác thích như tuyết rơi ngoài trời, tự do tự tại, hề có vướng bận nào.

      món đồ uống như vậy, cũng ít nhiều phản ánh tâm tình người làm ra nó.

      -- hương vị ngọt ngào thuần túy tự nhiên cùng bình thản vui sướng, đại khái có thể đại biểu cho tâm tình người sáng tạo ra món này.

      Ngay lúc uống ly rượu chỉ còn nửa, cửa nhà hàng đột nhiên bị mở ra, người cao lớn có thể vào cách vội vàng.

      Rượu trắng bị cơn gió lạnh thổi trúng, cả bộ lông đều muốn dựng đứng lên.

      „Meo?“ Sao ah?

      Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng nhìn bốn phía, cuối cùng cũng tập trung được mục tiêu, nhanh chóng bước qua bàn của mấy người Tiếu Duyệt.

      Tiếu Duyệt thấy đến nhịn được nổi da gà, nhìn qua Diệp Thu Lam ngồi bên cạnh, miệng cọp gan thỏ : „F**k, sao lại trở về? Tôi còn tưởng rằng có thể có được ngày nhắm mắt an tĩnh rồi chứ!“

      Diệp Thu Lam phát động tác của , cũng chỉ khẽ cười, dám biểu ràng.

      Nhưng mà Hầu Ngạn Lâm đáp lại lời các , mà là đứng nhìn chằm chằm vào vẫn đanh nhàn nhã uống rượu vang bên cạnh.

      „Chị Hai, khi nào xuống máy bay thế?“

      Mai Trinh, lyly, Tiểu Ly 11119 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 51: Long nhãn
      Hầu Ngạn Ngữ đến Kỳ Ngộ Phường khoảng 45 phút trước.

      lấy điện thoại ra, mở khóa, xem tin nhắn mới – trong nhóm chat chủ yếu là người thân của nhau, trong đó hai vợ chồng già và bốn đứa của Hầu gia, ngoài ra còn có chị dâu và rễ, nghĩ đến bao lâu nữa, hai đứa song sinh của chị Cả Hầu Ngạn Vãn cũng có thể tham gia nhóm chat, dù sau tại đứa đều tiếp xúc với sản phẩm điện tử từ rất sớm, đến lúc đó, có thể thực việc tam đại đồng đường trực tuyến.

      Tin nhắn mới nhất là do Hầu Ngạn Lâm gửi đến: “ đến sân bay.”

      Hầu Ngạn Ngữ hơi nhếch khóe môi, ngón tay gõ gõ hai cái, sau đó lại có tin nhắn khác gửi đến từ nhóm khác.

      Nhóm chat này cũng là nhóm chat gia đình, chẳng qua mới lập ra vài ngày trước, thành viên còn thiếu là cha Hầu và rể Cả, quan trọng nhất chính là thiếu Hầu Ngạn Lâm.

      So sánh với nhóm chính luôn khá trầm tĩnh, nhóm này lại vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là sau khi gửi tin nhắn “ đến”, như viên đá đánh động vào mặt hồ yên tĩnh, đem toàn bộ thành viên đều online.

      Chị dâu Cả: chúc mừng Tiểu Ngữ, điệu hổ ly sơn thành công [vỗ tay][vỗ tay]

      Hầu Ngạn Vãn: thấy người sao? Có chuyện ? Nếu còn chưa tối nay chị lại đến hỏi

      Mẹ Hầu: Ngữ Ngữ, gửi ảnh chụp

      Hầu Ngạn Sâm: nhanh chóng nắm bắt thời gian, Ngạn Lâm có thể rất nhanh biết đó

      Chị dâu Cả: A, là mình hoa mắt sao? phải vị lầu họp rãnh tiếp điện thoại của mình sao? Đúng ?

      Hầu Ngạn Sâm: …

      Chị dâu Cả: A a

      Hầu Ngạn Vãn: [ngọn nến]

      Mẹ Hầu: [ngọn nến]

      Hầu Ngạn Ngữ: [ngọn nến]

      Đơn giản mà , nhóm chat này tạo ra với tiêu chí là bàn bạc vấn đề tình cảm của Hầu Ngạn Lâm.

      Trước đó cũng từng có nhóm chat giống như vậy, là khi Hầu Ngạn Vãn tìm hiểu đối tượng là rể - khi đó chỉ là đối tượng làm quen.

      Người Hầu gia, đều có tinh thần bà tám như vậy.

      Mà lần này, chuyện tình cảm của Hầu Ngạn Lâm, có thể là khiến cho nhà giành quan tâm đặc biệt, trước nay chưa từng có –

      Tiểu thiếu gia chuyện đương có gì là ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là cậu ta lại là người theo đuổi con nhà người ta hơn nửa năm; theo đuổi hơn nửa năm mới được cũng tính là gì, thế nhưng, vì để tiếp cận người ta mà làm công hai tháng trong nhà bếp; làm công cũng tính , thế nhưng còn nộp đơn từ chức ở công ty, làm bộ làm tịch muốn cùng mở cửa hàng kinh doanh .

      Muốn hỏi tại sao mọi người lại biết chuyện này sao.

      A, mọi người là đối với lực lượng bà tám này biết gì cả.

      Mà khi tin tức truyền sang nước ngoài, khi đến tai của Hầu Ngạn Ngữ, cảm thấy mình vừa nghe được câu truyện từ truyện cổ 1001 đêm vậy.

      là rất… thể tưởng tượng được!

      Vị Mộ tiểu thư này đến cùng là thần thánh phương nào, cư nhiên có thể đem em trai giảo hoạt ngoan liệt của thu thập ngoan ngoãn như vậy được?

      – bởi vì muốn biết được đáp án, cho nên làm tiên phong trong nhóm bà tám, xuất ở đây.

      Hành lý được tài xế mang về nhà, lúc này, chỉ thân nhàng, chỉ mang theo cái tủi vải, có in hình cảnh thành phố đầy màu sắc, thoạt nhìn có chút nghệ sĩ, mà trong túi còn có hai quyển tạp chí tiểu thuyết, dễ dàng giúp ngụy trang thành người khách nhàn nhã vừa uống trà vừa đọc sách.

      Trước đó xem qua ảnh chụp, cho nên, khi vừa vào cửa tiệm nhận ra ngay mục tiêu.

      Trong phòng hệ thống sưởi mở ấm, Mộ Cẩm Ca mặc bộ đồng phục đơn giản màu xanh đậm của quán, đeo tạp dề, đứng ở sau quầy bar, cúi đầu làm món ăn. mang khẩu trang, che khuất nửa khuôn mặt , chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực, nhanh chậm, vẻ mặt chuyên tâm, nghe được tiếng có khách vào cũng có phản ứng, trong mắt chỉ có công việc trước mặt.

      Đón tiếp Hầu Ngạn Ngữ là Tiểu Sơn, chào mời, hỏi “Chào , xin hỏi người hay sao ah?”

      Hầu Ngạn Ngữ gật đầu trả lời, chỉ vị trí trước quầy bar, : “Tôi muốn ngồi chổ đó!”

      Tiểu Sơn : “Được ạ, tôi lấy cho xem thực đơn trà chiều của chúng tôi.”

      Sau khi ngồi xuống trước quầy bar, cầm thực đơn trong tay, Hầu Ngạn Ngữ đánh giá Mộ Cẩm Ca phen, sau đó mới chậm rãi mở miệng : “Chào , nghe là bà chủ nơi này, tiểu thư Mộ Cẩm Ca?”

      Mộ Cẩm Ca chiên gì đó, trong chảo phát ra tiếng tí tách. cũng có ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Vâng.”

      Hầu Ngạn Ngữ biểu như vị khác mới tràn đầy hiều kỳ, giọng đầy hâm mộ : “ nghĩ đến Mộ tiểu thư trẻ như vậy nghiệp trong tay, chính mình mở tiệm sao?”

      phải mình.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên trả lời, “Cửa tiệm này là tôi và bạn trai cùng nhau mở.”

      Hầu Ngạn Ngữ kéo dài giọng, biết còn cố hỏi: “A… Cho nên bạn trai là ông chủ cửa tiệm sao?”

      Mộ Cẩm Ca : “Vâng.”

      Hầu Ngạn Ngữ cười : “ hiếu kỳ nha, biết ông chủ là dạng người nào, có giống Mộ tiểu thư, tích chữ thành vàng hay nữa?”

      , ấy rất nhiều, cũng rất ngốc.” Rốt cuộc Mộ Cẩm Ca cũng ngẩng đầu liếc nhìn cái, giọn điệu bình thản, giống như trần thuật lại việc rất bình thường, “Nhưng tôi rất ấy.”

      Hầu Ngạn Ngữ chỉ cảm thấy giật mình, lại có chút ngây ngẩn cả người.

      Chữ “” này rất nặng, người luôn miệng chữ này hoặc là người hay giỡn hoặc là người lỗ mãng, người nước ngoài vấn đề gì, nhưng người Trung Quốc tiêu chuẩn ra càng phù hợp.

      Mà người này, khi chữ “”, tuy giọng có chút nhàng bâng quơ, nhưng trong mắt lại đầy chân thành và kiên định.

      ràng ngồi trước mặt , chẳng qua chỉ là người xa lạ qua đường mà thôi.

      Ngay tại thời điểm còn ngây người, Mộ Cẩm Ca tắt lửa, đem món ăn vừa mới chiên xong đặt chiếc dĩa , để trước mặt Hầu Ngạn Ngữ, : “Mời chậm dùng.”

      Hầu Ngạn Ngữ phục hồi lại tinh thần, có chút nghi hoặc: “Nhưng tôi còn chưa gọi món mà?”

      “Món mới là tặng.”

      Đây là lần đầu tiên Hầu Ngạn Ngữ đến, cho nên biết chuyện như vậy hầu như mỗi ngày đều có, ngược lại khiến có chút hoài nghi, có phải đối phương nhận ra mình là chị của Hầu Ngạn Lâm.

      Nhưng có khả năng , nhà sáu người Cả Hầu Ngạn Sâm đều có bộ dáng giống cha, chỉ có em út Hầu Ngạn Lâm cùng chị cả Hầu Ngạn Vãn là giống mẹ, nếu phải đứng cùng chỗ, rất khó phát bọn họ là cùng nhà.

      Thấy vẻ mặt đối phương nghi ngờ, Mộ Cẩm Ca giải thích: “Vừa rồi khi làm, tôi nghĩ, đem phần điểm tâm ngọt này tặng cho vị khách tiếp theo.”

      – sau đó liền vào, hơn nữa còn ngồi xuống chổ này.

      Hầu Ngạn Ngữ thở dài, nghĩ thầm, nếu đối phương là đàn ông, rất có thể cho là đây là bạch mã hoàng tử của mình.

      Đáng tiếc, đối phương chỉ là nữ, mà còn là em trai .

      cúi đầu nhìn món dĩa, nho như viên thuốc, bất quá là hai viên tròn như ngón tay cái, mặt ngoài phủ lớp lớp bột chiên xù , được chiên vàng óng ánh, mơ hồ có thể thấy được sau lớp vỏ vàng óng là phần thịt màu trắng.

      Chắc là món bánh gạo nếp chiên giòn đây.

      thích ăn thức ăn làm từ gạo nếp, cũng thích món ăn quá nhiều dầu, hai thứ này mà trộn lẫn vào nhau rất nhiều dầu mỡ, tốt cho tiêu hóa.

      Nếu là lúc bình thường, Hầu Ngạn Ngữ sớm từ chối – phương diện nghệ thuật từ chối, tài nghệ của so với em trai mình, có thể là khó phân cao thấp, từ khi du học đến nay, các chàng trai theo đuổi có thể kéo dài cả hai con đường, nhưng người may mắn có thể từ trạng thái theo đuổi chuyển sang chính thức quen nhau chỉ có thể đếm đầu ngón tay, mà những người bị từ chối cũng có bất kỳ lời oán trách nào.

      Vô luận là đối với người hay đối với việc, chỉ cần là thích, đều có thể từ chối cách tuyệt diệu.

      Nhưng mà hiểu tại sao, tại nghĩ từ chối.

      Tốt xấu gì cũng là do đích thân mà Hầu Ngạn Lâm vất vả đeo đuổi làm, tám chín phần là em dâu tương lai, vẫn nên cho mặt mũi ah.

      Cho nên… cứ vậy mà ăn miếng.

      Nghĩ như vậy, Hầu Ngạn Ngữ dùng đũa gắp lấy viên màu vàng óng, cắn miếng .

      Cắn miếng, chocolate nóng ấm hòa với vị trái cây tươi mát lan tỏa khắp miệng.

      ra món này phải là món bánh gạo chiên như bình thường

      Mà là… Mà là…

      xác định được bản thân đoán đúng hay , Hầu Ngạn Ngữ vì tìm đáp án, lại cắn tiếp miếng.

      Ăn miếng trước chỉ là miếng nghĩ muốn ăn, nhưng lần cắn này cũng phải là miếng to vì lo lắng còn chưa tìm được món này là gì bị ăn hết .

      Ngọt mà ngấy, hương vị tràn khắp khoang miệng, vỏ bánh xốp giòn giống như bầu trời đêm đen đầy sao, khiến cho cả chân trời bát ngát còn đơn độc.

      “Đây là thịt long nhãn!” Hầu Ngạn Ngữ khỏi phát ra tiếng than đầy sợ hãi.

      viên tròn tròn nho như vậy, người nấu lại có thể kiên nhẫn lấy hột sau đó cho chocolate cắt vào, mặt ngoài lại phết mật ong và trứng, sau đó lại nhúng vào bột chiên xù, rồi mới cho vào chảo chiên.

      Phần sáng tạo này đáng được cho mười điểm, cũng sợ làm người kiêu ngạo!

      Ở thành phố B này tự nhiên có bán loại hoa quả vùng nhiệt đới như vậy, nhãn ở Kỳ Ngộ Phường đều là do Hầu Ngạn Lâm mang từ Hải Nam về, trừ thứ đó ra, còn mang theo thùng mận.

      ra Hầu Ngạn Ngữ cũng chú ý lắm tới vấn đề nguồn gốc của nguyên liệu, rất nhanh ăn xong hai viên nhãn chiên khéo léo kia, tiếp tục dò hỏi: “Món điểm tâm là làm bán sao?”

      Mộ Cẩm Ca đáp: “Chỉ là nhất thời hứng khởi mà làm ra phần như vậy, thực đơn có viết.”

      Hầu Ngạn Ngữ liếm liếm vỏ bánh dính môi, cười hỏi: “Tôi có thể gọi món này ? làm cho tôi vài cái ?”

      Mộ Cẩm Ca thản nhiên : “Nhãn vốn tính nóng, huống chi còn chiên với dầu, ăn lấy chút vị là được rồi, ăn nhiều quá tốt cho cơ thể.”

      Lúc này Hầu Ngạn Ngữ mới phản ứng lại, vạn vạn lần nghĩ đến, người luôn tiết chế chú ý đến ẩm thực như lại phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy, cười cười : “Được rồi, vậy tôi uống chút gì vậy.”

      Mộ Cẩm Ca: “Tốt, cứ gọi món với nhân viên là được.”

      Đột nhiên Hầu Ngạn Ngữ có chút hiểu, vì sao em trai mình lại mê luyến này như vậy.

      Khi bạn nhìn vào ấy, tựa như xem bức tranh thủy mặc, chim bay những ngọn núi xa, bầu trời quang đãng, cho dù làm việc gì, cũng thong dong tao nhã, giống như đàn khúc ca vẽ bức tranh, cảnh đẹp ý vui, khiến cho trái tim người xem cũng đập chậm lại, thanh nhàn ổn định.

      Mà sau khi nếm xong đồ ăn do làm, bức tranh thủy mặc tựa như chỉ sử dụng vài nét son hồng vẽ hoa, tạo nên bức tranh rực rỡ, khiến cho người ta lâm vào kinh ngạc tuyệt vời, càng thêm khắc ghi trong lòng khó có thể quên .

      Người như vậy, nhìn xa xa thấy rất đẹp rất tốt, nhưng luôn nhịn được nghĩ đến vén mây đuổi khói, đến gần hơn để nhìn thấy chân hơn.

      Hầu Ngạn Ngữ tự giác cảm thấy cán cân trong lòng nghiêng hẳn về bên, nếu còn ngồi đối mặt với Mộ Cẩm Ca, chỉ sợ ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, công bằng nổi lên, thể công bằng mà đưa ra ý kiến với mọi người trong nhóm chat .

      Vì thế, cầm túi đứng lên, chỉ chỉ sô pha cách đó xa, : “Tôi đổi sang bàn kia, chỗ rộng, đọc sách tốt hơn.”

      Mà ngay khi đổi chỗ lâu, lại thấy trẻ cao gầy ngồi vào bàn kế bên.

      mặc đồng phục của tiệm chạy ra từ phòng bếp, ngồi đối diện với kia, hai người bắt đầu chuyện phiếm.

      “Sao thấy Hầu nhị thiếu vậy?”

      Trong lúc vô tình, nghe được đó hỏi câu như vậy.

      – Hầu nhị thiếu? phải là danh hiệu của em trai giang hồ sao?

      Hầu Ngạn Ngữ vô cùng tự nhiên mà ngước đầu liếc nhìn cao gầy kia cái, trí nhớ tốt được truyền đời trong gia đình họ Hầu lập tức vận chuyển, nhưng cũng có tìm ra người nào có gương mặt như thế trong các gia đình của giới thượng lưu.

      Nếu phải là bạn cũ của Hầu Ngạn Lâm, hơn phân nữa là người mới quen sau này.

      Có ý tứ, nghe các về Hầu Ngạn Lâm cũng có vấn đề gì.

      màn điều tra này diễn ra cho đến khi Hầu Ngạn Lâm xuất mới chấm dứt.

      *

      Cho dù là người lớn lối như Tiếu Duyệt, lúc này cũng hóa đá.

      nhìn vừa rồi hai người bọn vô tình gặp gỡ rồi chuyện vui cười với nhau, lúc này mới phát ra đôi mắt của đối phương có vài phần giống với Hầu Ngạn Lâm, đặc biệt là đáy mắt đầy giảo hoạt, quả thực là lúa cùng ruộng. (ý là người cùng nhà ấy mà)

      chuyện lâu như vậy, tôi còn chưa tự giới thiệu.” Hầu Ngạn Ngữ đẩy gọng kiếng, cười , “Tôi là Hầu Ngạn Ngữ, là chị Hai của người này.”

      Tiếu Duyệt mở to hai mắt, khó có thể tin : “Chị… Hai?”

      Hầu Ngạn Ngữ lại uống ngụm rượu đỏ, cười : “Ai, tôi biết mình còn trẻ hơn nó, nhưng cũng nên kinh ngạc như vậy nha.”

      Tiếu Duyệt: "......"

      Trời ah, tại tin rồi, hai người này đúng là chị em!

      Hầu Ngạn Lâm đứng ở bên nhìn Hầu Ngạn Ngữ, cười như cười : “Chị quý của em, sao chị lại ở chỗ này? là máy bay hạ cánh lúc ba giờ chiều, bảo em qua đón đâu.”

      Hầu Ngạn Ngữ cũng hắng giọng tạo khẩu khí: “Em trai thân , tha thứ cho chị nhớ nhầm thời gian bay, vì đền bù tổn thất của em, chị quyết định đến đây trước để cho em niềm vui bất nhờ nha.”

      Hầu Ngạn Lâm nhướng mày: "Niềm vui bất ngờ?"

      Hầu Ngạn Ngữ nhìn qua Mộ Cẩm Ca vẫn có chú ý đến chỗ này, cười : “Em dâu đẹp.”

      Hầu Ngạn Lâm : “ cần chị .”

      Hầu Ngạn Ngữ nhìn về phía , từ từ : “Đáng tiếc, em nhất định lấy được ấy.”

      Hầu Ngạn Lâm cười : “Cho dù như vậy, xác suất so với việc chị tìm được tình đích thực còn cao hơn.”

      “Lễ mừng năm mới em có thể mời bé về nhà, coi như em có bản lĩnh.” Hầu Ngạn Ngữ nhanh chậm , “Em cũng hiểu được, chuyện chị đến đây ngày hôm nay có ý nghĩa gì, nếu lễ mừng năm mới thấy người, lúc sau có người đến đây.”

      Hầu Ngạn Lâm cười híp mắt : “Chị lợi hại của em, mỗi ngày cùng hai mươi sáu chữ cái giao tiếp với nhau, thành ngữ còn có thể dùng vậy nha.”

      Hầu Ngạn Ngữ hơi hơi vuốt cằm: "Cũng được cũng được."

      Diệp Thu Lam và Tiếu Duyệt:"......"

      Cảm giác giống như mình phải nhìn thấy hai chị em, mà là diễn kịch.

      Hầu Ngạn Ngữ cầm túi lên, trước khi về còn nhìn về phía hai người bạn mới, quên cười chào hỏi với tiếu duyệt: “Nếu bị phát , tôi trước vậy… Đúng rồi, còn chưa biết hai vị tiểu thư nên xưng hô như thế nào, về sau có cơ hội tôi còn muốn nghe kể chuyện bát quái trong cửa tiệm.”

      "Tiếu......" Tiếu duyệt lập tức sửa miệng, mặt đổi sắc tim đập nha, "Tiểu Bính."

      - hôm nay vừa lúc Tiểu Bính được nghỉ ở nhà, hắt xì cái.

      cũng biết, đây là dấu hiệu của lưng có dấu hiệu hiệp khách được sinh ra.
      *******************************************************************
      +p/s: có thể tuần sau ko có chương mới nha mn, mình ăn lễ đây,:yoyo63:,Giáng Sinh vui vẻ và năm mới an lành nha các tình :yoyo55:
      Mai Trinh, lyly, Miley10 others thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Chúc editor có mùa giáng sinh an lành bên người thân và bạn bè nhé!!!
      song ngư thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 29/12/17
      Miley, Tiểu Ly 1111, huyen16047 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Rượu trắng theo góc độ chuyên nghiệp mà nhận xét: “Độ lửa và gia vị đều vừa phải, có gì hoàn hảo cả.”

      Mộ Cẩm Ca lại thản nhiên : “Cảm giác và trong ấn tượng có điểm giống nhau.“

      Rượu trắng nghiêng đầu khó hiểu: „Trong ấn tượng?“

      Mộ Cẩm Ca cúi đầu, trầm mặc lúc, mới chậm rãi mở miệng : „Món này là do mẹ tao sáng tạo ra.“

      "Nó có tên gọi—‚Cẩm Ca’."

      [​IMG]
      Last edited: 29/12/17
      Mai Trinh, Tiểu Ly 1111, huyen16048 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :