1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 33

      Có hay người như thế, người mà chỉ cần được nhìn thấy chút hình bóng nương theo ánh đèn là bạn lập tức cảm thấy an tâm?

      Đối với Minh Nguyệt mà Chu Tự Hằng chính là người như vậy.

      bé mới chỉ bước được chưa tới phần năm quãng đường đời, nhưng có rất nhiều người lướt qua bé, bọn họ giống như những đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối, cuối cùng tan thành tro bụi.Nhưng Chu Tự Hằng lại khác, cậu tựa như bầu trời quang đãng ở Nam Thành, sáng tỏ và trong lành, khắc sâu vào trong trái tim của Minh Nguyệt.

      Giờ phút này dưới sân khấu trở nên xôn xao, khán giả rối rít quay đầu lại nhìn ra phía cửa, ngạc nhiên nhìn cậu con trai huýt sáo reo hò cổ vũ cho đứng sân khấu kia.

      Chu Tự Hằng bị nhìn nhưng chẳng cảm thấy ngại, cậu mua cái que phát sáng ở bên ngoài, sợ bỏ lỡ phần thi của Minh Nguyệt nên chạy như điên đến, thở hổn hển, người toát mồ hôi mà hề thấy mỏi mệt.

      Minh Nguyệt bắt đầu vào tư thế, trong lúc điều chỉnh lại thời gian, ở dưới sân khấu, Chu Tự Hằng bắt đầu phân phát que phát sáng cho các khán giả.

      Cậu với mọi người: “Các chị có thể giúp em vẫy que phát sáng trong lúc kia biểu diễn được ạ? thích vẫy cầm thôi cũng được.”

      Các khán giả mỗi người cầm lấy cái, cậu liên tục cảm ơn từng người, rất kiên nhẫn và lễ phép, thành ra có ai từ chối cả.Cậu cực kỳ nhanh chóng khắp lượt, tay cầm cái giỏ, mặc dù miệng khô khốc nhưng vẫn quên truyền đạt lại cầu của mình với mọi người.

      Thậm chí cả bảo vệ đứng trong góc cũng được nhận cái que phát sáng.

      “Cháu thích bé đó à?” bảo vệ giọng hỏi.

      Chu Tự Hằng hơi khựng lại, chậm chạp ngẩng lên, khẽ gật đầu đáp: “Vâng, đó là bé mà cháu thích từ lâu rồi.”

      Mà bây giờ hình như bé đó cũng thích cậu rồi phải.

      Ý thức được điều này, cậu khẽ nhếch môi cười.

      “Mua nhiều que phát sáng như vậy là để cổ vũ con bé à?” bảo vệ chỉ Minh Nguyệt đứng chuẩn bị sân khấu, “Cháu có lòng đấy.”

      Chu Tự Hằng chỉ cười : “Em ấy rất sợ bóng tối ạ.”

      Minh Nguyệt từ bé đến giờ vẫn luôn sợ tối, bé được chiều chuộng nên tính tình có phần yếu đuối, hồi phải nghe Giang Song Lý kể chuyện cổ tích mới ngủ được.

      Dưới sân khấu chỉ thấy màu đen sì, cậu biết như thế làm Minh Nguyệt căng thẳng.

      câu “Em ấy rất sợ bóng tối” khiến người bảo vệ chấn động trong giây lát, ta nhìn cậu thiếu niên ngây ngô kia lúc, bỗng dưng nhớ lại thời thanh xuân của mình.

      Bất kì người con trai nào, khi ở trước mặt người mình thương cũng đều trở nên như vậy.

      ta cầm cái que phát sáng vẫy vài cái, lại từ trong giỏ lấy thêm que, : “Chú cầm hai tay hai cái luôn, lúc giơ lên sáng hơn chút.”

      Chu Tự Hằng vui lắm, luôn miệng cảm ơn.

      sân khấu vang lên tiếng nhạc, Minh Nguyệt xoay người lại, bé vốn ở tư thế đưa lưng về phía khán giả, lúc này quay đầu bỗng thấy dưới khán phòng vốn đen thui biến thành biển trời sao rực rỡ.

      Từng cái que phát sáng tỏa ra màu xanh lam, hội tụ chung chỗ nhìn giống như dải ngân hà xa xôi vậy.

      Chu Tự Hằng là ngôi sao tỏa sáng nhất, cậu vẫn còn thừa tận nửa giỏ que phát sáng, thành ra cái cầm tay, cái nhét vào túi áo, ngồi ngay vị trí chính giữa, tươi cười nhìn Minh Nguyệt.

      chút lo lắng trong lòng Minh Nguyệt lập tức tiêu tan hết, hóa thành tro bụi.

      Bài nhảy “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” luyện tập rất nhiều lần, từng địa điểm, từng động tác đều ghi nhớ rất kĩ.Giáo viên của bé họ Ninh, là giáo viên múa rất có tiếng ở Nam Thành, dạy ở khoa múa trường đại học Nam Thành, vì có quen biết với Giang Song Lý nên mới đặc cách nhận dạy học trò tuổi vẫn còn hơi này.

      Điệu múa này múa mấy lần trước mặt giáo, giáo nhận xét là Minh Nguyệt vẫn còn hơi căng thẳng, chưa thể được bay bổng tự do của điệu múa.

      Nhưng lúc này đây, hoàn toàn thả lỏng được cơ thể khi nhìn vào Chu Tự Hằng.

      Dường như đây phải là cuộc thi, mà là buổi tối bình thường, bé tập múa trong phòng tập nhà mình, còn Chu Tự Hằng vượt tường lén xông vào, quỳ gối ngồi sàn nhìn bé luyện tập.

      Cậu chỉ luôn mỉm cười, hề cảm thấy chán khi thấy bé múa múa lại điệu.

      Dưới khán đài lấp lánh ánh đèn, giống như cảnh tượng ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước sông Trường Giang trong bài “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”.

      Minh Nguyệt nhìn những người xung quanh, bé dường như chỉ nhảy cho mình Chu Tự Hằng xem mà thôi.

      Minh Nguyệt mặc chiếc váy mỏng màu xanh lam, từng động tác đều uyển chuyển nhàng như bươm bướm.

      Chu Tự Hằng rất muốn huýt sáo, nhưng cuối cùng lại cố gắng nhịn, sau lại muốn giơ tay sờ tóc, nhưng tay cầm cả đống que phát sáng nên cũng sờ được.

      Đây chính là bé mà mình thích, Chu Tự Hằng thầm nghĩ, biết từ khi nào mà lại trở nên xinh đẹp như vậy rồi.

      Tiếng nhạc dần, Minh Nguyệt làm động tác đẹp mắt để làm nổi bật tâm tư của nhân vật, ánh đèn sân khấu cũng tắt ngay trong khoảnh khắc này.

      Chu Tự Hằng nhìn mà sửng sốt hồi lâu, cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, cậu mới nhịn nổi nữa, lập tức huýt sáo cái, để que phát sáng xuống rồi vỗ tay.

      Có người lên tiếng khen: “Múa đẹp đấy.” Thỉnh thoảng lại thêm vào vài lời khen nữa, Chu Tự Hằng nghe xong liền kiêu ngạo hất cằm, ngẩng cao đầu.

      Đợi đến khi Minh Nguyệt cúi chào cảm ơn rồi xuống, Chu Tự Hằng mới nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi chạy ra sau cánh gà, ở đó có rất nhiều bé, nhưng thoáng cái cậu tìm được Minh Nguyệt, gấp đến độ chỉ muốn bay ngay tới trước mặt bé thôi.Cậu giơ ngón cái lên : “Em múa đẹp lắm!” Cậu nghĩ lát rồi lại cúi đầu, : “Đẹp nhất luôn, cực kỳ đẹp!”

      Cậu cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh, dúm tóc đầu phe phẩy, hiếm khi thấy nét mặt cậu ngốc nghếch đáng như vậy.

      Minh Nguyệt kìm được mà đưa tay muốn sờ dúm tóc đầu Chu Tự Hằng, nhưng chợt thấy hơi thất lễ nên lại rút tay về cực nhanh.

      Chu Tự Hằng phát giác được điều này, cậu ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cổ Minh Nguyệt, khiến cậu có phần say mê.

      “Sao khán giả lại chịu giơ que phát sáng cùng vậy?” Minh Nguyệt thấy Chu Tự Hằng như chú cún cứ ngửi ngửi người mình, lập tức xấu hổ đỏ bừng từ đầu đến chân, lập tức đẩy mạnh cậu ra, tìm chủ đề để chuyện.

      Chu Tự Hằng hài lòng, vẫn biết xấu hổ mà xán tới, : “Em thích ?” Cậu tự hỏi tự trả lời, “ biết nhất định em thích, cho nên nhờ khán giả giúp.”

      Cậu hời hợt trả lời, như thể việc đó mấy khó khăn, nhưng Minh Nguyệt biết cậu chưa bao giờ xin xỏ ai làm gì cả, chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết.

      Cậu là người kiêu ngạo, nhưng vì để cho Minh Nguyệt có phần trình diễn thành công, ngại cúi đầu với những người xa lạ.

      Minh Nguyệt thể lên cảm xúc của mình lúc này, chỉ biết cúi đầu : “Cảm ơn .”

      Chu Tự Hằng mím môi, nhìn Minh Nguyệt lượt rồi đánh bạo cầm tay bé.

      Tay của Minh Nguyệt vừa vừa trắng, Chu Tự Hằng vốn cũng rất trắng rồi, nhưng Minh Nguyệt còn trắng hơn, đẹp như bông hoa thủy tiên vậy.Chu Tự Hằng cẩn thận nắm lấy, còn tìm cái cớ đường hoàng cho mình: “ biết là em rất căng thẳng, đúng ? Nếu căng thẳng hãy nắm tay này.”

      Người ta còn lâu mới căng thẳng!

      Minh Nguyệt phủ nhận, đành gật đầu khẽ đáp: “Vâng ạ.”

      Minh Nguyệt đồng ý rồi!

      Chu Tự Hằng kéo bé ra ghế khán giả ngồi, trong bóng tối cậu vẫn luôn nắm chặt tay Minh Nguyệt, quan tâm đến những màn biểu diễn khác sân khấu.

      Thời gian trôi nhanh, mới đó mà thi xong, giờ là thời khắc công bố kết quả và trao giải.

      Minh Nguyệt cuối cùng cũng nghe thấy tên mình, người MC cầm danh sách : “Giải nhất của nhóm thanh thiếu niên, thí sinh số 8, Minh Nguyệt.”

      Chu Tự Hằng vốn nắm tay Minh Nguyệt, thế nhưng lúc này lại bất ngờ siết mạnh.

      Minh Nguyệt tim đập nhanh như trống, biết là bởi kết quả thi hay là bởi nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay Chu Tự Hằng.

      Cũng may xung quanh tối đen nên ai phát ra xấu hổ gương mặt bé.

      sao thế?” Minh Nguyệt hỏi cậu, khẽ giật giật ngón tay bị cậu cầm chặt.

      hồi hộp.” Chu Tự Hằng giọng , dí sát vào tai bé, “Minh nương, em nhận được giải rồi!” Cậu còn kích động hơn cả Minh Nguyệt nữa.

      Minh Nguyệt thấy rất buồn cười, khẽ vén tóc ra sau tai, nhàng lấy ngón tay ngoắc lòng bàn tay Chu Tự Hằng, : “Cảm ơn , Chu Chu.”

      tiếng Chu Chu kia khiến cho Chu Tự Hằng nghe mà cảm thấy rất ngọt ngào, cậu buông tay Minh Nguyệt ra, : “ lên nhận giải thôi, cuối cùng em cũng có thể kể chuyện mình thi cho chú Minh nghe rồi.”

      Minh Nguyệt đứng dậy lên sân khấu nhận giải.

      Tiếp theo, Minh Nguyệt ra phía sau sân khấu tháo trang sức và thay quần áo để ra về, Chu Tự Hằng giúp bé cầm balo và cúp.

      Chiếc cúp được làm bằng thủy tinh, sáng long lanh, Chu Tự Hằng lật qua lật lại ngắm nghía, : “Thành công lần này em đóng góp nửa, cũng góp công nửa.”

      Minh Nguyệt nghe mà thấy lòng ấm áp.

      Tấm màn sân khấu được kéo xuống, trời về chiều, dưới sân khấu khán giả dần ra về, còn lại mấy người bảo vệ và số nhân viên vệ sinh dọn dẹp, ghế ngồi còn sót lại rất nhiều que phát sáng, bảo vệ vừa thu lại vừa : “Còn bé thế mà lãng mạn ghê, lại chuẩn bị bất ngờ lớn như vậy cho con nhà người ta.”

      Minh Nguyệt xấu hổ cúi thấp đầu, Chu Tự Hằng rất thoải mái vui vẻ.

      “Em ý còn vui mừng hơn nữa cơ.” Chu Tự Hằng cười .

      Cậu dẫn Minh Nguyệt tới trước xe đạp, trong giỏ xe có bó hoa hồng tươi rất đẹp.

      Minh Nguyệt che miệng, đưa tay sờ lên cánh hoa rồi lại thu tay về, thể tin : “Tặng cho em sao?”

      bé vừa mới tẩy trang xong, tóc buộc nửa đầu, hơi rối như rong biển, nước mặt vẫn còn chưa khô, lông mi ướt nhẹp như cánh ve sầu, đôi mắt ngập nước như chứa đựng sương mù.

      Tầm mắt của Chu Tự Hằng dừng lại môi bé, nhìn rất giống cánh hoa.

      Tay của cậu co lại thành nắm đấm rồi đưa lên miệng, ho cái : “Vốn…vốn định đợi em biểu diễn xong chạy lên tặng, nhưng mà…người ta được lên sân khấu tặng hoa.” Cậu ấp úng giải thích.

      Dáng vẻ vừa do dự vừa vui mừng của Minh Nguyệt khiến cậu bối rối, : “Tặng hoa hồng là bởi vì…”

      “Em rất thích.” Minh Nguyệt cắt lời cậu, lấy hoa từ trong giỏ xe ra, cúi đầu ngửi, “Thích lắm.”

      bé cười để lộ má lúm đồng tiền, ánh mắt híp lại như vầng trăng.

      Minh Nguyệt đứng ôm bó hoa, nhưng nhìn bé còn đẹp hơn cả hoa nữa.

      Chu Tự Hằng luống cuống tay chân đứng yên chỗ, chỉ biết đáp lại: “Em…em thích là tốt rồi.”

      Mặt trời chậm rãi lặn về phía chân trời, Chu Tự Hằng theo lối cũ đèo Minh Nguyệt về, cảm thấy ánh hoàng hôn hôm nay rực rỡ hơn mọi ngày rất nhiều.

      Minh Nguyệt tay cầm hoa, tay cầm cúp, đứng ở con đường ven hồ.

      “Em tặng cho chú Minh và dì Giang sao?” Chu Tự Hằng chỉ vào chiếc cúp thủy tinh, giọng có phần ghen tỵ: “Nếu vậy nhất định bố mẹ em vui lắm.”

      Minh Nguyệt cực kỳ thích bó hoa hồng này, muốn rời khỏi nó chút nào, bé suy nghĩ lát, sau đó hạ quyết tâm bước tới hôn Chu Tự Hằng cái: “Em thể tặng cúp cho , vậy lấy cái này để đền nhé.”

      xong, đợi Chu Tự Hằng phản ứng, Minh Nguyệt chạy biến như chú thỏ.

      Chu Tự Hằng đưa tay ôm má, nên lời.

      Đây là nụ hôn đầu tiên mà Minh Nguyệt dành cho cậu sau khi bé lớn lên, khiến cậu vui đến chết mất.

      Cậu dùng sức bấm mạnh chuông xe đạp, huýt sáo hô to: “Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!”

      “Sao vậy?” Minh Nguyệt mở cửa sổ ra hỏi.

      có, có sao.” Cậu có phần ngốc nghếch, gãi đầu : “Chỉ là… rất vui!”

      “Em cũng thế.” Minh Nguyệt vẫn cầm bó hoa, cúi đầu hôn lên cánh hoa cái.

      Như thể lại lần nữa hôn lên mặt Chu Tự Hằng vậy.
      ---
      Chương 34 đăng ngày 21/12/17 nha <3

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ai đó làm ơn cứu vớt trái tim bé già cỗi của ta ~~
      Hôm trước khám bác sĩ bảo e bị "small sugar" rồi nhưng nàng đừng lo cứ tiếp , ta còn chịu được! :yoyo26::yoyo26::yoyo26:
      Vy RuRiNgân Nhi thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Trời ơi ế như tui sống sao với thể loại ngọt ngấy này đây
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Mình thích chết dc cái ngọt này. Thực tế toàn mướp đắng nên mình chỉ kiếm truyện ngọt như này để tâm hồn cũng ngọt theo ^^. Thích quá thích k diễn tả đc.
      Cám ơn bạn dịch truyện.
      Ngân NhiChris thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Lâu lâu mới thò cái mặt ra ánh mặt trời được đọc mấy chương liền lại phải lặn xuống, mai đo lượng đường trong máu lại cho chắc ăn.
      Tiểu Hằng ăn đậu hủ tiểu Nguyệt bất chấp nha, cũng may sói chưa dậy đó trời ơi
      HoanHoanNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :