1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Bạn editor ơi, vương phi là les phải ?
      xukem thích bài này.

    2. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Xin lỗi các nàng. Mình khất qua ngày mai nhé. Kông biết sao chương này tới 27 trang word lận :yoyo42:
      Kỳ Kỳ, Tóc Xùxukem thích bài này.

    3. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Cố lên bạn.

    4. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Chương này ko biết sao tác giả viết tới gần 10 ngàn từ, muốn đuối luôn >"<
      == chương 21 ==
      Mục ma ma nhìn Hồ trắc phi, mặt mang theo vẻ hiểu mọi chuyện.
      Có lẽ là bởi vì xuất thân từ cung đình, nên khả năng nhạy bén này ăn sâu vào người bà rồi, thậm chí còn khiến người khác phát được, chỉ cảm thấy bà cao thâm khó đoán.
      Chính Hồ trắc phi cũng có loại cảm giác đó, cũng bởi vậy nàng ta cả thấy như đứng đống lửa, ngồi đống than.
      “Điện hạ đồng ý chưa?”
      Lời này khiến Hồ trắc phi khó xử, nhưng trong lòng nàng tacũng minh bạch rằng cần phải thuyết phục cho được Mục ma mađồng ý mới có thể đạt được mục đích.
      Trước đó nàng ta Triều Huy Đường hai lần, nhưng ngay cả cửa cũng chưa được vào. Những điều này đều làm nàng ta thấp thỏm lo âu, nàng ta thậm chí suy đoán Tấn Vương Phi có phải hay biết cái gì, bằng tại sao lại đem Thúy Trúc nhét vào bên cạnh nàng ta quang minh chính đại như thế.
      Nàng ta thể thất sủng, tuyệt đối tuyệt đối thể.
      khi thất sủng, đủ để cho Vương phi cùng Phùng thị thiếp xé sống nàng ta rồi.
      Nghĩ đến đây, Hồ trắc phi nắm chặt tay áo rồi khóc lên. Nàng ta khóc cực kì thương tâm, thể diện cũng màng, tiếng khócmang theo loại cảm giác thê lương cùng bất an.
      Nàng ta có vì mặt mũi mà lựa chọn che giấu , mà là chọn lựa để than khóc ra chút, bản thân nàng ta buổi tối ngày đó cẩn thận làm Tấn Vương tức giận, bất quá cụ thể chi tiết cũng ràng.
      Chuyện này với Mục ma ma mà , cũng phải là bí mật gì, tuy bà lúc ấy ở trong tiểu lâu, nhưng rất nhanh biết.
      Có đôi khi ngay cả Mục ma ma cũng có chút hiểu được Tấn Vương suy nghĩ cái gì, nhưng hiểu cũng gây trở ngại cho bà khi tính toán làm gì đó. Hồ trắc phi này cho dù có chút nhu ngốc, còn thường xuyên làm điện hạ tức giận, nhưng điện hạ nếu nguyện ý , còn lo lắng vì nàng nên mới làm như vậy, Mục ma ma nên ở phía sau đẩy nàng ta lần.
      Ánh mắt của bà lớt qua bụng Hồ trắc phi, thanh hòa hoãn : “Nếu muốn ôm về ở đêm , ta kêu Ngọc Yến hỗ trợ thu dọn, mang theo Tô nhũ nương .”
      Hồ trắc phi lập tức nín khóc, mỉm cười : “Cám ơn ma ma.”
      *
      Đông gian, Dao Nương làm mát xa cho tiểu Quận chúa, tự nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
      Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng khóc của Hồ trắc phi, nó khiến Dao Nương cảm thấy giật mình. Loại giật mình này thua chuyện gặp phải quái vật đâu, bởi vì Hồ trắc phi ở trong trí nhớ của nàng trước nay luôn là vênh váo tự đắc, cho dù đời trước bị nàng chiếm hết nửa phần sủng ái, nàng ta cũng chưa bao giờ yếu thế.
      Ngọc Yến từ bên ngoài vào, thấp giọng cùng Dao Nương nóichuyện buổi tối hôm nay phải qua bên Lưu Xuân Quán.
      Dao Nương chỉ là nhũ nương, còn có thể cái gì đây, chỉ có thể nghe theo thôi.
      là muốn thu dọn kỳ căn bản có gì để dọn cả. Lúc trước sinh hạ tiểu Quận chúa xong Hồ trắc phi cố tình thudọn chừa ra căn phòng phía tây Lưu Xuân Quán, gian phòng cho mình tiểu Quận chúa ở, mọi thứ đề chuẩn bị đủ vì vốn là muốn nuôi dường con bên cạnh mình.
      Nhưng sau đó tiểu Quận chúa lại dọn đến Tiểu Khóa Viện, đồ vật cần thiết lại được chuẩn bị lần nữa, thế là đồ vật bên kia ai sử dụng cho nên lần này chỉ cần ôm tiểu Quận chúa qua là đủ.
      Dù vậy Ngọc Yến vẫn giúp đỡ Dao Nương lấy thêm ít tã cho tiểu Quận chúa, cùng vài món đồ chơi ngày thường chơi. Chờ thu thập xong, Dao Nương liền ôm tiểu Quận chúa theo phía sau Hồ trắc phi vế hướng Lưu Xuân Quán.
      Tây gian được thu dọn cực kì sạch , nhiễm hạt bụi, đồ vật của tiểu Quận chúa cũng đều bày biện chỉnh tề. Tủ bằng gỗ tử đán đặt trong góc tường, bày đầy các món đồ chơi củatiểu Quận chúa, đồ ở kinh thành có nơi này đều có, ở kinh thành có, nơi này cũng có.
      Nơi này có thứ là Hồ trắc phi tự mình chuẩn bị, có của Vương phi đưa tới, đương nhiên cũng ít thứ được Tấn Vương sai người từ các nơi tìm tới.
      Nghiêm túc đến, Tấn Vương là cực kỳ thương nữ nhinày.
      Nha hoàn cùng bà tử ở Lưu Xuân Quán cũng đối với Dao Nương vô cùng ân cần, ngụm Tô nhũ nương, đầy mặt đều là nét cười. Đời trước Dao Nương ở Lưu Xuân Quán, khi gặp mặtđều là mắt lạnh cùng chế nhạo, còn chưa nhìn thấy quá các nàng như thế này, tất nhiên là kinh ngạc thôi.
      Nhưng dù kinh ngạc lại hề giật mình, dù sao đời này cùng đời trước có quá nhiều bất đồng.
      Dao Nương có thấy Thúy Trúc, bất quá nàng cũng biết vì sao Thúy Trúc có xuất , mấy canh giờ trước Thúy Trúc bị phạt ở thái dương phía dưới đứng hơn canh giờ, bị cảm nắng, đến bây giờ đều còn thể xuống giườngđược.
      Chuyện này cả Tiểu Khóa Viện đều biết, còn từng tám nhảm hồi, Dao Nương tự nhiên cũng biết.
      Tiểu Quận chúa qua trăm ngày, giai đoạn này xương cốt của trẻ sơ sinh ngày càng cứng rắn, cũng bắt đầu chịunằm yên. Người lớn phải ôm vào trong ngực, luôn muốn nhìn ngắm chung quanh, cho bé cầm đồ vật bé cũng hứng thú với nó, cái trống bỏi là có thể để bé chơi cả buổi.
      Dao Nương cầm cái trống bỏi nhét vào trong tay bé, mấy ngày nay nàng thường xuyên rèn luyện năng lực cầm nắm cho tiểu Quận chúa, cho nên tiểu Quận chúa cầm vô cùng chắc, còn có thể cầm ở trong tay mà lắc lắc, phát ra tiếng thịch thịch thịch
      Tiểu Quận chúa có chuẩn bị, bị dọa đến mức nhịn được híp mắt, lại nhìn đồ chơi trong tay, chợt nở nụ cười, múa may càng phấn khởi, phát ra tiếng cười chỉ thuộc về trẻ con liên tục.
      Tiểu Quận chúa cười, người của Lưu Xuân Quán đều cười, Hồ trắc phi tự nhiên cũng cười, Lưu Xuân Quán mảnh hoan thanh tiếu ngữ, bỏ qua khí thấp thỏm trước đó.
      Hồ trắc phi cũng có ở lâu, vội vội vàng vàng mang theongười ra ngoài.
      Dao Nương nghĩ thầm, nàng ta chắc là Triều Huy Đường.
      Tấn Vương đến sao?
      Tấn Vương tự nhiên đến.
      biết tại sao, Dao Nương có loại chắc chắn này.
      *
      Triều Huy Đường, nội thư phòng, Tấn Vương xem đám công báo cùng mật tín.
      Phúc Thành nhấc bước chân uyển chuyển nhàng mà đến, như là phát ra bất luận tiếng động gì.
      Tấn Vương ngẩng đầu nhìn ông, Phúc Thành : “Điện hạ, Hồ trắc phi tới, ở ngoài cửa chờ.”
      Ấn đường Tấn Vương nhăn lại.
      Phúc Thành nửa cong eo, tiếp tục : “Trắc phi Tiểu Khóa Viện, thuyết phục được ma ma đồng ý, ôm tiểu Quận chúa vềLưu Xuân Quán, là muốn ở chung đêm.”
      Cho nên kế tiếp tự nhiên cần phải , Tấn Vương cũng minh bạch ý của Hồ trắc phi.
      “Trắc phi thỉnh ngài buổi tối đến Lưu Xuân Quán dùng bữa.”
      Trong phòng lâm vào yên lặng, Tấn Vương như cũ nhìn mật thưtrong tay.
      Sau lúc lâu, mặt cũng nâng mà : “ Kêu nàng ta trở về , bổn vương tự qua.”
      “ Vâng ”
      Nghe được Tấn Vương đồng ý, Hồ trắc phi vui vẻ ra mặt mà rời .
      Phúc Thành nhìn nàng bóng dáng, mạc danh có chút cảm thán.
      Ngươi nàng ta ngu ngốc, nàng ta xác có chút ngốc, nàng ta thông minh, cũng xác có chút tiểu thông minh. Ít nhất Hồ trắc phi này có thể đoán được hai phần tâm tư củađiện hạ, cũng thực minh bạch chính mình nên dựa vào cái gì.
      Làm người chính là như thế, sống ở đời này, sống được có tốt hay còn phải là dựa vào chút đầu óc này hay sao.
      Phúc Thành phủi phủi tay áo, híp nửa mắt nhìn về phía chân trờixa xôi.
      *
      Hoàng hôn buông xuống, bên trong Lưu Xuân Quán rực rỡ ánh đèn.
      mặt nha hoàn hay bà tử đề được trang điểm đầy tươi tắn, mặt mang theo vui mừng.
      Trong phòng, Hồ trắc phi sớm ôm tiểu Quận chúa ở trong tay, hôm nay nàng ta trang điểm khá là đơn giản, thân quần áo lụa hồng sắc, trang dung cũng nhạt hơn bình thường, trang sức đều lấy xuống, chỉ cài cây ngọc trâm đơn giản búi tóc
      Hồ trắc phi như vậy mọ người chưa bao giờ gặp qua, ít vài phần minh diễm bức người, nhiều thêm vài phần nhã nhặn lịch cùng dịu dàng.
      Tiểu Quận chúa ở trong lòng Hồ trắc phi, khoác chiếc áo choàng bằng vải bông màu đỏ. Hình thức đơn giản, tính chất mềm mại, bên trong mặc cái yếm cùng màu, càng tôn nên vẻ đáng của bé.
      Xiêm y này là do Dao Nương bớt thời giờ làm ra.
      Thời tiết nóng, trẻ sơ sinh cũng thích hợp mặc loại trang phục hoa văn cầu kì . Cái loại xiêm y này nhìn hoa lệ khí phái, nhưng thích hợp cho trẻ con mới mấy tháng tuổi như thế này mặc, dễ làm tổn thương làn da non nớt. Dao Nương luc đầu chỉ là muốn thhử may bộ cho tiểu Quận chúa mặc vào, vừa đẹp lại thoáng mát, còn tổn thương làn da non mịn. Cho dù trời nóng, tiểu Quận chúa cũng bị rôm sảy nữa, lại bị cảm lạnh, Mục ma ma đơn giản mặc kệ hành động của nàng.
      Hồ trắc phi đầy mặt tươi cười, liên tục khen Dao Nương nuôi tốt, nha hoàn bà tử ở bên tự nhiên cũng theo nịnh nọt.
      Dao Nương có cảm giác như nằm mơ, người đời trước đối xử lạnh lùng sắc bén với mình, đời này lại như hoàn toàn thay đổithành người khác, là làm người ta có ảo giác cảnh còn người mất.
      tiểu nha hoàn vội vàng đến, là điện hạ tới rồi.
      Hồ trắc phi lập tức bế tiểu Quận chúa lên, dẫn đám người ra ngoài đón.
      Trong đình viện, dưới hành lang đều treo vài chiếc đèn lưu li cung đình, chiếu khắp nơi sáng bừng vùng, khiến ánh trăng sáng trời cũng trở nên ảm đạm hơn.
      Tấn Vương thân áo gấm màu xanh rêu, ta chắp phía sau lưng, hướng nơi này tới. theo phía sau là Phúc Thành.
      Dưới ánh đèn, khí bức người, tuấn mỹ vô trù, tựa như vị thần bước xuống từ thiên đình.
      Dao Nương thấy Hồ trắc phi thất thần vài giây, chợt lộ ra thần sắc vui sướng, lên tiếp đón.
      “Điện hạ.”
      Tấn Vương gật gật đầu, ánh mắt ở mặt nàng đảo qua lần, sau đó dừng ở người tiểu Quận chúa.
      Thấy vậy, Hồ trắc phi biết ý mà bế tiểu Quận chúa lên phía trước, ôn nhu với Tấn Vương: “Tiểu Quận chúa hôm nay vui vẻ đó ạ, có lẽ biết phụ vương muốn tới đây với bé.”
      Tiểu Quận chúa hôm nay xác rất vui vẻ, buổi chiều ngủ giấc, tỉnh lại nhiều người chơi với bé như thế, bé đến bây giờ vẫn còn khá là phấn khởi. Cơ thể của bé vẫn còn mềm, lại muốn dựng người lên, phải mượn sức của người lớn, Hồ trắc phi nâng bé lên giữa trung, bé mất lực chống đỡ, hơn nữa động tác Hồ trắc phi quá bất ngờ, khiến bé ngã người qua bên.
      Mọi người bị dọa hết hồn.
      Cũng phải sợ làm bé té mà là sợ tổn thương đến eo tiểu Quận chúa.
      Dao Nương ở ngay bên cạnh Hồ trắc phi, phản ứng nhanh nhất, theo bản năng tiến lên bước, từ bên cạnh giúp đỡ lấy tiểu Quận chúa.
      Hồ trắc phi vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
      Nàng ta căn bản dự đoán được như vậy, cũng là do nàng ta có kinh nghiệm nuôi trẻ, chỉ vì lấy lòng Tấn Vương mà trong khoảng thời gian ngắn khỏi có chút sơ sẩy, quên đỡ lấy hông của tiểu Quận chúa.
      Tấn Vương lập tức lạnh mặt xuống.
      May mắn tiểu Quận chúa khóc, trẻ con mới mấy tháng vẫ chưa biết cá gì là sợ hãi, còn tưởng rằng người lớn chơi với bé mà thôi, vịn tay Dao Nương, phát ra vài tiếng y y nga nga.
      Tiểu Quận chúa đáng như thế, Tấn Vương tự nhiên cũng hòa hoãn bớt chút. Mà Hồ trắc phi cũng nhàng thở ra, tựa hồ cũng biết bản thân nàng ta giỏi chăm con nít nênnàng ta thuận thế mà đem tiểu Quận chúa nhét vào trong ngựcDao Nương, theo Tấn Vương vào nhà.
      Vào thứ gian, Hồ trắc phi hầu hạ Tấn Vương ở La Hán giường ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi xuống ở vị trí đối diện .
      Tất cả những người phận đều lui ra ngoài, nhưng cònDao Nương nhờ hồng phúc của tiểu Quận chúa mà có thểở bên hầu hạ.
      Dao Nương có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy tình hình tại cực kỳ quỷ dị.
      Nam nhân cùng đối thủ đời trước của nàng ngồi với nha, mà trong tay nàng lại ôm con của họ.
      biết tại sao trong lòng Dao Nương có chút khó chịu.
      Bất quá nàng cũng có thời gian nghĩ ngợi mấy thứ này, bởi vì Hồ trắc phi cùng Tấn Vương chuyện, đề tài chủ yếu là tập trung ở người tiểu Quận chúa, mà làm người ôm tiểu Quận chúa phải cẩn thận mà trả lời các câu hỏi.
      Tỷ như Hồ trắc phi tiểu Quận chúa gần đây có chút béo, nàng nhất định phải theo ánh mắt đối phương, đem tiểu Quậnchúa béo triển lãm cho Tấn Vương xem. Tỷ như Hồ trắc phi tiểu Quận chúa tại rất nghịch ngợm, nàng nhất định phải kể ra vài cái nghịch ngợm của tiểu Quận chúa.
      Chắc là bời ảnh hưởng của đời trước, Dao Nương tuy rằng nhưng biểu tình mặt cực kỳ miễn cưỡng. Mà tiểu Quậnchúa chắc là cũng chơi đến mệt mỏi nên cũng nguyện ý phối hợp, chỉ lần quay đầu lại lấy mặt cọ cọ ở trước ngực Dao Nương.
      Tiểu Quận chúa hành động như vậy làm Dao Nương cực kỳ xấu hổ, bởi vì mọi người ánh mắt đều đặt ở người tiểu Quận chúa, tiểu Quận chúa như vậy cũng tự nhiên nhìn đến nàng.
      Nếu là người khác thôi, mấu chốt trong đó có đạo ánh mắt là của Tấn Vương.
      Mặt Dao Nương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu hồng lên, cổ rũ xuống, hận thể đem mặt chôn ở người tiểu Quận chúa trong lòng, ý đồ bịt tai trộm chuông.
      Đối với những điều này, đứa bé hoàn toàn biết gì cả.
      Bởi vì bú được sữa, nhìn ra được tiểu Quận chúa có chút nôn nóng, bé giãy giụa trong ngực Dao Nương, lại ngừng dùng mặt cọ trước ngực Dao Nương, thậm chí giọng mà khóc lên.
      Thần kinh căng chặt, hơn nữa động tác tiểu Quận chúa mang tính ám chỉ như thế, cùng với tiếng khóc của bé, khiến Dao Nương phản xạ có phản ứng, cũng chỉ mất vài giây mà phần vải trước ngực nàng liền ướt đẫm toàn bộ.
      Mấy việc này chậm ra chỉ tốn mấy chục giây thôi.
      Thân thể mình có dị thường, tự nhiên nàng có thể cảm giác được, đại não Dao Nương trống rỗng, quả thực quẫn bách muốn chết. Bất quá nàng cũng biết thể lại cứ như vậy nữa, vộinhanh chóng bế tiểu Quận chúa lên, che ở trước ngực, lắp bắp : “Tiểu Quận chúa hình như đói bụng rồi.” Trong lúc , đầunàng cũng dám ngẩng lên.
      Lực chú ý của Hồ trắc phi vẫn luôn đặt ở người Tấn Vương, nhưng lại hề chú ý Dao Nương. Nghe như thế, nàng ta : “Nếu đói bụng, liền ôm bé xuống .”
      Dao Nương gióng như đạt được lệnh đặc xá, vội vàng ôm tiểu Quận chúa xuống.
      Mãi cho đến khi vào buồng trong, Dao Nương vẫn còn có thể cảm giác được có luồng ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào sống lưng nàng.
      *
      Dao Nương nhớ tới kiện ở đời trước.
      Bởi vì chuyện này, khi cho tiểu Quận chúa bú, nàng vẫn còn miên man suy nghĩ.
      Nhìn thân ảnh ra sức hút sữa trong lòng ngực, biết tại sao khuôn mặt bé này lại trở thành khuôn mặt của người lớn.
      Nàng suy nghĩ rất nhiều……
      Rất nhiều việc xảy ra ở đời trước.
      Dao Nương cảm thấy cực kì xấu hổ, dú là đời trước nàng chủ động bò lên giường mới có thể hầu hạ bên cạnh Tấn Vương, nhưng xét tời cùng nàng cũng là nữ nhi xuất thân từ gia đình đàng hoàng. Cho dù đời trước trải qua nhiều chuyện khiến nàng thay đổi rất nhiều, cũng hiểu được thân thể nữ nhân kỳ chỉ là loại công cụ, sau khi hiểu được của chuyện vui thích giường chiếu, còn nghĩ tới di độc đời trước còn sót lại ảnh huoởng sâu như thế, nàng thế nhưng chỉ bởi mấy ý tưởng lung tung rối loạn là có thể……
      Dao Nương tay che lại mặt, cảm giác giống tựa như muốn bốc cháy, may mắn trong phòng có ai, bằng nàngsẽ xấu hổ tới mức phải đào lỗ chui vào mất.
      Tiểu Quận chúa ngủ rồi, Dao Nương tay chân nhàng đứng lên, đặt bé vào trong xe nôi mới ngồi xuống ở giường nệmsát cửa sổ.
      Trong phòng thực an tĩnh, thậm chí toàn bộ Lưu Xuân Quán đều an tĩnh.
      Loại an tĩnh này Dao Nương cũng thấy xa lạ, bởi vì đời trước thời điểm mỗi lần Tấn Vương tiểu viện, tiểu viện cũng là an tĩnh như vậy.
      Tấn Vương cùng Hồ trắc phi tại là làm cái gì?
      Đại khái là dùng bữa tối , dùng bữa tối xong tự nhiên là muốn nghỉ ngơi.
      Tấn Vương sủng hạnh Hồ trắc phi sao? Hồ trắc phi có chịu nổi ?
      Rốt cuộc ——
      Dao Nương đột nhiên cảm thấy bản thân nên tiếp tục nghĩ nữa, đời trước chính là đời trước, hề liên qua chút gì với đời này cả. Nàng nếu tính toán con đường này, thìkhông nên suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn đó. Việc cấp bách nàng phải làm chính là bảo mệnh, sau đó làm việc vặt hai năm rồi trở về nhà.
      Nàng vẫn luôn chăm lo cho Tiểu Bảo, dưỡng dục thằng bé thành người, có lẽ nàng có thể mở tạp hóa hỏ, thu nhập từcửa hàng hẳn là cũng đủ duy trì sinh kế cho hai mẹ con nàng…… Nàng đưa Tiểu Bảo đọc sách, chỉ cần hài tử có thể học được tiếp tục nubé con ăn học , chừng nào ngày nào đó nàng cũng có thể được phong cáo mệnh, hưởng phúc của con trai con dâu……
      Suy nghĩ chút như thế, tâm Dao Nương tức khắc bình tĩnh trở lại, mà những kiều diễm trước đó tựa như viên đá nhỏrơi xuống vào trong hồ nước, chỉ nổi lên chút gợn sóng rồiđảo mắt lại thấy nữa.
      Dao Nương cảm giác trước ngực ướt đẫm, lại có xiêm yđể thay, nàng có chút hối hận khi tới đây mà mang thêm xiêm y dự phòng, hẳn là nên mang bộ theo mới đúng. Cũng là do trong lòng nàng quá loạn, mới vừa rồi khi cho tiểu Quận chúa bú sữa, quên lấy khăn để lót.
      Nàng tìm khăn rồi xoa xoa phần vải trước ngực chút, nhưng hề có tác dụng gì cả, hơn nữa trong phòng có chút oi bức, Dao Nương đơn giản tới phía trước cửa sổ, mở khung cửa sổra.
      Bóng đêm mê người, lại có miếng gió nào.
      Trong viện, đèn vẫn sáng ngời như cũ, lại im lặng chúttiếng động, hạ nhân cũng thấy, nhưng ở trong viện tựa hồ đứng ít hộ vệ.
      Dao Nương đối những người mặc trang phục này cũng thấy xa lạ, đây là cận vệ của Tấn Vương.
      Nàng chỉ nhìn vài lần, lại nhìn nữa.
      Nàng đoán là đêm nay dài đây.
      *
      Đông thứ gian, buổi tối được bày.
      bàn toàn món ăn trân quý mỹ vị, trước bàn lại chỉ ngồi có hai người.
      Hồ trắc phi cũng kêu người hầu thiện, tự mình hầu hạ Tấn Vương.
      Thấy thần sắc Tấn Vương lãnh đạm, nhưng bản thân lại được hầu thiện cho , cũng có cự tuyệt. Hồ trắc phi ở trong lòng vui vẻ, càng thêm ân cần, vừa gắp đồ ăn, vừa rót rượu, bận rộn đầy vui vẻ.
      Tấn Vương uống hai ly rượu, thấy khí cũng tệ lắm, Hồ trắc phi cũng bạo gan, có chút ủy khuất lại mang theo chút hờn dỗi, : “ Còn thỉnh Điện hạ ngàn vạn đừng trách thiếpnữa, thiếp ngày ấy cũng là nhất thời hồ đồ……”
      thể , Hồ trắc phi là kẻ cực kì am hiểu lấy lòng người khác.
      Đặc biệt là lấy lòng người nam nhân.
      Có thể đó là thiên phú dị bẩm, cũng có thể có thể là từng được dạy dỗ qua, nàng ta rất hiểu ràng việc nữ nhân nên bày ra tư thái bộ dạng gì mới có thể giành được niềm vui cùng thươngnam nhân.
      Nàng ta tính toán ra là khá tốt, làm được cũng quákém. Từ chuyện ôm tiểu Quận chúa trở về, đến thân trang điểm cùng diễn xuất này của nàng đều là tỉ mỉ an bài, đáng tiếc là nàng ta đánh giá sai bản tính Tấn Vương.
      Tấn Vương là người thấy rất nhiều thể loại này rồi, mới hiểu được những cử chỉ hành vi này của Hồ trắc phi có bao nhiêu gượng gạo, mà thời khắc lại như là cố tình mang theo loại mục đích nào đó.
      Kỳ Tấn Vương cũng để ý mục đích này, nhưng hiển nhiên chuyện ngày ấy làm ấn tượng quá mức khắc sâu, trời biết sở dĩ có thể ngồi ở chỗ này là càng cảm thấy như tự ngược và khắc chế bản thân.
      Loại khắc chế này từ tiểu gắn liền với Tấn Vương, có mẫu tộc che chở, lại sinh trưởng ở trong hoàng cung nơi mà người ăn thịt người. tuy là hoàng tử, lại có tư cách tùy hứng. Vì từ đám hoàng tử trổ hết tài năng, vì tạo cho chính mình càng nhiều cơ hội, cần áp bách bản thân, khắc chế lâu rồi, loại này khắc chế gần như trở thành bản năng khihắn sinh ra có sẵn.
      Tấn Vương gì, trong tay nhéo chén rượu, lại hền chạm vào rượu trong ly.
      Hồ trắc phi cắn cắn môi dưới, khóc nức nở cầu xin : “Ngài lại nhìn xem, nhìn xem nữ nhi chúng ta, tiểu Quận chúa đáng như vậy ……”
      Đúng vậy, tiểu Quận chúa.
      Đây mới là nguyên nhân đêm nay Tấn Vương tới nơi này.
      Tấn Vương làm mọi thứ đều phải bởi vì nữ nhân trước mắt này, mà là bởi vì tiểu Quận chúa, huyết mạch duy nhất của .
      Cho nên có thể cho Hồ trắc phi vị trí trắc thất, cho nàng tasủng ái, cho nàng chỗ dựa đề có thể cùng Tấn Vương Phi tranh đấu, đáng tiếc nàng ta lại càng ngày càng làm thất vọng, có lẽ trước nay cũng ôm quá hy vọng với nàng ta.
      Tấn Vương nhìn Hồ trắc phi.
      Nữ nhân thuần tịnh son phấn trước mắt cùng dĩ vãng Hồ trắc phi hoàn toàn bất đồng. Tấn Vương là ngườicó trí nhớ rất tốt, giờ Hồ trắc phi có bao nhiêu thanh lệ thoát tục, nhã nhặn lịch dịu dàng hoàng đường ương ngạnh vô tri cùng ngu xuẩn của nàng ta trong trí nhớ Tấn Vương lại càng khắc sâu thêm.
      Nghiêm túc mà , Tấn Vương có thể nhẫn nại hơn năm là cực kỳ khó, từ trước đến nay phải người vì những kẻ liên quan lãng phí chính mình tinh lực cùngtính tình.
      “Ngươi nếu minh bạch mọi thứ như vậy nên an phận mới đúng.” tiếng Tấn Vương thanh lãnh vang lên.
      Hồ trắc phi mặt bỗng dưng trắng nhợt, an phận? Cái gì mới kêulà an phận?
      Tấn Vương ném xuống chén rượu, đứng lên, “ Ngồi tốt vị trí trắc phi của ngươi , nên làm cái gì, nên làm cái gì, bổn vương lần thứ hai nữa.”
      xong, Tấn Vương liền rồi, Hồ trắc phi muốn đuổi theo, lại bị Phúc Thành từ bên chạy ra ngăn lại.
      “Trắc phi nương nương, xin dừng bước.”
      Hồ trắc phi gắt gao mà cắn môi dưới, đầu tiên là trừng mắt nhìn Phúc Thành cái, mới hoảng hốt mà nhìn bóng dáng Tấn Vương biến mất.
      Phúc Thành đối với cái trừng mắt của nàng ta làm như thấy, thấy nàng ta đánh mất ý niệm đuổi theo, liền về hướngtây gian. bao lâu, liền thấy Dao Nương ôm tiểu Quậnchúa, theo phía sau ông ra tới.
      Sắc mặt Hồ trắc phi càng trắng hơn, nhưng nghĩ tới lời Tấn Vương mới vừa , cũng có càn quấy mà làm ra chuyệngì.
      sao, chỉ cần điện hạ nguyện ý tha thứ cho nàng ta, nàng ta luôn có thể tìm được cơ hội nữa.
      *
      Gió đêm từ từ tthổi, lộ ra cổ lạnh lẽo thấm người.
      Trăng treo cao ở bầu trời đêm, ánh sáng nhàn nhạt.
      Đình viện thực an tĩnh, các hộ vệ tựa như pho tượng đứng trong bóng đêm, hề nhúc nhích.
      Tấn Vương ở phía trước, Dao Nương ở phía sau, mà Phúc Thành lại theo bên cạnh.
      Dao Nương gắt gao ôm tiểu Quận chúa, nhìn bóng dáng nam nhân phía trước cách đó xa. Bóng Tấn Vương bị kéo dài ra, thậm chí che hết ánh sáng trước người Dao Nương, trong lòng nàng hơi loạn, đường lại có chút tối nên hơi nghiêng ngả lảo đảo.
      sao lại ra rồi? Đây là tính Tiểu Khóa Viện sao? Vì sao lưu lại, vì sao bên ngoài ràng đều là Tấn Vương ngủ lại ở Lưu Xuân Quán, nhưng lại xuất ở tiểu lâu?
      Trong lòng Dao Nương có quá nhiều nghi vấn, nàng phát nàng cũng hiểu người nam nhân trước mắt này. Dù là đời trước hai người cùng chung chăn gối, làm chuyện thân mật nhất, nàng cũng hoàn toàn hiểu người nam nhântrước mắt này.
      Có lẽ cũng chưa từng hiểu biết qua.
      Dao Nương chỉ lo buồn vùi đầu mà , lại quên xem đường, đầu đánh vào người Tấn Vương. May mắn Tấn Vương phản ứng rất nhanh, xoay người lại giữ chặt nàng, bằng còn biết thành ra chuyện gì nữa. Đặc biệt là Dao Nương còn ôm tiểu Quận chúa.
      Dao Nương cả người đều đờ ra, may mắn tiểu Quận chúa ngủ say, hơn nữa có cánh tay nàng che chở, nên cũng có gì, vẫn ngủ cực kì say.
      Ánh mắt đối diện rét lạnh tựa như băng giá, Dao Nương cũng chưa từng bị Tấn Vương nhìn như thế bao giờ.
      Nàng gặp qua bộ dáng chính là lạnh nhạt nhiều nhất, còn có nhiều thời điểm nàng căn bản kịp chú ý rốt cuộc là bộ dáng gì. Tỉnh lại cả phòng đều tối, trừ bỏ huân hương người quen dùng vẫn giữ tia dư vị, còn nhớ điều gì khác.
      Hai người trừ bỏ làm chuyện đó, những thứ khác quá ít.
      “Đều là nô tỳ sơ sót……” Dao Nương lắp bắp.
      Tấn Vương cúi đầu nhìn nàng.
      Tròng mắt nàng thực tối, cho người ta cảm giác sương mù mênh mông, giống tựa tùy thời đều khóc ra tới. Miệng thực hồng, hơi hơi có chút run rẩy, bộ dáng tựa hồ rất sợ hãi. Tầm mắt Tấn Vương trượt xuống, tự nhiên thấy chỗ ẩm ướt kia trước ngực Dao Nương. Dao Nương xiêm y cũng phải được may theo số đo, nên vẫn ướt nhẹp mà dán ở cơ thể. Dưới ánh trăng u ám, xiêm y nàng lại dán chặt vào địa phương kia, nơi cao ngất đầy đặn ra cực kì ràng, mơ hồ mà lộ ra chút làn da trắng nõn.
      biết vì sao Tấn Vương đột nhiên nhớ tới hành động cọ cọ trước ngực Dao Nương của tiểu Quận chúa, đồng thời mùi hương tựa lan mà phải lan, tựa xạ phải xạ ( xạ hương), xen llẫn với mùi sữa nhàn nhạt phiêu phiêu bao quanh mũi hằn. Đúng lúc đó, cảm giác khô nóng quen thuộc lại dâng lên.
      Tấn Vương nhíu chặt mi, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời.
      Trăng sáng sao thưa, ánh trăng lưỡi liềm treo trung, giờ chưa tới cuối tháng nên vẫn chưa tròn đầy.
      Tấn Vương lại cúi đầu, khắc chế ánh mắt dừng người Dao Nương, quay đầuđi về phía trước, cái gì cũng chưa .
      Phúc Thành ở bên cạnh giọng với Dao Nương: “Tô nhũ nương, cẩn thận dưới chân.”
      Dao Nương gật gật đầu.
      Ba người thông qua cửa bên vào Tiểu Khóa Viện, cái cửa bên này là thông với phía bên tây viện.
      Ba người trở về vẫn chưa có ai phát , tiểu lâu nơi đó cũng có thắp đèn. Phúc Thành trước tây sương phòng gọi người, bao lâu Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy đều ra đón, hai người tóc mai hỗn độn, hiển nhiên đều là vừa thức dây từ giường.
      Các nàng cũng gì, dẫn đầu vào tiểu lâu, thắp hết nến lên.
      Tấn Vương lên lầu hai, Phúc Thành cũng theo lên.
      Dao Nương đột nhiên có chút nhìn thấu Tấn Vương.
      hiểu sao, nàng đột nhiên có suy nghĩ, có lẽ cái Hồ trắc phi gọi là sủng ái đều là giả, đều là biểu giả dối mà Tấn Vương cố tình xây dựng ra.
      Nhưng Tấn Vương vì sao phải làm như vậy?
      ai có thể trả lời nàng câu hỏi này cả.
      *
      Tiểu Quận chúa giờ béo lên rất nhiều, mặt tươi cười cũng nhiều hơn, mà phải giống như lúc trước bệnh tới bệnh lui như vậy, chút cũng hoạt bát.
      Mục ma ma Dao Nương có công rất lớn, cũng bởi vậy địa vịDao Nương ở Tiểu Khóa Viện càng thêm cao, nagy cả Tiền nhũ nương cùng Vương nhũ nương thấp hơn nàng đầu.
      Nhưng tính tình Dao Nương khá là ôn hòa, cũng làm ra loại chuyện dùng thế khinh người, cũng có mượn cơ hộichèn ép hai nhũ nương Tiền, Vương. Tuy nhiên nàng cũng thân thiết gì với họ, luôn là nhàn nhạt tương giao.
      Qua mấy chuyện kia, hai nhũ nương Tiền, Vương cũng biết Dao Nương là người tính tình tốt, giống vài người có chút đắc chí liền càn rỡ gây . Tuy biết trong lòng nghĩ gì, nhưng mặt ngoài vẻ mặt ôn hoà với Dao Nương hơn rất nhiều.
      Dao Nương ở Tiểu Khóa Viện càng thêm thuận lợi, nhưng Thúy Trúc ở Lưu Xuân Quán lại là liên tiếp xảy ra chuyện.
      Kỳ cũng phải là chuyện lớn gì, phần lớn đều là chút việc như hạt mè đậu xanh mà thôi, nhưng phàm là chuyện liên quan tới chủ tử, vậy phải là việc nữa rồi.
      Ví dụ như Thúy Trúc búi tóc cho Hồ trắc phi, cẩn thậndùng sức quá lớn, làm đau Hồ trắc phi. Hồ trắc phi đương nhiên muốn phạt nàng ta, nhưng cũng phạt nặng, đều là chuyện lớn hóa cho nàng ta đứng phạt ở bên ngoài mà thôi
      Bên ngoài ở đây cũng phải là dưới hàng lang hay cũng phải chỗ râm mát, mà là đứng phạt dưới nắng. Cũng sẽkhông để ngừơi đứng quá lâu, bất quá chì có hai cái canh giờ thôi. Nhưng hôm nay là đầu hạ, tuy thời tiết còn quá nóng, nhưng ánh nắng cũng khá gắt. hai cái canh giờ cũng đủ đem người phơi đến đầu choáng não trướng, thống khổ bất kham, nhưng lại bị toổn hao gì đến tánh mạng.
      Còn ví dụ như bưng trà cho Hồ trắc phi, nước quá nóng, haynước quá nguội, đều khiến Hồ trắc phi bất mãn, khi đó như mọi lần Hồ trắc phi đều hất lên người Thúy Trúc.
      Ngươi có thể nàng ấy sai sao? Nhưng người ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, chủ tử muốn trừng phạt nô tỳ, luôn có thể tìm được đủ loại lý do.
      Thúy Trúc chật vật bất kham, chỉ có người Lưu Xuân Quán được xem diễn, người ởTiểu Khóa Viện cũng có đãi ngộ đó.
      có người chuyện giúp Thúy Trúc, tất cả mọi người đều nangà ta đáng bị như thế.
      Vì cái gì nên, còn phải ra sao?
      Dao Nương rốt cuộc minh bạch vì sao mình đời trước bị Hồ trắc phi tra tấn như vậy, lại người nguyện ý chuyện giúp mình.
      Bởi vì từ góc độ bản thân mà , nếu phải tự tìm, căn bản phát sinhnhững chuyện này, cho nên aiđồng tình Thúy Trúc, tự nhiên cũng có người đồng tình nàng.
      Duy nhất có điều khác nhau chính là mục đích riêng của Thúy Trúc đơn thuần, mà nàng ấy là bị Vương phi cường ngạnh nhét về đây. Nhưng nếu nàng ấy bản thân khi đó cái gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu, chắc là có ai tin.
      Cho nên , ai kêu ngươi ngu ngốc đây? Cho nên ngươi phải chịu dựng hết !
      Thậm chí liền bản thân Dao Nương, đời trước cũng chịu loại khổ như thế, nhưng nàng cũng đồng tình Thúy Trúc dù chỉ chút, tâm tình là kỳ quái mà.
      nhiều ngày Tấn Vương ở trong phủ rồi, nghe là đất phong có địa phương xảy ra chuyện, Tấn Vương mang theongười xử lý.
      Trong lúc đó, trong phủ phá lệ an tĩnh, ngay cả Hồ trắc phi cũng hành hạ Thúy Trúc nhiều như trước đó nữa, từ xuống dưới đều ngừng nghỉ.
      Trong nháy mắt Tết Đoan Ngọ tới rồi, các nơi trong phủ trước tiên liền bắt đầu quét bụi, rải dược, cũng ở cửa sổ thượng cắm ngải bồ, các nha hoàn bà tử đều thi nhau lấy kim chỉ để làm túi thơm Ngũ Độc đeo người. Nếu làm túi thơm, cũng mua mấy sợi tơ ngũ sắc thắt lại đeo cổ tay.
      Đương nhiên Tết Đoan Ngọ phải ăn bánh chưng, trong phủ sớm bắt đầu chuẩn bị, dù sao dưới Tấn Vương phủ khoảng hơn ngàn người, làm số lượng nhiều như thế phải chốc là có thể xong được.
      Loại bánh chưng này chính là cơm tập thể, Tiểu Khóa Viện cũng phải làm.
      Bởi vì địa vị đặc thù, trong phủ cũng dám trễ nải, cho nên phòng bếp tài liệu thập phần đầy đủ. Chỉ bánh chưng thôi gói năm sáu loại, ngọt, mặn, táo đỏ, thịt heo, tôm bóc vỏ, lòng đỏ trứng đều có.
      Những người khác ở Tiểu Khóa Viện vội vàng gói bánh chưng, Dao Nương lại vội vàng thêu túi thơm.
      Dao Nương may vá rất tốt, túi thơm Ngũ Độc thêu rất sinh động, cùng với sợi tơ nhiều màu càng làm túi đẹp hơn. Nàng vốn tính thêu cho Mục ma ma cái, xem như là hiếu kính, thêu cho tiểu Quận chúa cái, xem như bổn phận. Nào biết mọi người xem hồi, đều nàng thêu đẹp, sau đó lalị kéo nhau tới nhờ nàng thêu dùm.
      Muốn từ chối cũng được, dù sao người ở Tiểu Khóa Viện đối xử nàng đều khá tốt. Vì thế túi thơm này, Dao Nương liền nhận năm sáu cái, càng cần phải vòg tay năm màu hay dải lụa linh tinh.
      Cuối cùng vẫn là Ngọc Yến lên tiếng mọi người mới ngừng lại.
      Kỳ làm mấy thứ này cũng tốn công, bớt chút thời giờ liền làm xong, Dao Nương tốn thời gian năm ngàylàm xong mấy thứ này. Nàng cũng làm cho mình cái, ra là hai cái mới đúng, chờ làm xong đồ vật Dao Nương mới phát , nàng còn là thiếp của Tấn Vương.
      Đời trước nàng cũng làm cho Tấn Vương cái túi thơmNgũ Độc, Tấn Vương ngoài miệng chưa gì nhưng lại đem nó treo ở bên hông. Chuyện này đối với Tấn Vương tính tình xưa nay lạnh nhạt mà là chuyện cực kỳ khó tưởng tượng, cho nên Dao Nương vẫn luôn ghi tạc trong lòng, tâm tâm niệm niệm đều là lại làm cho cái nữa.
      Đáng tiếc nàng đời trước sống đến thời điểm đó, chết ngay ba tháng sau.
      Dao Nương nhìn cái kia túi thơm dư kia, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đem nó cất , mà là cột hai cái túi thơm vào cùng nhau, đeo ở bên hông.
      Túi thơm này lớn, Dao Nương làm cho mình cực kì tinh tế, tạo thành con bướm hoàn chỉnh, cho nên cho dù là đeohai cái cũng làm người khác cảm thấy kì cục, ngược lại tưởng chúng là đôi.
      Dao Nương nghĩ, nếu làm dư, cũng được lãng phí, chờ hôm nào gửi đồ vật về nhà, nhờ người đem nó về cho Tiểu Bảo làm đồ chơi cũng được.
      Tới ngày Tết Đoan Ngọ, Tấn Vương vẫn có trở về.
      Tấn Vương Phi xưa nay thích yên tĩnh, thấy Tấn Vương về, đơn giản liền tiệc cũng làm, thông báo các nơi ở tại sân mình ăn tết, cũng đem phân lệ ăn tết đều phát xuống.
      Tết Đoan Ngọ mỗi năm đều là lúc Tấn Vương phủ náo nhiệtnhất, cũng là thời điểm bận rộn nhất. Khó có được thanh nhàn như năm nay, điện hạ hồi phủ, Vương phi lại lên tiếng, mọi người tự nhiên phải thoải mái chút.
      Tiểu Khóa Viện, tiệc rượu liền bày ba bàn.
      Dù sao đồ ăn cũng đủ, đủ lại cầu phòng bếp lớn làm là chính mình làm, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đồ ăn cực kì phong phú. Người ở Tiểu Khóa Viện nhiều lắm, cũng có việc gì quá quan trọng, đóng cửa viện lại, mọi người tự vui vẻ với nhau.
      Ngay cả tiểu Quận chúa cũng được tham gia, chỉ là bé còn chưathể ăn cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn. May mắn lúc này bé còn biết hương vị của ngũ cốc, bằng nhất định làm ầm ĩ muốn ăn.
      Bàn tiệc này ăn đến khi màn đêm buông xuống mới thôi, bởi vì uống vào ít rượu hùng hoàng, mọi người lại đều là phụnữ, đa số đều có chút say.
      Tay cầm tay giúp đỡ đem mọi thứ thu dọn, rồi từng người về phòng nghỉ tạm.
      Dao Nương lại có biện pháp nghỉ ngơi, buổi tối nàng còn phải trực đêm. Bất quá bởi vì nàng buổi tối muốn cho tiểu Quạn chúa bú sữa, nên cũng có uống rượu.
      Cùng trực đêm còn có Ngọc Thúy, đáng tiếc Ngọc Thúy tửu lượng kém, bất quá chỉ uống vài chén liền say như chết, Ngọc Yến mạnh hơn nàng ấy chút, nhưng cũng hơn bao nhiêu, như vậy chì có Dao Nương mình trực đêm.
      Vốn dĩ tại tiểu Quận chúa nháo đêm, buổi tối cũng có gì quá bận rộn, người chăm sóc là đủ. Mục ma ma lại có chút yên tâm, chỉ để tiểu nha đầu uống rượu buổi tối nghỉ ở bên ngoài, giúp đỡ Dao Nương.
      Chỉ cần Dao Nương kêu tiếng là được, cũng sợ có tình huống đột xuất gì xảy ra.
      Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có trản đèn đặt tại góc.
      Dao Nương co người ngồi trước giường, nhìn tiểu Quận chúađang ngủ ngon lành. Từ khi tiểu Quận chúa có thể xoay người, liền từ xe nôi chuyển qua giường. Chỗ ngủ lớn, đủ để bé xoay mà sợ té xuống.
      Trong bầu khí này, Dao Nương dần dần buồn ngủ, miễn cưỡng đánh lên tinh thần, lại quản chế mí mắt cho đánh nhau. Nàng ngáp cái, nhìn nhìn tiểu Quận chúa giường, thấy bé tỉnh cũng tiểu đêm, liền đem bé xê dịch vào trong, chính nàng lại nằm xuống ngay mép giường.
      Thời tiết có chút oi bức, Dao Nương vốn thường là thoát y ngủ chút liền ra mồ hôi.
      Nàng là bị nóng tỉnh, sờ sờ tã của tiểu Quận chúa, cảm giác có chút ẩm, liền thay cái khác cho bé. Chờ lần thứ hai nằm xuống, Dao Nương đem áo ngoài cởi ra.
      Trong phòng chỉ có nàng cùng tiểu Quận chúa, toàn bộ Tiểu Khóa Viện đều có nam nhân, nàng tự nhiên sợ người khác nhìn thấy cái gì.
      Cởi áo ngoài, chỉ ăn mặc quần áo trong, Dao Nương cuối cùngcũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
      Mơ mơ màng màng, tiểu Quận chúa tựa hồ muốn tỉnh.
      Dao Nương duỗi tay đem bé ôm vào ngực, đôi mắt hơi hé liền vén xiêm y lên, lại đem yếm kéo qua bên, đem bầu nhũ nhét vào trong miệng tiểu Quận chúa.
      Ngậm đồ mình cần, tiểu Quận chúa tức khắc ngủ tiếp, cái miệng hút từng chút từng chút, đôi mắt lần thứ hai nhắm lại.
      Hai người đều ngủ thơm ngọt.
      Vận mệnh chú định, Dao Nương bỗng cảm thấy có người nhìn mình.
      Nàng mở to mắt, thấy tiểu Quận chúa ngủ say rồi, mà nơi ánh mắt phát ra là ở sau lưng, theo bản năng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.
      Vừa vặn đối diện đôi mắt như hồ sâu, đôi mắt này thanh lãnh mà tịch, ràng rất sáng, lại có ảnh ngược, tựa hồ có đem bất luận kẻ nào đặt vào mắt.
      Đây là đôi mắt của Tấn Vương, Dao Nương cũng chỉ gặp qua đôi mắt Tấn Vương giống thế này thôi.
      Nàng bỗng dưng phản ứng lại, Tấn Vương sao? Tấn Vương hồi phủ rồi sao?
      Nhìn kĩ chút nữa, quả nhiên nhìn đến gương mặt đạm mạc, đạm mạc đến mức có bất luận cảm xúc nào, tựa như núi băng vạn năm vậy.
      Dao Nương tức khắc ngồi dậy, bởi vì trước ngực nhảy lên biên độ quá lớn, tự nhiên cũng phát ttrạg thái quẫn bách củachính mình. Nàng cho tiểu Quận chúa bú sữa ngủ rồi, xiêm y đều chưa có kéo lên, có con thỏ bạch ngọc lõa lồ ở bên ngoài.
      Dao Nương muốn thét chói tai, rồi lại nhịn xuống, luống cuống tay chân đem bạch ngọc thỏ dấu , lại vội vàng kéo lại vạt áo.
      Nàng chỉ có mặc quần áo trong người, áo ngoài cùng giày vớ đều cởi hết rồi. Lúc này nàng giống như là con cừu gặp phải sói đói, nhút nhát sợ sệt cuộn tròn thân mình, tư thái rànglà vô củng che dấu, biết tại sao lại làm người ta cảm thấy nhất định là vô cùng mỹ vị.
      Dao Nương ôm ngực, hai ống quần bằng lụa mỏng chồng chéo lên nhau. Xiêm y là trong phủ phát xuống, chỉ có áo ngoài, còn có áo trong. Mục ma ma thấy Dao Nương hầu hạ chu đáo, lúc sau lại tặng nàng hai bộ xiêm y, vẫn là trước sau như là màu tối, nhưng chất liệu chỉ tốt hơn gấp đôi.
      Quần lót làm bằng hồ lụa, hồ lụa tính chất vốn là mỏng manh,mặc mùa hè là mát mẻ nhất. Nếu là mặc tới mấy lớp thôi , cố tình chỉ mặc lớp, lại ở dưới ánh đèn nên nhìn có vẻ dễ xuyên thấu.
      Quần ống rộng màu xanh đậm, càng tôn thêm vẻ thon dài tinh tếcho đôi đùi ngọc này, chân ngọc lớn, móng chân vẫn là hồng hào trắng nõn như vốn có, mà bây giờ lên có thêm chút hồng hồng. Đặc biệt lúc này cuộn tròn lại, càng thêm mê người.
      Tấn Vương nghĩ tới nhũ nương cứng ngắc xơ xác trong suy nghĩ của lại có phong thái khác như vậy! Ánh mắt đen tối của nhìn nàng ôm chặt nơi cao ngất kia, biết tại sao nhớ tới tình hình khi vừa nhìn thấy hình ảnh này ——
      Đỏ bừng mà lại sáng bóng ở phía , tuyết trắng nõn nà, bên cạnh là khuôn mặt ngây thơ của đứa bé.
      Tấn Vương trong cơ thể bùng lên ngọn lửa, áp cũng áp được, làm có ảo giác cho rằng hôm nay là đêm trăng tròn.
      Dao Nương bị xem đến mức quẫn bách muốn chết, muốn tránh tránh xong, muốn che lại che hết, bất quá nàng phản ứng khá nhanh, thực nhanh liền cầm lên xiêm y đặt ngay chân giường, lung tung mà khoác ở người.
      “Còn thỉnh điện hạ thứ tội, nô tỳ lúc này tiện hành lễ.”
      Tấn Vương ừ tiếng, giọng khàn khàn chưa bao giờ có “Bổn vương đến thăm tiểu Quận chúa.”
      “Tiểu Quận chúa rất tốt ạ……”
      Tấn Vương gật gật đầu, dừng chút liền rời .
      Dao Nương cũng dám chậm trễ, vội mặc tốt xiêm y cùng giày vớ, theo ra ngoài.
      Thấy Tấn Vương mất, bóng dáng Phúc Thành cũng biến mất ở chỗ ngoặt lên lầu hai, mà tiểu nha đầu ngủ say sưa, chắc là căn bản nghe được động tĩnh gì.
      Dao Nương nhịn nổi mà lắc lắc đầu, tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, cùng Ngọc Yến các nàng là thể so được, tính cảnh giác kém hơn rất nhiều. Sau đó ngẫm lại bản thân nàng, cũng chả tốt hơn đối phương miếng nào cả.
      Đồng thời nàng nhàng thở ra hơi, đứng bên ngoài chút liền quay vào buồng trong.
      Trong phòng thực an tĩnh, Tấn Vương đến cũng có đánh thức tiểu Quận chúa, bé vẫn ngủ ngon lành như cũ.
      Dao Nương mặt đỏ tựa như lấy máu, tưởng tượng đến việc mới vừa xảy ra liền có loại che mặt muốn chết xúc động.
      Nàng thế nhưng cẩn thận để nhìn thấy hình ảnh như vậy, có thể cho rằng nàng là cố ý câu dẫn hay ? Cũng là do nàng quá sơ sót, mới phát sinh trận xấu hổ như thế.
      Đồng thời Dao Nương cũng có chút nghi hoặc, tại sao Tấn Vương hôm nay lại qua đêm ở lầu hai, vì sao trở về Triều Huy Đường?
      Vừa suy nghĩ như vậy, Dao Nương cũng ngủ được, lẳng lặng ngồi ở mép giường mà phát ngốc. Đột nhiên, bên ngoài vang lên mấy tiếng bước chân, Dao Nương mới vừa đứng lên, liền thấy Phúc Thành đến.
      “Tô nhũ nương, bưng chậu nước ấm đưa đến lầu hai.”
      Dao Nương hơi nhúc nhích, nhìn nhìn tiểu Quận chúa ngủ say, lại nhìn nhìn Phúc Thành “Phúc nội thị, tiểu Quậnchúa……”
      “Ta giúp ngươi canh chừng là được rồi.” Phúc Thành xua xua tay .
      Nếu đối phương như vậy, Dao Nương cũng chỉ có thể nghe theo. Nàng đương nhiên nghi hoặc vì sao Phúc Thành tự mình bưng lên, ngược lại muốn cho nàng . Nhưng nghĩ lại, lấy thân phận Phúc Thành chắc là ngày thường cũng chưa từng làm mấy việc vặt như nấu nước linh tinh, nên cũng hề nghi hoặc nữa.
      Dao Nương trước phòng trà nấu nước, sau khi nước nóng thìliền dùng chậu đồng đựng nước, bưng lên lầu hai.
      Lầu hai tiểu lâu, Dao Nương chưa từng lên, cầu thang chính là ở phía sau chính đường.
      Bước lên lầu hai, nghênh diện là căn phòng lớn, chỉ có cánh cửa có thể thông bên trong.
      Lúc này cánh cửa kia là khép hờ.
      Dao Nương bưng chậu nước đẩy cửa mà vào, lọt vào trong tầm mắt chính là sàn nhà màu nâu sẫm.
      Sàn nhà được lau sạch , ở giữa trải tấm thảm màu tối được dệt cầu kì, dù sao lấy thẩm mĩ của Dao Nương, cũng nhận ra đồ án mặt thảm là cái gì, chỉ là cảm thấy rất đẹp, rất xứng đôi bài trí trong phòng.
      Đối diện mặt tường là loạt cánh cửa sổ, cửa sổ bày bàn dài, cửa sổ treo mành sa mỏng màu tím. Lúc này có hai phiến cửa sổ mở rộng ra, gió đêm từ bên ngoài phất vào, quấy đến samỏng dưới tung bay.
      Bên tay phải là hàng loạt giá gỗ cổ xưa cùng lụa mỏng che lại, trong bóng đêm mông lung, có thể thấy bên trong có kệ sách cùng án thư, còn có mấy chiếc ghế dựa lớn và ghế đơn, ngọn đèn bên trong sáng lắm, nhưng có thể thấy cái bàn bát tiên, cửa sổ bày cái trường kỷ.
      Mà ánh mắt Dao Nương có nhìn những thứ này, mà là nhìn về cửa phòng nửa mở kia, ánh đèn chính là từ nơi đó lộ ra tới.
      Dao Nương hít sâu hơi, bưng chậu nước qua.
      Nàng có cách nào bàn tay bưng chậu nước, tay kia gõ cửa được, chỉ có thể đem chậu đặt mặt đất, gõ ba tiếng.
      “ Vào ”. Vẫn là thanh thanh lãnh của Tấn Vương
      Dao Nương đẩy ra cửa phòng vào, gian phòng này bài trí đơn giản rồi lại mất lịch tao nhã. Trong góc phòng đặt cái lư hương Bàn Long ba chân mạ vàng, có lẽ là đốt hương, trong khí có loại mùi hương độc hửu của người.
      Đây là hương vị thuộc về Tấn Vương, Dao Nương vẫn còn nhớ rất , nàng chính là tỉnh lại trong hương vị này.
      biết tại sao tim nàng đập có chút nhanh, mà khi nàng ngẩng đầu lên thấy vạt áo Tấn Vương nửa mở, tóc đen rối tung xõa vai ngồi giường sau tấm rèm che, mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng cảm thấy hít thở thông.
      Tim nàng bây giờ đập rất nhanh, thình thịch thình thịch…..

    5. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Nam 9 có thịt nư9 ko đây??
      xukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :