1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 25b

      nương ôm thỏ có liên quan gì đến nữ nhân của ?


      “Nữ nhân của trẫm…” Vĩnh Hi đế có chút trầm ngâm, mặt đổi nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: “ phải ngươi sao?”


      Tân Cửu cười híp mắt lại như vầng trăng khuyết, đong đưa cánh tay Vĩnh Hi đế: “Vậy ngươi có thích nương ôm thỏ vừa rồi hay ?”


      nhìn thấy.” Vĩnh Hi đế nhắm mắt lại, chờ Tân Cửu lên tiếng lại : “ thích.”


      “Hệ thống, ta hoàn thành nhiệm vụ chưa?” Tân Cửu bỏ cánh tay Vĩnh Hi đế ra, tâm tình tốt đẹp ngồi ở góc khác của xe ngựa chờ đợi đánh giá.


      […Hệ thống tự có cách thức đánh giá, thỉnh Kí Chủ được gian lận, nếu lại gian lận bị sét đánh…]


      Ý như lời , hệ thống phải là kẻ ngu, ngươi hoàn thành nhiệm vụ như thế là muốn lừa bố đấy à!


      “Hệ thống, ngươi đáng thương như vậy, bằng hữu của ngươi có biết .”


      […]


      ❀❀❀❀❀❀


      Tân Cửu vẫn đối với nương ôm thỏ kia nhớ mãi quên, mỗi lần nhìn thấy sạp hàng có bán thỏ con hai mắt đều tỏa sáng, Vĩnh Hi đế thể nào thích nổi loài động vật thô tục ngồi rồi im lặng động đậy gì nữa kia, vì vậy trước khi hồi cung, đái đao thị vệ, thân là Đại thống lĩnh cấm vệ quân, khổ bức ôm lồng sắt đựng chó con nhét vào xe ngựa.


      lồng sắt, chính là con chó cộng thêm lồng sắt chứa đồ ăn.


      Vĩnh Hi đế chỉ vào cục tròn màu trắng, sắc mặt tối tăm: “Tại sao lại là cẩu?”


      Từ sau khi bị người ta gọi là “cẩu Hoàng Đế”, so với con thỏ đối với loại động vật này càng có hứng thú.


      “Hoàng Thượng, mèo ở nơi này có huyết thống tốt, chỉ có con chó này là phù hợp.” Ngụy Đức Hải vội vàng chạy đến để giải thích, giương mắt nhìn tình hình trong xe ngựa, hàm hậu tươi cười: “Nhìn lại , Vinh Phi nương nương dường như rất thích đấy chứ.”


      Vĩnh Hi đế nhìn lại, thấy Tân Cửu lấy tất cả đồ ăn trong lồng ra, cầm ống chấm chút sữa, dịu dàng cho chó con ăn. Lông tơ người chó con dài, vẫn có thể thấy màu da bên dưới, chỉ là nhìn kỹ từ lúc sinh ra vẫn chưa đủ tháng, mắt vẫn chưa mở được, nhắm nghiền lại, trong miệng rầm rì kêu. Thấy tình cảnh này, tâm tình buồn bực của vị Hoàng Đế bị gọi là ‘cẩu’ trong nháy mắt đều cánh mà bay.


      “Cục cưng đáng .” Phụ nữ đối với loại động vật bé mềm mại này luôn có sức chống cự. Tân Cửu duỗi ngón tay ra, nhàng chỉ lên bụng rồi vuốt ve cái cổ của chó con: “Ngoan ah, uống nhiều chút.”


      Vĩnh Hi đế dịu cả lòng, sắc mặt đen tối cũng dần dần biến mất.


      Nàng thích thế, vậy nuôi thôi.


      Ngụy Đức Hải cẩn thận từng chút buông rèm xe xuống, lập tức bắt đầu diễu võ giương oai, vung ống tay áo lên, hất cằm hừ tiếng: “Ô, đây phải là Đại thống lĩnh của chúng ta sao, thế nào mà mua chó về lại lời nào cả vậy? Chúng ta , chỉ cần Vinh Phi nương nương thích, có việc gì lớn nữa.”


      Thống lĩnh cấm vệ quân ôm kiếm nghiêng người dựa vào bụng ngựa của mình, thổi thổi tóc mái trán, phản ứng.


      Trong xe lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, suy nghĩ của Tân Cửu cũng từ con thỏ chuyển sang người chó con, nghe thấy cục cưng rầm rì hai tiếng, đánh cái nấc, Tân Cửu nhàng ôm nó lên.


      Vĩnh Hi đế nhếch môi, vùi đầu vào cần cổ nàng, hai cánh tay quấn lên eo nàng, cọ sát bụng nàng: “Cẩn thận vậy sao? Giống như chăm con ấy.”


      Tân Cửu hơi liếc mắt nhìn cái, giẫy người ra, đưa chó con trong tay đặt vào lồng ngực : “Nhanh ôm lấy con của ngươi .”


      Vĩnh Hi đế luống cuống tay chân nhận lấy, trong lòng bàn tay là cục tròn mềm mại, chó con ‘ô ô’ nhích tới nhích lui, cái lưỡi liếm láp lòng bàn tay dưới thân, cả người Vĩnh Hi đế cứng lại.


      Tân Cửu cười khúc khích tiếng: “Hai người lớn lên giống nhau đấy.”


      Vĩnh Hi đế đen mặt đem con chó thả lại vào lồng đóng kỹ, đưa tay kéo người ôm vào trong ngực mình, đôi tay vươn vào trong cổ áo sờ soạng lưu loát tháo cái yếm xuống, trưng ra trước mặt Tân Cửu, nhíu mày uy hiếp: “Rất giống trẫm sao?”


      có, nó nhìn giống nô tì.” Tân Cửu vẻ đứng đắn.


      Tân Cửu yên lặng quay mặt nhìn chó , trong nội tâm lại ghi nhớ lịch sử đầy máu và nước mắt của mình. Nhìn xem, đến cùng ngàn vạn thể mềm lòng, tuyệt đối thể có cảm giác luyến tiếc bao nhiêu, níu giữ lại chính là khổ bức a! Cho nên khi hoàn thành nhiệm vụ phải lập tức trở về nhà!


      Tân Cửu vuốt ve chó , trong lòng lại bắt đầu tính toán.


      Nhưng lại biết rằng người ở phía sau nằm nghiêng chống đầu nệm êm trong xe, mang ánh mắt nhu hòa nhìn mình.


      Cuối cùng có thể hay , có lẽ vẫn phải bàn lại.
      Phong nguyet, Viclu520, tart_trung9 others thích bài này.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 26a

      Tuy hoàng cung Đại Khánh thay đổi chủ nhân, có điều bố cục đại thể vẫn thay đổi, Vĩnh Hi đế vào Thiệu An Tự trong thiên điện tùy tay gõ lên mấy khối tượng Phật, sau đó mọi người liền theo sát xuống dưới mật đạo.


      Khi Tân Cửu lần đầu tiên vào mật đạo, trong lòng còn hoang mang, chỉ sợ sau khi biết được bí mật này, Vĩnh Hi đế đem nàng tiền dâm hậu sát rồi vứt thi thể nơi hoang dã, có điều may là giữa đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, vấn đề tính mạng nàng tuyệt đối cần phải lo lắng quá nhiều, chung quy Vĩnh Hi đế đến mức ra tay với ân nhân của mình chứ? Ở chung trong thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy Vĩnh Hi đế còn là thiếu niên khá thiện lương a.


      Vị Hoàng Đế thí phụ sát huynh tay ôm lấy Tân Cửu, tay chắp sau lưng, chân dừng bước, đột nhiên cười ‘xùy’ tiếng: “Trước đừng vội trở về tẩm điện, cùng trẫm gặp Hoàng Đế của Đại Khánh chúng ta, có phải đúng như lời đồn ở bên ngoài là phong lưu tuấn tú ?”


      Tân Cửu thoáng cái đỏ mặt giùm , nhìn đám cấp dưới là ám vệ mặc hắc y, Ngụy công công và Thống lĩnh cấm vệ quân giữ im lặng ở xung quanh, nhìn biểu khuôn mặt của người này so với người kia đều thuần lương, khỏi thở dài trong lòng, sống dưới cường quyền dám cười a…Mấu chốt chính là đâu có Hoàng Đế nào khoa trương về chính mình như vậy chứ?


      Lúc này, bản thân Hoàng Đế giả ở Hồi Phong Các của Tiêu Chiêu Nghi. Tiêu Chiêu Nghi là tiểu nữ nhi của Tiêu gia, ngày đó cũng nằm trong nhóm tuyển tú, từ lúc Ninh gia muốn lập mưu chiếm hoàng vị, người cần lôi kéo đầu tiên chính là thế gia đại tộc hiển quý mà phải là đám thanh lưu đương triều, dù sao nhân mạch của thế gia đại tộc cũng phải đám tài tử như loại trạng nguyên lang, thám hoa xuất thân từ thương nhân bách tính có thể so bì được. Hoàng Đế giả thân bất do kỷ, tất nhiên theo như sắp xếp cùng Tiêu Chiêu Nghi thân mật, để nhằm có được ủng hộ từ Tiêu gia.


      Vào lúc nhóm người Tân Cửu dọc theo địa đạo xuất ở Hồi Phong Các, giường lớn khắc hoa lụa mỏng phiêu dật, ván giường lắc lư, nữ nhân kiều thấp giọng rên rỉ. Thanh ngâm dứt bên tai, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ : “Hoàng Thượng, đừng giày vò nữa…Nô tì sắp được rồi…”


      “Ái phi ngoan, trẫm chính là dáng vẻ này của ngươi…” Hoàng Đế giả dường như càng thêm động tình, ngay cả giọng cũng có chút biến đổi rồi, vốn là bắt chước theo Vĩnh Hi đế toàn diện nên ngữ khí cũng lộ ra cái vẻ chân ngựa.


      Tân Cửu vuốt da gà nổi người, trộm nhìn Vĩnh Hi đế, chỉ thấy sắc mặt như thường, giống như hề bởi vì thanh này mà bị ảnh hưởng gì.


      Hơi nóng trong phòng dâng cao, Vĩnh Hi đế xoay lưng ra lệnh cho thuộc hạ: “Chém đứt rèm xuống, để trẫm chiêm ngưỡng phong thái giường của Hoàng Đế bệ hạ chút.”


      Tân Cửu cảm thấy hiểu được, tuy mặt Vĩnh Hi đế nhìn ra vẻ phẫn nộ gì, song kẻ Hoàng Đế giả lớn lên có khuôn mặt giống mình như đúc, dùng thân phận của mình, còn ngủ với nữ nhân của mình, đổi lại ai cũng khó chịu thôi? Dù sao cái chuyện đội nón xanh (cắm sừng) này, người bình thường chịu được, chứ đừng chi là Hoàng Đế cao cao tại thượng.


      “Vâng.” Sau lưng, ám vệ lên tiếng bước đến, soạt soạt hai tiếng chém đứt cột giường và mạn giường.


      Thanh của hai người giường đột ngột dừng lại, sặc sụa leo ra từ dưới cái giường đổ nát, Tân Cửu chỉ thấy da thịt lướt qua trước mắt, sau khắc liền bị Vĩnh Hi đế kéo vào trong lòng, ôm đầu tựa lên ngực che lại, nhìn thấy gì nữa.


      “Hoàng Thượng…” Tiêu Chiêu Nghi xem ra làm phi tử cũng thực tận tâm, vội vàng nâng Hoàng đế giả dậy, vừa nhấc mắt nhìn thấy thủ phạm hãm hại mình, nhất thời hai mắt trợn trừng: “…!!” Lại ngó nhìn người mà mình nâng dậy, rồi lại nhìn người đối diện… đời này sao lại có hai người lớn lên giống nhau như đúc thế kia?!


      Vậy rốt cuộc ai là Hoàng Thượng?


      Nghĩ đến trong mười mấy năm qua, Tiêu Chiêu nghi còn chưa thấy tình cảnh nào kinh tâm động phách như này đâu.


      Hoàng Đế giả ngược lại xem ra bình tĩnh hơn so với Tiêu Chiêu Nghi, hai người mặc thêm quần áo, Hoàng Đế giả khẽ cười tiếng, giống như thở dài lại như bất đắc dĩ: “Ngươi quả nhiên trở về rồi.”


      “Ai cho ngươi cả gan, dám giả dạng trẫm?” Vĩnh Hi đế im lặng quan sát , mãi qua hồi lâu mới lên tiếng: “Chắc hẳn phải Ninh gia nhỉ. Ninh gia chỉ là tìm được người, mà trẫm nhận thấy, những ghi chép về ngươi trước hai mươi tuổi đều là giả tạo, yên bình đạm nhạt như thế, giống với tính cách của ngươi.”


      Thần sắc của Hoàng Đế giả hơi hoảng hốt: “Ta chẳng qua chỉ là thôn phu nơi sơn dã, lưng còn có vết thương bị củi quẹt xước. Có điều người Ninh gia có thể tìm đến ta, cũng là vì động rỗng gió lùa*. Hoàng Thượng… ngươi nhận ra hai người chúng ta lớn lên rất giống nhau sao.” Lúc này, khẩu khí của lại có khí thế khi câu “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ”, mà là giọng điệu rất , dường như mang theo lòng tràn đầy phẫn uất.


      *động rỗng gió lùa (空穴来风): nguyên văn ‘ huyệt lai phong’, thành ngữ chỉ lời đồn xảy ra phải là có nguyên nhân. Trong truyện, Hoàng Đế giả muốn ám chỉ Ninh gia tìm tới mình phải là có lí do.


      “Ý của ngươi là … em song sinh?” Vĩnh Hi đế cười giễu tiếng: “Từ khi nào con trai của Thành vương cũng dám xưng huynh gọi đệ với trẫm vậy? Người nhận nuôi ngươi ràng thân thế của ngươi sao? Thành vương phi và mẫu phi của ta chính là tỷ muội song sinh, ngươi và trẫm giống nhau cũng phải là thể. Nhưng hai mươi năm trước, Thành vương dấy binh làm loạn sớm đền tội. Ngươi, bất quá chỉ là kẻ loạn thần tặc tử mà thôi.”


      Còn câu vẫn chưa : cho dù có là huynh đệ song sinh của có thể thoát khỏi cái chết sao? Thân tình, từ trước đến nay đều có, ngày đó lúc chính tay đem Tiên đế chết chìm, chưa từng có nửa phần bi thương, bởi vì tại nơi hoàng cung này, chưa từng có người nào cho thứ này cả.


      có khả năng…” Hoàng Đế giả trước đó còn muốn thoát ly tổ chức, hoàn thành mộng phong Vương, nghĩ tới tất cả đều là giả dối, bày ra khuôn mặt giống Vĩnh Hi đế mà vặn vẹo lên, rút ra trường kiếm rồi phi thân đánh tới: “Cẩu Hoàng Đế! Ngươi gạt ta!”


      Võ công của Hoàng Đế giả cũng cao, bằng cũng có khả năng bị mấy gã tiểu thái giám mà Ninh gia phái tới quản chế.


      Vĩnh Hi đế cũng động thủ, ám vệ ở phía sau cước đạp bay trường kiếm tay ta, nắm cổ áo Hoàng Đế giả xách lên như xách gà con, thân huyền bào cũng nhiễm bụi đất.


      “Nhốt vào thiên lao, im lặng quan sát kỳ biến.” Vĩnh Hi đế nhàn nhạt phân phó, giương mắt quét tới Tiêu Chiêu Nghi ngẩn ra, nhếch môi cười: “Về phần nàng ta… biết nhiều bí mật như vậy, chỉ có thể giết.”


      Tiêu Chiêu Nghi phong tình vạn chủng bị người ta kiếm xuyên tim, Tân Cửu vui vẻ gì mím môi, cả đường đều trầm mặc.


      Hai người trở lại Ngự Long điện, ở đây giường chiếu bàn ghế đều được đổi mới, Tân Cửu cởi quần áo ra cong người nằm giường, Vĩnh Hi đế vung tay áo tắt đèn, trong phòng mảnh tối đen, về phía giường, trong lòng bề tĩnh lặng.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 26b

      “Cửu nhi?” sờ lên chăn gấm, bên gồ lên như cái lều, còn mang theo hơi ấm từ da thịt.


      Người giường trở mình, giọng có chút ảm đạm: “Hoàng Thượng, từng có ai với ngươi, là lý trí như ma chưa.”


      “Ngươi là người đầu tiên.” Vĩnh Hi đế thoáng trầm mặc, ngồi ở bên giường, dường như cảm nhận được điều gì. vỗ vỗ lưng Tân Cửu, giữa hai đầu mày hơi giãn ra: “Mỗi người đều có quá khứ, trẫm cũng vậy. Cửu nhi, trước kia trẫm từng , hoài nghi ngươi, cho nên dù người ngươi có quá nhiều điều hợp lý, trẫm cũng truy cứu, ngươi sợ cái gì?” Bé thỏ sợ hãi, biết bản thân phải ấn nấp rồi? Nhưng càng muốn đem nàng trói chặt ở bên người.


      thích, cần chi phải lo quá nhiều.


      Tất cả mọi người đều cảm thấy cố chấp với ngôi vị Hoàng Đế, nhưng lại biết rằng năm đó bất quá chỉ cảm thấy đây là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân, chẳng qua thuận tiện đoạt lấy để chơi đùa mà thôi, bởi vậy mặc dù tại bị người khác chiếm lấy ngôi vị Hoàng Đế, cũng chưa từng cảm thấy tức giận, thậm chí khi Hoàng Đế giả chiếm đoạt ít phi tử, cũng phẫn nộ gì, đơn giản là vì để trong lòng mà thôi.


      tại dễ có được người người để trong lòng, sao có thể chỉ vì chút nguyên nhân kỳ quái gì đó mà buông tay?


      Bé thỏ con của ngốc như vậy, động tí là lộ sơ hở, thực khiến sâu vào tim.


      Tân Cửu lăn người ở giường, chui vào làm ổ trong ngực Vĩnh Hi đế. , vừa nghe nam nhân như thế vẫn rất cảm động đấy…Nhưng điều này thay đổi được quyết tâm định của nàng. Tân Cửu nắm chặt nắm đấm cố gắng bảo vệ nội tâm của mình, sau đó nhắc nhở chính mình rằng trước mặt là nam ngựa giống đứng đầu Đại Khánh, mà phải ai khác!


      Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại rất thuần khiết…


      “A…”


      Tân Cửu giật mình, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của nam nhân ở mặt mình, thỏa mãn mà lướt đến khóe miệng, rồi sau đó xâm nhập, đôi tay cũng theo đó mà lưu loát cởi bỏ tiết y, chuyển xuống bụng dưới khẽ vuốt, trong phút chốc, nơi vuốt ve ở dưới thân trở nên nóng bỏng.


      Vĩnh Hi đế nhìn Tân Cửu chăm chú, đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn thấy bên trong vòm miệng là hai hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi xinh xắn và má trong mềm mại, kiềm được mà nhớ đến cảnh tượng kiều diễm ở dưới vách núi ngày trước.


      Đôi mắt tĩnh mịch, ánh nhìn tối tăm, thấy đôi má mềm mịn đỏ hồng của Tân Cửu, kiềm đặng mà hôn từng chút từng chút , chỉ cảm thấy ngọt đến trong lòng, khó mà nén cảm giác muốn nàng. Ý niệm điên cuồng ở trong đầu cũng kéo dài bao lâu, trực tiếp kéo người nhét vào trong chăn, bản thân nằm lên chăn, như dã thú chiếm được thức ăn, cúi người cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng, và cả…đôi môi vô cùng mềm mại, thậm chí cả hơi thở ngọt ngào cũng khiến muốn ngừng mà thể.


      vuốt ve tiểu huynh đệ cương cứng của mình, nhẫn nhịn vất vả.


      Lần đầu tiên, dễ dàng tìm đúng chỗ vào phút cuối, nơi đó lại chảy máu như muốn mất mạng. Lần thứ hai cũng chắc chắn có thể trở nên kinh nghiệm đầy mình, chủ yếu là…ách… bị chảy máu nữa chứ?


      Vĩnh Hi đế dò xét đưa tay vào trong chăn, vuốt ve vòng eo trắn nõn mịn màng, Tân Cửu vô ý thức lui về phía sau thoáng, bị hôn đến trời đất tối tăm, sau đó có chút bối rối, hôm nay cho dù chỉ là đụng chạm chút cũng khiến hai chân rã rời. Hầu kết của Vĩnh Hi đế di chuyển cao thấp, vén chăn lên, nâng tiểu huynh đệ từ phía sau tiến vào.


      Cảm giác thân thể được lấp đầy vô cùng ràng truyền khắp toàn thân, huyết dịch dường như cũng muốn chảy ngược.


      Đôi chân dài của quấn lấy bắp chân của Tân Cửu, từng chút từng chút tiến vào, vươn đầu lưỡi hôn liếm bờ vai mảnh mai, sau đó chuyển qua khuôn mặt nàng, cùng đầu lưỡi nàng tương giao, lúc trước có kinh nghiệm hôn, bất quá đối với việc này, cũng vô tự thông ( biết cũng tự hiểu được).


      Còn nhớ thời điểm ở trong cung lúc còn thiếu niên, sau buổi yến hội, Uyển Nghi của Tiên đế nửa đêm hẹn thanh mai trúc mã là tài tuấn trong triều làm chuyện bừa bãi, ngày đó lặng lẽ theo sau nhìn được, cảm thấy hai người kia chẳng biết phân biệt hoàn cảnh, thấy xấu hổ, nhưng hôm nay ở người mình mới biết được, chuyện động tình này, phải có thể khống chế là được.


      Đương nhiên, giờ là làm với Cửu nhi của mình, cũng có gì để cảm thấy xấu hổ cả, dù sao tình càng sâu càng đậm, Tiên đế hay Uyển Nghi cùng với tài tuấn thanh mai trúc mã của nàng ta vô môi cẩu hợp* gì đó, đâu thể so với và Cửu nhi danh chính ngôn thuận?


      *vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng có minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng) “tam trà lục lễ” (明媒正娶 – 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà – “Hạ trà” tức đính hôn, “Định trà” tức kết hôn, “Hợp trà” tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) – nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống để vợ chồng khi kết hôn có được tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm và thực quyền lợi nghĩa vụ đối với cha mẹ và thân quyến. Tại cổ đại, nam nữ nếu hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân được thừa nhận là ‘minh môi chính thú’.


      Vĩnh Hi đế thả chậm tốc độ, đợi Tân Cửu thích ứng chính mình, vuốt ve sợi tóc của nàng, hạnh phúc thở dài.


      ❀❀❀❀❀❀


      “Aiz…” Ngụy Đức Hải vừa thay đổi trang phục thái giám, vô cùng buồn chán đứng ở cửa điện, nghe thanh truyền ra từ bên trong, thậm chí có thể cảm giác được sóng nhiệt bốc lên xung quanh, yên lặng mà thở dài tiếng: “Hoàng Thượng cũng trưởng thành rồi…” Trước kia, lúc Hoàng Thượng ngủ, cũng đâu có loại thanh này chứ.


      Thân là thái giám, vốn dĩ mấy nhiệt tình đối với chuyện nam nữ, nhưng mà hiếu kỳ a! Ngụy Đức Hải cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt muốn đâm cái lỗ để nhìn vào trong, chỉ là Vĩnh Hi đế giữ vững uy nghiêm quá sâu, tuyệt đối dám làm thế.


      Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Đức Hải mở lớn đôi mắt mờ sương quan sát sắc trời: “Aiz…”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đột nhiên cảm thấy Hoàng Tang ( nam chính) hơi có khuynh hướng tinh thần phân liệt a…

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 27a

      Sáng sớm hôm sau, Ngụy Đức Hải che mũ lên mặt ngủ say bên ngoài, đương lúc ngáy ngon, Ninh Viện Viện dùng lực “ầm” tiếng đẩy cửa chính của Ngự Long điện ra, sáng nay lúc nàng ta vừa tỉnh dậy nghe nha đầu bên người Tiêu Chiêu Nghi của Hồi Phong các bị người ta đâm kiếm giết chết rồi?! Tiêu gia chính đối tượng mà Ninh gia lôi kéo, Ninh gia và Tiêu gia vừa mới tiến hành cuộc bàn bạc hữu nghị, chưa được vài ngày tiểu nữ nhi của Tiêu gia chết trong cung, thân là Quý Phi quản lý hậu cung, nàng ta nên giải thích thế nào đây?


      phải hôm qua Hoàng Thượng lưu lại Hồi Phong các sao? Tiêu Chiêu nghi xảy ra chuyện gì?” Ninh Viện Viện tức kịp thở, thoáng cái chạy vào phòng, đùng đùng nổi giận trực tiếp chất vấn người nằm long sàng.


      Những ngày qua, nàng ta đối với Hoàng Đế giả càng ngày càng để trong lòng, đồ giả cũng chỉ là đồ giả, dù có ngụy trang thế nào cũng sánh được với đồ , nàng ta nghĩ vậy trong lòng, được đà càng thêm càn rỡ.


      long sàng, màn lụa màu vàng kim che khuất hơn nửa cảnh xuân, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra là nam nữ ôm nhau nằm ở bên trong, thậm chí lúc Ninh Viện Viện vào còn nghe được thanh rên rỉ như mèo con của nữ nhân.


      “Ân?”


      “A, đừng mà, sắp bị ngươi giày vò chết rồi…”


      Vĩnh Hi đế phủ thêm áo lót, xốc màn giường lên, thấy bóng người hô to gọi trước mắt, ngưng mày : “Đây phải là Ninh…Quý Phi à?” nghiến hai từ Quý Phi cách nặng nề.


      Ninh Viện Viện nghe ngữ khí của , chỉ cho rằng vẫn là Hoàng Đế giả, vì vậy hai tay đặt ngay ngắn trước bụng kiêu ngạo mà lạnh lùng : “Chớ nên giở trò lựa bịp gì với ta, chuyện của Tiêu Chiêu Nghi ta giúp ngươi xử lý, về sau nếu lại xuất tình huống thế này, chính ngươi phải đền mạng, Ninh gia ta xen vào nữa.” tại Hoàng Đế giả vẫn còn hữu dụng, nên trừng trị , Ninh Viện Viện đối với chuyện này hiểu rất .


      “Xem ra, Ninh gia đối với ngôi vị Hoàng Đế nguyện tất phải có nhỉ.” Vĩnh Hi đế mặn nhạt câu. “Dĩ hạ phạm thượng, sợ diệt cửu tộc sao?”


      Thần sắc của Ninh Viện Viện run lên, liếc nhìn Vĩnh Hi đế kỹ, cứ cảm thấy đúng ở đâu đó. Có điều, nàng ta tất nhiên là thể nghĩ đến Vĩnh Hi đế từng chết trước mắt mình lại có thể đứng trước mặt mình.


      “Sợ diệt cửu tộc? Lúc đó, chẳng phải ngươi cũng là kẻ thông đồng làm bậy sao, tại ngươi là Hoàng Thượng, Ninh gia còn phải sợ cái gì?” Nàng ta nhìn thoáng qua tấm chăn mở lộ ra người ở sau lưng Vĩnh Hi đế, trong mắt lên vẻ sát ý: “Chuyện này sao có thể ra ở trước mặt người ngoài? Nữ nhân ở giường này được giữ lại, ngươi tốt nhất nên xử lý ngay lập tức.”


      “Khẩu khí lớn.” Vĩnh Hi đế cảm thấy có hơi buồn cười. “Hoàng vị lấy trời làm họ, bằng các ngươi những kẻ thần tử họ Ninh cũng dám nghĩ mà so sánh? Thời điểm năm trước khi trẫm bình định loạn thần tặc tử vẫn chưa bị trẫm giết hết sao?”


      Vẻ mặt của Ninh Viện Viện dần dần cứng lại, nàng ta lui về sau bước, chỉ vào Vĩnh Hi đế: “Ngươi…” Nàng ta đột nhiên nghĩ đến chuyện rất khó tin. Nhưng khi bày ra trước mắt, nàng ta lại thể tin.


      Ngay lúc này, thứ mềm mại lướt qua mắt cá chân nàng ta, chậm chạp chuyển động từng chút , mềm mềm đầy thịt, lông dường như dài, nhưng tốc độ di chuyển rất chậm…Trong nháy mắt, trong đầu nàng ta nghĩ đến những thứ trơn mềm như rắn hay thằn lằn từng nhìn thấy tường nhà, tóc gáy cả người lập tức dựng đứng.


      Tiếng chó sủa yếu ớt vang lên bên tai, Ninh Viện Viện cứng cổ nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy con cún vẫn chưa mở mắt run rẩy về phía giường lớn, vừa vừa dùng cái mũi ngừng ngửi ngửi mặt đất, dường như tìm kiếm mùi vị của chủ nhân. Bốn móng vuốt của nó lạch bạch vỗ lên mặt đất, thực khiến cho người ta mến.


      Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Ninh Viện Viện lại phát lạnh.


      Chỉ thấy nữ nhân ở sau lưng Vĩnh Hi đế cũng mê man mở mắt dịch người đến cạnh giường, duỗi đôi tay ngọc xuống dưới nhấc chó lên, vẻ mặt dịu dàng, giọng cũng ôn hòa: “Con trai à, sao ngươi lại tìm tới bên này được vậy?”


      “Vinh Phi!” Ninh Viện Viện dường như nghe thấy hàm răng của mình va nhau lạch cạch.


      Tân Cửu tùy ý để con cún vẫn chưa mọc răng vừa ăng ẳng kêu vừa cố sức dùng lợi mài mài ngón tay nàng, đặc biệt kinh ngạc nhìn Ninh Viện Viện, chợt cảm thấy buồn cười: “Ninh Quý Nhân chẳng lẽ là ngủ hư đầu luôn à? Còn nữa, tần phi vị thấp nhìn thấy Hoàng Thượng và Bổn cung lại quỳ xuống mà còn hô to gọi , dĩ hạ phạm thượng, nên bị xử trí như thế nào, tự ngươi biết chứ?”


      , phải tần phi vị thấp, ta là Ninh Quý Phi, dưới người vạn người…”


      sao, ai phong ngươi làm Quý Phi? Cái đồ giả kia?” Vĩnh Hi đế nhíu mày, độ ấm quanh thân lại giảm vài phần, hai đầu mày phảng phất đầy vẻ ác liệt, thậm chí có thể dồn ép người khác thở nổi.


      Ninh Viện Viện trợn tròn mắt, nửa buổi nhả ra được chữ. giờ nàng ta đại khái cũng hiểu được, hai người trước mặt này vậy mà lại là Vĩnh Hi đế và Vinh Phi chết, kế hoạch của Ninh gia bọn họ hoàn toàn bị người ta nắm giữ trong lòng bàn tay, thậm chí tất cả mọi người Ninh gia đều bị lừa đến mê muội.


      Hai chân Ninh Viện Viện còn sức, ngồi bệt mông xuống đất, đôi mắt dần dần mất thần thái.


      Nàng ta hiểu , cho dù để ý tới thanh danh Vĩnh Hi đế giết cha trảm huynh đầy ngoan độc trước đó, chỉ dựa vào nguyên nhân làm ra những chuyện mưu nghịch này, nàng ta và Ninh gia sợ là khó thoát khỏi cái chết rồi.


      “Trước cứ quỳ .” Tân Cửu vuốt lông cho cún con: “Đợi Hoàng Thượng bớt giận rồi có cách xử trí ngươi sau.”


      Ninh Viện Viện cứng người quỳ mặt đất, sàn nhà là đá cẩm thạch trơn bóng, quỳ ở bên tuy cảm thấy đau, nhưng quỳ lâu rồi hai chân dần dần mất cảm giác, Ninh Viện Viện liếc nhanh về phía Tân Cửu, ánh mắt đột nhiên tăng thêm chút hy vọng, nàng ta há mở miệng, còn chưa kịp gì, nước mắt chảy xuống rồi.


      “Tỷ tỷ…” Ninh Viện Viện nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài, đọng lại bên quai hàm, rồi sau đó rơi tí tách mặt đất. Nàng ta yếu ớt : “Thời điểm bọn họ bảo ta làm chuyện này, ta muốn rồi, phải là vì thân phận của Hoàng Thượng, mà là vì, từ lúc mới bắt đầu…ta thích Hoàng Thượng rồi, nhưng bọn họ lại ép ta làm thế! Bọn họ dùng mẫu thân để ép ta, ta nghĩ, nếu như ta làm vậy, ta cùng theo để bồi táng. Tỷ tỷ, ngươi xem, ta mặc dù giúp Ninh gia làm việc ác, nhưng phần tình cảm ở trong lòng này so với tình cảm mà ngươi dành cho Hoàng Thượng lại kém nửa phần.”


      đến câu sau cùng, mặt Ninh Viện Viện tuy là nỉ non nhưng lại giống như cười, bên môi nhếch lên đường cong, phối hợp cùng với sắc mặt tái nhợt, trong nhu nhược mang theo ý kiên cường, vô cùng có khả năng rung động lòng người.


      “Bắt đầu từ ngày các ngươi biến mất, cả ngày lẫn đêm, ta cũng rất khó vào giấc ngủ lúc nửa đêm, vừa nhắm mắt lại là có thể nhớ tới lúc Hoàng Thượng ngắm nhìn tỷ tỷ, nét cười tâm đó, ta chưa từng nhìn thấy…Ta rất ghen tị rất ghen tị, ta từng giờ từng khắc đều là ghen tị nhưng bất lực. Ta Hoàng Thượng, nhưng cho dù phải là Hoàng Thượng, ta vẫn như cũ. Đến tình cảnh như bây giờ, ta oán người khác, ta chỉ oán chính bản thân mình, thể giữ chặt tính mạng của mình ở bên trong phần tình cảm rực rỡ này.”

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 27b

      Ninh Viện Viện hoàn toàn đem Tân Cửu trở thành thính giả, nhưng thực tế lời của nàng ta là cho Vĩnh Hi đế nghe đấy.


      “Muội muội…” Trong đôi mắt Tân Cửu cũng đong đầy nước, trong tay ôm cún con ngủ say, nhìn Ninh Viện Viện mà đau lòng : “ ra ngươi cũng Hoàng Thượng sâu sắc như vậy, tin rằng Hoàng Thượng bởi vì sai lầm nhặt này mà đánh mất nữ nhân thương , muội muội, ta nguyện ý, nguyện ý tác thành cho ngươi, ở trong phần tình cảm này, ta…ta từ bỏ.”


      xong, nàng còn chìm đắm trong cảm xúc mà ngâm nga bài thơ: “Đa tình tự cổ dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ*.”


      Vĩnh Hi đế: “…”


      Đôi mắt Ninh Viện Viện càng phát sáng, nhưng vẫn cố nén lại hưng phấn từ nội tâm: “Này, này sao có thể chứ, Hoàng Thượng là tỷ tỷ mà…”


      Tân Cửu thực chất là ăn no rỗi việc thôi, bắt đầu chan chứa nước mắt diễn kịch Quỳnh Dao: “Thế nhưng trong thế giới tình , có lời nhường nhịn, chỉ có hai người còn nhau nữa, bên thứ ba mới có thể tiến tới. Hoàng Thượng, người có thần thiếp ?”


      Ninh Viện Viện diễn vẫn rất có cảm giác, thành công diễn được bị thực tế ép buộc thể từ bỏ tình đau khổ này, nhưng mà rất may ở điểm cần nhấn mạnh là, đối tượng mà nàng ta diễn cho xem là Vĩnh Hi đế hề có chút thương tiếc nào với nàng ta, đối diện còn có Tân Cửu làm quái.


      Bởi vậy, hoàn toàn trở nên khôi hài rồi.


      Vĩnh Hi đế vuốt trán, thở dài tiếng, ôm Tân Cửu vào ngực vừa hôn hôn trán của nàng: “Ngươi quên rồi sao, trẫm trước đó, với ngươi, chính là kìm lòng đặng.”


      Mặc dù giữa chừng diễn ra hồi hài kịch hoa lệ, Vĩnh Hi đế vẫn có thể rút bản thân ra khỏi đó, tìm lại nhân vật của chính mình, giọng khàn đặc còn lưu lại dư vị tối hôm qua, cảm động là giả rồi.


      Tân Cửu rụt lại cơ thể, trốn tránh như thể bận nhìn chó con.


      Vĩnh Hi đế vuốt ve mái tóc mềm như nhung của nàng, xoay người lại thanh lạnh lùng : “Ngụy Đức Hải, đưa Ninh Quý Nhân về Ninh gia cho ta, cho bọn họ biết, vị đại Phật trong cung này, nếu trẫm muốn, vậy cũng đừng nghĩ tới.”


      “Vâng.” Sau khi Ngụy Đức Hải hành lễ, hai tiểu thái giám theo sau trói Ninh Viện Viện lại.


      Bị màn hài kịch này trùng kích, đầu Ninh Viện vẫn chìm trong trống rỗng, cho đến khi bị người ta áp giải đến cửa đại điện mới nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nếu lúc này còn biết mình bị người ta đùa giỡn nàng ta cũng sống vô dụng hơn mười năm rồi.


      Ngoài điện ánh mặt trời chói mắt, cảnh tượng trước mặt đột nhiên bắt đầu trở nên trắng xóa.


      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công tiêu diệt Hoa Hồng. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực +10, ban thưởng kỹ năng: Mãn Hán toàn tịch (trù nghệ).]


      Ở trong điện, nghe được thanh nhắc nhở của hệ thống, Tân Cửu ấn mở màn hình nhiệm vụ, chỉ thấy màn hình ra trù nghệ Mãn Hán toàn tịch vừa được thêm vào, còn lại mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ biến thành 50%, điểm mị lực là 90, độ hảo cảm của Đế Vương là 82, kim tệ là 700, mà Hoa Hồng vừa rồi là đóa hoa thứ năm bị tiêu diệt. cách khác, chỉ cần tiêu diệt năm đóa hoa đào còn lại, bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ.


      ❀❀❀❀❀❀


      Vì sao phải đưa Ninh Viện Viện về Ninh gia mà phải là nhốt vào thiên lao, Vĩnh Hi đế tất nhiên hiểu trong lòng. vốn sợ Ninh gia chó cùng rứt giậu, đưa Ninh Viện Viện trở về có chăng là đánh tâm lý Ninh gia kích trí mạng trước: chuyện của các ngươi ta biết rồi, ta dám đưa người về, căn bản sợ các ngươi làm gì cả.


      Vì vậy, thời điểm tảo triều, Ninh Thái phó nộp chiết tử xin nghỉ phép rồi.


      ta dám tới.


      đến tốt. Vĩnh Hi đế giật giật môi, nhìn đám hậu sinh trẻ tuổi được Hoàng Đế giả đề bạt đứng phía dưới khỏi cười khẽ tiếng, nhàn nhã đặt chén trà xuống, ngón trỏ lướt qua khóe miệng, lười biếng dựa ra sau, lạnh giọng : “Tuyên chỉ.”


      “Vâng.” Ngụy Đức Hải lần nữa xuất trước mặt chúng thần tử, ra vẻ ưỡn ngực hóp bụng, sau đó thành kính mở thánh chỉ ra. Nhưng mà người trong triều đều ngẩn ngơ, Ngụy công công…chết rồi sống lại a.


      ~ hết chương 27 ~


      *Đa tình tự cổ dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (多情自古空餘恨, 此恨綿綿無絕期): đây là hai câu thơ mà Trư Bát Giới trong Tây Du Ký (bản TV8-) từng tới. Đặc biệt, câu thơ thứ hai “thử hận miên miên vô tuyệt kỳ” có xuất xứ từ thời Đường, là câu thơ cuối trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:

      Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ

      (七月七日長生殿, 夜半無人私語時)

      Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi

      (在天願作比翼鳥, 在地願為連理枝)

      Thiên trường địa cửu hữu tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

      (天長地久有時盡, 此恨綿綿無絕期)


      · Giải: Bỉ Dực Điểu là loài động vật trong truyền thuyết, loài này chỉ có cánh, cần phải có hai con Bỉ Dực Điểu mới có thể bay được; Cây Liền Cành (Liên Lý Chi) chỉ người nhau sau khi mất được chôn cất ở hai bên con đường, từng phần mộ lại mọc lên gốc cây, khi gốc cây này cao lớn, liền quấn lại với nhau, trở thành cây liền cành. Truyền thuyết, hai câu thơ cuối là tuyên ngôn tình tự định của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: hết hồn, hôm nay vừa mở mắt ra trời tối rồi, còn nghĩ là đăng được trước 12h đây này. May là tiềm lực của vi khuẩn tác giả là vô địch [siêu nhân phi thiên]! đáng sợ, nhất định phải làm ra mấy cái tồn cảo quân (lưu giữ bản thảo) thôi, chứ trái tim bé này cứ bình bịch nhảy loạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :