1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hay qua @Sấu Dầm , sắp đen đoạn a di gặp C roi
      Sấu Dầm thích bài này.

    2. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 35

      " Mẹ ơi, con mang đề thi đến văn phòng rồi, mẹ còn lâu ?"

      Vị Như đem chồng đề thi dày để bàn mẹ, thở hồng hộc gọi điện thoại.

      " Hai tiếng nữa . Con sang văn phòng thầy giáo Trương bên cạnh chơi , thầy ấy nghe con về, rất muốn gặp mặt đấy."

      " Vâng."

      Vị Như cười cười, cúp điện thoại sang văn phòng bên cạnh, trước bàn văn kiện, có thân hình tròn tròn ngồi xổm.

      " Thiên Tứ!"

      Vị Như đến sau lưng người đó, cúi người chụp mạnh lên bả vai.

      " Vị Như."

      Thầy giáo Trương Thiên Tứ mập mạp từ từ đứng lên, thấy là Vị Như, lập tức xông đến ôm , ôm xong mới đẩy đẩy gọng kính mũi, xụ mặt

      " Em đừng gọi Thiên Tứ nữa, bị học sinh nghe thấy tốt, tại là thư ký đoàn ủy rồi."

      " Hóa ra thăng quan liền nhận em đấy hả? nhớ hả, lúc mới tốt nghiệp cả ngày ăn ngồi rồi, nếu phải mỗi ngày tan học em đều đến tìm chơi, sớm chán muốn chết."

      Vị Như cười trách
      quen biết thầy giáo Trương vào năm nhất, khi đó vẫn là chàng sinh viên mới ra trường, vụng về mà thẹn thùng, bởi vì văn phòng ngay cạnh văn phòng mẹ , cho nên Vị Như cùng khá thân thiết, giống như trai hơn mười tuổi

      " Thiên Tứ làm gì vậy? sao văn phòng lộn xộn như vậy."

      Vị Như nhìn thùng giấy đầy dưới đất, bên trong chứa đầy hộp CD, còn có băng ghi hình, nhịn được tò mò hỏi
      Thầy giáo Trương đẩy đẩy gọng kính mắt

      " Hai ngày trước mới diễn xong đại hội thể thao, sửa sang lại tất cả băng ghi hình. Vừa lúc có rất nhiều băng ghi hình trước kia, thu dọn chút, hữu dụng chuyển thành DVD, vô dụng vất ."

      Vị Như lập tức phấn khởi, năng có chút lộn xộn

      " Những băng ghi hình đại hội thể thao lần đó, chính là tháng ba năm đầu tiên đó, có còn ?"

      " Đương nhiên, vẫn ở chỗ , nhà chúng ta ưu tú như thế, sao lại giữ lại chứ. Chính tay cất giữ mà."

      Thầy giáo Trương đắc ý lấy từ ngăn kéo ra đĩa nhạc.

      " Mau bật lên cho em xem, từ đó đến giờ em vẫn chưa xem qua đâu."

      Vị Như lập tức cầm lấy đĩa nhạc, bỏ vào trong máy tính.
      Năm đó mới nhập học được ba tháng, trong trường học mới mua camera chuyên nghiệp, cũng là lần đầu tiên thầy giáo Trương mang theo áo giáp làm nhiếp ảnh gia, thuận tiện lôi kéo làm MC, buổi chiều ghi hình, ngay sau khi đại hội thể thao kết thúc đưa tin. Chỉ là sao đó nghe hiệu quả tốt lắm, liền công khai. Thầy giáo Trương sống chết chịu cho xem. Bắt đầu từ năm hai, đài truyền hình thành lập đài phát thanh nho , đại hội thể thao mỗi năm lần biến thành tiết mục cố định. Tài nghệ của thầy giáo Trương cũng dần dần tiến bộ vượt bậc, chẳng qua làm MC nữa, lần đó chính là lần duy nhất xuất ống kính máy ghi hình.
      Thầy giáo Trương vốn ngại nhùng xoắn xít muốn thoái thác, lại phát đem đĩa nhạc bỏ vào máy tính, đành phải chạy nhanh

      " Em xem , còn có tiết phải đây."

      hướng về phía phất phất tay, ngồi trước bàn nhìn chớp mắt vào màn hình.
      Màn ảnh lắc lư phen, liền hướng về phía đài đối diện nơi đó treo hàng dài băng rôn biểu ngữ, tiếng người ồn ào. Giữa những tiếng vang ồn ào đấy, giọng của vang lên, năm ấy mới 15 tuổi, giọng vẫn còn non nớt.

      " Hoan nghênh các thầy giáo và các bạn học, đến với đại hội thể thao lần thứ hai mươi chín của trung học XX. Đại hội thể thao lần này hấp dẫn các bạn học sinh mới nhập học và sắp ra trường. Các bạn học sinh hàng năm... Em chứ thầy Trương à, thầy có thể quay máy về phía em ?."

      Vị Như nhịn được cười thành tiếng, bầu khí vốn êm đẹp, bị giọng trêu đùa của làm cho thất bại.

      " Ừ Ừ..."

      Giọng của thầy Trương vừa xuất , màn ảnh lay lay mấy cái, mới xuất hình thân ảnh người mặc bộ thể thao màu phấn hồng, tóc đuôi ngựa buộc cao cao, tuy rằng dáng người khi đó với cân nặng tại sai biệt lắm, dung mạo cũng giống nhau như đúc, chỉ là vẻ mặt có chút non nớt thanh xuân, mà tại còn tìm được nữa. Dù sao mười năm dài đằng đẵng, sao có thể lưu lại chút vết tích của năm tháng.

      "Bây giờ chúng ta đến sân vận động xem chút nhé....Nơi đây là nơi thi đấu môn đẩy tạ..."

      Vị Như nhớ , khi đó sải bước dẫn theo thầy Trương chạy loạn quay chụp, cho đến khi thân người mập mạp đổ mồ hôi, vừa xem vừa cười, hoàn toàn đem tâm tình khó chịu vất ra sau đầu.

      " Nơi đây, chính là nơi tiến hành thi đấu nhảy cao..."

      màn ảnh cười tủm tỉm xong, liền chu chu môi, ý bảo thầy Trương quay cảnh người nhảy cao.
      màn hình xuất tấm đệm dày, sau đó là cây xà ngang treo giữa trung, đám người vây xem đông đúc, hai vị thầy giáo duy trì trật tự, sau đó mới chính thức xuất vai chính.
      Đó là thanh niên cao ráo trắng nón, mặc bộ quần áo màu trắng, sạch thoải mái, quần đùi màu trắng lộ ra đôi chân thon dài, thân hình có chút dong dỏng, tỉ lệ hoàn mỹ, là thanh niên tiêu chuẩn điển hình.
      vẫn luôn cúi đầu, đầu tiên là ngồi xổm nửa, hoạt động chút đầu gối, sau đó đứng thẳng người, thay phiên nhấc hai chân, đong đưa mắc cá chân, tay nhàng xoa eo, nhìn thấy chút nào khẩn trương, ngược lại toàn thân đều tản ra cỗ trấn định thong dong, giống như sau đó phải thi đấu, mà chỉ đơn giản nhàng như biểu diễn.
      Vị Như nhìn thân hình , có loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, bỗng nhiên nhịn được, muốn duỗi tay sờ sờ lên màn hình nho kia.
      Trước ngực là bảng số, mặt viết " lớp sáu năm ba, 3612", là học trưởng lớn hơn ba lớp. Trường bọn họ sơ trung và cao trung tách ra làm hai khu dạy riêng, phạm vi hoạt động khá xa, cơ hội hai bên gặp mặt cũng rất ít, với dáng nhẽ quen biết mới đúng, chỉ là hiểu sao nhìn đôi chân của , tim đột nhiên đập nhanh hơn, sai, dáng người rất tốt, ở dưới ánh mặt trời mùa thu rực rỡ, hoàn mỹ giống như bức tranh sơn dầu, chỉ là sớm qua tuổi thích thanh niên tuổi mười tám, sao có thể giống những thiếu nữ nhìn thấy hình ảnh đó liền thét chói tai, nhìn thấy trai đẹp liền mắc bệnh hoa si."
      Sau khi hoạt động chuẩn bị kết thúc, thiếu niên đó ngẩng đầu lên, chuẩn bị chạy xuất phát, màn ảnh chỉ bắt được hơn phân nửa sườn mặt , hơn nữa có lẽ bởi vì rất lâu, đoạn ghi hình cũng được ràng, có cảm giác khuôn mặt hấp thụ quá nhiều ánh sáng.
      Trong nháy mắt thấy khuôn mặt kia, Vị Như theo bản năng nắm chặt cổ áo, hô hấp lập tức biến thành chuyện cực gian nan.
      ngẩng đầu nhìn thanh xà ngang, hít hơi sâu, hai chân bắt đầu xuất phát chạy. chạy rất nhanh, dưới đôi chân tựa như có gió, chỉ nháy mắt, ngắn ngủi vài chúc bước, tới trước xà ngang, chiếm cứ toàn bộ màn ảnh, sau đó giống như con đại bàng uyển chuyển nhàng mà linh động, duỗi người nhàng lướt qua xà ngang, co bắp căng chặt dưới ánh mặt trời, tựa như phát ra ánh sáng kỳ dị.
      Chung quanh lập tức bộc phát những tiếng thét hoan hô chói tau, thầy giáo trọng tài phấn khởi hô to

      " Kỷ lục được phá vỡ ghi lại!"

      Chỉ có vẫn trấn định như vậy, rất nhanh đứng lên từ đệm mềm, hai chân cùng nhảy xuống, cất bước trở về
      Lúc bước qua người Vị Như, nhàng quay đầu lại, ở màn ảnh lưu lại gương mặt được đặc tả, tóc có chút loạn, tuấn thanh tú như cũ, đôi mắt kia tối tăm thâm thúy, lại có hơi thở nhàng thoải mái của tuổi trẻ, quen thuộc mà xa lạ.
      chỉ xuất màn ảnh hai ba giây, sau đó Vị Như nghe thấy giọng vui sướng của

      " Oa, bạn học này biểu là xuất sắc, biết tuyển thủ phía sau có thể vượt qua được hay ?"

      Sau đó trung tâm màn hình liền thay đổi thành thiếu niên khác vận đồng phục thi đấu.
      mở to hai mắt, muốn tìm trong đám người thân ảnh màu trắng kia, chẳng qua chỉ thấy đám đông mãnh liệt, bóng dáng còn.
      như bị mất bảo bối quý báu nhất, trong lòng xoán lại thành đoàn, lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn khó chịu, theo bản năng cắn chặt ngón tay, đau vô cùng nhưng vẫn khá hơn.
      Trong khi tình hình thi đấu vẫn tiếp tục, lại ngồi ngây như tượng đá, lẳng lặng ngồi im tại chỗ.
      Bỗng nhiên, như nghĩ đến cái gì duỗi nhanh tay cầm con chuột, muốn đem thanh thời gian vi deo kéo lại. chưa bao giờ phát năng lực khống chế ngón tay của chính mình lại kém đến vậy, run rẩy rất nhiều lần cũng thể chạm vào thanh thời gian nho kia thuận lợi. lập tức thu hồi bàn tay trái bị cắn, nhéo nhéo tay phải, hai tay cùng nỗ lực cuối cùng cũng kéo được thanh thời gian trở lại
      Thời gian sau đó vẫn luôn xem xem lại phân đoạn này của video, xem khuôn mặt tuấn quen thuộc của , xem thân hình khỏe mạnh thon dài của , xem màu da trắng nõn của , đôi chân hoàn mỹ, lần lại lần
      Mới đầu còn cảm thấy đau lòng, cảm thấy trái tim mình giống như ngâm trái tim mình vào axit, bị ăn mòn từng mảnh từng mảnh bong ra, nhưng nhìn rồi lại nhìn, cảm giác đau lòng dần dần biến mất, toàn bộ thế giới đối với còn quan trọng, trong mắt chỉ còn hình dáng đó, mang theo hô hấp cùng nhịp tim đập thình thịch của .
      đếm được mình nhìn bao nhiêu lần, chỉ biết xem đến quên chớp mắt, mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới khiến bừng tỉnh, mới phát đôi mắt khô khốc vô cùng, nhàng nháy mắt cũng cảm thấy rất đau.
      Thầy Trương hết tiết trở lại, đến sau lưng hỏi

      " Xem đến đâu rồi?"

      há miệng ra lời, máy vừa là lúc kết thúc nhảy cao, sau đó là đặc tả cảnh quay đầu. nhìn lại lần nữa biến mất trong biển người, xoay đầu giọng

      " Người này.... quen mặt nhỉ..."

      " là Lâm Tế Viễn đó. Em quen sao?"

      Thầy giáo Trương lập tức

      là Lâm Tế Viễn...


      là Tế Viễn...


      Là Tế Viễn....của


      giống như bây giờ mới nhận ra , chỉ thấy trong đầu hai chữ kia những xoay quanh, mãi mới bừng tỉnh. Trương lão sư lắc lắc đầu, tiếp tục

      " Nhân vật phong vân như vậy đều khiến cho người khác có ấn tượng khắc sâu, em sao lại biết nhỉ? À đúng rồi, lúc ấy em ở sơ trung."

      " Vâng."

      vô lực gật gật đầu, mặt mờ mịt vô thố.

      " ở cao trung rất nổi tiếng, học tập thứ nhất, năng lực mạnh mẽ, lớn lên điển trai, vẫn nhớ trường học chúng ta có ghi kỷ lục nhảy cao..."

      Thầy Trương vừa vừa tìm quyển sổ lưu niệm đại hội thể thao, lật đến tờ cuối cùng, đó kỷ lục các hạng mục đều được thầy giáo ghi lại, ở hàng nhảy cao nam, viết ràng

      " Lâm Tế Viễn, lớp sáu năm ba trường XX."

      Vị Như vươn ngón tay, kìm lòng được sờ lên ba chữ kia, chất giấy lạnh lẽo, giống như ánh mắt tuyệt vọng của đêm đấy nhìn ....Nếu là tôi gặp em trước...

      " Tiếc là sau khi đại hội thể thao lâu, nhớ là tháng 12, liền xảy ra tai nạn xa cộ, người lái xe là mẹ , mẹ việc gì, lại bị trọng thương....Đáng tiếc, đáng tiếc, lúc ấy còn có giáo đau lòng cho mà bật khóc, chuyện này em cũng biết sao? Mẹ em kể cho em à?"

      " có..."

      Vị Như ngơ ngác mà lắc lắc đầu. Chỉ thoáng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì

      " Năm ấy vừa lúc em bị viêm phổi phải nhập viện, mỗi ngày mê man, mẹ em làm sao có thể với em những chuyện đó được..."

      cuối cùng ngồi yên được nữa, tìm lý do

      " Đúng rồi, Thầy Trương, em vừa nhận được điện thoại công ty, có việc gấp muốn em quay lại, em trước nhé."

      hơi xong, liền xách túi xách, chạy ra khỏi văn phòng.
      Trong nháy mắt mở cửa xe nhìn thấy áo khoác của , liền hoảng hốt cầm lấy, gắt gao dán vào ngực, cảm xúc gần sát chóp mũi, mang theo hơi thở ấm áo người , cúi đầu đem mặt mình chôn sâu ở bên trong, hít hơi, rồi thở ra, lặp lại mỗi lần hô hấp, mỗi lần tim đập, hình như lại nghe thấy giọng của quanh quẩn, lại thấy hình ảnh đong đưa trước mắt, mạnh mẽ uyển chuyển nhàng, hoàn mỹ giống như bức họa, cái lần ngắm đom đóm bên hồ lần đầu tiên bằng lòng để chạm tới khiếm khuyết của mình, cái lần đau xót đầy mặt trong màn đêm của ...
      Lú di động bỗng nhiên vang lên, ngẩng đầu nhìn thời tiết ngoài cửa sổ xe u ám, có chút phản ứng kịp mình ở đâu.

      " Vị Như, em có biết Tế Viễn đâu ? gọi điện cho nó vẫn thấy nghe máy, trong văn phòng cũng thấy đâu..."

      Giọng có bảy phần quen thuộc của Lâm Tế Thích như gọi về lý trí của

      " ." chặn ngang giọng

      " Lần trước cùng em qua, trước đâu Tế Viễn có thâm qua mặc bộ thể thao mày hồng phấn, người con ấy tên là gì?"

      " Đột nhiên em hỏi chuyện này..."

      " ấy tên là gì?"

      lần nữa quyết đoạn chặn ngang lời , vô cùng bình tĩnh

      " Em muốn biết. cho em được ."

      Đầu dây bên kia yên lặng lát, liền truyền đến ba từ, là những từ vẫn nghe quen thuộc hai mươi lăm năm, những từ quen thuộc nhất, lại có lần nào giống như bây giờ, khiến cho hối hận mong cho thời gian quay ngược trở lại, trở lại thời niên thiếu ngây thơ mờ mịt, nếu được, quay trở lại buổi tối mấy ngày trước , bắt đầu phút dạo ở công viên cũng được.
      Chôm chôm, Thái ThơDinhloan thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Truyện hay quá @Sấu dầm ơi. Tiếc ghê ko biết truyện từ đầu để đồng hành cùng nàng. Truyện ngược ngược nhưng ko quá ngược như này t thích lắm. Vừa đủ độ ko bị day dứt quá. Thanks nàng vì edit truyện. Nàng edit cũng mượt nữa, đọc rất hay, nhưng có vài chỗ hình như nàng quên sửa xưng hô ấy, vẫn có chỗ ta với ngươi ạ. :038:
      Sấu Dầm thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      ngày đẹp trời thấy editor like comment của tui. Hãy cho mình biết rằng nàng sắp trở lại edit , please. :yoyo44:

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :