1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      Tưởng cảm thấy "phiêu linh thiếu thốn" nữa cơ
      seo-senpai thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @Xu trần :hoho::hoho::hoho: qả này a k nhanh là xác cmn định nhóe:))) Lại còn sẵn thanh niên Chu Kỳ trong viện nữa kìa:))) A k nhanh chính là cháo cũng k có mà húp luôn :v
      Xu trần thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 26


      Tào Thịnh mang Từ Từ trở lại nghĩa trạm, vừa kịp giờ ăn trưa.

      Dì Quế vừa nhìn thấy Từ Từ liền vào bếp làm bát canh trứng gà cho bạn .

      Tào Thịnh biết Tần Đường nên vừa cho con ăn cơm vừa hỏi: “Tần tiểu thư đâu rồi?”

      A Khởi : “Chị Tần Đường có việc nên về Bắc Kinh rồi ạ.”

      Tiểu Thành vốn vùi đầu ăn cơm, nghe thấy mấy lời này liền có chút buồn bã buông đũa: “ biết chị Tần Đường có trở lại đây nữa. Mới hôm qua chị ấy còn Trấn Ba với Tưởng mà, vậy mà sáng sớm nay rồi.”

      Lữ An : “Chắc là có đấy.”

      Nhất thời mọi người đều chuyện, bởi ấn tượng mà Tần Đường để lại cho người ta chính là người thanh lãnh. Lúc đầu, tất cả mọi người đều ai dám lại gần, thời gian dài liền cảm thấy quý ấy, ngay cả A Khởi lúc đầu còn ôm chút địch ý với Tần Đường cũng cảm thấy ấy rất tốt.

      Tưởng Xuyên vẫn luôn trầm mặc từ đầu nghe vậy liền buông đũa, trầm giọng : “Ăn cơm , bàn cái gì mà bàn.”

      Áp suất khí liền thấp xuống.

      Mọi người tôi nhìn , nhìn tôi, đặc biệt là mấy người hôm trước vừa chứng kiến màn “cường hôn” kia, rồi lại nhớ tới người đàn ông sáng nay tới đón Tần Đường, tuấn lãng, nho nhã, đứng cùng Tần Đường thoạt nhìn rất xứng đôi.

      Sau khi ăn xong, có mấy người liền ngồi lại trong viện mà tám……….

      A Khởi: “Có vẻ tâm trạng của Tưởng tốt lắm phải, khá là u…….”

      Tiểu Thành: “Đương nhiên rồi, chị Tần Đường chạy theo người đàn ông khác rồi, ấy có thể vui vẻ sao? Tôi cảm thấy……”

      A Khởi: “..........”

      vỗ vỗ vai Tiểu Thành, liều mạng nháy mắt, muốn bảo cậu ta đừng nữa, nhìn đằng sau lưng kìa!!!

      “Mí mắt bị rút gân à?” Tiểu Thành bĩu môi , vô cùng hồn nhiên: “ ấy lại vẫn còn nợ chi Tần Đường tới 87 vạn nữa, cho nên đoạn duyên phận này đứt nhanh thế được đâu.”

      “Tiểu Thành.”

      Cả người Tiểu Thành run lên, cứng ngắc quay đầu lại, cười ha ha hai tiếng: “.”

      Tưởng Xuyên biết đứng ở chỗ cầu thang bao lâu rồi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu ta:

      “Cậu thay Trấn Ba chuyến .”

      “Hả?” Tiểu Thành gãi đầu, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen sì của Tưởng Xuyên, dám cự tuyệt nữa: “Được ạ.”

      Tưởng Xuyên bàn giao công việc xong, đến trước mặt Tào Thịnh, : “, tôi đưa đến sân bay.”

      Tào Thình tay xách túi hành lý bên chân lên, bên trong cơ bản đều là đồ dùng của Từ Từ, tay bế Từ Từ, : “ phải bảo Lữ An đưa tôi sao?”

      ta vẫn nhớ hôm qua Tưởng Xuyên hôm nay phải Trấn Ba mà.

      Bây giờ Tần Đường rồi nên Tưởng Xuyên cũng nữa?

      Tưởng Xuyên xách túi hành lý trong tay Tào Thịnh giúp ta: “Hôm nay Lữ An có chuyện khác phải làm.”

      Tào Thịnh cười, hôn Từ Từ cái, : “Chờ chúng ta tới Bắc Kinh tìm chị Tần Đường tới chơi với con nhé?”

      Giọng giòn tan của Từ Từ vang lên: “Được nha được nha!”

      Tưởng Xuyên: “............”

      căng thẳng mím môi, chuyện, trong lòng nghẹn đến phát bực.

      Đến sân bay, Tào Thịnh nhận cuộc điện thoại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Xác định?”

      Sau đó vài giây, Tào Thịnh : “Được, tôi biết rồi.”

      Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên nhìn về phía ta: “Có chuyện sao?”

      Tào Thịnh gật đầu: “Vừa rồi Tào Nham gọi điện thoại cho tôi, Khương Khôn đến Bắc Kinh, cụ thể để làm gì chưa biết. Vừa vặn lần này cùng tôi để điều tra luôn.”

      “Ừ.” Tưởng Xuyên mặt cảm xúc .

      “Triệu Kiến Hòa vẫn còn ở Tây An, phải cẩn thận.”

      “Tôi biết rồi.”

      Tào Thịnh bế Từ Từ xuống xe, tay xách hành lý, : “Nếu muốn đổi vị trí với tôi cũng sao đâu.”

      Tưởng Xuyên cười: “ cần, ở Bắc Kinh có thể dễ dàng chăm sóc Từ Từ hơn, cũng nên nhân cơ hội này mà hàn gắn lại tình cảm với vợ cũ .”

      Tào Thịnh cười lớn: “Được rồi, tôi đây.”

      Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài sân bay lát, sau đó mới xoay người rời .”

      ……...

      Thành phố Bắc Kinh.

      Tần Đường và Hạ Tòng An vội vàng đến bệnh viện. Đến dưới lầu bệnh viện, Tần Đường đột nhiên dừng bước, ngón tay gắt gao túm chặt tay áo của Hạ Tòng , giữ lại, cổ họng khô khốc hỏi: “Chu Kỳ tỉnh lại rồi sao?”

      Hạ Tòng An biết sợ hãi, cầm tay khẽ bóp trấn an: “Đừng hoảng hốt, lần này là .”

      Tần Đường có chút thể tin được, cũng dám tiến lên. Bây giờ phòng bệnh nhất định có rất nhiều người, nếu bây giờ qua…... biết là tốt hay là xấu nữa đây.

      thôi, đây là chuyện tốt mà.” Hạ Tòng An : “Chẳng lẽ em muốn tới thăm Chu Kỳ sao?”

      Năm đó khi Chu Kỳ biến thành người thực vật, phải nằm ở giường, cậu ấy mới có mười bảy tuổi, chuẩn bị học cấp ba.*

      *t cũng k tại sao mười bảy tuổi mới chuẩn bị vào cấp 3 nữa, nhưng tác giả ghi như thế nên t cũng cứ vầy mà làm thôi à :v


      Năm năm trôi qua, cuộc đời của cậu ấy bị chậm trễ những 5 năm. Năm nay cậu ấy 22 tuổi, nếu thân thể khôi phục tốt, sáu tháng sau cậu ấy có thể tiếp tục học. Nhưng 22 tuổi mới học cấp ba, liệu Chu Kỳ có chấp nhận được ? Cậu ấy liệu có tha thứ cho được …….

      Hạ Tòng An như nhìn ra suy nghĩ trong lòng , xoa đầu , giọng : “Chu Kỳ trách em đâu. Hơn nữa cảm thấy chuyện này phải lỗi của em, mỗi người đều phải có trách nhiệm, họ phải có trách nhiệm với quyết định của chính bản thân mình.”

      Tần Đường im lặng .

      lát sau, hít sâu mấy lần, ngẩng đầu nhìn Hạ Tòng An, cũng từ từ rút tay ra:

      thôi.”

      Tần Đường ngẩng đầu, phía trước Hạ Tòng An.

      Trong phòng bệnh vô cùng đông đúc………

      “Tiểu tử, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết cậu ngủ bao lâu rồi ? Cậu còn ngủ nữa con tớ cũng đẻ rồi mất.”

      “Cái rắm! Cẩu đọc thân tiêu chuẩn đến bạn còn có như cậu lại còn biết xấu hổ sinh con sao?”

      “CMN! Cậu quan tâm cái rắm, kệ tôi!”

      “Nè nè nè……...các cậu đừng cãi nhau nữa, đợi lát nữa bác sĩ với y tá đến lại ăn chửi cả lũ bây giờ!”

      “Đúng đúng đúng, bây giờ Chu Kỳ cần được nghỉ ngơi.”

      Tần Đường đứng ngoài cửa, nhìn những gương mặt trẻ tuổi bên trong, phần lớn là những người bạn lớn lên trong đại viện và bạn học của cậu ấy, có 7, 8 người, đứng tranh cãi.

      “Ừ…...các cậu ồn đến mức khiến đầu tớ cũng đau rồi.”

      Trong nháy mắt Tần Đường liền cảm thấy hoảng hốt, hốc mắt cay cay, đây là giọng của Chu Kỳ. Giọng hơi khàn, còn có chút thanh như vịt đực khi vỡ giọng từ 5 năm trước.

      Hạ Tòng An đặt tay lên vai , thấp giọng hỏi: “Em vào sao?”

      Tần Đường nén cho nước mắt chảy ra, cúi đầu: “Tối nay chúng ta lại đến , em sợ bây giờ lại vào phá hỏng bầu khí.”

      Hạ Tòng An cũng miễn cưỡng , : “Vậy chúng ta ăn chút gì đó trước nhé.”

      Tần Đường đứng im trong chốc lát rồi mới : “Được.”

      Vừa mới quay người lại, liền thấy ba mẹ của Chu Kỳ tới.

      Tần Đường có chút câu nệ, lên tiếng: “Chú Chu, dì Thư.”

      Ba Chu nhìn , cười: “An An về rồi à?”

      Ông là nhìn Tần Đường lớn lên từ nên vẫn gọi nhũ danh của .

      Tần Đường gật đầu: “Vâng ạ.”

      Ba Chu hỏi tiếp: “Con vào xem nó chưa?”

      Tần Đường do dự chút, rồi lắc đầu: “Chưa ạ. Tối nay con tới.”

      Hạ Tòng An cười cười: “Chú Chu, hai người cứ trước ạ. Cháu với Đường Đường mới xuống máy bay, bọn cháu định ăn trước chút, chờ bên trong vắng hơn bọn cháu vào sau ạ.”

      Ba Chu nghe vậy cũng gì nữa, gật đầu: “Cũng được.”

      …………..

      8h tối, phòng bệnh an tĩnh lại.

      Tần Đường đứng ở cửa, nhàng đẩy cửa vào. Hộ lý chăm sóc vội vàng đứng lên: “Tần tiểu thư.”

      Tần Đường giọng : “ ra ngoài trước .”

      “Vâng.”

      Tần Đường ngồi trước giường bệnh, nhìn Chu Kỳ chăm chú. Khuôn mặt cậu ấy ngoài có chút gầy gò và tái nhợt do thiếu ánh mặt trời ra khác gì hồi 17 tuổi.

      vẫn như mọi lần tới thăm Chu Kỳ, : “Em nhìn em này, ngủ lâu như vậy, chị còn tưởng em định ngủ mãi luôn chứ………..”

      tiếp tục lẩm bẩm, liên miên, nó rất nhiều.

      “Chị An An..”

      Chu Kỳ thành công bị đánh thức, trợn tròn mắt nhìn , dường như qua mấy đời rồi.

      Cha mẹ hai người đều có mối quan hệ rất tốt, Tần Đường lớn hơn Chu Kỳ tuổi, chơi với nhau từ . Tần Đường đâu cậu cũng thích theo, cho dù bị người ta chê cười cậu cũng để ý, cười cười , có gì hơn người đâu chứ.

      Tần Đường sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Cuối cùng cũng gọi được em dậy rồi.”

      Chu Kỳ mím môi, sau đó nhàng cười: “Ừ, tại chị ồn quá mà.”

      “Cảm giác thế nào rồi?” Tần Đường hỏi.

      “Cũng tốt, chính là nằm lâu quá nên cả người đều khó chịu……”

      Tần Đường thay cậu chỉnh lại chăn, “ sao, em rất nhanh liền có thể chạy nhảy trở lại rồi.”

      Chu Kỳ nhìn trong chốc lát, : “Chị An An, sao có mỗi mình chị tới thăm em thế? Trần Kính Sinh đâu?”

      Trái tim Tần Đường bỗng quặn lại, sắc mặt trắng bệch.

      “Có phải cậu ấy bận thi đấu rồi ?” Ký ức của Chu Kỳ vẫn dừng lại ở 5 năm trước. Hôm nay cậu hỏi qua, cố năm đó, ngoại trừ cậu bị biến thành người thực vật ba người còn lại đều ổn.

      có.” Tần Đường nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, “Em có mệt ?”

      “Vẫn ổn ạ.”

      “Vậy em nghỉ ngơi nhé, ngày mai chị đến thăm em.”

      đứng dậy.

      Chu Kỳ gọi lại, nhưng Tần Đường vẫn cúi đầu.

      Cậu nhìn cười: “Chị An An.”

      Tần Đường: “Sao?”

      có gì. Mai chị nhớ tới thăm em nhé.”

      Tần Đường cười: “Được.”

      ……

      Hạ Tòng An chờ ở dưới lầu, Tần Đường ngồi băng ghế ở bệnh viện, kiêng dè lấy thuốc lá ra châm điếu, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc để lên miệng, yên lặng nhả ra ngụm khói.

      Dáng vẻ này của Tần Đường, vô cùng thành thục và quyến rũ.

      Hạ Tòng An cũng là nhìn lớn lên.

      Khi còn rất đáng , thời thiếu nữ vừa xinh đẹp lại phóng khoáng, sau đó việc kia xảy ra, trầm mặc rất lâu, sau đó liền thay đổi.

      Thực ra cảm thấy như này là tốt, có số thứ chỉ là lớp vỏ bên ngoài, chỉ tự phong bế bản thân, tuy tính cách khác biệt, nhưng sâu bên trong vẫn là Tần Đường đó.

      Tần Đường hỏi : “ xem, em phải với Chu Kỳ chuyện Trần Kính Sinh chết như thế nào đây?”

      Giọng của vô cùng đạm mạc, nghe ra chút cảm xúc nào trong đó cả.

      Hạ Tòng An nhìn trong chốc lát, thấp giọng : “Trước đừng gì cả, đợi cậu ấy xuất viện tính tiếp.”

      Tần Đường dập thuốc, đứng lên: “Được.”

      Hạ Tòng An cũng đứng lên theo, : “ đưa em về. Em muốn về chỗ ba mẹ em bên kia hay trở lại căn hộ của em?”

      “Muộn rồi, cho em về phòng của em .”

      “Được.”

      ……….

      Tần Đường vốn cho rằng mình mất ngủ, ngờ vừa nằm xuống liền ngủ được. Có lẽ vì Chu Kỳ tỉnh, nên giấc ngủ này của trôi qua rất an ổn.

      Mãi cho đến khi di động đổ chuông, mới tỉnh.

      Là Tào Thịnh.

      vội vàng ngồi dậy, “Tào tiên sinh, đến Bắc Kinh rồi ư?”

      Tào Thịnh cười: “Ừ, tôi đến từ tối qua.”

      Tần Đường nhìn đồng hồ, 10h hơn rồi. xốc chăn lên, “Hai người ở đâu? Tôi đến ngay bây giờ.”

      Tào Thịnh khách sáo với , địa chỉ.

      Tần Đường rửa mặt xong, thay quần áo, lấy chìa khóa lái xe .

      Từ Từ vừa nhìn thấy liền kêu lên: “Chị Đường Đường!”
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6841 others thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 27


      Tần Đường và Tào Thịnh hẹn nhau ở nhà hàng gần bệnh viện. Từ Từ cởi giày, đứng sofa, giang tay về phía muốn bế, Tần Đường cười tiếng qua bế bé lên. Từ Từ nhanh chóng hôn chụt cái lên má , cất giọng ngọt ngào : “Chị Đường Đường!”

      Tần Đường xoa đầu bé: “Ngoan!”

      Hôm qua trở về gấp, còn chưa kịp chào tạm biệt Tào Thịnh và Tưởng Xuyên cách tử tế nên có chút băn khoăn, ôm Từ Từ ngồi xuống : “Bữa nay phải để tôi mời mới được.”

      Tào Thịnh cười, tranh với : “Được, vậy lần sau đến lượt tôi và mẹ Từ Từ mời .”

      lát sau, Tào Thịnh hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi hay nên mới phải về gấp như thế.

      Tần Đường muốn nhiều lời, chỉ : “Đúng là có việc gấp.”

      Tào Thịnh nhìn , : “ có gì. Hôm qua muốn Trấn Ba với Tưởng Xuyên, kết quả là về gấp, cậu ta lại là người cuối cùng được biết.”

      Tần Đường sửng sốt, cách nào phản bác. quả thực nên trước với tiếng.

      Người phục vụ mang thực đơn lên.

      Tần Đường phất phất tay, ngẩng đầu : “Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho ấy.”

      Tào Thịnh cười: “Được.”

      Ăn cơm xong, Tần Đường mang Tào Thịnh và Từ Từ đến bệnh viện, giới thiệu chuyên gia từ Mỹ về cho ta. Tào Thịnh dẫn Từ Từ làm kiểm tra, trong lúc đó, vợ ta cũng đến, Tần Đường tiện ở lại, nên liền kiếm cớ rời trước.

      Chu Kỳ cũng ở bệnh viện này. Lúc đến, cậu ấy vẫn còn ngủ nên chỉ ngồi trong chốc lát rồi .

      Tháng sáu thời tiết vô cùng nóng bức, mặt trời chói chang cao, chói đến mức khiến người ta hoa mắt.

      Tần Đường ngồi lại lên xe, bật điều hòa lên, nghĩ lát, rồi lấy điện thoại ra.

      Số điện thoại của Tưởng Xuyên có ở trong danh bạ của , nhưng hình như chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cả. Nhìn chằm chằm dãy số kia lúc, cuối cùng bấm gọi, điện thoại bên kia mất vài giây mới kết nối được.

      ……..

      Tây An.

      Tưởng Xuyên cũng ngồi trong xe, đôi mắt đen sắc bén nhìn chăm chú về phía trước, Triệu Kiến Hòa ôm người phụ nữ trang sức đầy mình ra từ điểm giao dịch.

      Di động đổ chuông, cúi đầu liếc nhìn cái rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên.

      Bỗng nhiên, lại cúi lại xuống.

      màn hình lấp lóe hai chữ “Tần Đường.”

      bên dùng vẻ mặt chút biểu tình bắt điện thoại, bên khởi động động cơ theo Triệu Kiến Hòa.

      Hai người đều lên tiếng.

      Trầm mặc vài giây.

      Cuối cùng Tưởng Xuyên thấp giọng : “ chuyện.”

      Tần Đường vẫn im lặng trong chốc lát, : “Hôm qua tôi có việc phải về gấp, kịp với tiếng…..”

      Tâm tình hậm hực suốt đêm hơi giãn ra, Tưởng Xuyên đảo tay lái, khẽ cười : “Tiếng ‘xin lỗi’ to to chút.”

      Tần Đường: “........”

      Quỷ cũng nghe ra được là cố ý.

      “Khi nào quay lại?” Tưởng Xuyên hỏi.

      Câu hỏi này vừa thốt ra, liền mím môi lại theo bản năng.

      Đây là điều chắc chắn. Nếu ấy có ý định quay lại cũng là bình thường.

      Tưởng Xuyên cách nào miễn cưỡng ấy được, đây chính là .

      Rút điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, bật lửa, chờ trả lời.

      Tần Đường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng rất nhạt, nhưng lại nghe ra được ý vị khác trong đó, giống câu cho em cơ hội” kia.

      xác định.” .

      Tưởng Xuyên nhả ra ngụm khói, thấy Triệu Kiến Hòa ôm người phụ nữ xuống xe, nghênh ngang về phía Triệu Phong.

      nheo mắt lại, : “Được, biết rồi. Cứ như vậy trước nhé.”

      Tưởng Xuyên ném điện thoại lên ghế phó lái, dựa lưng ra sau, nhìn chằm chằm phía trước, thấy Triệu Kiến Hòa đưa đồ cho Triệu Phong, Triệu Phong vỗ vai ta, hai người lại cười cười rồi gì đó vài tiếng với nhau, sau đó đường ai nấy .

      Suy nghĩ lát, Tưởng Xuyên theo Triệu Phong.

      …………

      Tần Đường bận hơn nửa tháng, chụp hình cho người đặt lịch trước đó xong, lại sấp sấp ngửa ngửa chuẩn bị hội đấu giá từ thiện của Quỹ An Nhất. Đây là lần đầu tiên tự mình ra mặt, nên bận đến tối tăm mặt mũi.

      Lão Viên đưa danh sách vật phẩm đấu giá cho , : “Mặt mũi ba mẹ quá lớn, người tới rất nhiều.”

      Tần Đường vừa bận bịu xử lý chuyện trong tay vừa hỏi: “Còn gì nữa ? Những thiệp mời gửi có vấn đề gì ?”

      Lão Viên : “Có. Lúc trước tổng giám đốc tập đoàn Khôn Luân ở Tây An tới, sáng nay lại gọi điện lại, có người đại diện tới.”

      “Ai?”

      “Khương Khôn.”

      Tần Đường dừng lại, có chút chắc ngẩng đầu nhìn lão Viên: “Khương Khôn phải là ông chủ ư? phải từ trước đến giờ đều lộ mặt sao?”

      Lão Viên cười cười: “Tôi đoán chắc là do ba mẹ . Còn nữa, quỹ An Nhất thành lập nhiều năm, lần nào rất nhiều báo chí và truyền thông đều tới, Khương Khôn phải là nhà từ thiện nổi tiếng sao? Ông ta ra mặt, điều này góp phần nâng cao hình tượng công ty, vốn dĩ là chỉ có lợi mà có hại. Lúc đầu tôi còn thắc mắc hiểu tại sao ông ta lại từ chối nữa kìa.”

      “Được….tôi biết rồi.”

      Tần Đường cúi đầu tiếp tục làm việc, cũng thắc mắc gì thêm.

      Lão Viên thấy gần đây bận đến đòi mạng, nhịn được : “Có chuyện cứ phân phó cho người khác làm nữa, đừng ôm hết việc vào người như vậy, rồi lại làm hại bản thân.”

      Tần Đường cười: “ sao, lần này cháu muốn tự mình làm mọi việc.”

      Quỹ An Nhất vốn được thành lập dưới danh nghĩa của , ai cũng nghĩ đến, hành động vô tình của ba mẹ năm đó, ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này.

      10h tối, Tần Đường rời khỏi quỹ An Nhất.

      đường về qua bệnh viện, lên lầu thăm Chu Kỳ.

      Mấy lần trước, lúc tới Chu Kỳ đều ngủ, sau khi hộ lý với Chu Kỳ liền khiến cậu ảo não thôi nên tối nay, cậu liền cố gắng thức chờ tới.

      Tần Đường ngồi xuống bên mép giường, cười: “Có tinh thần ghê nhỉ.”

      Chu Kỳ nhoẻn miệng cười: “Chờ chị đó ạ.”

      Tần Đường hỏi: “Ba mẹ em mà biết em nghĩ ngơi cho tốt nhất định mắng em trận nên thân đó.”

      sao. Bác sĩ bảo em khôi phục khá tốt, trí lực cũng chịu ảnh hưởng mấy. Chị có tin , bây giờ em lập tức có thể học thuộc lòng cho chị nghe lịch sử địa lý của cao trung đó.”

      “Vậy em học thuộc lòng cho chị nghe .”

      “........”

      Chu Kỳ nghĩ lúc, căng đầu đọc ra đoạn lịch sử.

      Tần Đường cười ra tiếng: “Được rồi, đứng tốn công suy nghĩ nữa. Chờ em xuất viện cho em tha hồ mà học.”

      Chu Kỳ cười, lát sau mới giọng hỏi: “Chị An An, có phải chị và Trần Kính Sinh qua lại với nhau rồi nữa đúng ?”

      Tần Đường sửng sốt.

      “Đúng ?”

      “Ừ, chia tay rồi.”

      Bọn họ quả thực chia tay, là Trần Kính Sinh đề nghị trước.

      đoạn tình cảm kia chỉ kéo dài có nửa năm.

      Chu Kỳ nhìn trong chốc lát, “Chia tay bao giờ ạ?”

      Tần Đường : “Bốn năm trước.”

      Chu Kỳ: “Ồ………….”

      Chu Kỳ vốn nghĩ nên gì tiếp, nhưng tinh thần cậu vẫn chưa quá tốt, chống đỡ được đến bây giờ đầu óc bắt đầu có điểm mơ hồ. Tần Đường đứng dậy, : “Ngủ , đừng cố. Lần sau chị cố rút thời gian đến thăm em vào ban ngày.”

      “Được, lời định nhé.”

      “Ừ.”

      ……

      Tần Đường trở lại xe, châm điếu thuốc, nhưng hút, tay rũ ra bên ngoài cửa sổ, để gió thổi tàn thuốc .

      Bỗng nhiên, điếu thuốc tay bị người khác lấy .

      Trái tim Tần Đường run lên, định lên tiếng…..

      Người kia có lòng bàn tay thô ráp, cọ qua đầu ngón tay non mịn của .

      cảm giác quen thuộc kì lạ.

      mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Giây tiếp theo liền vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.

      bóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài, phần sườn ngang tầm mắt , đưa nửa điếu thuốc kia lên miệng, nặng nề hít hơi, hai má hóp lại, sau đó, làn sương khói lượn lờ xuất .

      quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn .

      Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt nửa chìm trong bóng tối, nếu phải làn khói kia chầm chậm lan tỏa, còn cho rằng đây là hình ảnh tĩnh.

      Hai người ai mở miệng chuyện.

      khoanh tay, gẩy gẩy tàn thuốc.

      Tần Đường nhìn hút hết điếu thuốc kia, dập tắt tàn thuốc xong, lại nghe giọng trầm trầm thấp thấp của : “Thuốc lá của phụ nữ nhạt quá.”

      có mùi vị.”

      Tưởng Xuyên hạ mi mắt, ánh mắt tương phản, nhìn chằm chằm: “Choáng váng sao?”

      Tần Đường chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần, hắng giọng hỏi: “Sao lại ở đây?”

      tới thăm Từ Từ à?”

      Từ Từ cũng ở bệnh viện này.

      Tưởng Xuyên: “Ừ.”

      vừa đến Bắc Kinh bao lâu, Tào Thịnh ở bệnh viện chăm sóc con nên liền tới đây, chủ yếu là để thương lượng chút chuyện.

      Triệu Phong tới Bắc Kinh tập hợp với Khương Khôn, mang theo món đồ kia tới.

      Việc Khương Khôn tháng sau tới tham gia buổi đấu giá Từ Thiện của quỹ An Nhất cũng biết.

      Tào Thịnh muốn tới giúp đỡ tay.

      Nên tới.

      Nhưng những việc này lại thể với Tần Đường.

      từ bệnh viện xuống, liền nhìn thấy .

      theo cả đoạn đường, thấy lên xe, định tiến lên ngăn cản, kết quả lại thấy ngồi xe phát ngóc, châm hai điếu thuốc, nhưng lại hút lấy hơi.

      Đến điếu thứ ba, cháy được nửa, mới ra tay.

      Tưởng Xuyên hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện?”

      Tần Đường thấy xuất ở đây, vẫn còn hoảng hốt, giọng : “Tôi tới thăm bạn.”

      “Có rảnh ?”

      “Bây giờ?”

      “Đúng.”

      “Có…..”

      Tưởng Xuyên liếc nhìn xe cái, là con Maserati màu trắng.

      Vòng qua đầu xe, mở cửa, thân hình cao lớn khom lưng ngồi vào ghế phó lái.

      Tần Đường ngẩn ra: “ muốn làm gì?’

      Dáng người Tưởng Xuyên vừa to vừa cao, vừa ngồi vào trong xe cái, gian liền trở nên chật chội.

      Tưởng Xuyên ngả người lên ghế, tay thò sang bên cạnh chỉnh chỉnh, cả cái ghế ngả ra đằng sau mới có chỗ để chân, sau đó thoải mái gác tay ra sau đầu :

      “Dẫn ăn.”

      Tần Đường: “.............”

      Kiêu ngạo như thế đấy.

      Tần Đường lái xe, vòng vòng phố hồi tìm chỗ để mời vị đại gia này ăn cơm.

      vòng, chỗ khác có chỗ đỗ xe, cuối cùng, chỉ vào nhà hàng KFC hỏi: “Ăn ?”

      Tưởng Xuyên nhíu mày: “Cái này ư?”

      Tần Đường phản bác: “Cái này làm sao? Hồi còn tôi thích ăn nhất là cái này.”

      “Đồ ăn rác rưởi.”

      lẩm bẩm , duỗi tay, lại vặn cổ vài cái, cuối cùng mở cửa xe ra ngoài.

      Tần Đường trừng mắt nhìn theo bóng dáng kia, xuống xe theo.

      Tưởng Xuyên đứng cạnh xe, lướt qua nóc xe nhìn về phía , cười lớn, xoay người trước.

      Vì giờ cũng muộn nên trong cửa hàng nhiều khách lắm. Tưởng Xuyên chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vắt chéo chân nhìn : “Em gọi đồ . rất ít khi ăn mấy thứ này.”

      Tần Đường nhàn nhạt liếc nhìn cái, cuối cùng nhận lệnh gọi đồ.

      cũng lâu ăn KFC, tính toán sức ăn của Tưởng Xuyên chút, liền gọi 3 cái hamburger, thùng gà suất gia đình, lại gọi thêm khoai tây chiên, gà lắc, bánh tart trứng và vài thứ linh tinh nữa, xong xuôi cũng đầy ắp cả khay.

      Tưởng Xuyên nhìn khay thức ăn cao như núi đến, nhịn được nhíu mày: “Sao em gọi nhiều thế?”

      Tần Đường nhướng mày nhìn : “ phải chưa ăn cơm sao, vậy ăn nhiều nhiều chút .”
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6842 others thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 28


      Tưởng Xuyên ăn cái gì cũng rất nhanh, cũng quả thực rất ít khi ăn loại đồ ăn này, đại khái là rất nhiều năm rồi ăn.

      tại ăn lại, thế nhưng lại cảm thấy cũng tệ lắm.

      Tần Đường ôm gói khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, từ từ ăn. đúng là xem sức ăn của Tưởng Xuyên, ngoại trừ bánh tart trứng cùng khoai tây chiên, cơ bản đều ăn sạch, cuối cùng dựa lưng lên ghế, lười biếng vắt chéo chân, cằm hất về phía cái tart trứng duy nhất còn sót lại bàn: “Đừng lãng phí.”

      Tần Đường : “ ăn ……”

      Tưởng Xuyên cười: “Em mua hai cái phải là mỗi người cái à?”

      Tần Đường bị trúng, ăn nốt miếng khoai tây chiên còn lại, cầm miếng bánh kia lên, cắn được hai miếng bỗng nhiên nhớ ra hình như Tưởng Xuyên mang theo hành lý gì, liền hỏi: “ ở đâu?”

      “Muốn cùng à?” Tưởng Xuyên thấy sắc mặt cứng đờ, thấp giọng cười: “ muốn đừng hỏi.”

      Tần Đường: “.........”

      chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, ta có nhất thiết phải chiếm bằng được tiện nghi của như thế ?

      Tần Đường lau tay, liếc nhìn đồng hồ: “Sắp 12h rồi, tôi phải về nhà.”

      “Ừ.” Tưởng Xuyên đứng lên, “Về thôi.”

      Hai người ra đến cửa, Tưởng Xuyên híp mắt lại, nhìn về người đàn ông đeo khẩu trang đứng đó xa vừa lách mình vào chỗ ngoặt, vài giây sau liền biến mất tung tích, đầu lưỡi liếm khóe miệng, đột nhiên túm lấy tay Tần Đường.

      Tần Đường có chút kì lạ: “ định làm gì?”

      Tưởng Xuyên nhìn : “ đưa em về.”

      Tần Đường á khẩu nhìn : “ cũng có xe đưa tôi về kiểu gì? Muốn đưa cũng là tôi đưa có.”

      “Em có phải là được rồi sao.” bật cười, lấy chìa khóa xe trong tay rồi thả ra lên đằng trước.

      Tần Đường: “...........”

      Vài giây sau mới đuổi theo, thở phì phò : “Tưởng Xuyên, dám công khai cướp xe của tôi thế ư, coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!”

      “Báo , để chú cảnh sát lại đây bắt em.” đầu cũng quay lại đáp.

      “Bắt í!!!!” Hỗn đản.

      Tưởng Xuyên cắm chìa khóa xe, điều chỉnh lại ghế dựa.

      Tần Đường gì, gặp phải lưu manh tự nhiên như vậy đúng là xui xẻo mà, đứng cạnh xe hồi, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ khỏi động mới mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

      “Địa chỉ.”

      “Tôi .”

      Dọc theo đường , Tần Đường căn bản kịp chỉ đường, Tưởng Xuyên chỉ lái xe vào đường mà còn lái cực nhanh khiến thể tóm lấy cửa xe, quay đầu nhìn kêu lên: “ làm cái quái gì vậy? đua xe đấy à?”

      Tưởng Xuyên trả lời, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đột nhiên ngoặt tay lái, rẽ vào con ngõ , rồi từ con đường khác lái xe vòng ra ngoài.

      Chiếc xe SUV đen phía sau lập tức bị bỏ lại.

      Tốc độ xe giảm dần xuống, Tần Đường lạnh mặt nhìn : “ điên à?”

      Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên: “Em xem?”

      nhất định điên rồi!” cũng điên rồi nên mới nửa đêm nửa hôm đua xe với thế này.

      “Đồ ngốc.” xoa tóc , “Có người theo dõi chúng ta, em biết ?”

      “Hả?” Tần Đường nghiêng đầu kinh ngạc nhìn , xong liền vội quay đầu lại nhìn.

      Tưởng Xuyên thu tay lại, : “ có gì, bây giờ có nữa rồi.”

      “Ai vậy?” hỏi, rất nhanh liền nghĩ đến cái tên: “Có phải là Triệu Kiến Hòa hay ? Hay là có liên quan đến Triệu Kiến Hòa?”

      Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạt : “Đừng hoảng, chắc là .”

      Tần Đường cắn môi, quả thực chắc được. Cũng có thể là paparazzi, gần đây mỗi ngày đều bận rộn ở quỹ An Nhất, mà quỹ An Nhất lại do ba mẹ sáng lập, cũng biết ai để lộ tin tức lần này xuất nữa.

      Buổi đấu giá của quỹ An Nhất là tin tức lớn, báo giới truyền thống đều muốn giật được mấy cái tít nổi bật.

      Có người theo dõi cũng có gì kì lạ cả.

      “Nhà em ở đâu?”

      Tần Đường mắt nhìn bốn phía, có chút nhận ra đây là đường nào, oán trách liếc nhìn Tưởng Xuyên cái, rồi bật định vị lên.

      ………………..

      Con Maserati tiến vào tiểu khu xa hoa, Tưởng Xuyên lái xe vào hầm để xe.

      Tần Đường hỏi: “ định về thế nào?”

      Tưởng Xuyên liếc nhìn cười: “Sao? Em muốn thu nhận à?”

      Tần Đường rút chìa khóa xe mở cửa lưu loát xuống xe.

      Mặc kệ ta thôi.

      Tưởng Xuyên vòng qua, bắt lấy tay phải của , ngón cái nhàng xoa xoa hình xăm mu bàn tay , đó có mấy vết sẹo nhô lên, hiển nhiên hình xăm này xăm lên là để che nó .

      Tần Đường tránh tránh tránh, nhưng vẫn tránh thoát, đành lấy mắt trừng .

      Tưởng Xuyên nhớ tới lúc ở trước bệnh viện thấy vuốt ve hình xăm đến phát ngốc, vẻ mặt vừa hoảng hốt lại đơn.

      Mười lăm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy , khi đó chính là tiểu công chúa, nhưng Tần Đường của bây giờ và tiểu công chúa năm đó quen giống nhau, qua thời gian dài mới nhận ra, bề ngoài lạnh nhạt chỉ là lớp vỏ ngụy trang của , nếu bị buộc nóng nảy, vẫn lộ ra bản chất của mình.

      Đó mới là bản tính của .

      Tưởng Xuyên biết trải qua những chuyện gì, đôi mắt đen trầm xuống, chẳng lẽ là tổn thương tình cảm?

      “Chỗ này sao lại bị thương?” hỏi.

      Tần Đường từ bỏ việc giãy dụa, mặc kệ Tưởng Xuyên nắm tay mình, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay , giọng : “ có gì, chuyện ngoài ý muốn thôi.”

      Ánh mắt mơ hồ, hàng mi dài run rẩy, cúi đầu che yếu ớt của bản thân.

      Tưởng Xuyên ép , ngón cái chà phát cuối cùng, nắm tay kéo vào trong lòng, đè đầu tựa lên vai mình.

      Gương mặt Tần Đường dán lên vai , chóp mũi đều là hơi thở nồng đậm hương vị hormone của , có chút ngượng ngùng, giọng : “Tưởng Xuyên, rốt cục muốn gì?”

      cười thành tiếng: “ phải quá ràng rồi sao? Đương nhiên là muốn chiếm tiện nghi của em rồi!”

      “..........”

      Ngoài ý muốn là lại hề giãy giụa, cũng cảm thấy phản cảm khi bị ôm.

      Vài giây sau, buông ra.

      “Về , nếu còn ở lại chỉ là cái ôm đơn giản như vậy đâu.”

      “..............”

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , nhéo nhéo đôi tai trắng trắng của cái.

      Vành tai kia nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt.

      Tần Đường lập tức đẩy ra, xoay người chạy .

      Tưởng Xuyên đứng yên tại chỗ, ngậm thuốc nhìn bước vào thang máy.

      Tháng máy dừng lại ở tầng 12.

      nở nụ cười, xoay người rời .

      Bóng đêm nặng nề, gió thổi đìu hiu.

      Tưởng Xuyên tìm nhà nghỉ ở ngõ của tiểu khu phụ cận, ông chủ ngẩng đầu lên khỏi quầy: “Ở qua đêm à?”

      Tưởng Xuyên tới, liếc nhìn bảng giá.

      60 đồng đêm, thành phố Bắc Kinh đúng là biết cách ra giá mà.

      gì, để mấy trăm đồng lên bàn.

      Ông chủ hai mắt lập tức sáng rực: “Ở lâu?”

      Tưởng Xuyên gật đầu, “Chìa khóa?”

      Ông chủ thu tiền lại, cũng cần thẻ căn cước chứng minh, trực tiếp giao chìa khóa cho .

      Tưởng Xuyên lên lầu, mới đứng ở cửa nghe được giọng nữ ngâm nga, kèm theo tiếng ván giường kẽo kẹt đầy ám muội từ phòng bên cạnh, mặt biến sắc, mở cửa bước vào.

      ……..

      Tào Thịnh và Tưởng Xuyên đứng dựa vào tường sau của bệnh viện hút thuốc.

      Tào Thịnh : “Đúng rồi, gặp Tần Đường chưa?”

      Tưởng Xuyên hút thuốc, gật đầu: “Mấy hôm trước gặp rồi.”

      “Triệu Kiến Hòa mua khối ngọc thạch kia ở Vân Nam vận chuyển đến đây, giá trị nhiều nhất là 200 vạn, nhưng thời điểm mua ông chủ lại bán tới giá 1000 vạn, 800 vạn thừa ra lại bị “rửa sạch.” Vật phẩm lần này đưa tới quỹ An Nhất để đấu giá chính là khối ngọc thạch đỏ, giá khởi điểm là 80 vạn.” Tào Thịnh bật cười mỉa mai: “Đến lúc đó bán ra nhất định phải lên đến 500 vạn, Khương Khôn vừa rửa sạch được mấy đồng tiền dơ bẩn của , vừa được thêm danh khí.”

      Tưởng Xuyên: “A.”

      Tào Thịnh nhìn về phía : “ với Tần Đường muốn mấy thiệp mời, lúc buổi đấu giá diễn ra danh chính ngôn thuận mà vào.”

      “Ừ.” Việc này cho dù Tào Thịnh cũng làm.

      Tào Thịnh hỏi: “Thế bây giờ ở đâu?”

      Tưởng Xuyên: “Nhà nghỉ.”

      Tào Thịnh cắn răng : “Khi nào về đưa hóa đơn cho tôi, tôi giúp báo lên.”

      Thân phận tại của Tưởng Xuyên có chút khó xử, ra ngoài làm nhiệm vụ, chi tiêu được chi trả, vì dù sao cảnh tịch của cũng bị hủy bỏ, nếu phải Tào Thịnh kiên trì muốn giúp cũng cần phải nhảy vào đầm nước đục này.

      Tưởng Xuyên ngậm thuốc, trầm mặc vài giây, mặt cảm xúc : “ cần, cũng đáng bao nhiêu tiền.”

      “Về sau còn cần tiền mà.” Tào Thịnh phản đối, “Đây là mệnh lệnh.”

      Tưởng Xuyên bật cười, quay người rời , đưa lưng về phía Tào Thịnh vẫy tay: “Bây giờ mệnh lệnh của có tác dụng với tôi nữa rồi.”

      Tào Thịnh nhìn theo hình bóng thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.

      …….

      Buổi đấu giá tổ chức vào ngày mùng 8 tháng 6.

      Tần Đường ở quỹ An Nhất đối chiếu số liệu với lão Viên, Chu Đồng chạy vào, cười tủm tỉm : “Chị Tần Đường, có người tìm chị kìa, ở bên ngoài đó.”

      “Ai? Có hẹn trước ?”

      có, nhưng người đàn ông kia……..” Chu Đồng biết hình dung thế nào, đẹp trai cảm thấy đủ, nghĩ nghĩ lúc, cuối cùng đôi mắt sáng rực lên, “như Super Man vậy, so với những mẫu ảnh chị chụp đẹp hơn biết bao nhiêu lần, dáng người vô cùng chuẩn, khí chất cũng vô cùng đặc biệt.”

      Tần Đường thất thần, rất nhanh liền biết người Chu Đồng chính là Tưởng Xuyên.

      “Chị Tần Đường, ấy có phải là mẫu ảnh mới tới ạ? Em cảm thấy ấy nhất định rất hot đấy!”

      “.....” Tần Đường liếc nhìn ấy cái, “ ta phải người mẫu.”

      Chu Đồng ấp úng, “Ohhh…...Thế là tiếc………”

      Tần Đường đem tập hồ sơ trong tay dúi vào ngực ấy, “Em kiểm tra đối chiếu lại số liệu , chị ra đây chút.”

      được vài bước lại quay lại, lấy hai hóa đơn tiền phạt trong ngăn kéo ra.

      Tưởng Xuyên đứng chờ ở ngoài cửa, cả người tràn ngập hương vị nam tính, chính là loại rất dễ thu hút các trẻ, chỉ mới đứng lát mà hấp dẫn ít cái quay đầu lại, phụ nữ ngang qua đều nhịn được mà nhìn nhiều hơn vài lần.

      Tần Đường tới cửa, ngẩng đầu nhìn thấy liền rảo bước tới.

      Nhưng vừa mới dừng bước, Tần Đường liền đem hóa đơn phạt đập vào ngực , “Này, hóa đơn tiền phạt quá tốc độ của .”

      Tưởng Xuyên: “.........”

      cầm lấy vé phạt, nhìn nhìn, cuối cùng nhịn được cười .

      “Em muốn trả lại cho em?”

      “Đúng, trả .”

      chút do dự , đôi mắt sáng lấp lánh nhìn .

      Tưởng Xuyên cong khóe miệng, lấy ví trong túi ra, nhìn số tiền hóa đơn rồi trả lại cho .

      Tần Đường hề khách khí cầm lấy.

      Tưởng Xuyên thấp giọng hỏi: “ mời vào uống nước sao?”

      Bên trong có vài đôi mắt tò mò nhìn bọn họ chằm chằm, Tần Đường quay đầu lại, mọi người lập tức cúi đầu giả bộ bận rộn.

      “Vào .” Tần Đường .

      xoay người vào.

      Tưởng Xuyên tay đút túi quần, người cao chân dài, chỉ bằng vài bước đuổi kịp song song với .
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6839 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :