1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 23a

      Dưới vách núi là sân đài bị bỏ quên, bề mặt sáng loáng như gương, ánh lên làm da như ngọc. Sở Dịch càng hôn càng sâu, thuận tay cởi thiết giáp người, tay đỡ sau lưng Tân Cửu đặt nàng xuống đất.


      Bố y màu xám tản ra mặt đất, làm cho khe ngực càng lộ , hai mắt của Hoàng Đế càng thêm đen tối.


      Cùng người giao hợp, có chuyện nào tốt đẹp hơn nữa.


      Những nụ hôn trùng lặp đan xen rơi lên cần cổ, ấn lên từng đóa hoa mai.


      Nam nhân thỏa mãn mà liếm mút lên đó, từng vết xanh tím trải rộng xương quai xanh, dùng lực cởi bỏ tiết y, bàn tay nâng bờ ngực trắng như ngọc, liếm cắn hồng phía , tay kia tức trượt vào giữa hai chân nàng. Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve ở bên đùi, dòng nhiệt từ trong đầu thoát ra ngoài, nàng trầm thấp thở dốc tiếng, đôi tay kìm giữ mặt đất dưới thân, đôi chân lại kẹp chặt hơn.


      Vĩnh Hi đế nắm lấy bắp đùi mịn màng của nàng, đầu ngón tay ấn lên hoa tâm vuốt ve.


      Thấy nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, Sở Dịch cắn cằm nàng, ra lệnh: “Mở ra, nhìn ta.”


      Đôi mắt chăm chú nhìn nét mặt của nàng, thấy nàng khẽ mở mắt ra, nghiêng đầu cắn môi dưới, ấn xuống dấu răng nhợt nhạt, cùng với lực bàn tay đặt người càng lúc càng tăng mà thẹn thùng thấp giọng rên rỉ.


      Nhưng lại lộ vẻ uất ức.


      Tim Vĩnh Hi đế đập lệch nhịp, nàng…cũng thế, cũng nguyện ý. Suy đoán này kết quả khiến khó có thể ức chế xúc động trỗi dậy, vì vậy càng thêm dùng sức mút từ cổ hướng xuống bụng dưới bóng mượt của nàng, nụ hôn đầy kích động cuối cùng dừng lại bên viền tiết khố trắng tinh. Ngón tay gảy , thắt lưng lập tức bị cởi bỏ.


      Nữ nhân của


      Sở Dịch nheo mắt lại, hổn hển bình phục hơi thở.


      Phần lớn da thịt được phơi bày bên dưới ánh mặt trời yếu dần khi bị mây tán .


      Dưới vách núi có hơi lạnh, Tân Cửu nghiêng người vòng hai tay ngực, mái tóc đen lơ đãng rơi lên làn da trắng sáng, hoặc quăn xoăn hoặc quấn sâu, tựa như bọt biển mộng ảo.


      Mà như thế kích thích lên thị giác, lại mơ hồ phác họa mỹ cảm kinh tâm động phách.


      Vĩnh Hi đế khẽ giương khóe môi, đưa tay cởi quần áo người xuống, nâng bàn tay bé của Tân Cửu xuống dưới thân, cùng lúc đó cự vật ở hạ thân bỗng chốc co giật, sâu sâu cạn cạn, nam nhân vui sướng cau mày đồng thời thở tiếng từ mũi, giống như tiếng đàn cello dễ nghe khẽ vang bên tai. Dưới vách núi gió lướt qua mặt, hòa với mùi vị của máu tươi và cái lạnh, xen lẫn quanh thân hai người, đến rồi lại , hướng về nơi sâu thẳm.


      Đầu ngón tay như có ánh sáng nhảy múa.


      “Cửu nhi…”


      Vĩnh Hi đế tách hai chân của nàng, cúi đầu nhìn qua u cốc, bỗng nhiên có chút luống cuống tay chân. Thân dưới của sưng trướng đau đớn đến mức muốn bắn ra ngoài, thậm chí màu sắc càng thêm thâm tím, có điều lúc này sắc mặt trở nên đỏ hồng, chỉ dùng cảm giác mà tìm kiếm, nhưng lại biết nên làm thế nào.


      “Cửu nhi…”


      thấp giọng rên rỉ, càng muốn nhiều hơn, nhưng chỉ có thể hôn khắp toàn thân nàng.


      Tân Cửu mở đôi mắt ướt đẫm, chỉ cảm thấy cổ họng khô ráp, hoa tâm dưới thân được vỗ về, thỉnh thoảng có dòng điện truyền khắp toàn thân, khiến cả người nàng mềm nhũn.


      Hai chân nàng quân bên hông , quần áo của hai người cởi hết, thân thể nam nhân dán chặt lên cơ thể nữ nhân, Vĩnh Hi đế đưa lưỡi vào thăm dò trong miệng nàng, theo động tác của hai người phần đỉnh dưới thân dừng trước hoa tâm ướt đẫm, gậy thịt cương cứng hơi động, niềm vui sướng trước nay chưa từng có bao bọc lấy hạ thân, sau đó kề sát vách mềm tiếp nhận mình, bên trong đẫm nước, cho đến khoảnh khắc cảm giác từng tế bào sôi sục truyền khắp toàn thân, khiến tự chủ mà trầm eo xuống chuyển động.


      Móng tay của Tân Cửu bấu sâu vào lưng , đau đớn cau mày cong người lại, người phía đỡ lấy eo nàng ngăn lại động tác của nàng, thậm chí mượn thế tiến vào càng sâu, Tân Cửu “ah” tiếng, ngửa đầu rên rỉ, vô lực mở mắt ra, nhưng chỉ thấy mây mù mênh mông và núi đá trùng điệp, đỉnh núi cao thấp ở nơi sâu khó thấy, dường như chính bản thân ở trong mây.


      Đầu ngón tay nàng khẽ run, vô lực trượt xuống lưng của nam nhân, rơi lên mặt đá trơn bóng.


      Năm ngón tay mở rộng, môi đào khẽ nhếch, gì đẹp hơn nữa.


      Vĩnh Hi đế mút lấy da thịt ở cổ nàng, dưới thân càng bắt đầu ra sức chuyển động.


      Cánh tay chống bên người nàng nổi đầy gân xanh, giống như mãnh thú vận sức chờ phát động, mưu toan nuốt người dưới thân vào bụng.


      Thanh của Tân Cửu đứt quãng.


      Bụng dưới căng chặt cũng bị va chạm, chỉ có thể hít thở theo chuyển động của thân dưới.


      Tiếng rên rỉ vụn từ trong cổ truyền ra khi Tân Cửu đau đớn cong lưng: “Chậm chút…đau…”


      “Cửu nhi, đợi chút nữa.” Vĩnh Hi đế cong người như loài báo, theo co rút của nàng mà lên tiếng rên rỉ, xoa bờ mông xinh của nàng, để nàng thả lỏng: “Ngoan, để trẫm vào thêm chút nữa.”


      Hai chân Tân Cửu quấn lại ở bên hông , hai cánh tay vô lực rũ xuống ở bên tai, chỉ có thể nghe được mồ hôi rơi tí tách, cùng tiếng nước chậc chậc, từng lần va chạm khiến cho bên trong cơ thể nàng tuôn ra càng nhiều chất lỏng.


      Khoái cảm vui sướng truyền khắp toàn thân, sau tai nàng và cả cơ thể đều trở nên đỏ hồng tựa như mật ngọt mê người.


      Nhan sắc trong sáng long lanh, trắng nõn đến ghen tị.


      Hai mắt Vĩnh Hi đế dần dần sâu thẳm, động người cái, xâm nhập đến tận cùng.


      Hai người cùng thở dài tiếng.


      Tân Cửu choàng tay lên cổ , hoàn toàn mất lý trí hôn lên cằm của , như con thỏ bị giật mình, thời điểm hoàn toàn bị xâm chiếm lại muốn chạy trốn ra xa, nàng thấp giọng khát cầu: “Đừng động nữa…”


      “Vẫn chưa đủ.” Vĩnh Hi đế quấn tóc nàng lên sau đó giữ chặt hai tay nàng, lực eo mạnh yếu từ nơi nào đó ngừng đâm vào rút ra.


      “Quá…quá sâu…lại, lại chậm chút….”


      cúi đều ngậm lấy đôi môi thơm mềm của nàng, nuốt lấy nước bọt, hạ thân dùng sức chuyển động, vận dụng phương pháp nguyên thủy nhất, đem toàn thân nàng, cả máu và thịt nuốt vào bụng.


      Mười ngón tay của Tân Cửu đâm vào ngón tay , lồng ngực ngừng phập phồng, trong đầu là ánh sáng trắng chợt bùng nổ, Vĩnh Hi đế đột nhiên chuyển động nhanh hơn, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, sau đó cơ thể mạnh mẽ dừng lại, đưa tay nâng cặp mông của nàng lên, trong thoáng chốc dòng chất lỏng ấm áp theo tiếng rên rỉ bắn vào nơi sâu nhất.

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 23b

      Tân Cửu khẽ thở tiếng, có chút mở mắt nổi.


      Vĩnh Hi đế vòng tay lên lưng nàng khẽ vỗ về, chậm rãi rời khỏi tiểu huyệt chặt chẽ, theo cự vật rời khỏi từ trong cơ thể, mảng vết máu lớn lẫn với bạch trọc chảy ra.


      Vĩnh Hi đế nhìn thoáng qua, sắc mặt đen lại.


      khẽ ho tiếng, ở bên tai Tân Cửu áy náy thầm: “Trẫm…là lần đầu tiên.”


      “…” Tân Cửu hơi mở mắt, có chút ngốc, chẳng lẽ đàn ông cũng có thể chia ra là xử* hay nữa à? Mặt khác…trực tiếp thẳng thắn thừa nhận như vậy có tổn hại đến uy nghiêm Hoàng Đế của chứ? Đương nhiên, dù sao tâm tình của nàng sau khi nghe thấy cũng tệ lắm là được. Tân Cửu hơi nhắm mắt lại: “Ân…”


      “Nhất thời khống chế tốt độ mạnh yếu, lần sau, để ngươi chảy máu nữa.” Ánh mắt Vĩnh Hi đế sáng rực nhìn nàng chằm chằm, là vì kỹ thuật của bản thân tốt mà tiếc hận, là vì áy náy mà lập ra cam đoan.


      Tân Cửu lặng im: “…” muốn làm gì đây? Lần đầu tiên đổ máu phải rất bình thường sao?


      Tân Cửu nghiêng đầu sang chỗ khác: “ có lần thứ hai đâu.” Sau khi xong nàng cảm thấy bản thân thực đủ ấu trĩ, quả thực cả mồm đều là lời nhảm thuần túy được chứ!


      Nhưng mà vừa dứt lời, ngón tay của nàng lại bị giữ chặt. Tim Tân Cửu ngừng đập, quay đầu lại thấy đôi mắt Vĩnh Hi đế lần nữa trở nên tối đen, hai lời trực tiếp ôm lấy eo của nàng, động thân cái bắt đầu chuyển động.


      Toàn thân Tân Cửu bủn rủn khó chịu, nhưng thể làm gì,


      Sau nửa canh giờ, theo bạch trọc phóng thích ở nơi sâu nhất, nam nhân dương dương đắc ý khiêu mi: “Lần thứ hai.”


      “…”


      ❀❀❀❀❀❀


      Dưới vách núi sâu thấy đáy, sườn núi cũng thấy đỉnh, Vĩnh Hi đế xé mảnh vải từ tiết y xuống để Tân Cửu lau sạch thân thể, cánh tay chặt chẽ ôm trọn nàng, thỏa mãn khẽ giương khóe môi.


      “Thời điểm này sao ngươi còn có thể an nhàn như vậy chứ?” Tân Cửu chọc chọc lồng ngực lõa lồ của , bên cũng thiếu những vết cào giao nhau. Tại nơi hoang thiên dã địa, ở giữa sườn núi làm việc này, trong số Hoàng Đế là người đầu tiên a.


      Vĩnh Hi đế hôn bàn tay vẫn đâm chọt của nàng, vô tội nháy mắt mấy cái: “Sắc đẹp hại người, khó lòng kìm nổi.”


      Tân Cửu thoáng cái rút tay về. Nàng cũng dám để tiếp tục hôn nữa, vạn nhất lại có phản ứng làm sao đây? Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, thở dài; “Chúng ta nên làm gì bây giờ.”


      Kỳ thực, nguyên nhân gây ra loạt kiện ngày hôm nay là từ cái dây thừng kia, nhưng chỗ phạm phải sai lầm lại có liên quan gì nhiều với nàng. ràng là kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, cứ thế mà bị hệ thống phá hủy, suy tính lại, chủ yếu là hệ thống quá đáng tin cậy mà! Các chỉ số thông minh đều mừng năm mới cả, lưu lại cái chương trình số 2 có chỉ số thông minh nào, đây phải là lừa người chơi sao!


      Nghĩ tới nghĩ lui, nàng trừng Vĩnh Hi đế cái: “Đều tại ngươi, nếu phải ngươi trêu chọc cái nữ tướng quân kia…”


      Trêu chọc?


      Vĩnh Hi đế dường như nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng, dùng chóp mũi chạm lên mặt nàng, thân mật thấp giọng : “Trẫm thích nàng ta, trẫm chỉ thích ngươi.”


      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công tiêu diệt Hoa Mai Côi. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực: +10, ban thưởng kỹ năng: Thiện Xạ ( phải võ công nội lực, phối hợp sử dụng với kỹ năng thêu của Quỳ Hoa Bảo Điển đạt được hiệu quả tưởng nha ~).]


      Tân Cưu giật mình kinh ngạc.


      cần phải lo lắng, tất nhiên là có biện pháp ra ngoài.” Vĩnh Hi đế hít ngửi mùi hương bên tai nàng, lấy ra từ bên trong khôi giáp cái còi , lập tức hướng về phía mây huýt còi báo hiệu cố.


      Tiếng còi truyền về phía xa.


      Trong mây, điểm đen phá mây bay đến, lông vũ rực rỡ, mỏ nhọn mà câu, hai móng bóng loáng, đầu móng tỏa sáng, từ xa nhìn đến đúng là con diều hâu uy phong lẫm lẫm.


      Vĩnh Hi đế hơi cong ngón trỏ, diều hâu liền nhu thuận đậu lên đốt ngón tay của , bên còn ngừng dùng đôi mắt như ngọc lưu ly nghiêng đầu đánh giá Tân Cửu, người Tân Cửu có hơi thở của Vĩnh Hi đế, diều hâu kêu ‘ ’ hai tiếng từ trong cổ họng, dường như thân thiện chào hỏi.


      Vĩnh Hi đế lấy chiếc còi nhét vào tín đồng được gắn ở bên chân diều hâu, vỗ vỗ lên lông vũ của nó, sau đó giơ tay lên cao, diều hâu tựa như mũi tên bén nhọn bay vút vào mây xanh, hồi lâu thấy bóng dáng.


      Tân Cửu nhìn mà líu lưỡi thôi.


      Cảm thấy con diều hâu này rất tinh thông, thoạt nhìn bề ngoài so với bồ câu đưa tìn hữu dụng hơn nhiều.


      Vĩnh Hi đế ôm Tân Cửu đứng dậy, cùng nàng tựa trán vào nhau, đôi mắt như hồ sâu tỉ mỉ nhìn nàng, bỗng nhiên cười : “Cửu nhi, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, cũng nên hồi cung rồi.”


      Tân Cửu mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi tựa đầu lên bả vai : “Được.”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Chương thứ ba, rốt cục cũng có thay đổi. Tối muộn trở về sửa lỗi sai, chương mới ngày mai có lẽ muộn chút, sau này rạng sáng cần chờ chương nữa ah ~~ ngủ sớm ~~

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 24a

      Dưới vách núi lành lạnh, bất quá ở đây có ám vệ, nên vẫn tiết kiệm được rất nhiều công sức, Vĩnh Hi đế tay ôm trọn Tân Cửu, tay nắm lấy dây thừng được thả xuống từ phía , đề khí từ trong bụng vận khinh công nhảy người lên, cũng may vách núi thoạt nhìn cao, thực tế chỉ là hiệu quả khi bị mây mù che mất, cũng lâu sau hai người trèo lên đỉnh núi. Lúc này quân đội Nam Cương tất nhiên bại, chỉ có hoàng thất Nam Cương và cận vệ bên người bọn họ còn ngoan cố chống cự, chịu buông bỏ bước.


      “Hừ, những lưu quân này vậy mà rất trung thành.” Vĩnh Hi đế ôm Tân Cửu vào ngực ngồi ở lưng ngựa, dõi theo hoàng thất Nam Cương vẫn còn sống sót, sắc mặt cũng đẹp mấy.


      Tân Cửu liếc nhìn , trong lòng biết nhớ đến đám người Ninh gia. Cái người này tuy ngoài miệng thèm để ý, nhưng sau khi biết bị người khác phản bội, trong lòng tất nhiên là dễ chịu gì.


      “Thân là Hoàng Đế Nam Cương, nếu bên người có mấy ai trung thành, Nam Cương phải sớm loạn rồi sao.” Tân Cửu thẳng người lên, chỉ chỉ dưới vách núi: “ lại, tướng quân lợi hại nhất của Nam Cương rơi xuống vách núi, những người này tuy giờ có thể miễn cưỡng ngăn trở tiến công, nhưng sau lúc, thể lực thể chống đỡ nữa, đến lúc đó vẫn bại trận.”


      “Cửu nhi phân tích sai, trẫm rất vui mừng, những thứ vàng bạc quá tục rồi, trẫm muốn ban thưởng ngươi cái hôn.” Bàn tay Vĩnh Hi đế nắm chặt hông nàng, cúi người hôn lên mặt nàng cái, lạnh lẽo ở hai đầu mày tan biến, theo sau là thứ gì đó ở dưới thân lại bắt đầu thức tỉnh, dựng đứng lên, thẳng tắp chống lên lưng Tân Cửu.


      Sắc mặt Tân Cửu đỏ bừng, kéo bàn tay của đặt ở bên hông nàng hung hăng cấu véo cái, tức giận thấp giọng: “ lên đây rồi…Ngươi sao lại suy nghĩ đến việc này chứ, mau dừng lại .”


      “Ngươi ngồi ở phía trước, trẫm tâm viên ý mã cũng là phản ứng bình thường.” Nam nhân mặt đổi sắc, vật dưới thân theo chuyển động của ngựa mà ma sát, trầm thấp rên rỉ tiếng, giọng có hơi khàn khàn, còn mang theo chút vui vẻ: “ lại…nam nhân vừa được ăn mặn, cũng dễ dàng dừng lại như vậy đâu.”


      Tân Cửu nghiêng đầu sang chỗ khác để ý đến , tận lực bỏ qua gã cầm thú động dục kia. Ngựa phi tốc độ, lâu sau đến nơi trú quân của quân đội Đại Khánh, quần áo của Tân Cửu xem như vẫn còn nguyên, chỉ có đai lưng bên sớm bị Vĩnh Hi đế tháo xuống, vì vậy cảnh tượng lúc này là mái tóc đen bóng như vẩy mực rũ xuống trước người, nổi bật lên dung mạo xinh đẹp càng trở nên tuyệt mỹ. Mắt hạnh của nàng khẽ chau, sáng ngời như khảm ngọc, đôi má trắng nõn mềm mại sáng bóng, dường như có năng lực hấp dẫn người khác.


      Đúng là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi trẻ trung.


      Vì sao Tân thị vệ trưởng thành lại xinh đẹp như vậy? Lúc này chân tướng . Trong nháy mắt nhìn thấy Tân Cửu mọi người đều hiểu được, cái này chẳng phải là “Song thỏ bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị thư hùng*” trong truyền thuyết hay sao, xem ra tướng quân đại nhân của bọn họ thích mang theo nữ nhân bên người, cũng chính là chịu nổi đơn vào đêm thôi.


      *Song thỏ bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị thư hùng (双兔傍地走, 安能辨我是雄雌?): thơ Mộc Lan thời Bắc triều, thể loại dân ca. Bài thơ gồm bốn câu, là hai câu cuối. Cả bài thơ dùng để tán dương trí tuệ của Mộc Lan, ý là thỏ mái và thỏ đực khi tách ra rất dễ phân biệt nhưng khi cùng nhau chạy lại khó đoán được. Vào những năm chiến tranh căng thẳng, ai có thể nhận ra được Mộc Lan là nữ? Cũng ý chỉ Tân Cửu giả nam trang vào quân doanh nhưng ít người nhận ra nàng là nữ.


      Nam nhân cả, ngầm hiểu lẫn nhau, điểm ấy đều lý giải được.


      Tuy thể mang theo nữ nhân vào quân doanh, nhưng nếu nữ nhân này là nữ nhân của tướng quân, còn là ân nhân cứu mạng của mọi người, tất nhiên quy củ lúc này khác .


      Đại Khánh và Nam Cương hai mặt giao đấu, ở giữa nhóm người Nam Cương được bảo vệ có trẻ có già có nữ nhân, đáng giá nhất là đại hán để râu quai nón mặt, người mặc áo bào màu vàng, cực kỳ bắt mắt.


      Tân Cửu nhìn chằm chằm vào y phục của mà xem xét, tuy rất giống triều phục của Hoàng Đế, nhưng về phương diện chi tiết vẫn có chút giống, có thể là vì muốn thích ứng với cải thiện đời sống ở Nam Cương, chỉ là thoạt nhìn đối với Tân Cửu lại có vẻ chẳng ra làm sao.


      Nàng sờ sờ cằm, vụng trộm ở bên tai Vĩnh Hi đế : “Vẫn là triều phục của người đẹp hơn.” Màu đen gì đó, càng nhìn càng có chiều sâu.


      Vĩnh Hi đế xoa xoa vòng eo mượt mà của nàng: “Thích sao? Về rồi trẫm mặc cho ngươi xem.”


      Tân Cửu ngạc nhiên liếc cái, sao tự nhiên lại trở nên dễ chuyện như vậy đây?


      Tướng lĩnh của quân địch ôm ấp nữ nhân, người đối diện lại có chút còn kiên nhẫn nữa. Gã đàn ông mặc áo bào màu vàng từ lỗ mũi hừ mạnh tiếng: “ nghĩ tới kẻ hạ Nam Cương lại là tướng quân trầm mê sắc đẹp như vậy, ta còn nghĩ rằng là hùng hào kiệt dũng mãnh cỡ nào, khiến cho quả nhân thất vọng.”


      “Hoàng Đế Nam Cương?” Vĩnh Hi đế cao giọng cười cười, vốn dĩ cực kì tuấn tú, hôm nay cười rộ lên như vậy, mi mày như vẩy mực, lại như bươm bướm phá kén, hơi thở lãnh liệt bao phủ toàn thân.


      Trong lòng tuy ôm nữ nhân, nhưng khí thế lại thua đối phương chút nào. Chế độ tôn ti của Đại Khánh so với Nam Cương nghiêm khắc hơn nhiều, đầu tiên từ là Hoàng Tử, có thân phận cao hơn so với người khác chỉ tầng, hôm nay lại trở thành Hoàng Đế, thường ngày được người khác ba quỳ chín lạy, uy nghiêm người cho dù để lộ chút cũng đủ khiến Hoàng Đế Nam Cương phải hít sâu.


      Quả nhiên Hoàng Đế Nam Cương biến sắc, có hơi kinh nghi bất định liếc : “Ngươi rốt cuộc là ai?”


      “Tướng quân Đại Khánh.” Hai ngón tay Vĩnh Hi đế thuận tiện hất tóc mai ở trước ngực, cười “xùy” tiếng: “Đương nhiên, cũng là người lấy mạng ngươi hôm nay.”


      “Khẩu khí lớn!” Vẻ mặt của Hoàng Đế Nam Cương tái , đảo mắt đến nữ nhân trong lòng , sau khi thấy được sắc đẹp của Tân Cửu khí tức trầm lắng, đáy lòng bình tĩnh trái lại quái dị thấp giọng cười cợt: “Chẳng lẽ ngươi còn có sức lực để chiến đấu sao? Quả nhân còn nghĩ rằng tướng quân vui vẻ du sơn ngoạn thủy đến quên cả trời đất rồi. Nữ nhân trong lòng ngươi quả thực mỹ mạo, chỉ là đến cuối cùng cũng biết được nàng còn có thể an ổn nằm trong lòng người nữa hay , e là cũng trở thành mỹ nữ trong hậu cung của quả nhân thôi? Đến lúc đó nữ nhân của ngươi bị quả nhân ném lên giường mà vân vê nhào nặn, chơi đến khi chán rồi để nàng xuống dưới với ngươi.”


      Hoàng Đế Nam Cương hổ là đầy kinh nghiệm trong bụi hoa, chỉ cần liếc mắt nhìn ra cơ thể Tân Cửu khỏe, biểu thế này hiển nhiên là loại bủn rủn vô lực sau khi bị phá, cho nên đối mặt với Vĩnh Hi đế “túng dục quá độ” này, Hoàng Đế Nam Cương đột nhiên cảm thấy cần phải e sợ, nếu cả nam nhân mất sức cũng đánh lại, còn có mặt mũi mà ngồi ngôi vị Hoàng Đế Nam Cương gì nữa?

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 24b

      Hoàng Đế Nam Cương vừa nghĩ như thế, cuối cùng lại là chuyện sai lầm nhất trong đời.


      “Mỹ nữ hậu cung? Vân vê nhào nặn?” Tai Tân Cửu khẽ động, quay đầu lại nhìn đại hán mặt nhăn má hóp, cảm thấy cơn lửa giận bùng lên, Vĩnh Hi đế chiếm được nàng , dầu sao cũng là thanh niên nhanh nhẹn, ngoại trừ tác phong làm việc có hơi chênh lệch so với vẻ ngoài, tài trí võ công tất cả đều đứng đầu, dù có sinh lại cũng khó mà được tướng mạo tốt, nhưng ngươi lão già dâm tặc mặt đầy nếp nhăn lại muốn chiếm tiện nghi của nàng?


      Tân Cửu nhướng mày, trực tiếp nổi khùng: “Hoàng Đế Nam Cương, cho dù là chuyện mà người vừa tùy tiện ra, cũng phải trả giá nhiều đấy.”


      Mi tâm nàng vẻ ngoan lệ, đưa tay rút ra cung tiễn bên lưng ngựa của Vĩnh Hi đế, kéo căng thành hình trăng rằm, mũi tên dùng mắt thường có thể thấy được xuyên qua đám người, lướt qua cần cổ của ba bốn binh sĩ Nam Cương, cắm thẳng vào đầu Hoàng Đế Nam Cương, vòng tròn đỏ ra giữa mi tâm của , thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất.


      [Đinh! Thiện xạ, bắn trúng mục tiêu +1]


      Tân Cửu ngây ngẩn cả người, thủ hạ Nam Cương cũng sững sờ, lòng bàn tay ấm áp của Vĩnh Hi đế đặt ở bên hông nàng cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng, nóng đến mức như muốn đốt cháy mọi thứ, để Tân Cửu ngồi ở sau lưng, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Nam Cương, nắm bàn tay Tân Cửu mà trầm tĩnh và yên ổn.


      “Hoàng Đế Nam Cương các ngươi chết, người đầu hàng giết.” Tay phải Vĩnh Hi đế nắm lấy nhuyễn kiếm ở bên hông, vận sức chờ phát động.


      So với Tân Cửu, biết con đường mình phải đối mặt tiếp đó là cái gì.


      Hoàng Đế Nam Cương chết, những thủ hạ còn lại có khả năng bị chiêu hàng, nhưng cũng có khả năng tâm như tro tàn mà dốc sức liều mạng đánh cược lần, lo là điều thứ hai. Kẻ dũng sợ chết luôn khiến người ta khiếp sợ nhất, bởi vì ngươi muốn dốc sức liều mạng với , nhưng lại muốn kéo ngươi cùng chết. Cũng như Nhĩ Du rơi xuống vách núi. Tất nhiên, Tân Cửu cũng làm điều gì sai cả, mà trái lại, mũi tên này của nàng trực tiếp thay đổi cục diện hai bên giằng co. Hoàng Đế Nam Cương vừa chết, Nam Cương đại khái cũng trở mình được gì nữa.


      Hoàng Đế Nam Cương có con nối dõi, hộ vệ hoàng thất chỉ là đám thị vệ, mà người được bảo hộ lại là đám nữ nhân. đến Hoàng Đế Nam Cương vừa chết, hoàng thất mới xem như còn.


      Cũng may tình huống xấu nhất có xuất . Thủ hạ Nam Cương như rắn mất đầu, trái lại còn có phần ít người nhấc loan đao trong tay chém chết chiến hữu cạnh mình, sau đó trực tiếp chạy về phía đội ngũ Đại Khánh, ném đao biểu thị hàng. Còn lại những người trung thành liều mạng ở hậu phương bắn tên, mũi tên lướt gió bị ngăn lại bởi tấm khiên, Vĩnh Hi đế giương kiếm chém bay mũi tên lạc, phát chấm dứt hành trình này.


      Ngày thứ hai thu nhặt lại thi thể, dùng lửa lớn thiêu hủy toàn bộ chiến trường.


      ❀❀❀❀❀❀


      Trở lại quân doanh, Vĩnh Hi đế đen mặt nắm tay Tân Cửu về doanh trướng, tay ném người lên giường, nghiến răng nhấc cằm nữ nhân lên, hai mắt đen đậm nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi có biết là nguy hiểm cỡ nào ?”


      Tân Cửu: “…”


      “Nếu những người kia còn chút ương ngạnh, nếu như trẫm ở bên cạnh ngươi, ngươi nghĩ là ngươi còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này!?” Vĩnh Hi đế chỉ tiếc rèn sắt thành thép.


      phải là còn có Hoàng Thượng sao…Nô tì vô cùng an tâm.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tân Cửu tủm tỉm cười ôm lấy cổ Vĩnh Hi đế, đôi môi mềm mại hôn lên, coi như ban thưởng.


      Chỉ là kiểu hôn nhàng vừa chạm vào tách ra này làm người nào đó rất thích.


      Đôi mắt Vĩnh Hi đế đen tối, bỗng nhiên trầm mặt, tay ôm Tân Cửu mà trở mình, để cho nàng nằm sấp lên người mình, đôi mắt nhìn thoáng qua ngực nàng, tỏ vẻ già dặn : “ đủ.”


      “Giả vờ đạo mạo.” Tân Cửu đỏ mặt vỗ cái lên mặt .


      Vĩnh Hi đế ngậm lấy ngón tay của nàng, hơi khiêu mi: “ sao?” mặt là biểu “ta ngại càng tỏ vẻ đạo mạo chút nữa.”


      “Tướng quân, tướng quân…đám tù binh kia lại chạy đến náo loạn.” Vương phó tướng vểnh mông cẩn thận từng chút vén màn doanh trướng lên khe , để phải nhìn thấy tình hình ở bên trong, mà còn có thể đảm bảo thanh truyền tới, ha ha, rất thông minh mà.


      Ngụy Đức Hải ở sau lưng nhìn thấy tư thái hèn mọn bỉ ổi của , ngửa đầu nhìn lên trời: “…”


      “Náo loạn? Giết náo loạn.” Vĩnh Hi đế tùy tiện . Hôm nay Nam Cương bại, đối với những tù binh này Vĩnh Hi đế cũng chú ý đến, tới đây chỉ vì muốn khuếch trương lãnh thổ, cũng phải là thực đảm nhiệm chức tướng quân.


      “…”


      Vương phó tướng vuốt mồ hôi ở đầu, vị tướng quân nhảy dù này sao lại bạo lực như vậy chứ, tù binh đó có thể tùy ý giết sao? Giết tù binh rồi…sau này Đại Khánh có chiến tranh còn ai dám đầu hàng nữa? Thế nhưng lúc này đây…ngay cả cũng muốn giết cái đám tù binh kia rồi.


      “Tại sao bọn lại làm loạn?” Vĩnh Hi đế lười biếng hỏi.


      “Chuyện này…” Vương phó tướng lắp bắp ấp úng : “Bọn họ đưa ra điều kiện, nếu đưa Tân thị… nương giao cho bọn họ xử trí, bọn họ đồng ý…”


      “Đây là báo thù?” Vĩnh Hi đế hừ lạnh tiếng, lạnh giọng : “ thế còn muốn lập đền thờ? sợ là cẩn thận lập luôn cho bản thân cái linh vị sao? Nếu bọn họ muốn xuống mồ như vậy, ngươi có thể giúp bọn họ tay.”


      Tân Cửu hoan hô trong lòng, dáng vẻ này của nam nhân ngựa đực thực tỏa ra khích phách nha.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 25a

      câu của Sở tướng quân ra, thanh kêu gào của tù binh Nam Cương quả nhiên ít, dù sao có thể đầu hàng cũng phải là tiếc mạng sống, những người này náo loạn có lẽ là vì muốn báo thù cho chủ cũ, hơn nữa là vì muốn giữ lại thể diện cho mình, còn những thứ như quên tình cũ, có nghĩa khí đó à…Dù sao, với tù binh thân phận luôn kém bậc.

      Đáng tiếc, người bọn chạm phải chính là Vĩnh Hi đế.

      Đương nhiên, mặc dù Vĩnh Hi đế , nhưng người trong quân doanh cũng cho bọn quả ngon gì để ăn. Dù sao Tân Cửu chỉ đơn thuần là người giết Hoàng Đế Nam Cương, mà còn là ân nhân cứu mạng quan binh của quân doanh.

      Vì thế, khi chuyện này được truyền ra, tù binh Nam Cương bị tra tấn ngày ngày khổ thể tả.

      “Nếu như sớm biết kết cục là như thế này ngay từ đầu ta nhất định cùng mọi người trêu chọc cái nữ nhân thần bí kia”; “loại thủ đoạn vô khổng bất nhập* này quả thực phải nghiêng tai ghé mắt khiến người giận sôi làm ta bị tổn thương tinh thần khó mà chịu được”; “nếu như trời cao cho ta cơ hội lần nữa ta nhất định đầu thai đến Nam Cương, cũng lên chiến trường mà là an ổn làm con dân Đại Khánh.”

      *Vô khổng bất nhập(无孔不入): thành ngữ ví von kẻ biết luồn cúi bốn phía, giỏi về lợi dụng tất cả các cơ hội gặp được, thấy kẽ hở chui vào. Theo BaikeBaidu.

      Đây là tiếng lòng của bọn tù binh vào ngày thứ ba nhận hết tra tấn.

      Tất nhiên vào ngày thứ tư, Tân Cửu cũng vẫn nghe được bọn đau khổ ai oán.

      Bởi vì Sở tướng quân uy phong lẫm liệt khí thế hiên ngang tướng mạo tuấn phong lưu phóng khoáng dùng binh như thần cùng Tân nương y thuật vô song có thể làm hoạt tử nhân* mọc lại thịt từ xương như lời đồn và dùng mũi tên giết chết Hoàng Đế Nam Cương khiến danh tiếng tăng cao trong thoáng chốc, mang túi vải chậm rãi hồi kinh rồi.

      *hoạt tử nhân (活死人): cái xác hồn, còn gọi là zombies hoặc the undead.

      Bên trong xe ngựa mộc mạc gây chú ý, Tân Cửu ngừng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

      thể trách nàng có dáng vẻ cực kỳ quê mùa như chưa từng nhìn thấy thế gian như vậy. Nàng dù gì cũng từng ở Tĩnh Khang Hầu phủ để thích nghi trong thời gian năm, cũng phải là chưa từng dạo phố, chỉ là thời gian trước ở lại quân doanh quá lâu, trước mắt bên cạnh lúc đến lúc đều là nam nhân, vất vả rời khỏi Kính Lam trấn, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy nữ nhân ở đường.

      Nàng kiềm được mà hít sâu hơi.

      tại nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao đàn ông ra từ quân doanh mặc kệ đẹp xấu chỉ cần là nữ là được.

      Cả ngày cả đêm nhìn thấy đều là đám đại lão gia thôi , nhưng những người này phải huấn luyện mỗi ngày thỉnh thoảng còn đánh vài trận, mỗi người đều giống như từ trong rãnh bùn bước ra, nhìn mà hỏng cả mắt.

      Sau lưng là nam nhân ngồi nghiêm chỉnh, trong tay cầm quyển sách, người là bạch y, vẻ mặt màng danh lợi, quanh thân cũng ít vài phần nghiêm khắc. Tân Cửu nâng má thỉnh thoảng liếc cái, trước kia dù biết Vĩnh Hi đế có thể khiến người liếc mắt kinh diễm, nhưng hôm nay cẩn thận nhìn lại vậy mà còn là kiểu nhìn hoài chán.

      Nàng nhịn được hấp dẫn, chỉ tay chọc chọc lên mặt .

      Cửa sổ xe ngựa bị gió thổi ngược vào mà mở toang ra, nương mặc bạch y hoạt bát ôm con thỏ ở trong lòng ngoái đầu nhìn lại tủm tỉm cười, lúc này xe ngựa vừa lúc qua, khuôn mặt nữ tử xinh xắn đáng trùng hợp rơi vào mắt Tân Cửu.

      [Đinh! Chúc mừng Kí Chủ vì ngẫu nhiên gặp được mà kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến thứ sáu: tiêu diệt Hoa Nhài của Đế Vương.]

      Xe ngựa trong tiếng vó ngựa lộc cộc và thanh của bánh xe lăn tròn mà dần dần xa.

      Thiếu nữ mặc bạch y ôm thỏ trắng bị xe ngựa bỏ xa ở phía sau.

      Ngón tay của Tân Cửu còn đặt mặt Vĩnh Hi đế, khuôn mặt biểu lộ từ hào hứng bừng bừng biến thành thần sắc sững sờ duy trì đổi.

      Vĩnh Hi đế đưa mắt nhìn ngón tay dài trắng mịn của nàng, tay chỉ dùng chút lực thuận lợi kéo người vào lồng ngực mình, có chút đăm chiêu nghĩ đến nàng vừa rồi bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, tận lực kiềm chế giọng , nhíu mày đạm nhạt hỏi: “Ngươi vừa rồi…nhìn thấy cái gì?” Là nam nhân hay là nữ nhân?

      Niềm nghi hoặc khiến lòng như bị mèo cào ngứa ngáy, nhưng biết nữ nhân trong lòng mình rất thích nam tử có tướng mạo tuấn. Vĩnh Hi đế đặt quyển sách xuống, ngón trỏ tay trái từ môi nàng trượt xuống dưới, rơi lên xương quai xanh tinh xảo, vuốt ve hồi lâu, tức mặt biểu tình vạch mở cổ áo, niết chặt trân châu hồng nhạt ngực nàng.

      cơn đau xót gọi Tân Cửu tỉnh táo lại.

      Nàng mê mang chớp mắt nhìn, lập tức khôi phục tinh thần.

      Hỏi nàng thấy cái gì ấy hả? Hừ!

      “Nhìn thấy nữ nhân của ngươi đấy.” Tân Cửu lùi người trốn về phía sau, ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười. Vốn dĩ nàng định khen ngợi vẻ ngoài của Vĩnh Hi đế lớn lên đẹp mắt bên này hoa đào tới rồi, ngựa đực chính là ngựa đực, hứng thú chiêu phong dẫn điệp* căn bản khó có thể sửa đổi, thực thể tha thứ!

      *Chiêu phong dẫn điệp (招蜂引蝶): ví von thu hút chú ý của người khác. Xuất phát từ “Bài ca đặc biệt” của Diệp Văn Linh.

      Tân Cửu tức giận dâng cao bị nghẹn ở cổ họng, nửa ngày lại nuốt xuống.

      Kỳ lạ , nàng tức giận cái gì chứ.

      Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất phải là để Vĩnh Hi đế tận sức chiêu phong dẫn điệp, sau đó bản thân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để về nhà sao? Nếu sau này Vĩnh Hi đế hấp dẫn mấy nữ nhân khác nữa nàng làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được?

      Tân Cửu hết sức mâu thuẫn với bản thân.

      “Ta hỏi ngươi, ngươi có thích nàng hay !?” Tân Cửu lay lay cổ áo Vĩnh Hi đế, thầm nghĩ nếu lúc này Vĩnh Hi đế thích, có phải hệ thống thông báo là hoàn thành nhiệm vụ hay ? Cái này cũng phải là có khả năng… Dù sao lúc đến lượt nữ tướng quân Nhĩ Du trước đó, Vĩnh Hi đế câu “Ta thích nàng ta”, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.

      Tân Cửu càng nghĩ hai mắt càng phát sáng.

      Cũng chẳng biết tại sao mặt Vĩnh Hi đế bỗng nhiên có chút đỏ. Tân Cửu lại càng hoảng hốt, người này từ trước đến nay vì muốn rèn luyện phong độ nên quen mặt biểu tình, lần này đột nhiên xấu hổ thực khiến người ta khó mà tin được.

      Vĩnh Hi đế ‘khụ’ tiếng, xoay qua bên, thấp giọng lãnh đạm : “… thích.”

      “…”

      Lòng Tân Cửu dâng cao, nhíu mày: “Chẳng lẽ người thích cái nương ôm thỏ kia?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :