1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 20b

      Khóe mắt của Vương phó tướng khẽ giật, thừa dịp trước khi bản thân vì kinh ngạc mà phát ra tiếng, vội vàng xoay người vào trong lều.


      Cành liễu xanh nhạt trùng điệp, giọt nước lẳng lặng rơi xuống.


      Tân Cửu cảnh giác mở mắt, nhìn thấy người tới mới thả lỏng thần kinh căng thẳng.


      Vĩnh Hi Đế dùng ngón cái lướt qua khóe môi kiều diễm của Tân Cửu: “Chiến sắp tới, ngươi ở lại đợi trẫm trở về.”


      “Nô tì tất nhiên theo rồi, chiến trường nguy hiểm như vậy, nô tì vẫn muốn bảo vệ cái mạng này đấy.” Tân Cửu nhăn nhăn cái mũi, vẻ mặt đương nhiên.


      Vĩnh Hi Đế thế nhưng chút tức giận, ngược lại cảm thấy ấm áp trong lòng.


      Hiểu thời thế, nữ nhân như vậy có lẽ đủ dũng khí, nhưng lại đủ để cần hao phí tâm lực để bảo vệ. Vinh Phi của , cho tới bây giờ đều khéo hiểu lòng người, mà khi bản thân tiếp xúc càng ngày càng sâu với nàng, lại cảm thấy bé thỏ con nhu thuận khiến phải đau lòng, hận thể nâng niu ở trong ngực khắc cũng buông.


      Sở Dịch chậm rãi nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn về phía Nam Cương, ánh mắt như điện.


      Tuân theo thiên mệnh, cái gì gọi là tuân theo thiên mệnh? chỉ biết thứ muốn, chưa bao giờ chiếm được, trước kia là thế, tại cũng thế. Ninh gia ở kinh đô đối với bất quá chỉ là tồn tại của tôm tép nhãi nhép, thứ mà nhìn thấy, cho đến bây giờ đều là ở nơi cao hơn.


      ❀❀❀❀❀❀


      Kinh đô lúc bấy giờ.


      Trong thành Khánh An, ngoài mặt là mảnh thanh bình, Ninh gia triển khai điều động nhân nhiều hơn, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người chính là, mặc kệ Ninh gia bành trướng thế nào, Đế Vương ngồi ở chủ vị phía luôn có ánh mắt nặng nề, tiếng, cảnh tượng này khiến cho đám lão thần bàng hoàng trong lòng, cũng khiến cho đám quan mới nhậm chức vô cùng tôn sùng Ninh gia.


      dưới trong triều, ai cũng nghĩ ra, đế vương dùng khí thế sét đánh lôi đình đoạt được ngôi vị hoàng đế thế nào mà chỉ sau mấy tháng bỗng nhiên trở nên yên lặng, mặc kệ để cho nhà Ninh gia độc đại?


      người Hoàng Đế trẻ tuổi là long bào màu đen, đầu đội mão khắc hoa văn Cửu Long, bước nặng , dáng người lại lộ vẻ trầm trọng, mơ hồ có thể cảm giác được Ninh gia ngừng tăng cường thế lực, mỗi đạo thánh chỉ thông qua, địa vị của Ninh gia lại cao thêm phần, cho đến cuối cùng, có khả năng kết quả của là bị Ninh gia gạt bỏ, chỉ bỏ mất vị trí, hơn nữa là vứt bỏ cả tánh mạng.


      cam lòng.


      Rất cam lòng…


      Trong tiểu hoa viên Ngọc Ninh Uyển tỏa ra hương thơm nồng đậm, Hoàng Đế giả thuận tay ngắt xuống đóa hoa, đưa lên mũi, mùi hương thơm mát nhàn nhạt phả lên mặt, giống như mỹ nhân thẹn thùng duyên dáng kiều, đẹp mà tục.


      nhìn chằm chằm đóa hoa bình thường này, thậm chí để ý đến Cổ Uyển Uyển đứng bên cạnh. Qua hồi, mới tìm được giọng đầy tâm lại có chút khàn đặc của chính mình: “Ái phi, ngươi , thiên hạ này, rốt cuộc là của ai?”


      Cổ Uyển Uyển khựng lại, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, nàng ta lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hoàng Đế, thấy vẻ mặt mất tập trung, cũng có ý dò xét, nàng ta suy nghĩ rồi mới có chút bình tĩnh : “Hoàng Thượng cao quý là Thượng Thiên chi tử, Chân Long chi thân*, thiên hạ này, tất nhiên là của Hoàng Thượng.” Giải thích như vậy là bảo thủ nhất, nhưng cũng là cách giải thích duy nhất.


      *Thượng Thiên chi tử, Chân Long chi thân (上天之子, 真龙之身): ý Hoàng Đế là con (tử) của trời cao (thượng thiên), thực thể là Rồng.


      Huyền bào của Hoàng Đế giả lay động trong gió, nghe thấy thế cười giễu tiếng: “Ái phi có nghe qua câu này?” xoay người, ánh mắt đen đậm, ngay cả vẻ lạnh lùng mặt cũng ra chút thần sắc kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Cổ Uyển Uyển từng chữ từng chữ : “Vương hầu tương tương ninh, hữu, chủng, hồ*.” xong câu này, gần như dùng hết tia khí lực cuối cùng.


      *Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ (王侯将相宁有种乎): ý chỉ những người xưng vương hầu bái tướng với nhau, trời sinh hẳn là tốt số, nhưng thân phận (chủng loài) có cao quý hơn chúng ta? Thông qua những lời này để kích thích người khác phải tức giận, là câu có tính chống đối.


      Vẻ tươi cười mặt Cổ Uyển Uyển cứng lại.


      Hoàng Thượng… những lời này là có ý gì?


      Đế Vương trẻ tuổi đột nhiên phất tay áo cất bước rời .


      Vào ba ngày trước, ở chỗ tối trong nội cung, nhóm người tìm được , đem nội dung thượng nghị hôm nay của Ninh gia chỉnh sửa lại thành sách, giao toàn bộ vào tay . Cho đến lúc này mới biết được, vị Hoàng Đế là đây, căn bản làm được lâu dài. Ninh gia sớm lên kế hoạch hoàn hảo, nếu thực lực đầy đủ là có thể hạ bệ để thay thế. hiểu tác phong của Ninh gia, nếu như bản thân thực mất giá trị, hậu quả chạy khỏi chữ chết.


      nay chỉ có thể dựa vào đám người kia cho phương pháp xử lý, được ăn cả ngã về .


      “Hoàng Thượng…” Bên ngoài Ngự Long điện, Ninh Viện Viện bước bước ra cửa điện, trùng hợp gặp mặt Hoàng Đế giả vội vã trở về, Ninh Viện Viện tức giận trong lòng, hơi nhếch mày, giọng công kích: “Hoàng Thượng đâu?”


      Da mặt Hoàng Đế giả khẽ giật, cơ thể co rúm lại thoáng, sau dường như nghĩ đến điều gì nên cố gắng ưỡn ngực, vờ ra vẻ lạnh lùng mặt: “Trẫm…trẫm thăm Cổ Lương Viện.”


      “Nhìn xem nô tì làm gì này, Hoàng Thượng nếu thích nàng, sủng ái nhiều thêm chút cũng sao, nhưng mà…” Ninh Viện Viện khẽ cười tiếng, giương cằm đến gần, thấp giọng : “Tốt nhất đừng lộ ra sơ hở gì trước mặt nàng, tại triều cục vẫn chưa ổn định, nếu như Cổ gia lại chen chân xía vào, ta và ngươi đều được bù mất*.


      *Được bù mất (得不偿失): dịch là “đắc bất thường thất”, ý chỉ được gì còn phải bù lại những gì mất. Tương tự với thành ngữ “lợi bất cập hại”.


      “Trẫm biết.” Hoàng Đế giả cúi đầu xuống, trong mắt lập lòe sáng.


      Ninh Viện Viện dò xét liếc , khẽ hừ tiếng, mang theo đám cung nữ xa. Hoàng Đế giả bước vào trong điện thuận tay khép lại cửa điện, trong cung điện rộng lớn, đèn tường Cửu Long tỏa ra ánh sáng dịu , cái bóng đen lập tức ra ở trước mặt , Hoàng Đế giả nặng nề thở ra hơi, đặt nắm tay ở bên môi ho tiếng, khẽ : “Lời ngươi ngày hôm qua khiến ta rất động tâm…Ta đồng ý hợp tác cùng các ngươi.”


      Bóng đen gật gật đầu: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”


      Giờ Tý vừa qua, con diều hâu từ trong thành Khánh An bay ra.


      Ngày thứ hai, Vĩnh Hi Đế nhận được tin tức ám vệ truyền đến: “Như quân sở nguyện”, diều hâu chui vào đám mây hóa thành vệt đen xuyên mà bay về phía xa. Kinh đô Đại Khánh việc định, theo đó chính là bề bộn nơi biên cương, quân sĩ nơi đóng quân tay mài vũ khí, thề phải cùng Nam Cương chiến về.


      Tân Cửu dùng mấy đêm chỉnh lý lại túi vải cho Vĩnh Hi Đế, cười híp mắt như mèo chiêu tài dõi theo nhân mã từng bước trở về doanh trại… Cho đến khi quân đội của Vĩnh Hi Đế xuất hành hai canh giờ sau….


      [Đinh! Chúc mừng Kí Chủ kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến thứ năm: tiêu diệt Hoa Mai Côi của Đế Vương.]


      Giới thiệu kịch bản tóm tắt:


      Nàng, là nữ tướng quân đứng đầu Nam Cương – Nhĩ Du.


      bộ quân giáp đàn ông che dung mạo tuyệt thế của nàng nhưng thể giấu được thái độ can trường của nàng.


      , là Đế Vương tôn quý nhất của Đại Khánh, Sở Dịch.


      Nhưng sau lần gặp nhau chiến trường mà thấu hiểu lẫn nhau.


      Nàng, đạp chiến mã, uống máu ăn thề, thân là nữ tử lại thua binh sĩ, gió phất lên y sam màu máu của nàng, mưa vẽ nên khuôn mặt thanh lệ của nàng, xem! Nàng ở đó! Nàng đến rồi! Nhưng phải chỉ có mình nàng chiến đấu!


      , dung mạo tuấn tú, mặc dù lãnh tâm lãnh tình, cũng kiềm được nhìn theo!


      Số mệnh hai người trái ngược nhau, đơn giản chỉ cầu đêm vui vẻ.


      Có thể đầu bạc hay ?


      ~~~~~~


      (Sử quan ghi lại: Đúng vậy! Em ! phải chỉ có mình ngươi chiến đấu! Nhưng cầu ngươi bị áp dưới thân Hoàng Tang* mà ah ah ah ah…)


      *Hoàng Tang (黄桑): Kinh thi về Trịnh Phong có bài thơ tang trung 桑中 chê kẻ dâm bôn. Vì thế kẻ dâm bôn gọi là tang trung chi ước 桑中之約, hay tang bộc 桑濮, đều dịch là bộc trong dâu, đều là chê thói dâm đãng cả.


      Tân Cửu im lặng : “Mọi người mất bóng rồi, còn hoàn thành nhiệm vụ gì nữa? Hơn nữa quá trình thực nhiệm vụ này cần phải theo quân, ngươi sao sớm!” Sớm biết vậy chẳng cần sảng khoái tiễn bước Vĩnh Hi Đế, giờ tốt rồi, chính mình còn phải nhanh chóng đuổi theo.


      [Lúc trước chưa có kích hoạt mà, hệ thống tỏ ý biết (nhìn trời), đối với khó khăn gặp phải trong nhiệm vụ thỉnh Kí Chủ tự mình giải quyết!]


      Nàng có thể , thực xứng đáng là ngựa đực đứng đầu thiên hạ ! Cho nên vừa mới lên chiến trường, Vĩnh Hi Đế cùng Hoa Mai Côi “thấu hiểu lẫn nhau”, “ đêm vui vẻ” rồi sao? là hận tranh* a!


      * tranh (不争): tranh ý chỉ cùng người khác tranh đấu, mà tranh đấu với chính mình, tranh đấu với thiên thời (Baike Baidu). Ý của Tân Cửu ở đây là giận Vĩnh Hi đế lo chiến đấu mà lo âu yếm với người đẹp.


      Tân muội tử nghẹn bụng tức, buồn bực chuẩn bị túi vải, cùng với ám vệ còn lưu lại đường suốt đêm. Bởi vì Tân Cửu biết cưỡi ngựa, cho nên phương thức đường của cả hai tất nhiên là ám vệ cõng Tân Cửu lưng vận dụng khinh công, chân đạp trung, phi thân lên cao, thể rơi xuống.


      Ám vệ: “…” chọc trúng ai rồi hả?

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 21a

      Câu chuyện của nữ tướng quân Nhĩ Du với Vĩnh Hi đế tiếp cũng rất đơn giản – Vĩnh Hi đế thân là nhân vật cấp độ BOSS, tất nhiên gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật, bao lâu sau đánh hạ Nam Cương. Vì vậy vào ngày thành Nam Cương bị phá vỡ, thân là thống soái Nam Cương, Nhĩ Du tướng quân khí thế hùng hổ dẫn binh đến đây, quyết tâm muốn cùng quân đội của Đại Khánh đồng quy vu tận. Chỉ là chẳng biết tại sao hai người chiến trường đánh nhau túi bụi, sau đó hai bên đều kích động, cùng nhau rơi xuống đáy vực, mấy ngày sau ở dưới vách núi bỗng sinh mập mờ…ngay sau khi xem xong cả cái màn hình chợt mã tái khắc*.


      *mã tái khắc (马赛克): là hiệu ứng chỉnh sửa hình ảnh Mosaic cho phép bức ảnh trở nên mờ nhạt hơn bằng các ô vuông, thường được dùng để làm nhòe hình ảnh, khuôn mặt của nhân vật, hoặc các chi tiết mang tính cá nhân.


      Tân Cửu im lặng.


      giờ mấy cái hoa đào ai cũng mang tuyệt kỹ, võ nghệ đầy mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn cũng chống đỡ được.


      bàn tới chiến trường nguy hiểm cỡ nào, chỉ đến Nhĩ Du võ nghệ đầy mình cùng với tính cách kiên cường cũng phải là kẻ dễ chọc gì, Tân Cửu cũng chuẩn bị nhặt xác chính mình – thành xả thân, biểu ràng. Cho nên trải qua phân tích, nếu muốn ngăn cản Vĩnh Hi đế cùng Nhĩ Du mập mờ, trước đó phải cam đoan Vĩnh Hi đế rơi xuống vách núi.


      Tân Cửu ở đường thăm dò được cái vách núi ở trong phim bãi đất trống, tìm thấy bên bờ vực mọc bụi cây chỗ tương đối kín đáo, rất dễ dàng che giấu thân hình. Tân Cửu chuẩn bị tốt tất cả, chỉ đợi đến thời khắc Vĩnh Hi đế công phá Nam Cương rồi khải hoàn trở về.


      qua vài ba ngày, người trong khách điếm thảo luận chiến ngày càng nhiều, trong lời cũng đề cập tới cửa thành Nam Cương phá, Sở tướng quân đại danh đỉnh đỉnh lợi dụng chiến thuật kỳ lạ khó đoán gạt quân đội Nam Cương phải xoay mòng mòng, cuối cùng dùng nội ứng trong thành tiếp trợ, kích chiếm thành. Trước khi đăng cơ, Vĩnh Hi đế vẫn là hoàng tử quanh năm chinh chiến sa trường, chiến công vĩ đại của thể khiến cho người ta phải phẫn nộ. nay ‘Vĩnh Hi đế’ vẫn còn ở triều đình, Sở tướng quân lại thầm đến đây, Nam Cương có bất kì chuẩn bị tâm lý nào phải chống lại Chiến Thần, có thể gặp thất bại hay sao?


      Nội tâm Tân Cửu nhiệt huyết sôi trào, nàng thu dọn xong túi vải, hạ quyết tâm đợi sau khi nàng ngăn cản Vĩnh Hi đế rơi xuống vách núi cùng trở về với .


      được, ngươi thể tới chiến trường!” Ám vệ căng mặt sau tấm khăn đen che mặt, lời đầy chính nghĩa.


      Tân Cửu cũng trương khuôn mặt căng cứng, cố ý khác : “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ngươi nếu , vậy ngươi ở lại chỗ này cần lo cho ta, ta tự mình tới chiến trường!”


      được, trách nhiệm của ta là bảo vệ ngươi an toàn, chiến trường nhiều người dễ xảy ra sơ xuất, ta thể mạo hiểm.” Ám vệ kiên trì với ý kiến của mình, bị dao động.


      “Ngươi cho ta , ta …ta cởi y phục xuống hô phi lễ!” Tân Cửu đá cước văng cửa phòng khách điếm ở.


      “…Đắc tội.” Ám vệ cảm thấy ý kiến này rất có áp lực đối với , vì vậy đồng thời dùng cả hai tay điểm trúng hai đại huyệt của nàng. Hai tay Tân Cửu đặt cổ áo thể cử động, thậm chí ngay cả há to miệng nàng cũng ra lời.


      Tân Cửu: “…” Nàng sai rồi, nàng chỉ biết rằng sử dụng tình tiết uy hiếp cẩu huyết ở trong phim truyền hình hiệu quả khá hơn chút, nhưng nàng lại quên nơi bản thân xuyên đến là kênh võ hiệp!


      Ám vệ đặt nàng lên giường, lắc mình cái liền bay lên nóc nhà.


      Tân Cửu chán chết nằm ở giường, bi thương trở mình, thiếu chút nữa rơi xuống giường. Hù chết…từ từ…sao nàng có thể động được?


      [Đinh! Vì bảo vệ ý chí kiên cường của Kí Chủ, đặc biệt mở ra loạt hệ thống phòng thân, phòng ngừa các loại thuốc mê độc dược có hại bằng thể khí, các loại điểm huyệt nội thương trói buộc, trong thời gian có hiệu lực đều có thể giảm xuống.]


      “Hảo hệ thống, hảo huynh đệ!” Tân Cửu kích động đến hai mắt rưng rưng đẫm lệ, ngày thường bị ức hiếp quen, nghĩ tới cuối cùng phát ai kia vậy mà lại thực hành chính sách ưu đãi với Kí Chủ, phảng phất có cảm giác mình chiếm được lợi lớn. Xem ra, lúc trước hệ thống ban thưởng ít hương mê độc dược gì đó là được rồi, thực cảm động.


      ❀❀❀❀❀❀


      Vào đêm, gã sai vặt áo xám của khách điếm Phúc Nguyên lén lút xuống lầu rời từ cửa ở hậu viện. mái nhà, ám vệ hai tay gối ở sau gáy nghỉ ngơi cảnh giác mở mắt, đôi mắt lóe sáng. nhìn lướt qua gã sai vặt lén lút, rồi sau đó nghiêng tai nghe ngóng hô hấp của người trong phòng, quay người nhắm mắt lại.


      Chỉ cần người trong phòng xảy ra việc gì, những người khác… cần phải quan tâm, ám vệ nghĩ như thế.


      Gã sai vặt áo xám trốn chạy tới đầu đường, lúc vọt tới khúc cua mới vỗ vỗ ngực, thở dài ra hơi.


      Ánh trăng trong sáng chiếu rọi lên khuôn mặt , da dẻ tuyết trắng như khối mỹ ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo lại khó có thể miêu tả, so với gã sai vặt của khách điếm Phúc Nguyên, người này càng giống như nương, khiến cho ám vệ thể nghĩ tới chính là, gã sai vặt vừa mới trốn ra từ khách điếm đúng là Tân Cửu.


      Mà người ngủ say trong phòng mới chính là gã sai vặt đưa cơm bị Tân Cửu dùng gậy đánh ngất .


      Tân Cửu khiêng túi vải chạy về phía chiến trường, nàng cảm nhận được phương hướng, nhưng trong tay có hệ thống hướng dẫn nên may ra phải mấy đoạn đường uổng phí, vì vậy khi ngày mới vừa lên, nàng rốt cuộc tới vách núi nơi vụ việc phát sinh. Và đương nhiên, nàng ngồi trong bụi cỏ mà bản thân sắp xếp chu đáo, cầm lấy dây thừng chuẩn bị từ trước, cột chặt đầu ở tàng cây, đầu kia cột vào thắt lưng chính mình, lẳng lặng chờ Vĩnh Hi đế và Hoa Mai Côi đánh nhau trận kịch liệt.


      Tân Cửu mệt mỏi ngồi phịch ở trong bụi cỏ, vỗ vỗ dây trừng ở cây, thầm khen trong lòng.


      Chung quy cũng có sai sót gì.


      ❀❀❀❀❀❀


      “Thời khắc đại chiến, phàm có huyết khí, tất có tâm tranh. Quân đội Đại Khánh nay đuổi sát từ, thần nguyện vì Nam Cương, cùng các vị huynh đệ dùng thân thể máu thịt vì Hoàng gia ngăn chặn thế công.”


      Trong mắt Nhĩ Du tia ngoan lệ, nghĩ đến những thảm cảnh của Nam Cương, tay nắm chặt vỏ đao, chuôi đao run nhè lại tiết lộ tâm tình cam lòng của nàng ta. , những quân binh Nam Cương còn lại tuy là nhóm hỗn tạp, nhưng bọn họ đến nay đều trải qua chiến loạn, từng dùng lưỡi liếm qua máu tươi của sói, hẳn…là thể tranh đấu cùng Đại Khánh!


      Phương xa truyền đến khúc Tống Quân Hành, trầm thấp xa xôi, giống như tình nhân thầm với nhau, chậm rãi trấn an nội tâm hỗn loạn bất kham của nàng ta.


      Nàng ta biết , đây là cơ hội cuối cùng.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 21b

      Trường đao rời vỏ, phản chiếu vẻ mặt tái trắng cùng đôi mắt sáng như sao bên dưới mão quân, đôi mắt trước sau như vẫn sạch , mặc dù người chủ nhân của nó sớm nhuộm đầy máu tươi, nó vẫn chuyên chú diệt trừ những thứ nhơ bẩn.


      Hoàng thất Nam Cương ở phía bên kia bờ hồ gấp rút tháo chạy, từng hàng binh sĩ thấy chết sờn lặng mắt nhìn về phía trước, mặt đất bằng đột nhiên ra đường thẳng đen, mặt đất ầm ầm, móng ngựa rung động, sắp xếp chỉnh tề. Tân Cửu xoa mi tâm, nheo mắt lại, chỉ thấy xa xa quân sĩ Đại Khánh mặc thiết giáp màu đen đương giục ngựa nghênh đón, Vĩnh Hi đế cưỡi con ngựa đỏ, cằm hơi xanh, áo cũng còn sót lại vài vệt máu khô.


      Nàng chưa từng thấy Sở Dịch như vậy.


      Nàng từng thấy lãnh khốc vô tình, cũng từng gặp kiêu ngạo cao thượng, tóm lại đều là dáng vẻ thanh sảng, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tuyệt đối tổn hại chút gì đến hình tượng của . Nhưng hôm nay, toàn thân là khí thế hung hãn như mãnh thú viễn cổ, ôn nhu văn nhã hay quý khí thanh hoa đều thấy, tựa như…mũi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ, mãnh liệt khó ngăn.


      Tân Cửu nhắm mắt lại, trong đầu vẫn có thể lập tức ra hình ảnh của lúc này.


      Quân đội Đại Khánh như mây đen phía chân trời tụ lại mặt đất, trường thương màu đen dựng thẳng trước người, bất luận già trẻ đều có sắc mặt nghiêm nghị, tướng quân Nam Cương phía đối diện nâng vỏ đao lên cao, bỗng nhiên rút ra loan đao ở giữa trung, đám người Nam Cương theo sau giơ cao loan đao trong tay, giục ngựa hí vang.


      Bên môi Vĩnh Hi đế vẽ ra nét cười lạnh, xu thế bại trận, bước phản kích cuối cùng lại để cho nữ nhân đến lĩnh quân tác chiến, Hoàng Đế Nam Cương phải là bị đập đầu đến choáng luôn đấy chứ? Nữ nhân, cho dù là nữ nhân cường đại nữa, nhưng để nàng ta đến dẫn dắt đội quân tàn dư, binh sĩ Nam Cương cũng có lòng nhưng cam tâm, chỉ bằng điểm này, Đại Khánh có thể đứng ở thế bất bại.


      “Bọn chúng cấp bách như thế thể tiếp, vậy hãy để cho bọn chúng mở mang kiến thức, lấy Đại Khánh dũng mãnh của chúng ta làm gương.” Vĩnh Hi đế đưa tay quệt vết máu vừa dính khóe miệng, trường kiếm trong tay rời vỏ từ trước, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng.


      “Vâng!”


      Trong lòng đối với người Nam Cương mang đầy thù hận, tướng sĩ nơi trú quân sĩ khí đằng đằng, người Nam Cương dám cả gan rải chất độc vào nguồn nước của bọn họ, có hành vi bất nghĩa, phải có giác ngộ bị diệt quốc!


      ❀❀❀❀❀❀


      Tướng sĩ của Nam Cương hãn bất úy tử*, trong đó bắt mắt nhất chính là hồng y tướng quân ở giữa, thân thiết giáp đỏ tươi như lợi kiếm, thế tới như tên, nữ tướng quân như ngọn lửa rực cháy chiến trường.


      *hãn bất úy tử (悍不畏死): ý nghĩa dũng cảm sợ cái chết


      Tương tự, Vĩnh Hi đế mặc kiện thiết giáp người, vẻ mặt thanh lãnh mà quay đầu ngựa, chẳng qua khi tầm mắt của dừng lại ở chỗ bên phía Nam Cương khỏi nhíu mày, sau đó dường như là vô cùng kinh ngạc mà cau chặt mày.


      Ánh mắt của lạnh lùng đảo qua bụi cỏ nằm bên phải quân đội Nam Cương, từ từ trở nên bình tĩnh, chỉ có mi tâm vẫn gồ lên. đối với khí tức rất chắc chắn tuyệt nhầm lẫn, nhưng… sao nàng lại xuất ở nơi này? Nội tâm Sở Dịch phẫn nộ đồng thời kiềm được lo lắng trỗi dậy từ đáy lòng, chỉ là mặt thể chút gì, vẫn chưa quên, đây là chiến trường.


      Trong bụi cỏ, Tân Cửu che ngực nghĩ lại mà sợ, nhớ đến đôi mắt hơi dừng lại rồi trở nên ác liệt, cảm thấy trì độn, mình vừa rồi… phải là bị phát đấy chứ?


      biết tại sao, càng ngày càng tiếp xúc, Tân Cửu cảm thấy Vĩnh Hi đế so với nội dung kịch bản miêu tả này kia có chút hợp, mặc dù năm đóa hoa đào trước đó đều bị nàng trêu chọc đùa giỡn cùng với chút thủ đoạn để đánh bại trong hòa bình, nhưng nàng sâu sắc cảm thấy dù có bản thân ở bên cạnh ảnh hưởng, chỉ e Vĩnh Hi đế cũng thích bất kì ai trong năm người, liên quan đến phân tích sâu xa thế nào, mà chỉ là loại trực giác.


      Trực giác kinh người.


      Tâm người này, rất khó tiến vào.


      Môi Vĩnh Hi đế mím lại thành đường thẳng, dường như từ lúc bắt đầu khai chiến có biểu cảm này, lúc này khôi giáp nhuộm đầy máu, vẫn giữ nguyên nét mặt, so với người bình thường mang tâm tình phập phồng đợi đến lúc tập hợp rồi tìm nơi người mà lên tiếng tâm hoặc kể lể với người khác, Vĩnh Hi đế luôn thích đem tâm giấu ở trong lòng, cho nên bắt đầu điên cuồng giết địch, so với trước kia còn hung mãnh hơn.


      Thành Nam Cường vốn thuận lợi công phá, lực lượng lại đủ, thể đánh với Đại Khánh được lâu dài, vì vậy trong lúc quân địch dần bắt đầu biểu thế bại, Vĩnh Hi đế mặt biểu tình vung kiếm chém địch, cuối cùng ‘keng’ tiếng chạm đao với Nhĩ Du. Hai người liếc nhau, ánh mắt lộ vẻ hung ác, mỗi người đều là thấy chết sờn, hai lời chiến đấu với nhau.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 22a

      có Nhĩ Du điều khiển binh lực, quân lính Nam Cương luân phiên lui về phía sau, tổn thất trầm trọng.


      “Tướng quân của Đại Khánh?” Ánh đao dưới tay Nhĩ Du ngừng, nàng ta tập võ từ , ở trong quân đội vào sinh ra tử, đối với binh khí hiểu như lòng bàn tay, có điều nàng ta biết gì về người đối diện mình, kinh nghiệm chiến trường lại cùng kiểu với nàng ta, thậm chí càng có thế thắng lợi, Nhĩ Du cười ‘xùy’ tiếng: “Cũng có gì hơn thế.”


      “Đúng vậy, tướng quân Nam Cương mới là lợi hại.” Vĩnh Hi đế trào phúng câu thể độc miệng. Đúng vậy, tướng quân Nam Cương các ngươi là lợi hại, cho nên ‘ cẩn thận’ bại trận chiến trường, sau đó bị người khác tiến đánh đến nước mất nhà tan rồi?


      “Ngươi…. Hôm nay phải ngươi chết ta vong!” Nữ tướng quân áo giáp đỏ hùng hổ giương đao chém tới.


      Vĩnh Hi đế nhàng gạt hướng đao, dùng ánh mắt nhìn người chết liếc nàng ta cái, sau đó đưa cảm nhận đặt lên bụi cỏ ở bên bờ vực.


      Vũ kỹ, thêu kỹ, thậm chỉ cả y thuật, mỗi lần xuất đều rất trùng hợp, lúc ấy cũng cảm thấy gì, nhưng khi đem từng chuyện bày ra rồi xâu chuỗi lại, tất cả hành vi của Tân Cửu đều trở nên mơ hồ. Nhưng lúc này chỉ có thể cười khổ tiếng. Mặc dù biết Tân Cửu xuất ở nơi này là vô cùng kỳ lạ, thậm chí khả năng lớn nhất chính là đâm kiếm vào ngực , nhưng vẫn thủy chung lo lắng cho an nguy của nàng, thậm chí còn nghĩ rằng…mặc kệ nàng muốn làm gì, có thân phận gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh , vẫn tha thứ cho nàng.


      A, nghĩ là điên rồi.


      Vĩnh Hi đế thuận tay đánh rơi mão quân của Nhĩ Du, thứ tượng trưng cho thống soái rơi xuống đất lăn vào bụi cỏ, Tân Cửu ngẩn người, dùng ngón tay chọc cái mũ sắt cái, đẩy ra được.


      Quân đội Đại Khánh thế như mãnh hổ, rất nhanh khống chế đám quân tàn của Nam Cương, Vương phó tướng thừa dịp tung tin thống soái bị Sở tướng quân giết chết, quân sĩ Nam Cương ai đầu hàng giết. Đám lính Nam Cương nghe xong, đều thể tin mà liếc mắt nhìn vào đám người, quả nhiên nhìn thấy cái mũ sắt cao cao kia, lập tức đều vẻ mặt như tro tàn.


      “Đê tiện!” Nhĩ Du nghiến răng nghiến lợi: “Cẩu Hoàng đế Đại Khánh các ngươi xâm chiếm lãnh thổ Nam Cương chúng ta, giờ lại dùng thủ đoạn hèn hạ làm loạn quân tâm ta, dù có chết, ta cũng phải mang tướng quân Đại Khánh của các ngươi theo cùng!”


      Vĩnh Hi đế nghe thấy từ “cẩu Hoàng đế” quen thuộc, vẻ mặt khẽ biến, sau khi hoàn hồn thấy Nhĩ Du bắt đầu công kích, vì vậy cũng giương thẳng kiếm, trong khoảnh khắc cánh tay nàng ta xuất ba bốn vết cắt.


      Tân Cửu nấp trong bụi cỏ khẩn trương dõi theo hai người đối chiến, nàng nắm chặt sợi dây thừng bên hông, trong lòng bàn tay dính dấp mồ hôi, vẻ mặt chuyên chú, chuẩn bị khi tình hình có biến ra tay cứu người.


      có mũ sắt cao cao, mái tóc của Nhĩ Du tung lên, vẻ xinh đẹp đặt khuôn mặt tĩnh lặng, đao phong dưới tay nàng ta loạn, vận dụng khinh công lập tức phi thân rời , Vĩnh Hi đế xoay người xuống ngựa theo sát, điểm mũi chân nhân cơ hội ép bức Nhĩ Du ngừng lui về phía sau, hai người dần dần tiếp cận vách núi.


      Tân Cửu siết chặt dây thừng, cũng chầm chậm di chuyển theo họ.


      Xem chừng…sắp xảy ra chuyện rồi.


      Hai người đánh nhau càng lúc càng gần vách núi.


      Cơ thể của Nhĩ Du theo bước chân thối lui, khi gót chân vừa chạm tới sườn núi, đất đá liền loạt soạt rơi xuống.


      Nàng ta đột nhiên khẽ cười, mặc cho nhuyễn kiếm của Vĩnh Hi đế đâm tới, nàng ta bỗng dùng tay bị thương nắm chặt cánh tay của Vĩnh Hi đế, sau đó nhắm mắt lại, trầm mình xuống vách núi. nữ nhân thấy chết sờn có bao nhiêu sức? chung Vĩnh Hi đế bị túm lấy mà lảo đảo, thậm chí còn tiếp tục có khả năng ngã về phía vách núi.


      Loại hành vi kéo nhau cùng chết này là đáng sợ nhất đấy!


      Đầu óc Tân Cửu nhạy bén, vội vàng xông tới ôm chặt eo Vĩnh Hi đế, xung lực này vừa tới, quả như pháo đạn khiến Vĩnh Hi đế và Nhĩ Du va vào nhau, ba người tựa như lông vũ ở giữa trung, sau đó thẳng tắp rơi xuống, bên tai bỗng đầy tiếng gió, bên eo Tân Cữu là cánh tay mạnh mẽ, vững vàng ôm chặt cơ thể của nàng bị rơi xuống.


      Tân Cửu ngẩng đầu lên, ôm càng chặt hơn.


      “Đừng sợ.” Giọng bên tai có chút trầm thấp, lại vô cùng ấm áp.


      Tân Cửu há to miệng, lúc muốn bên hông mình có dây thừng, lại đột nhiên phát lâu như vậy, tại sao dây thừng vẫn chưa kéo lên?! Chuyện này khoa học! Nàng nheo mắt ngẩng đầu, chỉ thấy đỉnh đầu là đoạn dây thừng lay động trong gió, tượng đáng tin, cầu giải thích! Dây thừng cột chắc như vậy rốt cuộc là bị tháo ra lúc nào!


      [Đinh! Để bảo đảm ý chí kiên cường của Kí Chủ, đặc biệt mở ra loạt hệ thống phòng thân, phòng ngừa các loại thuốc mê độc dược có hại ở thể khí, các loại điểm huyệt nội thương trong thời gian có hiệu lực đều được giải trừ.]


      Vẻ mặt Tân Cửu tái xanh, giải trừ trói buộc…Hệ thống ngươi đừng có mà phân biệt được địch ta có được hay ! Dây thừng là ta tự mình buộc đấy, được chứ!


      ràng tính toán chút sơ hở, hệ thống lại đột nhiên xuất biến hóa, giờ nàng cảm nhận được nội tâm của mấy em bị tiêu diệt trước kia rốt cuộc bi thương cỡ nào.


      [Áy náy quá, Trí Năng số 1 xuyên về nhà ăn mừng năm mới rồi, trước mắt người quản lý hệ thống là: chương trình số 2. Chương trình số 2 có chỉ số thông minh là , có quyền hạn sửa đổi thiết lập của chương trình, xin Kí Chủ tự mình cầu phúc.]


      “…” Cho nên chỉ số thông minh ở trong hệ thống đều mừng năm mới rồi sao…Tân Cửu khóc ra nước mắt.


      Vĩnh Hi đế tay ôm lấy tiểu nữ nhân trong ngực, tay kia tháo mũ sắt đầu ném , dưới chân lập tức điểm cái, mũ sắt nhận lực nhanh chóng rơi xuống đáy vực, lại đề khí tung người, mang theo người trong ngực trở mình tiến về phía sườn núi nơi lộ ra phần giáo đài, hai người ôm nhau lăn ba vòng sân đài, cùng thở ra hơi từ trong lòng.


      Tân Cửu thầm nghĩ mặc dù vận khí của bản thân đủ xui, nhưng vận khí của Vĩnh Hi đế lại đủ tốt, mình đúng là nhìn lầm người! theo mục tiêu có cái vận tốt với vẻ ngoài kinh tâm động phách, quả nhiên eo xót, chân cũng đau!


      “Cửu nhi…”


      Vĩnh Hi đế khẽ ngửi mùi hương thơm ngát của thiếu nữ dưới thân, nâng ngón tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, từng chút từng chút , bình tĩnh lại nội tâm của mình, cằm đặt lên vai nàng, cánh tay bên hông nàng siết chặt, nếu như lúc đó có gì sai sót, phải mất nàng, Vĩnh Hi đế che dấu trái tim đập điên cuồng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao ngươi lại theo.”


      Có người , ánh nến trong bóng đêm, giống như cọng rơm trong tay người bị rơi xuống nước, muốn từ bỏ, cho dù biết thể với tới, cũng nguyện ý. Nhiều năm qua chưa bao giờ chú ý đến ai, lòng thương, trong hai sinh mệnh con người, có lẽ đối với ưu việt của nàng rất có hứng thú, nhưng hơn hết là tình lặng lẽ tích tụ.


      Tân Cửu cảm thấy căng thẳng: “Bởi vì ngươi ở đây a…” Tại sao lại đột nhiên xuất , tại sao có ám vệ bên cạnh, thậm chí tại sao cuối cùng lại xuất đúng thời điểm, tại sao… hỏi đến, mà chỉ nặng hỏi câu – sao ngươi lại theo.


      cách khác, phải hỏi đến, mà là…


      “Ngươi tin ta?!” biết Tân Cửu lấy sức từ đâu, cả người bộc phát đẩy ra, nổi giận đùng đùng chỉ trích: “Ngươi tin ta cũng đừng cứu ta!” Bị hệ thống bắt làm cu li rất khổ cực rồi, nghĩ tới còn bị người ta nghi ngờ, phải là, phải là để cho nạp mấy lão bà thôi sao!

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 22b

      Nghĩ như vậy, Tân Cửu lại có chút mỉa mai, gã ngựa đực có nhiều lão bà như thế thực rất khiến người ta thương cảm mà, nhưng… phải là hiểu . Tân Cửu vốn dĩ lòng đầy lửa giận ngay lập tức hữu khí vô lực, lại tiếp, hình như nàng có hơi đuối lý chút.

      Vĩnh Hi đế dùng tay kéo nàng vào lòng, vùi đầu vào cần cổ nàng, thấp giọng cười khẽ: “Trẫm muốn ngươi.”

      “…” Tân Cửu đẩy đẩy người người mình, nhưng đẩy ra, bèn cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh, mặt biểu tình : “Hoàng Thượng đừng tùy tiện đùa, nô tì tha thứ cho người là được.” Sau khi xong, tiếp tục mạnh mẽ ép buộc bản thân làm ra vẻ lạnh nhạt, nàng sợ nhất là loại người uy hiếp kỳ quái được chứ!

      “Trẫm muốn ngươi.” Vĩnh Hi đế dùng ngữ khí nhàn nhạt lặp lại.

      Đây phải là lần đầu tiên những lời này, nhưng tâm tình lúc này khác hẳn trước kia. Lần đầu tiên ra là lúc chỉ xem nàng là cung phi bình thường, bởi vì bản thân trúng Oanh Độ hương cần cùng nữ tử giao hợp, mới bá đạo cầu. Nhưng lần này trong lòng có gì cả, chỉ đơn thuần muốn nàng mà thôi. Nhưng có điều gì so với việc đem người trong lòng khắc vào thân thể để thay ngăn chặn điên cuồng trong lòng.

      Ngón tay mát lạnh từng tấc từng tấc lướt da mặt mịn màng của Tân Cửu, đầu ngón tay rủ xuống bên tai.

      Theo sau động tác của ngón tay, là xúc cảm ẩm ướt truyền tới thần kinh, nụ hôn nóng bỏng rơi vào trong tai, bàn tay giữ chặt eo của nàng, hôn càng nhiệt tình hơn so với bất kỳ thứ gì, mang theo khí thế trước nay chưa từng có. tại, nàng ở trong thành, ở ngoài thành, nôn nóng muốn xâm nhập vào địa phương của nàng, tiến hành đánh dấu nguyên thủy nhất, chiếm đoạt!

      Cánh tay ở người vận sức chờ phát động, mập mờ khẽ vuốt ve ở lưng.

      giống như ở chiến trường kiến huyết phong hầu, trải qua rối loạn rồi bắt đầu bình ổn, trong nội tâm tất nhiên là vô cùng khô cạn, cuối cùng thuận theo khát vọng ở sâu trong linh hồn kêu gào trận cuồng phong vũ bão thấm ướt toàn thân.

      Tân Cửu sợ rồi.

      Các tế bào người nàng đều sôi trào, theo môi cùng với bàn tay ở bên hông mà từng tấc run rẩy, chân mềm nhũn , thậm chí chút khí lực cũng nâng lên nổi.

      có cách nào phản kháng nụ hôn này phải là vì có lực để phản kháng, mà là vì tình cảm của đối phương ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần của bản thân, chỉ là ngày qua ngày chưa từng phát ra mà thôi. Nếu như đối với có chút cảm tình, vào lúc này trong lòng phải là xấu hổ biết làm gì, mà phải là phẫn nộ và căm hận lấp trời ngập đất.

      Nhưng nàng có.

      Vẻ mặt Tân Cửu có chút phức tạp, nàng nhàng chạm vào lọn tóc của Vĩnh Hi đế rơi xuống vai mình, mềm mại mát lạnh như lụa, tản ra ở trước mắt đen nhánh chói lóa. Tỏa sáng như kim cương, có thể phản quang.

      Ngón tay Vĩnh Hi đế từ vòng eo của nàng nhàng linh hoạt kéo đai lưng xuống, ngoại bào màu xám tản rời, lộ ra tiết y trắng tinh ở ngực, trong lúc thế giới tràn ngập màu đỏ tươi rực rỡ nhuộm lên màu thuần khiết sáng ngời, hai mắt Vĩnh Hi đế tối , đôi môi ấm áp hôn lên cái cổ nhắn của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm làn da mịn màn, hầu kết hơi động.

      Hoa đẹp thường nở, khi nở ắt rực rỡ.

      Tân Cửu ngẩng đầu lên nhàng hôn mút đôi môi , từ từ mở miệng đưa lưỡi chạm vào đầu lưỡi của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :