1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 18a

      Tân Cửu cả người cuộn tròn được ôm vào lồng ngực, có chút buồn ngủ, ngày thường khi vận dụng kỹ năng của hệ thống cũng có cảm giác gì, nhưng biết vì sao lần này sau khi sử dụng Bách Thảo Thần Châm lại vô cùng mệt mỏi, giống như cảm giác hư thoát sau khi phát động chiêu thức tiến đánh từng người trong game online, Tân Cửu làm tổ trong lồng ngực ấm áp, thoải mái mà thở tiếng, nếu Vĩnh Hi Đế có thể ngốc chút, ít lôi kéo phiền phức, lại bớt trêu chọc mấy em nguy hiểm thích múa đao lộng thương, vậy nàng có thể yên tâm…


      Mang theo nguyện vọng và giấc mơ tốt đẹp, thiếu nữ ngọt ngào ngủ.


      Người ở trong ngực nửa ngày có động tĩnh, Vĩnh Hi Đế cúi đầu xuống, chỉ thấy khuôn mặt nhắn tinh khiết cọ hõm vai , trán còn có vài vệt mồ hôi, có lẽ là vì quá chuyên tâm châm cứu, hôm nay bản thân được thư thái nàng ngược lại chảy mồ hôi lạnh cả người. Vĩnh Hi Đế có chút chần chờ mất bình tĩnh, giơ tay áo lên lau mồ hôi khuôn mặt ngọc của nàng, cúi người hôn lên trán nàng, chóp mũi, rồi đến đôi môi mềm mại.


      ngờ…khá là ngon miệng đấy.


      Hoàng Đế bệ hạ bệnh nặng vừa khỏi nghĩ như thế.


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +10]


      ❀❀❀❀❀❀


      Khoảng thời gian dịch bệnh bùng phát, đàn ông trong quân doanh đều trốn vào doanh trướng, khiến diện tích bé của Kính Lam trấn càng lộ vẻ trống trải. Vĩnh Hi Đế khẽ vỗ về lưng của Tân Cửu, đột nhiên đưa tay kéo ra vòng ánh sáng bạc, thanh nhuyễn kiếm lúc trước treo ở bên hông hiểu sao ở trong tay , hai thanh trường kiếm chạm vào nhau vang thành tiếng, hắc y nhân ở trong lều bị dồn ép mà ngã ngồi xuống đất. Lúc này, Vĩnh Hi Đế từ giường đứng dậy, năm ngón tay nắm chặt nhuyễn kiếm chỉ mũi kiếm vào cổ của hắc y nhân, mặt còn để lộ vài vết cắt rỉ máu.


      Dựa vào ánh trăng, quan sát hồi lâu, mày rậm nhíu chặt: “Lại là ngươi?”


      “Là ta.” Nữ nhân do thám chủ trướng trong đêm cũng để ý đến uy hiếp cổ, vừa thẳng thắn đối mắt với Vĩnh Hi Đế, vừa tháo xuống khăn che mặt để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng : “Ngươi hất rơi khăn che mặt của ta.”


      Khóe môi Vĩnh Hi Đế khẽ động, mày hơi nhướn, vẻ mặt biểu tình. Thanh kiếm vẫn cầm tay, máu nhiễm mũi kiếm, cũng chưa từng lay động.


      “Ta tên là Tiêu Họa Tình.” Giọng khàn khàn tràn đầy mị hoặc, cho dù nhìn thấy dung mạo ra sao nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là nữ thích khách từ Nam Cương từng đến khách điếm để ám sát. Nàng ta mặc cho máu tươi xuống thanh kiếm, tựa như quá xem trọng tính mạng của mình: “Người từng thấy được dung mạo của ta, nếu lấy ta, ta giết .”


      Lần trước vất vả mới thoát được, lúc này lại muốn đưa mình vào miệng cọp? Vĩnh Hi Đế hừ lạnh tiếng, nàng ta là quá tự tin vào dung mạo của chính mình hay là cảm thấy thực lực của bản thân còn mạnh hơn ? Hoặc là cảm thấy người dễ mềm lòng? Lòng của , dù lạnh cũng chỉ cho phép độ ấm của người tồn tại mà thôi.


      “Vậy sao?” Bên môi Vĩnh Hi Đế vẽ ra nụ cười lạnh: “Lúc trước ngươi ám sát bổn tướng, sau đó lại dùng ám tiễn khiến phu nhân bổn tướng bị thương, nữ nhân ác độc như ngươi, lẽ còn muốn bổn tướng phải cưới ngươi hay sao?”


      Sắc mặt Tiêu Họa Tình tái , nàng ta dù là sát thủ chỉ biết giết người như thế nào, nhưng thời gian khác cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với người khác. Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta chủ động nhưng lại bị Vĩnh Hi Đế đánh mất thể diện, trong tâm tất nhiên xấu hổ. Tiêu Họa Tình khẽ cắn môi, giữa đôi mày vẻ hung ác: “Ngươi muốn, ta đây giết ngươi.”


      giờ ngươi nằm trong tay bổn tướng, có thể giết bổn tướng sao?”


      Tiêu Họa Tình ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Ngươi và thuộc hạ của ngươi trúng mưu kế của người Nam Cương chúng ta, mỗi người đều nhiễm phải bệnh dịch, nếu có phương pháp châm cứu, thực lực tất nhiên hao tổn, mà ngay cả ngươi…chỉ e cũng nhiễm dịch bệnh, tướng quân đại nhân, có phải lúc này ngươi cảm thấy toàn thân có chút sức lực nào? Ngươi nhìn dung mạo của ta , nếu ngươi bỏ nữ nhân này để lấy ta, ta cứu ngươi.”


      Đối với từ “phu nhân” trong miệng Vĩnh Hi Đế, Tiêu Họa Tình cảm giác bản thân thể tiếp nhận được, nàng ta vẫn chưa rộng lượng đến mức có thể chia sẻ phu quân cùng với nữ nhân khác, dù cho nàng ta rất có hảo cảm đối với người có thể đánh bại mình.


      Gương mặt Vĩnh Hi Đế lạnh lùng, trong mắt tia ngoan lệ: “Thuốc giải ở đâu?”


      có thuốc giải.” Ánh mắt của Tiêu Họa Tình chút né tránh.


      “A, có thuốc giải? có thuốc giải ngươi cứu ta thế nào?” Vĩnh Hi Đế cũng phủ nhận chuyện bản thân nhiễm bệnh dịch, di chuyển trường kiếm trong tay, mũi kiếm lập tức cứa sâu hơn vào cổ nàng ta, vệt máu xuất làn da trắng nõn từ mũi kiếm chảy xuống mặt đất. Vĩnh Hi Đế tất nhiên là dùng bảo kiếm, bởi vì mặt kiếm vết máu đọng, nó vẫn sạch bóng loáng như trước, thậm chí có thể phản chiếu bóng người.


      “Chính xác là có thuốc giải, ở Nam Cương chúng ta, đối với loại bệnh dịch này chỉ có phương thuốc để giảm . Phương thuốc này cũng thể điều trị tận gốc, vậy nên dù có dùng phương thuốc này cũng nhất định có thể khỏi hẳn.” Lời Tiêu Họa Tình đều là , nàng ta cũng có gì cần phải che dấu, bởi vì nàng ta có phản bội quốc gia của mình, ở thời điểm liên quan đến chuyện cơ mật của Nam Cương, nàng ta nguyện ý vì người mình nhìn trúng mà giải đáp nghi vấn.


      Lúc này ánh mắt của nàng ta rất sáng: “Nguồn nước là ta làm bẩn, bệnh dịch cũng là do ta phát tán, nhưng ngươi có thể yên tâm, nếu như ngươi chết, ta cũng theo ngươi.”


      Vĩnh Hi Đế xanh mặt, ngờ rằng trong quân doanh nhiều người như vậy lại bị nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, toàn bộ nguồn nước uống trong quân doanh cũng sai người bảo vệ cho tốt, rốt cuộc là Vương phó tướng làm thế nào lại để xảy ra sai sót ở nơi đóng quân như thế?!


      Hàn quang lóe lên trong mắt : “ như thế, ngươi cũng còn tác dụng gì nữa.”


      nhớ tới miệng vết thương vai Tân Cửu. Bởi vì trúng tên quá sâu khiến cho gân mạch tổn thương, tuy tại thoa bí dược trong cung nhưng vẫn khó có thể khỏi hẳn, mà toàn bộ những chuyện này đều là từ nữ nhân quỳ mặt đất ban tặng.


      Nam Cương đưa tới thích khách cũng thôi, nhưng ngàn vạn nên tổn thương người của .


      “Ngươi muốn thuốc giải sao?” Khuôn mặt băng lãnh của Tiêu Họa Tình rốt cuộc cũng vẻ kinh ngạc, thân là tướng quân, chẳng lẽ nên vì trọng binh sĩ trước mà cầu xin thuốc giải từ nàng ta sao? Mặc dù thể trị tận gốc, nhưng vẫn có thể giảm , nếu may mắn còn có thể loại trừ bệnh dịch, nhưng mà người này…làm sao chỉ trong khắc mà như vậy?

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 18b

      Trăng sáng vằng vặc, thiếu nữ nằm giường ở sau lưng Vĩnh Hi Đế cử động, đôi bàn tay trắng như ngọc vòng quanh eo Vĩnh Hi Đế, mò mẫm lên nắm lấy cổ áo của tiết y, sau đó đầu tóc mềm mượt đặt lên bả vai nơi giao nhau với xương quai xanh của , đôi má phấn hồng khẽ cọ, mũi phả ra luồng nhiệt khí. Vĩnh Hi Đế đình chỉ hô hấp, kiếm trong tay cũng kiềm được khẽ run. Bị nữ nhân mình thích dụ dỗ ái muội như vậy, cơ thể của nếu phản ứng mới kỳ quái.


      Tân Cửu đối đối với cơ thể căng cứng của Vĩnh Hi Đế để ý tới, dù sao những ngày tháng ở trong nội cung diễn kịch thành thói quen…nên cũng ý thức được Vĩnh Hi Đế dù có lạnh nhạt và cấm dục sau cùng vẫn là nam nhân.


      Hai tay của Tân Cửu duỗi ra từ hõm vai rồi choàng trước ngực , sau đó nàng khẽ cười, dường như thẹn thùng mà để lộ gương mặt thanh lệ của mình: “Tiêu nương, bệnh dịch trong quân doanh do ta ngăn ngừa, may thay biện pháp của ta so với giải dược của Tiêu nương có hiệu quả tốt hơn, chi tiết việc điều trị xin hãy gặp tướng quân đại nhân.”


      “Còn nữa…về phần thiếp thân, phu quân có muốn bỏ vợ hay , cũng phiền nương phải phí tâm. Phu quân thương tiếc, muốn tìm thêm tỷ muội cho ta, nếu Tiêu nương vẫn kiên quyết tiếp cận, chỉ e tốt. Dù sao chuyện nam nữ, xem trọng nhất là người tình ta nguyện, tuyệt đối chỉ vì chút nhân tố bên ngoài là có thể uy hiếp được.”


      EQ thấp có nghĩa là chỉ số thông minh (IQ) cũng thấp, Tân Cửu thẳng ra như vậy, ý tứ trong lời theo tai trái vào đại não được sàng lọc, lúc ra cũng khá ràng.


      Sắc mặt Tiêu Họa Tình càng trở nên lạnh lẽo.


      [Ồ, hình như Kí Chủ bị thứ gì kỳ quái nhập vào rồi…]


      “…Đây là thu hồi và bảo vệ chủ quyền vốn có mà thôi! Đầu tiên, chưa tới em này là hoa đào cần phải tiêu diệt, mà nàng ta còn làm hại quá nhiều người ! Nếu như muốn bảo vệ Nam Cương cứ giết chết tướng lĩnh là được, cớ gì phải dùng dịch bệnh truyền nhiễm? Loại dịch bệnh này có tốc độ truyền nhiễm cao nếu chữa trị thực làm hại ít người. Đương nhiên, quan trọng nhất là trước đó nàng ta còn dùng ám tiễn đả thương người khác, aiz aiz aiz đau quá, có thù báo phải quân tử, quyết tha cho nàng ta!” Tân Cửu ở trong lòng cáu kỉnh.


      [Bình tĩnh , thân! La hét cũng giải quyết được vấn đề…nhiều nhất chỉ có thể chứng mình trong nội tâm của ngươi có đàn thảo nê mã* béo mập thà chạy như điên.]


      *thảo nê mã (肏你妈 – cào nǐ mā): là từ chửi thề trong tiếng Quan Thoại (Mandarin), và cũng là trong mười sinh vật huyền thoại Internet ở Trung Quốc. Thảo nê mã vốn là tên của loài Lạc Đà Alpaca (草泥马 – Cǎonímǎ), vì có cách phát gần giống nhau nên tên của loài Lạc Đà này thường bị lái như từ chửi thề.


      “…”


      Đoán chừng khi rời giường có chút bực bội cộng thêm bị tuột huyết áp. Đương nhiên, mặc kệ là ai khi ngủ mà bị đánh thức, sau đó phát nữ thích khách ở bên cạnh khoác biết ngượng, lại thuyết phục lão công của mình bỏ mình, cũng tốt tính gì mấy.


      Tuy Tân Cửu cảm thấy giữa mình và Vĩnh Hi Đế ngoại trừ lợi dụng có cái gian – tình gì, nhưng nàng tốt xấu gì cũng từng làm Vinh Phi nương nương ngang ngược càng rỡ, nên thể để cho nữ thích khách tâm ngoan thủ lạt thừa cơ xen vào.


      [Thực ra nàng ta ngấp nghé Hoàng Đế của nhà ngươi, nên ngươi ghen tị a →.→233333]


      “Cái gì là của nhà ngươi của nhà ta hả, ràng là của nhà ngươi mà phải là của nhà ta, ah ah thực ràng là suy nghĩ nhiều!” Nội tâm của Kí Chủ lại tiếp tục gào thét.


      [→.→ ngữ vô luân thứ, khẩu thị tâm phi [cắt].]


      Cảm nhân được tiểu nhân nhi ở sau lưng ra sức đánh lui tình địch, nội tâm Vĩnh Hi Đế chậm rãi tràn đầy vui vẻ, dùng tay trái cầm kiếm nắm lấy tay phải của Tân Cửu, dùng đầu ngón tay gãi lên lòng bàn tay nàng cái: “Lời phu nhân ngược lại rất hợp tâm ý của bổn tướng.”


      cầm kiếm điểm huyệt đạo lưng của Tiêu Họa Tình, tiện tay ném ra chủ trướng.


      Bên ngoài ‘bịch’ tiếng.


      “Chủ tử.”


      “Xử lý cho sạch.”


      “Vâng.”


      Tiêu Họa Tình bị ném rồi? Nhanh như vậy tiêu diệt được cái hoa đào này rồi sao? Vẻ mặt Tân Cửu cứng đờ, cố gắng muốn rút tay về, có điều sức lực của Vĩnh Hi Đế rất lớn, nàng làm sao cũng thể rút tay lại…Mắt Tân Cửu đầy lệ, sao lại đột nhiên có cảm giác tự lấy đá đập lên chân mình chứ?


      “Kia, xử lý cho sạch là có ý gì…có phải ngươi muốn giết nàng hay ?” Tân Cửu cố gắng tìm kiếm đề tài, phút chốc liền hóa thân thành Bảo Bảo hiếu kỳ.


      Đôi mắt đen nhánh của Vĩnh Hi Đế chớp nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên mở miệng : “Chỉ là thấm vấn…” Về chuyện sau khi thẩm vấn… nhéo nhéo cằm Tân Cửu, vui vẻ cười: “Những chuyện này ngươi cần biết nhiều.”


      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công tiêu diệt Lan Hồ Điệp. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực +10, ban thưởng kỹ năng: thiện xạ ( có nội lực võ công, phối hợp với thêu công của Quỳ Hoa Bảo Điển có hiệu quả tưởng được ah).]

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 19a

      Đúng như lời Tiêu Họa Tình , tuy cố gắng phòng tránh nhưng dịch bệnh vẫn tiếp tục lây lan. Đợi đến ngày thứ hai lúc ra khỏi cửa trướng, Tân Cửu mới biết được bản thân cách xa với sai lầm đến nhường nào, nhiễm bệnh cũng phải chỉ người, mà là nhóm người, thậm chí ngay cả Vương phó tướng và quân sư cũng bắt đầu phát sốt, khí trong toàn bộ quân doanh đều trầm lặng.


      vào lều trướng bên cạnh, nhìn Vương phó tướng khí sắc nặng nề ngã xuống giường, Tân Cửu thở dài, muốn vén tay áo lên để nâng thân của Vương phó tướng, đôi tay khác thay nàng làm việc. Tân Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu thấy sắc mặt tối tăm của Vĩnh Hi Đế, tâm tình dường như hề tốt đẹp. Tân Cửu rút ra từ trong túi năm cây ngân châm, tay phải lại bị nắm chặt, đôi con ngươi tối như mực của Vĩnh Hi Đế chăm chú nhìn nàng, trong giọng cũng có chút tình nguyện: “Có cần phải cởi đồ hay ?”


      “Ai vậy?” Tân Cửu hơi ngơ ngác: “ cần cởi đồ ah…” Vừa nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại thời điểm khi mình thi châm cho Vĩnh Hi Đế, cảnh tượng đối phương lưu loát cởi áo ra nhịn được phì cười: “Ah, lúc ấy động tác của tướng quân ngài quá nhanh, thiếp thân có hơi giật mình, sau đó thấy tướng quân thoải mái như thế nên cũng quên .”


      Vĩnh Hi Đế khỏi thở dài hơi ở trong lòng, nhưng sắc mặt ràng càng thêm tăm tối, ngồi ở bên giường cách hai người khoảng, thuận tay đỡ lấy lưng Vương phó tướng: “Ngươi thi châm, ta giúp ngươi đỡ .”


      “Nga.” Tân Cửu nháy nháy mắt, cười xấu xa.


      Vương phó tướng suy yếu mở mắt ra: “Chuyện này là…sao có thể biết xấu hổ, làm phiền tướng quân rồi.”


      Trẫm đỡ ngươi biết xấu hổ, chẳng lẽ để cho Vinh Phi của trẫm đỡ ngươi ngươi mới biết xấu hổ à? Vĩnh Hi Đế buồn bực trong lòng, hận thể nắm cổ áo của người trong tay trực tiếp ném vào sông.


      sao, ta và ngươi đều là kẻ làm bề tôi, gặp nạn tất phải tương trợ.” Vĩnh Hi Đế mặt biểu cảm xong, sau đó quay mặt để mắt thấy tâm phiền.


      Lần này thi châm ngược lại thuận lợi hơn so với lần đầu tiên, Tân Cửu sử dụng hết kỹ năng, đấm đấm vai cũng thấy xuất cảm giác mệt nhọc như lần đầu tiên triển khai, có điều đợi đến lúc nhìn thấy điểm kỹ năng, khóe miệng nàng vẫn kiềm được mà co giật.


      [Tư liệu nhân vật]:


      1 – Điểm mị lực: 70


      2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 72 (nhân vật mục tiêu rất có hảo cảm với ngươi)


      3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 3/10…(tiêu diệt thành công ba đóa hoa đào)


      4 – Kỹ năng:


      Điềm Đạm (kỹ năng kèm hệ thống, thời gian làm lạnh: );

      Cao Qúy Lãnh Diễm (kỹ năng kèm hệ thống, thời gian làm lạnh: );

      Tay áo Lưu Vân Phi (hệ thống ban thưởng kỹ năng múa, thời gian làm lạnh là ngày);

      Quỳ Hoa Bảo Điển (hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, làm lạnh màu sắc, thời gian làm lạnh là ngày);

      Bách Thảo Thần Châm (phối hợp với kỹ năng thêu của Quỳ Hoa Bảo Điển có thể hành y cứu thế, làm lạnh màu sắc, thời gian làm lạnh là ngày);

      Thiện Xạ (hệ thống ban thưởng thuật bắn cung, có thể phối hợp kỹ năng thêu của Quỳ Hoa Bảo Điển khi sử dụng, thời gian làm lạnh là ngày);

      Nửa Chén Trà (ban thưởng đặc thù, tăng nhanh thời gian làm lạnh, có thể sử dụng)…


      5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 0% (Hoa Hồng)


      6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 16% (dựa theo trình độ khó dễ phân chia)


      7 – Kim tệ: 500


      Bách Thảo Thân Châm làm lạnh nhưng vẫn chưa thể sử dụng, mà thời gian làm lạnh lại là ngày, cách khác mình chỉ có thể cứu người mỗi ngày, trong quân doanh nhiều bệnh nhân như vậy, đến năm tháng nào mới xong? Huống chi nàng cũng biết Bách Thảo Thần Châm có hạn chế, nhưng những người khác lại biết, khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ.


      Tân Cửu thu hồi ngân châm, vuốt cằm suy tư.


      “Hệ thống, thời gian làm lạnh Nửa Chén Trà là có thể lựa chọn tăng cao kỹ năng bất kỳ phải ?”


      [ngẩng đầu…]


      “Ta chọn…Bách, Thảo, Thần, Châm!” Tân Cửu xoa xoa nắm tay. Tuy Thiện Xạ, thứ đầu tiên gần với kỹ năng võ công nhất xuất khiến cho tim nàng đập mạnh, nhưng đồng thời nàng cũng hiểu , giờ vấn đề quan trọng mà bản thân đối mặt là trị bệnh cứu người…Dù sao, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đấy, nếu như thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm có thể tăng nhanh thời gian đến nửa chén trà , vài ngày sau người bệnh của toàn bộ quân doanh cũng đều được nàng cứu chữa.


      Thực ra, cho cùng trong lòng Tân Cửu vẫn có chút áy náy. Tối qua, sau khi xem màn kịch tình thứ hai của Tiêu Họa Tình và Vĩnh Hi Đế nàng mới biết được, hóa ra theo như kịch bản được thiết lập phương thuốc của Tiêu Họa Tình chỉ cứu được Vĩnh Hi Đế mà còn cứu được số quân binh, nhưng giờ Tiêu Họa Tình bị Vĩnh Hi Đế ‘xử lý sạch ’, tuy Vĩnh Hi Đế cũng khỏi hẳn, nhưng binh lính của bị bệnh, nàng cũng thể lo. Nàng loại trừ Tiêu Họa Tình bên cạnh Vĩnh Hi đế, vậy trách nhiệm để Vĩnh Hi Đế có thể có được nơi đóng quân đầy binh lực cũng rơi xuống người nàng.


      [Đinh! Thời gian làm lạnh Nửa Chén Trà được sử dụng, Kí Chủ lựa chọn chỉnh sửa thời gian làm lạnh của “Bách Thảo Thần Châm”]


      Theo thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tân Cửu hào hứng bừng bừng mở tư liệu ra, nhưng vừa nhìn thoáng qua lại buồn bực: “Thế nào mà thời gian làm lạnh vẫn là ngày? Chẳng lẽ tốc độ đổi mới của hệ thống quá chậm?’


      [Bởi vì Bách Thảo Thần Châm cần phải sử dụng với Quỳ Hoa Bảo Điển, cho nên “nửa chén trà làm lạnh’’ tác dụng trực tiếp với Quỳ Hoa Bảo Điển, hỗ trợ chỉnh sửa hoàn thành, xin Kí Chủ kiểm nhận.]


      “…”


      Tân Cửu im lặng đem tầm mắt dời về phía “Quỳ Hoa Bảo Điển” ở “Bách Thảo Thần Châm’’, quả nhìn thấy chú thích phía sau biến thành “Hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, thời gian làm lạnh – nửa chén trà .”


      Chuyện này khoa học! Chọn tới chọn tui, cuối cùng đổi thời gian làm lạnh nửa chén trà cho cái kỹ năng vô dụng, điều này là quá khoa học rồi! Nhưng làm sao để thay đổi bây giờ? Thêu mấy cái hầu bao với hai đóa hoa? Nhưng thêu hoa có thể cứu người sao? Chuyện cười!


      Tân Cửu thở dài hơi, nàng lại bắt đầu phát sầu: “Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giảm xuống thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm?”


      [Đinh! Nhắc nhở hữu nghị: Kí Chủ cần phải đạt được hạng mục “Làm Lạnh Nửa Chén Trà lần nữa mới có thể giảm thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm xuống còn nửa chén trà . Trước mắt, phương pháp thu hoạch thứ nhất: kích hoạt nhiệm vụ ( cầu kỳ ngộ chỉ định); phương pháp thu hoạch thứ hai: đem tất cả kỹ năng trong hạng mục “kỹ năng chưa sử dụng” mà Kí Chủ được ban thưởng đổi với hệ thống cho “Làm Lạnh Nửa Chén Trà ”.]


      Phương pháp thu hoạch thứ nhất là có khả năng, ngoài Tiêu Họa Tình có nội lực cao cường, thân thủ phi phàm, đoán chừng là có nữ nhân nào vào trong quân doanh được. Hơn nữa, coi như là có nữ nhân đến đây, cũng nhất định là trong mười đóa hoa đào của Vĩnh Hi Đế.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 19b

      Tân Cửu cần suy nghĩ mà trực tiếp loại bỏ phương pháp thứ nhất.


      Về phần phương pháp thu hoạch thứ hai…Dường như có khả năng .


      Tân Cửu chăm chú nhìn từng loại kỹ năng của mình, dù sao cũng là dùng máu đổi lấy kỹ năng, bất luận lấy ra cái nào cũng đều xót xa, nghĩ nghĩ, nàng nhìn về phía hai kỹ năng đầu tiên: “Kỹ năng được chọn, vậy dùng ‘Điềm Đạm Đáng ’ để trao đổi .”


      [Đinh! Giao dịch trao đổi thất bại, “Điềm Đạm Đáng ” và “Lãnh Diễm Cao Qúy” đều là hai kỹ năng kèm theo của hệ thống mà phải là kỹ năng được ban thưởng, bởi vậy phải là vật phẩm thuộc sở hữu cá nhân của Kí Chủ, thuộc phạm vi trao đổi lần này.]


      Ngoại trừ hai kỹ năng ‘Điềm Đạm Đáng ’ và ‘Cao Qúy Lãnh Diễm’, những cái khác Tân Cửu đều thích, hơn nữa có thể thấy mỗi cái đều rất hữu dụng, nếu như trước đó hai kỹ năng kèm theo của hệ thống thể chọn để trao đổi như …, “Quỳ Hoa Bảo Điển” và Bách Thảo Thần Châm” trước mắt nàng cần có nhất, tất nhiên cũng thể lấy ra để trao đổi, mà “Thiện Xạ” là thứ thuộc phạm vi võ công mà nàng chờ mong nhất, cũng thể lấy ra để trao đổi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể chọn “tay áo Lưu Vân Phi” để thử xem.


      [Đinh! Giao dịch trao đổi thất bại, “tay áo Lưu Vân Phi” từng được Kí Chủ sử dụng, là loại kỹ năng thuộc phạm vi ‘chưa sử dụng’, xin Kí Chủ lựa chọn lần nữa.]


      nhiều đến vậy, cuối cùng chỉ cho nàng lựa chọn thôi phải ! Để thỏa mãn cầu của giao dịch trao đổi phải chỉ có thứ tối qua vừa mới đạt được, giờ còn chưa kịp dùng hay sao!


      Tân Cửu cắn răng mở miệng, từng chữ từng chữ mà lòng máu: “Bách, bộ, xuyên, Dương*.”


      *Bách bộ xuyên Dương (百步穿杨): đồng nghĩ với Thiện Xạ, hoặc Bách Phát Bách Trúng. Thành ngữ có nguồn gốc từ điển cố của Dưỡng Do Cơ. Vào thời Xuân Thu, Dưỡng Do Cơ của nước Sở nổi tiếng thiện xạ, có thể cách trăm bước bắn trúng lá liễu. Thành ngữ ví von người thiện xạ, cũng hình dung về tiễn pháp hoặc thương pháp vô cùng cao minh


      [Đinh! Giao dịch trao đổi thành công, kỹ năng “Thiện Xạ” đổi thành “Làm Lạnh Nửa Chén Trà ”, xin Kí Chủ chú ý kiểm tra và xác nhận.]


      Vương phó tướng được châm cứu toàn thân, công thêm bệnh nặng vừa khỏi, tại nằm ngủ rồi. Vĩnh Hi Đế nhìn thấy vẻ mặt đen tối khó chịu của Tân Cửu, đưa tay nhéo nhéo: “Mất hứng?”


      …Hoàn toàn chính xác là thể nào cao hứng.


      Tân Cửu bi thương lắc đầu, toan chạy về nơi ở của người bệnh, Vĩnh Hi Đế khẽ nhíu mày, chặn ngang ôm nàng vào ngực, bạch y công tử và thanh y tiểu tư (người hầu) má kề má, mặc dù bên trong doanh trướng bừa bộn cũng tạo ra tình thơ ý họa hiếm thấy, vẻ mặt Vĩnh Hi Đế lạnh lùng, nhưng ánh mắt so với dĩ vãng nhu hòa rất nhiều: “Mệt mỏi đừng miễn cưỡng.”


      “Ta sao đâu…” Chỉ là hệ thống quá dối trá mà thôi.


      Nàng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hi Đế, vuốt cằm suy tư, rốt cuộc cái hoa đào thứ năm khi nào mới xuất đây, lo lắng đủ thứ, nàng phải nhanh nhanh kiếm kỹ năng “Thiện Xạ” trở về mới được.


      Vĩnh Hi Đế hít sâu hơi, chỉ cảm thấy lòng mình bị tiểu nhân nhi (aka baby) trong ngực làm cho cảm động, nếu phải là vì , nàng cần gì phải ngại vất vả châm cứu cho những người này như vậy? Nàng làm những điều này, chỉ là vì .


      “Cửu nhi, chờ chúng ta trở về, trẫm …”


      cái gì?”


      “… có gì, bây giờ mà còn quá sớm, ngày đó đến thôi.” Vĩnh Hi Đế cong môi cười, lồng ngực Tân Cửu đập thình thịch, đỏ mặt nghiêng đầu, nửa ngày cũng lên tiếng.


      Nam nhân ngựa giống cười lên như vậy…thấy cũng rất đẹp a.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 20a

      có thời gian làm lạnh nửa chén trà , theo đó Bách Thảo Thần Châm được sử dụng nhiều hơn, Tân Cửu cũng vì vậy mà tiếp tục thi châm cách thuận buồm xuôi gió, đợi đến lúc nàng dứt khoát mình thi châm cho năm người trong lần mà vẫn vô cùng thành thạo, ám vệ vốn cùng theo đến nơi đóng quân, thường mình trong bóng tối, khi đứng cùng quân sĩ vây xem cũng líu lưỡi thôi.

      Vinh Phi nương nương hổ là phi tử mà Hoàng Thượng thương nhất, nhìn chiêu thức chữa bệnh vô cùng tuyệt diệu kia, thực là xuất thần nhập hóa rồi!

      Nghe vào ngày tuyển tú, Vinh Phi nương nương từng biểu diễn điệu múa khuynh thành, ràng là cơ thể mảnh mai bé, rốt cuộc làm thế nào mà trang bị cho bản thân nhiều kiến thức đến vậy?

      Vì vậy, lúc năm người kia nhìn thấy Tân Cửu, vẻ mặt càng thêm cung kính. Nếu như Tân Cửu chỉ là phi tử, cũng hấp dẫn bao nhiêu chú ý của ám vệ, nhưng nếu phi tử này là người cứu chủ tử của mình, bản thân còn là nữ nhân kỳ tài hiếm thấy, ý nghĩ tôn kính trong lòng ám vệ càng tăng cao hơn.

      “Cẩu tử, ngươi xem tiểu ân nhân của chúng ta…có phải là…” binh ca tay bưng bát cơm, ngồi tảng đá lớn trước doanh trướng mà vò đầu bứt tai, sau nửa ngày mới nghĩ ra từ khá thích hợp: “Đoạn tụ* hay ?”

      *Đoạn tụ (断袖): trong từ “đoạn tụ chi phích”, ý chỉ người đồng tính.

      Người ngồi bên cạnh vỗ cái ‘bốp’ lên đầu : “Đoạn em ngươi chứ đoạn!” Sau đó, ghé sát người vào : “Ngươi thấy tiểu ân nhân trời sinh da mịn thịt mềm à, buổi tối mấy em cùng ở chung lều còn nhớ nhung tên của Tân thị vệ để mộng xuân đấy, theo ta thấy a, e là Tân thị vệ căn bản cũng phải là nam nhân.”

      “A? phải nam nhân là gì?” Bát cơm ca ngốc nghếch hỏi.

      Cẩu tử nghe xong vui vẻ: “Ngươi ngốc vậy, phải là nam nhân đương nhiên là nữ nhân!”

      Bát cơm ca nghe xong cảm thấy đúng: “…Bất nam bất nữ cái gì chứ, phải cũng là thái giám sao.”

      “Thái giám gì kia phải ở trong cung rồi, chạy đến quân doanh cũng sợ người ta lột tiết khố của ? Tiểu tử ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy chứ.” Cẩu tử cười ‘xùy’ tiếng, thấy đối phương chưa từng trải qua việc đời.

      Ngụy công công ngang qua hơi dừng bước chân, cảm thấy hạ thân mát mát: “…”

      Thống lĩnh thị vệ miệng ngậm cành liễu tức nghẹn họng, thấp giọng cười khùng khục.

      ❀❀❀❀❀❀

      Bệnh dịch truyền nhiễm vì có Tân Cửu mạnh mẽ ra tay giải quyết cho nên trong quân doanh có tử thương. Về phần những binh lính bị nhiễm bệnh, sau khi khỏi hẳn ngược lại càng trở nên sinh long hoạt hổ. Mạng sống lần này bị mất chung quy là may mắn, nếu có tiểu nương tử thông hiểu y thuật bên người tướng quân, e rằng bọn họ chưa chắc có thể đứng tại đây.

      Đúng vậy, là tiểu nương tử.

      Cho dù Tân thị vệ mặc nam bào màu xanh, nhưng người giỏi này lại có da dẻ và dung mạo chứng minh ràng đây là nương nữ giả nam trang, huống hồ khi nhìn ánh mắt tướng quân ngẫu nhiên nhìn về phía Tân thị vệ, dịu dàng kia gần như có thể phát ra ánh sáng.

      “Tướng quân, trạm gác ngầm được điều động xong, ngài còn gì phân phó ạ?” Vương phó tướng xoa xoa đôi bàn tay theo sau lưng Vĩnh Hi Đế, từ sau lần được trị bệnh đó, nội tâm khô héo của Vương phó tướng như gặp mưa rơi, từng mầm cây xanh tươi mạnh mẽ vươn lên từ mặt đất, trong khoảnh khắc vươn cao tạo nên cảnh xuân rực rỡ, tại khi nhìn ánh mặt trời ngoài lều đều cảm thấy hạnh phúc cực kỳ. Mà tất cả những điều này đều từ Sở tướng quân mới đến ở trước mặt ban cho, trong lòng đều ràng so với ai khác.

      Vĩnh Hi Đế có trả lời, chỉ là chắp tay sau lưng im lặng nhìn về phía xa xa.

      Vương phó tướng theo tầm mắt của nhìn qua, quả nhiên thấy được thân ảnh của Tân thị vệ, lúc này nàng lười biếng dựa lên thân cây, da dẻ trắng nõn hiển lộ bên ngoài có chút phản quang, Vương phó tướng nhìn thấy mà dường như thất thần, lão bà nhà cũng có trắng đến vậy.

      Bạch y tướng quân mặt biểu tình quay lại liếc nhìn , hừ lạnh tiếng: “Bây giờ còn việc gì của ngươi nữa, lui xuống .”

      “Vâng.” Vương phó tướng ở trong lòng khẽ run rẩy.

      biết tại sao, dù từng lên chiến trường, giết chết ít người, nhưng khi đối mặt với Sở tướng quân, khí thế của bản thân làm sao cũng dâng lên nổi, cứ như thể Sở tướng quân thâm sâu lường được…Nghĩ tới đây, Vương phó tướng lại lắc đầu, làm sao có thể chứ, người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu sao lại có khí thế nghiêm nghị như vậy được, trước giờ là nhìn lầm rồi a.

      Vương phó tướng bước nhanh trở về lều nghị , lúc quay đầu lại nhìn thấy Sở tướng quân ban nãy vẫn còn đứng kia, giờ chậm rãi về phía cây liễu, ngồi xổm xuống, im lặng cầm chặt bàn tay nhắn trắng nõn của Tân thị vệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :