1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 15b

      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]


      Vĩnh Hi Đế vào doanh trướng tổ chức yến tiệc, bên trong có hai nam nhân mặc áo giáp, người là Vương phó tướng, người còn lại có khuôn mặt nho nhã yếu đuối, ngược lại là thư sinh.


      Khí chất của nổi bật, hai người này cũng ngại là tướng quân mới được bổ nhiệm nên cũng dám vô lễ, nhanh chóng mời bước lên phía .


      “Sở tướng quân, biết cấp phái ngài tới đây là để làm gì?”


      Kính Lam trấn tuy là địa phương bé, nhưng nơi đóng quân tập trung nhiều người từ khắp nơi cả nước, nơi này ngư long hỗn tạp, binh sĩ cũng tốt xấu lẫn lộn, chẳng qua địa phương lớn loại người nào cũng có, ngoại trừ người như Vương phó tướng có quyền hạn tổ chức chiến của tướng quân, tất nhiên cũng nhân vật đa mưu túc trí ở bên cạnh, câu hỏi này đúng là từ người có bề ngoài thư sinh nho nhã yếu đuối, cũng chính là cánh tay đắc lực thứ hai ở khu đóng quân, Tần Toàn.


      Người này gần đây thường thích dùng đầu óc để suy xét việc, nên đối với việc Vĩnh Hi Đế đột nhiên xuất khiến thể xem thường mà bắt đầu…suy nghĩ, đột nhiên nhướng mày: “Chẳng lẽ…liên quan đến chuyện Nam Cương?”


      Vĩnh Hi Đế ngoài ý muốn liếc cái, trái lại có chút hứng thú: “ sai.”


      “Nam Cương dễ thủ khó công, nơi đóng quân của quân đội, nếu ngăn cản quân tiến công của Nam Cương còn có thể, nhưng nếu trực tiếp tấn công số lượng là 5-5*.” Tần Toàn phân tích .


      *Số lượng 5 – 5: ở đây chỉ xác suất chiến bại. Từ ‘số lượng’ là sau khi dịch nghĩa của từ ‘chi sổ’, mình để nguyên như vậy mà dùng từ ‘xác suất’ vì từ này bắt nguồn từ phương Tây vào những năm 1650.


      “Số lượng 5-5?”


      Tần Toàn cười khổ tiếng: “Đây là tính toán tốt nhất rồi, số lượng 5-5 là suy đoán của năm năm trước, mà bây giờ…Quân sĩ cao tuổi gia tăng, thể lực dễ dàng mệt mỏi, mà quân sĩ trẻ tuổi lại chưa từng trải qua chiến trường, khó tránh khỏi đủ sức khỏe, nếu như lúc này hai quân giao chiến, e rằng chỉ có ba phần khả năng.”


      “Tần lão đệ, sao ngươi có thể tăng cao chí khí của kẻ khác?” Vương phó tướng hận biết tranh thủ.


      Tần Toàn gì.


      Đại thống lĩnh cấm vệ quân đứng bên cạnh Vĩnh Hi Đế thầm lắc đầu, mới đầu nhìn võ nghệ của Vương phó tướng thực tệ, nhưng rốt cuộc lại có đầu óc, e là ngày thường có thể ở nơi Nam Cương hỗn loạn này duy trì tình trạng bị bại trận, khẳng định vị Tần quân sư ở quân doanh này phải hao tâm tổn trí ít.


      “Việc này ta toàn quyền phụ trách, các ngươi truyền mệnh lệnh xuống dưới, mục tiêu của chúng ta chỉ có .” Vĩnh Hi Đế cầm chén rượu ở giữa bàn, đôi mắt lên tia sáng mãnh liệt: “Đánh hạ Nam Cương.”


      Để cho Ninh gia ‘giúp’ trông chừng kinh thành, nhân cơ hội này có thể dễ dàng đến biên giới giải quyết vấn đề khó ở Nam Cương, chỉ e rằng ai cũng nghĩ tới ở Khánh An tốt đẹp làm Hoàng Đế của Đại Khánh mà lại bôn ba chạy đến nơi hoang vu dã ngoại này để xử lý Nam Cương.


      Kẻ thù ở bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói, vậy phải giải quyết cho sớm.


      ❀❀❀❀❀❀


      Ở bên trong chủ trướng tự mình thưởng thức hai chén trà, Tân Cửu sờ bả vai phải chỉ cần cử động chút đau đớn, có chút mất hứng. Đối với Vĩnh Hi Đế, người nhiều từng trải mà đây chỉ là vết thương , nhưng đối với Tân Cửu, đây chính là bằng chứng hệ thống hãm hại Kí Chủ nàng. Tân Cửu buồn chán vén mở màn trướng, lâu như vậy mà chỉ mới tiêu diệt được hai đóa hoa đào, rốt cuộc đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng đây…


      [Đừng nản chí, nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim*.]


      * Nguyên văn là “thủy tích năng xuyên thạch, thiết xử ma thành tú hoa châm” (水滴能穿石, 铁杵磨成绣花针.): tục ngữ Trung Quốc, tương tự với tục ngữ của Việt Nam là “nước chảy đá mòn”, “có công mài sắt có ngày nên kim”.


      “Cảm ơn an ủi, chúc ngươi sớm ngày mài được thành kim…” Tân Cửu với vẻ mặt đơn thuần.


      […]


      ra ngoài lều, Tân Cửu phát xuất của mình chính là sai lầm.


      Phải biết rằng nam nhân da dẻ mịn màng, diện mạo cũng có phần giống với nữ nhân ở trong doanh địa qua lại là chuyện rất nguy hiểm, những binh sĩ đóng quân ở biên giới ngày thường sống như tinh tinh trong rừng, ngay cả nữ nhân cũng chưa ôm được mấy lần, xuất của Tân Cửu như làn gió thơm phả vào mặt, mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm nhưng trong nội tâm cũng đồng thời rục rịch.


      Khuôn mặt tuấn tú như thế, môi son mà đỏ như thế, da dẻ trắng trẻo nhẵn mịn xinh đẹp như thế, vô hình tấn công vào giác quan của bọn động vật cấm dục.


      Tiểu tân binh này từ đâu ra? đúng, trông như vậy hay vẫn chưa thành niên?


      “Ah!” Gần đó vang lên tiếng kêu lớn, sau đó ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía sau, chỉ thấy thanh niên mặc áo giáp với vẻ tưởng chỉ vào người té xỉu mặt đất ở bên cạnh, đột nhiên lui về phía sau hai bước, ánh mắt khó hiểu lắp bắp : “, bỗng nhiên cứ vậy mà…”


      Tân Cửu cau mày cũng qua nhìn, thấy người nằm đất lộ ra sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm đầu, cả cơ thể dường như vô cùng đau đớn mà run rẩy, từ xa lão quân y vội vàng chạy tới, dùng cây thước dài sạch cạy mở miệng của người nọ để lộ ra đầu lưỡi có lớp phủ màu trắng: “Lớp phủ màu trắng như phấn, chất lưỡi đỏ sẫm…”


      “Sao có thể…đây là dấu hiệu của bệnh dịch a…”

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 16a

      Lời quân y vừa ra vô cùng kinh hãi, câu dịch bệnh thốt lên khiến sắc mặt mọi người xung quanh trở nên tái nhợt, dù Kính Lam trấn nắng xuân rực rỡ nhưng vô hình lại khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngày thường trong quân doanh đều có người dọn dẹp doanh trướng, uống cũng là từ nguồn nước sạch, thế nào lại đột nhiên xuất dịch bệnh đây? Huống chi, chính vì phòng ngừa khả năng tình trạng này phát sinh, từ trước đến nay tất cả mọi người đều đem dược liệu dự phòng được phân phát đặt trong doanh trướng, khả năng lây nhiễm là cực kỳ thấp.

      Đám người hoảng loạn hồi, có mấy người quân sĩ vội vàng chạy tới chỗ mở yến tiệc bẩm báo, mà hai người quân y ở bên này, sắc mặt của người này so với người kia càng khó coi hơn, người quân y có chút trẻ tuổi hơn tiến lên xem xét lần, nhíu mày suy tư: “ nghiêm trọng lắm, chỉ là thời kỳ đầu, hẳn là có biện pháp trị liệu?”

      “Nếu mà có biện pháp vậy còn gọi là bệnh dịch sao.” lão quân y vuốt râu, xoay người phân phó vài người di tản những người vây xem, cũng cách ly nơi phát bệnh dịch. Bệnh dịch xuất , tất nhiên có ai có hứng thú vây xem, ban đầu rời là vì quá mức giật mình mà thôi, tại mấy vị quân y chuẩn đoán chính xác, người bên trong quân doanh gần như ngay lập tức lo lắng bàng hoàng.

      khi dịch bệnh xuất , Kính Lam trấn này hoàn toàn có khả năng bị phong tỏa, mà tất cả những người trong quân doanh cũng có thể bị loại trừ.

      Tân Cửu bị đám người chen lấn suýt té ngã, bỗng bàn tay từ phía sau đỡ lấy lưng nàng, Tân Cửu ngạc nhiên quay đầu lại thấy sau lưng là ám vệ mặc hắc y, khuôn mặt bịt kín nhìn , nắm cổ áo nàng như xách gà con nhảy lên trung, cơ thể người này linh hoạt, mũi chân điểm lên cành liễu phi thân về phía bên trong quân doanh. Tân Cửu ở giữa trung bị siết nghẹn cổ thể mở miệng, trong lòng thầm rơi lệ, này, đại hiệp, ngươi dùng cách ‘xách’ này thực có khoa học à!

      Tân Cửu ho khan hai tiếng.

      “Vinh Phi nương nương xin đắc tội, chủ tử lệnh thuộc hạ lập tức mang ngài trở về.” Ám vệ liếc nàng cái, túm lấy cổ áo chặt hơn.

      Yết hầu Tân Cửu nghẹn lại, từ sau khi xuất cung cho đến bây giờ, tại nghe thấy từ miệng người bên cạnh gọi “Vinh Phi nương nương”, đột nhiên có loại cảm giác chua xót nên lời, ngăn đao đỡ kiếm chặn hoa đào , còn phải vì miếng cơm manh áo mà quỳ xuống đất, đây thực là cuộc sống của cung phi mà người khác tha thiết mơ ước sao?

      Hay chỉ có nàng là kẻ may ngoại lệ?

      Vĩnh Hi Đế ở nơi cách cửa doanh xa, lúc ám vệ mang người tới thời gian quá nửa chén trà , Vĩnh Hi Đế bước ra khỏi màn trướng, vừa nhìn về phía Tân Cửu, sắc mặt lập tức phát lạnh: “Ai cho ngươi xách nàng tới, nên làm thế nào còn muốn trẫm dạy ngươi? Tự mình nhận phạt.”

      “Vâng.” Ám vệ cung kính hành lễ, nội tâm bi ai mà im lặng, xách tới làm thế nào? Nếu để trực tiếp ôm người tới chỉ sợ sau đó nửa cái mạng cũng còn, dục vọng chiếm hữu của Hoàng Thượng sớm lĩnh hội rồi, cũng muốn đụng tới cái chuyện xúi quẩy này chút nào!

      Vĩnh Hi Đế nắm cánh tay của Tân Cửu: “Miệng vết thương?”

      “Đau.” Tân Cửu gập cánh tay muốn rút về, bày dáng vẻ đáng thương. Làm ra vẻ đáng thương, ít nhất có thể gợi lên cảm giác áy náy của Vĩnh Hi Đế, nếu bị thương chẳng phải là vô ích hay sao.

      Vĩnh Hi Đế thuận tay dìu nàng vào chủ trướng, giật vai áo xuống để lộ nửa bả vai trắng nõn, miếng băng vải trắng tinh lờ mờ thấm ít máu, Vĩnh Hi Đế để nàng dựa vào lồng ngực, thuần thục lấy hòm thuốc ra để thay thuốc mới, xúc cảm lạnh lẽo da thịt cũng làm cho vẻ mặt Tân Cửu dễ chịu hơn chút.

      Tuy giờ vẫn sáng ngày, thế nhưng ngồi trong lều trại lại có vẻ mờ ảo.

      Vĩnh Hi Đế khẽ ngửi hương thơm tỏa ra từ người Tân Cửu, trong lòng trỗi dậy nỗi rung động khó , nữ nhân hậu cung thấy nhiều, mấy trăm vị phi tần của Tiên đế, người này so với người kia đều mang lòng dạ độc ác, xinh đẹp có, yếu ớt có, bề ngoài thanh khiết thoạt nhìn tuy đẹp, nhưng bên trong lại cực kỳ dơ bẩn, thân ở trong thâm cung, nếu phải có mạng lớn, chỉ e lúc này trở thành đống xương trắng. Nhưng người trong ngực này lại giống bọn họ, rất giống.

      Thế nhưng giống ở đâu, lại muốn nghĩ tới, bởi vì nó căn bản quan trọng.

      thích người còn cần có nguyên nhân, có lẽ thuần túy chỉ là tính cách chú trọng tới những gì nổi trội ở bề ngoài mà thôi? Ngón tay Vĩnh Hi Đế từ bả vai nàng trượt xuống, lướt qua ngực, rồi sau đó dần về phía dưới bụng.

      Tân Cửu thoát khỏi dòng suy nghĩ, phát bắt được tay của , cố gắng mỉm cười: “Hoàng Thượng, vừa rồi nô tì ở cửa doanh trại thấy có người đột phát bệnh dịch, liệu có ảnh hưởng gì tới kế hoạch hay ?”

      “Bệnh dịch?” Vĩnh Hi Đế ngừng lại động tác, hai mắt nhắm lại.

      Đoán chừng yến hội kết thúc sớm cũng là bởi vì vấn đề dịch bệnh, khó trách tại sao lại cảm thấy thần sắc Vương phó tướng có chút ổn, sợ là người này vừa nghe thấy trong doanh trại xảy ra vấn đề, cảm thấy giữ được thể diện mới tìm cái cớ để khuyên nhủ trở về, chẳng qua thứ này chỉ cần sơ sẩy là có thể lây lan đến toàn bộ thôn trấn, căn bản thể qua loa.

      Huống chi…từ lúc đến đây từng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này mặc dù phải non xanh nước biếc nhưng thực rất sạch , nếu có người mắc bệnh dịch, e là chuyện đơn giản như vậy. Nhưng nếu có người cố ý gây ra, chỉ sợ rằng nếu muốn ngăn chặn cũng có khả năng phòng tránh độc dịch lan tràn mất kiểm soát.

      Đối với những chuyện này, có thể Vương phó tướng , Tân Cửu hiểu, nhưng Vĩnh Hi Đế lại có thể trong thoáng nghĩ đến điểm quan trọng như . trải qua mưu dương mưu nhiều kể xiết, thậm chí trong chốc lát đoán được chuyện có liên quan đến người Nam Cương, có điều, mặc dù đoán được, nhưng cũng hơi muộn rồi.

      Giữa hai đầu mày, Vĩnh Hi Đế đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.

      Tân Cửu chỉ cảm thấy mất lực chống đỡ ở phía sau, cả hai có chút ưu nhã ngã lên giường. Vĩnh Hi Đế che giấu cảm giác đau đớn trong đầu, trong lòng hơi hoảng sợ, sau đó là giật mình, bên môi cũng giấu được mà nở nụ cười cay đắng: “Quả đúng là báo ứng sai.”

      “Hoàng Thượng, ngươi…làm sao vậy?” Tân Cửu bị Vĩnh Hi Đế quấn lấy ngã xuống giường, rất thoải mái khẽ động cơ thể, có chút kinh nghi bất định*…Cái gì mà báo ứng sai? Lượng tin tức hơi lớn a.

      *Kinh nghi bất định (惊疑不定): ngạc nhiên nghi ngờ.

      Vĩnh Hi Đế buông tay ra, hơi thở lộ vẻ yếu ớt: “Ngươi có từng cảm thấy đau đầu mất sức ?”

      “…Chưa từng.” Tân Cửu nháy mắt mấy cái, từ trong lồng ngực của giãy giụa ngồi dậy, mượn ánh nắng lờ mờ từ bên ngoài màn trướng xem xét tình trạng của người giường, bàn tay bé mát lạnh sờ lên cái trán nóng hổi của , líu lưỡi : “Hoàng Thượng làm sao mà đột nhiên sinh bệnh rồi?” phải mới rồi vẫn còn tốt sao?

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 16b

      Vĩnh Hi Đế gì, đôi mắt vẫn nhìn nàng, lẳng lặng : “Khó trách…ngày đó ở trong lâm viên ngươi và trẫm đồng thời trúng oanh độ hương, nhưng chỉ mình trẫm có phản ứng, còn ngươi biết gì, trước kia trẫm còn hoài nghi ngươi có giải dược, nhưng hôm nay mới hiểu được, cơ thể của ngươi hẳn là thể chất miễn nhiễm với độc.”


      ra Hoàng Thượng luôn hoài nghi nô tì…” Tân Cửu bày vẻ cầm khăn gạt lệ. Chiêu này của nàng chính là học được từ Lâm di nương của Tĩnh Khang Hầu, chỉ là vẫn học được tinh túy trong đó, vậy nên thoạt nhìn vẫn trông giống con thỏ ngốc nghếch.


      Vĩnh Hi Đế tất nhiên biết nàng giả vờ khóc, trước kia mỗi lần nàng vờ khóc đều rất giả dối, giờ cũng vậy, chỉ là giờ phút này từ trong nội tâm lại cảm thấy như có tảng đá chắn ngang, ngay cả hô hấp cũng có chút thông, lau khóe mắt Tân Cửu, cảm thấy chút cam lòng, cũng có chút nỡ, cuối cùng thở dài tiếng: “Trẫm lệnh Linh đưa ngươi trở về Tĩnh Khang Hầu phủ, ngươi .”


      “Vì sao?” Tân Cửu giật mình.


      “Trẫm sợ là nhiễm phải dịch bệnh, hẳn là người Nam Cương e sợ trẫm, sai người làm ô nhiễm vùng thượng du nguồn nước của Kính Lam trấn, thế nên nước uống của toàn bộ quân doanh đều có thể truyền bệnh dịch lên mọi người.” Sắc mặt Vĩnh Hi Đế nhàn nhạt, biểu tình khó đoán, đối mặt với chuyện sinh tử, rất ít người có thể lạnh nhạt như thế, huống chi là Đế Vương.


      Tân Cửu cúi đầu khẽ khàng, nắm chặt tay của , đứng dậy vén mành trướng lên.


      Vĩnh Hi Đế trông theo bóng lưng của nàng, hai mắt nhắm lại chậm rãi vận chuyển nội lực, loại trừ ít hàn khí trong cơ thể, nhưng độc dịch vẫn như trước có khả năng tiến vào lục phủ ngũ tạng, mặc dù nội lực có thể kéo dài chút thời gian, nhưng lại thể điều trị tận gốc. Bởi vì đây là bệnh dịch, mặc dù hậu quả hủy diệt giống như…độc, nhưng lại phải là độc.


      Tân Cửu ra ngoài trướng, hai tay gộp lại làm loa, hướng về phía trung bóng người gọi : “Ta biết ngươi ở ở đây, xin mời ra đây chút.”


      bóng người màu đen lập tức xuất đỉnh cây liễu ở phía trước, cả người mặc hắc y, mặt che kín, đúng là cách ăn mặc của ám vệ, giọng có chút khàn khàn, nhưng cũng rất quen thuộc: “Chuyện gì?”


      Hai mắt Tân Cửu sáng ngời, vội vàng tiến lên hai bước: “Nữ hiệp, là ngươi!” Vốn dĩ nàng cảm thấy vào đêm Vĩnh Hi Đế đăng cơ, nữ tặc đưa nàng ra khỏi hoàng cung mặc trang phục so với ám vệ tuy có chút khác nhưng là cùng loại, ra nữ tặc cũng là thành viên ám vệ, vậy người tặng thuốc kia…cũng là ông chủ của nữ tặc, chẳng phải là Vĩnh Hi Đế sao? Tư duy của Tân Cửu như được khai sáng.


      “…” Linh nhíu mày, nàng ta đương nhiên biết người đứng bên dưới là ai, chính là người nàng ta đến trộm quốc khố đấy, là kẻ vô cùng nguy hiểm cực kỳ khó đối phó, nghĩ xong, nàng ta lạnh mặt hỏi lại lần nữa: “Chuyện gì?”


      “Nữ hiệp, xin hãy truyền lời đến người của Kính Lam trấn, nước giếng bị người khác vứt vật bẩn xuống dưới, thể uống được nữa, nếu muốn dùng nguồn nước phải dùng nước ở vùng thượng du, nếu người mắc phải dịch bệnh ngày càng nhiều.” Tân Cửu xong trở vào chủ trướng lần nữa, về phần Vĩnh Hi Đế mắc phải dịch bệnh, cũng cần ám vệ đến giải quyết.


      “Được.” Giọng của Linh truyền tới, vào lúc Tân Cửu quay lại, chỉ thấy cành liễu chỗ nàng ta vừa đứng có chút lay động, người cũng còn ở đó.


      Trong trường vẫn yên tĩnh như trước.


      “Sao ngươi lại trở về rồi.”


      Vĩnh Hi Đế nghĩ tới Tân Cửu chân trước vừa chân sau quay lại, nằm ở giường, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt vốn dĩ nặng nề lại tăng thêm chút tinh thần.


      “Mới rồi là mượn danh Hoàng Thượng đề xuất vài câu để xoa dịu người trong trấn, căn dặn người dưới xong tất nhiên là phải trở về rồi.” Tân Cửu tới ngồi ở bên giường, lấy khăn cho Vĩnh Hi Đế lau mồ hôi, đột nhiên vô cùng hào hứng : “Hoàng Thượng, nô tì cũng coi như biết chút y thuật, dịch bệnh vẫn chưa có phương thuốc phòng tránh, bằng cứ để cho nô tì xem thử .”


      Tiểu mỹ nhân ở bên cạnh hai mắt sáng trong, nét cười bên môi ôn hòa như gió xuân, Vĩnh Hi Đế nhìn thấy mà gần như ngây dại.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 17a

      Bấy giờ trong hoàng cung Đại Khánh, Hoàng Đế giả mạo cùng với Ninh Qúy Phi mới được sắc phong ngồi ở tháp, trước mặt là kỷ trà, bên được đặt hai chén trà thơm đương tỏa khói mờ, hai người chỉ là ngồi đối mặt nhau, người với dáng vẻ phục tùng trầm mặc, người còn lại dùng đầu ngón tay được sơn đỏ vuốt ve ngọc chỉ* ngón tay, hoàn toàn có chút hứng thú với chuyện người kia xuất thần.


      cho chôn thi thể Hoàng Đế.” Ninh Viện Viện dùng ngữ điệu tùy ý câu như vậy, nàng ta lời này thứ nhất là để giải sầu cho bản thân, thứ hai là để nhắc nhở người đối diện, nếu nàng có bản lĩnh giết chết Hoàng Đế cũng đồng nghĩa với việc có thể giết chết kẻ giả mạo Hoàng Đế. Quả nhiên, người đối diện nghe xong có vẻ mặt giật mình, đầu cũng cúi thấp hơn chút.


      Hôm nay Ninh Viện Viện được phong làm Quý Phi, khí thế dâng cao, lại thấy Hoàng Đế giả mạo có biểu ra làm sao, tất nhiên càng thêm xem thường. Nàng ta khẽ ‘xùy’ tiếng: “Mặc dù ngươi và có dáng vẻ giống nhau, nhưng bên trong lại ngày đêm khác biệt, ngày sau ngươi còn có thể sống hay , vậy còn phải phụ thuộc vào Ninh gia ta. Hôm nay ngươi thấy Cổ Lương Viện* có cảm giác gì?”


      *Lương Viện (良媛): trong những danh hào thuộc chính lục phẩm (Lương Nghi, Lương Viện, Lương Đệ).


      tiểu mỹ nhân…” Hoàng Đế giả khỏi lộ ra tia tán thưởng trong ánh mắt. Cổ Uyển Uyển là con của Cổ Quân Tắc, thân phận cũng thua kém Ninh Viện Viện, lại thêm dung mạo xinh đẹp, chỉ nhìn ở phương diện khí chất thục nữ so với Ninh Viện Viện càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.


      “Tiểu mỹ nhân? A, vậy bổn cung có đẹp ?” Ninh Viện Viện vén sợi tóc thổi hơi, nàng cũng đâu phải là đẹp, chẳng qua trong mắt Hoàng Đế giả lại có tâm tình thưởng thức.


      Hoàng Đế giả mấp máy môi, mắt rũ xuống: “Quý Phi nương nương so với Cổ Lương Viện tất nhiên là xinh đẹp hơn nhiều.”


      Ninh Viện Viện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cả buổi, đưa tay vuốt ve, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Người trước mặt dưới tay nghề hóa trang của Ninh gia, chỉnh sửa lông mày, nhìn lại so với Vĩnh Hi Đế chút khác biệt, thế nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, bởi vì thay đổi thân phận mà hóa giả thành .


      Vĩnh Hi Đế chung quy vẫn là Hoàng Đế, loại phong thái quyết đoán, thể xâm phạm này người ngoài thể học được. Mà người như vậy, thể , so với biểu ca hiếu thắng kia của nàng ta chỉ hơn nửa phần, chỉ tiếc kế hoạch của Ninh gia định, Hoàng Thượng nhất định thể sống.


      Nàng ta hừ lạnh tiếng, phất tay áo đứng dậy: “Giữ gìn bổn phận của mình cho tốt, tiểu mỹ nhân trong nội cung ngươi ai, phong ai phong, vụ triều đình có cha ta và biểu ca xem xét, quản tốt tay của mình, đừng duỗi ra quá dài! Biểu của ngươi trong buổi tảo triều hai ngày nay được tốt, nếu vẫn nghe theo mệnh lệnh, Ninh gia cũng ngại đổi ngươi , thiên hạ này tuy chỉ có , nhưng giả dối có khắp nơi.”


      “Vâng.” Hoàng Đế giả vẻ mặt đầy cung kính, điệu bộ phục tùng rũ mắt, đợi đến khi Ninh Viện Viện kéo vạt áo hồng nhạt ra khỏi Ngự Long điện mới dám khẽ ngẩng đầu.


      Hoàng Đế giả đứng mình ở trong phòng, sắc mặt bất thiện ném bút vào ống đựng, hậm hực quay đầu ra sau ngồi xuống ghế rồng, điều chỉnh biểu tình mặt chút, lúc này mới nghiêm trang phất tay áo đặt lên tay vịn, hắng giọng cái, học theo Vĩnh Hi Đế dùng giọng điệu bình thản hướng ra bên ngoài hô lên: “Có ai .”


      “Hoàng Thượng có gì dặn dò…”


      Hai tiểu thái giám vào trong, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, thái độ hề cung kính.


      Biểu tình của Hoàng Đế giả hơi đổi, lòng hiểu hai người này nhất định là được Ninh gia phái tới giám thị mình, đành phải nghiêm mặt : “Đem thánh chỉ sắc phong thông truyền cho tất cả các cung.”


      “Vâng, Hoàng Thượng.” Cầm lấy thánh chỉ đặt ở bàn, hai tiểu thái giám khom người rời khỏi cửa điện, Hoàng Đế giả nhìn cửa cung được đóng lại, cơ thể như mất hết sức lực dựa vào ghế rồng.


      bất mãn thở dài tiếng, chỉ riêng Ninh Viện Viện và Cổ Uyển Uyển đẹp lắm rồi, nhưng biết vị Vinh Phi vừa tiến cung ngày được phong phi kia rốt cuộc có dáng vẻ gì, nghĩ đến đây, tâm tư của Hoàng Đế giả lại bắt đầu ngứa ngáy. Nếu phải Ninh Viện Viện ghen ghét vẻ đẹp của Vinh Phi, hại chết Vinh Phi trước tiên, e là ngay tại thời điểm thâu lương hoán trụ* ở trong cung có thể nhìn thấy tiểu mỹ nhân Vinh Phi trong truyền thuyết rồi.


      *thâu lương hoán trụ (偷梁换柱): trong ba mươi sáu kế thuộc binh pháp Tôn Tử, có nghĩa trộm rường thay cột, thay đổi vật/người với vật/người khác nhằm khống chế cục diện.


      mái hiên, ám vệ ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Hoàng Đế giả với dáng vẻ ngồi ra ngồi, tay phải khẽ vẫy thuận tiện viết xuống tờ giấy rồi nhét vào tín đồng* kẹp bên trong lông vũ của diều hâu vừa bay tới, việc trong hoàng cung ngoài dự liệu của Hoàng Thượng, tất cả đều như cũ.


      *tín đồng (信筒): là ống đồng dùng để đựng thư tín được cột vào chân chim truyền tin nơi xa, thường được thấy trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc.


      ❀❀❀❀❀❀


      Nơi đóng quân doanh ở Kính Lam trấn, tất cả những người uống nước ngày hôm đó đều xuất triệu chứng đau đầu, mệt mỏi, vì vậy cuối cùng xác nhận dịch bệnh bộc phát. Tuy giờ phút này bầu khí bên ngoài lều vô cùng nặng nề, nhưng bên trong chủ trướng lại đặc biệt có chút sức sống.


      khuôn mặt già của Ngụy Đức Hải còn vương hai hàng nước mắt, tí tách rơi xuống, lại thể tin mà thu trở vào hốc mắt: “Chuyện này…Vinh Phi nương nương…Lời ngài ? chắc chắn?”


      Tân Cửu ôm đầu cọ trong ngực Vĩnh Hi Đế, uể oải trả lời: “Đừng hỏi nữa…Tuy biết có thành công hay , nhưng ta cố hết sức thử lần…”


      Vĩnh Hi Đế hiếm khi yên tĩnh nằm giường, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn nghiêm trọng lắm, chẳng qua tất cả chỉ là biểu bên ngoài. Tuy có nội lực thâm hậu, nhưng nội lực lại thể ức chế loại bệnh khuẩn này lan tràn, vậy nên mặc dù mặt có biểu gì, nhưng cơ thể vẫn giống như người bình thường đau đớn khó chịu.


      Đối với phản ứng của Ngụy Đức Hải, biểu tình của Vĩnh Hi Đế có thể là cực kỳ bình tĩnh rồi. vuốt ve mái tóc dài mượt của Tân Cửu, thần sắc trong mắt lại giống với giọng lạnh băng như thường: “Trẫm sợ chết.”

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 17b

      Nghe câu như lời an ủi này, Tân Cửu cắn ngụm cổ tay , cổ tay trắng nõn của Vĩnh Hi Đế lập tức in lên hai dấu răng hồng nhạt: “Ai ngươi chết hả!”


      Nàng đáng tin như vậy sao? Hoặc là hệ thống đáng tin cậy đến vậy à? Vĩnh Hi Đế có để nàng cứu hay nàng biết, nhưng nàng biết Vĩnh Hi đế nhất định chết vì bệnh dịch, bởi vì còn có N hoa đào còn chưa xuất cơ mà! Sứ mạng còn chưa hoàn thành, hệ thống dễ dàng tha thứ để Vĩnh Hi Đế chết sao? !


      Vậy nên Tân Cửu cảm thấy, cái kỹ năng y thuật mà nàng có được kia chừng có thể trị được dịch bệnh khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]


      Bị Vinh Phi nương nương dấu cắn cái, tâm trạng của Hoàng Đế bị bệnh nặng trở nên cực kỳ tốt.


      Tân Cửu: “…” Càng hành hạ càng khỏe mạnh, xem ra sau này phải cắn hai lần mới đủ.


      Ngụy Đức Hải nhăn khuôn mặt già lại như đóa hoa cúc tràn đầy mong chờ bị tống ra ngoài, Tân Cửu cầm khăn sạch lau mồ hôi trán cho Vĩnh Hi Đế vì nhịn đau, ngón tay trắng nõn khẽ chạm lên trán và hai má, Vĩnh Hi Đế đưa tay nắm lấy ngón tay của nàng, biểu tình vô hại nháy mắt mấy cái, đặt ở bên môi khẽ hôn.


      Nụ hôn dịu dàng có cảm giác tê dại, giống như bị ong mật chích.


      Tân Cửu thu tay lại, cố gắng làm như mặt đổi sắc, sau đó quay mặt lại: “Có thể bắt đầu rồi.”


      Tuy mặt nàng có biến hóa, nhưng trong nội tâm lại thầm nghĩ, người này đúng là đồ sắc lang, trước kia lãnh đạm như vậy chẳng qua là vì bề ngoài mạnh mẽ lãnh khốc che dấu mà thôi, hôm nay rốt cuộc cũng lộ ra…Hừ.


      “Ân.”


      Vĩnh Hi Đế biểu tình đổi nhìn nàng lấy túi vải ở bên hông, mở ra dãy ngân châm sáng loáng nằm bên trong, sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ ngồi dậy cởi áo người ra, để lộ thân và thắt lưng gầy khỏe.


      …Cởi quần áo làm gì vậy? Tân Cửu ngẩng đầu, run rẩy nhìn lên thân thể cường tráng của Vĩnh Hi Đế mà >□<, sau đó cũng gì, trực tiếp nhắm mắt lại khởi động kỹ năng “Bách Thảo Thần Châm”.


      Lúc bắt đầu khởi động kỹ năng, trong cơ thể của Tân Cửu lập tức xuất dòng nhiệt di chuyển từ đỉnh đầu xuống toàn thân, dòng nhiệt này điều khiển động tác tay, như thông thạo đem ngân châm lưu loát đâm vào huyệt vị cơ thể Vĩnh Hi Đế. Bàn tay bé trắng mịn của nàng nhàng vung châm, từ đại huyệt sau đầu đến phía sống lưng, ngân châm như bị lực nam châm hấp dẫn về bốn phương tám hướng tuân theo quy tắc hỗn loạn mà bắt đầu, ngân châm được đâm vào trong cơ thể, chỉ còn lại phần đuôi lay động, cũng tại thời điểm mỗi lần lay động, dòng nước ấm được sinh ra chảy xuyên suốt toàn thân Vĩnh Hi Đế.


      trán Vĩnh Hi Đế chảy giọt mồ hôi, sau đó ngày càng nhiều, người cũng trở nên đỏ bừng, giống như tôm luộc, hai tay của đặt lên đầu gối, vận nội lực theo dòng nước ấm trong cơ thể chuyển động toàn thân, cảm giác khó chịu lúc trước dường như cùng với nhiệt khí bốc hơi tiêu tan vào trung.


      Tân Cửu châm rất nhanh, công dụng của Bách Thảo Thần Châm cũng rất tốt, cộng thêm nội lực trong cơ thể của Vĩnh Hi Đế, ba thứ tập hợp, lâu sau thấy Vĩnh Hi Đế thở ra dòng khí đục, độ nóng người cũng rút lui, làn da trắng như ngọc trở lại.


      Thời gian chỉ chừng nửa nén hương, Tân Cửu khẽ thở dài hơi, rút ngân châm ra, có chút khẩn trương nhìn Vĩnh Hi Đế: “Ngươi…ngươi cảm giác thế nào? Châm cứu có hiệu quả ?”


      Khuôn mặt lạnh lùng của Vĩnh Hi Đế rốt cuộc lên chút ôn nhu, chỉ có điều lại khẽ thở dài.


      Tân Cửu ỉu xìu như đứa trẻ, lăn tới bên giường cuộn thành cục, biểu tình bi thương: “ xin lỗi…” Nhìn tình trạng này, Bách Thảo Thần Châm đúng là cứu được Vĩnh Hi Đế rồi, lúc trước nàng nên quá tin tưởng hệ thống, cũng nên cho Vĩnh Hi Đế quá nhiều hy vọng, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, sao nàng lại biết?


      chung vẫn có chút áy náy, lòng chua xót được.


      Tân Cửu yên lặng suy nghĩ.


      “Ái phi, ngươi…” Vĩnh Hi Đế tới gần, ôm lấy nàng cuộn người thành cục, bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc mềm của nàng: “ là ngốc nghếch đáng .”


      Vốn dĩ còn suy nghĩ Tân Cửu làm thế nào mà học được thủ pháp y thuật như thế, nhưng bây giờ cần suy nghĩ nữa, ngốc như vậy, tất nhiên là có bao nhiêu tâm kế. Chỉ sợ ngày sau nếu như ở trong cung có người che chở, chừng nàng còn mang xương mình cho người khác gặm.


      Tân Cửu: “…Hả?”


      [Đồ đần → → ngươi cho là kỹ năng của bổn hệ thống đáng tin cậy như ngươi sao! [trợn mắt].]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :