1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiêu diệt hoa đào của Đế Vương - Chu Nữ - 52C + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 13a

      Tân Cửu chậm chạp xoay người lại, đưa tay tìm cái khăn tắm vắt miệng thùng tắm hình tròn có đường viền màu đỏ thẫm, mà thôi, người này cống hiến độ hảo cảm, hầu hạ chút cũng sao. Tuy biết hệ thống phán rằng ‘rất cảm động’ có tác dụng gì, nhưng…nhưng mà phải là chút tác dụng cũng có chứ…


      Vĩnh Hi Đế ngả đầu lên miệng thùng tắm, dường như ngủ, Tân Cửu vỗ tay qua, ở cổ của dùng lực chà chà lau lau chút, ngay lập tức chỗ đó liền ửng đỏ mảng. Vĩnh Hi Đế nhíu mày, nâng tay phải ướt nước lên vuốt ve miệng Tân Cửu: “Mượn cơ hội trả thù? Chỉ cần ngươi bước vào trong thùng tắm, trẫm cho ngươi cơ hội trả thù.”


      Ở chung thời gian dài như vậy, Vĩnh Hi Đế nắm được điểm yếu của Tân Cửu. câu này ra, tới nàng kiên quyết bước vào thùng tắm, mà ngay cả lúc này đứng bên thùng tắm thôi cũng thấy… dễ chịu rồi.


      Vĩnh Hi Đế nhếch môi cười.


      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]


      ngoài dự đoán của Vĩnh Hi Đế, Tân Cửu quả nhiên chịu bước vào thùng tắm. Nàng lau nước tắm bên miệng, đôi mắt đầy tức giận hận thể trực tiếp ném khăn tắm vào mặt , chân lại lui về sau hai bước.


      Giọt nước dọc theo cánh tay Vĩnh Hi Đế khoác bên thùng tắm tí tách rơi xuống đọng mặt đất, mắt nước còn bốc hơi nóng, hun mờ bóng người. Tân Cửu bước lên mặt đất thấm nước, dùng lực nhàng kỳ cọ cho người ở trong thùng tắm.


      [Đinh! Chúc mừng Kí Chủ kích hoạt nhiệm vụ chính thứ tư: tiêu diệt “Lan Hồ Điệp” của Đế Vương.]


      Giới thiệu tóm tắt kịch bản:


      Nàng, thân mang sứ mạng là nữ sát thủ của địch quốc, Tiêu Họa Tình, quanh năm mang lụa đen che mặt, nhưng bởi vì lần ngoài ý muốn mất khống chế mà mạng che mặt bị lấy xuống, dung mạo nàng tuyệt thế, chính là thiên mị chi tư, nhiêu độc thế*.


      * thiên mị chi tư, nhiêu độc thế (千媚之资, 妖娆独世): tả vẻ đẹp người phụ nữ làm người khác say mê, giống như ‘’, duy nhất thế gian.


      , Vĩnh Hi Đế Sở Dịch vì duyên cớ mà cải trang thành tướng quân, ở tại khách điếm nơi sơn dã bắt được tâm hồn thiếu nữ của sát thủ địch quốc.


      Ràng buộc, khuôn khổ, trách nhiệm.


      Nàng kìm lòng được mà khiến cho chính mình trở nên điên cuồng.


      Hóa ra phải là tướng quân mà là Đế Vương.


      Hóa ra người mà nàng chính là bá chủ của đất nước, cũng chính là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời nàng.


      là tình của nàng, cũng là nỗi hận của nàng, phút cuối chỉ còn lại ngọc nát đá tan.


      (Sử quan gào khóc: ah ah ah ah ah Hoàng Thượng của ta ~~~ !! chiếm được hủy diệt, sát thủ gì đó đều đáng sợ! May mắn là để nàng đắc thủ!)


      (Hậu nhân bình luận: thế gian đẹp nhất cũng chỉ có tình , nhưng tình của nữ sát thủ và Đế Vương lại như chén nước độc trong sa mạc, uống chết khát, mà uống cũng bị độc chết, chỉ có thể xem giữa hai người ai ngã xuống trước…)





      [Đinh! Kích hoạt {nhiệm vụ tiềm }: xin hãy ngăn đỡ ám tiễn thay Đế Vương, ban thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành: có thể chọn ra hạng mục kỹ năng mà hệ thống ban thưởng, tăng thời hạn bảo hành nhanh đến “nửa chén trà ”.]


      Nghe thấy nhiệm vụ của hệ thống, Tân Cửu gần như muốn đâm đầu ngã vào thùng tắm. Nội tâm nàng run rẩy, chỉ vào hệ thống lên án: “…Ngăn đao đỡ kiếm? Lấy thịt làm lá chắn à? Đây là cơ thể máu thịt đấy, ngươi đây chê ta vẫn chưa chịu đủ tra tấn sao?”


      [Nhiệm vụ thất bại là chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp (thổn thức).]


      “…”


      Tân Cửu vì xót thịt của chính mình mà thắp nén nhang, bất tri bất giác kỳ cọ xong phần lưng của Vĩnh Hi Đế, Tân Cửu mắc khăn tắm sang bên, như du hồn ngồi xuống cái ghế ở bên ngoài bình phong, chống cằm trước màn hình cỡ lớn chiếu phim hành động, bản điện ảnh 3D “Bí sử Đại Khánh vương triều”, nội dung ở đoạn: “Lịch sử diễm ngộ của Vĩnh Hi Đế – câu chuyện Lan Hồ Điệp.”


      Màn đầu tiên của kịch bản là như thế này.


      Sát thủ Tiêu Họa Tình của Nam Bình quốc phụng mệnh quốc quân đến biên giới Nam Cương của Đại Khánh để ám sát vị tướng quân mới nhậm chức, nhưng ngờ rằng vị tướng quân võ nghệ cao cường này lại chính là Vĩnh Hi Đế giả trang, hai người giao chiến hơn mười chiêu, Tiêu Họa Tình bất ngờ phóng ám tiễn đâm trúng Vĩnh Hi Đế, Vĩnh Hi Đế cũng ngay chiêu cuối cùng trong lúc vô ý mà tháo xuống mạng che mặt màu đen của Tiêu Họa Tình, vì vậy trong lúc bối rối Tiêu Họa Tình trốn khỏi khách điếm…


      Đúng vậy, khách điếm, cũng chính là căn nhà trước mắt này, “Khách điếm Hữu Gian”.


      Mà Tân Cửu xem xong cũng lúc nào mình phải lao tới ngăn ám tiễn rồi.


      ❀❀❀❀❀❀


      Khoác lên áo lót màu trắng lộ cơ thể hấp dẫn xinh đẹp có chút nửa hở nửa che, Tân Cửu ra từ sau bình phong, người còn mang theo hơi nước, nàng cầm cái khăn tắm sạch lau tóc, mái tóc đen xuôi bên mặt khoác lên vai, giọt nước rơi lên xương quai xanh rồi lướt xuống phía dưới.


      Vĩnh Hi Đế tay cầm mấy phần mật báo, tay khẽ vuốt mi tâm.


      Lúc này ăn mặc đơn giản, chỉ là bộ trung y người, hơn nữa ánh nến ban đêm lúc sáng lúc tối, ánh lên hàng mi nhu hòa của , ngược lại làm giống như công tử nhà giàu đến đây du sơn ngoạn thủy.


      Tân Cửu ở trước mặt tới lui, Vĩnh Hi Đế nhấp hớp trà, đưa tay kéo người vào lồng ngực, đôi mắt đen nhánh tỏ vẻ vui nhìn chằm chằm vào nàng: “Ở trước mặt trẫm tới lui để hấp dẫn chú ý là muốn trẫm sủng hạnh ngươi phải ?”


      “Công tử, tiểu nhân bây giờ là đàn ông đấy.”


      Da đầu Tân Cửu run lên, lông tóc dựng đứng. Nàng khẽ cắn môi rồi lại cảm thấy cam lòng, hệ thống giống như người nhà của Vĩnh Hi Đế, tới việc để cho nàng tiêu diệt hoa đào cho , dựa vào cái gì còn để nàng ngăn đỡ ám tiễn cho đây…. Tân Cửu hừ lạnh tiếng, hậm hực nhắm ngay cổ cắn cái, cho đến khi dấu răng khảm sâu vào thịt mới miễn cưỡng hả giận.


      Ngẩng đầu lên lần nữa thấy Vĩnh Hi Đế đen mặt.


      Càng tới gần Nam Cương, càng ít thấy bóng người, ngoài gian khách điếm này ra, dặm quanh đây đều có người ở, lúc này bên ngoài cửa sổ đen kịt, trăng sao, mà trong phòng tuy có ánh nến nhưng lại sáng lắm, ở trong mắt Tân Cửu, vẻ mặt của Vĩnh Hi Đế càng thêm trầm.


      Vĩnh Hi Đế sờ lên dấu răng ở cổ, hừ tiếng: “Ngươi giỏi đấy, xuất cung rồi nên lá gan cũng lớn hơn, sợ trẫm vứt ngươi sao hả?” ràng là kẻ nhát gan như thỏ, lại dám giương nanh múa vuốt với , phải là chê tốt tính quá chứ?

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 13b

      Tân Cửu rụt cổ lại, lui người về phía sau.

      Từ ngoài cửa sổ như nghe thấy tiếng xé gió vang lên, thanh rất , hai người ở trong phòng tất nhiên cũng phát . Vĩnh Hi Đế là do có thính giác cao, nội lực thâm hậu, mà Tân Cửu là vì có hệ thống nhắc nhở.

      Vẻ mặt Vĩnh Hi Đế khẽ đổi, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ nháy mắt, Tân Cửu che ngực, cảm giác trái tim nhảy bình bịch ngừng, đồng thời hướng về nơi ám tiễn bay đến chút. Việc bi ai nhất thế giới phải là nằm cũng trúng đạn mà là dù biết đó là họng súng nhưng vẫn bị buộc về phía trước.

      Sát thủ dù sao cũng là sát thủ, đánh chiến bất ngờ mới là yếu tố cơ bản để giết người, căn phòng đơn giản liếc mắt cái nhìn ràng bốn phía, ánh nên trong phòng lay động toát ra những ánh lửa nho , đúng lúc này, thanh trường kiếm sắc bén như mũi tên xé gió bay tới, Vĩnh Hi Đế đẩy Tân Cửu sang bên, tay khẽ chuyển rút ra từ bên hông thanh nhuyễn kiếm cản lại phía trước.

      Hai kiếm chạm nhau, kỳ lạ là thanh va chạm lại lớn, ngược lại vô cùng nhàng, như có như .

      Ngoài cửa sổ lóe lên cái bóng đen, trong chốc lát giao thủ với Vĩnh Hi Đế mấy chục chiêu thức, trong phòng ngập tràn đao quang kiếm ảnh.

      Cho đến lúc này, Tân Cửu khó khăn lắm mới nhìn tạo hình của nữ sát thủ, mặt mang lụa đen, thân hình linh động, xem ra đúng là nữ nhân, chỉ là nàng ta trùm lên đầu mảnh vải đen, toàn thân là y phục dạ hành, thậm chí còn mang đôi giày mềm màu đen nên nhìn ra khuôn mặt như thế nào, nhưng có thể nhìn ra có võ công cực cao.

      Tiêu Họa Tình thấy Vĩnh Hi Đế phản công thực khó đối phó, đột ngột chuyển trường kiếm, đâm về phía Tân Cửu, ánh mắt Vĩnh Hi Đế rét lạnh, giơ tay chặn lại mũi kiếm, ôm lấy người vào lòng rồi dùng lực đẩy tới cửa phòng.

      ra ngoài.”

      .” Tân Cửu phản đối.

      Thời khắc mấu chốt phải thể nhân phẩm.

      Trong nội tâm của Tân Cửu, đối với tố chất của nữ sát thủ có thể ra tay với người vô tội như phụ nữ và trẻ em, cùng với tố chất của Vĩnh Hi Đế quả thực khác biệt trời vực… Cho nên, ngay cả chuyện đối với Vĩnh Hi Đế xưa nay nhìn thế nào cũng thấy hợp với khí chất áo trắng cũng trở nên vô cùng thuận mắt.

      ra ngoài.” Vĩnh Hi Đế lại cùng Tiêu Họa Tình đấu qua mấy chiêu, giọng lạnh nhạt lại vang lên lần nữa.

      Tân Cửu thầm trợn mắt trong lòng, cảm động cảm động nhưng nếu thực ra ngoài làm sao còn có thể thay ngươi chắn ám tiễn nữa… Vì vậy Tân Cửu vẻ mặt lạnh nhạt, hiên ngang lẫm liệt : “.”

      “Vị hồng nhan bên người tướng quân ngược lại rất trọng tình nghĩa, đáng tiếc.” Giọng của Tiêu Họa Tình có chút khàn khàn, tương tự với giọng bụng, nhưng lại càng giống như loại mị vô cùng đặc biệt. lưng nàng ta quấn sợi dây thừng, đầu dây thừng móc ở bệ cửa sổ khiến cho động tác của nàng ta càng thêm nhanh nhẹn.

      “Sở mỗ tự hỏi tới nơi này chưa từng đắc tội người nào, biết nương vì sao phải ám sát tại hạ?” Vĩnh Hi Đế bảo hộ Tân Cửu ở sau lưng, giữa hai đầu mày lên lãnh ý, nếu như nữ nhân này là sát thủ Ninh gia phái tới, chỉ sợ là tình trong cung có biến, nếu cũng quá khó hiểu rồi.

      “Ngươi thực là tướng quân đóng đô lãnh thổ mới đến?” Vẫn là giọng khàn đặc kỳ lạ, Tiêu Họa Tình lạnh lùng xem xét Vĩnh Hi Đế, đột nhiên đưa mắt nhìn sang Tân Cửu. Ánh mắt nàng ta hề giống như nhìn về người, mà như xem cỗ thi thể, hoặc là vật phẩm, tóm lại phải là người sống.

      Tân Cửu cảm thấy cho dù mình có làm từ hợp kim ti-tan khảm kim cương cũng bị ánh mắt đó làm cho đui mù.

      “Tin tức của nương ngược lại rất nhanh nhạy.” Vĩnh Hi Đế từ chối cho ý kiến.

      Tiêu Họa Tình dùng ngữ khí có chút phập phồng : “Vậy sai, phải giết chính là ngươi.”

      Vĩnh Hi Đế như bừng tỉnh đại ngộ, vung nhuyễn kiếm lên ngăn lại công kích: “Ngươi là người Nam Cương.” phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Cùng lúc đó, ngược lại thở phào nhõm, nếu phải là trong cung có biến, vậy phải là chuyện lớn. Người Nam Cương sở dĩ phái sát thủ đến ám sát , chẳng qua là nghe triều đình điều động tướng quân đến đóng đô phần lãnh thổ được sát nhập vào Đại Khánh mà thôi, Nam Cương và Đại Khánh ngừng phân tranh trong hai năm qua, sớm từ tình trạng xung đột trở thành hai nước tương khắc trong cục diện bế tắc.

      Có điều triều đình Đại Khánh thực lớn mạnh, nếu dùng toàn lực tấn công chỉ e Nam Cương gặp cảnh hoang tàn.

      Đây cũng là nguyên nhân quốc quân Nam Cương e ngại khi tướng quân trong triều đến đây đóng quân để chỉnh đốn biên cảnh.

      Tiêu Họa Tình xuất ra kiếm chiêu kỳ dị, từng chiêu chí mạng, Vĩnh Hi Đế cũng là tay kiếm điêu luyện, hai người đối kiếm với nhau thoạt nhìn sức lực ngang bằng, nhưng thực ra Vĩnh Hi Đế lại mạnh hơn chút. Tiêu Họa Tình khẽ động đầu mày, tay cầm kiếm ngăn trở kiếm chiêu, tay khác đưa sang bên hông, chỉ thấy nàng ta lấy ra từ bên hông cái ống trúc hình trụ dài, giống như cốc nước bằng trúc dân dã, hoặc như hũ trúc dùng để cất rượu được đậy kín.

      [Thỉnh Kí Chủ chuẩn bị, ám tiễn sắp được phóng ra, 5, 4, 3, 2, 1…]

      Tân Cửu nhắm mắt lại, mãnh mẽ nhào lên người Vĩnh Hi Đế, mũi tên rất đâm xuyên qua bả vai, cảm nhận đau đớn rồi dần tê liệt, chỉ cảm thấy cả cơ thể như bị ngâm trong nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh buốt.

      Tân Cửu chua xót trong lòng nhắm mắt lại, thực là đau thịt mà…


    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 14b

      Tiêu Họa Tình ngây ngẩn cả người.

      Vĩnh Hi Đế cũng sợ ngây người, nghĩ tới Tân Cửu lại đột nhiên nhào về phía trước.

      Trong ấn tượng của , nữ nhân này giống như con mèo hay duỗi móng vuốt ra cào người khác thực ra tâm tính lại là kẻ nhát gan như thỏ, nhưng trong chớp mắt khi nghe thấy thanh mũi tên sắc nhọn đâm vào thân thể nàng khiến cả người cứng đờ. tập võ từ nên nội lực thâm hậu, thính lực so với người thường tốt hơn rất nhiều, thế nhưng cũng bởi vì vậy mà thanh khi mũi tên nhọn đâm vào cơ thể càng vang lên ràng, thứ cảm giác chua xót từ đáy lòng khô khan bỗng nhiên nổi lên.

      Nếu như Tân Cửu chạy tới, cũng phải là thể né tránh ám tiễn, mà cho dù tránh thoát cũng thể tổn thương ở nơi hiểm yếu. Võ công của so với ám vệ trong cung cao hơn nhiều, vậy nên lúc nãy cứ kéo dài mà bắt lấy thích khách chỉ vì muốn thăm dò nàng ta sử dụng loại võ công gì. Đối mặt với thích khách, tâm tình của hề có chút dao động, nhưng hôm nay Tân Cửu mạnh mẽ sợ chết xông lên như vậy lại duyên cớ khiến có chút tức giận trong lòng.
      Người mà che chở cũng dám động đến?

      Đôi mắt Vĩnh Hi Đế trở nên lãnh liệt, tay cầm kiếm quét hai đường chém đứt bảo kiếm của Tiêu Họa Tình, nhún chân bức nàng ta đến góc tường, hai cánh tay của Tiêu Họa Tình chảy xuống hai dòng máu tươi, dải lụa đen mặt theo thế kiếm mà rách thành từng mảnh để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp phong hoa tuyệt đại ửng đỏ như bị dầu tạt qua…Nhưng vẻ mặt này chỉ xuất trong chốc lát sau đó liền lập tức biến mất.

      Em sát thủ tuân theo nguyên tắc “đánh lại bỏ chạy”, cởi bỏ dây thừng móc bệ cửa sổ xuống liền chạy trốn mất dạng.

      Vĩnh Hi Đế chú ý tới Tiêu Họa Tình xinh đẹp cỡ nào, Tân Cửu cũng . Lúc này, khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, khóc ra nước mắt, hai tay bám chặt bả vai của Vĩnh Hi Đế thế nào cũng chịu buông ra.

      Tuy Tân Cửu có hảo tâm, nhưng trong lòng Vĩnh Hi Đế lại bốc lên ngọn lửa giận vô danh.

      Trong tay nam nhân vẫn cầm nhuyễn kiếm, nhìn người nào đó ghé lên người mình, mặt biểu tình : “Đứng lên.”

      Tân Cửu nhắm chặt hai mắt: “.” Chết cũng động…Chỉ cần cử động chút rất đau, tại sao nàng trúng tên lại bị ngất xỉu đây, bả vai phải vô cùng nóng rát, Hoàng Thượng ngươi đối với ân nhân cứu mạng thể có nhân tính như vậy chứ.

      Sắc mặt Vĩnh Hi Đế càng lạnh lẽo hơn: “Nhiều chuyện, ai bảo ngươi chạy tới đây, xoay người sang chỗ khác để trẫm xem vết thương của ngươi.”

      “…Đau.” Giọng yếu ớt ủy khuất vang lên bên tai, đôi tay choàng cổ càng co chặt lại, vẫn như cũ hề động đậy. Từ đến lớn, lần cảm thấy đau đớn là lúc xảy ra tai nạn xe cộ trước khi xuyên chỉ diễn ra trong nháy mắt, những lúc khác nàng đâu có bị thương chứ! Làm theo mạch suy nghĩ của hệ thống thực chính là ngừng tìm đường chết…

      bả vai, thỏ con nhát gan từ từ nhắm hai mắt giả chết.

      Vĩnh Hi Đế điểm huyệt đạo lưng nàng, máu liền chảy chậm lại rất nhiều, Tân Cửu cảm thấy trước mắt choáng váng, cảm giác máu chảy thông, toàn bộ dồn tới trước ngực. Vĩnh Hi Đế lần theo vết thường vai phải của nàng lưu loát rút mũi tên ra, sau đó túm cổ áo ném nàng lên giường.

      mũi tên nhuộm máu, nhưng có độc, nội tâm Vĩnh Hi Đế buông lỏng, thuận tay đặt lên bàn.

      Tân Cửu ôm chăn lăn hai vòng, ánh mắt mãnh liệt lên án người trước mặt, miệng vết thương bả vai đau đến nước mắt chảy dài, áo lót màu trắng nhiễm mảng đỏ, nhìn qua cực kỳ khiến cho người khác sợ hãi.

      “Nằm sấp xuống nếu lại càng đau.” Vĩnh Hi Đế cau mày tới gần, tay đè lại người dù trúng mũi tên vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, vung chăn mền lên.

      Tân Cửu ở giường nhúc nhích cơ thể rồi bất động.

      Nghe lời vậy sao?

      Vĩnh Hi Đế mấp máy môi, từ phía sau cúi người xé bỏ đồ lót của nàng, tuy miệng vết thương ngừng chảy máu nhưng lại huyết nhục mơ hồ, Vĩnh Hi Đế lấy thuốc cầm máu từ trong tay áo bôi lên vết thương cho nàng, thấy Tân Cửu ôm chăn nệm, đáng thương cuộn người lại, nhướn người che cơ thể nàng lại: “Người đâu.”

      “Chủ tử.” Trong phòng xuất hai bóng người.

      Vĩnh Hi Đế cũng nhìn về phía họ, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lúc nàng ta tới các ngươi phát ?”

      “Thỉnh chủ tử trách phạt.” Nội tâm hai ám vệ đầy hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất. Thân thủ của nữ thích khách khác lắm với ám vệ bên người Vĩnh Hi Đế, hôm nay hai ám vệ đều phát , bọn họ đúng là thất trách rồi.

      “Tự mình nhận phạt, trước tới xe ngựa lấy hòm thuốc ra đây.”

      “Vâng.”

      Sau lưng vang lên tiếng xé gió, bàn liền xuất hiệm hòm thuốc tinh xảo, Vĩnh Hi Đế mở nắp hòm ra, cắt đoạn băng gạc, ngồi ở bên giường. Con thỏ trong chăn rên tiếng, buồn bã ỉu xìu nằm đấy, cũng còn giương nanh múa vuốt nữa.

      nhàng xốc lên góc chăn, ôm cả người và chăn ngồi dậy.

      đôi mắt hạnh ngập tràn nước mắt, chăn cũng ướt mảng, Vĩnh Hi Đế kinh ngạc lau nước mắt mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân này như đứa bé, cùng lắm chỉ là trúng tên thôi, năm đó lúc còn là Hoàng Tử, trải qua những lần ám sát, độc dược, hãm hại, nhiều kể xiết, nhưng chưa bao giờ khóc như nàng vậy.

      thích làm nũng.

      Có điều tuy là làm nũng, nhưng khi nhìn thấy Tân Cửu yên lặng rơi lệ như vậy, Vĩnh Hi Đế cũng khỏi cảm thấy có chút áy náy, là nam nhân, mà Tân Cửu là nữ nhân, chung quy nàng từ bé được nuông chiều, chưa từng phải trả qua tổn thương nặng như vậy, nếu phải vì ngăn mũi tên giùm , nghĩ đến đây, cảm giác đau xót dâng lên trong lòng.

      Ngày thường chỉ để ý đến việc lợi dụng nàng, nhưng nàng lại dùng tính mạng cứu , sao lại có người ngốc đến vậy chứ?

      Vĩnh Hi Đế đưa tay nhéo cái mũi xinh đẹp của Tân Cửu cái: “Ấu trĩ.”

      Còn phải là vì ngươi! Tân Cửu bị ép buộc ngăn đỡ mũi tên càng thêm ủy khuất, hít sâu hơi, đau đến mức muốn gì.

      [Đinh! Thành công kết thúc {nhiệm vụ tiềm }: “Hãy ngăn cản đao/kiếm thay Đế Vương.” Ban thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành: có thể chọn ra hạng mục kỹ năng mà hệ thống ban thưởng, tăng thời gian phục hồi chỉ còn “nửa chén trà ”.]

      [Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +40]

      [Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 50%. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực +10]

      [Tư liệu nhân vật]:

      1 – Điểm mị lực: 60

      2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 59 (nhân vật mục tiêu đối với ngươi rất có hảo cảm)

      3 – Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ: 2/10 (thành công tiêu diệt hai đóa hoa đào)

      4 – Kỹ năng:

      Điềm Đạm Đáng (hệ thống kèm theo kỹ năng, thời gian làm lạnh: );
      Cao Qúy Lãnh Diễm (hệ thống kèm theo kỹ năng, thời gian làm lạnh: );
      Tay áo Lưu Vân Phi (hệ thống ban thưởng vũ kỹ, thời gian làm lạnh là ngày);
      Quỳ Hoa Bảo Điển (hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, thời gian làm lạnh là ngày);
      Bách Thảo Thần Châm (phối hợp với kỹ năng thêu của Quỳ Hoa Bảo Điển có thể hành y cứu thế, thời gian làm lạnh là ngày)…

      5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 0% (Hoa Hồng), 50% (Lan Hồ Điệp).

      6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 16% (dựa theo trình độ khó dễ phân chia)

      7 – Kim Tệ: 400

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 14b

      Ánh nến trở nên mờ tối, Tân Cửu nháy mắt mấy cái, đôi mắt đảo vòng rồi thu nước mắt trở về. Nhân phẩm của Hoàng Đế càng ngày càng tốt rồi, bình thường chỉ tăng độ hảo cảm từng điểm , hôm nay lại cho nhiều như vậy, thực là ông trời phù hộ nhân sĩ xuyên là ta mà. Tâm trạng của Tân Cửu lúc này giống như ngày thường trong chén của tên ăn mày chỉ có đồng tiền xu, đột nhiên có ngày dọc theo đường gặp được thổ hào trực tiếp ném vào chén xấp trăm nguyên tiền mặt giá trị lớn.


      “Tin tưởng rằng thổ hào luôn luôn ở bên cạnh mọi người, thế giới này xưa nay luôn tràn ngập thiện ý, ra chuyện “hộ giá nhất định phát tài” này là thể tin!”


      “Xoay qua chỗ khác, ta bôi thuốc cho ngươi.” Ngay cả giọng điệu lạnh lùng của Vĩnh Hi Đế cũng trở nên dễ nghe hơn nhiều.


      Tân Cửu phối hợp xoay người, thậm chí còn kéo chăn mền người xuống, tấm lưng bạch ngọc liền lộ ra bên ngoài, miệng vết thương bên vai phải càng tăng thêm vẻ diêm dúa lẳng lơ, ngón tay trắng nõn của Vĩnh Hi Đế sượt qua sống lưng của nàng, bôi đều thuốc mỡ, quấn băng gạc qua trước người nàng.


      Hơi thở ấm áp từ phía sau phả tới vành tai xinh xắn của Tân Cửu mà khẽ ửng hồng, ánh mắt Vĩnh Hi Đế bỗng trở nên ngẩn ngơ, đưa tay vén mái tóc nàng sang bên rồi cúi người xuống hôn cần cổ của nàng, thậm chí bàn tay quấn lấy băng gạc ở trước người nàng khẽ lướt tìm kiếm eo của nàng.


      Cơ thể vừa được tắm rửa, vô cùng trắng mịn.


      Tân Cửu tính là đẹp nhất, nhưng cũng thực xinh đẹp, nhất là đôi mắt đầy linh động kia, rất khó khiến cho người khác sinh ra ác ý, mà ngay cả Vĩnh Hi Đế, kẻ giết cha trảm huynh cũng thể thừa nhận đối với Tân Cửu căn bản nổi lên sát ý, ngay cả khi lợi dụng nàng tương kế tựu kế diễn kịch trước mặt Ninh gia cũng chưa từng nghĩ qua trừ khử nàng sau đó.


      Bây giờ nghĩ kỹ lại, làm ra quyết định kia với Tân Cửu có chút hợp với tính cách của .


      Vĩnh Hi Đế suy nghĩ chút liền nhận ra bản thân đối với nàng có chút hứng thú.


      Những gì cảm thấy hứng thú, thường đều buông tay.


      Vĩnh Hi Đế nghĩ thông suốt điểm này, tay trái nâng cằm của nàng, tay phải lướt đến ngực nàng, đôi môi mềm mại từ cần cổ bắt đầu hôn xuống.


      Tân Cửu bị dọa tới run rẩy, trực giác cho nàng biết lần này phải diễn kịch, nàng khẽ cắn môi, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: “Ta, ta choáng váng quá…Nhất định là mất máu quá nhiều làm cho kinh nguyệt mất cân bằng…” xong còn làm ra vẻ nhắm mắt lại, nằm xuống giường, hoàn toàn là dáng vẻ hôn mê.


      […Diễn kịch cũng diễn quá mức rồi, thiếu nữ…Ngươi có mặt mũi đối diện với tổ tiên diễn kịch sao. (che mặt) (hệ thống biểu thị nhìn được).]


      “…”


      Vĩnh Hi Đế buộc lại băng gạc cho nàng, đánh giá thiếu nữ “ngất xỉu’’, đưa tay lướt qua hàng mi dài của nàng, lại thuận tay siết chặt cái cằm tiếp tục in dấu hôn.


      Vĩnh Hi Đế híp híp mắt, tư vị vô cùng chính xác sai.


      nghĩ nghĩ, xoay người ở giường, tránh miệng vết thương ôm người vào lòng.


      Ánh nến trong phòng chớp nháy hai cái rồi tắt, sợi chỉ giữa tâm đèn cầy hóa thành khói xanh lượn lờ trung.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 15a

      Ngày thứ hai, người từng là tâm phúc bên cạnh Đế Vương trong nội cung, đại tổng quản Ngụy công công, rướn cổ ở trước cửa khách điếm chăm chú nhìn với ánh mắt thể tin – nhìn lầm chứ! Đó là Hoàng Thượng?! Tầm mắt của hướng về nơi, đó là chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ở lầu của gian khách điếm, lãnh khốc cuồng bá Vạn Tuế gia với khuôn mặt biểu tình đút cơm cho Vinh Phi nương nương. Tuy mặt biểu lộ ra cái gì gọi là nhu tình, nhưng động tác ôn hòa kia thực làm nhóm người tùy giá xuất hành sợ ngây người.


      “Hoàng Thượng càng ngày càng có ý vị tình người rồi.” Đại thống lĩnh Cấm Vệ quân ngụy trang thành hộ vệ ngồi xổm vung vẩy nhánh cây, tay cầm trường kiếm mà .


      Ngụy Đức Hải vuốt ve sợi lông của cây phất trần, cười híp mắt: “Nam nhân mà, khi ở bên cạnh nữ nhân mà mình quý vẫn là kiềm được trở nên ôn nhu chút, mặc dù Hoàng Thượng là Cữu Ngũ Chí Tôn, nhưng cũng chỉ là nam nhân.”


      Đại thống lĩnh liếc mắt qua dò xét hạ thân của : “Ngươi cũng biết?”


      Ngụy công công vô thức cầm phất trần ngăn lại tầm mắt trần trụi trắng trợn của Đại thống lĩnh, tức giận : “Ngươi có ý gì?!”


      có cũng đừng làm ra dáng vẻ như rất hiểu biết…Nếu khiến công công chuyên thiến ở Kính phòng hiểu lầm đấy.” Đại thống lĩnh hái chiếc lá xanh từ nhánh cây cài tai rồi nhét vào miệng nhai nhai.


      “…”


      Trong khách điếm.


      Tân Cửu im lặng ngồi ở trước bàn ăn cơm, xét thấy vai phải của nàng bị quấn băng như xác ướp, Vĩnh Hi Đế tốt bụng gắp rau đút cơm cho nàng, rất ràng, đối với thái độ cưng chiều khoa trương như thế, Tân Cửu muốn ăn phải ăn mà muốn ăn cũng phải ăn, song cũng may là ăn xong bữa cơm này đợi chút rồi gấp rút lên đường là có thể nhìn thấy khu đóng quân ở biên giới của Đại Khánh.


      ❀❀❀❀❀❀


      Giữa Nam Cương và biên giới Đại Khánh là thị trấn , vì vẫn nằm trong phạm vi của Kính Lam huyện cho nên có tên là Kính Lam trấn. Các hộ gia đình ở nơi này rất ít, vì phân bố ở doanh địa cực lớn nên bên trong phần lớn là trú quân, theo đó là ít thương đội vãng lai giữa Nam Cương và Đại Khánh. Những người này chỉ là mua bán vật phẩm, cũng dính dáng tới chiến loạn quốc gia, vì giao tiếp rộng rãi nên còn có thể xây dựng quan hệ tốt đẹp giữa hai bên, đến mức bị quân đội cướp đoạt hàng hóa trong tay.


      Vĩnh Hi Đế tay cầm Hổ Phù, tiến vào trong doanh địa gặp trở ngại.


      đội thiết kỵ khoác áo choàng đen cưỡi ngựa như thanh kiếm sắc bén chạy thẳng vào nơi trú quân, người cầm đầu xuống ngựa, nghe thấy giọng lanh lảnh, đúng là của công công: “Thánh chỉ tới ~~~”


      “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”





      Người đọc thánh chỉ tất nhiên là Ngụy công công, mà nội dung của thánh chỉ chính là Vĩnh Hi Đế viết cùng ngày hôm đó, biểu thị bản thân tiếp nhận chức thống lĩnh nơi đây, vài người trong nơi trú quân tuy phục nhưng cũng dám vi phạm thánh ý, dẫn nhóm người Vĩnh Hi Đế an bài ở chủ trướng và xung quanh đó.


      Lúc này trong chủ trướng, Vương phó tướng vẻ mặt kỳ vọng nhìn người ở phía trước, hơi rũ mắt, cung kính dùng ngón tay chỉ lên trời: “Sở tướng quân ngài…là do cấp phái tới?” người như Vương tướng quân, cả đời sinh trưởng tại biên giới, đến bây giờ cũng chưa từng qua kinh thành Khánh An, ngày thường đừng tới thánh chỉ, cho dù là công công cũng chưa từng thấy qua.


      “Hoàng Thượng tín nhiệm bổn tướng quân, tạm thời giao lại vụ tại biên giới cho bổn tướng quân xử lý, Vương tướng quân, sau này chúng ta chính là đồng rồi.” Vĩnh Hi Đế mặt lạnh .


      Vĩnh Hi Đế sống ở Khánh An lâu, ở giữa đám quan viên đạo mạo cũng học được cách đối nhân xử thế, tóm lại là còn biết gọi Vương phó tướng thành Vương tướng quân, tuy rằng mặt vẫn biểu lộ nửa phần vui vẻ.


      Cũng may Vương phó tướng thèm để ý, còn cực kỳ sung bái mà gãi gãi bộ râu quai nón mặt: “Đúng đúng, là đồng nha, có thể tương trợ lẫn nhau, Sở tướng quân, Vương mỗ nhất định toàn lực ủng hộ quyết sách của ngươi.” đối với Vĩnh Hi Đế trái xem phải xét, lại : “Tướng quân hổ là từ đô thành đến đây, lớn lên lại tuấn như thế.”


      Tân Cửu vô cùng vui vẻ nhìn Vương phó tướng vừa xem Vĩnh Hi Đế như người kỳ lạ quý hiếm vừa chà sát tay, có điều vì ngại sắc mặt Vĩnh Hi Đế càng lúc càng đen, nàng vẫn phải gian nan giữ vẻ mặt nghiêm túc.


      Vương phó tướng thấy đứng sau lưng Vĩnh Hi Đế là Tân Cửu với đôi mắt sáng trong, chỉ tay tới hỏi thăm: “Vị tiểu ca này là…”


      Tân Cửu khẽ giật mình, Vĩnh Hi Đế lại giận tái mặt mà hợp thời tới trước người nàng chắn lại, thản nhiên : “Đây là gia thần của bổn tướng, đặc biệt theo bổn tướng tới đây để hầu hạ. người của ngươi có vết thương cần theo ta tới yến tiệc, ở chỗ này chờ ta trở lại.” Câu trước là nhắc nhở Vương phó tướng, mà câu sau là với Tân Cửu.


      ra là thế.”


      Khó trách nhìn vị tiểu ca da mịn thịt mềm này có thể so với mấy nương xinh đẹp ở Ngọc Hương các, ra là từ trong nhà mang đến đây, người ở đô thành quả nhiên tuấn tú vô cùng.


      Cũng khó trách, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân* mà.


      * nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (一方水土养一方人嘛.): ngạn ngữ Trung Quốc ý chỉ môi trường/ hoàn cảnh tạo nên con người.


      “Sở tướng quân, vậy Vương mỗ tới yến tiệc trước đợi ngài.” Vương phó tướng thần kinh thô vuốt râu quai nón lững thững ra khỏi doanh trướng.


      Nhìn bóng lưng Vương phó tướng ra ngoài cửa, Vĩnh Hi Đế ôm eo của Tân Cửu, ở bên tai nàng dùng ngữ khí trầm thấp : “Biết ngươi nghe lời ở lại đây nên cho phép ngươi ra khỏi doanh trướng, nhưng được phép ra khỏi quân doanh, bên ngoài có người bảo vệ ngươi, có chuyện gì cứ việc kêu to tiếng.”


      Ngay cả bản chất cũng bị người ta nắm trong lòng bàn tay rồi… đầu Tân Cửu rơi xuống ba đường hắc tuyến, vội vàng gật đầu: “Ân ân, biết.”


      Dáng vẻ nhu thuận này khiến nội tâm Vĩnh Hi Đế trở nên ấm áp, đưa tay sờ lên đầu con thỏ, thầm nghĩ nếu thu lại bản tính thích giương nanh múa vuốt, ngày nào cũng biết điều giống như hôm nay tốt rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :