1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân thấy ta có nhiều bệnh - Hàn Hoa Nhất Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Liệu có nên tạo ra tình tiết khiến Hàn tướng quân ngược tâm k ta, ta rất thích ngược nam.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 5: Bất Cẩn

      Vì để tránh khiến Thẩm Lạc vừa ra khỏi cửa xảy ra chuyện gì, lại muốn nhanh chút giải quyết việc này, Hàn Huyền quyết định mua quần áo cùng thuốc cao cho nàng, để nàng nghỉ ngơi tốt ở khách điếm.

      nhanh, trở về lại càng nhanh gấp bội. Thẩm Lạc cảm thấy mình chỉ mới ngồi phát ngốc ở phòng lúc thôi, Hàn Huyền trở về rồi. gõ cửa, được cho phép mới vào phòng, đem những đồ mua về đểtrước mặt Thẩm Lạc.

      Thẩm Lạc cảm ơn tiếng, nhận lấy đồ liền ngay lập tức muốn mở ra xem, thế nhưng Hàn Huyền lại lên tiếng ngăn cản, "Khi nào về hẵng nhìn, ta bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, lúc sau mang đến phòng ngươi ngay."

      Nghe thấy có điều gì kỳ lạ, Thẩm Lạc lại tỉ mỉ quan sát Hàn Huyền. Trong phòng nến thắp sáng trưng, mặt hình như có vài vết đỏ ửng khả nghi. Thẩm Lạc bỗng nhiên hiểu cố ý giấu diếm xấu hổ bên trong lời , nàng bất giác hé miệng cười.

      "Được, khi nào về nhìn sau." Thẩm Lạc cười tủm tỉm , Hàn Huyền liền đưa nàng trở về phòng.

      Đợi đến khi Hàn Huyền rời , để xác thực cho ý nghĩ của chính mình, Thẩm Lạc liền mang đồ ra xem, Quả nhiên chỉ có váy ngoài, áo trong, kể cả quần áo lót Hàn Huyền cũng mua về luôn, thậm chí còn có cả đôi tất dệt.

      Hàn tướng quân chăm sóc nàng tỉ mỉ mà.

      Tưởng tưởng khuôn mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố tỏ ra đàng hoàng trịnh trọng của Hàn tướng quân khi mở miệng với chủ quán muốn mua quần áo lót cho nàng, trái tim Thẩm Lạc nhất thời rộn rạo hết cả lên, khuôn mặt tỏ vẻ xúc động đến nên lời, nàng tiện đà lại suy nghĩ đến vấn đề quan trọng --

      Hàn tướng quân đối tốt với nàng như vậy, nàng nên báo đáp như thế nào đây?

      .

      Rửa mặt chải đầu, tắm gội sạch , tuỳ ý buông thả mấy lọn tóc ướt nhẹp, Hàn Huyền tuỳ tiện mặc vào bộ quần áo bên ngoài, vạt áo trước ngực nửa khép nửa mở, để lộ ra góc ngực rộng rãi vững chắc màu lúa mạch.

      tiện tay với lấy khăn vải, chuẩn bị lau tóc, liền nghe thấy có người gõ cửa. Thanh của Thẩm Lạc ở ngoài cửa vang lên, Hàn Huyền do dự nháy mắt, nhưng vẫn đến bên cửa, trầm giọng , "Thất tiểu thư, ta ngủ, có việc gì ngày mai hẵng ."

      "Huyền ca ca, buổi tối ngươi ngủ mà vẫn còn đốt đèn sao? Nếu như ngươi sợ, ta có thể ngủ cùng ngươi." Thẩm Lạc xong, thấy bên trong đáp lại, cho nên , "Huyền ca ca, chính ngươi kiểm tra thuốc cao rồi sao? Ta thấy hình như có vấn đề, ngươi giúp ta xem thử với?"

      "Ta kiểm tra rồi, vấn đề gì, Thất tiểu thư có thể yên tâm mà dùng."

      "Nhưng mà sau gáy ta cũng bị sâu cắn, ta chẳng thể tự thoa thuốc được, Huyền ca ca, ngươi có thể giúp ta được ?"

      "Thất tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân."

      "Thế sao Huyền ca ca còn giúp ta mua quần áo lót?"

      Nàng bỗng nhiên giọng, cố ý đem hai chữ "quần áo lót" nhấn mạnh hết sức, khí có chút ám muội, cũng khiến Hàn Huyền nhớ lại cảnh tượng lúc ở trong cửa tiệm.

      Nhưng trong tay nàng có gì cả, tự nhiên cũng có cái kia. vốn là có lòng tốt, lại thêm muốn nhiều chuyến, có lẽ do ràng với nàng, để nàng đem chuyện này thổi phồng lên.

      Lại càng khiến nàng đắc ý hơn.

      Hàn Huyền muốn tiếp tục chuyện với Thẩm Lạc, nhất thời trầm mặc, lại đột nhiên nghe thấy nàng kêu lên tiếng, bóng người in cửa cũng xa dần. Hình như là gặp phải phiền toái gì rồi, còn mơ hồ nghe thấy bên ngoài có thanh của kẻ say rượu.

      Thẩm Lạc đứng ở ngoài cửa lát, bỗng có người đàn ông trung niên say khướt lúc la lúc lắc đến bên người nàng. Ông ta uống say, thần trí cũng còn tỉnh táo, nhìn thấy mỹ nhân yểu điệu liền nổi lên tà niệm. Thẩm Lạc khẽ mắng câu, cau mày tránh né người đàn ông bổ nhào về phía mình.

      Cửa phòng bỗng chốc mở ra, Hoàn Huyền khoác áo ra ngoài, đưa tay bắt lấy cánh tay người kia, vặn về phía sau. Người kia kêu gào đau đớn, Hàn Huyền liếc mắt nhìn Thẩm Lạc, , " vào." sâu trong mắt là tâm ý ác liệt.

      Thẩm Lạc bị quấy rầy vốn có chút tức giận, nhưng thấy Hàn Huyền vội vàng ra khỏi phòng mà áp chế kẻ kia, lại bực bội mà bảo nàng lui . Hàn tướng quân vừa liếc qua chút, Thẩm Lạc liền nhìn thấy thân hạo nhiên chính khí (*) của .

      (*) Ý chí to lớn và chính đại quang minh.

      Nàng nghe lời vào, Hàn Huyền ở ngoài dùng tay khép cửa phòng lại, lúc sau mới trở vào.

      Thẩm Lạc đứng bên bàn nhìn , mặt Hàn Huyền tỏ ra chút ý gì, giải thích, "Người giao cho chưởng quỹ, đưa quan cũng chưa chắc bị định tội, giờ chỉ có thể như vậy thôi."

      Người kia thậm chí còn chạm tới vạt áo của nàng, Hàn Huyền những lời này, Thẩm Lạc đương nhiên hiểu rất ràng. ra ngoài, chắc chắn gặp phải đủ loại chuyện tình, cũng phải chuyện gì cũng có thể giải quyết gọn lẹ được.

      Có điều, nàng thấy, lúc Hàn tướng quân động tay, chỉ sợ là đem cánh tay người nọ bẻ gãy hết rồi.... ràng là chịu nổi nàng bị oan ức dù chỉ chút.

      Thẩm Lạc đột nhiên cảm thấy, Hàn tướng quân dường như nín nhịn đến cực điểm rồi.

      Nàng đánh giá bên ngoài Hàn Huyền, xiêm y ngổn ngang, ngựa nửa kín nửa lộ. Dưới xương quai xanh có vết thương dài khoảng tấc, rộng bằng nửa đốt ngón tay, màu da lúa mạch càng thêm mê hoặc, mà vẻ mặt của lại còn nghiêm túc chính trực đến thế. Hai loại cảm giác đan xen vào nhau, khiến người ta tưởng tượng đến cái gì đâu à.

      A . . . . Đột nhiên nàng cũng muốn mượn rượu phạm tội.

      "Hàn tướng quân," Thẩm Lạc , "Vừa nãy lúc ngươi xông ra cứu ta, tuấn vũ dũng, chính nghĩa lẫm liệt, làm lòng ta sinh ra kính ngưỡng vô cùng. Người xưa có câu, tích thuỷ chi ân, đương dũng tuyền tương báo (*). Ơn cứu mạng này, ta nguyện lấy thân báo đáp. . . . ."
      (*) Làm ơn chỉ như giọt nước , mà báo ơn lại như dòng suối mạnh mẽ. Ý muốn đề cao đền ơn đáp nghĩa với những người có ơn.

      Thẩm Lạc nhớ lại lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hàn Huyền, ngồi với đại ca Thẩm Thận của nàng trong thư phòng, phong thần tuấn tú, mặt mày tuấn lãng. Ngón tay thon dài với những khớp xương ràng tuỳ ý để bàn trà màu đen tuyền, khiến người ta say mê dứt.

      Khi ánh mắt chạm đến nàng, chỉ toát ra lãnh đạm xa cách, dù sao khi đó bọn họ cũng hề quen biết nhau. Có thể đúng là nhờ ánh mắt này của , làm cho nàng cảm thấy như cơn gió mát vướng chút bụi trần, chỉ muốn mãi mãi được vùi trong đó.

      " cần." đợi Thẩm Lạc xong, Hàn Huyền ngắt lời nàng.

      nhớ lại lúc ở Vũ Hầu phủ, người trước mặt từng -- "Hàn tướng quân, chắc ngươi tin, nhưng mà phu quân tương lai của ta giống ngươi như đúc luôn đó."

      mấy chuyện linh tinh như thế, chắc chắn tin rồi. Giống như bây giờ nàng muốn lấy thân báo đáp, chẳng có chút nghiêm túc nào. cứu mạng nàng lúc nào cơ chứ?

      "Thuốc cao đâu? Khi nào thoa xong thuốc, Thất tiểu thư hãy trở về nghỉ ngơi tốt, đừng chạy lung tung nữa." Hàn Huyền giành lời trước Thẩm Lạc, nhanh chóng chuyển đề tài.

      Chỉ sợ là Hàn tướng quân lại thẹn thùng nữa rồi, Thẩm Lạc nghĩ thế liền gì nữa, đưa tay chỉ vào hộp sứ trắng tròn đặt bàn gỗ. Hàn Huyền tới, Thẩm Lạc quay người hướng lưng về phía , chủ động vén những sợi tóc đen xoã cổ ra, , "Phiền Hàn tướng quân rồi."

      Hàn Huyền đứng sau lưng Thẩm Lạc, rũ mắt nhìn thấy phần cổ trắng ngần tinh tế, giống như thiên nga trắng cao quý tao nhã. Nàng mặc bộ quần áo mua về, váy dài màu xanh nước càng làm nổi bật nên làn da trắng nõn của nàng, nhưng bộ quần áo này lớn hơn người nàng chút, vừa vặn lắm phải.

      Tuy nàng mới chỉ mười bốn tuổi nhưng sở hữu vóc người cao gầy rồi. Dù thế, nàng vẫn còn thấp hơn nhiều, chỉ mới cao đến ngang vai . người nàng toả ra hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm của sữa tắm như thoảng thoảng, quyện lấy nhau.

      Tìm được nơi thoải mái của nàng, Hàn Huyền nhất thời dời mắt, nhìn vào chỗ kia. đưa tay mở hộp tròn ra, đầu ngón tay quệt chút thuốc mỡ, thoa lên đó.

      Thẩm Lạc có thể cảm giác ràng động tác của Hàn Huyền, dùng đầu ngón tay ấm nóng đem thuốc mỡ lạnh lẽo thoa lên vùng da sau gáy nàng. Kỳ thực đây chỉ là chuyện hết sức bình thường, thời gian tiếp xúc nhanh như chớp mắt, Hàn Huyền mau chóng thu tay về.

      "Hàn tướng quân, còn chỗ nữa, ngươi tìm thử xem..." Thẩm Lạc , hơi hơi vặn vẹo thân người, lắc lắc cánh tay muốn để chỉ ra chỗ đó. Hàn Huyền bôi thuốc xong rồi lùi lại vài bước, Thẩm Lạc nhìn thấy , liền quay đầu tìm, di chuyển chân vài cái.

      phát mình dẫm lên váy, động tác như thế, Thẩm Lạc liền đứng vững, thân hình dao động, giống như lập tức ngã nhào. Hàn Huyền ngay lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng từ phía sau, Thẩm Lạc quay nửa người, thuận tiện ôm chặt lấy .

      Đối diện với tầm mắt Thẩm Lạc, Hàn Huyền phát mình rơi vào tròng của nàng mất rồi. Ánh mắt lập tức lạnh như băng, trầm mặt đẩy Thẩm Lạc ra. thể hiểu nổi tại sao nàng phải lôi kéo diễn mấy trò xiếc này, nào có rảnh rỗi đâu.

      "Thất tiểu thư, sắc trời tối, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi rồi."

      Nhìn vào mắt , ý thức được suy nghĩ lúc này của Hàn Huyền, Thẩm Lạc cảm thấy oan uổng vô cùng, mặc dù cái ngã lúc trước ở Vũ Hầu phủ là giả , nhưng lần này là nàng đứng vũng mà.

      Nhưng mà lại chẳng thế giải thích với Hàn tướng quân toạ hoài bất loạn (*), thân chính khí bừng bừng như vậy. Thẩm Lạc có chút hối hận sao vừa nãy nhân cơ hội mà hôn cái, đứng quay lưng như thế đúng là bất tiện mà.
      (*)Ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm nảy sinh ý đồ xấu.

      "Hàn tướng quân, ngươi chê ta phiền phức sao?"

      Hàn Huyền nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lạc, chút nghĩ ngợi : "Ừ."

      "A.... Nếu như ngươi đồng ý cho ta đến quận Thanh Hà với ngươi, ta yên phận, đảm bảo luôn."

      Hàn Huyền khẽ nhướn mi, hỏi, "Bảo đảm thế nào?"

      Vấn đề này có chút nan giải, Thẩm Lạc nhéo lông mày, hỏi ngược lại, "Thề độc? Viết giấy cam đoan? Viết giấy thoả thuận?" Nàng đưa tay gãi gãi đầu, "Hay là, ngươi thế nào ta làm như thế?"

      " cần." Hàn Huyền , "Ta gánh nổi."

      So sánh thái độ bây giờ với lúc trước, hình như có chút lạnh lùng vô tình .

      Chẳng đoán trước lại chạm phải giới hạn của Hàn Huyền, Thẩm Lạc hiểu hôm nay nhiều lời cũng vô ích. Đúng là có chút dằn vặt, nàng cũng muốn trở thành phiền phức trong mắt Hàn tướng quân.

      Ngày sau còn dài, nàng cần sốt ruột.

      Dù vậy, Hàn Huyền vẫn đuổi Thẩm Lạc về phòng. khắc trước khi Hàn Huyền quay người rời , Thẩm Lạc gọi lại. Nàng dùng ánh mắt lấp lánh nước, mấy câu tình chân ý thiết.

      Thẩm Lạc : "Hàn tướng quân, chắc ngươi thích nghe đâu, nhưng mà vữa nãy ta suýt nữa ngã dập mặt, ràng là do ngươi động thủ ở váy áo trước."

      Hàn Huyền: "..."

      phát cái người này có thể hươu vượn bất cứ lúc nào.

      "Ta tin, nghỉ ngơi tốt."

      Thấy Hàn Huyền hết giận rồi, tâm tình Thẩm Lạc mới chuyển biến tốt lên. Chẳng qua là Hàn Huyền thuận miệng thấy trong mắt Thẩm Lạc lấp lánh nở ra sao trời, tâm tình vui mừng hẳn lên.

      cảm nhận được, Thẩm Lạc lòng quan tâm đến , mặc dù vẫn vì sao lại vậy. Nhưng qua việc vừa nãy, vì mà nàng cẩn thận từng li từng tí , tâm tình hạ xuống, lại vì câu của thôi, nàng liền trở nên vui hơn hẳn.

      Hẳn là do vừa nãy ngữ điệu của mạnh mẽ quá nên mới khiến tiểu nương trở nên như thế này... Rốt cuộc qua đêm nay, trước bước, tách nàng ra.

      Hàn Huyền nhìn Thẩm Lạc đến ngẩn ngơ, đột nhiên mặt nàng xuất ngay trước mắt. Bỗng nhiên hàng hồn, nhưng vẫn kịp, Hàn Huyền bối rối quay mặt , bờ mối ấm áp của nàng liền chạm vào bên má .

      "Hàn tướng quân, chắc ngươi thích nghe đây, nhưng mà là do ngươi động thủ trước đó nha."

      Hàn Huyền bị chiếm tiện nghi đen mặt, mà Thẩm Lạc lại bỏ lại câu như vậy rồi đóng cửa phòng. Con ngươi của híp lại, Thẩm Thất tiểu thư linh tinh như thế, lại càng được voi đòi tiên.

      Cũng là do bất cẩn.
      Bờm xinh, Dion, lan anh ngo8 others thích bài này.

    3. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 6: Thương tiếc

      Chỉ mới ngủ hai canh giờ, Hàn Huyền dậy rồi. Trời vừa tờ mờ sáng, thu dọn thu dọn hành trang xong rồi rời khỏi khách điếm luôn, hề cho Thẩm Lạc biết. Lúc sau, tiếng vó ngựa vang lên con đường yên tĩnh, càng càng xa.

      lát sau, chiếc xe ngựa có vẻ ngoài bình thường yên lặng bám theo con đường mà Hàn Huyền qua, nhanh chậm chạy về phía trước. Bên trong xe ngựa, Thẩm Lạc dựa lên thành xe, nhắm nghiền đôi mắt sáng như viên dạ minh châu, rồi lại nửa mở mắt mà mở phong thư ra.

      "Thất tiểu thư, hẹn gặp lại."

      Trong thư Hàn Huyền chỉ viết câu như vậy.

      Mà ngoại trừ phong thư này, Hàn Huyền còn để lại cho nàng ít bạc vụn, săn sóc thiện tâm đến vậy, vẫn là thể tàn nhẫn bỏ rơi nàng, màng đến nàng.

      Vì tối qua thành công hôn Hàn tướng quân cái nên nàng hưng phấn đến nỗi ngủ được, lại bởi muốn đuổi theo Hàn tướng quân có ý định chuồn trước từ sớm, Thẩm Lạc chỉ ngủ canh giờ rồi cũng rời . Cũng may người của nàng đuổi đến từ lúc nửa đêm.

      Thực ra nàng định cưỡi ngựa theo Hàn tướng quân đến quận Thanh Hà, nhưng mà sau khi trải qua ngày lưng ngựa, Thẩm Lạc thấy cái mông mình sắp nở thành tám cánh hoa luôn rồi. Ài, vả lại Hàn tướng quân cũng bôi thuốc cho nàng đâu, vẫn là bớt tra tấn thân thể chính mình .

      Vậy nên cưỡi ngựa liền đổi thành ngồi xe ngựa.

      Thẩm Lạc xem qua bức thư, đem tờ giấy gấp lại theo nếp, nhét vào bao thư, cất cẩn thận vào trong ngực. Hàn tướng quân đúng là đằng làm nẻo... Lần trước cẩn thận chạm phải tay nàng, cũng chạy trốn nhanh.

      Nàng nhàng ngáp cái, nằm xuống ghế xe ngựa, lại kéo chiếc chăn mỏng lên đắp kín, mới chậm rì rì với hai nha hoàn: "Ta ngủ thêm chút, đuổi theo nhưng đừng đánh động đến người nọ."

      Tú Hoà và Tú Miêu ngồi đối diện nàng vội vã đáp lời, Thẩm Lạc liền nhắm mắt ngủ. đồng ý với Hàn tướng quân là an an phận phận rồi, Thẩm Lạc muốn nuốt lời.

      Dù sao cũng trốn được.

      .

      bị Thẩm Lạc quấy rầy, cưỡi ngựa chạy liên tiếp bảy ngày đường, quận Thanh Hà cuối cùng cũng gần ngay trước mắt. Nhưng sau giờ ngọ, đạo sấm sét bỗng đánh tới, mưa to chợt đến, Hàn Huyền đành vào cái miếu đổ nát gần đấy mà tránh mưa.

      Buộc ngựa dưới mái hiên, Hàn Huyền vào trong miếu, quan sát tỉ mỉ cả bốn phía, chắc chắn có vấn đề gì mới hơi hơi buông lỏng cảnh giác, lưu loát phủi mấy hạt mưa người. Sau đó, tìm nơi sạch , tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Ngồi chưa lâu, bên ngoài hiên chợt truyền vào thanh dò hỏi: "Vị công tử này, bên ngoài mưa lớn quá, thực chẳng thể nào tiếp được, có thể cho tiểu thư nhà ta cùng vào tránh mưa chút được ?"

      Hàn Huyền khẽ nâng mắt nhìn, lại thấy đằng sau hai nha hoàn kia có người giơ cao ô từ trong mưa tới. Chiếc ô màu tím ngọc che khuất khuôn mặt người nọ, bỗng cảm thấy thân ảnh này có chút quen thuộc.

      Chỉ là vẫn gật đầu : "Xin cứ tự nhiên." thanh nhàn nhạt chậm rãi, lộ tâm tình.

      Bóng dáng màu tím nhạt đó rất nhanh vào mái hiên, chiếc ô tím giơ cao đầu nàng bị lấy , khuôn mặt thiếu nữ rốt cuộc cũng lộ ra. Nàng vừa bước vào căn miếu đổ nát, vừa nhìn về phía người bên trong.

      Hàn Huyền tuỳ tiện ngồi, khoanh chân ngồi tấm ván gỗ, tóc hơi ướt, mặt cũng còn vương chút hơi nước, nhưng lại chẳng làm mất vẻ tuấn tú của . cúi đầu chăm chú phủi mấy hạt mưa còn vương lại ống tay áo, hề nhìn lung tung.

      Hàn tướng quân phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

      Thẩm Lạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Huyền, đánh giá dưới vài lần, nghĩ thầm, cái gì gọi là rồng đến nhà tôm, chính là chỉ cần Hàn tướng quân ngồi trong ngôi miếu đổ nát thế này là đủ rồi. Nàng ngắm kỹ càng, khoé miệng nhếch lên, giọng điệu mang theo kinh ngạc cùng vui vẻ, : "Hàn tướng quân?!"

      Khoé miệng Hàn Huyền giật giật.

      Từ khi nàng đứng dưới mái hiên, nhận ra rồi. Khi tầm mắt nàng lướt qua người , liền vô cùng khẳng định nhận lầm người. Dù sao từ xưa tới nay chưa từng có người nào dùng ánh mắt trần truồng chút che đậy như vậy nhìn , ngoại trừ nàng. Nhưng mà lại cảm thấy, việc nàng xuất ở đây là bất ngờ.

      Hàn Huyền bình tĩnh giương mắt lên, nhìn về phía Thẩm Lạc, bị ép đáp lại: "Thẩm Thất tiểu thư."

      Thẩm Lạc mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, đây chính là bộ váy mà Hàn Huyền đích thân mua cho nàng. Thân váy hơi rộng được sửa rồi, trở nên vừa vặn vô cùng. người nàng cũng có nhiều đồ trang sức cho lắm, chỉ có hai đoá châu hoa gài lên tóc mây, cùng đôi khuyên tai màu xanh quý bàu, càng tô điểm cho dung nhan long lanh sáng của nàng.

      "Từ biệt mấy ngày, nghĩ lại được gặp lại Hàn tướng quân ở đây, Chắc chắn là do trời cao chỉ đường, để chúng ta gặp gỡ." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm Hàn Huyền, cười: "Hàn tướng quân còn nhớ ước định giữa chúng ta ? Đêm hôm ấy, chúng ta..."

      Nàng cố ý ám muội, giọng cũng to lên, Hàn Huyền cơ hồ nghe thấy tiếng hút khí của hài tỳ nữ đứng sau lưng nàng. Đêm hôm ấy, nàng hôn trộm , vốn là quên rồi, nhưng giờ nàng lại đặc biệt khơi gợi lại kí ức ấy cho .

      Tầm mắt bất giác đặt đôi môi của Thẩm Lạc, Hàn Huyền nhanh chóng dời mắt , nhìn màn mưa bên ngoài ngôi miếu. Mưa rơi mỗi lúc lớn, từng hạt mưa hợp lại thành bức rèm che treo giữa đất trời, lưu lại mảng trắng xoá.

      "Hàn tướng quân đáp ứng ta rồi đó, chỉ cần ta yên phận, dẫn ta đến quận Thanh Hà."

      Thanh Thẩm Lạc cùng tiếng mưa rơi ào ào truyền vào tai Hàn Huyền, nàng chê nàng phiền phức, cũng nhắc đến việc bỏ nàng lại mà trước, lại vừa trách viết bên trong thư rằng hẹn gặp lại nàng.

      Giống như chỉ cố chấp vì câu này, nàng mới nhiều ngày như vậy chưa từng xuất , chính vì muốn thực cam kết, cái gọi là cam đoan. Bây giờ nàng lại xuất , chính vì muốn thực ước định.

      Nếu như đáp ứng nàng, nhất định nàng còn có thể làm ra rất nhiều việc khác cho đến cùng thôi. Hàn Huyền thoáng nhìn Thẩm Lạc nhìn chằm chằm miệng mình, nhịn xúc động muốn đỡ trán xuống, bất đắc dĩ : "Nhớ ."

      "Hàn tướng quân, được phải làm được, đừng có vì lợi riêng mà bội ước đó nha."

      Giọng Thẩm Lạc vui vẻ, chiếc trâm cài tóc hơi lắc lư. Sau khi được Hàn Huyền đồng ý, Thẩm Lạc ngồi ở chỗ khác đợi tạnh mưa, trước sau như mà giương cằm nhìn Hàn Huyền, dường như cứ nhìn vậy mãi cũng chẳng chán.

      .

      Mưa to đến hơn nửa giở sau mới dần dừng lại, ánh mặt trời gay gắt lấp ló sau tầng mây. Lần này, Hàn Huyền trước nữa mà chờ Thẩm Lạc. Nàng bỏ lại xe ngựa, cũng cưỡi ngựa giống Hàn Huyền.

      Sau cơn mưa trời lại sáng, khí mát mẻ dị thường, mang theo hương thơm của hoa cỏ và bùn đất. Ánh dương hồng chiếu xuống đất, cây cỏ tựa như được hồi sinh, rực rỡ hẳn lên, càng toả ra tràn trề sức sống. Từng hạt mưa nhàng đọng lại phiến lá, ngọn cỏ dưới ánh mặt trời sáng mang theo cầu vồng muôn sắc, đáng mà thú vị.

      Nhưng mà, lúc này đây, Thẩm Lạc nhìn cái gì cũng đều tràn đầy phấn khởi, vạn vật vạn trước mắt nàng cũng đều hứng thú bất phàm hết. Hàn tướng quân cuối cùng cũng chịu lắng nghe con tim mình mà dẫn nàng theo rồi... Thẩm Lạc cho rằng, đây chính là bước tiến triển vượt bậc.

      đáng mừng.

      Trời chưa tối hẳn, Hàn Huyền và Thẩm Lạc tới quận Thanh Hà, ở lại trong khách điếm. Lau mặt tắm rửa xong, Thẩm Lạc xuống lầu dùng cơm, thản nhiên ngồi đối diện Hàn Huyền.

      "Huyền ca ca, ngày mai chúng ta đâu vậy?" Thẩm Lạc kiên trì với chủ trương của mình, ở trước mặt người ngoài, trước sau chỉ gọi tiếng Huyền ca ca.

      Nàng đổi thân áo váy trắng tinh tế, búi tóc, chỉ đem mái tóc dài đen tuyền tết lại, bên tóc mai quấn đoá hoa lụa đỏ rực. Dù nàng hề trang điểm phấn son, nhưng vẫn ngừng hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt quét đến. Chỉ đơn giản như vậy cũng có thể khiến người khác để ý đến.

      Gia thế, dung mạo đều phải bàn cãi, mà tính tình... A, chí ít nhìn khuôn mặt cũng có vẻ ác độc, lừa gạt người khác vẫn rất dễ dàng. Huống hồ bọn họ còn chênh nhau tận sáu tuổi. Người như vậy, cần gì phải đuổi theo chứ?

      Nếu như có thể giải thích, giả sử nhất định phải giải thích, đại khái chỉ có thể là do tâm huyết dâng trào, nhất thời hưng phấn thôi. Hàn Huyền nhìn Thẩm Lạc chút, nhàn nhạt mở miệng : "Ta phải về nhà."

      Câu trả lời của Hàn Huyền khiến Thẩm Lạc ngẩn ra, lúc trước nàng biết đến đây là để về nhà. Nhưng ngẩn ra là chuyện, Thẩm Lạc lại ý thức được những thứ khác. Nếu như muốn về nhà, bọn họ đến quận Thanh Hà rồi, cần gì phải ở trong khách điếm nữa cơ chứ?

      Như vậy căn bản là có hai khả năng. là trong nhà Hàn tướng quân có người nào hết. Hai là có quan hệ tốt với người nhà, nên thà ở lại khách điểm cũng muốn ở nhà.

      Bất luận là ở tình huống nào, cũng là đáng thương, Thẩm Lạc yên lặng đau lòng cho Hàn tướng quân, cảm thấy ngày mai Hàn tướng quân về nhà nhất định đặc biệt cần đến nàng.

      "Huyền ca ca, ngươi đừng sợ, ai cũng thể bắt nạt ngươi được đâu, ta để ngươi chịu uỷ khuất mà." Suy nghĩ trong đầu nàng lưu chuyển hồi rốt cuộc cũng trở lại, Thẩm Lạc nhìn người đối diện bằng ánh mắt chân thành, thành tâm thành ý mà .

      Hàn Huyền khi lại bị thương hại: "..."

      .

      Ngày thứ hai, sau khi ngủ giấc ngon lành, Thẩm Lạc mang theo tinh thần thoải mái đứng lên. Nàng được Tú Hoa và Tú Miêu hầu hạ dưới, rửa mặt chải đầu xong xuôi liền chuẩn bị xuống lầu tìm Hàn Huyền dùng điểm tâm.

      Vì biết hôm nay Hàn Huyền phải về nhà, Thẩm Lạc đặc biệt chọn thân gấm váy dệt sợi kim màu xanh biếc, thêu lên vạn bướm muôn màu rải khắp thân mình, lại để Tú Hoà giúp nàng búi tóc lên, cài lên trâm cài vàng ròng khảm Ngọc Hồ Điệp cùng hai đoá hồng bảo châu hoa, lại phối hợp với khuyên tai hồng bảo.

      Thẩm Lạc để Tú Miêu đeo cho nàng chuỗi ngọc Mã Não vàng ròng, tay là đôi vòng dương chi bạch ngọc nhẵn nhụi. Sau khi chuẩn bị trang phục xong, Thẩm Lạc xoay vòng cho Tú Hoà và Tú Miêu xem, hỏi: "Hôm nay ta có toát ra vẻ đặc biệt phú quý, đặc biệt thể đắc tội được ?"

      Tú Hoà và Tú Miêu cùng gật đầu, Thẩm Lạc cảm thấy hài lòng vô cùng. Thế mà lúc nàng xuất trước mặt Hàn tướng quân, Thẩm Lạc ràng thấy nháy mắt bật cười cái. Đây cũng là gì đâu? Thẩm Lạc nghĩ, Hàn tướng quân chắc hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng thôi.

      Dùng xong điểm tâm, Hàn Huyền cưỡi ngựa rời khỏi khách điếm, Thẩm Lạc cũng cưỡi ngựa theo sát sau. Biết ngăn được nên cũng quản làm gì. Rời khỏi thành, mãi cho đến ngoại thành mới thấy thôn trang .

      Hai người đến đầu thôn xuống ngựa, tiếp tục bộ vào trong. Thẩm Lạc nhìn thấy trước cửa thôn có cây cổ thụ che trời, cành lá xum xuê, ánh mặt trời căn bản lọt qua được, dưới tàng cây mấy hài đồng để chỏm tóc ngộ nghĩnh cùng tụ tập lại chỗ đùa vui náo động.

      Chúng thấy xa xa có người dẫn ngựa tới đều ngừng cuộc trò chuyện, đứng nhìn nhúc nhích. Đợi đến khi bọn họ lại gần hút, Thẩm Lạc nhìn những đứa trẻ ấy, bọn chúng liền chạy tán loạn.

      Hàn Huyền vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, mặt thấy tí xíu vui mừng hay kích động nào khi trở về quê cũ. Thỉnh thoảng gặp mấy đại nhân hay lão nhân ở trong thôn, nhưng dường như chẳng ai nhận ra Hàn Huyền cả, ai tiến lên chào hỏi Hàn Huyền, thậm chí còn cố ý tránh ra xa.

      Thẩm Lạc nhìn lén vẻ mặt Hàn Huyền, cảm thấy có gì đó đúng.
      Bờm xinh, chun chun, Dion9 others thích bài này.

    4. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 7: Bảo vệ

      Hàn Huyền đưa Thẩm Lạc đến trước sân, cửa viện cũ nát bao quanh bốn phía là khoảng tướng thấp dính đầy bùn vàng, trong sân trồng hai cây đào, từng đoá hoa hồng nhạt đua nhau nở rộ cành. Dưới gốc cây rơi đầy cánh hoa, cái xinh đẹp như cũ, cái lại nát vụn chôn trong bùn lầy.

      Đứng ở ngoài viện, có thể thấy loạt phòng ốc xưa cũ bên trong. Tổ én dưới mái hiến bị bỏ , ngước mắt lên nhìn là thấy mái ngói đỏ tươi nhuốm màu, còn mọc lên từng đám rêu xanh, nhiều đếm xuể, chẳng biết nhân gian buồn vui ra sao.

      Thẩm Lạc nhìn khuôn mặt có chút cảm xúc nào của Hàn Huyền, dùng thanh kiếm chém khoá đồng cửa viện rỉ sét loang lổ, cửa viện mở ra, chỉ cần bước vào cái, nàng liền có thể nhìn thấy ràng toàn bộ khung cảnh bên trong.

      Nhưng nàng lại cực kỳ ràng, nếu chân chính bước bước vào nơi này, nàng chỉ đơn giản là bước qua cửa viện mà còn là bước vào thế giới của Hàn Huyền, hiểu mọi bí giấu trong con người .

      đường gặp nhiều người như vậy, nhưng chẳng có ai chào hỏi , đây chính là chuyện kỳ quái. Bởi từ ánh mắt và vẻ mặt của những người kia, Thẩm Lạc nhìn ra được, bọn họ phải nhận ra , mà là nhận ra được nhưng lại né tránh.

      mặt Hàn Huyền vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm tập mãi thành quen.

      Hàn Huyền vào trong viện, hề dừng bước. Thẩm Lạc nhìn bóng lưng , khẽ mím môi, cũng do dự bước vào. Nàng coi trọng người này, nhưng lại hiểu nhiều về , nên nàng muốn chủ động tìm hiểu.

      Huống hồ Hàn tướng quân cho phép nàng theo, phải vì cái này hay sao? Thẩm rơi trực giác nàng có lẽ nhìn thấy chút tốt gì đó, cùng Hàn huyền có liên quan ít gì, ở nơi này trong thôn.

      Là vì muốn khiến nàng chùn bước ư? Vì thế nên đem mặt trong cuộc đời mình lột tả cho nàng xem, sau đó nàng tiêu tan ảo tưởng mà buông tha, từ bỏ. Nghĩ tới đó, Thẩm Lạc rất muốn thở dài cái, mắt nhìn người của nàng sao có thể tốt đến thế cơ chứ, chỉ cần liếc mắt cái là nhìn trúng Hàn tướng quân tốt đẹp như vậy rồi?

      Thực ra khoảng sân này hề , dưới góc tường mọc đầy cỏ dại tươi tốt, có cây cao bằng nửa thân người. Tảng đá xanh đặt trong viện mọc đầy rêu xanh, thông với cửa phòng lớn dưới mái hiên. Ngoại trừ tảng đá này ra, bên đường đều phủ kín cỏ xanh cùng bùn lầy, vào được.

      Thẩm Lạc giày thêu mềm, giẫm lên rêu xanh rất trơn, vững vàng. Hàn Huyền ngược lại, đến dưới mái hiên rất dễ dàng, thấy nàng loạng choà loạng choạng, muốn tiến lên giúp đỡ.

      " cần, ta tự được mà." Thẩm Lạc xua tay, rồi nhảy hai ba bước ngắn qua.

      Hàn Huyền đứng trước phòng lớn, chỗ dưới mái hiên cũng lớn lắm nên đứng lui ra cho Thẩm Lạc đứng. Đợi đến khi nàng đứng vững, Hàn Huyền mới chém vỡ khoá đồng gỉ sắt ở cửa lớn.

      Cửa gỗ rắn chắc bị đẩy ra, mùi ẩm mốc hôi thối phả vào mặt hai người, đúng là chẳng thể biết được nơi này bao lâu có người ở rồi mà. Thẩm Lạc bị sặc, ho khan vài tiếng, nhìn rồi lại nhìn, trong đại sảnh chỉ có linh vị của ai đó.

      Nghe thấy Thẩm Lạc ho khan, Hàn Huyền hơi ngừng chân lại, : " cần theo vào, ta ra nhanh thôi." Thẩm Lạc liền đứng ở bên ngoài, liếc nhìn Hàn tướng quân ở trong, rồi lại xoay người nhìn quang cảnh trong sân.

      Vài ba chú chim bay từ cây đào xuống, líu ra líu rít ngừng. Thẩm Lạc quan sát khoảng sân cũ nát này hai vòng, cho dù bị bỏ trống, sợ cũng chẳng tốt hơn là bao, tưởng tượng được Hàn Huyền từng sống ở đây mà.

      Hàn tướng quân lớn lên có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, phải là khiến những tiểu nương xung quanh trong thôn say đắm hay sao? May mà tính tình Hàn tướng quân lạnh nhạt, đối với nữ tử càng lãnh đạm hơn, chứ tự nhiên chui ra hoa quế thuý nữu, nhất định kéo Hàn tướng quân ôn chuyện thả trâu hái hoa hồi xưa...

      A, hình ảnh kia quá đẹp, Thẩm Lạc muốn nhìn thấy chút nào.

      Thẩm Lạc suy nghĩ lung tung ngoài cửa viện bỗng nhiên thò ra cái đầu, là phụ nhân trẻ tuổi, liếc mắt nhìn quanh sân. Khi nàng ta thấy Thẩm Lạc, nháy mắt ánh mắt liền ảm đạm, lại vẫy tay với Thẩm Lạc, muốn nàng tới đó.

      thể nào... Lúc nhìn thấy phụ nhân này vượt quá hai mươi tuổi, trong đầu Thẩm Lạc liền xoẹt qua ba chữ này đầu tiên. Nàng biết người này, đương nhiên tuỳ tiện làm theo, lại càng nàng cảm thấy người trong thôn trang này có ác ý với Hàn tướng quân.

      Bất luận người tới là ai, rốt cuộc vẫn là đến tìm Hàn tướng quân. sợ thích phải người lớn lên xinh đẹp, chỉ sợ thích người lớn lên xinh đẹp mà còn đa tình, Thẩm Lạc yên lặng đỡ trán. Hàn Huyền cũng rất nhanh ra khỏi phòng lớn, tay còn xách theo tủi đồ.

      "Huyền ca ca, có người quen cũ tìm ngươi." Đợi nàng muốn đưa tay chỉ, vị phụ nhân trẻ tuổi trốn ở cửa viện kia thấy bóng dáng đâu nữa. Hàn Huyền cúi đầu nhìn nàng, Thẩm Lạc nhìn nhìn lại, lại chỉ biết chớp chớp mắt mấy cái, giọng thanh minh: "Vừa rồi còn đứng ở chỗ này mà..."

      " thôi." Hàn Huyền gì, trước. Hai tay buông xuống bên người, đưa ra hỏi Thẩm Lạc xem nàng có muốn nắm tay đỡ .

      được vài bước lại quay đầu lại xem, Thẩm Lạc lảo đảo theo sau . Nếu phải vì , nàng hà tất gì đến nơi như thế này? nàng yếu ớt, hay có bất mãn trong lòng, lại càng thấy thế.

      Ngoài sân truyền đến động tĩnh , Hàn Huyền thu tâm tư lại. đưa tay nắm lấy tay Thẩm Lạc, kéo nàng nhanh chóng qua tảng đá xanh đường, đứng trước cửa viện.

      Trong lòng Thẩm Lạc vẫn còn nghi ngờ chuyện gì xảy ra, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ngoài viện tử rất nhiều người đứng lại, nam nữa già trẻ đều có hết.

      Bọn họ đều mặc xiêm y bằng vải thô, ngẫu nhiên có chút quen mắt, chắc là vừa nhìn thấy rồi. Thậm chí, có người trong tay còn cầm gậy thô hoặc cuốc. Phụ nhân vừa nãy giờ đây đứng nép bên cạnh đám người.

      Biến cố chợt đến khiến Thẩm Lạc nhéo chặt lông mày, đây là ý muốn vây đánh họ ư? Nhưng mà chắc Hàn tướng quân cũng dự trước được có tình huống như vậy xảy ra, nếu dự đoán được chắc chắn có thể dẫn nàng trở về bình an.

      Dù sao Hàn tướng quân nhất định sễ để nàng có cớ để ăn vạ đâu.

      Thẩm Lạc hơi định tâm, người đàn ông trung niên ra từ trong đám người. So với những người khác tới đây, ăn mặc đẹp hơn chút, cũng toả ra hơi thở nghèo khổ. Người nọ đứng cách bọn họ năm bước chân, chậm rãi mở miệng.

      chỉ nhìn Hàn Huyền, cũng chỉ với : "Nếu ngươi rồi, nên trở về đây, nhưng chính ngươi lại quay về, ngươi có biết mình phải gánh vác tội gì ?"

      Trong đám người truyền ra tiếng kêu gào, từng tiếng từng tiếng, vô cùng nóng nảy.

      " nhảm gì đó, đánh chết !"

      "Đánh chết cái kẻ mang tội giết mẹ !"

      "Đúng, thay trời hành đạo!"

      người , những người khác đồng loạt hùa theo, có người còn giơ gậy gộc lên cao.

      Thẩm Lạc quay đầu nhìn Hàn Huyền, mặt vẫn là mảng lạnh lẽo, giống như nghe thấy gì cả. Nhưng khi nắm cổ tay nàng, lại dùng sức vô cùng, biểu lộ tâm tình của lúc này.

      Giết người là tội danh rất nặng, càng giết cha mẹ là hành động đại nghịch bất đạo. Nếu Hàn Huyền làm chuyện như vậy, người trong làng ai ai cũng , sao người bên ngoài ai biết được?

      đây chính là Hàn tướng quân, người được Hoàng đế biểu ca của nàng trọng dụng.

      Thẩm Lạc cũng tin tưởng những lời này, tới, họ đồng thời cùng xông đến vây đánh để làm gì chứ? Là có mục đích đặc biệt thôi...Muốn đòi công bằng dễ dàng?

      "Huyền ca ca, ta thích nơi này, chúng ta rời khỏi đây được ?" Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn Hàn Huyền, chờ câu trả lời của . Hàn Huyền "Ừ" tiếng. chỉ khẽ nâng cánh tay thôi, những người kia vội vàng lùi ra sau hai bước, giống như trước mặt là hồng thuỷ mãnh thú bằng, có chút buồn cười.

      Có người ở trong đám người cất cao giọng hô: "Ngươi là cái quái gì? thể !" Lập tức những người khác liền hù theo. Người đàn ông trung niên đứng ở phía trước lời, lông mày nhíu chặt, đánh giá Thẩm Lạc.

      Thẩm Lạc bám lấy cánh tay Hàn Huyền, hỏi ngược lại: "Phu quân tương lai của ta cao lớn như vậy, các ngươi thấy à?" Nàng nhăn mày hồi, : " tóm lại là các ngươi đừng hòng động đến cọng tóc gáy của ."

      "Nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng nghĩ được sống yên bình." Thẩm Lạc dừng chút, lời hung ác, tuy hề có lực sát thương gì nhiều. Có người cười to: " nha đầu như ngươi có năng lực gì chứ?"

      Thẩm Lạc trừng mắt, hướng về phía thanh vừa phát ra: "Lẽ nào các ngươi thấy ta giàu sang cũng cao quý? Các ngươi cho rằng trâm vàng, trang sức tử kim người, vòng ngọc tay đều là đồ giả, là đồ mượn hay sao?"

      Đoàn người liền truyền đến trận cười vang.

      Dù Hàn Huyền tâm tình căng thẳng, biết nàng là cố ý hành động, vẫn vì Thẩm Lạc mà lặng lẽ gì. Cuối cùng cũng tại sao hôm nay nàng phải trang điểm thành bộ dáng này, người mù cũng biết nàng là tiểu thư của gia đình giàu có.

      Nghĩ đến nàng bảo vệ mình như vậy, lại cảm thấy buồn cười. Nàng nghe họ vậy lại chẳng có chút hoài nghi nào sao? Hàn Huyền chẳng thể tưởng tượng ra được nàng lớn lên như thế nào. Huống hồ nàng như vậy, phải là mê hoặc người khác lột sạch những thứ người nàng sao?

      lại gần nàng, thấp giọng với Thẩm Lạc: "Ôm chặt ta, ta mang ngươi ra ngoài." Đồ vật trong tay nhét vào lòng Thẩm Lạc, tay kia vòng qua ôm lấy eo nàng. Chỉ cần động tác, Hàn Huyền ôm trọn nàng vào lòng.

      Sau khi ngạc nhiên đủ, Thẩm Lạc nhắm mắt vội vàng đưa tay vòng qua cổ Hàn Huyền, sợ mình ngã xuống. Hàn Huyền tay ôm nàng, tay kia cầm chuỷ thủ, mạnh mẽ mở đường. Nhưng toàn bộ quá trình này, Thẩm Lạc đều ngất ngất ngây ngây.

      Hàn Huyền quay người, nàng cũng quay theo, chỉ cảm thấy cả người đều bị ném qua ném lại. Sau đó Thẩm Lạc được ôm trực tiếp chạy, phía sau có rất nhiều người đuổi theo. Bọn họ chạy đến cửa thôn, huýt sáo cái, đại mã của liền lao tới, Hàn Huyền thấy vậy liền ôm nàng lên lưng ngựa.

      Chung quy đều đem những thôn dân kia bỏ lại đằng sau.

      Thẩm Lạc trốn trong lồng ngực Hàn Huyền, trải qua hồi lâu mới mở mắt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tay ôm lấy cổ vẫn chịu buông. Nàng hơi giương mắt nhìn, chỉ thấy cằm Hàn tướng quân, nàng nhàng thở ra.

      Cọ cọ trong lòng Hàn tướng quân, Thẩm Lạc rướn mình áp sát lại gần người , môi cơ hồ kề sát cổ , thở , : "Hàn tướng quân, ngươi cứu ta mạng. Người xưa có câu, ơn cứu mạng, phải..."

      " cần."

      Thẩm Lạc: "..."

      "Ta còn chưa hết lời!"

      " cần."

      "Có tin ta hôn trộm ngươi ?"

      "Có tin ta ném ngươi xuống ?"

      Thẩm Lạc: "..."
      Bờm xinh, Tôm Thỏ, chun chun8 others thích bài này.

    5. ~Ngọt~

      ~Ngọt~ Active Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      121
      Chương 8: Phụ trách

      Bỏ lại thôn dân ở phía sau, Hàn Huyền nhanh chóng để Thẩm Lạc ngồi xuống yên ngựa, ôm nàng nữa. Nhưng vì hai người cùng cưỡi ngựa nên thân thể vẫn gần gũi như trước, cách nào kéo dài khoảng cách. Nàng có thể dễ dàng ngửi thấy hương thơm tựa hạt thông người Hàn Huyền, thơm ngát mà ngon miệng.

      Thẩm Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn đồ vật mình ôm, Cách tấm vải, thể trực tiếp nhìn thấy ràng ràng, nhưng khi sờ, cảm giác hình như là linh bài trong đại sảnh phải? Ngoài ra còn có gì đó khác nữa.

      Chứng kiến những chuyện vừa phát sinh trong thôn, chúng lại trào về trong suy nghĩ nàng, chuyện này đại khái liên quan đến những bí mật người Hàn tướng quân. Thẩm Lạc cho rằng, ràng là Hàn tướng quân sử dụng mỹ nam kế với nàng. Tưởng là ôm nàng, nàng dễ dàng bỏ qua những chuyện kia sao?

      Nhưng nàng vẫn rất hưởng thụ đó.

      "Hàn tướng quân, kỳ thực ta ngại ngươi cứ ôm ta như vậy."

      Hàn Huyền ngồi phía sau Thẩm Lạc nắm chặt dây cương, cánh tay vòng qua thân thể nàng, nhưng có bất kỳ đụng chạm nào. lưng ngựa vốn chỉ có ngần ấy gian, nếu cố gắng duy trì khoảng cách này, hai người khó tránh khỏi mà dán sát vào nhau, Hàn Huyền thể cẩn thận.

      U hương toả ra từ người thiếu nữ chui vào chóp mũi, chưa từng gần gũi với nữ tử nào đến vậy, cũng chẳng hề bị ràng buộc. Đột nhiên nghe Thẩm Lạc vậy, lại còn uốn éo trong ngực nữa chứ, Hàn Huyền có chút muốn ném nàng .

      "Ta để ý."

      "Hàn tướng quân, đồ của ngươi còn trong tay ta đó." Thẩm Lạc tỉnh táo nhắc nhở, nàng chui vào ngực Hàn Huyền mà cọ cọ, cười tiếng, "Ngươi muốn ném ta xuống hả? Nhưng chắc ngươi dám đâu. Huống hồ, lúc trước là ngươi chủ động ôm ta mà..."

      Hàn Huyền mím môi , Thẩm Lạc thở dài thườn thượt: "Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, Hàn tướng quân, ngươi còn muốn ăn quỵt của ta sao? Chẳng lẽ nhất định phải chờ ta... Ngươi mới..."

      Càng càng thái quá, Hàn Huyền rũ mắt nhìn nàng, bình tĩnh : "Thẩm Thất tiểu thư, thỉnh tự trọng." Là nàng đánh lén, sao có thể tính là hôn qua? Vừa nãy ôm nàng cũng là do tình thế bức bách, huống hồ tạ tội rồi.

      "Thẩm Thất tiểu thư" danh xưng nàng, nghe chẳng êm tai chút nào. Thẩm Lạc nhướn mày, nghiêng đầu về phía sau, thấp giọng : "Hàn tướng quân, ta thích ngươi gọi ta như vậy, nghe xa cách quá."

      Nàng giơ ngón tay đếm: "Tổ phụ, tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, nhị bá, đại bá mẫu, nhị bá mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, ba ca ca, sáu tỷ tỷ, còn có biểu ca biểu tỷ, họ đều thoải mái gọi ta."

      Hàn Huyền dời mắt, vẫn bình tĩnh như cũ: "Nhưng ta phải người thân của ngươi."

      "Hàn tướng quân, ngươi chưa nghe qua câu này sao? Hữu tình nhân chung thành gia thuộc (*)." Thẩm Lạc đàng hoàng trịnh trọng: "Toàn bộ người trong thôn ngươi đều biết, ngươi là người của ta, bây giờ hay sau này đều phải gọi như vậy, có gì khác nhau sao?"

      (*) Có tình trở thành người nhà

      Hàn Huyền nhớ lại dáng vẻ lúc nàng phô trương thân thế với những người kia, khoé miệng nhất thời hơi cong, mở miệng gọi: "Thẩm nương." Dứt tiếng, Hàn Huyền liền thấy vẻ mặt kinh hỉ lúc quay lại của Thẩm Lạc.

      để ý hai người còn cưỡi ngựa, nàng quay đầu nhìn , cười đến mặt mày đều cong, còn tựa như mang theo chút đắc ý. Thẩm Lạc vốn tưởng rằng, Hàn Huyền đáp lại nàng, nhưng mà coi là mà sửa lại, sao lại vui mừng khôn xiết cho được?

      "Hàn tướng quân, ta lại muốn hôn ngươi rồi."

      "... thể."

      .

      Trở lại khách điếm, Thẩm Lạc được Hàn Huyền đỡ từ lưng ngựa xuống, nàng đưa đồ vật trong tay ra, từ đầu tới cuối nhìn lén dù chỉ chút. Rồi ngày nào đó, Hàn tướng quân chủ động cho nàng biết những bí mật kia thôi.

      Tú Hoà và Tú Miêu ở trong khách điếm chờ Thẩm Lạc, thấy váy nàng dính đầy bùn đất, búi tóc rối loạn, đều hơi hoảng sợ. Tú Hoà tìm tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, Tú Miêu đỡ nàng ngồi xuống, đau lòng : "Tiểu thư vừa đâu vậy? Sao lại để chính mình biến thành bộ dạng này thế này?"

      "Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, bảo nô tì phải làm sao đây?" Tú Miêu , xoay người mở rương hành lý, lại dò hỏi ý của Thẩm Lạc: "Chút nữa tiểu thư có muốn mặc váy đào đỏ hồng ạ?"

      Tú Hoà cùng Tú Miêu muộn bước mới xuất , nguyên nhân chính là muốn mang theo hành lý giúp Thẩm Lạc. Váy quần cùng đồ trang sức của nàng đều do nàng chọn ở nhà mang , vì vậy bộ nào nàng cũng thích hết.

      Thẩm Lạc còn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy nàng thân mật cưỡi cùng ngựa với Hàn tướng quân, chỉ tuỳ ý gật đầu với Tú Miêu, biết các nàng lo lắng, liền : "Ta cùng Hàn tướng quân ra ngoài, chắc chắn Hàn tướng quân bảo vệ ta, về sau phải lo nữa đâu."

      Tú Miêu cảm thấy, tiểu thư nhà mình hành động nhanh như gió lướt luôn, nàng và Tú Hoà từng cẩn thận trao đổi qua, đều chẳng hiểu từ khi nào mà tiểu thư lại coi trọng Hàn tướng quân.

      Càng cần , đảo mắt liền đuổi tới quận Thanh Hà. Nhưng mà rốt cuộc các nàng vẫn chẳng thể hiểu nỗi suy nghĩ và hành động của tiểu thư, tiểu thư thích là được rồi. Chỉ mong Hàn tướng quân phụ lòng tiểu thư.

      Thay Thẩm Lạc tìm váy áo thích hợp, lại giúp nàng gỡ bỏ đồ trang sức người, Tú Miêu có thời gian mở miệng nữa.

      Ta ngoài bận rộn nửa ngày, sau khi tắm rửa thoải mái, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Thẩm Lạc tuỳ tiện ăn mấy miếng cơm, rồi dán mặt xuống gối ngủ luôn.

      Ngủ thẳng đến khi hoàng hôn mênh mông, Thẩm Lạc mới tỉnh lại. Ánh chiều tà từ ngoài cửa gỗ chạm trổ hoa văn lẻn vào phòng, Thẩm Lạc canh bên giường, Tú Miêu có ở trong phòng. Thấy Thẩm Lạc tỉnh rồi, Tú Hoà dìu nàng ngồi dậy, trước tiên nhét cái gối mềm vào sau lưng nàng, rồi rót chén mật ong cho nàng.

      Thẩm Lạc nhận chiếc cốc, tầm mắt dừng lại bàn gỗ. đó đặt môi đôi bình sứ màu trắng, vừa nãy trước khi nàng ngủ vẫn chưa có. nghĩ, Tú Hoà giải thích: "Hàn tướng quân mang tới cho tiểu thư, bên trong đều là hạt thông được bóc vỏ."

      "Hàn tướng quân mang tới? tốt quá, Hàn tướng quân đưa cái này làm gì?" Thẩm Lạc chậm rãi nhấp hớp mật ong, trong lòng sướng muốn chết nhưng vẫn giả vờ trấn định.

      Tú Hòa mím môi cười: "Hạt thông được xem là đặc sản của quận Thanh Hà đó ạ, có lẽ vì thế Hàn tướng quân mới đem tới cho tiểu thư." Nàng còn thêm: "Đây là Hàn tướng quân bóc vỏ cho người đó."

      "Vỏ hạt thông vốn cứng, nhiều như vậy, nô tỳ biết Hàn tướng quân bóc kiểu gì." Tú Hoà tiếp, nhận lấy chén Thẩm Lạc đưa, để lên bàn. Thẩm Lạc ngồi bên mép giường, Tú Hoà liền xổm người xuống mang giày thêu vào giúp nàng.

      Hạt thông trắng mập gần như lấp kín cả bình, chỉ cần mở nắp bình ra là hương thơm ngát tràn vào mũi. Thẩm Lạc nhìn đống hạt thông, nghĩ đến cảnh tượng Hàn Huyền vì nàng mà bóc vỏ thông, trong tâm tràn ngập vui mừng.

      Nàng chống cằm nhìn chăm chú, mặt biết nở nụ cười, cảm thấy hai bình thông này đều đáng đến cực điểm. Cứ ăn như vậy quá lãng phí tấm lòng thành của Hàn tướng quân rồi, phải giữ gìn mới được.

      Đây phải chỉ là hạt thông thôi, đây còn là tâm Hàn tướng quân nữa!

      "Hàn tướng quân ở trong phòng sao?" Thẩm Lạc hỏi tiếng, thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp Hàn Huyền, lại bắt chuyện: "Tú Hoà, mau tới đây giúp ta chải đầu, ta muốn tìm Hàn tướng quân."

      .

      Tú Miêu đúng là Hàn tướng quân ở trong phòng, Thẩm Lạc gõ cửa nhưng lại chẳng có ai đáp lại. Nàng đứng ngoài cửa, đến tột cùng cũng chưa rời . Hay là Hàn tướng quân đưa đồ cho nàng xong lại cố ý để ý nàng?

      Thẩm Lạc nghĩ vậy liền rón rén đẩy cửa phòng ra, mình vào. Gian phòng của khách điếm hề lớn, Thẩm Lạc quét mắt vòng, thấy người đầu, lại đến bức bình phong bên kia.

      nghĩ Hàn tướng quân trốn sau tấm bình phong kia, nhưng Thẩm Lạc vẫn ló đầu liếc mắt nhìn. Thân mình nàng tức cứng đờ, đôi mắt chỉ dám nhìn thẳng.

      Người thanh niên trẻ tuổi đứng trong thùng nước tắm, nửa người lộ ra, từng giọt nước lớn dọc theo lồng ngực cường trán mà chảy xuống, xẹt qua vùng eo săn chắc rồi biến mất.

      Tầm mắt Thẩm Lạc bất giác theo đó lướt xuống, chỉ thấy mỗi cái khăn tắm vừa kịp quấn vào. Nàng nhịn được đỏ bừng mặt, trái tim nhảy loạn xạ, đập thình thịch, dường như muốn từ trong người mà chui ra ngoài luôn. Nhưng mà thân thể kia nơi nào cũng tràn đầy sức sống, hấp dẫn đến thế, khiến nàng sao dời mắt được.

      Hàn Huyền trầm mặt xoay người, động tác của rốt cục cũng kéo ý thức của Thẩm Lạc về. Thẩm Lạc đứng thẳng lưng, cũng vì mình vừa thất lễ mà hối hận, nhanh hai bước, mắc cỡ muốn mau chóng ra ngoài.

      Đến cùng bước chân hơi ngừng lại, nhưng dám quay đầu nhìn, chỉ có thể cúi đầu : "Xin lỗi, phải ta cố tình đâu." Thanh xíu như tiếng muỗi. Nghe thấy Hàn Huyền đáp tiếng, Thẩm Lạc chân bước càng nhanh hơn. Nàng dường như chạy về phòng mình, gương mặt ửng hồng tựa ánh bình minh.

      Tú Hoà cùng Tú Miêu thấy Thẩm Lạc trở về nhanh như vậy, rất khó hiểu. Nhưng mà khi Thẩm Lạc vừa vào phòng, việc đầu tiên làm chính là bảo các nàng ra ngoài. Nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy, nàng liền cảm thấy thẹn thùng đến cực điểm, cả người té nhào xuống giường, đem cả khuôn mặt chôn trong chăn gấm.

      Nhưng làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

      Chỉ cần Thẩm Lạc mở mắt thôi là cơ thịt cường tráng của Hàn Huyền lại ra, trong đầu lúc nào cũng quay quay lại hình ảnh ấy. Ai! Sao vóc người Hàn tướng quân cũng đẹp như thế cơ chứ! Thẩm Lạc chịu được lăn vài vòng giường, biết nên đối mặt với như thế nào đây.

      Che mặt, vạn nhất sau này lúc nàng thấy Hàn tướng quân mặc quần áo đầy đủ, trong đầu cũng chỉ nhớ tới lúc Hàn tướng quân mặc gì làm sao bây giờ? Ngẫm lại liền cảm thấy mất mặt, mà vô cùng có tiền đồ.

      Thẩm Lạc nằm giường lăn thêm mấy vòng nữa, vất vả mới bình tĩnh lại được. Giờ nàng thấy hết tất cả của Hàn tướng quân rồi, chỉ có thể phụ trách tới cùng. Nên đối mặt, mà thực ra là vô cùng muốn đối mặt.

      Nghĩ vậy, Thẩm Lạc liền bình phục tâm tình, gọi Tú Hoà cùng Tú Miêu vào giúp nàng trang điểm lại. Nhưng đến cùng vẫn có dũng khí gặp Hàn Huyền luôn, chứ đừng là cùng ăn bữa tối.

      Lúc này, trong đầu Thẩm Lạc ngập tràn hình ảnh kia, chính mình cũng cảm thấy thể cứu chữa nổi, lại chẳng có cách nào.

      Lúc dùng bữa tối, Thẩm Lạc đặc biệt gọi bầu rượu, mãi đến tận khi nhuốm hơi say, mới lấy hết dũng khí, lớn gan tìm Hàn Huyền. Có điều lần này, khi nàng vừa gõ cửa, bên trong lập tức đáp lại.

      Đẩy cửa phòng ra, Thẩm Lạc liền nhìn thấy Hàn Huyền ngồi uống rượu bên cửa sổ. mặc áo bào đen, cả người nhuộm sắc trầm, như muốn cùng đêm tối ngoài cửa sổ hoà vào làm .

      sợ chút nào, cả người ngồi bệ cửa, cong chân lên. tay còn vò rượu, dưới mặt đất có vào vò nằm lăn, hẳn là uống ít rồi.

      Thẩm Lạc nhìn Hàn Huyền như vậy, có thể cảm giác được trong lòng chất chứa bao nhiêu tâm .

      -------------------------------
      Xì poi chương sau XD:

      "Ánh mắt Hàn Huyền nóng lên, đưa tay nắm chặt lấy eo Thẩm Lạc, chỉ động tác này thôi khiến hai người đổi vị trí cho nhau. Lưng Thẩm Lạc chống lên cửa sổ, nàng thấy bóng người Hàn Huyền phủ xuống, bên tai là thanh vò rượu đập xuống đất.

      giống như trận cuồng phong, chớp mắt liền bao phủ lấy nàng. Đầu lưỡi của xông tới, giống như chiến mã sa trường, đấu đá lung tung, quyết chí tiến lên, ở môi lưỡi của nàng mà tuỳ ý phóng túng."
      Các ngươi thấy đủ kích thích chưa? :)))))) Hãy đón chờ chương sau nahhhh ❤❤​
      Bờm xinh, Tôm Thỏ, Dion8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :