1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dieulinhaha

      dieulinhaha Well-Known Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      2,126
      :yoyo30::yoyo30::yoyo30: quá buồn, con dân chờ bạn sớm sớm quay lại nhé, chúc bạn thi tốt nha.:yoyo23::yoyo14::yoyo14:

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Lão niên mới lọt hố, comt điểm danh ủng hộ chủ topic nha :p
      seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Các ty ạ, mị cơm-bếch rồi đây:059::059::059:

      Chương 14


      “Ơ, Tô đại giáo sư sao lại vội vã đâu thế này?” Giọng vang lên, Đông Tâm quay đầu lại nhìn, liền thấy ở cửa có vị nữ bác sĩ thần thái nghiêm túc đứng.

      Vị nữ bác sĩ này khoảng năm mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đeo kính viễn thị, tóc dài được búi thành búi tóc gọn gàng đằng sau đầu. Khóe mắt bà ấy có vài nếp nhăn, nhưng từ ánh mắt sáng ngời kia vẫn dễ dàng nhìn ra được, khi còn trẻ bà ấy cũng là mỹ nhân tràn ngập khí.

      Tô Lịch vừa thấy nữ bác sĩ này lập tức héo rũ xuống, ngoan ngoãn : “Chị hai.”

      “Chị hai?” Đông Tâm vô cùng kinh ngạc, trợn mắt nhìn về phía Tô Lịch, ra vị nữ bác sĩ này chính là chị cả trong truyền thuyết của Tô gia, mẹ của nam thần??? Khụ khụ, nhắc đến vị này, quả thực hồi còn học, Đông Tâm đúng là từng nghe ít bát quái về vị lão phu nhân này. Lúc ấy, sau khi Đông Tâm biết nam thần Tô Yến còn có vị cậu cũng học cùng trường bọn họ, phản ứng đầu tiên của Đông Tâm chính là:

      “Cậu của Tô Yến sao lại cũng họ Tô được? Cậu của Tô Yến theo họ rể sao? A a a, tớ nghe thất mùi bát quái ở đây nhá…..”

      Vừa nghe đến hai từ “bát quái”, đồng chí Văn Tử, hội trưởng ủy ban bát quái hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng phái người dò là tin tức. bao lâu sau, tin tức liền truyền về, cũng khiến hai người được mở rộng tầm mắt. ra, Tô Lịch phải là theo họ rể gì gì đó, mà do cha người ta họ Tô mà thôi, và đương nhiên, mẹ của nam thần cũng là họ Tô, tên là Tô Minh Nguyệt.

      Lúc đó, Văn Tử : “Nghe lớp trưởng , ba mẹ Tô Yến ly hôn từ rất sớm, Tô Yến là được mình mẹ cậu ta nuôi lớn, cho nên liền sửa lại họ theo họ mẹ.”

      Từ đó về sau, hình ảnh Tô Minh Nguyệt trong tưởng tượng của Đông Tâm chính là người mẹ hiền lành nhu nhược, vẫn luôn cắn răng vượt qua cuộc sống sinh hoạt khổ cực để nuôi con khôn lớn. Khuôn mặt bà ấy nhất định vô cùng tiều tụy, đôi tay đầy chai sạn, nhưng lại vô cùng ôn hòa, dễ gần, đối với ai cũng khuôn mặt tươi cười đôn hậu.

      Nhưng thánh thần ơi, ai biết, tại sao người mẹ tảo tần trong tưởng tượng của lại trở thành người phụ nữ tính khí mạnh bạo như sấm rền gió cuốn, từ lông mày đến ánh mắt đều tràn ngập khí phách như thế này chứ? Quả nhiên, xem quá nhiều tiểu thuyết đúng là hại người a!

      Bên này Đông Tâm vào cõi thần tiên xa xôi vạn dặm bên kia, Tô Minh Nguyệt dặn dò tiểu hộ sĩ phía sau mình vào cắm lại kim truyền cho Tô Lịch, còn mình cầm bệnh án thăm hỏi từng người bệnh. Đông Tâm nhìn tư thế của bà khi chuyện với người bệnh lập tức hiểu vì sao lúc nãy Tô Lịch muốn chạy trốn.

      “Ông Trần, hôm nay ông cảm thấy thế nào rồi? Ừ, tồi sao? tồi tốt rồi. Thuốc kia phải tiếp tục uống nhé, đừng có xót tiền thay cho con trai con dâu của mình làm gì, họ để ý mấy đồng này đâu. Ngược lại, họ còn mong được trả thêm có, vì như vậy, đến lúc viết di chúc, có khi họ lại được hưởng thêm mấy phần….”

      , hôm nay còn nôn nữa ? Ây, cần cảm ơn tôi, nên cảm ơn chính mình ấy. Từ nay về sau, chỉ cần đừng có nhìn thấy ăn liền như chồn thấy gà mà liều mạng tống hết vào miệng tôi cam đoan bao giờ bị như thế này nữa. Ai nha, thôi nữa, có cũng vô dụng. Mấy người các nếu chịu nghe lời bác sĩ tôi có thể về hưu từ lâu rồi. Ăn uống quan trọng, liều mạng ăn nhanh chỉ thọ ba mươi năm, với ăn chậm nhai kĩ thọ đến tám mươi năm. tự mình suy nghĩ .”

      “Ồ, sáng nay vẫn còn hơi đau sao? Vậy đợi buổi chiều có kết quả xét nghiệm chúng ta lại tiếp nhé. Ôi chao, sao chị lại hỏi tôi chứ? Nếu bây giờ tôi chị có phần vạn khả năng là bị ung thư, chị có tin ? Chị Lý này, tôi nhé, tôi thấy sau khi chị xuất viện nên tạt qua khoa Thần kinh bên cạnh xem chút. Tôi thấy chị đây chính là mắc chứng vọng tưởng bị hại, này là bệnh đó! Chúng tôi là bác sĩ, con con rể chị cũng là chị chỉ bị đau dạ dày bình thường thôi, sao chị cứ tin chứ? là…….”

      Đông Tâm: (o゜▽゜)o

      Sau khi thấy hết cả quá trình, Đông Tâm đột nhiên ngộ ra đạo lý: hóa ra, đời này còn có người đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm, đó là bác sĩ chủ trị. Đây rốt cuộc là khám bệnh hay là kể tướng thanh vậy? Sao lão thái thái lại có thể mắng người cách thuần thục lưu loát bố cục chặt chẽ ý tứ mạch lạc đến như vậy được chứ? Bảo sao hôm qua Tô Lịch đau đến như vậy rồi mà vẫn kiên quyết chịu xuống xe? Bị chị mắng cho trận như thế này xong, bảo đảm điểm thể lực tụt nửa.

      “Khám” xong cho bên kia Tô Minh Nguyệt liền về phía giường của Tô Lịch. Trong nháy mắt, Tô Lịch liền hóa thân thành con cừu non dễ thương, giọng ngọt xớt vang lên: “Chị~~~~~~” loạt dấu luyến láy đằng sau tiếng “chị” kia trực tiếp khiến cho Đông Tâm nổi tầng da gà rơi đầy đất.

      Nhưng Tô Minh Nguyệt hoàn toàn bị dáng vẻ buồn nôn của Tô Lịch ảnh hưởng, vô cùng bài bản nhìn bệnh án : “Tô giáo sư, chúc mừng cậu! Từ đầu năm đây là lần thứ hai cậu “tiến cung” rồi phải ? Vậy lần này ở hẳn đây luôn , khỏi phải đâu cả, tiến thẳng lên ngôi tam bảo, lao ra Á Châu, hướng ra thế giới.”

      Đông Tâm trợn mắt, cuối cùng cũng biết, cái gen độc miệng này của Tô Lịch là di truyền từ ai rồi. Mặc dù như vậy, nhưng Tô Lịch vẫn tiếp tục mặt dày làm nũng, chìa tay ra : “Chị hai, chị đứng mắng em nữa mà. Chị xem, chỉ dạ dày em đau, mà đến tay cũng đau nữa này.”

      “Hừ, đáng đời! Đau chết cậu càng tốt!” Tô Minh Nguyệt vừa đẩy cánh tay Tô Lịch ra vừa , nhưng ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều: “Cậu xem, chị đây đường đường là chủ nhiệm chuyên khoa dạ dày, mà em trai mình hở chút là lại chạy đến viện. Cậu đây là cố tình muốn đập vỡ bảng hiệu của chị đúng ?”

      Tô Lịch cười cười lấy lòng: “Chị, em sai rồi. Em cam đoan, sau khi rời khỏi đây, em bao giờ vào lại nữa ạ.”

      “Chị mà tin cậu chị theo họ cậu luôn.” Tô Minh Nguyệt trợn trắng mắt nhìn em trai mình tiếp, “ , bây giờ còn chỗ nào thoải mái ? Hai hôm nay ăn những cái gì rồi?”

      “Chỉ có chút lẩu, hải sản, bia…..”. Lời cuối cùng thốt ra, đến chính Tô Lịch cũng cảm thấy đáng tin cho lắm, mà Đông Tâm ở bên cạnh nghe cũng hơi xẩu hổ. Cũng hẳn là chỉ có như vậy, hai hôm nay, ngoài việc ăn đống đồ cay nóng kích thích ra hôm trước Tô Lịch còn uống cafe thức làm việc đến tận 3h sáng, bệnh mới là lạ đó!

      Nghe xong, Tô Minh Nguyệt lại ha ha cười lạnh hai tiếng, kỹ năng trào phúng lại bạo phát.

      “Tô đại giáo sư đây là cảm thấy tiền trong thẻ nhiều quá có chỗ tiêu nên mới nóng lòng đến mức lửa đốt mông kiếm chỗ xả đúng ?”

      Đông Tâm nghe đến đây liền nhịn được bật cười thành tiếng, ngờ, lại có thể thành công giúp Tô Lịch kéo điểm thù hận về phía mình. Tô Minh Nguyệt vừa nghe liền quay đầu lại, vẻ mặt đầy ghét bỏ : “Cười cái gì? Tôi còn chưa đấy! biết nó bị đau dạ dày mãn tính à? Nó ăn lẩu, nó uống bia, cũng biết đường cản sao?”

      Đột nhiên bị dạy dỗ, Đông Tâm có chút phản ứng kịp. Tô Minh Nguyệt dạy dỗ Tô Lịch cũng thôi , tại sao mình cũng phải chịu tội liên đới thế này? Ôi, cái gì mà đau dạ dày cấp tính vs mãn tính chứ, biết mà. Hơn nữa, Tô Lịch là người trưởng thành rồi, ăn cái gì, uống cái gì còn phải để mình quản sao? Hơn nữa đây là gả cho ta, chứ phải bán cho ta làm bà vú, tại sao đến việc ta ăn lẩu thôi mà cũng muốn quản thế chứ?

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm định mở miệng Tô Lịch liền xen vào: “ ấy có cản, nhưng cản được ạ.”

      “Cản được?” Tô Minh Nguyệt nhìn vào mắt Đông Tâm, sau đó thất vọng phất tay: “Được rồi được rồi, cản được cản được . Đến sang năm là được số 10 rồi.”

      *Đoạn này tớ lắm, đại ý chắc là chị của Tô Lịch ám chỉ Đông Tâm đương nhiên cản được vì lúc đó còn bận ăn, đợi đến sang năm với Tô Lịch vừa vặn là người số 1, người số 0, ý chỉ Đông Tâm béo í

      Đông Tâm ngẩn ra nửa giây, sau đó mới bàng hoàng nhận ra ý tứ trong lời của Tô Minh Nguyệt. Bà này đúng là người kì diệu mà, chuyện lựa lời mà còn chưa tính, dạy dỗ em trai mình cũng thôi lại còn lôi thêm làm bao cát nữa. Có lẽ, đây mới chính là người “ngay thẳng” chân chính trong truyền thuyết, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng có cái gì gọi là cố kị cả, mọi chuyện cứ theo ý mình mà làm thôi.

      Đông Tâm bị chị chồng như vậy, hỏa khí vừa xông lên lập tức bị dập tắt hơn nửa. Lúc này Tô Minh Nguyệt kiểm tra cho Tô Lịch xong, dặn dò đôi câu rồi quay lại nhìn Đông Tâm: “Lần nó bệnh cũ tái phát còn kèm theo cả sốt nữa. Trong vòng 72 tiếng được coi thường. Ăn uống cái gì nhất định phải để cho tôi xem trước. Cháo rau, cháo củ từ, cháo đậu xanh, cháo hạt sen… các thể loại cháo phải chế biến đa dạng mỗi ngày món cho tôi, hơn nữa tuyệt đối được ăn mặn.”

      Tô Lịch nghe xong mấy lời này lập tức ngao ngao phản đối, cuối cùng hoàn toàn ngã gục.

      Đông Tâm thấy Tô phiền phức gặp họa, tâm trạng trở nên sảng khoái nên lời, vội vàng gật đầu : ‘Sáng nay em có mua cháo rau rồi ạ.”

      “Đâu? Đưa tôi xem.”

      Đông Tâm nghe vậy lập tức mở cặp lồng cháo bàn đưa cho Tô Minh Nguyệt xem, ngờ, đối phương vừa liếc mắt nhìn cái lập tức : “Mẹ ơi, gọi cái này là cháo sao? Đây phải là cơm loãng thả thêm mấy vụn lá cải sao? Nó ăn cái này thà uống nước lã còn hơn. AAyda, kia là cái gì vậy? Bánh bao sao? Coi này coi này, cái bánh bao cứng như thế này, lôi ra làm vũ khí có khi cũng được ấy chứ. Thôi, tốt hơn đừng cho Tô Lịch ăn cái gì cả, đưa tôi để tôi làm vũ khí sinh học .”

      Dứt lời, tất cả bệnh nhân và tiểu hộ sĩ cùng đều bật cười, chỉ có Đông Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, đứng chôn chân tại chỗ biết làm sao. Hai người này quả thực chính là phải người nhà vào chung cửa! Tính khí kén cá chọn canh xấu xa này sao lại giống nhau như thế chứ!

      dù sao cũng là em dâu, bà ấy chuyện thể chừa lại chút tình cảm, cho chút mặt mũi sao? Vừa mở miệng liền dạy dỗ người ta liền mạch đến đỏ mặt hụt hơi chút nào.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm phẫn nộ định mở miệng phản bác lại vài câu, ai ngờ lão thái thái lại trước bước : “Ainha, còn ở đây làm gì chứ? Còn mau về nhà hầm cho nó chút cháo . Nhớ hầm kĩ kĩ chút, thuận tiện mang luôn cho nó hai bộ quần áo đến để thay. Đúng rồi, mang luôn thuốc dạ dày bình thường nó vẫn dùng đến luôn nhé, mấy thuốc đó vốn đều do tôi kê.” tràng xong, cuối cùng lại thở dài, “Aizzz, sao lại chậm chạp có mắt nhìn như thế chứ.”

      Nghe đến đây rốt cục Đông Tâm cũng hiểu rồi, chính là trong từ điển của lão thái thái này vốn dĩ hề có hai chữ “Khách khí”. Quan tâm quái gì là em dâu hay đệ muội, chỉ cần bà ấy nhìn vừa mắt, chính là liền tập tức nghĩ gì nấy ngay. Nhưng chính là…là cái lông í! ở nhà cũng là tiểu công “trúa” được ba mẹ phủng tay, bằng cái lông gì mà gả tới Tô gia, phải làm trâu làm ngựa hầu hạ Tô đại thiếu gia chưa tính, đến cuối cùng còn bị nhận xét câu “ có mắt”?

      Đông Tâm nộ khí công tâm, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, chuẩn bị bùng nổ Tô Lịch vẫn luôn im lặng nằm giường bệnh bỗng nhiên kêu lên, nhỏm dậy : “Chị, em buồn nôn.”

      ………..

      ----------------------


      Tiễn Tô Minh Nguyệt xong, Đông Tâm mới đen mặt ngồi xuồng, hừ hừ: “Vừa rồi là giả vờ đúng ?”

      Tô Lịch đỡ trán cười khổ: “ thế nào đây?” muốn ngắt lời, rồi để chiến tranh thế giới lần thứ ba bùng nổ."

      Đông Tâm dậm chân: “Tôi thể hiểu nổi, sao chị lại có thể lợi hại đến như vậy chứ? Bà ấy đúng là biết trời cao đất dày mà?!” Điều khiến Đông Tâm càng cảm thấy khó hiểu chính là, nhìn thái độ Tô Minh Nguyệt đối với mình có vẻ như là thói quen, cho nên, chính là trước đây bà ấy vẫn luôn mắng mình như vậy? Mà chính mình cũng liền bánh bao để mặc bà ấy mắng? Điều này quá sai trái rồi, quá hợp với phong cách của .

      Đến đây, đương nhiên Tô Lịch biết trong đầu Đông Tâm nghĩ gì, thở dài : “Đông Tâm, vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, chị phải chỉ đối với mình em như vậy. Chị ấy đối với , đối với bác sĩ y tá bên cạnh, thậm chí cả với bệnh nhân cũng là như thế. là em út trong nhà, lúc mẹ sinh chị cả hơn 20 tuổi rồi. Cho nên, cách khác chính là được chị ấy nuôi lớn, mà những khác trong nhà cũng sớm quen coi chị ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cho nên khiến chị ấy hình thành thói quen hay ra lệnh cho người khác. Mấy lời giáo dục dạy dỗ đó thực phải là vì nhắm vào em đâu.”

      “Tính cách chị ấy vốn sảng khoái như vậy, nếu em ở với chị ấy lâu thấy chị ấy hề xấu, chẳng qua độc mồm độc miệng chút thôi.”

      Nghe xong mấy lời này, Đông Tâm cười ha ha hai tiếng. Tổng kết lại cả đoạn văn của Tô Lịch ý tứ chính là:

      , chị của là người tốt, chỉ là cái miệng có hơi độc, em chịu khó nhịn chút là xong.

      Hai, là do chị ấy nuôi lớn, chị ấy ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy cũng dễ dàng, em hãy nhịn chút cho qua.

      Ba, chị của phải nhắm vào em, tính chị ấy vốn như vậy, em hãy nhịn chút là được.

      Bốn, em hãy nhịn chút .

      Năm, nhịn nhịn chút là được.

      Sáu, nhịn nhịn nhịn……

      Mười hai, nhịn nhịn nhịn nhịn…. Nhịn cái rể cả nhà í! Vì bà ấy là trưởng bối nên phải nhịn? Vậy còn là vãn bối đấy, Tô Minh Nguyệt sao nhịn chút ? Hơn nữa, Tô Minh Nguyệt với cái miệng độc địa gây hấn khắp nơi là chuyện của bà ấy, vì cái lông gì mà người toàn bộ thế giới này phải nhường bà ấy chứ? cho mình là thiên hầu bị đày chỉ cần chớp mắt cái là có thể lập tức bay lên trời hay sao?!

      Đông Tâm hừ hừ, nhìn Tô Lịch cười lạnh: “Phẩm hạnh của Tô tiên sinh đúng ‘tốt’ ghê ha! Ý của chính là bà ấy luôn đúng đúng ?”

      lần nữa nghe lại mấy lời này, Tô Lịch thấy mình sắp phát điên rồi, nhíu mày : “Đông Tâm, chúng ta có thể đừng suy nghĩ cực đoan như vậy nữa được . Em bình tĩnh nghe hết lần xem nào. Tô Minh Nguyệt là chị của , em là vợ của , hai điều này là thể chối cãi được. Nhưng hai người đều là hai người phụ nữ tính cách mạnh mẽ nên khó tránh khỏi có lúc xung đột, cho nên, điều duy nhất có thể làm chỉ là đứng giữa để hòa giải.”

      “Thứ nhất là khuyên em nhẫn nhịn để có thể sóng yên biển lặng, thứ hai là khuyên chị cả bớt tranh cãi nhau. Thực bây giờ chị đối với em tốt hơn trước rất nhiều rồi, em biết lúc chúng ta mới kết hôn thái độ của chị ấy như thế nào đâu. có thể cam đoan mình ngu hiếu*, nhưng là người đứng giữa, cũng hy vọng hai người phối hợp chút để duy trì trạng thái cân bằng, em cũng thể khiến vì em mà nháo lên với người chị nuôi lớn được, đúng ? Cũng như thế, cũng lời tương tự với chị , rằng thể vì xuôi theo tính cách của chị ấy mà rời xa người được. chỉ hy vọng, mỗi khi chuẩn bị phát hỏa, em hãy nhớ lấy câu, người em lấy là , phải chị .”

      *ngu hiếu: hiếu thảo cách mù quáng.


      Buổi trò chuyện kết thúc, Đông Tâm lặng im.

      Bình tĩnh nghĩ lại…. Thực ra Tô Lịch cũng là người bị kẹp ở giữa, mà hiển nhiên người bị kẹp cũng thể cảm thấy dễ chịu rồi, bên là người chị chiều, nuôi nấng mình từ bé, bên là người vợ ở bên mình cả đời, đúng là giúp bên này hay phạm bên kia đều khiến người ta phải đau đầu. Trước khi trọng sinh Đông Tâm chưa từng đương gì, kết hôn lại càng , nhưng trong nhà có tam lục bà, cũng ngày ngày diễn cảnh mẹ chồng nàng dâu đại chiến, cho nên loại tâm trạng này của Tô Lịch, Đông Tâm cũng phần nào thấu hiểu.

      Mỗi nhà mỗi cảnh, Tô Lịch có thể cư xử ngu hiếu bất công là tốt lắm rồi. Hơn nữa đúng như Tô Lịch , là gả cho Tô Lịch chứ phải Tô Minh Nguyệt, cho nên nghĩ kĩ lại đúng là mình chả có việc gì mà phải giận cả.

      A~~ về mặt đạo lý chính là thông rồi, nhưng từ đến lớn, Đông Tâm vốn là người tính tình cứng đầu, cho phép bản thân thua cuộc.

      Cho nên….muốn Tô Lịch vừa khuyên liền răm rắp làm theo sao? Còn khuya nhá! Bởi nếu làm thế có vẻ mất mặt quá rồi.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm định mạnh miệng thêm vài câu, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe. Đông Tâm đổi giọng, nhíu mày : “Từ từ nào, tại sao mấy lời này lại được cách lưu loát như vậy chứ? Cứ như là………”

      “Cứ như là học thuộc kịch bản có sẵn” mấy lời này còn chưa kịp thốt ra, Tô Lịch liền trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi : “Bởi vì những lời này ông đây trước kia từng với em rồi!!!!!”

      Đau lòng! Đau lòng! Đau lòng-ing!!!!

      Đông Tâm trọng sinh sao, phải theo đuổi ấy lần nữa cũng có vấn đề gì, nhưng điều quan trọng nhất chính là, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa tốt đẹp mà Tô Lịch vất vả khó nhọc gây dựng suốt 4 năm qua lại trở về số như cũ rồi!!! Cứ nghĩ đến cảnh hai vị nữ vương lớn trong nhà lại quay lại ngày ngày diễn tuồng như cũ là Tô Lịch liền thấy cả người đều đau.

      Nếu , hay chính mình cũng trọng sinh luôn cho rồi…...

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 15


      Đông Tâm mặc dù bên ngoài mồm miệng huyên náo đến lợi hại, nhưng rốt cục cũng chỉ được cái miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về nhà nấu cháo cho Tô Lịch còn cầm theo cả quần áo bẩn về nhà giặt nữa. Lúc sau, khi đến bệnh viện, Đông Tâm liền thấy trước giường Tô Lịch có đôi nam nữ đứng, người con trai hề xa lạ, chính là người tối hôm qua nhắn tin cho , Tô Yến, còn tóc ngắn biết.

      Đông Tâm còn suy nghĩ đoán xem này là ai đối phương thấy trước, nhìn lễ phép chào: “Chào mợ , chúng cháu về mợ đây mợ đến rồi.”

      Nghe vậy, Tô Lịch cũng nghiêng đầu qua, cố ý nhấn mạnh: “Sao bây giờ mới tới thế? Tô Yến và Nhuế Thanh đến được lúc rồi.”

      Nghe đến đây, Đông Tâm vô cùng ngạc nhiên, lĩu lưỡi hô lên: “Nhuế Thanh?!”

      Nếu tóc ngắn này là Nhuế Thanh, tóc dài hôm đó gặp cùng với Tô Yến ở quán cafe là ai? Trong lúc nhất thời, Đông Tâm liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, vô thức nâng mắt lên nhìn Tô Yến, liền thấy đối phương vẻ mặt ngại ngùng quay đầu .

      Mà bên này, Nhuế Thanh hiểu có chuyện gì xảy ra, còn bị Đông Tâm dọa cho giật mình, khoa trương che ngực : “Má ơi, đại tỷ, em sai rồi! Lần tới em gọi chị là ‘mợ ’ ở nơi công cộng nữa mà, chị đừng đánh em~~”

      Thấy thế, Đông Tâm định gì đó, liền thấy Tô Lịch nhìn mình nháy mắt liên tục, liền chột dạ sửa miệng: “À…..cái này….. sao, sao! Đúng rồi, hai người đến đây từ bao giờ thế?”

      ………..

      -----------------


      Tiếp hai người lát, Đông Tâm liền mượn cớ lấy nước vụng trộm chạy ra khỏi phòng bệnh. cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục ở lại tại cái phòng bệnh đó chết vì nghẹn mất. Nếu tóc dài hôm đó nhìn thấy phải là Nhuế Thanh mọi chuyện đều có thể giải thích rồi.

      Tô Yến bỏ vị hôn thê Nhuế Thanh ở nhà sang bên chạy ra ngoài hẹn hò với khác, xui xẻo gặp phải nên phản ứng đầu tiên của Tô Yến đương nhiên là kéo tiểu tam bỏ trốn rồi. Mà sau đó, Tô Yến hồi phục lại tinh thần, hiểu rằng bỏ chạy như thế là vô dụng, cho nên mới lo lắng nhắn tin hẹn ra ngoài. Mà mục đích của cuộc hẹn này, đương nhiên là xin hãy giữ bí mật cho cậu ta rồi.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, đấm hai phát vào ngực cũng đuổi được cảm giác khó chịu ấy. phải là Đông Tâm của sáu năm sau, có cách nào thay đổi được cái nhìn về Tô Yến nhanh như thế được, cho dù Văn Tử lôi hết tội lỗi của Tô Yến kể cách chi tiết ra với từ sâu trong nội tâm của vẫn còn giữ chút hy vọng về Tô Yến.

      Có lẽ chuyện năm đó, là do Tô Yến có nỗi khổ riêng chăng? Hoặc có khi, cậu ấy coi mình là bánh xe dự phòng, chỉ là còn chưa quyết định được mà thôi? Hoặc có lẽ cậu ấy là con người chậm chạp trong chuyện tình cảm? Hoặc có lẽ năm đó giữa hai người còn có chuyện gì có người thứ ba biết, nên mới hình thành nên cục diện như vậy?

      Mặc dù đời này vô duyên nên cặp nên đôi, nhưng khi quay lại nhìn cũng cảm thấy oán hận gì sâu sắc.

      Đông Tâm vốn luôn mong như vậy, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể an ủi chính mình rằng năm đó mình có nhìn nhầm người. Nhưng máu chảy đầm đìa lại cho biết, Tô Yến vốn là tên trăng hoa. Người mà thầm mến suốt 10 năm nay phải là bản thân Tô Yến, mà chỉ là hình bóng do tưởng tượng ra mà thôi.

      Ảo giác vỡ vụn trở lại với thực tế khiến cho Đông Tâm đột nhiên thấy hoảng hốt. biết liệu mấy năm trước khi nhìn bộ mặt của Tô Yến, cảm xúc khi ấy của có như bây giờ , nhưng bây giờ thực tỉnh táo lại rồi.

      Hít sâu hơi, Đông Tâm tự vỗ vỗ lên má mình vài cái, rồi sau đó mở vòi nước, lấy nước đổ vào trong bình điện để đun, khi quay người lại, liền thấy Tô Yến sững sờ đứng đằng sau mình. Trong thoáng chốc, hô hấp của Đông Tâm cứng lại, đứng im tại chỗ động đậy.

      Bầu khí vô cùng lúng túng, hai người cứ đứng đờ ra như vậy, ai cũng gì, trong nhất thời chỉ nghe tiếng kêu “u…u…” của bình điện đun nước.

      lúc sau, Tô Yến mở miệng trước: “Đông Tâm, tôi……”

      “Đừng nữa.” Đông Tâm lắc đầu cắt lời ta: “Ngày hôm qua cái gì tôi cũng nhìn thấy, cái gì tôi cũng nhớ.”

      Dứt lời, quả nhiên Tô Yến im lặng nữa, miệng vừa há ra lại khép lại. Đông Tâm vòng qua , xách phích nước nóng theo. ngờ lúc ngang qua người Tô Yến, lại đột nhiên vươn tay ra chặn đường : “Đông Tâm, em có hận ?”

      Trong nháy mắt hai cánh tay chạm vào nhau, thân thể Đông Tâm nhịn được run lên, ý nghĩ duy nhất lên trong đầu là chán ghét.

      Đông Tâm cố nén lại lửa giận, : “Tránh ra!”

      Tô Yến vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Đông Tâm, ….”

      “Tôi bảo tránh ra!!!!” Đông Tâm đột nhiên hét lên giận dữ, thuận thế đẩy Tô Yến ra phía sau. Tô Yến bị đẩy cách bất ngờ, cả người suýt nữa ngã vào ấm nước nóng đằng sau, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

      Bên này Đông Tâm vẫn chưa hết giận, máu nóng xông thẳng lên não, nghiến răng nghiến lợi : “Tô Yến Tô tiên sinh, đầu tiên, xin hãy nhớ thân phận của mình. Tôi là mợ của , là cháu của tôi! Tôi là trưởng bối, là vãn bối, cho nên, xin hãy tôn trọng tôi chút, đừng có động tay động chân.”

      “Tiếp theo, đúng! Đúng là trước kia tôi từng thích , từng cam tâm tình nguyện vì làm vật thay thế, ngu ngốc ở bên cạnh suốt năm trời. Nhưng, đó chỉ là quá khứ! tại tôi kết hôn rồi, tôi đối với còn chút cảm giác nào cả, cho nên, chuyện của liên quan gì đến tôi hết, nên tôi chuyện của ra ngoài, vì thế cũng đừng có tự mình đa tình rằng tôi còn lưu luyến gì với . Hiểu ?”

      xong, Đông Tâm liền xách phích nước lên lần nữa, tiêu sái trước. Nhưng được nửa, lại như nhớ ra điều gì đó, quay lại, trợn mắt trừng Tô Lịch, trầm : “....Còn nữa, mặc dù liên quan đến tôi, nhưng nếu còn chút dáng vẻ nào của đàn ông, hãy giải quyết sạch mấy thứ dây dưa liên quan bên ngoài rồi hãy kết hôn, nếu chia tay luôn , đừng có gây họa cho con nhà lành nữa!”

      Chữ cuối cùng xong, Đông Tâm cũng xoay người rời .

      ------------------


      Lúc Đông Tâm trở lại phòng bệnh, ánh mắt sắc bén của Tô Lịch liền phóng thẳng đến, giọng tràn ngập ý tứ: “Em đun nước lâu đó nha.”

      Đông Tâm hừ hừ, cây ngay sợ chết đứng : “Nước còn chưa sôi, chờ lát.” cũng có làm việc gì trái với lương tâm, có cái lông í mà phải chột dạ!

      “Là sao? Nước còn chưa đun xong sao?” Tô Lịch híp mắt, giễu cợt : “ còn tưởng là vì mất nước nên em lập đàn cầu mưa luôn rồi chứ.”

      Nghe đến đây, Đông Tâm muốn xù lông cãi lại bên cạnh liền truyền đến tiếng , Nhuế Thanh liếc mắt nhìn hai người: “Cậu mợ à, cháu xin hai người đấy, đừng có mà suốt ngày liếc mắt đưa tình như thế chứ. Nhìn hai người ân ái như vậy, đừng là cẩu độc thân, đến cháu đây chuẩn bị kết hôn rồi nhìn còn chịu nổi nữa là. Haizzz….”

      Nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của Nhuế Thanh khi đến cuộc hôn nhân của mình, trong lòng Đông Tâm tràn ngập tư vị nên lời. Còn rối rắm, Nhuế Thanh lại tự che miệng mình: “Ai nha ai nha, cháu lại sai rồi. Sao cháu lại nhỡ mồm gọi là mợ nữa rồi. Mợ à, mợ tha thứ cho cháu nha~” Vừa Nhuế Thanh vừa ôm lấy cánh tay làm nũng, đầu cũng dựa lên vai .

      Đông Tâm bị ôm ấp như vậy, nhưng lại thấy phản cảm chút nào. Nhuế Thanh là bộ dáng xinh đẹp đáng , cái miệng lại ngọt ngào, chỉ bằng vài ba câu dí dỏm hóa giải được tình hình căng thẳng giữa và Tô Lịch. Em xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy cách nào khiến người ta chán ghét nổi mà.

      Chẳng qua, tốt như vậy vẫn thể thỏa mãn được Tô Yến, ta vẫn ở bên ngoài mắt qua mày lại với khác. Nghĩ đến cảnh Tô Yến quỳ gối thắt dây giày cho tóc dài ngày hôm qua, Đông Tâm liền thấy dạ dày quặn lên từng cơn. Chậc chậc, nghĩ lại, cảm thấy mình may mắn khi năm đó cưới Tô Yến. mình khốn nạn cũng thôi , trong nhà còn có bà mẹ chồng suốt ngày bắt bẻ khó hầu hạ như thế kia, năm đó mình lọt vào mắt xanh của Tô Yến quả nhiên là do tổ tiên phù hộ mà.

      Chỉ là tội nghiệp Nhuế Thanh này, vừa mới sinh ra gặp ngay hard mode thế này.

      Đông Tâm còn yên lặng oán thân, Tô Yến cũng từ bên ngoài trở về, trong tay nhiều hơn chai nước sâm. Nhuế Thanh vừa thấy chai nước sâm, liền chu môi: “ phải bảo mua nước ngọt có ga cho em sao, sao lại thành nước sâm rồi thế này?”

      Tô Yến : “Uống nhiều nước có ga tốt cho cơ thể. thấy mấy hôm nay em cùng đồng nghiệp ăn phải lẩu là đồ ăn nhanh, uống nước sâm này để tránh nóng trong người. Cái này uống cũng rắc rối gì, chỉ cần cắm ống hút vào là uống được rồi. Lại đây, để cắm cho em.” Vừa Tô Yến vừa tỉ mỉ mở nắp chai nước ra, cẩn thẩn cắm ống hút vào, sau đó lại lau sạch nắp chai, rồi mới đưa cho Nhuế Thanh.

      Nhuế Thanh cười hì hì nhận lấy, Tô Yến lại sủng nịch xoa đầu Nhuế Thanh.

      Đối mặt với tình cảnh này, Đông Tâm đột nhiên trở nên hoảng hốt. Vừa nãy chẳng có lẽ là dô nằm mơ? Cái người kéo tay lại ở phòng nước thực là Tô Yến sao? Diễn xuất đến trình độ này, chỉ có hai chữ thôi: Hoàn hảo! Hoàn hảo! Hoàn hảo đến mức buồn nôn!

      Cố nén lại cảm giác buồn nôn, Đông Tâm chỉ sợ hãi trong nửa giây, sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Thực ra, lần đầu tiên, khi nghe Văn Tử kể và Tô Lịch quen nhau bao lâu liền kết hôn sớm có phỏng đoán. sợ chính mình gả cho Tô Lịch phải vì tình mà là để trả thù. Trả thù phản bội và tuyệt tình của Tô Yến, trả thù cho tình cảm suốt 10 năm của .

      “Nếu thể làm vợ , tôi đây làm mợ của . Dù sao hộ khẩu nhà , bà đây nhất định phải có slot!”

      Đông Tâm rất sợ chân tướng là như vậy, nhưng đến giây phút này mới tỉnh ngộ. Bây giờ, Đông Tâm mới chỉ biết Tô Yên ở bên ngoài gian díu với người phụ nữ khác cảm thấy chán ghét như vậy rồi, mà khi ấy, chính mắt trông thấy chuyện bẩn thỉu của ta với bạn cũ, còn phải chán ghét ta đến mức chỉ hận ta thể biến mất khỏi trái đất này luôn sao?

      Chiếu theo tình huống như vậy, sao mình có thể cố ý gả cho Tô Lịch để phải nhìn ta cả ngày lắc lư qua lại trước mặt mình chứ? Mắt thấy ta cả ngày diễn trò trước mặt mình, đây phải là trả thù ta, mà là trả đũa chính mình có! Cho nên…. thực là vì tình nên mới gả cho Tô Lịch?

      Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu, Đông Tâm liền nhịn được ho khù khụ hai tiếng, mặt cũng nháy mắt đỏ bừng. May là Tô Lịch để ý đến Tô Yến và Nhuế Thanh bên kia nên có chú ý tới .

      Đông Tâm cắn môi, trong thời gian ngắn cảm thấy tai minh đỏ đến mức sắp rỉ máu đến nơi rồi. Thực ra nghĩ kĩ lại, rất nhiều chi tiết nhặt trong cuộc sống đều ám chỉ điều này, chỉ là do bản thân lựa chọn bỏ lơ nó mà thôi.

      Ví như giá sách, ngoại trừ truyện tranh và tiểu thuyết ngôn tình thích nhất hầu hết đều là sách hướng dẫn chăm sóc dạ dày. Lại ví như bàn máy vi tính có quyển sổ tay của , bên trong là ghi chép cặn kẽ chi tiết về mỗi lần Tô Lịch phát bệnh cùng thuốc uống tương ứng. Mà đằng sau cuốn sổ tay là đống chi chít các bài thuốc trị dạ dày và các kiến thức dưỡng bệnh mà tìm hiểu rồi ghi lại. Lại như danh sách mua sắm, cứ mười món đồ lại có đến chín thứ là cho Tô Lịch. Lại như trong điện thoại của file tên là “Nhị bức”, bên trong toàn bộ đều là ảnh của Tô Lịch. Lại như……

      Nếu phải là tình chắc chắn làm đến như vậy,

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm đột nhiên hiểu ra tại sao lúc nãy khi Tô Yến đụng vào mình lại chán ghét như vậy. Đại khái là do bản năng …..Thân thể này vẫn giữ bản năng của sáu năm qua, nó bài xích mọi tiếp xúc khác phái khác ngoại trừ Tô Lịch. Vậy như nếu bây giờ chạm vào Tô Lịch………

      Đông Tâm vừa nghĩ vừa im lặng cúi đầu quan sát tay trái của Tô Lịch tùy ý đặt giường. Đây là lần đầu tiên cẩn thận quan sát tay của Tô Lịch. Giờ phút này mới phát ra tay của thon dài trắng nõn, khớp xương ràng. Hừ, đây ràng là đôi tay của người chưa làm việc nặng bao giờ cả! Tay thiếu gia!

      Bởi vì bên cạnh Tô Lịch là áo khoác của , cho nên bây giờ hơn phân nửa tay trái của cũng bị giấu sau áo khoác, nên nếu như phải Đông Tâm ngồi bên trái cũng nhìn thấy. Cho nên….nếu bây giờ lén chạm cái, có ai phát phải ?

      Nghĩ đến đây Đông Tâm chống cằm đảo mắt, sau khi xác định có ai chú ý đến mình, cuối cùng mới yên lặng, yên lặng, thò móng vuốt của mình ra……..

      Nháy mắt đầu ngón tay tiếp xúc với tay Tô Lịch, trong lòng Đông Tâm như bị điện giật. giống như tưởng tượng của , ra ngón tay của đàn ông còn có chút thô ráp nữa. Cảm giác thô ráp ràng này khiến người ta thấy hơi đau, nhưng lại càng dụ hoặc người ta muốn được tiếp xúc nhiều hơn nữa. Thế là Đông Tâm liền nhịn được trượt tay vào lòng ban tay Tô Lịch, còn cảm thán bàn tay này ấm áp, liền thấy đối phương đột nhiên khẽ run lên…….

      Thấy vậy, trong lòng Đông Tâm vang lên hai tiếng lộp bộp, muốn rụt tay lại năm ngón tay Tô Lịch liền thu lại, nắm chặt bàn tay bé mềm mại của trong lòng bàn tay.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 16


      Tay Đông Tâm bị Tô Lịch nắm chặt buông, mà Đông Tâm bởi vì ngồi ngay trước mặt Tô Yến và Nhuế Thanh nên cũng dám có động tác quá lớn, liền để mặc Tô Lịch nắm. Cho đến khi Tô Yến và Nhuế Thanh rồi, Đông Tâm mới nhìn về phía Tô Lịch, ngại ngùng : “Tô tiên sinh, bây giờ có thể thả tay tôi ra chưa?”

      Vừa Đông Tâm vừa rút tay về, nhưng ngờ mới rút được nửa lại bị Tô Lịch nắm chặt lại. Đông Tâm đỏ mặt, vừa thẹn lại vừa giận, tên này nắm được lát liền nắm đến nghiện luôn rồi ư?

      Tô Lịch : “ hết chuyện lúc nãy trong phòng nước ra, nếu tốt thả tay em ra!”

      Đông Tâm cười ha ha hai tiếng! Con hàng này bây giờ còn học được cả trò câu hai nghĩa nữa sao? Sao ta thẳng luôn là nếu mình vừa ý ta, ta bóp chết mình luôn ? Nhưng dù là nghĩ như vậy, Đông Tâm vẫn kể hết đầu đuôi câu chuyện ra với Tô Lịch, đương nhiên là lược bỏ đoạn bị Tô Yến kéo tay giữ lại. Đông Tâm : “..........Hôm qua cậu ta gửi tin Wechat hẹn tôi chắc là muốn đến chuyện này rồi. Nhưng hôm nay ở phòng nước, tôi với cậu ta là chuyện này với Nhuế Thanh, cậu ta liền đề cập đến cuộc hẹn này nữa. Cho nên, bây giờ, yên tâm được chưa?”

      ngờ Tô Lịch sau khi nghe xong cả câu chuyện lại chỉ chú ý đến vị tiểu tam kia. Ánh mắt nheo lại, nhíu mày hỏi: “Em kia tóc dài? giày thể thao, đeo ba lô? ta cao bao nhiêu? Trông như thế nào em có nhớ ?”

      Đông Tâm nghẹn họng: “A…..lúc ấy tôi chỉ nhìn thoáng qua được bên mặt, nên, đại khái….ừm….cũng có chút ấn tượng..”

      Nghe thế, Tô Lịch liền lấy điện thoại ra, sau đó liền tìm tìm tìm, rồi sau đó đưa di động cho Đông Tâm: “Em nhìn xem, có phải là đứng giữa ?”

      Đông Tâm cầm điện thoại nhìn, thấy bên bức ảnh chụp chung. Trong ảnh, Tô Lịch và Tô Yến đều còn khá ngây ngô, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ như là lúc học đại học. Hai người đứng trái phải, bị tóc dài đứng ở giữa kéo tay, mà tóc dài này phải ai khác chính là tiểu tam mà Đông Tâm nhìn thấy hôm qua!

      Thấy thế, Đông Tâm liền kinh ngạc ngẩng đầu, líu lưỡi : “Đây là………”

      Tô Lịch thở dài, đỡ trán : “ đúng là như đoán mà. này tên là Hoàng Hiểu Thiến, là hàng xóm trước kia của bọn .”

      “Hàng xóm?” Đông Tâm giật mình, trong đầu đột nhiên vang lên câu kia của Văn Tử: “Tô Yến vốn có người bạn thanh mai trúc mã, sau đó, kia Pháp du học, hai người liền chia tay.”

      Đông Tâm : “Tô Yến từng kết giao với hàng xóm này sao?”

      Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm, ánh mắt chính là kiểu “Quả nhiên là em cũng biết”, sau đó mới nhàng bâng quơ : “Ừ, hai người ở bên nhau từ hồi cao trung (cấp 3)......cho đến khi Hiểu Thiến du học hai người mới chia tay.”

      Nghe xong mấy lời này, bản tính hóng chuyện trời sinh của phụ nữ trong Đông Tâm liền trỗi dậy, ánh mắt lấp lánh như sao:

      “Chỉ thế thôi sao?” Đông Tâm đảo mắt, “Có phải cố tình bỏ qua số chi tiết quan trọng gì đó ?”

      Tô Lịch nhướng mày: “ sao phải bỏ qua chi tiết quan trọng gì chứ?”

      Đông Tâm liền bẻ ngón tay, phân tích vô cùng kĩ càng và chuyên nghiệp: “Thứ nhất nhé, lúc nãy sau khi hai người bọn họ ở bên nhau từ hồi cao trung ràng có dừng lại chút. Mà sau khi dừng xong, liền trực tiếp luôn bọn họ chia tay, chỉ kết quả mà quá trình. Hơn nữa, trong lúc , còn nhíu mày đến hai lần liền.”

      “Thứ hai, đây là kinh nghiệm quý báu tôi tổng kết được từ bạn bè xung quanh. Nếu đôi tình nhân bởi vì tính cách hợp hay là do từ phía có vấn đề….đại khái là do vấn đề chủ quan từ bên trong mà chia tay, tỉ lệ tái hợp lại là rất rất . Nhưng, nếu hai người là do nguyên nhân bị người ngoài can thiệp hay là do xa gì gì đó…. chung là nguyên nhân khách quan từ bên ngoài mà chia tay, tượng tơ lòng dẫu đứt vẫn còn vấn vương rất dễ xuất .”

      “Mà hiển nhiên, trường hợp của Tô Yến và Hoảng Hiểu Thiến là trường hợp thứ hai, cho nên giữa hai người mới vương vấn buông. Mà lại tránh lý do hai bọn họ chia tay, cho nên…….chẳng lẽ hai người họ chia tay là vì chị đồng ý?”

      Tô Lịch nghe xong bài phân tích của Đông Tâm liền nhìn, nhìn, rồi lại nhìn . Sau đó liền thở dài : “Đông Tâm, nếu em đem phần thông minh này đều tập trung vào việc đọc sách sao có thể chỉ đỗ trường đại học hạng 3 như vậy chứ?”

      Đông Tâm cho là đúng, chống nạnh hừ hừ: “Ai nha, chẳng biết cái gì cả, phụ nữ ấy mà, đứng trước chuyện tình cảm và bát quái đều hóa thân thành Holmes cả. Đây thiên phú rồi, hiểu được đâu. Mà đừng có đánh trống lảng, như vậy, là đồng ý rồi đúng ?”

      Tô Lịch lại thở dài, sau đó mới dùng giọng mũi nhàn nhạt “Ừ” tiếng.

      Đông Tâm nghe vậy liền hưng phấn : “Mau kể mau kể mau kể nào! Rốt cuộc mọi chuyện là ra sao vậy?”

      “Thực ra cũng có gì.” Tô Lịch nhàng : “Chỉ là lúc hai người học đại học, chuyện đương bị người trong nhà phát . Khi đó bọn họ là thanh niên rồi, nên gia đình hai bên cũng can thiệp. Nhưng chị sau khi tiếp xúc với Hiểu Thiến đoạn thời gian liền cảm thấy này tính cách có chút cực đoan, liền tìm Tô Yến chuyện. Ai ngờ chuyện này lại bị Hiểu Thiến biết được, liền chạy tới nhà làm loạn. Miệng lưỡi của chị em cũng biết rồi đấy, thế rồi hai người liền tan rã trong vui. lâu sau, gia đình Hiểu Thiến chuyển nhà, đến Tô Yến cung biết bọn họ dọn đâu. Mãi năm sau, bọn mới biết được từ ông hàng xóm cũ là Hiểu Thiến Pháp du học rồi.”

      Nghe xong, Đông Tâm hơi nhíu mày, trong lòng có giọng vang lên: Có vấn đề!

      ……….Hừm, câu chuyện này của Tô Lịch lỗ hổng quá nhiều!

      Thứ nhất, nếu hai nhà đều là hàng xóm, Tô Yến và Hoàng Hiểu Thiến lại là thanh mai trúc mã, nếu tính cách của Hoàng Hiểu Thiến cực đoạn, tại sao Tô Minh Nguyệt lại biết chứ? Cái gì mà “chị sau khi tiếp xúc với Hiểu Thiến thời gian cảm thấy này tính cách có chút cực đoan” chứ, đúng là dối cần nháp mà!

      Thứ hai, cứ coi như Tô Minh Nguyệt quả thực vì chuyện tính cách của Hoàng Hiểu Thiến mà chuyện với con trai , nhưng Hoàng Hiểu Thiến có đến mức chỉ vì chuyện này mà chạy tới Tô gia làm loạn như vậy ? Cũng chỉ là khắc khẩu chút, nhưng sau có có cần thiết mất công đến mức phải chuyển nhà rồi xuất ngoại luôn ? Làm như vậy chẳng phải là chuyện bé xé ra to rồi sao?

      Cho nên……...Chân tướng nhất định là năm đó Hoàng Hiểu Thiến làm chuyện gì đó tốt rồi bị Tô Minh Nguyệt phát , Tô Minh Nguyệt lại lại chuyện này với con trai, Tô Yến trong lúc giận dữ liền chạy tới chất vấn Hoàng Hiểu Thiến, Hoàng Hiểu Thiến lúc này mới chạy tới Tô gia làm loạn. Sau đó, là Hoàng gia cảm thấy mất mặt, hoặc là chuyện này bị làm lớn lên, cho nên Hoàng gia mới lựa chọn chuyển nhà, rồi lại cho con nước ngoài?

      Nhưng Hoàng Hiểu Thiến năm đó cũng chỉ là tiểu nha đầu lông tóc chưa mọc đủ, có thể làm được chuyện gì chứ? Tô Lịch lại vì sao muốn giấu mình đây? Nghĩ đến đây, Đông Tâm muốn mở miệng, trong đầu liền lên tấm ảnh chụp ba người lúc nãy. Ánh mắt Đông Tâm lập tức sáng ngời, trong lòng chửi thầm: Mọe nó chứ, tất nhiên là vấn đề ở chỗ đó rồi. Đó là tấm ảnh chụp ba người! Là ba, người, chụp, chung, đó!!!

      Tô Lịch cũng , mẹ mình mất sớm, ta là do chị nuôi lớn, cho nên, Tô Lịch và Tô Yến là lớn lên từ cùng nhau. cách khác, Hoàng Hiểu Thiến chỉ là thanh mai của Tô Yến, mà cũng là thanh mai của Tô Lịch nha! Nhưng sao lúc nãy nghe Tô Lịch kể lại thấy ta đề cập đến chuyện này nhỉ?

      Tên này chính là cố tình xóa sạch dấu vết của mình trong chuyện này, là vì sao đây? Có khi nào………...chuyện tốt mà Hoàng Hiểu Thiến làm có liên quan đến Tô Lịch, cho nên ta mới lảng tránh như vậy??!! Nghĩ đến đây, nơ ron thần kinh trong đầu Đông Tâm lập tức hoạt động ầm ầm!!! Khụ, khụ, khụ, thanh mai trúc mã hai nam nữ……...tổ hợp này có thể suy diễn ra n cốt truyện Mary Sue thánh mẫu, cẩu huyết máu chó thiên lôi cuồn cuộn đó~~~~

      Nhưng cái tên rắm thối Tô Lịch tính tình kiên nhẫn này có thể đảm nhiệm vai nam phụ thâm tình được sao?

      Đông Tâm càng tưởng tượng, trong lòng lại càng ngứa ngáy, nhưng sợ nếu hỏi ra miệng, khiến Tô Lịch thẹn quá hóa giận, biến khéo hóa vụng chết! Bên này Đông Tâm còn rối rắm thôi, bên kia Tô Lịch đột nhiên ra dãy số.

      Đông Tâm não phản ứng kịp, đần mặt ra: “Hả? Cái gì?”

      “Mật khẩu mở điện thoại.” Tô Lịch khoanh tay: “ chỉ lần thôi, có nhớ hay là chuyện của em.”

      Nghe thế Đông Tâm liền đứng bật dậy từ chỗ ngồi, ngao ngao : “Có người vô sỉ như sao? lần nữa mau!!!”

      Thấy chú ý của Đông Tâm bị dời , Tô Lịch vừa lòng nhướng mày, lúc này mới lặp lại lần nữa mật khẩu. Mà Đông Tâm bên này còn lo sợ mình nhớ được, vừa lẩm bẩm trong miệng vừa tìm điện thoại trong túi. Nhưng vừa mở màn hình lên, nhớ lại mật khẩu để nhập liền sửng sốt, đứng đờ người tại chỗ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Lịch.

      Tô Lịch : “Sao vậy? Đừng với là em lẩm bẩm như thế nhưng vẫn quên đấy nhé?”

      Đông Tâm lắc lắc đầu, đồng thời mặt cũng liền xuất hai rặng mây đỏ. gãi đầu, thẹn thùng : “Mật khẩu này…..là sinh nhật của ba mẹ tôi……..” người đàn ông, chỉ quan tâm đến từng chi tiết của bạn, mà còn nhớ kĩ cả sinh nhật ba mẹ của bạn, hạ bút thành văn…. Người đàn ông như vậy….. Đông Tâm cảm động là giả. Nhưng cảm động cảm động, lại có chút khủng hoảng, biết phải làm sao.

      Khụ, khụ, khụ, nếu là trong tiểu thuyết hay manga hoặc anime, nữ chính gặp phải tình huống như thế này nên biểu như thế nào nhỉ? Khụ, khụ, khụ, nếu bây giờ che mặt chạy ra ngoài, có vẻ giống con điên lắm ta?

      Cho đến tận giây phút này, Đông Tâm mới hiểu vì sao mình lại cam tâm tình nguyện nhường nhịn Tô đại tỷ Tô Minh Nguyệt, phải bởi vì sau 6 năm, mình trở nên bánh bao hay độ lượng hơn, mà bởi vì Tô Lịch đối xử với mình quá tốt, vô cùng tốt! Chiểu theo tính cách của Đông Tâm, nếu có người đối tốt với , nhất định se đáp trả trăm lần, ngàn lần! Chắc hẳn là vì chuyện này, cho nên mới nhường nhịn Tô Minh Nguyệt, là vì bản thân luyến tiếc muốn làm Tô Lịch khó xử ?

      Đầu bên này, Tô Lịch nhìn mặt Đông Tâm hết đỏ lại trắng, tâm trạng liền vô cùng tốt, nhịn được muốn lại gần trêu chọc bà xã mình chút, nên liền nghiêng đầu đến bên tai , cố tình hạ giọng : “Nhớ kĩ chưa, két sắt trong nhà, mật mã vào cửa, thẻ ngân hàng các loại, đều là cái này….”

      Nghe thế, mặt Đông Tâm càng đỏ hơn, chân tay luống cuống, sau đó mới vùi đầu nhập mật khẩu. Nhưng nhập lần 1, đúng. Nhập lần 2, vẫn đúng. Nhập tiếp lần thứ 3, vẫn đúng! Đông Tâm há hốc mồm, ngẩng đầu : “Sao mật khẩu lại đúng vậy?”

      “Đưa đây xem.” Tô Lịch thấy vậy liền đưa tay cầm lấy điện thoại, từ tay nhập lại mật khẩu. lúc lâu sai, yên lặng ngẩng đầu lên……….

      “Đông Tâm,” Tô Lịch , “ tại tin tốt, tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”

      Đông Tâm mang vẻ mặt troll tôi à” : “Tô Lịch, đừng với tôi là mật khẩu sai nhé!”

      Tô Lịch ho khan: “Đại khái là do lúc đó bị em cướp tới cướp lui nên chắc là bị sai vị trí các số rồi.” Dứt lời, Tô Lịch vội tiếp: “Nhưng đây là tin xấu, tin tốt chính là, quyết định mua cho em……..”

      “quả táo 6” nhưng ba chữ kia còn chưa kịp xong bị tiếng rít gào của Đông Tâm cắt ngang:

      “ĐỒ LỪA ĐẢO!!!!!”

      Hừ, cảm động cái rắm í!!!

      ----------------


      <Màn kịch : Thám tử Đông Tâm>

      mạng có câu danh ngôn là: Phụ nữ khi đều là Holmes. Lời này đặt lên người Đông Tâm chính là chuẩn cần chỉnh.

      đoạn thời gian, Đông Tâm ép Tô Lịch cai thuốc. Tô Lịch ở nhà cách nào hút được, liền kiếm cớ để ra ngoài hút. lần nọ, Tô Lịch lấy cớ xuống nhà lấy chuyển phát nhanh để chuồn êm hút thuốc, nhưng vừa về đến nhà bị Đông Tâm phát .

      Tô Lịch ỷ vào việc Đông Tâm có chứng cớ, sống chết chịu thừa nhận. Thấy vậy, Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, lập tức biến thành Holmes tiến hành phân tích:

      “Tô Lịch, ngửi lại miệng xem, vừa rồi mua kẹo cao su ăn đúng ? Chỗ bán kẹo cao su gần đây nhất cách 5’ bộ. Sau khi nhận chuyển phát nhanh xong, lên nhà ngay mà lại chạy tận siêu thị ở xa để mua kẹo cao su, điều này phù hợp với bệnh lười kinh niên của . Đây là thứ nhất.”

      “Thứ hai, bình thường đều ăn kẹo cao su, thời điểm duy nhất ăn kẹo cao su là để loại bỏ mùi hôi khi hút thuốc lá trong miệng. còn cho rằng việc làm là hoàn hảo dấu vết sao, thực ra đây chính là lạy ông tôi ở bụi này đấy. Còn nữa, cho rằng trong miệng còn mùi thuốc là xong sao? người lưu lại mùi chắc? tự ngửi ngón tay mình xem, nếu đó có mùi thuốc em đây liền theo họ !!”

      Nghe vậy, Tô Lịch hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng.

      Lại lần khác, Tô Lịch thức đêm chơi điện tử đến 4h sáng, lại sợ bị Đông Tâm mắng nên liền ngủ lại thư phòng. Hôm sau, Đông Tâm liền hỏi hôm qua mấy giờ ngủ, Tô Lịch thuận miệng đáp 12r, Đông Tâm liền gì nữa.

      Tô Lịch cho rằng mình qua cửa, ngờ, lát sau, Đông Tâm lại :

      “À, sáng nay con chó nhà hàng xóm sủa, có nghe thấy ?”

      Tô Lịch thuận miền trả lời: “ nha.”

      ngờ, vừa dứt lời, Đông Tâm liền nhảy bổ tới. Trong lòng Tô Lịch lộp bộp hai tiếng, còn định biện giải hai câu bên kia Sherlock Tâm lên tiếng:

      “Tô Lịch, thói quen mà chắc chính cũng biết. Đó chính là, khi ngủ sâu có động đất sập nhà cũng tỉnh, mà lúc ngủ sâu nhất là vào khoảng từ tiếng thứ 3 đến thứ năm sau kể từ khi bắt đầu ngủ.”

      “8h sáng hôm nay, con chó nhà hàng xóm kêu đến mức nào biết ? Em thế này cho dễ hiểu nhé, chính là đến mức mà Trương mẹ ở cổng lớn còn tưởng có người ngược đãi động vật mà báo cảnh sát. Nhưng lúc nãy lại …….. , , Nghe, Thấy, Tiếng, Chó, Sủa! Vì sao ư? Đương nhiên là vì lúc đó mới bước vào giai đoạn ngủ sâu. 8h sáng, vẫn còn trong giai đoạn ngủ sâu. Tô đại giáo sư, lại đây tính giúp em chút, hôm qua ngủ lúc mấy giờ vậy?”

      Nghe xong lời này, Tô Lịch liền chủ động đem bàn giặt quần áo ra, yên lặng quỳ xuống.

      Bất luận là Tô Lịch có chỉ số thông minh lên đến 200 hay là đại giáo sư cũng thế, ở trước mắt Sherlock Tâm, đều là rác rưởi hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :