1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc Sống Thường Ngày Của Ảnh Đế Sau Khi Kết Hôn- Thời Hòe Tự ( Update Chương 27)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chương 15: Lục Huyên vạn người mê

      5 giờ 2 phút, Hạ Thời và Lục Đình Xuyên vội vã đến nhà trẻ.

      Lục Huyên nắm tay Phương đứng chờ ở cửa, bên cạnh còn có rất nhiều bạn đứng xung quanh, đứng gần ngay cạch Lục Huyên là bạn nam, ngoài ra tất cả đều là bạn nữ.

      Phương Bội Bội vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười đứng xem nhóm bạn líu ríu vây quanh Lục Huyên, đối với người bạn mới đến này bọn trẻ đều vô cùng thích.

      Bé trai Mạc Gia Ngang kéo lấy Lục Huyên đến bên người, "Các cậu có thấy phiền hay vậy, thấy Lục Huyên gì à, là thèm để ý đến các cậu đó? Chơi trò chơi đương nhiên là Lục Huyên muốn cùng đội với mình rồi, cùng đội với con làm chi, chỉ biết cản trở !"

      Nhóm các bé tức giận đến phồng má ,trợn mắt lườm Mạc Gia Ngang cái, lại dậm mạnh chân. Vì các phụ huynh đều đến đón rồi, nên các bạn nữ mới dần phân tán hết, có hai bé , trước khi nắm tay cha mẹ còn quên quay đầu tiến đến bên tai Lục Huyên nhắc nhở: "Mạc Gia Ngang là tiểu bá vương của lớp chúng ta đó, cậu đừng có chơi với cậu ấy. Cậu ấy là kẻ đáng ghét nhất đó ."

      Tuy nhiên giọng của bé lại hề chút nào, đều bị Mạc Gia Ngang nghe thấy hết, cậu tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, "Lục Huyên là bạn của mình, mình đương nhiên chăm sóc cho cậu ấy, sao có thể bắt nạt cậu ấy được!" xong còn vỗ vỗ ngực, bộ dạng hào khí ngất trời, dường như làm vậy có thể khiến người khác tin tưởng mình thêm vài phần. Các phụ huynh ở đây đều cảm thấy buồn cười.

      Hạ Thời đứng xem ở cách đó xa, nghiêng đầu với Lục Đình Xuyên, "Con trai của nhân duyên tốt đó, mới ngày đầu tiên học thế này rồi!"

      Khóe miệng Lục Đình Xuyên giương lên, nắm tay Hạ Thời đến. Lục Huyên quay đầu nhìn thấy, vốn bị nhóm các bạn ồn ào làm cho bối rối vô cùng khuôn mặt cậu liền rạng rỡ hẳn lên, rời khỏi Phương Bội Bội, lướt qua hai bậc cầu thang chạy đến.

      "Ba, mẹ!"

      Mạc Gia Ngang cũng cùng đến, nhìn chằm chằm Lục Đình Xuyên hai giây, rồi lễ phép chào câu "Con chào chú", ngay lập tức quay sang thầm với Lục Huyên, "Sao cậu cho mình biết, ba cậu là Lục Đình Xuyên? Thế mà còn là bạn tốt của mình sao!"

      Lục Huyên vô cùng bất đắc dĩ, bạn tốt là do Mạc Gia Ngang tự nhận, cậu cũng đâu có . Nhưng bé cũng mở miệng toạc ra, chỉ trả lời : "Cậu cũng đâu có hỏi mình."

      Mạc Gia Ngang chợt thấy thoáng chút thất vọng, nhưng rất nhanh biến mất, đôi mắt ngập nước nhìn Lục Đình Xuyên.

      "Chú Lục, mẹ cháu rất thích chú đó!"

      Hạ Thời phì cười, fan hâm mộ của Lục Đình Xuyên quả nhiên là đâu đâu cũng có, còn tưởng rằng gặp được fan nam nhí của Lục Đình Xuyên, hóa ra là mẹ của bé kia.

      Lục Đình Xuyên cũng đáp lời rất thỏa đáng, "Cám ơn mẹ cháu thích."

      "Những bộ phim mà chú đóng vai chính, còn cả tạp chí có ảnh của chú, mẹ cháu đều có!" xong còn rất trịnh trọng thêm hai chữ, "Toàn bộ!"

      "Hồi cháu còn , mẹ cháu ôm cháu xem tivi khi thấy chú xuất đều bảo cháu gọi ba Lục đó."

      giống như thể tại bé rất lớn rồi. Vừa ra câu này, Lục Đình Xuyên và Hạ Thời đều vô cùng bối rối, Lục Huyên vui chút nào , đứng che trước mặt Mạc Gia Ngang, cố ý kéo tay Lục Đình Xuyên thị uy, "Đây là ba của mình!"

      Mạc Gia Ngang cũng để ý, "Biết rồi biết rồi! Mẹ mình thỉnh thoảng YY chút thôi. Chứ mẹ vẫn rất ba mình. Ba mình , chúng ta là đại nam nhân, phải thấu hiểu bao dung phụ nữ có đôi khi hơi háo sắc. Mẹ mình còn rất hâm mộ mấy nam thần tượng trẻ tuổi nữa đó!"

      Hạ Thời suýt nữa rớt cả cằm. YY, nam thần tượng này đều là những từ ngữ hay được dùng internet.

      Lục Đình Xuyên hiển nhiên cũng có chút biết nên đáp lại thế nào. Nhưng Mạc Gia Ngang tựa hồ cũng có ý muốn chờ bọn họ đáp lời, ngửa đầu hỏi: "Chú Lục, chú cho cháu xin chữ kí !"

      cầu như vậy, đối mặt với đứa bé xấp xỉ tuổi Lục Huyên, Lục Đình Xuyên đúng có cách nào từ chối.

      "Ký vào đâu cho cháu đây!"

      Mắt Mạc Gia Ngang sáng lên, nhanh chóng lấy từ trong ngăn cặp sách ra cái bút cùng tấm hình. Đương nhiên là hình của Lục Đình Xuyên.

      Hạ Thời sửng sốt, "Cháu còn mang theo ảnh bên mình sao?"

      "Là mẹ cháu đó. Mẹ cháu xem tin tức, nghe chú chọn nhà trẻ giống cháu. Nên bắt cháu mỗi ngày học đều phải mang theo,mẹ cháu chừng có ngày nào đó có thể gặp được chú. Nhưng mà mẹ cháu cũng bất cẩn quá rồi, thế mà với cháu con trai của chú Lục tên là Lục Huyên. Mẹ cháu nên đưa cho cháu tấm ảnh của Lục Huyên chứ, như vậy Lục Huyên vừa xuất , là cháu nhất định có thể nhận ra được ngay! Haizzz ! Người phụ nữ này là..!"

      Cái đầu nhàng lắc lắc, than thở, trong con ngươi lại là ánh mắt vừa sủng nịch vừa bất lực, đặt người đứa bé năm tuổi, Hạ Thời thấy kinh ngạc.

      Lục Đình Xuyên nhận lấy bút rồi kí ở ảnh, đưa lại cho bé. Mạc Gia Ngang vô cùng cẩn thận cất , đắc ý : " Trước mắt cháu đưa cho mẹ đâu. Đợi khi nào ở trường có bài kiểm tra,nếu cháu làm bài tốt đưa cho mẹ. Đến lúc đó bảo đảm là mẹ cháu mắng cháu!"

      Ồ... Khá là thông minh đó!

      Hạ Thời và Lục Đình Xuyên liếc nhìn nhau, dở khóc dở cười.

      "Gia Ngang!"

      Mạc Gia Ngang ngoái cổ nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, lúc nhìn thấy phải là mẹ mà là bà, mặt mày mới thả lỏng, "Ôi, nhất định thể cho mẹ biết hôm nay cháu gặp chú Lục đâu. mẹ cháu khẳng định là hối hận chết được vì hôm nay đến đón cháu đó! Bye bye chú Lục! Bye bye Hạ! Bye bye Lục Huyên!"

      Toàn bộ quá trình đều là tự tự trả lời, dường như vô cùng quen như thế rồi.

      Tạm biệt Phương, Hạ Thời nắm tay Lục Huyên lên xe.

      "Huyên Huyên giỏi quá, ngày đầu tiên học tìm được bạn tốt rồi ."

      Lục Huyên thích được khen ngợi, nhưng lại có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, "Con là học sinh mới, giáo hỏi con có muốn biểu diễn chút tài năng gì đó hay , hỏi con có thể làm gì. Con con có thể chơi piano. giáo liền để con chơi đoạn."

      Hạ Thời liền hiểu ngay, khi vừa tới nới thấy các bé vây quanh cậu, đây là nhất định là sau khi chơi đàn liền thu được đám fan hâm mộ đây?

      "Thế Huyên Huyên chơi bản nhạc gì vậy?"

      " Canon."

      Đương nhiên là bản đơn giản nhất Canon in C.

      Cũng biết là do di truyền hay là do dưỡng thai, hoặc là do sau này nuôi dưỡng thành, Lục Huyên từ khi còn cho thấy tài năng piano đáng kinh ngạc. Khi còn chưa sinh, Hạ Thời ngày ngày đều đánh đàn, bé ở trong bụng chuyển động theo. Sau khi sinh ra, khi Hạ Thời đánh đàn, bé cũng rất thích ngồi bên xem.

      Sau này, Hạ Thời đùa với bé, tay cầm tay bé dạy bé cùng đánh đàn, bé vui sướng đến nhảy lên.

      Khi được hai tuổi, Hạ Thời đùa với bé dạy bé đánh bài hai con hổ, bản nhạc rất đơn giản, bé nghe xong hai lần liền có thể tự mình đàn được, làm Hạ Thời mừng tả xiết. Vì lúc ấy con còn ít tuổi, cũng chỉ khi Hạ Thời ngồi đánh đàn mới mang bé đến chơi đùa chút, thỉnh thoảng dạy con ít giản phổ, nhưng chỉ để cho vui.

      Sau khi được ba tuổi rưỡi, chính bé đưa ra quyết định muốn học. Hạ Thời tập đàn dương cầm, thanh nhạc, sáng tác từ tiểu học,nên biết con đường này nhiều gian khổ . khuyên can mãi, hồi lâu, mà Lục Huyên vẫn kiên trì như cũ. Hạ Thời liền cùng bé làm hiệp ước ba chương, như vậy mới chính thức cho bé tiếp nhận chương trình học có hệ thống.

      Hạ Thời xoa xoa tóc bé, rồi hôn lên đó, " Giỏi quá!"

      "Ở đoạn giữa có chút, chỉ có chút thôi, con đàn tốt lắm." Lục Huyên ngượng ngùng cúi đầu, giọng yếu ớt, hình như thấy hổ thẹn vì vừa đượckhen ngợi, mà kết quả thực ra cũng phát huy tốt.

      Hạ Thời khích lệ : " sao, ngày đầu tiên con đến trường biểu diễn, có chút lo lắng cũng là bình thường. Lần sau chúng ta lại cố gắng hơn."

      "Vâng!" Khóe miệng Lục Huyên giương lên thành độ cong đẹp mắt, gật đầu mạnh.

      "Con có muốn cho mẹ nghe, “ Bạn tốt” của con tên gọi là gì ?"

      Lục Huyên mím môi, "Chính cậu ấy con là bạn tốt của cậu ấy thôi."

      Hạ Thời nở nụ cười, "Thế Huyên Huyên có thích cậu ấy ?"

      "Vâng. Hôm nay chơi trò chơi, bọn con cùng đội, còn đứng thứ nhất đó!" Giọng của Lục Huyên cao lên vài phần, có thể thấy được là bé vô cùng vui vẻ, "Cậu ấy tên là Mạc Gia Ngang, cậu ấy chê con quá yếu, có thời gian dạy con học tán thủ."

      Hạ Thời sửng sốt, "Tán thủ sao?"

      "Ba cậu ấy là quán quân Olympic môn tán thủ!"

      Hạ Thời có chút kinh ngạc nho , "Cả chuyện này cậu ấy cũng kể cho con biết sao."

      "Vâng. chỉ có thế này thôi đâu, còn có ba mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại của cậu ấy, ngay cả chuyện ba mẹ cậu ấy quen nhau thế nào kết hôn ra sao đều với con hết ." Lục Huyên rịn ra chút mồ hôi. Có thể thấy được đối với nhiệt tình khi về gia đình mình của người bạn mới quen biết có ngày bé cũng có thể dễ dàng chống đỡ được.

      Hạ Thời cười tiếng, trẻ con có phương thức giao tiếp của trẻ con, cũng chỉ muốn tìm hiểu xem ngày đầu tiên của Lục Huyên khi gia nhập hoàn cảnh mới như thế nào, chứ cũng tính toán áp đặt bất cứ điều gì cả.

      nhà ba người trở về nhà, Lục Huyên tự giác làm bài tập, Lục Đình Xuyên ở bên hướng dẫn. Hạ Thời vào phòng bếp xem xét nguyên liệu nấu ăn, chị Ngô nhìn đến sửng sốt, "Phu nhân, hôm nay trong nhà có khách sao?"

      Trù nghệ của Hạ Thời rất tốt, nhưng rất ít khi tự động thủ,vẫn luôn để chị Ngô nấu. Chỉ khi trong nhà có khách đến mới thỉnh thoảng vào bếp.

      "Vâng. có khách đến, nhưng bọn họ ăn cơm tối rồi mới đến, cần chuẩn bị thêm gì đâu. Chị cứ nấu như bình thường . Tôi làm thêm chút đồ ăn vặt."

      Hạ Thời làm bánh táo chiên, còn lăn bột mì làm ít bánh quy. Đều là đồ mà Phương Phương và Viên Viên thích ăn .

      Lục Huyên viết xong bài tập, cơm tối dì Ngô cũng làm xong. Cả nhà ngồi ăn cơm, rồi chờ Diệp Tranh mang con đến, nhưng khi chuông cửa vang lên, người đến lại phải là Diệp Tranh, mà là Dư Thạc, theo sau còn có tổ đạo diễn chương trình “ Con , mình đâu thế?” của đài truyền hình Strawberry.
      hangcao, Nguyen Thuy, nhoxbina14 others thích bài này.

    2. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chương 16: Người đáng

      Lục Đình Xuyên có chút bất đắc dĩ, " Đạo diễnTống, ngài đúng là đến mời ba lần rồi đó!"

      Trước đó tổ đạo diễn chương trình “ Con , mình đâu thế?” đến tìm Lục Đình Xuyên, nhưng Lục Đình Xuyên lại từ chối , khi đó Tống Bồi , ông hết hi vọng, phát huy tinh thần ba lần đến mời. Lục Đình Xuyên nghe rồi cho qua, cũng cho là , nghĩ tới là mọi người đến, hơn nữa xem tình hình nếu lần này thành, sau này tiếp tục đến nữa.

      Hạ Thời ngồi bên xem kịch bản chương trình cho tập đầu tiên mà Tống Bồi mang đến, càng xem càng thấy bối rối.

      " Đạo diễnTống, xem lịch trình mà mọi người sắp xếp, tuần sau bắt đầu quay rồi, trước mắt cũng bao nhiêu thời gian , khách mời sao còn chưa quyết định xong được. Vậy, mọi ngươi đây là..."

      quanh co trong phương diện này, Lục Đình Xuyên trong giới giải trí, nhưng cũng chỉ biết chút, nhưng chi tiết thế nào.

      Tống Bồi thở dài, "Tôi cũng muốn gạt các vị. Chương trình của chúng tôi vốn là tìm được năm gia đình rồi, nhưng trong đó có gia đình kí kết hợp đồng rồi, nhưng rồi lại tạm thời đổi ý bảo tham gia nữa."

      Lục Đình Xuyên nhíu mày, "Theo như tôi được biết, khi lên dự án mọi người vốn quyết định là có bốn đến năm bé tham gia. giờ mặc dù có nhà rời , nhưng nhà Diệp Tranh lại có hai đứa bé, tính ra cũng khác lắm, cứ vậy quay phim, cũng ảnh hưởng gì nhiều đúng ?"

      Dù sao ở kiếp trước ở season đầu tiên cũng chỉ có bốn gia đình này, mà về sau bốn gia đình này cả người lớn lẫn trẻ con cũng đều rất nổi tiếng. Lục Đình Xuyên đương nhiên biết là trong ngoài giới giải trí nhiều người đều nhìn tương lai chương trình có vẻ khả quan, thậm chí còn cố kỵ và lo lắng dự án này trở thành truyền kỳ trong giới showbiz, sau này còn có season 2 ,season 3 ….vân vân và mây mây. Nhưng dù những thành tích những season sau đạt được tệ, nhưng cũng bằng season đầu tiên.

      Đúng như lời Dư Thạc , đây quả cơ hội tốt.

      Lục Đình Xuyên đến thế này, Tống Bồi đành thở dài, "Thầy Lục ở trong giới giải trí chắc cũng biết là lúc đó chúng tôi chọn Tô Nhiên. ta là người đầu tiên kí hợp đồng. Về sau mới có thêm bốn gia đình khác. Đương nhiên, ta cũng là nhân vật chính để quảng cáo trong suốt chương trình này."

      Có đôi khi cần phải ra toàn bộ, chỉ đến đây thôi Lục Đình Xuyên và Hạ Thời đều cũng hiểu rồi. Tô Nhiên ngoại hình tốt, rất nổi tiếng, tháng năm năm nay còn giành được giải thưởng cành cọ vàng ở liên hoan phim quốc tế Cannes, biến thân thành ảnh đế quốc tế, giờ là thời điểm danh tiếng vang dội nhất. Fan hâm mộ của ta rất đông, sức hút công chúng mạnh mẽ, có ta xuất , báo giá của các bên cần quảng cáo chắc chắn thấp.

      Nhưng giờ ta tuyên bố rời khỏi chương trình, các bên quảng cáo chi tiền sợ rằng đồng ý, đàm phán giá cả cũng được tốt. Như vậy tại việc duy nhất có thể làm , chính là tìm người có độ nổi tiếng ngang bằng với Tô Nhiên, thậm chí là cao hơn để trấn an các bên quảng cáo, bằng họ cũng chịu ngồi yên. Con vịt tới tay đài truyền hình rồi thể để bay mất được.

      Tống Bồi vô cùng có thành ý, liền chi tiếp thêm chút, "Quảng cáo là phương diện, phương diện khác là hướng đến tỉ suất người xem của chương trình. Chúng tôi cố gắng hết sức sản xuất chương trình này, nên lúc trước nghĩ là thể để tất cả các gia đình đều xuất thân từ giới giải trí được. Bởi vậy chúng tôi tìm các nhân vật nổi tiếng khác ngoài xã hội. Cũng là muốn tìm ra khác biệt về cách thức giáo dục cũng như hoàn cảnh sinh hoạt của người lớn và trẻ em trong những gia đình có xuất thân khác nhau qua việc ở chung với nhau trong chương trình.

      Nhưng như vậy, nếu nhân vậy có đủ sức ảnh hưởng đến công chúng, chỉ sợ có ít người chú ý đến chương trình này. Tuy rằng tại có hai trong bốn gia đình góp mặt là từ giới showbiz, nhưng họ lại đến từ Hong Kong, tuy có chút danh tiếng, nhưng lại chỉ giới hạn ở HongKong thôi, ở đại lục lại được nhiều người biết đến. gia đình khác có ba là người dẫn chương trình của truyền hình quốc gia Đài Loan, có nhiều khán giả biết đến, nhưng được thích lắm. Thầy Lục..." Tống Bồi cười ha ha, "Lấy nổi tiếng của và độ hot của gia đình gần đây, tại trong giới giải trí ai có thể theo kịp đâu!"

      Lục Đình Xuyên cười mà gì. Tống Bồi ngừng cố gắng, "Đương nhiên, đây cũng phải coi thầy Lục là người dự bị. Lúc trước nếu sớm biết là có con, tôi đến tìm gặp từ trước rồi. tại có người ngoài, tôi cũng sợ ra lời mà người trong giới giải trí nên . Tô Nhiên tuy rằng rất tốt, nhưng so vẫn kém chút. Năm nay Tô Nhiên mới đạt được giải nhành cọ vàng, mà năm năm trước đạt được rồi.Năm trước còn có bộ phim lại lần nữa đạt giải Kim Mã và Kim Tượng. Bất luận là dựa vào thành tích thực tế, hay là mức độ nổi tiếng trong quần chúng, hoặc là famdom, đều xứng đáng là lựa chọn hàng đầu của chúng tôi."

      Lục Đình Xuyên vội vàng giơ tay ngừng lại, "Đạo diễn Tống, đừng tâng bốc tôi nữa

      Tống bồi cười ha ha, " Lời tôi có câu nào mà phải đâu."

      Lục Đình Xuyên quay đầu nhìn về phía Dư Thạc biết thầm gì với Lục Huyên, trong lòng phải là dao động chút nào .

      công việc bận rộn, Lục Huyên luôn ở nước ngoài cùng Hạ Thời, thời gian ở chung của hai cha con cũng nhiều. Mà chỉ cần có Hạ Thời ở cạnh là đều tập trung vào Hạ Thời , mà vô tình bỏ qua con trai. Hơn nữa luôn cảm thấy Hạ Thời nuôi con có chút yếu ớt, đây cũng có thể là cơ hội để thay đổi.

      Mắt Tống Bồi sáng lên, "Hay là chúng ta nghe ý kiến của cậu bé chút ?"

      biết Dư Thạc cùng Lục Huyên gì, mà Lục Huyên bành bạch chạy tới, "Ba ơi, mình nhá, nhá!"

      Hạ Thời giật mình chút, chăm chú nhìn Dư Thạc, "Cho Huyên Huyên nhà tôi ăn thuốc gì rồi đó?"

      Dư Thạc xua tay, mặt vô tội, "Tôi chưa cái gì đâu nhé, chỉ là có thế cùng ba du lịch, có rất nhiều đồ ăn ngon , lại chơi vui nữa."

      Thế này mà còn kêu gì sao? Hạ Thời trừng mắt, Lục Đình Xuyên lập tức giả bộ tức giận, mắng: " Cậu nhận lương của ai làm việc đó!"

      Leng keng leng keng.

      Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Hạ Thời bất lực, xong rồi, lại có thêm viện binh đến nữa.

      Viên Viên vội vội vàng vàng thay giày ở cửa xong liền chạy vọt vào ôm lấy Lục Huyên, " Huyên Huyên!"

      Phương Phương lập tức đến kéo tay Viên Viên ra, " bao nhiêu lần rồi, em là con , thể tùy tiện ôm con trai được!"

      Viên Viên hề dao động,vẫn chủ động kéo tay Lục Huyên, hai mắt chớp chớp , " Huyên Huyên , em nhớ lắm, có nhớ em ?"

      Lục Huyên mím môi, có người bạn nhiệt tình quá mức thế này, cậu có chút khó xử, "Có nhớ chút."

      " chút là bao nhiêu vậy?" Mắt Viên Viên lại mở lớn hơn, còn quên khoa tay múa chân, "Nhiều bằng này, hay là nhiều hơn nữa?"

      Lục Huyên ấp úng nửa ngày, cuối cùng khoa tay vẽ vòng lớn, "Nhiều bằng này này."

      Viên Viên rất vui, lúc này mới quay đầu đến chào hỏi Lục Đình Xuyên Hạ Thời . Phương Phương vô cùng mất hứng, "Đến giờ em mới nhìn thấy còn có chú ngồi bên cạnh à! Trong mắt em lúc nào cũng chỉ có Lục Huyên thôi sao?"

      Viên Viên quay đầu lại trả lời vô cùng hợp tình hợp tình, " Huyên Huyên rất đẹp trai mà!"

      Nên bạn này là bị nhan sắc mê hoặc sao? Hạ Thời buồn cười cảm thán.

      Lục Đình Xuyên vẫn luôn muốn có tiểu công chúa, thế nhưng lại được cậu con trai, nhìn Viên Viên đáng , khỏi muốn đùa chút, "Vậy cháu cảm thấy chú rất khó coi sao?"

      Viên Viên nghiêng đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, "Chú Lục, chú như vậy là sai rồi. Tuy rằng chú cũng rất đẹp trai, nhưng so với với cháu chú lớn hơn cháu rất nhiều tuổi. Hơn nữa chú có dì Hạ rồi . Chú thể ăn trong bát lại trông trong nồi được !"

      * ăn trong bát lại trông trong nồi : tham lam vô độ

      Lục Đình Xuyên suýt hộc máu, chỉ đùa có câu thôi, làm sao lại biến thành có ý nghĩ bình thường với bốn tuổi rồi đây?

      Hạ Thời Dư Thạc Tống Bồi tính cả Diệp Tranh phải chờ hai đứa bé thay giày xong mới có thể tiến vào đều cười lăn. Hạ Thời và những người khác cười thuần túy là vì truyện rất hài hước, Tống Bồi trong lòng lại càng thấy mừng thầm, đứa bé này thú vị, như vậy trở thành điểm sáng của chương trình. Nếu còn có cả Huyên Huyên của bé cùng nhau trò truyện nữa, nhất định lo thiếu điểm sáng cho chương trình.

      Nhưng vấn đề là sao Diệp Tranh lại đến đây vậy?

      Tống Bồi và Diệp Tranh đều kinh ngạc nhìn đối phương.

      "Đạo diễn Tống cũng ở đây sao?"

      "Thầy Diệp , cùng thầy Lục quen biết nhau sao?"

      Diệp Tranh đẩy mắt kính màu vàng sống mũi lên, "Đúng vậy! Chúng tôi quen biết nhau nhiều năm rồi . nét chữ của tôi cũng là do học từ cha của tiểu Tiểu Xuyên."

      Tống Bồi càng thêm kinh ngạc, ân sư của Diệp Tranh chính là lão làng trong giới thư pháp, phó chủ tịch hiệp hội thư pháp.Ông ở trong giới giải trí, nhưng chưa từng nghe về cha của Lục Đình Xuyên lại là người có thân phận đáng tự hào như vậy. Ở trong giới giải trí mà bản thân có xuất thân từ gia đình thư hương , gia đình gia giáo tốt, hoặc là phú quý hào môn là điểm cộng rất lớn trong nghiệp.

      Khi người đàn ông này vẫn còn chìm trong kinh ngạc, Viên Viên vốn rất quen thuộc với gia đình họ Lục, đến đảm đương vai trò tiểu thuyết khách , lắc lắc cánh tay Lục Đình Xuyên làm nũng, "Chú Lục, chú cho Huyên Huyên mà! Có phải chú sợ chú thể chăm sóc tốt cho Huyên Huyên phải , sao đâu, cháu giúp chú chăm sóc Huyên Huyên tốt!

      "Chú Lục, chú đồng ý , chú đồng ý mà!" Đôi mắt hướng về phía Lục Đình Xuyên, càng ngừng nũng nịu.

      Lục Đình Xuyên dở khóc dở cười. Chiến thuật của Viên Viên thất bại,vừa nản lòng vừa giận dỗi : "Chú Lục , chú đáng tẹo nào cả. Mẹ cháu cháu làm nũng là hữu dụng nhất . Nhưng chú xem cháu nỗ lực làm nũng lâu như vậy, mà chú vẫn đồng ý. là người đáng chút nào!"

      Lục Đình Xuyên mặt đầy vạch đen, bất lực được gì, nhìn đến Hạ Thời rất phúc hậu ôm bụng cười bên cạnh, thống khoái ra đòn sát thủ, "Việc này phải hỏi dì Hạ của cháu. Cần dì Hạ đồng ý mới được."

      Hạ Thời ngơ ngác, ngay sau đó bị Lục Huyên và Viên Viên bò đến bên cạnh.

      Hạ Thời cảm thấy đầu muốn to ra, đứng dậy, " Hôm nay dì làm bánh táo chiên và bánh quy, con có muốn ăn hay !"

      Vừa nghe thấy lời này, Viên Viên lập tức quên việc muốn , đung đưa chân : "Muốn ạ! Dì Hạ tuyệt nhất ! Dì Hạ làm bánh táo chiên ngon nhất! Dì Hạ xinh đẹp nhất thiên hạ!"

      Hạ Thời nghe thấy vui vẻ vô cùng, chọc chọc khuôn mặt nhắn béo tròn của Viên Viên , "Miệng ngọt ghê nha, biết ăn !"

      Nhìn em yên lặng miệng nhồm nhoàm đồ ăn , Phương Phương thở dài như ông cụ non, bên dùng khăn giấy lau vụn bánh cho Viên Viên, bên nhíu mày, "Ăn từ từ thôi!"

      Thu phục xong hai "Hỗn thế ma vương", Hạ Thời mới thấy thoải mái chút, cúi đầu cái liền thấy bàn tay bé của Lục Huyên nắm lấy tay , bé ngẩng lên nhìn , đôi mắt tràn ngập chờ mong!
      Jenny Hoàng, hangcao, nhoxbina12 others thích bài này.

    3. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chúc cả nhà tuần mới vui vẻ~~~:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

      Chương 17: Nhận lời mời tham gia chương trình


      Hạ Thời lâm vào khó khăn, nếu là việc khác còn có thể đồng ý. Nhưng này việc lại có liên quan đến kế hoạch công việc và định hướng công việc của Lục Đình Xuyên, hơn nữa dù có để Lục Đình Xuyên , sau khi nhìn qua kịch bản gốc cũng khiến Hạ Thời vô cùng lo lắng. ràng là Lục Đình Xuyên phải là người có khả năng làm những việc này.

      Lục Đình Xuyên nhận ra Hạ Thời khó xử, nên đứng dậy giải vây cho , "Huyên Huyên, đến giờ luyện đàn của con rồi đó."

      "Mỗi tuần mẹ cho con nghỉ ba ngày , cần luyện đàn."

      "Được rồi. Thế..." Lục Đình Xuyên nghĩ chút, "Con về nước cũng lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Phương Phương và Viên Viên đến nhà chúng ta, con có muốn dẫn các bạn xem đồ chơi và giường Batman của con ?"

      Lục Huyên đương nhiên biết, thế này là đồng ý rồi, chậm rãi cúi đầu xuống, nắm chặt lấy tay Hạ Thời, mím môi tiếng nào, nửa bước cũng chịu , lấy loại biểu cảm im lặng này để thể ý muốn của bản thân, thái độ cực kì kiên quyết.

      "Huyên Huyên, nghe lời ba!" Lục Đình Xuyên nhăn lại mày lại, có hơi nặng lời chút.

      Lục Huyên ôm lấy thắt lưng Hạ Thời, chôn đầu trong lòng . Thời tiết tháng 9 vẫn nóng bức như mùa hè, Hạ Thời ăn mặc mỏng manh, nháy mắt liền cảm thấy có chất lỏng ấm áp áo.

      Phần lớn trẻ em quấy như vậy, đòi cái này cái nọ. Lục Huyên cũng như vậy, nhưng bé so với nhiều đứa trẻ cũng tuổi khác hiểu chuyện hơn, nhiều lúc Hạ Thời và Lục Đình Xuyên cùng giảng đạo lí cho con, chỉ cần tỏ thái độ,cái này cái kia là thể đòi. Lục Huyên mặc dù trong lòng có tiếc nuối, nhưng thường đều cáu kỉnh. Kiên trì chịu bỏ cuộc như hôm nay rất là hiếm khi xảy ra.

      Hạ Thời chân tay luống cuống, xoa đầu Lục Huyên , rồi nhìn Lục Đình Xuyên làm khẩu hình: Khóc rồi!

      Lục Đình Xuyên sửng sốt, tự xét thấy vừa rồi mình cũng phải là quá nghiêm khắc. Vẫn gọi con là Huyên Huyên, chứ phải là Lục Huyên. Thông thường nếu thực tức giận , đều gọi cả họ cả tên ra để dạy bảo. Dần dần, đại khái Lục Huyên cũng hiểu được quy luật này, chỉ cần Lục Đình Xuyên vẫn gọi là Huyên Huyên, như vậy phải là tức giận , hoặc là tức giận lắm, có thể cần để ý. Đối với lần này, Lục Đình Xuyên cũng biết nên khóc hay cười.

      Lục Đình Xuyên quay đầu với đám người Tống Bồi: " Đạo diễn Tống, ông ngồi chơi lát, chúng tôi vào thương lượng. Chị Ngô, phiền chị mang giúp tôi ấm trà khác đến."

      Về phần hai người Dư Thạc và Diệp Tranh , Lục Đình Xuyên tất nhiên so đo, hai người này quá quen thuộc rồi, tùy ý là được.

      Thư phòng.

      Lục Đình Xuyên ôm Lục Huyên vào ngực, Hạ Thời rút khăn giấy lau mặt cho con.

      " cho mẹ biết vì sao con khóc, vì ba quát con sao?"

      Lục Huyên lắc đầu, nhờ Hạ Thời trấn an mà dần dần bình tĩnh lại.

      Lục Đình Xuyên nhịn được hỏi, "Con muốn tham gia như vậy sao? Vì sao thế?"

      "Có thể cùng ba du lịch, ba chưa đưa con du lịch lần nào mà. Mẹ đưa con Pháp, Viena nữa, rất nhiều nơi rồi. Nhưng mà ngay cả Disneyland ở Mĩ ba cũng chưa bao giờ dẫn con , đều là mẹ đưa con . Phương Phương và em Viên hàng năm đều cùng ba mẹ du lịch. Mạc Gia Ngang , ba cậu ấy thường xuyên dẫn cậu ấy chơi, còn đưa cậu ấy xem thi đấu tán thủ, thi đấu quyền . Ở lớp bạn nào cũng vậy, chỉ có con là ..."

      Lục Huyên vẻ mặt thất vọng, ánh mắt vốn rạng rỡ lại trở nên ảm đạm chút.

      Lục Đình Xuyên chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp mạnh, đau đến hoảng loạn.

      có bài học từ kiếp trước,Lục Đình Xuyên hiểu nếu chỉ có nổi tiếng thôi đủ. Nổi tiếng là con dao hai lưỡi. cần phải kiểm soát được nổi tiếng đồng thời còn cần có địa vị và ảnh hưởng nhất định. Nếu , dù Quách Tử Hoa và Lương Manh Manh có còn, cũng có nghĩa là có việc khác xảy ra. phải đủ mạnh mẽ và tài năng mới có thể bảo vệ được người con của mình.

      Thế nên ngừng nỗ lực, chỉ ở nghiệp diễn xuất . Mà còn ở thời điểm tài chính của Tần Đường nguy cấp nhất, làm trụ cột của công tư cũng rời , mà ngược lại lại đầu tư thêm rất nhiều, trở thành đại cổ đông thứ hai củaTần Đường. Mà vận mệnh cũng kỳ diệu, vô tình gặp được Châu Trương. Kiếp trươc là nhân vật thiên tài qua đời khi tuổi còn trẻ được toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường bao lần thở dài tiếc hận.

      Khi đó, hạng mục đầu tư của ta thất bại, khốn cùng và thất vọng, lại bị người phản bội. Lục Đình Xuyên xuất phát từ tiếc nuối kiếp trước đối với vị sư huynh này nên chìa tay giúp đỡ, nghĩ đến việc thay đổi vận mệnh của ta, cũng thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình. Bọn họ cùng nhau thành lập Hoàn Vũ.

      Chỉ có điều, bạn có được thứ này cũng mất thứ khác. Mấy năm nay, thời gian bầu bạn cùng Hạ Thời và con trai quá ít.

      Khi rảnh rỗi rảnh đến Mỹ đoàn tụ, vợ chồng hai người tiểu biệt thắng tân hôn phần lớn thời gian đều dính lấy nhau. Hình như quả có chút xem cảm nhận của Lục Huyên,cũng lo lắng cho bé nhiều. Đây lại là con trai duy nhất của trong cả hai kiếp.

      Thái độ của Lục Đình Xuyên liền mềm mỏng hơn, "Nhưng mà Huyên Huyên à, ba con mình phải đến nơi có khách sạn. Có thể là điều kiện ở nông thôn vô cùng tốt nữa. có đồ chơi mà con thích, có giường ngủ Batman thích của con, thậm chí có khi ngay cả giường ngủ bình thường cũng có."

      Lục Huyên sửng sốt, "Thế phải ngủ dưới đất sao?"

      " phải. Ý ba là, có thể là hai cái ghế băng rồi kê hai tấm gỗ lên để ngủ thôi. Có thể là phòng nhiều năm có người ở, bám đầy bụi đất. chừng còn có rất nhiều mạng nhện nữa."

      Hạ Thời càng nghe càng kinh ngạc, cho dù muốn con trai từ bỏ ý định cũng cần phải hù dọa con như vậy chứ ? Chỉ có Lục Đình Xuyên biết, đây là , tổ sản xuất chương trình chắc chắn làm như vậy! Cho nên mặc dù có chút động tâm, những vẫn đồng ý. Lục Huyên từ khi sinh ra đến bây giờ đều lớn lên trong cẩm y ngọc thực, sao có thể chịu tội như thế được. Lục Huyên, chính cũng chưa từng trải qua những việc đó.

      Lục Huyên trợn mắt há hốc mồm nghe Lục Đình Xuyên , sau lúc lâu mới hỏi: "Ba sợ sao?"

      Lời làm Lục Đình Xuyên đờ người ra lúc, "Ba ba sợ."

      "Thế Huyên Huyên cũng sợ!"

      Ôi... Ý này là cho dù như vậy, cũng muốn . Xem ra Hạ Thời cảm nhận được quyết tâm của con lớn đến từng nào rồi.

      Lục Đình Xuyên cười rộ lên, "Thế Huyên Huyên có thể đồng ý với ba, là dù ba chưa từng đưa con đâu, có thể chăm sóc cho con được tốt . Nhưng ba cố gắng. Nếu có chỗ nào làm tốt, con có thể tha thứ cho ba ?"

      Đây là đồng ý rồi sao, khóe miệng Lục Huyên dương lên, mạnh mẽ gật đầu, "Vâng!"

      "Nhưng mà chúng ta còn phải nghe ý của mẹ nữa. Mẹ phải đồng ý mới được."

      lớn quay sang, vẻ mặt và động tác đều giống nhau. Nhìn Hạ Thời gì, Lục Huyên đưa tay kéo Hạ Thời, "Mẹ ơi, con nghe lời , tự chăm sóc bản thân, cũng chăm sóc ba tốt. Con biết là đồng ý rồi phải hoàn thành, được giữa chừng đổi ý tham gia. Con cam đoan đó!"

      Nhìn bộ dạng dè dặt cẩn trọng của con sợ ra chữ “ ”, liên tục thể bộ dáng rất thành tâm, Hạ Thời trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Lục Huyên hiếm khi kiên trì đòi hỏi như vậy, Hạ Thời đành lòng làm cho con đau lòng thất vọng.

      "Được rồi."

      Khóe miệng Lục Huyên dương lên độ cong lớn hơn, lộ ra hai chiếc răng nanh nhắn đáng , trượt xuống như bay từ lòng Lục Đình Xuyên, nhanh chân mở cửa thư phòng hướng ra phòng khách .

      "Ba mẹ cháu đồng ý rồi! Chú Tống ơi, ba mẹ cháu đồng ý rồi!"

      Nhìn đứa trẻ vui mừng như vậy!

      Theo sau đến là Lục Đình Xuyên và Hạ Thời tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Lục Đình Xuyên cười vỗ vỗ đầu Huyên Huyên, "Con tại được như ý . ba liền chịu khổ rồi ."

      Tống Bồi ngờ tới lần đầu đến gặp mặt có thu hoạch như vậy, vui vẻ : " Thầy Lục cứ coi như chơi thôi."

      Lục Đình Xuyên liếc nhìn Tống Tồi cái, rất là đồng tình, vui đùa : "Bọn chơi,còn chúng tôi là liều mạng đó!"

      Xem ra vị này cũng có chút thông tin về" đặc sản" của chương trình rồi đây. Tống Bồi cười ha ha, xấu hổ sờ sờ mũi.

      quyết định, như vậy tiến hành đàm phán vấn đề hợp đồng, phương diện này có Dư Thạc, Lục Đình Xuyên cơ bản cần lo lắng gì, liền bảo Lục Huyên đưa Phương Phương và Viên Viên chơi, sau đó ngồi xuống xem hợp đồng Tống Bồi mang đến, trong lòng bật cười, vị đạo diễn trẻ tuổi này đúng là có chuẩn bị rồi, cái gì cũng đều mang theo .

      biết nguyên nhân là bởi vì độ nổi tiếng của Lục Đình Xuyên và Lục Huyên tại tương đối cao, hay nguyên nhân còn là vì nhu cầu cấp bách của bọn họ nhằm trấn an các nhà đầu tư quảng cáo, tóm lại là hợp đồng đãi ngộ vô cùng tốt, Lục Đình Xuyên có ý kiến gì nhiều, Dư Thạc cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Vì thế song phương liền kí hợp đồng ngay trong phòng khách. Tốc độ và hiệu suất này...

      Có khi là lần kí hợp đồng nhanh nhất trong làng giải trí rồi?

      Tậm trạng Tống Bồi rất hứng khởi, "Thầy Lục xem khi nào có thời gian, xin hãy mang Huyên Huyên đến thu ca khúc chủ đề có được ?"

      "Ca khúc chủ đề sao? phải mọi người thu xong rồi sao?"

      "Bốn gia đình khác đều thu xong. Nhưng thầy Lục và Huyên Huyên có thể đến tham gia, nên chúng tôi đem phần biểu diễn mỗi người thay đổi chút, những người khác cũng cần thiết phải thu lại, đưa phần của thầy Lục lão và Huyên Huyên thêm vào là được."

      Việc này khiến Lục Đình Xuyên thấy có chút khó khăn .Giọng của rất hay, nhưng lại bị điếc giai điệu, hát được ba câu, nhất định muốn chạy rồi. Nhưng mà hát hai câu, hẳn là... đại khái... chắc vẫn là có thể chứ?

      Lục Đình Xuyên hơi chột dạ, tuy nhiên mặt vẫn biểu ra chút nào, "Để cuối tuần này . Các thấy thế nào?"

      "Được thôi!"

      Việc này quyết định xong rồi, Tống Bồi tiếp tục đến đoạn video phỏng vấn trước khi bắt đầu quay chương trình.

      "Mỗi nhà đều phải đến ghi hình. Thầy Diệp có biết chuyện rồi đó. Đây là cuộc phỏng vấn với bốn gia đình trước khi chương trình chính thức khai máy. Thầy Lục và Hạ cứ tùy ý phỏng vấn là được, cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu. Chúng tôi chỉ cần thầy Lục xác nhận thời gian để tổ sản xuất chương trình có thể đến là được."

      "Hai ngày nay tôi bận việc, hôm nay mới có thể trở về tương đối sớm chút,mấy hôm sau chưa chắc. để tuần sau đến . Tuần sau lúc nào tôi cũng rảnh. Hằng ngày Huyên Huyên tan học lúc năm giờ."

      "Thế chúng ta quyết định tiến hành vào bảy giờ tối thứ hai tuần sau có được ? Như vậy cũng quấy rầy nhà thầy Lục dùng bữa tối."

      "Được!"
      Jenny Hoàng, hangcao, Nguyen Thuy16 others thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      hình như mình đọc truyện này ở đâu rồi phải, bạn edit rất mượt.
      windytales_1001 thích bài này.

    5. phithuytien

      phithuytien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      truyện rất hay ạ, editor quá tốc độ :th_109::th_109::th_109: huyên huyên dễ thương quá
      windytales_1001 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :