1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 70
      Cửa ngầm

      Đây là đại sảnh, ngoài ra còn có mấy cái gian phòng , đại khái là phòng sinh hoạt chung linh tinh. lòng, chỗ nhìn cái liền có thể quan sát hết trơn, Tô Hàm vì sao Lâm Nhu vẫn cứ chắc chắn nơi này còn giấu gì đó đâu?

      Ngược lại, khi bước vào trong này rồi, Tô Hàm càng cảm nhận sâu sắc được nguy hiểm tồn tại. Có cái gì nghịch thiên bảo bối hay nàng biết, nhưng là nàng biết, nhất định có cạm bẫy tên chờ đợi bọn họ giẫm cước vào đâu!

      Chẳng qua nàng sợ, phương pháp để gia tăng tu vi, kinh nghiệm nhanh nhất chính là tích lũy kinh nghiệm trong lúc đấu pháp. Huống chi, nàng ở Kim Đan kỳ, tuy chưa là cái gì, nhưng sức chiến đấu xê xích với trung giai tu sĩ nhiều. Đại đạo tu tiên, vốn là vượt mọi chông gai, có mọi người há miệng chờ sung lại thành công?

      Lâm Nhu đứng ở đại sảnh, cười khổ:

      - Chính là chỗ này, tuy nơi này nhìn tồi tàn, nhưng là ta nghĩ, hẳn là chư vị cảm giác được nơi này có hơi là lạ. Trực giác của ta luôn rất sâu sắc, hầu như chưa từng sai bao giờ. Cho nên, chỉ dựa vào trực giác của ta để tìm ra, đúng là nghe hoang đường, vẫn là mời chư vị cùng nhau thăm dò.

      Tô Hàm trông thấy thái độ mọi người kia đều rất bình thường, trong lòng khó chịu. Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình cảm giác được nguy hiểm hay sao? Là do cảnh giới của mình cao hơn bọn họ bậc sao?

      - Các vị, chẳng lẽ từ sau khi các ngươi tiến vào, có phát nguy hiểm sao?

      Mặc kệ như thế nào, Tô Hàm vẫn cứ đem cảm thụ của mình ra.

      Lâm Dao phì cười.

      - Tô muội muội, là ngươi cần sợ hãi, bọn ta bảo vệ ngươi!

      Tô Hàm thầm rơi lệ. Mẹ nó! nương! Ta cùng băng sơn có gì quan hệ mập mờ a! Ngươi có thể bớt nhắm vào ta được !

      Ngược lại Lâm Nhu tán thành với quan điểm của Tô Hàm vô cùng.

      - Tô Hàm rất đúng. Kỳ thực, ta cũng cảm thấy nơi này nguy cơ trùng trùng. Nhưng chính là như vậy, mới càng có khả năng tồn tại cơ duyên quý báu.

      Lương Mạnh phản đối.

      - Lâm huynh, vụ này trước đây ngươi đâu có đâu a!

      Lâm Nhu bật cười.

      - Kỳ ngộ và nguy hiểm vốn luôn đồng thời tồn tại với nhau. đời làm gì có cái gì miễn phí! Lương huynh phải biết từ lâu rồi chứ.

      Lời này nhưng là sai. Có cái di tích động phủ nào là để cho người ta dễ dàng thu gom được thứ tốt? Cái nào cũng phải qua ngũ quan, trảm lục tướng!

      Vẽ mặt của Liễu Phong hơi ngưng trọng, Tô Hàm là Kim Đan tu sĩ, khả năng cảm giác nguy hiểm phải cao hơn so với chút. Cộng thêm Lâm Nhu, tên có trực giác chuẩn dọa người từ , chỉ sợ chuyến này, đơn giản rồi!

      - là như vậy …

      Liễu Phong mở miệng:

      - Chúng ta nên hành động mình. Tất cả đều ở chung với nhau, phòng ngừa có đột biến xảy ra, mọi người cũng dễ hỗ trợ lẫn nhau.

      Cả nhóm cũng nhịn được ghé mắt, băng sơn hôm nay rất nhiều a!

      Nếu phải sư thúc dặn dò mình phải bảo vệ cháu ngoan của nàng, mình có cần phải nhiều như vậy sao?

      Liễu Phong lười xem vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, dẫn đầu vào gian phòng cách gần y nhất. Cả đám hồi thần, vội vàng đuổi theo.

      Này đại khái là gian tu luyện thất, so đại sảnh còn sạch láng, chỉ còn cái bồ đoàn rách tung toé, lại còn vật nào khác.

      Lâm Nhu giải thích:

      - Kế tiếp, xin mời các vị đạo hữu cùng thi triển thần thông. Này nọ nấp rất kỹ, bằng làm gì nhiều người vào như vậy vẫn phát ra nó.

      thực ra, Tô Hàm rất muốn phun tào. Bạn học Lâm bàn tử, ngươi vô trách nhiệm như vậy được hay sao? Đem cả nhóm người lại đây, vừa xòe tay mời gọi, vừa bày cái bản mặt áy náy: Chào mọi người, nơi này có cơ duyên lớn nga ~ bất quá có thể hay tìm được liền xem nhân phẩm của mí người a.

      Chính mình động thủ, cơm no áo ấm a!

      Kỳ thực, Tô Hàm rất muốn mở Phá Vọng Nhãn quan sát phen, chính là trước mặt người ngoài tiện bại lộ a!

      Cũng may, người nào do Lâm Nhu mời tới, chắc chắn đều có vài thủ đoạn tầm thường. Lương Mạnh gì, chỉ thả con chuột , toàn thân trắng như tuyết từ trong túi linh thú ra.

      Tô Hàm nhìn con chuột đó, ngoại trừ có nhúm lông màu vàng ở đỉnh đầu ra, còn lại chẳng khác gì con chuột bạch hay dùng làm thí nghiệm.

      - Tầm Bảo thử?

      Lâm Dao kinh hỉ kêu ra tiếng.

      - ngờ Lương sư huynh lại có bậc này linh thú!

      Lương Mạnh mỉm cười, đáp:

      - Đây phải Tầm Bảo thử. Nhưng vẫn có huyết mạch của Tầm Bảo thử, cho nên có được chút thần thông của Tầm Bảo thử. Nếu như đem so với chân chính Tầm Bảo thử, chỉ là kẻ trời, người dưới đất mà thôi.

      Lâm Dao che miệng cười duyên.

      - Lương sư huynh quá khiêm tốn. Đám linh thú Tầm Bảo thử kia, đương nhiên phải là thứ mà chúng ta có thể nghĩ. Nhưng chỉ có chút huyết mạch của Tầm Bảo thử, như vậy cũng đủ rồi.

      Lương Mạnh cười, gì thêm, chuyên chú cho Tầm Bảo thử hành động.

      Con linh thử nhăn nhăn cái mũi màu hồng phấn, cố gắng ngửi hương vị linh khí trong khí, chuyển mấy vòng ở trong tu luyện thất. Đột nhiên, nó phóng ra ngoài chạy.

      Cả nhóm Tô Hàm vội vàng đuổi theo, con linh thử kia dừng lại ở đại sảnh, sau đó ngẩng đầu ngửi mấy cái, rồi phóng vào gian phòng khác.

      Gian phòng này chắc là gian phòng dành cho linh thú, có chút hỗn độn, còn có chút chất bài tiết của linh thú. Điều này làm cho Tô Hàm cảm thấy khó chịu, bao nhiêu năm rồi, mấy thứ này cư nhiên còn tồn tại y sì.

      Linh thử vậy mà ngại, nó ngửi trái ngửi phải hồi, sau đó ngừng lại ở trước mặt đống phân, còn ngừng đảo xung quanh cái thứ này.

      Sắc mặt của Tô Hàm cùng Lâm Dao nhăn như khỉ ăn ớt. Dù sao nữ nhi vẫn sạch hơn chút. Nếu như bên trong đống phân này có giấu gì đó, chút hứng thú Tô Hàm cũng có. Dù sao nàng cũng là thổ hào, nghĩ chắc kể cả nơi tu sĩ tọa hóa này có cái gì thứ tốt, cũng so ra kém chính nàng có được.

      Lương Mạnh tiến lên, phất tay áo, hất bay đống phân. mặt đất sạch , cái gì cũng chẳng có. Linh thử nhảy đến khối mặt đất kia, còn ngừng dùng móng vuốt cào cào.

      Lương Mạnh :

      - Xem ra là khối mặt đất này có vấn đề. Chư vị, đây là địa phương do ta phát , nếu như bảo vật chỉ có món, nên là của ta, đồng ý?

      Lâm Nhu cười :

      - Hiển nhiên rồi.

      Liễu Phong cùng Tô Hàm cũng gật đầu, hai người bọn họ đều thiếu tiền, chủ yếu vì muốn thám hiểm mà đến, đối với những thứ này chẳng mấy hứng thú.

      Gặp mọi người đều đồng ý, Lâm Dao cũng liền gật đầu.

      Lương Mạnh thấy vậy mới ném phen phi kiếm, đào bới ngay tại vị trí mặt đất vừa phát .

      Đào được chừng dưới ba thước, phi kiếm phát ra tiếng ‘keng’ do va chạm với kim loại khác. Lương Mạnh thu hồi phi kiếm, phủi bùn đất , ra khối kim loại đen tuyền.

      Lâm Nhu lập tức phấn khích:

      - Đây là cửa vào mật đạo! Dưới đất này vậy mà còn có tầng nữa!

      Cả nhóm Tô Hàm cũng nhịn được phấn khởi. Ai mà ngờ được, bên trong động phủ này lại có huyền cơ, chỉ tầng, hơn nữa cửa vào còn bị che giấu ở dưới đống phân của linh thú. Trách sao mọi người từng vào đây đâu phát ra. Lần này nhưng là ít nhiều nhờ có linh thử của Lương Mạnh.

      Lâm Nhu với Lương Mạnh:

      - Lương huynh yên tâm, là ngươi phát cửa vào, khi chia đồ chắc chắn phân nhiều hơn cho ngươi!

      Lương Mạnh gật gật đầu, chuyện này sớm ràng. Ngoại trừ Tô Hàm, còn lại đều là đồng môn sư huynh đệ, quá quen thuộc. Chẳng qua, thấy Tô Hàm sinh từ phú quý, phải người kiến thức nông cạn. Cho nên, cũng khá yên tâm đối với mọi người.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva6 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 71
      Quỷ ốc

      Nạy tấm kim loại lên, cả nhóm theo thứ tự vào.

      thực ra, bầu khí u chật chội như vậy, biết người khác hình dung như thế nào, dù sao bản thân Tô Hàm có loại cảm giác như chui ổ chuột.

      Bởi vì hang quá mức hẹp, chỉ đủ cho người chui qua, cho nên bọn họ ấn theo thứ tự xếp thành hàng chui .

      Trong nhóm, trừ tu vi của Liễu Phong và Tô Hàm là cao nhất, Trúc Cơ đại viên mãn (đương nhiên Tô Hàm thực chất là Kim Đan). Tiếp theo là Lâm Nhu, Trúc Cơ hậu kỳ. Còn lại Lâm Dao và Lương Mạnh, đều là Trúc Cơ trung kỳ.


      Vì thế, cả nhóm do Liễu Phong dẫn đầu. Vốn hẳn là Tô Hàm nên ở đằng chót. Nhưng vì thân phận của Tô Hàm đặc thù, hơn nữa Liễu Phong luôn luôn ghi nhớ nhiệm vụ quan trọng do Từ Liên giao cho , liền ra dấu cho Lâm Nhu ở cuối hàng.

      Lâm Nhu cũng biết thân phận của Tô Hàm tôn quý, thể để xảy ra bất cứ sai lầm, nhận được ánh mắt của Liễu Phong, rất hiểu chuyện bọc hậu.

      Đây là lần đầu tiên Tô Hàm cùng người lạ tổ đội, cho nên còn chưa hiểu nguyên tắc ngầm. Thêm ở chỗ này, người mà nàng quen thuộc nhất chính là Liễu Phong, vì thế vô cùng tự nhiên theo sau lưng Liễu Phong. Sau lưng nàng là Lâm Dao, tiếp đó là Lương Mạnh.

      Lâm Dao nhìn bóng lưng của Tô Hàm ở trước mặt mình, nội tâm ghen tị tới mức muốn điên rồi. Nàng thấy rất ràng cách mà Liễu Phong bảo vệ Tô Hàm. ngờ, người luôn lạnh lùng như Liễu Phong, thế nhưng vì Tô Hàm mà săn sóc đến tận đây. Điều này khiến cho kẻ luôn cao ngạo như nàng rất khó có thể chấp nhận .

      Nội tâm Lâm Dao nghĩ gì, làm sao Tô Hàm biết. Trước đây, Lâm Dao chủ động quan tâm, ân cần, làm cho nàng thay đổi ấn tượng về vị sư tỷ này tốt lên ít. Cứ tưởng là người hiểu chuyện, phân thị phi. nghĩ tới, hôm nay nàng ta cứ giống như bị đổi thành người khác, ngừng mỉa mai mình.

      giờ Tô Hàm còn ai oán, trời ơi, ràng nhìn tui vẫn còn là đứa con nít, vậy mà vẫn có thể dính vào mấy chuyện thị phi như thế này, khổ thân?!

      Thông đạo này khác với thông đạo ban nãy, rắn chắc khô ráo, lâu lâu nó có giọt nước nhiễu xuống. Tuy mọi người mở ra phòng hộ, bản thân bị ướt. Nhưng dưới hoàn cảnh yên tĩnh cộng thêm tiếng nước giọt tí tách, vẫn cứ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

      được lát, vẫn luôn im lặng, có xuất bất kỳ động tĩnh gì. Tô Hàm nghĩ, nơi này mang lại cho nàng dự cảm cực kỳ nguy hiểm, giống như là cái thiện nam tín nữ thông đạo, nhưng vì sao còn chưa thấy động tĩnh nào đâu?

      Tô Hàm suy nghĩ miên man, đột nhiên, Liễu Phong dừng lại. Cũng may, Tô Hàm phản ứng nhanh, dừng lại kịp thời, có tông vào lưng y.

      - Sao vậy? Ngươi phát ra cái gì sao?

      Tô Hàm thắc mắc, cảnh giới của nàng cao hơn so Liễu Phong, cư nhiên lại có phát dị thường?!

      Giọng của Liễu Phong rầu rĩ truyền tới:

      - Khí lực của ngươi lớn quá, tóm lấy cánh tay ta phát đau.

      Lâm Dao nghe vậy, xém chút khống chế hết nổi lửa giận. Tiểu tiện nhân! Cư nhiên ở dưới mí mắt nàng, cả gan sàm sỡ Liễu Phong!

      Mà Lâm Nhu và Lương Mạnh nghe xong, trong lòng đồng thời nghĩ câu: Quả nhiên là có gian tình!

      Chỉ có Tô Hàm rất là oan, nàng giơ lên hai cánh tay của mình, vô tội :

      - Ta đâu có túm lấy cánh tay của ngươi đâu!

      Liễu Phong ngạc nhiên, quay đầu.

      - Vậy cái này là cái gì?

      nâng lên cánh tay trái, mặt cái linh linh xương tay nắm lấy, phá lệ chói mắt.

      - Á á á á!

      Lâm Dao nhịn được gào thét tiếng dài.

      Tô Hàm phản ứng rất nhanh, hề do dự phóng ngay đạo lôi điện đập lên.

      May mà thành quả huấn luyện của nàng cũng tệ, lôi điện chỉ đập vào xương trắng, có tổn thương Liễu Phong tí nào.

      trận sóng từ xương trắng truyền ra, dường như ai cũng nghe thấy tiếng rít dài chói tai. Chỉ thấy phía xương trắng bốc lên làn khói , ‘xoạch’ tiếng, bị rơi xuống đất.

      Ui trời! Cảm giác giống như khi ở đại, nàng chơi trò ngôi nhà ma a! Chẳng qua, quỷ ở chỗ này có phải là do nhân viên đóng giả, mà là quỷ , hàng , giá !

      Lôi điện chí cương chí dương, đúng là khắc tinh của tà, quỷ . Tô Hàm bị dập trận nhừ tử ở trong Tử thành, bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn nên bị áp chế, vẫn còn bị nghẹn hơi đâu! Đám quỷ này tự dâng lên cửa quá đúng lúc , chuyến này tỷ tuyệt nương tay.

      Chẳng qua Tô Hàm cũng còn nhớ, trong giới tu tiên tối kỵ kiêu ngạo, tự mãn, nên nàng dám khinh thường, chỉ là tinh thần vẫn cứ khỏi phấn khởi.

      Mọi người bị biến cố này làm giật mình, nhưng phải mới ra đời, rất nhanh bình tĩnh lại.

      Chuyện này giống như là tín hiệu khai chiến. Mặt đất vốn là bùn đất xốp mềm nay bị hất tung, đống xương tay từ đất chui ra, năm ngón xương tay vô thức rung động, mục đích duy nhất chỉ là cố gắng túm lấy bất cứ thứ gì ở gần nó nhất.

      Cả nhóm phản ứng rất nhanh, lập tức ngự kiếm lên , nhưng mà gian là rất hẹp, cho nên mọi người vì khom người xuống để tránh bị đụng bể đầu, cảm giác rất khó chịu.

      - Á á á!

      Lại là Lâm Dao, cứ tiếp tục thét lên chói tai, bởi vì đụng phải bàn xương trắng vừa túm được búi tóc bới cao của nàng.

      Lương Mạnh cách nàng gần nhất, vung tay lên, đám hỏa diễm bay ra, bám vào xương trắng, nó lập tức bị đốt rụi, vội vàng rụt về.

      Đằng này, Tô Hàm chấp tay làm phép, từng đạo lôi điện ở giữa hai lòng bàn tay của nàng xẹt ra, bao trùm khắp nơi, hình thành lôi võng.

      Thiên La Địa Võng!

      Hai cánh tay Tô Hàm vừa dang rộng, chớp mắt tạo thành tấm lưới điện khổng lồ, đập lên đống xương khô, rất nhanh vang lên tiếng ‘xẹt xẹt’, vùng bị cháy đen thành than, ngay cả nhóm xương trốn kịp cũng bị biến thành vùng cháy sém.

      chiêu này là do sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, Tô Hàm tranh thủ học. Tuy rằng lượng linh lực tiêu hao khá lớn, nhưng hiệu quả tấn công diện rộng lại rất ràng.

      Trừ bỏ Liễu Phong, còn lại ai cũng rất giật mình. Vốn cho rằng Tô Hàm là đại tiểu thư được che chở trưởng thành, dẫn nàng theo cũng chỉ vì cảm thấy người nàng có bảo bối nhiều. Đụng vào lúc mấu chốt có thể đem lại lợi ích, ngờ lực công kích của nàng là cường hãn như vậy, siêu viễn tu sĩ đồng cấp (???).

      tốt quá a!

      Liễu Phong sớm biết Tô Hàm là Kim Đan kỳ tu sĩ, thành thử có quá ngạc nhiên. Nhưng lần này, y có nhận thức mới về lực công kích của lôi linh căn.

      Tô Hàm có chú ý tới biểu cảm của những người khác. Nàng chỉ tập trung quan sát, phát quỷ lại khôi phục sĩ khí, lập tức bồi thêm chiêu cực mạnh.

      Nội tâm oán hận mới vơi đôi chút, Tô Hàm bình tĩnh quan sát động tĩnh tứ phía. Nàng tin chắc, đây chỉ mới là món khai vị, sau đó nhất định còn có món chính chờ bọn họ.

      Lâm Nhu và Lương Mạnh phải là người mới, nhanh chóng hoàn hồn, đều tự giác lấy ra vũ khí, tập trung tinh thần đề phòng.

      Ngược lại là Lâm Dao, tuy từng theo người khác thám hiểm mấy lần rồi. Nhưng những địa điểm kia có mức độ nguy hiểm cao như lần này. Cộng thêm ai cũng thấy nàng là thiếu nữ yếu đuối, mỏng manh, vô hình chung thêm phần bảo vệ, săn sóc nàng nhiều hơn. Kết quả, nàng chưa từng tự mình vượt qua chông gai, luôn được bảo vệ quá kỹ.

      Lần này bị tập kích bất ngờ, phản ứng dữ dội nhất chính là nàng, cứ thét chói tai thôi, lại chẳng biết phải làm gì cho phải. Điều này làm cho người khác cảm thấy bực bội. Đối lập với những lời do nàng ta châm chọc Tô Hàm ban nãy. Người có não cũng biết, ai cao, ai thấp!

      - Mấy thứ quỷ ma này rốt cuộc ở đâu ra a? đáng sợ ~~

      Lâm Dao sợ hãi xong, còn quên xích lại gần Lương Mạnh chút. Nếu phải bị Tô Hàm chen ở giữa nàng và Liễu Phong, kỳ thực nàng muốn xích lại gần Liễu Phong.

      Lâm Nhu cũng phát rầu. biết vị tộc muội này luôn được nuông chiều từ bé, chưa từng ăn trái đắng. Nguyên bản, đâu có mời nàng tổ đội. Nhưng biết nàng moi tin tức ở đâu ra, tự nhiên chạy tới cửa đòi chung. vì sợ nàng gặp chuyện gì may, cho nên từ chối thẳng. Ai ngờ, nàng lợi dụng thân phận là cháu Tộc trưởng đến chèn ép . Bất đắc dĩ mới phải đồng ý. Mà tại, quả nhiên là nàng toàn ngáng chân.

      nương, ngoại trừ thét chói tai, ngươi còn biết làm cái gì khác hay ?
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2055 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 72
      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão

      có người trả lời câu hỏi ngu ngốc của Lâm Dao, tất cả mọi người đều dồn chú ý vào toàn bộ động tĩnh xung quanh.

      mảnh yên tĩnh.

      Mọi người chẳng những dám thả lỏng, ngược lại càng cảnh giác cao độ, đây là tĩnh lặng trước cơn bão hay sao?

      ‘Thình thịch, thình thịch, thình thịch…’

      Tĩnh đến mức có thể để cho người ta nghe được tiếng tim đập của bản thân. Đều đều, chầm chậm lại mạnh mẽ.

      "Oành!"

      Đột nhiên, có căn xương trắng khổng lồ từ dưới đất xông ra, phóng thẳng về phía Lâm Dao.

      - Á a a a!

      Lâm Dao lại thét chói tai, cuống quít ném ra linh phù chuẩn bị sẵn ở trong tay.

      Liệt hỏa hừng hực phóng ra, đánh về phía xương trắng, tâm trạng của Lâm Dao mới thoáng nhõm tí, vừa rồi Lương Mạnh cũng chính là dùng hỏa diễm để tấn công.

      Nhưng ngờ, khúc xương này lại khác với mấy cái kia, thế nhưng e ngại hỏa diễm, giây đều chưa từng dừng lại, vẫn tiếp tục nhắm vào Lâm Daotiến công.

      Thời khắc mấu chốt, Liễu Phong vung tay lên, mảnh băng hàn đánh tới. Đoạn xương khô kia bị đông cứng ngay trong chớp mắt. Lâm Nhu nắm bắt lấy thời cơ, phối hợp ăn ý, đánh tan nát khối băng kia, hòng dập nát xương khô.

      Tô Hàm có động thủ, phải tại vì nàng ưa Lâm Dao, thấy chết cứu. Tại vì ban nãy nàng phóng thêm chiêu cuối, lấy lượng linh lực của Trúc Cơ kỳ tu sĩ mà tính, hẳn là sắp cạn kiệt rồi. Tạm thời, nàng vẫn chưa muốn để bại lộ Kim Đan kỳ tu vi của bản thân. Rất dễ để kẻ khác phát ra manh mối, Tô Hàm thực ra chính là Từ Hàn.

      là như vậy, Tô Hàm dùng thân phận giả mạo Ngự Thú Tông đệ tử để vào bí cảnh, giành bát canh với người ta. Tuy rằng Từ Thương sợ, nhưng là vẫn hợp tình hợp lý để cho người ta lên án. Hôm nay thấy sao, lỡ sau này gặp chuyện gì, bọn họ có cái cớ để làm khó dễ Từ Thương, Từ Liên. Tô Hàm cảm thấy có thể che giấu cứ giấu là tốt nhất.

      Cho nên, nàng làm bộ như sắp thoát lực, sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô cùng. Mặc dù nàng cách Lâm Dao rất gần, cũng có động thủ. Cho dù nàng động thủ, Liễu Phong cũng thể mặc kệ.

      Nhưng mà Tô Hàm quên mất, là tiểu nhân, kẻ đó lúc nào cũng chỉ biết đỗ lỗi cho người khác, chối bỏ rằng bản thân bất tài vô dụng. Chẳng bao giờ biết đặt mình vào vị trí của người khác, dù cho người đó từng ra sức bảo vệ mọi người nữa.

      Lâm Dao chính là vậy, sau khi thoát khỏi hung hiểm, nàng ta chỉ biết hung hăng lườm nguýt Tô Hàm. Ngụ ý chỉ trích nàng rằng: Cư nhiên thấy chết cứu.

      Căn bản là Tô Hàm phớt lờ cho rồi, tranh cãi với nàng ta quả thực chính là hạ thấp chỉ số thông minh của mình. Dù sao nàng nhìn ra, vị Lâm sư tỷ này chính là kẻ có bệnh công chúa. Còn là cái loại yếu ớt mỏng manh, đúng cho rằng mình là Mary Sue nữ chủ, người gặp người thích? Đáng tiếc, liền dạng tính cách này của nàng ta, càng nhìn càng giống ác độc nữ xứng, hắc liên hoa.

      - Chúng ta tiếp tục tiếp !

      Tô Hàm với mọi người.

      - Cái gì?!

      Lâm Dao bị dọa sợ, hét lên những lời nghe chói tai.

      - Ngươi thấy nguy hiểm sao? Thế nhưng còn dám kêu bọn ta chết!

      Tô Hàm thấy thế mới xác định, vị này thỏa thỏa là nữ xứng rồi! Tuyệt đối thể nào là nữ chủ! Nữ chủ có thể thông minh, xinh đẹp, nhưng nhất định đều là thiện lương, kiên cường! Trước giờ là mình quá đề cao nàng ta rồi a!

      Mọi người nhịn được nhíu mày, nhát cáy như vậy!

      Lâm Nhu đối mặt với ánh mắt khiển trách của Liễu Phong, Lương Mạnh, Tô Hàm, chỉ biết cười cười xấu hổ, khổ quá, ta cũng là bị ép buộc a!

      - Phú quý hiểm trung cầu, có nguy cơ mới có khả năng bùng nổ tiềm lực. Làm sao có thể mới gặp nạn chút xí liền bỏ chạy đâu!

      Dưới dâm uy của ba người Tô Hàm, Lâm Nhu đành phải mở miệng khuyên nhủ Lâm Dao.

      Ngược lại, Liễu Phong trực tiếp thẳng ra:

      - Nếu như ngươi muốn tiếp, vậy ngươi tự rời khỏi cũng được.

      Lâm Dao nhìn ra kinh thường trong đôi mắt của Liễu Phong, nàng khẽ cắn môi, :

      - Ta hiểu rồi, tiếp tục gây cản trở.

      Liễu Phong từ chối cho ý kiến, mặc dù mặt có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng người sáng suốt cũng có thể cảm giác được tin.

      Lâm Dao siết hai nắm tay chặt, cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên phẫn hận. Vì sao, Tô Hàm ràng là đại tiểu thư, phải là nuôi lớn lên dưới nuông chiều hay sao? Làm sao có thể hề sợ hãi? Nàng ta còn hơn mình đâu! Đem cả hai ra so sánh, biểu vừa nãy của mình liền thực quá mất mặt.

      Lâm Dao có suy nghĩ nửa ngày, cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân sai ở chỗ nào. Cuối cùng chỉ kết luận, đổ hết mọi tội lỗi cho Tô Hàm. Nỗi hận thù trong lòng ngày càng sinh sôi nảy nở.

      Đồ dối trá, sợ muốn chết mà làm ra vẻ trấn tĩnh để cho nàng bị xấu mặt!

      Nếu Tô Hàm có thuật đọc tâm, nàng cũng chẳng thấy lạ lẫm. Người có lòng đố kỵ ở đâu chẳng có. Tự bản thân nàng luôn cố gắng, cộng với thiên phú cấp bậc nghiệt, nếu như có ai ghen tị mới thấy lạ đâu!

      Mọi người tiếp tục sâu vào bên trong. ràng chẳng biết tiền phương có điều gì chờ đợi bọn họ. Nhưng mọi người hề sợ hãi, ngược lại rất phấn khởi, nhiệt huyết sôi trào.

      Đương nhiên là ngoại trừ Lâm Dao, nàng là sợ hãi, lại muốn bị yếu thế ở trước mặt Tô Hàm, vẫn luôn cố gượng.

      biết có phải mấy bộ xương bị đánh tới sợ mất mật hay . Bọn chúng vẫn cứ luôn núp ở tiền phương, toàn chờ thời tập kích. Tóm lại, bọn họ coi như thuận lợi, có gặp phải bất kỳ tập kích nào nguy hại.

      Tới trước cánh cửa đá khắc hoa, mọi người mới ngừng lại.

      Giới tu tiên lúc nào cũng chú ý tới ý cảnh, là dùng ngôn ngữ ngắn gọn để biểu đạt ý tưởng, hai là dùng nét họa đơn giản phóng khoáng nhất có thể. Cho nên, giống như loại đồ án điêu khắc phức tạp này, đúng giống bình thường.

      Nó cũng phải dùng để biểu đạt câu chuyện xưa hoặc là ý cảnh gì, nó chỉ là loại đồ án phổ thông hoa lá, phát ra có chỗ đặc biệt gì.

      Mọi người nhìn lướt qua, gặp mặt có linh khí dao động, liền hề để ý tới nữa. Nhưng Tô Hàm, gặp mặt hoa văn rất là tinh mỹ, nhịn được nhìn nhiều vài lần.

      Oanh!

      Tô Hàm hoảng hốt, giống như thấy người nam nhân đứng đưa lưng về phía nàng, dường như múa bút thành văn.

      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão.

      Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm.

      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão.

      Hận sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

      Chỉ trong chớp mắt, Tô Hàm hồi thần, lập tức tăng cao đề phòng. Nàng vừa mới bị xâm nhập tâm thần cách hề phòng bị!

      Mọi người
      đều có chỗ gì khác thường, thần sắc như cũ. Tô Hàm suy nghĩ, trực giác với nàng, ảo tưởng vừa rồi sợ là cùng với đồ án khắc đá kia có liên quan.

      Hoa dây leo, Tô Hàm là hiểu, loại đồ án này ngụ ý vì sinh sinh thôi, muôn đời lâu dài, là loại may mắn đồ án. Kết hợp vừa rồi mình hoảng hốt nhìn thấy ảo tưởng. Tô Hàm đoán, chủ nhân của chỗ này, sợ là từng trải qua đoạn cảm tình khắc cốt minh tâm.

      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão. Đây chắc là tỷ đệ luyến !

      Chẳng qua, có vẻ như kết cục phải là đại đoàn viên, đại khái là nhà sớm hao hết thọ nguyên, qua đời trước.

      Kỳ thực tu tiên năm tháng, tu sĩ cấp cao tùy tiện bế quan cái, chính là vài năm, vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm. Cho nên, giới tu tiên căn bản liền có cái thuyết pháp tỷ đệ luyến này. Bởi vì rất nhiều lúc, ngươi căn bản phân đối phương rốt cuộc là lớn hơn, hay là hơn so với ngươi.

      , hai chữ ‘Duyên phận’ hay treo ở cửa miệng tu sĩ. Đồng ý là có rất nhiều người cũng chỉ là cho có mà thôi, giết người đoạt bảo làm riết rồi chút cảm giác mới lạ đều còn. Nhưng, phương diện nào đó, mọi người vẫn cứ duy trì vấn đề tùy duyên.

      Đặc biệt là tán tu, nhân duyên sớm chiều rất dỗi bình thường. Hai người nhìn nhau vừa mắt, như vậy tùy duyên , thuận theo chủ tâm, xong việc hai người lại tiếp tục lữ trình của bản thân, lại chẳng bao giờ xuất nữa. Người vì thay lòng, người vì gặp nạn qua đời, hoặc cũng có thể là có lý do khác.

      Đương nhiên, ở bên trong các gia tộc tu tiên có tương đối quá nhiều quy củ, vẫn khá coi trọng trinh tiết của nữ tử. Giống như Đỗ Quân Lâm, ban đầu phát Đường Mị Nhi còn hoàn bích, nguyên mất, ấn tượng đối với nàng ác liệt tới cực điểm.

      Tô Hàm đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, bản thân lại là cái người có trí tưởng tượng bay xa. Lập tức phát huy khả năng phân tích lại cốt truyện cẩu huyết tỷ đệ luyến năm đó. Nàng cân nhắc thử phương diện này, rốt cuộc có trò mèo gì.
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva6 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 73
      Trận pháp sư?

      Người trong lòng chết trước, nếu vị này là cái tình thánh mà , vậy nhất định trong lòng rất đau khổ.

      Có khả năng là kể từ đó trở , tinh thần suy sụp, sống đơn đến cuối đời; Mà loại khác, chính là suy nghĩ thông suốt, bắt đầu cuộc sống mới.

      Khoan ! mới nhớ đống xương khô ban nãy. Tô Hàm lại nghĩ đến cái khả năng khác: Trăm phương nghìn kế để hồi sinh người mình !

      Tu sĩ bình thường có thể cho rằng ý tưởng này là rất viễn vông. Tu sĩ mà bị giết, có khả năng lưu trữ tàn hồn đoạt xá người khác, sống tiếp. Nhưng nếu tu sĩ thọ nguyên hao hết, vậy chỉ có thể nhập vào luân hồi. Đây gọi là thiên đạo luân hồi, có ai có thể thay đổi quy luật này được.

      Mà Tô Hàm phải chính thống được sinh ra và lớn lên ở thế giới này. Tư duy của nàng tương đối thiên mã hành . vậy nàng còn đọc quá nhiều tiểu thuyết khoa trương và giả tạo ở thế giới đại. Cho nên, suy luận này rất có khả năng là !

      Vậy người đàn ông đó, bây giờ chết hay vẫn còn sống?

      Chắc là chết lâu rồi ! Bằng , làm sao dễ dàng để yên cho hết tốp này đến tốp khác vào hủy hoại căn nhà dấu của mình chứ?

      chủ nhà đều chết hết, còn lại đáng sợ. Cho rằng như vậy, Tô Hàm mới thấy yên lòng.

      Tô Hàm suy nghĩ vòng, nhưng lộ ra mảy may. Còn mọi người vẫn bận quan sát toàn cảnh nơi này.

      Lương Mạnh quay sang hỏi Lâm Nhu:

      - Lâm huynh, ngươi có cách phá giải trận pháp này ?

      Lâm Nhu căng thẳng.

      - dối gạt Lương huynh, trận pháp này rất là phức tạp, ta chỉ phải cố hết sức.

      - Lâm huynh cứ việc thử, chúng ta hộ pháp cho ngươi.

      - Vậy xin nhờ chư vị!

      Lâm Nhu liền ôm quyền, tất cả tâm trí đều đặt vào trận pháp.

      ra Lâm bàn tử là trận pháp sư a! Bản thân Tô Hàm cũng từng học ít trận pháp. Thấy Liễu Phong và Lương Mạnh tập trung tinh thần đề phòng, cảm thấy cho dù có nguy hiểm, có hai người bọn họ cảnh báo, mình sao. Cho nên Tô Hàm ngứa nghề, nhịn được nhìn vào trận pháp.

      Tô Hàm quan sát trận pháp, cảm thấy mình nhất định phải thử. thử sao biết, chứ suốt ngày cứ lý thuyết suông thôi được.

      Lâm Dao đứng ngồi yên, phát Tô Hàm vẫn cứ trấn tĩnh tự nhiên, rất là khó chịu.

      ràng ngươi so với ta còn , thế nào tu vi lại có thể cao hơn ta, khả năng chịu đựng cũng tốt hơn ta đâu? Vì sao ngươi được nuông chiều nhiều hơn chút? Vô dụng hơn chút? So với ta kém hơn chứ?

      Lúc này, Lâm Dao thấy Tô Hàm tập trung tinh thần nhìn vào trận pháp, nhịn được trào phúng:

      - Tô muội muội, trận pháp đó phải dễ giải, đừng lãng phí thời gian làm chi.

      Liễu Phong và Lương Mạnh đồng thời nhìn sang, chứng kiến biểu cảm của Tô Hàm đăm chiêu, khỏi hỏi:

      - Ngươi là trận pháp sư?

      Tô Hàm có trả lời ngay lập tức. là nàng nhịn đủ vị đại tiểu thư kiều man này rồi. nương, ngươi rốt cuộc có hiểu đạo lí đối nhân xử thế hay vậy! Sư tổ của ngươi là cữu công của ta đó! Ngươi thực sợ ở trước mặt cữu công, ta đâm thọc đến nhà ngươi cũng có mà về? Chẳng lẽ ngươi thực ngây thơ cho rằng, cữu công của ta đứng về phía ngươi? Về tình, về lý đều có cửa nằm ở chỗ ngươi đâu!

      - Lâm Dao, ngươi rốt cuộc có đủ hay chưa! mực ngừng kiếm chuyện với ta. Ngươi cảm thấy ta dễkhi dễ lắm đúng ?

      - Ngươi nghĩ ngươi là ai?

      - Ta cảnh cáo ngươi, lần sau lại tiếp tục trêu chọc ta, ta tuyệt đối nể tình! Hơn nữa, ngươi cứ việc yên tâm, sư phụ của ngươi dám hó hé đâu!

      thèm nhìn bản mặt chớp mắt xanh lét của Lâm Dao. Tô Hàm xoay sang trả lời Liễu Phong:

      - Từng học vài trận pháp, nay ta muốn thử chút.

      Liễu Phong gật đầu.

      - Được, ta hộ pháp cho ngươi.

      Lương Mạnh lạnh lùng quan sát hành vi của Lâm Daotừ nãy tới giờ. Khóe miệng cong lên cách mỉa mai. biết trong đầu nữ nhân này chứa cái gì. Tưởng rằng mình có Xuất Khiếu Chân nhân làm sư phụ thôi, là có thể hoành hành ngang ngược rồi sao? Ngu xuẩn!

      Huống chi, kể cả ngày thường nàng được ưu tiên vài phần. phải là do mọi người đều vì nể mặt trưởng bối ở sau lưng nàng. Mới thèm so đo với nàng hay sao. tại, đối mặt với người có thân phận cao quý, tu vi cao thâm hơn như Tô Hàm. Cư nhiên nàng cũng dám ngu ngốc sủa bậy khắp nơi!

      biết sống chết!

      Từ Liên Chân nhân chỉ có duy nhất cháu , cưng còn cưng hơn cả con trai ruột, thương còn kịp. Nàng ta lại dám cả gan khiêu khích!

      Đối với hành vi vừa rồi của Tô Hàm, Liễu Phong cùng Lương Mạnh đều có tí ti bất mãn, ngược lại cảm thấy như vậy mới hợp lý. Nguyên đường Lâm Dao cứ mãi kiếm chuyện. Nếu như Tô Hàm cứ giống cái màn thầu, im lặng nín nhịn để cho người ta nắn miết, như vậy mới khiến cho bọn họ khinh thường đâu!

      Tô Hàm cẩn thận nghiên cứu trận pháp. Dựa vào những gì từng học trong ngành kỹ thuật, phân tích, tính toán cùng suy luận. Kết hợp với kiến thức về trận pháp học ở thế giới này. Nàng nhanh chóng phân tích mười mươi trận pháp trước mặt.

      Chỗ này, hẳn là khống chế chiều ! Cái đường vẽ kia, hình như là tiết kiệm năng lượng, còn có bên kia... Ừ ừ, trong đó, cái kia phải là tín hiệu chính, cũng chính là mắt trận.



      Cả trán Lâm Nhu đều đầy mồ hôi, sắc mặt của có hơi tái nhợt. Chứng tỏ là thần thức bị tiêu hao rất nhiều, ánh mắt lom lom, luôn nhìn chăm chú vào trận pháp.

      Kiểu này, xem ra còn chưa có giải ra. Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá đơn giản rồi sao?

      Đây là lần đầu tiên Tô Hàm giải quyết trận phápdựa vào tình hình thực tế. Cho nên có nhiều tự tin, mắt thấy Lâm Nhu vẫn còn cố hết sức, Tô Hàm cảm thấy khỏi ngờ vực.

      lần nữa suy nghĩ cẩn thận hơn, Tô Hàm cảm thấy, thực tình là mình đâu có tính sai a!

      Như vậy xem ra, trình độ giải trận pháp của mình so với Lâm Nhu hẳn là muốn cao hơn chút. Cũng biết, trình độ tại của Lâm Nhu là ở mức nào.

      Tô Hàm biết cái gì gọi là tên bắn chim đầu đàn. Bản thân nàng đủ ưu tú, nếu lại khoe tài ở phương diện trận pháp nữa, khỏi làm quá. bảo phải cố điệu thấp làm người, kết quả tại hoàn toàn xa quá a.

      Tô Hàm tiếp tục bày ra bộ dáng vẻ như rất dốc lòng nghiên cứu, còn cố tình làm màu điểm xuyết thêm vài giọt mồ hôi ở trán, sắc mặt âu có chút tái nhợt, giống na ná như Lâm Nhu .

      Nửa khắc chung sau, Lâm Nhu thở dài nhõm hơi, lau mồ hôi trán, với Liễu Phong:

      - May mắn có phụ sứ mệnh!

      Liễu Phong cũng lộ ra thần sắc thoải mái.

      Lương Mạnh cười :

      - Lâm huynh, trình độ trận pháp của huynh lại tăng lên rồi!

      Lâm Nhu khiêm tốn với Lương Mạnh:

      - Đâu có, đâu có, chẳng qua tại hạ mới sơ sơ bước vào cửa tam giai mà thôi.

      Lương Mạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

      - ra Lâm huynh là tam giai trận pháp sư!

      Tô Hàm chớp mắt mấy cái, như vậy, mình cũng phải ngang ngửa trận pháp sưcấp ba ? Kỳ thực, nàng cảm thấy mình còn dư sức, chừng chỉ là cấp ba đâu.

      - Vào thôi!

      Liễu Phong kiên nhẫn đứng nghe mấy người này ngươi tới ta , trực tiếp vào trước.

      Tô Hàm thấy Liễu Phong rồi, cũng chạy nhanh đuổi theo. Nơi này có bốn người, người nàng tín nhiệm nhất vẫn là Liễu Phong.

      Lương Mạnh cũng vào, thừa lại Lâm Nhu và Lâm Dao mặt xanh. Cuối cùng xem ở phương diện đồng tộc, ra dấu để cho nàng vào trước, bản thân tự nguyện bọc hậu cho nàng.

      Lâm Dao ngẩng cao đầu như khổng tước, hừ lạnh với Lâm Nhu, như vậy mới chịu vào. Chẳng qua là cái thứ xuất, vừa rồi cả gan đứng về phía mình. Để mặc cho tiểu tiện nhân Tô Hàm làm nhục mình. Sau khi trở về, nhất định phải cho đẹp mắt!

      Còn cái tiểu tiện nhân kia nữa, nàng cũng kiêu ngạo được bao lâu đâu! Hừ!

      Vừa rồi, cả người Lâm Nhu đều đắm chìm ở trong trận pháp, căn bản đâu biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là thấy thái độ của ba người Liễu Phong đều đồng loạt phớt lờ Lâm Dao, mới đoán già đoán non, chắc lúc mình giải trận pháp, nàng lại chọc giận người ta nữa rồi.

      Vốn là mảnh hảo tâm, ngờ nàng chẳng cần thôi, ai biết lại bị cắn cho cái.
      ________
      Misu: Chúc mừng năm mới a các nàng! Nhân dịp năm mới, Misu có quà cho các nàng ... hì hì, quà gì chút nữa các bạn biết, cần khách sáo, cần khách sáo :yoyo51:
      Misu mới phát có thêm mấy bạn đọc đáng , chào mừng nhảy vào hố của Misu, nhân tiện hôn hôn cái nào!!! :yoyo45:
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva4 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 74
      Mật thất

      Căn phòng này xinh đẹp vô cùng. Tuy chỉ là thạch thất ở dưới lòng đất, nhưng được chỉnh sửa tinh xảo dị thường. Hoa văn hoa dây leo dường như có ở khắp mọi nơi, bàn gỗ tử đàn, hoa văn phúc lộc thọ, giống như là trang sức của giới nhà giàu phàm nhân.

      Liễu Phong qua, tùy tay sờ mặt bàn cái, giơ tay lên, sạch hạt bụi.

      cau mày, chẳng lẽ nơi này còn có người ở?

      Tô Hàm nhận ra nghi vấn của Liễu Phong, liền giải thích:

      - Nơi này có Thanh Trần trận vẫn hoạt động liên tục.

      Khi Lâm Nhu tiến vào, vừa khéo nghe được, cất cao giọng:

      - Đúng vậy, ra Tô Hàm cũng là trận pháp sư a!

      Tô Hàm xua tay :

      - Ta cao lắm mới học được chút da lông mà thôi, ngươi mới đúng là trận pháp sư!

      Lời này phải là khiêm tốn, trận pháp của Minh tộc độc thành nhà, khác với các môn phái nay. Tô Hàm chỉ mới vừa bước qua cửa hàng rào mà thôi. Cách ba chữ trận pháp sư, còn xa lắm.

      Lâm Nhu cười cười gì. Trận pháp thứ này cũng phải là dễ dàng như vậy, nhất định phải có thiên phú mới học được, Tô Hàm mới mười lăm tuổi, tiền đồ vô lượng a.

      - Chuyện này nhìn đơn giản, ắt có trá, cẩn thận.

      Liễu Phong rất nghiêm túc.

      - Liễu sư thúc yên tâm, ta cũng phải lần đầu tiên ra ngoài thám hiểm, chuyện này ta biết.

      Lâm Nhu đáp lời.

      Tô Hàm cùng Lương Mạnh hai người cũng gật đầu đồng ý, cả Lâm Dao cũng ngoan ngoãn nghe theo. Chỉ là trong lòng mọi người suy nghĩ cái gì, chỉ có họ mới biết.

      Mọi người điều tra vòng đại sảnh, phát đây toàn là gia cụ bình thường, chẳng có gì đặc biệt, liền tiếp tục vào bên trong.

      Giống như đại sảnh, trần nhà đều được khảm dạ minh châu, mỗi hạt chừng nắm tay lớn . Đặt ở nhân gian, tuyệt đối là trân bảo hiếm có. Chẳng qua hứng thú của nhóm Liễu Phong với thứ này nhiều. Thứ gì có linh khí, bọn họ chẳng bao giờ để vào mắt.

      Còn Tô Hàm, tuy là nàng chết mê chết mệt với những thứ trông xinh đẹp, bất kể có linh khí hay . Nhưng giờ phút này tình huống chưa , đâu dám biết xấu hổ đề nghị đóng gói mấy viên dạ minh châu này .

      Dựa vào ánh sáng nhu hòa, Tô Hàm thấy hai bên đường có mấy cái thạch thất khác nhau.

      Như cũ vẫn là Liễu Phong đầu, mọi người bước vào gian thạch thất ở gần nhất.

      Nồi, bát, muôi, bồn, đầy đủ mọi thứ, và bếp lò, này dĩ nhiên là nhà bếp!

      Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng tích cốc, chủ nhân nơi này rốt cuộc là vì thỏa mãn ham mê ăn uống của mình, hay là vì tu vi quá thấp?

      Liên tưởng tới trận pháp giăng bủa ở nơi này, mọi người cảm thấy, cái trước có khả năng cao hơn.

      Như cũ là vật dụng của người phàm, chút linh khí. mọi người có hứng thú, rất nhanh rời khỏi, vào thạch thất kế tiếp.

      Liên tiếp qua mấy cái thạch thất, đều có thu hoạch được gì, làm mọi người thất vọng.

      Lâm Dao là người phẫn nộ nhất ở đây, nàng bị mất mặt mũi lớn như vậy, cư nhiên cái gì bảo bối đều có! Rất có tâm mắng Lâm Nhu mấy câu, lại sợ bởi vì vậy mà Liễu Phong có ấn tượng đối với mình càng kém hơn, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống, nhịn nhịn đến mức nội thương.

      Lương Mạnh lại thả linh thử của ra, linh thử quay vòng, dừng lại ở cuối thông đạo, tiểu móng vuốt cứ cào cào bức tường, dáng vẻ rất là lo lắng.

      Hai mắt Lương Mạnh sáng rỡ lên.

      - Phản ứng lớn như vậy, xem ra bên đó có thứ tốt!

      Có cái gì là tốt rồi, chỉ sợ tay mà về a!

      Liễu Phong giơ tay lên, đóa băng liên óng ánh trong suốt bay ra, nhìn như thong thả nhưng kì thực xoay tròn cực nhanh, bay về vách tường phía cuối thông đạo.

      Thể tích của băng liên lớn, nhìn như mảnh mai, bé, nhưng khi chạm vào vách lại phát ra tiếng cắt ‘Roẹt roẹt’, rất sắc bén.

      Tô Hàm dùng khóe mắt nhìn Liễu Phong cái. Vũ khí của băng sơn dĩ nhiên là đóa hoa sen. Quả nhiên là đừng đánh giá quyển sách qua cái bìa, càng là người trầm mặc ít lời, bình thường nội tâm càng là phong phú, mềm mại a.

      Liễu Phong có thoạt nhìn thoải mái như vậy. thực tế, độ cứng của thạch bích này vượt qua mức tưởng tượng của y. Vốn tưởng rằng dễ dàng có thể cắt ra cái lối vào, kết quả lại cứng đến mức ngạc nhiên. Đây phải là thạch bích thông thường.

      Tô Hàm cẩn thận quan sát, rất nhanh liền phát Liễu Phong sắp kiệt sức. Nàng gì, chỉ lấy ra Hồi Nhất tiên của mình, đẩy linh lực vào, quất roi về phía thạch bích.

      ‘Oành!’

      Bụi thạch bay tán loạn, Tô Hàm nhướng mày, thạch bích này cư nhiên cứng như vậy. Khó trách cái bản mặt bị liệt của Liễu Phong nay lộ ra vẻ gắng gượng.

      Ba người còn lại thấy động tác của Tô Hàm như thế, cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đều tự động lấy ra vũ khí của mình, cùng tấn công thạch bích.

      Trong lúc nhất thời, ánh sáng trùng điệp, tiếng động vang lên ngớt, bụi thạch bay tán loạn. Chung quy là thêm người, thêm lực. biết thạch bích được chế tạo từ nguyên liệu gì, cứng rắn vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người đập vỡ ra cái động lớn.

      ‘Ầm ầm!’

      tầng thạch bích mỏng manh cuối cùng bị đánh vỡ. Mọi người còn chưa kịp ăn mừng, đột nhiên, đạo xương trắng tráng kiện lấy tốc độ sét đánh lao ra tấn công. Người đứng mũi chịu sào chính là Liễu Phong.

      Liễu Phong trơ mắt nhìn xương khô đâm thẳng tới ngực mình. Hoàn toàn kịp phản ứng. Ngay lúc xương trắng sắp sửa đâm thủng ngực y. căn bạch tiên bọc lấy lôi điện lập tức quấn lấy xương khô, hiểm hiểm ngăn cản được thế công của nó.

      Thừa dịp xương trắng bị chậm nhịp, Liễu Phong liền chuyển động băng liên, đột nhiên tấn công vào nó, đẩy nó ra xa, còn bản thân lách người tránh thoát.

      Ba người kia thực lực thấp hơn, cho nên lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng điều khiển vũ khí của mình tấn công khúc xương.

      Tô Hàm dùng sức kéo chặt khúc xương trắng, mày hơi cau. Cái thứ này khí lực lớn , dù gì nàng cũng là Kim Đan tu sĩ, tuy phải thể tu, nhưng thể chất cũng tăng lên theo tu vi, khí lực . Mà lúc này nàng lại có cảm giác, xém chút bị khúc xương này hất bay.

      Phát Liễu Phong nghiêng người tránh được công kích, Tô Hàm mới buông tay. Vũ khí của ba người còn lại cùng lúc công kích lên khúc xương, nhưng nó quá cứng, trừ vết cháy sém do lôi điện của Tô Hàm để lại ra, những công kích khác ảnh hưởng được nó mảy may.

      Tô Hàm nhíu mày, thứ này giống như là quỷ có linh trí, nàng cảm giác có thần thức nào tồn tại người nó, mà càng giống như loại binh khí.

      Hay là phía sau màn còn có người thao túng?

      Liễu Phong hồi thần, trông thấy mọi người đánh mãi chưa xong, vội vàng chỉ huy băng liên gia nhập trận chiến.

      Băng liên chậm rãi di động, dừng ở trênđỉnh của khúc xương. Tay Liễu Phong bấm pháp quyết, băng liên khẽ chấn động. thanh băng diễm nho từ tim sen chui ra, dừng ở phía xương trắng. Chỉ trong vòng giây, xương trắng bị tầng băng bao lấy, sau đó ‘C-rắc’ tiếng, vỡ tan nát, hóa thành bụi bậm.

      lợi hại!

      Tô Hàm trợn trừng mắt, trước đây nàng còn xem thực lực của Liễu Phong. Cứ nghĩ rằng khẳng định đấu lại mình. Giờ nàng thấm thía, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mình sai sai quá sai.

      Nghĩ đến cũng phải, Liễu Phong là đệ tử chân truyền của Phân Thần kỳ Chân nhân. Nếu như có chút bản lĩnh, vậy mới quái lạ đâu! Tại từ sau khi tiến cấp Kim Đan, mình vẫn còn ngủ say chiến thắng. Quên mất đời này, mỗi người đều hề đơn giản, mỗi người mỗi khác.

      May là Tô Hàm vẫn còn kịp thời nhận ra sai lầm của bản thân. Tự mãn, kiêu ngạo luôn khiến nhân tài dậm chân tại chỗ. Bản thân nàng còn mang cái thân thế ảo ơi là ảo, cộng với hai tòa đại sơn Minh di tộc và Tử Thành. Nàng chỉ có thể tiến, thể lui.
      Thanhbliss, Anhdva, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :