1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 5: Huấn luyện

      Nếu hỏi ai là người cực khổ nhất trong hai tháng này...

      Xin thưa phải người nghèo, phải ăn xin, cũng chẳng phải những người hấp hối, mà là… giáo viên của gia tộc La Sinh Nhược.

      Vậy người bối rối nhất là ai?

      Còn ai ngoài các thành viên nhà La Sinh Nhược nữa.

      Giáo viên thế giới ngầm cần dạy rất nhiều thứ cho “học sinh” sát thủ, trừ lý thuyết sách vở ra còn có kỹ thuật đánh đấm và ám sát.

      Tổng cộng có bốn người, tính giáo viên dạy kiến thức. biết bao nhiêu đứa trẻ được họ rèn giũa, nhưng chưa có người nào khiến cho họ có cảm giác phức tạp như La Sinh Nhược Du Niệm. Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu cái gì gọi là vừa vừa hận, nước sôi lửa bỏng rồi.

      Mấy năm trước, họ từng huấn luyện cho La Sinh Nhược Du Niệm. Chẳng qua tiềm năng của con bé quá thê thảm. Dù bốn người có nổi danh toàn thế giới cũng có cách biến đứa trẻ tài, chăm trở thành sát thủ được.

      Vốn dĩ bọn họ bỏ cuộc rồi, ai ngờ hôm nay lại bị La Sinh Nhược Đình Tuất triệu tập. Chuyện này làm cho bọn họ bất ngờ và hoang mang thôi, bởi lẽ giai đoạn đào tạo tốt nhất của La Sinh Nhược Du Niệm qua lâu rồi. Giờ nếu có dạy lại cũng chẳng mấy hiệu quả. Mà thôi, lão thái gia cầu, tốt nhất đừng làm phật lòng ông ấy. Thế là họ chạy từ ngàn dặm xa xôi về nhà.

      Trăm triệu lần cũng thể tưởng tượng nổi, La Sinh Nhược Du Niệm nghiêm túc lại trở nên kinh khủng như vậy! Đúng, là kinh khủng!

      Cảnh tượng dạy học đầu tiên:

      “Kỹ thuật đánh chính là sử dụng cơ thể của mình, phối hợp với bộ não. Công, thủ phân chia ràng, phải nhanh và chuẩn…”

      Trong phòng luyện võ toàn màu trắng, ông lão hơn 50 tuổi, mặc võ phục màu đen, giọng khoẻ khoắn, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm động tác của đối thủ. Người kia nhanh nhẹn lao tới, qua mấy chiêu, đối phương bị áp chế mặt đất, thể động đậy.

      Du Niệm nghiêm túc học hỏi, thấy giáo viên ngoắc tay, đứng dậy tới.

      “Thử ” Vị giáo viên này từng dạy cho Du Niệm, nên ông chẳng chờ mong gì ở cả. từng làm người ta thất vọng ai mà trông cậy đột nhiên nổi bật cho được.

      “Dạ” Du Niệm gật đầu, thủ thế. Chàng trai đối diện là trong những người giúp việc cho nhà La Sinh Nhược. là người giúp việc thôi, chứ ta mà ra đường lấy địch trăm là chuyện bình thường.

      “Bắt đầu!” Tiếng hô vừa dứt, Du Niệm lấy đà tấn công, tốc độ thần sầu khiến ta hoa mắt, bắt kịp. Giây kế tiếp, khi giáo viên nhìn tình huống chàng trai kia bị thân hình bé của Du Niệm ấn mạnh xuống. ta dám cử động, bởi chỉ cần nhúc nhích chút thôi là chầu Tây Thiên ngay lập tức.

      Chàng trai chớp mắt ngỡ ngàng, hiển nhiên là tại sao mới nháy mắt có cái mà mình bị người ta quật ngã rồi. Nhìn tư thế của Du Niệm, chính là bộ dáng của cỗ máy giết người trời sinh. Giáo viên dạy cận chiến suýt nữa bị nghẹn chết, ông trợn trừng mắt nhìn Du Niệm, cứ như thể phát kỳ quan thứ tám thế giới.

      Cảnh tượng dạy học thứ hai:

      hình - lợi dụng ánh sáng và bóng ảnh, kết hợp tượng vật lý và hoá học, khiến cho giác mạc của con người sử dụng đến cực hạn, từ đó bóp méo hình ảnh trong mắt đối phương, làm cho người ta cho rằng kẻ thù đột nhiên biến mất. Đây là kỹ năng ám sát đặc trưng quan trọng nhất của gia tộc La Sinh Nhược…”

      Vị giáo viên này mặc trang phục do thám, lắc lư cây gậy trúc tay giống như đe dọa kẻ thù nếu mày dám bước lên chút, đừng trách tao hung ác. Hai mắt Du Niệm nhìn chằm chặp sáng ngời. Du Niệm nhúc nhích, ngồi thẳng sống lưng chiếu tatami, hết sức chuyên chú, khó mà tìm ra được lỗi sai.

      “Lên đây, làm thử lần cho thầy xem” Thấy Du Niệm ngoan ngoãn nghe mình giảng bài, giáo sư rất hài lòng, lặng lẽ cộng điểm.

      “Vâng” Du Niệm đứng lên, lông mi rũ xuống che khuất giảo hoạt, hứng thú dạt dào môi.

      từ từ cất bước, đôi mắt rời khỏi thầy giáo, vị giáo viên kia cũng khoanh tay, theo dõi chuyển động của Du Niệm. Du Niệm tới góc tường, nhìn như khoan thai, nhưng khí loáng thoáng chập chờn, ánh sáng và hình ảnh nhập nhoè nhiễu sóng. Tự nhiên khiến người ta sinh ra ảo giác mà chẳng hề hay biết.

      Giáo viên ám sát mở to đôi mắt, nhìn Du Niệm lúc lúc , ông thầm kinh ngạc trong bụng. Ông là người của gia tộc La Sinh Nhược, phụ trách dạy dỗ những đứa bé trong nhà. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên ông bị học sinh của mình mê hoặc. Bất kể thầy dạy ám sát cẩn thận bao nhiêu, kết quả Du Niệm vẫn biến mất dưới mí mắt ông. Ông chưa kịp tìm kiếm trời đất đột ngột đảo lộn.

      Đợi ông phản ứng lại tay chân bị Du Niệm siết chặt, con dao chặn dưới cổ ông.

      “Thưa thầy, Du Niệm đủ tư cách chưa ạ?” Giọng êm ái, uyển chuyển, ngọt mà ngấy văng vẳng bên tai.

      Thầy dạy ám sát trợn trắng, nhìn Du Niệm như quái vật.



      Mới tháng ngắn ngủi mà bốn vị giáo sư của thế giới ngầm đồng loạt đưa ra đánh giá duy nhất cho La Sinh Nhược Du Niệm. Sắc mặt cả bốn người quái dị, vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ:

      “La Sinh Nhược Du Niệm là sát thủ trời sinh muộn.”

      Tất cả mọi người trong nhà La Sinh Nhược đều rối rắm thôi. Thiên tài thiên tài, thế nào gọi là thiên tài sinh muộn? Thiên tài sinh muộn còn là thiên tài hả? Hơn nữa vẻ mặt nhăn nhúm của bọn họ là sao vậy? Rốt cuộc là khen hay chê đây?

      chung, bất kể ra sao, thời gian huấn luyện hai tháng còn chưa kết thúc La Sinh Nhược Du Niệm bị bốn ông thầy đá xuống núi bắt hành nghề, thế là Du Niệm ra tù trước thời hạn.
      SiAm, ChrisMushaderland thích bài này.

    2. Mushaderland

      Mushaderland New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      5
      Truyện hay quá:ex10:, ́ lên nha bạn:yoyo45:
      Tiểu Thư Họ Phạm thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Mushaderland thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 6: Kiểm tra

      Dưới ánh trăng rằm.

      Đại bản doanh của gia tộc La Sinh Nhược trong vùng núi thâm sâu, mùi máu tanh trở nên nồng nặc vào buổi tối, khí cũng lạnh lẽo, ghê rợn hơn ban ngày.

      sân huấn luyện rộng lớn, gia chủ nhà La Sinh Nhược - La Sinh Nhược Điển Trì, phu nhân Tề Uý Lam, và các thiếu gia La Sinh Nhược Lương Lễ, La Sinh Nhược Lương Hàn, La Sinh Nhược Đường Diệm có mặt đầy đủ, ngay cả Đồ Đặc cũng theo. Riêng La Sinh Nhược Du Nhiên bận rộn học hành tại học viện Boutis hai tháng nay nên chưa về, và La Sinh Nhược Đình Tuất ở nước ngoài.

      Cánh cổng sân huấn luyện vừa dày vừa nặng ken két mở ra, bóng người duyên dáng, uyển chuyển liền bước từ bên trong, hiểu sao lại làm cho tất cả mọi người ngừng thở, dâng trào loại cảm giác thể thành lời.

      Toàn thân tới là bộ trang phục do thám màu đen, đặc trưng của gia tộc La Sinh Nhược. Mái tóc dài ngang eo tung xoã trong gió, khuôn mặt thanh tú nhắn quen thuộc, khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, tự tin. Đôi mắt hoa đào hẹp dài được di truyền sâu sắc mà mềm mại, khiến cho người khác bất giác thơ thẩn.

      “Tiểu, Tiểu Niệm…” Tề Uý Lam kinh ngạc mở miệng, do dự dám tiến lên.

      Du Niệm đứng trước mặt người thân, lúm đồng tiền lún sâu, con ngươi lấp lánh sắc màu ma mị, cuốn hút đến nỗi làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng muốn chạy trốn, chỉ hi vọng được nhìn lâu hơn lát.

      “Mẹ, ba, cả, hai, em trai.”

      “Hừ!” Đường Diệm đút hai tay vào túi quần, đánh giá gương mặt gần trong gang tấc, ràng chị ta vẫn vậy, nhưng cảm giác lại hơi khang khác, cậu nhóc tỏ vẻ bất cần đời nhằm che giấu bối rối.

      “Ừ!” Điển Trì gật đầu, đôi mắt thăm thẳm quan sát Du Niệm, ngầm trao đổi ánh mắt với Đồ Đặc. Ông rung động và nghi ngờ thay đổi của con bé, nhưng kết quả xét nghiệm DNA lại khẳng định bé trước mặt này là đứa con lười biếng của mình. Cuối cùng ông cho rằng, vì sống sót sau tai nạn cho nên con tỉnh ngộ.

      giờ ông nội con ở nhà, Lương Lễ thay mặt ông kiểm tra con.”

      Du Niệm nghiêng đầu, nhìn Lương Lễ đứng đối diện. Dường như lúc nào cũng mặc đồng phục của gia tộc, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, cặp mắt cá chết trống rỗng xoáy thẳng vào . Vì con ngươi của quá tối, quá sâu, cho nên khiến cho người khác cảm giác như xác chết biết . Mọi người ăn ý lùi ra vạch trắng, thoạt có vẻ lơ đãng, nhưng khí thế sắc bén, lạnh lùng của sát thủ thể nào che giấu.

      “Bắt đầu ” Lương Lễ cất giọng.

      vừa dứt lời, Du Niệm phát ra Lương Lễ nhàng di chuyển bước chân. Nhà La Sinh Nhược hành nghề sát thủ, nhưng họ nghiêng về ám sát hơn. Nếu cần thiết thân, dù là người chết cũng phải giữ bí mật, tuyệt đối để lọt bất kỳ chứng cứ phạm tội nào.
      Ánh sáng chớp loé liên tục, hai bóng dáng dần dần biến mất trước mặt mọi người, giây kế tiếp, bọn họ lao thẳng vào nhau như tên rời cung. Tiếng gió “xoẹt” xé rách khí vang lên, gian lại trở về yên lặng. Trận đấu kết thúc, dao găm của Du Niệm gác cổ Lương Lễ, mà đinh băng của Lương Lễ chĩa vào ngực .

      “Được rồi” Điển Trì trầm giọng hô ngừng, Lương Lễ đứng dậy, tiện đà kéo Du Niệm lên.

      “Ngày mai học ” Điển Trì phức tạp với Du Niệm, ông xoay người ra khỏi sân huấn luyện. Giờ ông biết tại sao mấy lão già đó đều cuồng loạn hết rồi, bản thân ông đây cũng tránh khỏi khiếp sợ phen.

      Đứa bé kém cỏi xưa nay sao có thể thay đổi nhanh như vậy trong vòng tháng chứ? Cứ như thể biến thành người khác vậy. Mọi người phải hiểu rằng, Lương Lễ được đề cử là sát thủ xuất sắc nhất của thế hệ tại, được tôn xưng là cỗ máy giết người hoàn mỹ nhất gia tộc La Sinh Nhược.

      “Tiểu Niệm, thích vũ khí thế nào?" Tề Uý Lam mừng rỡ nắm tay Du Niệm, đứa con bé này từng làm nhiều điều sai trái nhưng bà nỡ bỏ rơi con mình.

      “Vũ khí ạ?” Du Niệm hiếu kỳ lặp lại, cây đinh được làm từ băng giơ trước mặt . Du Niệm cầm lấy, lật qua lật lại, giống băng nhưng phải băng, thấy lạnh nhưng chỉ cần nắm trong tay lát là nó tan thành nước. kỳ lạ, người ta dùng chất gì chế tạo ra nó vậy nhỉ?

      “Mỗi sát thủ sau khi thông qua sát hạch đều có vũ khí của riêng mình, vừa trợ giúp làm nhiệm vụ, vừa tránh để sót dấu vết. Ví dụ như dùng băng đinh băng, Lương Hàn dùng súng, Đường Diệm dùng băng mỏng, đều chế tạo từ loại nguyên liệu. Em cứ đến nhà kho lựa chọn, cần gì với Đồ Đặc, ông ấy giải quyết cho em.”

      Lương Lễ cất đinh băng vào, lạnh lùng lườm Đường Diệm.

      Cậu nhóc ảo não xoè tay, lộ ra cái đồng hồ kỳ lạ, Lương Lễ chạm ngón trỏ vào đó, mảnh băng vụn trong suốt xuất đầu ngón tay .

      Du Niệm cẩn thận quan sát, chưa tới vài giây nó tan chảy, “ thần kỳ, tan trong khí mà lại thấm vào cơ thể” thế giới này thú vị hơn cả tưởng tượng của .

      “Ừ.”

      Du Niệm còn muốn gì đó chợt thấy ánh mắt hình viên đạn của Đường Diệm, có vẻ như cậu nhóc rất bực bội. nháy mắt, mỉm cười: “Vật chất càng cầu về lực và độ chính xác càng cao, hơn nữa phải phóng nhanh trước khi nó tan chảy, nhờ nguyên liệu này mới bị tóm gáy.”

      thừa!” Cậu nhóc ôm ngực, đắc ý, cậu tuyệt đối thừa nhận, cuối cùng bà chị này cũng có ưu điểm làm cậu hài lòng… Hừ! Chỉ chút mà thôi. Trẻ con quả nhiên cần dỗ dành.

      Nhìn căn phòng màu hồng mơ mộng đầy tục khí của mình, nét mặt dịu dàng của Du Niệm vẫn thay đổi, cầu người giúp việc: “Phiền đổi toàn bộ rèm cửa, ga giường thành màu trắng, cảm ơn.”

      Lật cuốn sổ nhật ký bàn, Du Niệm phát La Sinh Nhược Du Niệm bắt đầu viết nhật ký từ hồi mười hai tuổi. Hầu như trang nào cũng nhắc tới cái tên Đan Khương Hằng. Mỗi dòng chữ đều đong đầy tình , hôm nay học nấu ăn vì , ngày mai lại diễn thuyết ủng hộ , ngày kia nghe đồn đăng kí vào học viện hoàng gia Boutis, mình liền lợi dụng quyền lợi của gia tộc La Sinh Nhược dây dưa.

      tấm ảnh được giữ gìn cẩn thận kẹp giữa cuốn sổ, hình là nửa khuôn mặt nhìn nghiêng cương nghị mờ ảo, có vẻ như là bị chụp lén. Dù chỉ là gò má mơ hồ nhưng nhìn vào vẫn thấy được nét đẹp của người đàn ông bên trong. Đôi mắt u buồn làm lòng người tan nát, bờ môi hé mở như cánh hoa đào, khí chất tôn quý khiến đối phương chỉ dám đứng nhìn từ xa, dám khinh nhờn.

      Ừm… dáng dấp hơi giống mấy nàng ma cà rồng trong truyện tranh.

      Du Niệm bật máy tính, gõ ba chữ Đan Khương Hằng vào ô tìm kiếm thông tin.

      Nam; 22 tuổi; sinh viên năm tư của học viện hoàng gia Boutis; Bạch tôn; hội trưởng hội học sinh; con trai của Chấp Pháp Tước Công quốc Rebis. Ngoại hình, năng lực, bối cảnh thân phận hoàn hảo. Người đàn ông ưu tú thế này đời nào thèm để ý kẻ tầm thường, ngay cả đồng phục màu xám cũng lấy nổi cơ chứ?
      SiAm, MushaderlandChris thích bài này.

    5. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 7: học

      Với thân phận của La Sinh Nhược Du Niệm, ta hẳn phải đẹp đôi với thế hệ trẻ nhà Thập Tam Tước, thậm chí còn cao quý hơn cả công chúa, tiểu thư quý tộc của bất kỳ đất nước nào.

      Đáng tiếc thay, vì năng lực hạn hẹp của mình mà ngay cả tầng lớp quý tộc bình thường cũng chê bai ta. tài năng, chăm chỉ, thân thiết với gia đình. Người như vậy dù có muốn gả đối tượng hỏi cưới cũng phải đắn đo phen.

      Bởi vậy, sao ta xứng được sóng vai với hội trưởng kiêm thiếu gia nhà Chấp Pháp Tước cơ chứ? Có khi ngay cả cái liếc mắt người ta cũng thèm ban cho đâu. Khó trách bị La Sinh Nhược Du Nhiên xoay như dế. Du Niệm khép máy tính lại, ngước mắt nhìn Đồ Đặc đứng trước cửa.

      “Tam tiểu thư có ý tưởng cho vũ khí của mình chưa ạ?”

      “Có, đành phiền ông rồi” tuy hẳn là vũ khí nhưng thứ này chơi cũng vui.

      Du Niệm sửa sang lại kế hoạch:

      Đầu tiên là đổi đồng phục đen thành màu trắng.

      Thứ hai là lấy lại bông hoa tường vi đen mà La Sinh Nhược Du Niệm tốn bao tâm trí và công sức hái về nhưng lại bị La Sinh Nhược Du Nhiên chiếm đoạt tặng cho Đan Khương Hằng.

      Sau đó là đoạt huy hiệu ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho địa vị của học viện Boutis.

      Cuối cùng là tìm đàn ông hợp khẩu vị chơi trò đương ba tháng.

      Xin hỏi: Còn La Sinh Nhược Du Nhiên sao?

      Trả lời: Bên ngoài tầng khí quyển.

      Học viện hoàng gia Boutis là trường học nổi tiếng ở công quốc Rebis, thậm chí là đứng đầu thế giới. Các cấp tiểu học, trung học và đại học được tạo thành mối liên kết chặt chẽ.

      Tuy là học viện quý tộc nhưng hết thảy đều phải dựa vào thực lực. Trước mặt người xuất sắc, thân phận chẳng là gì cả. Thế nên, muốn làm trò cười tất cả mọi người bắt buộc phải cố gắng, phá vỡ giới hạn của bản thân, thi đua giành lấy thành tích ngang bằng với thân phận.

      Học viện Boutis có ba loại đồng phục trắng, xám, đen phân chia cấp bậc thực lực và thân phận. Đồng phục màu đen nhiều nhất, thường là con cháu nhà khá giả và những người đạt thành tích trung bình. Gia thế và thành tích của màu xám cao hơn màu đen nhưng vẫn thua xa màu trắng.

      Khỏi cần cũng biết, ai mặc đồng phục trắng kẻ đó chính là thần tượng, được người người ca ngợi. Gia thế hùng hậu, thành tích kiêu hãnh. Ai mà cuồng nhiệt? Toàn bộ học viện chỉ có khoảng ba mươi người mặc đồng phục màu trắng, được xưng là “Bạch tôn”.

      Ừm, đặt tên nghe oách , cứ như cán bộ cấp cao ấy. ngờ La Sinh Nhược Du Nhiên lại là trong những Bạch tôn. Đây hẳn là lý do khiến địa vị của La Sinh Nhược Du Niệm bị vùi xuống đáy.

      Du Niệm ngắm bản thân trước gương, cuối cùng gương mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc cũng bị lấn áp trong đám đông.

      Đồng phục màu đen được thiết kế rất đẹp, hai đường viền bạc nối dài áo vét vest, nơ bướm màu đỏ thắt trước ngực, chiếc váy dài qua đầu gối khoảng 2 phân, già dặn cũng hở hang, vừa trong sáng vừa cao quý. Chỉ cần nhìn đồng phục thôi đủ nhận ra đây là trường học như thế nào. Tiếc là màu sắc hợp. Chắc Ly Nhi thích bộ này, còn vẫn khoái màu trắng hơn.

      “Ơ… Tiểu thư tỉnh rồi à” Người phụ nữ trung niên thường hay chăm sóc cho gọi là mẹ Bảy, đầu bếp chính của cả nhà. Bà có đôi tay nấu nướng thiên bẩm và trái tim hiền hậu, rất dịu dàng với gia đình.

      Du Niệm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn mẹ Bảy, phảng phất như nắng ấm mùa đông: “Trước đây để cho người tốn công rồi, từ nay con tự thức dậy.”

      sao đâu tiểu thư, hôm nay phải đến trường nên tôi đóng hộp món thích nhất. Hai phần luôn đó …” Mẹ Bảy kinh ngạc, sau đó cười hiền lành. Bà biết ngay mà, hồi trước tiểu thư còn trẻ con, giờ nhìn , bé trưởng thành tốt biết bao.

      Hai, hai phần? ăn nhiều vậy hả? Du Niệm lặng lẽ cầm ba lô bàn theo mẹ Bảy xuống lầu.

      Mẹ Bảy bên cạnh đột nhiên khóc thút thít: “Tiểu thư… huhu…”

      Du Niệm tiếng khóc của mẹ Bảy doạ hết hồn: “Sao vậy ạ?”

      Mẹ Bảy quay đầu, Du Niệm 囧.

      Sao tự nhiên nước mắt nước mũi tèm lem thế này?

      Mẹ Bảy nghèn nghẹn, nếp nhăn khuôn mặt chụm lại thành đoá hoa cúc: “Hu hu … tiểu thư, tôi làm hai hộp cơm nữa nhé? Huhu… Cái đồ thiếu gia chó má nhà Chấp Pháp Tước sao xứng đôi với tiểu thư đáng nhà chúng ta chứ? Đừng tặng cơm cho cậu ta nữa được ? Huhu…”

      Cứ làm vậy hoài, bà sợ mình nhịn nổi bỏ thuốc độc vào cơm hộp, thầm giết chết thằng nhóc Đan Khương Hằng chết bầm kia quá. Đối lập với vẻ ngoài của mình, mẹ Bảy hung hăng châm kim lên con rối dán tên “Đan Khương Hằng”.

      Du Niệm cười khổ, hoá ra tặng phần cho Đan Khương Hằng. Chẳng La Sinh Nhược Du Niệm kia nghĩ gì, trường học Boutis đẳng cấp cỡ nào, người ta căn tin gọi thức ăn nóng hổi, lại thèm ăn đồ nguội lạnh của ta à?

      “Được rồi, được rồi, tặng, sau này chúng ta tặng nữa, như vậy được ?”

      Nhìn dáng vẻ hiền từ của mẹ Bảy, Du Niệm bật cười. Người này giống Tề Uý Lam, chưa bao giờ xa cách hay bỏ bê những đứa bé hiểu chuyện. Thậm chí còn dùng cả cách này khuyên nhủ đừng tiếp tục lãng phí tình cảm.

      sao?” bà làm bộ dáng bà đáng thương hít mũi làm cho người ta cảm thấy rất đáng .

      ạ” Du Niệm gật đầu, vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với Đan Khương Hằng.

      Vì vậy, mẹ Bảy hài lòng, tuỳ tiện vung tay lau nước mắt, vui vẻ dắt Du Niệm xuống phòng ăn sáng.

      Bên trong căn nhà cũng nặng nề, áp bách giống như vẻ ngoài của nó. Hơi thở quen thuộc khiến bản tính mấy hiền lành của Du Niệm cảm thấy vô cùng thoải mái và thân thiết hơn hẳn.

      “Chào buổi sáng ba mẹ, cả, hai, Đường Diệm” thấy mọi người ngồi đầy đủ bàn ăn, dáng vẻ như chờ đợi , khoé môi cong lên …

      “Hừ, hôm nay sớm nửa tiếng luôn cơ đấy” Đường Diệm bĩu môi, giọng trào phúng theo thói quen. Sao hôm nay đồng phục màu đen thấp kém của bà chị ba đẹp vậy nhỉ? Thế quái nào mà trước đây cậu phát ra? Hừ! Cậu có khen đâu đó.

      “Tiểu Niệm, cố lên!” Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lương Hàn cong lên, giơ nắm tay về phía Du Niệm.

      Du Niệm mỉm cười, cũng vươn nắm tay cụng vào.

      Lương Hàn hơi sửng sốt, tỏ ra được đáp trả mà sợ hãi. nghĩ mình lại nhận được chú ý của em xảo quyệt.

      Lương Lễ vẫn như trước, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, ánh mắt điềm tĩnh lặng lẽ liếc sang Du Niệm, thoáng qua rung động mờ nhạt. gì, cũng vươn cánh tay, nhìn chằm chằm , hàm ý cho phép từ chối.

      Du Niệm cười rạng rỡ, đấm vào tay .

      “Này! Bà chị kia!” Chẳng hiểu sao Đường Diệm cảm thấy hơi day dứt.

      Du Niệm nghiêng đầu, khá bất ngờ vì thấy nắm tay bé trước mặt mình, còn cả bộ dạng bất cần của Đường Diệm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :